-
Chương 856-860
Chương 856: Chấn động thế giới
Anna sững sờ khi nghe thấy vậy. Cô ta còn định nói thêm mà Lâm Chính đã đồng ý luôn rồi. Lại còn vô cùng dứt khoát. Lẽ nào…thầy Lâm luôn chờ đợi mình lên tiếng trước sao?
“Không thành vấn đề! Bác sĩ Lâm, chỉ cần cậu đồng ý ra tay thì dù là điều kiện gì tôi cũng đồng ý?”, hoàng tử Birken vội vàng nói.
“Hoàng tử điện hạ, nếu như cậu ta ra tay rồi mà vẫn không chữa khỏi bệnh cho công chúa thì chẳng phải hoàng tử sẽ chịu thiệt lớn sao?”, có người không nhịn được bèn lên tiếng.
“Nếu tôi không trị khỏi bệnh thì hoàng tử không phải thực hiện bất kỳ lời hứa nào hết”, lâm Chính nói thêm một câu.
Đám đông im lặng. Tự tin đến vậy sao?
“Bác sĩ Lâm, yêu cầu của cậu là gì?”, Birken vội vàng hỏi.
“Yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì quá khó. Thứ nhất, tôi muốn hoàng tử lập tức nói Ramon của Hiệp hội xin lỗi Anna. Xin lỗi cả trên các kênh truyền thông và phương tiện thông tin đại chúng nữa. Rằng Anna không hề lấy trộm tài liệu của Hiệp hội. Tất cả đều là cố tình đổ oan cho cô ấy”, Lâm Chính nói.
“Điều này…bác sĩ Lâm. Thực sự xin lỗi. Ramon là người của Hiệp hội, tôi không thể nào ra lệnh được. Chuyện này…tôi e là rất khó thực hiện được…”, hoàng tử Birken tỏ ra khó xử.
“Có thể gây áp lực không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi có thể tận dụng các mối quan hệ nhưng chưa chắc đã có hiệu quả”.
“Cũng được. Tôi hi vọng hoàng gia có thể lên tiếng chứng minh cho sự trong sạch của Anna. Nói với toàn bộ thế giới rằng tất cả là do Ramon đổ oan cho cô ấy”.
“Điều này không thành vấn đề", hoàng tử mím môi.
Trên thực tế thì hoàng tử cũng rất tức giận trước hành vi của Ramon. Hoàng tử đã nghe được thông tin từ người của Hiệp hội rằng phần lớn các phương pháp điều trị của Ramon là đều lấy ra từ ghi chép nghiên cứu của Anan. Y thuật của anh ta không thể bằng Anna. Để có được sự trợ giúp từ hoàng thất, lấy được bản thảo của bác sĩ Howard, Ramon thậm chí không tiến hành nghiên cứu mà lấy công chúa ra để thử nghiệm, mặc kệ hậu quả nên mới dẫn đến chuyện này.
Hoàng tử vì chuyện này mà suýt nữa nổi điên.
“Bác sĩ Lâm, chuyện lần này hoàng thất chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của Hiệp hội. Lúc trước tôi cân nhắc tới việc còn phải dựa vào Hiệp hội nên mới không lên tiếng. Nếu như bác sĩ Lâm Có thể chữa khỏi cho con gái tôi thì sau khi về nước tôi sẽ nhất định kiện họ ra tòa”, hoàng tử Birken đanh giọng.
Lâm Chính gật đầu và nói tiếp: “Thứ hai là tôi muốn mở một viện nghiên cứu Đông y”.
“Ở đây sao? Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức gọi điện tặng cả tòa nhà này cho thần y Lâm, giúp cậu mở viện nghiên cứu Đông y”, Birken mỉm cười nói.
“Không! Tôi không muốn mở ở đây”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi muốn mở ở nước của hoàng tử! Tôi hi vọng hoàng tử có thể giúp tôi quảng bá về Đông Y. Tôi rất tự tin vào Đông y của Hoa Quốc. Do người dân các nước khác không tin nên tôi muốn truyền bá Đông y rộng rãi hơn".
“Vậy sao? Không thành vấn đề. Để tôi lo!”, hoàng tử Birken vỗ ngực, hào sảng đồng ý.
“Chuyện thứ hai là liên quan tới việc chữa trị cho công chúa. Tôi hi vọng hoàng tử có thể mời các bên truyền thông, báo chí có tầm ảnh hưởng trên thế giới tiến hành phát trực tiếp. Để thế giới có thể tận mắt chứng kiến, Đông y không phải là phép thuật vô căn cứ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, người trong phòng lập tức nhốn nháo. Tất cả đều nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không dám tin.
Anna cũng há hốc miệng, cả người hóa đá.
“Trực tiếp sao?”, hoàng tử cũng vô cùng kinh ngạc: “Khi nào?”
“Thời gian là 7h tối đi. Hoàng tử đưa công chúa tới đây. Tôi sẽ chữa trị cho công chúa. Ngày mai có thể chạy nhảy bình thường rồi. Ngoài ra, còn nói với truyền thông, bệnh mà Hiệp hội không chữa trị được thì tôi sẽ chữa trị. Hiệp hội bó tay tôi đều chữa. Tóm lại là tôi chữa được hết. Vì đó là Đông y”, Lâm Chính vô cùng tự hào.
Tất cả đều sững sờ nhìn Lâm Chính. Họ bị sốc khi nghe Lâm Chính nói vậy. Phát trực tiếp sao? Có tự tin quá không vậy? Nếu như không cứu sống được thì khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ? Đúng là một ván bài mà.
“Người đâu”, Birken bừng tỉnh, quay qua gọi.
“Hoàng tử!”
“Lập tức đi sắp xếp!”
“Vâng. Nhưng hoàng tử, người của HIệp hội nói công chúa có thể sẽ không thể cầm cự được qua nổi 6h”.
“Suýt nữa tôi quên mất, bác sĩ Lâm…”
“Không thành vấn đề. Lát nữa tôi sẽ kê thuốc cho công chúa uống, giúp độc tố không lan rộng ra thêm”, Lâm Chính nói.
“Có tác dụng không?”, Birken chần chừ, cẩn thận hỏi.
“Hay là hoàng tử đi nhờ người của Hiệp hội giúp đi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Bác sĩ Lâm cứ nói đùa…”
“Mọi người đi sắp xếp đi”.
"Vâng hoàng tử".
Nửa tiếng sau, một thông tin động trời lan khắp thế giới...
Chương 857: Phát trực tiếp toàn thế giới
“Này, anh biết gì chưa. 7h tối này bác sĩ Lâm sẽ phát trực tiếp chữa bệnh”.
“Bác sĩ Lâm? Bác sĩ Lâm nào cơ?”
“Bác sĩ Lâm mà anh cũng không biết à? Chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng ở Hoa Quốc đấy!”
“Ồ…hóa ra là cậu ta à. Đương nhiên là tôi biết. Y thuật của thần y Lâm thần kỳ lắm. Thế nhưng đang yên đang lành sao lại phát trực tiếp vậy? Cậu ấy chữa bệnh cho nhân vật tầm cỡ nào sao?”
“Đương nhiên rồi. Nghe nói là chữa cho cô chúa của hoàng tử Birken của hoàng gia nước Y đấy!”
“Ôi trời. Thật à?”
“Chứ còn sao nữa. Nghe nói là hoàng thất nước Y và Hiệp hội nước Mễ khinh thường Đông Y khiến thần y Lâm tức giận nên mới nói là phát trực tiếp để cả thế giới biết đến sự lợi hại của Đông Y!”
“Thật à? Thần y Lâm cũng bá đạo quá!”
“Đúng vậy. Lần này nhất định sẽ khiến cho những kẻ có mắt không tròng biết thế nào là lễ độ!”
“Để cho họ mở mang tầm mắt!”
Thông tin được truyền đi, cả thế giới sục sôi. Nhất là Hoa Quốc. Các mạng truyền thông nhanh chóng bùng nổ. Tất cả các diễn đàn đều ghim tin tức này lên đầu trang.
Nhật báo Hoa quốc, thời sự Hoa Quốc, những nhà đài hàng đầu đều ngay lập tức cử người tới nước Mễ để đưa tin trực tiếp.
Trịnh Nam Thiên sau khi biết tin thì ngồi trong nhà bật cười ha hả. Mấy thầy thuốc đức cao vọng trọng của Yên Kinh lại chau mày, cảm giác thanh niên này bá đạo quá.
Hội trưởng hội Đông y của Hoa Quốc đã lên tiếng khen ngợi công lao lần này của thần y Lâm là hành động nghĩa hiệp, làm việc làm tạo phúc cho toàn bộ người dân trên thế giới. Cả hai nước đều chấn động rầm rầm.
Vương y Hàn Thành sau khi nhận được tin thì cũng đã lên tiếng nói rằng thần y Lâm là người có y thuật cao nhất mà ông ta từng gặp. Hiệp hội quốc tế không thừa nhận Đông y không chỉ là một sự sỉ nhục đối với Đông y mà còn là sự sỉ nhục đối với y học của Hàn Thành.
Ông ta vừa lên tiếng đã lập tức gây nên làn sóng phẫn nộ. Rất nhiều người thấy, hành động này của y vương Hàn Thành là đang bợ đỡ Đông y, bợ đỡ thần y Lâm.
Đương nhiên, những người ngạc nhiên nhất nằm ở Hiệp hội nước Mễ. Đặc biệt là Ramon. Sau khi biết tin thần y Lâm sẽ phát trực tiếp thì mặt anh ta xám ngoét. Những người khác mặt cũng trắng bệch giống anh ta.
