-
Chương 846-850
Chương 846: Ông có sẵn lòng chịu trách nhiệm cho hành động của mình không?
"Ramon! Anh đang làm cái gì vậy? Anh không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn!", Anna không thể chịu nổi nữa, bèn lên tiếng chất vấn.
"Tôi không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn, nhưng tôi có quyền quyết định nên chữa trị cho ai, không nên chữa trị cho ai", Ramon bình tĩnh đáp.
"Không, ông cũng không có quyền lựa chọn! Là một bác sĩ, ông không thể bỏ mặc bệnh nhân được. Chúng ta không được lựa chọn bệnh nhân, mà nên cố gắng hết sức để chữa trị cho từng bệnh nhân. Ramon, ngay cả quy tắc nghề nghiệp cơ bản nhất của một bác sĩ mà anh cũng không có sao?", Anna tỏ vẻ khó tin.
"Tôi khác với cô, cô Anna, tầm nhìn của cô quá thiển cận, suy nghĩ của cô cũng không ai có thể hiểu được. Tất cả những việc tôi làm đều là vì sự tiến bộ của y học loài người. Nhưng cô thì khác, cô chỉ thuần túy thỏa mãn tham vọng cá nhân. Cô thật là đáng bi ai", Ramon nói.
Anna nghe thấy thế, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, không thốt nên lời.
"Hoàng tử Birken, thời gian của mọi người đều rất quý giá, mong ông đừng chậm trễ nữa. Ông yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông. Nếu ông lựa chọn để bác sĩ Đông y này chữa trị cho công chúa, thì Hiệp hội Y tế chúng tôi vẫn sẽ thành tâm chúc cho công chúa nhanh khỏe, chúng ta vẫn là bạn bè. Chỉ là chúng tôi không chịu trách nhiệm về bệnh tình của công chúa nữa. Dù sao rủi ro cũng quá lớn, mong ông hiểu cho", Ramon nhẹ giọng nói.
"Hội trưởng Ramon, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi không tin tưởng Hiệp hội Y tế các cậu, mà là tình hình quá khẩn cấp, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác...", hoàng tử Birken vội vàng giải thích.
"Hoàng tử Birken, ông không cần nói nhiều nữa, cho tôi đáp án đi", không chờ hoàng tử nói xong, Ramon đã phất tay ngắt lời ông ta.
Hoàng tử Birken há miệng nhìn Ramon, rơi vào trầm tư.
"Hoàng tử Birken, vừa rồi ông cũng nhìn thấy hiệu quả chữa bệnh của thầy tôi rồi. Nếu Hiệp hội Y tế bó tay hết cách, thì hãy để thầy tôi thử đi", Anna vội nói.
"Từ đầu đến cuối, Hiệp hội Y tế không hề nói là không chữa được cho công chúa Margarita, chỉ là chúng tôi cần thời gian thôi. Hoàng tử Birken, lúc đi tôi cũng đã nói với ông rồi, hãy cho chúng tôi thêm nửa năm. Chúng tôi đã bước đầu nắm được bệnh tình của cô ấy, ông tin vào khoa học hay tin vào vu thuật?".
Hoàng tử không nói gì, đưa mắt nhìn cô con gái đang yếu ớt ngồi trên ghế, nét mặt đầy đau khổ.
"Hội trưởng, tại sao lại không để bác sĩ Đông y này chữa trị? Nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể miễn chịu trách nhiệm mà?", một người ở phía sau bước tới, ghé vào tai Ramon nói nhỏ.
"Cậu đúng là ngu xuẩn! Bác sĩ Đông y này đang chữa trị cho công chúa rồi, dù cô ấy xảy ra chuyện gì, thì chúng ta cũng có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu ta. Bây giờ chúng ta đã không còn trách nhiệm và nghĩa vụ, thì còn phải kiêng dè cái gì chứ? Cái chúng ta cần tranh thủ bây giờ là quyền chữa bệnh cho công chúa. Nếu có thể chữa khỏi cho công chúa, thì chẳng phải Hiệp hội Y tế chúng ta có thể thu được cả danh và lợi sao? Chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ?", Ramon nhỏ giọng đáp.
Người kia nghe thấy thế, hai mắt lập tức sáng lên.
"Kế hoạch hoàn hảo, hội trưởng, anh đúng là sáng suốt!".
Ramon chỉ cười nhạt.
Đúng lúc này.
"Đau..."
Công chúa Margarita đang ngồi trên ghế bỗng rên lên.
"Anna, đỡ lấy cô ấy", vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng, nhỏ giọng quát.
Anna vội vàng bước tới, ấn công chúa xuống.
Nhưng cơ thể cô bé bỗng co quắp dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, đau đến mức kêu lên oai oái.
"Bố ơi, đau quá, bố ơi, bố ở đâu, con khó chịu..."
Cô bé khóc lên thành tiếng, muốn giãy giụa, nhưng đã bị Lâm Chính giữ chặt cánh tay để châm cứu. Dù cô bé giãy giụa thế nào cũng vô ích.
"Hoàng tử!", vệ sĩ cuống lên.
"Cậu đang làm gì vậy? Dừng tay!", hoàng tử kinh hãi biến sắc, lập tức xông tới tóm chặt lấy tay Lâm Chính, không cho anh châm cứu nữa.
Lâm Chính bị mất tập trung, kinh ngạc nhìn hoàng tử, nhíu mày nói: "Hoàng tử Birken, chữa bệnh cứu người cần một quá trình, mời ông tránh ra, đừng làm phiền việc chữa trị của tôi, nếu không sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng".
"Chữa bệnh? Cậu phải nói cho tôi biết cậu đã làm gì con gái tôi? Tại sao nó lại đau đớn như vậy?", hoàng tử Birken tức giận mắng.
"Tôi đang thanh lọc độc tố trong người cô ấy, quá trình này vốn dĩ đã có chút đau đớn, đây là chuyện bình thường", Lâm Chính đáp.
"Dựa vào mấy cây châm bạc mà có thể thanh lọc độc tố sao? Đúng là hoang đường, hoàng tử Birken, ông tin vào những lời bịa đặt này sao?", Ramon hừ một tiếng.
"Đúng, tôi sẽ không để cậu làm tổn thương con gái tôi đâu", hoàng tử Birken cắn răng nói.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy đáng thương của con gái, trái tim ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Ông ta ôm lấy công chúa Margarita, dường như đã ra quyết định, nói với Ramon: "Hội trưởng Ramon, tôi lựa chọn để Hiệp hội Y tế nước Mễ chữa trị cho con gái tôi! Tôi không tin vào vu thuật Hoa Quốc! Xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi!".
Cuối cùng ông ta vẫn không yên tâm về Đông y, bây giờ hội trưởng Ramon đang ở đây, ông ta lại càng không muốn để Lâm Chính chữa tiếp.
"Hoàng tử Birken, ông sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này", Ramon cười nói.
"Mau, đưa ngay công chúa đến Hiệp hội Y tế".
"Vâng".
"Đi bên này".
Đám người vội vàng ôm công chúa Margarita xông ra ngoài.
"Hoàng tử Birken!", Lâm Chính lớn tiếng gọi.
"Cậu còn chuyện gì sao?", hoàng tử Birken ngoảnh lại hỏi.
"Quyết định thế nào là ở ông, chức trách của tôi là chữa bệnh cứu người, tôi cực kỳ phản đối ông làm như vậy. Nhưng nếu ông đã không tin tôi, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Tôi chỉ hỏi một câu, nếu công chúa Margarita xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông có sẵn lòng chịu trách nhiệm cho hành động của mình không?", Lâm Chính hỏi một cách trịnh trọng.
"Đương nhiên, chẳng lẽ tôi bảo cậu chịu trách nhiệm sao? Cậu có chịu trách nhiệm nổi không?".
Hoàng tử Birken hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, đám người lên xe, lái về phía Hiệp hội Y tế.
Nhưng Ramon không vội đi theo đoàn xe, mà tụt lại phía sau, nhìn Anna và Lâm Chính.
"Bây giờ cậu vẫn còn tâm trạng đùn đẩy trách nhiệm sao? Đúng là gian xảo! Toàn thế giới đều đang quan tâm đến chuyện của công chúa Margarita. Nếu vì các cậu chữa trị linh tinh khiến công chúa xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn hoàng gia sẽ truy cứu trách nhiệm của các cậu, Hiệp hội Y tế chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua. Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cả Sở Nghiên cứu Hiệp hội Đông y gì đó này cũng đóng cửa đi. Đây là lời nhắc nhở chân thành của tôi đấy".
Ramon bình thản nói, rồi rời khỏi Sở Nghiên cứu.
Anna há miệng, vốn định nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời.
"Xem ra mọi chuyện còn xa mới thuận lợi như tưởng tượng", Lâm Chính thu châm bạc lại, lắc đầu thở dài.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây thầy? Gã Ramon kia rất xấu tính, công chúa đã đến Hiệp hội Y tế, tôi lo anh ta sẽ có kế hoạch bỉ ổi nhằm vào chúng ta", Anna vội nói.
"Hoa Quốc chúng tôi có câu cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta không thẹn với lòng thì sợ gì anh ta chứ? Hai ngày nay cứ ở đây đi, hoàng tử Birken sẽ đưa công chúa đến thôi", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anna thấy thế thì không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
"Được rồi Anna, cô đừng nghĩ nhiều quá, tôi chuẩn bị làm trang web, bắt đầu tiến hành tuyên truyền trên mạng, chính thức thu nhận hội viên", Lâm Chính nói.
"Thầy Lâm, nước tôi có cực ít người biết về Đông y, sợ là rất khó tuyển được hội viên".
"Không sao, tất cả những người yêu thích y học đều có thể tham gia. Dù là Đông y hay Tây y cũng đều có ưu nhược điểm, y học là vô biên mà! Cho dù bây giờ người của Hiệp hội Y tế muốn tham gia vào Hiệp hội của chúng ta thì tôi cũng hoan nghênh", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anna sửng sốt nhìn Lâm Chính, một lát sau liền nhăn nhó cười...
Chương 847: Tin bom tấn
Cạch!
Chiếc máy kiểm tra đóng lại.
Mấy nhân viên y tế lập tức bước tới, bắt đầu kiểm tra cho công chúa đang nằm trên máy.
Một lát sau, một bản báo cáo được đưa tới phòng làm việc của Ramon.
"Cái gì? Một lượng nhỏ độc tố trong người công chúa Margarita... có dấu hiệu giảm xuống?", Ramon cầm bản báo cáo, kinh ngạc nói.
