-
Chương 5306-5310
Chương 5306: Người đó là đệ tử của tôi
Lâm Chính tốc độ cực nhanh, toàn thân giống như một viên đạn đại bác bắn thẳng về phía trước.
Gã đàn ông tóc đỏ thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Chính lao tới hất văng.
Rầm!
Gã đàn ông tóc đỏ bay ra và đâm vào một tảng đá lớn vừa sụp xuống, tảng đá lập tức nát vụn.
Mặt đất lại rung chuyển, bụi bay mù mịt.
Lâm Chính vội vàng ôm lấy Thương Lan Phúc.
Nhưng cơ thể Thương Lan Phúc lúc này đã bị nung chảy đến bảy tám phần.
Chỉ còn thoi thóp thở nhờ chút ý chí sống sót cuối cùng.
Ngọn yêu hỏa đáng sợ vẫn đang không ngừng liếm vào da thịt Thương Lan Phúc.
"Th...thầy..."
Thương Lan Phúc mở miệng thều thào một cách khó khăn.
"Đừng nói nữa, giữ chắc mạch sống, tôi sẽ cứu cậu!"
Lâm Chính nghiến răng, chuẩn bị sử dụng Hồng Mông Long Châm chữa thương cho Thương Lan Phúc.
Nhưng ngay lúc anh định ra tay thì Thương Lan Phúc đã dùng cánh tay còn lại giữ chặt lấy tay anh.
Lâm Chính sững lại.
"Sư phụ... không được..."
Thương Lan Phúc yếu ớt nói: "Nếu sư phụ sử dụng Hồng Mông Long Châm... Người của Đại hội... sẽ nhận ra thân phận của sư phụ... Không được dùng, tuyệt đối không được dùng..."
"Bọn chúng nhận ra tôi thì đã sao? Chẳng lẽ muốn tôi ngồi im nhìn cậu chết?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng nếu làm như vậy, sẽ càng có nhiều người chết hơn… Để cứu một mình đệ tử mà khiến tất cả mọi người rơi vào cảnh giết chóc và khổ đau… như vậy có đáng không?”
Thương Lan Phúc hỏi lại.
Thương Lan Phúc vừa dứt lời, Lâm Chính sững người.
Thương Lan Phúc mỉm cười.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính vẫn kích hoạt Hồng Mông Long Châm.
Vù vù vù...
Những chiếc Long châm lấp lánh ánh sáng vàng bay ra khỏi cơ thể anh, lơ lửng trong không trung, sau đó tất cả đâm vào cơ thể Thương Lan Phúc.
"Đó là...."
"Hình như là Hồng Mông Long Châm!"
"Thì ra người này... chính là Lâm thần y! Là Lâm thần y!"
"Lâm thần y, anh thật to gan! Sao anh dám chống lại Đại hội chúng tôi?"
"Hỗn xược!"
"Lâm thần y, thì ra anh chọn cái chết!"
Đám người của Đại hội thi nhau hét lớn về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn phớt lờ và chỉ tập trung chữa trị cho Thương Lan Phúc.
Tuy nhiên... ngọn lửa trên người Thương Lan Phúc đã lan rộng.
Những ngọn lửa này đặc biệt đến mức ngay cả Long lực cũng không đủ để dập tắt chúng.
"Không! Không! Không..."
Lâm Chính lấy ra một lượng lớn đan dược trong người, nhét vào miệng Thương Lan Phúc.
Nhưng không có hiệu quả.
"Sư phụ...đệ tử rất vui...cha của đệ tử...chưa bao giờ quan tâm đến con như vậy. Trên đời này...chỉ có sư phụ là quan tâm đến con..."
"Kiếp này...con không còn gì ân hận..."
"Tạm biệt sư phụ...."
Nói xong, Thương Lan Phúc khóe miệng bốc cháy, lòng bàn tay chậm rãi trượt ra khỏi vai Lâm Chính.
Lâm Chính ngơ ngác nhìn ngọn lửa rực cháy trong lòng mình, hoàn toàn chết lặng.
Tất cả những cây Hồng Mông Long Châm đâm vào người Thương Lan Phúc đều rơi xuống đất.
Lúc này, Thương Lan Phúc đã hóa thành một vũng máu, vương vãi trên mặt đất.
"Đau quá!"
Gã đàn ông tóc đỏ bước ra khỏi đống đá vỡ và lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Nhìn gương mặt đầy đau khổ của Lâm Chính, hắn không khỏi mỉm cười hỏi: "Cậu ta... là người rất quan trọng đối với anh sao?"
"Người đó...là...đệ tử của tôi..."
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Thật sao? Thật đáng tiếc”.
Gã đàn ông tóc đỏ từng bước đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chậm rãi đứng lên, nhặt Hồng Mông Long Châm trên mặt đất lên, sau đó châm từng chiếc một lên đầu mình...
Chương 5307: Giải trừ cấm chế
Vào thời điểm Lâm Chính lựa chọn tiết lộ thân phận của mình, anh cũng đã quyết định giết chết tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Anh không biết sức mạnh của những kẻ trong Đại hội này, anh cũng không biết chúng có những chiêu thức phi thường nào.
Nhưng việc đã tới nước này, Lâm Chính không muốn nghĩ nhiều nữa, cũng không còn chút kiêng dè nào nữa.
Trong khoảnh khắc Hồng Mông Long Châm xuyên qua đại não, cơ thể Lâm Chính điên cuồng run rẩy.
"Ồ?"
Gã đàn ông tóc đỏ nhìn cảnh tượng trước mặt và dường như đã nhận ra danh tính của Lâm Chính.
“Anh là Lâm thần y phải không?”
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục dùng Hồng Mông Long Châm châm vào đầu mình.
"Lâm thần y, anh quả là to gan. Xem ra Đại hội không nghi ngờ sai, anh đích thực là ngọn nguồn gây ra hỗn loạn ở long mạch dưới lòng đất, cũng là thủ phạm của tất cả những chuyện này. Xem ra hôm nay tôi phải ra tay lập công cho Đại hội rồi!”
"Nhiều năm qua, Đại hội chúng tôi luôn nghi ngờ anh. Nhưng anh quá xảo quyệt, làm việc gì cũng không để lại dấu vết, khiến chúng tôi không có cớ để ra tay".
"Tuy nhiên, ngay cả con cáo xảo quyệt nhất cũng có lúc lòi đuôi. Lâm thần y, rốt cuộc cũng đến lúc anh phải nhận hình phạt!"
