-
Chương 1286-1290
Chương 1286: Không thể đấu lại
“Ra uy sao?”
Cả căn phòng hết hồn. Quan Uy cũng biết ý của Lâm Chính là gì. Thông tin Nhan Khả Nhi xuất thân từ thôn Dược Vương đã vô tình truyền đi khắp nơi. Thế lực từ các nơi đang nhắm vào cô ấy, ai cũng muốn có được cô gái này để có thể lôi kéo được thôn Dược Vương.
Chắc chắn Quan Uy không phải là người đầu tiên tới đòi người. Nên Lâm Chính đành phải ra uy. Anh muốn cảnh cáo những người có ý định với Nhan Khả Nhi để họ từ bỏ ý định này đi.
Anh đang muốn giết gà dọa khỉ!
Quan Uy chau mày, lẳng lặng nhìn xung quanh và nói: “Thần y Lâm! Thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, đều do tôi cả. Tôi đã không kịp thời ngăn họ lại. Tôi có thể xin lỗi, nhưng lấy đây làm lý do để làm khó chúng tôi thì hơi quá rồi đấy. Nhà họ Quan chúng tôi không dễ ức hiếp đâu”
“Vậy tôi thì dễ bị ức hiếp phải không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vậy cậu muốn thế nào? Giết sạch chúng tôi chắc?”, Quan Uy bực mình.
“Giết sạch thì không cần. Mỗi người phế một cánh tay là đủ rồi”
“Cậu nói cái gì?”
“Chết tiệt”
“Cậu cho rằng chúng tôi hèn vậy cơ à?”
Người nhà họ Quan tức giận, ai cũng kích động, nghiến răng trợn mắt. Lâm Chính thấy vậy thì nói thẳng: “Kiếm Ám Tâm! Ra tay đi”.
“Vâng! Giáo chủ!”, một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh Lâm Chính. Sau đó một bóng hình đen xì lao ra giống như một hồn ma.
“Giết!”, Quan Uy vội gào lên.
Cả đám lao tới.Bóng hình như hồn ma kia quá khủng khiếp, bọn họ không thể nào tiếp cận được. Nó giống như một con cá bơi vút qua, uốn lượn quanh người nhà họ Quan. Mỗi lần như thế lại có tiếng như tiếng xương gãy vang lên.
Rắc!
Rắc!
“Á!?", tiếng kêu thảm thiết vang cả không gian.
Cánh tay trái của đám người nhà họ Quan đều bị bẽ gãy chín mươi độ trông vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”, Quan Uy cũng hết hồn. Cuối cùng thì bóng ma đó cũng lao về phía ông ta. Quan Uy tức lắm bèn tung ra một chưởng: “Khốn nạn! Cút!”
Thế nhưng bóng ma cũng không hề yếu thế, nó cũng tung ra một chưởng va chạm trực diện với ông ta.
Ầm! Sức mạnh của Quan Uy không bằng đối phương. Sau khi vao chạm, luồng sức mạnh của ông ta bị đánh tan, đồng thời đòn tấn công dội thẳng tới cánh tay của ông ta.
Rắc! Tiếng xương gãy lại vang lên. Xương cánh tay của Quan Uy lòi ra khỏi thịt, gãy ngay tức khắc. Cơn đau mãnh liệt khiến ông ta gào ầm lên, cả người suýt ngất lịm.
Từ Thiên ở bên ngoài giật mình, lập tức xông vào trong phòng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bọn họ há mồm trợn mắt.
“Vứt hết ra ngoài cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng. Từ Thiên run rẩy, một lúc mới kịp phản ứng và vội vàng nói: “Vâng”.
Nói xong, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ lôi đám người Quan Uy ra ngoài. Còn Kiếm Ám Tâm thì cũng đã biến mất.
Thông tin đám người của Quan Uy bị vứt ra ngoài đã được truyền tới tai của các gia tộc và các tông môn khác. Những môn phái định có ý đồ tới Huyền Y Phái đòi người đều không dám manh động.
Vài giờ đồng hồ sau, người nhà họ Quan đưa Quan Uy về.
Nhìn thấy cảnh thê thảm của bọn họ, người nhà họ Quan tức lắm. Ai cũng muốn phanh thây thần y Lâm để rửa nỗi nhục này. Chỉ có gia chủ của nhà họ Quan thì khá bình tĩnh.
Tại bệnh viện Quan Thành.
“Quan Uy thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”, một người đàn ông uy nghiêm bước vào phòng bệnh, nhìn cánh tay được bó bột của Quan Uy và hỏi.
Sắc mặt Quan Uy trắng bệch. Trông ông ta khá yếu: “Anh”, ông ta kêu lên và khẽ nói: “Xin lỗi, em đã để anh phải thất vọng”.
“Đừng nói vậy. Thực ra đều trách anh. Anh không ngờ thần y Lâm lại quyết liệt đến thế. Không chịu giao Nhan Khả Nhi thì thôi, còn đánh chú bị thương. Rõ ràng là đang khiêu chiến với nhà họ Quan mà. Một kẻ cắc ké mà dám làm vậy thì khoa trương quá”.
“Anh! Nếu anh chỉ coi cậu ta là một tên cắc ké thì sai quá! Thần y Lâm không đơn giản như anh nghĩ đâu”, Quan Uy hít một hơi thật sâu.
“Ý của chú là gì?”, gia chủ nhà họ Quan đanh mắt.
“Chắc anh không biết, người đánh bọn em bị thương không phải là thần y Lâm mà là hộ vệ của cậu ta”.
“Hộ vệ?”
“Đúng vậy, thực lực của người hộ vệ này vô cùng cao cường. Mọi người đều bị kẻ này phế cánh tay một cách dễ dàng. Đến một chiêu của hắn mà em còn không đỡ được”, Quan Uy tỏ ra sợ hãi và dè chừng.
Gia chủ nhà họ Quan kinh ngạc: “Không thể nào! Quan Uy! Thực lực của chú ai ai trong giới võ đạo cũng biết. Người có thể đánh bại chú chỉ bằng một chiêu cũng không nhiều. Như anh biết, thần y Lâm là một y võ có thực lực bất phàm. Nếu cậu ta có thể đánh bại chú bằng một chiêu thì anh còn tin. Đằng này là hộ vệ của cậu ta sao? Chú chắc chứ?”
“Không sai được”.
Quan Uy hít một hơi thật sâu, tỏ ra nghiêm túc: “Người đó luôn tuân theo lệnh của thần y Lâm, hơn nữa không hề rời khỏi cậu ta nửa bước. Cứ xuất hiện một cách mơ hồ xung quanh cậu ta. Vậy không phải là hộ vệ thì là gì chứ?”
Gia chủ nhà họ Quan suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Có quay video không?”
Quan Uy giật mình, vỗ đầu mình: “Em quên mất, trước khi đi, anh đã gài một máy quay cho em để phòng bị. Trước khi giao đấu, máy qua chắc chắn là quay được hộ vệ đó. Anh mau lấy giúp em áo khoác”.
Gia chủ nhà họ Quan lập tức bước tới ghế, lấy áo khoác. Bên trong chiếc áo có một máy quay cỡ nhỏ được gài ở đó, ông ta giao lại cho người bên cạnh.
Người này lập tức phát video. Trên màn hình nhanh chóng hiện ra hình ảnh giữa Quan Uy và Lâm Chính.
Gia chủ nhà họ Quan nhìn một lượt với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây có lẽ là hộ vệ của thần y Lâm…Thật không ngờ người bên cạnh cậu ta lại đáng sợ như vậy…không thể tin được…”
“Anh, chuyện của Nhan Khả Nhi chúng ta phải tìm cách khác thôi”, Quan Uy nói.
“Không chỉ là chuyện này, mà việc nhà họ Quan mất mặt cũng phải đòi lại cho bằng được”, gia chủ nhà họ Quan hừ giọng, rõ ràng ông ta không định từ bỏ.
Mọi người gật đầu.
Mặc dù thần y Lâm không dễ đối phó nhưng nhà họ Quan cũng vậy. Sao họ có thể bỏ qua. Đúng lúc này, gia chủ nhà họ Quan liếc nhìn thấy điều gì đó trên màn hình. Ông ta giật bắn người, mặt tái nhợt.
“Không…không thể nào…”
“Anh sao thế?”, Quan Uy cảm thấy kỳ lạ.
Thế nhưng gia chủ nhà họ Quan không trả lời ông ta, mà chỉ trố tròn mắt nhìn màn hình. Nói chính xác hơn là nhìn vào ngón tay mà Lâm Chính đang đặt nhẹ trên bàn.
Nhìn thấy nó, ông ta run rẩy: “Người này…không thể đấu lại được người này rồi…”
Chương 1287: Băng Thượng Quân
“Không thể đối địch với người đó?”.
Quan Uy ngạc nhiên hỏi: “Anh cả, anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ thể diện nhà họ Quan chúng ta mất hết lại bỏ qua như vậy?”.
Gia chủ nhà họ Quan hít sâu một hơi, vốn định nói, nhưng lại nhìn quanh mọi người, khẽ phất tay.
Mọi người hiểu ý, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Quan Uy càng thấy tò mò.
Đợi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Quan Uy mới hỏi: “Anh cả, có chuyện gì mà bí hiểm như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Gia chủ nhà họ Quan đi đến trước màn hình, chỉ vào ngón tay của Lâm Chính: “Biết đây là gì không?”.
“Không… không biết…”.
“Đây là nhẫn dành riêng cho giáo chủ Đông Hoàng Giáo, tên là nhẫn Đông Hoàng!”, gia chủ nhà họ Quan nói.
“Đông Hoàng Giáo?”.
Quan Uy hít ngược một hơi.
Ông ta không thể chưa từng nghe qua cái tên này.
Đây là đại giáo nổi tiếng trong nước!
Nhà họ Quan ở Quan Thành bọn họ so với Đông Hoàng Giáo chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng!
“Nhẫn Đông Hoàng là nhẫn dành riêng chỉ có giáo chủ Đông Hoàng Giáo mới được đeo!”.
“Anh cả, ý anh là… thần y Lâm là giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”.
“Phải”.
“Sao… sao có thể?”, Quan Uy kinh hãi, cảm thấy đầu hơi đau, sau đó vội hỏi: “Có khi nào là giả không?”.
“Vậy hộ vệ bên cạnh cậu ta phải giải thích thế nào? Anh nghĩ có lẽ những hộ vệ đó là cao thủ đến từ Đông Hoàng Giáo!”.
“Anh cả, bây giờ phải làm sao? Chúng ta đắc tội với thần y Lâm, nếu ngày nào đó cậu ta không vui tìm chúng ta tính sổ, nhà họ Quan chúng ta sẽ không đối phó nổi”, Quan Uy ủ rũ nói.
“Chú yên tâm, nếu thần y Lâm thật sự đối phó với nhà họ Quan chúng ta, mấy người các chú sẽ không thể nào sống sót quay về”, gia chủ nhà họ Quan nói.
“Anh cả, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Không thể đi con đường thông qua Nhan Khả Nhi được nữa, chúng ta không thể gây thù kết oán với Đông Hoàng Giáo… Nếu đã không đi được thì chỉ đành từ bỏ…”.
