-
Chương 1896-1900
Chương 1896: Nương tay
Người tên Trương Man này tuy dùng kiếm, nhưng kiếm lực rất bá đạo, sức mạnh đáng gờm, dường như thứ hắn dùng không phải là kiếm mà là một chiếc chùy lớn.
Một kiếm chém xuống, dường như có thể bổ đôi thiên địa.
Sức mạnh của nhát kiếm này chắc chắn không dưới 5000 cân.
Nếu là người bình thường thì không thể đỡ được nhát kiếm này.
Các đệ tử thiên cung nín thở, cũng biết nhát kiếm này không ai đỡ được.
Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, khi kiếm lại gần, anh còn dùng tay không chộp lấy nó.
"Cái gì?".
"Anh ta định dùng tay không đỡ kiếm á?".
"Anh ta điên rồi".
Mọi người kêu lên kinh ngạc.
Tất cả đều bị hành động của Lâm Chính làm cho chấn động.
Trương Man cũng sửng sốt.
Nhưng càng như vậy, hắn lại càng nổi giận.
"Khốn kiếp, anh muốn đỡ chiêu này của tôi hả? Đừng coi thường người khác thế chứ! Tôi phải khiến anh thịt nát xương tan!".
Hắn rít gào, hai tay cầm kiếm, dốc hết sức chém thật mạnh.
Lúc này, lực đạo của kiếm đã lên tới 8000 cân.
Kiếm chưa tới, nhưng tiếng ầm ầm đã vang lên.
Những đệ tử thiên cung đứng gần cũng có thể cảm nhận được uy áp phóng ra từ thanh kiếm kia.
Cuối cùng.
Pặp!
Thanh kiếm chém mạnh vào lòng bàn tay Lâm Chính, kiếm lực bắn ra, hóa thành một luồng kình phong lan ra xung quanh.
Nhưng lưỡi kiếm đáng sợ này không chém đứt được tay Lâm Chính, mà còn bị anh nắm chặt lấy.
Tất cả sức mạnh đều bị hóa giải.
"Cái gì?".
Trương Man nghệt mặt ra.
Đứng trước đối phương, sức mạnh của hắn chỉ như con kiến thế sao?
"Như vậy thì không giết được tôi đâu!".
Lâm Chính khàn giọng nói, bỗng dưng dùng sức, bẻ gãy thanh kiếm kia, sau đó dùng nửa thanh kiếm gãy bổ về phía Trương Man một cách hung hãn.
Hỏng rồi!
Trương Man kinh hãi biến sắc, lăn sang bên cạnh.
Khoảnh khắc hắn vừa lăn đi.
Keng!
Lâm Chính cầm mẩu kiếm kia bổ mạnh xuống đất, kiếm khí đáng sợ lan ra xung quanh như lốc xoáy.
Vù!
Trương Man bị hất bay đi.
Các đệ tử thiên cung ở xung quanh cũng bị chấn động phải lùi lại, ngã dúi ngã dụi.
Hiện trường tan hoang.
Khi Trương Man vỡ đầu chảy máu bò dậy, thì Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt hắn, đạp cho hắn một cái.
Bốp!
Trương Man lại ngã nhào xuống đất.
"A!".
Hắn không cam lòng, lớn tiếng gầm thét, mặc kệ vết thương trên người, nhặt mẩu kiếm gãy lên, định xông về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa, bất ngờ tung người nhảy về phía Trương Man, đồng thời giơ tay chộp lấy hắn.
Trương Man biến sắc, vội giơ mẩu kiếm lên đâm về phía bàn tay trắng bệch kia.
Nhưng bàn tay kia như được làm từ sắt thép, đấu lại cả lưỡi kiếm.
Keng keng keng!
Mẩu kiếm gãy bị chấn động thành từng mảnh vụn, rơi xuống lả tả.
Trương Man lùi lại mấy bước, định tránh đi nhưng không kịp nữa.
Sau khi làm vỡ vụn mẩu kiếm gãy của hắn, bàn tay Lâm Chính túm lấy cổ hắn như gọng kìm, sau đó ấn hắn xuống.
Rầm!
Cơ thể của Trương Man nặng nề ngã xuống đất.
Mặt đất lại rung lên.
Nơi hắn va chạm còn có vết nứt lan ra.
Mọi người kinh hãi.
Khi họ định thần nhìn lại thì Trương Man đã đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm...
Sức mạnh thật đáng sợ!
Tuy Trương Man là con nhà võ, nhưng đối mặt với sức lực của Lâm Chính thì cũng không thể chống đỡ được.
Đây chính là sự chênh lệch về thực lực…
“Anh muốn đánh gãy tay chân tôi, vậy tôi đánh gãy tay chân anh cũng là hợp tình hợp lý nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói, rồi chộp lấy mẩu kiếm gãy bên cạnh, định chém về phía bả vai Trương Man.
“Dừng tay!”.
Chấn Hám Sơn cuống quýt kêu lên.
Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nhìn về phía ông ta.
“Trương Man đã thua rồi, chàng trai, cậu hãy tha cho Trương Man đi!”, Chấn Hám Sơn chần chừ một lát rồi lên tiếng.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người của Tử Huyền Thiên đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính, vô cùng lo lắng.
Tử Huyền Thiên không giống thiên cung Trường Sinh, bọn họ không giỏi về y thuật, nếu bị chém đứt tay chân thì bọn họ sẽ không thể trị thương cho những đệ tử này.
Thế nên Chấn Hám Sơn mới lên tiếng.
Nhưng ông ta không biết lời nói của mình có hiệu lực hay không.
Đúng lúc này, Trịnh Thông Viễn lớn tiếng hét lên.
“Lâm Chính, chặt tay chân hắn đi!”.
“Đúng, chặt tay chân hắn đi!”.
“Cho hắn biết sự lợi hại của thiên cung chúng ta!”.
Thêm mấy người nữa phụ họa.
Nhưng… Lâm Chính lại nhếch môi, bình thản đáp: “So tài đấu võ, vốn nên biết dừng đúng lúc để giữ hòa khí! Nếu Trương Man đã thua, mà tôi lại khiến anh ta bị thương thì chẳng phải quá đáng sao?”.
Dứt lời, anh liền buông tay, để Trương Man đứng dậy.
Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt, đánh giá Lâm Chính một lúc lâu, mới gật đầu đầy tán thưởng: “Cảm ơn”.
Còn người của thiên cung ở xung quanh đều trố mắt ra.
“Cái gì? Lâm Chính! Cậu dám làm trái mệnh lệnh của tôi sao?”, Trịnh Thông Viễn tức điên lên, lớn tiếng quát.
“Trịnh điện chủ, so tài đấu võ sao có thể làm tổn thương hòa khí chứ? Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh cũng có mối quan hệ không tầm thường, ông bảo tôi làm vậy, không sợ phá vỡ tình bạn khó khăn lắm mới có được giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh sao? Ông muốn khơi mào đại chiến à?”, Lâm Chính ngoảnh sang, sẵng giọng đáp.
Anh vừa dứt lời, Trịnh Thông Viễn liền biến sắc, lập tức á khẩu…
Rất nhiều người cũng im bặt.
Cái mũ to như vậy chụp vào đầu thì ai gánh cho nổi?
Nhất thời không ai nói gì.
“Chấn đại nhân, ông phái thêm người lên so tài đi! Yên tâm, tôi sẽ dừng tay đúng lúc”, Lâm Chính nói.
Người của Tử Huyền Thiên nghe thấy thế, tâm trạng vô cùng phức tạp, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính đang nghĩ gì.
Chỉ có duy nhất Chấn Hám Sơn… là nhìn ra được manh mối.
Chương 1897: Đánh bại anh trong năm chiêu
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Lâm Chính rất tin vào điều này.
Hiện giờ, mối quan hệ giữa anh và thiên cung Trường Sinh đã vô cùng căng thẳng.
Anh chắc chắn đám người Tam tôn trưởng sẽ không dễ dàng ban thưởng cho anh những thứ này.
Bọn họ vốn dĩ muốn anh làm kẻ chết thay, để tiện giải quyết Tử Huyền Thiên, nhưng anh không như những gì họ tưởng.
Tuy Tam tôn trưởng thất sách, nhưng vẫn không từ bỏ.
Lâm Chính chắc chắn nếu ép bọn họ quá, bọn họ sẽ giết người cướp của.
Nên bây giờ anh cho Tử Huyền Thiên chút thể diện cũng là để lại một đường lui cho mình.
Nếu bọn họ quả thực không đội trời chung với thiên cung Trường Sinh thì anh ít nhất có thể thêm một đồng minh.
Nhưng việc làm của Lâm Chính lại khiến người của thiên cung Trường Sinh rất bất mãn.
"Theo giặc! Đây là theo giặc!".
Trịnh Thông Viễn tức xì khói, giậm chân bình bịch.
"Xong chuyện này nhất định phải trị tội Lâm Chính!", Tứ tôn trưởng trầm giọng quát, ánh mắt lạnh như băng.
"Trị tội? Trị cậu ta tội gì? Cậu ta phạm tội gì chứ?", Tam tôn trưởng quay sang hỏi.
"Thông đồng với kẻ thù, phản bội thiên cung! Tội này mà nhẹ sao? Phải lột da rút gân, băm vằm cậu ta thành nghìn mảnh!", Tứ tôn trưởng điên tiết nói.
"Mắt nào của ông nhìn thấy cậu ta thông đồng với kẻ thù? Chứng cứ đâu? Ông cưỡng chế gán tội cho cậu ta, nếu đồn ra ngoài thì uy nghiêm của Thiên Hình Cung ở đâu? Chúng ta biết ăn nói thế nào với các đệ tử? Tình hình đã rối rắm lắm rồi, ông đừng gây thêm phiền phức nữa", Tam tôn trưởng nhỏ giọng nói.
Tứ tôn trưởng kiềm chế cơn giận, không nói gì nữa.
"Tam tôn trưởng, như vậy chẳng phải Lâm Chính sắp thắng Tử Huyền Thiên rồi sao?", Trịnh Thông Viễn vẫn không phục, nghiến răng nói.
"Ông nghĩ nhiều rồi, so với Lâm Chính thì chắc chắn Tử Huyền Thiên coi trọng Thần Ngạo Tập hơn. Tử Huyền Thiên vẫn chưa ra sát chiêu đâu, Lâm Chính không thể là người cười đến cuối cùng được", Tam tôn trưởng mỉm cười đáp.
