• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (127 Viewers)

  • Chương 5286-5290

Chương 5286: Chị tìm người khác đi

Nghe vậy, trong lòng Lâm Chính không khỏi có chút thắt lại, tai hơi dỏng lên nghe ngóng xem người ở đầu dây bên kia nói gì.

"Tiểu Nhu, chị biết em đã kết hôn, nhưng em vẫn chưa tổ chức tiệc cưới. Trong số bạn bè chúng ta có bao nhiêu người biết em đã kết hôn kia chứ? Không sao cả, giúp chị chút thôi, không có gì nghiêm trọng, chỉ là hình thức thôi mà..."

Người ở đầu bên kia điện thoại thuyết phục.

"Nhưng... ngày mai chị kết hôn. Giờ chị mới gọi cho em, cho dù em có đồng ý làm phù dâu cho chị thì em cũng đâu chuẩn bị kịp?"

"Sao không kịp được chứ? Chỉ cần sáng mai em dậy sớm và đến địa điểm chị gửi, thợ trang điểm của chị sẽ thay quần áo và trang điểm cho em. Đừng lo gì cả, tất cả đều hết sức đơn giản. Em chỉ cần trang điểm và thay đồ, nó không phức tạp như em nghĩ đâu".

"Việc này..."

"Tiểu Nhu, em đang giận chị phải không?"

"Việc này... làm gì có cơ chứ?"

“Chắc chắn là em đang giận chị, đêm trước ngày cưới mới mời em thực sự là lỗi của chị. Nhưng em phải nghe chị giải thích. Vốn chị định gọi điện mời em đầu tiên, nhưng điện thoại di động cũ của chị bị mất. Sau khi đăng ký sim mới, vô tình làm mất không ít số điện thoại. Chị cũng phải hỏi thăm mấy người bạn cũ mới xin được số điện thoại của em, hôm nay tìm được số rồi mới vội vàng gọi cho em đó. Tiểu Nhu, thực sự không phải chị quên em đâu mà”.

Người bên kia điện thoại có chút kích động, ngay cả giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào như sắp khóc...

Tô Nhu nghe được những lời này thì lập tức mềm lòng.

Cô không biết trả lời thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính nhấn nút tắt mic, sau đó hỏi: "Em có muốn đi không?"

"Thành thật mà nói, em cũng không muốn đi lắm. Nhưng cô ấy đã nói tới vậy rồi, nếu em không đi... hình như không hay cho lắm..."

"Tiểu Nhu, quyền quyết định nằm trong tay em, không ai có thể ép buộc em. Nhưng anh phải nói với em một điều, nếu em quyết định đi, anh nhất định sẽ đi cùng em. Dù sao phù dâu thường là những cô gái chưa chồng, nếu em thực sự đồng ý làm phù dâu cho cô ấy, anh sợ ngày mai sẽ có vô số ong bướm đến làm phiền em!"

Lâm Chính lắc đầu.

"Cũng có lý".

Tô Nhu gật đầu, như thể nghĩ ra điều gì đó, cười nói: "Ngày mai anh đi cùng em được không?"

"Miễn em vui là được".

Lâm Chính mỉm cười, cũng không nhiều lời nữa.

Tô Nhu nghĩ ngợi một lát, sau đó bật lại mic điện thoại: "Được, em đồng ý sẽ làm phù dâu cho chị!"

"Thật sao? Tiểu Nhu vạn tuế, chị biết chỉ có em tốt với chị nhất! Hu hu hu..."

Cô gái ở đầu bên kia điện thoại còn cố tình thút thít vài tiếng.

"Được rồi, được rồi, mặc dù em đồng ý làm phù dâu cho chị nhưng em vẫn có một điều kiện, đó là ngày mai chồng em sẽ cùng đến đó!"

Tô Nhu mỉm cười.

"Cái gì?"

Người ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt, sau đó vội vàng nói: "Tô Nhu, chuyện này... sao có thể làm như vậy được?"

"Có gì mà không được chứ?"

Tô Nhu nhướng mày.

"Em là phù dâu, nếu em dẫn chồng đi cùng mà bị người khác phát hiện thì chẳng phải chị sẽ bị mất mặt sao?"

"Không phải chính chị nói chỉ là hình thức, mang tính tượng trưng thôi sao? Tại sao còn sợ xấu hổ?"

Tô Nhu tò mò hỏi.

"Tóm lại là không được!"

Người ở đầu bên kia điện thoại từ chối.

"Nếu vậy thì... hay là chị tìm người khác đi".

Tô Nhu cũng không chiều theo ý đối phương, mỉm cười trả lời rồi cúp điện thoại...
Chương 5287: Đứng ngẩn ra đó làm gì?

"Không, không, không! Tiểu Nhu, đừng cúp máy, chị đồng ý! Chị đồng ý không phải được rồi sao!"

