-
Chương 5437-5438
Chương 5437: Bức thư bí mật
"Chủ tịch Lâm, muốn có được thứ này không phải dễ dàng, hiện tại toàn bộ đội Thiên Long chúng tôi chỉ có ba cái. Cái này là do tôi đặc biệt xin cho cậu đó..."
"Thật sao? Thật đáng tiếc..."
Lâm Chính có chút tiếc nuối nói.
Ban đầu anh muốn tặng những người xung quanh mình mỗi người một chiếc, xem như một lá bùa hộ mệnh.
"Chủ tịch Lâm, thực ra cậu không cần phải lo lắng. Lần này hầu như toàn bộ đội Thiên Long đã được điều tới, giăng sẵn Thiên La Địa Võng. Bất luận Đại hội dùng thủ đoạn gì, chúng tôi cũng có thể bảo vệ cậu và những người xung quanh cậu an toàn!" Lý Huyền Long rất tự tin.
"Ông nói vậy tôi thấy yên tâm hơn rồi".
Lâm Chính gật đầu rồi gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, trợ lý của Từ Chính vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Lâm".
"Đi, đưa cái này cho Từ Chính, bảo anh ấy tìm cách nhân bản nó trong thời gian ngắn nhất".
Lâm Chính đưa quả cầu cho trợ lý.
Người trợ lý nhận lấy, gật đầu rồi quay người rời đi.
Lý Huyền Long sửng sốt: "Lâm thần y, cậu..."
"Thứ này kỳ thực đối với tôi cũng không có nhiều tác dụng, nếu các ông không nhân bản được thì cứ giao cho người của tôi làm".
Lâm Chính mỉm cười.
Lý Huyền Long cau mày, thở ra một hơi rồi nói: "Chúng ta nói thẳng chuyện chính đi, chúng tôi vẫn phải nói chuyện với cậu để tìm hiểu tình hình cụ thể của Đại hội hiện tại. Dù sao cậu cũng là người có nhiều liên hệ với Đại hội nhất, sau đó chúng tôi sẽ tạo một hệ thống phòng thủ".
"Không vấn đề".
Lâm Chính gật đầu, cùng Lý Huyền Long trò chuyện.
Lâm Chính lấy ra một tấm bản đồ, sau đó vẽ một vòng tròn trên đó, Lý Huyền Long tiếp tục đánh dấu mấy điểm xung quanh vòng tròn.
Lâm Chính gật đầu, Lý Huyền Long sau đó liền cầm lấy bản đồ rời đi.
Lâm Chính thấy vậy thì hít một hơi thật sâu rồi gọi điện vào văn phòng.
Mã Hải bước vào.
"Chủ tịch Lâm".
Mã Hải trông khá mệt mỏi.
"Thời gian này ông đã vất vả rồi".
Lâm Chính vỗ vai Mã Hải, sau đó từ trong người lấy ra một viên đan dược đưa cho ông ta.
Mã Hải không chút do dự, lập tức cầm lấy viên đan nuốt xuống, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi rất nhiều.
"Tôi phải bế quan một thời gian, hiện giờ chúng ta đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ cần giải quyết được chuyện với Đại hội là tất cả sẽ kết thúc, tôi sẽ giao quyền quản lý Dương Hoa cho ông".
Lâm Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt. Có điều tôi vừa nhận được tin, người của Bạch Hoạ Thuỷ đã bí mật tới Giang Thành, có lẽ là tới tìm cậu".
"Không phải trước đó tôi đã nói chuyện với Bạch minh chủ rồi sao? Tại sao bà ấy vẫn cử người đến đây?"
Lâm Chính cau mày, sau đó hỏi: "Người đó đang ở đâu?"
"Chúng tôi đã bí mật dẫn người đó đến biệt thự ngoại ô..."
"Được, tôi sẽ đi một chuyến".
"Vâng".
…
Trong một biệt thự ở ngoại ô.
Đây là khu vực nơi Bạch Hoạ Thuỷ từng sinh sống. Tín hiệu ở đây bị chặn, xung quanh lại vắng vẻ nên nếu không phải cố tình điều tra thì sẽ không có ai chú ý đến nơi này.
