-
Chương 5291-5295
Chương 5291: Cơ hội cuối cùng
"Đây là cái gì?"
Lâm Chính nhận lấy tập tài liệu rồi vừa lật xem vừa trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười không nói gì.
Nhưng cùng với ngón tay không ngừng lật tài liệu, nét mặt Lâm Chính càng lúc càng biến đổi một cách đặc sắc.
"Những thứ này chẳng phải đều là chuyện của Thương Minh sao? Tại sao Đại hội lại đột nhiên can thiệp?"
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, mặt không cảm xúc, nói: “Chẳng lẽ Thương Minh đang muốn thoát ly khỏi Đại hội?”
"Sao có thể như vậy?"
Người phụ nữ đeo kính cười nói: “Thương Minh được Đại hội ủng hộ, nên đương nhiên nằm dưới sự kiểm soát của Đại hội. Tuy nhiên, đà phát triển của Thương Minh những năm gần đây quá nhanh. Hơn nữa có nhiều thế lực từ khắp mọi nơi gia nhập vào Thương Minh khiến tình hình nội bộ trở nên phức tạp. Đại hội nhiều khi cũng không dễ dàng can dự vào một số chuyện trong nội bộ của Thương Minh, vì vậy Đại hội đang có kế hoạch bỏ qua Thương Minh và trực tiếp tham gia vào một số vấn đề!"
"Cho nên Đại hội đang có dự định trực tiếp tiến vào Giang Thành?"
"Đúng".
"Các người muốn vào Giang Thành là việc của các người, tại sao lại tới tìm tôi? Thế nào? Lẽ nào các người thực sự cho rằng thành phố này là của họ Lâm? Đây là thành phố của Long Quốc, không phải của riêng tôi. Cho nên các người muốn tới đây không cần phải hỏi ý tôi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Lâm thần y hiểu lầm rồi, không phải chúng tôi đang hỏi xin ý kiến của anh, chúng tôi chỉ đang thông báo cho anh biết".
Người phụ nữ đeo kính khẽ mỉm cười, sau đó lại lấy ra mấy tờ giấy từ trong chiếc túi bên cạnh, đẩy tới trước mặt Lâm Chính.
"Ngoài ra, chúng tôi hy vọng Lâm thần y có thể ký vào những hợp đồng này!"
Lâm Chính liếc nhìn nội dung hợp đồng, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Anh cầm mấy tờ giấy lên và bắt đầu đọc.
Anh đọc nó vô cùng cẩn thận.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt Lâm Chính sa sầm lại.
“Đại hội sẽ… chiếm một nửa số tài nguyên khai thác được ở vực Diệt Vong sao?”
Lâm Chính buông tờ hợp đồng xuống, lạnh lùng nói: "Các vị, các vị làm như vậy không phải là rất quá đáng rồi sao?"
"Chúng tôi sẽ phái người đến vực Diệt Vong để khai thác, anh chỉ cần giao một nửa diện tích tài nguyên cho Đại hội chúng tôi quản lý!"
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười đáp.
"Tại sao tôi phải giao nó cho các người?"
Lâm Chính hừ lạnh: "Vực Diệt Vong này là do Liên minh Thanh Huyền đổ xương máu chiến đấu giành được. Nguồn lợi này liên quan đến toàn bộ Liên minh. Giờ Đại hội các người mở miệng ra là muốn nuốt chửng một nửa. Cô nghĩ tôi có thể đồng ý với điều kiện này sao?”
"Lâm thần y có vẻ không tự nguyện?"
"Cô có thể bỏ hai từ 'có vẻ' đi!"
“Nhưng anh không có quyền từ chối".
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu cười nói: "Đại hội làm như vậy là để duy trì sự ổn định của Đại hội. Chỉ khi Đại hội ổn định thì trật tự thế giới này mới không sụp đổ. Lâm thần y, nếu anh không chịu giao thì chúng tôi chỉ có thể tự mình đoạt lấy. Anh cũng từng nói vực Diệt Vong là do Liên minh Thanh Huyền chiến đấu mà giành được, nếu đã như vậy tôi nghĩ Đại hội cũng sẽ không tốn nhiều công sức để giành được nó!"
"Như vậy nghĩa là Đại hội định khai chiến với tôi?"
Nét mặt Lâm Chính thoáng hiện vẻ hung tợn.
"Lâm thần y, có vẻ như anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Đối với anh mà nói, Đại hội không cần dùng tới hai chữ 'khai chiến'!"
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu.
Lâm Chính trầm ngâm không đáp.
"Lâm thần y, anh yên tâm. Đại hội cũng sẽ trả cho anh lợi ích xứng đáng chứ không phải lấy không. Hơn nữa chỉ cần anh đặt bút ký vào đây thì Đại hội cũng đã nợ anh một mối ân tình. Có thể trở thành ân nhân của Đại hội không phải chuyện tầm thường. Anh nên trân trọng cơ hội này chứ không phải ở đây than ngắn thở dài!"
Người phụ nữ đeo kính nâng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi cười nói: "Tôi sẽ cho anh một tiếng đồng hồ, hy vọng anh có thể ký tên. Sau một tiếng nữa, anh sẽ không còn cơ hội!"
Chương 5292: Xẻo thịt
Một tiếng?
Trên thực tế, đây không phải là giới hạn mà người phụ nữ đeo kính có thể đặt ra cho Lâm Chính.
Cô ta thực ra chỉ muốn thưởng thức tách cà phê này trong yên bình.
Bởi vì theo cô ta, Lâm Chính căn bản không có quyền từ chối.
Lâm Chính vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào hợp đồng trước mặt, như thể công tắc hoạt động trên cơ thể anh vừa bị ấn nút tạm dừng.
Nhưng cuối cùng, anh cũng cầm cây bút trên bàn lên và ký ba chữ “Lâm thần y”.
Người phụ nữ đeo kính nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trên thực tế, hợp đồng này không có chút lợi ích nào đối với Lâm Chính.
Suy cho cùng thì đây là một hợp đồng do Đại hội đồng đơn phương soạn thảo, thậm chí còn không được công chứng.
Nhưng với cô ta, điều đó không quan trọng.
Bởi điều Đại hội mong muốn là dò xét thái độ của Lâm thần y.
"Lâm thần y, anh thật sự là một người thông minh. Có thể hợp tác với Đại hội nhiều năm như vậy, xem ra danh tiếng của anh cũng không phải là hữu danh vô thực!"
Người phụ nữ đeo kính cất bản hợp đồng đi và mỉm cười nói.
