• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (53 Viewers)

  • Chương 5497-5499

Chương 5497: Võ công thực sự của Đại hội

Người mặc áo choàng vẫn đứng đó, đối mặt với Cửu Kiếp đang đến gần, trong mắt không hề có chút sợ hãi.

Tốc độ của Cửu Kiếp càng lúc càng nhanh, cuối cùng gần như biến thành tàn ảnh, lao về phía người mặc áo choàng. song kiếm trong tay anh ta giống như những con rắn linh hoạt, nhảy múa uyển chuyển, mang theo kiếm khí sắc bén chém về phía người mặc áo choàng.

Tuy nhiên, người mặc áo choàng dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, anh dễ dàng né được đòn tấn công của Cửu Kiếp chỉ bằng một cử động nhẹ của cơ thể. Cùng lúc đó, anh đưa tay ra, nhanh như chớp nắm lấy cổ tay Cửu Kiếp, hất mạnh một cái.

Cửu Kiếp bị mất cảnh giác trước đòn phản công bất ngờ của người mặc áo choàng, nhưng dù sao thì anh ta cũng là một bậc thầy dày dặn kinh nghiệm chiến đấu nên không hề nao núng. Cửu Kiếp lộn một vòng trên không và tiếp đất một cách vững chãi, đồng thời vung kiếm bằng tay kia để chém về phía chân người đàn ông mặc áo choàng.

Người mặc áo choàng nhanh nhẹn nhảy lên, tránh được thanh kiếm, đồng thời vung tay tạo ra một cơn cuồng phong khủng khiếp lao về phía đối phương.

song kiếm của Cửu Kiếp múa như vũ bão, chém nát cả cơn cuồng phong.

Một tiếng nổ vang lên từ võ đài.

Nhưng Cửu Kiếp không dừng cuộc tấn công mà lao về phía người mặc áo choàng trong luồng khí lưu hỗn loạn.

Người mặc áo choàng nhón nhẹ ngón chân, toàn thân bay về phía sau, giữ khoảng cách với Cửu Kiếp.

song kiếm của Cửu Kiếp giống như những chiếc răng nanh của quỷ dữ, điên cuồng chém vào người mặc áo choàng. Đôi mắt sắc bén của anh ta cẩn thận quan sát từng cử động của đối thủ, cố tìm ra điểm yếu.

Người mặc áo choàng ngược lại có vẻ khá thoải mái. Bất cứ khi nào Cửu Kiếp tấn công, anh luôn có thể né tránh bằng những góc độ và tốc độ đáng kinh ngạc, thỉnh thoảng còn tung ra các đòn phản công khiến Cửu Kiếp luôn trong trạng thái căng thẳng.

Trận chiến giữa hai người bước vào giai đoạn khốc liệt, song kiếm của Cửu Kiếp múa càng lúc càng nhanh, kiếm khí dường như bao trùm toàn bộ đấu trường. Người mặc áo choàng nhờ có thân pháp linh hoạt và khả năng quan sát nhạy bén nên hết lần này đến lần khác phá giải được các đòn tấn công của Cửu Kiếp.

Những khán giả có mặt đều choáng váng. Họ chưa từng được thấy trận chiến nào như vậy trong đời. Mỗi khi kiếm quang lóe lên, tim họ đập nhanh hơn, như thể chính họ đang tham gia vào trận chiến khốc liệt này.

Huyền Dương và các quan chức cấp cao Đại hội theo dõi trận chiến trên võ đài với vẻ mặt nghiêm nghị.

Với tình hình hiện tại, có vẻ như Cửu Kiếp không thể làm gì người đàn ông mặc áo choàng trong thời gian ngắn.

Nếu ngay cả Cửu Kiếp cũng thua thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiếng tăm của Đại hội.

"Huyền Dương!"

Lúc này có người hô lên.

Huyền Dương sững lại một chút, sau đó thấp giọng nói: "Mọi người yên tâm, Cửu Kiếp chắc chắn sẽ thắng!"

Nghe vậy người kia mới im lặng.

Trên võ đài, Cửu Kiếp bất ngờ tung đòn tấn công dữ dội, song kiếm chém vào người đàn ông mặc áo choàng như hai tia sét. Người đàn ông mặc áo choàng khẽ mỉm cười, lắc lư rồi biến mất khỏi tầm mắt Cửu Kiếp.

