-
Chương 5311-5315
Chương 5311: Băng diệm
Hỏa Tôn là người chơi hệ lửa mạnh nhất, sức mạnh hỏa diệm mà hắn có, trên đời ít ai sánh bằng.
Vì vậy, Hỏa Tôn là người hiểu rõ nhất những đau đớn khi tu luyện sức mạnh nguyên tố này.
Để rèn luyện cơ thể hỏa diệm hoàn hảo nhất, Hỏa Tôn từ khi sinh ra đã không tiếp xúc với nước, bởi vì nước và lửa tương khắc. Chỉ một giọt nước cũng có thể làm suy yếu sức mạnh hoặc thậm chí gây hại cho cơ thể hắn ta!
Nhưng bây giờ.
Chiêu thức mà Lâm Chính sử dụng khiến nhân sinh quan của hắn hoàn toàn đảo lộn.
Người này sở hữu Thánh Huyền thần hỏa bất khả chiến bại.
Thế nhưng, lại còn có thể sử dụng sức mạnh băng diệm.
Làm sao một người có thể sở hữu hai sức mạnh hoàn toàn đối nghịch nhau một cách kỳ lạ như vậy?
Bất thường!
Quả thực là bất thường!
Trong mắt Hỏa Tôn đầy sự kinh ngạc.
Nhưng bàn tay trước mắt hắn đột nhiên giơ lên rồi vẫy một cái.
Vùi!
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Cơn gió lạnh này được tạo ra bởi sức mạnh Chân Long thuần khiết, có thể biến mọi thứ nó đi qua thành băng.
Mặt đất ban nãy còn bị nung chảy bởi sức mạnh hỏa diệm khủng khiếp của Hỏa Tôn giờ hoàn toàn đóng băng.
Dung nham trong khe nứt cũng bị đóng băng.
Sức mạnh lửa của Hỏa Tôn dường như không thể chống lại sức mạnh băng của Lâm Chính.
Hoả Tôn còn chưa kịp né thì đôi chân của hắn đã bị đóng băng bởi băng giá.
"Á!"
Hỏa Tôn gầm lên một tiếng giận dữ, ngọn lửa lại rực cháy trên cơ thể hắn rồi lan ra thiêu rụi mặt đất xung quanh.
Băng xung quanh tan chảy.
Hỏa Tôn lao tới như một thiên thạch chuẩn bị đâm vào Lâm Chính.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, không thể để Hỏa Tôn đạt được mục đích, anh giơ tay lên cao.
Rầm!
Rầm!
Rầm...
Ba bức tường băng dày đột ngột mọc lên trước mặt Hỏa Tôn.
Nhưng Hỏa Tôn hiện tại thế như chẻ tre, dường như không thể bị ngăn cản.
Hắn đi tới đâu, những cột sóng nhiệt cũng dựng lên như chạm đến tận trời cao.
Bức tường băng dày bị đập vỡ thành từng mảnh.
Hỏa Tôn toàn thân bao phủ trong ngọn lửa rực cháy lao tới chỗ Lâm Chính, sau đó giang rộng cánh tay, trực tiếp ôm lấy anh.
"Giờ chúng ta hãy cùng hóa thành tro bụi trong ngọn lửa này đi!"
Hỏa Tôn gầm lên, hỏa lực trong cơ thể hắn đã được kích hoạt tới mức tối đa.
Trong khoảnh khắc, một cột lửa phun ra từ hai người, cột lửa trực tiếp xuyên qua trần nhà lao lên tầng trên của Long Cung.
Sức mạnh hỏa diệm kinh hoàng bao trùm toàn bộ Long Cung.
Đá được nung chảy thành những viên sỏi nhỏ.
Mọi thứ đều chìm trong biển lửa.
Nơi đây lúc này trông chẳng khác nào hỏa ngục dưới địa ngục.
Nhưng... Lâm Chính trên mặt vẫn không có cảm xúc gì.
"Tôi có Thánh Huyền thần hỏa thì sao có thể run sợ trước sức mạnh của anh được?"
"Tôi biết... tôi có thể không giết được anh, nhưng chỉ cần có thể tiêu hao thể lực của anh, câu giờ cho người của tôi. Chờ tin tức truyền về Đại hội, anh nhất định cũng sẽ phải xuống địa ngục, ha ha ha ha. .."
Hỏa Tôn cười nói.
Lâm Chính lắc đầu.
"Tin tức này sẽ không truyền về Đại hội được đâu, xem ra anh chết vô ích rồi".
Hỏa Tôn sững người.
Bịch!
Đột nhiên Lâm Chính đưa tay đặt lên vai Hỏa Tôn.
"Anh dùng lửa với tôi sao? Vậy được, tôi cũng sẽ rửa tội cho anh bằng lửa".
"Thánh Huyền thần hỏa của anh quả thực rất mạnh, nhưng hiện tại tôi đã hoàn toàn chuyển hóa thành thể chất Hỏa Diệm, cho dù là loại lửa nào cũng không thể thiêu chết tôi".
Hỏa Tôn cười hung ác.
“Nếu ngọn lửa được hình thành từ băng giá thì sao?”
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Anh nói dứt lời, vẻ mặt của Hỏa Tôn đột nhiên thay đổi, hắn nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin, như thể hắn không hiểu rõ ý nghĩa câu nói này của anh.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở mắt ra. Một con mắt trắng bệch, một con mắt thì cháy như ngọn lửa.
Trong cơ thể anh, hai luồng khí tức hoàn toàn đối nghịch đang dần dần dâng lên...
Chương 5312: Lời cảnh cáo cuối cùng
Cảm nhận được hai luồng sức mạnh kỳ lạ này đột nhiên dâng trào trong cơ thể Lâm Chính, sắc mặt Hỏa Tôn càng lúc càng khó coi, thân thể cường tráng không khỏi run rẩy.
Hắn có thể cảm nhận rõ sự đe dọa từ Lâm Chính.
KHÔNG!
Không thể như vậy được!
Sức mạnh này hắn chưa từng được thấy!
Nó không chỉ xa lạ mà còn khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đây chính là sự kinh hoàng mà sức mạnh băng diệm đem tới cho hắn.
"Cút ra!"
Hỏa Tôn gầm lên, đẩy Lâm Chính ra, cố gắng thoát khỏi mối đe dọa này.
