-
Chương 1066-1070
Chương 1066: Đối thủ cực mạnh
Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua, lộ ra bộ dáng bừng tỉnh.
“Là Lục Tuyết à? Tôi nhớ lúc trước tôi đã hứa với cô sẽ không nhốt cô quá lâu. Bây giờ cô được tự do rồi”.
Lục Tuyết cúi đầu, hai mắt ngập tràn nước mắt.
Cô ta đã biết chuyện nhà họ Vương sụp đổ.
Lúc này, cô ta rơi vào nỗi đau khổ và tự trách vô tận.
Cô ta không muốn nhà họ Vương thua, cũng không muốn nhìn Dương Hoa bại.
Bởi vì nhà họ Vương đã giúp đỡ cô ta, mà Dương Hoa cũng cực kỳ tín nhiệm cô ta.
Nhưng cô ta lại phụ lòng người của hai bên.
Mấy ngày bị nhốt, trong lòng cô ta vô cùng dằn vặt, thậm chí có ý nghĩ quyên sinh.
Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ đã muộn.
Chết không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
“Chủ tịch Lâm, xin lỗi”, Lục Tuyết khẽ giọng nói.
“Nhà họ Vương không còn, sau này cô có dự định gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi sẽ đi tự thú, cho dù Chủ tịch Lâm không giao nộp tôi cho cảnh sát, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình”, giọng Lục Tuyết khàn khàn.
Lâm Chính ngạc nhiên, liếc nhìn cô ta, sau đó lắc đầu: “Nếu cô đi tự thú, ít nhất cũng phải mười năm trở lên. Bây giờ tôi không định kiện cô, cô còn trẻ tuổi, không cần phải làm như vậy, uổng phí thanh xuân của mình”.
“Nhưng… tôi thật là thất bại”.
“Chuyện này không thể trách cô, một mình cô không xoay chuyển được cả thế cục, bởi vì đây vốn không phải cuộc chiến của một người”.
Lâm Chính bình thản nói, lấy một xấp tài liệu trên bàn lên, đi đến trước mặt Lục Tuyết, giao cho cô ta.
Lục Tuyết ngẩng đầu lên, nhận lấy tài liệu xem qua một lúc, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Chủ tịch Lâm, những người này là…”.
“Người nhà họ Vương không phải ai cũng tội ác tày trời, cũng có một vài người chính trực, thậm chí còn có trẻ con. Nhưng vì nhà họ Vương sụp đổ, bọn họ không còn chỗ ở, tương lai mịt mù. Lục Tuyết, tôi sẽ thuê cô cống hiến cho Dương Hoa tôi một lần nữa, còn cô sẽ thay tôi quản lý tốt những người nhà họ Vương này, thế nào? Ít ra cô không thể để người nhà họ Vương tuyệt hậu! Như vậy cô cũng xem như đã trả nợ ân tình cho nhà họ Vương”, Lâm Chính cười nói.
Lục Tuyết nghe vậy thì kích động không thôi, trong mắt lại dâng tràn nước mắt.
“Chủ tịch Lâm, thật vậy sao? Thật sự cảm ơn anh, tôi nên báo đáp ân tình của anh thế nào đây?”, Lục Tuyết vừa khóc vừa nói.
“Không cần, cô cũng chỉ là một cô gái mệnh khổ”, Lâm Chính an ủi vài câu, nói: “Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị đi, đợi lát nữa Mã Hải sẽ sắp xếp chức vụ mới cho cô. Bên phía nhà họ Vương, cô cũng đi thương lượng với họ đi”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh!”, Lục Tuyết khom lưng trước Lâm Chính, sau đó kích động chạy ra ngoài.
Lâm Chính lặng lẽ dõi theo bóng lưng của cô ta, đợi cô ta ra ngoài rồi mới vòng trở về, ngồi vào vị trí.
“Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu lắm, vì sao cậu lại giữ lại người nhà họ Vương? Hơn nữa còn định để Lục Tuyết đi quản lý người nhà họ Vương? Chẳng lẽ cậu không biết cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc hay sao?”, Cung Hỉ Vân không nhẫn nhịn được nữa, vội tiến lên, nói ra lời trong lòng.
“Trừ cỏ tận gốc? Cung Hỉ Vân, tôi biết đạo lý này rõ hơn cô. Nhưng có đôi khi, dù cho chúng ta biết một vài người sẽ tiềm ẩn nguy cơ, song cũng không thể không nhẫn nại”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Vì sao?”, Cung Hỉ Vân ngạc nhiên.
“Bởi vì Dương Hoa chúng ta đã không còn là Dương Hoa của trước kia. Sau khi đánh bại Nhậm Quy và nhà họ Vương, chúng ta đã đạt đến một độ cao mới, cũng khiến một vài người ở tầng lớp cao hơn chú ý đến chúng ta! Nếu lúc này tôi trừ cỏ tận gốc nhà họ Vương thì sẽ kích động những người đó!”.
“Kích động?”, Cung Hỉ Vân mù mờ: “Chủ tịch Lâm, tôi vẫn không hiểu lắm!”.
“Vậy tôi sẽ nói đơn giản cho cô biết. Nếu dùng cách phân cấp đơn giản để khái quát, thực lực của Dương Hoa chúng ta trước kia chỉ thuộc cấp A. Nếu là cấp A, người của cấp S sẽ không để ý đến chúng ta, bởi vì chúng ta vẫn chưa thể lọt vào mắt bọn họ. Nhưng bây giờ chúng ta loại bỏ được nhiều đối thủ, một bước nhảy vọt thành cấp S, vậy thì những người cấp S khác chắc chắn sẽ xem chúng ta như đối thủ, nghiêm túc suy xét.
Nếu bây giờ chúng ta thể hiện ra mặt tàn bạo hung ác như trừ cỏ tận gốc, bọn họ sẽ gây khó dễ cho chúng ta trước. Bây giờ, mọi thứ của chúng ta đều chưa ổn định, không thích hợp để nghênh đón sự tấn công của bọn họ. Bây giờ tôi làm như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy tôi là một người lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt nông cạn, không đáng để lo. Tôi tha nhà họ Vương một con đường sống chỉ để làm tê liệt đối thủ mạnh hơn của chúng ta mà thôi! Còn nhà họ Vương, bất cứ lúc nào cũng bị giám sát, không thể gây ra sóng gió gì lớn”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Hóa ra là vậy”.
Cung Hỉ Vân sáng mắt lên, liên tục gật đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đột nhiên ý thức được điều gì, vội hỏi: “Chủ tịch Lâm, đối thủ cấp S mà cậu nói… là chỉ ai?”.
Lâm Chính không lên tiếng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cung Hỉ Vân quay đầu lại thì thấy Mã Hải đi vào.
“Chủ tịch Lâm, khách đến rồi!”, Mã Hải nghiêm túc nói.
“Để ông ta vào!”, Lâm Chính nói.
“Vâng!”.
Mã Hải lui ra ngoài.
“Đối thủ cấp S đến rồi”, Lâm Chính hờ hững nói.
Cung Hỉ Vân kinh ngạc, vội vàng nhìn ra cửa.
Chốc lát sau, hai người đi vào.
Cung Hỉ Vân nhìn sang, lúc này mới phát hiện một trong số đó là Cư Chí Cường.
Người đàn ông trung niên đi bên cạnh… chính là chủ tịch của Tập đoàn Chính Hoa!
Cư Nam An!
Hóa ra là Tập đoàn Chính Hoa?
Không thể nào!
Không phải bọn họ nhiều lắm chỉ cùng cấp bậc với Thiên Hằng thôi sao?
Từ lúc nào Chính Hoa lại trở thành tồn tại khiến Chủ tịch Lâm kiêng dè như vậy?
Cung Hỉ Vân vô cùng hoang mang.
Chương 1067: Ông có biết sức mạnh của tôi không?
Lâm Chính phất tay.
Cung Hỉ Vân lập tức đứng sang bên cạnh anh, không dám hành động tùy tiện.
“Ông Cư, mời ngồi”.
Lâm Chính không đứng dậy, chỉ ngồi trước bàn làm việc, bình tĩnh quan sát hai người trước mặt.
Cư Chí Cường đầy vẻ tươi cười, cúi đầu khom lưng.
Cư Nam An thì ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
“Ông Cư, lần này ông đến đây vì việc gì?”, Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, hỏi.
“Chủ tịch Lâm cần gì phải biết rõ còn hỏi?”, Cư Nam An thở dài, lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ của tôi chắc chắn không thoát được mắt của cậu! Chủ tịch Lâm, tôi không lòng vòng nữa. Chúng ta nói rõ mọi chuyện đi, cậu hãy dừng việc tấn công Chính Hoa chúng tôi, hôm nay chúng ta biến địch thành bạn, được không?”.
“Dừng?”, Lâm Chính khẽ cười: “Dựa vào đâu? Không phải Chính Hoa các ông chủ động gây rắc rối cho tôi sao? Bây giờ các ông thất bại, dựa vào đâu bắt tôi dừng lại? Chẳng lẽ chỉ cho phép các ông ra tay, không cho phép chúng tôi trả đũa? Ông Cư, chuyện này có bất hợp lý quá không?”.
“Chủ tịch Lâm, cậu nói lời này thật chẳng thú vị. Chắc cậu biết đằng sau tôi là nhân vật cấp bậc gì. Cậu đối phó với Nhậm Quy, sa thải nội gián đã đành, nếu cậu dồn Chính Hoa đến đường cùng, e rằng người phía sau tôi sẽ không đồng ý”, ánh mắt Cư Nam An lạnh đi, thực sự không nhịn được nữa, giọng nói cũng bực dọc hơn.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát Cư Nam An.
Cư Nam An trầm mặc một lúc, đốt điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Chủ tịch Lâm, tôi thừa nhận phía tôi quả thật không đúng, nhưng cậu cũng phải hiểu hoàn cảnh của tôi. Chính Hoa của tôi trông có vẻ là đầu ngành trong nước, nhưng thực ra nội bộ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Tôi phải mở rộng hiệu quả sản xuất của Chính Hoa, mở rộng quy mô của nó, tạo ra lợi nhuận nhiều hơn. Dù sao người ở sau lưng tôi luôn dõi theo tôi, nếu tôi không làm được chuyện này, tôi có thể sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào. Nếu không vì như vậy thì sao tôi lại phải mạo hiểm ra tay với Dương Hoa của Chủ tịch Lâm cậu? Đáng tiếc, cuối cùng Nhậm Quy vẫn quá ngây thơ, tự cho mình là đúng! Cái gọi là kế hoạch không kẽ hở của ông ta vẫn không chống đỡ được thủ đoạn tuyệt diệu của cậu”.
