-
Chương 1291-1295
Chương 1291: Bùng nổ doanh thu
Lúc này, Băng Thượng Quân đang ngồi ở chính giữa sân tập.
Người ở cả sân tập đều bị đuổi đi, đường đi đều bị phong tỏa, người bình thường không thể vào trong.
Lâm Chính đi đến, Băng Thượng Quân chậm rãi mở mắt ra.
“Chậm quá”, anh ta lạnh lùng nói.
“Có quá nhiều việc”.
“Đừng lôi thôi nữa, chúng ta đấu đi!”, Băng Thượng Quân đứng dậy, đặt Thiên Kiêu Lệnh ở một bên, sau đó bày tư thế.
Anh ta cũng là một người thẳng thắn.
Lâm Chính thở ra một hơi, cũng bày tư thế sẵn sàng.
“Anh phải chú ý đấy, giữa chúng ta là trận chiến thiên kiêu, tôi đến đây với mục đích giết chết anh”, Băng Thượng Quân nghiêm nghị nói.
“Vậy thì nói cho tôi biết, ai bảo anh đến đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh đoán được”.
“Người của thế gia Nam Cung đúng không? Nam Cung Yên Nhu chắc là không thể, chỉ có thể là Nam Cung Vân Thu hoặc Nam Cung Mạc Phi”.
“Anh đoán chuẩn đấy! Nam Cung Mộng từng giúp tôi một lần, cho nên lần này tôi đến đây là trả lại món nợ ân tình của thế gia Nam Cung, cũng thuận tiện xem xem người có thể đánh bại Nạp Lan Thiên một cách dễ dàng rốt cuộc có thực lực gì”, Băng Thượng Quân nói, đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, quát lên: “Chú ý đây!”.
Giọng nói vừa dứt, anh ta đã giết tới.
Lâm Chính lập tức sử dụng châm bạc đâm vào cơ thể, tăng độ mạnh cho cơ thể để so chiêu với Băng Thượng Quân.
Trận chiến giữa hai bên đánh đến mức trời đất mịt mù, vô cùng đáng sợ.
Sân tập cũng bị xáo trộn.
Đánh một lúc, Băng Thượng Quân cảm thấy không đúng, đột nhiên thu tay lùi về sau, đứng lại trên mặt đất.
“Vì sao không dùng Lạc Linh Huyết? Tôi đã nghe nói anh có rất nhiều Lạc Linh Huyết. Tuy không biết là bao nhiêu, nhưng nếu sử dụng sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì chắc chắn có thể phân cao thấp với tôi”, Băng Thượng Quân nói.
Lâm Chính im lặng một lúc, không nói gì.
“Chẳng lẽ tôi không xứng để anh sử dụng Lạc Linh Huyết? Anh quá xem thường người khác rồi!”, Băng Thượng Quân hơi tức giận, quát lên một tiếng, sử dụng hết toàn lực, tấn công về phía Lâm Chính.
Bèn thấy hai tay anh ta giống như phủ một lớp sương băng, không những vô cùng cứng chắc, mà còn cực kỳ lạnh lẽo.
Đánh một hồi, hai cánh tay Lâm Chính bị sương băng bao phủ, cả người dường như sắp bị đông cứng.
Công pháp thật đặc biệt.
Lâm Chính hừ lạnh, cũng không nhiều lời, sử dụng toàn bộ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, đánh về phía Băng Thượng Quân.
Ầm!
Sức mạnh hung ác ngút trời giống như nước lũ thú dữ tràn về, đánh tới Băng Thượng Quân.
Nhịp thở của Băng Thượng Quân run lên, vội vàng đan chéo hai tay trước ngực ngăn đỡ.
Xoảng!
Sương băng trên hai tay anh ta bị một quyền đánh vỡ, cả người bay ra xa như đạn pháo, đập mạnh lên một lầu cao ở phía sau sân tập. Lầu cao lung lay, lan đầy vết nứt, biến thành một tòa lầu sắp đổ.
Băng Thượng Quân gian nan bò dậy, nhìn hai cánh tay hơi run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ không tin nổi.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết? Vì sao anh kích hoạt năng lượng của Lạc Linh Huyết lại bùng phát uy lực lớn như vậy?”.
“Tôi…”.
Lâm Chính đang định nói, đột nhiên ngực phập phồng, nôn ra một ngụm máu.
“Cái gì?”, Băng Thượng Quân kinh ngạc.
“Môn chủ!”.
Dịch Quế Lâm vội vàng chạy tới, dìu Lâm Chính đang lảo đảo.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính lau máu bên khóe miệng, khẽ giọng nói.
“Môn chủ, cậu không được đánh tiếp nữa. Kể từ khi trở về từ thế gia Nam Cung, cậu vẫn chưa chợp mắt, trên người còn có vết thương, cậu cần phải nghỉ ngơi”, Dịch Quế Lâm khuyên nhủ.
“Đây là trận chiến thiên kiêu, sao có thể tùy tiện bỏ giữa chứng? Ông tránh ra, đừng ngăn cản tôi, nếu không theo quy tắc, ai cũng có thể giết ông!”, Lâm Chính khẽ giọng quát.
Dịch Quế Lâm muốn khóc, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành rời đi.
Băng Thượng Quân liếc nhìn Dịch Quế Lâm, lại nhìn sang Lâm Chính, nói: “Sở dĩ lúc trước anh không sử dụng Lạc Linh Huyết là vì anh biết cơ thể mình không tiêu hóa được năng lượng mà Lạc Linh Huyết mang lại?”.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng. Băng Thượng Quân, chúng ta tiếp tục đi”, Lâm Chính nói.
“Không đánh nữa!”.
Băng Thượng Quân hừ một tiếng, nhặt Thiên Kiêu Lệnh ở dưới đất lên, khinh thường nói: “Con người tôi không thích chiếm lợi từ người khác. Nếu trạng thái của anh không tốt thì được, chúng ta đổi sang ngày khác đánh”.
“Ồ?”, Lâm Chính nhíu mày: “Đây không phải trận chiến thiên kiêu sao? Sao anh nói bỏ là bỏ?”.
“Trận chiến thiên kiêu thì đã sao? Tôi không quan tâm. Tôi muốn có một trận quyết đấu công bằng, không phải nhân lúc người ta gặp nạn! Trận đấu lần này tạm thời hủy bỏ! Một tháng sau, tôi sẽ đưa thư khiêu chiến cho anh, đến lúc đó chúng ta lại đấu! Tôi nghĩ thời gian một tháng đủ để anh dưỡng thương rồi nhỉ?”, Băng Thượng Quân nói.
“Đủ rồi”, Lâm Chính gật đầu.
Băng Thượng Quân nhảy vọt lên, rời khỏi sân tập.
Lâm Chính thở ra một hơi, trong lòng nhẹ nhõm.
Thật ra cơ thể Lâm Chính đã tiêu hao rất lớn sau trận chiến ở thế gia Nam Cung, hơn nữa còn bị thương. Nếu anh dưỡng thương thật tốt, trong một tuần là có thể lành lặn. Nhưng từ khi anh quay về thì luôn bận nghiên cứu thuốc giải, không ăn không ngủ, lại không quan tâm đến vết thương trên cơ thể, do đó khi sử dụng Lạc Linh Huyết mới bị phản phệ.
Cứ ngỡ trận đấu với Băng Thượng Quân sẽ là một trận đấu vất vả, không ngờ Băng Thượng Quân cũng là một người khảng khái.
“Cũng đáng để kết giao”.
Lâm Chính thở ra một hơi, cười khổ nói.
Lúc này, điện thoại trong túi lại rung lên, anh lấy ra xem thì hết sức ngạc nhiên.
Hóa ra là điện thoại của Tống Kinh.
Bình thường Tống Kinh rất ít khi liên lạc với anh.
Lâm Chính bấm nghe, bên kia điện thoại vang lên giọng nói vui mừng của Tống Kinh.
“Chủ tịch Lâm! Bùng nổ rồi! Ha ha ha…”.
“Bùng nổ? Cái gì bùng nổ?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.
“Doanh thu của phim điện ảnh Chiến Hổ! Chủ tịch Lâm! Bây giờ cậu đã là người nổi tiếng!”, Tống Kinh kích động nói.
Chương 1292: Loại người như cậu cũng đến chỗ này?
Lúc này Lâm Chính mới biết, ba ngày trước phim Chiến Hổ đã được chiếu tại các rạp.
Vốn dĩ Tống Kinh không đặt hi vọng vào bộ phim này lắm.
Dù sao nội dung của bộ phim này khác với thị hiếu bây giờ. Khán giả thích xem phim kiểu Marie Sue hoặc cung đình xuyên qua, nhưng bộ phim này lại là điện ảnh về chiến tranh cực kỳ hiếm có, rất ít người yêu thích.
Cộng thêm bản thân bộ phim này sử dụng toàn người mới, không có bất kỳ ai có lượng fans hâm mộ đông đảo. Nếu không phải có thần y Lâm chống đỡ thì hoàn toàn không được nhiều người quan tâm.
Nhưng chung quy thần y Lâm đóng vai trò một bảng hiệu quảng cáo rất tốt.
Dương Hoa nổi tiếng trong nước, thần y Lâm cũng là đối tượng được nhiều người chú ý. Tống Kinh cho rằng bộ phim này chỉ dựa vào gương mặt của thần y Lâm để bán được năm sáu trăm triệu lấy lại vốn hoàn toàn không thành vấn đề.
Nào ngờ chỉ mới ba ngày đã phá nhiều kỷ lục phòng vé điện ảnh trong nước, doanh thu đạt gần hai tỷ.
Chỉ riêng doanh thu lượt chiếu đầu đã đạt gần năm trăm triệu.
Các nền tảng đưa ra số điểm bình quân là 9,5 điểm trở lên.
Đây đúng là kỳ tích.
Phải biết bộ phim này được tuyên truyền không tính là mạnh, nhưng doanh thu bùng nổ như vậy có nghĩa lời truyền miệng rất tốt, mà một khi lời truyền miệng lan rộng, doanh thu những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ lên đỉnh cao mới.