“Hình ảnh của Đại hội trong ấn tượng của tôi hoàn toàn khác”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Trước đây tôi luôn cho rằng Đại hội chỉ đơn giản là một tổ chức tồn tại nhằm duy trì trật tự thế giới. Bây giờ xem ra trước đây tôi đã suy nghĩ quá nông cạn”.
"Việc đó cũng không thể trách anh”.
Người phụ nữ đeo kính nhún vai, cười nói: “Đại hội quả thực có trách nhiệm duy trì trật tự, nhưng anh cũng nên hiểu rằng trật tự được thiết lập và duy trì không phải bằng lời nói mà bằng nắm đấm. Đại hội phải tự làm cho mình lớn mạnh, như vậy mới có thể khiến những kẻ khác tuân thủ quy tắc do Đại hội đề ra. Mà sức mạnh đó đương nhiên phải đến từ sự tích luỹ tài lực. Đại hội không phải tổ chức từ thiện, anh có hiểu không?”
“Quân tử yêu tiền cũng chẳng có gì sai, nhưng làm thế này thì khác gì ăn cướp?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Không, không, không, Lâm thần y, anh đang hiểu lầm sao? Chúng tôi không cướp gì của anh, chúng tôi chỉ đang hợp tác với anh thôi, không phải có hợp đồng ở đây rồi sao?"
Người phụ nữ đeo kính lắc lắc bản hợp đồng trong tay, sau đó cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi đứng dậy rời đi.
"À đúng rồi, Lâm thần y, khoảng hai ngày nữa, người của Đại hội sẽ tới vực Diệt Vong. Anh nên dặn dò người của liên minh Thanh Huyền trước, tốt nhất đừng để xảy ra những hiểu lầm không đáng có. Hội nghịcủa Đại hội sắp được tổ chức, đây là thời điểm hết sức nhạy cảm, dù là bất cứ chuyện gì Đại hội cũng sẽ không nhẹ tay như trước nữa. Cho nên, tôi hy vọng Lâm thần y có thể thận trọng hơn một chút!”
Sau đó, người phụ nữ bước ra khỏi quán cà phê.
Lâm Chính không nói gì, châm một điếu thuốc, ngồi trong quán cà phê trầm mặc.
"Ăn hiếp người quá đáng! Đúng là ăn hiếp người quá đáng!"
Từ Thiên nhanh chóng bước vào trong quán cà phê, tức giận nhìn chằm chằm về phía cửa, sau đó lo lắng nói: "Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ chúng ta cứ để bọn chúng xẻo thịt chúng ta như vậy sao?"
“Vậy chẳng lẽ ông định đối đầu trực diện với chúng?”
Lâm Chính liếc nhìn ông ta hỏi.
"Tại sao chúng ta phải sợ? Cùng lắm thì liều mạng chiến đấu với chúng thôi!"
Từ Thiên tức giận nói.
"Liều mạng? Tôi cũng có nghĩ đến việc này, bởi tôi biết nếu hai bên đánh nhau, có thể tôi sẽ không chết, nhưng có những người khác sẽ chết”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Từ Thiên chợt giật mình.
"Từ Thiên, ông không hiểu, trên thế gian này có thể có cao thủ mạnh đến mức nào? Không ai biết, trong Đại hội có quá nhiều bí mật, hiểu biết của chúng ta về Đại hội quá ít ỏi. Nhưng may mắn thay, chúng ta vẫn còn cơ hội, nên giờ chúng ta chịu nhịn một chút vậy”.
Lâm Chính lấy điện thoại di động ra, nhìn vào lịch rồi lạnh lùng nói: "Nhưng không sao, chúng ta còn nửa năm nữa!"
"Nửa năm? Chủ tịch Lâm, sau nửa năm nữa chuyện gì sẽ xảy ra?"
Từ Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Nửa năm nữa, Đại hội sẽ bắt đầu. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho họ một cái kết”.
Lâm Chính khàn giọng đáp.
Chương 5293: Một tấc đất cũng không giữ được!
Ngày hôm sau, một đội quân tiến vào vực Diệt Vong.
Nam Ly thành chủ và những người khác cũng đã nhận được tin tức.
Sau khi biết tin sẽ mất đi một nửa số tài nguyên, cả liên minh Thanh Huyền nháo nhào cả lên.
Không ai có thể hiểu nổi những chuyện đang xảy ra.
"Bọn chúng dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà bắt chúng ta giao nộp một nửa số tài nguyên?"
"Lâm minh chủ đã lãnh đạo chúng ta chiến đấu giành lấy vực Diệt Vong. Bây giờ, thứ Đại hội chó má nào đó lại há miệng ra yêu cầu chúng ta giao nộp một nửa tài nguyên của vực Diệt Vong? Không! Tuyệt đối không thể!"
"Có giỏi thì đám Đại hội chó má đó đến đây thử xem, muốn chúng ta hai tay dâng cho chúng à? Đừng có mơ!"
Những tiếng la ó giận dữ vang vọng khắp Liên minh Thanh Huyền.
Nhưng Nam Ly thành chủ hiểu rõ tính cách của Lâm Chính.
"Trừ phi bị ép vào tình huống vạn bất đắc dĩ, Lâm minh chủ tuyệt đối sẽ không bao giờ dâng cho bọn chúng tài nguyên như vậy, chắc chắn minh chủ có nỗi khổ tâm".
Nam Ly thành chủ thở dài, chỉ có thể lựa lời an ủi mọi người.
Lễ bàn giao sẽ được tổ chức ngay ngày hôm đó.
Người của Đại hội có vẻ rất vội vàng.
Nam Ly thành chủ và Tường Vân tông chủ đại diện cho vực Diệt Vong, ký kết thoả thuận với người của Đại hội tại trụ sở của Liên minh.
"Khu vực phía Nam của vực Diệt Vong, từ sông Thanh Lưu đến núi Vạn Tòng đều nằm dưới sự kiểm soát của Đại hội. Tất cả người dân của vực Diệt Vong sống ở khu vực này đều phải rời đi!"
Đại biểu của Đại hội mỉm cười nói.
"Cái gì? Làm sao... sao có thể như vậy được?"
Ái Nhiễm là người đầu tiên đứng lên phản đối, cô ấy lạnh lùng hét lên: “Cho dù Lâm minh chủ là người chinh phục vực Diệt Vong, nhưng anh ấy cũng chưa từng can thiệp vào đời sống của người dân ở đây. Người dân sinh sống ở đâu thì cứ ở yên đó, sao có thể bảo họ bỏ quê hương của mình cơ chứ?"