Nói đến đây, Cư Nam An lại thở dài một tiếng.
“Nhưng chuyện này không thể xóa bỏ tổn thất và tổn thương mà nhà họ Cư và Chính Hoa đã gây ra cho tôi! Cư Nam An, tôi hiểu hoàn cảnh của ông, cũng biết ông sốt sắng muốn làm nên sự nghiệp, để còn dễ bề ăn nói với người đứng đằng sau ông. Nhưng như tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến tôi!”, Lâm Chính nói.
“Vậy là Chủ tịch Lâm vẫn quyết định ra tay với chúng tôi?”, Cư Nam An vẩy thuốc lá trong tay, nhíu mày hỏi.
“Nếu không, ông hi vọng tôi sẽ làm gì? Xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?”, ánh mắt Lâm Chính dần lạnh đi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ dữ tợn.
“Chủ tịch Lâm, cậu muốn dồn nhà họ Cư đến đường cùng sao? Nếu vậy, tôi sẽ nói cho cậu hay, trước khi người đứng đằng sau tôi muốn thay thế tôi, tôi nhất định phải liều một trận sống mái với Dương Hoa! Cậu muốn cắn miếng thịt từ tôi sao? Hừ, vậy thì cậu hãy chuẩn bị tinh thần sẽ đổ máu đi!”.
Cư Nam An quát lên, sau đó đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Ông Cư, chờ đã”, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Sao? Chủ tịch Lâm còn cao kiến gì à?”, Cư Nam An lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính, không vui hỏi.
“Tôi cho ông hai con đường để lựa chọn!”, Lâm Chính cười nói.
“Hai con đường gì?”, Cư Nam An nhíu mày hỏi.
“Thứ nhất, lập tức đưa Chính Hoa của ông sáp nhập Dương Hoa của tôi. Nếu vậy, tôi có thể bảo đảm nhà họ Cư các ông vẫn có quyền nắm giữ Chính Hoa. Còn ông vẫn là chủ tịch của Chính Hoa, vẫn được vô số người gọi là Chủ tịch Cư!”, Lâm Chính nói.
Anh dứt lời, Cư Nam An và Cư Chí Cường đều ngạc nhiên.
Hai người há to miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, đầu óc ai nấy đều không kịp vận chuyển.
“Thứ hai… thứ hai thì sao?”, Cư Nam An run rẩy hỏi.
“Thứ hai là ông mặc kệ tất cả, đợi Dương Hoa bắt đầu xâm chiếm Chính Hoa của ông, người phía sau ông thay ông xuống, nhà họ Cư các ông cũng hoàn toàn biến mất khỏi giới thương mại Hoa Quốc, sau này sẽ không còn ai nhớ tới cái tên Cư Nam An, mọi nỗ lực của ông cho Chính Hoa những năm qua cũng sẽ chỉ là trải đường cho người khác, vun đắp cho người sẽ thay ông nắm giữ Chính Hoa!”, Lâm Chính nói tiếp.
Anh dứt lời, Cư Nam An im lặng.
Hiển nhiên, những lời nói của Lâm Chính đã chọc trúng điểm yếu của ông ta.
Ông ta đứng yên tại chỗ hơn mười phút, giống như tượng điêu khắc, không hề động đậy, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Bố…”.
Cư Chí Cường cẩn thận gọi.
Nhưng… Cư Nam An hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Cư Chí Cường hơi sốt ruột.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh.
Cung Hỉ Vân cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng áp lực.
Không biết qua bao lâu, Cư Nam An mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, cậu biết người đứng sau tôi… có sức mạnh lớn thế nào không? Cậu cảm thấy cậu có thể đối phó được người đó không?”.
“Trước khi ông hỏi tôi vấn đề này, tôi có thể hỏi ông một câu không?”, Lâm Chính nói.
“Cậu nói đi”.
“Tôi muốn biết, ông có biết sức mạnh đằng sau tôi lớn thế nào không? Ông cảm thấy người đứng sau ông có thể đối phó được tôi không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Cư Nam An im lặng, không lâu sau, ông ta quay người rời khỏi phòng.
“Bố! Bố!”.
Cư Chí Cường vội vàng hét lên.
Nhưng Cư Nam An không quay đầu lại.
Sau khi hai người họ rời khỏi văn phòng.
Cung Hỉ Vân vẫn đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn tất cả.
“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc cậu và ông Cư đang nói gì vậy? Cậu đang lôi kéo Chính Hoa sao?”, Cung Hỉ Vân khó hiểu hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Sẽ có kết quả nhanh thôi, vận mệnh tương lai của Dương Hoa sắp được công khai rồi”.
“Vận mệnh tương lai của Dương Hoa?”.
Cung Hỉ Vân run rẩy cả người, cảm thấy có gì đó không ổn.
Giải quyết Thiên Hằng của Nhậm Quy xong, không phải Dương Hoa nên tiếp tục phát triển, bắt đầu một bước lên mây sao?
Vì sao… Lâm Chính lại có dáng vẻ như sắp đối đầu kẻ địch mạnh vậy?
Mang theo nghi ngờ này, Cung Hỉ Vân rời khỏi văn phòng.
Nhưng chưa tới một ngày sau, một tin tức đáng kinh ngạc chấn động toàn cầu đã lan ra.
Buổi sáng ngày 20, Chủ tịch Cư Nam An của Tập đoàn Chính Hoa tuyên bố, Tập đoàn Chính Hoa sẽ chính thức sáp nhập vào Tập đoàn Dương Hoa, trở thành công ty con lớn nhất của Tập đoàn Dương Hoa! Dương Hoa chính thức nhập cổ phần của Chính Hoa.
Tin tức này truyền ra, cả giới thương mại đều chấn động.
Chương 1068: Quyết định này rất ngu xuẩn
Cuối cùng Cư Nam An cũng quyết định buông tay.
Dù sao Lâm Chính nói cũng có lý.
Nếu tiếp tục chiến đấu đến cùng, Chính Hoa chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề dưới sự đàn áp của Lâm Chính, giá trị thị trường sụt giảm.
Người ở phía sau Cư Nam An đã phát giác ra hướng đi của Cư Nam An trong thời gian này.
Dù Cư Nam An không đích thân can thiệp vào chuyện bắt tay đàn áp Dương Hoa của Nhậm Quy, nhưng Cư Chí Cường tiếp xúc rất nhiều với Nhậm Quy thật ra đã thể hiện thay ý của ông ta.
Người đằng sau Cư Nam An không hề ngăn cản Cư Nam An làm như vậy.
Suy cho cùng, nếu Cư Nam An thành công thì sẽ có lợi mà không có hại gì với Chính Hoa.
Nhưng nếu thất bại… mọi thứ đều không thể nói trước.
Bây giờ, người ở đằng sau đang dõi theo từng động tác của Cư Nam An.
Nếu Cư Nam An có thể ngăn cản Chủ tịch Lâm tiến hành đàn áp Chính Hoa, Cư Nam An sẽ tiếp tục ngồi yên trên đài câu cá, không ai có thể lay động vị trí của ông ta.
Nếu ông ta không thể chống lại sự đàn áp của Dương Hoa… vậy thì Cư Nam An nhường chức là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Còn chuyện có thể giữ được Chính Hoa hay không, Cư Nam An hiểu rõ nhất.
Dương Hoa loại trừ nhà họ Vương, thôn tính Thiên Hằng và hơn một trăm công ty lớn nhỏ, thực lực không tầm thường, cộng thêm uy tín của họ ở giới thương mại Hoa Quốc. Nói một câu không khách sáo, Dương Hoa đã là tập đoàn tài chính đứng đầu, Chính Hoa của mình hoàn toàn không thể đối kháng. Đối đầu trực diện với Dương Hoa của hiện nay? Có lẽ bây giờ Cư Nam An vẫn có thể cầm cự được một thời gian, nhưng đợi đến khi Dương Hoa tiêu hóa toàn bộ tài nguyên đã thôn tính, trở thành một con quái vật không lồ… Vậy thì ông ta không thể nào đọ sức với nó được nữa, thất bại cũng sẽ trở thành kết cục định sẵn.
Thế nên, Cư Nam An muốn liều một phen!
Vì Chính Hoa!
Vì mọi thứ của bản thân mình!
Sau khi Chính Hoa tuyên bố sáp nhập Dương Hoa, Cư Nam An nhanh chóng đưa người nhà họ Cư dọn đến Giang Thành ngay trong đêm. Đồng thời, trụ sở của Chính Hoa cũng di dời từ Thâm Đô đến Giang Thành, làm việc ở một tòa nhà văn phòng tạm thời do Lâm Chính cung cấp.
Mặc dù mọi thứ vô cùng gấp gáp, khiến tất cả mọi người không dự liệu được, nhưng Cư Nam An không quan tâm được nhiều như vậy. Dù rất nhiều cổ đông phản đối, ông ta vẫn quyết định nhanh gọn.
Sự kiện Chính Hoa khiến tất cả mọi người khó mà tưởng tượng được.
Mã Hải vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên, ông ta cũng kêu khổ liên tục.
Bên phía Nhậm Quy còn chưa dàn xếp xong, nay lại đến thêm một Cư Nam An.
Xem ra thời gian này ông ta phải ở luôn công ty.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng không bỏ mặc mọi việc vào thời khắc mấu chốt này, có thể giúp được việc gì, anh đều sẽ chủ động đi làm.
Sáng sớm, Lâm Chính đang xử lý tài liệu ở văn phòng.
Một cuộc điện thoại bỗng nhiên gọi đến.
“Alo?”, Lâm Chính bắt máy, không xem màn hình hiển thị cuộc gọi tới, mắt vẫn chăm chú nhìn tài liệu trên bàn.