"Vâng thưa hội trưởng, lúc đầu chúng tôi cũng không dám tin, thế nên đã kiểm tra hai lần, kết quả cho thấy độc tố trong người công chúa Margarita quả thực có giảm, cho dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ kinh ngạc. Đây đúng là kỳ tích!", một ông lão tóc bạc phơ đẩy gọng kính trên sống mũi, nói.
"Sáng nay chúng ta mới làm báo cáo kiểm tra cho công chúa Margarita, tại sao trong thời gian ngắn lại có sự thay đổi như vậy chứ? Các ông nói xem... liệu có khả năng là biến đổi bệnh lý không?"
"Chắc là không đâu".
"Hội trưởng, liệu có liên quan đến thằng nhãi Hoa Quốc kia không?", đúng lúc này, một trợ lý ở bên cạnh dè dặt hỏi.
Ramon nghe thấy thế liền hừ một tiếng.
"Sao có thể chứ? Chúng ta đã điều trị cho công chúa Margarita nhiều lần, mà không thể làm rõ độc tố trong người cô ấy. Thằng nhãi Hoa Quốc kia cầm hai châm bạc đâm vớ vẩn mấy cái đã có thể giải được độc sao? Chuyện này quá hoang đường, nói ra liệu cậu có tin không?".
"Việc này... cũng phải..."
"Tôi nghĩ có lẽ việc điều trị trước đó của chúng ta đã có hiệu quả, lập tức mở cuộc họp, tiến hành thảo luận về bản báo cáo này".
"Hội trưởng, ý của ông là..."
"Sáng nay tôi đã nói chuyện một lát với hoàng tử Birken, ông ấy hứa, nếu chúng ta có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita, ông ấy không những chi trả cho chúng ta khoản viện phí khổng lồ, mà còn cố gắng hết sức giúp chúng ta có được bộ máy móc của bác sĩ Howard. Ngoài ra, phóng viên đến từ các nơi trên thế giới đều đổ về đây, toàn thế giới đang dõi theo chuyện này. Nếu lúc này chúng ta có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita, thì chúng ta sẽ thu được cả danh lẫn lợi, có sự giúp đỡ to lớn đối với sự phát triển của cả Sở Nghiên cứu và hiệp hội”, Ramon cười nói.
“Nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể làm rõ nguyên nhân làm tiêu độc trong người công chúa…”
“Trước kia chúng ta không có điểm đột phá, bây giờ độc tố vô duyên vô cớ giảm đi, chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu chúng ta tìm ra được nguyên nhân, tôi sẽ bảo hoàng tử Birken đến Sở Nghiên cứu chúng ta ở một ngày. Tối nay mọi người đừng nghỉ ngơi, tăng ca đi, tranh thủ ngày mai tìm ra cách điều trị”.
Ramon nghiêm túc nói.
“Vâng, hội trưởng!”.
Mọi người đoàn kết một lòng, khí thế hừng hực.
Tin truyền đến chỗ hoàng tử Birken, ông ta vui đến nỗi cả đêm mất ngủ.
Ông ta một mình đến phòng bệnh, nhìn công chúa đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, khuôn mặt tràn ngập dịu dàng và tươi cười.
“Margarita, thiên thần bé nhỏ của bố, con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, nhanh thôi…”
Đêm khuya.
Cả Sở Nghiên cứu đều đang tất bật.
Ramon mượn danh nghĩa của Hiệp hội Y tế, trong đêm lại điều thêm mấy chuyên gia mảng “hội chứng xơ cứng teo cơ” từ các nơi đến Viện Nghiên cứu để phối hợp nghiên cứu tìm ra cách điều trị.
Bọn họ bận rộn cả một đêm, không ai dám ngủ, ra sức nghiên cứu.
Trời vừa sáng, một tin bom tấn được truyền từ Hiệp hội Y tế ra…
Sáng sớm hôm sau.
Một mình Lâm Chính đến cửa hàng bánh mỳ ở cuối đường Pieterlen mua bữa sáng, rồi ngồi ăn trong văn phòng của Hiệp hội Đông y.
Anna ở trong căn phòng đã được dọn dẹp ở bên cạnh, nhưng sáng ra đã không thấy bóng dáng, lúc quay về trong tay còn cầm một tờ báo.
“Anna, cô đến đúng lúc lắm, ăn sáng chưa? Mau ngồi xuống ăn đi”, Lâm Chính vội chào hỏi.
“Trời ạ, thầy giáo yêu quý của tôi ơi, thầy vẫn còn tâm trạng ngồi đây ăn sáng à? Thầy có biết mấy người Ramon đã tìm được cách chữa bệnh cho công chúa Margarita rồi không?”, Anna cầm tờ báo, sốt ruột nói.
“Ồ?”, Lâm Chính có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã tìm được cách à? Cô không nhầm đấy chứ?”.
“Đây là tờ báo tin tức mới nhất ở bản địa, tin tức được đăng báo thậm chí còn nhanh hơn trên mạng. Thầy xem, bây giờ chuyện này đã gây chấn động, phóng viên đến từ các nơi đang chen chúc bên ngoài Hiệp hội Y tế, chắc chắn không thể nhầm được”, Anna nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính cầm tờ báo lên xem, sau đó thở dài, lắc đầu nói: “Anna, tôi xin lỗi”.
“Tại sao thầy lại xin lỗi tôi?”, Anna khó hiểu hỏi.
“Tôi vốn định lợi dụng hoàng tử Birken để tìm một chỗ dựa cho cô, nhưng không ngờ vẫn thất bại, là tại tôi vô dụng”, Lâm Chính thở dài nói.
Anna sửng sốt nhìn anh, chắc là không ngờ Lâm Chính lại nghĩ như vậy.
Một lát sau, cô ta hoàn hồn, bước tới ôm Lâm Chính một cái thật chặt.
Lâm Chính ngạc nhiên, còn không kịp phản ứng, liền ngớ người ra, rồi cảm thấy một mùi hương thơm ngát chui vào trong mũi, cảm giác ấm áp mềm mại lan khắp toàn thân.
Anh rùng mình một cái, có chút không quen với sự cởi mở của người phương Tây.
Cũng may Anna không ôm lâu quá, nhanh chóng buông anh ra, rồi cười nói: “Thầy không cần xin lỗi đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Anna không yếu đuối như thầy nghĩ đâu”.
“Ừ”.
Lâm Chính thở hắt ra, sau đó lướt mắt nhìn xung quanh, lên tiếng: “Nếu đã thất bại thì chúng ta cũng chỉ đành dừng tay vậy. Anna, nếu cô không thể ở đây được nữa, thì theo tôi về Hoa Quốc đi”.
“Về Hoa Quốc?”, Anna ngạc nhiên.
Chương 848: Tiêu điểm của thế giới
“Đúng, về Hoa Quốc, tôi đã thành lập một học viện giao lưu y thuật y học ở Hoa Quốc, dù là Đông y hay Tây y cũng có thể thảo luận nghiên cứu ở đó. Ở đó cũng có một loạt các chuyên gia học giả rất ưu tú về y dược, lực lượng giáo viên cũng không kém cạnh Hiệp hội Y tế nước Mễ. Nếu cô đồng ý, thì cô thể theo tôi đến đó. Tôi có đủ kinh phí để cô tiếp tục việc nghiên cứu y học của mình. Nếu cô muốn học Đông y thì tôi cũng có thể dạy cô”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Anna nghe thấy thế, đôi mắt màu xanh thẳm tỏa ra khát vọng sâu sắc.
Cô ta rất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng lại im lặng một lát, rồi cười nói: “Thầy để tôi suy nghĩ thêm nhé”.
“Tôi cho cô một ngày để chuẩn bị”, Lâm Chính cười đáp, sau đó uống nốt sữa bò, rồi lau miệng, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Thầy đi đâu vậy?”.
“Tôi ra vùng ngoại ô ngắm cảnh, nghe nói bên ngoài thành phố này có một công viên quốc gia nổi tiếng thế giới, tên là công viên Black Rocks, trong đó còn giữ hệ sinh thái nguyên thủy nhất. Tôi muốn đến đó xem có dược liệu gì dùng được không”.
“Để tôi đi cùng thầy”.
“Không cần đâu, tôi sẽ về nhanh thôi, cô ở nhà nghỉ ngơi đi”.
Lâm Chính cười nói, rồi ra ngoài.
Sao Anna có thể ngồi yên một chỗ chứ? Rảnh rỗi sinh nông nổi, cô ta lại chạy tới Hiệp hội Y tế xem thế nào.
Tối qua, loại thuốc chữa căn bệnh lạ của công chúa đã được nghiên cứu điều chế ra, sáng hôm nay sẽ đưa vào thử nghiệm lần cuối cùng. Nếu kết quả thử nghiệm thông qua, thì buổi chiều sẽ dùng để điều trị cho công chúa Margarita. Nếu có hiệu quả sẽ lập tức được công bố đến cả thế giới.
Nghe nói loại thuốc này cũng có hiệu quả rất tốt đối với người mắc hội chứng xơ cứng teo cơ.
Nếu thuốc này được nghiên cứu điều chế ra thì có thể nói là phúc của những người bị hội chứng này, gây chấn động toàn thế giới.
Thế là, chỉ trong một buổi sáng, đại diện của hơn 20 phương tiện truyền thông quyền uy đến từ các nơi trên thế giới đều đến địa chỉ của Hiệp hội Y tế nước Mỹ.
Hoàng gia nước Y mới sáng ra đã phái đội bảo vệ đến đây, bảo vệ sự an toàn của hoàng tử Birken và công chúa Margarita.
Tất cả đều được công bố ra ngoài.
Tất cả đều trở nên nghiêm túc.
Thậm chí chính quyền nước Mễ cũng quan tâm đến chuyện này.
Anna đội mũ, chen vào đám người, nhìn cánh cửa đóng kín của Hiệp hội Y tế, cũng đang chờ đợi kết quả.
Cô ta cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao trước đó Hiệp hội Y tế bó tay với căn bệnh này, nhưng chỉ trong một đêm đã tìm được manh mối, đồng thời nhanh chóng nghiên cứu ra được thuốc điều trị?
Tốc độ này thực sự quá nhanh.
Cô ta cứ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đám người bên ngoài chen lấn, đầu người nhấp nhô.
Rất nhiều phóng viên đang đưa tin hiện trường.
Anna cảm thấy có chút vô vị, liền lấy điện thoại ra chơi.