Không có gì phải nghi ngờ. Chuyện này đã được truyền đi khắp ngành Y tế. Toàn bộ các diễn đàn đều đổ dồn sự chú ý vào Hiệp hội nước Mễ.
Nếu thần y Lâm thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa thì Hiệp hội này thật không biết giấu mặt đi đâu. Có lẽ là Hiệp hội Y tế Quốc tế sẽ phải đánh giá lại tổ chức này của nước Mễ, thậm chí còn phải xem là có phải nhà nước thiên vị cho họ hay không. Hiệp hội Mễ mỗi năm nhận được số kinh phí nghiên cứu cực lớn. Nếu như mà mất mặt thật thì số kinh phí sẽ bị cắt giảm một nửa. Đây là điều mà không một thành viên nào của Hiệp hội muốn cả.
“Cái thằng chết tiệt này. Tôi nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt. Cả những người của nước Y nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hối hận. Tôi đảm bảo đấy”, trong phòng của Hiệp hội, Ramon tức giận đập bàn.
Jesse ở bên cạnh chỉ nhìn Ramon bằng vẻ mặt vô cảm: “Hội trưởng Ramon, tôi cảm thấy giờ anh nên nghĩ cách để giải thích với bên trên đi thì hơn. Tôi nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng cử người tới nói chuyện với anh thôi!”
Ramon nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên sự hận thù. Anh ta trừng mắt với Jesse và gào lên: “Jesse. Anh đang cười vào mặt tôi đúng không. Anh cút ra ngoài! Ngay lập tức!”
Jesse do dự, nhìn Ramon và quay người đi ra ngoài.
Jesse vừa đi khỏi thì điện thoại của Ramon đổ chuông. Nhìn thấy số điện thoại, Ramon mặt cắt không ra máu.
...
Tô Nhu, Lạc Thiên đều tan làm sớm, cầm máy tính đi xem trực tiếp. Mã Hải cũng cho nhân viên nghỉ làm sớm một tiếng về nhà xem.
Yên Kinh. Nhà họ Lương.
“Chỉ, chị đợi xíu, muộn thế này rồi chị còn về làm gì. Không phải chị nói là dạy em võ công sao?”, Lương Tiểu Điệp thở hổn hển, chạy ra sân.
Nhưng Lương Huyền Mi mặc kệ, chỉ vội vàng lao vào mở máy tính và xem phát trực tiếp. Lương Tiểu Điệp liếc nhìn màn hình máy tính và cười khổ: Chị vội về như vậy là để xem cái anh chàng bác sĩ này á?”
“Không được nói linh tinh”, Lương Huyền Mi dằn mặt với Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp sợ hết hồn, vội lắp bắp: “Chị, em lớn bằng từng này rồi, chị chưa bao giờ nổi đóa với em như vậy đấy…Hôm nay sao thế…”
Lương Huyền Mi giật mình, vội hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng: “Tiểu Điệp, ngồi xuống nghiêm túc xem đi”.
“Chị, không phải chị là fan của thần y Lâm đấy chứ? Em đi làm ấy, có nhiều người là fan của anh ta lắm. nói là người gì đâu mà đẹp trai. Thế nhưng em không thích anh ta, chẳng có khí chất gì cả”.
“Y thuật của anh ta không tốt sao?”, Lương Huyền Mi hỏi ngược lại.
“Em có hiểu gì về Đông y đâu”
“Không hiểu cũng ngồi xuống”
“Thôi….được”, Lương Tiểu Điệp khóc dở mếu dở nhưng vẫn ngồi xuống.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Trên khắp các con đường lớn nhỏ của nước Mễ đã có rất nhiều bảo vệ được điều động. Bọn họ lấy lấy trung tâm là căn hộ số 111, xếp thành hàng rất có trật tự. Vòng ngoài nữa là truyền thông tới từ khắp nơi. Tất cả vừa xuống máy bay đều chạy tới đây. Ngoài ra thì còn có một lượng lớn người dân tới xem. Giao thông bị tê liệt. Cảnh sát đành phải tới để đảm bảo an ninh.
6h50 phút, cùng với Anna, hoàng tử Birken cùng với một nhóm bác sĩ hộ tống công chúa đưa tới y quán của Lâm Chính.
Lâm chính đã chuẩn bị xong xuôi. Anh liếc mắt nhìn các đầu ống kính được xếp trong căn phòng và gật đầu nói với hoàng tử: “Có thể bắt đầu rồi”.
Chương 858: Đây là một ván cược lớn
Các trang mạng và phương tiện truyền thông chính của các nước đều bắt đầu tranh nhau truyền hình trực tiếp.
Hàng trăm triệu con mắt dính vào màn hình máy tính, điện thoại, hoặc tivi.
Trong cửa hàng ở số 111.
Lâm Chính chuẩn bị một chiếc giường gỗ sạch sẽ rồi đặt công chúa Margarita đã hôn mê lên giường bệnh.
Lúc này, sắc mặt cô bé vô cùng tiều tụy, không còn chút máu nào, dường như đã gầy đi khá nhiều, khiến người ta nhìn mà đau lòng. Mái tóc màu vàng của cô bé lúc này cũng trở nên xơ xác.
Anna mặc blouse trắng giúp đỡ ở bên cạnh, làm một số công tác chuẩn bị. Lâm Chính vén tay áo của Margarita lên, không ngừng ấn vào mu bàn tay cô bé, một lát sau lại bắt đầu mát xa bụng dưới.
Những người đứng xem bên cạnh thầm nhíu mày…
“Hoàng tử, công chúa là người của hoàng gia, bây giờ trước mặt toàn thế giới mà cậu ta làm vậy với công chúa… thì hoàng gia sẽ mất hết thể diện”, người ở bên cạnh nói với hoàng tử Birken.
“Cậu ta đang chữa bệnh cứu người, lúc này còn suy nghĩ những chuyện đó làm gì? Cái tôi cần là một Margarita khỏe mạnh nguyên vẹn, những chuyện khác tôi không quan tâm”, hoàng tử Birken nghiêm túc đáp.
Người kia nghe thấy thế thì không khuyên nữa.
Sau khi mát xa một lát, Lâm Chính liền nhón châm bạc, thổi một hơi vào nó.
Chỉ thấy chiếc châm bạc vốn bất động kia bỗng nhiên khẽ rung lên.
Giống như cánh của con chuồn chuồn, nó rung lên rất nhanh, thậm chí còn nhìn thấy không ít tàn ảnh.
Những người có mặt thì thấy bình thường, nhưng không ít người trong ngành đang quan sát cảnh tượng này qua màn hình trực tiếp lại biến sắc kinh hãi.
Trong đó có Y Vương Hàn Thành.
“Lẽ nào đây là… Huyền Hành Châm thất truyền đã lâu của Hoa Quốc?”, Y Vương Hàn Thành kinh ngạc kêu lên.
Những học sinh ở bên cạnh sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
“Huyền Hành Châm là cái gì hả thầy?”, có người dè dặt hỏi.
“Là một loại châm pháp cổ của Hoa Quốc, trước kia khi đi du lịch ở Hoa Quốc, tôi từng nghe một bác sĩ Đông y già nói tới lúc hai bên giao lưu. Bộ Huyền Hành Châm Pháp này chắc là đã có lịch sử 2000 năm. Lúc đó là thời Tây Hán ở Hoa Quốc, dân gian có một bác sĩ tên là Huyền Du Tử, ông ta mất 30 năm để đi khắp Hoa Quốc, học tập thuật châm cứu, cuối cùng thu thập sở trường của mọi người, sáng tạo ra bộ Huyền Hành Châm Pháp này. Châm này có thể giúp thần kinh và mạch máu của cơ thể người có sự cải thiện rất lớn. Nếu tôi đoán không nhầm, thì thần y Lâm muốn dùng bộ châm pháp này để thanh lọc độc tố trong người bệnh nhân”, Y Vương Hàn Thành lạnh lùng nói.
“Thật sao?”.
“Không ngờ Hoa Quốc lại có châm thuật lợi hại như vậy”.
Đám học sinh đều cảm thán.
“Hừ, vậy có là gì chứ? So với châm thuật của người dân nước ta vẫn còn kém xa. Lần trước nếu không phải thầy của chúng ta sơ ý, thì sao đến lượt thần y Lâm này chứ? Nếu bây giờ là thầy chúng ta chữa bệnh cho cô công chúa kia, thì cô ấy khỏi bệnh từ lâu rồi”, một học sinh không phục nói.
“Đúng, thuật châm cứu của Hàn Thành chúng ta mới là lợi hại nhất, y học Hàn Thành chúng ta có quá nhiều bác sĩ Đông y giỏi. Chờ một thời gian nữa, thầy lại đến Hoa Quốc, chắc chắn sẽ cho tên thần y Lâm kia biết sự lợi hại của y học Hàn Thành!”.
“Đúng vậy”.
“Chắc chắn thầy sẽ đánh bại anh ta”.
“Châm cứu của chúng ta mới là chính thống”.
Đám học sinh ai nấy tâm trạng kích động, nhao nhao nói.
Y Vương Hàn Thành im lặng, một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
Nhưng ở Hoa Quốc.
Lúc này có rất nhiều bác sĩ Đông y cao tuổi đang lệ nóng quanh tròng.
“Huyền Hành Châm! Huyền Hành Châm! Tôi còn có thể tận mắt nhìn thấy Huyền Hành Châm Pháp! Trời ơi, châm pháp do tổ tiên truyền lại vẫn chưa mất! Vẫn chưa mất!”, có ông lão quỳ sụp trước màn hình tivi, không ngừng lau nước mắt.
Con cái ông ta ở bên cạnh đều rất kinh ngạc.