Tuy nhiên, mặc cho hắn dùng sức thế nào, Lâm Chính không hề bị đẩy ra mà trái lại vẫn sừng sững bất động như núi Thái Sơn.
"Cút ra! Cút ra! Cút ra cho tao!"
Hỏa Tôn gầm lên thảm thiết và không ngừng la hét.
Nhưng dù hắn có cố gắng đến đâu, một cánh tay của Lâm Chính dường như vẫn dính chặt vào vai hắn.
“Không phải anh thích ép đối phương vào lồng ngực mình rồi làm họ tan chảy sao?”
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hỏa Tôn.
Hỏa Tôn nghe xong thì vô cùng sợ hãi: "Mày... mày muốn làm gì?"
"Tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác bị kẻ khác nung chảy là như thế nào!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Đồng tử của Hỏa Tôn giãn ra, hắn hét lên như phát điên: "Không! Đừng... đừng!"
Thân thể hắn bốc cháy, toàn thân giống như một đống củi bén lửa rồi cháy ngùn ngụt lên tận trời xanh.
Nhưng... Lâm Chính vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cho dù ngọn lửa do Hỏa Tôn phóng ra có kinh khủng đến mức nào cũng chẳng thể làm gì được anh.
Hoả Tôn thất kinh nhìn Lâm Chính, gần như không thể tin vào mắt mình.
"Chút nhiệt lượng này của anh làm sao có thể khiến tôi tan chảy?"
"Bây giờ, hãy để tôi cho anh thấy nhiệt độ cực đại là như thế nào nhé!"
Lâm Chính ngày càng tiến lại gần Hoả Tôn và nói bằng giọng khàn khàn.
Hỏa Tôn toàn thân run rẩy.
Giây tiếp theo.
Vụt!
Một vệt lửa trắng như tuyết lập tức bùng lên từ cơ thể Lâm Chính, bao trùm lên Lâm Chính và Hoả Tôn.
"Á!!!"
Những tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian.
Cùng lúc đó.
Ở tầng một của Long Cung.
A Mậu đã trốn thoát thành công xuống tầng một.
Mắt hắn dán chặt vào lối ra tầng một và chạy về phía trước như điên.
Lúc này, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng hắn không dám dừng lại.
Hắn biết những người ở tầng sáu chắc chắn đang gặp rắc rối.
Điều hắn có thể làm bây giờ là nhanh chóng quay lại Đại hội và thông báo cho họ rằng Lâm thần y chính là kẻ phản bội.
Hiện giờ A Mậu cảm thấy vô cùng đau đớn và hối hận.
Danh tiếng của Lâm thần y lan rộng khắp bốn phương tám hướng, không ai không nể phục.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng vị Lâm thần y đi khắp nơi cứu nhân độ thế này lại là kẻ âm thầm ra tay bức hại Đại hội!
Điều này khiến A Mậu không khỏi nghi ngờ bản thân, thậm chí không biết những việc mình đang làm việc nào là đúng, việc nào là sai!
"Mặc kệ đi!"
A Mậu lắc mạnh đầu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.
"Lâm thần y là kẻ phản bội thì đã sao! Khi mình truyền tin này cho Đại hội thì hắn cũng sẽ trở thành một bộ xương khô mà thôi!"
A Mậu lẩm bẩm một mình rồi lập tức lao ra khỏi cổng, rời khỏi Long Cung.
Nhưng khoảnh khắc hắn vừa ra khỏi Long Cung.
Vù vù vù...
Các đòn tấn công với uy lực khủng khiếp dội tới từ mọi hướng.
A Mậu mất cảnh giác nên bị trúng đòn, tình trạng càng thêm nhếch nhác.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi vội vàng kích hoạt tất cả pháp bảo mang theo trên người.
Nhất thời, những đợt tấn công đột nhiên dừng lại.
"Lũ khốn kiếp, các người biết tôi là ai không? Sao dám tấn công tôi? Tôi sẽ tiêu diệt các người!"
A Mậu đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng...
Chương 5313: Ngăn cản
"Đại hội?"
Tửu Ngọc đang ẩn mình trong bóng tối sắc mặt đột nhiên thay đổi, thoáng chút do dự.
"Tửu Ngọc, tại sao lại dừng lại? Chúng ta cùng lên, giết chết kẻ này!"
Ngự Bích Hồng hét lên.
"Ngự Bích Hồng, không được làm bậy. Người này không phải đã nói rõ danh tính của mình rồi sao? Hắn ta là người của Đại hội! Nếu tấn công hắn, sợ rằng danh tính của chúng ta sẽ bại lộ. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Bằng không khi người của Đại hội tới đây, chúng ta khó mà đối phó nổi".
Tửu Ngọc trầm giọng nói.
Ngự Bích Hồng nghe vậy thì nhìn về phía người đàn ông rồi im lặng gật đầu.
Cô ta chưa bao giờ nghe nói đến tổ chức này trước đây, nhưng kể từ khi nhìn thấy một tiểu đội nhỏ của Đại hội mà có thể đồ sát Long Mạch tộc thì Ngự Bích Hồng lập tức hiểu được các cao thủ của tổ chức này phi thường đến mức nào.
Mặc dù người đàn ông trước mặt dường như tu vi không cao lắm, nhưng bộ trang phục kỳ lạ mà hắn mặc thực sự khiến mọi người không khỏi lo lắng.
Tuy nhiên, lúc này Ngự Bích Hồng dường như nhận ra điều gì khác lạ, cô ta cau mày, vội vàng nói: "Chờ một chút, người này có chút kỳ quái".
"Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?"
Tửu Ngọc cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
"Nhìn hắn... trông rất nhếch nhác. Trên người có rất nhiều vết thương giống như vết xước tạo ra do va đập?"
Ngự Bích Hồng chỉ vào người đàn ông.
Tửu Ngọc thoáng ngạc nhiên, đưa mắt quan sát người đàn ông.
Một lúc sau, vẻ mặt của Tửu Ngọc đột nhiên thay đổi.
"Ý cô là...hắn ta đang chạy trốn?"
Tửu Ngọc ngạc nhiên thốt lên.
"Đúng rồi!"
Ngự Bích Hồng trầm giọng nói: "Đại nhân nhất định đang ở bên trong và đã đụng độ với người của Đại hội. Người của Đại hội đánh không lại nên đang chạy trốn!"
"Cho nên, chúng ta nhất định phải ngăn chặn kẻ này!"