“Chủ tịch Lâm, cậu giỏi lắm, không ngờ chỉ vài ba câu đã chiêu mộ được Cư Nam An về bên đó. Xem ra tôi đã xem thường cậu rồi”, trong điện thoại là một giọng nói lạnh nhạt.
Lâm Chính ngẩn người, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nhưng giọng nói vẫn hờ hững: “Tôi nên xưng hô với ông thế nào?”.
“Tôi là ai cậu không cần biết. Chủ tịch Lâm, tôi cho cậu một con đường, nếu cậu đồng ý, sau này cậu vẫn sẽ không thiếu vinh hoa phú quý ”.
“Con đường? Thú vị thật, tôi vừa mới cho người khác một con đường, bây giờ lại có người muốn cho tôi con đường để đi… Ông nói nghe xem tôi có dao động hay không”, Lâm Chính cười nói.
“Đưa Dương Hoa của cậu về dưới trướng tôi, thế nào?”, người đó thản nhiên nói.
“Về dưới trướng ông?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Tôi chiêu mộ người của ông qua đây, ông thì hay rồi, quay ngược sang chiêu mộ tôi. Vậy có xem là tôi làm công cho ông không?”.
“Nếu cậu thích thì có thể làm công cho tôi cả đời”.
“Có lẽ tôi không có hứng thú đó”, Lâm Chính cười nói.
“Không có hứng thú? Vậy là cậu từ chối? Tôi cảm thấy có lẽ đây là một quyết định rất ngu xuẩn, hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng”.
“Còn chuyện gì khác không?”, Lâm Chính không đưa ra câu trả lời, chỉ thản nhiên hỏi.
“Thần y Lâm, cậu đừng để mình phải hối hận”.
Người đó nói một câu, sau đó cúp máy.
Lâm Chính cầm điện thoại, lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc, trong mắt dâng tràn vẻ sắc lạnh và hung ác.
“Đã bao giờ tôi để mình hối hận?”.
Anh lẩm bẩm, đặt điện thoại xuống, xem đồng hồ, định đi ăn trưa.
Đúng lúc này, lại một cuộc điện thoại gọi tới.
Nhưng lần này là gọi vào số của Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi đến, là một số lạ từ Yên Kinh.
Anh nhíu mày, bắt máy.
“Ai đấy?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.
“Là Lâm Chính phải không?”.
Bên kia điện thoại là một giọng nói hờ hững.
“Cô là…”.
“Tôi đang ở quán cà phê Tây Lam ở Giang Thành, cậu mau đến đây một chuyến!”, giọng nói trong điện thoại không hề khách sáo.
Lâm Chính nghe xong thì phớt lờ, đi xuống lầu, định tìm một chỗ ăn cơm.
Nửa tiếng sau, điện thoại lại gọi tới.
“Lâm Chính! Cậu có ý gì? Không phải đã bảo cậu lập tức đến đây sao?”, giọng nói bên kia điện thoại có vẻ bực tức.
“Rốt cuộc cô là ai?”, Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Tôi là ai? Tôi là người nhà họ Lâm! Tôi là cô của cậu, Lâm Tử Yến!”, giọng nói ở đầu kia điện thoại không khách sáo chút nào.
“Người nhà họ Lâm?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Chương 1069: Nhà họ Lâm hợp tác
Lâm Chính không ngờ vào lúc này nhà họ Lâm lại cử người tới Giang Thành. Trước đó nhà họ Lâm cũng cử người tới, hơn nữa còn tìm được cả Lâm Chính. Nhưng mục tiêu khi đó của họ không phải là anh mà là chủ tịch Lâm.
Bọn họ thấy cả Giang Thành này chỉ có thần y Lâm là đủ tư cách được họ chú ý. Lâm Chính vốn không muốn đi. Anh do dự, sau đó vẫn quyết định tìm hiểu xem tại sao người nhà họ Lâm lại tới.
Anh lái xe tới quán cafe Tây Lam. Lúc này đã có mấy người ngồi bên trong. Lâm Tử Yên ngồi ở một góc của quán cafe.
Cử chỉ của cô ta rất nho nhã, ăn mặc lại sang trọng. Phía sau lưng cô ta có vài người đàn ông mặc vest đeo kính đen. Chỉ riêng như vậy thôi đã đủ để biết Lâm Tử Yến có xuất thân không hề tầm thường rồi.
Lâm Chính bước tới, ngồi xuống.
“Anh muốn uống gì ạ?”, người nhân viên đưa menu tới và mỉm cười hỏi.
“Cậu ta không uống gì cả. Cô đi đi, đừng làm phiền chúng tôi trò chuyện” Lâm Tử Yến liếc nhìn Lâm Chính, đặt ly trà xuống và nói bằng vẻ vô cảm.
Người phục vụ ngượng chín mặt, đang định rời đi thì Lâm Chính giữ lại: “Đừng nghe cô ta nói. Để tôi xem menu”.
“Vâng…”, người phục vụ mỉm cười, đặt menu xuống bàn.
Lâm Tử Yến thấy vậy bèn chau mày nhưng vẫn cố nén giận. Đợi khi Lâm Chính gọi món xong thì Lâm Tử Yến mới nói tiếp: “Có thể được rồi chứ? Chúng ta bàn chuyện chính đi”.
“Đừng vội. Tôi đói! Chúng ta ăn xong rồi bàn”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
“Khốn nạn! Lâm Chính! Ý của cậu là gì? Cậu định chống đối tôi đấy à?”, Lâm Tử Yến tức giận, trừng mắt với Lâm Chính.
“Xem ra chúng ta không nói chuyện được rồi. Nếu đã vậy thì tôi đi trước đây”, Lâm Chính cũng không nói nhiều, cứ thế đứng dậy định bỏ đi. Thế nhưng hai người mặc đồ đen bên cạnh bèn chặn anh lại.
“Lâm Chính! Cậu cũng không tự nhìn lại xem mình là ai. Cậu là người mà cả gia tộc vứt bỏ. Một đứa con ngoài giá thú. Tôi gọi cậu ra đây đã là vinh hạnh cho cậu rồi. Cậu còn không biết điều? Mau ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời vài câu hỏi của tôi. Rõ chưa? Nếu không tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt đấy”.
“Muốn tôi đẹp mặt sao? Được thôi, vậy các người ra tay đi! Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc các người sẽ khiến tôi phải đẹp mặt như thế nào?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu!", Lâm Tử Yến tức giận, thật chỉ muốn lập tức ra lệnh cho hai tên thuộc ha xông lên đấm sấp mặt Lâm Chính. Thế nhưng lý trí nói cho cô ta biết không được kích động. Ra tay ở đây rồi làm to chuyện thì sẽ không có lợi gì cho cô ta hết. Huống hồ đối với loại tạp chủng này, có đánh một trận cũng không giải quyết được cơn phẫn nộ. Lâm Tử Yến nghĩ tới nhiệm vụ của mình bèn hít một hơi thật sâu và lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu định thế nào?”
“Thái độ tốt một chút, đợi tôi ăn cơm sau đó chúng ta bàn chuyện. Tôi chưa ăn xong thì cô đợi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Lời nào ngạo mạn của anh khiến cho những tên thuộc hạ cũng hết chịu nổi.
Nhưng Lâm Tử Yến vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Cô ta ngồi xuống, nhắm mắt lại, cô gắng hít thật sâu như muốn lấy lại sự bình tĩnh. Còn Lâm Chính sau khi đồ ăn lên đủ cả thì ăn vồ vập như một con hổ đói.
“Tạp chủng mãi chỉ là tạp chủng. Quả nhiên chẳng ra thể thống gì. Hậu nhân của nhà họ Lâm tuyệt đối không thể có cái thứ như thế này được. Chắc chắn là do mẹ cậu", Lâm Tử Yến thầm nghĩ.
Khoảng 20 phút sau. Lâm Chính uống hết cafe trong ly, lau miệng và nói: “Được rồi, chúng ta có thể bàn chuyện được rồi. Nói đi, gọi tôi tới đây có chuyện gì?”
“Gia tộc tối qua đã điều tra, cậu trúng giải trong một hoạt động do Dương Hoa tổ chức, có được bộ trang phục Hoa Hi Vọng. Mặc dù bộ trang phục đã bị hủy hoại nhưng Cư Chí Cường cũng đã bồi thường cho cậu một khoản tiền lớn, đúng không?”, Lâm Tử Yến hỏi.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Sao thế?"
Tiền bồi thường là một trăm triệu tệ, nhìn có vẻ nhiều nhưng đối với nhà họ Lâm thì một trăm triệu tệ cũng chẳng là gì. Lẽ nào họ còn muốn lấy luôn cả 100 triệu tệ này? Không thể nào?
“Tôi nghe nói cậu lấy một trăm triệu tệ này đầu tư vào công ty Duyệt Nhan của vợ mình phải không?”, Lâm Tử Yến nheo mắt, mỉm cười hỏi tiếp.
“Nhà họ Lâm điều tra cũng kỹ nhỉ…đúng vậy, tôi đã đầu tư toàn bộ khoản tiền đó vào Duyệt Nhan rồi. Sao thế? Nhà họ Lâm lại đi để tâm đến những chuyện cỏn con đó hay sao?”
“Đương nhiên rồi. Lâm Chính, có lẽ cậu không biết, thực ra vài ngày trước, Duyện Nhan cùng Dương Hoa đã đạt tới việc thống nhất chiến lược, thúc đẩy quan hệ hợp tác. Giờ cậu là cổ đông lớn nhất của Duyệt Nhan, điều đó có nghĩa là cậu đang làm ăn kinh doanh với Dương Hoa. Cậu hiểu chứ?”, Lâm Tử Yến mỉm cười.
“Nhưng điều đó thì liên quan gì tới nhà họ Lâm?”, Lâm Chính không hiểu
“Đương nhiên có liên quan, hơn nữa còn liên quan lớn”, Lâm Tử Yến cười thần bí: “Nhà họ Lâm gần đây có một hạng mục mà chưa tìm được người hợp tác. Vì vậy tôi muốn để cậu đại diện cho nhà họ Lâm tiến hành việc hợp tác với Dương Hoa, thế nào?”