Trong ngôi nhà tranh ở tỉnh Hoài Thiên.
Liễu Như Thi đang sắc thuốc cũng yên lặng theo dõi buổi truyền hình trực tiếp.
Bà lão đang nằm trên ghế bỗng ngồi phắt dậy, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Sao thế bà?”, Liễu Như Thi tỏ vẻ khó hiểu.
Bà lão nhìn màn hình tivi một lúc lâu, rồi mới bật cười chua chát.
“Thần y Lâm này… quả nhiên không đơn giản…”
“Vậy sao?”, Liễu Như Thi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Sau khi thực hiện Huyền Hành Châm, liền thấy Lâm Chính đâm vào bụng công chúa Margarita một cách thật cẩn thận.
Anh đâm tổng cộng bảy châm vào vùng bụng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt công chúa Margarita vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, Lâm Chính tiếp tục thi triển châm bạc, đâm đầy cánh tay, bả vai, và hai chân của công chúa.
Lúc này toàn thân công chúa Margarita cắm đầy châm bạc, chắc phải hơn 100 cây châm, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
Không ít người nước ngoài đang xem truyền hình trực tiếp đều kêu lên kinh ngạc hoặc chửi thề.
“Trời ạ, cậu ta đang ngược đãi trẻ em sao?”.
“Thật không thể tin được! Đây là Đông y của Hoa Quốc sao? Điên thật rồi!”.
“Tôi nhìn thôi đã thấy đau rồi!”.
“Cách này thực sự có hiệu quả sao?”.
Rất nhiều người bày tỏ sự hoài nghi trên mạng, thậm chí có người còn la ó yêu cầu dừng buổi truyền hình trực tiếp này lại. Theo bọn họ thấy, đây chẳng khác nào hiện trường của tà giáo.
Hoàng tử Birken cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Vệ sĩ ở bên cạnh cầm một chiếc điện thoại tới đưa cho ông ta.
Hoàng tử Birken nhìn màn hình hiển thị, không dám chậm trễ, lập tức nghe máy.
“Bố”, ông ta nhỏ giọng nói.
“Lập tức dừng việc trực tiếp lại!”, bên kia điện thoại là một giọng nói uy nghiêm.
“Bố, đây là cách duy nhất có thể cứu Margarita, con không thể bảo bọn họ dừng vào lúc này được”, hoàng tử Birken vội vàng đáp.
“Con có biết như vậy sẽ khiến hoàng gia mất sạch thể diện không hả? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, công chúa của chúng ta bị người ta cắm đầy châm! Đây chính là ngược đãi! Thật là hoang đường!”.
“Bố, bố không nên có thành kiến với Đông y Hoa Quốc! Bọn con đang cứu nó!”.
“Nhưng con không thấy bây giờ nó đang rất đau đớn sao?”.
“Đây chỉ là tạm thời, nếu sự đau đớn tạm thời có thể giúp nó sống được, thì con nghĩ cũng đáng!”.
“Birken, con dám cãi lời bố?”.
“Bố, con không có ý gì khác, con chỉ… muốn cứu con gái con, cầu xin bố hãy để buổi trực tiếp này được tiếp tục”, trái tim hoàng tử Birken như muốn tan nát.
Ông ta có thể phớt lờ những lời đồn thổi của cả thế giới, nhưng không thể chịu đựng được sự chất vấn nghi ngờ của người nhà. Nếu ngay cả người nhà cũng không ủng hộ, thì ông ta lấy đâu ra dũng khí để buổi điều trị này được tiếp tục?
“Vậy là con nhất định muốn việc hoang đường này tiếp tục sao?”.
“Bố, đã không thể dừng được nữa rồi!”.
“Vậy sao…”
Bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau mới có âm thanh.
“Nếu để xảy ra bê bối, con biết nên làm thế nào chứ Birken?”.
Hơi thở của hoàng tử Birken như nghẹn lại, sau đó đanh mắt nhìn công chúa Margarita. Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bố yên tâm đi, nếu chuyện này thực sự không thể cứu vãn… con sẽ từ bỏ thân phận hoàng gia…”
“Đây là một ván cược lớn… hy vọng… con có thể thắng!”, người ở đầu bên kia trầm giọng nói.
Birken cụp mắt xuống, nói đầy chua chát: “Bố, con nghĩ… đối với thần y Lâm, đây… cũng là một ván cược lớn…”
Chương 859: Thằng hề
Sợ các khán giả không hiểu gì về Đông y, một số kênh tivi chính còn mời các chuyên gia đến giảng giải.
Ví dụ như thông tấn xã của thời báo nước Mễ đã mời bác sĩ của y quán Đông y nổi tiếng nhất phố người Hoa Kim Sơn.
Bác sĩ Đông y này khoảng 40 tuổi, tên là Hạnh Thủ Tùng. Anh ta hành nghề y ở phố người Hoa Kim Sơn từ năm 25 tuổi, mở y quán được gần 20 năm, cũng coi như có chút danh tiếng ở khu vực Kim Sơn, mặc dù những người đến chỗ anh ta khám bệnh hầu hết là người Hoa, còn đại đa số người Mễ vẫn không thể chấp nhận Đông y.
“Anh Hạnh, anh có thể giảng giải cho chúng tôi nghe, tại sao anh Lâm này lại phải cắm đầy châm bạc trên người công chúa Margarita không? Như vậy liệu có tàn nhẫn quá không?”, phóng viên của thời báo cầm micro hỏi.
“Thực ra mọi người đã hiểu lầm rồi, bác sĩ Lâm là đang châm cứu cho công chúa Margarita. Loại châm bạc mà cậu ấy dùng cực kỳ mảnh nhỏ và mềm mại, nó khác hoàn toàn loại kim tiêm mà chúng ta dùng hàng ngày. Đâm nó vào cơ thể thì chỉ cảm thấy ngứa, chứ thực ra không hề đau”.
Có lời giải thích của Hạnh Thủ Tùng, những người đang ù ù cạc cạc cũng coi như hiểu ra.
Nhưng chỉ dựa vào châm bạc mà có thể chữa được bệnh, ít nhiều cũng có chút thần kỳ.
Cũng may Lâm Chính cũng không định dùng mỗi châm cứu để chữa bệnh cho công chúa Margarita.
Châm cứu xong, anh lấy một chiếc nồi đất sét, cho các loại thuốc đã chuẩn bị trước đó vào trong để sắc.
Một lát sau, anh liền ngồi ở bên cạnh sắc thuốc.
Lần sắc thuốc này mất hai tiếng.
Trong ống kính truyền hình trực tiếp, Lâm Chính cầm chiếc quạt giấy tự chế, không ngừng quạt lửa, lúc dừng lúc quạt. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không còn hành động nào khác.
Lần này thì tất cả các khán giả trên toàn thế giới đều ngáp ngắn ngáp dài.
“Phối hợp với thuốc Đông y để chữa trị cũng là điều rất cần thiết, hơn nữa thuốc Đông y phải sắc xong uống luôn. Không thể không nói, kĩ thuật sắc thuốc của thần y Lâm đã đạt đến mức thành thạo nhuần nhuyễn”.
Hạnh Thủ Tùng mỉm cười giải thích.
Anh ta chỉ nói được mấy câu liền phát hiện mình không biết nên giải thích tiếp kiểu gì nữa.
Bởi vì sắc thuốc chẳng có gì để giải thích cả.
Nói những từ chuyên ngành quá thâm sâu cũng chưa chắc có người hiểu.
Một số người sau khi nhìn chằm chằm màn hình được một tiếng, cảm thấy quá vô vị, liền đổi kênh khác.
Trong phòng cũng phảng phất một mùi thuốc gay mũi, những người có mặt sao có thể chịu nổi mùi này? Ai nấy đều bịt mũi nhăn mày.
Nhưng không ai nói gì.
Chỉ có Ramon là bước ra khỏi đám người.
“Cậu Lâm, cậu cứ để mặc người bệnh nằm đó mà không quan tâm sao?”, Ramon trầm giọng nói.
“Ramon?”, Anna ngạc nhiên.
“Ồ, hội trưởng Ramon cũng đến đấy à?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên cười nói.
“Tôi đến đây từ đầu, nhưng biết khi bác sĩ chữa bệnh thì tối kị là có người làm phiền, nên mới không lên tiếng”, Ramon hừ một tiếng.
“Vậy tại sao anh lại làm phiền tôi vào lúc này?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Bởi vì bây giờ cậu đang lấy tính mạng của bệnh nhân ra để trêu đùa! Tôi phải chỉnh đốn ngay hành vi của cậu!”, Ramon nghiêm giọng quát.
Lời nói của Ramon khiến các phóng viên tin tức đang có mặt đều trở nên hưng phấn, ai nấy chĩa ống kính về phía anh ta.
Những người chuẩn bị đổi kênh cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ramon.
Xem ra cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đầu tiên, tôi không hề lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đùa. Khi tôi chữa bệnh cứu người tuyệt đối sẽ không coi thường tính mạng của bất cứ bệnh nhân nào. Thứ hai, nếu tôi không ra tay, thì chắc là công chúa đã bị Hiệp hội Y tế các ông chữa cho mất mạng rồi, đúng chứ?”.
“Ồ!”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.
Mọi người trên toàn thế giới đều kinh ngạc.
“Hiệp hội Y tế suýt nữa khiến công chúa Margarita mất mạng sao?”.
“Trời ơi, người của Hiệp hội Y tế trước giờ chưa từng công bố tin này ra ngoài!”.
“Đây là sự thật sao?”.
“Chúa ơi, đúng là không thể tin được!”.
Tất cả mọi người đều nhìn Ramon với ánh mắt kinh ngạc, đám phóng viên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, vội vàng bước tới đặt câu hỏi.
“Nói dối! Nói dối! Cậu đang bôi nhọ! Đây là lời bôi nhọ lớn nhất thế kỷ này!”, Ramon cuống đến nỗi giậm chân bình bịch, không ngừng kêu lên.
“Bây giờ tôi không có thời gian tranh luận với anh. Ramon, hoàng tử Birken đang ở đây, người của Hiệp hội Y tế cũng đang ở đây, chúng ta có thể đối chất trực tiếp. Lúc các anh đưa công chúa Margarita đến chỗ tôi tình hình cô ấy thế nào, các anh đều biết rõ, tôi không thể vu oan cho anh được. Với tình trạng trước đó thì công chúa Margarita sẽ không thể gắng gượng qua 6 giờ, nhưng bây giờ đã sắp 9 giờ, anh đến sờ mạch của cô ấy đi. Cô ấy vẫn còn sống, như vậy còn chưa đủ chứng minh mọi chuyện sao?”, Lâm Chính vừa sắc thuốc vừa nói.
Ramon nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta đanh mắt lại, lạnh lùng đáp: “Tuy trước đó bệnh tình của công chúa Margarita quả thực rất tồi tệ, nhưng không có nghĩa là chúng tôi đã bó tay hết cách!”.
“Vậy hay là bây giờ để Hiệp hội Y tế các anh chữa nhé?”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu… bây giờ thì chúng tôi chữa trị kiểu gì? Ai mà biết được cậu đã làm gì công chúa Margarita, liệu có dẫn đến biến đổi bệnh lý gì không, chúng tôi không thể đoán trước được. Cậu đã khiến bệnh tình của công chúa trở nên tồi tệ hơn”, Ramon cắn răng, cố gắng giải thích.
“Vậy là hiện giờ các anh không thể chữa khỏi cho công chúa Margarita đúng không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Việc này…”, Ramon chần chừ.
Nhưng không chờ anh ta lên tiếng, Lâm Chính bỗng nhiên bật cười: “Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược!”.
Chương 860: Tôn nghiêm của Đông y Hoa Quốc
Mí mắt Ramon giật giật, cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng xung quanh có bao nhiêu ống kính chĩa vào như vậy, anh ta biết lúc này không thể rụt vòi lại được, nếu không chính là chột dạ, mất hết mặt mũi.
"Tôi là người không thích đánh cược, nhưng nếu liên quan đến danh tiếng của Hiệp hội Y tế, thì một hội trưởng như tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được", Ramon nhỏ giọng nói: "Cậu muốn cược cái gì?".
"Rất đơn giản, tôi và anh cược xem tôi có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita không", Lâm Chính cười nói với Ramon.
Ramon giật thót trong lòng, sau đó nổi giận nói: "Cậu Lâm! Cậu đúng là hoang đường! Chúng ta là bác sĩ, sao có thể lấy tính mạng của bệnh nhân ra để đặt cược chứ? Lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Hoa Quốc các cậu là như vậy sao?".
"Anh Ramon, tôi không lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đặt cược với anh. Bởi vì theo tôi thấy, chắc chắn công chúa Margarita sẽ được tôi chữa khỏi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy cậu lấy gì để đánh cược với tôi?", Ramon nhíu mày hỏi.
"Tôn nghiêm của Đông y Hoa Quốc!", Lâm Chính bình tĩnh thốt ra mấy chữ này.
Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè lên người Ramon, khiến anh ta cảm thấy áp lực hơn gấp bội.
"Cậu không thể đại diện cho Đông y Hoa Quốc được", anh ta vội kêu lên.
"Giờ phút này, tôi đang dùng y thuật của Hoa Quốc. Nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, thì không chỉ tôi bị chửi rủa, mà cả giới Đông y Hoa Quốc cũng vì tôi mà bị sỉ nhục. Trừ khi tất cả các ông thừa nhận, nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, các ông không được nghi ngờ Đông y Hoa Quốc. Nếu các ông làm được, thì tôi không thể đại diện, nếu các ông không làm được, không chặn được miệng lưỡi mọi người, thì tôi có thể đại diện", Lâm Chính nói đầy hùng hồn.
"Cậu...", Ramon á khẩu.
"Nếu hội trưởng Ramon không dám, thì hãy yên lặng đi, tôi phải chữa trị cho công chúa rồi", Lâm Chính cười nói.
"Ai nói tôi không dám?", Ramon bị chọc giận, phẫn nộ gào lên: "Vậy chúng ta chống mắt lên xem cậu có thể chữa khỏi cho công chúa không".
"Nói vậy là ông đã đồng ý đánh cược sao?".
"Đương... đương nhiên rồi".
"Được, vậy chúng ta hãy nói về tiền cược đi".
"Cậu muốn thế nào?", Ramon trầm giọng hỏi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu quá cao đâu. Tôi chỉ hy vọng nếu anh thua, thì có thể đích thân xin lỗi học trò của tôi là cô Anna, bởi vì anh đã vu oan cho cô ấy".
"Tôi không vu oan cho cô ta", Ramon lập tức đáp.
"Sớm muộn gì chân tướng cũng được làm rõ, nhưng mục đích của tôi là muốn anh xin lỗi", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Hừ, không có lỗi thì cần gì phải xin chứ? Nếu đã vậy thì tôi đồng ý với cậu!", Ramon lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng nếu cậu không chữa khỏi cho công chúa Margarita thì phải làm sao?".
"Ông nói đi".
"Tôi muốn cậu quyên tặng vô điều kiện tất cả tài sản của tập đoàn Dương Hoa cho Hiệp hội Y tế nước Mễ chúng tôi dùng để làm kinh phí nghiên cứu y học", Ramon nói.
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Tên Ramon này... độc ác quá đấy!".
"Tập đoàn Dương Hoa là tập đoàn lớn có giá trị mấy chục tỷ tệ, hơn nữa bây giờ trước sự chứng kiến của toàn thế giới, nếu anh Lâm đồng ý thì lát nữa muốn phủi bỏ cũng không được".
"Ramon thật là tham lam!".
"Bác sĩ Lâm sẽ không đồng ý đâu".
Nhiều người thầm nói.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính gật đầu cái rụp: "Không vấn đề gì! Quyết định thế nhé!".
"Ôi Chúa ơi!".
"Bác sĩ Lâm điên rồi!".
"Cậu ấy đánh cược thật kìa".
"Dương Hoa tiêu đời rồi".
Không ít phóng viên kêu lên.
Các diễn đàn trên mạng lại càng chấn động.
Rất nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp lập tức phân phó cho biên tập viên thêm trình tự.
Chẳng mấy chốc, mục bầu chọn liền xuất hiện bên dưới màn hình trực tiếp.
Bên đỏ: thần y Lâm.
Bên xanh: Ramon.
Bạn sẽ bình chọn cho ai?
Một bên đại diện cho Đông y Hoa Quốc.
Một bên đại diện cho nền y học hiện đại số một số hai trên thế giới.
Đây là một cuộc đối đầu mang tính lịch sử.
Tất cả mọi người bắt đầu nóng lòng mong chờ.
Ai cũng căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Margarita!
Đây đã được định trước là cái tên được vô số người quan tâm.
Bây giờ, tất cả mọi người lại đổ dồn sự chú ý về phía cô bé.
Hoàng tử Birken nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng rực.
Ông ta không biết bác sĩ Hoa Quốc trẻ tuổi này lấy đâu ra sự tự tin đó, nhưng lúc này, ông ta sẵn lòng tin tưởng anh.
Sự tin tưởng đến từ đáy lòng.
"Tôi chỉ cho cậu hai tiếng", Ramon lạnh lùng nói: "Tôi không thể cùng mọi người chờ cậu một ngày, hai ngày, hay thậm chí là cả tháng được. Trong hai tiếng, cậu phải chứng minh phương án điều trị của cậu thực sự có hiệu quả, nếu không cậu chính là đồ lừa đảo, đang đùa giỡn tất cả mọi người".
Anna nghe thấy thế liền nổi giận: "Ramon, anh thật là vô liêm sỉ! Bây giờ bệnh tình của công chúa tồi tệ như vậy, cho dù tập hợp các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, thì cũng không thể chữa khỏi trong vòng hai tiếng. Anh sợ bị thua, nên cố ý làm khó thầy Lâm sao?".
"Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, cô Anna, xin hãy chú ý lời nói của cô", Ramon phản kích.
"Anh...", Anna tức điên lên, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Chính ngắt lời.
"20 phút!".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngớ ra.
"Cậu nói gì cơ?", Ramon nhíu mày nhìn Lâm Chính.
"Tôi nói là tôi chỉ cần 20 phút là có thể giúp công chúa Margarita bình phục".
Anna sững sờ khi nghe thấy vậy. Cô ta còn định nói thêm mà Lâm Chính đã đồng ý luôn rồi. Lại còn vô cùng dứt khoát. Lẽ nào…thầy Lâm luôn chờ đợi mình lên tiếng trước sao?
“Không thành vấn đề! Bác sĩ Lâm, chỉ cần cậu đồng ý ra tay thì dù là điều kiện gì tôi cũng đồng ý?”, hoàng tử Birken vội vàng nói.
“Hoàng tử điện hạ, nếu như cậu ta ra tay rồi mà vẫn không chữa khỏi bệnh cho công chúa thì chẳng phải hoàng tử sẽ chịu thiệt lớn sao?”, có người không nhịn được bèn lên tiếng.
“Nếu tôi không trị khỏi bệnh thì hoàng tử không phải thực hiện bất kỳ lời hứa nào hết”, lâm Chính nói thêm một câu.
Đám đông im lặng. Tự tin đến vậy sao?
“Bác sĩ Lâm, yêu cầu của cậu là gì?”, Birken vội vàng hỏi.
“Yên tâm đi, cũng không phải chuyện gì quá khó. Thứ nhất, tôi muốn hoàng tử lập tức nói Ramon của Hiệp hội xin lỗi Anna. Xin lỗi cả trên các kênh truyền thông và phương tiện thông tin đại chúng nữa. Rằng Anna không hề lấy trộm tài liệu của Hiệp hội. Tất cả đều là cố tình đổ oan cho cô ấy”, Lâm Chính nói.
“Điều này…bác sĩ Lâm. Thực sự xin lỗi. Ramon là người của Hiệp hội, tôi không thể nào ra lệnh được. Chuyện này…tôi e là rất khó thực hiện được…”, hoàng tử Birken tỏ ra khó xử.
“Có thể gây áp lực không?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi có thể tận dụng các mối quan hệ nhưng chưa chắc đã có hiệu quả”.
“Cũng được. Tôi hi vọng hoàng gia có thể lên tiếng chứng minh cho sự trong sạch của Anna. Nói với toàn bộ thế giới rằng tất cả là do Ramon đổ oan cho cô ấy”.
“Điều này không thành vấn đề", hoàng tử mím môi.
Trên thực tế thì hoàng tử cũng rất tức giận trước hành vi của Ramon. Hoàng tử đã nghe được thông tin từ người của Hiệp hội rằng phần lớn các phương pháp điều trị của Ramon là đều lấy ra từ ghi chép nghiên cứu của Anan. Y thuật của anh ta không thể bằng Anna. Để có được sự trợ giúp từ hoàng thất, lấy được bản thảo của bác sĩ Howard, Ramon thậm chí không tiến hành nghiên cứu mà lấy công chúa ra để thử nghiệm, mặc kệ hậu quả nên mới dẫn đến chuyện này.
Hoàng tử vì chuyện này mà suýt nữa nổi điên.
“Bác sĩ Lâm, chuyện lần này hoàng thất chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm của Hiệp hội. Lúc trước tôi cân nhắc tới việc còn phải dựa vào Hiệp hội nên mới không lên tiếng. Nếu như bác sĩ Lâm Có thể chữa khỏi cho con gái tôi thì sau khi về nước tôi sẽ nhất định kiện họ ra tòa”, hoàng tử Birken đanh giọng.
Lâm Chính gật đầu và nói tiếp: “Thứ hai là tôi muốn mở một viện nghiên cứu Đông y”.
“Ở đây sao? Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức gọi điện tặng cả tòa nhà này cho thần y Lâm, giúp cậu mở viện nghiên cứu Đông y”, Birken mỉm cười nói.
“Không! Tôi không muốn mở ở đây”, Lâm Chính lắc đầu.
“Tôi muốn mở ở nước của hoàng tử! Tôi hi vọng hoàng tử có thể giúp tôi quảng bá về Đông Y. Tôi rất tự tin vào Đông y của Hoa Quốc. Do người dân các nước khác không tin nên tôi muốn truyền bá Đông y rộng rãi hơn".
“Vậy sao? Không thành vấn đề. Để tôi lo!”, hoàng tử Birken vỗ ngực, hào sảng đồng ý.
“Chuyện thứ hai là liên quan tới việc chữa trị cho công chúa. Tôi hi vọng hoàng tử có thể mời các bên truyền thông, báo chí có tầm ảnh hưởng trên thế giới tiến hành phát trực tiếp. Để thế giới có thể tận mắt chứng kiến, Đông y không phải là phép thuật vô căn cứ”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Dứt lời, người trong phòng lập tức nhốn nháo. Tất cả đều nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt không dám tin.
Anna cũng há hốc miệng, cả người hóa đá.
“Trực tiếp sao?”, hoàng tử cũng vô cùng kinh ngạc: “Khi nào?”
“Thời gian là 7h tối đi. Hoàng tử đưa công chúa tới đây. Tôi sẽ chữa trị cho công chúa. Ngày mai có thể chạy nhảy bình thường rồi. Ngoài ra, còn nói với truyền thông, bệnh mà Hiệp hội không chữa trị được thì tôi sẽ chữa trị. Hiệp hội bó tay tôi đều chữa. Tóm lại là tôi chữa được hết. Vì đó là Đông y”, Lâm Chính vô cùng tự hào.
Tất cả đều sững sờ nhìn Lâm Chính. Họ bị sốc khi nghe Lâm Chính nói vậy. Phát trực tiếp sao? Có tự tin quá không vậy? Nếu như không cứu sống được thì khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ? Đúng là một ván bài mà.
“Người đâu”, Birken bừng tỉnh, quay qua gọi.
“Hoàng tử!”
“Lập tức đi sắp xếp!”
“Vâng. Nhưng hoàng tử, người của HIệp hội nói công chúa có thể sẽ không thể cầm cự được qua nổi 6h”.
“Suýt nữa tôi quên mất, bác sĩ Lâm…”
“Không thành vấn đề. Lát nữa tôi sẽ kê thuốc cho công chúa uống, giúp độc tố không lan rộng ra thêm”, Lâm Chính nói.
“Có tác dụng không?”, Birken chần chừ, cẩn thận hỏi.
“Hay là hoàng tử đi nhờ người của Hiệp hội giúp đi”, Lâm Chính mỉm cười.
“Bác sĩ Lâm cứ nói đùa…”
“Mọi người đi sắp xếp đi”.
"Vâng hoàng tử".
Nửa tiếng sau, một thông tin động trời lan khắp thế giới...
Chương 857: Phát trực tiếp toàn thế giới
“Này, anh biết gì chưa. 7h tối này bác sĩ Lâm sẽ phát trực tiếp chữa bệnh”.
“Bác sĩ Lâm? Bác sĩ Lâm nào cơ?”
“Bác sĩ Lâm mà anh cũng không biết à? Chính là thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng ở Hoa Quốc đấy!”
“Ồ…hóa ra là cậu ta à. Đương nhiên là tôi biết. Y thuật của thần y Lâm thần kỳ lắm. Thế nhưng đang yên đang lành sao lại phát trực tiếp vậy? Cậu ấy chữa bệnh cho nhân vật tầm cỡ nào sao?”
“Đương nhiên rồi. Nghe nói là chữa cho cô chúa của hoàng tử Birken của hoàng gia nước Y đấy!”
“Ôi trời. Thật à?”
“Chứ còn sao nữa. Nghe nói là hoàng thất nước Y và Hiệp hội nước Mễ khinh thường Đông Y khiến thần y Lâm tức giận nên mới nói là phát trực tiếp để cả thế giới biết đến sự lợi hại của Đông Y!”
“Thật à? Thần y Lâm cũng bá đạo quá!”
“Đúng vậy. Lần này nhất định sẽ khiến cho những kẻ có mắt không tròng biết thế nào là lễ độ!”
“Để cho họ mở mang tầm mắt!”
Thông tin được truyền đi, cả thế giới sục sôi. Nhất là Hoa Quốc. Các mạng truyền thông nhanh chóng bùng nổ. Tất cả các diễn đàn đều ghim tin tức này lên đầu trang.
Nhật báo Hoa quốc, thời sự Hoa Quốc, những nhà đài hàng đầu đều ngay lập tức cử người tới nước Mễ để đưa tin trực tiếp.
Trịnh Nam Thiên sau khi biết tin thì ngồi trong nhà bật cười ha hả. Mấy thầy thuốc đức cao vọng trọng của Yên Kinh lại chau mày, cảm giác thanh niên này bá đạo quá.
Hội trưởng hội Đông y của Hoa Quốc đã lên tiếng khen ngợi công lao lần này của thần y Lâm là hành động nghĩa hiệp, làm việc làm tạo phúc cho toàn bộ người dân trên thế giới. Cả hai nước đều chấn động rầm rầm.
Vương y Hàn Thành sau khi nhận được tin thì cũng đã lên tiếng nói rằng thần y Lâm là người có y thuật cao nhất mà ông ta từng gặp. Hiệp hội quốc tế không thừa nhận Đông y không chỉ là một sự sỉ nhục đối với Đông y mà còn là sự sỉ nhục đối với y học của Hàn Thành.
Ông ta vừa lên tiếng đã lập tức gây nên làn sóng phẫn nộ. Rất nhiều người thấy, hành động này của y vương Hàn Thành là đang bợ đỡ Đông y, bợ đỡ thần y Lâm.
Đương nhiên, những người ngạc nhiên nhất nằm ở Hiệp hội nước Mễ. Đặc biệt là Ramon. Sau khi biết tin thần y Lâm sẽ phát trực tiếp thì mặt anh ta xám ngoét. Những người khác mặt cũng trắng bệch giống anh ta.
Không có gì phải nghi ngờ. Chuyện này đã được truyền đi khắp ngành Y tế. Toàn bộ các diễn đàn đều đổ dồn sự chú ý vào Hiệp hội nước Mễ.
Nếu thần y Lâm thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho công chúa thì Hiệp hội này thật không biết giấu mặt đi đâu. Có lẽ là Hiệp hội Y tế Quốc tế sẽ phải đánh giá lại tổ chức này của nước Mễ, thậm chí còn phải xem là có phải nhà nước thiên vị cho họ hay không. Hiệp hội Mễ mỗi năm nhận được số kinh phí nghiên cứu cực lớn. Nếu như mà mất mặt thật thì số kinh phí sẽ bị cắt giảm một nửa. Đây là điều mà không một thành viên nào của Hiệp hội muốn cả.