Tửu Ngọc sững lại, sau đó lập tức hét lên: "Tiến lên, giết kẻ này!"
"Giết!"
Tất cả những người xung quanh lao về phía người đàn ông.
"Một đám người không biết sống chết! Các người cũng xứng làm đối thủ của Đại hội sao? Tôi sẽ biến hôm nay thành ngày giỗ của các người!"
Khi A Mậu nhìn thấy Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và những người khác xuất hiện, hắn lập tức nổi trận lôi đình, sau đó ấn vào bộ trang phục của mình vài lần.
Trong nháy mắt, bộ trang phục của hắn nhanh chóng siết chặt lại, áp sát vào da thịt.
Mà cơ thể A Mậu cũng lập tức trở nên cường tráng hơn rất nhiều, khí tức cũng trở nên vô cùng đáng sợ.
"Cái quái gì đây?"
Tửu Ngọc bối rối.
"Cút ra!"
Người đàn ông gầm lên một tiếng chói tai, cơ bắp đột nhiên bộc phát, hung hăng vung cánh tay về phía Tửu Ngọc và những người khác.
Sức mạnh kinh người ập đến như một cơn sóng dữ.
Mọi người đang mất cảnh giác nên bất ngờ bị đánh văng ra xa.
Da thịt của nhiều người bị đánh cho nát vụn.
Tửu Ngọc ngã xuống đất rồi lăn vài vòng mới dừng lại được.
Quả là một sức mạnh đáng sợ.
Vẻ mặt Ngự Bích Hồng đanh lại, lập tức kích hoạt Long lực, vung kiếm chém vào người đàn ông.
Cheng!
Người đàn ông giơ tay lên và nắm lấy thanh kiếm của Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng rõ ràng không địch nổi sức mạnh của hắn.
Cô ta nghiến răng, dùng hết sức bình sinh, hy vọng có thể cầm chân đối thủ một lát.
"Ngự Bích Hồng đại nhân, giữ chặt!"
Tửu Ngọc với khuôn mặt đầy máu đột nhiên vùng dậy, hét lên và lao về phía gã đàn ông.
Phập!
Tửu Ngọc tốc độ cực nhanh, cầm dao găm đâm mạnh vào bụng hắn.
Ọc...
Miệng người đàn ông trào máu, trên mặt đầy đau đớn, nhưng sự oán giận trong mắt hắn ngày càng mạnh mẽ.
"Cút! Cút khỏi đây! Tao sẽ xé xác chúng mày thành từng mảnh!"
Người đàn ông gầm lên và đánh cho Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng bay ra ngoài.
Hai người họ lại văng ra ngoài.
Tuy nhiên, sau khi Tửu Ngọc tiếp đất, chiếc điện thoại di động trong túi ông ta trượt ra ngoài và rơi xuống đất.
Âm thanh đó lập tức thu hút sự chú ý của A Mậu...
Chương 5314: Còn muốn bao nhiêu người bỏ mạng?
"Điện thoại di động?"
A Mậu chợt bình tĩnh lại, lập tức chộp lấy chiếc điện thoại.
Người của Đại hội đều mang theo điện thoại di động khi đến đây, nhưng vì không có tín hiệu nên dù có điện thoại trong túi cũng như không.
Nhưng chiếc điện thoại này thì khác.
A Mậu nhìn thấy rõ ràng trên màn hình điện thoại vừa sáng lên có một vạch sóng...
Nhìn thấy tín hiệu điện thoại này, sau đó lại nhìn cơ thể chằng chịt vết thương của mình, trong đầu hắn lập tức nảy ra ý tưởng.
Rõ ràng là hắn không thể toàn mạng thoát khỏi đây.
Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là truyền tin tức này đến Đại hội.
"Các người sẽ chôn cùng với tôi! Các người sẽ chết không có chỗ chôn thây!"
Gã đàn ông gầm gừ và ngay lập tức bấm số điện thoại.
Đây là loại điện thoại đặc chế để bắt được tín hiệu khi đi vào Long Cung, cũng không đặt mật khẩu ngoài màn hình khoá.
Nhìn thấy gã đàn ông này bấm số điện thoại, Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và những người khác bắt đầu cuống lên rồi vội vã lao tới.
"Ngăn hắn lại!"
"Chúng ta không thể để hắn truyền tin tức đi! Nhanh lên, ngăn hắn lại! Nhanh lên!"
Mọi người lao tới và tấn công điên cuồng.
Nhưng gã đàn ông nhanh chóng cởi bộ quần áo trên người và vẫy tay về phía trước.
Bùm!
Bộ quần áo nổ tung.
Năng lượng trong bộ quần áo lúc này cũng tản ra, hóa thành một tấm khiên năng lượng bao phủ trước mặt hắn.
Những đòn tấn công từ tứ phía dội vào lá chắn như những hạt mưa, nhưng không thể xuyên thủng nó ngay lập tức.
"Haha, cứ đứng đó nhìn tôi vạch trần danh tính của đám các người trong tuyệt vọng đi, ha ha ha ha..."
Gã đàn ông cười phấn khích, ngón tay nhanh chóng ấn số.
Tút tút tút…
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, có nhiều tạp âm nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh.
"Ai?"
"Đại nhân... là tôi... A Mậu!"
"A Mậu? Tại sao cậu lại dùng số điện thoại này gọi cho tôi?"
Giọng nói trong điện thoại có chút ngạc nhiên.
"Đại nhân... xảy ra chuyện rồi, long mạch dưới lòng đất đã xảy ra chuyện... Thủ phạm chính là...là Lâm".
Bụp!
Hắn ta còn chưa kịp nói hết lời thì một nắm đấm đã lao tới đánh nát đầu hắn.
Cơ thể hắn cứng đờ, sau đó yếu ớt ngã xuống, điện thoại cũng rơi xuống đất.
"Thủ phạm là ai? Lâm cái gì? Lâm cái gì?"
Người ở đầu bên kia điện thoại ra sức hét lên.
Tuy nhiên, vào lúc này, A Mậu đã không thể trả lời được nữa.
Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và những người khác lúc này đều run rẩy.
Lúc này họ mới nhận ra người vừa kịp thời xuất hiện chính là Lâm Chính!
Anh đã kịp lao ra ngoài ngay lúc then chốt.
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất, sau đó đi tới nhặt nó lên.
Nhìn dãy số này, trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát ý.
Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đã đoán được điều gì đó, lập tức hét lên: "Anh họ Lâm phải không?"
