-
Chương 1061-1065
Chương 1061: Nghịch chuyển
Nhìn thấy Vương Tử Tường nằm trên cáng, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
“Người này là ai vậy?”
“Hình như là Vương Tử Tường!”
“Vương Tử Tường? Anh ta là ai?”
“Đến Vương Tử Tường mà anh cũng không biết à? Đó là cậu chủ của nhà họ Vương đấy, là cháu trai của ông cụ Vương. Vậy mà anh không biết sao?”
“Đó là cậu ấm có tiếng của Giang Thành cơ mà!”
“Nghe nói người này làm rất nhiều chuyện xấu xa. Giờ tự dưng lại phải nằm cáng như thế này”.
“Không biết là tại sao? Có lẽ do làm nhiều việc xấu quá nên gặp quả báo cũng nên”.
Đám đông bàn tán, có rất nhiều anh hùng bàn phím đặt ra dấu hỏi. Rõ ràng họ không biết người này là ai. Nhưng cũng có rất nhiều người cung cấp những câu chuyện liên quan tới Tử Tường để phổ biến cho mọi người. Sau khi biết được đây là một cậu ấm chuyên gây tai tiếng và làm điều ác thì ai cũng thả icon tức giận.
“Chết tiệt, hóa ra là đồ cặn bã à”.
“Thứ chó má như vậy sao còn sống đến tận giờ chứ?”
“Giờ cậu ta liệt chưa? Liệt thì tốt!”
“Người làm việc ác thì sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu”.
Cộng đồng mạng nhao nhao lên chửi rủa Vương Tử Tường. Thế nhưng anh ta căn bản không nghe thấy. Đối với ông cụ Vương, sự xuất hiện của Vương Tử Tường có nghĩa là mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi. Nhà họ Vương đã bị phán tội chết!
Lâm Chính bắt đầu châm cứu cho Vương Tử Tường. Một lúc sau, vùng cổ của Vương Tử Tường được ghim đầy châm bạc. Sau đó Mã Hải bưng tới một bát thuốc nóng. Lâm Chính bón cho Vương Tử Tường.
Ực ực…Vương Tử Tường đang bị liệt toàn thân bắt đầu có thể hồi phục được chức năng ăn uống.
“Bố, chuyện này…là thế nào? Tại sao…Vương Tử Tường có thể…”, Vương Khang trố tròn mắt, run rẩy chỉ về phía Vương Tử Tường.
“Xong thật rồi!”, ông cụ Vương dường như già thêm chục tuổi. Ông ta run rẩy nói: “Bố không ngờ chủ tịch Lâm lại làm vậy với Vương Tử Tường. Chúng ta xong thật rồi”.
“Bố! Rốt cuộc thần y Lâm định làm gì? Bố nói cho con biết với, để con đi ngăn cậu ta lại”, Vương Khang cũng cuống cả lên.
“Ngăn lại sao?”, ông cụ Vương run rẩy, vội hô lên: “Đúng rồi! Phải đi ngăn thần y Lâm lại! Mau! Mau lao tới, đừng để thần y Lâm cứu Vương Tử Tường. Tử Tường luôn trong trạng thái hôn mê, nó căn bản không biết mối quan hệ giữa chúng ta và Dương Hoa. Thần y Lâm chỉ cần dùng vài lời nói là đã có thể biết được thân phận thực sực sự của Lục Tuyết, nếu để cậu ta biết được thêm thông tin gì thì tới khi đó chúng ta không thể nào cứu vãn được tình hình đâu. Mau đi ngăn thần y Lâm lại”.
Ông cụ gào lên. Vương Khang cũng mặc kệ, cứ thế lao về phía trước như một kẻ điên. Toàn bộ nhà họ Vương cũng bắt đầu hành động.
Thế nhưng khi họ vừa có ý định thì đã bị toàn bộ người của Cung Hỉ Vân và Tử Thiên kiểm soát. Bọn họ bụm chặt miệng người nhà họ Vương khiến chúng bất động.
Ông cụ Vương và Vương Khang chỉ biết trố mắt nhìn cảnh tượng đó. Thần y Lâm đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Bọn họ không thể làm được gì.
Một lúc sau, với một loạt các thao tác điều trị thì cuối cùng Vương Tử Tường đã hồi phục được ý thức. Anh ta từ từ mở mắt.
“Tôi…tôi làm sao vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta nói bằng giọng yếu ớt.
“Vương Tử Tường tôi hỏi anh, người nhà họ Vương cử rất nhiều người tới làm gián điệp bên trong Dương Hoa phải không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy! Sao anh biết?”, Vương Tử Tường vô thức hỏi.
Dứt lời, cả hiện trường nháo nhào: “Ôi đúng là như vậy thật à?”
“Hóa ra là người nhà họ Vương”.
“Nhà họ Vương không phải cũng là người của Dương Hoa sao? Sao họ lại làm ra những chuyện như vậy chứ?”
“Anh còn không hiểu sao? Nhà họ Vương phản bội Dương Hoa, cấu kết với Nhậm Quy, bán toàn bộ thông tin cơ mật của Dương Hoa cho Nhậm Quy đó”.
“Chẳng trách Nhậm Quy lại có được phương thuốc đó của Dương Hoa, hóa ra là thế..”
“Người nhà họ Vương cũng độc ác quá”.
Đám đông hét lên, chửi rủa không thôi. Đám nhà báo lập tức khóa chặt người nhà họ Vương và dồn dập đưa ra câu hỏi với ông cụ.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên cũng nói thuộc hạ buông họ ra. Lúc này nhà họ Vương có thể lên tiếng rồi. Thế nhưng ai cũng im thin thít. Bởi vì lúc này có nói gì thì cũng đã muộn…
Ông cụ Vương nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, không thể hiện ra biểu cảm gì nhiều. Vương Khang lúc này đã hét lên, ngồi phụp xuống gào thét.
“Chuyện gì vậy? Tôi đang ở đâu? Vừa rồi ai đã nói chuyện với tôi vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta quay qua hai bên một cách khó khăn và hỏi.
“Đưa cậu Vương tới bệnh viện chữa trị cho cẩn thận”, Lâm Chính nói với người bên cạnh.
“Vâng chủ tịch!”, những người bên cạnh lập tức đưa Vương Tử Tường đang không hiểu mô tê gì tới bệnh viện.
Lâm Chính nhìn về phía ông cụ Vương.
“Chủ tịch Lâm, cậu được lắm”, ông cụ Vương nói bằng vẻ vô cảm.
“Tôi đã cho nhà họ Vương cơ hội nhưng các người lại không biết trân trọng”, Lâm Chính nói.
“Nói đúng ra thì tôi đã đánh giá cậu quá thấp. Tôi thật không ngờ cậu lại đa mưu như vậy…Đây là năng lực mà không phải ai ở tuổi cậu cũng có”, ông cụ Vương nói giọng khàn khàn.
“Giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đúng vậy…muộn rồi…muộn thật rồi. Nhà họ Vương đã bị chôn sống trong tay tôi…thua thật rồi”, ông cụ Vương lầm bầm như phát điên. Vài người cảnh sát nhanh chóng bước tới giữ lấy ông cụ Vương và Vương Khang.
“Ông Vương, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ án lần này, mời ông cùng chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra”, người cảnh sát nói.
Ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, giơ tay lên.Cảnh sát phất tay. Bọn họ lập tức được đưa đi.
Nhà họ Vương sụp đổ, có nghĩa là cục diện của cả một vùng cũng sụp đổ theo. Nhậm Quy đưa tay vào trong túi áo, run rẩy tìm thuốc nhưng không thấy đâu.Ông ta ngước nhìn Lâm Chính thì thấy anh đang nhìn mình.
“Thật sự không thể đánh bại được người này sao?”, ông ta lầm bầm. Không ai nói cho ông ta biết vì sao.
Lâm Chính dang rộng hai tay: “Các vị, sự việc đã được làm sáng tỏ. Tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa. Buổi chiều tôi sẽ tiếp tục việc chẩn đoán. Sau khi kết thúc, những người bị nhồi máu não mà chưa tới kịp thì có thể tiếp tục sử dụng thuốc của Dương Hoa để điều trị. Nếu có nghi ngờ gì về hiệu quả thì có thể liên hệ với chúng tôi. Mọi người về ăn cơm đi”.
Nói xong, Lâm Chính quay người đi vào trong Dương Hoa. Cả hiện trường im lặng, ngay sau đó là tiếng hoan hô rầm trời vang lên. Tất cả đều gọi tên của thần y Lâm.
Hình ảnh thần y Lâm rời đi đã đánh một dấu chấm hết viên mãn cho sự việc lần này.
Chương 1062: Hoàn hảo
Nhậm Quy đã đã thua. Thua một cách hồ đồ và vô lý. Ông ta không còn cơ hội lật ngược thế cờ nữa rồi.
Sau khi buổi chẩn đoán kết thúc, cổ phiếu của Dương Hoa tiếp tục tăng vọt còn tập đoàn Thiên Hằng thì lao dốc, đứng bên bờ phá sản. Đến cả những công ty lớn nhỏ có liên quan tới Thiên Hằng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chưa nói tới việc đối phó với Dương Hoa thì lúc này các công ty này cũng đã khó bảo toàn được tính mạng lắm rồi. Đến cả Nhậm Quy cũng đang phải xử lý rất nhiều vấn đề liên quan tới nhà nước, làm gì có thời gian đi lo cho những công ty đó.