“Chủ tịch Lâm, tôi đoán doanh thu cuối cùng của bộ phim này sẽ đạt gần sáu tỷ! Lịch sử điện ảnh trong nước không có bộ phim nào có doanh thu cao như vậy! Chủ tịch Lâm! Nhờ vào sự chỉ đạo sáng suốt của cậu mới có một bộ điện ảnh huy hoàng như vậy!”, Tống Kinh vô cùng kích động, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Chuyện này cũng không thể thiếu sự nỗ lực của các ông”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm khiêm tốn quá. À đúng rồi Chủ tịch Lâm, hôm nay ở khách sạn Minh Châu sẽ tổ chức lễ mừng công, không biết cậu có tiện… À… Cô Tô Dư cũng sẽ đến! Bây giờ cô ấy đã là ngôi sao lớn rồi!”, Tống Kinh cười nói.
Lâm Chính vốn không muốn đi, nhưng nghe nói Tô Dư cũng đến, anh suy nghĩ một lúc vẫn đồng ý.
“Tối tôi sẽ đến, nhưng không phải với thân phận Chủ tịch Lâm. Tôi uống cùng Tô Dư ly rượu rồi sẽ đi, đừng để ai quấy rầy tôi”, Lâm Chính nói.
Cũng đã lâu không gặp cô ấy.
“Được! Được! Chủ tịch Lâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa!”, Tống Kinh vội vàng gật đầu.
Lâm Chính cất điện thoại đi, thở ra một hơi khí đục.
Anh không có ý che giấu thân phận Chủ tịch Lâm, thực sự là với tình hình bây giờ anh không thích hợp dùng thân phận của Chủ tịch Lâm để tiếp xúc với Tô Dư.
Phải biết rằng Tô Nhu bị hại mù mắt là bởi vì anh liên lụy. Bây giờ mười ba thế lực Cô Phong vẫn đang theo dõi anh từng phút từng giây, nếu để bọn họ biết Tô Dư thân thiết với Chủ tịch Lâm, khó tránh sẽ bị mười ba thế lực Cô Phong chú ý, lúc đó Tô Dư sẽ gặp phiền phức.
Sau khi quay về, Lâm Chính tắm rửa, thay lễ phục mà Mã Hải đã chuẩn bị trước, nghỉ ngơi một lúc.
Sáu giờ chiều, Mã Hải đích thân lái xe đưa Lâm Chính đến trước cửa khách sạn Minh Châu.
Trước cửa khách sạn, siêu xe hội tụ, người qua lại đông đúc.
Nhiều phóng viên tụ tập trước cửa, cầm ống kính quay chụp những người đi vào.
Tối nay, người có thể ra vào khách sạn Minh Châu đều là người giàu sang, người tầm thường không thể đến gần.
“Ông đừng lái xe vào, để tôi tự đi vào”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì hãy gọi cho tôi”, Mã Hải nói.
“Ừ”.
Lâm Chính đẩy cửa ra, lấy thiệp mời đi vào trong.
Lúc này, anh đang dùng dáng vẻ vốn có của Lâm Chính.
Bảo vệ vốn định ngăn anh lại, nhưng nhìn thấy thiệp mời trong tay anh thì rất bất ngờ, mới để anh vào.
Anh vừa vào chưa được bao lâu.
Ting ting!
Một tiếng còi chói tai vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên, quay đầu lại, một chiếc Maserati màu hồng đi theo phía sau anh.
Anh nhìn sang con đường rộng rãi bên cạnh, không nhường đường.
Ting ting ting ting…
Tiếng còi chói tai lại vang lên lần nữa.
Lâm Chính vờ như không nghe thấy, cứ chăm chăm đi.
Maserati đi vòng qua, tới bên cạnh Lâm Chính, kéo cửa xe xuống, một vài người nam nữ ăn mặc thời thượng thò đầu ra mắng chửi.
“Con mẹ mày bị điếc tai hay mù mắt à? Tao bóp còi mà mày không nghe thấy sao?”.
“Nghe thấy rồi, có chuyện gì không?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi.
“Nghe thấy rồi mà còn không nhường đường cho tao?”, một người đàn ông nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai chửi mắng.
“Anh à, đường bên cạnh rộng như vậy, đừng nói chỉ một chiếc xe của anh đi qua, có thêm một chiếc xe nữa đi cũng đủ, vì sao tôi phải nhường đường cho anh?”, Lâm Chính ung dung trả lời.
“Con mẹ mày muốn chết à!”.
Mấy người đó nổi giận, đạp chân ga lái đến trước mặt Lâm Chính rồi dừng lại, sau đó vài người trên xe lao xuống, định ra tay.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc đỏ đột nhiên ngăn bọn họ lại, nhỏ giọng nói: “Anh Ngụy, đừng làm bậy. Xe của phóng viên đài truyền hình đã tới đây rồi, anh mà đánh nhau, ngày mai sẽ lên báo đấy!”.
Mấy người họ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn mới thấy một chiếc xe công vụ in logo báo giải trí Hoa Quốc đi vào, một phóng viên đang thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía này.
Người được gọi là anh Ngụy nghe vậy thì kìm nén lửa giận, chỉ vào Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thằng ranh, xem như mày may mắn, cứ đợi đấy”.
Nói xong bọn họ lên xe, đi vào bãi đỗ xe.
Lâm Chính nhíu mày, không quan tâm, đang định rời đi thì lại nghe một giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Lâm Chính? Loại người như cậu… sao cũng đến những nơi thế này?”.
Chương 1293: Có thuốc hối hận không?
Lâm Chính chau mày, quay lại nhìn. Hóa ra là Lưu Mãn Yến – dì của Tô Dư.
Lưu Mãn Yến là em gái của Lưu Mãn San, nhỏ hơn bà ta tầm chục tuổi, trông khá giống Lưu Mãn San hồi trẻ.
Bên cạnh Lưu Mãn Yến là Lưu Đại Bưu, bác của Tô Dư. Những người này ăn mặc sang chảnh, bộ dạng vô cùng cao ngạo.
Lâm Chính chợt hiểu ra. Tô Dư trở thành đại minh tinh, bản thân tỏa sáng thì người nhà cũng được thơm lây.
Lâm Chính rất ít khi tiếp xúc với người nhà họ Lưu, ít gặp mặt, thế nhưng anh biết vẫn cần phải lịch sự.
“Chào dì, chào bác”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
Mấy người này chau mày, soi Lâm Chính một lượt. Lưu Mãn Yến thì nói thẳng: “Lâm Chính, ai bảo cậu tới đây thế?”
Lâm Chính nhìn bà ta bằng vẻ kỳ lạ: “Tô Du bảo tôi tới, có vấn đề gì sao?”
“Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng, tỏ vẻ ghét bỏ: “Lâm Chính, tôi nghe nói rồi, cậu có ý tiếp cận Tô Dư, mà con bé cũng khá coi trọng người em rể như cậu đúng không?”
“Đều là người nhà, có gì mà coi trọng không coi trọng chứ?”
“Cậu bớt nói nhảm lại! Lâm Chính, tôi cảnh cáo cậu, cậu hại Tô Nhu là vì nhà Tô Quảng có mắt không tròng mới để cậu vô thiên vô pháp như thế. Nhà họ Lưu không giống vậy. Nếu cậu hại Tô Dư của nhà này thì tôi nhất định sẽ cho cậu đẹp mặt đấy”, Lưu Mãn Yến hung hăng nói. Lưu Đại Bưu cùng trợn ngược mắt với Lâm Chính.
“Làm hại?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Dì à, sao dì có thể nói như vậy được?”
“Cậu quản việc của người khác nhiều thế làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy cậu trong buổi tiệc ngày hôm nay, cậu rời khỏi đây cho tôi”, Lưu Mãn Yến mất kiên nhẫn.
“Tôi có tham gia hay không không phải do dì quyết. Là do Tô Dư quyết. Nếu như dì có ý kiến với tôi thì đi nói chuyện với Tô Dư ấy”, Lâm Chính quay người rời đi.
“Đứng lại!”, Lưu Đại Bưu chặn anh lại.
“Bác, mẹ…mọi người đang làm gì vậy? Anh Lâm có làm gì mọi người đâu. Tại sao lại không cho anh ấy vào”, con trai của Lưu Mãn Yến không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Người lớn nói chuyện, ai cho trẻ con xen vào”, Lưu Mãn Yến trợn mắt.
“Tiểu Cao không hiểu rồi. Cái cậu Lâm Chính này là một kẻ ăn bám đấy”, Lưu Đại Bưu giải thích.
“Ăn bám thì sao chứ, mọi người không thể giận cá chém thớt được mà”, Tiểu Cao nói.
“Nhóc này, con hiểu cái gì! Con có biết là Tô Nhu vì cậu ta mà bị mù mắt không?”, Lưu Mãn Yến tức giận.
“Hả! Thật sao ạ?”
“Là giả được chắc! Mẹ của Tô Nhu nói với mẹ mà”.
“Đang yên đang lành, sao anh Lâm Chính lại khiến chị Tô Nhu bị mù mắt chứ??”
“Cái đó thì mẹ không biết. Tóm lại là thằng này chẳng tốt đẹp gì. Ăn nhờ ở đợ, bất tài. Bình thường thì mẹ cũng chẳng thèm bận tâm, thế nhưng hôm nay cậu ta chạy tới đây thì mẹ không thể coi như không thấy được”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Mẹ, nếu mẹ ghét anh Lâm Chính thì có thể mặc kệ anh ấy mà. Hà tất phải gây sự”, sắc mặt Tiểu Cao trông vô cùng khó coi.
“Mẹ vì muốn tốt cho nhà Họ Lưu, muốn tốt cho chị Tô Dư của con đấy”
“Như vậy là có ý gì ạ?”
“Con nghĩ mà xem! Chị Tô Dư giờ là ai? Là đại minh tinh, là người của công chúng. Người như vậy không thể có những thông tin tiêu cực được. Hôm nay có rất nhiều công ty truyền thông, báo đài tới đây. Nếu để bọn họ để ý đến thằng này và moi được tin gì không hay thì sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của chị con. Lẽ nào con muốn hại chết chị Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến lên tiếng.