"Nói không sai. Vị đại nhân này, nếu ông làm như vậy thì sao người dân có thể đồng ý? Chúng tôi cũng ăn nói với người dân vực Diệt Vong thế nào được?"
Nam Ly thành chủ khàn giọng nói: "Đại nhân, tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận thêm về vấn đề này”.
"Thảo luận?"
Người đại diện của Đại hội nhếch môi cười khinh thường: “Hình như các người đang hiểu lầm rồi phải không? Tôi không thương lượng mà đang ra lệnh cho các người. Các người không có quyền từ chối. Chúng tôi phải khai thác khu vực này, cho nên không cho phép người dân sinh sống ở đây. Đương nhiên, nếu bọn chúng cố chấp không chịu di dời, chúng tôi cũng sẽ không thúc ép nữa. Có điều nếu chúng làm ảnh hưởng tới tiến độ khai thác tài nguyên của chúng tôi, vậy thì đừng trách chúng tôi vô tình”.
"Ông...."
Mọi người đều tức giận và nghiến răng ken két.
“Mọi người bình tĩnh, tất cả xin hãy bình tĩnh!”
Mặc dù trong lòng Nam Ly thành chủ cũng vô cùng phẫn nộ nhưng những lúc thế này quan trọng nhất là giữ cái đầu lạnh.
Ông ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Chúng tôi cần thời gian để giải quyết chuyện này, ít nhất cũng phải cho chúng tôi nửa tháng để tái định cư cho những cư dân này đúng không? Dân cư sống ở đó cũng không phải là ít, chúng tôi đâu thể giải quyết xong ngay lập tức?”
"Tôi cho ông nhiều nhất là năm ngày”.
Đại biểu của Đại hội đáp.
"Năm ngày?"
"Không thể nào!"
"Đó là việc sắp xếp nơi ăn chốn ở cho hàng nghìn người. Sao chúng tôi có thể chuyển hết người dân đi chỉ trong năm ngày?"
Những người trong Liên minh Thanh Huyền vô cùng tức giận và hét lên.
"Có làm được hay không là việc của các người. Tóm lại, chúng tôi chỉ có thể cho các người năm ngày. Sau năm ngày, Đại hội người sẽ chính thức tiến vào vực Diệt Vong!"
Đại biểu Đại hội lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng rồi xoay người rời đi.
"Thật ra các người còn may mắn chán. Nếu không phải trong Đại hội có người nói đỡ cho Lâm minh chủ của các người thì vực Diệt Vong này, một tấc đất các người cũng không giữ được!"
Đại biểu Đại hội nói dứt lời, cả đoàn người lập tức rời khỏi đó.
Chương 5294: Phong sát
Lâm Chính đang ngồi trong văn phòng trụ sở Dương Hoa, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Người kia không ai khác chính là Tửu Ngọc.
Sau khi vực Diệt Vong xảy ra chuyện, ông ta đã lặn lội từ long mạch dưới lòng đất tới đây.
"Những kẻ xưng là Đại hội đó sau khi vào vực Diệt Vong đã lập tức khai thông ba con đường đi tới long mạch dưới lòng đất. Những con đường này trước nay đều ít người biết đến, sau khi thông đường, bọn chúng đã phái người tới rừng của tộc Long Mạch, điều tra chuyện những vệ binh của Đại hội bị tiêu diệt trước kia. Đồng thời, cũng phái người tới cấm địa của tộc Long Mạch để điều tra. Đại nhân, chỉ e đám người này đã phát hiện ra có người đã lấy đi truyền thừa rồi”.
Tửu Ngọc nói với vẻ mặt nghiêm lại.
“Toàn bộ tộc Long Mạch đã bị giải tán rồi sao?”
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Bọn họ đã chuyển đến thành phố khác. Để ngăn cản người trong Đại hội tìm thấy họ, người của chúng tôi đã sắp xếp để bọn họ rời khỏi long mạch dưới lòng đất, sau đó di chuyển đến vực Diệt Vong, rồi sau đó tới Giang Thành”.
Tửu Ngọc đáp.
“Chắc chắn trong Long Mạch tộc đang có một bí mật gì đó mà Đại hội không muốn người khác biết, hơn nữa tôi còn chưa tìm ra bí mật này”.
Lâm Chính trầm giọng nói: “Nếu không Đại hội sẽ không tốn công sức đào bới Long Mạch tộc như vậy”.
“Khi tôi rời đi đã nhận được tin tức có người nhìn thấy người của Đại hội vận chuyển khí tài đến rừng của tộc Long Mạch. Chỉ e rằng bọn chúng đang định lập cứ điểm ở đây”.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính khàn giọng nói: "Phái người theo dõi, nhưng hãy cẩn thận. Nhân tiện, có tin tức gì từ từ phía Thương Lan Phúc không?"
"Hiện tại vẫn chưa có gì”.
Tửu Ngọc lắc đầu.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, điện thoại trong túi lập tức rung lên.
Tửu Ngọc nhìn tên người gọi mà giật mình.
Lâm Chính giơ tay ra hiệu.
Tửu Ngọc lập tức đưa điện thoại cho anh.
Lâm Chính nhìn tên người gọi tới là Ngự Bích Hồng.
"Bích Hồng, là tôi, Lâm Chính".
Lâm Chính nhấn nút nghe điện thoại.
"Lâm đại nhân?"
Ngự Bích Hồng ở đầu bên kia điện thoại có chút kinh ngạc.
"Có chuyện gì thế?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Ngự Bích Hồng im lặng một lúc, sau đó khàn giọng nói: "Đại nhân, Thương Lan Phúc đã đưa người vào Long Cung theo yêu cầu của anh, nhưng có điều..."
"Có điều gì?"
"Có điều... Thương Lan Phúc tiến vào Long Cung chưa được bao lâu thì người của Đại hội ập tới phong toả Long Cung".
Ngự Bích Hồng đáp.
"Cái gì?"
Lâm Chính hơi thở dồn dập, sau đó vội vàng hỏi: "Những người trong Đại hội có biết Thương Lan Phúc đang ở bên trong không?"
"Có lẽ là không biết, nhưng người của Đại hội không hiểu rõ kết cấu bên trong của Long Cung. Hơn nữa, một phần Long Cung đã sụp đổ, cho nên bọn chúng chỉ mới vừa tiến vào tầng một!"