Dứt lời, Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm. Nhà họ Lâm…lại muốn hợp tác với Dương Hoa sao? Anh chau mày.
Lúc này mối quan hệ giữa Dương Hoa và nhà họ Lâm không được tốt cho lắm. Mấy lần trước, bọn họ đã đắc tội với Dương Hoa. Theo lý mà nói, hai bên đang không khác gì nước với lửa, chắc chắn là không thể tốt đẹp được. Nhưng tại sao nhà họ Lâm lại tìm tới chứ?
“Là hạng mục gì vậy, nói tôi nghe xem!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nói với cậu có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ cần cậu có thể kết nối được với Dương Hoa là được. Những chuyện khác thì cậu đừng có hỏi”, Lâm Tử Yên nói.
“Vậy thì xin lỗi nhé, các người tìm người khác đi, Lâm Chính lắc đầu, từ chối thẳng thừng
“Cậu…đứng lại”, Lâm Tử Yến quát lớn.
Thấy Lâm Chính kiên quyết rời đi, cô ta đành phải nghiến răng: “Được tôi nói cho cậu biết!”
Chương 1070: Đòi lại công bằng
Lâm Tử Yến đành phải nói thật. Hóa ra nhà họ Lâm có một mỏ khoáng sản ở Tây Bắc.
Mỏ khoảng sản này đã không còn mang lại nhiều lợi lạc cho nhà họ Lâm nữa, nhưng không lâu trước đó có một chuyên gia trong nhà họ Lâm tính toán ra ở cách mỏ khoáng sản này không xa có khả năng có một loại đá tím cực hiếm. Nếu như có thể mua được ngọn núi khu đó, khai thác đá này thì lợi nhuận kiếm được là điều không tưởng.
Nhà họ Lâm lập tức chuẩn bị tiền đi mua ngọn núi này. Tuy nhiên chuyên gia kia vì tiền nên đã bán thông tin này cho người của một vài gia tộc khác ở Yên Kinh. Thế nên những người khác cũng đang điên cuồng vung tiền ra để mua cho bằng được. Bọn họ cũng vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp.
Người chủ của vùng núi biết chuyên nên đã tổ chức buổi đấu giá, ai có thể mua được giá cao thì có được ngọn núi.
Thực ra nhà họ Lâm không thiếu tiền thế nhưng do đại hội sắp diễn ra, nhà họ Lâm mỗi ngày đều phải tiêu tốn chi phí với con số trên trời nên không chắc 100% có thể mua được mỏ đá này hay không.
Thực ra không mua được cũng không sao, nhưng nếu mỏ đá này mà rơi vào tay đối phương, khiến cho thực lực của đối phương vọt tăng thì sẽ tạo thành phiền phức cho nhà họ Lâm trong việc bành trướng thế lực ở đại hội. Vì vậy nhà họ Lâm định lôi kéo, hợp tác với Dương Hoa để có được mỏ đá này.
“Hóa ra là vậy?”
Lâm Chính nghe xong thì gật đầu, sau đó anh hỏi: “Vậy cô định tôi làm thế nào?”
“Chúng tôi không thể nào tiếp xúc để hợp tác trực tiếp với Dương Hoa được vì dù sao chủ tịch Lâm cũng có ấn tượng không tốt với nhà họ Lâm. Vì vậy gia tộc quyết định bắt đầu từ bây giờ do cậu đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với Dương Hoa, thu mua lại núi đá”, Lâm Tử Yến mỉm cười.
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã đầu tư vào Duyệt Nhan, trở thành cổ đông lớn nhất nên giờ các người muốn tôi lấy danh nghĩa của Duyệt Nhan ra mặt, hợp tác với Dương Hoa cùng mua cho bằng được núi đá tím đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy tôi có lợi lạc gì?”, Lâm Chính hỏi.
Lâm Tử Yến giật mình, khẽ cười: “Sau khi sự việc thành công, gia tộc như đưa cậu 20 triệu tệ làm tiền thưởng. Ngoài ra cũng có thể phục hồi thân phận của cậu. Thế nào? Đối với cậu, đây là phần thưởng cực kỳ lớn rồi đấy, nhớ coi trọng”.
Lâm Tử Yến cảm thấy, chắc chắn Lâm Chính sẽ đồng ý, cho dù Lâm Chính không đồng ý cũng không được. Vì cô ta đang đại diện cho cả gia tộc. Có thể nói là Lâm Chính đang gặp may. Tự dưng được bồi thường 100 triệu tệ. Điều này khiến người khác bất ngờ. Tuy nhiên, có tiền chưa chắc đã có chỗ đứng.
Vì chỉ cần nhà họ Lâm muốn thì ngay hôm sau Lâm Chính có khi sẽ biến mất khỏi Giang Thành ngay lập tức.
Đương nhiên đấy là Lâm Tử Yên nghĩ. Vì Lâm Chính đột nhiên đáp lại rằng: Tôi không có hứng thú với những thứ đó.
Dứt lời, Lâm Tử Yến sững sờ. Cô ta trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Cậu..cậu nói cái gì? Cậu từ chối? Cậu…to gan gớm!”
“Tôi sớm đã không còn là con cháu của nhà họ Lâm nữa, không có nghĩa vụ phải giúp các người. Huống hồn, lợi lạc mà các người đưa ra không hấp dẫn chút nào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy cậu muốn gì?”
“Một sự công bằng”.
“Công bằng? Công bằng gì?”
“Sự công bằng cho mẹ tôi”, Lâm Chính im lặng rồi đột nhiên lên tiếng. Dứt lời, Lâm Tử Yến tái mặt không nói nên lời.
“Các người có thể thực hiện được không?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Công bằng? Hừ, công bằng gì chứ. Cậu tự cho mình là giỏi đấy à. Cậu chỉ là con riêng, nói thẳng ra là con hoang. Đến người đó còn không thừa nhận cậu thì cậu cảm thấy cậu là cái gì? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết cậu không còn lựa chọn nào khác đâu. Đây là mệnh lệnh của gia tộc. Nếu cậu không nghe theo thì không chỉ có cậu gặp đen đủi mà cả nhà vợ cậu cũng thế. Trước đây gia tộc có thể cướp đi của cậu mọi thứ thì bây giờ cũng thế. Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, ngày mai trả lời tôi”.
Lâm Tử Yến hừ giọng, đứng dậy cầm túi và rời đi. Lâm Chính chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng cô ta.
Anh vẫn ngồi im như đang chờ đợi điều gì đó. Một lúc sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi chai bước vào nhà hàng và ngồi xuống đối diện với anh.
“Điều tra ra chưa?”
“Điều tra ra rồi ạ. Lâm Tử Yến sau khi ra khỏi cửa thì đi tới khách sạn Cẩm Giang. Có lẽ là về đó nghỉ. Sau khi lên xe thì cô ta gọi điện thoại, nói rằng gặp phiền phức, nhờ phía Yên Kinh cử thêm người tới".
Nghe tới đây Lâm Chính đã hiểu ra, Lâm Tử Yến muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề này. Cô ta không thích lằng nhằng. Hơn nữa cô ta còn cực kỳ ghét thái độ của Lâm Chính. Vì anh rõ ràng chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, một kẻ vô dụng ăn nhờ ở đợ và thường xuyên bị cắm sừng.
Dựa vào gì mà anh có thể ung dung như thế? Giống như anh không coi cô ta ra gì vậy.
Chỉ là Lâm Tử Yến không ngờ rằng từ lúc Lâm Chính xuất hiện ở nhà hàng thì nhất cử nhất động của cô ta đều bị tiểu đội Ám Ưng theo dõi.
“Sắp xếp người đi nhé! Nhà họ Lâm cử tới bao nhiêu người thì chúng ta xử lý từng đấy người! Rõ chưa?”, Lâm Chính nói với người kia.
Người này giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Vâng, chủ tịch…”
“Đi đi”.
“Dạ”, tiểu đội Ưng Ám bèn rời đi. Lâm Chính lau miệng, bước ra khỏi nhà hàng. Thế nhưng một lúc sau, điện thoại của anh lập tức đổ chuông. Lâm Chính nhìn số điện thoai và cảm thấy ngạc nhiên.
“Tiểu Lạc, sao thế?”, Lâm Chính hỏi. Hóa ra là Lạc Thiên gọi điện tới.
“Ờ thì…Lâm Chính….tối anh có rảnh không?”, Lạc Thiên có vẻ khá căng thẳng. Cô gái lắp bắp hỏi.
“Tối à? Tôi có…sao thế?”, Lâm Chính không hiểu.
“Tôi muốn mời anh ăn tối..không biết có được không?”, Lạc Thiên ngập ngừng.
“Ồ! Tôi còn tưởng chuyện gì? Chỉ vậy thôi phải không? Không thành vấn đề", Lâm Chính hào sảng đáp lại.
“Vậy tối nay tới nhà họ Lạc nhé, tôi sẽ đích thân xuống bếp. Anh đợi nhé”, Lạc Thiên thở phào, giọng điệu trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Được!”, Lâm Chính đáp lại.
Điện thoại tắt máy. Lạc Thiên thở hắt ra.
“Đồng ý rồi chứ?”
“Đồng ý rồi ạ”.
“Vậy mau đi chuẩn bị đi”.
“Ông nội…như vậy liệu có ổn không?”
“Cháu còn lựa chọn nào khác sao?”
“Vậy…thôi được ạ…”
Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua, lộ ra bộ dáng bừng tỉnh.
“Là Lục Tuyết à? Tôi nhớ lúc trước tôi đã hứa với cô sẽ không nhốt cô quá lâu. Bây giờ cô được tự do rồi”.
Lục Tuyết cúi đầu, hai mắt ngập tràn nước mắt.
Cô ta đã biết chuyện nhà họ Vương sụp đổ.
Lúc này, cô ta rơi vào nỗi đau khổ và tự trách vô tận.
Cô ta không muốn nhà họ Vương thua, cũng không muốn nhìn Dương Hoa bại.
Bởi vì nhà họ Vương đã giúp đỡ cô ta, mà Dương Hoa cũng cực kỳ tín nhiệm cô ta.
Nhưng cô ta lại phụ lòng người của hai bên.