Cửu Kiếp trong bụng tự nhủ rằng có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn. Người mặc áo choàng xuất hiện sau lưng anh ta như một bóng ma, dùng lòng bàn tay ấn nhẹ vào lưng Cửu Kiếp.

Cửu Kiếp cảm nhận được một luồng sức mạnh cực lớn tràn vào trong cơ thể mình, khiến toàn thân đột nhiên bay về phía trước.

Tuy nhiên, anh ta đã phản ứng kịp thời và dùng song kiếm đâm xuống đất, dùng lưỡi kiếm để phanh lại.

Cửu cố gắng đứng dậy, máu huyết trong cơ thể đảo lộn, nhưng vẫn có thể chiến đấu.

Cửu Kiếp hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: "Xem ra đối phó với cậu không dễ".

"Võ thuật của Đại hội xem ra cũng chẳng có gì đặc biệt", người mặc áo choàng bình tĩnh nói.

"Đừng vội đắc ý, là tôi chưa ra tay thực sự thôi".

Cửu Kiếp giọng khàn khàn nói: "Nếu cậu đã ép tôi đến nước này, vậy thì tôi cũng phải thể hiện bản lĩnh thực sự thôi... Bây giờ tôi sẽ cho cậu thấy võ công đích thực của Đại hội!"
Chương 5498: Trận lôi kiếp

Cửu Kiếp chậm rãi đứng lên, trong mắt đầy sự kiên quyết. song kiếm trong tay anh ta bắt đầu tỏa ra ánh sáng yếu ớt, như thể đang hô ứng với khí tức bên trong cơ thể.

Người mặc áo choàng vẫn đứng yên tại chỗ, chiếc áo choàng đen nhẹ nhàng tung bay trong gió. Trông anh lúc này giống như một ngọn núi sừng sững không thể vượt qua.

"Thiên Cương Cửu Kiếp Kiếm Pháp!", Cửu Kiếp thấp giọng hét lên, cơ thể đột nhiên chuyển động, song kiếm vung lên, kiếm khí cắt ngang như muốn rạch nát toàn bộ không gian.

Mọi người rùng mình, cảm giác như mọi thứ trước mắt sắp bị cắt làm đôi.

Đôi mắt người mặc áo choàng trở nên đăm chiêu. Kiếm pháp này quả thực là phi thường.

Nhưng anh không hề nao núng mà vẫn bước về phía trước, hai tay nhanh chóng kết thành ấn, từ trên người tỏa ra một luồng khí tức mạnh mẽ.

Hai đòn tấn công va chạm trên không trung, tạo ra tiếng nổ chói tai. kiếm khí và cuồng phong đan xen tạo thành một cơn bão lớn quét qua toàn bộ võ đài.

Những người ngồi xem trên khán đài cũng bị rung chuyển bởi cơn bão bất ngờ, nhưng họ không quan tâm. Họ nhìn chằm chằm vào võ đài, sợ bỏ lỡ dù chỉ một chi tiết của trận đấu.

Thiên Cương Kiếm Pháp của Cửu Kiếp cực kỳ lợi hại, nhưng người mặc áo choàng dường như cũng không kém phần mạnh mẽ. Hai người di chuyển như hai cơn lốc trên võ đài, kiếm khí và cuồng phong không ngừng va chạm, phát ra âm thanh chói tai.

Một trận chiến đẳng cấp như vậy đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.

Đúng lúc này, thân ảnh người mặc áo choàng đột nhiên xẹt qua rồi biến mất. Vẻ mặt Cửu Kiếp căng thẳng, song kiếm lập tức đâm xuống đất.

"Lôi kiếp, tới đây!"

Một tiếng gầm vang lên.

Đoàng đoàng đoàng…

Vô số sấm sét đột nhiên từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt phủ lên không gian xung quanh Cửu Kiếp.

Lúc này, Cửu Kiếp giống như một vị thần bất tử đang chịu lôi kiếp, mọi thứ xung quanh đều bị bao phủ bởi sấm sét.

"Ôi mẹ ơi!"

"Chạy mau!"

Những người ở gần võ đài sợ hãi đến mức tháo chạy.