"Đúng".
Lâm Chính đổi giọng, vô cảm nói.
"Tôi mặc kệ anh là ai, chỉ cần anh chống lại Đại hội thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu như anh thức thời, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói thì sẽ được khoan hồng. Nếu không thì thứ chờ đợi anh ở phía trước chỉ có đau khổ và chết chóc".
Lâm Chính im lặng một lúc mới lên tiếng trả lời.
“Tôi không biết mình đã làm gì sai, nhưng nếu các người muốn đuổi cùng giết tận... thì cho dù tôi đấu không lại các người, tôi cũng đảm bảo rằng tôi sẽ lật nhào cả Đại hội của các người lên, tàn sát các người đến khi máu chảy thành sông! "
"Tôi đã thấy quá nhiều kẻ khoe khoang như anh rồi".
Người trong điện thoại bình tĩnh nói.
“Tôi biết, có điều tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi".
"Anh muốn hỏi gì?"
"Đại hội các người... còn muốn thêm bao nhiêu người phải bỏ mạng nữa?"
Lâm Chính giọng nói lạnh tanh, ánh mắt đầy hung ác...
Chương 5315: Phương pháp đặc biệt
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, người ở đầu dây bên kia mới lại lên tiếng trả lời.
"Bất luận anh là ai, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì đã chống lại Đại hội”.
Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.
Lâm Chính mở lịch sử cuộc gọi ra, nhìn kỹ dãy số ban nãy rồi đập vỡ chiếc điện thoại thành từng mảnh.
Điện thoại và số điện thoại sử dụng trong những nhiệm vụ này đều dùng sim rác, rất khó để lần ra tung tích của Lâm Chính qua số điện thoại đó.
Nhưng Lâm Chính tin rằng số điện thoại vừa gọi là số điện thoại cố định của kẻ này.
Suy cho cùng, trong Đại hội có rất nhiều kẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi những người bình thường ra gì. Bọn họ làm sao có thể cho rằng mình đang gặp nguy hiểm mà thường xuyên thay đổi số điện thoại được?
"Lâm đại nhân!"
Lúc này mọi người mới phản ứng và chạy tới.
"Đại nhân không sao chứ?"
Ngự Bích Hồng lo lắng hỏi.
"Đại nhân, chỉ có mình cậu ra ngoài sao? Thương Lan Phúc và những người khác đâu?"
Tửu Ngọc nhìn tứ phía rồi vội vã hỏi.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, Tửu Ngọc nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ngàu.
"Tôi thất bại rồi".
Lâm Chính khàn giọng nói: "Tôi đã không cứu được Thương Lan Phúc".
"Cái gì?"
Mọi người đều sửng sốt nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.
"Được rồi, việc ở đây cơ bản đều đã giải quyết xong, mọi người có thể trở về rồi. Để tôi thu dọn tàn cuộc".
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng Long Cung.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Từ phía sau cánh cổng lại vọng tới những tiếng nổ kinh hoàng khác.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng làn sóng nhiệt tràn ra từ sau cánh cửa.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ngay lập tức nhận ra rằng đằng sau cánh cổng vẫn còn có kẻ thù khác, thậm chí còn là một cao thủ phi thường. Cho nên Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng lập tức nghe lệnh, dẫn mọi người sơ tán khỏi hiện trường.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều rời đi.
Bang!
Cánh cửa Long Cung bị tông đổ.
Hỏa Tôn toàn thân bao phủ trong ngọn lửa đã đuổi ra tới bên ngoài.
Lúc này cơ thể hắn hoàn toàn bị bao phủ trong ngọn lửa màu trắng, toàn thân bị nung đỏ bừng lên như một khối nham thạch. Trông hắn lúc này chẳng khác nào hoả yêu, vô cùng đáng sợ.
Sau khi rời khỏi Long Cung, hắn nhìn quanh, lập tức phát hiện ra A Mậu đã bị Lâm Chính một chưởng đánh nát đầu. Hoả Tôn thấy vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.
"Anh... anh vẫn giết cậu ta?"
"Tôi sẽ không tha cho anh! Lâm thần y, cho dù hôm nay tôi có chết cùng anh, tôi cũng sẽ không bao giờ để anh rời khỏi đây! Đi chết đi! Chết đi! Chết đi..."
Hỏa Tôn giận dữ hét lên, toàn thân càng bốc cháy dữ dội, sau đó điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lúc này đã không còn phải phân tán sự chú ý cho những mục tiêu khác, cho nên anh không có ý định né đòn của Hoả Tôn nữa.
"Muốn đánh sao? Được, tôi sẽ đánh với anh một trận!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó vẫy vẫy cánh tay.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Một lượng lớn băng đột nhiên bắn ra từ mặt đất và đâm thẳng vào Hỏa Tôn.
Hoả Tôn còn chưa kịp lao tới thì đã bị mũi băng vừa đâm lên đánh bay.
"Thiên Hỏa!"
Lâm Chính hét lên, vẫy tay một cái.
Vù vù vùn vụt...
Rất nhiều ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào Hỏa Tôn rồi phát nổ.
Sức mạnh kinh hoàng từ vụ nổ khiến Hoả Tôn gần như bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại, ngọn lửa trên cơ thể hắn đã yếu đi rất nhiều.
Nhưng hắn không hề sợ hãi.
Bởi vì với hình dạng hiện tại, hắn sẽ không dễ dàng chết được.
"Có chút bản lĩnh này thôi sao? Lâm thần y, xem ra muốn giết tôi cũng không dễ dàng như vậy..."
Hỏa Tôn cười hung ác.
"Giết anh? Đối với tôi việc đó quá đơn giản, nhưng tôi muốn giết anh bằng một phương pháp đặc biệt. Nếu không, làm sao tôi có thể xả nỗi hận khi mất đi đồ đệ yêu quý của mình?"
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Một phương pháp đặc biệt?”
Tim Hoả Tôn đập thình thịch và hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn...
Hỏa Tôn là người chơi hệ lửa mạnh nhất, sức mạnh hỏa diệm mà hắn có, trên đời ít ai sánh bằng.
Vì vậy, Hỏa Tôn là người hiểu rõ nhất những đau đớn khi tu luyện sức mạnh nguyên tố này.