"Hôm nay anh sẽ bị trừng phạt!"
Gã đàn ông tóc đỏ mỉm cười nói, sau đó đột nhiên thét lên một tiếng chói tai.
"Ah!!"
Cùng với tiếng thét, trên mặt gã đàn ông tóc đỏ bốc lên một ngọn lửa màu trắng.
Ngọn lửa này bùng lên khiến nhiệt độ của môi trường xung quanh điên cuồng tăng lên, những tảng đá xung quanh bắt đầu tan chảy.
"Lùi lại! Lùi lại!"
Những người còn lại của Đại hội không ngừng la hét và rút lui.
Bọn họ không thể chịu được sức nóng kinh khủng như vậy.
"Đội trưởng, có Hỏa Tôn đại nhân ở đây, chúng ta hẳn là không thể nhúng tay vào. Chúng ta nên sớm báo cáo sự việc với Đại hội thì hơn".
Một người trong số đó nói với người dẫn đầu.
“Vội cái gì chứ? Bây giờ ở đây không có tín hiệu, tin nhắn của chúng ta căn bản không thể gửi đi. Sao không ở lại đây hỗ trợ Hỏa Tôn đại nhân bắt giữ Lâm thần y. Sau khi bắt được Lâm thần y, chúng ta sẽ cùng Hỏa Tôn đại nhân quay lại Đại hội để giải quyết chuyện này và đưa Lâm thần y ra xét xử! "
Người đàn ông đi đầu hừ một tiếng rồi đáp.
"Vâng".
Mấy người kia gật đầu, đứng canh ở lối vào và lối ra, từ phía xa theo dõi tình hình trận chiến bên kia.
Lúc này Hoả Tôn đã huy động toàn bộ hoả lực, trông hắn ta lúc này chẳng khác nào Hoả thần giáng thế.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Chính cũng đã đâm chiếc Long châm cuối cùng vào phần đầu của mình.
"Lâm thần y, tôi nghe nói y thuật của anh thiên hạ vô song. Bây giờ anh đang muốn tăng sức mạnh của bản thân sao? Tôi rất tò mò về phương pháp này của anh. Với những cây kim bạc nhỏ này, anh có thể tăng sức mạnh của mình lên bao nhiêu kia chứ?”
Hỏa Tôn mỉm cười nói.
"Người ngoài xem náo nhiệt, người bên trong mới hiểu huyền cơ. Nếu không hiểu y thuật, đương nhiên không thể hiểu được. Chiếu thức này của tôi không phải để tăng thực lực, mà là để giải trừ cấm chế”.
Lâm Chính nhắm mắt lại, khàn giọng nói.
"Giải trừ cấm chế?"
Hỏa Tôn hơi sững lại.
“Chắc anh cũng biết cơ thể con người có nhiều cơ chế tự bảo vệ. Chúng tồn tại nhằm bảo vệ sức khỏe và sự an toàn của cơ thể. Chẳng hạn như hệ thống miễn dịch hay khả năng tự phục hồi của da,..! Đây đều là những cơ chế tự vệ tự nhiên của cơ thể con người!"
"Nhưng đối với một võ giả mà nói, những cơ chế tự bảo vệ này mặc dù rất tốt, nhưng trong đó có một số cơ chế sẽ hạn chế sức mạnh của họ!"
"Mà bây giờ, tôi đang giả trừ tất cả những cơ chế này!"
“Nếu làm theo những gì anh nói thì không phải anh sẽ chết sao?”
Hỏa Tôn hơi nhíu mày.
"Tôi có thể chết, nhưng... các người nhất định sẽ chết trước tôi!"
Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt đen sâu như vực thẳm không đáy nhìn chằm chằm vào Hỏa Tôn...
Chương 5308: Muốn thử chút không?
Cảm nhận được uy lực toát ra từ Lâm Chính, Hỏa Tôn hai vai như bị hai ngọn núi đè lên, cảm giác vô cùng nặng nề.
Quả là sức mạnh kinh thiên!
Một chiêu thức vô cùng đáng gờm!
Chuyện gì thế này?
Người trước mặt có thể khiến Hoả Tôn hắn cảm thấy như vậy sao?
Hỏa Tôn khó có thể tin được mình cũng có lúc cảm thấy sợ hãi như vậy!
Đồng tử của hắn dường như cũng đang rực cháy.
"Ngông cuồng! Đúng là ngông cuồng! Lâm thần y, tôi biết y thuật của anh phi phàm, cũng biết võ công của anh phi phàm, nhưng anh căn bản không hiểu. Quy luật của thế giới này là thiên biến vạn hoá, không ngừng biến đổi. Anh sẽ không bao giờ biết trong giây tiếp theo có thể xuất hiện một sự tồn tại hùng mạnh hơn anh bao nhiêu lần!
Hoả Tôn lạnh lùng nói.
"Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu!"
Lâm Chính trả lời gần như ngay lập tức.
"Vậy tại sao anh còn dám ngạo mạn như vậy?"
Hỏa Tôn cười khẩy.
"Nhưng... không phải con người cũng đang không ngừng tiến bộ sao?"
Lâm Chính đột nhiên hỏi ngược lại.
Anh vừa nói dứt lời, Hỏa Tôn lập tức sững lại và kinh ngạc nhìn anh.
"Anh... anh vừa nói gì thế?"
"Thế giới đang thay đổi, lẽ nào tôi thì không?"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Mỗi một người đều đang tiến bộ, thực lực của họ cũng tăng lên. Khi chúng ta đạt tới một cảnh giới nhất định, không phải là chúng ta thích ứng với thế giới, mà là thế giới đang thích ứng với chúng ta. Có hiểu không?"
Lâm Chính đang đứng ở vị trí của mình để nói ra những lời này.
Tất nhiên, anh không nói về trình độ võ thuật mà là về trình độ y thuật của mình.
Lâm Chính không bao giờ chùn bước trước bất cứ cao thủ nào dám thách thức anh về Y Đạo, bất kể bọn họ là ai và đến từ đâu!
Anh thậm chí còn mong muốn những kẻ đáng sợ này ra tay với mình để có thể học lỏm được những chiêu thức hay ho của chúng!
Không may thay.
Cho đến nay, không kẻ nào đủ giỏi để khiến anh có hứng thú trong lĩnh vực này.