Những người còn lại sắc mặt cũng tái nhợt, thần sắc khó coi, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Trong làn lôi điện, Cửu Kiếp đứng ở giữa bất động. Anh ta khẽ nhắm mắt lại, như thể đang cảm nhận sức mạnh của sấm sét xung quanh, cũng như thể đang dẫn dắt sức mạnh này. song kiếm găm chặt trên mặt đất, thân kiếm lóe lên ánh sáng điện quang, tương phản với sấm sét xung quanh.

Toàn bộ khung cảnh giống như một ngày tận thế.

Không biết tình trạng này kéo dài bao lâu, sấm sét dần dần yếu đi.

Khi sấm sét hoàn toàn biến mất, toàn bộ võ đài bằng phẳng đã trở thành đống đổ nát.

Hiện trường bụi bay mù mịt, đất đá lộn xộn.

Cửu Kiếp đang đứng giữa song kiếm, thờ ơ nhìn xung quanh.

Mọi người cũng dần hoàn hồn lại, nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng người mặc áo choàng.

Tuy nhiên, nhìn mãi cũng chẳng thấy dấu vết nào của anh.

"Anh ta... anh ta chết rồi à?"

"Người đó bị sấm sét đánh thành tro rồi phải không?"

"Ai có thể sống sót sau một cuộc tấn công như vậy chứ?"

"Thật là... quá kinh khủng. Đây là sức mạnh của cao thủ Đại hội sao?"

Mọi người thì thầm.

Cửu Kiếp lặng lẽ đứng tại chỗ, mặc dù quần áo có phần rách nát, nhưng toàn thân đều toát ra khí thế kiên cường.

Có vẻ mọi việc đã kết thúc.

Cửu Kiếp hít một hơi thật sâu và chuẩn bị rời đi với thanh kiếm của mình.

Lúc này, bên tai mọi người vang lên một giọng nói bình thản: "Kiếm pháp tốt, tinh thần cũng rất tốt".

Mọi người giật mình nhìn quanh, chỉ thấy người mặc áo choàng đang chậm rãi đứng dậy từ đống đổ nát. Áo choàng của anh có phần rách nát, nhưng toàn thân vẫn còn nguyên vẹn. Trận sấm sét kinh hoàng ban nãy không hề gây ra tổn hại gì cho anh.

"Việc này... việc này là không thể!

Cửu Kiếp hoàn toàn chết đứng.

Dưới đòn tấn công như vậy mà người mặc áo choàng... thực sự vẫn còn sống?
Chương 5499: Võ đạo của tôi

"Cậu... sao cậu vẫn còn sống được?", giọng Cửu Kiếp run lên vì không thể tin được. Đòn vừa tung ra đã là chiêu mạnh nhất của anh ta, cũng là chiêu thức mà anh ta tự tin rằng có thể đánh bại bất kỳ đối thủ ngang cấp nào. Tuy nhiên, người đàn ông trước mặt vừa mới bước ra từ trận sấm sét mà không hề bị tổn hại gì.

Người mặc áo choàng vỗ nhẹ lớp bụi trên người, giọng nói điềm tĩnh và sâu lắng: "Kiếm pháp của anh quả thực vô cùng lợi hại, sức mạnh lôi điện cũng rất ấn tượng. Tuy nhiên, sức mạnh không phải là yếu tố duy nhất quyết định thắng thua. Đôi khi, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, sức mạnh tưởng chừng như rất đáng sợ của anh thực chất chỉ là một trò đùa".

Cửu Kiếp siết chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên vẻ ngoan cường: "Tôi không phục! Đấu lại!"

Dứt lời, Cửu Kiếp lại rút kiếm lao về phía người mặc áo choàng.

Người mặc áo choàng lạnh lùng nhìn Cửu Kiếp, bình tĩnh nói: "Nếu những gì anh vừa thể hiện là võ công thực sự của Đại hội, vậy tôi sẽ cho anh xem võ công của tôi!"

Người mặc áo choàng còn chưa dứt lời thì thân ảnh đã biến mất tại chỗ, chỉ để lại một tàn ảnh. Đòn tấn công của Cửu Kiếp chém vào không khí, anh ta kinh ngạc nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm dấu vết của người mặc áo choàng.