"Tìm cách liên lạc với Thương Lan Phúc, bảo cậu ấy tạm thời ẩn náu trong Long Cung, đừng để người của Đại hội phát hiện!"
Lâm Chính gằn giọng.
Những người được Đại hội phái tới long mạch dưới lòng đất chắc chắn đều là cao thủ hàng đầu.
Những kẻ này không dễ đối phó, hơn nữa còn máu lạnh giết người không thương tiếc.
Chắc chắn thực lực của chúng phải sánh ngang với Long Mạch tộc.
Nếu bọn chúng phát hiện ra Thương Lan Phúc, Thương Lan Phúc chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
"Đại nhân, tôi đã gửi tin nhắn cho Thương Lan Phúc, nhưng tín hiệu ở đây vẫn chưa ổn định, không biết Thương Lan Phúc đã nhận được tin nhắn hay chưa..."
Ngự Bích Hồng thì thầm.
"Cô đang ở đâu?"
“Tôi đang ở ngay bên ngoài Long Cung, vì sợ bị người của Đại hội phát hiện nên tôi đã đi khá xa”.
"Trước tiên tìm cách liên lạc với Thương Lan Phúc, tôi sẽ nghĩ đối sách”.
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Vâng thưa đại nhân!"
Ngự Bích Hồng cúp điện thoại.
Lâm Chính ngồi xuống bàn và im lặng một lúc lâu.
Chương 5295: Chứng minh thế nào?
Những người được Đại hội gửi đến đều là cao thủ phi phàm.
Nếu đối đầu trực diện với họ, Lâm Chính cũng không thể đảm bảo mình sẽ không bị tổn thất gì.
Và nếu thực sự phải giao tranh, thân phận của anh cũng sẽ hoàn toàn bại lộ.
Giờ vẫn chưa phải lúc để đối đầu trực diện với Đại hội.
Nhưng anh cũng phải cứu Thương Lan Phúc.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Chính đôi mắt lạnh lẽo, tay siết chặt thành nắm đấm.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
"Mời vào”.
Lâm Chính thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và nói lớn.
Cánh cửa được đẩy ra, thư ký bước vào văn phòng.
"Chủ tịch Lâm, mấy vị này nói được anh mời tới đây”.
Thư ký mỉm cười nói, sau đó anh nhìn thấy ông Long dẫn mấy người trông cũng già nua như ông ta đi vào văn phòng anh.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Lâm Chính đột nhiên sáng lên.
"Đúng là tôi gọi họ tới. Cô đi pha vài tách trà đi”.
Lâm Chính nói.
"Vâng”.
Thư ký đóng cửa lại.
"Đại nhân!"
Ông Long vội vàng chào hỏi, sau đó mỉm cười giới thiệu: "Đại nhân, đây là những người mà tôi đã giới thiệu với cậu lúc trước. Bọn họ đều là tội nhân bị Long Mạch tộc trục xuất từ nhiều năm về trước”.
“Bên này là ông Hổ, bên kia là ông Cóc, vị còn lại là bà Ngỗng…”
Ông Long giới thiệu từng người một.
Những người già này có cả nam lẫn nữ, hầu hết đều ăn mặc giống như những ông cụ bà cụ tập thể dục trong công viên.
"Hổ? Cóc? Ngỗng?"
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu: "Sao tên mọi người lại kỳ quái như vậy?"
"Đại nhân, thực ra không phải tên của chúng tôi kỳ lạ mà là tên thật của chúng tôi giờ đã không thể sử dụng được nữa”.
Người được gọi là ông Hổ trầm giọng nói: “Từ lúc bị trục xuất khỏi tộc Long Mạch, chúng tôi đã là tội nhân nên không thể sử dụng tên gốc của mình, cho nên mới tùy tiện tự đặt cho mình một biệt danh”.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
"Ông Long, ông nói đứa bé này có thể xá tội cho chúng ta sao? Hừ, nhìn qua cũng không lớn hơn cháu trai của tôi bao nhiêu, sao có thể có năng lực như ông nói được kia chứ?"
Bà già được gọi là Ngỗng kia lạnh lùng nói.
"Bà Ngỗng, không được vô lễ!"
Ông Long mặt biến sắc, lập tức quát lớn: "Vị đại nhân này không phải người thường mà là người tiếp nhận truyền thừa của Thần Long, cũng là thủ lĩnh mới của tộc Long Mạch và là hy vọng duy nhất để tộc Long Mạch phục hung trở lại, sao bà dám nói cậu ấy như vậy?”
"Ông Long, ông năm nay đã hơn trăm tuổi, tôi cảm thấy thị lực của ông bắt đầu có vấn đề. Một thanh niên trông không có gì đặc biệt như thế này, sao có thể là người kế thừa Thần Long?"
Bà Ngỗng cười khinh bỉ.
"Ông Long, ông đừng có đùa với chúng tôi! Thời gian của chúng tôi rất quý giá!"
Ông Cóc không nhịn được lên tiếng.
"Các người… Các người..."
Ông Long tức đến nỗi không biết phải nói gì.
Có điều, lúc này Lâm Chính khẽ mỉm cười, hỏi thẳng: "Hình như các vị tiền bối đang nghi ngờ thân phận của tôi?"
"Cậu có muốn chứng minh thân phận của mình không?"
Bà Ngỗng bình tĩnh hỏi.
“Nếu các vị tiền bối cảm thấy cần thiết thì tôi sẽ làm”.
Lâm Chính nhún vai.
"Hừm, được rồi, vậy cậu chứng minh đi”.
Bà Ngỗng hừ một tiếng, sau đó giơ tay lên không trung, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Gràoo!
Một luồng Long lực quét về phía anh.
Long lực này mặc dù không quá mạnh, nhưng lại luồn lách khéo léo, khiến cho đối thủ khó lòng đỡ được.
Nhưng…
Lâm Chính không hề nhúc nhích, anh chỉ lặng lẽ đứng đó mặc cho Long lực bao trùm lấy mình.
Bịch!
Long lực đánh vào người Lâm Chính, phát ra một tiếng động khẽ như tiếng pháo nổ.
Và sau đó... không có gì xảy ra nữa...
"Đây là cái gì?"
Lâm Chính nhận lấy tập tài liệu rồi vừa lật xem vừa trầm giọng hỏi.
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười không nói gì.
Nhưng cùng với ngón tay không ngừng lật tài liệu, nét mặt Lâm Chính càng lúc càng biến đổi một cách đặc sắc.
"Những thứ này chẳng phải đều là chuyện của Thương Minh sao? Tại sao Đại hội lại đột nhiên can thiệp?"