Trương Man bị đánh bại, người của Tử Huyền Thiên đều trở nên nghiêm túc.
Tuy Lâm Chính nương tay, nhưng bọn họ không định cứ thế bỏ cuộc.
"Người này không dễ đối phó, đệ tử cấp Hoàng và đệ tử cấp Huyền đừng tham gia chiến đấu, để đệ tử cấp Địa và đệ tử cấp Thiên ứng phó đi!", Chấn Hám Sơn trầm giọng nói.
Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau, hầu hết đều không nói gì.
Nếu ngay cả A Nhàn và Trương Man cũng bị đánh bại dễ dàng như vậy thì thực lực của đối phương quả thực đáng sợ.
Đệ tử bình thường giao đấu với anh thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân, chỉ có thể phái cao thủ thực sự lên vậy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Mao sư muội, Liên sư đệ, hai người lên đánh thử với anh ta đi, sau đó tôi sẽ lên!".
Mọi người ngước lên nhìn, là cô gái tóc ngắn kia.
Sắc mặt cô ta lạnh tanh, ánh mắt chứa đầy ý thù địch.
Hiển nhiên cô ta rất bất mãn với con ma bệnh xuất hiện giữa chừng này.
"Sư tỷ, ý của chị là..."
"Thăm dò căn cơ của người này cho tôi! Tôi muốn biết rốt cuộc anh ta bị bệnh gì? Tôi muốn ra tay ở mặt này, đánh bại anh ta!", cô gái nghiêm túc nói.
Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên.
"Vâng, sư tỷ".
Người tên Liên sư đệ lập tức lao lên, muốn quyết chiến một trận với Lâm Chính.
Nhưng anh ta không cầm cự nổi 10 giây đã bị đánh bại.
Mao sư muội hét lớn một tiếng, cũng xông tới.
Cô ta mạnh hơn Liên sư đệ một chút, cầm cự được 11 giây.
Vị sư tỷ kia thấy thế, sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Hai người này còn không cầm cự nổi nửa phút, cô ta làm sao tìm được sơ hở của đối phương đây?
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
"Các vị cứ lên từng người như vậy thì phiền phức quá, hay là tất cả cùng xông lên đi, cũng có thể tiết kiệm thời gian cho đôi bên!".
Anh vừa dứt lời, người của Tử Huyền Thiên liền nổi giận.
Các đệ tử thiên cung ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
"Thật là ngông cuồng!".
"Tên Lâm Chính này tưởng mình là thiên hạ vô địch sao?".
"Các cao thủ thực sự của Tử Huyền Thiên còn chưa ra mặt, anh ta huênh hoang cái gì chứ?".
"Đúng vậy".
Các đệ tử thiên cung thầm hừ mũi, nói đầy khinh miệt.
Người của Tử Huyền Thiên đều có tính khí nóng nảy, lời nói của Lâm Chính khiến hảo cảm bọn họ dành cho Lâm Chính khi anh nương tay lúc trước liền mất sạch.
Chỉ thấy đám người tách ra, một người đàn ông tóc bạc đẩy người trước mặt ra, sải bước đi tới.
"Để tôi!", người đàn ông tóc bạc hừ mũi nói.
"Anh là ai?", Lâm Chính thuận miệng hỏi.
"Vệ Tân Kiếm!", người đàn ông sẵng giọng đáp.
Anh ta vừa dứt lời.
Ồ!
Mọi người lập tức xôn xao.
"Cái gì? Vệ Tân Kiếm?".
"Tân Kiếm Tử Huyền nổi tiếng như cồn trong truyền thuyết! Chính là người này sao?".
"Trời ơi, nghe nói đây là một trong mười thiên tài kiếm thuật có thiên phú nhất của Tử Huyền Thiên!".
"Không ngờ Vệ Tân Kiếm cũng đến!".
"Lâm Chính đã chọc giận tên yêu nghiệt này rồi, để xem Vệ Tân Kiếm xử lý anh ta thế nào!".
Những lời bàn tán xung quanh lại càng sôi nổi hơn.
"Vệ sư huynh, anh làm gì vậy? Để em so chiêu với người này cho!", vị sư tỷ kia vội lên tiếng.
Nhưng Vệ Tân Kiếm lại lắc đầu.
"Sư muội, em chắc chắn không phải là đối thủ của người này, để anh đánh cho! Hôm nay, Tử Huyền Thiên phải đứng trên đầu thiên cung Trường Sinh, nên không thể để người này thắng nữa!".
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm liền sải bước lên sàn đấu.
"Anh tên là Lâm Chính đúng không?", anh ta lớn tiếng hỏi.
"Phải".
"Tôi ra năm chiêu!", Vệ Tân Kiếm giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra.
"Năm chiêu? Nghĩa là sao?", Lâm Chính kỳ quái hỏi.
"Trong vòng năm chiêu, tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!", Vệ Tân Kiếm lạnh lùng đáp.
Anh ta dứt lời, xung quanh liền im bặt...
Chương 1898: Tôi nghĩ sẽ có chiêu thứ sáu
Ngông cuồng?
Không!
Đối với Vệ Tân Kiếm thì những lời như vậy không phải là ngông cuồng!
Bởi vì anh ta có tư cách nói những lời như vậy!
Là thiên tài kiếm đạo nổi danh như cồn của Tử Huyền Thiên, đối mặt với bất cứ kẻ thù nào, anh ta đều dùng những nhát kiếm sắc bén nhanh gọn nhất để giải quyết đối phương.
Trước giờ những kẻ thù quyết đấu với Vệ Tân Kiếm, chưa ai chịu được quá ba chiêu của anh ta.
Anh ta nói với Lâm Chính năm chiêu... là đã coi trọng anh rồi.
"Năm chiêu?", Lâm Chính cũng có chút ngạc nhiên, quan sát Vệ Tân Kiếm một lượt: "Anh tự tin đến thế cơ à?".
"Đây không phải là tự tin, mà là tôi tự nhận thức về thực lực của mình. Tuy thủ đoạn của anh cũng kinh hãi thế tục, nhưng so sánh thực lực giữa tôi với anh thì kết quả vẫn là tôi cao hơn mạnh hơn anh. Tôi muốn đánh bại anh thì chỉ cần vài chiêu", Vệ Tân Kiếm mặt không cảm xúc nói.
"Nếu đã vậy thì được, để tôi xem thủ đoạn của anh thế nào. Nhưng nếu sau năm chiêu mà tôi vẫn chưa thua thì sao?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Không thể nào, tôi nói năm chiêu là năm chiêu, tuyệt đối sẽ không đánh thêm chiêu thứ sáu", Vệ Tân Kiếm lắc đầu nói.
"Tôi nghĩ sẽ có chiêu thứ sáu", Lâm Chính đáp.
"Tôi đã nói rồi, không có là không có".
"Sao tôi phải tin anh chứ? Anh cứ nói xem sau năm chiêu mà không đánh bại được tôi thì sẽ thế nào đi".
"Hừ! Nếu có chiêu thứ sáu, thì tôi sẽ chủ động nhận thua, đồng thời dập đầu với anh, nhận anh làm thầy!", Vệ Tân Kiếm nhíu mày, có chút phẫn nộ đáp.
"Dập đầu bái sư? Cũng được! Vậy thì tới đi!", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Chết tiệt!".
Vệ Tân Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đanh lại, rút một thanh trường kiếm ra, sau đó khí kình trên người anh ta bắn ra, bao trùm lấy thanh kiếm sắc trong tay. Anh ta vung kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.
"Triều Dương Hàn Tinh Kiếm!".
Keng!
Lưỡi kiếm lóe lên tia sáng sắc lạnh, giống như sông Ngân với hàng nghìn hàng vạn ngôi sao, chém về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc đó, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt lu mờ.
Bên ngoài Anh Hoa Điện chỉ có duy nhất thanh kiếm này.
Vô số cặp mắt ngước lên nhìn chằm chằm.
Vô số hơi thở và trái tim đều ngừng lại ở giây phút này.
Nhát kiếm này mang theo khí thế quá đáng sợ.
Chắc hẳn dù là ai cũng không dám tiếp chiêu chính diện.
Quả nhiên, Lâm Chính đã né tránh.
Anh bước lùi lại, tốc độ rất nhanh, ý đồ tránh nhát kiếm đáng sợ này.
Nhưng với uy năng của nhát kiếm này, muốn tránh là tránh được sao?
Chỉ thấy lưỡi kiếm chém tới, Vệ Tân Kiếm khẽ cử động cánh tay, một luồng sức mạnh giống như sấm sét bỗng bao trùm lấy cả lưỡi kiếm. Nhất thời, sức mạnh cuồng bạo trên lưỡi kiếm phóng ra, giống như một tấm lưới lớn trùm lấy Lâm Chính.
"Oa!".
Xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Tấm lưới khổng lồ bằng khí nhẫn đánh tới bất ngờ khiến ai cũng không kịp trở tay, Lâm Chính muốn tránh cũng không còn cơ hội.
Vù!
Tấm lưới lớn ập xuống!
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Bụi bay mù mịt.
Cả khu vực tan hoang.
Mọi người căng mắt ra nhìn vào đám bụi.
Bụi lắng xuống, bóng dáng của Lâm Chính dần hiện ra.
"Anh ta vẫn còn sống sao?".
Có người lớn tiếng kêu lên.
"Cái gì?".
"Đòn tấn công mạnh như vậy mà vẫn không giết được anh ta?".
"Anh ta tránh được rồi sao?".
Mọi người xôn xao.
Vệ Tân Kiếm dừng tay, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang bước ra khỏi đám bụi, thầm hừ một tiếng, nói: "Anh quả nhiên rất khó đối phó, nhưng không sao, đây chỉ là khai vị thôi! Bây giờ sẽ đến món chính đây!".
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm lại vung kiếm trong tay lên, người đứng thẳng tắp, tay còn lại nắm lấy lưỡi kiếm, vuốt một cái.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm sắc bén cứa rách lòng bàn tay anh ta, máu tươi nhuộm đỏ thanh kiếm. Cùng lúc đó, khí tức toàn thân của Vệ Tân Kiếm cũng bắn ra khỏi người anh ta, dường như máu tươi trên kiếm và khí tức bắn ra từ người anh ta có mối liên hệ gì đó. Nhất thời, cả thanh kiếm trở nên cuồng bạo, sát khí kinh người tràn ngập bên ngoài Anh Hoa Điện.
Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, bị luồng sát khí này làm cho chấn động, cả người khẽ run rẩy.
Các trưởng lão của 5 cung 10 điện cũng ngạc nhiên.
"Sát khí đáng sợ quá! Vệ Tân Kiếm này... quả nhiên đáng gờm! Tử Huyền Thiên có thiên tài như vậy, trong vòng 50 năm không thể sa sút được!", một điện chủ không nhịn được bình luận.
"Đúng vậy! Vệ Tân Kiếm còn trẻ mà đã tiếng tăm như cồn, uy vọng rất cao, tôi thấy Tử Huyền Thiên có ý muốn bồi dưỡng cậu ta thành trụ cột tương lai của tông phái!", Tứ tôn trưởng cũng lên tiếng.
“Chỉ tiếc là người như vậy lại không thích y đạo, thiên cung chúng ta mấy lần mời mọc, nhưng cậu ta đều không gia nhập, nếu không chắc chắn thiên cung sẽ không bạc đãi cậu ta!”, Tam tôn trưởng hừ mũi nói.
"Tam tôn trưởng, ông nói xem Lâm Chính có phải là đối thủ của người này không?", Trịnh Thông Viễn chần chừ một lát, không nhịn được hỏi.
"Chắc là không thắng được đâu! Chiêu pháp của Vệ Tân Kiếm quá bá đạo! Nếu là tôi, muốn đỡ được nhát kiếm này cũng không hề dễ dàng! Mà những đòn tấn công tiếp theo của Vệ Tân Viễn sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, cho dù Lâm Chính may mắn tránh được nhát kiếm này, thì bốn chiêu tiếp theo cũng đủ lấy mạng cậu ta", Tam tôn trưởng chắp hai tay sau lưng, bình thản nói.
Trịnh Thông Viễn khẽ gật đầu.
"Hơn nữa, tôi có cảm giác Lâm Chính không cầm cự được bao lâu nữa! Hoạt Độc trong người cậu ta không cho phép cậu ta chiến đấu mãi như vậy được! Tôi nghĩ cho dù cậu ta thắng Vệ Tân Kiếm, nhưng gặp cường giả tiếp theo của Tử Huyền Thiên thì cũng thua là cái chắc", Ngũ tôn trưởng khàn giọng nói.
Nghe thấy thế, đám Tam tôn trưởng đều nở nụ cười.
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, Vệ Tân Kiếm lại giơ kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.
Nhát kiếm này như lay động lá liễu trong gió xuân, kiếm sắc trong tay khẽ vung lên.
Ầm!
Một luồng kiếm khí bắn ra khỏi thân kiếm.
Đây là khí của Vệ Tân Kiếm.
Khí kình phóng ra ngoài!
Dùng kiếm phóng ra!
Hơn nữa, đạo kiếm khí này nồng đậm hơn, cuồng bạo hơn, đáng sợ hơn khí của bất cứ người nào Lâm Chính từng gặp...
Vù vù vù...
Nó giống như một làn sóng màu đỏ, xé toạc mặt đất, chấn động trời xanh, ùa về phía Lâm Chính với khí thế hủy diệt mọi thứ.
"A!".
Các đệ tử thiên cung ở phía sau Lâm Chính sợ đến mức bỏ chạy tứ tán, còn ai dám lại gần chứ?
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Xôn xao nhốn nháo.
Nhưng... lần này Lâm Chính không tránh nữa.
Chắc là biết tránh né cũng vô ích, nên anh nghênh đón chính diện luôn.
"Anh từ bỏ rồi sao? Hay là muốn đỡ đòn này của tôi? Ha ha, nếu anh muốn đón đỡ thì anh quá ngây thơ rồi! Chiêu "Thị Diệt Kiếm Lãng" này của tôi đủ để khiến một tòa nhà trở thành cát bụi! Ngay cả vật chất cứng rắn nhất trên đời cũng không thể chống lại được nó! Anh tay không tấc sắt thì chống lại kiểu gì?", Vệ Tân Kiếm nhếch mép, nở nụ cười đắc ý.
"Xem ra thắng thua đã rõ rồi!".
Chấn Hám Sơn bình tĩnh nói.
"Anh ta nên tránh đi, nghênh đón chính diện chỉ khiến anh ta thịt nát xương tan thôi!".
"Tên này ngây thơ quá! Anh ta không biết rốt cuộc thực lực của Vệ sư huynh đáng sợ đến mức nào".
"Nực cười!".
Các đệ tử bên phía Tử Huyền Thiên đều lắc đầu, hoặc là hừ mũi khinh thường, hoặc là tỏ vẻ khinh bỉ.
"Sư phụ, liệu Vệ sư huynh có giết người kia không? Nếu anh ta chết trong tay Vệ sư huynh thì phải làm sao đây?", đúng lúc này, cô gái trước đó không nhịn được lên tiếng, nói đầy lo lắng.
"Yên tâm đi, Tân Kiếm tự có chừng mực! Người này không chết được đâu, nhưng chắc là đòn này sẽ phế cậu ta mất!", Chấn Hám Sơn cười nhạt đáp.
Lúc này, nữ đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Chương 1899: Rung trời chuyển đất
Tiếng nổ đến từ làn sóng máu rợp trời khủng khiếp kia.
Chỉ thấy cả làn sóng máu bất ngờ phát nổ.
Hóa thành bọt sóng bắn tung tóe ra xung quanh.
Một người đang đứng trước làn sóng máu đó.
Chính là Lâm Chính.
Anh đứng bất động, để mặc hoa máu rơi xuống người mình.
Nói là hoa máu, nhưng thực ra chúng đều là khí nhẫn đáng sợ.
Mỗi luồng khí nhẫn đều có thể chém đôi sắt thép một cách dễ dàng.
Sau khi số hoa máu này rơi hết xuống đất, mặt đất giống như miếng đậu phụ bị dao cắt trúng, chia năm xẻ bảy, xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ.
Nhưng... Lâm Chính vẫn lành lặn.
Khí nhẫn giống như làn gió, lướt qua người anh, nhưng ngay cả góc áo anh cũng không bị rách, ngược lại khí nhẫn còn bị cơ thể của anh làm cho tan tác, khó ngưng tụ lại.
Anh đã đánh tan làn sóng máu rợp trời kia.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người của Tử Huyền Thiên đều đờ người ra.
Bọn họ trợn mắt há mồm, da đầu tê dại, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Hóa giải… hóa giải được cả chiêu này?", nữ đệ tử kia thì thào.
"Sao có thể chứ?", lại có người thầm nuốt nước bọt.
"Đó là sát chiêu của Vệ sư huynh đấy!".
"Cơ thể của anh ta... có thể đỡ được sao?".
"Là giả! Chắc chắn là giả!".
"Sao anh ta có thể làm được điều này chứ?".
Người của Tử Huyền Thiên không thể chấp nhận được sự thật.
Các đệ tử thiên cung cũng há hốc miệng, ai nấy đầu óc ong lên.
"Tên Lâm Chính này... lợi hại đến vậy sao?".
"Anh ta là quái vật à? Đòn tấn công như vậy mà cũng đỡ được?".
"Chẳng phải anh ta bị bệnh sao? Chẳng phải anh ta bị trúng độc sao? Sao lại như vậy được?".
"Thật không thể tin nổi..."
Các đệ tử bàn tán xôn xao, không ngừng kêu lên kinh ngạc.
Các tôn trưởng cũng ngạc nhiên tột độ.
"Thân thể của Lâm Chính này hình như là... cơ thể võ thần?", cuối cùng Tứ tôn trưởng cũng nhìn ra manh mối, không nhịn được kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Cơ thể võ thần?".
"Sao có thể chứ? Đây là cơ thể trong truyền thuyết đó! Cậu ta còn trẻ như vậy, sao có thể có cơ thể này được?", Ngũ tôn trưởng cũng vô cùng kinh ngạc.
"Tứ tôn trưởng! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy! Cơ thể võ thần cái gì chứ? Ông đừng kết luận lung tung!".
Trịnh Thông Viễn cuống lên, vội trầm giọng quát.
Người khác không biết, nhưng ông ta biết rõ tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu Lâm Chính thực sự sở hữu cơ thể võ thần, mà anh lại còn trẻ như vậy, thì chắc chắn sẽ được thiên cung Trường Sinh phong là thiên tài.
Nếu thiên cung Trường Sinh muốn chiêu mộ và bồi dưỡng trọng điểm Lâm Chính, thì địa vị của anh ở trong cung chắc chắn sẽ tăng vọt. Đến lúc đó muốn đối phó với anh sẽ rất khó.
Đương nhiên, điều khiến Trịnh Thông Viễn sợ nhất là Nhị tôn trưởng biết Lâm Chính có cơ thể võ thần.
Với tính cách của ông ta, chắc chắn sẽ nhận anh làm đồ đệ, sau đó trị thương cho anh...
Trịnh Thông Viễn ở thiên cung lâu như vậy đã quá hiểu tính khí của Nhị tôn trưởng.
Thế nên, ông ta tuyệt đối không thể để Nhị tôn trưởng biết chuyện ở đây có một người còn rất trẻ đã tu luyện được cơ thể võ thần.
Sao đám người Tứ tôn trưởng lại không biết suy nghĩ của Trịnh Thông Viễn chứ?
Thấy ông ta lo lắng như vậy, Tứ tôn trưởng chỉ bình thản liếc nhìn ông ta một cái, không nói gì nữa.
"Cậu ta có phải là cơ thể võ thần hay không đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là bây giờ xem ra Vệ Tân Kiếm cũng khó mà giải quyết được cậu ta", Tam tôn trưởng khàn giọng nói, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Người kinh ngạc nhất lúc này chính là Vệ Tân Kiếm.
Thực ra anh ta đã nghĩ tới vô số khả năng.
Có lẽ Lâm Chính sẽ may mắn tránh được đòn này.
Có lẽ anh sẽ dốc hết sức mình đón đỡ đòn này, cái giá phải trả là bị thương nặng.
Khả năng nào Vệ Tân Kiếm cũng từng nghĩ tới.
Thậm chí còn nghĩ đến việc Lâm Chính sẽ chết vì chiêu này.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng... Lâm Chính còn hóa giải được đòn tấn công của mình...
Vệ Tân Kiếm cầm kiếm, ngây ra nhìn Lâm Chính, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"Còn ba chiêu!", Lâm Chính lên tiếng, kéo hồn vía của Vệ Tân Kiếm trở lại.