Dứt lời, Tiểu Cao á khẩu.
“Lâm Chính! Cậu nghe đây, giờ cậu cút ra khỏi khách sạn Minh Châu ngay lập tức. Cút càng xa càng tốt. Nếu không, tôi sẽ đánh cậu răng môi lẫn lộn đấy. Cậu chọn một trong hai đi”, Lưu Đại Bưu lạnh lùng nói.
Lâm Chính thản nhiên trả lời: “Lưu Đại Bưu, Lưu Mãn Yến, tôi nể Tô Dư mới khách sáo với mọi người. Nếu mọi người làm càn thật thì tôi cũng sẵn sàng chơi tới cùng”.
“Mẹ kiếp, cậu nói cái gì? Cậu chán sống rồi đúng không?”, Lưu Đại Bưu gầm lên. Ông ta túm cổ Lâm Chính, uy hiếp như một con thú.
“Đánh! Đánh đi anh! Dạy dỗ cho nó một bài học”, Lưu Mãn Yến gào lên, chỉ về phía Lâm Chính.
Lưu Đại Bưu chẳng thèm khách sáo, cứ thế giáng một đấm xuống mặt Lâm Chính.
Đúng lúc này.
“Dừng tay”.
Lưu Đại Bưu giật mình. Ông ta biết đó là giọng của ai nên lập tức dừng lại.
“Mẹ”, Lưu Mãn Yến quay qua.
Lúc này họ thấy một bà cụ đang được một nhóm người dìu tới. Bà cụ chống gậy, mái tóc ngắn đã bạc trắng, mặt lốm đốm đồi mồi, tuy nhiên đôi mắt thì vô cùng có thần.
Đây rõ ràng là bà cụ nhà họ Lưu, tên Thái Cầm – mẹ của đám người Lưu Mãn Yến, Lưu Đại Bưu.
Lâm Chính từng gặp bà cụ này.
“Chào bà Thái!”, Lâm Chính cúi mình.
“Mẹ”.
“Bà!”
Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu cũng kêu lên.
“Mấy đứa đang làm gì vậy?”, Thái Cầm nhìn chăm chăm mấy người Lưu Đại Bưu.
“Mẹ, bọn con đang giúp Tô Dư mà”, Lưu Mãn Yến vội vàng giải thích.
Nghe thấy vậy, bà cụ tức giận quát lớn: “Cho dù là vì Tô Dư thì mấy đứa cũng không được làm càn như vậy chứ! Không nhìn xem đây là đâu. Nếu mà đánh nhau, bị phóng viên nào bắt được, lên tin tức thì có phải là càng khiến danh tiếng của Tô Dư tổn hại hơn không?”
Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu vội cúi đầu, tỏ ra hối lỗi: “Mẹ, bọn con biết rồi”.
Bà cụ trừng mắt nhìn hai người rồi bước tới.
“Lâm Chính!”, bà ta gọi.
“Bà Thái”, Lâm Chính đáp lại.
“Đều là người nhà cả, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Coi như cậu nể mặt tôi, về đi!”, bà Thái tỏ vẻ nghiêm túc.
“Về sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Sao? Cậu không nghe lời hai đứa nó thì cũng thôi, chẳng lẽ đến tôi mà cậu cũng không nể mặt?”, bà cụ Thái tỏ vẻ tức giận, chống gậy cộp cộp xuống đất.
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Thôi được! Nếu bà đã nói vậy thì cháu sẽ về. Nghe nói phía bên kia đường có tiệm cà phê, cháu đi thử xem sao. Mọi chuyện tới đây thôi”.
“Coi như cậu biết điều”, Lưu Đại Bưu hừ giọng.
“Đi sớm đi là đúng rồi, đừng trì hoãn người khác nữa”, Lưu Mãn Yến lầm bầm. Lâm Chính nghe thấy vậy thì khựng bước.
“Sao? Không phục à?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Không! Tôi chỉ muốn hỏi một câu?”, Lâm Chính nói.
“Câu gì?”
“Rốt cuộc trên đời này có thuốc hối hận không nhỉ?”
Nói xong, Lâm Chính đi thẳng ra ngoài.
Chương 1294: Đạo diễn Tống mời anh ấy
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, người nhà họ Lưu tức lắm.
“Mẹ kiếp, thằng ngốc đó nói gì vậy?”
“Thuốc hối hận sao? Hối hận cái cục shit ấy! Ra dẻ….!”
“Tức quá! Không đập cho thằng não tàn đó một trận thì khó chịu!”, Lưu Đại Bưu xắn ống tay định đuổi theo.
“Đại Bưu, quay lại ngay”, bà cụ Thái quát lên.
Lưu Đại Bưu khựng bước, quay qua nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ không thấy thằng đó ngông nghênh ngứa mắt à?”
“Con so đo với nó làm gì? Hôm nay là ngày tốt của cháu gái. Con làm loạn thì cháu gái con khó xử chứ sao?”, bà cụ Thái hừ giọng.
“Thôi được! Vậy tha cho nó vậy”.
“Vào trong đi! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cười tươi lên chút. Hôm nay nhà họ Lưu chúng ta sẽ lên ti vi đấy. Đừng để mất mặt Tô Dư”.
“Vâng!”, cả nhà họ Lưu cười tươi rói đi vào trong.
Bên trong khách sạn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Đại sảnh trang trọng kết hợp với đèn chùm màu lam tinh tế, nhạc Jazz vang lên nhẹ nhàng. Một nhóm những quý cô ăn mặc sang trọng được các quý ông ôm eo, cùng bước tới vị trí trung tâm khiêu vũ, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Đám nhà báo tập trung ở khu vực nhất định. Bọn họ nếu muốn phỏng vấn thì phải được sự đồng ý của đối phương.
Không gian nhẹ nhàng, cùng với ánh đèn flash nhấp nháy, biểu cảm của mọi người trông càng tự nhiên hơn.
Nhà họ Lưu bước vào, những người trẻ thì tỏ ra kich sđộng: “Ôi trời! Dương Mịch!”
“Đó là Lưu Kiến Hoa phải không?”
“Còn cả Baby nữa! Đó chính là Baby!”
“Đều là những ngôi sao đang nổi cả”.
“Ôi trời!”
“Thật không hổ danh là buổi tiệc lớn trong giới giải trí. Chúng ta có thể tham gia được một buổi tiệc tầm cỡ thế này thì đúng là nở mày nở mặt”.
“Nhờ Tô Dư cả đấy”, nhà họ Lưu kích động lắm.
“Ấy mẹ! Anh! Em gái! Mọi người tới cả rồi!”, Lưu Mãn San trong bộ trang phục sang trọng cười tít mắt, bước tới niềm nở.
“Chị, chúc mừng chị có được một đứa con gái xuất sắc!”
“Mãn San quá tuyệt vời!", mọi người bắt đầu bợ đỡ bà ta.
Lưu Mãn San như mở cờ trong bụng. Bà ta đắc ý chết đi được. Hôm nay, bà ta cũng là nhân vật chính.
“Được rồi, được rồi. Người nhà cả, đừng vậy nữa. Nào mọi người, con xếp chỗ ngồi rồi. Hôm nay khách hơi đông, đều là những người có tiếng tăm cả, chúng ta là người nhà của Tô Dư nên có chỗ ngồi riêng, mọi người đừng ngồi linh tinh nhé", Lưu Mãn San cười nói.
“Đương nhiên là mọi người biết điều đó mà”.
“Bác ơi, vậy lát nữa cháu có thể tới xin chữ ký được không?”, Tiểu Cao thận trọng hỏi.
“Ký tên là gì chứ? Sau này cháu muốn chữ ký của ngôi sao nào thì cứ nói với chị ấy. Chuyện nhỏ như con thỏ”, Lưu Mãn San tự hào.
“Cảm ơn bác”, Tiểu Cao vui lắm. Mọi người trò chuyện, ai cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
Có thể tiếp xúc với nhiều nhân vật tầm cỡ thế này thì không tự hào sao được. Họ cảm thấy mình như đang gia nhập vào giới thượng lưu vậy. Thậm chí có vài ngôi sao hạng hai còn sà tới bắt chuyện với bọn họ, khiến họ cảm thấy vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này, có một nhóm người lao xao.
“Mau nhìn xem, là cô Tô Dư”.
“Nữ chính của phim Chiến Hổ xuất hiện rồi.
“Cô Tô Dư quả thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa”.
“Đúng vậy! Xem ra vị trí số một trong làng giải trí sắp có sự thay đổi rồi”.
Không ít quan khách cảm thán. Đám nhà báo thì đều chĩa micro về phía Tô Dư và muốn phỏng vấn cô ta. Tô Dư lịch sự từ chối, sau đó vội vàng đi về phía bên này.
“Tô Dư con tới bàn này làm gì? Bàn này toàn người nhà mình, mẹ sẽ tiếp mọi người. Con đi tiếp khách đi”, Lưu Mãn San mỉm cười.
“Mẹ…mọi người có nhìn thấy Lâm Chính không?”, Tô Dư hỏi.
“Lâm Chính sao?"
“Dạ!”
Dứt lời, cả nhà họ Lưu bàng hoàng. Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu cũng ngây người. Bà cụ Thái thì khẽ chau mày.
“Tô Dư, cháu tìm Lâm Chính có việc gì không?”, Lưu Mãn Yến bèn hỏi.
“Dì …chuyện này cháu không tiện nói cho mọi người. Chỉ là nếu Lâm Chính không tới thì buổi tiệc này sẽ không thể tổ chức được”, Tô Dư do dự, nhưng vẫn tiết lộ một ít thông tin.
“Cái gì?”, cả nhà họ Lưu hết hồn.
“Nhóc! Ý cháu là gì vậy? Buổi tiệc do tổ phim tổ chức thì có liên quan gì tới một người ngoài chứ? Sao thế? Lẽ nào cái thằng đó là lại Thiên Vương Lão Tử sao?”, bà cụ Thái không vui, lạnh lùng nói.
“Bà ngoại, bà nói hơi nặng lời rồi ạ”, Tô Dư tỏ ra khó xử.
“Nặng lời? Bà thấy cháu đang chuyện bé xé ra to thì có. Lâm Chính là do cháu mời đến đúng không? Đúng là làm loạn mà. Tô Dư, sao cháu lại mời cậu ta chứ? Ai bảo cháu mời cậu ta thế?”, bà cụ Thái hừ giọng.
“Bà ngoại, là đạo diễn Tống bảo cháu mời anh ấy”, Tô Dư nói thẳng.
Dứt lời, tất cả mọi người đều hết hồn.
Chương 1295: Chỉ có mọi người mới có thể mời được cậu ấy
“Ai cơ?"
Bà cụ Thái còn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại.
“Bà ngoại, là đạo diễn Tống Kinh! Chính là ông ta bảo cháu dẫn Lâm Chính tới! Nếu Lâm Chính không tới, sẽ hủy bỏ tiệc chúc mừng!”, Tô Dư lo lắng nói: “Nên cháu mới muốn hỏi mọi người có thấy Lâm Chính đâu không?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.
Bao gồm cả Lưu Mãn San!
Nếu tiệc chúc mừng bị hủy bỏ, không nói đến việc bên ngoài sẽ suy đoán như thế nào, ít nhất danh tiếng của Tô Dư sẽ bị tổn hại rất nhiều!
Đối với một ngôi sao đang ở thời điểm quan trọng nhất trong hành trình trở thành ngôi sao của mình, bữa tiệc chúc mừng này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả đời Tô Dư.
Hơn nữa các giới thậm chí toàn bộ giới giải trí đều chú ý tới bữa tiệc chúc mừng này, một khi hủy bỏ, chẳng phải mọi người sẽ bắt đầu không ngừng suy diễn, sẽ ảnh hưởng rất lớn sao?
“Con gái, nghiêm... nghiêm trọng tới vậy sao?”
Giọng Lưu Mãn San cũng run rẩy.
“Mẹ, có lẽ mẹ đã từng nghe con nói rồi, sở dĩ con có thể gia nhập vào đoàn làm phim này là nhờ Lâm Chính giới thiệu đấy!” Tô Dư nói.
“Lâm Chính giới thiệu ư?”
Người nhà họ Lưu kinh ngạc.
“Mãn San, sao mẹ chưa từng nghe thấy con nhắc đến?”, bà cụ Thái cảm thấy có gì đó không đúng, nghiêng đầu quát.
“Mẹ! Chuyện như vậy ai mà dám tin chứ? Một thằng ở rể như nó sao có thể quen biết với đạo diễn Tống Kinh? Con còn tưởng Tiểu Dư nói vậy là để bảo vệ tên rác rưởi đó..”, Lưu Mãn San ấm ức nói.
“Xem ra Tiểu Dư không nói dối”, bà cụ Thái trầm giọng nói.
“Bà ngoại, mọi người nói như vậy... hình như mọi người biết Lâm Chính ở đâu phải không?”, Tô Dư nhận ra vẻ mặt của mọi người có gì đó không đúng lắm, không nhịn được hỏi.
“À...”
Ánh mắt đám người Lưu Mãn Yến, Lưu Đại Bưu trốn tránh, ấp a ấp úng.
“Cháu gái, bon ta không biết Lâm Chính ở đâu... Cháu... Cháu hỏi bọn ta làm gì? Bọn ta cũng đâu quen biết gì với cậu ta chứ?”, lúc này, Lưu Mãn Yến mở lời, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đúng vậy, cháu gái, cháu muốn tìm Lâm Chính thì gọi điện thoại cho cậu ta đi, tìm bọn ta làm gì?”, Lưu Đại Bưu cũng vội vàng nói.
“Không gọi điện được cho cậu ấy, cháu vừa hỏi quản lý khách sạn, thiệp mời Lâm Chính đã được quét, cậu ấy có ghi chép đi vào khách sạn, hồ sơ ghi cậu ấy vào cùng lúc với mọi người, cháu nghĩ mọi người có lẽ đã gặp cậu ấy, nhưng đã lâu vậy rồi mà vẫn không thấy cậu ấy đi vào, nên cháu mới hỏi mọi người!”, Tô Dư sốt ruột nói.
“Nhưng bọn ta thật sự không biết Lâm Chính ở đâu cả”, Lưu Mãn Yến nói.
Bà ta lén liếc nhìn bà cụ Thái.
Bà cụ Thái không nói gì.
Lúc này Lưu Mãn Yến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Con gái, con nghĩ cách khác tìm đi, có lẽ cậu ta đi vệ sinh”, Lưu Mãn San an ủi.
“Nhà vệ sinh cũng đã tìm rồi nhưng không có ai”.
Tô Dư thở dài nói.
Lúc này một người ăn mặc như thư ký chạy tới, đẩy chiếc kính trên sống mũi hỏi: “Cô Tô, sao anh Lâm lại rời khỏi khách sạn?”
“Rời khỏi khách sạn ư?”, Tô Dư hết sức ngạc nhiên.
Cô gái kia lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video: “Đây là hình ảnh tôi vừa chụp được từ phòng giám sát của khách sạn, hình ảnh cho thấy anh Lâm vừa vào khách sạn không lâu đã rời đi”.
“Rời khỏi khách sạn hả?”, Tô Dư sửng sốt: “Nhưng bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!”
“Có thể anh ấy có việc bận, cô có thể liên lạc với anh ấy không?”, cô gái hỏi.
“Điện thoại không liên lạc được, có lẽ trong chốc lát cũng không tìm thấy...”, Tô Dư khổ sở nói.
“Không tìm được thì thôi! Bữa tiệc có cậu ta hay không cũng đâu ảnh hưởng gì?”, Lưu Mãn Yến vội vàng đứng dậy nói.
“Đúng vậy, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ xoay quanh một mình cậu ta sao? Nào Tiểu Dư, đi nói với đạo diễn Tống, lát nữa bác sẽ uống ba ly với ông ta!”, Lưu Đại Bưu nói với vẻ mặt hào hứng.
Nhưng Tô Dư lắc đầu thấp giọng nói: “Dì, bác, cháu đã nói rồi, nếu Lâm Chính không đến thì bữa tiệc sẽ không thể tiếp tục”.
Nụ cười của mấy người kia cứng đờ.
“Tiểu Nhã, đi báo tin cho đạo diễn Tống, nói với ông ấy... người không tới nữa đâu, bảo ông ấy hủy bữa tiệc chúc mừng đi”, Tô Dư thở dài nói.
“Vâng thưa cô Tô”.
Người có tên là Tiểu Nhã gật đầu, xoay lưng rời đi.
“Cái gì?”
Người nhà họ Lưu đều kinh ngạc, sắc mặt biến đổi.
“Chờ đã!”
Bà cụ Thái cũng không thể ngồi yên được nữa, bà ta đột nhiên đứng dậy, ngăn cô gái tên Tiểu Nhã lại.
“Bà cụ Thái còn có việc gì sao?”, Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi.
“Cô đừng đi, đừng đi tìm đạo diễn Tống! Chúng ta bàn bạc lại! Bàn bạc lại đã!”, bà cụ Thái lo lắng hét lên, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc.
“Bà ngoại, bà biết Lâm Chính ở đâu đúng không?”, Tô Dư đảo mắt nhìn bà cụ Thái, dè dặt hỏi.
Bà cụ Thái yên lặng.
“Không biết, bọn... bọn ta không biết”.
Lưu Mãn Yến vội nói.
“Em gái, đừng lấy tiền đồ của con gái chị ra để làm trò đùa! Bữa tiệc này mà bị hủy bỏ thì nó sẽ không có lợi gì!”,Lưu Mãn San nhìn chằm chằm Lưu Mãn Yến, lạnh lùng nói.
Rõ ràng bà ta cũng thấy có gì đó không đúng lắm.
“Chị, em...”, Lưu Mãn Yến không nói nên lời.
“Được rồi, đừng nói nữa”.
Bà cụ Thái đột nhiên thở hắt một hơi, trầm giọng nói: “Cháu gái! Nếu không sai thì bây giờ Lâm Chính có lẽ đang uống cà phê ở quán cà phê mới mở bên kia đường! Cháu lập tức đi sang bên kia tìm cậu ta, có thể sẽ tìm thấy cậu ta đấy!”
“Cậu ấy đang uống cà phê ở bên kia đường ư?”
Tô Dư sửng sốt.
Tiểu Nhã cũng vô cùng kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không tham gia bữa tiệc mà lại đi uống cà phê?
Tô Dư cũng không ngốc, sau khi suy nghĩ, mơ hồ đoán được gì đó, cô ta liếc nhìn người nhà họ Lưu, cẩn thận hỏi: “Bà ngoại, việc Lâm Chính rời khỏi khách sạn... có phải có liên quan đến mọi người không?”
“Cháu gái, cháu có ý gì?”, Lưu Đại Bưu cau mày nói.
“Thưa bác, nếu Lâm Chính không tham gia bữa tiệc có liên quan đến mọi người thì e rằng ngoại trừ mọi người ra, sẽ không ai có thể mời Lâm Chính quay lại đây!”, Tô Dư khẽ cắn răng, kiên định nói.
Lúc này, Băng Thượng Quân đang ngồi ở chính giữa sân tập.
Người ở cả sân tập đều bị đuổi đi, đường đi đều bị phong tỏa, người bình thường không thể vào trong.
Lâm Chính đi đến, Băng Thượng Quân chậm rãi mở mắt ra.
“Chậm quá”, anh ta lạnh lùng nói.
“Có quá nhiều việc”.
“Đừng lôi thôi nữa, chúng ta đấu đi!”, Băng Thượng Quân đứng dậy, đặt Thiên Kiêu Lệnh ở một bên, sau đó bày tư thế.
Anh ta cũng là một người thẳng thắn.
Lâm Chính thở ra một hơi, cũng bày tư thế sẵn sàng.