Lâm Chính đặt tài liệu xuống, mặt không cảm xúc, nói: “Chẳng lẽ Thương Minh đang muốn thoát ly khỏi Đại hội?”
"Sao có thể như vậy?"
Người phụ nữ đeo kính cười nói: “Thương Minh được Đại hội ủng hộ, nên đương nhiên nằm dưới sự kiểm soát của Đại hội. Tuy nhiên, đà phát triển của Thương Minh những năm gần đây quá nhanh. Hơn nữa có nhiều thế lực từ khắp mọi nơi gia nhập vào Thương Minh khiến tình hình nội bộ trở nên phức tạp. Đại hội nhiều khi cũng không dễ dàng can dự vào một số chuyện trong nội bộ của Thương Minh, vì vậy Đại hội đang có kế hoạch bỏ qua Thương Minh và trực tiếp tham gia vào một số vấn đề!"
"Cho nên Đại hội đang có dự định trực tiếp tiến vào Giang Thành?"
"Đúng".
"Các người muốn vào Giang Thành là việc của các người, tại sao lại tới tìm tôi? Thế nào? Lẽ nào các người thực sự cho rằng thành phố này là của họ Lâm? Đây là thành phố của Long Quốc, không phải của riêng tôi. Cho nên các người muốn tới đây không cần phải hỏi ý tôi".
Lâm Chính lắc đầu.
"Lâm thần y hiểu lầm rồi, không phải chúng tôi đang hỏi xin ý kiến của anh, chúng tôi chỉ đang thông báo cho anh biết".
Người phụ nữ đeo kính khẽ mỉm cười, sau đó lại lấy ra mấy tờ giấy từ trong chiếc túi bên cạnh, đẩy tới trước mặt Lâm Chính.
"Ngoài ra, chúng tôi hy vọng Lâm thần y có thể ký vào những hợp đồng này!"
Lâm Chính liếc nhìn nội dung hợp đồng, đồng tử đột nhiên co rút lại.
Anh cầm mấy tờ giấy lên và bắt đầu đọc.
Anh đọc nó vô cùng cẩn thận.
Nhưng rất nhanh sau đó, sắc mặt Lâm Chính sa sầm lại.
“Đại hội sẽ… chiếm một nửa số tài nguyên khai thác được ở vực Diệt Vong sao?”
Lâm Chính buông tờ hợp đồng xuống, lạnh lùng nói: "Các vị, các vị làm như vậy không phải là rất quá đáng rồi sao?"
"Chúng tôi sẽ phái người đến vực Diệt Vong để khai thác, anh chỉ cần giao một nửa diện tích tài nguyên cho Đại hội chúng tôi quản lý!"
Người phụ nữ đeo kính mỉm cười đáp.
"Tại sao tôi phải giao nó cho các người?"
Lâm Chính hừ lạnh: "Vực Diệt Vong này là do Liên minh Thanh Huyền đổ xương máu chiến đấu giành được. Nguồn lợi này liên quan đến toàn bộ Liên minh. Giờ Đại hội các người mở miệng ra là muốn nuốt chửng một nửa. Cô nghĩ tôi có thể đồng ý với điều kiện này sao?”
"Lâm thần y có vẻ không tự nguyện?"
"Cô có thể bỏ hai từ 'có vẻ' đi!"
“Nhưng anh không có quyền từ chối".
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu cười nói: "Đại hội làm như vậy là để duy trì sự ổn định của Đại hội. Chỉ khi Đại hội ổn định thì trật tự thế giới này mới không sụp đổ. Lâm thần y, nếu anh không chịu giao thì chúng tôi chỉ có thể tự mình đoạt lấy. Anh cũng từng nói vực Diệt Vong là do Liên minh Thanh Huyền chiến đấu mà giành được, nếu đã như vậy tôi nghĩ Đại hội cũng sẽ không tốn nhiều công sức để giành được nó!"
"Như vậy nghĩa là Đại hội định khai chiến với tôi?"
Nét mặt Lâm Chính thoáng hiện vẻ hung tợn.
"Lâm thần y, có vẻ như anh đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Đối với anh mà nói, Đại hội không cần dùng tới hai chữ 'khai chiến'!"
Người phụ nữ đeo kính lắc đầu.
Lâm Chính trầm ngâm không đáp.
"Lâm thần y, anh yên tâm. Đại hội cũng sẽ trả cho anh lợi ích xứng đáng chứ không phải lấy không. Hơn nữa chỉ cần anh đặt bút ký vào đây thì Đại hội cũng đã nợ anh một mối ân tình. Có thể trở thành ân nhân của Đại hội không phải chuyện tầm thường. Anh nên trân trọng cơ hội này chứ không phải ở đây than ngắn thở dài!"
Người phụ nữ đeo kính nâng tách cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm rồi cười nói: "Tôi sẽ cho anh một tiếng đồng hồ, hy vọng anh có thể ký tên. Sau một tiếng nữa, anh sẽ không còn cơ hội!"
Chương 5292: Xẻo thịt
Một tiếng?
Trên thực tế, đây không phải là giới hạn mà người phụ nữ đeo kính có thể đặt ra cho Lâm Chính.
Cô ta thực ra chỉ muốn thưởng thức tách cà phê này trong yên bình.
Bởi vì theo cô ta, Lâm Chính căn bản không có quyền từ chối.
Lâm Chính vẫn im lặng, nhìn chằm chằm vào hợp đồng trước mặt, như thể công tắc hoạt động trên cơ thể anh vừa bị ấn nút tạm dừng.
Nhưng cuối cùng, anh cũng cầm cây bút trên bàn lên và ký ba chữ “Lâm thần y”.
Người phụ nữ đeo kính nhìn thấy cảnh này, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Trên thực tế, hợp đồng này không có chút lợi ích nào đối với Lâm Chính.
Suy cho cùng thì đây là một hợp đồng do Đại hội đồng đơn phương soạn thảo, thậm chí còn không được công chứng.
Nhưng với cô ta, điều đó không quan trọng.
Bởi điều Đại hội mong muốn là dò xét thái độ của Lâm thần y.
"Lâm thần y, anh thật sự là một người thông minh. Có thể hợp tác với Đại hội nhiều năm như vậy, xem ra danh tiếng của anh cũng không phải là hữu danh vô thực!"
Người phụ nữ đeo kính cất bản hợp đồng đi và mỉm cười nói.
