-
Chương 5510: Vượn yêu
Sắc mặt bà cụ đột nhiên thay đổi, nhanh chóng ra hiệu cho mọi người im lặng.
Mọi người đều nín thở và lo lắng nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nặng nề mà chậm rãi, như mang theo áp lực vô tận. Trái tim đoàn người như bị bóp nghẹt lại, ngay cả không khí cũng như đóng băng.
Cuối cùng, một bóng người dần dần hiện ra từ trong bóng tối. Đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo rách rưới, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và kiệt sức, trong tay cầm chặt một con dao găm đẫm máu.
"Đừng... đừng làm hại tôi!", người đàn ông trung niên run rẩy nói.
Bà cụ tiến lên một bước, giọng hiền hòa hỏi: "Vị bằng hữu này, sao ông lại ở đây? Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
người đàn ông trung niên thở hổn hển, ngắt quãng nói: "Tôi... tôi cùng những người khác đi vào, nhưng... nhưng ở đây có những con quái vật khủng khiếp, bọn họ... đều...đều đã chết!"
Mọi người nghe xong lời này, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
"Quái...quái vật?"
"Không phải nói bên trong Thiên Thần Đạo chỉ có một vài thử thách sao? Tại sao... tại sao lại có quái vật?"
"Cậu không nghe những người ở Đại hội nói sao? Dù chỉ là thử thách cũng có thể sẽ mất mạng..."
"Hả?"
"Vậy...vậy phải làm sao đây?"
Mọi người càng lúc càng sợ hãi, ai nấy đều ngơ ngác, kinh sợ đến cùng cực.
"Bà nội, chúng ta... chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi..."
cô gái vội vàng đỡ bà cụ, run rẩy hô lên.
Bà cụ vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, lập tức hô lớn: "Trở về theo con đường vừa đi, nhanh lên!"
"Vâng!"
Đoàn người không dám do dự, lập tức xoay người dự định quay trở lại lối ra của Thiên Thần Đạo.
Nhưng vào lúc này, một mùi máu tanh nồng nặc xộc tới.
Sau đó, bức tường đá bên cạnh đột nhiên nứt ra, một bóng người to lớn từ bên trong hiện ra.
"Á!"
Mọi người đều hét lên chói tai.
Nhìn kỹ lại thì hình dáng đó trông giống như một con vượn, nhưng toàn thân đầy máu, đôi mắt đỏ tươi và trên tay cầm một cây gậy xương màu trắng. Không biết nó rốt cuộc là loại sinh vật gì.
Nhìn thấy đoàn người, nó nhặt cây gậy xương lên và đập thật mạnh.
người đàn ông trung niên còn chưa kịp phản ứng đã bị gậy xương đánh nát bét thành từng mảnh, tử vong tại chỗ...
"Chạy đi!", bà cụ hét lên.
Đoàn người vội vã bỏ chạy như điên.
"Bà ơi, sao bà không chạy đi?"
Cô cháu gái vừa định rời đi thì nhìn thấy bà cụ vẫn đứng đó liền hét lên.
"Nếu bà cũng rời đi, sẽ không có ai chống lại con quái vật này, để bà câu giờ cho mọi người chạy ra ngoài".
Bà cụ trầm giọng nói, sau đó thân hình già nua của bà cụ tiến về phía trước.
"Bà ơi!"
cô gái bật khóc.
Nhưng giây tiếp theo, mấy cao thủ nhà họ Hạ cũng bước tới. Ai nấy vẻ mặt nghiêm trang, trong mắt hiện rõ sự kiên định và quyết tâm.
Bà cụ nhìn thấy vậy, không dám chậm trễ, lập tức nhắm vào phần đầu của con quái vật.
Nhưng sức mạnh của con vượn thật đáng sợ, và chiếc gậy xương mà nó vung ra rất mạnh nặng đến mức có thể dễ dàng bổ nát ngọn núi thành từng mảnh. Ngay cả khi nó không đánh trúng bà cụ gầy gò thì luồng cương khí khủng khiếp cũng sẽ thổi bay bà cụ.
Bịch!
Bà cụ nặng nề ngã xuống đất, nôn ra máu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Nếu bị trúng đòn, số phận của bà đương nhiên sẽ không khá hơn người đàn ông trung niên kia là bao.
Các cao thủ nhà họ Hạ đã dùng đến chiêu thức mạnh nhất của họ.
Một cao thủ vụt qua như một bóng ma, lao về phía con vượn, ánh đao lạnh lẽo trong tay lóe lên nhắm vào chân con quái thú. Nhưng con vượn này phản xạ cực nhanh, đạp bay cao thủ nọ khiến anh ta đập vào vách đá, hoàn toàn bất động.
Một cao thủ khác hai tay di chuyển linh hoạt, chẳng mấy chốc một ngọn lửa đã ngưng tụ trong lòng bàn tay. Anh ta hét lớn, phóng ngọn lửa về phía con quái vật. Con vượn kia không hề né tránh, để mặc mồi lửa rơi xuống cơ thể mà chẳng hề hấn gì. Nó ngược lại còn khua gậy về phía cao thủ kia khiến anh ta không né kịp bị đánh trúng, cơ thể bị đập nát, rơi xuống như con diều gãy cánh.
Trong nháy mắt, các cao thủ nhà họ Hạ đều lần lượt rơi xuống đất, chết thảm.
Cô cháu gái hoàn toàn chết lặng.
"Đi mau!"
Bà cụ khó nhọc hét lên.