"Nguỵ biện! Đúng là một sự ngụy biện!"
Hỏa Tôn liên tục lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Nếu như anh đang sợ hãi thì cứ nói thẳng, không cần phải nói những lời nực cười này với tôi!"
“Có vẻ như anh nghe không hiểu”.
Lâm Chính liên tục lắc đầu.
“Tại sao tôi phải nghe lời của một đống cặn bã cơ chứ?”
Hỏa Tôn bình tĩnh nói, rồi đột nhiên lắc tay.
"Lên!"
Vù!
Xung quanh Lâm Chính, một vòng lửa lập tức bùng cháy.
Những ngọn lửa cuồng nộ này giống như một bức tường vây chặt lấy anh.
"Anh nên ngồi trong đống tro tàn vô tận này mà từ từ suy nghĩ về cái gọi là con đường Y Đạo của anh đi nhé!"
Hỏa Tôn khẽ mỉm cười và nhanh chóng siết chặt bàn tay
Bức tường lửa đáng sợ xung quanh Lâm Chính ngày càng tiến lại gần anh hơn.
Nhiệt độ cao đáng sợ bắt đầu nướng chín mọi thứ xung quanh Lâm Chính từng chút một.
Mặt đất tan chảy và không khí bị đốt cháy.
Vào thời điểm này, ngoại trừ cơ thể Lâm Chính, dường như mọi thứ có thể bốc cháy được đều đã đốt cháy.
Thế nhưng.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, vẫn đứng đó nhìn Hoả Tôn bằng vẻ mặt thờ ơ.
"Sao vậy? Có chút thủ đoạn vặt vãnh này mà muốn tiêu diệt tôi thì có phải hơi hoang tưởng không?"
Hỏa Tôn hơi giật mình, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện Lâm Chính hoàn toàn không bị hỏa lực của mình ảnh hưởng, hắn chợt hiểu ra điều gì đó.
"Anh... khả năng kháng lửa của anh cao như vậy, chẳng lẽ... anh cũng có thể điều khiển hỏa lực sao?"
"Muốn biết phải không?"
Lâm Chính gần như buột miệng nói ra.
Anh vừa dứt lời, Hoả Tôn như ngưng thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Anh... anh thực sự..."
"Không sai”.
Lâm Chính chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa nhỏ bảy màu.
"Muốn thử chút không?"
Chương 5309: Thử dị hoả của tôi xem!
Nhìn thấy ngọn lửa nhỏ đầy màu sắc, Hỏa Tôn đột nhiên run rẩy, trong mắt hắn ngập tràn vẻ khiếp sợ.
"Đây... đây là thần hỏa sao? Đây... đây là Thánh Huyền thần hỏa... Sao có thể... anh... làm sao có thể điều khiển được ngọn lửa này?"
Hỏa Tôn run rẩy hét lên.
"Thánh Huyền thần hỏa?"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Có vẻ sau khi giải trừ cấm chế trên cơ thể và sử dụng sức mạnh Chân Long để kích hoạt dị hoả thì dị hoả của tôi đã đạt đến cảnh giới Thánh Huyền thần hoả... Không tồi, loại dị hoả này có lẽ đủ để đối phó với anh rồi!”
"Sức mạnh Chân Long? Anh nói gì cơ? Thứ anh sử dụng là sức mạnh Chân Long sao?"
Trong con ngươi của Hỏa Tôn như có ngọn lửa nhưng ánh mắt của hắn thì vẫn lạnh lùng thấu xương: "Anh... quả thực có liên quan tới long mạch dưới lòng đất!"
"Tất nhiên, ngay cả cái chết của A Hải và những người khác cũng có liên quan đến tôi”.
Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Anh quả nhiên là kẻ sát hại mấy người A Hải!"
Đám người của Đại hội vô cùng phẫn nộ.
"Không”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không giết, bọn họ đã tự sát! Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, biết trước dù có quay lại cũng không thể nào ăn nói với Đại hội, cho nên mới lựa chọn tự sát. Nếu thật sự muốn định ra một hung thủ, vậy hung thủ cũng chính là Đại hội, chính các người đã ép chết bọn họ!
"Anh... đừng có ngậm máu phun người!"
"Giảo biện! Đúng là giảo biện!"
"Sao có thể nói chúng tôi ép A Hải tới đường cùng? Chính anh là kẻ phá hỏng nhiệm vụ của A Hải, khiến bọn họ tuyệt vọng nên mới tự sát!"
"Lâm thần y, anh đúng là độc ác!"
Những tiếng la ó giận dữ liên tục vang lên.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Chính không hề thay đổi.
Anh căn bản không hề quan tâm đến đám người này.
Sở dĩ anh nói những điều này chỉ là để những người này có thể chết minh bạch một chút.
"Đừng nói nhảm nữa! Lâm thần y, biến thành tro bụi đi!"
Hỏa Tôn chắp hai tay lại và gầm lên giận dữ.
Phừng phừng phừng phừng...
Ngọn lửa xung quanh lập tức tiến tới, muốn nuốt chửng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn đi về phía bức tường lửa.
"Cái gì?"
Hỏa Tôn sửng sốt.
Lâm Chính dễ dàng đi xuyên qua bức tường lửa và đứng trước mặt Hỏa Tôn.
Bức tường lửa đủ để nung chảy cả tầng Long Cung này không có tác dụng gì với Lâm Chính.
"Giờ đến lượt tôi cho anh xem ngọn lửa của tôi rồi chứ?"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó một tay nhanh như chớp đặt lên vai Hoả Tôn.
"Không hay rồi!"
Hỏa Tôn kinh hãi và lập tức nhảy lùi lại.
Nhưng ngay lúc hắn vừa nhảy lùi lại.
Vù!
Một ngọn thần hoả trực tiếp bốc cháy từ trên vai Hoả Tôn.
Hỏa Tôn như phát điên, dùng hết sức lực để dập tắt ngọn lửa, nhưng làm cách nào cũng không thể dập tắt được!
Hơn nữa, ngọn lửa đầy màu sắc này càng lúc càng lan nhanh trên cơ thể hắn.
Nếu tiếp tục như vậy, một khi bị ngọn lửa nhiều màu nuốt chửng, Hoả Tôn chắc chắn chỉ còn đường chết!
Không được!
Hỏa Tôn nghiến răng, trực tiếp giơ lòng bàn tay lên, biến nó thành một con dao và tự chém vào vai mình.
Phập!