Khi Lâm Chính đẩy cửa bước vào, một người phụ nữ mặc váy đen đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vào vị khách vừa mới tới.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt Lâm Chính, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: "Anh là Lâm thần y à?"
"Còn cô là ai?"
"Đừng quan tâm việc tôi là ai, có người muốn tôi đưa cho anh thứ này!"
Người phụ nữ nói rồi lấy con dao trên người ra và tự rạch bụng mình.
Lâm Chính sửng sốt.
Một lúc sau, anh nhận ra người phụ nữ đang móc một tờ giấy từ bên hông ra… đưa cho anh.
Lâm Chính vẻ mặt căng thẳng, anh cầm lấy tờ giấy đẫm máu đọc.
Một lúc sau, sắc mặt anh tối sầm lại...
Chương 5438: Hồng Diệp
Nội dung trên giấy là một bản danh sách!
Tuy rằng Lâm Chính không biết những người này là ai, nhưng anh lại biết mục đích của bọn chúng.
"Không phải đã nói Đại hội sắp triệu tập hội nghị nên tạm thời sẽ không ra tay với tôi sao?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Lâm thần y, tốc độ phát triển và hành động của anh quá nhanh. Cái gọi là "ra tay" là tiến hành tiêu diệt anh hoàn toàn. Nhưng trước khi đó, Đại hội sẽ không ngừng tìm cách để chèn ép và hãm hại anh".
Người phụ nữ nói.
"Danh sách này là tên thật hay biệt danh của họ?"
"Biệt danh".
"Rất tốt, cảm ơn cô".
Lâm Chính gật đầu, trịnh trọng cất kỹ danh sách này.
"Lâm thần y, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, anh hẳn đã biết cách xử lý thi thể của tôi phải không?"
Người phụ nữ vừa nói xong thì bất ngờ cầm con dao trên tay đâm thẳng vào tim mình.
Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, lập tức tóm lấy cổ tay cô gái.
"Cô làm gì vậy?"
Lâm Chính thấp giọng hét lên.
"Tôi đã trải qua rất nhiều gian khổ mới vào được Giang Thành, nếu tôi còn sống sẽ bị lộ. Một khi bị lộ, Bạch Hoạ Thủy đại nhân sẽ bị liên lụy, cho nên tôi nhất định phải chết! Bạch Hoạ Thủy đại nhân huấn luyện tôi đến giờ cũng chính là vì mục đích này. Lâm thần y, anh nhớ phải tiêu huỷ thi thể của tôi, xóa sạch mọi dấu vết!"
Nói xong, người phụ nữ dùng sức muốn đâm con dao găm vào tim mình.
"Không cần!"
Lâm Chính hừ một tiếng, bóp dao găm vỡ thành từng mảnh.
"Lâm thần y, anh quả thực là một người nhân từ!"
Người phụ nữ cau mày.
"Tôi đúng là người như vậy, nếu không thì cũng đã không rơi vào tình cảnh này. Có điều tôi không cho rằng làm như vậy là sai. Nếu không, chẳng phải tôi sẽ cùng một giuộc với đám người trong Đại hội sao? Cô dám hy sinh tính mạng vì Bạch Hoạ Thuỷ, chứng tỏ cô là người trung nghĩa, sao lại không giữ cô lại giúp đỡ tôi cơ chứ?"
"Nhưng nếu danh tính của tôi bị lộ…"
"Không sao đâu, tôi sẽ thay đổi diện mạo cho cô".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "thuật dịch dung với tôi dễ như trở bàn tay".
Người phụ nữ nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức quỳ một gối xuống đất.
"Tôi là Hồng Xà, từ hôm nay trở đi, mạng của tôi chính là của Lâm thần y".
"Sau này cô không thể dùng cái tên này nữa, để tôi nghĩ tên mới cho cô. Gọi là Hồng Diệp nhé".
"Cảm ơn Lâm đại nhân đã tặng tên".
"Tôi sẽ bắt đầu phẫu thuật cho cô ngay bây giờ".
…
Một ngày sau, Lâm Chính rời khỏi biệt thự.