“Cái thằng chết tiệt này. Tôi nhất định sẽ cho hắn đẹp mặt. Cả những người của nước Y nữa, chắc chắn bọn họ sẽ hối hận. Tôi đảm bảo đấy”, trong phòng của Hiệp hội, Ramon tức giận đập bàn.
Jesse ở bên cạnh chỉ nhìn Ramon bằng vẻ mặt vô cảm: “Hội trưởng Ramon, tôi cảm thấy giờ anh nên nghĩ cách để giải thích với bên trên đi thì hơn. Tôi nghĩ bọn họ sẽ nhanh chóng cử người tới nói chuyện với anh thôi!”
Ramon nghe thấy vậy thì đôi mắt ánh lên sự hận thù. Anh ta trừng mắt với Jesse và gào lên: “Jesse. Anh đang cười vào mặt tôi đúng không. Anh cút ra ngoài! Ngay lập tức!”
Jesse do dự, nhìn Ramon và quay người đi ra ngoài.
Jesse vừa đi khỏi thì điện thoại của Ramon đổ chuông. Nhìn thấy số điện thoại, Ramon mặt cắt không ra máu.
...
Tô Nhu, Lạc Thiên đều tan làm sớm, cầm máy tính đi xem trực tiếp. Mã Hải cũng cho nhân viên nghỉ làm sớm một tiếng về nhà xem.
Yên Kinh. Nhà họ Lương.
“Chỉ, chị đợi xíu, muộn thế này rồi chị còn về làm gì. Không phải chị nói là dạy em võ công sao?”, Lương Tiểu Điệp thở hổn hển, chạy ra sân.
Nhưng Lương Huyền Mi mặc kệ, chỉ vội vàng lao vào mở máy tính và xem phát trực tiếp. Lương Tiểu Điệp liếc nhìn màn hình máy tính và cười khổ: Chị vội về như vậy là để xem cái anh chàng bác sĩ này á?”
“Không được nói linh tinh”, Lương Huyền Mi dằn mặt với Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp sợ hết hồn, vội lắp bắp: “Chị, em lớn bằng từng này rồi, chị chưa bao giờ nổi đóa với em như vậy đấy…Hôm nay sao thế…”
Lương Huyền Mi giật mình, vội hít một hơi thật sâu điều chỉnh tâm trạng: “Tiểu Điệp, ngồi xuống nghiêm túc xem đi”.
“Chị, không phải chị là fan của thần y Lâm đấy chứ? Em đi làm ấy, có nhiều người là fan của anh ta lắm. nói là người gì đâu mà đẹp trai. Thế nhưng em không thích anh ta, chẳng có khí chất gì cả”.
“Y thuật của anh ta không tốt sao?”, Lương Huyền Mi hỏi ngược lại.
“Em có hiểu gì về Đông y đâu”
“Không hiểu cũng ngồi xuống”
“Thôi….được”, Lương Tiểu Điệp khóc dở mếu dở nhưng vẫn ngồi xuống.
Thời gian chậm chạp trôi qua. Trên khắp các con đường lớn nhỏ của nước Mễ đã có rất nhiều bảo vệ được điều động. Bọn họ lấy lấy trung tâm là căn hộ số 111, xếp thành hàng rất có trật tự. Vòng ngoài nữa là truyền thông tới từ khắp nơi. Tất cả vừa xuống máy bay đều chạy tới đây. Ngoài ra thì còn có một lượng lớn người dân tới xem. Giao thông bị tê liệt. Cảnh sát đành phải tới để đảm bảo an ninh.
6h50 phút, cùng với Anna, hoàng tử Birken cùng với một nhóm bác sĩ hộ tống công chúa đưa tới y quán của Lâm Chính.
Lâm chính đã chuẩn bị xong xuôi. Anh liếc mắt nhìn các đầu ống kính được xếp trong căn phòng và gật đầu nói với hoàng tử: “Có thể bắt đầu rồi”.
Chương 858: Đây là một ván cược lớn
Các trang mạng và phương tiện truyền thông chính của các nước đều bắt đầu tranh nhau truyền hình trực tiếp.
Hàng trăm triệu con mắt dính vào màn hình máy tính, điện thoại, hoặc tivi.
Trong cửa hàng ở số 111.
Lâm Chính chuẩn bị một chiếc giường gỗ sạch sẽ rồi đặt công chúa Margarita đã hôn mê lên giường bệnh.
Lúc này, sắc mặt cô bé vô cùng tiều tụy, không còn chút máu nào, dường như đã gầy đi khá nhiều, khiến người ta nhìn mà đau lòng. Mái tóc màu vàng của cô bé lúc này cũng trở nên xơ xác.
Anna mặc blouse trắng giúp đỡ ở bên cạnh, làm một số công tác chuẩn bị. Lâm Chính vén tay áo của Margarita lên, không ngừng ấn vào mu bàn tay cô bé, một lát sau lại bắt đầu mát xa bụng dưới.
Những người đứng xem bên cạnh thầm nhíu mày…
“Hoàng tử, công chúa là người của hoàng gia, bây giờ trước mặt toàn thế giới mà cậu ta làm vậy với công chúa… thì hoàng gia sẽ mất hết thể diện”, người ở bên cạnh nói với hoàng tử Birken.
“Cậu ta đang chữa bệnh cứu người, lúc này còn suy nghĩ những chuyện đó làm gì? Cái tôi cần là một Margarita khỏe mạnh nguyên vẹn, những chuyện khác tôi không quan tâm”, hoàng tử Birken nghiêm túc đáp.
Người kia nghe thấy thế thì không khuyên nữa.
Sau khi mát xa một lát, Lâm Chính liền nhón châm bạc, thổi một hơi vào nó.
Chỉ thấy chiếc châm bạc vốn bất động kia bỗng nhiên khẽ rung lên.
Giống như cánh của con chuồn chuồn, nó rung lên rất nhanh, thậm chí còn nhìn thấy không ít tàn ảnh.
Những người có mặt thì thấy bình thường, nhưng không ít người trong ngành đang quan sát cảnh tượng này qua màn hình trực tiếp lại biến sắc kinh hãi.
Trong đó có Y Vương Hàn Thành.
“Lẽ nào đây là… Huyền Hành Châm thất truyền đã lâu của Hoa Quốc?”, Y Vương Hàn Thành kinh ngạc kêu lên.
Những học sinh ở bên cạnh sửng sốt, đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
“Huyền Hành Châm là cái gì hả thầy?”, có người dè dặt hỏi.
“Là một loại châm pháp cổ của Hoa Quốc, trước kia khi đi du lịch ở Hoa Quốc, tôi từng nghe một bác sĩ Đông y già nói tới lúc hai bên giao lưu. Bộ Huyền Hành Châm Pháp này chắc là đã có lịch sử 2000 năm. Lúc đó là thời Tây Hán ở Hoa Quốc, dân gian có một bác sĩ tên là Huyền Du Tử, ông ta mất 30 năm để đi khắp Hoa Quốc, học tập thuật châm cứu, cuối cùng thu thập sở trường của mọi người, sáng tạo ra bộ Huyền Hành Châm Pháp này. Châm này có thể giúp thần kinh và mạch máu của cơ thể người có sự cải thiện rất lớn. Nếu tôi đoán không nhầm, thì thần y Lâm muốn dùng bộ châm pháp này để thanh lọc độc tố trong người bệnh nhân”, Y Vương Hàn Thành lạnh lùng nói.
“Thật sao?”.
“Không ngờ Hoa Quốc lại có châm thuật lợi hại như vậy”.
Đám học sinh đều cảm thán.
“Hừ, vậy có là gì chứ? So với châm thuật của người dân nước ta vẫn còn kém xa. Lần trước nếu không phải thầy của chúng ta sơ ý, thì sao đến lượt thần y Lâm này chứ? Nếu bây giờ là thầy chúng ta chữa bệnh cho cô công chúa kia, thì cô ấy khỏi bệnh từ lâu rồi”, một học sinh không phục nói.
“Đúng, thuật châm cứu của Hàn Thành chúng ta mới là lợi hại nhất, y học Hàn Thành chúng ta có quá nhiều bác sĩ Đông y giỏi. Chờ một thời gian nữa, thầy lại đến Hoa Quốc, chắc chắn sẽ cho tên thần y Lâm kia biết sự lợi hại của y học Hàn Thành!”.
“Đúng vậy”.
“Chắc chắn thầy sẽ đánh bại anh ta”.
“Châm cứu của chúng ta mới là chính thống”.
Đám học sinh ai nấy tâm trạng kích động, nhao nhao nói.
Y Vương Hàn Thành im lặng, một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
Nhưng ở Hoa Quốc.
Lúc này có rất nhiều bác sĩ Đông y cao tuổi đang lệ nóng quanh tròng.
“Huyền Hành Châm! Huyền Hành Châm! Tôi còn có thể tận mắt nhìn thấy Huyền Hành Châm Pháp! Trời ơi, châm pháp do tổ tiên truyền lại vẫn chưa mất! Vẫn chưa mất!”, có ông lão quỳ sụp trước màn hình tivi, không ngừng lau nước mắt.
Con cái ông ta ở bên cạnh đều rất kinh ngạc.
Trong ngôi nhà tranh ở tỉnh Hoài Thiên.
Liễu Như Thi đang sắc thuốc cũng yên lặng theo dõi buổi truyền hình trực tiếp.
Bà lão đang nằm trên ghế bỗng ngồi phắt dậy, đôi mắt già nua nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Sao thế bà?”, Liễu Như Thi tỏ vẻ khó hiểu.
Bà lão nhìn màn hình tivi một lúc lâu, rồi mới bật cười chua chát.
“Thần y Lâm này… quả nhiên không đơn giản…”
“Vậy sao?”, Liễu Như Thi vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
Sau khi thực hiện Huyền Hành Châm, liền thấy Lâm Chính đâm vào bụng công chúa Margarita một cách thật cẩn thận.
Anh đâm tổng cộng bảy châm vào vùng bụng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt công chúa Margarita vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo.
Nhưng vẫn chưa kết thúc, Lâm Chính tiếp tục thi triển châm bạc, đâm đầy cánh tay, bả vai, và hai chân của công chúa.
Lúc này toàn thân công chúa Margarita cắm đầy châm bạc, chắc phải hơn 100 cây châm, nhìn có vẻ vô cùng đáng sợ.
Không ít người nước ngoài đang xem truyền hình trực tiếp đều kêu lên kinh ngạc hoặc chửi thề.
“Trời ạ, cậu ta đang ngược đãi trẻ em sao?”.
“Thật không thể tin được! Đây là Đông y của Hoa Quốc sao? Điên thật rồi!”.
“Tôi nhìn thôi đã thấy đau rồi!”.
“Cách này thực sự có hiệu quả sao?”.
Rất nhiều người bày tỏ sự hoài nghi trên mạng, thậm chí có người còn la ó yêu cầu dừng buổi truyền hình trực tiếp này lại. Theo bọn họ thấy, đây chẳng khác nào hiện trường của tà giáo.
Hoàng tử Birken cũng cảm thấy vô cùng áp lực.
Vệ sĩ ở bên cạnh cầm một chiếc điện thoại tới đưa cho ông ta.
Hoàng tử Birken nhìn màn hình hiển thị, không dám chậm trễ, lập tức nghe máy.
“Bố”, ông ta nhỏ giọng nói.
“Lập tức dừng việc trực tiếp lại!”, bên kia điện thoại là một giọng nói uy nghiêm.
“Bố, đây là cách duy nhất có thể cứu Margarita, con không thể bảo bọn họ dừng vào lúc này được”, hoàng tử Birken vội vàng đáp.
“Con có biết như vậy sẽ khiến hoàng gia mất sạch thể diện không hả? Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, công chúa của chúng ta bị người ta cắm đầy châm! Đây chính là ngược đãi! Thật là hoang đường!”.
“Bố, bố không nên có thành kiến với Đông y Hoa Quốc! Bọn con đang cứu nó!”.
“Nhưng con không thấy bây giờ nó đang rất đau đớn sao?”.
“Đây chỉ là tạm thời, nếu sự đau đớn tạm thời có thể giúp nó sống được, thì con nghĩ cũng đáng!”.
“Birken, con dám cãi lời bố?”.
“Bố, con không có ý gì khác, con chỉ… muốn cứu con gái con, cầu xin bố hãy để buổi trực tiếp này được tiếp tục”, trái tim hoàng tử Birken như muốn tan nát.
Ông ta có thể phớt lờ những lời đồn thổi của cả thế giới, nhưng không thể chịu đựng được sự chất vấn nghi ngờ của người nhà. Nếu ngay cả người nhà cũng không ủng hộ, thì ông ta lấy đâu ra dũng khí để buổi điều trị này được tiếp tục?
“Vậy là con nhất định muốn việc hoang đường này tiếp tục sao?”.
“Bố, đã không thể dừng được nữa rồi!”.
“Vậy sao…”
Bên kia điện thoại im lặng, một lúc sau mới có âm thanh.
“Nếu để xảy ra bê bối, con biết nên làm thế nào chứ Birken?”.
Hơi thở của hoàng tử Birken như nghẹn lại, sau đó đanh mắt nhìn công chúa Margarita. Một lát sau, ông ta hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: “Bố yên tâm đi, nếu chuyện này thực sự không thể cứu vãn… con sẽ từ bỏ thân phận hoàng gia…”
“Đây là một ván cược lớn… hy vọng… con có thể thắng!”, người ở đầu bên kia trầm giọng nói.
Birken cụp mắt xuống, nói đầy chua chát: “Bố, con nghĩ… đối với thần y Lâm, đây… cũng là một ván cược lớn…”
Chương 859: Thằng hề
Sợ các khán giả không hiểu gì về Đông y, một số kênh tivi chính còn mời các chuyên gia đến giảng giải.
Ví dụ như thông tấn xã của thời báo nước Mễ đã mời bác sĩ của y quán Đông y nổi tiếng nhất phố người Hoa Kim Sơn.
Bác sĩ Đông y này khoảng 40 tuổi, tên là Hạnh Thủ Tùng. Anh ta hành nghề y ở phố người Hoa Kim Sơn từ năm 25 tuổi, mở y quán được gần 20 năm, cũng coi như có chút danh tiếng ở khu vực Kim Sơn, mặc dù những người đến chỗ anh ta khám bệnh hầu hết là người Hoa, còn đại đa số người Mễ vẫn không thể chấp nhận Đông y.
“Anh Hạnh, anh có thể giảng giải cho chúng tôi nghe, tại sao anh Lâm này lại phải cắm đầy châm bạc trên người công chúa Margarita không? Như vậy liệu có tàn nhẫn quá không?”, phóng viên của thời báo cầm micro hỏi.
“Thực ra mọi người đã hiểu lầm rồi, bác sĩ Lâm là đang châm cứu cho công chúa Margarita. Loại châm bạc mà cậu ấy dùng cực kỳ mảnh nhỏ và mềm mại, nó khác hoàn toàn loại kim tiêm mà chúng ta dùng hàng ngày. Đâm nó vào cơ thể thì chỉ cảm thấy ngứa, chứ thực ra không hề đau”.
Có lời giải thích của Hạnh Thủ Tùng, những người đang ù ù cạc cạc cũng coi như hiểu ra.
Nhưng chỉ dựa vào châm bạc mà có thể chữa được bệnh, ít nhiều cũng có chút thần kỳ.
Cũng may Lâm Chính cũng không định dùng mỗi châm cứu để chữa bệnh cho công chúa Margarita.
Châm cứu xong, anh lấy một chiếc nồi đất sét, cho các loại thuốc đã chuẩn bị trước đó vào trong để sắc.
Một lát sau, anh liền ngồi ở bên cạnh sắc thuốc.
Lần sắc thuốc này mất hai tiếng.
Trong ống kính truyền hình trực tiếp, Lâm Chính cầm chiếc quạt giấy tự chế, không ngừng quạt lửa, lúc dừng lúc quạt. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không còn hành động nào khác.
Lần này thì tất cả các khán giả trên toàn thế giới đều ngáp ngắn ngáp dài.
“Phối hợp với thuốc Đông y để chữa trị cũng là điều rất cần thiết, hơn nữa thuốc Đông y phải sắc xong uống luôn. Không thể không nói, kĩ thuật sắc thuốc của thần y Lâm đã đạt đến mức thành thạo nhuần nhuyễn”.
Hạnh Thủ Tùng mỉm cười giải thích.
Anh ta chỉ nói được mấy câu liền phát hiện mình không biết nên giải thích tiếp kiểu gì nữa.
Bởi vì sắc thuốc chẳng có gì để giải thích cả.
Nói những từ chuyên ngành quá thâm sâu cũng chưa chắc có người hiểu.
Một số người sau khi nhìn chằm chằm màn hình được một tiếng, cảm thấy quá vô vị, liền đổi kênh khác.
Trong phòng cũng phảng phất một mùi thuốc gay mũi, những người có mặt sao có thể chịu nổi mùi này? Ai nấy đều bịt mũi nhăn mày.
Nhưng không ai nói gì.
Chỉ có Ramon là bước ra khỏi đám người.
“Cậu Lâm, cậu cứ để mặc người bệnh nằm đó mà không quan tâm sao?”, Ramon trầm giọng nói.
“Ramon?”, Anna ngạc nhiên.
“Ồ, hội trưởng Ramon cũng đến đấy à?”, Lâm Chính ngẩng đầu lên, có chút ngạc nhiên cười nói.
“Tôi đến đây từ đầu, nhưng biết khi bác sĩ chữa bệnh thì tối kị là có người làm phiền, nên mới không lên tiếng”, Ramon hừ một tiếng.
“Vậy tại sao anh lại làm phiền tôi vào lúc này?”, Lâm Chính hỏi vặn lại.
“Bởi vì bây giờ cậu đang lấy tính mạng của bệnh nhân ra để trêu đùa! Tôi phải chỉnh đốn ngay hành vi của cậu!”, Ramon nghiêm giọng quát.
Lời nói của Ramon khiến các phóng viên tin tức đang có mặt đều trở nên hưng phấn, ai nấy chĩa ống kính về phía anh ta.
Những người chuẩn bị đổi kênh cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ramon.
Xem ra cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu rồi.
Lâm Chính lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đầu tiên, tôi không hề lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đùa. Khi tôi chữa bệnh cứu người tuyệt đối sẽ không coi thường tính mạng của bất cứ bệnh nhân nào. Thứ hai, nếu tôi không ra tay, thì chắc là công chúa đã bị Hiệp hội Y tế các ông chữa cho mất mạng rồi, đúng chứ?”.
“Ồ!”.
Anh vừa dứt lời, xung quanh liền trở nên xôn xao.
Mọi người trên toàn thế giới đều kinh ngạc.
“Hiệp hội Y tế suýt nữa khiến công chúa Margarita mất mạng sao?”.
“Trời ơi, người của Hiệp hội Y tế trước giờ chưa từng công bố tin này ra ngoài!”.
“Đây là sự thật sao?”.
“Chúa ơi, đúng là không thể tin được!”.