“Haizz…”, Quan Uy thở dài.
“Đừng ủ rũ nữa, mặc dù chúng ta không thể thông qua Nhan Khả Nhi bắt nối quan hệ với thôn Dược Vương, nhưng cũng không phải không còn đường nào khác”.
“Anh cả, ý anh là…”.
“Không phải vẫn còn Đông Hoàng Giáo sao?”.
Gia chủ nhà họ Quan nhỏ giọng nói.
Hơi thở của Quan Uy hơi run rẩy, mở to mắt, sau đó ông ta mau chóng gật đầu: “Anh cả, em biết nên làm thế nào rồi”.
…
Trước một khách sạn xa hoa.
Một người đàn ông ăn mặc vô cùng nhếch nhác lo lắng nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Thiếu nữ cũng ăn mặc vô cùng nhếch nhác, lễ phục trên người đầy vết rách, một vài chỗ lộ cả da thịt. Đầu tóc rối bời, giống như lâu rồi chưa gội, trên mặt cũng có đầy vết bẩn.
Dù là vậy vẫn không thể che đi ngũ quan đẹp đẽ của cô ta.
Người qua đường đều dồn ánh mắt tới, chỉ trỏ.
“Cô chủ, quản gia nói chúng ta đến tìm thế gia Nạp Lan cầu xin sự giúp đỡ, sao cô lại đến đây?”, người đàn ông sốt ruột hỏi.
Hóa ra thiếu nữ này chính là Nam Cung Vân Thu chạy từ thế gia Nam Cung ra đây…
“Đến thế gia Nạp Lan thì có tác dụng gì? Nạp Lan Thiên không phải đối thủ của thần y Lâm! Không thấy anh ta cũng hoảng loạn chạy trốn đấy sao? Chúng ta tìm anh ta chỉ giẫm lên vết xe đổ! Cho nên chúng ta chỉ có thể tìm người mạnh hơn giúp đỡ!”.
“Người mạnh hơn?”, người đi theo bên cạnh sững sờ.
“Đừng nhiều lời, đi theo tôi là được!”.
Nam Cung Vân Thu hít sâu một hơi, cất bước đi vào khách sạn.
Quản lý khách sạn nhìn thấy Nam Cung Vân Thu quần áo lam lũ, vốn định ngăn cô ta lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của cô ta lại dừng bước.
Nam Cung Vân Thu chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, sửa sang lại quần áo một lúc, sau đó mới đi thang máy lên tầng cao nhất.
Ở nhà hàng ngoài trời trên tầng cao nhất tràn ngập tiếng cười đùa huyên náo.
Một người đàn ông để trần, da dẻ ngăm đen đang bịt mắt bắt những cô gái mặc bikini bốc lửa.
Người đàn ông cười lớn, dường như chơi rất vui vẻ, trong ngoài nhà hàng đều ngập trong bầu không khí vui tươi.
Nam Cung Vân Thu sửng sốt một lúc, vội vàng đi vào trong, nhưng bị người phục vụ ngoài cửa ngăn lại.
“Thưa cô, nhà hàng tầng này đã được vị khách đó bao trọn, cô không được vào trong”, người phục vụ mỉm cười nói.
“Tôi… Tôi là bạn của người đó”, Nam Cung Vân Thu vội nói.
“Thế à? Xin hỏi cô tên gì, nếu là bạn của người đó thì tôi có thể thông báo cho người đó giúp cô”, người phục vụ nói.
“Tôi là…”.
Nam Cung Vân Thu hơi sốt ruột, cô ta biết dù mình có báo tên ra, người kia chưa chắc đã gặp cô ta. Trong lúc cấp bách, Nam Cung Vân Thu đẩy người phục vụ đó ra, bước thẳng vào trong nhà hàng, quỳ xuống gào khóc: “Thiên kiêu Băng Thượng Quân! Cầu xin anh hãy làm chủ cho thế gia Nam Cung!”.
Lời này vừa nói ra, người trong nhà hàng đều sửng sốt.
Người đàn ông bịt mắt cũng sững sờ.
Anh ta tháo bịt mắt xuống, nhìn Nam Cung Vân Thu đang quỳ dưới đất khóc lóc, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Sau khi nhìn kỹ một lúc, anh ta bừng tỉnh.
“Cô là… Nam Cung Vân Thu? Cô hai của thế gia Nam Cung?”.
“Là tôi, anh Băng Thượng Quân! Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau một lần!”, Nam Cung Vân Thu giàn giụa nước mắt, nói.
“Tôi nhớ ra rồi, ở đại hội anh hùng khi xưa, cô tham gia cùng bố cô, chúng ta đã gặp nhau một lần! Cô Nam Cung, sao vậy? Sao lại nhếch nhác như thế?”, Băng Thượng Quân ngạc nhiên hỏi.
“Anh Băng Thượng Quân, thế gia Nam Cung chúng tôi tiêu rồi… Nhà chúng tôi tiêu thật rồi! Cầu xin anh giúp tôi! Xin anh cứu tôi!”.
Nam Cung Vân Thu kích động, vừa kêu lên chưa được hai câu, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngất đi.
“A!”.
Các cô gái ở xung quanh giật mình hoảng hốt.
“Mau, gọi xe cấp cứu, đưa cô ấy đến bệnh viện chữa trị!”.
Băng Thượng Quân quát lên.
“Vâng thưa anh”.
“Được rồi, các người đẹp, hôm nay đến đây thôi! Tôi chơi rất vui vẻ, mọi người về trước đi!”.
Băng Thượng Quân lấy một túi tiền từ trong túi áo ra đặt lên bàn, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Khoảng một tiếng sau.
Tại giường bệnh ở bệnh viện thành phố.
Băng Thượng Quân yên lặng lắng nghe Nam Cung Vân Thu khóc lóc kể lể.
Đợi cô ta kể xong, Băng Thượng Quân đi đến bên cửa sổ, không quan tâm biển báo “cấm hút thuốc”, lấy thuốc lá ra châm một điếu.
“Cô khẳng định… thần y Lâm đó đã trở thành Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng Giáo, đồng thời đánh thắng Nạp Lan Thiên?”.
“Phải… Hơn nữa, thần y Lâm đó nói anh ta đánh bại Nạp Lan Thiên chỉ là khởi đầu, người tiếp theo sẽ là anh! Anh ta định càn quét bảng thiên kiêu! Nếu không phải thế gia Nam Cung chúng tôi ra tay kịp thời, e rằng Nạp Lan Thiên đã chết ở đó! Anh Băng, lần này tôi đến tìm anh không chỉ cầu xin anh giúp đỡ, tôi cũng đến để nhắc nhở anh. Nếu thần y Lâm tìm đến anh mà anh không kịp chuẩn bị trước, chưa chắc anh đã là đối thủ của anh ta!”, Nam Cung Vân Thu hơi căng thẳng, nói.
Băng Thượng Quân vẩy tàn thuốc, mỉm cười nói: “Cô Nam Cung, cô không cần thêm dầu thêm muối để khơi lên thù hận giữa tôi và thần y Lâm. Tôi và anh ta chưa từng gặp mặt, chỉ dựa vào mấy lời của cô mà muốn tôi hận anh ta, e rằng không làm được”.
Nam Cung Vân Thu ngạc nhiên, vẻ mặt mất tự nhiên.
“Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ lấy lại công bằng cho thế gia Nam Cung của cô. Tôi nợ bố cô một món nợ ân tình, lần này nên trả lại rồi!”.
Băng Thượng Quân dập tắt đầu thuốc, quay người đi ra phía cửa.
“Anh Băng, anh đi đâu vậy?”, Nam Cung Vân Thu vội hỏi.
“Giang Thành!”.
Giọng nói của Băng Thượng Quân từ ngoài cửa truyền tới.
Chương 1288: Gọi thần y Lâm của các người ra đây!
Sau khi chuyện Quan Uy bị ném ra khỏi Học viện Huyền Y Phái truyền ra, người đến gây sự quả nhiên ít hơn nhiều, nhưng nếu nói không có thì cũng không phải.
May là Dịch Quế Lâm dẫn theo cao thủ Kỳ Lân Môn đến đây, đuổi những kẻ đến đòi người đi khỏi.
Những chuyện này Từ Thiên, Cung Hỉ Vân không đối phó được, bọn họ cùng lắm chỉ có thể xử lý những người bình thường.
Trong phòng pha chế thuốc.
Lâm Chính, Tần Bách Tùng, Nhan Khả Nhi, Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và một nhóm y sĩ lành nghề tụ tập với nhau, đang làm thêm giờ để nghiên cứu điều chế thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh.
Bọn họ vô cùng cẩn thận, chuyên chú nghiên cứu.
Lâm Chính lấy Sâm Hoàng lấy được từ thôn dược Tân Điền ra, cắt một miếng nhỏ, dùng nó làm thuốc dẫn để tinh luyện.
Mỗi một bước anh làm đều cực kỳ cẩn thận, không dám có chút sai sót nào.
Ục ục!
Lò thuốc sôi trào.
Mọi người cùng nhìn sang.
Lâm Chính cũng lên tinh thần, vội bưng lò thuốc đến bên này. Anh mở nồi, cho nửa đoạn châm bạc vào trong, sau đó lấy ra, giao cho Tần Bách Tùng ở bên cạnh.
Tần Bách Tùng lập tức lấy một chiếc khăn đặc biệt lau sơ qua, sau đó đặt chiếc khăn có dính nước thuốc dưới kính hiển vi ở bên cạnh quan sát.
Lâm Chính thì ở một bên kiểm tra dược hiệu trên châm bạc.
Khoảng mười phút sau, vẻ mặt Lâm Chính dần trở nên khó coi.
“Thầy… hình như… không ổn lắm…”, Tần Bách Tùng ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch.
“Ngay cả Sâm Hoàng làm thuốc dẫn cũng không đủ?”.
Lâm Chính âm thầm siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm.
“Dược hiệu của Sâm Hoàng có thể gọi là cực tốt, nếu ngay cả nó cũng không tổng hợp được độc tố của hoa Tuyệt Mệnh… e rằng dược liệu bình thường không thể làm gì được độc của hoa Tuyệt Mệnh”, Hùng Trưởng Bạch nói.
“Có phải lượng thuốc không đủ hay không? Có cần thêm gấp đôi vào thử xem?”, Long Thủ cẩn thận đề nghị.
Lời này nói ra, Nhan Khả Nhi sốt ruột, vội nói: “Đừng! Sâm Hoàng chỉ có chừng đó, sao có thể lãng phí như vậy? Thần y Lâm, anh đã nói đợi tôi trồng được thuốc mà anh muốn, anh sẽ trả Sâm Hoàng lại cho tôi! Anh không được tự tiện dùng hết nó!”.
Lâm Chính không quan tâm đến lời của Nhan Khả Nhi nói, mà nói với Long Thủ: “Tăng thêm lượng thuốc có thể đối phó được độc trong cơ thể Tiểu Nhu, nhưng cơ thể cô ấy chắc chắn sẽ không tiêu hóa được. Chỉ sợ đến lúc đó độc còn chưa giải, cô ấy đã vì dùng thuốc quá liều mà chết! Vì vậy cách này không dùng được”.