Nhà họ Vương càng thê thảm hơn. Khi Vương Tử Tường đưa ra thông tin về những hành động phi pháp của nhà họ Vương dành cho Dương Hoa thì Khang Gia Hào và Kỷ Văn đã cùng hợp lực vạch trần toàn bộ âm mưu của nhà bọn họ.
Lúc đó, có thể nói toàn bộ nhà họ Vương đều rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không ai thoát được. Cuộc chiến này kết thúc bằng sự chiến thắng của Dương Hoa.
Thế nhưng dù vậy thì công việc của Mã Hải và Lâm Chính vẫn chưa kết thúc. Mã Hải nhân lúc đối phương đang sứt đầu mẻ trán lập tức tiến hành chèn ép và thu mua những công ty liên quan và cả tập đoàn Thiên Hằng của Nhậm Quy
Tập đoàn Thiên Hằng chỉ trong ba ngày đã bị thu nhỏ tới một nửa. Lâm Chính cũng được đà bèn tức tốc cho sản xuất thuốc tiểu đường.
Thuốc mới được tung ra, nhận được phản ứng cực tốt, vừa được người bệnh đánh giá cao lại được những đại y của các nước khác kiểm chứng nên đã khiến đám đông giành mua cho bằng được. Thậm chí nước ngoài còn đặt mua số lượng lớn.
Hoa Dương đành phải xây thêm vài nhà máy để sản xuất. Nhà máy của Chung Hào được liệt vào đối tượng sản xuất trọng điểm. Quy mô cũng được anh chú trọng đầu tư và mở rộng lên gấp ba lần. Chung Hào nhìn nhà máy dần được hoàn thành bèn quỳ xuống khóc thét lên: “Bố! Con đã không phụ sự kỳ vọng của bố rồi ạ…”
Lâm Chính ngồi trong phòng làm việc, im lặng nhìn màn hình máy tính. Mã Hải đẩy cửa bước vào, rảo bước đi tới trước mặt Lâm Chính bằng vẻ đầy kích động.
“Chủ tịch, tập đoàn Thiên Hằng đã bị chúng ta thôn tính hơn một nửa rồi. Những công ty khác cũng đã đầu quân cho chúng ta. Từ hôm nay, Dương Hoa đã trở thành đầu rồng trong nước rồi. Sẽ không còn thế lực nào dám đối kháng với chúng ta nữa. Chúng ta đã thành công! Dương Hoa đã trở thành cái tên không thể bỏ qua rồi! Chúng ta đã làm được”, Mã Hải run rẩy vì xúc động.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh nhìn điện thoại, đôi mắt sâu thẳm khó đoán được tâm tư: “Cũng tương đối rồi! Ngày đó…sắp tới”.
“Chủ tịch, hiện tại có 31 công ty truyền thông muốn phỏng vấn cậu!”
“Ngoài ra còn có 47 doanh nghiệp hàng đầu muốn mời cậu dùng bữa tối. Đây là danh sách của họ”.
“Có thêm 198 doanh nghiệp muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta".
“Chủ tịch Lâm…còn cả…”, Mã Hải đưa một loạt danh sách ra trước mặt Lâm Chính.
Thông tin chất như núi. Lâm Chính chỉ liếc nhìn và thở dài. Anh đã sớm tính đến chuyện này. Rằng một khi đánh bại được Thiên Hằng của Nhậm Quy thì Dương Hoa sẽ trở thành đầu rồng trong nước và không ai có thể ngăn cản anh được nữa. Nhưng…đó chưa hẳn là điều Lâm Chính mong muốn.
“Ăn tối thì thôi, phỏng vấn cũng lùi lại cho tôi. Tôi không có hứng thú. Còn việc hợp tác thì ông thấy cái nào có lợi cho Dương Hoa thì xử lý giúp tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vâng chủ tich”, Mã Hải gật đầu.
Lâm Chính nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 5h chiều, tới giờ cơm rồi. Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông. Anh liếc nhìn, là Tô Nhu.
“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính ấn nút nghe.
“Anh ở đâu, đi ăn cơm thôi”, giọng của Tô Nhu nghe khá nhẹ nhàng.
“Em muốn ăn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần, anh có biết không? Em ở đó đợi anh”.
“Được! Giờ anh đi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó tắt máy.
“Cậu có cần tôi đưa đi không?”, Mã Hải hỏi.
“Không cần đâu, tôi tự lái xe”.
“Cậu muốn xe gì? Alto hay là…
“Thôi khỏi, Lamborghini đi, dù sao thì tôi cũng nói với cô ấy tôi là chủ tịch Lâm rồi. Cô ấy không tin thì thôi vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc. Mã Hải im lặng nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Lâm Chính nhanh chóng lái Lamborghini tới nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần. Có không ít người để ý tới chiếc xe của anh.
Lúc bước vào nhà hàng, anh thấy Tô Nhu và Lạc Thiên đang trò chuyện vô cùng sôi nổi. Thấy anh tới, Lạc Thiên lập tức đứng bật dậy chạy tới kéo tay anh.
“Lâm Chính! Hôm nay anh xử lý mọi chuyện quá hoàn hảo!’, Lâm Chính cười thản nhiên.
Nhưng Tô Nhu thì giật mình: “Lâm Chính đã làm gì cơ?”
Chương 1063: Phú ông
Lạc Thiên giật mình, đột nhiên ý thức ra việc mình quên béng mất nên cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không…không có gì…Hôm nay anh ấy nhập được một lô hàng cực hiếm, đó chính là loại dược liệu mà y quán đang thiếu nên mình cảm thấy vui thôi mà..."
“Vậy à? Chẳng trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh”, Tô Nhu chợt hiểu ra.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lắc đầu. Anh cảm thấy bây giờ chẳng còn gì phải giấu diếm Tô Nhu nữa.
Tô Nhu là người thông minh, dù có nói ra sự thật thì cô ấy cũng sẽ giữ kín cho anh thôi.
Tới khi đó dù Lâm Chính có tạo ra nhiều mối thù hơn nữa ở đại hội thì Tô Nhu cũng sẽ giả vờ coi như không biết. Còn nếu Tô Nhu thật sự không biết gì hết thì quá tốt.
Ba người vui vẻ dùng bữa.
“Tô Nhu, hôm nay tâm trạng của em không tệ đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh không biết sao? Hôm nay thần y Lâm đã xử lý xong xuôi hết mọi việc, Nhậm Quy bị đánh bại rồi?”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vậy à?"
“Em biết chắc chắn là chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị mà, nếu không thì anh ấy đã không tổ chức buổi chẩn đoán miễn phí đó. Giờ đây danh tiếng của tập đoàn Dương Hoa đã len lỏi tất tất cả các ngóc ngách trong nước rồi. Công ty của em cũng không bị ảnh hưởng gì nữa. Em tin có một ngày nhất định sẽ có rất nhiều công ty hợp tác với chúng ta và cũng không cần phải lo lắng về nguồn hàng nữa”, Tô Nhu tươi cười. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Lạc Thiên cười với Lâm Chính bằng vẻ ý vị và nâng ly: “Vậy thì rất đáng để chúc mừng đấy. Nào, chúng ta cùng cạn ly chúc mừng chủ tịch Lâm!”
“Cạn ly!”, ba người nâng ly. Dù Lâm Chính cảm thấy rất buồn cười.
Được một lúc, điện thoại của Tô Nhu đổ chuông. Cô nhìn điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn.
“Tô Nhu! Ai gọi tới vậy?”
“Cậu đoán xem", Tô Nhu nói bằng vẻ tinh ngịch.
“Sao mình đoán được? Không phải là chủ tịch Lâm đấy chứ?”, Lạc Thiên cười hi hi.
“Không phải. Đang yên đang lành chủ tịch Lâm gọi cho mình làm gì? Là Cư Chí Cường”, Tô Nhu tỏ vẻ tức giận.
“Cư Chí Cường sao?”, Lạc Thiên ngạc nhiên.
“Anh ta gọi cho em làm gì?”, Lâm Chính cũng kinh ngạc.
“Anh ta không định kiện chúng ta nữa mà bồi thường bộ trang phục Hoa Hi Vọng với toàn bộ số tiền. Lâm Chính, giờ anh đã là phú ông rồi”, Tô Nhu cười nói với anh.
Lâm Chính kinh ngạc. Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại. Có lẽ Cư Chí Cường định dùng hành động này để nịnh anh đây mà. Chỉ đáng tiếc, lúc này hành động của Cư Chí Cường đã quá muộn.
Ăn xong, Lạc Thiên tự về nhà. Lâm Chính và Tô Nhu cùng về tập đoàn Duyệt Nhan. Hai người vừa bước vào chưa được bao lâu thì...
Cộc cộc cộc! Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Tô Nhu đang định đi tắm phải giật mình, lật đật chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở thì Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đã hồng hộc lao vào: “Ây da con gái, cuối cùng thì con cũng đổi đời rồi! Hu hu…”
Trương Tinh Vũ hét lên rồi ôm chầm lấy Tô Nhu khóc nức nở. Tô Nhu hoang mang.
“Mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy?”, cô cảm thấy không hiểu
“Con còn hỏi là có chuyện gì à? Con tưởng mẹ ngu chắc? Chồng của con giờ là phú ông rồi, không còn là thằng rể vô dụng nữa, lẽ nào con không vui sao?”, Trương Tinh Vũ cười ha ha.
Tô Nhu bừng tỉnh, bật cười chua chát: “Con còn tưởng là chuyện gì. Hóa ra là chuyện đó à. Mẹ…có gì đáng để vui chứ…Tiền nhiều hay ít không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần cả nhà vui vẻ là được mà”.
“Đúng đúng, chúng ta vui vẻ thì chuyện gì cũng tốt…À phải rồi, chồng con đâu rồi?”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
“Có việc gì không ạ?”, Lâm Chính đang chuẩn bị lấy quần áo đi tắm liền bước ra hỏi.
“Lâm Chính, chúc mừng cậu đã trở thành phú ông. Nói đi, định bỏ ra bao nhiêu để bày tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ vợ đây?”, Trương Tinh Vũ cười toe toét.
“Tiền?”
Lâm Chính chau mày: “Nếu con không có tiền thì có phải là không thể hiếu kính với bố mẹ không?”
“Không có tiền lại còn đòi hiếu với chả kính. Cậu tưởng cả người cậu, ngoài chút may mắn ra thì còn có gì có thể khiến cho bố mẹ vợ của cậu vui vẻ được chứ?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Nếu là vậy thì xin lỗi, con không có tiền”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Dứt lời nụ cười trên khuôn mặt Trương Tinh Vũ trở nên cứng đơ. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Ý cậu là gì?”
“Con không có ý gì, chỉ là con muốn nói, con sẽ không hiếu kính với bố mẹ, bởi vì bố mẹ chưa bao giờ coi con là con rể cả. Con thà quyên góp hết tiền cho bọn nhỏ và những người ở vùng núi khó khăn cũng sẽ không bỏ ra để hiếu kính bố mẹ đâu”, Lâm Chính nhìn chăm chăm hai người bọn họ và nói thẳng.
Dứt lời, cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều bàng hoàng.
Chương 1064: Ăn vạ
Có lẽ hai người họ không ngờ rằng Lâm Chính sẽ trả lời như vậy. Tô Nhu cũng kinh ngạc nhìn anh. Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Tầm khoảng vài giây sau.
“Đồ chết tiệt này. Cậu là cái thá gì? Cậu có giỏi thì nói lại xem”, Trương Tinh Vũ gào lên như muốn xé rách cả cổ họng.
“Còn cần con lặp lại sao? Con nói lần nữa, tiền của con sẽ không đưa cho bố mẹ một đồng. Bố mẹ nghe rõ chưa?”, Lâm Chính quát lại. Lần này anh không hề nhượng bộ.
“Hả?”, Trương Tinh Vũ hét lên, giơ nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Chính.
Tô Nhu ở phía sau vội vàng lao lên ôm bà ta lại. Thế nhưng bà ta chỉ trợn ngược mắt: “Lâm Chính! Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi là mẹ vợ của cậu, lẽ nào cậu lại nói với tôi bằng giọng điệu như vậy?”
“Mẹ vợ sao? Từ lúc con bước vào nhà này, có ai coi con là con rể bao giờ chưa? Mỗi ngày nếu không phải là sỉ nhục thì cũng là bóc lột con. Người như vậy mà cũng xứng sao?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cậu…cậu nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ run lẩy bẩy, mặt đỏ linh căng. Bà ta đứng loạng choạng, cả người như muốn bốc cháy.
“Lâm Chính…cậu ăn nói hơi quá đáng rồi đấy?”, Tô Quảng cũng tức lắm.
“Đồ nuôi ong tay áo này. Nếu như không có nhà tôi thì cái thứ như cậy đã chết đói từ lâu rồi. Cậu ăn ở nhà tôi. Giờ cậu có tiền thì vênh mặt phải không?”, Trương Tinh Vũ gào lên.
“Ăn ở nhà mọi người sao? Mặc dù những năm qua con không có công việc nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà con đều làm cả. Mọi người thuê người làm, cho họ ăn, họ ở vẫn còn phải trả tiền thêm nữa đấy. Con thì sao? Ngoài ăn ở ra, mọi người cho con được cái gì?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cậu…”, Trương Tinh Vũ á khẩu thế nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm.
“Đủ rồi”, lúc này, Tô Nhu không chịu được nữa bèn quát lớn.
“Con gái, con xem chồng của con kìa. Giờ nó có tiền rồi thì lật mặt, không quen biết ai. Đồ lòng lang dạ sói này! Con mở to mắt ra mà xem”, Trương Tinh Vũ bất lực bèn chạy tới bên cạnh Tô Nhu và chỉ trích Lâm Chính.
“Mẹ! Trên thực tế thì Lâm Chính nói không sai. Mấy năm qua, mẹ đối xử hà khắc với anh ấy quá. Hơn nữa, thi thoảng lại ép anh ấy ly hôn. Giờ Lâm Chính nói vậy, mẹ không thể trách ai khác được”, Tô Nhu trầm giọng.
Trương Tinh Vũ sững sờ: “Tô Nhu! Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Con là con ai thế? Sao tự dưng lại bênh người ngoài? Hay là con bị thằng này bỏ bùa mê thuốc lú rồi? Rốt cuộc thì con đang đứng về bên nào vậy?”
“Mẹ, mặc dù những việc mẹ làm quá đáng nhưng dù sao mẹ là mẹ của con, đương nhiên là con đứng về phía mẹ”.
“Vậy thì tốt. Cuối cùng thì cũng không tốn cơm nuôi. Mau đi nói chuyện, thằng nhóc đó nghe lời của con, mau đi nói với nó đi”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Con nói kiểu gì bây giờ? Anh ấy có sai đâu".
“Nó không sai sao? Vậy con…định làm thế nào?”, Trương Tinh Vũ hỏi .
“Nếu mẹ cảm thấy không thể tha thứ được cho Lâm Chính thì con và anh ấy ly hôn vậy?”, Tô Nhu nói.
Trương Tinh Vũ nghe như sét đánh ngang tai: “Không được ly hôn! Tuyệt đối không được!”
“Tại sao ạ? Không phải mẹ luôn hi vọng con và Lâm Chính ly hôn sao?”
“Đó là trước đây! Giờ mẹ không cho phép. Mẹ nói con nghe, nếu mà con và Lâm Chính ly hôn thì mẹ sẽ lập tức nhảy từ đây xuống”, bà ta hét lên và lao về phía cửa sổ.
Tô Nhu tái mặt, vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, con không ly hôn nữa. Mẹ đừng kích động! Nào!”
“Vậy còn được”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
Giờ Lâm Chính có tiền, sao bà ta có thể đồng ý cho Tô Nhu ly hôn được. Lần này ai đuổi Lâm Chính đi thì bà ta sẽ sống chết với kẻ đó. Tô Nhu thở dài. Làm gì có chuyện cô không hiểu tâm tư của Trương Tinh Vũ.
Lúc này, Trương Tinh Vũ chỉ vẫy tay với Tô Nhu: “Tô Nhu, mẹ định mua một căn nhà ở ngoại ô Giang Thành, con bỏ tiền ra đi”.
“Tiền? Tiền gì ạ? Mẹ, con không có tiền”, Tô Nhu giật mình.
“Con không có nhưng chồng con có”, Trương Tinh Vũ lườm.
Bà ta không thể lấy được tiền từ Lâm Chính nên định thông qua Tô Nhu để có được.
“Mẹ…đó là tiền của Lâm Chính mà…”, Tô Nhu tỏ vẻ khó xử.
“Tiền của Lâm Chính không phải tiền của con hở? Hai đứa là vợ chồng cơ mà. Lẽ nào lại còn chia tài sản? Con đừng tưởng mẹ không biết. Trước đây cứ mỗi lần tới lễ tết con đều lén lút đưa tiền cho nó để nó mua quần áo. Giờ nói phát tài rồi, đưa cho vợ ít cũng là điều hợp lý mới phải chứ?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Mẹ, mẹ đừng khiến con khó xử”.
Trương Tinh Vũ nghe xong thì ngồi phịch xuống đất và gào khóc" “Trời đất ơi! Sao số tôi khổ thế này, bị gả cho một người chồng vô dụng, khó khăn lắm mới nuôi được một cô con gái mà nó lại mặc kệ tôi. Tôi khổ quá. Giờ sống còn có ý nghĩa gì nữa đây! Tôi chết đi cho xong! Hu hu…”
Trương Tinh Vũ nước mắt lã chã, đứng dậy trèo lên cửa sổ.
“Tinh Vũ, đừng làm bậy?”, Tô Quảng vội giữ bà ta lại.
“Mẹ đừng kích động”", Tô Nhu cũng cuống cả lên, vội ôm lấy tay bà ta.
“Buông ra. Tôi không có đứa con bất hiếu như cô. Để tôi chết đi. Hu hu”, Trương Tinh Vũ điên cuồng gào thét.
Tô Nhu bất lực đành phải hạ mình: “Mẹ! Được rồi. Để con đi nói với Lâm Chính”.
Trương Tinh Vũ nghe thấy vậy thì không giãy giụa nữa mà quẹt ngang nước mắt: “Tô Nhu, mẹ biết trong lòng con vẫn còn có mẹ mà. Con sẽ nghĩ cho mẹ. Mẹ nuôi con lớn bằng này cũng không dễ dàng gì, giờ bọn con phát triển được thì chẳng lẽ lại không để mẹ sống tốt hơn sao?"
“Được rồi! Con biết rồi!”, Tô Nhu cũng hết cách. Cô đành quay người đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính quan sát hết sự việc nhưng không nói gì. Tô Nhu nhìn anh rồi kéo anh ra ngoài.
Lâm Chính vẫn im lặng như đợi cô lên tiếng.
Thế rồi...Tô Nhu không nói gì chỉ móc vài tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
Khoảng một phút sau cô bước vào, nhét tấm thẻ vào tay Trương Tinh Vũ.
“Mẹ! Mẹ cầm số tiền này trước đi, đây là bốn trăm nghìn tệ, mẹ lấy đi thanh toán trước”
Dứt lời, Lâm Chính bàng hoàng. Từ đầu tới cuối, Tô Nhu chưa từng có ý định sẽ lấy khoản tiền bồi thường đó của Lâm Chính...
Chương 1065: Cổ đông lớn
“Cái gì? Chỉ có bốn trăm nghìn tệ? Keo kiệt thế sao?”.
Trương Tinh Vũ không vui, nhìn thẻ ngân hàng, sắc mặt tối lại nhiều: “Mẹ đã nghe nói rồi, tiền bồi thường của chồng con phải đến hàng trăm triệu!”.
“Làm gì có nhiều như vậy. Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa. Vả lại Lâm Chính cũng định lấy số tiền đó lập nghiệp, bây giờ anh ấy cũng phải tiết kiệm tiền sống qua ngày, mẹ đừng ép anh ấy nữa!”, Tô Nhu cười chua chát.
Trương Tinh Vũ suy nghĩ một lúc, khẽ hừ một tiếng: “Được thôi con gái, mẹ tạm thời tha cho cậu ta. Nhưng mẹ nói con biết, số tiền bốn trăm nghìn tệ này vẫn chưa đủ! Ít nhất cậu ta phải bỏ mười triệu tệ ra hiếu thuận với bố mẹ vợ, chỉ lấy một phần mười của cậu ta, không quá đáng chứ?”.
“Mẹ…”, Tô Nhu sắp khóc ra được.
“Được rồi, lần này mẹ không gây với con nữa, nhưng con phải làm công tác tư tưởng cho chồng con. Có tiền thì không cần bố mẹ vợ nữa sao? Nếu vậy, e rằng ngày nào đó cậu ta sẽ ruồng bỏ luôn người vợ là con luôn đấy!”.
Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, kéo tay Tô Quảng rời khỏi nhà.
Hai người vừa đi, rốt cuộc Tô Nhu cũng thở phào.
“Em có thể hỏi anh tiền. Nếu là em lên tiếng, bất kể em cần bao nhiêu, anh cũng sẽ cho”, Lâm Chính thản nhiên nhìn cô, nói.
“Lâm Chính, anh biết tính của em mà, tiền em sẽ tự kiếm. Số tiền đó thuộc về anh, hơn nữa anh hoàn toàn không nợ em thứ gì, em không có tư cách mở miệng đòi tiền anh”, Tô Nhu lắc đầu nói.
“Nhưng em là vợ anh, không phải sao?”, Lâm Chính nói.
“Vợ?”, Tô Nhu hơi ngạc nhiên, cúi đầu xuống, khàn giọng nói: “Nhưng bao nhiêu năm nay, em thật sự có làm hết nghĩa vụ của người vợ đâu? Trừ là vợ trên danh nghĩa, những cái khác em hoàn toàn không xứng làm vợ anh”.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh không ngờ Tô Nhu lại nói ra lời như vậy…
“Được rồi Lâm Chính, anh đừng quan tâm đến những chuyện này nữa. Bây giờ anh cũng đã có tiền, em hi vọng anh có thể sử dụng số tiền đó làm nên sự nghiệp, đừng có ù ù cạc cạc sống qua ngày nữa. Thật ra anh là một người rất có bản lĩnh, anh hoàn toàn không cần phải làm một người ở rể mà ai cũng xem thường”.
“Vậy em cảm thấy anh nên làm gì mới tốt?”.
“Anh có thể sáng lập công ty của mình, nhắm chuẩn thị trường có triển vọng tốt gầy dựng sự nghiệp, hoặc cũng có thể mở một bệnh viện tư. Không phải anh rất có hứng thú với y học sao? Đi theo ngành này hoàn toàn không thành vấn đề”, Tô Nhu cười nói.
“Vậy nếu anh đầu tư hết một trăm triệu này vào Quốc tế Duyệt Nhan thì sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, Tô Nhu như bị sét đánh, lập tức ngẩn ra.
Lâm Chính cầm điện thoại, gọi vào một số.
“Alo, giúp tôi đầu tư toàn bộ số tiền mà Cư Chí Cường bồi thường cho tôi vào Quốc tế Duyệt Nhan. Ừ, chỉ thế thôi”.
Lâm Chính nói một câu đơn giản, sau đó cúp máy.
Tô Nhu ngơ ngác nhìn anh, sau đó la lên: “Anh điên rồi à?”.
“Anh không có tài kinh doanh, chi bằng để em làm, cuối năm chia lợi nhuận cho anh là được”.
“Nhưng…”, Tô Nhu mím môi, trong lòng rối bời.
Cô cảm thấy vừa tức giận vừa cảm động.
Cô còn hi vọng Lâm Chính có thể dùng số tiền này vươn lên, không hi vọng anh có thể kiếm về nhiều tiền hơn, nhưng chỉ cần có thể sống cho ra dáng là được rồi.
Không ngờ anh lại phất tay đẩy một trăm triệu này lên đầu mình.
Anh ăn bám đến nghiện rồi à?
“Bây giờ anh hối hận còn kịp”, Tô Nhu hít sâu một hơi, nói.
“Không cần, Tiểu Nhu, sau này dựa vào em hết”, Lâm Chính nói.
“Anh… Thôi bỏ đi, nếu đã như vậy, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của Quốc tế Duyệt Nhan, lợi nhuận cuối năm em sẽ chia cho anh theo tỷ lệ”, Tô Nhu bất lực thở dài.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Giải quyết xong chuyện này, Tô Nhu bèn vội vã về văn phòng, xử lý khoản tiền kếch xù mà Lâm Chính đột nhiên chuyển tới.
Lâm Chính thì lại quay về Dương Hoa.
Qua sự nỗ lực của nhóm Khang Gia Hào và Kỷ Văn, nhà họ Vương đã tan rã. Đa số chứng cứ phạm tội của người nhà họ Vương đã được Khang Gia Hào thu thập được, đồng thời giao cho cảnh sát.
Lần này nhà họ Vương xong thật rồi.
Còn Nhậm Quy, đương nhiên cũng không dễ chịu. Thiên Hằng vì chuyện này mà tổn thất nặng nề, bản thân Nhậm Quy thì vướng vào nhiều tội danh tranh chấp thương mại, lừa đảo thương mại và phỉ báng, vu khống… vô cùng chật vật. Cổ phiếu của Thiên Hằng cũng sụt giảm nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều biết Thiên Hằng tiêu rồi.
Kèm theo đó, gần một trăm doanh nghiệp lớn nhỏ đã bắt tay với Thiên Hằng tấn công Dương Hoa cũng gặp phải cú sốc.
Trong trận chiến này, Dương Hoa toàn thắng.
Tầm nhìn của Mã Hải cũng vô cùng độc đáo, lập tức nhân cơ hội thu mua vài công ty con có tiềm lực dưới trướng Thiên Hằng, nuốt sạch chiếc bánh to là Thiên Hằng.
Những tập đoàn tài chính xí nghiệp khác nhìn mà đỏ mắt, cũng muốn chia một chén súp.
Nhưng Thiên Hằng là chiến lợi phẩm của Dương Hoa, vào thời khắc mấu chốt này, không ai dám nhảy ra tranh với Dương Hoa.
Nếu không, đó sẽ là khiêu khích Dương Hoa, xem Dương Hoa là kẻ địch.
Bây giờ Dương Hoa như mặt trời ban trưa, ai còn dám đối đầu với Dương Hoa?
Những chuyện này Mã Hải sẽ xử lý thỏa đáng, Lâm Chính chỉ cần xem qua là được.
Anh ngồi ở văn phòng, xem tài liệu.
Lúc này, Cung Hỉ Vân dẫn theo một người phụ nữ đi vào văn phòng.
Nhìn thấy Vương Tử Tường nằm trên cáng, tất cả mọi người đều bàng hoàng.
“Người này là ai vậy?”
“Hình như là Vương Tử Tường!”
“Vương Tử Tường? Anh ta là ai?”
“Đến Vương Tử Tường mà anh cũng không biết à? Đó là cậu chủ của nhà họ Vương đấy, là cháu trai của ông cụ Vương. Vậy mà anh không biết sao?”
“Đó là cậu ấm có tiếng của Giang Thành cơ mà!”
“Nghe nói người này làm rất nhiều chuyện xấu xa. Giờ tự dưng lại phải nằm cáng như thế này”.
“Không biết là tại sao? Có lẽ do làm nhiều việc xấu quá nên gặp quả báo cũng nên”.
Đám đông bàn tán, có rất nhiều anh hùng bàn phím đặt ra dấu hỏi. Rõ ràng họ không biết người này là ai. Nhưng cũng có rất nhiều người cung cấp những câu chuyện liên quan tới Tử Tường để phổ biến cho mọi người. Sau khi biết được đây là một cậu ấm chuyên gây tai tiếng và làm điều ác thì ai cũng thả icon tức giận.
“Chết tiệt, hóa ra là đồ cặn bã à”.
“Thứ chó má như vậy sao còn sống đến tận giờ chứ?”
“Giờ cậu ta liệt chưa? Liệt thì tốt!”
“Người làm việc ác thì sẽ không có kết cục tốt đẹp được đâu”.
Cộng đồng mạng nhao nhao lên chửi rủa Vương Tử Tường. Thế nhưng anh ta căn bản không nghe thấy. Đối với ông cụ Vương, sự xuất hiện của Vương Tử Tường có nghĩa là mọi chuyện đã thật sự kết thúc rồi. Nhà họ Vương đã bị phán tội chết!
Lâm Chính bắt đầu châm cứu cho Vương Tử Tường. Một lúc sau, vùng cổ của Vương Tử Tường được ghim đầy châm bạc. Sau đó Mã Hải bưng tới một bát thuốc nóng. Lâm Chính bón cho Vương Tử Tường.
Ực ực…Vương Tử Tường đang bị liệt toàn thân bắt đầu có thể hồi phục được chức năng ăn uống.
“Bố, chuyện này…là thế nào? Tại sao…Vương Tử Tường có thể…”, Vương Khang trố tròn mắt, run rẩy chỉ về phía Vương Tử Tường.
“Xong thật rồi!”, ông cụ Vương dường như già thêm chục tuổi. Ông ta run rẩy nói: “Bố không ngờ chủ tịch Lâm lại làm vậy với Vương Tử Tường. Chúng ta xong thật rồi”.
“Bố! Rốt cuộc thần y Lâm định làm gì? Bố nói cho con biết với, để con đi ngăn cậu ta lại”, Vương Khang cũng cuống cả lên.
“Ngăn lại sao?”, ông cụ Vương run rẩy, vội hô lên: “Đúng rồi! Phải đi ngăn thần y Lâm lại! Mau! Mau lao tới, đừng để thần y Lâm cứu Vương Tử Tường. Tử Tường luôn trong trạng thái hôn mê, nó căn bản không biết mối quan hệ giữa chúng ta và Dương Hoa. Thần y Lâm chỉ cần dùng vài lời nói là đã có thể biết được thân phận thực sực sự của Lục Tuyết, nếu để cậu ta biết được thêm thông tin gì thì tới khi đó chúng ta không thể nào cứu vãn được tình hình đâu. Mau đi ngăn thần y Lâm lại”.
Ông cụ gào lên. Vương Khang cũng mặc kệ, cứ thế lao về phía trước như một kẻ điên. Toàn bộ nhà họ Vương cũng bắt đầu hành động.
Thế nhưng khi họ vừa có ý định thì đã bị toàn bộ người của Cung Hỉ Vân và Tử Thiên kiểm soát. Bọn họ bụm chặt miệng người nhà họ Vương khiến chúng bất động.
Ông cụ Vương và Vương Khang chỉ biết trố mắt nhìn cảnh tượng đó. Thần y Lâm đã sớm có sự chuẩn bị rồi. Bọn họ không thể làm được gì.
Một lúc sau, với một loạt các thao tác điều trị thì cuối cùng Vương Tử Tường đã hồi phục được ý thức. Anh ta từ từ mở mắt.
“Tôi…tôi làm sao vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta nói bằng giọng yếu ớt.
“Vương Tử Tường tôi hỏi anh, người nhà họ Vương cử rất nhiều người tới làm gián điệp bên trong Dương Hoa phải không?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy! Sao anh biết?”, Vương Tử Tường vô thức hỏi.
Dứt lời, cả hiện trường nháo nhào: “Ôi đúng là như vậy thật à?”
“Hóa ra là người nhà họ Vương”.
“Nhà họ Vương không phải cũng là người của Dương Hoa sao? Sao họ lại làm ra những chuyện như vậy chứ?”
“Anh còn không hiểu sao? Nhà họ Vương phản bội Dương Hoa, cấu kết với Nhậm Quy, bán toàn bộ thông tin cơ mật của Dương Hoa cho Nhậm Quy đó”.
“Chẳng trách Nhậm Quy lại có được phương thuốc đó của Dương Hoa, hóa ra là thế..”
“Người nhà họ Vương cũng độc ác quá”.
Đám đông hét lên, chửi rủa không thôi. Đám nhà báo lập tức khóa chặt người nhà họ Vương và dồn dập đưa ra câu hỏi với ông cụ.
Cung Hỉ Vân và Từ Thiên cũng nói thuộc hạ buông họ ra. Lúc này nhà họ Vương có thể lên tiếng rồi. Thế nhưng ai cũng im thin thít. Bởi vì lúc này có nói gì thì cũng đã muộn…
Ông cụ Vương nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, không thể hiện ra biểu cảm gì nhiều. Vương Khang lúc này đã hét lên, ngồi phụp xuống gào thét.
“Chuyện gì vậy? Tôi đang ở đâu? Vừa rồi ai đã nói chuyện với tôi vậy?”, Vương Tử Tường cảm thấy mơ hồ. Anh ta quay qua hai bên một cách khó khăn và hỏi.
“Đưa cậu Vương tới bệnh viện chữa trị cho cẩn thận”, Lâm Chính nói với người bên cạnh.
“Vâng chủ tịch!”, những người bên cạnh lập tức đưa Vương Tử Tường đang không hiểu mô tê gì tới bệnh viện.
Lâm Chính nhìn về phía ông cụ Vương.
“Chủ tịch Lâm, cậu được lắm”, ông cụ Vương nói bằng vẻ vô cảm.
“Tôi đã cho nhà họ Vương cơ hội nhưng các người lại không biết trân trọng”, Lâm Chính nói.
“Nói đúng ra thì tôi đã đánh giá cậu quá thấp. Tôi thật không ngờ cậu lại đa mưu như vậy…Đây là năng lực mà không phải ai ở tuổi cậu cũng có”, ông cụ Vương nói giọng khàn khàn.
“Giờ có nói gì thì cũng đã muộn rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đúng vậy…muộn rồi…muộn thật rồi. Nhà họ Vương đã bị chôn sống trong tay tôi…thua thật rồi”, ông cụ Vương lầm bầm như phát điên. Vài người cảnh sát nhanh chóng bước tới giữ lấy ông cụ Vương và Vương Khang.
“Ông Vương, chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan tới vụ án lần này, mời ông cùng chúng tôi về đồn để hợp tác điều tra”, người cảnh sát nói.
Ông cụ Vương hít một hơi thật sâu, giơ tay lên.Cảnh sát phất tay. Bọn họ lập tức được đưa đi.
Nhà họ Vương sụp đổ, có nghĩa là cục diện của cả một vùng cũng sụp đổ theo. Nhậm Quy đưa tay vào trong túi áo, run rẩy tìm thuốc nhưng không thấy đâu.Ông ta ngước nhìn Lâm Chính thì thấy anh đang nhìn mình.
“Thật sự không thể đánh bại được người này sao?”, ông ta lầm bầm. Không ai nói cho ông ta biết vì sao.
Lâm Chính dang rộng hai tay: “Các vị, sự việc đã được làm sáng tỏ. Tôi cũng không cần phải nói nhiều nữa. Buổi chiều tôi sẽ tiếp tục việc chẩn đoán. Sau khi kết thúc, những người bị nhồi máu não mà chưa tới kịp thì có thể tiếp tục sử dụng thuốc của Dương Hoa để điều trị. Nếu có nghi ngờ gì về hiệu quả thì có thể liên hệ với chúng tôi. Mọi người về ăn cơm đi”.
Nói xong, Lâm Chính quay người đi vào trong Dương Hoa. Cả hiện trường im lặng, ngay sau đó là tiếng hoan hô rầm trời vang lên. Tất cả đều gọi tên của thần y Lâm.
Hình ảnh thần y Lâm rời đi đã đánh một dấu chấm hết viên mãn cho sự việc lần này.
Chương 1062: Hoàn hảo
Nhậm Quy đã đã thua. Thua một cách hồ đồ và vô lý. Ông ta không còn cơ hội lật ngược thế cờ nữa rồi.
Sau khi buổi chẩn đoán kết thúc, cổ phiếu của Dương Hoa tiếp tục tăng vọt còn tập đoàn Thiên Hằng thì lao dốc, đứng bên bờ phá sản. Đến cả những công ty lớn nhỏ có liên quan tới Thiên Hằng cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Chưa nói tới việc đối phó với Dương Hoa thì lúc này các công ty này cũng đã khó bảo toàn được tính mạng lắm rồi. Đến cả Nhậm Quy cũng đang phải xử lý rất nhiều vấn đề liên quan tới nhà nước, làm gì có thời gian đi lo cho những công ty đó.
Nhà họ Vương càng thê thảm hơn. Khi Vương Tử Tường đưa ra thông tin về những hành động phi pháp của nhà họ Vương dành cho Dương Hoa thì Khang Gia Hào và Kỷ Văn đã cùng hợp lực vạch trần toàn bộ âm mưu của nhà bọn họ.
Lúc đó, có thể nói toàn bộ nhà họ Vương đều rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, không ai thoát được. Cuộc chiến này kết thúc bằng sự chiến thắng của Dương Hoa.
Thế nhưng dù vậy thì công việc của Mã Hải và Lâm Chính vẫn chưa kết thúc. Mã Hải nhân lúc đối phương đang sứt đầu mẻ trán lập tức tiến hành chèn ép và thu mua những công ty liên quan và cả tập đoàn Thiên Hằng của Nhậm Quy
Tập đoàn Thiên Hằng chỉ trong ba ngày đã bị thu nhỏ tới một nửa. Lâm Chính cũng được đà bèn tức tốc cho sản xuất thuốc tiểu đường.
Thuốc mới được tung ra, nhận được phản ứng cực tốt, vừa được người bệnh đánh giá cao lại được những đại y của các nước khác kiểm chứng nên đã khiến đám đông giành mua cho bằng được. Thậm chí nước ngoài còn đặt mua số lượng lớn.
Hoa Dương đành phải xây thêm vài nhà máy để sản xuất. Nhà máy của Chung Hào được liệt vào đối tượng sản xuất trọng điểm. Quy mô cũng được anh chú trọng đầu tư và mở rộng lên gấp ba lần. Chung Hào nhìn nhà máy dần được hoàn thành bèn quỳ xuống khóc thét lên: “Bố! Con đã không phụ sự kỳ vọng của bố rồi ạ…”
Lâm Chính ngồi trong phòng làm việc, im lặng nhìn màn hình máy tính. Mã Hải đẩy cửa bước vào, rảo bước đi tới trước mặt Lâm Chính bằng vẻ đầy kích động.
“Chủ tịch, tập đoàn Thiên Hằng đã bị chúng ta thôn tính hơn một nửa rồi. Những công ty khác cũng đã đầu quân cho chúng ta. Từ hôm nay, Dương Hoa đã trở thành đầu rồng trong nước rồi. Sẽ không còn thế lực nào dám đối kháng với chúng ta nữa. Chúng ta đã thành công! Dương Hoa đã trở thành cái tên không thể bỏ qua rồi! Chúng ta đã làm được”, Mã Hải run rẩy vì xúc động.
“Tôi biết rồi”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu. Anh nhìn điện thoại, đôi mắt sâu thẳm khó đoán được tâm tư: “Cũng tương đối rồi! Ngày đó…sắp tới”.
“Chủ tịch, hiện tại có 31 công ty truyền thông muốn phỏng vấn cậu!”
“Ngoài ra còn có 47 doanh nghiệp hàng đầu muốn mời cậu dùng bữa tối. Đây là danh sách của họ”.
“Có thêm 198 doanh nghiệp muốn bàn chuyện hợp tác với chúng ta".
“Chủ tịch Lâm…còn cả…”, Mã Hải đưa một loạt danh sách ra trước mặt Lâm Chính.
Thông tin chất như núi. Lâm Chính chỉ liếc nhìn và thở dài. Anh đã sớm tính đến chuyện này. Rằng một khi đánh bại được Thiên Hằng của Nhậm Quy thì Dương Hoa sẽ trở thành đầu rồng trong nước và không ai có thể ngăn cản anh được nữa. Nhưng…đó chưa hẳn là điều Lâm Chính mong muốn.
“Ăn tối thì thôi, phỏng vấn cũng lùi lại cho tôi. Tôi không có hứng thú. Còn việc hợp tác thì ông thấy cái nào có lợi cho Dương Hoa thì xử lý giúp tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vâng chủ tich”, Mã Hải gật đầu.
Lâm Chính nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 5h chiều, tới giờ cơm rồi. Bỗng nhiên, điện thoại đổ chuông. Anh liếc nhìn, là Tô Nhu.
“Tô Nhu, sao thế?”, Lâm Chính ấn nút nghe.
“Anh ở đâu, đi ăn cơm thôi”, giọng của Tô Nhu nghe khá nhẹ nhàng.
“Em muốn ăn ở đâu?”, Lâm Chính hỏi.
“Nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần, anh có biết không? Em ở đó đợi anh”.
“Được! Giờ anh đi!”, Lâm Chính gật đầu, sau đó tắt máy.
“Cậu có cần tôi đưa đi không?”, Mã Hải hỏi.
“Không cần đâu, tôi tự lái xe”.
“Cậu muốn xe gì? Alto hay là…
“Thôi khỏi, Lamborghini đi, dù sao thì tôi cũng nói với cô ấy tôi là chủ tịch Lâm rồi. Cô ấy không tin thì thôi vậy”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc. Mã Hải im lặng nhìn theo bóng lưng anh rời đi.
Lâm Chính nhanh chóng lái Lamborghini tới nhà hàng Yên Hỏa Tinh Thần. Có không ít người để ý tới chiếc xe của anh.
Lúc bước vào nhà hàng, anh thấy Tô Nhu và Lạc Thiên đang trò chuyện vô cùng sôi nổi. Thấy anh tới, Lạc Thiên lập tức đứng bật dậy chạy tới kéo tay anh.
“Lâm Chính! Hôm nay anh xử lý mọi chuyện quá hoàn hảo!’, Lâm Chính cười thản nhiên.
Nhưng Tô Nhu thì giật mình: “Lâm Chính đã làm gì cơ?”
Chương 1063: Phú ông
Lạc Thiên giật mình, đột nhiên ý thức ra việc mình quên béng mất nên cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không…không có gì…Hôm nay anh ấy nhập được một lô hàng cực hiếm, đó chính là loại dược liệu mà y quán đang thiếu nên mình cảm thấy vui thôi mà..."
“Vậy à? Chẳng trách cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng anh”, Tô Nhu chợt hiểu ra.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lắc đầu. Anh cảm thấy bây giờ chẳng còn gì phải giấu diếm Tô Nhu nữa.
Tô Nhu là người thông minh, dù có nói ra sự thật thì cô ấy cũng sẽ giữ kín cho anh thôi.
Tới khi đó dù Lâm Chính có tạo ra nhiều mối thù hơn nữa ở đại hội thì Tô Nhu cũng sẽ giả vờ coi như không biết. Còn nếu Tô Nhu thật sự không biết gì hết thì quá tốt.
Ba người vui vẻ dùng bữa.
“Tô Nhu, hôm nay tâm trạng của em không tệ đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Anh không biết sao? Hôm nay thần y Lâm đã xử lý xong xuôi hết mọi việc, Nhậm Quy bị đánh bại rồi?”, Tô Nhu mỉm cười.
“Vậy à?"
“Em biết chắc chắn là chủ tịch Lâm đã có sự chuẩn bị mà, nếu không thì anh ấy đã không tổ chức buổi chẩn đoán miễn phí đó. Giờ đây danh tiếng của tập đoàn Dương Hoa đã len lỏi tất tất cả các ngóc ngách trong nước rồi. Công ty của em cũng không bị ảnh hưởng gì nữa. Em tin có một ngày nhất định sẽ có rất nhiều công ty hợp tác với chúng ta và cũng không cần phải lo lắng về nguồn hàng nữa”, Tô Nhu tươi cười. Mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.
Lạc Thiên cười với Lâm Chính bằng vẻ ý vị và nâng ly: “Vậy thì rất đáng để chúc mừng đấy. Nào, chúng ta cùng cạn ly chúc mừng chủ tịch Lâm!”
“Cạn ly!”, ba người nâng ly. Dù Lâm Chính cảm thấy rất buồn cười.
Được một lúc, điện thoại của Tô Nhu đổ chuông. Cô nhìn điện thoại, nụ cười trên khuôn mặt càng tươi hơn.
“Tô Nhu! Ai gọi tới vậy?”
“Cậu đoán xem", Tô Nhu nói bằng vẻ tinh ngịch.
“Sao mình đoán được? Không phải là chủ tịch Lâm đấy chứ?”, Lạc Thiên cười hi hi.
“Không phải. Đang yên đang lành chủ tịch Lâm gọi cho mình làm gì? Là Cư Chí Cường”, Tô Nhu tỏ vẻ tức giận.
“Cư Chí Cường sao?”, Lạc Thiên ngạc nhiên.
“Anh ta gọi cho em làm gì?”, Lâm Chính cũng kinh ngạc.
“Anh ta không định kiện chúng ta nữa mà bồi thường bộ trang phục Hoa Hi Vọng với toàn bộ số tiền. Lâm Chính, giờ anh đã là phú ông rồi”, Tô Nhu cười nói với anh.
Lâm Chính kinh ngạc. Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại. Có lẽ Cư Chí Cường định dùng hành động này để nịnh anh đây mà. Chỉ đáng tiếc, lúc này hành động của Cư Chí Cường đã quá muộn.
Ăn xong, Lạc Thiên tự về nhà. Lâm Chính và Tô Nhu cùng về tập đoàn Duyệt Nhan. Hai người vừa bước vào chưa được bao lâu thì...
Cộc cộc cộc! Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. Tô Nhu đang định đi tắm phải giật mình, lật đật chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở thì Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đã hồng hộc lao vào: “Ây da con gái, cuối cùng thì con cũng đổi đời rồi! Hu hu…”
Trương Tinh Vũ hét lên rồi ôm chầm lấy Tô Nhu khóc nức nở. Tô Nhu hoang mang.