Quả nhiên, trên mạng cũng đang ầm ĩ lên.
Không chỉ mạng internet nước Mễ, mà ngay cả các nước khác cũng đang theo dõi sát sao, ví dụ như Hoa Quốc, mấy trang web lớn đều ngập tin về chuyện này.
“Xem ra qua hôm nay, danh tiếng của Ramon sẽ đạt đến đỉnh cao cho mà xem”, Anna thầm cắn răng, vô cùng không cam lòng.
Tại sao loại người này vẫn chưa bị trừng phạt chứ…
Anna buồn bực ngồi ở bậc thềm bên cạnh, thở dài thườn thượt.
Cứ thế đến 1 giờ chiều.
Cạch!
Cánh cửa sắt của Hiệp hội Y tế bỗng được mở, sau đó một đám người đi ra.
Anna đang ngây người bỗng sửng sốt, vội vàng nhìn về bên đó, chỉ thấy Ramon dẫn theo những quản lý cấp cao của Hiệp hội Y tế đi ra.
Ai nấy khuôn mặt tươi cười, có vẻ rất đắc ý.
Anna nhìn thấy liền biết chắc chắn đám Ramon đã thành công.
Các phóng viên đang xúm xít bên ngoài thấy thế, lập tức ùa tới như ong vỡ tổ.
“Anh Ramon! Xin hỏi tình hình hiện giờ của công chúa Margarita thế nào rồi?”.
“Anh Ramon, các anh quả thực đã có đột phá quan trọng trong mảng “hội chứng xơ cứng teo cơ” sao?”.
“Anh Ramon, có phải công chúa Margarita đã được chữa khỏi không?”.
“Anh có đánh giá gì về thành công lần này của Hiệp hội Y tế?”.
“Anh Ramon, anh nghĩ thành quả lần này có thể giúp anh giành được giải thưởng y học Nobel không?”.
Các phóng viên mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.
Ramon cười ha hả, phất tay nói: “Được rồi, được rồi, từng người một thôi, tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các bạn”.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
“Được rồi quý vị, tôi xin trả lời câu hỏi đầu tiên mà các bạn muốn biết nhất, đó chính là bệnh tình của công chúa Margarita. Chúng tôi đã tìm ra cách điều trị hoàn hảo, hiện giờ công chúa Margarita đã tiếp nhận việc điều trị của chúng tôi, cô ấy không sao rồi, chỉ cần mấy liệu trình điều dưỡng nữa là sẽ bình phục”, Ramon cười đáp.
Anh ta vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên.
Anna ở trong đám người vô cùng kinh ngạc.
“Ramon đã làm được thật rồi…”
Ramon mỉm cười nhìn đám người một lượt, nói tiếp: “Tiếp theo là tin thứ hai mà các bạn muốn biết, đó chính là chuyện về “hội chứng xơ cứng teo cơ”. Đúng vậy, Hiệp hội Y tế chúng tôi đã hợp tác với giáo sư Edmund, giành được đột phá quan trọng trong lĩnh vực “hội chứng xơ cứng teo cơ”. Tôi tin trong ba năm tới… à không, hai năm, “hội chứng xơ cứng teo cơ” đang quấy nhiễu mọi người trên toàn thế giới sẽ được chữa khỏi hoàn toàn”.
Giọng nói của Ramon cao lên.
Anh ta dứt lời, xung quanh trở nên xôn xao, tiếng vỗ tay lại càng to hơn, không có dấu hiệu dừng lại.
“Anh Ramon giỏi quá!”.
“Anh đúng là thiên thần do Thượng Đế phái tới!”.
“Chồng tôi được cứu rồi! Tốt quá!”.
“Cảm ơn anh, Ramon!”.
Rất nhiều bệnh nhân từ các nơi nghe tin này mà đến đều lệ nóng quanh tròng, khen không dứt miệng.
Giờ phút này, danh tiếng của Ramon đã lên đến đỉnh cao.
Rất nhiều người đã nhìn thấy trước Ramon trong tương lai sẽ có địa vị gì, danh tiếng của anh ta sẽ vang khắp quốc tế.
“Đây là điều chúng tôi nên làm mà”, Ramon mỉm cười, đáy mắt lóe lên một tia kiêu ngạo.
Anh ta biết mình đã thành công.
Nhưng đúng lúc này, hình như Ramon nhìn thấy gì đó, ánh mắt khóa chặt lấy một cô gái tóc vàng đội mũ lưỡi trai trong đám người, rồi nhếch môi cười, lên tiếng: “Cô Anna thân mến, sao cô lại đến đây? Chẳng phải cô nên đi theo người thầy Đông y trẻ tuổi kia để học Đông y sao?”.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều quay sang nhìn Anna.
Anna ở trong đám người bỗng cứng đờ người…
Chương 849: Đánh chết con đàn bà nham hiểm này đi
Anna lập tức trở thành tiêu điểm, điều này khiến cô ta trở tay không kịp.
Đám phóng viên tinh mắt cũng lập tức phát hiện ra cô ta.
"Đây là cô Anna sao?".
"Hóa ra cô Anna cũng đến".
"Cô Anna, nghe nói cô đã bị Hiệp hội Y tế gạch tên, xin hỏi nguyên nhân là gì vậy?".
"Cô Anna, cô bị ép rời khỏi Hiệp hội Y tế, bây giờ lại xuất hiện ở đây, xin hỏi cô có liên quan đến chuyện này không?".
"Có người nhìn thấy cô và một thanh niên Hoa Quốc có mối quan hệ mờ ám, có phải cô đã được bao nuôi không?".
"Có thông tin nói cô định lấy cắp tài liệu cơ mật của Hiệp hội Y tế, bán cho Hoa Quốc, chuyện này có thật không?".
Đám phóng viên mồm năm miệng mười, chĩa micro vào Anna, không ngừng đưa ra những câu hỏi lắt léo.
Anna tái mặt.
"Những chuyện này đều là giả, tất cả là bịa đặt! Là Hiệp hội Y tế quá đáng!", cô ta không ngừng giải thích, muốn làm rõ hiểu lầm, vạch trần hành vi của Hiệp hội Y tế.
Đám phóng viên xung quanh dường như ngửi thấy mùi tin hot, lại càng chen lấn hơn.
Ngày càng nhiều người ùa tới.
Hiện trường có chút hỗn loạn.
"Mọi người yên lặng nào! Yên lặng nào!".
Đúng lúc này, Ramon lại giơ tay lên, lớn tiếng nói.
Tất cả mọi người đều ngoảnh sang nhìn anh ta.
Chỉ thấy Ramon mỉm cười nói: "Các vị, về chuyện của cô Anna, tôi nghĩ phải nói rõ cho mọi người biết, để tránh mọi người hiểu lầm chúng tôi, đồng thời cũng tránh một số người tạt nước bẩn vào Hiệp hội Y tế".
"Anh đang nói tôi sao?", Anna sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng: "Tôi nói cho anh biết, tôi không bịa chuyện, anh lấy cắp thành quả nghiên cứu bao nhiêu năm của tôi, còn đuổi tôi khỏi Sở Nghiên cứu. Ramon, anh là đồ khốn nạn, là ma quỷ do Satan phái tới! Không, ma quỷ cũng không hèn hạ bỉ ổi như anh!".
Anna không nhịn nổi nữa, chửi bới ầm ĩ.
Đám phóng viên nghe thấy thế thì lập tức hưng phấn, giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
Còn người dân vây xem xung quanh cũng lấy điện thoại ra, chĩa về phía Anna để quay chụp.
Chắc chắn chẳng mấy chốc, chuyện này sẽ lan truyền trên mạng.
Ramon bình thản nhìn Anna, không hề hoảng hốt.
Bởi vì anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với mọi chuyện.
"Cô Anna, cô không có tư cách nói hươu nói vượn, khua tay múa chân trước mặt tôi đâu. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, tôi muốn hỏi cô mấy câu hỏi, cô có thể trả lời đúng sự thực không?", Ramon mỉm cười nói.
Anna nghe thấy thế thì nhíu mày, cảm giác không đúng lắm, cũng không nói năng gì.
Nhưng Ramon vẫn tự ý đưa ra câu hỏi.
"Cô Anna, cô có thể nói cho tôi biết, có phải dạo này cô đang học Đông y không?".
Hơi thở của Anna như nghẹn lại, há miệng ra nhưng không biết nên trả lời thế nào.
"Cô không nói gì, tôi nghĩ chắc hẳn là ngầm thừa nhận, vậy tôi lại hỏi cô, có phải cô có một người thầy Đông y trẻ tuổi không?", Ramon lại hỏi.
"Việc... việc này..."
"Cô Anna, có phải bây giờ cô định từ bỏ tất cả những y thuật được học, để học vu y vô căn cứ của Hoa Quốc không?".
"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Tôi nghĩ Đông y của Hoa Quốc cũng là một loại của y học, nó không phải là vu y. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ những y thuật mình được học, tôi chỉ muốn kết hợp với Đông y của Hoa Quốc để nghiên cứu ra thuốc chống ung thư", Anna kích động nói.
Nhưng cô ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên xôn xao.
"Cô Anna đang học Đông y thật kìa..."
"Trời ạ, sao cô ta có thể tin vào thứ đó chứ?".
"Cô Anna còn quá trẻ, quá ngây thơ, bị lừa cũng là chuyện bình thường".
"Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ những lời hội trưởng Ramon nói trước đó là thật? Cô Anna thực sự có ý đồ lấy cắp tài liệu nghiên cứu của Hiệp hội sao?".
Bọn họ châu đầu ghé tai, thì thầm bàn tán, những lời vụn vặt như thủy triều không ngừng chui vào tai Anna. Cô ta cuống đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gần như muốn phát điên lên.
"Không phải, không phải như các người nghĩ đâu! Các người điên rồi! Tất cả điên rồi! Các người bị điên mới tin những lời chó má của Ramon!", Anna gào lên.
Nhưng xung quanh không còn ai tin cô ta nữa.
"Cô Anna, tôi vốn dĩ đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, nhưng cô lại bị Đông y của Hoa Quốc mê hoặc, bị một thanh niên Hoa Quốc lừa. Đã vậy thì chớ, cô còn định lấy cắp tài liệu quan trọng của Hiệp hội Y tế chúng tôi để bán cho người Hoa Quốc. Cô có biết hành vi này của cô chính là bán nước không? Cô khiến chúng tôi quá thất vọng! Tôi đuổi cô ra khỏi Hiệp hội Y tế đã là vô cùng nhân từ đối với cô rồi. Đến Thượng Đế cũng không thể tha thứ cho hành vi này, cô có hiểu không?", Ramon nói với vẻ tiếc nuối.