Một lúc sau, Hồng Diệp cũng bước ra khỏi trang viên và liên lạc với Từ Thiên. Sau khi Từ Thiên giúp Hồng Diệp làm chứng minh thư, cô gái này được đưa vào Dương Hoa làm thư ký cho Lâm Chính.
Sau khi mọi chuyện đã ổn định, Lâm Chính lập tức triệu hồi cao thủ từ vực Diệt Vong tiến vào Giang Thành.
Danh sách anh nhận được chính là danh sách sát thủ mà Đại hội đã phái đi.
Mặc dù Lâm Chính đã thanh lọc Giang Thành, nhưng những kẻ trong Đại hội muốn xâm nhập vào đây thì không phải là không thể.
Lâm Chính không ngờ thủ đoạn của Đại hội lại đáng sợ như vậy. Chỉ trong có vài ngày, lại có thể tổ chức một nhóm sát thủ tiến vào Giang Thành.
Nhưng lần này, mục tiêu của những sát thủ này không còn là Lâm Chính nữa mà là những người xung quanh anh.
Đây chính là điều Lâm Chính lo lắng nhất.
Việc Lâm Chính tàn sát Diêm Vệ khiến cho Hội trưởng đã hoàn toàn nổi điên.
Hội trưởng cũng biết Lâm Chính không thể dễ dàng bị giết nên đã lên kế hoạch trừng phạt những người xung quanh anh trước.
Rất nhanh, Lâm Chính mang theo Hồng Diệp tới chỗ ở của Tô Nhu.
Lúc này, Tô Nhu vừa tan làm về đến nhà, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên sô pha.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy chỉ đi đi lại lại giữa nhà và chỗ làm, một ngày trôi qua rất nhàm chán và mệt mỏi.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là dù đi đến đâu, cô luôn cảm thấy như có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ trong bóng tối...
"Chủ tịch Lâm, muốn có được thứ này không phải dễ dàng, hiện tại toàn bộ đội Thiên Long chúng tôi chỉ có ba cái. Cái này là do tôi đặc biệt xin cho cậu đó..."
"Thật sao? Thật đáng tiếc..."
Lâm Chính có chút tiếc nuối nói.
Ban đầu anh muốn tặng những người xung quanh mình mỗi người một chiếc, xem như một lá bùa hộ mệnh.
"Chủ tịch Lâm, thực ra cậu không cần phải lo lắng. Lần này hầu như toàn bộ đội Thiên Long đã được điều tới, giăng sẵn Thiên La Địa Võng. Bất luận Đại hội dùng thủ đoạn gì, chúng tôi cũng có thể bảo vệ cậu và những người xung quanh cậu an toàn!" Lý Huyền Long rất tự tin.
"Ông nói vậy tôi thấy yên tâm hơn rồi".
Lâm Chính gật đầu rồi gọi một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, trợ lý của Từ Chính vội vàng chạy tới.
"Chủ tịch Lâm".
"Đi, đưa cái này cho Từ Chính, bảo anh ấy tìm cách nhân bản nó trong thời gian ngắn nhất".
Lâm Chính đưa quả cầu cho trợ lý.
Người trợ lý nhận lấy, gật đầu rồi quay người rời đi.
Lý Huyền Long sửng sốt: "Lâm thần y, cậu..."
"Thứ này kỳ thực đối với tôi cũng không có nhiều tác dụng, nếu các ông không nhân bản được thì cứ giao cho người của tôi làm".
Lâm Chính mỉm cười.
Lý Huyền Long cau mày, thở ra một hơi rồi nói: "Chúng ta nói thẳng chuyện chính đi, chúng tôi vẫn phải nói chuyện với cậu để tìm hiểu tình hình cụ thể của Đại hội hiện tại. Dù sao cậu cũng là người có nhiều liên hệ với Đại hội nhất, sau đó chúng tôi sẽ tạo một hệ thống phòng thủ".
"Không vấn đề".
Lâm Chính gật đầu, cùng Lý Huyền Long trò chuyện.
Lâm Chính lấy ra một tấm bản đồ, sau đó vẽ một vòng tròn trên đó, Lý Huyền Long tiếp tục đánh dấu mấy điểm xung quanh vòng tròn.