Mấy ngày bị nhốt, trong lòng cô ta vô cùng dằn vặt, thậm chí có ý nghĩ quyên sinh.
Nhưng bây giờ xem ra mọi thứ đã muộn.
Chết không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.
“Chủ tịch Lâm, xin lỗi”, Lục Tuyết khẽ giọng nói.
“Nhà họ Vương không còn, sau này cô có dự định gì không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi sẽ đi tự thú, cho dù Chủ tịch Lâm không giao nộp tôi cho cảnh sát, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm cho hành động của mình”, giọng Lục Tuyết khàn khàn.
Lâm Chính ngạc nhiên, liếc nhìn cô ta, sau đó lắc đầu: “Nếu cô đi tự thú, ít nhất cũng phải mười năm trở lên. Bây giờ tôi không định kiện cô, cô còn trẻ tuổi, không cần phải làm như vậy, uổng phí thanh xuân của mình”.
“Nhưng… tôi thật là thất bại”.
“Chuyện này không thể trách cô, một mình cô không xoay chuyển được cả thế cục, bởi vì đây vốn không phải cuộc chiến của một người”.
Lâm Chính bình thản nói, lấy một xấp tài liệu trên bàn lên, đi đến trước mặt Lục Tuyết, giao cho cô ta.
Lục Tuyết ngẩng đầu lên, nhận lấy tài liệu xem qua một lúc, hơi thở trở nên gấp gáp.
“Chủ tịch Lâm, những người này là…”.
“Người nhà họ Vương không phải ai cũng tội ác tày trời, cũng có một vài người chính trực, thậm chí còn có trẻ con. Nhưng vì nhà họ Vương sụp đổ, bọn họ không còn chỗ ở, tương lai mịt mù. Lục Tuyết, tôi sẽ thuê cô cống hiến cho Dương Hoa tôi một lần nữa, còn cô sẽ thay tôi quản lý tốt những người nhà họ Vương này, thế nào? Ít ra cô không thể để người nhà họ Vương tuyệt hậu! Như vậy cô cũng xem như đã trả nợ ân tình cho nhà họ Vương”, Lâm Chính cười nói.
Lục Tuyết nghe vậy thì kích động không thôi, trong mắt lại dâng tràn nước mắt.
“Chủ tịch Lâm, thật vậy sao? Thật sự cảm ơn anh, tôi nên báo đáp ân tình của anh thế nào đây?”, Lục Tuyết vừa khóc vừa nói.
“Không cần, cô cũng chỉ là một cô gái mệnh khổ”, Lâm Chính an ủi vài câu, nói: “Được rồi, cô ra ngoài chuẩn bị đi, đợi lát nữa Mã Hải sẽ sắp xếp chức vụ mới cho cô. Bên phía nhà họ Vương, cô cũng đi thương lượng với họ đi”.
“Vâng thưa Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh!”, Lục Tuyết khom lưng trước Lâm Chính, sau đó kích động chạy ra ngoài.
Lâm Chính lặng lẽ dõi theo bóng lưng của cô ta, đợi cô ta ra ngoài rồi mới vòng trở về, ngồi vào vị trí.
“Chủ tịch Lâm, tôi không hiểu lắm, vì sao cậu lại giữ lại người nhà họ Vương? Hơn nữa còn định để Lục Tuyết đi quản lý người nhà họ Vương? Chẳng lẽ cậu không biết cỏ không trừ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc hay sao?”, Cung Hỉ Vân không nhẫn nhịn được nữa, vội tiến lên, nói ra lời trong lòng.
“Trừ cỏ tận gốc? Cung Hỉ Vân, tôi biết đạo lý này rõ hơn cô. Nhưng có đôi khi, dù cho chúng ta biết một vài người sẽ tiềm ẩn nguy cơ, song cũng không thể không nhẫn nại”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Vì sao?”, Cung Hỉ Vân ngạc nhiên.
“Bởi vì Dương Hoa chúng ta đã không còn là Dương Hoa của trước kia. Sau khi đánh bại Nhậm Quy và nhà họ Vương, chúng ta đã đạt đến một độ cao mới, cũng khiến một vài người ở tầng lớp cao hơn chú ý đến chúng ta! Nếu lúc này tôi trừ cỏ tận gốc nhà họ Vương thì sẽ kích động những người đó!”.
“Kích động?”, Cung Hỉ Vân mù mờ: “Chủ tịch Lâm, tôi vẫn không hiểu lắm!”.
“Vậy tôi sẽ nói đơn giản cho cô biết. Nếu dùng cách phân cấp đơn giản để khái quát, thực lực của Dương Hoa chúng ta trước kia chỉ thuộc cấp A. Nếu là cấp A, người của cấp S sẽ không để ý đến chúng ta, bởi vì chúng ta vẫn chưa thể lọt vào mắt bọn họ. Nhưng bây giờ chúng ta loại bỏ được nhiều đối thủ, một bước nhảy vọt thành cấp S, vậy thì những người cấp S khác chắc chắn sẽ xem chúng ta như đối thủ, nghiêm túc suy xét.
Nếu bây giờ chúng ta thể hiện ra mặt tàn bạo hung ác như trừ cỏ tận gốc, bọn họ sẽ gây khó dễ cho chúng ta trước. Bây giờ, mọi thứ của chúng ta đều chưa ổn định, không thích hợp để nghênh đón sự tấn công của bọn họ. Bây giờ tôi làm như vậy, bọn họ sẽ cảm thấy tôi là một người lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt nông cạn, không đáng để lo. Tôi tha nhà họ Vương một con đường sống chỉ để làm tê liệt đối thủ mạnh hơn của chúng ta mà thôi! Còn nhà họ Vương, bất cứ lúc nào cũng bị giám sát, không thể gây ra sóng gió gì lớn”, Lâm Chính lắc đầu nói.
“Hóa ra là vậy”.
Cung Hỉ Vân sáng mắt lên, liên tục gật đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô ta đột nhiên ý thức được điều gì, vội hỏi: “Chủ tịch Lâm, đối thủ cấp S mà cậu nói… là chỉ ai?”.
Lâm Chính không lên tiếng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Cung Hỉ Vân quay đầu lại thì thấy Mã Hải đi vào.
“Chủ tịch Lâm, khách đến rồi!”, Mã Hải nghiêm túc nói.
“Để ông ta vào!”, Lâm Chính nói.
“Vâng!”.
Mã Hải lui ra ngoài.
“Đối thủ cấp S đến rồi”, Lâm Chính hờ hững nói.
Cung Hỉ Vân kinh ngạc, vội vàng nhìn ra cửa.
Chốc lát sau, hai người đi vào.
Cung Hỉ Vân nhìn sang, lúc này mới phát hiện một trong số đó là Cư Chí Cường.
Người đàn ông trung niên đi bên cạnh… chính là chủ tịch của Tập đoàn Chính Hoa!
Cư Nam An!
Hóa ra là Tập đoàn Chính Hoa?
Không thể nào!
Không phải bọn họ nhiều lắm chỉ cùng cấp bậc với Thiên Hằng thôi sao?
Từ lúc nào Chính Hoa lại trở thành tồn tại khiến Chủ tịch Lâm kiêng dè như vậy?
Cung Hỉ Vân vô cùng hoang mang.
Chương 1067: Ông có biết sức mạnh của tôi không?
Lâm Chính phất tay.
Cung Hỉ Vân lập tức đứng sang bên cạnh anh, không dám hành động tùy tiện.
“Ông Cư, mời ngồi”.
Lâm Chính không đứng dậy, chỉ ngồi trước bàn làm việc, bình tĩnh quan sát hai người trước mặt.
Cư Chí Cường đầy vẻ tươi cười, cúi đầu khom lưng.
Cư Nam An thì ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.
“Ông Cư, lần này ông đến đây vì việc gì?”, Lâm Chính bình thản nhìn ông ta, hỏi.
“Chủ tịch Lâm cần gì phải biết rõ còn hỏi?”, Cư Nam An thở dài, lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ của tôi chắc chắn không thoát được mắt của cậu! Chủ tịch Lâm, tôi không lòng vòng nữa. Chúng ta nói rõ mọi chuyện đi, cậu hãy dừng việc tấn công Chính Hoa chúng tôi, hôm nay chúng ta biến địch thành bạn, được không?”.
“Dừng?”, Lâm Chính khẽ cười: “Dựa vào đâu? Không phải Chính Hoa các ông chủ động gây rắc rối cho tôi sao? Bây giờ các ông thất bại, dựa vào đâu bắt tôi dừng lại? Chẳng lẽ chỉ cho phép các ông ra tay, không cho phép chúng tôi trả đũa? Ông Cư, chuyện này có bất hợp lý quá không?”.
“Chủ tịch Lâm, cậu nói lời này thật chẳng thú vị. Chắc cậu biết đằng sau tôi là nhân vật cấp bậc gì. Cậu đối phó với Nhậm Quy, sa thải nội gián đã đành, nếu cậu dồn Chính Hoa đến đường cùng, e rằng người phía sau tôi sẽ không đồng ý”, ánh mắt Cư Nam An lạnh đi, thực sự không nhịn được nữa, giọng nói cũng bực dọc hơn.
Lâm Chính không lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát Cư Nam An.
Cư Nam An trầm mặc một lúc, đốt điếu thuốc, giọng khàn khàn: “Chủ tịch Lâm, tôi thừa nhận phía tôi quả thật không đúng, nhưng cậu cũng phải hiểu hoàn cảnh của tôi. Chính Hoa của tôi trông có vẻ là đầu ngành trong nước, nhưng thực ra nội bộ cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Tôi phải mở rộng hiệu quả sản xuất của Chính Hoa, mở rộng quy mô của nó, tạo ra lợi nhuận nhiều hơn. Dù sao người ở sau lưng tôi luôn dõi theo tôi, nếu tôi không làm được chuyện này, tôi có thể sẽ bị thay thế bất cứ lúc nào. Nếu không vì như vậy thì sao tôi lại phải mạo hiểm ra tay với Dương Hoa của Chủ tịch Lâm cậu? Đáng tiếc, cuối cùng Nhậm Quy vẫn quá ngây thơ, tự cho mình là đúng! Cái gọi là kế hoạch không kẽ hở của ông ta vẫn không chống đỡ được thủ đoạn tuyệt diệu của cậu”.