Vệ Tân Kiếm rùng mình, đanh mắt nhìn Lâm Chính, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Anh quả nhiên không phải người tầm thường! Ngay cả chiêu này của tôi cũng không làm gì được anh! Xem ra muốn giết anh không phải là chuyện dễ!".
"Anh nói sẽ giết tôi trong năm chiêu, nếu không giết được tôi thì sẽ quỳ xuống dập đầu, bái tôi làm thầy! Bây giờ còn có ba chiêu, anh phải trân trọng đấy!", Lâm Chính bình thản nói.
"Hừ! Ba chiêu là đủ rồi!".
Vệ Tân Kiếm khẽ gầm, lại vung kiếm lên!
Lần này anh ta cầm kiếm bằng hai tay, đâm thẳng kiếm xuống đất.
Phập!
Thân kiếm đâm sâu xuống đất, kiếm khí lan ra, khiến mặt đất cũng rung lên.
"Hử?".
Mọi người xung quanh đều nhìn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất rung chuyển càng ngày càng dữ dội, rất nhiều vết nứt lan từ thanh kiếm ra. Không những vậy, thân kiếm kia còn không ngừng bắn ra những luồng khí lưu màu xanh.
Những luồng khí lưu này lại chui vào thân kiếm rồi biến mất.
Thật là thần kỳ!
Chẳng khác nào ảo thuật!
"Cậu ta đang cấp khí!".
Đúng lúc này, một điện chủ kêu lên.
"Cấp khí?".
Người bên cạnh khó hiểu hỏi.
"Đúng, cấp khí! Vệ Tân Kiếm lợi dụng mũi kiếm của mình để hút linh khí ở sâu dưới đất, dùng nó để tăng thêm uy lực cho chiêu này!", điện chủ kia kêu lên.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh ngạc.
Còn có chiêu thức như vậy sao?
Xem ra Vệ Tân Kiếm đã nghiêm túc thật rồi...
"Nhát kiếm này! Tôi phải khiến anh một kiếm chia đôi!".
Vệ Tân Kiếm nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, gầm lên một tiếng rồi bất ngờ rút kiếm ra, chém về phía anh.
Khoảnh khắc đó.
Cả Anh Hoa Điện đều rung chuyển...
Chương 1900: Kết thúc
Không ai biết rốt cuộc chiêu này đáng sợ đến mức nào.
Chỉ thấy khi kiếm chém tới, phong vân biến sắc, một luồng gió vô tận rít gào giữa trời đất, theo nhát kiếm này bổ về phía Lâm Chính.
Mặt đất rung lên.
Tia sáng sắc lạnh khiến các cao thủ của thiên cung cũng phải run rẩy.
Tất cả mọi người của 5 cung 10 điện đều đanh mắt lại, nhìn chằm chằm nhát kiếm này.
Lúc này, dù là ai cũng không dám lên tiếng.
Tuy Vệ Tân Kiếm có thực lực kinh hãi, là thiên tài yêu nghiệt, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Chính cũng sâu không thể lường.
Không ai có thể đoán trước kết quả thắng thua của trận quyết đấu này.
Nhưng nhát kiếm này vẫn có vô số người mong đợi.
"Chết đi!".
Vệ Tân Kiếm gầm lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, điên cuồng chém xuống.
Cuối cùng.
Bộp!
Lưỡi kiếm chém mạnh vào đỉnh đầu Lâm Chính.
Nhất thời, cái gọi là "linh khí" mà lưỡi kiếm mang theo lập tức nổ tung, hóa thành cuồng phong thổi dạt ra bốn phía.
Xung quanh cát bụi mù mịt, cuồng phong rít gào.
"Ui da!".
Vô số đệ tử bị gió thổi ngã nhào, vỡ đầu chảy máu.
Ngay cả mấy tôn trưởng cũng bị luồng khí lưu này thổi cho phải che mặt quay đi, khó mà nhìn thẳng.
Hiện trường tan hoang.
Nhưng khi bụi lắng xuống...
Lâm Chính vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
"Cái gì?".
Mọi người lại lần nữa há hốc miệng.
"Không! Thể! Nào!".
Các đệ tử của Tử Huyền Thiên cũng nhốn nháo, không ngừng gầm lên.
Vệ Tân Kiếm cũng thất thần, thậm chí cơ thể còn khẽ run lên.
Đòn tấn công như vậy vẫn không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.
Anh ta đã bắt đầu hoài nghi liệu mình có thể khiến người này bị thương hay không.
Dù sao anh ta cũng quá tuyệt vọng, quá bất lực rồi...
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.
"Tân Kiếm! Không được dừng lại! Phải thừa thắng truy kích! Tiếp tục ra kiếm pháp, tấn công vào một vị trí trên người cậu ta! Mau phá bỏ phòng ngự!".
Vệ Tân Kiếm rùng mình một cái, ngoảnh lại nhìn.
Là Chấn Hám Sơn.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, nhìn Vệ Tân Kiếm chằm chằm.
Vệ Tân Kiếm nghe thấy thế, cả người run rẩy, lập tức giơ trường kiếm lên.
Sao anh ta có thể cứ thế bỏ cuộc được?
Còn hai chiêu nữa! Cứ đánh tiếp thôi!
"Thực Nhật Kiếm Pháp!".
Một tiếng hú dài vang lên, dường như ánh mặt trời tụ lại trên lưỡi kiếm của Vệ Tân Kiếm, sau đó theo cánh tay vung lên của anh ta, lại chém về phía đỉnh đầu Lâm Chính.
Lần này, Vệ Tân Kiếm không dùng man kình nữa, mà dùng xảo kình.
Anh ta nâng độ sắc bén của lưỡi kiếm lên mức cao nhất, sau đó vung tay chém tới.
Khoảnh khắc đó, dường như thứ mọi người nhìn thấy trong tay Vệ Tân Kiếm không phải là kiếm, mà là một luồng sáng nhanh như chớp.
Vô cùng chói mắt!
Vô cùng kinh diễm!
Nhưng... âm thanh dị thường vẫn vang lên.
Rắc!
Lưỡi kiếm hạ xuống, vẫn không chém được vào người Lâm Chính.
Trái tim Vệ Tân Kiếm đã trở nên nguội lạnh...
"Đây là chiêu thứ tư của anh rồi! Còn một chiêu nữa!", Lâm Chính khàn giọng nói.
Vệ Tân Kiếm nghe thấy thế, đại não lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Anh ta vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Bị khinh thường như vậy, sao anh ta có thể chịu nổi chứ?
"Anh đừng đắc ý! Tôi sẽ không thua đâu! Xem chiêu cuối cùng của tôi đây! Nhất Niệm Kiếm Sinh! Giết!".
Anh ta lại gầm lên, đôi mắt bỗng đỏ ngầu, rót toàn bộ sức mạnh trên người vào song kiếm, khí ý và lực đạo trên kiếm càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng sợ.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Bụp!
…
Kiếm lực kinh hãi kỳ diệu không ngừng phát nổ ở lưỡi kiếm.
Sức phá hoại do mỗi vụ nổ gây ra không kém gì một quả bom.
Mọi người xung quanh đều run lên bần bật.
Đây chính là thực lực của Vệ Tân Kiếm sao?
Đây chính là uy lực mỗi nhát kiếm của anh ta sao?
Nhưng người khiến bọn họ kinh hãi hơn lại là Lâm Chính.
Anh vẫn đỡ chiêu này mà không hề phản kích.
Đây là nghiền nát!
Nghiền nát một cách thực sự!
Giờ phút này, các lãnh đạo cấp cao của thiên cung cũng phải câm nín.
Dù Vệ Tân Kiếm dùng sức đến mức nào, thì lưỡi kiếm vẫn không thể tiến thêm nửa phân.
Giống như bị sắt thép chặn lại.
Chỉ có thể giữ được góc độ đó…
Hai mắt Vệ Tân Kiếm đỏ ngầu, lại tăng thêm sức mạnh.
Hai cánh tay anh ta nổi đầy gân xanh, khí kình trong cơ thể điên cuồng tràn ra, quần áo đầu tóc bị thổi cho tán loạn, mười ngón tay siết chặt…
“A!”.
“A!”.
“A!”.
“A!”.
…
Vệ Tân Kiếm gầm lên, sức mạnh đã đẩy lên cực hạn, thậm chí còn sắp đột phá cực hạn.
Còn thanh kiếm sắc kia cũng đang khẽ run rẩy.
Lưỡi kiếm… dường như sắp đột phá chướng ngại trước mặt để chém xuống, một nhát bổ đôi!
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một tiếng kỳ dị vang lên.
Chỉ thấy lưỡi kiếm trong tay Vệ Tân Kiếm bỗng gãy làm đôi.
Keng!
Thân kiếm bị gãy rơi xuống đất, vang lên tiếng lanh lảnh.
Theo quán tính, Vệ Tân Kiếm loạng choạng mấy bước về phía trước, đến lúc ổn định cơ thể thì đã đứng bên cạnh Lâm Chính.
Anh ta đờ đẫn nhìn mẩu kiếm gãy trong tay, rồi lại nhìn Lâm Chính vẫn lành lặn ở bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt.
“Năm chiêu… đã hết!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Vệ Tân Kiếm lùi lại mấy bước, đôi mắt dại ra, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.
Cuối cùng!
Phịch!
Anh ta ngã ngồi xuống đất, cả người thẫn thờ.
Người tên Trương Man này tuy dùng kiếm, nhưng kiếm lực rất bá đạo, sức mạnh đáng gờm, dường như thứ hắn dùng không phải là kiếm mà là một chiếc chùy lớn.
Một kiếm chém xuống, dường như có thể bổ đôi thiên địa.
Sức mạnh của nhát kiếm này chắc chắn không dưới 5000 cân.
Nếu là người bình thường thì không thể đỡ được nhát kiếm này.
Các đệ tử thiên cung nín thở, cũng biết nhát kiếm này không ai đỡ được.
Nhưng Lâm Chính không hề tránh né, khi kiếm lại gần, anh còn dùng tay không chộp lấy nó.
"Cái gì?".
"Anh ta định dùng tay không đỡ kiếm á?".
"Anh ta điên rồi".
Mọi người kêu lên kinh ngạc.
Tất cả đều bị hành động của Lâm Chính làm cho chấn động.