Để rèn luyện cơ thể hỏa diệm hoàn hảo nhất, Hỏa Tôn từ khi sinh ra đã không tiếp xúc với nước, bởi vì nước và lửa tương khắc. Chỉ một giọt nước cũng có thể làm suy yếu sức mạnh hoặc thậm chí gây hại cho cơ thể hắn ta!
Nhưng bây giờ.
Chiêu thức mà Lâm Chính sử dụng khiến nhân sinh quan của hắn hoàn toàn đảo lộn.
Người này sở hữu Thánh Huyền thần hỏa bất khả chiến bại.
Thế nhưng, lại còn có thể sử dụng sức mạnh băng diệm.
Làm sao một người có thể sở hữu hai sức mạnh hoàn toàn đối nghịch nhau một cách kỳ lạ như vậy?
Bất thường!
Quả thực là bất thường!
Trong mắt Hỏa Tôn đầy sự kinh ngạc.
Nhưng bàn tay trước mắt hắn đột nhiên giơ lên rồi vẫy một cái.
Vùi!
Một cơn gió lạnh thổi qua.
Cơn gió lạnh này được tạo ra bởi sức mạnh Chân Long thuần khiết, có thể biến mọi thứ nó đi qua thành băng.
Mặt đất ban nãy còn bị nung chảy bởi sức mạnh hỏa diệm khủng khiếp của Hỏa Tôn giờ hoàn toàn đóng băng.
Dung nham trong khe nứt cũng bị đóng băng.
Sức mạnh lửa của Hỏa Tôn dường như không thể chống lại sức mạnh băng của Lâm Chính.
Hoả Tôn còn chưa kịp né thì đôi chân của hắn đã bị đóng băng bởi băng giá.
"Á!"
Hỏa Tôn gầm lên một tiếng giận dữ, ngọn lửa lại rực cháy trên cơ thể hắn rồi lan ra thiêu rụi mặt đất xung quanh.
Băng xung quanh tan chảy.
Hỏa Tôn lao tới như một thiên thạch chuẩn bị đâm vào Lâm Chính.
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, không thể để Hỏa Tôn đạt được mục đích, anh giơ tay lên cao.
Rầm!
Rầm!
Rầm...
Ba bức tường băng dày đột ngột mọc lên trước mặt Hỏa Tôn.
Nhưng Hỏa Tôn hiện tại thế như chẻ tre, dường như không thể bị ngăn cản.
Hắn đi tới đâu, những cột sóng nhiệt cũng dựng lên như chạm đến tận trời cao.
Bức tường băng dày bị đập vỡ thành từng mảnh.
Hỏa Tôn toàn thân bao phủ trong ngọn lửa rực cháy lao tới chỗ Lâm Chính, sau đó giang rộng cánh tay, trực tiếp ôm lấy anh.
"Giờ chúng ta hãy cùng hóa thành tro bụi trong ngọn lửa này đi!"
Hỏa Tôn gầm lên, hỏa lực trong cơ thể hắn đã được kích hoạt tới mức tối đa.
Trong khoảnh khắc, một cột lửa phun ra từ hai người, cột lửa trực tiếp xuyên qua trần nhà lao lên tầng trên của Long Cung.
Sức mạnh hỏa diệm kinh hoàng bao trùm toàn bộ Long Cung.
Đá được nung chảy thành những viên sỏi nhỏ.
Mọi thứ đều chìm trong biển lửa.
Nơi đây lúc này trông chẳng khác nào hỏa ngục dưới địa ngục.
Nhưng... Lâm Chính trên mặt vẫn không có cảm xúc gì.
"Tôi có Thánh Huyền thần hỏa thì sao có thể run sợ trước sức mạnh của anh được?"
"Tôi biết... tôi có thể không giết được anh, nhưng chỉ cần có thể tiêu hao thể lực của anh, câu giờ cho người của tôi. Chờ tin tức truyền về Đại hội, anh nhất định cũng sẽ phải xuống địa ngục, ha ha ha ha. .."
Hỏa Tôn cười nói.
Lâm Chính lắc đầu.
"Tin tức này sẽ không truyền về Đại hội được đâu, xem ra anh chết vô ích rồi".
Hỏa Tôn sững người.
Bịch!
Đột nhiên Lâm Chính đưa tay đặt lên vai Hỏa Tôn.
"Anh dùng lửa với tôi sao? Vậy được, tôi cũng sẽ rửa tội cho anh bằng lửa".
"Thánh Huyền thần hỏa của anh quả thực rất mạnh, nhưng hiện tại tôi đã hoàn toàn chuyển hóa thành thể chất Hỏa Diệm, cho dù là loại lửa nào cũng không thể thiêu chết tôi".
Hỏa Tôn cười hung ác.
“Nếu ngọn lửa được hình thành từ băng giá thì sao?”
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
Anh nói dứt lời, vẻ mặt của Hỏa Tôn đột nhiên thay đổi, hắn nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin, như thể hắn không hiểu rõ ý nghĩa câu nói này của anh.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở mắt ra. Một con mắt trắng bệch, một con mắt thì cháy như ngọn lửa.
Trong cơ thể anh, hai luồng khí tức hoàn toàn đối nghịch đang dần dần dâng lên...
Chương 5312: Lời cảnh cáo cuối cùng
Cảm nhận được hai luồng sức mạnh kỳ lạ này đột nhiên dâng trào trong cơ thể Lâm Chính, sắc mặt Hỏa Tôn càng lúc càng khó coi, thân thể cường tráng không khỏi run rẩy.
Hắn có thể cảm nhận rõ sự đe dọa từ Lâm Chính.
KHÔNG!
Không thể như vậy được!
Sức mạnh này hắn chưa từng được thấy!
Nó không chỉ xa lạ mà còn khiến hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đây chính là sự kinh hoàng mà sức mạnh băng diệm đem tới cho hắn.
"Cút ra!"
Hỏa Tôn gầm lên, đẩy Lâm Chính ra, cố gắng thoát khỏi mối đe dọa này.
Tuy nhiên, mặc cho hắn dùng sức thế nào, Lâm Chính không hề bị đẩy ra mà trái lại vẫn sừng sững bất động như núi Thái Sơn.
"Cút ra! Cút ra! Cút ra cho tao!"
Hỏa Tôn gầm lên thảm thiết và không ngừng la hét.
Nhưng dù hắn có cố gắng đến đâu, một cánh tay của Lâm Chính dường như vẫn dính chặt vào vai hắn.
“Không phải anh thích ép đối phương vào lồng ngực mình rồi làm họ tan chảy sao?”
