-
Chương 1911-1915
Chương 1911: Giết gà dọa khỉ
Ánh mắt Lâm Chính bắt gặp ánh mắt của Đại tôn trưởng nhưng chỉ một lúc sau, ông ta đã nhìn sang người khác và bắt đầu lên tiếng.
Đương nhiên ông ta chỉ nói những lời khách sáo. Lâm Chính không có hứng thú. Đại tôn trưởng nói xong thì đại hội y thuật bắt đầu.
Lâm Chính còn tưởng đây là màn đại hội thần kỳ thế nào, thật không ngờ chỉ là một màn biện luận thông thường. Tuy nhiên anh thấy cũng khá thú vị.
Chủ đề của đại hội là y và võ. Những người có mặt ở đây đều là y võ. Bọn họ đều có sự hiểu biết rất đặc biệt về y và võ, đưa ra những nghi ngờ và những sự giải thích khiến Lâm Chính được mở mang tầm mắt.
“Y võ chính là dùng y để trị da thịt xương, dùng da thịt xương để cải thiện võ. Y giả có thể trị bệnh được cho người khác nhưng không thể trị được tâm của họ. Muốn trị được tâm người khác thì phải dùng võ. Vì vậy y và võ không thể phân tách...”, một điện chủ đứng ra lên tiếng.
Có người phản bác, có người đồng tình, cũng có người đứng lên chất vấn. Bầu không khí khá nào nhiệt. Đúng lúc này, Đại tôn trưởng đột nhiên nhìn về phía Lâm Chính.
“Đệ tử Lâm Chính ở đâu?”, ông ta nói giọng khàn khàn.
Dứt lời, bầu không khí trở nên yên lặng. Không ai ngờ, Đại tôn trưởng lại đột nhiên đổi đề tài sang Lâm Chính.
Nhất thời, tất cả mọi người đều quay về phía anh.
Lâm Chính đanh mặt, ho vài tiếng rồi đứng dậy: “Đệ tử có mặt”.
“Ừm”, Đại tôn trưởng nhìn anh: “Tôi biết cậu đang bị bệnh, đúng ra phải nghỉ ngơi nhưng vừa rồi cậu lập công lới với thiên cung nên đã mời cậu tới tham gai đại hội nhiều năm mới tổ chức một lần này. Đại hội lần này rất có ích cho các đệ tử. Nội dung thảo luận đều là những tinh hoa do các vị trưởng bối đưa ra, đệ tử thường vốn không được tham gia, coi như là tôi thưởng cho cậu”.
“Vậy xin đa tạ Đại tôn trưởng, Lâm Chính chậm rãi nói.
“Lâm Chính, cậu có cách nhìn nhận thế nào về y và võ? Cậu thấy nên coi trọng y hay coi trọng võ?”, Đại tôn trưởng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Đệ tử ngu ngốc, chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này, vì vậy đệ tử cũng không biết là nên coi trọng cái nào”.
“Vậy bản thân cậu coi trọng cái gì?”, Đại tôn trưởng đột nhiên hỏi.
“Hiện tại sao? Đương nhiên là được sống”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, sắc mặt của mấy người Ngũ tôn trưởng trở nên mất tự nhiên. Bọn họ thực ra không rõ là anh có biết về tình hình hiện tại của chính mình hay không và cũng không biết là lời nói của anh có phải nhằm vào họ hay không.
“Sống không phải là duy nhất. Mặc dù đời người là hữu hạn nhưng nên coi nhạt sự sống chết. Nếu cứ dính mắc vào nó thì cũng không thể tiến xa được”, Đại tôn trưởng nói.
“Vậy đại tôn trưởng cảm thấy thứ gì là quan trọng nhất”, Lâm Chính hỏi.
“Tôn sư trọng đạo”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.
Đám đông giật mình. Thật đột ngột. Lâm Chính đanh mắt, mơ hồ hiểu ra ý tứ của Đại tôn trưởng.
“Trước đây không lâu tôi nghe có vài người nói cậu không tôn trọng các vị tôn trưởng của thiên cung, không coi ai ra gì . mặc dù cậu lập công, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể vô thiên vô pháp. Lâm Chính, cậu thấy sao?”, Đại tôn trưởng nhìn anh chăm chăm.
“Vậy tức là Đại tôn trưởng đang hỏi tội đệ tử sao?”, Lâm CHhính không hề lép vế, anh hỏi bật lại. Có không ít điện chủ, tôn chưởng phải chau mày.
“Lâm Chính cậu còn dám cãi lại à?”, Tam tôn trưởng bước tới, quát lên.
“Không dám, có điều Lâm Chính trước giờ luôn hiểu thế nào là tôn sự trọng đạo. Nếu đệ tử mà bất kính với ai thì không phải đệ tử không hiểu đạo lý đó mà là không coi người đó là thầy của mình thì đúng hơn?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu nói cái gì?", Tam tôn trưởng giật mình.
Đại tôn trưởng cũng đanh mắt. Tam tôn trưởng còn định nói gì đó nhưng đã bị Đại tôn trưởng ngăn lại. Ông ta nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu bình thường đệ tử ăn nói với bản tôn như vậy thì bản tôn sẽ trừng phạt nghiêm khắc đấy, nhưng cân nhắc tới tình hình của cậu thì tôi sẽ không so đo với cậu nữa. Cậu tự lo cho mình đi”.
Lời nói của Đại tôn trưởng đã quá rõ ràng. Thiên cung không dự định cứu chữa cho anh nữa. Đại tôn trưởng đã nói thẳng thừng rồi.
“Đại tôn trưởng định bỏ mặc đệ tử sao??”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Người không biết tôn sư trọng đạo thì chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Huống hồ hành động của cậu đâu còn chỉ dừng lại ở mức không tôn sư trọng đạo. Lâm Chính, nếu cậu muốn sống thì rời khỏi thiên cung tự tìm cách đi. Đương nhiên cậu không muốn đi thì có thể chết ở đây. Thiên cung sẽ sắp xếp chỗ để chôn cậu”, Đại tôn trưởng điềm đạm nói.
Lúc này tất cả đều đã rõ ý của Đại tôn trưởng. Ông ta lấy Lâm Chính ra để giết gà dọa khỉ. Ông ta biết việc trước đó anh giao chiến với người của Tử Huyền Thiên. Đương nhiên ông ta không giận việc Tử Huyền Thiên khai chiến mà giận thái độ của Lâm chính dành cho Tam tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh điện chủ.
Vì vậy Đại tôn trưởng gọi Lâm Chính tớii chính là vì muốn dùng anh để cảnh cáo những người định tiếp cận Lâm Chính, rằng nếu đối đầu với bọn họ thì sẽ có kết cục như thế nào.
Đại tôn trưởng quả nhiên độc ác như đúng lời đồn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Đại tôn trưởng, phải cứu người này, không thể để cậu ta chết được”.
Dứt lời, cả hiện trường sục sôi.
Chương 1912: Tôi sẽ cứu người này
Mọi người quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhị tôn trưởng. Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng dám cãi lại Đại tôn trưởng và cứu anh sao? Đúng là chuyện hiếm.
Đại tôn trưởng ngẩng đầu, nhìn bóng hình trước mặt và lên tiếng: “Ý của Nhị tôn trưởng là gì? Tại sao phải cứu cậu ta?”
“Đại tôn trưởng, người này còn trẻ như vậy mà đã tu luyện được cơ thể thần võ, vừa rồi tôi kiểm tra thì phát hiện ra cơ thể cậu ta từng được ngâm trong dược liệu nhiều năm, đủ để chứng minh y thuật của cậu ta không phải dạng vừa. Còn trẻ mà đã sở hữu y thuật như vậy thì chắc chắn cậu ta là một thiên tài yêu nghiệt. Tại sao phải để cậu ta chết? Sao không cứu cậu ta, bồi dưỡng để cậu ta trở thành trụ cột cho thiên cung?”,Nhị tôn trưởng nghiêm túc nói.
“Trụ cột sao? Người này không biết tôn sư trọng đạo, chắc chắn sẽ có lúc lại lật mặt, sao có thể bồi dưỡng được. Sợ là sẽ nuôi ong tay áo mất. Huống hồ thiên cung nhiều người tài như vậy hà tất phải tự mạo hiểm?”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.
“Đại tôn trưởng nói vậy là sai rồi. Tôi cũng đã điều tra về việc liên quan tới Tử Huyền Thiên. Chuyện này không thể trách Lâm Chính được. Lâm Chính vốn bị thương nặng mà bị Tam tôn trưởng ép phải ra tay với Tử Huyền Thiên. Nói tới chuyện này phải hỏi Tam tôn trưởng đấy. Lâm Chính vốn đã trúng hoạt độc, tình hình rất tệ, tại sao ông còn gọi cậu ấy lên. Ông hi vọng cậu ấy sẽ chết trong tay người của Tử Thiên Huyền sao?"
“Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng có mặt ở đây tại sao ông lại ngậm máu phun người vậy. Tôi chỉ cảm thấy Lâm Chính có thể đỡ được cả chiêu của Trịnh điện chủ thì chắc chắn thực lực không phải hạng vừa nên cử cậu ta lên nghênh chiến. Chỉ đơn giản là đặt hi vọng vào cậu ta mà thôi”, Tam tôn trưởng khẽ tái mặt, trầm giọng.
“Vậy tại sao Lâm Chính đánh bại Vệ Tân Kiếm rồi mà ông còn bắt cậu ấy tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?”, Nhị tôn trưởng lại hỏi.
Tam tôn trưởng không nói gì. Nhị tôn trưởng bèn chắp tay: “Đại tôn trưởng, hãy cho phép tôi được dốc toàn lực cứu Lâm Chính”.