Cánh tay đang cháy phừng phừng của Hỏa Tôn rơi xuống đất, máu phun ra từ vết chém trên vai.
Tất cả đám người đang canh giữ lối vào của Đại hội đều chết lặng.
"Việc này... làm sao có thể?"
"Không phải Hoả Tôn đại nhân bất khả chiến bại sao?"
"Thật hay giả vậy?"
"Hoả Tôn đại nhân không thể đánh bại Lâm thần y?"
"Tôi đang mơ phải không?"
Mấy người kia đều bị sốc.
"A Mậu!"
Một người của Đại hội trầm giọng nói: "Cậu mau chóng rời khỏi đây, trở về Đại hội thông báo chuyện này cho tất cả các vị đại nhân. Chúng tôi sẽ canh gác ở đây!"
"Được!"
Người đàn ông tên A Mậu lập tức quay lưng rời đi.
Nhưng Lâm Chính ở bên này ngay lập tức nhận thấy A Mậu đang rời đi. Anh bỏ Hoả Tôn sang một bên, lao về phía A Mậu...
Chương 5310: Đành phải giết anh trước
Nhìn thấy Lâm Chính lao về phía mình, đám người kia cảm thấy áp lực tăng vọt. Dưới sự áp đảo của sức mạnh Chân Long, những người này ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nhưng họ không lùi bước mà nhanh chóng thi triển chiêu thức của mình.
"Ngăn hắn lại!"
"Sử dụng thiết bị để kìm hãm sức mạnh của hắn!"
"Được!"
Mấy người kia hô lên.
Quần áo trên người họ đột nhiên lóe lên những vệt sáng màu xanh.
Những tia sáng này lan tỏa ra mọi hướng như những gợn sóng.
Lâm Chính lập tức bị gợn sóng bao phủ, cảm thấy sức mạnh Chân Long trong cơ thể bị thứ gì đó ngăn cản nên đột nhiên lưu chuyển chậm lại.
Hơi thở của Lâm Chính trở nên gấp gáp.
Sức mạnh anh sử dụng là sức mạnh thuần khiết và nguyên thuỷ nhất của Long Mạch tộc.
Vậy mà sức mạnh đó lại bị pháp khí của Đại hội hạn chế. Mặc dù ảnh hưởng không lớn, nhưng nếu là Long lực bình thường, e rằng lúc này đã bị thiết bị này hoàn toàn kiểm soát.
Lâm Chính hừ lạnh, dồn lực chống lại những gợn sóng và tấn công đám người kia.
"Chết đi!"
Lâm Chính gầm lên và giơ lòng bàn tay lên.
Sức mạnh Chân Long vô tận biến thành đao khí sắc bén chém về phía những người này.
Sức mạnh đủ để xé nát không gian này ngay lập tức xuyên qua cơ thể họ.
Đám người lập tức ngừng chuyển động, bị Lâm Chính một đao giết chết.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức đuổi theo người của Đại hội đang bỏ chạy.
Nhưng ngay khi anh bắt đầu di chuyển.
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Mặt đất dưới chân anh đột nhiên nứt ra, sau đó những bàn tay bằng nham thạch đáng sợ vươn ra từ vết nứt, trực tiếp tóm lấy chân Lâm Chính.
Lâm Chính buộc phải dừng lại.
Anh nhìn về phía sau.
Đó là Hỏa Tôn.
Thân thể bị thương của hắn bắt đầu từ từ lành lại, trên người hắn xuất hiện một lượng lớn vật chất giống như nham thạch. Loại vật chất này đang điên cuồng sửa chữa những bộ phận bị tổn thương trên cơ thể hắn.
Cảnh tượng này khiến người ta tê dại da đầu.
Chiêu thức này rốt cuộc là gì?
Đồng tử của Lâm Chính co rút lại.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy điều gì kỳ lạ đến thế.
Cứ như thể người trước mặt không phải bằng xương bằng thịt mà là một dạng vật chất được tạo thành từ nham thạch.
Mặc kệ đi.
Lâm Chính đưa tay ra, mạnh mẽ bẻ gãy đôi bàn tay dung nham đang giữ chân mình.
Rắc!
Bàn tay bị bẻ gãy.
Lâm Chính quay người và lao về phía lối ra.
Nhưng giây tiếp theo.
Vù vù vút vút...
Vô số dung nham hình dạng như xúc tu uốn lượn nhất loạt lao về phía Lâm Chính.
"Anh chạy không thoát đâu!"
Hỏa Tôn gầm lên, những xúc tu lúc này cũng quấn quanh người hắn như một sinh vật sống.
Lâm Chính tiếp tục sử dụng sức mạnh Chân Long để cắt đứt những xúc tu nham thạch này.
Nhưng chúng dường như dài vô tận, dù Lâm Chính có xoay xở thế nào cũng không thể cắt đứt được tất cả các xúc tu này.
"Hoả lực của tôi quả thực không bằng Thánh Huyền thần hỏa của anh. Nhưng anh cũng không thể dùng Thánh Huyền thần hỏa giết chết tôi! Bởi vì bản thân tôi đã là một ngọn lửa, mặc dù không thể đánh bại nhưng tôi có thể cầm chân anh! Lâm thần y, bộ mặt thật của anh sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị Đại hội chúng tôi tiêu diệt! Anh trốn không thoát đâu! Ha ha ha ha..."
Hỏa Tôn cười lớn.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt dán chặt vào Hỏa Tôn.
Bởi vì bị Hoả Tôn cầm chân nên rõ ràng anh không thể đuổi theo A Mậu vừa bỏ chạy.
"Trong trường hợp đó, tôi sẽ tiêu diệt anh trước!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Giết tôi không dễ dàng vậy đâu!"
Hỏa Tôn cười khẩy.
“Nếu dị hoả không giết được anh, vậy còn băng thì sao?”
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó từ từ giơ tay lên. Bàn tay đang bao bọc trong ngọn lửa của anh đột nhiên bị bao phủ bởi những tầng sương giá.
Trong phút chốc, nhiệt độ toàn bộ không gian giảm mạnh.
Hỏa Tôn sửng sốt, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khó tin.
"Anh thực sự... điều khiển được sức mạnh băng hoả?”
Lâm Chính tốc độ cực nhanh, toàn thân giống như một viên đạn đại bác bắn thẳng về phía trước.
Gã đàn ông tóc đỏ thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Lâm Chính lao tới hất văng.