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Hỏa Tôn.
Hỏa Tôn nghe xong thì vô cùng sợ hãi: "Mày... mày muốn làm gì?"
"Tôi sẽ cho anh nếm thử cảm giác bị kẻ khác nung chảy là như thế nào!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
Đồng tử của Hỏa Tôn giãn ra, hắn hét lên như phát điên: "Không! Đừng... đừng!"
Thân thể hắn bốc cháy, toàn thân giống như một đống củi bén lửa rồi cháy ngùn ngụt lên tận trời xanh.
Nhưng... Lâm Chính vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, cho dù ngọn lửa do Hỏa Tôn phóng ra có kinh khủng đến mức nào cũng chẳng thể làm gì được anh.
Hoả Tôn thất kinh nhìn Lâm Chính, gần như không thể tin vào mắt mình.
"Chút nhiệt lượng này của anh làm sao có thể khiến tôi tan chảy?"
"Bây giờ, hãy để tôi cho anh thấy nhiệt độ cực đại là như thế nào nhé!"
Lâm Chính ngày càng tiến lại gần Hoả Tôn và nói bằng giọng khàn khàn.
Hỏa Tôn toàn thân run rẩy.
Giây tiếp theo.
Vụt!
Một vệt lửa trắng như tuyết lập tức bùng lên từ cơ thể Lâm Chính, bao trùm lên Lâm Chính và Hoả Tôn.
"Á!!!"
Những tiếng thét chói tai vang vọng khắp không gian.
Cùng lúc đó.
Ở tầng một của Long Cung.
A Mậu đã trốn thoát thành công xuống tầng một.
Mắt hắn dán chặt vào lối ra tầng một và chạy về phía trước như điên.
Lúc này, toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, trông vô cùng nhếch nhác.
Nhưng hắn không dám dừng lại.
Hắn biết những người ở tầng sáu chắc chắn đang gặp rắc rối.
Điều hắn có thể làm bây giờ là nhanh chóng quay lại Đại hội và thông báo cho họ rằng Lâm thần y chính là kẻ phản bội.
Hiện giờ A Mậu cảm thấy vô cùng đau đớn và hối hận.
Danh tiếng của Lâm thần y lan rộng khắp bốn phương tám hướng, không ai không nể phục.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng vị Lâm thần y đi khắp nơi cứu nhân độ thế này lại là kẻ âm thầm ra tay bức hại Đại hội!
Điều này khiến A Mậu không khỏi nghi ngờ bản thân, thậm chí không biết những việc mình đang làm việc nào là đúng, việc nào là sai!
"Mặc kệ đi!"
A Mậu lắc mạnh đầu, vẻ mặt dần dần bình tĩnh lại.
"Lâm thần y là kẻ phản bội thì đã sao! Khi mình truyền tin này cho Đại hội thì hắn cũng sẽ trở thành một bộ xương khô mà thôi!"
A Mậu lẩm bẩm một mình rồi lập tức lao ra khỏi cổng, rời khỏi Long Cung.
Nhưng khoảnh khắc hắn vừa ra khỏi Long Cung.
Vù vù vù...
Các đòn tấn công với uy lực khủng khiếp dội tới từ mọi hướng.
A Mậu mất cảnh giác nên bị trúng đòn, tình trạng càng thêm nhếch nhác.
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi vội vàng kích hoạt tất cả pháp bảo mang theo trên người.
Nhất thời, những đợt tấn công đột nhiên dừng lại.
"Lũ khốn kiếp, các người biết tôi là ai không? Sao dám tấn công tôi? Tôi sẽ tiêu diệt các người!"
A Mậu đưa ra lời cảnh cáo cuối cùng...
Chương 5313: Ngăn cản
"Đại hội?"
Tửu Ngọc đang ẩn mình trong bóng tối sắc mặt đột nhiên thay đổi, thoáng chút do dự.
"Tửu Ngọc, tại sao lại dừng lại? Chúng ta cùng lên, giết chết kẻ này!"
Ngự Bích Hồng hét lên.
"Ngự Bích Hồng, không được làm bậy. Người này không phải đã nói rõ danh tính của mình rồi sao? Hắn ta là người của Đại hội! Nếu tấn công hắn, sợ rằng danh tính của chúng ta sẽ bại lộ. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức! Bằng không khi người của Đại hội tới đây, chúng ta khó mà đối phó nổi".
Tửu Ngọc trầm giọng nói.
Ngự Bích Hồng nghe vậy thì nhìn về phía người đàn ông rồi im lặng gật đầu.
Cô ta chưa bao giờ nghe nói đến tổ chức này trước đây, nhưng kể từ khi nhìn thấy một tiểu đội nhỏ của Đại hội mà có thể đồ sát Long Mạch tộc thì Ngự Bích Hồng lập tức hiểu được các cao thủ của tổ chức này phi thường đến mức nào.
Mặc dù người đàn ông trước mặt dường như tu vi không cao lắm, nhưng bộ trang phục kỳ lạ mà hắn mặc thực sự khiến mọi người không khỏi lo lắng.
Tuy nhiên, lúc này Ngự Bích Hồng dường như nhận ra điều gì khác lạ, cô ta cau mày, vội vàng nói: "Chờ một chút, người này có chút kỳ quái".
"Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?"
Tửu Ngọc cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
"Nhìn hắn... trông rất nhếch nhác. Trên người có rất nhiều vết thương giống như vết xước tạo ra do va đập?"
Ngự Bích Hồng chỉ vào người đàn ông.
Tửu Ngọc thoáng ngạc nhiên, đưa mắt quan sát người đàn ông.
Một lúc sau, vẻ mặt của Tửu Ngọc đột nhiên thay đổi.
"Ý cô là...hắn ta đang chạy trốn?"
Tửu Ngọc ngạc nhiên thốt lên.
"Đúng rồi!"
Ngự Bích Hồng trầm giọng nói: "Đại nhân nhất định đang ở bên trong và đã đụng độ với người của Đại hội. Người của Đại hội đánh không lại nên đang chạy trốn!"
"Cho nên, chúng ta nhất định phải ngăn chặn kẻ này!"
Tửu Ngọc sững lại, sau đó lập tức hét lên: "Tiến lên, giết kẻ này!"
"Giết!"
Tất cả những người xung quanh lao về phía người đàn ông.