Lâm Chính gật đầu, Lý Huyền Long sau đó liền cầm lấy bản đồ rời đi.
Lâm Chính thấy vậy thì hít một hơi thật sâu rồi gọi điện vào văn phòng.
Mã Hải bước vào.
"Chủ tịch Lâm".
Mã Hải trông khá mệt mỏi.
"Thời gian này ông đã vất vả rồi".
Lâm Chính vỗ vai Mã Hải, sau đó từ trong người lấy ra một viên đan dược đưa cho ông ta.
Mã Hải không chút do dự, lập tức cầm lấy viên đan nuốt xuống, cảm giác mệt mỏi cũng giảm đi rất nhiều.
"Tôi phải bế quan một thời gian, hiện giờ chúng ta đang ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Chỉ cần giải quyết được chuyện với Đại hội là tất cả sẽ kết thúc, tôi sẽ giao quyền quản lý Dương Hoa cho ông".
Lâm Chính vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Chủ tịch Lâm yên tâm, tôi sẽ cố gắng làm thật tốt. Có điều tôi vừa nhận được tin, người của Bạch Hoạ Thuỷ đã bí mật tới Giang Thành, có lẽ là tới tìm cậu".
"Không phải trước đó tôi đã nói chuyện với Bạch minh chủ rồi sao? Tại sao bà ấy vẫn cử người đến đây?"
Lâm Chính cau mày, sau đó hỏi: "Người đó đang ở đâu?"
"Chúng tôi đã bí mật dẫn người đó đến biệt thự ngoại ô..."
"Được, tôi sẽ đi một chuyến".
"Vâng".
…
Trong một biệt thự ở ngoại ô.
Đây là khu vực nơi Bạch Hoạ Thuỷ từng sinh sống. Tín hiệu ở đây bị chặn, xung quanh lại vắng vẻ nên nếu không phải cố tình điều tra thì sẽ không có ai chú ý đến nơi này.
Khi Lâm Chính đẩy cửa bước vào, một người phụ nữ mặc váy đen đột nhiên đứng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vào vị khách vừa mới tới.
Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt Lâm Chính, cô ta lập tức thở phào nhẹ nhõm rồi hỏi: "Anh là Lâm thần y à?"
"Còn cô là ai?"
"Đừng quan tâm việc tôi là ai, có người muốn tôi đưa cho anh thứ này!"
Người phụ nữ nói rồi lấy con dao trên người ra và tự rạch bụng mình.
Lâm Chính sửng sốt.
Một lúc sau, anh nhận ra người phụ nữ đang móc một tờ giấy từ bên hông ra… đưa cho anh.
Lâm Chính vẻ mặt căng thẳng, anh cầm lấy tờ giấy đẫm máu đọc.
Một lúc sau, sắc mặt anh tối sầm lại...
Chương 5438: Hồng Diệp
Nội dung trên giấy là một bản danh sách!
Tuy rằng Lâm Chính không biết những người này là ai, nhưng anh lại biết mục đích của bọn chúng.
"Không phải đã nói Đại hội sắp triệu tập hội nghị nên tạm thời sẽ không ra tay với tôi sao?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Lâm thần y, tốc độ phát triển và hành động của anh quá nhanh. Cái gọi là "ra tay" là tiến hành tiêu diệt anh hoàn toàn. Nhưng trước khi đó, Đại hội sẽ không ngừng tìm cách để chèn ép và hãm hại anh".
Người phụ nữ nói.
"Danh sách này là tên thật hay biệt danh của họ?"
"Biệt danh".
"Rất tốt, cảm ơn cô".
Lâm Chính gật đầu, trịnh trọng cất kỹ danh sách này.
"Lâm thần y, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, anh hẳn đã biết cách xử lý thi thể của tôi phải không?"
Người phụ nữ vừa nói xong thì bất ngờ cầm con dao trên tay đâm thẳng vào tim mình.
Lâm Chính nhanh tay nhanh mắt, lập tức tóm lấy cổ tay cô gái.
"Cô làm gì vậy?"
Lâm Chính thấp giọng hét lên.