Rầm!
Gã đàn ông tóc đỏ bay ra và đâm vào một tảng đá lớn vừa sụp xuống, tảng đá lập tức nát vụn.
Mặt đất lại rung chuyển, bụi bay mù mịt.
Lâm Chính vội vàng ôm lấy Thương Lan Phúc.
Nhưng cơ thể Thương Lan Phúc lúc này đã bị nung chảy đến bảy tám phần.
Chỉ còn thoi thóp thở nhờ chút ý chí sống sót cuối cùng.
Ngọn yêu hỏa đáng sợ vẫn đang không ngừng liếm vào da thịt Thương Lan Phúc.
"Th...thầy..."
Thương Lan Phúc mở miệng thều thào một cách khó khăn.
"Đừng nói nữa, giữ chắc mạch sống, tôi sẽ cứu cậu!"
Lâm Chính nghiến răng, chuẩn bị sử dụng Hồng Mông Long Châm chữa thương cho Thương Lan Phúc.
Nhưng ngay lúc anh định ra tay thì Thương Lan Phúc đã dùng cánh tay còn lại giữ chặt lấy tay anh.
Lâm Chính sững lại.
"Sư phụ... không được..."
Thương Lan Phúc yếu ớt nói: "Nếu sư phụ sử dụng Hồng Mông Long Châm... Người của Đại hội... sẽ nhận ra thân phận của sư phụ... Không được dùng, tuyệt đối không được dùng..."
"Bọn chúng nhận ra tôi thì đã sao? Chẳng lẽ muốn tôi ngồi im nhìn cậu chết?"
Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng nếu làm như vậy, sẽ càng có nhiều người chết hơn… Để cứu một mình đệ tử mà khiến tất cả mọi người rơi vào cảnh giết chóc và khổ đau… như vậy có đáng không?”
Thương Lan Phúc hỏi lại.
Thương Lan Phúc vừa dứt lời, Lâm Chính sững người.
Thương Lan Phúc mỉm cười.
Nhưng giây tiếp theo, Lâm Chính vẫn kích hoạt Hồng Mông Long Châm.
Vù vù vù...
Những chiếc Long châm lấp lánh ánh sáng vàng bay ra khỏi cơ thể anh, lơ lửng trong không trung, sau đó tất cả đâm vào cơ thể Thương Lan Phúc.
"Đó là...."
"Hình như là Hồng Mông Long Châm!"
"Thì ra người này... chính là Lâm thần y! Là Lâm thần y!"
"Lâm thần y, anh thật to gan! Sao anh dám chống lại Đại hội chúng tôi?"
"Hỗn xược!"
"Lâm thần y, thì ra anh chọn cái chết!"
Đám người của Đại hội thi nhau hét lớn về phía Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn phớt lờ và chỉ tập trung chữa trị cho Thương Lan Phúc.
Tuy nhiên... ngọn lửa trên người Thương Lan Phúc đã lan rộng.
Những ngọn lửa này đặc biệt đến mức ngay cả Long lực cũng không đủ để dập tắt chúng.
"Không! Không! Không..."
Lâm Chính lấy ra một lượng lớn đan dược trong người, nhét vào miệng Thương Lan Phúc.
Nhưng không có hiệu quả.
"Sư phụ...đệ tử rất vui...cha của đệ tử...chưa bao giờ quan tâm đến con như vậy. Trên đời này...chỉ có sư phụ là quan tâm đến con..."
"Kiếp này...con không còn gì ân hận..."
"Tạm biệt sư phụ...."
Nói xong, Thương Lan Phúc khóe miệng bốc cháy, lòng bàn tay chậm rãi trượt ra khỏi vai Lâm Chính.
Lâm Chính ngơ ngác nhìn ngọn lửa rực cháy trong lòng mình, hoàn toàn chết lặng.
Tất cả những cây Hồng Mông Long Châm đâm vào người Thương Lan Phúc đều rơi xuống đất.
Lúc này, Thương Lan Phúc đã hóa thành một vũng máu, vương vãi trên mặt đất.
"Đau quá!"
Gã đàn ông tóc đỏ bước ra khỏi đống đá vỡ và lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Nhìn gương mặt đầy đau khổ của Lâm Chính, hắn không khỏi mỉm cười hỏi: "Cậu ta... là người rất quan trọng đối với anh sao?"
"Người đó...là...đệ tử của tôi..."
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Thật sao? Thật đáng tiếc”.
Gã đàn ông tóc đỏ từng bước đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính không nói gì, chỉ chậm rãi đứng lên, nhặt Hồng Mông Long Châm trên mặt đất lên, sau đó châm từng chiếc một lên đầu mình...
Chương 5307: Giải trừ cấm chế
Vào thời điểm Lâm Chính lựa chọn tiết lộ thân phận của mình, anh cũng đã quyết định giết chết tất cả những kẻ có mặt ở đây.
Anh không biết sức mạnh của những kẻ trong Đại hội này, anh cũng không biết chúng có những chiêu thức phi thường nào.
Nhưng việc đã tới nước này, Lâm Chính không muốn nghĩ nhiều nữa, cũng không còn chút kiêng dè nào nữa.
Trong khoảnh khắc Hồng Mông Long Châm xuyên qua đại não, cơ thể Lâm Chính điên cuồng run rẩy.
"Ồ?"
Gã đàn ông tóc đỏ nhìn cảnh tượng trước mặt và dường như đã nhận ra danh tính của Lâm Chính.
“Anh là Lâm thần y phải không?”
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục dùng Hồng Mông Long Châm châm vào đầu mình.
"Lâm thần y, anh quả là to gan. Xem ra Đại hội không nghi ngờ sai, anh đích thực là ngọn nguồn gây ra hỗn loạn ở long mạch dưới lòng đất, cũng là thủ phạm của tất cả những chuyện này. Xem ra hôm nay tôi phải ra tay lập công cho Đại hội rồi!”
"Nhiều năm qua, Đại hội chúng tôi luôn nghi ngờ anh. Nhưng anh quá xảo quyệt, làm việc gì cũng không để lại dấu vết, khiến chúng tôi không có cớ để ra tay".
"Tuy nhiên, ngay cả con cáo xảo quyệt nhất cũng có lúc lòi đuôi. Lâm thần y, rốt cuộc cũng đến lúc anh phải nhận hình phạt!"
"Hôm nay anh sẽ bị trừng phạt!"