Trương Man cũng sửng sốt.
Nhưng càng như vậy, hắn lại càng nổi giận.
"Khốn kiếp, anh muốn đỡ chiêu này của tôi hả? Đừng coi thường người khác thế chứ! Tôi phải khiến anh thịt nát xương tan!".
Hắn rít gào, hai tay cầm kiếm, dốc hết sức chém thật mạnh.
Lúc này, lực đạo của kiếm đã lên tới 8000 cân.
Kiếm chưa tới, nhưng tiếng ầm ầm đã vang lên.
Những đệ tử thiên cung đứng gần cũng có thể cảm nhận được uy áp phóng ra từ thanh kiếm kia.
Cuối cùng.
Pặp!
Thanh kiếm chém mạnh vào lòng bàn tay Lâm Chính, kiếm lực bắn ra, hóa thành một luồng kình phong lan ra xung quanh.
Nhưng lưỡi kiếm đáng sợ này không chém đứt được tay Lâm Chính, mà còn bị anh nắm chặt lấy.
Tất cả sức mạnh đều bị hóa giải.
"Cái gì?".
Trương Man nghệt mặt ra.
Đứng trước đối phương, sức mạnh của hắn chỉ như con kiến thế sao?
"Như vậy thì không giết được tôi đâu!".
Lâm Chính khàn giọng nói, bỗng dưng dùng sức, bẻ gãy thanh kiếm kia, sau đó dùng nửa thanh kiếm gãy bổ về phía Trương Man một cách hung hãn.
Hỏng rồi!
Trương Man kinh hãi biến sắc, lăn sang bên cạnh.
Khoảnh khắc hắn vừa lăn đi.
Keng!
Lâm Chính cầm mẩu kiếm kia bổ mạnh xuống đất, kiếm khí đáng sợ lan ra xung quanh như lốc xoáy.
Vù!
Trương Man bị hất bay đi.
Các đệ tử thiên cung ở xung quanh cũng bị chấn động phải lùi lại, ngã dúi ngã dụi.
Hiện trường tan hoang.
Khi Trương Man vỡ đầu chảy máu bò dậy, thì Lâm Chính đã đứng ngay trước mặt hắn, đạp cho hắn một cái.
Bốp!
Trương Man lại ngã nhào xuống đất.
"A!".
Hắn không cam lòng, lớn tiếng gầm thét, mặc kệ vết thương trên người, nhặt mẩu kiếm gãy lên, định xông về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không muốn lãng phí thời gian với hắn nữa, bất ngờ tung người nhảy về phía Trương Man, đồng thời giơ tay chộp lấy hắn.
Trương Man biến sắc, vội giơ mẩu kiếm lên đâm về phía bàn tay trắng bệch kia.
Nhưng bàn tay kia như được làm từ sắt thép, đấu lại cả lưỡi kiếm.
Keng keng keng!
Mẩu kiếm gãy bị chấn động thành từng mảnh vụn, rơi xuống lả tả.
Trương Man lùi lại mấy bước, định tránh đi nhưng không kịp nữa.
Sau khi làm vỡ vụn mẩu kiếm gãy của hắn, bàn tay Lâm Chính túm lấy cổ hắn như gọng kìm, sau đó ấn hắn xuống.
Rầm!
Cơ thể của Trương Man nặng nề ngã xuống đất.
Mặt đất lại rung lên.
Nơi hắn va chạm còn có vết nứt lan ra.
Mọi người kinh hãi.
Khi họ định thần nhìn lại thì Trương Man đã đầu óc choáng váng, mắt nổ đom đóm...
Sức mạnh thật đáng sợ!
Tuy Trương Man là con nhà võ, nhưng đối mặt với sức lực của Lâm Chính thì cũng không thể chống đỡ được.
Đây chính là sự chênh lệch về thực lực…
“Anh muốn đánh gãy tay chân tôi, vậy tôi đánh gãy tay chân anh cũng là hợp tình hợp lý nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói, rồi chộp lấy mẩu kiếm gãy bên cạnh, định chém về phía bả vai Trương Man.
“Dừng tay!”.
Chấn Hám Sơn cuống quýt kêu lên.
Lâm Chính dừng tay lại, bình thản nhìn về phía ông ta.
“Trương Man đã thua rồi, chàng trai, cậu hãy tha cho Trương Man đi!”, Chấn Hám Sơn chần chừ một lát rồi lên tiếng.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả người của Tử Huyền Thiên đều đổ dồn mắt nhìn Lâm Chính, vô cùng lo lắng.
Tử Huyền Thiên không giống thiên cung Trường Sinh, bọn họ không giỏi về y thuật, nếu bị chém đứt tay chân thì bọn họ sẽ không thể trị thương cho những đệ tử này.
Thế nên Chấn Hám Sơn mới lên tiếng.
Nhưng ông ta không biết lời nói của mình có hiệu lực hay không.
Đúng lúc này, Trịnh Thông Viễn lớn tiếng hét lên.
“Lâm Chính, chặt tay chân hắn đi!”.
“Đúng, chặt tay chân hắn đi!”.
“Cho hắn biết sự lợi hại của thiên cung chúng ta!”.
Thêm mấy người nữa phụ họa.
Nhưng… Lâm Chính lại nhếch môi, bình thản đáp: “So tài đấu võ, vốn nên biết dừng đúng lúc để giữ hòa khí! Nếu Trương Man đã thua, mà tôi lại khiến anh ta bị thương thì chẳng phải quá đáng sao?”.
Dứt lời, anh liền buông tay, để Trương Man đứng dậy.
Chấn Hám Sơn hơi sửng sốt, đánh giá Lâm Chính một lúc lâu, mới gật đầu đầy tán thưởng: “Cảm ơn”.
Còn người của thiên cung ở xung quanh đều trố mắt ra.
“Cái gì? Lâm Chính! Cậu dám làm trái mệnh lệnh của tôi sao?”, Trịnh Thông Viễn tức điên lên, lớn tiếng quát.
“Trịnh điện chủ, so tài đấu võ sao có thể làm tổn thương hòa khí chứ? Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh cũng có mối quan hệ không tầm thường, ông bảo tôi làm vậy, không sợ phá vỡ tình bạn khó khăn lắm mới có được giữa Tử Huyền Thiên và thiên cung Trường Sinh sao? Ông muốn khơi mào đại chiến à?”, Lâm Chính ngoảnh sang, sẵng giọng đáp.
Anh vừa dứt lời, Trịnh Thông Viễn liền biến sắc, lập tức á khẩu…
Rất nhiều người cũng im bặt.
Cái mũ to như vậy chụp vào đầu thì ai gánh cho nổi?
Nhất thời không ai nói gì.
“Chấn đại nhân, ông phái thêm người lên so tài đi! Yên tâm, tôi sẽ dừng tay đúng lúc”, Lâm Chính nói.
Người của Tử Huyền Thiên nghe thấy thế, tâm trạng vô cùng phức tạp, hoàn toàn không hiểu Lâm Chính đang nghĩ gì.
Chỉ có duy nhất Chấn Hám Sơn… là nhìn ra được manh mối.
Chương 1897: Đánh bại anh trong năm chiêu
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Lâm Chính rất tin vào điều này.
Hiện giờ, mối quan hệ giữa anh và thiên cung Trường Sinh đã vô cùng căng thẳng.
Anh chắc chắn đám người Tam tôn trưởng sẽ không dễ dàng ban thưởng cho anh những thứ này.
Bọn họ vốn dĩ muốn anh làm kẻ chết thay, để tiện giải quyết Tử Huyền Thiên, nhưng anh không như những gì họ tưởng.
Tuy Tam tôn trưởng thất sách, nhưng vẫn không từ bỏ.
Lâm Chính chắc chắn nếu ép bọn họ quá, bọn họ sẽ giết người cướp của.
Nên bây giờ anh cho Tử Huyền Thiên chút thể diện cũng là để lại một đường lui cho mình.
Nếu bọn họ quả thực không đội trời chung với thiên cung Trường Sinh thì anh ít nhất có thể thêm một đồng minh.
Nhưng việc làm của Lâm Chính lại khiến người của thiên cung Trường Sinh rất bất mãn.
"Theo giặc! Đây là theo giặc!".
Trịnh Thông Viễn tức xì khói, giậm chân bình bịch.
"Xong chuyện này nhất định phải trị tội Lâm Chính!", Tứ tôn trưởng trầm giọng quát, ánh mắt lạnh như băng.
"Trị tội? Trị cậu ta tội gì? Cậu ta phạm tội gì chứ?", Tam tôn trưởng quay sang hỏi.
"Thông đồng với kẻ thù, phản bội thiên cung! Tội này mà nhẹ sao? Phải lột da rút gân, băm vằm cậu ta thành nghìn mảnh!", Tứ tôn trưởng điên tiết nói.
"Mắt nào của ông nhìn thấy cậu ta thông đồng với kẻ thù? Chứng cứ đâu? Ông cưỡng chế gán tội cho cậu ta, nếu đồn ra ngoài thì uy nghiêm của Thiên Hình Cung ở đâu? Chúng ta biết ăn nói thế nào với các đệ tử? Tình hình đã rối rắm lắm rồi, ông đừng gây thêm phiền phức nữa", Tam tôn trưởng nhỏ giọng nói.
Tứ tôn trưởng kiềm chế cơn giận, không nói gì nữa.
"Tam tôn trưởng, như vậy chẳng phải Lâm Chính sắp thắng Tử Huyền Thiên rồi sao?", Trịnh Thông Viễn vẫn không phục, nghiến răng nói.
"Ông nghĩ nhiều rồi, so với Lâm Chính thì chắc chắn Tử Huyền Thiên coi trọng Thần Ngạo Tập hơn. Tử Huyền Thiên vẫn chưa ra sát chiêu đâu, Lâm Chính không thể là người cười đến cuối cùng được", Tam tôn trưởng mỉm cười đáp.
Trương Man bị đánh bại, người của Tử Huyền Thiên đều trở nên nghiêm túc.
Tuy Lâm Chính nương tay, nhưng bọn họ không định cứ thế bỏ cuộc.
"Người này không dễ đối phó, đệ tử cấp Hoàng và đệ tử cấp Huyền đừng tham gia chiến đấu, để đệ tử cấp Địa và đệ tử cấp Thiên ứng phó đi!", Chấn Hám Sơn trầm giọng nói.
Người của Tử Huyền Thiên đưa mắt nhìn nhau, hầu hết đều không nói gì.