"Đồ gian xảo! Thượng Đế đã chứng kiến tất cả những hành vi khốn nạn của anh, anh sẽ bị báo ứng!", Anna mắng.
Nhưng ngay sau đó, bên cạnh lại vang lên giọng nói phẫn nộ.
"Người nên gặp báo ứng là cô, con đàn bà nham hiểm!".
Toàn thân Anna run rẩy, nhìn về phía phát ra âm thanh với ánh mắt khó tin, phát hiện ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Anh ta vừa cầm điện thoại quay Anna, vừa lớn tiếng chửi rủa, tâm trạng vô cùng kích động: "Hội trưởng Ramon đã có bao nhiêu cống hiến cho nền y học nước Mễ? Vậy mà cô lại phản bội anh ấy, phản bội Hiệp hội Y tế, phản bội đất nước! Loại đàn bà nham hiểm như cô thì nên xuống địa ngục!".
"Đúng! Cút xuống địa ngục đi, đồ khốn nạn!".
"Cô phải chịu hình phạt hỏa thiêu!".
"Đúng là vô liêm sỉ!".
"Thượng Đế sẽ không tha thứ cho cô đâu, Anna!”.
Đám người xung quanh dường như bị chọc giận, ai nấy lớn tiếng chửi rủa Anna.
Anna ngây ra.
Cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này...
Tất cả mọi người đều bị lời nói của Ramon chọc giận, bọn họ bắt đầu chửi bới Anna, ngay cả ánh mắt các phóng viên nhìn cô ta cũng đầy căm ghét.
Dù sao chuyện này... đã chạm đến giới hạn của bọn họ.
Bỗng một lon nước giải khát bay tới.
Bốp!
Anna sửng sốt, không kịp tránh đi, bị lon nước nện vào đầu, coca bên trong làm ướt nửa người cô ta, trông rất thảm hại.
Anna hét lên chói tai.
Nhưng chưa hết, bốn phía xung quanh lại có rất nhiều thứ bay tới.
Có bánh mỳ đang ăn dở, có điếu thuốc đang hút dở, thậm chí cả điện thoại...
Các đồ vật bay tới như mưa...
Anna vội vàng ôm đầu lao ra khỏi đám người.
Cô ta biết nếu mình không đi, thì e là sẽ bị đánh chết ở đây mất.
Nhưng đám người đang tức giận sao có thể dễ dàng để cô ta đi chứ? Ai nấy nhao nhao ngăn cô ta lại.
"Đánh chết con đàn bà nham hiểm này đi!".
"Đánh chết cô ta đi!".
Không biết là ai kêu lên câu này.
Một số người tâm trạng kích động hoặc muốn lợi dụng Anna lập tức xông tới.
Anna sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đã hoàn toàn không biết nên làm thế nào...
Chương 850: Mặt cô bị sao vậy?
Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Tất cả đều dồn về phía Anna. Có người muốn đập chết cô. Cũng có người bắt cô tự tử. Thậm chí có người còn muốn lột sạch đồ của cô ta.
Anna sợ tới mức như muốn phát điên. Cô ta ngồi phụp xuống ôm đầu, không biết phải làm thế nào. Lúc này trông cô ta không khác gì một con thỏ bé nhỏ.
May mà còn vài người có lương tâm quát lên và cố gắng bảo vệ cô ta. Nếu không lúc này sợ rằng Anna đã bị phanh thây rồi.
Ramon cùng vài người quản lý cấp cao của Hiệp hội đứng trước cửa nhìn cảnh tượng hỗn loạn và nhếch miệng cười đắc ý.
“Hội trưởng Ramon, anh không định ổn định lại trật tự chút nào sao?”, một người mỉm cười nói với anh ta.
“Ở đây hỗn loạn lắm à?”, Ramon hỏi ngược lại.
Người kia nói đùa: “Xin lỗi, là tôi lầm thôi!”
“Không sao, chỉ cần đi thay cặp kính mới là được”, Ramon nói.
Đám đông bật cười. Đúng lúc này...
Két!
Tiếng xe phanh gấp vô cùng chói tai vang lên. Không ít người nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc Mercedes Benz phóng tới. Đám đông thất sắc, vội vàng né qua hai bên. Có nhiều người do cuống quá còn vấp ngã.
Hiện trường lốn nhốn, tiếng la hét vang lên không ngớt. Chiếc xe phóng vào giữa đám đông, dừng lại trước mặt Anna.
“Anna, mau lên xe”, người ở trên xe vội vàng hét lên. Anna bừng tỉnh, lập tức mở cửa xe, nhảy vào.
Rầm!
Cửa xe đóng chặt, chiếc xe lùi lại, định thoát ra khỏi vòng vây của đám đông.
“Bọn chúng bỏ chạy rồi”.
“Đừng để chúng chạy thoát. Chặn lại".
Có nhiều người cảm thấy không cam tâm định chặn lại. Thế nhưng người lái xe mặc kệ, cứ thề lùi về sau tông vào những kẻ có ý định chặn họ. Đám người tái mặt, vội vàng né sang hai bên. Chiếc xe được đà bèn quét một đường cong đẹp mắt rồi lao vọt đi.
“Chết tiệt!”
“Shit!”
“Các người sẽ gặp quả báo thôi! Chắc chắn đấy!”, rất nhiều người lao lên chửi rủa. Còn có người nhặt đá bên đường ném về phía chiếc xe. Thế nhưng chiếc xe nhanh chóng lao ra đường lớn và biến mất.
“Ai vậy?”, Ramon chau mày.
“Nhìn biển thì có vẻ như là xe của Jesse”.
“Jesse? Hừ, anh ta cũng sẽ gặp báo ứng thôi”, Ramon lạnh giọng, quay người đi vào trong.
Trên xe...
“Khụ khụ…”, Anna ho mãnh liệt. Cô ta lấy khăn giấy cố gắng lau nước ngọt và vụn bánh dính trên người.
“Chắc tôi phải đi tắm cái rồi”, Anna vứt giấy trong tay đi và thở dài.
“Tôi thấy tốt nhất là cô nên rời khỏi nước Mễ”, Jesse đang lái xe bèn lên tiếng.
“Rời khỏi nước Mễ sao?”
Anna giật mình, sau đó run rẩy nói: “Có thể anh nói đúng. Tôi không thể ở đây lâu được, nếu không sẽ chết mất”.
Jesse nhìn cô ta nhưng không nói gì.
“Cảm ơn anh, Jesse”
“Đừng khách sáo. Chúng ta không là đồng nghiệp thì cũng là bạn bè. Không phải sao?”
“Cảm ơn những gì anh đã làm cho tôi. Nếu không có anh thì tôi thật sự không biết sẽ biến thành người như thế nào nữa…Vừa rồi thật đáng sợ”.
“Cô không nên xuất hiện ở đây. Ramon quá xấu xa. Cô khiến anh ta không có được bản thảo của bác sĩ Howard, nên anh ta hận lắm. Anh ta sẽ tìm mọi cách để dìm cô xuống.
“Đúng vậy…hầy, giờ nói mấy điều này cũng vô ích. Có lẽ anh cũng bị bại lộ rồi. Tôi nhận ra xe của anh thì chắc chắn Ramon cũng sẽ nhận ra. Jesse, có lẽ anh cũng không thể ở lại Hiệp hội nữa”.
“Tôi sẽ cân nhắc tới việc rời đi. Nhưng không phải bây giờ, rất nhiều xương máu của tôi đổ xuống ở đây, tôi phải đưa chúng đi theo nữa”.
“Vậy anh cũng phải nhanh lên chút đi".
“Yên tâm đi Anna, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân”, Jesse vừa đạp chân ga vừa nói. Anh ta định đưa Anna tới khách sạn tắm rửa. Nhưng có vẻ như Anna không muốn đi.
“Jesse, đưa tôi tới công viên Black Rocks đi”.
“Cô tới đó làm gì?”
“Tôi phải đi tìm thầy của tôi”.
“Cô định nhờ thầy của cô giải quyết chuyện này sao?”
“Có thể là thầy cũng bó tay. Tôi chỉ muốn khuyên thầy mau chóng rời đi thôi"
“Thầy có nghe lời cô không?”
“Thầy hơi cố chấp, hi vọng sẽ nghe lời của tôi”.
“Vậy thì ok, chúng ta tới công viên”, Jesse gật đầu, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi.
Tầm hai mươi phút sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng của công viên Black Rocks. Anna lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Lâm Chính.
“Thầy đang ở đâu?”
“Tôi vừa đi lấy thuốc, cũng không tệ, có thu hoạch…sao thế?”, Lâm Chính ở đầu dây bên kia khẽ mỉm cười.
“Thầy quay lại ngay đi. Tôi đang ở công viên Black Rocks đợi thầy. Chúng ta phải rời khỏi nước Mễ ngay lập tức", Anna vội vàng nói.
“Tại sao?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.
“Không có thời gian giải thích đâu. Thầy mau ra đi”, Anna cuống cả lên.
Lâm Chính khẽ chau mày và tắt máy. Tầm mười phút sau, Lâm Chính nhanh chóng đi tới trước công viên. Anna kéo kính cửa xuống, hét lên với anh: “Thầy ! Ở đây!”
Mặc dù Lâm Chính đứng khá xa Anna nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tím ngắt thành từng mảng của cô ta…
Lâm Chính mặt tối sầm, vội vàng bước tới: “Mặt của cô…làm sao vậy?”
"Ramon! Anh đang làm cái gì vậy? Anh không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn!", Anna không thể chịu nổi nữa, bèn lên tiếng chất vấn.
"Tôi không có quyền ép hoàng tử Birken lựa chọn, nhưng tôi có quyền quyết định nên chữa trị cho ai, không nên chữa trị cho ai", Ramon bình tĩnh đáp.
"Không, ông cũng không có quyền lựa chọn! Là một bác sĩ, ông không thể bỏ mặc bệnh nhân được. Chúng ta không được lựa chọn bệnh nhân, mà nên cố gắng hết sức để chữa trị cho từng bệnh nhân. Ramon, ngay cả quy tắc nghề nghiệp cơ bản nhất của một bác sĩ mà anh cũng không có sao?", Anna tỏ vẻ khó tin.