Nói đến đây, Cư Nam An lại thở dài một tiếng.
“Nhưng chuyện này không thể xóa bỏ tổn thất và tổn thương mà nhà họ Cư và Chính Hoa đã gây ra cho tôi! Cư Nam An, tôi hiểu hoàn cảnh của ông, cũng biết ông sốt sắng muốn làm nên sự nghiệp, để còn dễ bề ăn nói với người đứng đằng sau ông. Nhưng như tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến tôi!”, Lâm Chính nói.
“Vậy là Chủ tịch Lâm vẫn quyết định ra tay với chúng tôi?”, Cư Nam An vẩy thuốc lá trong tay, nhíu mày hỏi.
“Nếu không, ông hi vọng tôi sẽ làm gì? Xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra sao?”, ánh mắt Lâm Chính dần lạnh đi, trên mặt cũng tràn ngập vẻ dữ tợn.
“Chủ tịch Lâm, cậu muốn dồn nhà họ Cư đến đường cùng sao? Nếu vậy, tôi sẽ nói cho cậu hay, trước khi người đứng đằng sau tôi muốn thay thế tôi, tôi nhất định phải liều một trận sống mái với Dương Hoa! Cậu muốn cắn miếng thịt từ tôi sao? Hừ, vậy thì cậu hãy chuẩn bị tinh thần sẽ đổ máu đi!”.
Cư Nam An quát lên, sau đó đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
“Ông Cư, chờ đã”, Lâm Chính đột nhiên hô lên.
“Sao? Chủ tịch Lâm còn cao kiến gì à?”, Cư Nam An lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính, không vui hỏi.
“Tôi cho ông hai con đường để lựa chọn!”, Lâm Chính cười nói.
“Hai con đường gì?”, Cư Nam An nhíu mày hỏi.
“Thứ nhất, lập tức đưa Chính Hoa của ông sáp nhập Dương Hoa của tôi. Nếu vậy, tôi có thể bảo đảm nhà họ Cư các ông vẫn có quyền nắm giữ Chính Hoa. Còn ông vẫn là chủ tịch của Chính Hoa, vẫn được vô số người gọi là Chủ tịch Cư!”, Lâm Chính nói.
Anh dứt lời, Cư Nam An và Cư Chí Cường đều ngạc nhiên.
Hai người há to miệng, mở to mắt nhìn Lâm Chính, đầu óc ai nấy đều không kịp vận chuyển.
“Thứ hai… thứ hai thì sao?”, Cư Nam An run rẩy hỏi.
“Thứ hai là ông mặc kệ tất cả, đợi Dương Hoa bắt đầu xâm chiếm Chính Hoa của ông, người phía sau ông thay ông xuống, nhà họ Cư các ông cũng hoàn toàn biến mất khỏi giới thương mại Hoa Quốc, sau này sẽ không còn ai nhớ tới cái tên Cư Nam An, mọi nỗ lực của ông cho Chính Hoa những năm qua cũng sẽ chỉ là trải đường cho người khác, vun đắp cho người sẽ thay ông nắm giữ Chính Hoa!”, Lâm Chính nói tiếp.
Anh dứt lời, Cư Nam An im lặng.
Hiển nhiên, những lời nói của Lâm Chính đã chọc trúng điểm yếu của ông ta.
Ông ta đứng yên tại chỗ hơn mười phút, giống như tượng điêu khắc, không hề động đậy, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Bố…”.
Cư Chí Cường cẩn thận gọi.
Nhưng… Cư Nam An hoàn toàn không để ý đến anh ta.
Cư Chí Cường hơi sốt ruột.
Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh.
Cung Hỉ Vân cũng cảm thấy bầu không khí vô cùng áp lực.
Không biết qua bao lâu, Cư Nam An mới ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, cậu biết người đứng sau tôi… có sức mạnh lớn thế nào không? Cậu cảm thấy cậu có thể đối phó được người đó không?”.
“Trước khi ông hỏi tôi vấn đề này, tôi có thể hỏi ông một câu không?”, Lâm Chính nói.
“Cậu nói đi”.
“Tôi muốn biết, ông có biết sức mạnh đằng sau tôi lớn thế nào không? Ông cảm thấy người đứng sau ông có thể đối phó được tôi không?”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Cư Nam An im lặng, không lâu sau, ông ta quay người rời khỏi phòng.
“Bố! Bố!”.
Cư Chí Cường vội vàng hét lên.
Nhưng Cư Nam An không quay đầu lại.
Sau khi hai người họ rời khỏi văn phòng.
Cung Hỉ Vân vẫn đứng ngây ra tại chỗ, ngơ ngác nhìn tất cả.
“Chủ tịch Lâm, rốt cuộc cậu và ông Cư đang nói gì vậy? Cậu đang lôi kéo Chính Hoa sao?”, Cung Hỉ Vân khó hiểu hỏi.
Lâm Chính lắc đầu: “Sẽ có kết quả nhanh thôi, vận mệnh tương lai của Dương Hoa sắp được công khai rồi”.
“Vận mệnh tương lai của Dương Hoa?”.
Cung Hỉ Vân run rẩy cả người, cảm thấy có gì đó không ổn.
Giải quyết Thiên Hằng của Nhậm Quy xong, không phải Dương Hoa nên tiếp tục phát triển, bắt đầu một bước lên mây sao?
Vì sao… Lâm Chính lại có dáng vẻ như sắp đối đầu kẻ địch mạnh vậy?
Mang theo nghi ngờ này, Cung Hỉ Vân rời khỏi văn phòng.
Nhưng chưa tới một ngày sau, một tin tức đáng kinh ngạc chấn động toàn cầu đã lan ra.
Buổi sáng ngày 20, Chủ tịch Cư Nam An của Tập đoàn Chính Hoa tuyên bố, Tập đoàn Chính Hoa sẽ chính thức sáp nhập vào Tập đoàn Dương Hoa, trở thành công ty con lớn nhất của Tập đoàn Dương Hoa! Dương Hoa chính thức nhập cổ phần của Chính Hoa.
Tin tức này truyền ra, cả giới thương mại đều chấn động.
Chương 1068: Quyết định này rất ngu xuẩn
Cuối cùng Cư Nam An cũng quyết định buông tay.
Dù sao Lâm Chính nói cũng có lý.
Nếu tiếp tục chiến đấu đến cùng, Chính Hoa chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề dưới sự đàn áp của Lâm Chính, giá trị thị trường sụt giảm.
Người ở phía sau Cư Nam An đã phát giác ra hướng đi của Cư Nam An trong thời gian này.
Dù Cư Nam An không đích thân can thiệp vào chuyện bắt tay đàn áp Dương Hoa của Nhậm Quy, nhưng Cư Chí Cường tiếp xúc rất nhiều với Nhậm Quy thật ra đã thể hiện thay ý của ông ta.
Người đằng sau Cư Nam An không hề ngăn cản Cư Nam An làm như vậy.
Suy cho cùng, nếu Cư Nam An thành công thì sẽ có lợi mà không có hại gì với Chính Hoa.
Nhưng nếu thất bại… mọi thứ đều không thể nói trước.
Bây giờ, người ở đằng sau đang dõi theo từng động tác của Cư Nam An.
Nếu Cư Nam An có thể ngăn cản Chủ tịch Lâm tiến hành đàn áp Chính Hoa, Cư Nam An sẽ tiếp tục ngồi yên trên đài câu cá, không ai có thể lay động vị trí của ông ta.
Nếu ông ta không thể chống lại sự đàn áp của Dương Hoa… vậy thì Cư Nam An nhường chức là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Còn chuyện có thể giữ được Chính Hoa hay không, Cư Nam An hiểu rõ nhất.
Dương Hoa loại trừ nhà họ Vương, thôn tính Thiên Hằng và hơn một trăm công ty lớn nhỏ, thực lực không tầm thường, cộng thêm uy tín của họ ở giới thương mại Hoa Quốc. Nói một câu không khách sáo, Dương Hoa đã là tập đoàn tài chính đứng đầu, Chính Hoa của mình hoàn toàn không thể đối kháng. Đối đầu trực diện với Dương Hoa của hiện nay? Có lẽ bây giờ Cư Nam An vẫn có thể cầm cự được một thời gian, nhưng đợi đến khi Dương Hoa tiêu hóa toàn bộ tài nguyên đã thôn tính, trở thành một con quái vật không lồ… Vậy thì ông ta không thể nào đọ sức với nó được nữa, thất bại cũng sẽ trở thành kết cục định sẵn.
Thế nên, Cư Nam An muốn liều một phen!
Vì Chính Hoa!
Vì mọi thứ của bản thân mình!
Sau khi Chính Hoa tuyên bố sáp nhập Dương Hoa, Cư Nam An nhanh chóng đưa người nhà họ Cư dọn đến Giang Thành ngay trong đêm. Đồng thời, trụ sở của Chính Hoa cũng di dời từ Thâm Đô đến Giang Thành, làm việc ở một tòa nhà văn phòng tạm thời do Lâm Chính cung cấp.
Mặc dù mọi thứ vô cùng gấp gáp, khiến tất cả mọi người không dự liệu được, nhưng Cư Nam An không quan tâm được nhiều như vậy. Dù rất nhiều cổ đông phản đối, ông ta vẫn quyết định nhanh gọn.
Sự kiện Chính Hoa khiến tất cả mọi người khó mà tưởng tượng được.
Mã Hải vô cùng kinh ngạc.
Đương nhiên, ông ta cũng kêu khổ liên tục.
Bên phía Nhậm Quy còn chưa dàn xếp xong, nay lại đến thêm một Cư Nam An.
Xem ra thời gian này ông ta phải ở luôn công ty.
Đương nhiên, Lâm Chính cũng không bỏ mặc mọi việc vào thời khắc mấu chốt này, có thể giúp được việc gì, anh đều sẽ chủ động đi làm.
Sáng sớm, Lâm Chính đang xử lý tài liệu ở văn phòng.
Một cuộc điện thoại bỗng nhiên gọi đến.