“Mẹ sao thế? Có chuyện gì vậy?”, cô cảm thấy không hiểu
“Con còn hỏi là có chuyện gì à? Con tưởng mẹ ngu chắc? Chồng của con giờ là phú ông rồi, không còn là thằng rể vô dụng nữa, lẽ nào con không vui sao?”, Trương Tinh Vũ cười ha ha.
Tô Nhu bừng tỉnh, bật cười chua chát: “Con còn tưởng là chuyện gì. Hóa ra là chuyện đó à. Mẹ…có gì đáng để vui chứ…Tiền nhiều hay ít không ảnh hưởng gì nhiều, chỉ cần cả nhà vui vẻ là được mà”.
“Đúng đúng, chúng ta vui vẻ thì chuyện gì cũng tốt…À phải rồi, chồng con đâu rồi?”, Trương Tinh Vũ vội vàng nói.
“Có việc gì không ạ?”, Lâm Chính đang chuẩn bị lấy quần áo đi tắm liền bước ra hỏi.
“Lâm Chính, chúc mừng cậu đã trở thành phú ông. Nói đi, định bỏ ra bao nhiêu để bày tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ vợ đây?”, Trương Tinh Vũ cười toe toét.
“Tiền?”
Lâm Chính chau mày: “Nếu con không có tiền thì có phải là không thể hiếu kính với bố mẹ không?”
“Không có tiền lại còn đòi hiếu với chả kính. Cậu tưởng cả người cậu, ngoài chút may mắn ra thì còn có gì có thể khiến cho bố mẹ vợ của cậu vui vẻ được chứ?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Nếu là vậy thì xin lỗi, con không có tiền”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. Dứt lời nụ cười trên khuôn mặt Trương Tinh Vũ trở nên cứng đơ. Bà ta nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Ý cậu là gì?”
“Con không có ý gì, chỉ là con muốn nói, con sẽ không hiếu kính với bố mẹ, bởi vì bố mẹ chưa bao giờ coi con là con rể cả. Con thà quyên góp hết tiền cho bọn nhỏ và những người ở vùng núi khó khăn cũng sẽ không bỏ ra để hiếu kính bố mẹ đâu”, Lâm Chính nhìn chăm chăm hai người bọn họ và nói thẳng.
Dứt lời, cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều bàng hoàng.
Chương 1064: Ăn vạ
Có lẽ hai người họ không ngờ rằng Lâm Chính sẽ trả lời như vậy. Tô Nhu cũng kinh ngạc nhìn anh. Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng.
Tầm khoảng vài giây sau.
“Đồ chết tiệt này. Cậu là cái thá gì? Cậu có giỏi thì nói lại xem”, Trương Tinh Vũ gào lên như muốn xé rách cả cổ họng.
“Còn cần con lặp lại sao? Con nói lần nữa, tiền của con sẽ không đưa cho bố mẹ một đồng. Bố mẹ nghe rõ chưa?”, Lâm Chính quát lại. Lần này anh không hề nhượng bộ.
“Hả?”, Trương Tinh Vũ hét lên, giơ nanh múa vuốt nhào về phía Lâm Chính.
Tô Nhu ở phía sau vội vàng lao lên ôm bà ta lại. Thế nhưng bà ta chỉ trợn ngược mắt: “Lâm Chính! Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi là mẹ vợ của cậu, lẽ nào cậu lại nói với tôi bằng giọng điệu như vậy?”
“Mẹ vợ sao? Từ lúc con bước vào nhà này, có ai coi con là con rể bao giờ chưa? Mỗi ngày nếu không phải là sỉ nhục thì cũng là bóc lột con. Người như vậy mà cũng xứng sao?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cậu…cậu nói cái gì?”, Trương Tinh Vũ run lẩy bẩy, mặt đỏ linh căng. Bà ta đứng loạng choạng, cả người như muốn bốc cháy.
“Lâm Chính…cậu ăn nói hơi quá đáng rồi đấy?”, Tô Quảng cũng tức lắm.
“Đồ nuôi ong tay áo này. Nếu như không có nhà tôi thì cái thứ như cậy đã chết đói từ lâu rồi. Cậu ăn ở nhà tôi. Giờ cậu có tiền thì vênh mặt phải không?”, Trương Tinh Vũ gào lên.
“Ăn ở nhà mọi người sao? Mặc dù những năm qua con không có công việc nhưng chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà con đều làm cả. Mọi người thuê người làm, cho họ ăn, họ ở vẫn còn phải trả tiền thêm nữa đấy. Con thì sao? Ngoài ăn ở ra, mọi người cho con được cái gì?”, Lâm Chính hừ giọng.
“Cậu…”, Trương Tinh Vũ á khẩu thế nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm.
“Đủ rồi”, lúc này, Tô Nhu không chịu được nữa bèn quát lớn.
“Con gái, con xem chồng của con kìa. Giờ nó có tiền rồi thì lật mặt, không quen biết ai. Đồ lòng lang dạ sói này! Con mở to mắt ra mà xem”, Trương Tinh Vũ bất lực bèn chạy tới bên cạnh Tô Nhu và chỉ trích Lâm Chính.
“Mẹ! Trên thực tế thì Lâm Chính nói không sai. Mấy năm qua, mẹ đối xử hà khắc với anh ấy quá. Hơn nữa, thi thoảng lại ép anh ấy ly hôn. Giờ Lâm Chính nói vậy, mẹ không thể trách ai khác được”, Tô Nhu trầm giọng.
Trương Tinh Vũ sững sờ: “Tô Nhu! Rốt cuộc con bị làm sao vậy? Con là con ai thế? Sao tự dưng lại bênh người ngoài? Hay là con bị thằng này bỏ bùa mê thuốc lú rồi? Rốt cuộc thì con đang đứng về bên nào vậy?”
“Mẹ, mặc dù những việc mẹ làm quá đáng nhưng dù sao mẹ là mẹ của con, đương nhiên là con đứng về phía mẹ”.
“Vậy thì tốt. Cuối cùng thì cũng không tốn cơm nuôi. Mau đi nói chuyện, thằng nhóc đó nghe lời của con, mau đi nói với nó đi”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Con nói kiểu gì bây giờ? Anh ấy có sai đâu".
“Nó không sai sao? Vậy con…định làm thế nào?”, Trương Tinh Vũ hỏi .
“Nếu mẹ cảm thấy không thể tha thứ được cho Lâm Chính thì con và anh ấy ly hôn vậy?”, Tô Nhu nói.
Trương Tinh Vũ nghe như sét đánh ngang tai: “Không được ly hôn! Tuyệt đối không được!”
“Tại sao ạ? Không phải mẹ luôn hi vọng con và Lâm Chính ly hôn sao?”
“Đó là trước đây! Giờ mẹ không cho phép. Mẹ nói con nghe, nếu mà con và Lâm Chính ly hôn thì mẹ sẽ lập tức nhảy từ đây xuống”, bà ta hét lên và lao về phía cửa sổ.
Tô Nhu tái mặt, vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, con không ly hôn nữa. Mẹ đừng kích động! Nào!”
“Vậy còn được”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
Giờ Lâm Chính có tiền, sao bà ta có thể đồng ý cho Tô Nhu ly hôn được. Lần này ai đuổi Lâm Chính đi thì bà ta sẽ sống chết với kẻ đó. Tô Nhu thở dài. Làm gì có chuyện cô không hiểu tâm tư của Trương Tinh Vũ.
Lúc này, Trương Tinh Vũ chỉ vẫy tay với Tô Nhu: “Tô Nhu, mẹ định mua một căn nhà ở ngoại ô Giang Thành, con bỏ tiền ra đi”.
“Tiền? Tiền gì ạ? Mẹ, con không có tiền”, Tô Nhu giật mình.
“Con không có nhưng chồng con có”, Trương Tinh Vũ lườm.
Bà ta không thể lấy được tiền từ Lâm Chính nên định thông qua Tô Nhu để có được.
“Mẹ…đó là tiền của Lâm Chính mà…”, Tô Nhu tỏ vẻ khó xử.
“Tiền của Lâm Chính không phải tiền của con hở? Hai đứa là vợ chồng cơ mà. Lẽ nào lại còn chia tài sản? Con đừng tưởng mẹ không biết. Trước đây cứ mỗi lần tới lễ tết con đều lén lút đưa tiền cho nó để nó mua quần áo. Giờ nói phát tài rồi, đưa cho vợ ít cũng là điều hợp lý mới phải chứ?”, Trương Tinh Vũ hừ giọng.
“Mẹ, mẹ đừng khiến con khó xử”.
Trương Tinh Vũ nghe xong thì ngồi phịch xuống đất và gào khóc" “Trời đất ơi! Sao số tôi khổ thế này, bị gả cho một người chồng vô dụng, khó khăn lắm mới nuôi được một cô con gái mà nó lại mặc kệ tôi. Tôi khổ quá. Giờ sống còn có ý nghĩa gì nữa đây! Tôi chết đi cho xong! Hu hu…”
Trương Tinh Vũ nước mắt lã chã, đứng dậy trèo lên cửa sổ.
“Tinh Vũ, đừng làm bậy?”, Tô Quảng vội giữ bà ta lại.