Mọi người đều nín thở và lo lắng nhìn về hướng phát ra tiếng bước chân.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nặng nề mà chậm rãi, như mang theo áp lực vô tận. Trái tim đoàn người như bị bóp nghẹt lại, ngay cả không khí cũng như đóng băng.
Cuối cùng, một bóng người dần dần hiện ra từ trong bóng tối. Đó là một người đàn ông trung niên mặc quần áo rách rưới, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi và kiệt sức, trong tay cầm chặt một con dao găm đẫm máu.
"Đừng... đừng làm hại tôi!", người đàn ông trung niên run rẩy nói.
Bà cụ tiến lên một bước, giọng hiền hòa hỏi: "Vị bằng hữu này, sao ông lại ở đây? Ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"
người đàn ông trung niên thở hổn hển, ngắt quãng nói: "Tôi... tôi cùng những người khác đi vào, nhưng... nhưng ở đây có những con quái vật khủng khiếp, bọn họ... đều...đều đã chết!"
Mọi người nghe xong lời này, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
"Quái...quái vật?"
"Không phải nói bên trong Thiên Thần Đạo chỉ có một vài thử thách sao? Tại sao... tại sao lại có quái vật?"
"Cậu không nghe những người ở Đại hội nói sao? Dù chỉ là thử thách cũng có thể sẽ mất mạng..."
"Hả?"
"Vậy...vậy phải làm sao đây?"
Mọi người càng lúc càng sợ hãi, ai nấy đều ngơ ngác, kinh sợ đến cùng cực.
"Bà nội, chúng ta... chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi..."
cô gái vội vàng đỡ bà cụ, run rẩy hô lên.
Bà cụ vẻ mặt nghiêm trọng gật đầu, lập tức hô lớn: "Trở về theo con đường vừa đi, nhanh lên!"
"Vâng!"
Đoàn người không dám do dự, lập tức xoay người dự định quay trở lại lối ra của Thiên Thần Đạo.
Nhưng vào lúc này, một mùi máu tanh nồng nặc xộc tới.
Sau đó, bức tường đá bên cạnh đột nhiên nứt ra, một bóng người to lớn từ bên trong hiện ra.
"Á!"
Mọi người đều hét lên chói tai.
Nhìn kỹ lại thì hình dáng đó trông giống như một con vượn, nhưng toàn thân đầy máu, đôi mắt đỏ tươi và trên tay cầm một cây gậy xương màu trắng. Không biết nó rốt cuộc là loại sinh vật gì.
Nhìn thấy đoàn người, nó nhặt cây gậy xương lên và đập thật mạnh.
người đàn ông trung niên còn chưa kịp phản ứng đã bị gậy xương đánh nát bét thành từng mảnh, tử vong tại chỗ...
"Chạy đi!", bà cụ hét lên.
Đoàn người vội vã bỏ chạy như điên.
"Bà ơi, sao bà không chạy đi?"
Cô cháu gái vừa định rời đi thì nhìn thấy bà cụ vẫn đứng đó liền hét lên.
"Nếu bà cũng rời đi, sẽ không có ai chống lại con quái vật này, để bà câu giờ cho mọi người chạy ra ngoài".
Bà cụ trầm giọng nói, sau đó thân hình già nua của bà cụ tiến về phía trước.
"Bà ơi!"
cô gái bật khóc.
Nhưng giây tiếp theo, mấy cao thủ nhà họ Hạ cũng bước tới. Ai nấy vẻ mặt nghiêm trang, trong mắt hiện rõ sự kiên định và quyết tâm.
Bà cụ nhìn thấy vậy, không dám chậm trễ, lập tức nhắm vào phần đầu của con quái vật.
Nhưng sức mạnh của con vượn thật đáng sợ, và chiếc gậy xương mà nó vung ra rất mạnh nặng đến mức có thể dễ dàng bổ nát ngọn núi thành từng mảnh. Ngay cả khi nó không đánh trúng bà cụ gầy gò thì luồng cương khí khủng khiếp cũng sẽ thổi bay bà cụ.
Bịch!
Bà cụ nặng nề ngã xuống đất, nôn ra máu, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Nếu bị trúng đòn, số phận của bà đương nhiên sẽ không khá hơn người đàn ông trung niên kia là bao.
Các cao thủ nhà họ Hạ đã dùng đến chiêu thức mạnh nhất của họ.
Một cao thủ vụt qua như một bóng ma, lao về phía con vượn, ánh đao lạnh lẽo trong tay lóe lên nhắm vào chân con quái thú. Nhưng con vượn này phản xạ cực nhanh, đạp bay cao thủ nọ khiến anh ta đập vào vách đá, hoàn toàn bất động.
Một cao thủ khác hai tay di chuyển linh hoạt, chẳng mấy chốc một ngọn lửa đã ngưng tụ trong lòng bàn tay. Anh ta hét lớn, phóng ngọn lửa về phía con quái vật. Con vượn kia không hề né tránh, để mặc mồi lửa rơi xuống cơ thể mà chẳng hề hấn gì. Nó ngược lại còn khua gậy về phía cao thủ kia khiến anh ta không né kịp bị đánh trúng, cơ thể bị đập nát, rơi xuống như con diều gãy cánh.
Trong nháy mắt, các cao thủ nhà họ Hạ đều lần lượt rơi xuống đất, chết thảm.
Cô cháu gái hoàn toàn chết lặng.
"Đi mau!"
Bà cụ khó nhọc hét lên.
Bình luận facebook