“Tôi nói rồi, người này không biết tôn sư trọng đạo. Ông chữa cho cậu ta thì chẳng khác gì nuôi một con hổ dữ”, Đại tôn trưởng nói.
“Nếu bồi dưỡng cậu ấy thì chắc chắn sẽ trở thành thiên tài hàng đầu cho thiên cung. Thậm chí chúng ta có thể có con át chủ bài ở đại hội nữa. Nếu từ bỏ thì thật đáng tiếc”.
“Xem ra Nhị tôn trưởng quyết tâm cứu cậu ta?”
“Nếu không cứu mà từ bỏ thì đáng tiếc quá. Tôi không thích phải tiếc nuối nên sẽ kiên quyết tới cùng”, Nhị tôn trưởng khẽ nói.
Đại tôn trưởng khẽ dao động: “Nhưng cậu ta cố chấp, trị thế nào đây?”
“Đại tôn trưởng, cái gọi là cố chấp chẳng qua là cậu ấy bị ép mà thôi. Dù tôi không giỏi xem người khác nhưng đôi mắt người này rất trong, không hề có trược khí, không giống người ăn cháo đá bát. Hay thế này, tôi nhận cậu ấy là đệ tử do tôi dạy bảo thì thế nào?”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.
“Hừ, Nhị tôn trưởng đã nói như vậy thì được, ông nhận cậu ta làm đệ tử. Thương thế của cậu ta do ông chữa trị...có điều, thiên cung sẽ không cung cấp bất cứ dược liệu nào cho cậu ta hết. Ông muốn cứu thì tự đi mà tìm thuốc”, Đại tôn trưởng hừ giọng.
Nhị tôn trưởng chau mày. Lâm Chính bừng tỉnh. Chẳng trách Nhị tôn trưởng bắt mạch và châm cứu cho anh, xem ra ông ấy định cứu anh thật.
Thế nhưng phải xem ý của Đại tôn trưởng thế nào đã. Đại tôn trưởng không chịu cung cấp thuốc thì dù y thuật của Nhị tôn trưởng có giỏi cỡ nào cũng khó mà làm gì được.
Lâm Chính đứng dậy chắp tay: “Cảm ơn ý tốt của Nhị tôn trưởng, sống chết có số, phú quý tại thiên, Lâm Chính nếu không thể thoát được kiếp nạn này thì cũng không thể trách ai được. Lâm Chính đã nghĩ thông rồi. Nhị tôn trưởng không cần lo lắng”.
“Ngậm miệng”, Nhị tôn trưởng đanh giọng. Lâm Chính giật mình.
Nhị tôn trưởng nói tiếp: “Được, nếu Đại tôn trưởng không muốn giao thuốc thì tôi sẽ đích thân tìm thuốc cho Lâm Chính. Mạng của cậu ấy là do tôi cứu. Mong Đại tôn trưởng, các tôn trưởng khác và các vị điện chủ đừng làm khó cậu ấy nữa. Từ giờ trở đi, cậu ấy là đệ tử của tôi. Ai làm khó cậu ấy tức là làm khó tôi”.
Nói xong, Nhị tôn trưởng phất tay bước xuống. Đám đông xôn xao. Lâm Chính há mồm trợn mắt. Rõ ràng là ông ta đang đối đầu với Đại tôn trưởng. Nhị tôn trưởng bá đạo tới vậy sao? Rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.
Đại tôn trưởng đanh mắt, nhìn chăm chăm Nhị tôn trưởng.
“Lâm Chính, đi theo tôi”, Nhị tôn trưởng tới cạnh Lâm Chính, ra lệnh cho anh rời đi. Lâm Chính còn chưa kịp hoàn hồn thì đã phải vội vàng chạy theo ông ta.
“Đại tôn trưởng...sao có thể như vậy được chứ?”, Tam tôn trưởng tỏ vẻ lo lắng, khẽ nói.
“Không phải vội! Nhị tôn trưởng không có thần dược, Lâm Chính chắc chắn sẽ chết thôi. Một khi cậu ta chết, chúng ta sẽ thu Lạc Linh Huyết lại, rõ chưa?”, Đại tôn trưởng nói.
“Nhưng...nếu Lâm Chính không chết thì sao?”
“Không thể nào..mau lập tức thông báo cho hậu cần giảm một nửa lượng đồ cung cấp cho Thượng Thanh Cung của Nhị tôn trưởng. Không được cung cấp quá nhiều thánh phẩm nữa”.
“Vâng”.
Chương 1913: Lâm Chính là đệ tử của tôi
Thượng Thanh Cung...
Nhị tôn trưởng tối mắt bước vào trong, ra hiệu cho vài người đệ tử. Những người này lập tức lui ra ngoài.
“Lâm Chính, cậu vào đây”, Nhị tôn trưởng lên tiếng. Lâm Chính cùng ông bước vào trong Thượng Thanh Cung.
“Cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Nhị tôn trưởng lấy châm ra, đồng thời đệ tử mang một lượng lớn dược liệu vào tiến hành sắc thuốc trong Thượng Thanh Cung.
“Tại sao Nhị tôn trưởng lại muốn giải độc cho đệ tử vậy?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Tình hình hoạt độc trong người cậu rất tệ rồi. Tôi nghĩ chắc chắn là Ngũ tôn trưởng đã dùng cung cấp thuốc cho cậu một thời gian. Cậu đừng nói nhiều, mau cởi áo ra, tôi tạm thời khống chế hoạt độc cho cậu”, Nhị tôn trầm giọng.
“Nhị tôn trưởng, không cần đâu. Nếu không có dược liệu thì tất cả sẽ không có ích gì cả. Hà tất phải lãng phí như vậy?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu ngốc quá, đương nhiên tôi biết hoạt độc của cậu cần thần dược để chữa trị. Bản tôn cần thời gian, mà cậu thì chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Nếu như tôi không châm cứu kiểm soát hoạt độc cho cậu thì dù tôi có tìm được thần dược cậu cũng sẽ biến thành một cái xác lạnh ngắt mà thôi”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.
“Sống chết có số, Nhị tôn trưởng không cần phải làm vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu. Đương nhiên là anh không muốn để Nhị tôn trưởng chữa trị cho mình, vì anh đã kiểm soát được hoạt độc rồi. Hiện trạng trước đó mà Nhị tôn trưởng kiểm tra được từ cơ thể anh chỉ là do anh ngụy tạo ra mà thôi”.
“Bớt nói lại”.
Rõ ràng là Nhị tôn trưởng khá nóng tính, giờ làm gì có thời gian mà đi cãi nhau với Lâm Chính: “Cởi áo của cậu ấy ra”.
“Vâng sư phụ”, những người đệ tử xung quanh lao lên, người giữ tay người giữ chân lột áo Lâm Chính ra. Lâm Chính bất lực, đành phải thỏa hiệp để cho Nhị tôn trưởng châm cứu.
May mà trước khi ra khỏi cửa thì anh đã có sự chuẩn bị, đã sử dụng thuốc thế nên Nhị tôn trưởng châm cứu mới không nghi ngờ gì. Sau một hồi thì Nhị tôn trưởng cũng dừng lại.
“Về nghỉ ngơi đi”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.
“Cảm ơn Nhị tôn trưởng”.
“Đừng nhiều lời nữa, sau này cậu là đệ tử của tôi. Hôm nay cậu đắc tội với cả Đại tôn trưởng rồi. Tôi nghĩ có lẽ cả ngũ cung thập điện ngoài tôi ra sẽ chẳng còn ai giúp cậu nữa đâu. Tôi tiếc nhân tài nên mới giữ lại cậu, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng. Tôi sẽ dốc toàn lực để giải độc cho cậu. Nhưng tôi hi vọng lời nói của Đại tôn trưởng là thật. Nếu tôi có thể cứu được cậu thì cậu sẽ trở thành trụ cột của thiên cung”, Nhị tôn trưởng đanh giọng.
Lâm Chính giật mình: “Nếu thiên cung không phụ để tử thì sao đệ tử có thể phụ thiên cung được. Thế nhưng có quá nhiều người khinh thường đệ tử”.
Nhị tôn trưởng im lặng nhìn anh. Không biết ông ta nghĩ gì. Một lúc lâu sau ông ta phất tay.
Lâm Chính chắp tay, quay người rời đi. Đợi anh đi khỏi thì những người đệ tử vội túm tụm lại.
“Nhị tôn trưởng, hà tất phải vì người này mà chống lại Đại tôn trưởng? Nếu như Đại tôn trưởng tức giận thì chúng ta sẽ không dễ sống đâu ạ”, có người lo lắng nói.
“Thiên cung Trường Sinh không phải chỉ do Đại tôn trưởng quyết định. Tôi làm như vậy là vì thiên cung. Sao ông ta có thể chống lại tôi được? Cung chủ là người thông minh, chắc chắn nhìn ra ai đúng ai sai”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.
“Thế nhưng Nhị tôn trưởng...Lâm Chính có trong tay mười giọt Lạc Linh Huyết, nếu Đại tôn trưởng mà không có được thì chắc chắn sẽ khiến Lâm Chính phải chét. Chưa nói tới việc có thể cứu được anh ta hay không, đệ tử lo tôn trưởng khó mà bảo vệ được anh ta”, người đệ tử do dự.
Nhị tôn trưởng trầm giọng. Ông ta đi đi lại lại một lúc rồi lên tiếng: “Lâm Chính là đệ tử của tôi”.
Giọng nói vang vọng trong điện đường.
“Tôn trưởng bớt giận”, đám đông cúi đầu.
“Tôi đã thu nạp Lâm Chính làm đệ tử của mình trước mặt đám đông. Tất cả mọi người đều nghe thấy cả rồi. Còn về Lạc Linh Huyết, cũng là do Tam tôn trưởng trả lại cho cậu ấy. Mọi người đều nghe thấy cả. Đó là đồ của cậu ấy thì phải thuộc về cậu ấy, không ai được cướp đoạt. Người nào động vào đồ của cậu ấy tức là đang đối địch vói tôi. Tôi không cần biết người đó là ai nhưng tôi nhất định sẽ tính sổ với kẻ đó”.