Tất cả mọi người đều nhìn Ramon với ánh mắt kinh ngạc, đám phóng viên nhanh chóng nắm lấy cơ hội, vội vàng bước tới đặt câu hỏi.
“Nói dối! Nói dối! Cậu đang bôi nhọ! Đây là lời bôi nhọ lớn nhất thế kỷ này!”, Ramon cuống đến nỗi giậm chân bình bịch, không ngừng kêu lên.
“Bây giờ tôi không có thời gian tranh luận với anh. Ramon, hoàng tử Birken đang ở đây, người của Hiệp hội Y tế cũng đang ở đây, chúng ta có thể đối chất trực tiếp. Lúc các anh đưa công chúa Margarita đến chỗ tôi tình hình cô ấy thế nào, các anh đều biết rõ, tôi không thể vu oan cho anh được. Với tình trạng trước đó thì công chúa Margarita sẽ không thể gắng gượng qua 6 giờ, nhưng bây giờ đã sắp 9 giờ, anh đến sờ mạch của cô ấy đi. Cô ấy vẫn còn sống, như vậy còn chưa đủ chứng minh mọi chuyện sao?”, Lâm Chính vừa sắc thuốc vừa nói.
Ramon nghe thấy thế, sắc mặt vô cùng khó coi. Anh ta đanh mắt lại, lạnh lùng đáp: “Tuy trước đó bệnh tình của công chúa Margarita quả thực rất tồi tệ, nhưng không có nghĩa là chúng tôi đã bó tay hết cách!”.
“Vậy hay là bây giờ để Hiệp hội Y tế các anh chữa nhé?”, Lâm Chính cười nói.
“Cậu… bây giờ thì chúng tôi chữa trị kiểu gì? Ai mà biết được cậu đã làm gì công chúa Margarita, liệu có dẫn đến biến đổi bệnh lý gì không, chúng tôi không thể đoán trước được. Cậu đã khiến bệnh tình của công chúa trở nên tồi tệ hơn”, Ramon cắn răng, cố gắng giải thích.
“Vậy là hiện giờ các anh không thể chữa khỏi cho công chúa Margarita đúng không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Việc này…”, Ramon chần chừ.
Nhưng không chờ anh ta lên tiếng, Lâm Chính bỗng nhiên bật cười: “Thế này đi, chúng ta hãy đánh cược!”.
Chương 860: Tôn nghiêm của Đông y Hoa Quốc
Mí mắt Ramon giật giật, cảm thấy không đúng lắm.
Nhưng xung quanh có bao nhiêu ống kính chĩa vào như vậy, anh ta biết lúc này không thể rụt vòi lại được, nếu không chính là chột dạ, mất hết mặt mũi.
"Tôi là người không thích đánh cược, nhưng nếu liên quan đến danh tiếng của Hiệp hội Y tế, thì một hội trưởng như tôi không thể nhắm mắt làm ngơ được", Ramon nhỏ giọng nói: "Cậu muốn cược cái gì?".
"Rất đơn giản, tôi và anh cược xem tôi có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita không", Lâm Chính cười nói với Ramon.
Ramon giật thót trong lòng, sau đó nổi giận nói: "Cậu Lâm! Cậu đúng là hoang đường! Chúng ta là bác sĩ, sao có thể lấy tính mạng của bệnh nhân ra để đặt cược chứ? Lương tâm nghề nghiệp của bác sĩ Hoa Quốc các cậu là như vậy sao?".
"Anh Ramon, tôi không lấy tính mạng của công chúa Margarita ra để đặt cược với anh. Bởi vì theo tôi thấy, chắc chắn công chúa Margarita sẽ được tôi chữa khỏi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Vậy cậu lấy gì để đánh cược với tôi?", Ramon nhíu mày hỏi.
"Tôn nghiêm của Đông y Hoa Quốc!", Lâm Chính bình tĩnh thốt ra mấy chữ này.
Chỉ là mấy chữ đơn giản, nhưng lại nặng tựa ngàn cân, đè lên người Ramon, khiến anh ta cảm thấy áp lực hơn gấp bội.
"Cậu không thể đại diện cho Đông y Hoa Quốc được", anh ta vội kêu lên.
"Giờ phút này, tôi đang dùng y thuật của Hoa Quốc. Nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, thì không chỉ tôi bị chửi rủa, mà cả giới Đông y Hoa Quốc cũng vì tôi mà bị sỉ nhục. Trừ khi tất cả các ông thừa nhận, nếu tôi không chữa khỏi cho công chúa Margarita, các ông không được nghi ngờ Đông y Hoa Quốc. Nếu các ông làm được, thì tôi không thể đại diện, nếu các ông không làm được, không chặn được miệng lưỡi mọi người, thì tôi có thể đại diện", Lâm Chính nói đầy hùng hồn.
"Cậu...", Ramon á khẩu.
"Nếu hội trưởng Ramon không dám, thì hãy yên lặng đi, tôi phải chữa trị cho công chúa rồi", Lâm Chính cười nói.
"Ai nói tôi không dám?", Ramon bị chọc giận, phẫn nộ gào lên: "Vậy chúng ta chống mắt lên xem cậu có thể chữa khỏi cho công chúa không".
"Nói vậy là ông đã đồng ý đánh cược sao?".
"Đương... đương nhiên rồi".
"Được, vậy chúng ta hãy nói về tiền cược đi".
"Cậu muốn thế nào?", Ramon trầm giọng hỏi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không đưa ra yêu cầu quá cao đâu. Tôi chỉ hy vọng nếu anh thua, thì có thể đích thân xin lỗi học trò của tôi là cô Anna, bởi vì anh đã vu oan cho cô ấy".
"Tôi không vu oan cho cô ta", Ramon lập tức đáp.
"Sớm muộn gì chân tướng cũng được làm rõ, nhưng mục đích của tôi là muốn anh xin lỗi", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Hừ, không có lỗi thì cần gì phải xin chứ? Nếu đã vậy thì tôi đồng ý với cậu!", Ramon lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhưng nếu cậu không chữa khỏi cho công chúa Margarita thì phải làm sao?".
"Ông nói đi".
"Tôi muốn cậu quyên tặng vô điều kiện tất cả tài sản của tập đoàn Dương Hoa cho Hiệp hội Y tế nước Mễ chúng tôi dùng để làm kinh phí nghiên cứu y học", Ramon nói.
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Tên Ramon này... độc ác quá đấy!".
"Tập đoàn Dương Hoa là tập đoàn lớn có giá trị mấy chục tỷ tệ, hơn nữa bây giờ trước sự chứng kiến của toàn thế giới, nếu anh Lâm đồng ý thì lát nữa muốn phủi bỏ cũng không được".
"Ramon thật là tham lam!".
"Bác sĩ Lâm sẽ không đồng ý đâu".
Nhiều người thầm nói.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Chính gật đầu cái rụp: "Không vấn đề gì! Quyết định thế nhé!".
"Ôi Chúa ơi!".
"Bác sĩ Lâm điên rồi!".
"Cậu ấy đánh cược thật kìa".
"Dương Hoa tiêu đời rồi".
Không ít phóng viên kêu lên.
Các diễn đàn trên mạng lại càng chấn động.
Rất nhiều nền tảng phát sóng trực tiếp lập tức phân phó cho biên tập viên thêm trình tự.
Chẳng mấy chốc, mục bầu chọn liền xuất hiện bên dưới màn hình trực tiếp.
Bên đỏ: thần y Lâm.
Bên xanh: Ramon.
Bạn sẽ bình chọn cho ai?
Một bên đại diện cho Đông y Hoa Quốc.
Một bên đại diện cho nền y học hiện đại số một số hai trên thế giới.
Đây là một cuộc đối đầu mang tính lịch sử.
Tất cả mọi người bắt đầu nóng lòng mong chờ.
Ai cũng căng thẳng chờ đợi kết quả cuối cùng.
Margarita!
Đây đã được định trước là cái tên được vô số người quan tâm.
Bây giờ, tất cả mọi người lại đổ dồn sự chú ý về phía cô bé.
Hoàng tử Birken nhìn Lâm Chính với ánh mắt nóng rực.
Ông ta không biết bác sĩ Hoa Quốc trẻ tuổi này lấy đâu ra sự tự tin đó, nhưng lúc này, ông ta sẵn lòng tin tưởng anh.
Sự tin tưởng đến từ đáy lòng.
"Tôi chỉ cho cậu hai tiếng", Ramon lạnh lùng nói: "Tôi không thể cùng mọi người chờ cậu một ngày, hai ngày, hay thậm chí là cả tháng được. Trong hai tiếng, cậu phải chứng minh phương án điều trị của cậu thực sự có hiệu quả, nếu không cậu chính là đồ lừa đảo, đang đùa giỡn tất cả mọi người".
Anna nghe thấy thế liền nổi giận: "Ramon, anh thật là vô liêm sỉ! Bây giờ bệnh tình của công chúa tồi tệ như vậy, cho dù tập hợp các bác sĩ giỏi nhất trên thế giới, thì cũng không thể chữa khỏi trong vòng hai tiếng. Anh sợ bị thua, nên cố ý làm khó thầy Lâm sao?".
"Tôi chỉ tùy việc mà xét thôi, cô Anna, xin hãy chú ý lời nói của cô", Ramon phản kích.
"Anh...", Anna tức điên lên, còn định nói gì đó, nhưng lại bị Lâm Chính ngắt lời.
"20 phút!".
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều ngớ ra.
"Cậu nói gì cơ?", Ramon nhíu mày nhìn Lâm Chính.
"Tôi nói là tôi chỉ cần 20 phút là có thể giúp công chúa Margarita bình phục".
Bình luận facebook