“Anh phải chú ý đấy, giữa chúng ta là trận chiến thiên kiêu, tôi đến đây với mục đích giết chết anh”, Băng Thượng Quân nghiêm nghị nói.
“Vậy thì nói cho tôi biết, ai bảo anh đến đây?”, Lâm Chính hỏi.
“Anh đoán được”.
“Người của thế gia Nam Cung đúng không? Nam Cung Yên Nhu chắc là không thể, chỉ có thể là Nam Cung Vân Thu hoặc Nam Cung Mạc Phi”.
“Anh đoán chuẩn đấy! Nam Cung Mộng từng giúp tôi một lần, cho nên lần này tôi đến đây là trả lại món nợ ân tình của thế gia Nam Cung, cũng thuận tiện xem xem người có thể đánh bại Nạp Lan Thiên một cách dễ dàng rốt cuộc có thực lực gì”, Băng Thượng Quân nói, đột nhiên vẻ mặt nghiêm nghị, quát lên: “Chú ý đây!”.
Giọng nói vừa dứt, anh ta đã giết tới.
Lâm Chính lập tức sử dụng châm bạc đâm vào cơ thể, tăng độ mạnh cho cơ thể để so chiêu với Băng Thượng Quân.
Trận chiến giữa hai bên đánh đến mức trời đất mịt mù, vô cùng đáng sợ.
Sân tập cũng bị xáo trộn.
Đánh một lúc, Băng Thượng Quân cảm thấy không đúng, đột nhiên thu tay lùi về sau, đứng lại trên mặt đất.
“Vì sao không dùng Lạc Linh Huyết? Tôi đã nghe nói anh có rất nhiều Lạc Linh Huyết. Tuy không biết là bao nhiêu, nhưng nếu sử dụng sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì chắc chắn có thể phân cao thấp với tôi”, Băng Thượng Quân nói.
Lâm Chính im lặng một lúc, không nói gì.
“Chẳng lẽ tôi không xứng để anh sử dụng Lạc Linh Huyết? Anh quá xem thường người khác rồi!”, Băng Thượng Quân hơi tức giận, quát lên một tiếng, sử dụng hết toàn lực, tấn công về phía Lâm Chính.
Bèn thấy hai tay anh ta giống như phủ một lớp sương băng, không những vô cùng cứng chắc, mà còn cực kỳ lạnh lẽo.
Đánh một hồi, hai cánh tay Lâm Chính bị sương băng bao phủ, cả người dường như sắp bị đông cứng.
Công pháp thật đặc biệt.
Lâm Chính hừ lạnh, cũng không nhiều lời, sử dụng toàn bộ hai mươi giọt Lạc Linh Huyết, đánh về phía Băng Thượng Quân.
Ầm!
Sức mạnh hung ác ngút trời giống như nước lũ thú dữ tràn về, đánh tới Băng Thượng Quân.
Nhịp thở của Băng Thượng Quân run lên, vội vàng đan chéo hai tay trước ngực ngăn đỡ.
Xoảng!
Sương băng trên hai tay anh ta bị một quyền đánh vỡ, cả người bay ra xa như đạn pháo, đập mạnh lên một lầu cao ở phía sau sân tập. Lầu cao lung lay, lan đầy vết nứt, biến thành một tòa lầu sắp đổ.
Băng Thượng Quân gian nan bò dậy, nhìn hai cánh tay hơi run rẩy, trong mắt lộ ra vẻ không tin nổi.
“Rốt cuộc anh có bao nhiêu giọt Lạc Linh Huyết? Vì sao anh kích hoạt năng lượng của Lạc Linh Huyết lại bùng phát uy lực lớn như vậy?”.
“Tôi…”.
Lâm Chính đang định nói, đột nhiên ngực phập phồng, nôn ra một ngụm máu.
“Cái gì?”, Băng Thượng Quân kinh ngạc.
“Môn chủ!”.
Dịch Quế Lâm vội vàng chạy tới, dìu Lâm Chính đang lảo đảo.
“Tôi không sao”.
Lâm Chính lau máu bên khóe miệng, khẽ giọng nói.
“Môn chủ, cậu không được đánh tiếp nữa. Kể từ khi trở về từ thế gia Nam Cung, cậu vẫn chưa chợp mắt, trên người còn có vết thương, cậu cần phải nghỉ ngơi”, Dịch Quế Lâm khuyên nhủ.
“Đây là trận chiến thiên kiêu, sao có thể tùy tiện bỏ giữa chứng? Ông tránh ra, đừng ngăn cản tôi, nếu không theo quy tắc, ai cũng có thể giết ông!”, Lâm Chính khẽ giọng quát.
Dịch Quế Lâm muốn khóc, nhưng lại không có cách nào, chỉ đành rời đi.
Băng Thượng Quân liếc nhìn Dịch Quế Lâm, lại nhìn sang Lâm Chính, nói: “Sở dĩ lúc trước anh không sử dụng Lạc Linh Huyết là vì anh biết cơ thể mình không tiêu hóa được năng lượng mà Lạc Linh Huyết mang lại?”.
“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng. Băng Thượng Quân, chúng ta tiếp tục đi”, Lâm Chính nói.
“Không đánh nữa!”.
Băng Thượng Quân hừ một tiếng, nhặt Thiên Kiêu Lệnh ở dưới đất lên, khinh thường nói: “Con người tôi không thích chiếm lợi từ người khác. Nếu trạng thái của anh không tốt thì được, chúng ta đổi sang ngày khác đánh”.
“Ồ?”, Lâm Chính nhíu mày: “Đây không phải trận chiến thiên kiêu sao? Sao anh nói bỏ là bỏ?”.
“Trận chiến thiên kiêu thì đã sao? Tôi không quan tâm. Tôi muốn có một trận quyết đấu công bằng, không phải nhân lúc người ta gặp nạn! Trận đấu lần này tạm thời hủy bỏ! Một tháng sau, tôi sẽ đưa thư khiêu chiến cho anh, đến lúc đó chúng ta lại đấu! Tôi nghĩ thời gian một tháng đủ để anh dưỡng thương rồi nhỉ?”, Băng Thượng Quân nói.
“Đủ rồi”, Lâm Chính gật đầu.
Băng Thượng Quân nhảy vọt lên, rời khỏi sân tập.
Lâm Chính thở ra một hơi, trong lòng nhẹ nhõm.
Thật ra cơ thể Lâm Chính đã tiêu hao rất lớn sau trận chiến ở thế gia Nam Cung, hơn nữa còn bị thương. Nếu anh dưỡng thương thật tốt, trong một tuần là có thể lành lặn. Nhưng từ khi anh quay về thì luôn bận nghiên cứu thuốc giải, không ăn không ngủ, lại không quan tâm đến vết thương trên cơ thể, do đó khi sử dụng Lạc Linh Huyết mới bị phản phệ.
Cứ ngỡ trận đấu với Băng Thượng Quân sẽ là một trận đấu vất vả, không ngờ Băng Thượng Quân cũng là một người khảng khái.
“Cũng đáng để kết giao”.
Lâm Chính thở ra một hơi, cười khổ nói.
Lúc này, điện thoại trong túi lại rung lên, anh lấy ra xem thì hết sức ngạc nhiên.
Hóa ra là điện thoại của Tống Kinh.
Bình thường Tống Kinh rất ít khi liên lạc với anh.
Lâm Chính bấm nghe, bên kia điện thoại vang lên giọng nói vui mừng của Tống Kinh.
“Chủ tịch Lâm! Bùng nổ rồi! Ha ha ha…”.
“Bùng nổ? Cái gì bùng nổ?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.
“Doanh thu của phim điện ảnh Chiến Hổ! Chủ tịch Lâm! Bây giờ cậu đã là người nổi tiếng!”, Tống Kinh kích động nói.
Chương 1292: Loại người như cậu cũng đến chỗ này?
Lúc này Lâm Chính mới biết, ba ngày trước phim Chiến Hổ đã được chiếu tại các rạp.
Vốn dĩ Tống Kinh không đặt hi vọng vào bộ phim này lắm.
Dù sao nội dung của bộ phim này khác với thị hiếu bây giờ. Khán giả thích xem phim kiểu Marie Sue hoặc cung đình xuyên qua, nhưng bộ phim này lại là điện ảnh về chiến tranh cực kỳ hiếm có, rất ít người yêu thích.
Cộng thêm bản thân bộ phim này sử dụng toàn người mới, không có bất kỳ ai có lượng fans hâm mộ đông đảo. Nếu không phải có thần y Lâm chống đỡ thì hoàn toàn không được nhiều người quan tâm.
Nhưng chung quy thần y Lâm đóng vai trò một bảng hiệu quảng cáo rất tốt.
Dương Hoa nổi tiếng trong nước, thần y Lâm cũng là đối tượng được nhiều người chú ý. Tống Kinh cho rằng bộ phim này chỉ dựa vào gương mặt của thần y Lâm để bán được năm sáu trăm triệu lấy lại vốn hoàn toàn không thành vấn đề.
Nào ngờ chỉ mới ba ngày đã phá nhiều kỷ lục phòng vé điện ảnh trong nước, doanh thu đạt gần hai tỷ.
Chỉ riêng doanh thu lượt chiếu đầu đã đạt gần năm trăm triệu.
Các nền tảng đưa ra số điểm bình quân là 9,5 điểm trở lên.
Đây đúng là kỳ tích.
Phải biết bộ phim này được tuyên truyền không tính là mạnh, nhưng doanh thu bùng nổ như vậy có nghĩa lời truyền miệng rất tốt, mà một khi lời truyền miệng lan rộng, doanh thu những ngày tiếp theo chắc chắn sẽ lên đỉnh cao mới.
“Chủ tịch Lâm, tôi đoán doanh thu cuối cùng của bộ phim này sẽ đạt gần sáu tỷ! Lịch sử điện ảnh trong nước không có bộ phim nào có doanh thu cao như vậy! Chủ tịch Lâm! Nhờ vào sự chỉ đạo sáng suốt của cậu mới có một bộ điện ảnh huy hoàng như vậy!”, Tống Kinh vô cùng kích động, nói chuyện cũng không lưu loát.
“Chuyện này cũng không thể thiếu sự nỗ lực của các ông”, Lâm Chính cười nói.
“Chủ tịch Lâm khiêm tốn quá. À đúng rồi Chủ tịch Lâm, hôm nay ở khách sạn Minh Châu sẽ tổ chức lễ mừng công, không biết cậu có tiện… À… Cô Tô Dư cũng sẽ đến! Bây giờ cô ấy đã là ngôi sao lớn rồi!”, Tống Kinh cười nói.
Lâm Chính vốn không muốn đi, nhưng nghe nói Tô Dư cũng đến, anh suy nghĩ một lúc vẫn đồng ý.
“Tối tôi sẽ đến, nhưng không phải với thân phận Chủ tịch Lâm. Tôi uống cùng Tô Dư ly rượu rồi sẽ đi, đừng để ai quấy rầy tôi”, Lâm Chính nói.
Cũng đã lâu không gặp cô ấy.
“Được! Được! Chủ tịch Lâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa!”, Tống Kinh vội vàng gật đầu.
Lâm Chính cất điện thoại đi, thở ra một hơi khí đục.
Anh không có ý che giấu thân phận Chủ tịch Lâm, thực sự là với tình hình bây giờ anh không thích hợp dùng thân phận của Chủ tịch Lâm để tiếp xúc với Tô Dư.
Phải biết rằng Tô Nhu bị hại mù mắt là bởi vì anh liên lụy. Bây giờ mười ba thế lực Cô Phong vẫn đang theo dõi anh từng phút từng giây, nếu để bọn họ biết Tô Dư thân thiết với Chủ tịch Lâm, khó tránh sẽ bị mười ba thế lực Cô Phong chú ý, lúc đó Tô Dư sẽ gặp phiền phức.
Sau khi quay về, Lâm Chính tắm rửa, thay lễ phục mà Mã Hải đã chuẩn bị trước, nghỉ ngơi một lúc.
Sáu giờ chiều, Mã Hải đích thân lái xe đưa Lâm Chính đến trước cửa khách sạn Minh Châu.
Trước cửa khách sạn, siêu xe hội tụ, người qua lại đông đúc.
Nhiều phóng viên tụ tập trước cửa, cầm ống kính quay chụp những người đi vào.
Tối nay, người có thể ra vào khách sạn Minh Châu đều là người giàu sang, người tầm thường không thể đến gần.
“Ông đừng lái xe vào, để tôi tự đi vào”, Lâm Chính nói.
“Chủ tịch Lâm, có chuyện gì hãy gọi cho tôi”, Mã Hải nói.
“Ừ”.
Lâm Chính đẩy cửa ra, lấy thiệp mời đi vào trong.
Lúc này, anh đang dùng dáng vẻ vốn có của Lâm Chính.
Bảo vệ vốn định ngăn anh lại, nhưng nhìn thấy thiệp mời trong tay anh thì rất bất ngờ, mới để anh vào.
Anh vừa vào chưa được bao lâu.
Ting ting!
Một tiếng còi chói tai vang lên.
Lâm Chính ngạc nhiên, quay đầu lại, một chiếc Maserati màu hồng đi theo phía sau anh.
Anh nhìn sang con đường rộng rãi bên cạnh, không nhường đường.
Ting ting ting ting…
Tiếng còi chói tai lại vang lên lần nữa.
Lâm Chính vờ như không nghe thấy, cứ chăm chăm đi.
Maserati đi vòng qua, tới bên cạnh Lâm Chính, kéo cửa xe xuống, một vài người nam nữ ăn mặc thời thượng thò đầu ra mắng chửi.
“Con mẹ mày bị điếc tai hay mù mắt à? Tao bóp còi mà mày không nghe thấy sao?”.
“Nghe thấy rồi, có chuyện gì không?”, Lâm Chính nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi.
“Nghe thấy rồi mà còn không nhường đường cho tao?”, một người đàn ông nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai chửi mắng.
“Anh à, đường bên cạnh rộng như vậy, đừng nói chỉ một chiếc xe của anh đi qua, có thêm một chiếc xe nữa đi cũng đủ, vì sao tôi phải nhường đường cho anh?”, Lâm Chính ung dung trả lời.
“Con mẹ mày muốn chết à!”.
Mấy người đó nổi giận, đạp chân ga lái đến trước mặt Lâm Chính rồi dừng lại, sau đó vài người trên xe lao xuống, định ra tay.
Đúng lúc này, một người phụ nữ tóc đỏ đột nhiên ngăn bọn họ lại, nhỏ giọng nói: “Anh Ngụy, đừng làm bậy. Xe của phóng viên đài truyền hình đã tới đây rồi, anh mà đánh nhau, ngày mai sẽ lên báo đấy!”.
Mấy người họ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn mới thấy một chiếc xe công vụ in logo báo giải trí Hoa Quốc đi vào, một phóng viên đang thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía này.
Người được gọi là anh Ngụy nghe vậy thì kìm nén lửa giận, chỉ vào Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Thằng ranh, xem như mày may mắn, cứ đợi đấy”.
Nói xong bọn họ lên xe, đi vào bãi đỗ xe.
Lâm Chính nhíu mày, không quan tâm, đang định rời đi thì lại nghe một giọng nói vang lên từ sau lưng.
“Lâm Chính? Loại người như cậu… sao cũng đến những nơi thế này?”.
Chương 1293: Có thuốc hối hận không?
Lâm Chính chau mày, quay lại nhìn. Hóa ra là Lưu Mãn Yến – dì của Tô Dư.
Lưu Mãn Yến là em gái của Lưu Mãn San, nhỏ hơn bà ta tầm chục tuổi, trông khá giống Lưu Mãn San hồi trẻ.
Bên cạnh Lưu Mãn Yến là Lưu Đại Bưu, bác của Tô Dư. Những người này ăn mặc sang chảnh, bộ dạng vô cùng cao ngạo.
Lâm Chính chợt hiểu ra. Tô Dư trở thành đại minh tinh, bản thân tỏa sáng thì người nhà cũng được thơm lây.
Lâm Chính rất ít khi tiếp xúc với người nhà họ Lưu, ít gặp mặt, thế nhưng anh biết vẫn cần phải lịch sự.
“Chào dì, chào bác”, Lâm Chính khẽ gật đầu.
Mấy người này chau mày, soi Lâm Chính một lượt. Lưu Mãn Yến thì nói thẳng: “Lâm Chính, ai bảo cậu tới đây thế?”
Lâm Chính nhìn bà ta bằng vẻ kỳ lạ: “Tô Du bảo tôi tới, có vấn đề gì sao?”
“Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng, tỏ vẻ ghét bỏ: “Lâm Chính, tôi nghe nói rồi, cậu có ý tiếp cận Tô Dư, mà con bé cũng khá coi trọng người em rể như cậu đúng không?”
“Đều là người nhà, có gì mà coi trọng không coi trọng chứ?”
“Cậu bớt nói nhảm lại! Lâm Chính, tôi cảnh cáo cậu, cậu hại Tô Nhu là vì nhà Tô Quảng có mắt không tròng mới để cậu vô thiên vô pháp như thế. Nhà họ Lưu không giống vậy. Nếu cậu hại Tô Dư của nhà này thì tôi nhất định sẽ cho cậu đẹp mặt đấy”, Lưu Mãn Yến hung hăng nói. Lưu Đại Bưu cùng trợn ngược mắt với Lâm Chính.
“Làm hại?”, Lâm Chính bàng hoàng: “Dì à, sao dì có thể nói như vậy được?”
“Cậu quản việc của người khác nhiều thế làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy cậu trong buổi tiệc ngày hôm nay, cậu rời khỏi đây cho tôi”, Lưu Mãn Yến mất kiên nhẫn.
“Tôi có tham gia hay không không phải do dì quyết. Là do Tô Dư quyết. Nếu như dì có ý kiến với tôi thì đi nói chuyện với Tô Dư ấy”, Lâm Chính quay người rời đi.
“Đứng lại!”, Lưu Đại Bưu chặn anh lại.
“Bác, mẹ…mọi người đang làm gì vậy? Anh Lâm có làm gì mọi người đâu. Tại sao lại không cho anh ấy vào”, con trai của Lưu Mãn Yến không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
“Người lớn nói chuyện, ai cho trẻ con xen vào”, Lưu Mãn Yến trợn mắt.
“Tiểu Cao không hiểu rồi. Cái cậu Lâm Chính này là một kẻ ăn bám đấy”, Lưu Đại Bưu giải thích.
“Ăn bám thì sao chứ, mọi người không thể giận cá chém thớt được mà”, Tiểu Cao nói.
“Nhóc này, con hiểu cái gì! Con có biết là Tô Nhu vì cậu ta mà bị mù mắt không?”, Lưu Mãn Yến tức giận.
“Hả! Thật sao ạ?”
“Là giả được chắc! Mẹ của Tô Nhu nói với mẹ mà”.
“Đang yên đang lành, sao anh Lâm Chính lại khiến chị Tô Nhu bị mù mắt chứ??”
“Cái đó thì mẹ không biết. Tóm lại là thằng này chẳng tốt đẹp gì. Ăn nhờ ở đợ, bất tài. Bình thường thì mẹ cũng chẳng thèm bận tâm, thế nhưng hôm nay cậu ta chạy tới đây thì mẹ không thể coi như không thấy được”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Mẹ, nếu mẹ ghét anh Lâm Chính thì có thể mặc kệ anh ấy mà. Hà tất phải gây sự”, sắc mặt Tiểu Cao trông vô cùng khó coi.
“Mẹ vì muốn tốt cho nhà Họ Lưu, muốn tốt cho chị Tô Dư của con đấy”
“Như vậy là có ý gì ạ?”
“Con nghĩ mà xem! Chị Tô Dư giờ là ai? Là đại minh tinh, là người của công chúng. Người như vậy không thể có những thông tin tiêu cực được. Hôm nay có rất nhiều công ty truyền thông, báo đài tới đây. Nếu để bọn họ để ý đến thằng này và moi được tin gì không hay thì sẽ ảnh hưởng lớn đến tiền đồ của chị con. Lẽ nào con muốn hại chết chị Tô Dư?”, Lưu Mãn Yến lên tiếng.