Nhị tôn trưởng hét lớn. Dứt lời, không ai còn dám lên tiếng nữa. Bọn họ đều biết tính tình của Nhị tôn trưởng. Ông ta mà đã hạ quyết tâm thì không ai có thể lay chuyển được.
Lâm Chính quay trở về đình viện. Anh lấy thần dược ra tiếp tục trị thương. Đồng thời anh cũng viết lại toàn bộ khẩu quyết của Thần Ngạo Tập. Sau khi nghiên cứu Thần Ngạo Tập, Lâm Chính bèn cảm thán: “Chẳng trách Tử Huyền Thiên lại có hứng thú với thứ này. Hóa ra mật tịch này độc đáo đến vậy".
Thần Ngạo Tập coi trọng tới việc tinh tấn khí. Khí của một con người huyền diệu vô thường. Một nhịp thở là một lượng khí được đưa vào cơ thể. Lỗ chân lông trên da cũng có thể sinh ra khí nhưng thứ mà Thần Ngạo Tập chú trọng hơn nữa đó chính là khí của cốt và huyết. Đó là lớp khí tinh vi nằm sâu ở tầng lớp bên trong.
Lâm Chính vùa sắc thuốc vừa nghiên cứu. Cứ thế cả đêm trôi qua.
Sáng ngày hôm sau...
Rầm rầm rầm...Có tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Lâm Chính vội mở mắt, anh nghe thấy giọng của Thu Phiến.
“Lâm đại ca, mau mở cửa! Lâm đại ca!”
Lâm Chính đứng dậy chạy ra mở cửa. Thu Phiến thở hổn hển, mặt tái mét, chạy vào trong cầm bình trà lên rót ra và uống ừng ực. Một lúc sau cô gái mới bình tĩnh trở lại.
“Thu Phiến, xảy ra chuyện gì vậy? Cô vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi...vẫn ổn...chỉ là chạy về nên hơi mệt”, Thu Phiến thở hổn hển.
“Chạy về sao? Sao thế? Sao phải vội như vậy?”
“Bị người ta truy sát, sao mà không vội cho được?”
Lâm Chính khẽ giật mình: “Ai truy sát cô?”
“Tử Huyền Thiên”, Thu Phiến nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày: “Đang yên đang lành sao họ lại truy sát cô? Vệ Tân Kiếm đâu? Cô có thấy anh ta không?”, Lâm Chính hỏi.
“Có thấy nhưng là lén nhìn thấy. Tôi bị người của Tử Huyền Thiên phát hiện ra gặp anh ta nên mới bị đuổi bắt”, Thu Phiến nói.
Lâm Chính trầm mặt: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải là tôi nhờ cô liên hệ với anh ta rồi nhờ anh ta tìm dược liệu cho tôi sao? Tại sao cô còn bị truy sát? Vệ Tân Kiếm thì sao?”
“Anh ta...giờ đến bản thân anh ta còn khó giữ được. Từ sau khi anh ta bị đánh bại thì địa vị đã bị rớt thê thảm. Có rất nhiều người cho rằng anh ta đã làm nhục Tử Huyền Thiên, giáng cho anh ta tội chết. Có những người cho rằng anh ta là gián điệp do thiên cung cử tới nên bài trừ anh ta. E rằng chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ bị người của Tử Huyền Thiên ép chết mất”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày.
“Lâm đại ca, tôi thấy anh nên từ bỏ kế hoạch thông qua Vệ Tân Kiếm để lấy dược liệu thì hơn”, Thu Phiến lắc đầu rồi lại rót cho mình một ly trà.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc và điềm đạm nói: “Tại sao lại từ bỏ, không phải đây là cơ hội tốt sao?”
“Cơ hội sao?”, Thu Phiến giật mình.
Lâm Chính chỉ phủi áo, điềm đạm nói: “Tôi sẽ tới Tử Huyền Thiên một chuyến”.
Chương 1914: Ai tới?
Rầm rầm….Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài Vô Dục cung.
Nhị tôn trưởng dẫn theo một nhóm đệ tử lao vào trong. Đại tôn trưởng đang uống trà liếc nhìn. Sắc mặt ông ta vẫn vô cùng bình thường. Rõ ràng ông ta biết Nhị tôn trưởng sẽ có mặt.
“Nhị tôn trưởng có việc gì không?”, Đại tôn trưởng đặt chén chà xuống, điềm đạm nói.
“Đại tôn trưởng, tại sao lại cắt giảm nguồn vật tư của Thượng Thanh Cung. Đệ tử của tôi hôm nay đi lĩnh vật tư thì phát hiện lượng dùng hàng ngày còn chưa tới một nửa. Hỏi thì bọn họ nói là mệnh lệnh của ông. Đại tôn trưởng, ý của ông là gì vậy?”, nhị tôn trưởng tức giận chất vấn. Giọng nói như sấm rền vang lên trong không gian.
“Nhị tôn trưởng đừng tức giận. Chuyện này cũng là có nguyên nhân cả. Trên thực tế tôi không hề cắt bớt nguồn vật tư của ông mà gần đây thiên cung không được yên ổn, vật tư bị thiếu hụt, vì vậy tôi mới giảm đi một chút. Ông cũng biết đấy, trước đó Từ Bi Thiên bị trộm, thiên cung bị tổn thất không hề nhỏ. Bất lực, tôi đành phải đưa ra đối sách này, đành phải khiến ông chịu thiệt đôi chút. Yên tâm, cũng không lâu đâu. Đợi kho của thiên cung đủ đồ tôi sẽ bù cho ông”, Đại tôn trưởng nói.
Nhị tôn trưởng đanh mặt, thầm siết nắm đấm: “Tôi muốn gặp cung chủ”.
“Cung chủ bế quan, không gặp ai hết”, Đại tôn trưởng nói.
Khuôn mặt của Nhị tôn trưởng trở nên vô cùng méo mó. Ông ta biết giờ có nói gì cũng vô ích, đành phải nghiến răng: “Đại tôn trưởng, tôi biết ý tứ của ông. Tôi nói rồi, Lâm Chính đã là đệ tử của tôi, dù thế nào thì tôi cũng sẽ chữa trị cho cậu ta. Ông cho rằng cắt bớt nguồn vật tư cung cấp thì tôi bất lực sao? Chắc chắn tôi sẽ cứu cậu ấy”, nói tới đây, ông ta quay người định bỏ đi.
“Nhị tôn trưởng từ từ đã”, Đại tôn trưởng đột nhiên hô lên.
Nhị tôn trưởng quay đầu lại. Sắc mặt của Đại tôn trưởng trở nên nghiêm túc hơn, ông ta nói: “Nhị tôn trưởng đừng tưởng rằng chỉ có ông đang muốn tốt cho thiên cung. Tôi cũng vậy, nếu ông cứ tiếp tục cố chấp thì người hối hận cuối cùng sẽ là ông đấy. Ông suy nghĩ cho kỹ”.
Nhị tôn trưởng đương nhiên hiểu ý tứ của ông ta. Nhưng Nhị tôn trưởng không hề do dự, chỉ hừ giọng: “Tôi làm việc, chưa bao giờ phải hối hận”.
Dứt lời ông ta rời khỏi Vô Dục Cung.
“Tốt, rất tốt”, Đại tôn trưởng nheo mắt nhìn Nhị tôn trưởng rời đi: “Ông tự chọn đấy nhé, không trách ai được đâu”.
Trên con đường lát đá…Thu Phiến run rẩy đi cùng Lâm Chính. Đây là con đường đi tới Tử Huyền Thiên.
Hai tiếng trước, bọn họ đã lén đi xuống bậc thềm Trường Sinh, chạy tới bến xe đi tới Tử Huyền Thiên. Sau vài tiếng đồng hồ thì giờ họ đã đứng ở đây.
“Lâm đại ca, chúng ta thật sự phải tới đây sao. Chỉ có anh và tôi. Nếu như ngươi của bọn họ nhắm vào chúng ta thì…phải làm thế nào ?”, Thu Phiến lo lắng, thận trọng hỏi.
“Yên tâm đi, tôi biết chừng mực”, Lâm Chính nói.
“Nhưng chúng ta lén tới đây. Nếu như Nhị tôn trưởng biết được thì…”
“Không vội, chỉ đi một ngày rồi về”, anh cười nói. Dù anh có nói như vậy thì Thu Phiến vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Một lúc sau.
“Sắp tới rồi”, Thu Phiến lên tiếng.
Lâm Chính nhìn về phía trước. Con đường này dẫn tới một cốc núi trong quần thể núi. Ánh sáng trong cốc yếu ớt, trông vô cùng âm u. Tuy nhiên nhìn từ xa thì đẹp vô cùng. Đây chính là lối vào Tử Huyền Thiên.
Lâm Chính bước lại gần. Một bóng hình như hồn ma bỗng lao ra, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Ai vậy? Báo tên?”, tiếng hét vang lên.
Vừa nhìn là biết đó là một đệ tử của Tử Huyền Thiên. Người này vung kiếm, phát ra khí tức với vẻ không mấy thiện cảm.
Lâm Chính nhìn thấy trong góc tối còn một người nữa, nhưng người này không hề bước ra mà chỉ cầm thứ gì đó trong tay. Có lẽ nếu có động tĩnh gì thì người này sẽ báo ngay cho Tử Huyền Thiên.
“Tôi tên Lâm Chính, tới tìm đệ tử của tôi, phiền anh gọi đệ tử của tôi ra”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Lâm Chính sao?”
Người này nghi ngờ bèn hỏi: “Đệ tử của anh là ai?”