"Tôi đã trải qua rất nhiều gian khổ mới vào được Giang Thành, nếu tôi còn sống sẽ bị lộ. Một khi bị lộ, Bạch Hoạ Thủy đại nhân sẽ bị liên lụy, cho nên tôi nhất định phải chết! Bạch Hoạ Thủy đại nhân huấn luyện tôi đến giờ cũng chính là vì mục đích này. Lâm thần y, anh nhớ phải tiêu huỷ thi thể của tôi, xóa sạch mọi dấu vết!"
Nói xong, người phụ nữ dùng sức muốn đâm con dao găm vào tim mình.
"Không cần!"
Lâm Chính hừ một tiếng, bóp dao găm vỡ thành từng mảnh.
"Lâm thần y, anh quả thực là một người nhân từ!"
Người phụ nữ cau mày.
"Tôi đúng là người như vậy, nếu không thì cũng đã không rơi vào tình cảnh này. Có điều tôi không cho rằng làm như vậy là sai. Nếu không, chẳng phải tôi sẽ cùng một giuộc với đám người trong Đại hội sao? Cô dám hy sinh tính mạng vì Bạch Hoạ Thuỷ, chứng tỏ cô là người trung nghĩa, sao lại không giữ cô lại giúp đỡ tôi cơ chứ?"
"Nhưng nếu danh tính của tôi bị lộ…"
"Không sao đâu, tôi sẽ thay đổi diện mạo cho cô".
Lâm Chính bình tĩnh nói: "thuật dịch dung với tôi dễ như trở bàn tay".
Người phụ nữ nghe vậy, hai mắt sáng lên, lập tức quỳ một gối xuống đất.
"Tôi là Hồng Xà, từ hôm nay trở đi, mạng của tôi chính là của Lâm thần y".
"Sau này cô không thể dùng cái tên này nữa, để tôi nghĩ tên mới cho cô. Gọi là Hồng Diệp nhé".
"Cảm ơn Lâm đại nhân đã tặng tên".
"Tôi sẽ bắt đầu phẫu thuật cho cô ngay bây giờ".
…
Một ngày sau, Lâm Chính rời khỏi biệt thự.
Một lúc sau, Hồng Diệp cũng bước ra khỏi trang viên và liên lạc với Từ Thiên. Sau khi Từ Thiên giúp Hồng Diệp làm chứng minh thư, cô gái này được đưa vào Dương Hoa làm thư ký cho Lâm Chính.
Sau khi mọi chuyện đã ổn định, Lâm Chính lập tức triệu hồi cao thủ từ vực Diệt Vong tiến vào Giang Thành.
Danh sách anh nhận được chính là danh sách sát thủ mà Đại hội đã phái đi.
Mặc dù Lâm Chính đã thanh lọc Giang Thành, nhưng những kẻ trong Đại hội muốn xâm nhập vào đây thì không phải là không thể.
Lâm Chính không ngờ thủ đoạn của Đại hội lại đáng sợ như vậy. Chỉ trong có vài ngày, lại có thể tổ chức một nhóm sát thủ tiến vào Giang Thành.
Nhưng lần này, mục tiêu của những sát thủ này không còn là Lâm Chính nữa mà là những người xung quanh anh.
Đây chính là điều Lâm Chính lo lắng nhất.
Việc Lâm Chính tàn sát Diêm Vệ khiến cho Hội trưởng đã hoàn toàn nổi điên.
Hội trưởng cũng biết Lâm Chính không thể dễ dàng bị giết nên đã lên kế hoạch trừng phạt những người xung quanh anh trước.
Rất nhanh, Lâm Chính mang theo Hồng Diệp tới chỗ ở của Tô Nhu.
Lúc này, Tô Nhu vừa tan làm về đến nhà, vẻ mặt mệt mỏi nằm trên sô pha.
Trong khoảng thời gian này, cô ấy chỉ đi đi lại lại giữa nhà và chỗ làm, một ngày trôi qua rất nhàm chán và mệt mỏi.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy khó chịu nhất là dù đi đến đâu, cô luôn cảm thấy như có những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ trong bóng tối...
Bình luận facebook