Long Thủ rơi vào trầm tư.
Độc trong cơ thể Tô Nhu quá khó giải.
Cốc cốc cốc!
Lúc này, phòng pha chế thuốc vang tiếng gõ cửa.
“Ai đấy? Không phải đã nói chúng tôi đang điều chế thuốc, không có chuyện gì thì không được quấy rầy hay sao?”, Hùng Trưởng Bạch nhíu mày, chạy ra mở cửa.
Nào ngờ cửa vừa mở, người đứng ngoài lại là Dịch Quế Lâm!
“Ông Dịch?”, Hùng Trưởng Bạch ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện rồi!”, Dịch Quế Lâm có vẻ nghiêm trọng, nói.
Lâm Chính nghe vậy lập tức bước nhanh tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Một nhóm người tìm đến cửa, bọn họ chỉ rõ muốn bắt Nhan Khả Nhi, tôi… không ngăn được!”, Dịch Quế Lâm nói.
Mấy người họ đều run rẩy.
Ngay cả môn chủ Kỳ Lân Môn cũng không ngăn được… người đến chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
“Là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Bằng Tông!”, Dịch Quế Lâm nói.
Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức nghiêm nghị.
Bằng Tông!
Một trong mười ba thế lực của Cô Phong!
Chẳng trách Dịch Quế Lâm không dám ngăn cản, dù Bằng Tông không gia nhập mười ba thế lực của Cô Phong thì đó cũng là một tông phái quy mô rộng lớn, Kỳ Lân Môn hoàn toàn không thể tranh đấu với họ.
“Đi xem xem”.
Lâm Chính nói, cất bước đi.
Trong phòng họp.
Một nhóm người đang ngồi trong đó uống trà.
Cửa phòng họp có vài đệ tử của Kỳ Lân Môn.
Tay chân những đệ tử này đều bị đánh gãy, ai nấy nằm trên đất không ngừng rên la, đau đớn vô cùng.
“Hả?”.
Dịch Quế Lâm biến sắc, vội tiến lên.
“Mã Nhuận, Lưu Minh! Hai người có sao không?”.
“Phó môn chủ, tôi… chúng tôi…”.
Vài đệ tử đau đến mức không nói nên lời, chỉ đành gian nan nhìn vào phía trong cửa.
Dịch Quế Lâm phẫn nộ, đứng dậy, đạp cửa phòng họp ra.
“Khốn nạn! Đám người Bằng Tông các người thật quá đáng! Vì sao lại làm đệ tử của tôi bị thương?!”, Dịch Quế Lâm chỉ vào người ở trong đó mắng chửi.
Nhưng người trong đó không quan tâm đến ông ta.
Lâm Chính cũng đi theo vào, phát hiện có một người đàn ông trung niên râu dài đang ngồi nơi ghế trong phòng họp.
Người đàn ông đang uống trà, nhàn nhã tự đắc, cử chỉ ung dung, hơn nữa… không nhìn tới Dịch Quế Lâm một cái!
Chỉ có người bên cạnh ông ta lên tiếng.
“Bảo thần y Lâm của các người ra đây đi! Những người khác không có tư cách nói chuyện với phó tông chủ của chúng tôi!”.
“Phó tông chủ?”.
Sắc mặt Dịch Quế Lâm trắng bệch, cơn tức cũng nguôi đi vài phần.
“Ông biết sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Phó tông chủ của Bằng Tông, Thiện Vĩnh! Lúc tôi còn nhỏ, ông ta đã vang danh tứ phương rồi”, Dịch Quế Lâm nhỏ giọng nói.
“Còn nhỏ?”.
Lâm Chính kinh ngạc, liếc nhìn Thiện Vĩnh, lại nhìn sang Dịch Quế Lâm, nghi hoặc hỏi: “Nhìn ông ta không lớn tuổi bằng ông mà”.
“Đó là vì ông ta là cao thủ luyện thể, thân xác của ông ta đã được ông ta luyện đến cảnh giới cực kỳ đáng sợ nên trông vô cùng trẻ tuổi! Thực ra ông ta đã là ông lão một trăm tuổi!”.
“Ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn Thiện Vĩnh, đi tới.
“Thần y Lâm của các người đâu?”, người đàn ông đó lại lên tiếng hỏi.
“Chính là tôi!”, Lâm Chính ngồi xuống, nói.
Chương 1289: Thiên kiêu hạng 9
“Ồ?”.
Thiện Vĩnh ngẩng đầu lên, đặt tách trà xuống, đôi mắt sáng suốt và sâu sắc liếc nhìn Lâm Chính, giống như người lớn đánh giá con trẻ.
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi như vậy mà có được thành tựu như ngày hôm nay. Thần y Lâm! Nhân tài như cậu có thể gọi là yêu nghiệt tuyệt thế”.
“Ông đến địa bàn của tôi, còn làm người của tôi bị thương, không giải thích gì sao?”, Lâm Chính nói.
“Tôi không giết bọn họ đã là cho các người lời giải thích rồi!”.
“Vậy là tôi phải cảm ơn ông rồi?”, Lâm Chính nheo mắt lại.
“Được rồi, thần y Lâm, chúng ta đừng nói những chuyện linh tinh này nữa!”, Thiện Vĩnh dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, nói thẳng: “Lần này tôi đến là để đưa một người đi, cậu mau dẫn cô ta tới cho tôi”.
Ngay cả chữ mời cũng không có, giọng điệu này giống như là ra lệnh cho Lâm Chính.
Đám người Dịch Quế Lâm nổi giận, đang định nổi nóng thì Lâm Chính ở bên này giơ tay, ra hiệu bọn họ bình tĩnh.
“Ông nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn giao người sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi chỉ muốn tốt cho cậu”.
Thiện Vĩnh bưng nước trà trên bàn lên, lại uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Chuyện của thế gia Nam Cung đã truyền đến tai minh chủ, hơn nữa chuyện cậu làm bị thương người của Cô Phong mọi người cũng đã biết, cậu có hiểu điều này có nghĩa gì không?”.
“Không hiểu”.
“Có nghĩa minh chủ đã hạ quyết tâm phải diệt trừ cậu, dù là Học viện Huyền Y Phái hay là Đông Hoàng Giáo”.
“Chuyện này liên quan gì đến Nhan Khả Nhi?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu cậu giao nộp Nhan Khả Nhi, tôi có thể cầu xin minh chủ thay cậu, để minh chủ tha cho cậu một mạng! Mặc dù Đông Hoàng Giáo của cậu và Học viện Huyền Y Giáo sẽ không còn tồn tại, nhưng ít nhất cậu vẫn còn một mạng sống, không phải tốt hơn sao?”, Thiện Vĩnh nói.
“Vậy nếu tôi không giao người thì sao?".
“Tôi hi vọng cậu sẽ không đưa ra quyết định ngu xuẩn đó”, Thiện Vĩnh liên tục lắc đầu.
“E rằng phải khiến ông thất vọng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Để lại những kẻ đã làm người của tôi bị thương, những người khác mời rời đi cho”.
Nghe vậy, Thiện Vĩnh nhìn anh thật sâu.
Những người khác đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thần y Lâm, quyết định của cậu là thế à?”, giọng điệu của Thiện Vĩnh dần trở nên lạnh lẽo.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận”, Thiện Vĩnh nói, sau đó đứng dậy: “Chúng ta đi!”.
Bọn họ lập tức đi theo Thiện Vĩnh rời đi.
Nhưng Dịch Quế Lâm ở trước cửa lại ngăn ông ta lại.
“Thế nào? Thần y Lâm định động tay ở đây à? Nếu là như vậy, tôi cũng không ngại”, Thiện Vĩnh bình tĩnh nói.
Ông ta dứt lời, các đệ tử đằng sau ông ta đều tiến lên, xếp thành một hàng, bày tư thế.
Người có thể đi theo Thiện Vĩnh đến đây đương nhiên đều là tinh nhuệ của Bằng Tông, không dễ đối phó.
Ít nhất bên phía Dịch Quế Lâm có áp lực rất lớn.
Nhưng Lâm Chính không sợ.
Anh khẽ phất tay, sáu bóng người không biết từ đâu đi tới, đứng ở phía trước anh.
Sáu người không động dậy, tất cả đều trang bị vũ trang, giống như tượng điêu khắc.
Thiện Vĩnh thấy vậy, hơi thở trở nên nhanh hơn.
“Ảnh ngự?”.
Người của Bằng Tông đều có vẻ mặt nghiêm túc.
“Thiện Vĩnh, ông tự mình giao người hay là để tôi tự ra tay? Tôi nói cho ông biết, nếu tôi ra tay thì người bị thương… không phải chỉ số ít người này đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu đang uy hiếp tôi?”, Thiện Vĩnh nhíu mày hỏi.
“Phải”, Lâm Chính thừa nhận một cách sảng khoái.
“Ha ha, không ngờ Thiện Vĩnh tôi tung hoành cả đời, đến năm một trăm tuổi lại bị một thằng nhóc uy hiếp, thú vị thật!”.
Thiện Vĩnh gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ lĩnh giáo thực lực của ảnh ngự Đông Hoàng Giáo vậy!”.
Ông ta dứt lời, người của Bằng Tông chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính cũng đứng dậy, trong mắt lộ ra sát cơ.
Hai bên đối chọi gay gắt, dường như chuẩn bị một trận đại chiến.
Trong lúc tình hình đang căng thẳng, một tiếng hô to lại vang lên.
“Ai là thần y Lâm?”.
Người đó dứt lời, ai cũng nhìn ra ngoài phòng.
Một người đàn ông vội vã chạy tới, nhìn vào trong phòng, hỏi: “Ai là thần y Lâm? Làm phiền trả lời một tiếng”.
Người đó vừa xuất hiện, người của Bằng Tông đều biến sắc.
Thiện Vĩnh cũng bất ngờ.
Lâm Chính bắt được sự thay đổi vẻ mặt của bọn họ, ánh mắt nghiêm nghị, lên tiếng: “Là tôi, anh là ai?”.
“Tôi là Băng Thượng Quân! Thần y Lâm, chúng ta tỷ võ đi”, người đến nói.
“Băng Thượng Quân?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.
Dịch Quế Lâm ở bên cạnh lại như sét đánh bên tai.
“Ông biết anh ta sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhân vật… xếp hạng 9 trên bảng thiên kiêu”, giọng nói của Dịch Quế Lâm cũng run rẩy.
“Hóa ra là anh ta?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Những người xung quanh giật mình.
Thiên kiêu hạng 9?
Điên rồi sao?
Một nhân vật lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây…
“Thần y Lâm, nghe nói trước đây không lâu anh đã đánh bại Nạp Lan Thiên xếp hạng 10, hơn nữa còn chiến thắng một cách rất dễ dàng. Tôi nghĩ thực lực giữa tôi và anh không chênh lệch quá nhiều. Thế nào? Đánh một trận chứ?”, Băng Thượng Quân hỏi.
“E rằng phải đợi lát nữa, tôi phải giải quyết những người này trước”.
Lâm Chính đáp.
“Những người này?”, Băng Thượng Quân nhìn sang đám người Thiện Vĩnh, nhíu mày: “Những người này là ai? Không thể bảo bọn họ cút nhanh một chút à? Tôi không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian!”.
“Bọn họ là…”.
“Được rồi, thần y Lâm, anh không cần nói nữa. Tôi giải quyết những người này giúp anh, anh mau đi chuẩn bị, đấu với tôi một trận!”.
Băng Thượng Quân nói, chen thẳng vào trong, đứng trước mặt đám Thiện Vĩnh.
Thiện Vĩnh trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chương 1290: Sỉ nhục trần trụi
“Băng Thượng Quân?”.
“Đó… đó là thiên kiêu xếp hạng 9 đấy…”.
“Bây giờ phải làm thế nào?”.
Người của Bằng Tông đều lo lắng.
Bọn họ không sợ Băng Thượng Quân, bọn họ chỉ sợ Băng Thượng Quân bắt tay với Lâm Chính!
Lâm Chính có thể đánh bại Nạp Lan Thiên, thực lực của anh chắc chắn đứng ở top 10 bảng thiên kiêu.
Dù là ai trong top 10 bảng thiên kiêu cũng là yêu nghiệt, thực lực siêu phàm.
Mặc dù bọn họ là tinh nhuệ của Bằng Tông, nhưng đối phó một người đã giật gấu vá vai, đối phó hai người gần như là đâm đầu vào chỗ chết.
Huống hồ còn nhiều ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo như vậy.
Nếu thật sự đánh nhau… Thiện Vĩnh có thể sống sót rời khỏi cánh cửa Học viện Huyền Y Phái hay không cũng là điều chưa biết.
Sắc mặt Thiện Vĩnh rất khó coi, nhưng ông ta không ngốc, ánh mắt dao động, nhỏ giọng nói: “Băng Thượng Quân, cậu và tôi không oán không thù, vì sao lại đối đầu với Bằng Tông chúng tôi?”.
“Ông là Thiện Vĩnh của Bằng Tông?”, Băng Thượng Quân hỏi.
“Chính là tôi”.
“Vậy tôi đối đầu với Bằng Tông các ông, ông có ý kiến gì? Nếu không vui thì có thể đấu với tôi một trận!”, trong mắt Băng Thượng Quân lộ ra sát ý nồng đậm.
Sắc mặt Thiện Vĩnh càng mất tự nhiên, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Nhưng ông ta không kích động, âm thầm hừ một tiếng, nghiêng đầu: “Các người qua đó đi!”.
“Phó tông chủ?”.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, vội vàng hô lên.
“Qua đó!”.
Thiện Vĩnh quát lớn.
Mấy người họ không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đánh liều, run rẩy đi tới.
Lâm Chính nhìn về phía Thiện Vĩnh.
Thiện Vĩnh lên tiếng: “Thần y Lâm, những kẻ làm người của cậu bị thương chính là bọn họ, cậu xử lý đi, muốn chém muốn giết tùy tâm trạng của cậu!”.
Dịch Quế Lâm nghe vậy thì rất bất ngờ.
Thiện Vĩnh lại chịu thua.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy được!”, Thiện Vĩnh phất tay, quát khẽ: “Chúng ta đi!”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo người nhanh chân rời khỏi phòng họp.
“Phó tông chủ! Phó tông chủ!”.
“Ông không thể bỏ chúng tôi lại đây!”.
“Phó tông chủ!”.
Vài đệ tử hét lên thảm thiết.
Nhưng Thiện Vĩnh không quan tâm.
“Dịch Quế Lâm!”.
Lâm Chính gọi.
“Môn chủ!”, Dịch Quế Lâm cung kính gọi.
“Đi, tiễn Phó tông chủ Thiện về”.
“Vâng!”.
Dịch Quế Lâm nhếch khóe miệng, vội vàng nghiêng người, nói: “Phó tông chủ Thiện, mời ông đi bên này!”.
Đây là sỉ nhục trần trụi!
Sắc mặt Thiện Vĩnh âm trầm, âm thầm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ một tiếng, đi ra phía cửa.
“Kẻ phiền phức đã đi rồi, thần y Lâm, lần này chúng ta có thể đọ sức rồi chứ?”, Băng Thượng Quân quay đầu nhìn Lâm Chính, nói.
“Đương nhiên”.
Lâm Chính gật đầu, nói với người bên cạnh: “Dẫn Băng Thượng Quân đến sân tập phía sau, bảo người trong đó dọn sạch và phong tỏa, tôi sẽ phân cao thấp với Băng Thượng Quân ở đó”.
“Thầy!”, Tần Bách Tùng lộ vẻ lo lắng, vội gọi một tiếng.
“Không sao đâu, đi đi”.
“Chuyện này… Được…”, Tần Bách Tùng bất đắc dĩ thở dài.
“Sao? Thần y Lâm còn định kéo dài thời gian?”, Băng Thượng Quân cực kỳ mất kiên nhẫn, giọng nói cũng bất thiện.
“Đợi tôi xử lý mấy người này xong đương nhiên sẽ đi tìm anh, anh đợi một chút”, Lâm Chính nói.
“Hi vọng thần y Lâm đừng để tôi đợi quá lâu, con người tôi không kiên nhẫn được”.
Băng Thượng Quân lạnh nhạt nói, phất tay bỏ đi.
Đợi Băng Thượng Quân ra khỏi phòng rồi, Lâm Chính mới nhìn sang những người của Bằng Tông.
Lúc này mấy người họ đã run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, hai chân điên cuồng run rẩy, sắp không đứng vững.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập toàn thân bọn họ.
“Đến lúc chúng ta tính sổ rồi”, Lâm Chính nói.
Phịch!
Mấy người họ lập tức quỳ xuống, đập đầu với Lâm Chính như điên.
“Thần y Lâm! Cầu xin anh tha cho chúng tôi một mạng!”.
“Chúng tôi thật sự không cố ý ra tay”.
“Tất cả là Phó tông chủ Thiện Vĩnh bắt chúng tôi ra tay! Chúng tôi chỉ là đệ tử, không dám không nghe lời ông ta!”.
“Cầu xin thần y Lâm tha cho chúng tôi một mạng!”.
Bọn họ khóc lóc, dập đầu lên mặt đất kêu cốp cốp, toác cả trán chảy cả máu.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Lâm Chính ngồi xuống ghế bên cạnh, đốt điếu thuốc, nói.
Mấy người họ dừng lại, thận trọng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, đặt lên bàn trà bên cạnh.
“Hai con đường, các người tự chọn”.
“Đường… Đường gì? Thần y Lâm…?”, một người cẩn thận hỏi.
“Các người bị Thiện Vĩnh bỏ lại đây, có nghĩa các người đã bị Thiện Vĩnh và Bằng Tông bán đứng, mạng của các người không đáng là gì trong mắt Thiện Vĩnh. Tôi nghĩ, chắc các người cũng rất hận Thiện Vĩnh”.
“Hận, đương nhiên hận!”.
“Chúng tôi cũng là người có cha có mẹ, dựa vào đâu Thiện Vĩnh bắt chúng tôi ở lại đây gánh tội? Ông ta vốn không xem chúng tôi như con người".
“Ông ta là phó tông chủ, ít nhất cũng là người dẫn đầu. Khi xảy ra chuyện ông ta lại chỉ bảo vệ bản thân, đẩy chúng tôi ra. Người vô tình vô nghĩa như vậy, sao chúng tôi lại không hận?”.
Mấy đệ tử của Bằng Tông nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ máu.
Lâm Chính khẽ gật đầu: “Chuyện ngày hôm nay chắc chắn Thiện Vĩnh sẽ không bỏ qua, mười ba thế lực Cô Phong nhất định cũng sẽ tìm tôi tính sổ. Thay vì ngồi đây đợi chết, chi bằng hành động trước! Nếu mấy người các anh đồng ý phối hợp với tôi, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm các anh, đồng thời cho các anh những gì các anh muốn”.
Hơi thở bọn họ trở nên gấp gáp.
“Thần y Lâm, anh muốn… chúng tôi phối hợp với anh thế nào?”, người lúc trước lại dè dặt hỏi.
“Nói với tôi mọi thứ liên quan đến Bằng Tông, sau đó tôi sẽ thả các anh về. Không lâu nữa, tôi sẽ đích thân dẫn cao thủ Đông Hoàng Giáo đến Bằng Tông!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mấy người họ nghe vậy đều kinh hãi.
Lâm Chính định làm gì?
Chẳng lẽ định tắm máu Bằng Tông?
Vài người hít ngược một hơi, tất cả đều bị cách nghĩ to gan của Lâm Chính dọa sợ.
“Sao? Có vấn đề gì?”, Lâm Chính hỏi.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng cắn răng nói: “Được, không thành vấn đề!”.
“Bằng Tông đã vô tình với tôi, chúng tôi cần gì phải có nghĩa?”.
“Nói đúng! Chúng ta chiến thôi!”.
Tiếng hò hét không ngừng vang lên.
“Hay lắm!”.
Lâm Chính mỉm cười, mở lọ thuốc, đổ ra một vài viên thuốc từ bên trong, nói: “Mỗi người một viên, uống đi”.
Bọn họ tái mặt.
Đây là cái gì, bọn họ biết rõ.
Hơn nữa, thuốc độc do thần y Lâm luyện chế… chỉ sợ trên khắp thế giới trừ thần y Lâm ra, không ai có thuốc giải…
Nhưng bọn họ không có lựa chọn.
Lúc này không uống, thần y Lâm chắc chắn sẽ xử bọn họ.
Trong lúc bất đắc dĩ, một người dẫn đầu bốc lấy viên thuốc cho vào miệng, những người khác cũng làm theo.
Chẳng mấy chốc, thuốc đã được uống hết.
“Để các anh quay về không bị nghi ngờ, tôi sẽ ra lệnh cho người đánh gãy tay chân các anh. Các anh hãy nhẫn nhịn một chút, tôi sẽ sai người chuẩn bị thuốc trị thương, cao dán tốt nhất cho các anh! Chuyện này sẽ do Hùng Trưởng Bạch phụ trách, các anh đi tìm ông ấy, rõ chưa?”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Mấy người họ lộ ra vẻ mặt kiên định, nặng nề gật đầu.
Lâm Chính gật đầu, sau đó rời khỏi phòng họp, đi về phía sân tập.
“Ra uy sao?”
Cả căn phòng hết hồn. Quan Uy cũng biết ý của Lâm Chính là gì. Thông tin Nhan Khả Nhi xuất thân từ thôn Dược Vương đã vô tình truyền đi khắp nơi. Thế lực từ các nơi đang nhắm vào cô ấy, ai cũng muốn có được cô gái này để có thể lôi kéo được thôn Dược Vương.
Chắc chắn Quan Uy không phải là người đầu tiên tới đòi người. Nên Lâm Chính đành phải ra uy. Anh muốn cảnh cáo những người có ý định với Nhan Khả Nhi để họ từ bỏ ý định này đi.
Anh đang muốn giết gà dọa khỉ!
Quan Uy chau mày, lẳng lặng nhìn xung quanh và nói: “Thần y Lâm! Thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, đều do tôi cả. Tôi đã không kịp thời ngăn họ lại. Tôi có thể xin lỗi, nhưng lấy đây làm lý do để làm khó chúng tôi thì hơi quá rồi đấy. Nhà họ Quan chúng tôi không dễ ức hiếp đâu”
“Vậy tôi thì dễ bị ức hiếp phải không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Vậy cậu muốn thế nào? Giết sạch chúng tôi chắc?”, Quan Uy bực mình.
“Giết sạch thì không cần. Mỗi người phế một cánh tay là đủ rồi”
“Cậu nói cái gì?”
“Chết tiệt”
“Cậu cho rằng chúng tôi hèn vậy cơ à?”
Người nhà họ Quan tức giận, ai cũng kích động, nghiến răng trợn mắt. Lâm Chính thấy vậy thì nói thẳng: “Kiếm Ám Tâm! Ra tay đi”.
“Vâng! Giáo chủ!”, một giọng nói khàn khàn vang lên bên cạnh Lâm Chính. Sau đó một bóng hình đen xì lao ra giống như một hồn ma.
“Giết!”, Quan Uy vội gào lên.
Cả đám lao tới.Bóng hình như hồn ma kia quá khủng khiếp, bọn họ không thể nào tiếp cận được. Nó giống như một con cá bơi vút qua, uốn lượn quanh người nhà họ Quan. Mỗi lần như thế lại có tiếng như tiếng xương gãy vang lên.
Rắc!
Rắc!
“Á!?", tiếng kêu thảm thiết vang cả không gian.
Cánh tay trái của đám người nhà họ Quan đều bị bẽ gãy chín mươi độ trông vô cùng đáng sợ.
“Cái gì?”, Quan Uy cũng hết hồn. Cuối cùng thì bóng ma đó cũng lao về phía ông ta. Quan Uy tức lắm bèn tung ra một chưởng: “Khốn nạn! Cút!”
Thế nhưng bóng ma cũng không hề yếu thế, nó cũng tung ra một chưởng va chạm trực diện với ông ta.
Ầm! Sức mạnh của Quan Uy không bằng đối phương. Sau khi vao chạm, luồng sức mạnh của ông ta bị đánh tan, đồng thời đòn tấn công dội thẳng tới cánh tay của ông ta.
Rắc! Tiếng xương gãy lại vang lên. Xương cánh tay của Quan Uy lòi ra khỏi thịt, gãy ngay tức khắc. Cơn đau mãnh liệt khiến ông ta gào ầm lên, cả người suýt ngất lịm.
Từ Thiên ở bên ngoài giật mình, lập tức xông vào trong phòng. Nhìn thấy cảnh tượng đó, bọn họ há mồm trợn mắt.
“Vứt hết ra ngoài cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng. Từ Thiên run rẩy, một lúc mới kịp phản ứng và vội vàng nói: “Vâng”.
Nói xong, ông ta ra lệnh cho thuộc hạ lôi đám người Quan Uy ra ngoài. Còn Kiếm Ám Tâm thì cũng đã biến mất.
Thông tin đám người của Quan Uy bị vứt ra ngoài đã được truyền tới tai của các gia tộc và các tông môn khác. Những môn phái định có ý đồ tới Huyền Y Phái đòi người đều không dám manh động.
Vài giờ đồng hồ sau, người nhà họ Quan đưa Quan Uy về.
Nhìn thấy cảnh thê thảm của bọn họ, người nhà họ Quan tức lắm. Ai cũng muốn phanh thây thần y Lâm để rửa nỗi nhục này. Chỉ có gia chủ của nhà họ Quan thì khá bình tĩnh.
Tại bệnh viện Quan Thành.
“Quan Uy thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”, một người đàn ông uy nghiêm bước vào phòng bệnh, nhìn cánh tay được bó bột của Quan Uy và hỏi.
Sắc mặt Quan Uy trắng bệch. Trông ông ta khá yếu: “Anh”, ông ta kêu lên và khẽ nói: “Xin lỗi, em đã để anh phải thất vọng”.
“Đừng nói vậy. Thực ra đều trách anh. Anh không ngờ thần y Lâm lại quyết liệt đến thế. Không chịu giao Nhan Khả Nhi thì thôi, còn đánh chú bị thương. Rõ ràng là đang khiêu chiến với nhà họ Quan mà. Một kẻ cắc ké mà dám làm vậy thì khoa trương quá”.
“Anh! Nếu anh chỉ coi cậu ta là một tên cắc ké thì sai quá! Thần y Lâm không đơn giản như anh nghĩ đâu”, Quan Uy hít một hơi thật sâu.
“Ý của chú là gì?”, gia chủ nhà họ Quan đanh mắt.
“Chắc anh không biết, người đánh bọn em bị thương không phải là thần y Lâm mà là hộ vệ của cậu ta”.
“Hộ vệ?”
“Đúng vậy, thực lực của người hộ vệ này vô cùng cao cường. Mọi người đều bị kẻ này phế cánh tay một cách dễ dàng. Đến một chiêu của hắn mà em còn không đỡ được”, Quan Uy tỏ ra sợ hãi và dè chừng.
Gia chủ nhà họ Quan kinh ngạc: “Không thể nào! Quan Uy! Thực lực của chú ai ai trong giới võ đạo cũng biết. Người có thể đánh bại chú chỉ bằng một chiêu cũng không nhiều. Như anh biết, thần y Lâm là một y võ có thực lực bất phàm. Nếu cậu ta có thể đánh bại chú bằng một chiêu thì anh còn tin. Đằng này là hộ vệ của cậu ta sao? Chú chắc chứ?”
“Không sai được”.
Quan Uy hít một hơi thật sâu, tỏ ra nghiêm túc: “Người đó luôn tuân theo lệnh của thần y Lâm, hơn nữa không hề rời khỏi cậu ta nửa bước. Cứ xuất hiện một cách mơ hồ xung quanh cậu ta. Vậy không phải là hộ vệ thì là gì chứ?”
Gia chủ nhà họ Quan suy nghĩ, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn hỏi: “Có quay video không?”
Quan Uy giật mình, vỗ đầu mình: “Em quên mất, trước khi đi, anh đã gài một máy quay cho em để phòng bị. Trước khi giao đấu, máy qua chắc chắn là quay được hộ vệ đó. Anh mau lấy giúp em áo khoác”.
Gia chủ nhà họ Quan lập tức bước tới ghế, lấy áo khoác. Bên trong chiếc áo có một máy quay cỡ nhỏ được gài ở đó, ông ta giao lại cho người bên cạnh.
Người này lập tức phát video. Trên màn hình nhanh chóng hiện ra hình ảnh giữa Quan Uy và Lâm Chính.
Gia chủ nhà họ Quan nhìn một lượt với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Đây có lẽ là hộ vệ của thần y Lâm…Thật không ngờ người bên cạnh cậu ta lại đáng sợ như vậy…không thể tin được…”
“Anh, chuyện của Nhan Khả Nhi chúng ta phải tìm cách khác thôi”, Quan Uy nói.
“Không chỉ là chuyện này, mà việc nhà họ Quan mất mặt cũng phải đòi lại cho bằng được”, gia chủ nhà họ Quan hừ giọng, rõ ràng ông ta không định từ bỏ.
Mọi người gật đầu.
Mặc dù thần y Lâm không dễ đối phó nhưng nhà họ Quan cũng vậy. Sao họ có thể bỏ qua. Đúng lúc này, gia chủ nhà họ Quan liếc nhìn thấy điều gì đó trên màn hình. Ông ta giật bắn người, mặt tái nhợt.
“Không…không thể nào…”
“Anh sao thế?”, Quan Uy cảm thấy kỳ lạ.
Thế nhưng gia chủ nhà họ Quan không trả lời ông ta, mà chỉ trố tròn mắt nhìn màn hình. Nói chính xác hơn là nhìn vào ngón tay mà Lâm Chính đang đặt nhẹ trên bàn.
Nhìn thấy nó, ông ta run rẩy: “Người này…không thể đấu lại được người này rồi…”
Chương 1287: Băng Thượng Quân
“Không thể đối địch với người đó?”.
Quan Uy ngạc nhiên hỏi: “Anh cả, anh đang nói gì vậy? Chẳng lẽ thể diện nhà họ Quan chúng ta mất hết lại bỏ qua như vậy?”.
Gia chủ nhà họ Quan hít sâu một hơi, vốn định nói, nhưng lại nhìn quanh mọi người, khẽ phất tay.
Mọi người hiểu ý, lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Quan Uy càng thấy tò mò.
Đợi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Quan Uy mới hỏi: “Anh cả, có chuyện gì mà bí hiểm như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
Gia chủ nhà họ Quan đi đến trước màn hình, chỉ vào ngón tay của Lâm Chính: “Biết đây là gì không?”.
“Không… không biết…”.
“Đây là nhẫn dành riêng cho giáo chủ Đông Hoàng Giáo, tên là nhẫn Đông Hoàng!”, gia chủ nhà họ Quan nói.
“Đông Hoàng Giáo?”.
Quan Uy hít ngược một hơi.
Ông ta không thể chưa từng nghe qua cái tên này.
Đây là đại giáo nổi tiếng trong nước!
Nhà họ Quan ở Quan Thành bọn họ so với Đông Hoàng Giáo chẳng khác nào đom đóm so với mặt trăng!
“Nhẫn Đông Hoàng là nhẫn dành riêng chỉ có giáo chủ Đông Hoàng Giáo mới được đeo!”.
“Anh cả, ý anh là… thần y Lâm là giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”.
“Phải”.
“Sao… sao có thể?”, Quan Uy kinh hãi, cảm thấy đầu hơi đau, sau đó vội hỏi: “Có khi nào là giả không?”.
“Vậy hộ vệ bên cạnh cậu ta phải giải thích thế nào? Anh nghĩ có lẽ những hộ vệ đó là cao thủ đến từ Đông Hoàng Giáo!”.
“Anh cả, bây giờ phải làm sao? Chúng ta đắc tội với thần y Lâm, nếu ngày nào đó cậu ta không vui tìm chúng ta tính sổ, nhà họ Quan chúng ta sẽ không đối phó nổi”, Quan Uy ủ rũ nói.
“Chú yên tâm, nếu thần y Lâm thật sự đối phó với nhà họ Quan chúng ta, mấy người các chú sẽ không thể nào sống sót quay về”, gia chủ nhà họ Quan nói.
“Anh cả, bây giờ chúng ta phải làm sao?”.
“Không thể đi con đường thông qua Nhan Khả Nhi được nữa, chúng ta không thể gây thù kết oán với Đông Hoàng Giáo… Nếu đã không đi được thì chỉ đành từ bỏ…”.
“Haizz…”, Quan Uy thở dài.
“Đừng ủ rũ nữa, mặc dù chúng ta không thể thông qua Nhan Khả Nhi bắt nối quan hệ với thôn Dược Vương, nhưng cũng không phải không còn đường nào khác”.
“Anh cả, ý anh là…”.
“Không phải vẫn còn Đông Hoàng Giáo sao?”.
Gia chủ nhà họ Quan nhỏ giọng nói.
Hơi thở của Quan Uy hơi run rẩy, mở to mắt, sau đó ông ta mau chóng gật đầu: “Anh cả, em biết nên làm thế nào rồi”.