“Hình ảnh của Đại hội trong ấn tượng của tôi hoàn toàn khác”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Trước đây tôi luôn cho rằng Đại hội chỉ đơn giản là một tổ chức tồn tại nhằm duy trì trật tự thế giới. Bây giờ xem ra trước đây tôi đã suy nghĩ quá nông cạn”.
"Việc đó cũng không thể trách anh”.
Người phụ nữ đeo kính nhún vai, cười nói: “Đại hội quả thực có trách nhiệm duy trì trật tự, nhưng anh cũng nên hiểu rằng trật tự được thiết lập và duy trì không phải bằng lời nói mà bằng nắm đấm. Đại hội phải tự làm cho mình lớn mạnh, như vậy mới có thể khiến những kẻ khác tuân thủ quy tắc do Đại hội đề ra. Mà sức mạnh đó đương nhiên phải đến từ sự tích luỹ tài lực. Đại hội không phải tổ chức từ thiện, anh có hiểu không?”
“Quân tử yêu tiền cũng chẳng có gì sai, nhưng làm thế này thì khác gì ăn cướp?”
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Không, không, không, Lâm thần y, anh đang hiểu lầm sao? Chúng tôi không cướp gì của anh, chúng tôi chỉ đang hợp tác với anh thôi, không phải có hợp đồng ở đây rồi sao?"
Người phụ nữ đeo kính lắc lắc bản hợp đồng trong tay, sau đó cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm rồi đứng dậy rời đi.
"À đúng rồi, Lâm thần y, khoảng hai ngày nữa, người của Đại hội sẽ tới vực Diệt Vong. Anh nên dặn dò người của liên minh Thanh Huyền trước, tốt nhất đừng để xảy ra những hiểu lầm không đáng có. Hội nghịcủa Đại hội sắp được tổ chức, đây là thời điểm hết sức nhạy cảm, dù là bất cứ chuyện gì Đại hội cũng sẽ không nhẹ tay như trước nữa. Cho nên, tôi hy vọng Lâm thần y có thể thận trọng hơn một chút!”
Sau đó, người phụ nữ bước ra khỏi quán cà phê.
Lâm Chính không nói gì, châm một điếu thuốc, ngồi trong quán cà phê trầm mặc.
"Ăn hiếp người quá đáng! Đúng là ăn hiếp người quá đáng!"
Từ Thiên nhanh chóng bước vào trong quán cà phê, tức giận nhìn chằm chằm về phía cửa, sau đó lo lắng nói: "Chủ tịch Lâm, chẳng lẽ chúng ta cứ để bọn chúng xẻo thịt chúng ta như vậy sao?"
“Vậy chẳng lẽ ông định đối đầu trực diện với chúng?”
Lâm Chính liếc nhìn ông ta hỏi.
"Tại sao chúng ta phải sợ? Cùng lắm thì liều mạng chiến đấu với chúng thôi!"
Từ Thiên tức giận nói.
"Liều mạng? Tôi cũng có nghĩ đến việc này, bởi tôi biết nếu hai bên đánh nhau, có thể tôi sẽ không chết, nhưng có những người khác sẽ chết”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Từ Thiên chợt giật mình.
"Từ Thiên, ông không hiểu, trên thế gian này có thể có cao thủ mạnh đến mức nào? Không ai biết, trong Đại hội có quá nhiều bí mật, hiểu biết của chúng ta về Đại hội quá ít ỏi. Nhưng may mắn thay, chúng ta vẫn còn cơ hội, nên giờ chúng ta chịu nhịn một chút vậy”.
Lâm Chính lấy điện thoại di động ra, nhìn vào lịch rồi lạnh lùng nói: "Nhưng không sao, chúng ta còn nửa năm nữa!"
"Nửa năm? Chủ tịch Lâm, sau nửa năm nữa chuyện gì sẽ xảy ra?"
Từ Thiên ngạc nhiên hỏi.
"Nửa năm nữa, Đại hội sẽ bắt đầu. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cho họ một cái kết”.
Lâm Chính khàn giọng đáp.
Chương 5293: Một tấc đất cũng không giữ được!
Ngày hôm sau, một đội quân tiến vào vực Diệt Vong.
Nam Ly thành chủ và những người khác cũng đã nhận được tin tức.
Sau khi biết tin sẽ mất đi một nửa số tài nguyên, cả liên minh Thanh Huyền nháo nhào cả lên.
Không ai có thể hiểu nổi những chuyện đang xảy ra.
"Bọn chúng dựa vào đâu? Dựa vào đâu mà bắt chúng ta giao nộp một nửa số tài nguyên?"
"Lâm minh chủ đã lãnh đạo chúng ta chiến đấu giành lấy vực Diệt Vong. Bây giờ, thứ Đại hội chó má nào đó lại há miệng ra yêu cầu chúng ta giao nộp một nửa tài nguyên của vực Diệt Vong? Không! Tuyệt đối không thể!"
"Có giỏi thì đám Đại hội chó má đó đến đây thử xem, muốn chúng ta hai tay dâng cho chúng à? Đừng có mơ!"
Những tiếng la ó giận dữ vang vọng khắp Liên minh Thanh Huyền.
Nhưng Nam Ly thành chủ hiểu rõ tính cách của Lâm Chính.
"Trừ phi bị ép vào tình huống vạn bất đắc dĩ, Lâm minh chủ tuyệt đối sẽ không bao giờ dâng cho bọn chúng tài nguyên như vậy, chắc chắn minh chủ có nỗi khổ tâm".
Nam Ly thành chủ thở dài, chỉ có thể lựa lời an ủi mọi người.
Lễ bàn giao sẽ được tổ chức ngay ngày hôm đó.
Người của Đại hội có vẻ rất vội vàng.
Nam Ly thành chủ và Tường Vân tông chủ đại diện cho vực Diệt Vong, ký kết thoả thuận với người của Đại hội tại trụ sở của Liên minh.
"Khu vực phía Nam của vực Diệt Vong, từ sông Thanh Lưu đến núi Vạn Tòng đều nằm dưới sự kiểm soát của Đại hội. Tất cả người dân của vực Diệt Vong sống ở khu vực này đều phải rời đi!"
Đại biểu của Đại hội mỉm cười nói.
"Cái gì? Làm sao... sao có thể như vậy được?"
Ái Nhiễm là người đầu tiên đứng lên phản đối, cô ấy lạnh lùng hét lên: “Cho dù Lâm minh chủ là người chinh phục vực Diệt Vong, nhưng anh ấy cũng chưa từng can thiệp vào đời sống của người dân ở đây. Người dân sinh sống ở đâu thì cứ ở yên đó, sao có thể bảo họ bỏ quê hương của mình cơ chứ?"
