-
Chương 5561-5564
Chương 5561: Tấn công
Hội trưởng nhìn bóng dáng đang rời đi của Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh lùng và phức tạp.
Ánh sáng Hủy Diệt đáng sợ đó mặc dù không xuyên qua được ánh sáng tỏa ra từ những lá bùa của Hội trưởng nhưng vẫn khiến ông ta bị ảnh hưởng đáng kể. Ông ta có thể cảm thấy sức mạnh của mình vào lúc đó đã suy yếu rất nhiều, các cơ quan nội tạng của cũng bị tổn thương.
Tuy nhiên, Hội trưởng tin rằng vào lúc này tình trạng của Lâm Chính nhất định cũng không tốt chút nào.
"Muốn rời đi?"
Hội trưởng hừ lạnh một tiếng, đè nén sự khó chịu trong cơ thể, dùng sức đuổi theo Lâm Chính.
Nhưng khi ông ta vừa lao ra khỏi lăng mộ, đã có rất nhiều xe cảnh sát từ mọi hướng lao tới.
Vô số thanh tra cảnh sát lao ra khỏi xe, tạo thành một vòng tròn bao vây Hội trưởng.
Ngoài ra còn có nhiều cảnh sát đặc nhiệm xuất hiện.
Nhìn thấy điều này, vẻ mặt Hội trưởng sa sầm lại và chỉ có thể từ bỏ việc truy đuổi.
Sau khi Lâm Chính rời khỏi hoàng lăng thì lập tức đi tới chỗ Mã Hải.
Sau khi chạy được hàng trăm cây số, Lâm Chính mới dừng lại.
Ở một nơi ngoài ngoại ô, Mã Hải đang cùng một nhóm võ giả thảo luận chuyện gì đó.
Cảm nhận được khí tức đáng sợ đang tới, các cao thủ võ thuật xung quanh Mã Hải đều trở nên đề phòng.
"Là Chủ tịch Lâm!"
Mã Hải quay đầu lại, nhìn rõ là ai tới liền lập tức hét lớn.
Lúc này mọi người mới thả lỏng cảnh giác.
Sau khi Lâm Chính tiếp đất, mọi người lập tức vây quanh anh.
Nhưng giây tiếp theo.
Phụt!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu.
"Chủ tịch Lâm, cậu ổn chứ?"
Mã Hải vô cùng lo lắng.
"Không sao đâu, bây giờ… tôi vẫn chưa chết đâu".
Lâm Chính ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt lạnh lùng.
Anh đã luyện tập đòn cuối cùng đó vô số lần.
Ban đầu anh nghĩ đòn này chắc chắn phải lấy mạng Hội trưởng.
Cú đánh đó chứa đựng long khí của hoàng lăng, có thể tăng khí ý của anh lên gấp nhiều lần.
Những trận chiến trước đó đều là sự chuẩn bị cho cuộc tấn công này.
Tuy nhiên... sự thận trọng của Hội trưởng rõ ràng đã vượt quá dự đoán của Lâm Chính.
Anh thực sự không thể ngờ Hội trưởng Đại hội lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy, đỡ được đòn cuối của anh mà chẳng hề nao núng.
Có vẻ như muốn giết chết ông ta không hề dễ dàng.
"Chủ tịch Lâm, hiện tại chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với Đại hội, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng trả thù chúng ta. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mã Hải trầm giọng hỏi.
"Hiện tại sự tình đã đến nước này, cũng không cần khách sáo thêm. Tại sao phải ngồi chờ chết? Chúng ta nên chủ động đi".
Lâm Chính lau máu ở khóe miệng, khàn giọng nói.
"Chủ động?"
Mã Hải không khỏi giật mình.
"Lập tức tập hợp toàn bộ lực lượng của Dương Hoa, chuẩn bị tấn công núi Thánh Huyền. Ngoài ra, triệu tập tất cả những người đang bất mãn với Đại hội để chuẩn bị hành động".
Lâm Chính nói.
Nghe xong lời này, Mã Hải lập tức cứng đờ tại chỗ.
"Chủ tịch Lâm, cậu... không đùa chứ?"
Mã Hải mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được. Tấn công núi Thánh Huyền? Đây đúng là hoang đường hơn cả một giấc mơ.
Bây giờ giữa chúng ta và Đại hội không có đường lui nào, chỉ có chủ động mới có cơ hội sống sót. Sự cai trị lâu dài của Đại hội đã khiến nhiều người không hài lòng, những cuộc bạo loạn gần đây cũng khiến Đại hội lao đao. Lúc này là thời cơ tốt nhất để tấn công".
"Nhưng Chủ tịch Lâm, vết thương của cậu..."
"Hiện tại tôi cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Dù tôi chỉ còn một hơi thở cũng nhất quyết phải giết chết Hội trưởng. Nếu lần này không làm được, mọi thứ về sau sẽ càng khó khăn hơn".
Mã Hải trầm mặc một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, Chủ tịch Lâm, tôi sẽ thu xếp ngay".
"Nhớ kỹ, chúng ta phải chiến đấu trên hai mặt trận. Mặt trận truyền thông là không thể thiếu, lần tấn công này nhất định phải chính đáng. Nếu... có được sự ủng hộ của chính phủ thì ta đã thành công một nửa".
"Nhưng trong chính phủ cũng có rất nhiều người đến từ Đại hội".
"Vì vậy chúng ta càng phải hành động trước khi Đại hội làm điều đó!"
Ánh mắt Lâm Chính kiên định.