Dứt lời, Tiểu Cao á khẩu.
“Lâm Chính! Cậu nghe đây, giờ cậu cút ra khỏi khách sạn Minh Châu ngay lập tức. Cút càng xa càng tốt. Nếu không, tôi sẽ đánh cậu răng môi lẫn lộn đấy. Cậu chọn một trong hai đi”, Lưu Đại Bưu lạnh lùng nói.
Lâm Chính thản nhiên trả lời: “Lưu Đại Bưu, Lưu Mãn Yến, tôi nể Tô Dư mới khách sáo với mọi người. Nếu mọi người làm càn thật thì tôi cũng sẵn sàng chơi tới cùng”.
“Mẹ kiếp, cậu nói cái gì? Cậu chán sống rồi đúng không?”, Lưu Đại Bưu gầm lên. Ông ta túm cổ Lâm Chính, uy hiếp như một con thú.
“Đánh! Đánh đi anh! Dạy dỗ cho nó một bài học”, Lưu Mãn Yến gào lên, chỉ về phía Lâm Chính.
Lưu Đại Bưu chẳng thèm khách sáo, cứ thế giáng một đấm xuống mặt Lâm Chính.
Đúng lúc này.
“Dừng tay”.
Lưu Đại Bưu giật mình. Ông ta biết đó là giọng của ai nên lập tức dừng lại.
“Mẹ”, Lưu Mãn Yến quay qua.
Lúc này họ thấy một bà cụ đang được một nhóm người dìu tới. Bà cụ chống gậy, mái tóc ngắn đã bạc trắng, mặt lốm đốm đồi mồi, tuy nhiên đôi mắt thì vô cùng có thần.
Đây rõ ràng là bà cụ nhà họ Lưu, tên Thái Cầm – mẹ của đám người Lưu Mãn Yến, Lưu Đại Bưu.
Lâm Chính từng gặp bà cụ này.
“Chào bà Thái!”, Lâm Chính cúi mình.
“Mẹ”.
“Bà!”
Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu cũng kêu lên.
“Mấy đứa đang làm gì vậy?”, Thái Cầm nhìn chăm chăm mấy người Lưu Đại Bưu.
“Mẹ, bọn con đang giúp Tô Dư mà”, Lưu Mãn Yến vội vàng giải thích.
Nghe thấy vậy, bà cụ tức giận quát lớn: “Cho dù là vì Tô Dư thì mấy đứa cũng không được làm càn như vậy chứ! Không nhìn xem đây là đâu. Nếu mà đánh nhau, bị phóng viên nào bắt được, lên tin tức thì có phải là càng khiến danh tiếng của Tô Dư tổn hại hơn không?”
Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu vội cúi đầu, tỏ ra hối lỗi: “Mẹ, bọn con biết rồi”.
Bà cụ trừng mắt nhìn hai người rồi bước tới.
“Lâm Chính!”, bà ta gọi.
“Bà Thái”, Lâm Chính đáp lại.
“Đều là người nhà cả, tôi cũng không muốn làm lớn chuyện. Coi như cậu nể mặt tôi, về đi!”, bà Thái tỏ vẻ nghiêm túc.
“Về sao?”, Lâm Chính chau mày.
“Sao? Cậu không nghe lời hai đứa nó thì cũng thôi, chẳng lẽ đến tôi mà cậu cũng không nể mặt?”, bà cụ Thái tỏ vẻ tức giận, chống gậy cộp cộp xuống đất.
Lâm Chính suy nghĩ rồi gật đầu: “Thôi được! Nếu bà đã nói vậy thì cháu sẽ về. Nghe nói phía bên kia đường có tiệm cà phê, cháu đi thử xem sao. Mọi chuyện tới đây thôi”.
“Coi như cậu biết điều”, Lưu Đại Bưu hừ giọng.
“Đi sớm đi là đúng rồi, đừng trì hoãn người khác nữa”, Lưu Mãn Yến lầm bầm. Lâm Chính nghe thấy vậy thì khựng bước.
“Sao? Không phục à?”, Lưu Mãn Yến hừ giọng.
“Không! Tôi chỉ muốn hỏi một câu?”, Lâm Chính nói.
“Câu gì?”
“Rốt cuộc trên đời này có thuốc hối hận không nhỉ?”
Nói xong, Lâm Chính đi thẳng ra ngoài.
Chương 1294: Đạo diễn Tống mời anh ấy
Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, người nhà họ Lưu tức lắm.
“Mẹ kiếp, thằng ngốc đó nói gì vậy?”
“Thuốc hối hận sao? Hối hận cái cục shit ấy! Ra dẻ….!”
“Tức quá! Không đập cho thằng não tàn đó một trận thì khó chịu!”, Lưu Đại Bưu xắn ống tay định đuổi theo.
“Đại Bưu, quay lại ngay”, bà cụ Thái quát lên.
Lưu Đại Bưu khựng bước, quay qua nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ không thấy thằng đó ngông nghênh ngứa mắt à?”
“Con so đo với nó làm gì? Hôm nay là ngày tốt của cháu gái. Con làm loạn thì cháu gái con khó xử chứ sao?”, bà cụ Thái hừ giọng.
“Thôi được! Vậy tha cho nó vậy”.
“Vào trong đi! Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, cười tươi lên chút. Hôm nay nhà họ Lưu chúng ta sẽ lên ti vi đấy. Đừng để mất mặt Tô Dư”.
“Vâng!”, cả nhà họ Lưu cười tươi rói đi vào trong.
Bên trong khách sạn được trang hoàng vô cùng lộng lẫy. Đại sảnh trang trọng kết hợp với đèn chùm màu lam tinh tế, nhạc Jazz vang lên nhẹ nhàng. Một nhóm những quý cô ăn mặc sang trọng được các quý ông ôm eo, cùng bước tới vị trí trung tâm khiêu vũ, bầu không khí vô cùng lãng mạn.
Đám nhà báo tập trung ở khu vực nhất định. Bọn họ nếu muốn phỏng vấn thì phải được sự đồng ý của đối phương.
Không gian nhẹ nhàng, cùng với ánh đèn flash nhấp nháy, biểu cảm của mọi người trông càng tự nhiên hơn.
Nhà họ Lưu bước vào, những người trẻ thì tỏ ra kich sđộng: “Ôi trời! Dương Mịch!”
“Đó là Lưu Kiến Hoa phải không?”
“Còn cả Baby nữa! Đó chính là Baby!”
“Đều là những ngôi sao đang nổi cả”.
“Ôi trời!”
“Thật không hổ danh là buổi tiệc lớn trong giới giải trí. Chúng ta có thể tham gia được một buổi tiệc tầm cỡ thế này thì đúng là nở mày nở mặt”.
“Nhờ Tô Dư cả đấy”, nhà họ Lưu kích động lắm.
“Ấy mẹ! Anh! Em gái! Mọi người tới cả rồi!”, Lưu Mãn San trong bộ trang phục sang trọng cười tít mắt, bước tới niềm nở.
“Chị, chúc mừng chị có được một đứa con gái xuất sắc!”
“Mãn San quá tuyệt vời!", mọi người bắt đầu bợ đỡ bà ta.
Lưu Mãn San như mở cờ trong bụng. Bà ta đắc ý chết đi được. Hôm nay, bà ta cũng là nhân vật chính.
“Được rồi, được rồi. Người nhà cả, đừng vậy nữa. Nào mọi người, con xếp chỗ ngồi rồi. Hôm nay khách hơi đông, đều là những người có tiếng tăm cả, chúng ta là người nhà của Tô Dư nên có chỗ ngồi riêng, mọi người đừng ngồi linh tinh nhé", Lưu Mãn San cười nói.
“Đương nhiên là mọi người biết điều đó mà”.
“Bác ơi, vậy lát nữa cháu có thể tới xin chữ ký được không?”, Tiểu Cao thận trọng hỏi.
“Ký tên là gì chứ? Sau này cháu muốn chữ ký của ngôi sao nào thì cứ nói với chị ấy. Chuyện nhỏ như con thỏ”, Lưu Mãn San tự hào.
“Cảm ơn bác”, Tiểu Cao vui lắm. Mọi người trò chuyện, ai cũng cảm thấy vô cùng tự hào.
Có thể tiếp xúc với nhiều nhân vật tầm cỡ thế này thì không tự hào sao được. Họ cảm thấy mình như đang gia nhập vào giới thượng lưu vậy. Thậm chí có vài ngôi sao hạng hai còn sà tới bắt chuyện với bọn họ, khiến họ cảm thấy vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này, có một nhóm người lao xao.
“Mau nhìn xem, là cô Tô Dư”.
“Nữ chính của phim Chiến Hổ xuất hiện rồi.
“Cô Tô Dư quả thật xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả trên màn ảnh nữa”.
“Đúng vậy! Xem ra vị trí số một trong làng giải trí sắp có sự thay đổi rồi”.
Không ít quan khách cảm thán. Đám nhà báo thì đều chĩa micro về phía Tô Dư và muốn phỏng vấn cô ta. Tô Dư lịch sự từ chối, sau đó vội vàng đi về phía bên này.
“Tô Dư con tới bàn này làm gì? Bàn này toàn người nhà mình, mẹ sẽ tiếp mọi người. Con đi tiếp khách đi”, Lưu Mãn San mỉm cười.
“Mẹ…mọi người có nhìn thấy Lâm Chính không?”, Tô Dư hỏi.
“Lâm Chính sao?"
“Dạ!”
Dứt lời, cả nhà họ Lưu bàng hoàng. Lưu Mãn Yến và Lưu Đại Bưu cũng ngây người. Bà cụ Thái thì khẽ chau mày.
“Tô Dư, cháu tìm Lâm Chính có việc gì không?”, Lưu Mãn Yến bèn hỏi.
“Dì …chuyện này cháu không tiện nói cho mọi người. Chỉ là nếu Lâm Chính không tới thì buổi tiệc này sẽ không thể tổ chức được”, Tô Dư do dự, nhưng vẫn tiết lộ một ít thông tin.