Đột nhiên, một luồng khí lưu mạnh từ phía sau truyền đến. Cửu Kiếp vội vàng quay người lại, chỉ thấy người mặc áo choàng đang ở rất gần. song kiếm trong tay anh ta theo bản năng vung lên, nhưng người mặc áo choàng dễ dàng né được.

Cái gì?

Thân pháp linh hoạt đến mức này khiến người ta không thể tin được, như thể người mặc áo choàng trước mặt không phải là một thực thể, mà là một sự tồn tại giống như linh hồn.

Ngay sau đó, cánh tay của người mặc áo choàng run rẩy, giữa hai cánh tay lóe lên một luồng ánh sáng kỳ lạ.

Người mặc áo choàng ngừng run rẩy, hai tay múa may điên cuồng, tung ra hàng loạt đòn tấn công khiến người ta hoa mày chóng mặt. Động tác của anh nhanh như chớp nhưng mỗi đòn đánh đều cực kỳ chính xác như thể đoán trước được từng cử động của Cửu Kiếp. Cửu Kiếp cố gắng hết sức để chống cự, song kiếm vung lên với tốc độ nhanh nhất có thể.

Nhưng mỗi lần chém vào cánh tay của người mặc áo choàng, anh ta lại có cảm giác như mình đang chém vào thép.

"Sao có thể như vậy được?"

"Da thịt của người này là sắt thép hay sao?"

Cửu Kiếp bắt đầu lo lắng, dựng cả tóc gáy.

Anh ta không thể nào nhìn thấu đối thủ trước mặt.

Võ đạo của người mặc áo choàng giống như một ngọn núi không thể vượt qua, khiến anh ta nản lòng. Những người có mặt cũng sửng sốt không kém, họ chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào khủng bố như vậy.

Là cao thủ Đại hội , thanh kiếm của Cửu Kiếp chắc chắn là một loại thần binh.

Nhưng người mặc áo choàng có thể chống lại nó bằng da thịt của mình.

Việc này đáng sợ đến mức nào?

Huyền Dương và những người khác cuối cùng đã nhận ra tầm nghiêm trọng của sự việc lần này.

Sức mạnh của người mặc áo choàng trước mặt vượt xa tưởng tượng của họ ...

Trong chốc lát, Cửu Kiếp bị người mặc áo choàng ép phải rút lui. Anh ta cảm thấy kiếm thuật của mình thật non nớt trước mặt đối phương, như thể Cửu Kiếp là một người mới học võ lại đi thách thức một cao thủ võ thuật.

Cuối cùng!

Tinh tang!

Một âm thanh giòn giã vang lên.

song kiếm của Cửu Kiếp trực tiếp bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, một nắm đấm cứng như sắt chuẩn bị giáng vào mặt anh ta.

Đôi mắt Cửu Kiếp mở to, toàn thân cứng đờ trong giây lát, chờ đợi cái chết đang ập đến.

Tuy nhiên, nắm đấm kia dừng lại trước mặt anh ta chưa đầy một tấc.

Cửu Kiếp có thể cảm nhận được một cơn gió mạnh tạt vào mặt mình.

Tuy nhiên, sức mạnh trong nắm đấm của đối phương rõ ràng đã bị hạn chế, nếu không chỉ riêng luồng khí lưu tạo ra từ nắm đấm này đã khiến đầu Cửu Kiếp vỡ vụn...

Cửu Kiếp ngơ ngác nhìn, chỉ thấy nắm đấm của người kia chậm rãi hạ xuống.

người đàn ông mặc áo choàng đã dừng tay.

"Cậu... cậu không giết tôi sao?"

Cửu Kiếp kinh ngạc nhìn người mặc áo choàng.

"Tại sao tôi phải giết anh?"

Người mặc áo choàng cười đáp.

"Nhưng... trước đó Ngụy Nguyên... chẳng phải cậu muốn phế võ công của cậu ta sao?"

Cửu Kiếp kinh ngạc hỏi.

"Còn tùy xem người đó là ai, nếu là người trong sạch trong Đại hội, tôi sẽ không làm tổn hại tới. Còn nếu đó là kẻ ham trục lợi, lòng dạ đen tối thì tôi sẽ không cho chúng cơ hội sống sót".

Người mặc áo choàng bình tĩnh trả lời.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom