-
Chương 5440: Chút sức mọn
Tô Nhu đương nhiên biết về Đại hội, dù sao thì công ty quốc tế Duyệt Nhan cũng đã gia nhập Thương Minh. Cho nên, Tô Nhu cũng biết những thông tin căn bản về Đại hội.
Huống chi Lâm Chính vừa mới tổ chức họp báo, bất kỳ kênh thông tin nào cũng đang theo sát tin tức này, Tô Nhu có bận đến đâu cũng không thể không biết chuyện này.
"Đúng".
Lâm Chính hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu.
"Khó trách trước đó Lâm Chính đã bảo tôi đừng chạy lung tung, giờ lại đến lượt anh nói những lời khó hiểu này", Tô Nhu suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ tịch Lâm, mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin anh sẽ không làm hại tôi, giờ anh cần tôi làm gì?"
cô gái ngốc nghếch này thực sự hết cứu.
Cô ấy vẫn không chịu tin Lâm thần y chính là Lâm Chính?
Lâm Chính cau mày, sau một lúc im lặng mới giơ tay lên sờ mặt mình.
Trong phút chốc, khuôn mặt của anh lại biến thành khuôn mặt của Lâm Chính.
Tô Nhu sửng sốt.
"Lần này em tin rồi chứ?"
"Khuôn mặt nào... mới là của anh?"
"Đây là gương mặt ban đầu của anh".
Lâm Chính khôi phục lại dung mạo của Lâm thần y.
Sau khi tu vi của anh tăng lên đến nay, dung mạo của anh đã trở nên rất khác so với Lâm Chính ban đầu.
"Đây là thuật dịch dung sao?"
Tô Nhu kêu lên.
Lâm Chính hoàn toàn không nói nên lời.
Hồng Diệp bên cạnh cũng hạn hán lời.
"Quên đi, đừng nói những chuyện vô ích đó. Tiểu Nhu, nghe này, vốn dĩ anh không muốn lôi em vào những chuyện này, nhưng hiện tại xem ra Đại hội cũng không có ý định tha cho em. Cho nên trong khoảng thời gian sắp tới anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho em".
Lâm Chính trịnh trọng nói: "Hy vọng trong khoảng thời gian này em không đến công ty, mặt khác em hãy lập tức chuyển đến Học viện Huyền Y Phái".
"Học viện Huyền Y Phái?"
"Anh sẽ điều động những cao thủ mạnh nhất và công nghệ tân tiến nhất để bảo vệ Học viện Huyền Y Phái. Ngoài ra, đội Thiên Long do chính phủ cử tới bảo vệ anh cũng bố trí hệ thống phòng thủ ở đó. Nhân lực của đội Thiên Long không nhiều, không thể triển khai phòng thủ diện rộng, cho nên em đành phải tới đó".
Tô Nhu im lặng một lúc rồi gật đầu.
"Em đồng ý rồi sao?"
Lâm Chính có chút kinh ngạc.
Anh vốn tưởng rằng Tô Nhu sẽ từ chối.
Suy cho cùng, trong ấn tượng của anh, Tô Nhu vẫn luôn là một người nghiện công việc.
"Anh đã làm đến mức này, làm sao tôi có thể phản đối? Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm và hy sinh vì tôi..."
Tô Nhu khàn giọng nói.
Mặc dù cô ấy là một người nghiện công việc và luôn coi trọng công việc ở công ty, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không biết đúng sai.
"Được rồi, chỗ này ở lâu cũng không thích hợp, giờ em có thể đi cùng anh".
"Đợi một chút".
Tô Nhu do dự một chút, đột nhiên nói.
"Còn gì nữa không?"
Lâm Chính nhìn lại.
Nhưng Tô Nhu lại chạy vào phòng, một lúc sau cô lấy ra một cái túi trong phòng đưa cho Lâm Chính.
"Chủ tịch Lâm, hãy cầm lấy những thứ này, chúng có thể hữu ích cho anh".
"Đây là gì?"
Lâm Chính bối rối hỏi.
"Tiền của tôi, còn có một ít tin tức và tài liệu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Tôi không biết anh đang gặp phải kẻ địch mạnh đến mức nào, nhưng tôi hy vọng có thể góp chút sức mọn. Số tiền này anh có thể sử dụng. Còn công ty Quốc tế Duyệt Nhan nếu có thể giúp được gì thì anh cứ tuỳ ý sử dụng".
Tô Nhu mỉm cười.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh lặng lẽ nhìn vào mắt Tô Nhu.
Lúc này, Lâm Chính đã có chút bối rối.
Tô Nhu rốt cuộc có nhận ra anh hay không, hay là... cô ấy vốn đã biết chuyện này từ lâu rồi?
Huống chi Lâm Chính vừa mới tổ chức họp báo, bất kỳ kênh thông tin nào cũng đang theo sát tin tức này, Tô Nhu có bận đến đâu cũng không thể không biết chuyện này.
"Đúng".
Lâm Chính hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu.
"Khó trách trước đó Lâm Chính đã bảo tôi đừng chạy lung tung, giờ lại đến lượt anh nói những lời khó hiểu này", Tô Nhu suy nghĩ một chút, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Chủ tịch Lâm, mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi tin anh sẽ không làm hại tôi, giờ anh cần tôi làm gì?"
cô gái ngốc nghếch này thực sự hết cứu.
Cô ấy vẫn không chịu tin Lâm thần y chính là Lâm Chính?
Lâm Chính cau mày, sau một lúc im lặng mới giơ tay lên sờ mặt mình.
Trong phút chốc, khuôn mặt của anh lại biến thành khuôn mặt của Lâm Chính.
Tô Nhu sửng sốt.
"Lần này em tin rồi chứ?"
"Khuôn mặt nào... mới là của anh?"
"Đây là gương mặt ban đầu của anh".
Lâm Chính khôi phục lại dung mạo của Lâm thần y.
Sau khi tu vi của anh tăng lên đến nay, dung mạo của anh đã trở nên rất khác so với Lâm Chính ban đầu.
"Đây là thuật dịch dung sao?"
Tô Nhu kêu lên.
Lâm Chính hoàn toàn không nói nên lời.
Hồng Diệp bên cạnh cũng hạn hán lời.
"Quên đi, đừng nói những chuyện vô ích đó. Tiểu Nhu, nghe này, vốn dĩ anh không muốn lôi em vào những chuyện này, nhưng hiện tại xem ra Đại hội cũng không có ý định tha cho em. Cho nên trong khoảng thời gian sắp tới anh nhất định phải bảo vệ an toàn cho em".
Lâm Chính trịnh trọng nói: "Hy vọng trong khoảng thời gian này em không đến công ty, mặt khác em hãy lập tức chuyển đến Học viện Huyền Y Phái".
"Học viện Huyền Y Phái?"
"Anh sẽ điều động những cao thủ mạnh nhất và công nghệ tân tiến nhất để bảo vệ Học viện Huyền Y Phái. Ngoài ra, đội Thiên Long do chính phủ cử tới bảo vệ anh cũng bố trí hệ thống phòng thủ ở đó. Nhân lực của đội Thiên Long không nhiều, không thể triển khai phòng thủ diện rộng, cho nên em đành phải tới đó".
Tô Nhu im lặng một lúc rồi gật đầu.
"Em đồng ý rồi sao?"
Lâm Chính có chút kinh ngạc.
Anh vốn tưởng rằng Tô Nhu sẽ từ chối.
Suy cho cùng, trong ấn tượng của anh, Tô Nhu vẫn luôn là một người nghiện công việc.
"Anh đã làm đến mức này, làm sao tôi có thể phản đối? Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm và hy sinh vì tôi..."
Tô Nhu khàn giọng nói.
Mặc dù cô ấy là một người nghiện công việc và luôn coi trọng công việc ở công ty, nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy không biết đúng sai.
"Được rồi, chỗ này ở lâu cũng không thích hợp, giờ em có thể đi cùng anh".
"Đợi một chút".
Tô Nhu do dự một chút, đột nhiên nói.
"Còn gì nữa không?"
Lâm Chính nhìn lại.
Nhưng Tô Nhu lại chạy vào phòng, một lúc sau cô lấy ra một cái túi trong phòng đưa cho Lâm Chính.
"Chủ tịch Lâm, hãy cầm lấy những thứ này, chúng có thể hữu ích cho anh".
"Đây là gì?"
Lâm Chính bối rối hỏi.
"Tiền của tôi, còn có một ít tin tức và tài liệu của công ty Quốc tế Duyệt Nhan. Tôi không biết anh đang gặp phải kẻ địch mạnh đến mức nào, nhưng tôi hy vọng có thể góp chút sức mọn. Số tiền này anh có thể sử dụng. Còn công ty Quốc tế Duyệt Nhan nếu có thể giúp được gì thì anh cứ tuỳ ý sử dụng".
Tô Nhu mỉm cười.
Lâm Chính sửng sốt.
Anh lặng lẽ nhìn vào mắt Tô Nhu.
Lúc này, Lâm Chính đã có chút bối rối.
Tô Nhu rốt cuộc có nhận ra anh hay không, hay là... cô ấy vốn đã biết chuyện này từ lâu rồi?
Bình luận facebook