Chương 5562: Đảo Thiên Khiếu
Mã Hải nhận mệnh lệnh rời đi, sau
đó lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu sắp xếp.
"Lâm thần y,
nếu muốn chính phủ ra mặt giúp sức đối phó Đại hội thì buộc phải
thu thập được bằng chứng phạm tội của Đại hội. Hiện tại các đoạn video phát tán
trên mạng cũng ảnh hưởng rất lớn đến tiếng tăm của Đại hội, thực chất chính phủ
cũng đang chuẩn bị vào cuộc rồi. Có điều quyền lực của Đại hội còn lớn hơn mức
anh tưởng tượng nhiều. Có thế lực của Đại hội đàn áp, anh đường đột ra tay như
vậy chỉ e kết cục sẽ không tốt như anh mong đợi.
Ngay lúc đó, một tiếng cười nghe
có vẻ giễu cợt vang lên từ bên cạnh.
Lâm Chính vừa nuốt một viên
đan, nghe thấy âm thanh này liền lập tức nghiêng đầu
nhìn sang.
Anh thấy một người
thanh niên mặc bộ vest màu xanh, dáng người cao ráo bước về phía mình.
Phía sau còn có một ông già tóc bạc mặc Đường
phục.
khí tức của ông già không tồi, nhưng
trong mắt Lâm Chính, ông ta không hề có chút sức uy hiếp nào.
Đến nay hiếm người trên thế giới xứng đáng là đối
thủ của Lâm Chính.
"Anh là ai?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Tôi tên Tiên Chính Nhất!"
Chàng trai mỉm cười.
"Tiên Chính Nhất? Họ Tiên sao?"
Lâm Chính cau mày.
Anh chưa bao giờ nghe tới cái tên này.
"Tôi nhớ là chưa từng mời hai vị
tới đây phải không?"
Mã Hải cũng nhận ra có điều gì đó
không ổn, lập tức cúp điện thoại, đẩy xe lăn tới.
Tiên Chính Nhất khẽ mỉm cười, bình tĩnh
nói: “Lâm thần y danh tiếng lẫy lừng, sự kiện hôm nay lại trọng đại như vậy, cho
dù không có thiệp mời, làm sao chúng tôi có thể bỏ lỡ? Huống chi
lần này tôi tới đây là để mang tới cho Lâm thần y
một món quà hậu hĩnh”.
Lâm Chính con mắt hơi nheo lại,
không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tiên Chính Nhất, chờ anh ta nói tiếp.
Tiên Chính Nhất dường như không
quan tâm đến sự cảnh giác của Lâm Chính, nhàn nhã nói: "Lâm thần y quả
thực rất can đảm khi dám đứng ra chống lại
Đại hội. Nhưng đúng như
Lâm thần y đang lo lắng, Đại hội có quyền lực rất lớn. Nếu không nắm chắc mà đường đột hành động là
cực kỳ nguy hiểm. Nhưng vừa hay là tôi có cách giúp anh”.
"Ồ? Nói tôi nghe xem" Lâm Chính cuối
cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.
Khóe miệng
Tiên Chính Nhất nhếch lên, nở một nụ cười tự tin: "Đại hội coi
trọng trật tự, nhưng chính phủ không chỉ coi trọng trật tự mà còn coi trọng
pháp luật và công bằng. Đại hội có thể ngông nghênh ngang ngược như vậy là do
trong chính phủ có rất nhiều người do bọn chúng cài cắm vào giúp sức cho bọn
chúng. Nếu có thể diệt trừ những kẻ
như mầm mống ung thư này thì Lâm thần y còn phải lo lắng gì
nữa?”
"Vậy thì sao?"
"Trên đảo Thiên Khiếu có một căn cứ thuộc về Đại hội. Anh sẽ tìm thấy câu trả lời ở đó”.
"Đảo Thiên Khiếu?"
Lâm Chính hơi nheo mắt lại, suy
nghĩ một chút rồi nói: "Vì sao anh lại muốn giúp tôi? Mục đích của anh
là gì?"
Tiên Chính Nhất
dang hai tay ra, làm bộ bất đắc dĩ nói: "Lâm thần y, đừng đa nghi như vậy, tôi chỉ là không vừa mắt những việc Đại hội đang làm, muốn góp một chút sức lực cho chính nghĩa. Hơn nữa, nếu Đại hội thực sự bị lật đổ thì chúng tôi cũng sẽ có được nhiều lợi ích, không phải sao?”
Lâm Chính không tin, nhưng trong đầu nhanh chóng phân tích lời nói của Tiên Chính Nhất. Lúc này Mã Hải ở bên cạnh thấp giọng
nói: “Chủ tịch Lâm, người này lai lịch không rõ, không thể dễ dàng tin tưởng".
Tiên Chính Nhất nghe vậy, cũng
không tức giận, chỉ cười nói: "Lâm thần y có thể cân nhắc, nhưng thời gian
có hạn, hiện tại người đang ngồi trên đống lửa không phải chúng tôi mà là anh. Diệt trừ Dương Hoa có lẽ là việc Đại hội muốn làm nhất lúc này!"
Nói xong, Tiên Chính Nhất cũng không thúc giục anh,
chỉ lặng lẽ đứng đó chờ đợi quyết định của Lâm Chính.
“Anh sẽ đưa chúng tôi tới đó chứ?”
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính đột
nhiên hỏi.
"Tôi có thể giúp".
"Chủ tịch Lâm, vậy còn việc hiệu triệu các anh hùng trong thiên hạ tấn công núi Thánh Huyền thì..."
"Vẫn theo kế hoạch!"
Chương 5563: Khuấy động tứ phương
Khi Dương Hoa tuyên bố sắp tấn công núi Thánh Huyền, toàn bộ Long Quốc giống như mặt nước bị ném xuống một tảng đá khổng lồ, gây ra ngàn đợt sóng.
Tất cả các thế lực đều bối rối và choáng váng trước hành động của Lâm thần y.
Trang web đen cũng hỗn loạn vì sự kiện này.
"Lâm thần y điên rồi! Lâm thần y chắc chắn điên rồi!", một người dùng ẩn danh đăng.
Nhưng ngay sau đó, những bức ảnh về tàn tích của Học viện Huyền Y Phái được đăng tải cùng với dòng trạng thái đi kèm.
"Đại hội đã ra tay với Dương Hoa, nếu tôi là Lâm thần y, tôi cũng sẽ không dung thứ!"
"Nhưng Dương Hoa thực lực đến đâu? Tuy là phi thường thiên hạ, nhưng so với Đại hội, quả thực chỉ là trứng chọi đá”, một người dùng khác phản hồi.
"Dương Hoa muốn khai chiến! Không biết cuối cùng ai sẽ thắng”.
"Không thể so sánh được, nền tảng của Đại hội không thể bị lay chuyển bởi Dương Hoa. Dương Hoa mới phất lên được bao nhiêu năm? Còn Đại hội đã nắm quyền được bao nhiêu năm?"
"Có lẽ đây là một bước đi bất đắc dĩ của Lâm thần y, nếu anh ta không phản kháng, Đại hội cũng sẽ không buông tha cho anh ta”.
Trong khi mọi người đang thảo luận sôi nổi thì một bài đăng khác xuất hiện.
"Xin chào mọi người, tôi là Mã Hải người phụ trách của Dương Hoa, các bạn có thể gọi tôi là giám đốc Mã!"
"Tôi tin rằng các bạn đã nhìn thấy sự tàn bạo và hung hãn của Đại hội trên Internet, cũng như sự kiểm soát và đàn áp tất cả các thế lực trong Long Quốc của Đại hội. Tôi tin rằng mọi người đã phẫn nộ với sự đàn áp của Đại hội trong thời gian dài".
"Ở đây, thay mặt Dương Hoa, và thay mặt Lâm thần y, tôi chân thành mời các bạn tới tham gia liên minh chống Đại hội của Dương Hoa chúng tôi, cùng nhau thành lập quân đội liên minh và thảo luận về vấn đề Đại hội. Nếu các bạn quan tâm, có thể liên hệ riêng với tôi!"
Bài đăng này xuất hiện và ngay lập tức làm nổ tung trang web đen.
Đồng thời, tất cả thế lực lớn nhỏ trong Long Quốc đều nhận được lời mời từ Dương Hoa.
Trong một trang viên sang trọng, một số nhà lãnh đạo quyền lực đã ngồi lại với nhau để thảo luận vấn đề này.
"Dương Hoa điên rồi sao? Sao lại dám khiêu chiến Đại hội, Đại hội chẳng khác nào một con dã thú to lớn!", một người đàn ông trung niên mặc Đường phục trang trọng cau mày nói.
"Hừ, hành động của Dương Hoa chưa chắc đã là liều lĩnh, quy tắc của Đại hội đã khiến rất nhiều người bất mãn. Những gia tộc hùng mạnh chúng ta ai không bị Đại hội lợi dụng? Ai dám chống lại Đại hội sẽ bị tiêu diệt, bây giờ mạng sống của mỗi người đều bị đe doạ.
Ai cũng không được sống tốt, hơn nữa Đại hội đã nhắm vào chúng ta, có lẽ lúc này là thời cơ tốt để lật đổ Đại hội!”, một ông già khác với vẻ mặt kiên quyết phản bác.
"Nhưng nếu chúng ta đứng về phía Dương Hoa, nếu thất bại, hậu quả sẽ rất thảm khốc”, người đàn ông trung niên lo lắng nói.
"Vậy thì chúng ta hãy ngồi xem trận chiến, đợi tình hình rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định”, một người có vẻ ngoài hiểu biết như doanh nhân bên cạnh đề nghị.
"Ngồi trên núi xem mãnh hổ đánh nhau? Ông cho rằng bên thắng cuộc sẽ dung thứ cho thái độ của chúng ta sao?"
Ông già khàn giọng nói: "Bây giờ là lúc phải đứng về một bên. Nếu không chọn thì sẽ chết. Nếu chọn sai cũng sẽ chết!"
Mọi người rơi vào im lặng.
Trong một tông môn cổ xưa, các đệ tử cũng đang thảo luận.
"Nghe nói Dương Hoa muốn tấn công núi Thánh Huyền, chúng ta có nên hỗ trợ không?" môt đệ tử trẻ tuổi hưng phấn hỏi.
"Đại hội tịch thu bảo vật quý giá nhất của tông môn chúng ta, tàn sát các trưởng lão và đệ tử nội môn của chúng ta tổng cộng năm trăm người, hiện tại là cơ hội tốt để Báo thù!"
"chưởng môn còn chưa lên tiếng, chúng ta không thể tùy tiện hành động, xem chưởng môn quyết định như thế nào”, một vị trưởng lão nghiêm túc nói.
Mọi người bàn tán rất nhiều, hội trường sôi sục.
Đúng lúc này, một thanh niên ăn mặc sang trọng bước vào.
hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt anh ta bình tĩnh đến đáng sợ, trên tay vẫn cầm một tấm thiệp chúc mừng.
Không dài dòng, anh ta đứng trong hội trường và nói lớn.
"Lập tức tập hợp toàn lực, đi Giang Thành, gia nhập liên minh!"
Chương 5564: Mồi lửa
Khi Dương Hoa tung ra tin tức sắp tấn công núi Thánh Huyền, nó như một tiếng sét giữa trời quang ở Long Quốc và cả đất nước ngay lập tức sôi sục.
Dù người dân vẫn sinh hoạt như thường lệ nhưng giới quan chức và võ thuật của Long Quốc đều không thể ngồi yên.
"Vớ vẩn! Thật là vớ vẩn! Lâm thần y này rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?"
Cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bước nhanh vào, giận dữ hét lên.
Trong phòng họp, một nhóm người đang ngồi.
Ông già ngồi phía trên cau mày nhìn người đàn ông trung niên.
"Tề phó trưởng, ông không thấy chúng tôi đang họp sao? Nếu ông tự tiện can thiệp vào cuộc họp, tôi sẽ thông Báo cho tổ chức", ông già hừ lạnh một tiếng.
người đàn ông trung niên giật mình, nhưng lúc này dường như ông ta không thể quan tâm nhiều như vậy, lập tức bước tới đưa thông tin trong tay cho ông già kia.
"Thưa ngài, tôi chấp nhận tất cả những hình phạt đó, nhưng tình hình rất khẩn cấp và tôi không thể quan tâm nhiều như vậy! Đây là tin tức chúng tôi vừa thu thập được từ web đen và nghe ngóng từ mọi tầng lớp xã hội. Hiện tại, Dương Hoa, đứng đầu là Mã Hải, đang tuyển quân và chuẩn bị tấn công núi Thánh Huyền, hành động này không phải sẽ gây ra sự hỗn loạn trên khắp Long Quốc sao?"
Ông già nhận lấy thông tin nhưng không đọc kỹ mà chỉ thản nhiên lật lại rồi ném lên bàn.
"Chúng tôi đã biết về điều này".
"Nếu đã biết, tại sao không hành động nhanh hơn? Một khi hai bên bắt đầu chiến tranh, nhất định sẽ gây ra náo loạn trên diện rộng!", người đàn ông trung niên vội vàng nói.
"Tề phó, xin đừng hỏi nhiều về chuyện này. Các lãnh đạo phía trên đã thành lập một đội tác chiến đặc biệt sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này!"
Ông già xua tay: "Tề phó, nếu không có chuyện gì, mời ông rời đi trước".
Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và lãnh đạm của ông già kia, người đàn ông đành phải rời khỏi phòng họp.
Vừa bước ra khỏi phòng họp, người đàn ông vội vã quay trở lại văn phòng của mình.
Suy nghĩ một lát, ông ta từ trong người lấy ra một chiếc điện thoại cao cấp, lập tức bấm một dãy số.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
"Tình hình không khả quan, lần này cấp trên không nói cho tôi biết về kế hoạch, thậm chí còn có dấu hiệu loại bỏ tôi ra khỏi lần hành động này".
Bên kia điện thoại lập tức im lặng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau đó.
"Ông lập tức đi n Kinh".
"Đi tìm vị đó sao?", người đàn ông trung niên giật mình, vội vàng thấp giọng nói: "Dương Hoa tụ tập một đám tạp nham, cho dù thực sự muốn tấn công núi Thánh Huyền thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, tại sao chúng ta phải bận tâm? Hơn nữa, hội trưởng…"
"Giờ ông vẫn còn cho rằng kẻ địch của chúng ta là Dương Hoa?"
người đàn ông chưa kịp nói xong thì người ở đầu bên kia điện thoại đã ngắt lời ông ta.
người đàn ông giật mình.
"Đại nhân, ý của ngài là..."
"Lần này chính phủ nhất định sẽ can thiệp, những kẻ giấu mặt đó sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Ông thực sự cho rằng Lâm thần y sẽ ngây thơ cho rằng Dương Hoa của hắn có thể phá hủy núi Thánh Huyền sao? Ông sai rồi, hắn chỉ muốn biến bản thân thành mồi lửa để đốt cháy núi Thánh Huyền mà thôi!"
người đàn ông trung niên hít một hơi lạnh: "Tôi sẽ đi Yên Kinh ngay lập tức!"
"Báo cáo 24/7 cho tôi".
Nói rồi đầu dây bên kia cúp máy.
người đàn ông không dám do dự thêm chút nào, lập tức chạy tới Yến Kinh.
Tại bến cảng.
Lâm Chính đi theo Tiên Chính Nhất về phía một con tàu.
Bên cạnh con tàu là một hàng người mặc áo giáp đen và quần áo cũng màu đen.
Cảm giác ai nấy đều đằng đằng sát ý.
Lâm Chính nhìn chằm chằm những người này, không khỏi cảm thấy e ngại.
Sức mạnh của những này không thua kém các cao thủ trong vực Diệt Vong.
Hơn nữa, họ thậm chí có thể cạnh tranh với các cao thủ của long mạch dưới lòng đất.
"Rốt cuộc các người đến từ đâu?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tiên Chính Nhất, lạnh lùng hỏi.
Tiên Chính Nhất mỉm cười và chỉ về hướng biển: "Đảo Thiên Khiếu!"
Hội trưởng nhìn bóng dáng đang rời đi của Lâm Chính bằng ánh mắt lạnh lùng và phức tạp.
Ánh sáng Hủy Diệt đáng sợ đó mặc dù không xuyên qua được ánh sáng tỏa ra từ những lá bùa của Hội trưởng nhưng vẫn khiến ông ta bị ảnh hưởng đáng kể. Ông ta có thể cảm thấy sức mạnh của mình vào lúc đó đã suy yếu rất nhiều, các cơ quan nội tạng của cũng bị tổn thương.
Tuy nhiên, Hội trưởng tin rằng vào lúc này tình trạng của Lâm Chính nhất định cũng không tốt chút nào.
"Muốn rời đi?"
Hội trưởng hừ lạnh một tiếng, đè nén sự khó chịu trong cơ thể, dùng sức đuổi theo Lâm Chính.
Nhưng khi ông ta vừa lao ra khỏi lăng mộ, đã có rất nhiều xe cảnh sát từ mọi hướng lao tới.
Vô số thanh tra cảnh sát lao ra khỏi xe, tạo thành một vòng tròn bao vây Hội trưởng.
Ngoài ra còn có nhiều cảnh sát đặc nhiệm xuất hiện.
Nhìn thấy điều này, vẻ mặt Hội trưởng sa sầm lại và chỉ có thể từ bỏ việc truy đuổi.
Sau khi Lâm Chính rời khỏi hoàng lăng thì lập tức đi tới chỗ Mã Hải.
Sau khi chạy được hàng trăm cây số, Lâm Chính mới dừng lại.
Ở một nơi ngoài ngoại ô, Mã Hải đang cùng một nhóm võ giả thảo luận chuyện gì đó.
Cảm nhận được khí tức đáng sợ đang tới, các cao thủ võ thuật xung quanh Mã Hải đều trở nên đề phòng.
"Là Chủ tịch Lâm!"
Mã Hải quay đầu lại, nhìn rõ là ai tới liền lập tức hét lớn.
Lúc này mọi người mới thả lỏng cảnh giác.
Sau khi Lâm Chính tiếp đất, mọi người lập tức vây quanh anh.
Nhưng giây tiếp theo.
Phụt!
Lâm Chính phun ra một ngụm máu.
"Chủ tịch Lâm, cậu ổn chứ?"
Mã Hải vô cùng lo lắng.
"Không sao đâu, bây giờ… tôi vẫn chưa chết đâu".
Lâm Chính ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt lạnh lùng.
Anh đã luyện tập đòn cuối cùng đó vô số lần.
Ban đầu anh nghĩ đòn này chắc chắn phải lấy mạng Hội trưởng.
Cú đánh đó chứa đựng long khí của hoàng lăng, có thể tăng khí ý của anh lên gấp nhiều lần.
Những trận chiến trước đó đều là sự chuẩn bị cho cuộc tấn công này.
Tuy nhiên... sự thận trọng của Hội trưởng rõ ràng đã vượt quá dự đoán của Lâm Chính.
Anh thực sự không thể ngờ Hội trưởng Đại hội lại có thủ đoạn đáng sợ như vậy, đỡ được đòn cuối của anh mà chẳng hề nao núng.
Có vẻ như muốn giết chết ông ta không hề dễ dàng.
"Chủ tịch Lâm, hiện tại chúng ta đã hoàn toàn trở mặt với Đại hội, bọn họ nhất định sẽ điên cuồng trả thù chúng ta. Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Mã Hải trầm giọng hỏi.
"Hiện tại sự tình đã đến nước này, cũng không cần khách sáo thêm. Tại sao phải ngồi chờ chết? Chúng ta nên chủ động đi".
Lâm Chính lau máu ở khóe miệng, khàn giọng nói.
"Chủ động?"
Mã Hải không khỏi giật mình.
"Lập tức tập hợp toàn bộ lực lượng của Dương Hoa, chuẩn bị tấn công núi Thánh Huyền. Ngoài ra, triệu tập tất cả những người đang bất mãn với Đại hội để chuẩn bị hành động".
Lâm Chính nói.
Nghe xong lời này, Mã Hải lập tức cứng đờ tại chỗ.
"Chủ tịch Lâm, cậu... không đùa chứ?"
Mã Hải mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được. Tấn công núi Thánh Huyền? Đây đúng là hoang đường hơn cả một giấc mơ.
Bây giờ giữa chúng ta và Đại hội không có đường lui nào, chỉ có chủ động mới có cơ hội sống sót. Sự cai trị lâu dài của Đại hội đã khiến nhiều người không hài lòng, những cuộc bạo loạn gần đây cũng khiến Đại hội lao đao. Lúc này là thời cơ tốt nhất để tấn công".
"Nhưng Chủ tịch Lâm, vết thương của cậu..."
"Hiện tại tôi cũng không thể quan tâm nhiều như vậy. Dù tôi chỉ còn một hơi thở cũng nhất quyết phải giết chết Hội trưởng. Nếu lần này không làm được, mọi thứ về sau sẽ càng khó khăn hơn".
Mã Hải trầm mặc một lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: "Được rồi, Chủ tịch Lâm, tôi sẽ thu xếp ngay".
"Nhớ kỹ, chúng ta phải chiến đấu trên hai mặt trận. Mặt trận truyền thông là không thể thiếu, lần tấn công này nhất định phải chính đáng. Nếu... có được sự ủng hộ của chính phủ thì ta đã thành công một nửa".
"Nhưng trong chính phủ cũng có rất nhiều người đến từ Đại hội".
"Vì vậy chúng ta càng phải hành động trước khi Đại hội làm điều đó!"
Ánh mắt Lâm Chính kiên định.
Chương 5562: Đảo Thiên Khiếu
Mã Hải nhận mệnh lệnh rời đi, sau
đó lập tức lấy điện thoại di động ra bắt đầu sắp xếp.