…
Trước một khách sạn xa hoa.
Một người đàn ông ăn mặc vô cùng nhếch nhác lo lắng nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Thiếu nữ cũng ăn mặc vô cùng nhếch nhác, lễ phục trên người đầy vết rách, một vài chỗ lộ cả da thịt. Đầu tóc rối bời, giống như lâu rồi chưa gội, trên mặt cũng có đầy vết bẩn.
Dù là vậy vẫn không thể che đi ngũ quan đẹp đẽ của cô ta.
Người qua đường đều dồn ánh mắt tới, chỉ trỏ.
“Cô chủ, quản gia nói chúng ta đến tìm thế gia Nạp Lan cầu xin sự giúp đỡ, sao cô lại đến đây?”, người đàn ông sốt ruột hỏi.
Hóa ra thiếu nữ này chính là Nam Cung Vân Thu chạy từ thế gia Nam Cung ra đây…
“Đến thế gia Nạp Lan thì có tác dụng gì? Nạp Lan Thiên không phải đối thủ của thần y Lâm! Không thấy anh ta cũng hoảng loạn chạy trốn đấy sao? Chúng ta tìm anh ta chỉ giẫm lên vết xe đổ! Cho nên chúng ta chỉ có thể tìm người mạnh hơn giúp đỡ!”.
“Người mạnh hơn?”, người đi theo bên cạnh sững sờ.
“Đừng nhiều lời, đi theo tôi là được!”.
Nam Cung Vân Thu hít sâu một hơi, cất bước đi vào khách sạn.
Quản lý khách sạn nhìn thấy Nam Cung Vân Thu quần áo lam lũ, vốn định ngăn cô ta lại, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của cô ta lại dừng bước.
Nam Cung Vân Thu chạy đến nhà vệ sinh rửa mặt, sửa sang lại quần áo một lúc, sau đó mới đi thang máy lên tầng cao nhất.
Ở nhà hàng ngoài trời trên tầng cao nhất tràn ngập tiếng cười đùa huyên náo.
Một người đàn ông để trần, da dẻ ngăm đen đang bịt mắt bắt những cô gái mặc bikini bốc lửa.
Người đàn ông cười lớn, dường như chơi rất vui vẻ, trong ngoài nhà hàng đều ngập trong bầu không khí vui tươi.
Nam Cung Vân Thu sửng sốt một lúc, vội vàng đi vào trong, nhưng bị người phục vụ ngoài cửa ngăn lại.
“Thưa cô, nhà hàng tầng này đã được vị khách đó bao trọn, cô không được vào trong”, người phục vụ mỉm cười nói.
“Tôi… Tôi là bạn của người đó”, Nam Cung Vân Thu vội nói.
“Thế à? Xin hỏi cô tên gì, nếu là bạn của người đó thì tôi có thể thông báo cho người đó giúp cô”, người phục vụ nói.
“Tôi là…”.
Nam Cung Vân Thu hơi sốt ruột, cô ta biết dù mình có báo tên ra, người kia chưa chắc đã gặp cô ta. Trong lúc cấp bách, Nam Cung Vân Thu đẩy người phục vụ đó ra, bước thẳng vào trong nhà hàng, quỳ xuống gào khóc: “Thiên kiêu Băng Thượng Quân! Cầu xin anh hãy làm chủ cho thế gia Nam Cung!”.
Lời này vừa nói ra, người trong nhà hàng đều sửng sốt.
Người đàn ông bịt mắt cũng sững sờ.
Anh ta tháo bịt mắt xuống, nhìn Nam Cung Vân Thu đang quỳ dưới đất khóc lóc, trên mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Sau khi nhìn kỹ một lúc, anh ta bừng tỉnh.
“Cô là… Nam Cung Vân Thu? Cô hai của thế gia Nam Cung?”.
“Là tôi, anh Băng Thượng Quân! Trước kia chúng ta đã từng gặp nhau một lần!”, Nam Cung Vân Thu giàn giụa nước mắt, nói.
“Tôi nhớ ra rồi, ở đại hội anh hùng khi xưa, cô tham gia cùng bố cô, chúng ta đã gặp nhau một lần! Cô Nam Cung, sao vậy? Sao lại nhếch nhác như thế?”, Băng Thượng Quân ngạc nhiên hỏi.
“Anh Băng Thượng Quân, thế gia Nam Cung chúng tôi tiêu rồi… Nhà chúng tôi tiêu thật rồi! Cầu xin anh giúp tôi! Xin anh cứu tôi!”.
Nam Cung Vân Thu kích động, vừa kêu lên chưa được hai câu, đột nhiên trước mắt tối sầm, ngất đi.
“A!”.
Các cô gái ở xung quanh giật mình hoảng hốt.
“Mau, gọi xe cấp cứu, đưa cô ấy đến bệnh viện chữa trị!”.
Băng Thượng Quân quát lên.
“Vâng thưa anh”.
“Được rồi, các người đẹp, hôm nay đến đây thôi! Tôi chơi rất vui vẻ, mọi người về trước đi!”.
Băng Thượng Quân lấy một túi tiền từ trong túi áo ra đặt lên bàn, sau đó bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Khoảng một tiếng sau.
Tại giường bệnh ở bệnh viện thành phố.
Băng Thượng Quân yên lặng lắng nghe Nam Cung Vân Thu khóc lóc kể lể.
Đợi cô ta kể xong, Băng Thượng Quân đi đến bên cửa sổ, không quan tâm biển báo “cấm hút thuốc”, lấy thuốc lá ra châm một điếu.
“Cô khẳng định… thần y Lâm đó đã trở thành Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng Giáo, đồng thời đánh thắng Nạp Lan Thiên?”.
“Phải… Hơn nữa, thần y Lâm đó nói anh ta đánh bại Nạp Lan Thiên chỉ là khởi đầu, người tiếp theo sẽ là anh! Anh ta định càn quét bảng thiên kiêu! Nếu không phải thế gia Nam Cung chúng tôi ra tay kịp thời, e rằng Nạp Lan Thiên đã chết ở đó! Anh Băng, lần này tôi đến tìm anh không chỉ cầu xin anh giúp đỡ, tôi cũng đến để nhắc nhở anh. Nếu thần y Lâm tìm đến anh mà anh không kịp chuẩn bị trước, chưa chắc anh đã là đối thủ của anh ta!”, Nam Cung Vân Thu hơi căng thẳng, nói.
Băng Thượng Quân vẩy tàn thuốc, mỉm cười nói: “Cô Nam Cung, cô không cần thêm dầu thêm muối để khơi lên thù hận giữa tôi và thần y Lâm. Tôi và anh ta chưa từng gặp mặt, chỉ dựa vào mấy lời của cô mà muốn tôi hận anh ta, e rằng không làm được”.
Nam Cung Vân Thu ngạc nhiên, vẻ mặt mất tự nhiên.
“Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ lấy lại công bằng cho thế gia Nam Cung của cô. Tôi nợ bố cô một món nợ ân tình, lần này nên trả lại rồi!”.
Băng Thượng Quân dập tắt đầu thuốc, quay người đi ra phía cửa.
“Anh Băng, anh đi đâu vậy?”, Nam Cung Vân Thu vội hỏi.
“Giang Thành!”.
Giọng nói của Băng Thượng Quân từ ngoài cửa truyền tới.
Chương 1288: Gọi thần y Lâm của các người ra đây!
Sau khi chuyện Quan Uy bị ném ra khỏi Học viện Huyền Y Phái truyền ra, người đến gây sự quả nhiên ít hơn nhiều, nhưng nếu nói không có thì cũng không phải.
May là Dịch Quế Lâm dẫn theo cao thủ Kỳ Lân Môn đến đây, đuổi những kẻ đến đòi người đi khỏi.
Những chuyện này Từ Thiên, Cung Hỉ Vân không đối phó được, bọn họ cùng lắm chỉ có thể xử lý những người bình thường.
Trong phòng pha chế thuốc.
Lâm Chính, Tần Bách Tùng, Nhan Khả Nhi, Hùng Trưởng Bạch, Long Thủ và một nhóm y sĩ lành nghề tụ tập với nhau, đang làm thêm giờ để nghiên cứu điều chế thuốc giải của hoa Tuyệt Mệnh.
Bọn họ vô cùng cẩn thận, chuyên chú nghiên cứu.
Lâm Chính lấy Sâm Hoàng lấy được từ thôn dược Tân Điền ra, cắt một miếng nhỏ, dùng nó làm thuốc dẫn để tinh luyện.
Mỗi một bước anh làm đều cực kỳ cẩn thận, không dám có chút sai sót nào.
Ục ục!
Lò thuốc sôi trào.
Mọi người cùng nhìn sang.
Lâm Chính cũng lên tinh thần, vội bưng lò thuốc đến bên này. Anh mở nồi, cho nửa đoạn châm bạc vào trong, sau đó lấy ra, giao cho Tần Bách Tùng ở bên cạnh.
Tần Bách Tùng lập tức lấy một chiếc khăn đặc biệt lau sơ qua, sau đó đặt chiếc khăn có dính nước thuốc dưới kính hiển vi ở bên cạnh quan sát.
Lâm Chính thì ở một bên kiểm tra dược hiệu trên châm bạc.
Khoảng mười phút sau, vẻ mặt Lâm Chính dần trở nên khó coi.
“Thầy… hình như… không ổn lắm…”, Tần Bách Tùng ngẩng đầu lên, gương mặt trắng bệch.
“Ngay cả Sâm Hoàng làm thuốc dẫn cũng không đủ?”.
Lâm Chính âm thầm siết chặt nắm đấm, trong mắt lộ ra vẻ không cam tâm.
“Dược hiệu của Sâm Hoàng có thể gọi là cực tốt, nếu ngay cả nó cũng không tổng hợp được độc tố của hoa Tuyệt Mệnh… e rằng dược liệu bình thường không thể làm gì được độc của hoa Tuyệt Mệnh”, Hùng Trưởng Bạch nói.
“Có phải lượng thuốc không đủ hay không? Có cần thêm gấp đôi vào thử xem?”, Long Thủ cẩn thận đề nghị.
Lời này nói ra, Nhan Khả Nhi sốt ruột, vội nói: “Đừng! Sâm Hoàng chỉ có chừng đó, sao có thể lãng phí như vậy? Thần y Lâm, anh đã nói đợi tôi trồng được thuốc mà anh muốn, anh sẽ trả Sâm Hoàng lại cho tôi! Anh không được tự tiện dùng hết nó!”.
Lâm Chính không quan tâm đến lời của Nhan Khả Nhi nói, mà nói với Long Thủ: “Tăng thêm lượng thuốc có thể đối phó được độc trong cơ thể Tiểu Nhu, nhưng cơ thể cô ấy chắc chắn sẽ không tiêu hóa được. Chỉ sợ đến lúc đó độc còn chưa giải, cô ấy đã vì dùng thuốc quá liều mà chết! Vì vậy cách này không dùng được”.
Long Thủ rơi vào trầm tư.
Độc trong cơ thể Tô Nhu quá khó giải.
Cốc cốc cốc!
Lúc này, phòng pha chế thuốc vang tiếng gõ cửa.