"Nói không sai. Vị đại nhân này, nếu ông làm như vậy thì sao người dân có thể đồng ý? Chúng tôi cũng ăn nói với người dân vực Diệt Vong thế nào được?"
Nam Ly thành chủ khàn giọng nói: "Đại nhân, tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận thêm về vấn đề này”.
"Thảo luận?"
Người đại diện của Đại hội nhếch môi cười khinh thường: “Hình như các người đang hiểu lầm rồi phải không? Tôi không thương lượng mà đang ra lệnh cho các người. Các người không có quyền từ chối. Chúng tôi phải khai thác khu vực này, cho nên không cho phép người dân sinh sống ở đây. Đương nhiên, nếu bọn chúng cố chấp không chịu di dời, chúng tôi cũng sẽ không thúc ép nữa. Có điều nếu chúng làm ảnh hưởng tới tiến độ khai thác tài nguyên của chúng tôi, vậy thì đừng trách chúng tôi vô tình”.
"Ông...."
Mọi người đều tức giận và nghiến răng ken két.
“Mọi người bình tĩnh, tất cả xin hãy bình tĩnh!”
Mặc dù trong lòng Nam Ly thành chủ cũng vô cùng phẫn nộ nhưng những lúc thế này quan trọng nhất là giữ cái đầu lạnh.
Ông ta hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: “Chúng tôi cần thời gian để giải quyết chuyện này, ít nhất cũng phải cho chúng tôi nửa tháng để tái định cư cho những cư dân này đúng không? Dân cư sống ở đó cũng không phải là ít, chúng tôi đâu thể giải quyết xong ngay lập tức?”
"Tôi cho ông nhiều nhất là năm ngày”.
Đại biểu của Đại hội đáp.
"Năm ngày?"
"Không thể nào!"
"Đó là việc sắp xếp nơi ăn chốn ở cho hàng nghìn người. Sao chúng tôi có thể chuyển hết người dân đi chỉ trong năm ngày?"
Những người trong Liên minh Thanh Huyền vô cùng tức giận và hét lên.
"Có làm được hay không là việc của các người. Tóm lại, chúng tôi chỉ có thể cho các người năm ngày. Sau năm ngày, Đại hội người sẽ chính thức tiến vào vực Diệt Vong!"
Đại biểu Đại hội lập tức đứng dậy, chắp tay sau lưng rồi xoay người rời đi.
"Thật ra các người còn may mắn chán. Nếu không phải trong Đại hội có người nói đỡ cho Lâm minh chủ của các người thì vực Diệt Vong này, một tấc đất các người cũng không giữ được!"
Đại biểu Đại hội nói dứt lời, cả đoàn người lập tức rời khỏi đó.
Chương 5294: Phong sát
Lâm Chính đang ngồi trong văn phòng trụ sở Dương Hoa, bình tĩnh nhìn người trước mặt.
Người kia không ai khác chính là Tửu Ngọc.
Sau khi vực Diệt Vong xảy ra chuyện, ông ta đã lặn lội từ long mạch dưới lòng đất tới đây.
"Những kẻ xưng là Đại hội đó sau khi vào vực Diệt Vong đã lập tức khai thông ba con đường đi tới long mạch dưới lòng đất. Những con đường này trước nay đều ít người biết đến, sau khi thông đường, bọn chúng đã phái người tới rừng của tộc Long Mạch, điều tra chuyện những vệ binh của Đại hội bị tiêu diệt trước kia. Đồng thời, cũng phái người tới cấm địa của tộc Long Mạch để điều tra. Đại nhân, chỉ e đám người này đã phát hiện ra có người đã lấy đi truyền thừa rồi”.
Tửu Ngọc nói với vẻ mặt nghiêm lại.
“Toàn bộ tộc Long Mạch đã bị giải tán rồi sao?”
Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Bọn họ đã chuyển đến thành phố khác. Để ngăn cản người trong Đại hội tìm thấy họ, người của chúng tôi đã sắp xếp để bọn họ rời khỏi long mạch dưới lòng đất, sau đó di chuyển đến vực Diệt Vong, rồi sau đó tới Giang Thành”.
Tửu Ngọc đáp.
“Chắc chắn trong Long Mạch tộc đang có một bí mật gì đó mà Đại hội không muốn người khác biết, hơn nữa tôi còn chưa tìm ra bí mật này”.
Lâm Chính trầm giọng nói: “Nếu không Đại hội sẽ không tốn công sức đào bới Long Mạch tộc như vậy”.
“Khi tôi rời đi đã nhận được tin tức có người nhìn thấy người của Đại hội vận chuyển khí tài đến rừng của tộc Long Mạch. Chỉ e rằng bọn chúng đang định lập cứ điểm ở đây”.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính khàn giọng nói: "Phái người theo dõi, nhưng hãy cẩn thận. Nhân tiện, có tin tức gì từ từ phía Thương Lan Phúc không?"
"Hiện tại vẫn chưa có gì”.
Tửu Ngọc lắc đầu.
Nhưng ông ta vừa dứt lời, điện thoại trong túi lập tức rung lên.
Tửu Ngọc nhìn tên người gọi mà giật mình.
Lâm Chính giơ tay ra hiệu.
Tửu Ngọc lập tức đưa điện thoại cho anh.
Lâm Chính nhìn tên người gọi tới là Ngự Bích Hồng.
"Bích Hồng, là tôi, Lâm Chính".
Lâm Chính nhấn nút nghe điện thoại.
"Lâm đại nhân?"
Ngự Bích Hồng ở đầu bên kia điện thoại có chút kinh ngạc.
"Có chuyện gì thế?"
Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Ngự Bích Hồng im lặng một lúc, sau đó khàn giọng nói: "Đại nhân, Thương Lan Phúc đã đưa người vào Long Cung theo yêu cầu của anh, nhưng có điều..."
"Có điều gì?"
"Có điều... Thương Lan Phúc tiến vào Long Cung chưa được bao lâu thì người của Đại hội ập tới phong toả Long Cung".
Ngự Bích Hồng đáp.
"Cái gì?"
Lâm Chính hơi thở dồn dập, sau đó vội vàng hỏi: "Những người trong Đại hội có biết Thương Lan Phúc đang ở bên trong không?"
"Có lẽ là không biết, nhưng người của Đại hội không hiểu rõ kết cấu bên trong của Long Cung. Hơn nữa, một phần Long Cung đã sụp đổ, cho nên bọn chúng chỉ mới vừa tiến vào tầng một!"