"Lâm thần y,
nếu muốn chính phủ ra mặt giúp sức đối phó Đại hội thì buộc phải
thu thập được bằng chứng phạm tội của Đại hội. Hiện tại các đoạn video phát tán
trên mạng cũng ảnh hưởng rất lớn đến tiếng tăm của Đại hội, thực chất chính phủ
cũng đang chuẩn bị vào cuộc rồi. Có điều quyền lực của Đại hội còn lớn hơn mức
anh tưởng tượng nhiều. Có thế lực của Đại hội đàn áp, anh đường đột ra tay như
vậy chỉ e kết cục sẽ không tốt như anh mong đợi.
Ngay lúc đó, một tiếng cười nghe
có vẻ giễu cợt vang lên từ bên cạnh.
Lâm Chính vừa nuốt một viên
đan, nghe thấy âm thanh này liền lập tức nghiêng đầu
nhìn sang.
Anh thấy một người
thanh niên mặc bộ vest màu xanh, dáng người cao ráo bước về phía mình.
Phía sau còn có một ông già tóc bạc mặc Đường
phục.
khí tức của ông già không tồi, nhưng
trong mắt Lâm Chính, ông ta không hề có chút sức uy hiếp nào.
Đến nay hiếm người trên thế giới xứng đáng là đối
thủ của Lâm Chính.
"Anh là ai?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Tôi tên Tiên Chính Nhất!"
Chàng trai mỉm cười.
"Tiên Chính Nhất? Họ Tiên sao?"
Lâm Chính cau mày.
Anh chưa bao giờ nghe tới cái tên này.
"Tôi nhớ là chưa từng mời hai vị
tới đây phải không?"
Mã Hải cũng nhận ra có điều gì đó
không ổn, lập tức cúp điện thoại, đẩy xe lăn tới.
Tiên Chính Nhất khẽ mỉm cười, bình tĩnh
nói: “Lâm thần y danh tiếng lẫy lừng, sự kiện hôm nay lại trọng đại như vậy, cho
dù không có thiệp mời, làm sao chúng tôi có thể bỏ lỡ? Huống chi
lần này tôi tới đây là để mang tới cho Lâm thần y
một món quà hậu hĩnh”.
Lâm Chính con mắt hơi nheo lại,
không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tiên Chính Nhất, chờ anh ta nói tiếp.
Tiên Chính Nhất dường như không
quan tâm đến sự cảnh giác của Lâm Chính, nhàn nhã nói: "Lâm thần y quả
thực rất can đảm khi dám đứng ra chống lại
Đại hội. Nhưng đúng như
Lâm thần y đang lo lắng, Đại hội có quyền lực rất lớn. Nếu không nắm chắc mà đường đột hành động là
cực kỳ nguy hiểm. Nhưng vừa hay là tôi có cách giúp anh”.
"Ồ? Nói tôi nghe xem" Lâm Chính cuối
cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh lùng.
Khóe miệng
Tiên Chính Nhất nhếch lên, nở một nụ cười tự tin: "Đại hội coi
trọng trật tự, nhưng chính phủ không chỉ coi trọng trật tự mà còn coi trọng
pháp luật và công bằng. Đại hội có thể ngông nghênh ngang ngược như vậy là do
trong chính phủ có rất nhiều người do bọn chúng cài cắm vào giúp sức cho bọn
chúng. Nếu có thể diệt trừ những kẻ
như mầm mống ung thư này thì Lâm thần y còn phải lo lắng gì
nữa?”
"Vậy thì sao?"
"Trên đảo Thiên Khiếu có một căn cứ thuộc về Đại hội. Anh sẽ tìm thấy câu trả lời ở đó”.
"Đảo Thiên Khiếu?"
Lâm Chính hơi nheo mắt lại, suy
nghĩ một chút rồi nói: "Vì sao anh lại muốn giúp tôi? Mục đích của anh
là gì?"
Tiên Chính Nhất
dang hai tay ra, làm bộ bất đắc dĩ nói: "Lâm thần y, đừng đa nghi như vậy, tôi chỉ là không vừa mắt những việc Đại hội đang làm, muốn góp một chút sức lực cho chính nghĩa. Hơn nữa, nếu Đại hội thực sự bị lật đổ thì chúng tôi cũng sẽ có được nhiều lợi ích, không phải sao?”
Lâm Chính không tin, nhưng trong đầu nhanh chóng phân tích lời nói của Tiên Chính Nhất. Lúc này Mã Hải ở bên cạnh thấp giọng
nói: “Chủ tịch Lâm, người này lai lịch không rõ, không thể dễ dàng tin tưởng".
Tiên Chính Nhất nghe vậy, cũng
không tức giận, chỉ cười nói: "Lâm thần y có thể cân nhắc, nhưng thời gian
có hạn, hiện tại người đang ngồi trên đống lửa không phải chúng tôi mà là anh. Diệt trừ Dương Hoa có lẽ là việc Đại hội muốn làm nhất lúc này!"
Nói xong, Tiên Chính Nhất cũng không thúc giục anh,
chỉ lặng lẽ đứng đó chờ đợi quyết định của Lâm Chính.
“Anh sẽ đưa chúng tôi tới đó chứ?”
Không biết đã qua bao lâu, Lâm Chính đột
nhiên hỏi.
"Tôi có thể giúp".
"Chủ tịch Lâm, vậy còn việc hiệu triệu các anh hùng trong thiên hạ tấn công núi Thánh Huyền thì..."
"Vẫn theo kế hoạch!"