“Ai đấy? Không phải đã nói chúng tôi đang điều chế thuốc, không có chuyện gì thì không được quấy rầy hay sao?”, Hùng Trưởng Bạch nhíu mày, chạy ra mở cửa.
Nào ngờ cửa vừa mở, người đứng ngoài lại là Dịch Quế Lâm!
“Ông Dịch?”, Hùng Trưởng Bạch ngạc nhiên.
“Xảy ra chuyện rồi!”, Dịch Quế Lâm có vẻ nghiêm trọng, nói.
Lâm Chính nghe vậy lập tức bước nhanh tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”.
“Một nhóm người tìm đến cửa, bọn họ chỉ rõ muốn bắt Nhan Khả Nhi, tôi… không ngăn được!”, Dịch Quế Lâm nói.
Mấy người họ đều run rẩy.
Ngay cả môn chủ Kỳ Lân Môn cũng không ngăn được… người đến chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
“Là ai?”, Lâm Chính hỏi.
“Bằng Tông!”, Dịch Quế Lâm nói.
Lâm Chính nghe vậy, ánh mắt lập tức nghiêm nghị.
Bằng Tông!
Một trong mười ba thế lực của Cô Phong!
Chẳng trách Dịch Quế Lâm không dám ngăn cản, dù Bằng Tông không gia nhập mười ba thế lực của Cô Phong thì đó cũng là một tông phái quy mô rộng lớn, Kỳ Lân Môn hoàn toàn không thể tranh đấu với họ.
“Đi xem xem”.
Lâm Chính nói, cất bước đi.
Trong phòng họp.
Một nhóm người đang ngồi trong đó uống trà.
Cửa phòng họp có vài đệ tử của Kỳ Lân Môn.
Tay chân những đệ tử này đều bị đánh gãy, ai nấy nằm trên đất không ngừng rên la, đau đớn vô cùng.
“Hả?”.
Dịch Quế Lâm biến sắc, vội tiến lên.
“Mã Nhuận, Lưu Minh! Hai người có sao không?”.
“Phó môn chủ, tôi… chúng tôi…”.
Vài đệ tử đau đến mức không nói nên lời, chỉ đành gian nan nhìn vào phía trong cửa.
Dịch Quế Lâm phẫn nộ, đứng dậy, đạp cửa phòng họp ra.
“Khốn nạn! Đám người Bằng Tông các người thật quá đáng! Vì sao lại làm đệ tử của tôi bị thương?!”, Dịch Quế Lâm chỉ vào người ở trong đó mắng chửi.
Nhưng người trong đó không quan tâm đến ông ta.
Lâm Chính cũng đi theo vào, phát hiện có một người đàn ông trung niên râu dài đang ngồi nơi ghế trong phòng họp.
Người đàn ông đang uống trà, nhàn nhã tự đắc, cử chỉ ung dung, hơn nữa… không nhìn tới Dịch Quế Lâm một cái!
Chỉ có người bên cạnh ông ta lên tiếng.
“Bảo thần y Lâm của các người ra đây đi! Những người khác không có tư cách nói chuyện với phó tông chủ của chúng tôi!”.
“Phó tông chủ?”.
Sắc mặt Dịch Quế Lâm trắng bệch, cơn tức cũng nguôi đi vài phần.
“Ông biết sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Phó tông chủ của Bằng Tông, Thiện Vĩnh! Lúc tôi còn nhỏ, ông ta đã vang danh tứ phương rồi”, Dịch Quế Lâm nhỏ giọng nói.
“Còn nhỏ?”.
Lâm Chính kinh ngạc, liếc nhìn Thiện Vĩnh, lại nhìn sang Dịch Quế Lâm, nghi hoặc hỏi: “Nhìn ông ta không lớn tuổi bằng ông mà”.
“Đó là vì ông ta là cao thủ luyện thể, thân xác của ông ta đã được ông ta luyện đến cảnh giới cực kỳ đáng sợ nên trông vô cùng trẻ tuổi! Thực ra ông ta đã là ông lão một trăm tuổi!”.
“Ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, nhìn Thiện Vĩnh, đi tới.
“Thần y Lâm của các người đâu?”, người đàn ông đó lại lên tiếng hỏi.
“Chính là tôi!”, Lâm Chính ngồi xuống, nói.
Chương 1289: Thiên kiêu hạng 9
“Ồ?”.
Thiện Vĩnh ngẩng đầu lên, đặt tách trà xuống, đôi mắt sáng suốt và sâu sắc liếc nhìn Lâm Chính, giống như người lớn đánh giá con trẻ.
“Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi như vậy mà có được thành tựu như ngày hôm nay. Thần y Lâm! Nhân tài như cậu có thể gọi là yêu nghiệt tuyệt thế”.
“Ông đến địa bàn của tôi, còn làm người của tôi bị thương, không giải thích gì sao?”, Lâm Chính nói.
“Tôi không giết bọn họ đã là cho các người lời giải thích rồi!”.
“Vậy là tôi phải cảm ơn ông rồi?”, Lâm Chính nheo mắt lại.
“Được rồi, thần y Lâm, chúng ta đừng nói những chuyện linh tinh này nữa!”, Thiện Vĩnh dường như không muốn tiếp tục chủ đề này, nói thẳng: “Lần này tôi đến là để đưa một người đi, cậu mau dẫn cô ta tới cho tôi”.
Ngay cả chữ mời cũng không có, giọng điệu này giống như là ra lệnh cho Lâm Chính.
Đám người Dịch Quế Lâm nổi giận, đang định nổi nóng thì Lâm Chính ở bên này giơ tay, ra hiệu bọn họ bình tĩnh.
“Ông nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn giao người sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Thần y Lâm, tôi chỉ muốn tốt cho cậu”.
Thiện Vĩnh bưng nước trà trên bàn lên, lại uống một ngụm, bình tĩnh nói: “Chuyện của thế gia Nam Cung đã truyền đến tai minh chủ, hơn nữa chuyện cậu làm bị thương người của Cô Phong mọi người cũng đã biết, cậu có hiểu điều này có nghĩa gì không?”.
“Không hiểu”.
“Có nghĩa minh chủ đã hạ quyết tâm phải diệt trừ cậu, dù là Học viện Huyền Y Phái hay là Đông Hoàng Giáo”.
“Chuyện này liên quan gì đến Nhan Khả Nhi?”, Lâm Chính hỏi.
“Nếu cậu giao nộp Nhan Khả Nhi, tôi có thể cầu xin minh chủ thay cậu, để minh chủ tha cho cậu một mạng! Mặc dù Đông Hoàng Giáo của cậu và Học viện Huyền Y Giáo sẽ không còn tồn tại, nhưng ít nhất cậu vẫn còn một mạng sống, không phải tốt hơn sao?”, Thiện Vĩnh nói.
“Vậy nếu tôi không giao người thì sao?".
“Tôi hi vọng cậu sẽ không đưa ra quyết định ngu xuẩn đó”, Thiện Vĩnh liên tục lắc đầu.
“E rằng phải khiến ông thất vọng”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Để lại những kẻ đã làm người của tôi bị thương, những người khác mời rời đi cho”.
Nghe vậy, Thiện Vĩnh nhìn anh thật sâu.
Những người khác đều ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thần y Lâm, quyết định của cậu là thế à?”, giọng điệu của Thiện Vĩnh dần trở nên lạnh lẽo.
“Có vấn đề gì sao?”.
“Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận”, Thiện Vĩnh nói, sau đó đứng dậy: “Chúng ta đi!”.
Bọn họ lập tức đi theo Thiện Vĩnh rời đi.
Nhưng Dịch Quế Lâm ở trước cửa lại ngăn ông ta lại.
“Thế nào? Thần y Lâm định động tay ở đây à? Nếu là như vậy, tôi cũng không ngại”, Thiện Vĩnh bình tĩnh nói.
Ông ta dứt lời, các đệ tử đằng sau ông ta đều tiến lên, xếp thành một hàng, bày tư thế.
Người có thể đi theo Thiện Vĩnh đến đây đương nhiên đều là tinh nhuệ của Bằng Tông, không dễ đối phó.
Ít nhất bên phía Dịch Quế Lâm có áp lực rất lớn.
Nhưng Lâm Chính không sợ.
Anh khẽ phất tay, sáu bóng người không biết từ đâu đi tới, đứng ở phía trước anh.
Sáu người không động dậy, tất cả đều trang bị vũ trang, giống như tượng điêu khắc.
Thiện Vĩnh thấy vậy, hơi thở trở nên nhanh hơn.
“Ảnh ngự?”.
Người của Bằng Tông đều có vẻ mặt nghiêm túc.
“Thiện Vĩnh, ông tự mình giao người hay là để tôi tự ra tay? Tôi nói cho ông biết, nếu tôi ra tay thì người bị thương… không phải chỉ số ít người này đâu”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cậu đang uy hiếp tôi?”, Thiện Vĩnh nhíu mày hỏi.
“Phải”, Lâm Chính thừa nhận một cách sảng khoái.
“Ha ha, không ngờ Thiện Vĩnh tôi tung hoành cả đời, đến năm một trăm tuổi lại bị một thằng nhóc uy hiếp, thú vị thật!”.
Thiện Vĩnh gật đầu: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ lĩnh giáo thực lực của ảnh ngự Đông Hoàng Giáo vậy!”.
Ông ta dứt lời, người của Bằng Tông chuẩn bị ra tay.
Lâm Chính cũng đứng dậy, trong mắt lộ ra sát cơ.
Hai bên đối chọi gay gắt, dường như chuẩn bị một trận đại chiến.
Trong lúc tình hình đang căng thẳng, một tiếng hô to lại vang lên.
“Ai là thần y Lâm?”.
Người đó dứt lời, ai cũng nhìn ra ngoài phòng.
Một người đàn ông vội vã chạy tới, nhìn vào trong phòng, hỏi: “Ai là thần y Lâm? Làm phiền trả lời một tiếng”.
Người đó vừa xuất hiện, người của Bằng Tông đều biến sắc.
Thiện Vĩnh cũng bất ngờ.
Lâm Chính bắt được sự thay đổi vẻ mặt của bọn họ, ánh mắt nghiêm nghị, lên tiếng: “Là tôi, anh là ai?”.
“Tôi là Băng Thượng Quân! Thần y Lâm, chúng ta tỷ võ đi”, người đến nói.
“Băng Thượng Quân?”, Lâm Chính không hiểu ra sao.
Dịch Quế Lâm ở bên cạnh lại như sét đánh bên tai.
“Ông biết anh ta sao?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhân vật… xếp hạng 9 trên bảng thiên kiêu”, giọng nói của Dịch Quế Lâm cũng run rẩy.
“Hóa ra là anh ta?”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Những người xung quanh giật mình.
Thiên kiêu hạng 9?
Điên rồi sao?
Một nhân vật lớn như vậy sao lại xuất hiện ở đây…
“Thần y Lâm, nghe nói trước đây không lâu anh đã đánh bại Nạp Lan Thiên xếp hạng 10, hơn nữa còn chiến thắng một cách rất dễ dàng. Tôi nghĩ thực lực giữa tôi và anh không chênh lệch quá nhiều. Thế nào? Đánh một trận chứ?”, Băng Thượng Quân hỏi.