“Alo?”, Lâm Chính bắt máy, không xem màn hình hiển thị cuộc gọi tới, mắt vẫn chăm chú nhìn tài liệu trên bàn.
“Chủ tịch Lâm, cậu giỏi lắm, không ngờ chỉ vài ba câu đã chiêu mộ được Cư Nam An về bên đó. Xem ra tôi đã xem thường cậu rồi”, trong điện thoại là một giọng nói lạnh nhạt.
Lâm Chính ngẩn người, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, nhưng giọng nói vẫn hờ hững: “Tôi nên xưng hô với ông thế nào?”.
“Tôi là ai cậu không cần biết. Chủ tịch Lâm, tôi cho cậu một con đường, nếu cậu đồng ý, sau này cậu vẫn sẽ không thiếu vinh hoa phú quý ”.
“Con đường? Thú vị thật, tôi vừa mới cho người khác một con đường, bây giờ lại có người muốn cho tôi con đường để đi… Ông nói nghe xem tôi có dao động hay không”, Lâm Chính cười nói.
“Đưa Dương Hoa của cậu về dưới trướng tôi, thế nào?”, người đó thản nhiên nói.
“Về dưới trướng ông?”.
Lâm Chính ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Tôi chiêu mộ người của ông qua đây, ông thì hay rồi, quay ngược sang chiêu mộ tôi. Vậy có xem là tôi làm công cho ông không?”.
“Nếu cậu thích thì có thể làm công cho tôi cả đời”.
“Có lẽ tôi không có hứng thú đó”, Lâm Chính cười nói.
“Không có hứng thú? Vậy là cậu từ chối? Tôi cảm thấy có lẽ đây là một quyết định rất ngu xuẩn, hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ càng”.
“Còn chuyện gì khác không?”, Lâm Chính không đưa ra câu trả lời, chỉ thản nhiên hỏi.
“Thần y Lâm, cậu đừng để mình phải hối hận”.
Người đó nói một câu, sau đó cúp máy.
Lâm Chính cầm điện thoại, lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc, trong mắt dâng tràn vẻ sắc lạnh và hung ác.
“Đã bao giờ tôi để mình hối hận?”.
Anh lẩm bẩm, đặt điện thoại xuống, xem đồng hồ, định đi ăn trưa.
Đúng lúc này, lại một cuộc điện thoại gọi tới.
Nhưng lần này là gọi vào số của Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi đến, là một số lạ từ Yên Kinh.
Anh nhíu mày, bắt máy.
“Ai đấy?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.
“Là Lâm Chính phải không?”.
Bên kia điện thoại là một giọng nói hờ hững.
“Cô là…”.
“Tôi đang ở quán cà phê Tây Lam ở Giang Thành, cậu mau đến đây một chuyến!”, giọng nói trong điện thoại không hề khách sáo.
Lâm Chính nghe xong thì phớt lờ, đi xuống lầu, định tìm một chỗ ăn cơm.
Nửa tiếng sau, điện thoại lại gọi tới.
“Lâm Chính! Cậu có ý gì? Không phải đã bảo cậu lập tức đến đây sao?”, giọng nói bên kia điện thoại có vẻ bực tức.
“Rốt cuộc cô là ai?”, Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Tôi là ai? Tôi là người nhà họ Lâm! Tôi là cô của cậu, Lâm Tử Yến!”, giọng nói ở đầu kia điện thoại không khách sáo chút nào.
“Người nhà họ Lâm?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Chương 1069: Nhà họ Lâm hợp tác
Lâm Chính không ngờ vào lúc này nhà họ Lâm lại cử người tới Giang Thành. Trước đó nhà họ Lâm cũng cử người tới, hơn nữa còn tìm được cả Lâm Chính. Nhưng mục tiêu khi đó của họ không phải là anh mà là chủ tịch Lâm.
Bọn họ thấy cả Giang Thành này chỉ có thần y Lâm là đủ tư cách được họ chú ý. Lâm Chính vốn không muốn đi. Anh do dự, sau đó vẫn quyết định tìm hiểu xem tại sao người nhà họ Lâm lại tới.
Anh lái xe tới quán cafe Tây Lam. Lúc này đã có mấy người ngồi bên trong. Lâm Tử Yên ngồi ở một góc của quán cafe.
Cử chỉ của cô ta rất nho nhã, ăn mặc lại sang trọng. Phía sau lưng cô ta có vài người đàn ông mặc vest đeo kính đen. Chỉ riêng như vậy thôi đã đủ để biết Lâm Tử Yến có xuất thân không hề tầm thường rồi.
Lâm Chính bước tới, ngồi xuống.
“Anh muốn uống gì ạ?”, người nhân viên đưa menu tới và mỉm cười hỏi.
“Cậu ta không uống gì cả. Cô đi đi, đừng làm phiền chúng tôi trò chuyện” Lâm Tử Yến liếc nhìn Lâm Chính, đặt ly trà xuống và nói bằng vẻ vô cảm.
Người phục vụ ngượng chín mặt, đang định rời đi thì Lâm Chính giữ lại: “Đừng nghe cô ta nói. Để tôi xem menu”.
“Vâng…”, người phục vụ mỉm cười, đặt menu xuống bàn.
Lâm Tử Yến thấy vậy bèn chau mày nhưng vẫn cố nén giận. Đợi khi Lâm Chính gọi món xong thì Lâm Tử Yến mới nói tiếp: “Có thể được rồi chứ? Chúng ta bàn chuyện chính đi”.
“Đừng vội. Tôi đói! Chúng ta ăn xong rồi bàn”, Lâm Chính hờ hững đáp lại.
“Khốn nạn! Lâm Chính! Ý của cậu là gì? Cậu định chống đối tôi đấy à?”, Lâm Tử Yến tức giận, trừng mắt với Lâm Chính.
“Xem ra chúng ta không nói chuyện được rồi. Nếu đã vậy thì tôi đi trước đây”, Lâm Chính cũng không nói nhiều, cứ thế đứng dậy định bỏ đi. Thế nhưng hai người mặc đồ đen bên cạnh bèn chặn anh lại.
“Lâm Chính! Cậu cũng không tự nhìn lại xem mình là ai. Cậu là người mà cả gia tộc vứt bỏ. Một đứa con ngoài giá thú. Tôi gọi cậu ra đây đã là vinh hạnh cho cậu rồi. Cậu còn không biết điều? Mau ngoan ngoãn ngồi xuống trả lời vài câu hỏi của tôi. Rõ chưa? Nếu không tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt đấy”.
“Muốn tôi đẹp mặt sao? Được thôi, vậy các người ra tay đi! Tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc các người sẽ khiến tôi phải đẹp mặt như thế nào?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu!", Lâm Tử Yến tức giận, thật chỉ muốn lập tức ra lệnh cho hai tên thuộc ha xông lên đấm sấp mặt Lâm Chính. Thế nhưng lý trí nói cho cô ta biết không được kích động. Ra tay ở đây rồi làm to chuyện thì sẽ không có lợi gì cho cô ta hết. Huống hồ đối với loại tạp chủng này, có đánh một trận cũng không giải quyết được cơn phẫn nộ. Lâm Tử Yến nghĩ tới nhiệm vụ của mình bèn hít một hơi thật sâu và lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cậu định thế nào?”
“Thái độ tốt một chút, đợi tôi ăn cơm sau đó chúng ta bàn chuyện. Tôi chưa ăn xong thì cô đợi”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Lời nào ngạo mạn của anh khiến cho những tên thuộc hạ cũng hết chịu nổi.
Nhưng Lâm Tử Yến vẫn cố gắng nhẫn nhịn.
Cô ta ngồi xuống, nhắm mắt lại, cô gắng hít thật sâu như muốn lấy lại sự bình tĩnh. Còn Lâm Chính sau khi đồ ăn lên đủ cả thì ăn vồ vập như một con hổ đói.
“Tạp chủng mãi chỉ là tạp chủng. Quả nhiên chẳng ra thể thống gì. Hậu nhân của nhà họ Lâm tuyệt đối không thể có cái thứ như thế này được. Chắc chắn là do mẹ cậu", Lâm Tử Yến thầm nghĩ.
Khoảng 20 phút sau. Lâm Chính uống hết cafe trong ly, lau miệng và nói: “Được rồi, chúng ta có thể bàn chuyện được rồi. Nói đi, gọi tôi tới đây có chuyện gì?”
“Gia tộc tối qua đã điều tra, cậu trúng giải trong một hoạt động do Dương Hoa tổ chức, có được bộ trang phục Hoa Hi Vọng. Mặc dù bộ trang phục đã bị hủy hoại nhưng Cư Chí Cường cũng đã bồi thường cho cậu một khoản tiền lớn, đúng không?”, Lâm Tử Yến hỏi.
Lâm Chính ngạc nhiên: “Sao thế?"
Tiền bồi thường là một trăm triệu tệ, nhìn có vẻ nhiều nhưng đối với nhà họ Lâm thì một trăm triệu tệ cũng chẳng là gì. Lẽ nào họ còn muốn lấy luôn cả 100 triệu tệ này? Không thể nào?
“Tôi nghe nói cậu lấy một trăm triệu tệ này đầu tư vào công ty Duyệt Nhan của vợ mình phải không?”, Lâm Tử Yến nheo mắt, mỉm cười hỏi tiếp.
“Nhà họ Lâm điều tra cũng kỹ nhỉ…đúng vậy, tôi đã đầu tư toàn bộ khoản tiền đó vào Duyệt Nhan rồi. Sao thế? Nhà họ Lâm lại đi để tâm đến những chuyện cỏn con đó hay sao?”
“Đương nhiên rồi. Lâm Chính, có lẽ cậu không biết, thực ra vài ngày trước, Duyện Nhan cùng Dương Hoa đã đạt tới việc thống nhất chiến lược, thúc đẩy quan hệ hợp tác. Giờ cậu là cổ đông lớn nhất của Duyệt Nhan, điều đó có nghĩa là cậu đang làm ăn kinh doanh với Dương Hoa. Cậu hiểu chứ?”, Lâm Tử Yến mỉm cười.