“Cái gì?”, cả nhà họ Lưu hết hồn.
“Nhóc! Ý cháu là gì vậy? Buổi tiệc do tổ phim tổ chức thì có liên quan gì tới một người ngoài chứ? Sao thế? Lẽ nào cái thằng đó là lại Thiên Vương Lão Tử sao?”, bà cụ Thái không vui, lạnh lùng nói.
“Bà ngoại, bà nói hơi nặng lời rồi ạ”, Tô Dư tỏ ra khó xử.
“Nặng lời? Bà thấy cháu đang chuyện bé xé ra to thì có. Lâm Chính là do cháu mời đến đúng không? Đúng là làm loạn mà. Tô Dư, sao cháu lại mời cậu ta chứ? Ai bảo cháu mời cậu ta thế?”, bà cụ Thái hừ giọng.
“Bà ngoại, là đạo diễn Tống bảo cháu mời anh ấy”, Tô Dư nói thẳng.
Dứt lời, tất cả mọi người đều hết hồn.
Chương 1295: Chỉ có mọi người mới có thể mời được cậu ấy
“Ai cơ?"
Bà cụ Thái còn tưởng mình nghe lầm nên hỏi lại.
“Bà ngoại, là đạo diễn Tống Kinh! Chính là ông ta bảo cháu dẫn Lâm Chính tới! Nếu Lâm Chính không tới, sẽ hủy bỏ tiệc chúc mừng!”, Tô Dư lo lắng nói: “Nên cháu mới muốn hỏi mọi người có thấy Lâm Chính đâu không?”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều giật mình.
Bao gồm cả Lưu Mãn San!
Nếu tiệc chúc mừng bị hủy bỏ, không nói đến việc bên ngoài sẽ suy đoán như thế nào, ít nhất danh tiếng của Tô Dư sẽ bị tổn hại rất nhiều!
Đối với một ngôi sao đang ở thời điểm quan trọng nhất trong hành trình trở thành ngôi sao của mình, bữa tiệc chúc mừng này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cả đời Tô Dư.
Hơn nữa các giới thậm chí toàn bộ giới giải trí đều chú ý tới bữa tiệc chúc mừng này, một khi hủy bỏ, chẳng phải mọi người sẽ bắt đầu không ngừng suy diễn, sẽ ảnh hưởng rất lớn sao?
“Con gái, nghiêm... nghiêm trọng tới vậy sao?”
Giọng Lưu Mãn San cũng run rẩy.
“Mẹ, có lẽ mẹ đã từng nghe con nói rồi, sở dĩ con có thể gia nhập vào đoàn làm phim này là nhờ Lâm Chính giới thiệu đấy!” Tô Dư nói.
“Lâm Chính giới thiệu ư?”
Người nhà họ Lưu kinh ngạc.
“Mãn San, sao mẹ chưa từng nghe thấy con nhắc đến?”, bà cụ Thái cảm thấy có gì đó không đúng, nghiêng đầu quát.
“Mẹ! Chuyện như vậy ai mà dám tin chứ? Một thằng ở rể như nó sao có thể quen biết với đạo diễn Tống Kinh? Con còn tưởng Tiểu Dư nói vậy là để bảo vệ tên rác rưởi đó..”, Lưu Mãn San ấm ức nói.
“Xem ra Tiểu Dư không nói dối”, bà cụ Thái trầm giọng nói.
“Bà ngoại, mọi người nói như vậy... hình như mọi người biết Lâm Chính ở đâu phải không?”, Tô Dư nhận ra vẻ mặt của mọi người có gì đó không đúng lắm, không nhịn được hỏi.
“À...”
Ánh mắt đám người Lưu Mãn Yến, Lưu Đại Bưu trốn tránh, ấp a ấp úng.
“Cháu gái, bon ta không biết Lâm Chính ở đâu... Cháu... Cháu hỏi bọn ta làm gì? Bọn ta cũng đâu quen biết gì với cậu ta chứ?”, lúc này, Lưu Mãn Yến mở lời, miễn cưỡng nở nụ cười.
“Đúng vậy, cháu gái, cháu muốn tìm Lâm Chính thì gọi điện thoại cho cậu ta đi, tìm bọn ta làm gì?”, Lưu Đại Bưu cũng vội vàng nói.
“Không gọi điện được cho cậu ấy, cháu vừa hỏi quản lý khách sạn, thiệp mời Lâm Chính đã được quét, cậu ấy có ghi chép đi vào khách sạn, hồ sơ ghi cậu ấy vào cùng lúc với mọi người, cháu nghĩ mọi người có lẽ đã gặp cậu ấy, nhưng đã lâu vậy rồi mà vẫn không thấy cậu ấy đi vào, nên cháu mới hỏi mọi người!”, Tô Dư sốt ruột nói.
“Nhưng bọn ta thật sự không biết Lâm Chính ở đâu cả”, Lưu Mãn Yến nói.
Bà ta lén liếc nhìn bà cụ Thái.
Bà cụ Thái không nói gì.
Lúc này Lưu Mãn Yến mới thở phào nhẹ nhõm.
“Con gái, con nghĩ cách khác tìm đi, có lẽ cậu ta đi vệ sinh”, Lưu Mãn San an ủi.
“Nhà vệ sinh cũng đã tìm rồi nhưng không có ai”.
Tô Dư thở dài nói.
Lúc này một người ăn mặc như thư ký chạy tới, đẩy chiếc kính trên sống mũi hỏi: “Cô Tô, sao anh Lâm lại rời khỏi khách sạn?”
“Rời khỏi khách sạn ư?”, Tô Dư hết sức ngạc nhiên.
Cô gái kia lấy điện thoại di động ra, phát một đoạn video: “Đây là hình ảnh tôi vừa chụp được từ phòng giám sát của khách sạn, hình ảnh cho thấy anh Lâm vừa vào khách sạn không lâu đã rời đi”.
“Rời khỏi khách sạn hả?”, Tô Dư sửng sốt: “Nhưng bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!”
“Có thể anh ấy có việc bận, cô có thể liên lạc với anh ấy không?”, cô gái hỏi.
“Điện thoại không liên lạc được, có lẽ trong chốc lát cũng không tìm thấy...”, Tô Dư khổ sở nói.
“Không tìm được thì thôi! Bữa tiệc có cậu ta hay không cũng đâu ảnh hưởng gì?”, Lưu Mãn Yến vội vàng đứng dậy nói.
“Đúng vậy, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng lẽ chỉ xoay quanh một mình cậu ta sao? Nào Tiểu Dư, đi nói với đạo diễn Tống, lát nữa bác sẽ uống ba ly với ông ta!”, Lưu Đại Bưu nói với vẻ mặt hào hứng.
Nhưng Tô Dư lắc đầu thấp giọng nói: “Dì, bác, cháu đã nói rồi, nếu Lâm Chính không đến thì bữa tiệc sẽ không thể tiếp tục”.
Nụ cười của mấy người kia cứng đờ.
“Tiểu Nhã, đi báo tin cho đạo diễn Tống, nói với ông ấy... người không tới nữa đâu, bảo ông ấy hủy bữa tiệc chúc mừng đi”, Tô Dư thở dài nói.
“Vâng thưa cô Tô”.
Người có tên là Tiểu Nhã gật đầu, xoay lưng rời đi.
“Cái gì?”
Người nhà họ Lưu đều kinh ngạc, sắc mặt biến đổi.
“Chờ đã!”
Bà cụ Thái cũng không thể ngồi yên được nữa, bà ta đột nhiên đứng dậy, ngăn cô gái tên Tiểu Nhã lại.
“Bà cụ Thái còn có việc gì sao?”, Tiểu Nhã nghi hoặc hỏi.
“Cô đừng đi, đừng đi tìm đạo diễn Tống! Chúng ta bàn bạc lại! Bàn bạc lại đã!”, bà cụ Thái lo lắng hét lên, trên khuôn mặt già nua đầy vẻ nghiêm túc.
“Bà ngoại, bà biết Lâm Chính ở đâu đúng không?”, Tô Dư đảo mắt nhìn bà cụ Thái, dè dặt hỏi.
Bà cụ Thái yên lặng.
“Không biết, bọn... bọn ta không biết”.
Lưu Mãn Yến vội nói.
“Em gái, đừng lấy tiền đồ của con gái chị ra để làm trò đùa! Bữa tiệc này mà bị hủy bỏ thì nó sẽ không có lợi gì!”,Lưu Mãn San nhìn chằm chằm Lưu Mãn Yến, lạnh lùng nói.
Rõ ràng bà ta cũng thấy có gì đó không đúng lắm.
“Chị, em...”, Lưu Mãn Yến không nói nên lời.
“Được rồi, đừng nói nữa”.
Bà cụ Thái đột nhiên thở hắt một hơi, trầm giọng nói: “Cháu gái! Nếu không sai thì bây giờ Lâm Chính có lẽ đang uống cà phê ở quán cà phê mới mở bên kia đường! Cháu lập tức đi sang bên kia tìm cậu ta, có thể sẽ tìm thấy cậu ta đấy!”
“Cậu ấy đang uống cà phê ở bên kia đường ư?”
Tô Dư sửng sốt.
Tiểu Nhã cũng vô cùng kinh ngạc.
Xảy ra chuyện gì vậy? Sao không tham gia bữa tiệc mà lại đi uống cà phê?
Tô Dư cũng không ngốc, sau khi suy nghĩ, mơ hồ đoán được gì đó, cô ta liếc nhìn người nhà họ Lưu, cẩn thận hỏi: “Bà ngoại, việc Lâm Chính rời khỏi khách sạn... có phải có liên quan đến mọi người không?”
“Cháu gái, cháu có ý gì?”, Lưu Đại Bưu cau mày nói.
“Thưa bác, nếu Lâm Chính không tham gia bữa tiệc có liên quan đến mọi người thì e rằng ngoại trừ mọi người ra, sẽ không ai có thể mời Lâm Chính quay lại đây!”, Tô Dư khẽ cắn răng, kiên định nói.
Bình luận facebook