Gã đàn ông tóc đỏ mỉm cười nói, sau đó đột nhiên thét lên một tiếng chói tai.
"Ah!!"
Cùng với tiếng thét, trên mặt gã đàn ông tóc đỏ bốc lên một ngọn lửa màu trắng.
Ngọn lửa này bùng lên khiến nhiệt độ của môi trường xung quanh điên cuồng tăng lên, những tảng đá xung quanh bắt đầu tan chảy.
"Lùi lại! Lùi lại!"
Những người còn lại của Đại hội không ngừng la hét và rút lui.
Bọn họ không thể chịu được sức nóng kinh khủng như vậy.
"Đội trưởng, có Hỏa Tôn đại nhân ở đây, chúng ta hẳn là không thể nhúng tay vào. Chúng ta nên sớm báo cáo sự việc với Đại hội thì hơn".
Một người trong số đó nói với người dẫn đầu.
“Vội cái gì chứ? Bây giờ ở đây không có tín hiệu, tin nhắn của chúng ta căn bản không thể gửi đi. Sao không ở lại đây hỗ trợ Hỏa Tôn đại nhân bắt giữ Lâm thần y. Sau khi bắt được Lâm thần y, chúng ta sẽ cùng Hỏa Tôn đại nhân quay lại Đại hội để giải quyết chuyện này và đưa Lâm thần y ra xét xử! "
Người đàn ông đi đầu hừ một tiếng rồi đáp.
"Vâng".
Mấy người kia gật đầu, đứng canh ở lối vào và lối ra, từ phía xa theo dõi tình hình trận chiến bên kia.
Lúc này Hoả Tôn đã huy động toàn bộ hoả lực, trông hắn ta lúc này chẳng khác nào Hoả thần giáng thế.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Chính cũng đã đâm chiếc Long châm cuối cùng vào phần đầu của mình.
"Lâm thần y, tôi nghe nói y thuật của anh thiên hạ vô song. Bây giờ anh đang muốn tăng sức mạnh của bản thân sao? Tôi rất tò mò về phương pháp này của anh. Với những cây kim bạc nhỏ này, anh có thể tăng sức mạnh của mình lên bao nhiêu kia chứ?”
Hỏa Tôn mỉm cười nói.
"Người ngoài xem náo nhiệt, người bên trong mới hiểu huyền cơ. Nếu không hiểu y thuật, đương nhiên không thể hiểu được. Chiếu thức này của tôi không phải để tăng thực lực, mà là để giải trừ cấm chế”.
Lâm Chính nhắm mắt lại, khàn giọng nói.
"Giải trừ cấm chế?"
Hỏa Tôn hơi sững lại.
“Chắc anh cũng biết cơ thể con người có nhiều cơ chế tự bảo vệ. Chúng tồn tại nhằm bảo vệ sức khỏe và sự an toàn của cơ thể. Chẳng hạn như hệ thống miễn dịch hay khả năng tự phục hồi của da,..! Đây đều là những cơ chế tự vệ tự nhiên của cơ thể con người!"
"Nhưng đối với một võ giả mà nói, những cơ chế tự bảo vệ này mặc dù rất tốt, nhưng trong đó có một số cơ chế sẽ hạn chế sức mạnh của họ!"
"Mà bây giờ, tôi đang giả trừ tất cả những cơ chế này!"
“Nếu làm theo những gì anh nói thì không phải anh sẽ chết sao?”
Hỏa Tôn hơi nhíu mày.
"Tôi có thể chết, nhưng... các người nhất định sẽ chết trước tôi!"
Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt đen sâu như vực thẳm không đáy nhìn chằm chằm vào Hỏa Tôn...
Chương 5308: Muốn thử chút không?
Cảm nhận được uy lực toát ra từ Lâm Chính, Hỏa Tôn hai vai như bị hai ngọn núi đè lên, cảm giác vô cùng nặng nề.
Quả là sức mạnh kinh thiên!
Một chiêu thức vô cùng đáng gờm!
Chuyện gì thế này?
Người trước mặt có thể khiến Hoả Tôn hắn cảm thấy như vậy sao?
Hỏa Tôn khó có thể tin được mình cũng có lúc cảm thấy sợ hãi như vậy!
Đồng tử của hắn dường như cũng đang rực cháy.
"Ngông cuồng! Đúng là ngông cuồng! Lâm thần y, tôi biết y thuật của anh phi phàm, cũng biết võ công của anh phi phàm, nhưng anh căn bản không hiểu. Quy luật của thế giới này là thiên biến vạn hoá, không ngừng biến đổi. Anh sẽ không bao giờ biết trong giây tiếp theo có thể xuất hiện một sự tồn tại hùng mạnh hơn anh bao nhiêu lần!
Hoả Tôn lạnh lùng nói.
"Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu!"
Lâm Chính trả lời gần như ngay lập tức.
"Vậy tại sao anh còn dám ngạo mạn như vậy?"
Hỏa Tôn cười khẩy.
"Nhưng... không phải con người cũng đang không ngừng tiến bộ sao?"
Lâm Chính đột nhiên hỏi ngược lại.
Anh vừa nói dứt lời, Hỏa Tôn lập tức sững lại và kinh ngạc nhìn anh.
"Anh... anh vừa nói gì thế?"
"Thế giới đang thay đổi, lẽ nào tôi thì không?"
Lâm Chính lạnh lùng nói: "Mỗi một người đều đang tiến bộ, thực lực của họ cũng tăng lên. Khi chúng ta đạt tới một cảnh giới nhất định, không phải là chúng ta thích ứng với thế giới, mà là thế giới đang thích ứng với chúng ta. Có hiểu không?"
Lâm Chính đang đứng ở vị trí của mình để nói ra những lời này.
Tất nhiên, anh không nói về trình độ võ thuật mà là về trình độ y thuật của mình.
Lâm Chính không bao giờ chùn bước trước bất cứ cao thủ nào dám thách thức anh về Y Đạo, bất kể bọn họ là ai và đến từ đâu!
Anh thậm chí còn mong muốn những kẻ đáng sợ này ra tay với mình để có thể học lỏm được những chiêu thức hay ho của chúng!
Không may thay.
Cho đến nay, không kẻ nào đủ giỏi để khiến anh có hứng thú trong lĩnh vực này.
"Nguỵ biện! Đúng là một sự ngụy biện!"