"Một đám người không biết sống chết! Các người cũng xứng làm đối thủ của Đại hội sao? Tôi sẽ biến hôm nay thành ngày giỗ của các người!"
Khi A Mậu nhìn thấy Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và những người khác xuất hiện, hắn lập tức nổi trận lôi đình, sau đó ấn vào bộ trang phục của mình vài lần.
Trong nháy mắt, bộ trang phục của hắn nhanh chóng siết chặt lại, áp sát vào da thịt.
Mà cơ thể A Mậu cũng lập tức trở nên cường tráng hơn rất nhiều, khí tức cũng trở nên vô cùng đáng sợ.
"Cái quái gì đây?"
Tửu Ngọc bối rối.
"Cút ra!"
Người đàn ông gầm lên một tiếng chói tai, cơ bắp đột nhiên bộc phát, hung hăng vung cánh tay về phía Tửu Ngọc và những người khác.
Sức mạnh kinh người ập đến như một cơn sóng dữ.
Mọi người đang mất cảnh giác nên bất ngờ bị đánh văng ra xa.
Da thịt của nhiều người bị đánh cho nát vụn.
Tửu Ngọc ngã xuống đất rồi lăn vài vòng mới dừng lại được.
Quả là một sức mạnh đáng sợ.
Vẻ mặt Ngự Bích Hồng đanh lại, lập tức kích hoạt Long lực, vung kiếm chém vào người đàn ông.
Cheng!
Người đàn ông giơ tay lên và nắm lấy thanh kiếm của Ngự Bích Hồng.
Ngự Bích Hồng rõ ràng không địch nổi sức mạnh của hắn.
Cô ta nghiến răng, dùng hết sức bình sinh, hy vọng có thể cầm chân đối thủ một lát.
"Ngự Bích Hồng đại nhân, giữ chặt!"
Tửu Ngọc với khuôn mặt đầy máu đột nhiên vùng dậy, hét lên và lao về phía gã đàn ông.
Phập!
Tửu Ngọc tốc độ cực nhanh, cầm dao găm đâm mạnh vào bụng hắn.
Ọc...
Miệng người đàn ông trào máu, trên mặt đầy đau đớn, nhưng sự oán giận trong mắt hắn ngày càng mạnh mẽ.
"Cút! Cút khỏi đây! Tao sẽ xé xác chúng mày thành từng mảnh!"
Người đàn ông gầm lên và đánh cho Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng bay ra ngoài.
Hai người họ lại văng ra ngoài.
Tuy nhiên, sau khi Tửu Ngọc tiếp đất, chiếc điện thoại di động trong túi ông ta trượt ra ngoài và rơi xuống đất.
Âm thanh đó lập tức thu hút sự chú ý của A Mậu...
Chương 5314: Còn muốn bao nhiêu người bỏ mạng?
"Điện thoại di động?"
A Mậu chợt bình tĩnh lại, lập tức chộp lấy chiếc điện thoại.
Người của Đại hội đều mang theo điện thoại di động khi đến đây, nhưng vì không có tín hiệu nên dù có điện thoại trong túi cũng như không.
Nhưng chiếc điện thoại này thì khác.
A Mậu nhìn thấy rõ ràng trên màn hình điện thoại vừa sáng lên có một vạch sóng...
Nhìn thấy tín hiệu điện thoại này, sau đó lại nhìn cơ thể chằng chịt vết thương của mình, trong đầu hắn lập tức nảy ra ý tưởng.
Rõ ràng là hắn không thể toàn mạng thoát khỏi đây.
Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ là truyền tin tức này đến Đại hội.
"Các người sẽ chôn cùng với tôi! Các người sẽ chết không có chỗ chôn thây!"
Gã đàn ông gầm gừ và ngay lập tức bấm số điện thoại.
Đây là loại điện thoại đặc chế để bắt được tín hiệu khi đi vào Long Cung, cũng không đặt mật khẩu ngoài màn hình khoá.
Nhìn thấy gã đàn ông này bấm số điện thoại, Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và những người khác bắt đầu cuống lên rồi vội vã lao tới.
"Ngăn hắn lại!"
"Chúng ta không thể để hắn truyền tin tức đi! Nhanh lên, ngăn hắn lại! Nhanh lên!"
Mọi người lao tới và tấn công điên cuồng.
Nhưng gã đàn ông nhanh chóng cởi bộ quần áo trên người và vẫy tay về phía trước.
Bùm!
Bộ quần áo nổ tung.
Năng lượng trong bộ quần áo lúc này cũng tản ra, hóa thành một tấm khiên năng lượng bao phủ trước mặt hắn.
Những đòn tấn công từ tứ phía dội vào lá chắn như những hạt mưa, nhưng không thể xuyên thủng nó ngay lập tức.
"Haha, cứ đứng đó nhìn tôi vạch trần danh tính của đám các người trong tuyệt vọng đi, ha ha ha ha..."
Gã đàn ông cười phấn khích, ngón tay nhanh chóng ấn số.
Tút tút tút…
Một lúc sau, cuộc gọi được kết nối, có nhiều tạp âm nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh.
"Ai?"
"Đại nhân... là tôi... A Mậu!"
"A Mậu? Tại sao cậu lại dùng số điện thoại này gọi cho tôi?"
Giọng nói trong điện thoại có chút ngạc nhiên.
"Đại nhân... xảy ra chuyện rồi, long mạch dưới lòng đất đã xảy ra chuyện... Thủ phạm chính là...là Lâm".
Bụp!
Hắn ta còn chưa kịp nói hết lời thì một nắm đấm đã lao tới đánh nát đầu hắn.
Cơ thể hắn cứng đờ, sau đó yếu ớt ngã xuống, điện thoại cũng rơi xuống đất.
"Thủ phạm là ai? Lâm cái gì? Lâm cái gì?"
Người ở đầu bên kia điện thoại ra sức hét lên.
Tuy nhiên, vào lúc này, A Mậu đã không thể trả lời được nữa.
Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và những người khác lúc này đều run rẩy.
Lúc này họ mới nhận ra người vừa kịp thời xuất hiện chính là Lâm Chính!
Anh đã kịp lao ra ngoài ngay lúc then chốt.
Lâm Chính ánh mắt lạnh lùng nhìn chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất, sau đó đi tới nhặt nó lên.
Nhìn dãy số này, trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát ý.
Người ở đầu bên kia điện thoại dường như đã đoán được điều gì đó, lập tức hét lên: "Anh họ Lâm phải không?"