"Tôi khác với cô, cô Anna, tầm nhìn của cô quá thiển cận, suy nghĩ của cô cũng không ai có thể hiểu được. Tất cả những việc tôi làm đều là vì sự tiến bộ của y học loài người. Nhưng cô thì khác, cô chỉ thuần túy thỏa mãn tham vọng cá nhân. Cô thật là đáng bi ai", Ramon nói.
Anna nghe thấy thế, tức đến nỗi toàn thân run rẩy, không thốt nên lời.
"Hoàng tử Birken, thời gian của mọi người đều rất quý giá, mong ông đừng chậm trễ nữa. Ông yên tâm, tôi sẽ không làm khó ông. Nếu ông lựa chọn để bác sĩ Đông y này chữa trị cho công chúa, thì Hiệp hội Y tế chúng tôi vẫn sẽ thành tâm chúc cho công chúa nhanh khỏe, chúng ta vẫn là bạn bè. Chỉ là chúng tôi không chịu trách nhiệm về bệnh tình của công chúa nữa. Dù sao rủi ro cũng quá lớn, mong ông hiểu cho", Ramon nhẹ giọng nói.
"Hội trưởng Ramon, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi, không phải tôi không tin tưởng Hiệp hội Y tế các cậu, mà là tình hình quá khẩn cấp, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác...", hoàng tử Birken vội vàng giải thích.
"Hoàng tử Birken, ông không cần nói nhiều nữa, cho tôi đáp án đi", không chờ hoàng tử nói xong, Ramon đã phất tay ngắt lời ông ta.
Hoàng tử Birken há miệng nhìn Ramon, rơi vào trầm tư.
"Hoàng tử Birken, vừa rồi ông cũng nhìn thấy hiệu quả chữa bệnh của thầy tôi rồi. Nếu Hiệp hội Y tế bó tay hết cách, thì hãy để thầy tôi thử đi", Anna vội nói.
"Từ đầu đến cuối, Hiệp hội Y tế không hề nói là không chữa được cho công chúa Margarita, chỉ là chúng tôi cần thời gian thôi. Hoàng tử Birken, lúc đi tôi cũng đã nói với ông rồi, hãy cho chúng tôi thêm nửa năm. Chúng tôi đã bước đầu nắm được bệnh tình của cô ấy, ông tin vào khoa học hay tin vào vu thuật?".
Hoàng tử không nói gì, đưa mắt nhìn cô con gái đang yếu ớt ngồi trên ghế, nét mặt đầy đau khổ.
"Hội trưởng, tại sao lại không để bác sĩ Đông y này chữa trị? Nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng có thể miễn chịu trách nhiệm mà?", một người ở phía sau bước tới, ghé vào tai Ramon nói nhỏ.
"Cậu đúng là ngu xuẩn! Bác sĩ Đông y này đang chữa trị cho công chúa rồi, dù cô ấy xảy ra chuyện gì, thì chúng ta cũng có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu ta. Bây giờ chúng ta đã không còn trách nhiệm và nghĩa vụ, thì còn phải kiêng dè cái gì chứ? Cái chúng ta cần tranh thủ bây giờ là quyền chữa bệnh cho công chúa. Nếu có thể chữa khỏi cho công chúa, thì chẳng phải Hiệp hội Y tế chúng ta có thể thu được cả danh và lợi sao? Chuyện tốt như vậy sao có thể bỏ qua chứ?", Ramon nhỏ giọng đáp.
Người kia nghe thấy thế, hai mắt lập tức sáng lên.
"Kế hoạch hoàn hảo, hội trưởng, anh đúng là sáng suốt!".
Ramon chỉ cười nhạt.
Đúng lúc này.
"Đau..."
Công chúa Margarita đang ngồi trên ghế bỗng rên lên.
"Anna, đỡ lấy cô ấy", vẻ mặt Lâm Chính căng thẳng, nhỏ giọng quát.
Anna vội vàng bước tới, ấn công chúa xuống.
Nhưng cơ thể cô bé bỗng co quắp dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo, đau đến mức kêu lên oai oái.
"Bố ơi, đau quá, bố ơi, bố ở đâu, con khó chịu..."
Cô bé khóc lên thành tiếng, muốn giãy giụa, nhưng đã bị Lâm Chính giữ chặt cánh tay để châm cứu. Dù cô bé giãy giụa thế nào cũng vô ích.
"Hoàng tử!", vệ sĩ cuống lên.
"Cậu đang làm gì vậy? Dừng tay!", hoàng tử kinh hãi biến sắc, lập tức xông tới tóm chặt lấy tay Lâm Chính, không cho anh châm cứu nữa.
Lâm Chính bị mất tập trung, kinh ngạc nhìn hoàng tử, nhíu mày nói: "Hoàng tử Birken, chữa bệnh cứu người cần một quá trình, mời ông tránh ra, đừng làm phiền việc chữa trị của tôi, nếu không sẽ gây hậu quả rất nghiêm trọng".
"Chữa bệnh? Cậu phải nói cho tôi biết cậu đã làm gì con gái tôi? Tại sao nó lại đau đớn như vậy?", hoàng tử Birken tức giận mắng.
"Tôi đang thanh lọc độc tố trong người cô ấy, quá trình này vốn dĩ đã có chút đau đớn, đây là chuyện bình thường", Lâm Chính đáp.
"Dựa vào mấy cây châm bạc mà có thể thanh lọc độc tố sao? Đúng là hoang đường, hoàng tử Birken, ông tin vào những lời bịa đặt này sao?", Ramon hừ một tiếng.
"Đúng, tôi sẽ không để cậu làm tổn thương con gái tôi đâu", hoàng tử Birken cắn răng nói.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đầy đáng thương của con gái, trái tim ông ta cảm thấy vô cùng đau đớn. Ông ta ôm lấy công chúa Margarita, dường như đã ra quyết định, nói với Ramon: "Hội trưởng Ramon, tôi lựa chọn để Hiệp hội Y tế nước Mễ chữa trị cho con gái tôi! Tôi không tin vào vu thuật Hoa Quốc! Xin cậu hãy cứu lấy con gái tôi!".
Cuối cùng ông ta vẫn không yên tâm về Đông y, bây giờ hội trưởng Ramon đang ở đây, ông ta lại càng không muốn để Lâm Chính chữa tiếp.
"Hoàng tử Birken, ông sẽ cảm thấy may mắn vì quyết định này", Ramon cười nói.
"Mau, đưa ngay công chúa đến Hiệp hội Y tế".
"Vâng".
"Đi bên này".
Đám người vội vàng ôm công chúa Margarita xông ra ngoài.
"Hoàng tử Birken!", Lâm Chính lớn tiếng gọi.
"Cậu còn chuyện gì sao?", hoàng tử Birken ngoảnh lại hỏi.
"Quyết định thế nào là ở ông, chức trách của tôi là chữa bệnh cứu người, tôi cực kỳ phản đối ông làm như vậy. Nhưng nếu ông đã không tin tôi, thì tôi cũng chẳng còn gì để nói. Tôi chỉ hỏi một câu, nếu công chúa Margarita xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông có sẵn lòng chịu trách nhiệm cho hành động của mình không?", Lâm Chính hỏi một cách trịnh trọng.
"Đương nhiên, chẳng lẽ tôi bảo cậu chịu trách nhiệm sao? Cậu có chịu trách nhiệm nổi không?".
Hoàng tử Birken hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Chẳng mấy chốc, đám người lên xe, lái về phía Hiệp hội Y tế.
Nhưng Ramon không vội đi theo đoàn xe, mà tụt lại phía sau, nhìn Anna và Lâm Chính.
"Bây giờ cậu vẫn còn tâm trạng đùn đẩy trách nhiệm sao? Đúng là gian xảo! Toàn thế giới đều đang quan tâm đến chuyện của công chúa Margarita. Nếu vì các cậu chữa trị linh tinh khiến công chúa xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn hoàng gia sẽ truy cứu trách nhiệm của các cậu, Hiệp hội Y tế chúng tôi cũng sẽ không bỏ qua. Tôi khuyên các cậu tốt nhất hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này. Cả Sở Nghiên cứu Hiệp hội Đông y gì đó này cũng đóng cửa đi. Đây là lời nhắc nhở chân thành của tôi đấy".
Ramon bình thản nói, rồi rời khỏi Sở Nghiên cứu.
Anna há miệng, vốn định nói gì đó, nhưng mãi không thốt nên lời.
"Xem ra mọi chuyện còn xa mới thuận lợi như tưởng tượng", Lâm Chính thu châm bạc lại, lắc đầu thở dài.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây thầy? Gã Ramon kia rất xấu tính, công chúa đã đến Hiệp hội Y tế, tôi lo anh ta sẽ có kế hoạch bỉ ổi nhằm vào chúng ta", Anna vội nói.
"Hoa Quốc chúng tôi có câu cây ngay không sợ chết đứng, chúng ta không thẹn với lòng thì sợ gì anh ta chứ? Hai ngày nay cứ ở đây đi, hoàng tử Birken sẽ đưa công chúa đến thôi", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anna thấy thế thì không nói gì nữa, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm bất an.
"Được rồi Anna, cô đừng nghĩ nhiều quá, tôi chuẩn bị làm trang web, bắt đầu tiến hành tuyên truyền trên mạng, chính thức thu nhận hội viên", Lâm Chính nói.
"Thầy Lâm, nước tôi có cực ít người biết về Đông y, sợ là rất khó tuyển được hội viên".
"Không sao, tất cả những người yêu thích y học đều có thể tham gia. Dù là Đông y hay Tây y cũng đều có ưu nhược điểm, y học là vô biên mà! Cho dù bây giờ người của Hiệp hội Y tế muốn tham gia vào Hiệp hội của chúng ta thì tôi cũng hoan nghênh", Lâm Chính mỉm cười đáp.
Anna sửng sốt nhìn Lâm Chính, một lát sau liền nhăn nhó cười...
Chương 847: Tin bom tấn
Cạch!
Chiếc máy kiểm tra đóng lại.
Mấy nhân viên y tế lập tức bước tới, bắt đầu kiểm tra cho công chúa đang nằm trên máy.
Một lát sau, một bản báo cáo được đưa tới phòng làm việc của Ramon.
"Cái gì? Một lượng nhỏ độc tố trong người công chúa Margarita... có dấu hiệu giảm xuống?", Ramon cầm bản báo cáo, kinh ngạc nói.
"Vâng thưa hội trưởng, lúc đầu chúng tôi cũng không dám tin, thế nên đã kiểm tra hai lần, kết quả cho thấy độc tố trong người công chúa Margarita quả thực có giảm, cho dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ kinh ngạc. Đây đúng là kỳ tích!", một ông lão tóc bạc phơ đẩy gọng kính trên sống mũi, nói.