“Mẹ đừng kích động”", Tô Nhu cũng cuống cả lên, vội ôm lấy tay bà ta.
“Buông ra. Tôi không có đứa con bất hiếu như cô. Để tôi chết đi. Hu hu”, Trương Tinh Vũ điên cuồng gào thét.
Tô Nhu bất lực đành phải hạ mình: “Mẹ! Được rồi. Để con đi nói với Lâm Chính”.
Trương Tinh Vũ nghe thấy vậy thì không giãy giụa nữa mà quẹt ngang nước mắt: “Tô Nhu, mẹ biết trong lòng con vẫn còn có mẹ mà. Con sẽ nghĩ cho mẹ. Mẹ nuôi con lớn bằng này cũng không dễ dàng gì, giờ bọn con phát triển được thì chẳng lẽ lại không để mẹ sống tốt hơn sao?"
“Được rồi! Con biết rồi!”, Tô Nhu cũng hết cách. Cô đành quay người đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính quan sát hết sự việc nhưng không nói gì. Tô Nhu nhìn anh rồi kéo anh ra ngoài.
Lâm Chính vẫn im lặng như đợi cô lên tiếng.
Thế rồi...Tô Nhu không nói gì chỉ móc vài tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra.
Khoảng một phút sau cô bước vào, nhét tấm thẻ vào tay Trương Tinh Vũ.
“Mẹ! Mẹ cầm số tiền này trước đi, đây là bốn trăm nghìn tệ, mẹ lấy đi thanh toán trước”
Dứt lời, Lâm Chính bàng hoàng. Từ đầu tới cuối, Tô Nhu chưa từng có ý định sẽ lấy khoản tiền bồi thường đó của Lâm Chính...
Chương 1065: Cổ đông lớn
“Cái gì? Chỉ có bốn trăm nghìn tệ? Keo kiệt thế sao?”.
Trương Tinh Vũ không vui, nhìn thẻ ngân hàng, sắc mặt tối lại nhiều: “Mẹ đã nghe nói rồi, tiền bồi thường của chồng con phải đến hàng trăm triệu!”.
“Làm gì có nhiều như vậy. Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung nữa. Vả lại Lâm Chính cũng định lấy số tiền đó lập nghiệp, bây giờ anh ấy cũng phải tiết kiệm tiền sống qua ngày, mẹ đừng ép anh ấy nữa!”, Tô Nhu cười chua chát.
Trương Tinh Vũ suy nghĩ một lúc, khẽ hừ một tiếng: “Được thôi con gái, mẹ tạm thời tha cho cậu ta. Nhưng mẹ nói con biết, số tiền bốn trăm nghìn tệ này vẫn chưa đủ! Ít nhất cậu ta phải bỏ mười triệu tệ ra hiếu thuận với bố mẹ vợ, chỉ lấy một phần mười của cậu ta, không quá đáng chứ?”.
“Mẹ…”, Tô Nhu sắp khóc ra được.
“Được rồi, lần này mẹ không gây với con nữa, nhưng con phải làm công tác tư tưởng cho chồng con. Có tiền thì không cần bố mẹ vợ nữa sao? Nếu vậy, e rằng ngày nào đó cậu ta sẽ ruồng bỏ luôn người vợ là con luôn đấy!”.
Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, kéo tay Tô Quảng rời khỏi nhà.
Hai người vừa đi, rốt cuộc Tô Nhu cũng thở phào.
“Em có thể hỏi anh tiền. Nếu là em lên tiếng, bất kể em cần bao nhiêu, anh cũng sẽ cho”, Lâm Chính thản nhiên nhìn cô, nói.
“Lâm Chính, anh biết tính của em mà, tiền em sẽ tự kiếm. Số tiền đó thuộc về anh, hơn nữa anh hoàn toàn không nợ em thứ gì, em không có tư cách mở miệng đòi tiền anh”, Tô Nhu lắc đầu nói.
“Nhưng em là vợ anh, không phải sao?”, Lâm Chính nói.
“Vợ?”, Tô Nhu hơi ngạc nhiên, cúi đầu xuống, khàn giọng nói: “Nhưng bao nhiêu năm nay, em thật sự có làm hết nghĩa vụ của người vợ đâu? Trừ là vợ trên danh nghĩa, những cái khác em hoàn toàn không xứng làm vợ anh”.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh không ngờ Tô Nhu lại nói ra lời như vậy…
“Được rồi Lâm Chính, anh đừng quan tâm đến những chuyện này nữa. Bây giờ anh cũng đã có tiền, em hi vọng anh có thể sử dụng số tiền đó làm nên sự nghiệp, đừng có ù ù cạc cạc sống qua ngày nữa. Thật ra anh là một người rất có bản lĩnh, anh hoàn toàn không cần phải làm một người ở rể mà ai cũng xem thường”.
“Vậy em cảm thấy anh nên làm gì mới tốt?”.
“Anh có thể sáng lập công ty của mình, nhắm chuẩn thị trường có triển vọng tốt gầy dựng sự nghiệp, hoặc cũng có thể mở một bệnh viện tư. Không phải anh rất có hứng thú với y học sao? Đi theo ngành này hoàn toàn không thành vấn đề”, Tô Nhu cười nói.
“Vậy nếu anh đầu tư hết một trăm triệu này vào Quốc tế Duyệt Nhan thì sao?”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Anh vừa dứt lời, Tô Nhu như bị sét đánh, lập tức ngẩn ra.
Lâm Chính cầm điện thoại, gọi vào một số.
“Alo, giúp tôi đầu tư toàn bộ số tiền mà Cư Chí Cường bồi thường cho tôi vào Quốc tế Duyệt Nhan. Ừ, chỉ thế thôi”.
Lâm Chính nói một câu đơn giản, sau đó cúp máy.
Tô Nhu ngơ ngác nhìn anh, sau đó la lên: “Anh điên rồi à?”.
“Anh không có tài kinh doanh, chi bằng để em làm, cuối năm chia lợi nhuận cho anh là được”.
“Nhưng…”, Tô Nhu mím môi, trong lòng rối bời.
Cô cảm thấy vừa tức giận vừa cảm động.
Cô còn hi vọng Lâm Chính có thể dùng số tiền này vươn lên, không hi vọng anh có thể kiếm về nhiều tiền hơn, nhưng chỉ cần có thể sống cho ra dáng là được rồi.
Không ngờ anh lại phất tay đẩy một trăm triệu này lên đầu mình.
Anh ăn bám đến nghiện rồi à?
“Bây giờ anh hối hận còn kịp”, Tô Nhu hít sâu một hơi, nói.
“Không cần, Tiểu Nhu, sau này dựa vào em hết”, Lâm Chính nói.
“Anh… Thôi bỏ đi, nếu đã như vậy, anh sẽ là cổ đông lớn nhất của Quốc tế Duyệt Nhan, lợi nhuận cuối năm em sẽ chia cho anh theo tỷ lệ”, Tô Nhu bất lực thở dài.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu.
Giải quyết xong chuyện này, Tô Nhu bèn vội vã về văn phòng, xử lý khoản tiền kếch xù mà Lâm Chính đột nhiên chuyển tới.
Lâm Chính thì lại quay về Dương Hoa.
Qua sự nỗ lực của nhóm Khang Gia Hào và Kỷ Văn, nhà họ Vương đã tan rã. Đa số chứng cứ phạm tội của người nhà họ Vương đã được Khang Gia Hào thu thập được, đồng thời giao cho cảnh sát.
Lần này nhà họ Vương xong thật rồi.
Còn Nhậm Quy, đương nhiên cũng không dễ chịu. Thiên Hằng vì chuyện này mà tổn thất nặng nề, bản thân Nhậm Quy thì vướng vào nhiều tội danh tranh chấp thương mại, lừa đảo thương mại và phỉ báng, vu khống… vô cùng chật vật. Cổ phiếu của Thiên Hằng cũng sụt giảm nghiêm trọng.
Tất cả mọi người đều biết Thiên Hằng tiêu rồi.
Kèm theo đó, gần một trăm doanh nghiệp lớn nhỏ đã bắt tay với Thiên Hằng tấn công Dương Hoa cũng gặp phải cú sốc.
Trong trận chiến này, Dương Hoa toàn thắng.
Tầm nhìn của Mã Hải cũng vô cùng độc đáo, lập tức nhân cơ hội thu mua vài công ty con có tiềm lực dưới trướng Thiên Hằng, nuốt sạch chiếc bánh to là Thiên Hằng.
Những tập đoàn tài chính xí nghiệp khác nhìn mà đỏ mắt, cũng muốn chia một chén súp.
Nhưng Thiên Hằng là chiến lợi phẩm của Dương Hoa, vào thời khắc mấu chốt này, không ai dám nhảy ra tranh với Dương Hoa.
Nếu không, đó sẽ là khiêu khích Dương Hoa, xem Dương Hoa là kẻ địch.
Bây giờ Dương Hoa như mặt trời ban trưa, ai còn dám đối đầu với Dương Hoa?
Những chuyện này Mã Hải sẽ xử lý thỏa đáng, Lâm Chính chỉ cần xem qua là được.
Anh ngồi ở văn phòng, xem tài liệu.
Lúc này, Cung Hỉ Vân dẫn theo một người phụ nữ đi vào văn phòng.
Bình luận facebook