"Tìm cách liên lạc với Thương Lan Phúc, bảo cậu ấy tạm thời ẩn náu trong Long Cung, đừng để người của Đại hội phát hiện!"
Lâm Chính gằn giọng.
Những người được Đại hội phái tới long mạch dưới lòng đất chắc chắn đều là cao thủ hàng đầu.
Những kẻ này không dễ đối phó, hơn nữa còn máu lạnh giết người không thương tiếc.
Chắc chắn thực lực của chúng phải sánh ngang với Long Mạch tộc.
Nếu bọn chúng phát hiện ra Thương Lan Phúc, Thương Lan Phúc chắc chắn sẽ gặp rắc rối.
"Đại nhân, tôi đã gửi tin nhắn cho Thương Lan Phúc, nhưng tín hiệu ở đây vẫn chưa ổn định, không biết Thương Lan Phúc đã nhận được tin nhắn hay chưa..."
Ngự Bích Hồng thì thầm.
"Cô đang ở đâu?"
“Tôi đang ở ngay bên ngoài Long Cung, vì sợ bị người của Đại hội phát hiện nên tôi đã đi khá xa”.
"Trước tiên tìm cách liên lạc với Thương Lan Phúc, tôi sẽ nghĩ đối sách”.
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Vâng thưa đại nhân!"
Ngự Bích Hồng cúp điện thoại.
Lâm Chính ngồi xuống bàn và im lặng một lúc lâu.
Chương 5295: Chứng minh thế nào?
Những người được Đại hội gửi đến đều là cao thủ phi phàm.
Nếu đối đầu trực diện với họ, Lâm Chính cũng không thể đảm bảo mình sẽ không bị tổn thất gì.
Và nếu thực sự phải giao tranh, thân phận của anh cũng sẽ hoàn toàn bại lộ.
Giờ vẫn chưa phải lúc để đối đầu trực diện với Đại hội.
Nhưng anh cũng phải cứu Thương Lan Phúc.
Phải làm thế nào đây?
Lâm Chính đôi mắt lạnh lẽo, tay siết chặt thành nắm đấm.
Cộc cộc cộc.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa.
"Mời vào”.
Lâm Chính thoát ra khỏi dòng suy nghĩ và nói lớn.
Cánh cửa được đẩy ra, thư ký bước vào văn phòng.
"Chủ tịch Lâm, mấy vị này nói được anh mời tới đây”.
Thư ký mỉm cười nói, sau đó anh nhìn thấy ông Long dẫn mấy người trông cũng già nua như ông ta đi vào văn phòng anh.
Nhìn thấy cảnh này, mắt Lâm Chính đột nhiên sáng lên.
"Đúng là tôi gọi họ tới. Cô đi pha vài tách trà đi”.
Lâm Chính nói.
"Vâng”.
Thư ký đóng cửa lại.
"Đại nhân!"
Ông Long vội vàng chào hỏi, sau đó mỉm cười giới thiệu: "Đại nhân, đây là những người mà tôi đã giới thiệu với cậu lúc trước. Bọn họ đều là tội nhân bị Long Mạch tộc trục xuất từ nhiều năm về trước”.
“Bên này là ông Hổ, bên kia là ông Cóc, vị còn lại là bà Ngỗng…”
Ông Long giới thiệu từng người một.
Những người già này có cả nam lẫn nữ, hầu hết đều ăn mặc giống như những ông cụ bà cụ tập thể dục trong công viên.
"Hổ? Cóc? Ngỗng?"
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu: "Sao tên mọi người lại kỳ quái như vậy?"
"Đại nhân, thực ra không phải tên của chúng tôi kỳ lạ mà là tên thật của chúng tôi giờ đã không thể sử dụng được nữa”.
Người được gọi là ông Hổ trầm giọng nói: “Từ lúc bị trục xuất khỏi tộc Long Mạch, chúng tôi đã là tội nhân nên không thể sử dụng tên gốc của mình, cho nên mới tùy tiện tự đặt cho mình một biệt danh”.
"Tôi hiểu rồi”.
Lâm Chính gật đầu.
"Ông Long, ông nói đứa bé này có thể xá tội cho chúng ta sao? Hừ, nhìn qua cũng không lớn hơn cháu trai của tôi bao nhiêu, sao có thể có năng lực như ông nói được kia chứ?"
Bà già được gọi là Ngỗng kia lạnh lùng nói.
"Bà Ngỗng, không được vô lễ!"
Ông Long mặt biến sắc, lập tức quát lớn: "Vị đại nhân này không phải người thường mà là người tiếp nhận truyền thừa của Thần Long, cũng là thủ lĩnh mới của tộc Long Mạch và là hy vọng duy nhất để tộc Long Mạch phục hung trở lại, sao bà dám nói cậu ấy như vậy?”
"Ông Long, ông năm nay đã hơn trăm tuổi, tôi cảm thấy thị lực của ông bắt đầu có vấn đề. Một thanh niên trông không có gì đặc biệt như thế này, sao có thể là người kế thừa Thần Long?"
Bà Ngỗng cười khinh bỉ.
"Ông Long, ông đừng có đùa với chúng tôi! Thời gian của chúng tôi rất quý giá!"
Ông Cóc không nhịn được lên tiếng.
"Các người… Các người..."
Ông Long tức đến nỗi không biết phải nói gì.
Có điều, lúc này Lâm Chính khẽ mỉm cười, hỏi thẳng: "Hình như các vị tiền bối đang nghi ngờ thân phận của tôi?"
"Cậu có muốn chứng minh thân phận của mình không?"
Bà Ngỗng bình tĩnh hỏi.
“Nếu các vị tiền bối cảm thấy cần thiết thì tôi sẽ làm”.
Lâm Chính nhún vai.
"Hừm, được rồi, vậy cậu chứng minh đi”.
Bà Ngỗng hừ một tiếng, sau đó giơ tay lên không trung, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Gràoo!
Một luồng Long lực quét về phía anh.
Long lực này mặc dù không quá mạnh, nhưng lại luồn lách khéo léo, khiến cho đối thủ khó lòng đỡ được.
Nhưng…
Lâm Chính không hề nhúc nhích, anh chỉ lặng lẽ đứng đó mặc cho Long lực bao trùm lấy mình.
Bịch!
Long lực đánh vào người Lâm Chính, phát ra một tiếng động khẽ như tiếng pháo nổ.
Và sau đó... không có gì xảy ra nữa...
Bình luận facebook