"Sáng nay chúng ta mới làm báo cáo kiểm tra cho công chúa Margarita, tại sao trong thời gian ngắn lại có sự thay đổi như vậy chứ? Các ông nói xem... liệu có khả năng là biến đổi bệnh lý không?"
"Chắc là không đâu".
"Hội trưởng, liệu có liên quan đến thằng nhãi Hoa Quốc kia không?", đúng lúc này, một trợ lý ở bên cạnh dè dặt hỏi.
Ramon nghe thấy thế liền hừ một tiếng.
"Sao có thể chứ? Chúng ta đã điều trị cho công chúa Margarita nhiều lần, mà không thể làm rõ độc tố trong người cô ấy. Thằng nhãi Hoa Quốc kia cầm hai châm bạc đâm vớ vẩn mấy cái đã có thể giải được độc sao? Chuyện này quá hoang đường, nói ra liệu cậu có tin không?".
"Việc này... cũng phải..."
"Tôi nghĩ có lẽ việc điều trị trước đó của chúng ta đã có hiệu quả, lập tức mở cuộc họp, tiến hành thảo luận về bản báo cáo này".
"Hội trưởng, ý của ông là..."
"Sáng nay tôi đã nói chuyện một lát với hoàng tử Birken, ông ấy hứa, nếu chúng ta có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita, ông ấy không những chi trả cho chúng ta khoản viện phí khổng lồ, mà còn cố gắng hết sức giúp chúng ta có được bộ máy móc của bác sĩ Howard. Ngoài ra, phóng viên đến từ các nơi trên thế giới đều đổ về đây, toàn thế giới đang dõi theo chuyện này. Nếu lúc này chúng ta có thể chữa khỏi cho công chúa Margarita, thì chúng ta sẽ thu được cả danh lẫn lợi, có sự giúp đỡ to lớn đối với sự phát triển của cả Sở Nghiên cứu và hiệp hội”, Ramon cười nói.
“Nhưng đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa thể làm rõ nguyên nhân làm tiêu độc trong người công chúa…”
“Trước kia chúng ta không có điểm đột phá, bây giờ độc tố vô duyên vô cớ giảm đi, chắc chắn là có nguyên nhân. Nếu chúng ta tìm ra được nguyên nhân, tôi sẽ bảo hoàng tử Birken đến Sở Nghiên cứu chúng ta ở một ngày. Tối nay mọi người đừng nghỉ ngơi, tăng ca đi, tranh thủ ngày mai tìm ra cách điều trị”.
Ramon nghiêm túc nói.
“Vâng, hội trưởng!”.
Mọi người đoàn kết một lòng, khí thế hừng hực.
Tin truyền đến chỗ hoàng tử Birken, ông ta vui đến nỗi cả đêm mất ngủ.
Ông ta một mình đến phòng bệnh, nhìn công chúa đang nằm trên giường bệnh trắng tinh, khuôn mặt tràn ngập dịu dàng và tươi cười.
“Margarita, thiên thần bé nhỏ của bố, con sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, nhanh thôi…”
Đêm khuya.
Cả Sở Nghiên cứu đều đang tất bật.
Ramon mượn danh nghĩa của Hiệp hội Y tế, trong đêm lại điều thêm mấy chuyên gia mảng “hội chứng xơ cứng teo cơ” từ các nơi đến Viện Nghiên cứu để phối hợp nghiên cứu tìm ra cách điều trị.
Bọn họ bận rộn cả một đêm, không ai dám ngủ, ra sức nghiên cứu.
Trời vừa sáng, một tin bom tấn được truyền từ Hiệp hội Y tế ra…
Sáng sớm hôm sau.
Một mình Lâm Chính đến cửa hàng bánh mỳ ở cuối đường Pieterlen mua bữa sáng, rồi ngồi ăn trong văn phòng của Hiệp hội Đông y.
Anna ở trong căn phòng đã được dọn dẹp ở bên cạnh, nhưng sáng ra đã không thấy bóng dáng, lúc quay về trong tay còn cầm một tờ báo.
“Anna, cô đến đúng lúc lắm, ăn sáng chưa? Mau ngồi xuống ăn đi”, Lâm Chính vội chào hỏi.
“Trời ạ, thầy giáo yêu quý của tôi ơi, thầy vẫn còn tâm trạng ngồi đây ăn sáng à? Thầy có biết mấy người Ramon đã tìm được cách chữa bệnh cho công chúa Margarita rồi không?”, Anna cầm tờ báo, sốt ruột nói.
“Ồ?”, Lâm Chính có chút kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã tìm được cách à? Cô không nhầm đấy chứ?”.
“Đây là tờ báo tin tức mới nhất ở bản địa, tin tức được đăng báo thậm chí còn nhanh hơn trên mạng. Thầy xem, bây giờ chuyện này đã gây chấn động, phóng viên đến từ các nơi đang chen chúc bên ngoài Hiệp hội Y tế, chắc chắn không thể nhầm được”, Anna nói rất nghiêm túc.
Lâm Chính cầm tờ báo lên xem, sau đó thở dài, lắc đầu nói: “Anna, tôi xin lỗi”.
“Tại sao thầy lại xin lỗi tôi?”, Anna khó hiểu hỏi.
“Tôi vốn định lợi dụng hoàng tử Birken để tìm một chỗ dựa cho cô, nhưng không ngờ vẫn thất bại, là tại tôi vô dụng”, Lâm Chính thở dài nói.
Anna sửng sốt nhìn anh, chắc là không ngờ Lâm Chính lại nghĩ như vậy.
Một lát sau, cô ta hoàn hồn, bước tới ôm Lâm Chính một cái thật chặt.
Lâm Chính ngạc nhiên, còn không kịp phản ứng, liền ngớ người ra, rồi cảm thấy một mùi hương thơm ngát chui vào trong mũi, cảm giác ấm áp mềm mại lan khắp toàn thân.
Anh rùng mình một cái, có chút không quen với sự cởi mở của người phương Tây.
Cũng may Anna không ôm lâu quá, nhanh chóng buông anh ra, rồi cười nói: “Thầy không cần xin lỗi đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, Anna không yếu đuối như thầy nghĩ đâu”.
“Ừ”.
Lâm Chính thở hắt ra, sau đó lướt mắt nhìn xung quanh, lên tiếng: “Nếu đã thất bại thì chúng ta cũng chỉ đành dừng tay vậy. Anna, nếu cô không thể ở đây được nữa, thì theo tôi về Hoa Quốc đi”.
“Về Hoa Quốc?”, Anna ngạc nhiên.
Chương 848: Tiêu điểm của thế giới
“Đúng, về Hoa Quốc, tôi đã thành lập một học viện giao lưu y thuật y học ở Hoa Quốc, dù là Đông y hay Tây y cũng có thể thảo luận nghiên cứu ở đó. Ở đó cũng có một loạt các chuyên gia học giả rất ưu tú về y dược, lực lượng giáo viên cũng không kém cạnh Hiệp hội Y tế nước Mễ. Nếu cô đồng ý, thì cô thể theo tôi đến đó. Tôi có đủ kinh phí để cô tiếp tục việc nghiên cứu y học của mình. Nếu cô muốn học Đông y thì tôi cũng có thể dạy cô”, Lâm Chính mỉm cười nói.
Anna nghe thấy thế, đôi mắt màu xanh thẳm tỏa ra khát vọng sâu sắc.
Cô ta rất muốn đồng ý ngay lập tức, nhưng lại im lặng một lát, rồi cười nói: “Thầy để tôi suy nghĩ thêm nhé”.
“Tôi cho cô một ngày để chuẩn bị”, Lâm Chính cười đáp, sau đó uống nốt sữa bò, rồi lau miệng, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
“Thầy đi đâu vậy?”.
“Tôi ra vùng ngoại ô ngắm cảnh, nghe nói bên ngoài thành phố này có một công viên quốc gia nổi tiếng thế giới, tên là công viên Black Rocks, trong đó còn giữ hệ sinh thái nguyên thủy nhất. Tôi muốn đến đó xem có dược liệu gì dùng được không”.
“Để tôi đi cùng thầy”.
“Không cần đâu, tôi sẽ về nhanh thôi, cô ở nhà nghỉ ngơi đi”.
Lâm Chính cười nói, rồi ra ngoài.
Sao Anna có thể ngồi yên một chỗ chứ? Rảnh rỗi sinh nông nổi, cô ta lại chạy tới Hiệp hội Y tế xem thế nào.
Tối qua, loại thuốc chữa căn bệnh lạ của công chúa đã được nghiên cứu điều chế ra, sáng hôm nay sẽ đưa vào thử nghiệm lần cuối cùng. Nếu kết quả thử nghiệm thông qua, thì buổi chiều sẽ dùng để điều trị cho công chúa Margarita. Nếu có hiệu quả sẽ lập tức được công bố đến cả thế giới.
Nghe nói loại thuốc này cũng có hiệu quả rất tốt đối với người mắc hội chứng xơ cứng teo cơ.
Nếu thuốc này được nghiên cứu điều chế ra thì có thể nói là phúc của những người bị hội chứng này, gây chấn động toàn thế giới.
Thế là, chỉ trong một buổi sáng, đại diện của hơn 20 phương tiện truyền thông quyền uy đến từ các nơi trên thế giới đều đến địa chỉ của Hiệp hội Y tế nước Mỹ.
Hoàng gia nước Y mới sáng ra đã phái đội bảo vệ đến đây, bảo vệ sự an toàn của hoàng tử Birken và công chúa Margarita.
Tất cả đều được công bố ra ngoài.
Tất cả đều trở nên nghiêm túc.
Thậm chí chính quyền nước Mễ cũng quan tâm đến chuyện này.
Anna đội mũ, chen vào đám người, nhìn cánh cửa đóng kín của Hiệp hội Y tế, cũng đang chờ đợi kết quả.
Cô ta cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao trước đó Hiệp hội Y tế bó tay với căn bệnh này, nhưng chỉ trong một đêm đã tìm được manh mối, đồng thời nhanh chóng nghiên cứu ra được thuốc điều trị?
Tốc độ này thực sự quá nhanh.
Cô ta cứ cảm thấy có chút kỳ lạ.
Đám người bên ngoài chen lấn, đầu người nhấp nhô.
Rất nhiều phóng viên đang đưa tin hiện trường.