Nếu ngay cả A Nhàn và Trương Man cũng bị đánh bại dễ dàng như vậy thì thực lực của đối phương quả thực đáng sợ.
Đệ tử bình thường giao đấu với anh thì chẳng khác nào tự rước nhục vào thân, chỉ có thể phái cao thủ thực sự lên vậy.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
"Mao sư muội, Liên sư đệ, hai người lên đánh thử với anh ta đi, sau đó tôi sẽ lên!".
Mọi người ngước lên nhìn, là cô gái tóc ngắn kia.
Sắc mặt cô ta lạnh tanh, ánh mắt chứa đầy ý thù địch.
Hiển nhiên cô ta rất bất mãn với con ma bệnh xuất hiện giữa chừng này.
"Sư tỷ, ý của chị là..."
"Thăm dò căn cơ của người này cho tôi! Tôi muốn biết rốt cuộc anh ta bị bệnh gì? Tôi muốn ra tay ở mặt này, đánh bại anh ta!", cô gái nghiêm túc nói.
Mọi người nghe thấy thế đều sáng mắt lên.
"Vâng, sư tỷ".
Người tên Liên sư đệ lập tức lao lên, muốn quyết chiến một trận với Lâm Chính.
Nhưng anh ta không cầm cự nổi 10 giây đã bị đánh bại.
Mao sư muội hét lớn một tiếng, cũng xông tới.
Cô ta mạnh hơn Liên sư đệ một chút, cầm cự được 11 giây.
Vị sư tỷ kia thấy thế, sắc mặt có vẻ rất khó coi.
Hai người này còn không cầm cự nổi nửa phút, cô ta làm sao tìm được sơ hở của đối phương đây?
Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng.
"Các vị cứ lên từng người như vậy thì phiền phức quá, hay là tất cả cùng xông lên đi, cũng có thể tiết kiệm thời gian cho đôi bên!".
Anh vừa dứt lời, người của Tử Huyền Thiên liền nổi giận.
Các đệ tử thiên cung ở xung quanh cũng vô cùng kinh ngạc.
"Thật là ngông cuồng!".
"Tên Lâm Chính này tưởng mình là thiên hạ vô địch sao?".
"Các cao thủ thực sự của Tử Huyền Thiên còn chưa ra mặt, anh ta huênh hoang cái gì chứ?".
"Đúng vậy".
Các đệ tử thiên cung thầm hừ mũi, nói đầy khinh miệt.
Người của Tử Huyền Thiên đều có tính khí nóng nảy, lời nói của Lâm Chính khiến hảo cảm bọn họ dành cho Lâm Chính khi anh nương tay lúc trước liền mất sạch.
Chỉ thấy đám người tách ra, một người đàn ông tóc bạc đẩy người trước mặt ra, sải bước đi tới.
"Để tôi!", người đàn ông tóc bạc hừ mũi nói.
"Anh là ai?", Lâm Chính thuận miệng hỏi.
"Vệ Tân Kiếm!", người đàn ông sẵng giọng đáp.
Anh ta vừa dứt lời.
Ồ!
Mọi người lập tức xôn xao.
"Cái gì? Vệ Tân Kiếm?".
"Tân Kiếm Tử Huyền nổi tiếng như cồn trong truyền thuyết! Chính là người này sao?".
"Trời ơi, nghe nói đây là một trong mười thiên tài kiếm thuật có thiên phú nhất của Tử Huyền Thiên!".
"Không ngờ Vệ Tân Kiếm cũng đến!".
"Lâm Chính đã chọc giận tên yêu nghiệt này rồi, để xem Vệ Tân Kiếm xử lý anh ta thế nào!".
Những lời bàn tán xung quanh lại càng sôi nổi hơn.
"Vệ sư huynh, anh làm gì vậy? Để em so chiêu với người này cho!", vị sư tỷ kia vội lên tiếng.
Nhưng Vệ Tân Kiếm lại lắc đầu.
"Sư muội, em chắc chắn không phải là đối thủ của người này, để anh đánh cho! Hôm nay, Tử Huyền Thiên phải đứng trên đầu thiên cung Trường Sinh, nên không thể để người này thắng nữa!".
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm liền sải bước lên sàn đấu.
"Anh tên là Lâm Chính đúng không?", anh ta lớn tiếng hỏi.
"Phải".
"Tôi ra năm chiêu!", Vệ Tân Kiếm giơ tay lên, xòe năm ngón tay ra.
"Năm chiêu? Nghĩa là sao?", Lâm Chính kỳ quái hỏi.
"Trong vòng năm chiêu, tôi chắc chắn sẽ đánh bại anh!", Vệ Tân Kiếm lạnh lùng đáp.
Anh ta dứt lời, xung quanh liền im bặt...
Chương 1898: Tôi nghĩ sẽ có chiêu thứ sáu
Ngông cuồng?
Không!
Đối với Vệ Tân Kiếm thì những lời như vậy không phải là ngông cuồng!
Bởi vì anh ta có tư cách nói những lời như vậy!
Là thiên tài kiếm đạo nổi danh như cồn của Tử Huyền Thiên, đối mặt với bất cứ kẻ thù nào, anh ta đều dùng những nhát kiếm sắc bén nhanh gọn nhất để giải quyết đối phương.
Trước giờ những kẻ thù quyết đấu với Vệ Tân Kiếm, chưa ai chịu được quá ba chiêu của anh ta.
Anh ta nói với Lâm Chính năm chiêu... là đã coi trọng anh rồi.
"Năm chiêu?", Lâm Chính cũng có chút ngạc nhiên, quan sát Vệ Tân Kiếm một lượt: "Anh tự tin đến thế cơ à?".
"Đây không phải là tự tin, mà là tôi tự nhận thức về thực lực của mình. Tuy thủ đoạn của anh cũng kinh hãi thế tục, nhưng so sánh thực lực giữa tôi với anh thì kết quả vẫn là tôi cao hơn mạnh hơn anh. Tôi muốn đánh bại anh thì chỉ cần vài chiêu", Vệ Tân Kiếm mặt không cảm xúc nói.
"Nếu đã vậy thì được, để tôi xem thủ đoạn của anh thế nào. Nhưng nếu sau năm chiêu mà tôi vẫn chưa thua thì sao?", Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Không thể nào, tôi nói năm chiêu là năm chiêu, tuyệt đối sẽ không đánh thêm chiêu thứ sáu", Vệ Tân Kiếm lắc đầu nói.
"Tôi nghĩ sẽ có chiêu thứ sáu", Lâm Chính đáp.
"Tôi đã nói rồi, không có là không có".
"Sao tôi phải tin anh chứ? Anh cứ nói xem sau năm chiêu mà không đánh bại được tôi thì sẽ thế nào đi".
"Hừ! Nếu có chiêu thứ sáu, thì tôi sẽ chủ động nhận thua, đồng thời dập đầu với anh, nhận anh làm thầy!", Vệ Tân Kiếm nhíu mày, có chút phẫn nộ đáp.
"Dập đầu bái sư? Cũng được! Vậy thì tới đi!", Lâm Chính mỉm cười nói.
"Chết tiệt!".
Vệ Tân Kiếm lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt đanh lại, rút một thanh trường kiếm ra, sau đó khí kình trên người anh ta bắn ra, bao trùm lấy thanh kiếm sắc trong tay. Anh ta vung kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.
"Triều Dương Hàn Tinh Kiếm!".
Keng!
Lưỡi kiếm lóe lên tia sáng sắc lạnh, giống như sông Ngân với hàng nghìn hàng vạn ngôi sao, chém về phía Lâm Chính.
Khoảnh khắc đó, thiên địa thất sắc, nhật nguyệt lu mờ.
Bên ngoài Anh Hoa Điện chỉ có duy nhất thanh kiếm này.
Vô số cặp mắt ngước lên nhìn chằm chằm.
Vô số hơi thở và trái tim đều ngừng lại ở giây phút này.
Nhát kiếm này mang theo khí thế quá đáng sợ.
Chắc hẳn dù là ai cũng không dám tiếp chiêu chính diện.
Quả nhiên, Lâm Chính đã né tránh.
Anh bước lùi lại, tốc độ rất nhanh, ý đồ tránh nhát kiếm đáng sợ này.
Nhưng với uy năng của nhát kiếm này, muốn tránh là tránh được sao?
Chỉ thấy lưỡi kiếm chém tới, Vệ Tân Kiếm khẽ cử động cánh tay, một luồng sức mạnh giống như sấm sét bỗng bao trùm lấy cả lưỡi kiếm. Nhất thời, sức mạnh cuồng bạo trên lưỡi kiếm phóng ra, giống như một tấm lưới lớn trùm lấy Lâm Chính.
"Oa!".
Xung quanh vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.
Tấm lưới khổng lồ bằng khí nhẫn đánh tới bất ngờ khiến ai cũng không kịp trở tay, Lâm Chính muốn tránh cũng không còn cơ hội.
Vù!
Tấm lưới lớn ập xuống!
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Bụi bay mù mịt.
Cả khu vực tan hoang.
Mọi người căng mắt ra nhìn vào đám bụi.
Bụi lắng xuống, bóng dáng của Lâm Chính dần hiện ra.
"Anh ta vẫn còn sống sao?".
Có người lớn tiếng kêu lên.
"Cái gì?".
"Đòn tấn công mạnh như vậy mà vẫn không giết được anh ta?".
"Anh ta tránh được rồi sao?".
Mọi người xôn xao.
Vệ Tân Kiếm dừng tay, nhìn chằm chằm Lâm Chính đang bước ra khỏi đám bụi, thầm hừ một tiếng, nói: "Anh quả nhiên rất khó đối phó, nhưng không sao, đây chỉ là khai vị thôi! Bây giờ sẽ đến món chính đây!".
Dứt lời, Vệ Tân Kiếm lại vung kiếm trong tay lên, người đứng thẳng tắp, tay còn lại nắm lấy lưỡi kiếm, vuốt một cái.
Xoẹt!
Lưỡi kiếm sắc bén cứa rách lòng bàn tay anh ta, máu tươi nhuộm đỏ thanh kiếm. Cùng lúc đó, khí tức toàn thân của Vệ Tân Kiếm cũng bắn ra khỏi người anh ta, dường như máu tươi trên kiếm và khí tức bắn ra từ người anh ta có mối liên hệ gì đó. Nhất thời, cả thanh kiếm trở nên cuồng bạo, sát khí kinh người tràn ngập bên ngoài Anh Hoa Điện.
Rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, bị luồng sát khí này làm cho chấn động, cả người khẽ run rẩy.
Các trưởng lão của 5 cung 10 điện cũng ngạc nhiên.
"Sát khí đáng sợ quá! Vệ Tân Kiếm này... quả nhiên đáng gờm! Tử Huyền Thiên có thiên tài như vậy, trong vòng 50 năm không thể sa sút được!", một điện chủ không nhịn được bình luận.
"Đúng vậy! Vệ Tân Kiếm còn trẻ mà đã tiếng tăm như cồn, uy vọng rất cao, tôi thấy Tử Huyền Thiên có ý muốn bồi dưỡng cậu ta thành trụ cột tương lai của tông phái!", Tứ tôn trưởng cũng lên tiếng.
“Chỉ tiếc là người như vậy lại không thích y đạo, thiên cung chúng ta mấy lần mời mọc, nhưng cậu ta đều không gia nhập, nếu không chắc chắn thiên cung sẽ không bạc đãi cậu ta!”, Tam tôn trưởng hừ mũi nói.
"Tam tôn trưởng, ông nói xem Lâm Chính có phải là đối thủ của người này không?", Trịnh Thông Viễn chần chừ một lát, không nhịn được hỏi.
"Chắc là không thắng được đâu! Chiêu pháp của Vệ Tân Kiếm quá bá đạo! Nếu là tôi, muốn đỡ được nhát kiếm này cũng không hề dễ dàng! Mà những đòn tấn công tiếp theo của Vệ Tân Viễn sẽ chỉ càng ngày càng mạnh, cho dù Lâm Chính may mắn tránh được nhát kiếm này, thì bốn chiêu tiếp theo cũng đủ lấy mạng cậu ta", Tam tôn trưởng chắp hai tay sau lưng, bình thản nói.
Trịnh Thông Viễn khẽ gật đầu.
"Hơn nữa, tôi có cảm giác Lâm Chính không cầm cự được bao lâu nữa! Hoạt Độc trong người cậu ta không cho phép cậu ta chiến đấu mãi như vậy được! Tôi nghĩ cho dù cậu ta thắng Vệ Tân Kiếm, nhưng gặp cường giả tiếp theo của Tử Huyền Thiên thì cũng thua là cái chắc", Ngũ tôn trưởng khàn giọng nói.
Nghe thấy thế, đám Tam tôn trưởng đều nở nụ cười.
Cuối cùng.
Dưới ánh mắt chăm chú của vạn người, Vệ Tân Kiếm lại giơ kiếm lên, chém về phía Lâm Chính.
Nhát kiếm này như lay động lá liễu trong gió xuân, kiếm sắc trong tay khẽ vung lên.
Ầm!
Một luồng kiếm khí bắn ra khỏi thân kiếm.
Đây là khí của Vệ Tân Kiếm.
Khí kình phóng ra ngoài!
Dùng kiếm phóng ra!
Hơn nữa, đạo kiếm khí này nồng đậm hơn, cuồng bạo hơn, đáng sợ hơn khí của bất cứ người nào Lâm Chính từng gặp...
Vù vù vù...
Nó giống như một làn sóng màu đỏ, xé toạc mặt đất, chấn động trời xanh, ùa về phía Lâm Chính với khí thế hủy diệt mọi thứ.
"A!".
Các đệ tử thiên cung ở phía sau Lâm Chính sợ đến mức bỏ chạy tứ tán, còn ai dám lại gần chứ?
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Xôn xao nhốn nháo.
Nhưng... lần này Lâm Chính không tránh nữa.
Chắc là biết tránh né cũng vô ích, nên anh nghênh đón chính diện luôn.
"Anh từ bỏ rồi sao? Hay là muốn đỡ đòn này của tôi? Ha ha, nếu anh muốn đón đỡ thì anh quá ngây thơ rồi! Chiêu "Thị Diệt Kiếm Lãng" này của tôi đủ để khiến một tòa nhà trở thành cát bụi! Ngay cả vật chất cứng rắn nhất trên đời cũng không thể chống lại được nó! Anh tay không tấc sắt thì chống lại kiểu gì?", Vệ Tân Kiếm nhếch mép, nở nụ cười đắc ý.
"Xem ra thắng thua đã rõ rồi!".
Chấn Hám Sơn bình tĩnh nói.
"Anh ta nên tránh đi, nghênh đón chính diện chỉ khiến anh ta thịt nát xương tan thôi!".
"Tên này ngây thơ quá! Anh ta không biết rốt cuộc thực lực của Vệ sư huynh đáng sợ đến mức nào".
"Nực cười!".
Các đệ tử bên phía Tử Huyền Thiên đều lắc đầu, hoặc là hừ mũi khinh thường, hoặc là tỏ vẻ khinh bỉ.
"Sư phụ, liệu Vệ sư huynh có giết người kia không? Nếu anh ta chết trong tay Vệ sư huynh thì phải làm sao đây?", đúng lúc này, cô gái trước đó không nhịn được lên tiếng, nói đầy lo lắng.
"Yên tâm đi, Tân Kiếm tự có chừng mực! Người này không chết được đâu, nhưng chắc là đòn này sẽ phế cậu ta mất!", Chấn Hám Sơn cười nhạt đáp.
Lúc này, nữ đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó.
Ầm!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên.
Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Chương 1899: Rung trời chuyển đất
Tiếng nổ đến từ làn sóng máu rợp trời khủng khiếp kia.
Chỉ thấy cả làn sóng máu bất ngờ phát nổ.
Hóa thành bọt sóng bắn tung tóe ra xung quanh.
Một người đang đứng trước làn sóng máu đó.
Chính là Lâm Chính.
Anh đứng bất động, để mặc hoa máu rơi xuống người mình.
Nói là hoa máu, nhưng thực ra chúng đều là khí nhẫn đáng sợ.
Mỗi luồng khí nhẫn đều có thể chém đôi sắt thép một cách dễ dàng.
Sau khi số hoa máu này rơi hết xuống đất, mặt đất giống như miếng đậu phụ bị dao cắt trúng, chia năm xẻ bảy, xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ.
Nhưng... Lâm Chính vẫn lành lặn.
Khí nhẫn giống như làn gió, lướt qua người anh, nhưng ngay cả góc áo anh cũng không bị rách, ngược lại khí nhẫn còn bị cơ thể của anh làm cho tan tác, khó ngưng tụ lại.
Anh đã đánh tan làn sóng máu rợp trời kia.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người của Tử Huyền Thiên đều đờ người ra.
Bọn họ trợn mắt há mồm, da đầu tê dại, trái tim như muốn vọt lên tận cổ họng.
"Hóa giải… hóa giải được cả chiêu này?", nữ đệ tử kia thì thào.
"Sao có thể chứ?", lại có người thầm nuốt nước bọt.
"Đó là sát chiêu của Vệ sư huynh đấy!".
"Cơ thể của anh ta... có thể đỡ được sao?".
"Là giả! Chắc chắn là giả!".
"Sao anh ta có thể làm được điều này chứ?".
Người của Tử Huyền Thiên không thể chấp nhận được sự thật.
Các đệ tử thiên cung cũng há hốc miệng, ai nấy đầu óc ong lên.
"Tên Lâm Chính này... lợi hại đến vậy sao?".
"Anh ta là quái vật à? Đòn tấn công như vậy mà cũng đỡ được?".
"Chẳng phải anh ta bị bệnh sao? Chẳng phải anh ta bị trúng độc sao? Sao lại như vậy được?".
"Thật không thể tin nổi..."
Các đệ tử bàn tán xôn xao, không ngừng kêu lên kinh ngạc.
Các tôn trưởng cũng ngạc nhiên tột độ.
"Thân thể của Lâm Chính này hình như là... cơ thể võ thần?", cuối cùng Tứ tôn trưởng cũng nhìn ra manh mối, không nhịn được kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Cơ thể võ thần?".
"Sao có thể chứ? Đây là cơ thể trong truyền thuyết đó! Cậu ta còn trẻ như vậy, sao có thể có cơ thể này được?", Ngũ tôn trưởng cũng vô cùng kinh ngạc.
"Tứ tôn trưởng! Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bậy! Cơ thể võ thần cái gì chứ? Ông đừng kết luận lung tung!".
Trịnh Thông Viễn cuống lên, vội trầm giọng quát.
Người khác không biết, nhưng ông ta biết rõ tầm nghiêm trọng của chuyện này.
Nếu Lâm Chính thực sự sở hữu cơ thể võ thần, mà anh lại còn trẻ như vậy, thì chắc chắn sẽ được thiên cung Trường Sinh phong là thiên tài.
Nếu thiên cung Trường Sinh muốn chiêu mộ và bồi dưỡng trọng điểm Lâm Chính, thì địa vị của anh ở trong cung chắc chắn sẽ tăng vọt. Đến lúc đó muốn đối phó với anh sẽ rất khó.
Đương nhiên, điều khiến Trịnh Thông Viễn sợ nhất là Nhị tôn trưởng biết Lâm Chính có cơ thể võ thần.
Với tính cách của ông ta, chắc chắn sẽ nhận anh làm đồ đệ, sau đó trị thương cho anh...
Trịnh Thông Viễn ở thiên cung lâu như vậy đã quá hiểu tính khí của Nhị tôn trưởng.
Thế nên, ông ta tuyệt đối không thể để Nhị tôn trưởng biết chuyện ở đây có một người còn rất trẻ đã tu luyện được cơ thể võ thần.
Sao đám người Tứ tôn trưởng lại không biết suy nghĩ của Trịnh Thông Viễn chứ?
Thấy ông ta lo lắng như vậy, Tứ tôn trưởng chỉ bình thản liếc nhìn ông ta một cái, không nói gì nữa.
"Cậu ta có phải là cơ thể võ thần hay không đã không còn quan trọng nữa, điều quan trọng là bây giờ xem ra Vệ Tân Kiếm cũng khó mà giải quyết được cậu ta", Tam tôn trưởng khàn giọng nói, vẻ mặt cũng trở nên mất tự nhiên.
Người kinh ngạc nhất lúc này chính là Vệ Tân Kiếm.
Thực ra anh ta đã nghĩ tới vô số khả năng.
Có lẽ Lâm Chính sẽ may mắn tránh được đòn này.