Chương 5563: Khuấy động tứ phương
Khi Dương Hoa tuyên bố sắp tấn công núi Thánh Huyền, toàn bộ Long Quốc giống như mặt nước bị ném xuống một tảng đá khổng lồ, gây ra ngàn đợt sóng.
Tất cả các thế lực đều bối rối và choáng váng trước hành động của Lâm thần y.
Trang web đen cũng hỗn loạn vì sự kiện này.
"Lâm thần y điên rồi! Lâm thần y chắc chắn điên rồi!", một người dùng ẩn danh đăng.
Nhưng ngay sau đó, những bức ảnh về tàn tích của Học viện Huyền Y Phái được đăng tải cùng với dòng trạng thái đi kèm.
"Đại hội đã ra tay với Dương Hoa, nếu tôi là Lâm thần y, tôi cũng sẽ không dung thứ!"
"Nhưng Dương Hoa thực lực đến đâu? Tuy là phi thường thiên hạ, nhưng so với Đại hội, quả thực chỉ là trứng chọi đá”, một người dùng khác phản hồi.
"Dương Hoa muốn khai chiến! Không biết cuối cùng ai sẽ thắng”.
"Không thể so sánh được, nền tảng của Đại hội không thể bị lay chuyển bởi Dương Hoa. Dương Hoa mới phất lên được bao nhiêu năm? Còn Đại hội đã nắm quyền được bao nhiêu năm?"
"Có lẽ đây là một bước đi bất đắc dĩ của Lâm thần y, nếu anh ta không phản kháng, Đại hội cũng sẽ không buông tha cho anh ta”.
Trong khi mọi người đang thảo luận sôi nổi thì một bài đăng khác xuất hiện.
"Xin chào mọi người, tôi là Mã Hải người phụ trách của Dương Hoa, các bạn có thể gọi tôi là giám đốc Mã!"
"Tôi tin rằng các bạn đã nhìn thấy sự tàn bạo và hung hãn của Đại hội trên Internet, cũng như sự kiểm soát và đàn áp tất cả các thế lực trong Long Quốc của Đại hội. Tôi tin rằng mọi người đã phẫn nộ với sự đàn áp của Đại hội trong thời gian dài".
"Ở đây, thay mặt Dương Hoa, và thay mặt Lâm thần y, tôi chân thành mời các bạn tới tham gia liên minh chống Đại hội của Dương Hoa chúng tôi, cùng nhau thành lập quân đội liên minh và thảo luận về vấn đề Đại hội. Nếu các bạn quan tâm, có thể liên hệ riêng với tôi!"
Bài đăng này xuất hiện và ngay lập tức làm nổ tung trang web đen.
Đồng thời, tất cả thế lực lớn nhỏ trong Long Quốc đều nhận được lời mời từ Dương Hoa.
Trong một trang viên sang trọng, một số nhà lãnh đạo quyền lực đã ngồi lại với nhau để thảo luận vấn đề này.
"Dương Hoa điên rồi sao? Sao lại dám khiêu chiến Đại hội, Đại hội chẳng khác nào một con dã thú to lớn!", một người đàn ông trung niên mặc Đường phục trang trọng cau mày nói.
"Hừ, hành động của Dương Hoa chưa chắc đã là liều lĩnh, quy tắc của Đại hội đã khiến rất nhiều người bất mãn. Những gia tộc hùng mạnh chúng ta ai không bị Đại hội lợi dụng? Ai dám chống lại Đại hội sẽ bị tiêu diệt, bây giờ mạng sống của mỗi người đều bị đe doạ.
Ai cũng không được sống tốt, hơn nữa Đại hội đã nhắm vào chúng ta, có lẽ lúc này là thời cơ tốt để lật đổ Đại hội!”, một ông già khác với vẻ mặt kiên quyết phản bác.
"Nhưng nếu chúng ta đứng về phía Dương Hoa, nếu thất bại, hậu quả sẽ rất thảm khốc”, người đàn ông trung niên lo lắng nói.
"Vậy thì chúng ta hãy ngồi xem trận chiến, đợi tình hình rõ ràng rồi mới đưa ra quyết định”, một người có vẻ ngoài hiểu biết như doanh nhân bên cạnh đề nghị.
"Ngồi trên núi xem mãnh hổ đánh nhau? Ông cho rằng bên thắng cuộc sẽ dung thứ cho thái độ của chúng ta sao?"
Ông già khàn giọng nói: "Bây giờ là lúc phải đứng về một bên. Nếu không chọn thì sẽ chết. Nếu chọn sai cũng sẽ chết!"
Mọi người rơi vào im lặng.
Trong một tông môn cổ xưa, các đệ tử cũng đang thảo luận.
"Nghe nói Dương Hoa muốn tấn công núi Thánh Huyền, chúng ta có nên hỗ trợ không?" môt đệ tử trẻ tuổi hưng phấn hỏi.
"Đại hội tịch thu bảo vật quý giá nhất của tông môn chúng ta, tàn sát các trưởng lão và đệ tử nội môn của chúng ta tổng cộng năm trăm người, hiện tại là cơ hội tốt để Báo thù!"
"chưởng môn còn chưa lên tiếng, chúng ta không thể tùy tiện hành động, xem chưởng môn quyết định như thế nào”, một vị trưởng lão nghiêm túc nói.
Mọi người bàn tán rất nhiều, hội trường sôi sục.
Đúng lúc này, một thanh niên ăn mặc sang trọng bước vào.
hội trường đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt anh ta bình tĩnh đến đáng sợ, trên tay vẫn cầm một tấm thiệp chúc mừng.