Anna cảm thấy có chút vô vị, liền lấy điện thoại ra chơi.
Quả nhiên, trên mạng cũng đang ầm ĩ lên.
Không chỉ mạng internet nước Mễ, mà ngay cả các nước khác cũng đang theo dõi sát sao, ví dụ như Hoa Quốc, mấy trang web lớn đều ngập tin về chuyện này.
“Xem ra qua hôm nay, danh tiếng của Ramon sẽ đạt đến đỉnh cao cho mà xem”, Anna thầm cắn răng, vô cùng không cam lòng.
Tại sao loại người này vẫn chưa bị trừng phạt chứ…
Anna buồn bực ngồi ở bậc thềm bên cạnh, thở dài thườn thượt.
Cứ thế đến 1 giờ chiều.
Cạch!
Cánh cửa sắt của Hiệp hội Y tế bỗng được mở, sau đó một đám người đi ra.
Anna đang ngây người bỗng sửng sốt, vội vàng nhìn về bên đó, chỉ thấy Ramon dẫn theo những quản lý cấp cao của Hiệp hội Y tế đi ra.
Ai nấy khuôn mặt tươi cười, có vẻ rất đắc ý.
Anna nhìn thấy liền biết chắc chắn đám Ramon đã thành công.
Các phóng viên đang xúm xít bên ngoài thấy thế, lập tức ùa tới như ong vỡ tổ.
“Anh Ramon! Xin hỏi tình hình hiện giờ của công chúa Margarita thế nào rồi?”.
“Anh Ramon, các anh quả thực đã có đột phá quan trọng trong mảng “hội chứng xơ cứng teo cơ” sao?”.
“Anh Ramon, có phải công chúa Margarita đã được chữa khỏi không?”.
“Anh có đánh giá gì về thành công lần này của Hiệp hội Y tế?”.
“Anh Ramon, anh nghĩ thành quả lần này có thể giúp anh giành được giải thưởng y học Nobel không?”.
Các phóng viên mồm năm miệng mười đặt câu hỏi.
Ramon cười ha hả, phất tay nói: “Được rồi, được rồi, từng người một thôi, tôi sẽ trả lời tất cả câu hỏi của các bạn”.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
“Được rồi quý vị, tôi xin trả lời câu hỏi đầu tiên mà các bạn muốn biết nhất, đó chính là bệnh tình của công chúa Margarita. Chúng tôi đã tìm ra cách điều trị hoàn hảo, hiện giờ công chúa Margarita đã tiếp nhận việc điều trị của chúng tôi, cô ấy không sao rồi, chỉ cần mấy liệu trình điều dưỡng nữa là sẽ bình phục”, Ramon cười đáp.
Anh ta vừa dứt lời, tiếng vỗ tay như sấm lập tức vang lên.
Anna ở trong đám người vô cùng kinh ngạc.
“Ramon đã làm được thật rồi…”
Ramon mỉm cười nhìn đám người một lượt, nói tiếp: “Tiếp theo là tin thứ hai mà các bạn muốn biết, đó chính là chuyện về “hội chứng xơ cứng teo cơ”. Đúng vậy, Hiệp hội Y tế chúng tôi đã hợp tác với giáo sư Edmund, giành được đột phá quan trọng trong lĩnh vực “hội chứng xơ cứng teo cơ”. Tôi tin trong ba năm tới… à không, hai năm, “hội chứng xơ cứng teo cơ” đang quấy nhiễu mọi người trên toàn thế giới sẽ được chữa khỏi hoàn toàn”.
Giọng nói của Ramon cao lên.
Anh ta dứt lời, xung quanh trở nên xôn xao, tiếng vỗ tay lại càng to hơn, không có dấu hiệu dừng lại.
“Anh Ramon giỏi quá!”.
“Anh đúng là thiên thần do Thượng Đế phái tới!”.
“Chồng tôi được cứu rồi! Tốt quá!”.
“Cảm ơn anh, Ramon!”.
Rất nhiều bệnh nhân từ các nơi nghe tin này mà đến đều lệ nóng quanh tròng, khen không dứt miệng.
Giờ phút này, danh tiếng của Ramon đã lên đến đỉnh cao.
Rất nhiều người đã nhìn thấy trước Ramon trong tương lai sẽ có địa vị gì, danh tiếng của anh ta sẽ vang khắp quốc tế.
“Đây là điều chúng tôi nên làm mà”, Ramon mỉm cười, đáy mắt lóe lên một tia kiêu ngạo.
Anh ta biết mình đã thành công.
Nhưng đúng lúc này, hình như Ramon nhìn thấy gì đó, ánh mắt khóa chặt lấy một cô gái tóc vàng đội mũ lưỡi trai trong đám người, rồi nhếch môi cười, lên tiếng: “Cô Anna thân mến, sao cô lại đến đây? Chẳng phải cô nên đi theo người thầy Đông y trẻ tuổi kia để học Đông y sao?”.
Mọi người xung quanh nghe thấy thế đều quay sang nhìn Anna.
Anna ở trong đám người bỗng cứng đờ người…
Chương 849: Đánh chết con đàn bà nham hiểm này đi
Anna lập tức trở thành tiêu điểm, điều này khiến cô ta trở tay không kịp.
Đám phóng viên tinh mắt cũng lập tức phát hiện ra cô ta.
"Đây là cô Anna sao?".
"Hóa ra cô Anna cũng đến".
"Cô Anna, nghe nói cô đã bị Hiệp hội Y tế gạch tên, xin hỏi nguyên nhân là gì vậy?".
"Cô Anna, cô bị ép rời khỏi Hiệp hội Y tế, bây giờ lại xuất hiện ở đây, xin hỏi cô có liên quan đến chuyện này không?".
"Có người nhìn thấy cô và một thanh niên Hoa Quốc có mối quan hệ mờ ám, có phải cô đã được bao nuôi không?".
"Có thông tin nói cô định lấy cắp tài liệu cơ mật của Hiệp hội Y tế, bán cho Hoa Quốc, chuyện này có thật không?".
Đám phóng viên mồm năm miệng mười, chĩa micro vào Anna, không ngừng đưa ra những câu hỏi lắt léo.
Anna tái mặt.
"Những chuyện này đều là giả, tất cả là bịa đặt! Là Hiệp hội Y tế quá đáng!", cô ta không ngừng giải thích, muốn làm rõ hiểu lầm, vạch trần hành vi của Hiệp hội Y tế.
Đám phóng viên xung quanh dường như ngửi thấy mùi tin hot, lại càng chen lấn hơn.
Ngày càng nhiều người ùa tới.
Hiện trường có chút hỗn loạn.
"Mọi người yên lặng nào! Yên lặng nào!".
Đúng lúc này, Ramon lại giơ tay lên, lớn tiếng nói.
Tất cả mọi người đều ngoảnh sang nhìn anh ta.
Chỉ thấy Ramon mỉm cười nói: "Các vị, về chuyện của cô Anna, tôi nghĩ phải nói rõ cho mọi người biết, để tránh mọi người hiểu lầm chúng tôi, đồng thời cũng tránh một số người tạt nước bẩn vào Hiệp hội Y tế".
"Anh đang nói tôi sao?", Anna sửng sốt, sau đó nổi giận đùng đùng: "Tôi nói cho anh biết, tôi không bịa chuyện, anh lấy cắp thành quả nghiên cứu bao nhiêu năm của tôi, còn đuổi tôi khỏi Sở Nghiên cứu. Ramon, anh là đồ khốn nạn, là ma quỷ do Satan phái tới! Không, ma quỷ cũng không hèn hạ bỉ ổi như anh!".
Anna không nhịn nổi nữa, chửi bới ầm ĩ.
Đám phóng viên nghe thấy thế thì lập tức hưng phấn, giơ máy ảnh lên chụp lia lịa.
Còn người dân vây xem xung quanh cũng lấy điện thoại ra, chĩa về phía Anna để quay chụp.
Chắc chắn chẳng mấy chốc, chuyện này sẽ lan truyền trên mạng.
Ramon bình thản nhìn Anna, không hề hoảng hốt.
Bởi vì anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó với mọi chuyện.
"Cô Anna, cô không có tư cách nói hươu nói vượn, khua tay múa chân trước mặt tôi đâu. Hôm nay có nhiều người ở đây như vậy, tôi muốn hỏi cô mấy câu hỏi, cô có thể trả lời đúng sự thực không?", Ramon mỉm cười nói.
Anna nghe thấy thế thì nhíu mày, cảm giác không đúng lắm, cũng không nói năng gì.
Nhưng Ramon vẫn tự ý đưa ra câu hỏi.
"Cô Anna, cô có thể nói cho tôi biết, có phải dạo này cô đang học Đông y không?".
Hơi thở của Anna như nghẹn lại, há miệng ra nhưng không biết nên trả lời thế nào.
"Cô không nói gì, tôi nghĩ chắc hẳn là ngầm thừa nhận, vậy tôi lại hỏi cô, có phải cô có một người thầy Đông y trẻ tuổi không?", Ramon lại hỏi.
"Việc... việc này..."
"Cô Anna, có phải bây giờ cô định từ bỏ tất cả những y thuật được học, để học vu y vô căn cứ của Hoa Quốc không?".
"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy cả. Tôi nghĩ Đông y của Hoa Quốc cũng là một loại của y học, nó không phải là vu y. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ những y thuật mình được học, tôi chỉ muốn kết hợp với Đông y của Hoa Quốc để nghiên cứu ra thuốc chống ung thư", Anna kích động nói.
Nhưng cô ta vừa dứt lời, xung quanh lập tức trở nên xôn xao.
"Cô Anna đang học Đông y thật kìa..."
"Trời ạ, sao cô ta có thể tin vào thứ đó chứ?".
"Cô Anna còn quá trẻ, quá ngây thơ, bị lừa cũng là chuyện bình thường".
"Nếu đúng như vậy, chẳng lẽ những lời hội trưởng Ramon nói trước đó là thật? Cô Anna thực sự có ý đồ lấy cắp tài liệu nghiên cứu của Hiệp hội sao?".
Bọn họ châu đầu ghé tai, thì thầm bàn tán, những lời vụn vặt như thủy triều không ngừng chui vào tai Anna. Cô ta cuống đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, gần như muốn phát điên lên.
"Không phải, không phải như các người nghĩ đâu! Các người điên rồi! Tất cả điên rồi! Các người bị điên mới tin những lời chó má của Ramon!", Anna gào lên.
Nhưng xung quanh không còn ai tin cô ta nữa.