“Nhưng điều đó thì liên quan gì tới nhà họ Lâm?”, Lâm Chính không hiểu
“Đương nhiên có liên quan, hơn nữa còn liên quan lớn”, Lâm Tử Yến cười thần bí: “Nhà họ Lâm gần đây có một hạng mục mà chưa tìm được người hợp tác. Vì vậy tôi muốn để cậu đại diện cho nhà họ Lâm tiến hành việc hợp tác với Dương Hoa, thế nào?”
Dứt lời, Lâm Chính tưởng mình nghe nhầm. Nhà họ Lâm…lại muốn hợp tác với Dương Hoa sao? Anh chau mày.
Lúc này mối quan hệ giữa Dương Hoa và nhà họ Lâm không được tốt cho lắm. Mấy lần trước, bọn họ đã đắc tội với Dương Hoa. Theo lý mà nói, hai bên đang không khác gì nước với lửa, chắc chắn là không thể tốt đẹp được. Nhưng tại sao nhà họ Lâm lại tìm tới chứ?
“Là hạng mục gì vậy, nói tôi nghe xem!”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Nói với cậu có tác dụng gì chứ? Tôi chỉ cần cậu có thể kết nối được với Dương Hoa là được. Những chuyện khác thì cậu đừng có hỏi”, Lâm Tử Yên nói.
“Vậy thì xin lỗi nhé, các người tìm người khác đi, Lâm Chính lắc đầu, từ chối thẳng thừng
“Cậu…đứng lại”, Lâm Tử Yến quát lớn.
Thấy Lâm Chính kiên quyết rời đi, cô ta đành phải nghiến răng: “Được tôi nói cho cậu biết!”
Chương 1070: Đòi lại công bằng
Lâm Tử Yến đành phải nói thật. Hóa ra nhà họ Lâm có một mỏ khoáng sản ở Tây Bắc.
Mỏ khoảng sản này đã không còn mang lại nhiều lợi lạc cho nhà họ Lâm nữa, nhưng không lâu trước đó có một chuyên gia trong nhà họ Lâm tính toán ra ở cách mỏ khoáng sản này không xa có khả năng có một loại đá tím cực hiếm. Nếu như có thể mua được ngọn núi khu đó, khai thác đá này thì lợi nhuận kiếm được là điều không tưởng.
Nhà họ Lâm lập tức chuẩn bị tiền đi mua ngọn núi này. Tuy nhiên chuyên gia kia vì tiền nên đã bán thông tin này cho người của một vài gia tộc khác ở Yên Kinh. Thế nên những người khác cũng đang điên cuồng vung tiền ra để mua cho bằng được. Bọn họ cũng vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp.
Người chủ của vùng núi biết chuyên nên đã tổ chức buổi đấu giá, ai có thể mua được giá cao thì có được ngọn núi.
Thực ra nhà họ Lâm không thiếu tiền thế nhưng do đại hội sắp diễn ra, nhà họ Lâm mỗi ngày đều phải tiêu tốn chi phí với con số trên trời nên không chắc 100% có thể mua được mỏ đá này hay không.
Thực ra không mua được cũng không sao, nhưng nếu mỏ đá này mà rơi vào tay đối phương, khiến cho thực lực của đối phương vọt tăng thì sẽ tạo thành phiền phức cho nhà họ Lâm trong việc bành trướng thế lực ở đại hội. Vì vậy nhà họ Lâm định lôi kéo, hợp tác với Dương Hoa để có được mỏ đá này.
“Hóa ra là vậy?”
Lâm Chính nghe xong thì gật đầu, sau đó anh hỏi: “Vậy cô định tôi làm thế nào?”
“Chúng tôi không thể nào tiếp xúc để hợp tác trực tiếp với Dương Hoa được vì dù sao chủ tịch Lâm cũng có ấn tượng không tốt với nhà họ Lâm. Vì vậy gia tộc quyết định bắt đầu từ bây giờ do cậu đại diện cho nhà họ Lâm hợp tác với Dương Hoa, thu mua lại núi đá”, Lâm Tử Yến mỉm cười.
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã đầu tư vào Duyệt Nhan, trở thành cổ đông lớn nhất nên giờ các người muốn tôi lấy danh nghĩa của Duyệt Nhan ra mặt, hợp tác với Dương Hoa cùng mua cho bằng được núi đá tím đúng không?”
“Đúng vậy”.
“Vậy tôi có lợi lạc gì?”, Lâm Chính hỏi.
Lâm Tử Yến giật mình, khẽ cười: “Sau khi sự việc thành công, gia tộc như đưa cậu 20 triệu tệ làm tiền thưởng. Ngoài ra cũng có thể phục hồi thân phận của cậu. Thế nào? Đối với cậu, đây là phần thưởng cực kỳ lớn rồi đấy, nhớ coi trọng”.
Lâm Tử Yến cảm thấy, chắc chắn Lâm Chính sẽ đồng ý, cho dù Lâm Chính không đồng ý cũng không được. Vì cô ta đang đại diện cho cả gia tộc. Có thể nói là Lâm Chính đang gặp may. Tự dưng được bồi thường 100 triệu tệ. Điều này khiến người khác bất ngờ. Tuy nhiên, có tiền chưa chắc đã có chỗ đứng.
Vì chỉ cần nhà họ Lâm muốn thì ngay hôm sau Lâm Chính có khi sẽ biến mất khỏi Giang Thành ngay lập tức.
Đương nhiên đấy là Lâm Tử Yên nghĩ. Vì Lâm Chính đột nhiên đáp lại rằng: Tôi không có hứng thú với những thứ đó.
Dứt lời, Lâm Tử Yến sững sờ. Cô ta trợn tròn mắt, nhìn Lâm Chính bằng vẻ không dám tin: “Cậu..cậu nói cái gì? Cậu từ chối? Cậu…to gan gớm!”
“Tôi sớm đã không còn là con cháu của nhà họ Lâm nữa, không có nghĩa vụ phải giúp các người. Huống hồn, lợi lạc mà các người đưa ra không hấp dẫn chút nào”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy cậu muốn gì?”
“Một sự công bằng”.
“Công bằng? Công bằng gì?”
“Sự công bằng cho mẹ tôi”, Lâm Chính im lặng rồi đột nhiên lên tiếng. Dứt lời, Lâm Tử Yến tái mặt không nói nên lời.
“Các người có thể thực hiện được không?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
“Công bằng? Hừ, công bằng gì chứ. Cậu tự cho mình là giỏi đấy à. Cậu chỉ là con riêng, nói thẳng ra là con hoang. Đến người đó còn không thừa nhận cậu thì cậu cảm thấy cậu là cái gì? Lâm Chính, tôi nói cho cậu biết cậu không còn lựa chọn nào khác đâu. Đây là mệnh lệnh của gia tộc. Nếu cậu không nghe theo thì không chỉ có cậu gặp đen đủi mà cả nhà vợ cậu cũng thế. Trước đây gia tộc có thể cướp đi của cậu mọi thứ thì bây giờ cũng thế. Cậu nên suy nghĩ cho kỹ, ngày mai trả lời tôi”.
Lâm Tử Yến hừ giọng, đứng dậy cầm túi và rời đi. Lâm Chính chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng cô ta.
Anh vẫn ngồi im như đang chờ đợi điều gì đó. Một lúc sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi chai bước vào nhà hàng và ngồi xuống đối diện với anh.
“Điều tra ra chưa?”
“Điều tra ra rồi ạ. Lâm Tử Yến sau khi ra khỏi cửa thì đi tới khách sạn Cẩm Giang. Có lẽ là về đó nghỉ. Sau khi lên xe thì cô ta gọi điện thoại, nói rằng gặp phiền phức, nhờ phía Yên Kinh cử thêm người tới".
Nghe tới đây Lâm Chính đã hiểu ra, Lâm Tử Yến muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề này. Cô ta không thích lằng nhằng. Hơn nữa cô ta còn cực kỳ ghét thái độ của Lâm Chính. Vì anh rõ ràng chỉ là một kẻ bị ruồng bỏ, một kẻ vô dụng ăn nhờ ở đợ và thường xuyên bị cắm sừng.
Dựa vào gì mà anh có thể ung dung như thế? Giống như anh không coi cô ta ra gì vậy.
Chỉ là Lâm Tử Yến không ngờ rằng từ lúc Lâm Chính xuất hiện ở nhà hàng thì nhất cử nhất động của cô ta đều bị tiểu đội Ám Ưng theo dõi.
“Sắp xếp người đi nhé! Nhà họ Lâm cử tới bao nhiêu người thì chúng ta xử lý từng đấy người! Rõ chưa?”, Lâm Chính nói với người kia.
Người này giật mình nhưng ngay lập tức gật đầu: “Vâng, chủ tịch…”
“Đi đi”.
“Dạ”, tiểu đội Ưng Ám bèn rời đi. Lâm Chính lau miệng, bước ra khỏi nhà hàng. Thế nhưng một lúc sau, điện thoại của anh lập tức đổ chuông. Lâm Chính nhìn số điện thoai và cảm thấy ngạc nhiên.
“Tiểu Lạc, sao thế?”, Lâm Chính hỏi. Hóa ra là Lạc Thiên gọi điện tới.
“Ờ thì…Lâm Chính….tối anh có rảnh không?”, Lạc Thiên có vẻ khá căng thẳng. Cô gái lắp bắp hỏi.
“Tối à? Tôi có…sao thế?”, Lâm Chính không hiểu.
“Tôi muốn mời anh ăn tối..không biết có được không?”, Lạc Thiên ngập ngừng.
“Ồ! Tôi còn tưởng chuyện gì? Chỉ vậy thôi phải không? Không thành vấn đề", Lâm Chính hào sảng đáp lại.
“Vậy tối nay tới nhà họ Lạc nhé, tôi sẽ đích thân xuống bếp. Anh đợi nhé”, Lạc Thiên thở phào, giọng điệu trở nên thoải mái hơn nhiều.
“Được!”, Lâm Chính đáp lại.
Điện thoại tắt máy. Lạc Thiên thở hắt ra.
“Đồng ý rồi chứ?”
“Đồng ý rồi ạ”.
“Vậy mau đi chuẩn bị đi”.
“Ông nội…như vậy liệu có ổn không?”
“Cháu còn lựa chọn nào khác sao?”
“Vậy…thôi được ạ…”
Bình luận facebook