"Đúng".
Lâm Chính đổi giọng, vô cảm nói.
"Tôi mặc kệ anh là ai, chỉ cần anh chống lại Đại hội thì sẽ không có kết cục tốt đẹp. Nếu như anh thức thời, ngoan ngoãn đưa tay chịu trói thì sẽ được khoan hồng. Nếu không thì thứ chờ đợi anh ở phía trước chỉ có đau khổ và chết chóc".
Lâm Chính im lặng một lúc mới lên tiếng trả lời.
“Tôi không biết mình đã làm gì sai, nhưng nếu các người muốn đuổi cùng giết tận... thì cho dù tôi đấu không lại các người, tôi cũng đảm bảo rằng tôi sẽ lật nhào cả Đại hội của các người lên, tàn sát các người đến khi máu chảy thành sông! "
"Tôi đã thấy quá nhiều kẻ khoe khoang như anh rồi".
Người trong điện thoại bình tĩnh nói.
“Tôi biết, có điều tôi chỉ muốn hỏi anh một câu thôi".
"Anh muốn hỏi gì?"
"Đại hội các người... còn muốn thêm bao nhiêu người phải bỏ mạng nữa?"
Lâm Chính giọng nói lạnh tanh, ánh mắt đầy hung ác...
Chương 5315: Phương pháp đặc biệt
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, người ở đầu dây bên kia mới lại lên tiếng trả lời.
"Bất luận anh là ai, một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì đã chống lại Đại hội”.
Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.
Lâm Chính mở lịch sử cuộc gọi ra, nhìn kỹ dãy số ban nãy rồi đập vỡ chiếc điện thoại thành từng mảnh.
Điện thoại và số điện thoại sử dụng trong những nhiệm vụ này đều dùng sim rác, rất khó để lần ra tung tích của Lâm Chính qua số điện thoại đó.
Nhưng Lâm Chính tin rằng số điện thoại vừa gọi là số điện thoại cố định của kẻ này.
Suy cho cùng, trong Đại hội có rất nhiều kẻ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi những người bình thường ra gì. Bọn họ làm sao có thể cho rằng mình đang gặp nguy hiểm mà thường xuyên thay đổi số điện thoại được?
"Lâm đại nhân!"
Lúc này mọi người mới phản ứng và chạy tới.
"Đại nhân không sao chứ?"
Ngự Bích Hồng lo lắng hỏi.
"Đại nhân, chỉ có mình cậu ra ngoài sao? Thương Lan Phúc và những người khác đâu?"
Tửu Ngọc nhìn tứ phía rồi vội vã hỏi.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, Tửu Ngọc nhìn thấy đôi mắt anh đỏ ngàu.
"Tôi thất bại rồi".
Lâm Chính khàn giọng nói: "Tôi đã không cứu được Thương Lan Phúc".
"Cái gì?"
Mọi người đều sửng sốt nhìn Lâm Chính với vẻ khó tin.
"Được rồi, việc ở đây cơ bản đều đã giải quyết xong, mọi người có thể trở về rồi. Để tôi thu dọn tàn cuộc".
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng Long Cung.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Từ phía sau cánh cổng lại vọng tới những tiếng nổ kinh hoàng khác.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, từng làn sóng nhiệt tràn ra từ sau cánh cửa.
Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng ngay lập tức nhận ra rằng đằng sau cánh cổng vẫn còn có kẻ thù khác, thậm chí còn là một cao thủ phi thường. Cho nên Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng lập tức nghe lệnh, dẫn mọi người sơ tán khỏi hiện trường.
Không lâu sau, tất cả mọi người đều rời đi.
Bang!
Cánh cửa Long Cung bị tông đổ.
Hỏa Tôn toàn thân bao phủ trong ngọn lửa đã đuổi ra tới bên ngoài.
Lúc này cơ thể hắn hoàn toàn bị bao phủ trong ngọn lửa màu trắng, toàn thân bị nung đỏ bừng lên như một khối nham thạch. Trông hắn lúc này chẳng khác nào hoả yêu, vô cùng đáng sợ.
Sau khi rời khỏi Long Cung, hắn nhìn quanh, lập tức phát hiện ra A Mậu đã bị Lâm Chính một chưởng đánh nát đầu. Hoả Tôn thấy vậy thì lập tức nổi trận lôi đình.
"Anh... anh vẫn giết cậu ta?"
"Tôi sẽ không tha cho anh! Lâm thần y, cho dù hôm nay tôi có chết cùng anh, tôi cũng sẽ không bao giờ để anh rời khỏi đây! Đi chết đi! Chết đi! Chết đi..."
Hỏa Tôn giận dữ hét lên, toàn thân càng bốc cháy dữ dội, sau đó điên cuồng lao về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lúc này đã không còn phải phân tán sự chú ý cho những mục tiêu khác, cho nên anh không có ý định né đòn của Hoả Tôn nữa.
"Muốn đánh sao? Được, tôi sẽ đánh với anh một trận!"
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó vẫy vẫy cánh tay.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...
Một lượng lớn băng đột nhiên bắn ra từ mặt đất và đâm thẳng vào Hỏa Tôn.
Hoả Tôn còn chưa kịp lao tới thì đã bị mũi băng vừa đâm lên đánh bay.
"Thiên Hỏa!"
Lâm Chính hét lên, vẫy tay một cái.
Vù vù vùn vụt...
Rất nhiều ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào Hỏa Tôn rồi phát nổ.
Sức mạnh kinh hoàng từ vụ nổ khiến Hoả Tôn gần như bất tỉnh.
Khi hắn tỉnh lại, ngọn lửa trên cơ thể hắn đã yếu đi rất nhiều.
Nhưng hắn không hề sợ hãi.
Bởi vì với hình dạng hiện tại, hắn sẽ không dễ dàng chết được.
"Có chút bản lĩnh này thôi sao? Lâm thần y, xem ra muốn giết tôi cũng không dễ dàng như vậy..."
Hỏa Tôn cười hung ác.
"Giết anh? Đối với tôi việc đó quá đơn giản, nhưng tôi muốn giết anh bằng một phương pháp đặc biệt. Nếu không, làm sao tôi có thể xả nỗi hận khi mất đi đồ đệ yêu quý của mình?"
Lâm Chính khàn giọng nói.
“Một phương pháp đặc biệt?”
Tim Hoả Tôn đập thình thịch và hắn bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn...
Bình luận facebook