“Vệ Tân kiếm”, Lâm Chính trả lời.
“Cái gì? Vệ Tân Kiếm?”
Người đệ tử giật mình, nhìn anh một lượt và lạnh giọng: “Anh…tới từ thiên cung Trường Sinh?”
“Đúng vậy, Vệ Tân Kiếm ở đâu?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Không biết”, người này hừ giọng: “Nghe này, anh cút ngay lập tức cho tôi, nhân lúc tôi còn chưa bốc hỏa. Nếu không, tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy”.
Nói xong người này rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính.
Thế nhưng một giây sau…Keng . Thanh kiếm gãy đôi, một bàn tay siết cổ anh ta và nhấc lên.
“Á…”, người đệ tử kêu la thảm thiết, cổ họng bị siết chặt. Anh ta điên cuồng giãy giụa.
“Cái gì?”, người đệ tử trong góc tối lập tức phát hiệu lệnh cảnh báo.
Trong nháy mắt mấy chục đệ tử của Tử Huyền Thiên có mặt, bao vây Lâm Chính.
Chương 1915: Xem ông đỡ được một đòn của tôi không!
Đệ tử Tử Huyền Thiên đều rút kiếm, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Thu Phiến suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ đành trốn phía sau Lâm Chính run rẩy.
Cô ấy không ngờ Lâm Chính lại manh động như vậy!
“Anh Lâm, làm sao đây? Lần này phải làm sao đây?”, Thu Phiến khóc la.
“Không sao, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính không hoảng loạn.
“Kẻ nào to gan dám gây sự ở Tử Huyền Thiên!”.
Lúc này, ở cửa khe núi u ám có một người đàn ông trung niên để râu dài, mặc áo màu xanh biếc bước ra.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính dò xét, vẻ mặt âm trầm.
“Vệ Tân Kiếm đâu? Tôi muốn gặp anh ta”, Lâm Chính nói với người đàn ông trung niên.
“Cậu là ai?”, người đàn ông trung niên quát hỏi.
“Tôi là Lâm Chính, sư phụ của Vệ Tân Kiếm. Tôi nghe nói anh ta ở đây bị ức hiếp!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Đồ đệ bị ức hiếp, người làm sư phụ đương nhiên phải đứng ra không phải sao? Mau dẫn anh ta ra đây gặp tôi! Tôi không muốn động võ!”.
“Sư phụ?”.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ bừng tỉnh: “Tôi biết rồi, cậu chính là Lâm Chính, người của thiên cung Trường Sinh đã đánh bại Bạch Hạo Tâm!”.
“Chính là tôi!”, Lâm Chính gật đầu.
Anh dứt lời, các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Người có thể đánh bại Tứ Thánh Anh không phải người mà bọn họ có thể đối phó.
Người đàn ông trung niên lại không hề hoảng loạn, nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Được! Cậu đã chạy đến đây thì được! Cậu muốn gặp Vệ Tân Kiếm thì tôi đưa cậu đi, đi theo tôi!”.
Nói xong, người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường.
Các đệ tử ở xung quanh cũng buông kiếm trong tay xuống.
Lâm Chính thả tay ra, đi theo sau.
“Đại nhân, làm vậy có vẻ không ổn lắm”, một đệ tử đi theo người đàn ông trung niên, cẩn trọng nói.
“Sợ cái gì? Bọn họ chỉ có hai người, gây ra được sóng lớn gì ở Tử Huyền Thiên chúng ta hay sao? Chẳng phải Vệ Tân Kiếm sống chết không thừa nhận cậu ta có liên quan đến thiên cung Trường Sinh sao? Bây giờ sư phụ hờ của cậu ta đến đây rồi, xem cậu ta làm sao giảo biện!”, người đàn ông trung niên cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Hai người được người đàn ông trung niên dẫn đường, đi xuyên qua khe núi dài u ám, đợi sau khi ra khỏi khe núi, phía trước trở nên rộng rãi thông thoáng.
Một dãy kiến trúc lớn được xây dựng trên quần thể núi xuất hiện trong mắt hai người.
Dãy kiến trúc đó mang đậm phong cách cổ đại đặc sắc, mái cong đấu củng, cung vàng điện ngọc, còn nằm dưới ráng mây tím, nhìn sơ qua còn tưởng là phủ đệ của tiên nhân.
Thu Phiến không nhịn được cảm khái.
Nhưng lúc này cô ấy lại cảm thấy căng thẳng, bàng hoàng và bất an nhiều hơn.
Từ chuyện lần trước, quan hệ giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh không tốt, nếu người của Tử Huyền Thiên gây khó dễ, vậy thì hai người sẽ phải chết ở đây.
“Anh Lâm, rốt cuộc anh có kế sách gì, có thể nói trước với tôi một tiếng không… Nếu người của Tử Huyền Thiên muốn giết chúng ta, chúng ta phải làm sao?”, Thu Phiến run rẩy nói.
“Không cần lo, tôi đã nói có tôi ở đây”.
Lâm Chính vẫn cười mỉm, không nói rõ.
Thu Phiến hơi tuyệt vọng.
Người đàn ông trung niên dẫn hai người đến trước một lầu gác khổng lồ.
Lầu gác này cao đến trăm mét, cũng không biết có bao nhiêu tầng, từ xa nhìn lại trông cực kỳ đặc biệt, đi vào trong quan sát càng thấy được sự hùng vĩ.
Lúc này, ở bãi đất trống trước lầu gác tụ tập không ít đệ tử của Tử Huyền Thiên.
Bọn họ xếp thành hàng, mỗi người cầm đao kiếm trong tay, khí tức nghiêm trang, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Hai người tiến đến gần, ánh mắt của tất cả đệ tử đều hội tụ trên người Lâm Chính.
Đổi lại là người bình thường đã bị đội hình này dọa té đái từ lâu.
“Bái kiến La các chủ!”.
Người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay hành lễ trước lối vào lầu gác.
“Ừm”.
Bên trong vang lên một giọng nói trầm khàn.
Ngay sau đó, một người đàn ông tóc hoa râm, mặc áo tím đi ra khỏi lầu gác.
“Người này là La Man, các chủ Tử Dương Các của Tử Huyền Thiên, cậu còn không mau bái kiến các chủ?”, người đàn ông trung niên quát lên với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không có động tác gì, chỉ nói với La Man: “La các chủ, tôi đến đây để tìm đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm. Anh ta đang ở đâu?”.
“Đồ đệ cậu Vệ Tân Kiếm?”, La Man liếc nhìn Lâm Chính, cất giọng lạnh lùng: “Xưa nay Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên chúng tôi! Tôi chưa từng nghe nói cậu ta còn có sư phụ nào ở bên ngoài. Ngược lại, cậu là Lâm Chính đúng không? Cậu ngang ngược ở Tử Huyền Thiên chúng tôi có phải là không để người của Tử Huyền Thiên vào mắt hay không? Mau quỳ xuống tạ tội cho tôi!”.
“Nói vậy là các ông không định giao người?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu vẫn chưa có tư cách nói chuyện với tôi, quỳ xuống!”.
La Man đột nhiên quát lớn, giơ một tay lên, đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh không gì sánh kịp tuôn trào từ lòng bàn tay ông ta, giống như ngọn núi lớn đè xuống Lâm Chính.
Đệ tử xung quanh ngạc nhiên không thôi, tất cả bị luồng sức mạnh đó đẩy lùi về sau.
Thu Phiến bị dọa sợ.
Nhưng Lâm Chính không động đậy, mặc cho luồng sức mạnh đó đánh vào người.
Rắc!
Sức mạnh ập tới, mặt đất dưới chân Lâm Chính nứt ra và lún xuống, khiến người nhìn kinh hãi.
Nhưng bản thân anh… lại không bị ảnh hưởng chút nào.
“Cái gì?”.
Không ít người hét lên thành tiếng, người đàn ông trung niên càng mở to mắt.
“Sao? Đây chính là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên các người? Được! Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách khí nữa! La Man các chủ, tôi đã đỡ một đòn của ông, để xem ông có đỡ được một đòn của tôi hay không!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, người lao tới chỗ La Man nhanh như chớp.
“Hả?”.
Con ngươi La Man co lại, có lẽ ông ta không ngờ tốc độ của Lâm Chính lại nhanh như vậy, vội vàng vung tay lên.
Nhưng… nắm đấm của Lâm Chính đã đánh tới.
Không hay!
La Man âm thầm kinh hãi.
Quyền phong đánh mạnh lên hai cánh tay La Man, sức mạnh tàn bạo giống như nước lũ xả ra, ập thẳng tới.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, La Man bị đẩy văng ra xa, bay thẳng vào trong lầu các, đâm vỡ vô số vật dụng trong nhà và vách tường, ngã vào trong đống bụi bặm.
Trong nháy mắt, mọi người như hóa đá…
Ánh mắt Lâm Chính bắt gặp ánh mắt của Đại tôn trưởng nhưng chỉ một lúc sau, ông ta đã nhìn sang người khác và bắt đầu lên tiếng.
Đương nhiên ông ta chỉ nói những lời khách sáo. Lâm Chính không có hứng thú. Đại tôn trưởng nói xong thì đại hội y thuật bắt đầu.
Lâm Chính còn tưởng đây là màn đại hội thần kỳ thế nào, thật không ngờ chỉ là một màn biện luận thông thường. Tuy nhiên anh thấy cũng khá thú vị.
Chủ đề của đại hội là y và võ. Những người có mặt ở đây đều là y võ. Bọn họ đều có sự hiểu biết rất đặc biệt về y và võ, đưa ra những nghi ngờ và những sự giải thích khiến Lâm Chính được mở mang tầm mắt.
“Y võ chính là dùng y để trị da thịt xương, dùng da thịt xương để cải thiện võ. Y giả có thể trị bệnh được cho người khác nhưng không thể trị được tâm của họ. Muốn trị được tâm người khác thì phải dùng võ. Vì vậy y và võ không thể phân tách...”, một điện chủ đứng ra lên tiếng.
Có người phản bác, có người đồng tình, cũng có người đứng lên chất vấn. Bầu không khí khá nào nhiệt. Đúng lúc này, Đại tôn trưởng đột nhiên nhìn về phía Lâm Chính.
“Đệ tử Lâm Chính ở đâu?”, ông ta nói giọng khàn khàn.
Dứt lời, bầu không khí trở nên yên lặng. Không ai ngờ, Đại tôn trưởng lại đột nhiên đổi đề tài sang Lâm Chính.
Nhất thời, tất cả mọi người đều quay về phía anh.
Lâm Chính đanh mặt, ho vài tiếng rồi đứng dậy: “Đệ tử có mặt”.
“Ừm”, Đại tôn trưởng nhìn anh: “Tôi biết cậu đang bị bệnh, đúng ra phải nghỉ ngơi nhưng vừa rồi cậu lập công lới với thiên cung nên đã mời cậu tới tham gai đại hội nhiều năm mới tổ chức một lần này. Đại hội lần này rất có ích cho các đệ tử. Nội dung thảo luận đều là những tinh hoa do các vị trưởng bối đưa ra, đệ tử thường vốn không được tham gia, coi như là tôi thưởng cho cậu”.
“Vậy xin đa tạ Đại tôn trưởng, Lâm Chính chậm rãi nói.
“Lâm Chính, cậu có cách nhìn nhận thế nào về y và võ? Cậu thấy nên coi trọng y hay coi trọng võ?”, Đại tôn trưởng hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Đệ tử ngu ngốc, chưa từng suy nghĩ qua về vấn đề này, vì vậy đệ tử cũng không biết là nên coi trọng cái nào”.
“Vậy bản thân cậu coi trọng cái gì?”, Đại tôn trưởng đột nhiên hỏi.
“Hiện tại sao? Đương nhiên là được sống”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, sắc mặt của mấy người Ngũ tôn trưởng trở nên mất tự nhiên. Bọn họ thực ra không rõ là anh có biết về tình hình hiện tại của chính mình hay không và cũng không biết là lời nói của anh có phải nhằm vào họ hay không.
“Sống không phải là duy nhất. Mặc dù đời người là hữu hạn nhưng nên coi nhạt sự sống chết. Nếu cứ dính mắc vào nó thì cũng không thể tiến xa được”, Đại tôn trưởng nói.
“Vậy đại tôn trưởng cảm thấy thứ gì là quan trọng nhất”, Lâm Chính hỏi.
“Tôn sư trọng đạo”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.
Đám đông giật mình. Thật đột ngột. Lâm Chính đanh mắt, mơ hồ hiểu ra ý tứ của Đại tôn trưởng.
“Trước đây không lâu tôi nghe có vài người nói cậu không tôn trọng các vị tôn trưởng của thiên cung, không coi ai ra gì . mặc dù cậu lập công, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể vô thiên vô pháp. Lâm Chính, cậu thấy sao?”, Đại tôn trưởng nhìn anh chăm chăm.
“Vậy tức là Đại tôn trưởng đang hỏi tội đệ tử sao?”, Lâm CHhính không hề lép vế, anh hỏi bật lại. Có không ít điện chủ, tôn chưởng phải chau mày.
“Lâm Chính cậu còn dám cãi lại à?”, Tam tôn trưởng bước tới, quát lên.
“Không dám, có điều Lâm Chính trước giờ luôn hiểu thế nào là tôn sự trọng đạo. Nếu đệ tử mà bất kính với ai thì không phải đệ tử không hiểu đạo lý đó mà là không coi người đó là thầy của mình thì đúng hơn?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu nói cái gì?", Tam tôn trưởng giật mình.
Đại tôn trưởng cũng đanh mắt. Tam tôn trưởng còn định nói gì đó nhưng đã bị Đại tôn trưởng ngăn lại. Ông ta nhìn Lâm Chính: “Lâm Chính, nếu bình thường đệ tử ăn nói với bản tôn như vậy thì bản tôn sẽ trừng phạt nghiêm khắc đấy, nhưng cân nhắc tới tình hình của cậu thì tôi sẽ không so đo với cậu nữa. Cậu tự lo cho mình đi”.
Lời nói của Đại tôn trưởng đã quá rõ ràng. Thiên cung không dự định cứu chữa cho anh nữa. Đại tôn trưởng đã nói thẳng thừng rồi.
“Đại tôn trưởng định bỏ mặc đệ tử sao??”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Người không biết tôn sư trọng đạo thì chết cũng chẳng có gì đáng tiếc. Huống hồ hành động của cậu đâu còn chỉ dừng lại ở mức không tôn sư trọng đạo. Lâm Chính, nếu cậu muốn sống thì rời khỏi thiên cung tự tìm cách đi. Đương nhiên cậu không muốn đi thì có thể chết ở đây. Thiên cung sẽ sắp xếp chỗ để chôn cậu”, Đại tôn trưởng điềm đạm nói.
Lúc này tất cả đều đã rõ ý của Đại tôn trưởng. Ông ta lấy Lâm Chính ra để giết gà dọa khỉ. Ông ta biết việc trước đó anh giao chiến với người của Tử Huyền Thiên. Đương nhiên ông ta không giận việc Tử Huyền Thiên khai chiến mà giận thái độ của Lâm chính dành cho Tam tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh điện chủ.
Vì vậy Đại tôn trưởng gọi Lâm Chính tớii chính là vì muốn dùng anh để cảnh cáo những người định tiếp cận Lâm Chính, rằng nếu đối đầu với bọn họ thì sẽ có kết cục như thế nào.
Đại tôn trưởng quả nhiên độc ác như đúng lời đồn.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Đại tôn trưởng, phải cứu người này, không thể để cậu ta chết được”.
Dứt lời, cả hiện trường sục sôi.
Chương 1912: Tôi sẽ cứu người này
Mọi người quay qua nhìn. Người vừa lên tiếng chính là Nhị tôn trưởng. Lâm Chính cũng cảm thấy bất ngờ. Nhị tôn trưởng dám cãi lại Đại tôn trưởng và cứu anh sao? Đúng là chuyện hiếm.
Đại tôn trưởng ngẩng đầu, nhìn bóng hình trước mặt và lên tiếng: “Ý của Nhị tôn trưởng là gì? Tại sao phải cứu cậu ta?”
“Đại tôn trưởng, người này còn trẻ như vậy mà đã tu luyện được cơ thể thần võ, vừa rồi tôi kiểm tra thì phát hiện ra cơ thể cậu ta từng được ngâm trong dược liệu nhiều năm, đủ để chứng minh y thuật của cậu ta không phải dạng vừa. Còn trẻ mà đã sở hữu y thuật như vậy thì chắc chắn cậu ta là một thiên tài yêu nghiệt. Tại sao phải để cậu ta chết? Sao không cứu cậu ta, bồi dưỡng để cậu ta trở thành trụ cột cho thiên cung?”,Nhị tôn trưởng nghiêm túc nói.
“Trụ cột sao? Người này không biết tôn sư trọng đạo, chắc chắn sẽ có lúc lại lật mặt, sao có thể bồi dưỡng được. Sợ là sẽ nuôi ong tay áo mất. Huống hồ thiên cung nhiều người tài như vậy hà tất phải tự mạo hiểm?”, Đại tôn trưởng lạnh giọng.
“Đại tôn trưởng nói vậy là sai rồi. Tôi cũng đã điều tra về việc liên quan tới Tử Huyền Thiên. Chuyện này không thể trách Lâm Chính được. Lâm Chính vốn bị thương nặng mà bị Tam tôn trưởng ép phải ra tay với Tử Huyền Thiên. Nói tới chuyện này phải hỏi Tam tôn trưởng đấy. Lâm Chính vốn đã trúng hoạt độc, tình hình rất tệ, tại sao ông còn gọi cậu ấy lên. Ông hi vọng cậu ấy sẽ chết trong tay người của Tử Thiên Huyền sao?"
“Nhị tôn trưởng, Đại tôn trưởng có mặt ở đây tại sao ông lại ngậm máu phun người vậy. Tôi chỉ cảm thấy Lâm Chính có thể đỡ được cả chiêu của Trịnh điện chủ thì chắc chắn thực lực không phải hạng vừa nên cử cậu ta lên nghênh chiến. Chỉ đơn giản là đặt hi vọng vào cậu ta mà thôi”, Tam tôn trưởng khẽ tái mặt, trầm giọng.
“Vậy tại sao Lâm Chính đánh bại Vệ Tân Kiếm rồi mà ông còn bắt cậu ấy tiếp tục chiến đấu với Bạch Hạo Tâm?”, Nhị tôn trưởng lại hỏi.
Tam tôn trưởng không nói gì. Nhị tôn trưởng bèn chắp tay: “Đại tôn trưởng, hãy cho phép tôi được dốc toàn lực cứu Lâm Chính”.
“Tôi nói rồi, người này không biết tôn sư trọng đạo. Ông chữa cho cậu ta thì chẳng khác gì nuôi một con hổ dữ”, Đại tôn trưởng nói.
“Nếu bồi dưỡng cậu ấy thì chắc chắn sẽ trở thành thiên tài hàng đầu cho thiên cung. Thậm chí chúng ta có thể có con át chủ bài ở đại hội nữa. Nếu từ bỏ thì thật đáng tiếc”.
“Xem ra Nhị tôn trưởng quyết tâm cứu cậu ta?”
“Nếu không cứu mà từ bỏ thì đáng tiếc quá. Tôi không thích phải tiếc nuối nên sẽ kiên quyết tới cùng”, Nhị tôn trưởng khẽ nói.
Đại tôn trưởng khẽ dao động: “Nhưng cậu ta cố chấp, trị thế nào đây?”
“Đại tôn trưởng, cái gọi là cố chấp chẳng qua là cậu ấy bị ép mà thôi. Dù tôi không giỏi xem người khác nhưng đôi mắt người này rất trong, không hề có trược khí, không giống người ăn cháo đá bát. Hay thế này, tôi nhận cậu ấy là đệ tử do tôi dạy bảo thì thế nào?”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.
“Hừ, Nhị tôn trưởng đã nói như vậy thì được, ông nhận cậu ta làm đệ tử. Thương thế của cậu ta do ông chữa trị...có điều, thiên cung sẽ không cung cấp bất cứ dược liệu nào cho cậu ta hết. Ông muốn cứu thì tự đi mà tìm thuốc”, Đại tôn trưởng hừ giọng.
Nhị tôn trưởng chau mày. Lâm Chính bừng tỉnh. Chẳng trách Nhị tôn trưởng bắt mạch và châm cứu cho anh, xem ra ông ấy định cứu anh thật.
Thế nhưng phải xem ý của Đại tôn trưởng thế nào đã. Đại tôn trưởng không chịu cung cấp thuốc thì dù y thuật của Nhị tôn trưởng có giỏi cỡ nào cũng khó mà làm gì được.
Lâm Chính đứng dậy chắp tay: “Cảm ơn ý tốt của Nhị tôn trưởng, sống chết có số, phú quý tại thiên, Lâm Chính nếu không thể thoát được kiếp nạn này thì cũng không thể trách ai được. Lâm Chính đã nghĩ thông rồi. Nhị tôn trưởng không cần lo lắng”.
“Ngậm miệng”, Nhị tôn trưởng đanh giọng. Lâm Chính giật mình.
Nhị tôn trưởng nói tiếp: “Được, nếu Đại tôn trưởng không muốn giao thuốc thì tôi sẽ đích thân tìm thuốc cho Lâm Chính. Mạng của cậu ấy là do tôi cứu. Mong Đại tôn trưởng, các tôn trưởng khác và các vị điện chủ đừng làm khó cậu ấy nữa. Từ giờ trở đi, cậu ấy là đệ tử của tôi. Ai làm khó cậu ấy tức là làm khó tôi”.
Nói xong, Nhị tôn trưởng phất tay bước xuống. Đám đông xôn xao. Lâm Chính há mồm trợn mắt. Rõ ràng là ông ta đang đối đầu với Đại tôn trưởng. Nhị tôn trưởng bá đạo tới vậy sao? Rất nhiều người tỏ ra kinh ngạc.
Đại tôn trưởng đanh mắt, nhìn chăm chăm Nhị tôn trưởng.
“Lâm Chính, đi theo tôi”, Nhị tôn trưởng tới cạnh Lâm Chính, ra lệnh cho anh rời đi. Lâm Chính còn chưa kịp hoàn hồn thì đã phải vội vàng chạy theo ông ta.
“Đại tôn trưởng...sao có thể như vậy được chứ?”, Tam tôn trưởng tỏ vẻ lo lắng, khẽ nói.
“Không phải vội! Nhị tôn trưởng không có thần dược, Lâm Chính chắc chắn sẽ chết thôi. Một khi cậu ta chết, chúng ta sẽ thu Lạc Linh Huyết lại, rõ chưa?”, Đại tôn trưởng nói.
“Nhưng...nếu Lâm Chính không chết thì sao?”
“Không thể nào..mau lập tức thông báo cho hậu cần giảm một nửa lượng đồ cung cấp cho Thượng Thanh Cung của Nhị tôn trưởng. Không được cung cấp quá nhiều thánh phẩm nữa”.
“Vâng”.
Chương 1913: Lâm Chính là đệ tử của tôi
Thượng Thanh Cung...
Nhị tôn trưởng tối mắt bước vào trong, ra hiệu cho vài người đệ tử. Những người này lập tức lui ra ngoài.
“Lâm Chính, cậu vào đây”, Nhị tôn trưởng lên tiếng. Lâm Chính cùng ông bước vào trong Thượng Thanh Cung.
“Cởi áo ra, tôi tiến hành châm cứu cho cậu”, Nhị tôn trưởng lấy châm ra, đồng thời đệ tử mang một lượng lớn dược liệu vào tiến hành sắc thuốc trong Thượng Thanh Cung.
“Tại sao Nhị tôn trưởng lại muốn giải độc cho đệ tử vậy?”, Lâm Chính nghi ngờ hỏi.
“Tình hình hoạt độc trong người cậu rất tệ rồi. Tôi nghĩ chắc chắn là Ngũ tôn trưởng đã dùng cung cấp thuốc cho cậu một thời gian. Cậu đừng nói nhiều, mau cởi áo ra, tôi tạm thời khống chế hoạt độc cho cậu”, Nhị tôn trầm giọng.
“Nhị tôn trưởng, không cần đâu. Nếu không có dược liệu thì tất cả sẽ không có ích gì cả. Hà tất phải lãng phí như vậy?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu ngốc quá, đương nhiên tôi biết hoạt độc của cậu cần thần dược để chữa trị. Bản tôn cần thời gian, mà cậu thì chẳng cầm cự được bao lâu nữa. Nếu như tôi không châm cứu kiểm soát hoạt độc cho cậu thì dù tôi có tìm được thần dược cậu cũng sẽ biến thành một cái xác lạnh ngắt mà thôi”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.
“Sống chết có số, Nhị tôn trưởng không cần phải làm vậy đâu”, Lâm Chính lắc đầu. Đương nhiên là anh không muốn để Nhị tôn trưởng chữa trị cho mình, vì anh đã kiểm soát được hoạt độc rồi. Hiện trạng trước đó mà Nhị tôn trưởng kiểm tra được từ cơ thể anh chỉ là do anh ngụy tạo ra mà thôi”.
“Bớt nói lại”.
Rõ ràng là Nhị tôn trưởng khá nóng tính, giờ làm gì có thời gian mà đi cãi nhau với Lâm Chính: “Cởi áo của cậu ấy ra”.
“Vâng sư phụ”, những người đệ tử xung quanh lao lên, người giữ tay người giữ chân lột áo Lâm Chính ra. Lâm Chính bất lực, đành phải thỏa hiệp để cho Nhị tôn trưởng châm cứu.
May mà trước khi ra khỏi cửa thì anh đã có sự chuẩn bị, đã sử dụng thuốc thế nên Nhị tôn trưởng châm cứu mới không nghi ngờ gì. Sau một hồi thì Nhị tôn trưởng cũng dừng lại.
“Về nghỉ ngơi đi”, Nhị tôn trưởng trầm giọng.
“Cảm ơn Nhị tôn trưởng”.
“Đừng nhiều lời nữa, sau này cậu là đệ tử của tôi. Hôm nay cậu đắc tội với cả Đại tôn trưởng rồi. Tôi nghĩ có lẽ cả ngũ cung thập điện ngoài tôi ra sẽ chẳng còn ai giúp cậu nữa đâu. Tôi tiếc nhân tài nên mới giữ lại cậu, hi vọng cậu sẽ không khiến tôi thất vọng. Tôi sẽ dốc toàn lực để giải độc cho cậu. Nhưng tôi hi vọng lời nói của Đại tôn trưởng là thật. Nếu tôi có thể cứu được cậu thì cậu sẽ trở thành trụ cột của thiên cung”, Nhị tôn trưởng đanh giọng.
Lâm Chính giật mình: “Nếu thiên cung không phụ để tử thì sao đệ tử có thể phụ thiên cung được. Thế nhưng có quá nhiều người khinh thường đệ tử”.
Nhị tôn trưởng im lặng nhìn anh. Không biết ông ta nghĩ gì. Một lúc lâu sau ông ta phất tay.
Lâm Chính chắp tay, quay người rời đi. Đợi anh đi khỏi thì những người đệ tử vội túm tụm lại.
“Nhị tôn trưởng, hà tất phải vì người này mà chống lại Đại tôn trưởng? Nếu như Đại tôn trưởng tức giận thì chúng ta sẽ không dễ sống đâu ạ”, có người lo lắng nói.
“Thiên cung Trường Sinh không phải chỉ do Đại tôn trưởng quyết định. Tôi làm như vậy là vì thiên cung. Sao ông ta có thể chống lại tôi được? Cung chủ là người thông minh, chắc chắn nhìn ra ai đúng ai sai”, Nhị tôn trưởng hừ giọng.
“Thế nhưng Nhị tôn trưởng...Lâm Chính có trong tay mười giọt Lạc Linh Huyết, nếu Đại tôn trưởng mà không có được thì chắc chắn sẽ khiến Lâm Chính phải chét. Chưa nói tới việc có thể cứu được anh ta hay không, đệ tử lo tôn trưởng khó mà bảo vệ được anh ta”, người đệ tử do dự.
Nhị tôn trưởng trầm giọng. Ông ta đi đi lại lại một lúc rồi lên tiếng: “Lâm Chính là đệ tử của tôi”.
Giọng nói vang vọng trong điện đường.
“Tôn trưởng bớt giận”, đám đông cúi đầu.
“Tôi đã thu nạp Lâm Chính làm đệ tử của mình trước mặt đám đông. Tất cả mọi người đều nghe thấy cả rồi. Còn về Lạc Linh Huyết, cũng là do Tam tôn trưởng trả lại cho cậu ấy. Mọi người đều nghe thấy cả. Đó là đồ của cậu ấy thì phải thuộc về cậu ấy, không ai được cướp đoạt. Người nào động vào đồ của cậu ấy tức là đang đối địch vói tôi. Tôi không cần biết người đó là ai nhưng tôi nhất định sẽ tính sổ với kẻ đó”.
Nhị tôn trưởng hét lớn. Dứt lời, không ai còn dám lên tiếng nữa. Bọn họ đều biết tính tình của Nhị tôn trưởng. Ông ta mà đã hạ quyết tâm thì không ai có thể lay chuyển được.
Lâm Chính quay trở về đình viện. Anh lấy thần dược ra tiếp tục trị thương. Đồng thời anh cũng viết lại toàn bộ khẩu quyết của Thần Ngạo Tập. Sau khi nghiên cứu Thần Ngạo Tập, Lâm Chính bèn cảm thán: “Chẳng trách Tử Huyền Thiên lại có hứng thú với thứ này. Hóa ra mật tịch này độc đáo đến vậy".
Thần Ngạo Tập coi trọng tới việc tinh tấn khí. Khí của một con người huyền diệu vô thường. Một nhịp thở là một lượng khí được đưa vào cơ thể. Lỗ chân lông trên da cũng có thể sinh ra khí nhưng thứ mà Thần Ngạo Tập chú trọng hơn nữa đó chính là khí của cốt và huyết. Đó là lớp khí tinh vi nằm sâu ở tầng lớp bên trong.
Lâm Chính vùa sắc thuốc vừa nghiên cứu. Cứ thế cả đêm trôi qua.
Sáng ngày hôm sau...
Rầm rầm rầm...Có tiếng đập cửa dồn dập vang lên. Lâm Chính vội mở mắt, anh nghe thấy giọng của Thu Phiến.
“Lâm đại ca, mau mở cửa! Lâm đại ca!”
Lâm Chính đứng dậy chạy ra mở cửa. Thu Phiến thở hổn hển, mặt tái mét, chạy vào trong cầm bình trà lên rót ra và uống ừng ực. Một lúc sau cô gái mới bình tĩnh trở lại.
“Thu Phiến, xảy ra chuyện gì vậy? Cô vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi...vẫn ổn...chỉ là chạy về nên hơi mệt”, Thu Phiến thở hổn hển.
“Chạy về sao? Sao thế? Sao phải vội như vậy?”
“Bị người ta truy sát, sao mà không vội cho được?”
Lâm Chính khẽ giật mình: “Ai truy sát cô?”
“Tử Huyền Thiên”, Thu Phiến nói giọng khàn khàn.
“Cái gì?”, Lâm Chính chau mày: “Đang yên đang lành sao họ lại truy sát cô? Vệ Tân Kiếm đâu? Cô có thấy anh ta không?”, Lâm Chính hỏi.
“Có thấy nhưng là lén nhìn thấy. Tôi bị người của Tử Huyền Thiên phát hiện ra gặp anh ta nên mới bị đuổi bắt”, Thu Phiến nói.
Lâm Chính trầm mặt: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Không phải là tôi nhờ cô liên hệ với anh ta rồi nhờ anh ta tìm dược liệu cho tôi sao? Tại sao cô còn bị truy sát? Vệ Tân Kiếm thì sao?”
“Anh ta...giờ đến bản thân anh ta còn khó giữ được. Từ sau khi anh ta bị đánh bại thì địa vị đã bị rớt thê thảm. Có rất nhiều người cho rằng anh ta đã làm nhục Tử Huyền Thiên, giáng cho anh ta tội chết. Có những người cho rằng anh ta là gián điệp do thiên cung cử tới nên bài trừ anh ta. E rằng chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ bị người của Tử Huyền Thiên ép chết mất”.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn chau mày.
“Lâm đại ca, tôi thấy anh nên từ bỏ kế hoạch thông qua Vệ Tân Kiếm để lấy dược liệu thì hơn”, Thu Phiến lắc đầu rồi lại rót cho mình một ly trà.
Lâm Chính trầm ngâm một lúc và điềm đạm nói: “Tại sao lại từ bỏ, không phải đây là cơ hội tốt sao?”
“Cơ hội sao?”, Thu Phiến giật mình.
Lâm Chính chỉ phủi áo, điềm đạm nói: “Tôi sẽ tới Tử Huyền Thiên một chuyến”.
Chương 1914: Ai tới?
Rầm rầm….Tiếng bước chân dồn dập vang lên bên ngoài Vô Dục cung.
Nhị tôn trưởng dẫn theo một nhóm đệ tử lao vào trong. Đại tôn trưởng đang uống trà liếc nhìn. Sắc mặt ông ta vẫn vô cùng bình thường. Rõ ràng ông ta biết Nhị tôn trưởng sẽ có mặt.
“Nhị tôn trưởng có việc gì không?”, Đại tôn trưởng đặt chén chà xuống, điềm đạm nói.
“Đại tôn trưởng, tại sao lại cắt giảm nguồn vật tư của Thượng Thanh Cung. Đệ tử của tôi hôm nay đi lĩnh vật tư thì phát hiện lượng dùng hàng ngày còn chưa tới một nửa. Hỏi thì bọn họ nói là mệnh lệnh của ông. Đại tôn trưởng, ý của ông là gì vậy?”, nhị tôn trưởng tức giận chất vấn. Giọng nói như sấm rền vang lên trong không gian.
“Nhị tôn trưởng đừng tức giận. Chuyện này cũng là có nguyên nhân cả. Trên thực tế tôi không hề cắt bớt nguồn vật tư của ông mà gần đây thiên cung không được yên ổn, vật tư bị thiếu hụt, vì vậy tôi mới giảm đi một chút. Ông cũng biết đấy, trước đó Từ Bi Thiên bị trộm, thiên cung bị tổn thất không hề nhỏ. Bất lực, tôi đành phải đưa ra đối sách này, đành phải khiến ông chịu thiệt đôi chút. Yên tâm, cũng không lâu đâu. Đợi kho của thiên cung đủ đồ tôi sẽ bù cho ông”, Đại tôn trưởng nói.
Nhị tôn trưởng đanh mặt, thầm siết nắm đấm: “Tôi muốn gặp cung chủ”.
“Cung chủ bế quan, không gặp ai hết”, Đại tôn trưởng nói.
Khuôn mặt của Nhị tôn trưởng trở nên vô cùng méo mó. Ông ta biết giờ có nói gì cũng vô ích, đành phải nghiến răng: “Đại tôn trưởng, tôi biết ý tứ của ông. Tôi nói rồi, Lâm Chính đã là đệ tử của tôi, dù thế nào thì tôi cũng sẽ chữa trị cho cậu ta. Ông cho rằng cắt bớt nguồn vật tư cung cấp thì tôi bất lực sao? Chắc chắn tôi sẽ cứu cậu ấy”, nói tới đây, ông ta quay người định bỏ đi.
“Nhị tôn trưởng từ từ đã”, Đại tôn trưởng đột nhiên hô lên.
Nhị tôn trưởng quay đầu lại. Sắc mặt của Đại tôn trưởng trở nên nghiêm túc hơn, ông ta nói: “Nhị tôn trưởng đừng tưởng rằng chỉ có ông đang muốn tốt cho thiên cung. Tôi cũng vậy, nếu ông cứ tiếp tục cố chấp thì người hối hận cuối cùng sẽ là ông đấy. Ông suy nghĩ cho kỹ”.
Nhị tôn trưởng đương nhiên hiểu ý tứ của ông ta. Nhưng Nhị tôn trưởng không hề do dự, chỉ hừ giọng: “Tôi làm việc, chưa bao giờ phải hối hận”.
Dứt lời ông ta rời khỏi Vô Dục Cung.
“Tốt, rất tốt”, Đại tôn trưởng nheo mắt nhìn Nhị tôn trưởng rời đi: “Ông tự chọn đấy nhé, không trách ai được đâu”.
Trên con đường lát đá…Thu Phiến run rẩy đi cùng Lâm Chính. Đây là con đường đi tới Tử Huyền Thiên.
Hai tiếng trước, bọn họ đã lén đi xuống bậc thềm Trường Sinh, chạy tới bến xe đi tới Tử Huyền Thiên. Sau vài tiếng đồng hồ thì giờ họ đã đứng ở đây.
“Lâm đại ca, chúng ta thật sự phải tới đây sao. Chỉ có anh và tôi. Nếu như ngươi của bọn họ nhắm vào chúng ta thì…phải làm thế nào ?”, Thu Phiến lo lắng, thận trọng hỏi.
“Yên tâm đi, tôi biết chừng mực”, Lâm Chính nói.
“Nhưng chúng ta lén tới đây. Nếu như Nhị tôn trưởng biết được thì…”
“Không vội, chỉ đi một ngày rồi về”, anh cười nói. Dù anh có nói như vậy thì Thu Phiến vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Một lúc sau.
“Sắp tới rồi”, Thu Phiến lên tiếng.
Lâm Chính nhìn về phía trước. Con đường này dẫn tới một cốc núi trong quần thể núi. Ánh sáng trong cốc yếu ớt, trông vô cùng âm u. Tuy nhiên nhìn từ xa thì đẹp vô cùng. Đây chính là lối vào Tử Huyền Thiên.
Lâm Chính bước lại gần. Một bóng hình như hồn ma bỗng lao ra, chặn trước mặt Lâm Chính.
“Ai vậy? Báo tên?”, tiếng hét vang lên.
Vừa nhìn là biết đó là một đệ tử của Tử Huyền Thiên. Người này vung kiếm, phát ra khí tức với vẻ không mấy thiện cảm.
Lâm Chính nhìn thấy trong góc tối còn một người nữa, nhưng người này không hề bước ra mà chỉ cầm thứ gì đó trong tay. Có lẽ nếu có động tĩnh gì thì người này sẽ báo ngay cho Tử Huyền Thiên.
“Tôi tên Lâm Chính, tới tìm đệ tử của tôi, phiền anh gọi đệ tử của tôi ra”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Lâm Chính sao?”
Người này nghi ngờ bèn hỏi: “Đệ tử của anh là ai?”
“Vệ Tân kiếm”, Lâm Chính trả lời.
“Cái gì? Vệ Tân Kiếm?”
Người đệ tử giật mình, nhìn anh một lượt và lạnh giọng: “Anh…tới từ thiên cung Trường Sinh?”
“Đúng vậy, Vệ Tân Kiếm ở đâu?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Không biết”, người này hừ giọng: “Nghe này, anh cút ngay lập tức cho tôi, nhân lúc tôi còn chưa bốc hỏa. Nếu không, tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy”.
Nói xong người này rút kiếm ra, chĩa về phía Lâm Chính.
Thế nhưng một giây sau…Keng . Thanh kiếm gãy đôi, một bàn tay siết cổ anh ta và nhấc lên.
“Á…”, người đệ tử kêu la thảm thiết, cổ họng bị siết chặt. Anh ta điên cuồng giãy giụa.
“Cái gì?”, người đệ tử trong góc tối lập tức phát hiệu lệnh cảnh báo.
Trong nháy mắt mấy chục đệ tử của Tử Huyền Thiên có mặt, bao vây Lâm Chính.
Chương 1915: Xem ông đỡ được một đòn của tôi không!
Đệ tử Tử Huyền Thiên đều rút kiếm, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Thu Phiến suýt chút nữa ngất xỉu, chỉ đành trốn phía sau Lâm Chính run rẩy.
Cô ấy không ngờ Lâm Chính lại manh động như vậy!
“Anh Lâm, làm sao đây? Lần này phải làm sao đây?”, Thu Phiến khóc la.
“Không sao, tôi sẽ giải quyết”, Lâm Chính không hoảng loạn.
“Kẻ nào to gan dám gây sự ở Tử Huyền Thiên!”.
Lúc này, ở cửa khe núi u ám có một người đàn ông trung niên để râu dài, mặc áo màu xanh biếc bước ra.
Người đàn ông nhìn Lâm Chính dò xét, vẻ mặt âm trầm.
“Vệ Tân Kiếm đâu? Tôi muốn gặp anh ta”, Lâm Chính nói với người đàn ông trung niên.
“Cậu là ai?”, người đàn ông trung niên quát hỏi.
“Tôi là Lâm Chính, sư phụ của Vệ Tân Kiếm. Tôi nghe nói anh ta ở đây bị ức hiếp!”, Lâm Chính bình tĩnh nói: “Đồ đệ bị ức hiếp, người làm sư phụ đương nhiên phải đứng ra không phải sao? Mau dẫn anh ta ra đây gặp tôi! Tôi không muốn động võ!”.
“Sư phụ?”.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ bừng tỉnh: “Tôi biết rồi, cậu chính là Lâm Chính, người của thiên cung Trường Sinh đã đánh bại Bạch Hạo Tâm!”.
“Chính là tôi!”, Lâm Chính gật đầu.
Anh dứt lời, các đệ tử xung quanh đều biến sắc.
Người có thể đánh bại Tứ Thánh Anh không phải người mà bọn họ có thể đối phó.
Người đàn ông trung niên lại không hề hoảng loạn, nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: “Được! Cậu đã chạy đến đây thì được! Cậu muốn gặp Vệ Tân Kiếm thì tôi đưa cậu đi, đi theo tôi!”.
Nói xong, người đàn ông trung niên đi trước dẫn đường.
Các đệ tử ở xung quanh cũng buông kiếm trong tay xuống.
Lâm Chính thả tay ra, đi theo sau.
“Đại nhân, làm vậy có vẻ không ổn lắm”, một đệ tử đi theo người đàn ông trung niên, cẩn trọng nói.
“Sợ cái gì? Bọn họ chỉ có hai người, gây ra được sóng lớn gì ở Tử Huyền Thiên chúng ta hay sao? Chẳng phải Vệ Tân Kiếm sống chết không thừa nhận cậu ta có liên quan đến thiên cung Trường Sinh sao? Bây giờ sư phụ hờ của cậu ta đến đây rồi, xem cậu ta làm sao giảo biện!”, người đàn ông trung niên cười nhạt, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Hai người được người đàn ông trung niên dẫn đường, đi xuyên qua khe núi dài u ám, đợi sau khi ra khỏi khe núi, phía trước trở nên rộng rãi thông thoáng.
Một dãy kiến trúc lớn được xây dựng trên quần thể núi xuất hiện trong mắt hai người.
Dãy kiến trúc đó mang đậm phong cách cổ đại đặc sắc, mái cong đấu củng, cung vàng điện ngọc, còn nằm dưới ráng mây tím, nhìn sơ qua còn tưởng là phủ đệ của tiên nhân.
Thu Phiến không nhịn được cảm khái.
Nhưng lúc này cô ấy lại cảm thấy căng thẳng, bàng hoàng và bất an nhiều hơn.
Từ chuyện lần trước, quan hệ giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh không tốt, nếu người của Tử Huyền Thiên gây khó dễ, vậy thì hai người sẽ phải chết ở đây.
“Anh Lâm, rốt cuộc anh có kế sách gì, có thể nói trước với tôi một tiếng không… Nếu người của Tử Huyền Thiên muốn giết chúng ta, chúng ta phải làm sao?”, Thu Phiến run rẩy nói.
“Không cần lo, tôi đã nói có tôi ở đây”.
Lâm Chính vẫn cười mỉm, không nói rõ.
Thu Phiến hơi tuyệt vọng.
Người đàn ông trung niên dẫn hai người đến trước một lầu gác khổng lồ.
Lầu gác này cao đến trăm mét, cũng không biết có bao nhiêu tầng, từ xa nhìn lại trông cực kỳ đặc biệt, đi vào trong quan sát càng thấy được sự hùng vĩ.
Lúc này, ở bãi đất trống trước lầu gác tụ tập không ít đệ tử của Tử Huyền Thiên.
Bọn họ xếp thành hàng, mỗi người cầm đao kiếm trong tay, khí tức nghiêm trang, bầu không khí vô cùng nặng nề.
Hai người tiến đến gần, ánh mắt của tất cả đệ tử đều hội tụ trên người Lâm Chính.
Đổi lại là người bình thường đã bị đội hình này dọa té đái từ lâu.
“Bái kiến La các chủ!”.
Người đàn ông trung niên tiến lên, chắp tay hành lễ trước lối vào lầu gác.
“Ừm”.
Bên trong vang lên một giọng nói trầm khàn.
Ngay sau đó, một người đàn ông tóc hoa râm, mặc áo tím đi ra khỏi lầu gác.
“Người này là La Man, các chủ Tử Dương Các của Tử Huyền Thiên, cậu còn không mau bái kiến các chủ?”, người đàn ông trung niên quát lên với Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không có động tác gì, chỉ nói với La Man: “La các chủ, tôi đến đây để tìm đồ đệ tôi Vệ Tân Kiếm. Anh ta đang ở đâu?”.
“Đồ đệ cậu Vệ Tân Kiếm?”, La Man liếc nhìn Lâm Chính, cất giọng lạnh lùng: “Xưa nay Vệ Tân Kiếm là người của Tử Huyền Thiên chúng tôi! Tôi chưa từng nghe nói cậu ta còn có sư phụ nào ở bên ngoài. Ngược lại, cậu là Lâm Chính đúng không? Cậu ngang ngược ở Tử Huyền Thiên chúng tôi có phải là không để người của Tử Huyền Thiên vào mắt hay không? Mau quỳ xuống tạ tội cho tôi!”.
“Nói vậy là các ông không định giao người?”, Lâm Chính hỏi.
“Cậu vẫn chưa có tư cách nói chuyện với tôi, quỳ xuống!”.
La Man đột nhiên quát lớn, giơ một tay lên, đánh về phía Lâm Chính từ xa.
Trong nháy mắt, một luồng sức mạnh không gì sánh kịp tuôn trào từ lòng bàn tay ông ta, giống như ngọn núi lớn đè xuống Lâm Chính.
Đệ tử xung quanh ngạc nhiên không thôi, tất cả bị luồng sức mạnh đó đẩy lùi về sau.
Thu Phiến bị dọa sợ.
Nhưng Lâm Chính không động đậy, mặc cho luồng sức mạnh đó đánh vào người.
Rắc!
Sức mạnh ập tới, mặt đất dưới chân Lâm Chính nứt ra và lún xuống, khiến người nhìn kinh hãi.
Nhưng bản thân anh… lại không bị ảnh hưởng chút nào.
“Cái gì?”.
Không ít người hét lên thành tiếng, người đàn ông trung niên càng mở to mắt.
“Sao? Đây chính là đạo đãi khách của Tử Huyền Thiên các người? Được! Nếu đã như vậy, tôi cũng không cần khách khí nữa! La Man các chủ, tôi đã đỡ một đòn của ông, để xem ông có đỡ được một đòn của tôi hay không!”.
Lâm Chính thản nhiên nói, đột nhiên ánh mắt lộ vẻ dữ tợn, người lao tới chỗ La Man nhanh như chớp.
“Hả?”.
Con ngươi La Man co lại, có lẽ ông ta không ngờ tốc độ của Lâm Chính lại nhanh như vậy, vội vàng vung tay lên.
Nhưng… nắm đấm của Lâm Chính đã đánh tới.
Không hay!
La Man âm thầm kinh hãi.
Quyền phong đánh mạnh lên hai cánh tay La Man, sức mạnh tàn bạo giống như nước lũ xả ra, ập thẳng tới.
Ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên, La Man bị đẩy văng ra xa, bay thẳng vào trong lầu các, đâm vỡ vô số vật dụng trong nhà và vách tường, ngã vào trong đống bụi bặm.
Trong nháy mắt, mọi người như hóa đá…
Bình luận facebook