Hỏa Tôn liên tục lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Nếu như anh đang sợ hãi thì cứ nói thẳng, không cần phải nói những lời nực cười này với tôi!"
“Có vẻ như anh nghe không hiểu”.
Lâm Chính liên tục lắc đầu.
“Tại sao tôi phải nghe lời của một đống cặn bã cơ chứ?”
Hỏa Tôn bình tĩnh nói, rồi đột nhiên lắc tay.
"Lên!"
Vù!
Xung quanh Lâm Chính, một vòng lửa lập tức bùng cháy.
Những ngọn lửa cuồng nộ này giống như một bức tường vây chặt lấy anh.
"Anh nên ngồi trong đống tro tàn vô tận này mà từ từ suy nghĩ về cái gọi là con đường Y Đạo của anh đi nhé!"
Hỏa Tôn khẽ mỉm cười và nhanh chóng siết chặt bàn tay
Bức tường lửa đáng sợ xung quanh Lâm Chính ngày càng tiến lại gần anh hơn.
Nhiệt độ cao đáng sợ bắt đầu nướng chín mọi thứ xung quanh Lâm Chính từng chút một.
Mặt đất tan chảy và không khí bị đốt cháy.
Vào thời điểm này, ngoại trừ cơ thể Lâm Chính, dường như mọi thứ có thể bốc cháy được đều đã đốt cháy.
Thế nhưng.
Lâm Chính mặt không cảm xúc, vẫn đứng đó nhìn Hoả Tôn bằng vẻ mặt thờ ơ.
"Sao vậy? Có chút thủ đoạn vặt vãnh này mà muốn tiêu diệt tôi thì có phải hơi hoang tưởng không?"
Hỏa Tôn hơi giật mình, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện Lâm Chính hoàn toàn không bị hỏa lực của mình ảnh hưởng, hắn chợt hiểu ra điều gì đó.
"Anh... khả năng kháng lửa của anh cao như vậy, chẳng lẽ... anh cũng có thể điều khiển hỏa lực sao?"
"Muốn biết phải không?"
Lâm Chính gần như buột miệng nói ra.
Anh vừa dứt lời, Hoả Tôn như ngưng thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính.
"Anh... anh thực sự..."
"Không sai”.
Lâm Chính chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa nhỏ bảy màu.
"Muốn thử chút không?"
Chương 5309: Thử dị hoả của tôi xem!
Nhìn thấy ngọn lửa nhỏ đầy màu sắc, Hỏa Tôn đột nhiên run rẩy, trong mắt hắn ngập tràn vẻ khiếp sợ.
"Đây... đây là thần hỏa sao? Đây... đây là Thánh Huyền thần hỏa... Sao có thể... anh... làm sao có thể điều khiển được ngọn lửa này?"
Hỏa Tôn run rẩy hét lên.
"Thánh Huyền thần hỏa?"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Có vẻ sau khi giải trừ cấm chế trên cơ thể và sử dụng sức mạnh Chân Long để kích hoạt dị hoả thì dị hoả của tôi đã đạt đến cảnh giới Thánh Huyền thần hoả... Không tồi, loại dị hoả này có lẽ đủ để đối phó với anh rồi!”
"Sức mạnh Chân Long? Anh nói gì cơ? Thứ anh sử dụng là sức mạnh Chân Long sao?"
Trong con ngươi của Hỏa Tôn như có ngọn lửa nhưng ánh mắt của hắn thì vẫn lạnh lùng thấu xương: "Anh... quả thực có liên quan tới long mạch dưới lòng đất!"
"Tất nhiên, ngay cả cái chết của A Hải và những người khác cũng có liên quan đến tôi”.
Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Anh quả nhiên là kẻ sát hại mấy người A Hải!"
Đám người của Đại hội vô cùng phẫn nộ.
"Không”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không giết, bọn họ đã tự sát! Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, biết trước dù có quay lại cũng không thể nào ăn nói với Đại hội, cho nên mới lựa chọn tự sát. Nếu thật sự muốn định ra một hung thủ, vậy hung thủ cũng chính là Đại hội, chính các người đã ép chết bọn họ!
"Anh... đừng có ngậm máu phun người!"
"Giảo biện! Đúng là giảo biện!"
"Sao có thể nói chúng tôi ép A Hải tới đường cùng? Chính anh là kẻ phá hỏng nhiệm vụ của A Hải, khiến bọn họ tuyệt vọng nên mới tự sát!"
"Lâm thần y, anh đúng là độc ác!"
Những tiếng la ó giận dữ liên tục vang lên.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Chính không hề thay đổi.
Anh căn bản không hề quan tâm đến đám người này.
Sở dĩ anh nói những điều này chỉ là để những người này có thể chết minh bạch một chút.
"Đừng nói nhảm nữa! Lâm thần y, biến thành tro bụi đi!"
Hỏa Tôn chắp hai tay lại và gầm lên giận dữ.
Phừng phừng phừng phừng...
Ngọn lửa xung quanh lập tức tiến tới, muốn nuốt chửng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn đi về phía bức tường lửa.
"Cái gì?"
Hỏa Tôn sửng sốt.
Lâm Chính dễ dàng đi xuyên qua bức tường lửa và đứng trước mặt Hỏa Tôn.
Bức tường lửa đủ để nung chảy cả tầng Long Cung này không có tác dụng gì với Lâm Chính.
"Giờ đến lượt tôi cho anh xem ngọn lửa của tôi rồi chứ?"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó một tay nhanh như chớp đặt lên vai Hoả Tôn.
"Không hay rồi!"
Hỏa Tôn kinh hãi và lập tức nhảy lùi lại.
Nhưng ngay lúc hắn vừa nhảy lùi lại.
Vù!
Một ngọn thần hoả trực tiếp bốc cháy từ trên vai Hoả Tôn.
Hỏa Tôn như phát điên, dùng hết sức lực để dập tắt ngọn lửa, nhưng làm cách nào cũng không thể dập tắt được!
Hơn nữa, ngọn lửa đầy màu sắc này càng lúc càng lan nhanh trên cơ thể hắn.
Nếu tiếp tục như vậy, một khi bị ngọn lửa nhiều màu nuốt chửng, Hoả Tôn chắc chắn chỉ còn đường chết!
Không được!
Hỏa Tôn nghiến răng, trực tiếp giơ lòng bàn tay lên, biến nó thành một con dao và tự chém vào vai mình.
Phập!