“E rằng phải đợi lát nữa, tôi phải giải quyết những người này trước”.
Lâm Chính đáp.
“Những người này?”, Băng Thượng Quân nhìn sang đám người Thiện Vĩnh, nhíu mày: “Những người này là ai? Không thể bảo bọn họ cút nhanh một chút à? Tôi không muốn làm lỡ quá nhiều thời gian!”.
“Bọn họ là…”.
“Được rồi, thần y Lâm, anh không cần nói nữa. Tôi giải quyết những người này giúp anh, anh mau đi chuẩn bị, đấu với tôi một trận!”.
Băng Thượng Quân nói, chen thẳng vào trong, đứng trước mặt đám Thiện Vĩnh.
Thiện Vĩnh trợn tròn mắt kinh ngạc.
Chương 1290: Sỉ nhục trần trụi
“Băng Thượng Quân?”.
“Đó… đó là thiên kiêu xếp hạng 9 đấy…”.
“Bây giờ phải làm thế nào?”.
Người của Bằng Tông đều lo lắng.
Bọn họ không sợ Băng Thượng Quân, bọn họ chỉ sợ Băng Thượng Quân bắt tay với Lâm Chính!
Lâm Chính có thể đánh bại Nạp Lan Thiên, thực lực của anh chắc chắn đứng ở top 10 bảng thiên kiêu.
Dù là ai trong top 10 bảng thiên kiêu cũng là yêu nghiệt, thực lực siêu phàm.
Mặc dù bọn họ là tinh nhuệ của Bằng Tông, nhưng đối phó một người đã giật gấu vá vai, đối phó hai người gần như là đâm đầu vào chỗ chết.
Huống hồ còn nhiều ảnh ngự của Đông Hoàng Giáo như vậy.
Nếu thật sự đánh nhau… Thiện Vĩnh có thể sống sót rời khỏi cánh cửa Học viện Huyền Y Phái hay không cũng là điều chưa biết.
Sắc mặt Thiện Vĩnh rất khó coi, nhưng ông ta không ngốc, ánh mắt dao động, nhỏ giọng nói: “Băng Thượng Quân, cậu và tôi không oán không thù, vì sao lại đối đầu với Bằng Tông chúng tôi?”.
“Ông là Thiện Vĩnh của Bằng Tông?”, Băng Thượng Quân hỏi.
“Chính là tôi”.
“Vậy tôi đối đầu với Bằng Tông các ông, ông có ý kiến gì? Nếu không vui thì có thể đấu với tôi một trận!”, trong mắt Băng Thượng Quân lộ ra sát ý nồng đậm.
Sắc mặt Thiện Vĩnh càng mất tự nhiên, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Nhưng ông ta không kích động, âm thầm hừ một tiếng, nghiêng đầu: “Các người qua đó đi!”.
“Phó tông chủ?”.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, vội vàng hô lên.
“Qua đó!”.
Thiện Vĩnh quát lớn.
Mấy người họ không còn cách nào, chỉ đành nhắm mắt đánh liều, run rẩy đi tới.
Lâm Chính nhìn về phía Thiện Vĩnh.
Thiện Vĩnh lên tiếng: “Thần y Lâm, những kẻ làm người của cậu bị thương chính là bọn họ, cậu xử lý đi, muốn chém muốn giết tùy tâm trạng của cậu!”.
Dịch Quế Lâm nghe vậy thì rất bất ngờ.
Thiện Vĩnh lại chịu thua.
“Được”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy được!”, Thiện Vĩnh phất tay, quát khẽ: “Chúng ta đi!”.
Dứt lời, ông ta dẫn theo người nhanh chân rời khỏi phòng họp.
“Phó tông chủ! Phó tông chủ!”.
“Ông không thể bỏ chúng tôi lại đây!”.
“Phó tông chủ!”.
Vài đệ tử hét lên thảm thiết.
Nhưng Thiện Vĩnh không quan tâm.
“Dịch Quế Lâm!”.
Lâm Chính gọi.
“Môn chủ!”, Dịch Quế Lâm cung kính gọi.
“Đi, tiễn Phó tông chủ Thiện về”.
“Vâng!”.
Dịch Quế Lâm nhếch khóe miệng, vội vàng nghiêng người, nói: “Phó tông chủ Thiện, mời ông đi bên này!”.
Đây là sỉ nhục trần trụi!
Sắc mặt Thiện Vĩnh âm trầm, âm thầm nghiêng đầu nhìn chằm chằm Lâm Chính, hừ một tiếng, đi ra phía cửa.
“Kẻ phiền phức đã đi rồi, thần y Lâm, lần này chúng ta có thể đọ sức rồi chứ?”, Băng Thượng Quân quay đầu nhìn Lâm Chính, nói.
“Đương nhiên”.
Lâm Chính gật đầu, nói với người bên cạnh: “Dẫn Băng Thượng Quân đến sân tập phía sau, bảo người trong đó dọn sạch và phong tỏa, tôi sẽ phân cao thấp với Băng Thượng Quân ở đó”.
“Thầy!”, Tần Bách Tùng lộ vẻ lo lắng, vội gọi một tiếng.
“Không sao đâu, đi đi”.
“Chuyện này… Được…”, Tần Bách Tùng bất đắc dĩ thở dài.
“Sao? Thần y Lâm còn định kéo dài thời gian?”, Băng Thượng Quân cực kỳ mất kiên nhẫn, giọng nói cũng bất thiện.
“Đợi tôi xử lý mấy người này xong đương nhiên sẽ đi tìm anh, anh đợi một chút”, Lâm Chính nói.
“Hi vọng thần y Lâm đừng để tôi đợi quá lâu, con người tôi không kiên nhẫn được”.
Băng Thượng Quân lạnh nhạt nói, phất tay bỏ đi.
Đợi Băng Thượng Quân ra khỏi phòng rồi, Lâm Chính mới nhìn sang những người của Bằng Tông.
Lúc này mấy người họ đã run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, hai chân điên cuồng run rẩy, sắp không đứng vững.
Nỗi sợ hãi và tuyệt vọng tràn ngập toàn thân bọn họ.
“Đến lúc chúng ta tính sổ rồi”, Lâm Chính nói.
Phịch!
Mấy người họ lập tức quỳ xuống, đập đầu với Lâm Chính như điên.
“Thần y Lâm! Cầu xin anh tha cho chúng tôi một mạng!”.
“Chúng tôi thật sự không cố ý ra tay”.
“Tất cả là Phó tông chủ Thiện Vĩnh bắt chúng tôi ra tay! Chúng tôi chỉ là đệ tử, không dám không nghe lời ông ta!”.
“Cầu xin thần y Lâm tha cho chúng tôi một mạng!”.
Bọn họ khóc lóc, dập đầu lên mặt đất kêu cốp cốp, toác cả trán chảy cả máu.
“Được rồi, đứng lên đi”.
Lâm Chính ngồi xuống ghế bên cạnh, đốt điếu thuốc, nói.
Mấy người họ dừng lại, thận trọng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính lấy từ trong túi ra một lọ thuốc nhỏ, đặt lên bàn trà bên cạnh.
“Hai con đường, các người tự chọn”.
“Đường… Đường gì? Thần y Lâm…?”, một người cẩn thận hỏi.
“Các người bị Thiện Vĩnh bỏ lại đây, có nghĩa các người đã bị Thiện Vĩnh và Bằng Tông bán đứng, mạng của các người không đáng là gì trong mắt Thiện Vĩnh. Tôi nghĩ, chắc các người cũng rất hận Thiện Vĩnh”.
“Hận, đương nhiên hận!”.
“Chúng tôi cũng là người có cha có mẹ, dựa vào đâu Thiện Vĩnh bắt chúng tôi ở lại đây gánh tội? Ông ta vốn không xem chúng tôi như con người".
“Ông ta là phó tông chủ, ít nhất cũng là người dẫn đầu. Khi xảy ra chuyện ông ta lại chỉ bảo vệ bản thân, đẩy chúng tôi ra. Người vô tình vô nghĩa như vậy, sao chúng tôi lại không hận?”.
Mấy đệ tử của Bằng Tông nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ máu.
Lâm Chính khẽ gật đầu: “Chuyện ngày hôm nay chắc chắn Thiện Vĩnh sẽ không bỏ qua, mười ba thế lực Cô Phong nhất định cũng sẽ tìm tôi tính sổ. Thay vì ngồi đây đợi chết, chi bằng hành động trước! Nếu mấy người các anh đồng ý phối hợp với tôi, tôi có thể không truy cứu trách nhiệm các anh, đồng thời cho các anh những gì các anh muốn”.
Hơi thở bọn họ trở nên gấp gáp.
“Thần y Lâm, anh muốn… chúng tôi phối hợp với anh thế nào?”, người lúc trước lại dè dặt hỏi.
“Nói với tôi mọi thứ liên quan đến Bằng Tông, sau đó tôi sẽ thả các anh về. Không lâu nữa, tôi sẽ đích thân dẫn cao thủ Đông Hoàng Giáo đến Bằng Tông!”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Mấy người họ nghe vậy đều kinh hãi.
Lâm Chính định làm gì?
Chẳng lẽ định tắm máu Bằng Tông?
Vài người hít ngược một hơi, tất cả đều bị cách nghĩ to gan của Lâm Chính dọa sợ.
“Sao? Có vấn đề gì?”, Lâm Chính hỏi.
Bọn họ nhìn nhau, cuối cùng cắn răng nói: “Được, không thành vấn đề!”.
“Bằng Tông đã vô tình với tôi, chúng tôi cần gì phải có nghĩa?”.
“Nói đúng! Chúng ta chiến thôi!”.
Tiếng hò hét không ngừng vang lên.
“Hay lắm!”.
Lâm Chính mỉm cười, mở lọ thuốc, đổ ra một vài viên thuốc từ bên trong, nói: “Mỗi người một viên, uống đi”.
Bọn họ tái mặt.
Đây là cái gì, bọn họ biết rõ.
Hơn nữa, thuốc độc do thần y Lâm luyện chế… chỉ sợ trên khắp thế giới trừ thần y Lâm ra, không ai có thuốc giải…
Nhưng bọn họ không có lựa chọn.
Lúc này không uống, thần y Lâm chắc chắn sẽ xử bọn họ.
Trong lúc bất đắc dĩ, một người dẫn đầu bốc lấy viên thuốc cho vào miệng, những người khác cũng làm theo.
Chẳng mấy chốc, thuốc đã được uống hết.
“Để các anh quay về không bị nghi ngờ, tôi sẽ ra lệnh cho người đánh gãy tay chân các anh. Các anh hãy nhẫn nhịn một chút, tôi sẽ sai người chuẩn bị thuốc trị thương, cao dán tốt nhất cho các anh! Chuyện này sẽ do Hùng Trưởng Bạch phụ trách, các anh đi tìm ông ấy, rõ chưa?”.
“Vâng, thần y Lâm!”.
Mấy người họ lộ ra vẻ mặt kiên định, nặng nề gật đầu.
Lâm Chính gật đầu, sau đó rời khỏi phòng họp, đi về phía sân tập.
Bình luận facebook