Không dài dòng, anh ta đứng trong hội trường và nói lớn.
"Lập tức tập hợp toàn lực, đi Giang Thành, gia nhập liên minh!"
Chương 5564: Mồi lửa
Khi Dương Hoa tung ra tin tức sắp tấn công núi Thánh Huyền, nó như một tiếng sét giữa trời quang ở Long Quốc và cả đất nước ngay lập tức sôi sục.
Dù người dân vẫn sinh hoạt như thường lệ nhưng giới quan chức và võ thuật của Long Quốc đều không thể ngồi yên.
"Vớ vẩn! Thật là vớ vẩn! Lâm thần y này rốt cuộc muốn làm cái quái gì vậy?"
Cánh cửa phòng họp bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bước nhanh vào, giận dữ hét lên.
Trong phòng họp, một nhóm người đang ngồi.
Ông già ngồi phía trên cau mày nhìn người đàn ông trung niên.
"Tề phó trưởng, ông không thấy chúng tôi đang họp sao? Nếu ông tự tiện can thiệp vào cuộc họp, tôi sẽ thông Báo cho tổ chức", ông già hừ lạnh một tiếng.
người đàn ông trung niên giật mình, nhưng lúc này dường như ông ta không thể quan tâm nhiều như vậy, lập tức bước tới đưa thông tin trong tay cho ông già kia.
"Thưa ngài, tôi chấp nhận tất cả những hình phạt đó, nhưng tình hình rất khẩn cấp và tôi không thể quan tâm nhiều như vậy! Đây là tin tức chúng tôi vừa thu thập được từ web đen và nghe ngóng từ mọi tầng lớp xã hội. Hiện tại, Dương Hoa, đứng đầu là Mã Hải, đang tuyển quân và chuẩn bị tấn công núi Thánh Huyền, hành động này không phải sẽ gây ra sự hỗn loạn trên khắp Long Quốc sao?"
Ông già nhận lấy thông tin nhưng không đọc kỹ mà chỉ thản nhiên lật lại rồi ném lên bàn.
"Chúng tôi đã biết về điều này".
"Nếu đã biết, tại sao không hành động nhanh hơn? Một khi hai bên bắt đầu chiến tranh, nhất định sẽ gây ra náo loạn trên diện rộng!", người đàn ông trung niên vội vàng nói.
"Tề phó, xin đừng hỏi nhiều về chuyện này. Các lãnh đạo phía trên đã thành lập một đội tác chiến đặc biệt sẽ chịu trách nhiệm về vấn đề này!"
Ông già xua tay: "Tề phó, nếu không có chuyện gì, mời ông rời đi trước".
Sắc mặt người đàn ông cứng đờ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và lãnh đạm của ông già kia, người đàn ông đành phải rời khỏi phòng họp.
Vừa bước ra khỏi phòng họp, người đàn ông vội vã quay trở lại văn phòng của mình.
Suy nghĩ một lát, ông ta từ trong người lấy ra một chiếc điện thoại cao cấp, lập tức bấm một dãy số.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một giọng nói khàn khàn phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
"Tình hình không khả quan, lần này cấp trên không nói cho tôi biết về kế hoạch, thậm chí còn có dấu hiệu loại bỏ tôi ra khỏi lần hành động này".
Bên kia điện thoại lập tức im lặng.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên sau đó.
"Ông lập tức đi n Kinh".
"Đi tìm vị đó sao?", người đàn ông trung niên giật mình, vội vàng thấp giọng nói: "Dương Hoa tụ tập một đám tạp nham, cho dù thực sự muốn tấn công núi Thánh Huyền thì cũng chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, tại sao chúng ta phải bận tâm? Hơn nữa, hội trưởng…"
"Giờ ông vẫn còn cho rằng kẻ địch của chúng ta là Dương Hoa?"
người đàn ông chưa kịp nói xong thì người ở đầu bên kia điện thoại đã ngắt lời ông ta.
người đàn ông giật mình.
"Đại nhân, ý của ngài là..."
"Lần này chính phủ nhất định sẽ can thiệp, những kẻ giấu mặt đó sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Ông thực sự cho rằng Lâm thần y sẽ ngây thơ cho rằng Dương Hoa của hắn có thể phá hủy núi Thánh Huyền sao? Ông sai rồi, hắn chỉ muốn biến bản thân thành mồi lửa để đốt cháy núi Thánh Huyền mà thôi!"
người đàn ông trung niên hít một hơi lạnh: "Tôi sẽ đi Yên Kinh ngay lập tức!"
"Báo cáo 24/7 cho tôi".
Nói rồi đầu dây bên kia cúp máy.
người đàn ông không dám do dự thêm chút nào, lập tức chạy tới Yến Kinh.
Tại bến cảng.
Lâm Chính đi theo Tiên Chính Nhất về phía một con tàu.
Bên cạnh con tàu là một hàng người mặc áo giáp đen và quần áo cũng màu đen.
Cảm giác ai nấy đều đằng đằng sát ý.
Lâm Chính nhìn chằm chằm những người này, không khỏi cảm thấy e ngại.
Sức mạnh của những này không thua kém các cao thủ trong vực Diệt Vong.
Hơn nữa, họ thậm chí có thể cạnh tranh với các cao thủ của long mạch dưới lòng đất.
"Rốt cuộc các người đến từ đâu?"
Lâm Chính nhìn chằm chằm Tiên Chính Nhất, lạnh lùng hỏi.
Tiên Chính Nhất mỉm cười và chỉ về hướng biển: "Đảo Thiên Khiếu!"
Bình luận facebook