Cánh tay đang cháy phừng phừng của Hỏa Tôn rơi xuống đất, máu phun ra từ vết chém trên vai.
Tất cả đám người đang canh giữ lối vào của Đại hội đều chết lặng.
"Việc này... làm sao có thể?"
"Không phải Hoả Tôn đại nhân bất khả chiến bại sao?"
"Thật hay giả vậy?"
"Hoả Tôn đại nhân không thể đánh bại Lâm thần y?"
"Tôi đang mơ phải không?"
Mấy người kia đều bị sốc.
"A Mậu!"
Một người của Đại hội trầm giọng nói: "Cậu mau chóng rời khỏi đây, trở về Đại hội thông báo chuyện này cho tất cả các vị đại nhân. Chúng tôi sẽ canh gác ở đây!"
"Được!"
Người đàn ông tên A Mậu lập tức quay lưng rời đi.
Nhưng Lâm Chính ở bên này ngay lập tức nhận thấy A Mậu đang rời đi. Anh bỏ Hoả Tôn sang một bên, lao về phía A Mậu...
Chương 5310: Đành phải giết anh trước
Nhìn thấy Lâm Chính lao về phía mình, đám người kia cảm thấy áp lực tăng vọt. Dưới sự áp đảo của sức mạnh Chân Long, những người này ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Nhưng họ không lùi bước mà nhanh chóng thi triển chiêu thức của mình.
"Ngăn hắn lại!"
"Sử dụng thiết bị để kìm hãm sức mạnh của hắn!"
"Được!"
Mấy người kia hô lên.
Quần áo trên người họ đột nhiên lóe lên những vệt sáng màu xanh.
Những tia sáng này lan tỏa ra mọi hướng như những gợn sóng.
Lâm Chính lập tức bị gợn sóng bao phủ, cảm thấy sức mạnh Chân Long trong cơ thể bị thứ gì đó ngăn cản nên đột nhiên lưu chuyển chậm lại.
Hơi thở của Lâm Chính trở nên gấp gáp.
Sức mạnh anh sử dụng là sức mạnh thuần khiết và nguyên thuỷ nhất của Long Mạch tộc.
Vậy mà sức mạnh đó lại bị pháp khí của Đại hội hạn chế. Mặc dù ảnh hưởng không lớn, nhưng nếu là Long lực bình thường, e rằng lúc này đã bị thiết bị này hoàn toàn kiểm soát.
Lâm Chính hừ lạnh, dồn lực chống lại những gợn sóng và tấn công đám người kia.
"Chết đi!"
Lâm Chính gầm lên và giơ lòng bàn tay lên.
Sức mạnh Chân Long vô tận biến thành đao khí sắc bén chém về phía những người này.
Sức mạnh đủ để xé nát không gian này ngay lập tức xuyên qua cơ thể họ.
Đám người lập tức ngừng chuyển động, bị Lâm Chính một đao giết chết.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức đuổi theo người của Đại hội đang bỏ chạy.
Nhưng ngay khi anh bắt đầu di chuyển.
Bùm!
Bùm!
Bùm...
Mặt đất dưới chân anh đột nhiên nứt ra, sau đó những bàn tay bằng nham thạch đáng sợ vươn ra từ vết nứt, trực tiếp tóm lấy chân Lâm Chính.
Lâm Chính buộc phải dừng lại.
Anh nhìn về phía sau.
Đó là Hỏa Tôn.
Thân thể bị thương của hắn bắt đầu từ từ lành lại, trên người hắn xuất hiện một lượng lớn vật chất giống như nham thạch. Loại vật chất này đang điên cuồng sửa chữa những bộ phận bị tổn thương trên cơ thể hắn.
Cảnh tượng này khiến người ta tê dại da đầu.
Chiêu thức này rốt cuộc là gì?
Đồng tử của Lâm Chính co rút lại.
Anh chưa bao giờ nhìn thấy điều gì kỳ lạ đến thế.
Cứ như thể người trước mặt không phải bằng xương bằng thịt mà là một dạng vật chất được tạo thành từ nham thạch.
Mặc kệ đi.
Lâm Chính đưa tay ra, mạnh mẽ bẻ gãy đôi bàn tay dung nham đang giữ chân mình.
Rắc!
Bàn tay bị bẻ gãy.
Lâm Chính quay người và lao về phía lối ra.
Nhưng giây tiếp theo.
Vù vù vút vút...
Vô số dung nham hình dạng như xúc tu uốn lượn nhất loạt lao về phía Lâm Chính.
"Anh chạy không thoát đâu!"
Hỏa Tôn gầm lên, những xúc tu lúc này cũng quấn quanh người hắn như một sinh vật sống.
Lâm Chính tiếp tục sử dụng sức mạnh Chân Long để cắt đứt những xúc tu nham thạch này.
Nhưng chúng dường như dài vô tận, dù Lâm Chính có xoay xở thế nào cũng không thể cắt đứt được tất cả các xúc tu này.
"Hoả lực của tôi quả thực không bằng Thánh Huyền thần hỏa của anh. Nhưng anh cũng không thể dùng Thánh Huyền thần hỏa giết chết tôi! Bởi vì bản thân tôi đã là một ngọn lửa, mặc dù không thể đánh bại nhưng tôi có thể cầm chân anh! Lâm thần y, bộ mặt thật của anh sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, sớm muộn gì anh cũng sẽ bị Đại hội chúng tôi tiêu diệt! Anh trốn không thoát đâu! Ha ha ha ha..."
Hỏa Tôn cười lớn.
Lâm Chính không nói gì, ánh mắt dán chặt vào Hỏa Tôn.
Bởi vì bị Hoả Tôn cầm chân nên rõ ràng anh không thể đuổi theo A Mậu vừa bỏ chạy.
"Trong trường hợp đó, tôi sẽ tiêu diệt anh trước!"
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Giết tôi không dễ dàng vậy đâu!"
Hỏa Tôn cười khẩy.
“Nếu dị hoả không giết được anh, vậy còn băng thì sao?”
Lâm Chính lạnh lùng nói, sau đó từ từ giơ tay lên. Bàn tay đang bao bọc trong ngọn lửa của anh đột nhiên bị bao phủ bởi những tầng sương giá.
Trong phút chốc, nhiệt độ toàn bộ không gian giảm mạnh.
Hỏa Tôn sửng sốt, nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khó tin.
"Anh thực sự... điều khiển được sức mạnh băng hoả?”
Bình luận facebook