Có lẽ anh sẽ dốc hết sức mình đón đỡ đòn này, cái giá phải trả là bị thương nặng.
Khả năng nào Vệ Tân Kiếm cũng từng nghĩ tới.
Thậm chí còn nghĩ đến việc Lâm Chính sẽ chết vì chiêu này.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng... Lâm Chính còn hóa giải được đòn tấn công của mình...
Vệ Tân Kiếm cầm kiếm, ngây ra nhìn Lâm Chính, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
"Còn ba chiêu!", Lâm Chính lên tiếng, kéo hồn vía của Vệ Tân Kiếm trở lại.
Vệ Tân Kiếm rùng mình, đanh mắt nhìn Lâm Chính, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Anh quả nhiên không phải người tầm thường! Ngay cả chiêu này của tôi cũng không làm gì được anh! Xem ra muốn giết anh không phải là chuyện dễ!".
"Anh nói sẽ giết tôi trong năm chiêu, nếu không giết được tôi thì sẽ quỳ xuống dập đầu, bái tôi làm thầy! Bây giờ còn có ba chiêu, anh phải trân trọng đấy!", Lâm Chính bình thản nói.
"Hừ! Ba chiêu là đủ rồi!".
Vệ Tân Kiếm khẽ gầm, lại vung kiếm lên!
Lần này anh ta cầm kiếm bằng hai tay, đâm thẳng kiếm xuống đất.
Phập!
Thân kiếm đâm sâu xuống đất, kiếm khí lan ra, khiến mặt đất cũng rung lên.
"Hử?".
Mọi người xung quanh đều nhìn xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất rung chuyển càng ngày càng dữ dội, rất nhiều vết nứt lan từ thanh kiếm ra. Không những vậy, thân kiếm kia còn không ngừng bắn ra những luồng khí lưu màu xanh.
Những luồng khí lưu này lại chui vào thân kiếm rồi biến mất.
Thật là thần kỳ!
Chẳng khác nào ảo thuật!
"Cậu ta đang cấp khí!".
Đúng lúc này, một điện chủ kêu lên.
"Cấp khí?".
Người bên cạnh khó hiểu hỏi.
"Đúng, cấp khí! Vệ Tân Kiếm lợi dụng mũi kiếm của mình để hút linh khí ở sâu dưới đất, dùng nó để tăng thêm uy lực cho chiêu này!", điện chủ kia kêu lên.
"Cái gì?".
Ai nấy đều kinh ngạc.
Còn có chiêu thức như vậy sao?
Xem ra Vệ Tân Kiếm đã nghiêm túc thật rồi...
"Nhát kiếm này! Tôi phải khiến anh một kiếm chia đôi!".
Vệ Tân Kiếm nhìn Lâm Chính chằm chằm, ánh mắt dữ tợn, gầm lên một tiếng rồi bất ngờ rút kiếm ra, chém về phía anh.
Khoảnh khắc đó.
Cả Anh Hoa Điện đều rung chuyển...
Chương 1900: Kết thúc
Không ai biết rốt cuộc chiêu này đáng sợ đến mức nào.
Chỉ thấy khi kiếm chém tới, phong vân biến sắc, một luồng gió vô tận rít gào giữa trời đất, theo nhát kiếm này bổ về phía Lâm Chính.
Mặt đất rung lên.
Tia sáng sắc lạnh khiến các cao thủ của thiên cung cũng phải run rẩy.
Tất cả mọi người của 5 cung 10 điện đều đanh mắt lại, nhìn chằm chằm nhát kiếm này.
Lúc này, dù là ai cũng không dám lên tiếng.
Tuy Vệ Tân Kiếm có thực lực kinh hãi, là thiên tài yêu nghiệt, nhưng bây giờ xem ra, Lâm Chính cũng sâu không thể lường.
Không ai có thể đoán trước kết quả thắng thua của trận quyết đấu này.
Nhưng nhát kiếm này vẫn có vô số người mong đợi.
"Chết đi!".
Vệ Tân Kiếm gầm lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, điên cuồng chém xuống.
Cuối cùng.
Bộp!
Lưỡi kiếm chém mạnh vào đỉnh đầu Lâm Chính.
Nhất thời, cái gọi là "linh khí" mà lưỡi kiếm mang theo lập tức nổ tung, hóa thành cuồng phong thổi dạt ra bốn phía.
Xung quanh cát bụi mù mịt, cuồng phong rít gào.
"Ui da!".
Vô số đệ tử bị gió thổi ngã nhào, vỡ đầu chảy máu.
Ngay cả mấy tôn trưởng cũng bị luồng khí lưu này thổi cho phải che mặt quay đi, khó mà nhìn thẳng.
Hiện trường tan hoang.
Nhưng khi bụi lắng xuống...
Lâm Chính vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
"Cái gì?".
Mọi người lại lần nữa há hốc miệng.
"Không! Thể! Nào!".
Các đệ tử của Tử Huyền Thiên cũng nhốn nháo, không ngừng gầm lên.
Vệ Tân Kiếm cũng thất thần, thậm chí cơ thể còn khẽ run lên.
Đòn tấn công như vậy vẫn không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.
Anh ta đã bắt đầu hoài nghi liệu mình có thể khiến người này bị thương hay không.
Dù sao anh ta cũng quá tuyệt vọng, quá bất lực rồi...
Nhưng đúng lúc này, một tiếng kêu vang lên.
"Tân Kiếm! Không được dừng lại! Phải thừa thắng truy kích! Tiếp tục ra kiếm pháp, tấn công vào một vị trí trên người cậu ta! Mau phá bỏ phòng ngự!".
Vệ Tân Kiếm rùng mình một cái, ngoảnh lại nhìn.
Là Chấn Hám Sơn.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc, nhìn Vệ Tân Kiếm chằm chằm.
Vệ Tân Kiếm nghe thấy thế, cả người run rẩy, lập tức giơ trường kiếm lên.
Sao anh ta có thể cứ thế bỏ cuộc được?
Còn hai chiêu nữa! Cứ đánh tiếp thôi!
"Thực Nhật Kiếm Pháp!".
Một tiếng hú dài vang lên, dường như ánh mặt trời tụ lại trên lưỡi kiếm của Vệ Tân Kiếm, sau đó theo cánh tay vung lên của anh ta, lại chém về phía đỉnh đầu Lâm Chính.
Lần này, Vệ Tân Kiếm không dùng man kình nữa, mà dùng xảo kình.
Anh ta nâng độ sắc bén của lưỡi kiếm lên mức cao nhất, sau đó vung tay chém tới.
Khoảnh khắc đó, dường như thứ mọi người nhìn thấy trong tay Vệ Tân Kiếm không phải là kiếm, mà là một luồng sáng nhanh như chớp.
Vô cùng chói mắt!
Vô cùng kinh diễm!
Nhưng... âm thanh dị thường vẫn vang lên.
Rắc!
Lưỡi kiếm hạ xuống, vẫn không chém được vào người Lâm Chính.
Trái tim Vệ Tân Kiếm đã trở nên nguội lạnh...
"Đây là chiêu thứ tư của anh rồi! Còn một chiêu nữa!", Lâm Chính khàn giọng nói.
Vệ Tân Kiếm nghe thấy thế, đại não lại càng trở nên điên cuồng hơn.
Anh ta vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.
Bị khinh thường như vậy, sao anh ta có thể chịu nổi chứ?
"Anh đừng đắc ý! Tôi sẽ không thua đâu! Xem chiêu cuối cùng của tôi đây! Nhất Niệm Kiếm Sinh! Giết!".
Anh ta lại gầm lên, đôi mắt bỗng đỏ ngầu, rót toàn bộ sức mạnh trên người vào song kiếm, khí ý và lực đạo trên kiếm càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng sợ.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Bụp!
…
Kiếm lực kinh hãi kỳ diệu không ngừng phát nổ ở lưỡi kiếm.
Sức phá hoại do mỗi vụ nổ gây ra không kém gì một quả bom.
Mọi người xung quanh đều run lên bần bật.
Đây chính là thực lực của Vệ Tân Kiếm sao?
Đây chính là uy lực mỗi nhát kiếm của anh ta sao?
Nhưng người khiến bọn họ kinh hãi hơn lại là Lâm Chính.
Anh vẫn đỡ chiêu này mà không hề phản kích.
Đây là nghiền nát!
Nghiền nát một cách thực sự!
Giờ phút này, các lãnh đạo cấp cao của thiên cung cũng phải câm nín.
Dù Vệ Tân Kiếm dùng sức đến mức nào, thì lưỡi kiếm vẫn không thể tiến thêm nửa phân.
Giống như bị sắt thép chặn lại.
Chỉ có thể giữ được góc độ đó…
Hai mắt Vệ Tân Kiếm đỏ ngầu, lại tăng thêm sức mạnh.
Hai cánh tay anh ta nổi đầy gân xanh, khí kình trong cơ thể điên cuồng tràn ra, quần áo đầu tóc bị thổi cho tán loạn, mười ngón tay siết chặt…
“A!”.
“A!”.
“A!”.
“A!”.
…
Vệ Tân Kiếm gầm lên, sức mạnh đã đẩy lên cực hạn, thậm chí còn sắp đột phá cực hạn.
Còn thanh kiếm sắc kia cũng đang khẽ run rẩy.
Lưỡi kiếm… dường như sắp đột phá chướng ngại trước mặt để chém xuống, một nhát bổ đôi!
Nhưng đúng lúc này.
Rắc!
Một tiếng kỳ dị vang lên.
Chỉ thấy lưỡi kiếm trong tay Vệ Tân Kiếm bỗng gãy làm đôi.
Keng!
Thân kiếm bị gãy rơi xuống đất, vang lên tiếng lanh lảnh.
Theo quán tính, Vệ Tân Kiếm loạng choạng mấy bước về phía trước, đến lúc ổn định cơ thể thì đã đứng bên cạnh Lâm Chính.
Anh ta đờ đẫn nhìn mẩu kiếm gãy trong tay, rồi lại nhìn Lâm Chính vẫn lành lặn ở bên cạnh, khuôn mặt tái nhợt.
“Năm chiêu… đã hết!”.
Lâm Chính bình thản nói.
Vệ Tân Kiếm lùi lại mấy bước, đôi mắt dại ra, đờ đẫn nhìn Lâm Chính.
Cuối cùng!
Phịch!
Anh ta ngã ngồi xuống đất, cả người thẫn thờ.
Bình luận facebook