"Cô Anna, tôi vốn dĩ đặt rất nhiều kỳ vọng vào cô, nhưng cô lại bị Đông y của Hoa Quốc mê hoặc, bị một thanh niên Hoa Quốc lừa. Đã vậy thì chớ, cô còn định lấy cắp tài liệu quan trọng của Hiệp hội Y tế chúng tôi để bán cho người Hoa Quốc. Cô có biết hành vi này của cô chính là bán nước không? Cô khiến chúng tôi quá thất vọng! Tôi đuổi cô ra khỏi Hiệp hội Y tế đã là vô cùng nhân từ đối với cô rồi. Đến Thượng Đế cũng không thể tha thứ cho hành vi này, cô có hiểu không?", Ramon nói với vẻ tiếc nuối.
"Đồ gian xảo! Thượng Đế đã chứng kiến tất cả những hành vi khốn nạn của anh, anh sẽ bị báo ứng!", Anna mắng.
Nhưng ngay sau đó, bên cạnh lại vang lên giọng nói phẫn nộ.
"Người nên gặp báo ứng là cô, con đàn bà nham hiểm!".
Toàn thân Anna run rẩy, nhìn về phía phát ra âm thanh với ánh mắt khó tin, phát hiện ra đó là một người đàn ông trẻ tuổi.
Anh ta vừa cầm điện thoại quay Anna, vừa lớn tiếng chửi rủa, tâm trạng vô cùng kích động: "Hội trưởng Ramon đã có bao nhiêu cống hiến cho nền y học nước Mễ? Vậy mà cô lại phản bội anh ấy, phản bội Hiệp hội Y tế, phản bội đất nước! Loại đàn bà nham hiểm như cô thì nên xuống địa ngục!".
"Đúng! Cút xuống địa ngục đi, đồ khốn nạn!".
"Cô phải chịu hình phạt hỏa thiêu!".
"Đúng là vô liêm sỉ!".
"Thượng Đế sẽ không tha thứ cho cô đâu, Anna!”.
Đám người xung quanh dường như bị chọc giận, ai nấy lớn tiếng chửi rủa Anna.
Anna ngây ra.
Cô ta không ngờ mọi chuyện lại trở nên thế này...
Tất cả mọi người đều bị lời nói của Ramon chọc giận, bọn họ bắt đầu chửi bới Anna, ngay cả ánh mắt các phóng viên nhìn cô ta cũng đầy căm ghét.
Dù sao chuyện này... đã chạm đến giới hạn của bọn họ.
Bỗng một lon nước giải khát bay tới.
Bốp!
Anna sửng sốt, không kịp tránh đi, bị lon nước nện vào đầu, coca bên trong làm ướt nửa người cô ta, trông rất thảm hại.
Anna hét lên chói tai.
Nhưng chưa hết, bốn phía xung quanh lại có rất nhiều thứ bay tới.
Có bánh mỳ đang ăn dở, có điếu thuốc đang hút dở, thậm chí cả điện thoại...
Các đồ vật bay tới như mưa...
Anna vội vàng ôm đầu lao ra khỏi đám người.
Cô ta biết nếu mình không đi, thì e là sẽ bị đánh chết ở đây mất.
Nhưng đám người đang tức giận sao có thể dễ dàng để cô ta đi chứ? Ai nấy nhao nhao ngăn cô ta lại.
"Đánh chết con đàn bà nham hiểm này đi!".
"Đánh chết cô ta đi!".
Không biết là ai kêu lên câu này.
Một số người tâm trạng kích động hoặc muốn lợi dụng Anna lập tức xông tới.
Anna sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, đã hoàn toàn không biết nên làm thế nào...
Chương 850: Mặt cô bị sao vậy?
Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Tất cả đều dồn về phía Anna. Có người muốn đập chết cô. Cũng có người bắt cô tự tử. Thậm chí có người còn muốn lột sạch đồ của cô ta.
Anna sợ tới mức như muốn phát điên. Cô ta ngồi phụp xuống ôm đầu, không biết phải làm thế nào. Lúc này trông cô ta không khác gì một con thỏ bé nhỏ.
May mà còn vài người có lương tâm quát lên và cố gắng bảo vệ cô ta. Nếu không lúc này sợ rằng Anna đã bị phanh thây rồi.
Ramon cùng vài người quản lý cấp cao của Hiệp hội đứng trước cửa nhìn cảnh tượng hỗn loạn và nhếch miệng cười đắc ý.
“Hội trưởng Ramon, anh không định ổn định lại trật tự chút nào sao?”, một người mỉm cười nói với anh ta.
“Ở đây hỗn loạn lắm à?”, Ramon hỏi ngược lại.
Người kia nói đùa: “Xin lỗi, là tôi lầm thôi!”
“Không sao, chỉ cần đi thay cặp kính mới là được”, Ramon nói.
Đám đông bật cười. Đúng lúc này...
Két!
Tiếng xe phanh gấp vô cùng chói tai vang lên. Không ít người nhìn ra ngoài thì thấy một chiếc Mercedes Benz phóng tới. Đám đông thất sắc, vội vàng né qua hai bên. Có nhiều người do cuống quá còn vấp ngã.
Hiện trường lốn nhốn, tiếng la hét vang lên không ngớt. Chiếc xe phóng vào giữa đám đông, dừng lại trước mặt Anna.
“Anna, mau lên xe”, người ở trên xe vội vàng hét lên. Anna bừng tỉnh, lập tức mở cửa xe, nhảy vào.
Rầm!
Cửa xe đóng chặt, chiếc xe lùi lại, định thoát ra khỏi vòng vây của đám đông.
“Bọn chúng bỏ chạy rồi”.
“Đừng để chúng chạy thoát. Chặn lại".
Có nhiều người cảm thấy không cam tâm định chặn lại. Thế nhưng người lái xe mặc kệ, cứ thề lùi về sau tông vào những kẻ có ý định chặn họ. Đám người tái mặt, vội vàng né sang hai bên. Chiếc xe được đà bèn quét một đường cong đẹp mắt rồi lao vọt đi.
“Chết tiệt!”
“Shit!”
“Các người sẽ gặp quả báo thôi! Chắc chắn đấy!”, rất nhiều người lao lên chửi rủa. Còn có người nhặt đá bên đường ném về phía chiếc xe. Thế nhưng chiếc xe nhanh chóng lao ra đường lớn và biến mất.
“Ai vậy?”, Ramon chau mày.
“Nhìn biển thì có vẻ như là xe của Jesse”.
“Jesse? Hừ, anh ta cũng sẽ gặp báo ứng thôi”, Ramon lạnh giọng, quay người đi vào trong.
Trên xe...
“Khụ khụ…”, Anna ho mãnh liệt. Cô ta lấy khăn giấy cố gắng lau nước ngọt và vụn bánh dính trên người.
“Chắc tôi phải đi tắm cái rồi”, Anna vứt giấy trong tay đi và thở dài.
“Tôi thấy tốt nhất là cô nên rời khỏi nước Mễ”, Jesse đang lái xe bèn lên tiếng.
“Rời khỏi nước Mễ sao?”
Anna giật mình, sau đó run rẩy nói: “Có thể anh nói đúng. Tôi không thể ở đây lâu được, nếu không sẽ chết mất”.
Jesse nhìn cô ta nhưng không nói gì.
“Cảm ơn anh, Jesse”
“Đừng khách sáo. Chúng ta không là đồng nghiệp thì cũng là bạn bè. Không phải sao?”
“Cảm ơn những gì anh đã làm cho tôi. Nếu không có anh thì tôi thật sự không biết sẽ biến thành người như thế nào nữa…Vừa rồi thật đáng sợ”.
“Cô không nên xuất hiện ở đây. Ramon quá xấu xa. Cô khiến anh ta không có được bản thảo của bác sĩ Howard, nên anh ta hận lắm. Anh ta sẽ tìm mọi cách để dìm cô xuống.
“Đúng vậy…hầy, giờ nói mấy điều này cũng vô ích. Có lẽ anh cũng bị bại lộ rồi. Tôi nhận ra xe của anh thì chắc chắn Ramon cũng sẽ nhận ra. Jesse, có lẽ anh cũng không thể ở lại Hiệp hội nữa”.
“Tôi sẽ cân nhắc tới việc rời đi. Nhưng không phải bây giờ, rất nhiều xương máu của tôi đổ xuống ở đây, tôi phải đưa chúng đi theo nữa”.
“Vậy anh cũng phải nhanh lên chút đi".
“Yên tâm đi Anna, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bản thân”, Jesse vừa đạp chân ga vừa nói. Anh ta định đưa Anna tới khách sạn tắm rửa. Nhưng có vẻ như Anna không muốn đi.
“Jesse, đưa tôi tới công viên Black Rocks đi”.
“Cô tới đó làm gì?”
“Tôi phải đi tìm thầy của tôi”.
“Cô định nhờ thầy của cô giải quyết chuyện này sao?”
“Có thể là thầy cũng bó tay. Tôi chỉ muốn khuyên thầy mau chóng rời đi thôi"
“Thầy có nghe lời cô không?”
“Thầy hơi cố chấp, hi vọng sẽ nghe lời của tôi”.
“Vậy thì ok, chúng ta tới công viên”, Jesse gật đầu, đạp mạnh chân ga. Chiếc xe lao đi.
Tầm hai mươi phút sau, chiếc xe đỗ lại trước cổng của công viên Black Rocks. Anna lập tức lấy điện thoại ra và gọi cho Lâm Chính.
“Thầy đang ở đâu?”
“Tôi vừa đi lấy thuốc, cũng không tệ, có thu hoạch…sao thế?”, Lâm Chính ở đầu dây bên kia khẽ mỉm cười.
“Thầy quay lại ngay đi. Tôi đang ở công viên Black Rocks đợi thầy. Chúng ta phải rời khỏi nước Mễ ngay lập tức", Anna vội vàng nói.
“Tại sao?”, Lâm Chính cảm thấy không hiểu.
“Không có thời gian giải thích đâu. Thầy mau ra đi”, Anna cuống cả lên.
Lâm Chính khẽ chau mày và tắt máy. Tầm mười phút sau, Lâm Chính nhanh chóng đi tới trước công viên. Anna kéo kính cửa xuống, hét lên với anh: “Thầy ! Ở đây!”
Mặc dù Lâm Chính đứng khá xa Anna nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt tím ngắt thành từng mảng của cô ta…
Lâm Chính mặt tối sầm, vội vàng bước tới: “Mặt của cô…làm sao vậy?”
Bình luận facebook