Người ở đầu bên kia điện thoại hoảng sợ, vội vàng hét lên, cuối cùng cũng chịu đồng ý.

Tô Nhu nghe vậy, nhân cơ hội nói tiếp: “Em đồng ý làm phù dâu vì muốn giúp chị, em cũng không mong được báo đáp hay gì cả. Yêu cầu của em chỉ có vậy thôi, em sẽ đưa chồng em đi cùng. Hơn nữa, em không rõ các nghi thức trong đám cưới của chị như thế nào, nếu có thể phối hợp chắc chắn em sẽ toàn tâm phối hợp. Nhưng nếu có việc gì khiến em khó xử thì em chắc chắn sẽ từ chối. Như vậy chị không có vấn đề gì chứ?"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Than ôi, có phải đám cưới của thổ phỉ đâu mà em phải lo những vấn đề đó. Tiểu Nhu, em cần gì phải cẩn trọng và nhạy cảm như vậy?"

Giọng nói trong điện thoại không khỏi phàn nàn.

"Dù sao em cũng là người đã có gia đình, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Nếu không, nếu chồng em biết được, lỡ anh ấy ghen thì sao?"

"Chồng em? Tiểu Nhu, cũng không phải là chị chưa từng nghe nói đến chồng em. Anh ta ghen cái gì cơ chứ? Có tư cách gì để ghen?"

Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút khinh thường.

"Chị Yến Tử, chị còn nói như vậy nữa là em sẽ giận đấy!"

Tô Nhu có chút khó chịu.

"Không nói nữa, không nói nữa! Từ nay về sau chị không bao giờ nói như vậy nữa được chưa?"

“Ngày mai mấy giờ cần em qua đó?”

"Năm giờ, dù sao cũng phải trang điểm”.

"Được rồi, đúng năm giờ bọn em sẽ có mặt”.

"Cảm ơn em rất nhiều, Tiểu Nhu. Hẹn gặp em ngày mai”.

Giọng nói trong điện thoại vang lên đầy phấn khích, sau đó nhanh chóng cúp máy.

“Có vẻ như ngày mai em phải dậy sớm rồi”.

Lâm Chính mỉm cười.

"Dù sao ngày mai em cũng không có việc gì, cứ coi như một ngày nghỉ đi vậy".

Tô Nhu nhún vai.

Sau khi hai người ăn xong thì đi bộ về nhà.

Lâm Chính đã lâu không ở nhà.

Mặc dù bây giờ Tô Nhu đã có rất nhiều tiền nhưng cô không mua cho mình một căn nhà lớn hơn mà vẫn sống trong căn nhà cũ.

“Với khả năng tài chính của em hiện tại sao không mua một căn biệt thự để ở?”

Lâm Chính bước vào, cởi áo khoác, ngồi trên ghế sofa mỉm cười.

"Tại sao phải sống trong biệt thự? Rộng như vậy một người ở cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh lại ít khi ở nhà, không biết ở bên ngoài bận làm việc gì nữa”.

Tô Nhu lườm anh một cái, sau đó đi rót một ly nước.

Tô Nhu cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với chỗ ở, dù sao cô cũng thường xuyên ở công ty.

“Nhưng căn nhà này không đủ phòng. Buổi tối anh ngủ ở đâu?”

Lâm Chính cười hỏi.

“Lúc nào rồi vẫn còn hỏi câu này?”

Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh: "Anh còn có thể ngủ ở đâu nữa? Đương nhiên là trong phòng rồi".

Lâm Chính nghe được câu này thì nhịp thở dồn dập, lập tức hiểu ra điều gì đó.

"Được rồi, em đi tắm trước, anh cũng nhanh chóng thay bộ quần áo bẩn trên người đi".

Tô Nhu hừ một tiếng, xoay người trở về phòng.

Lâm Chính sửng sốt.

Như vậy có nghĩa là gì?

Lẽ nào là?

Tim Lâm Chính đột nhiên đập điên cuồng.

Đúng là trời không phụ lòng người.

Xem ra bao nhiêu năm vất vả đều đã được đền đáp, Tô Nhu giờ đã sẵn sàng chấp nhận anh.

Nghĩ đến sự ghét bỏ của cô khi hai người vừa kết hôn và vô số ánh mắt thờ ơ cô từng dành cho anh.

Rồi lại nghĩ đến ánh mắt mê người vừa rồi của Tô Nhu, Lâm Chính cảm thấy máu toàn thân sôi trào.

Ngay lúc Lâm Chính đang ngơ ngác thì cửa phòng tắm mở ra.

Tô Nhu quấn khăn tắm đi ra ngoài, lau tóc ướt.

"Sao anh còn đứng đây? Đi tắm đi!"

Tô Nhu thúc giục.

"Hả? Ồ! Được rồi! Được rồi! Anh đi ngay đây!"

Lâm Chính giật mình, lập tức chạy vào phòng tắm...
Chương 5288: Cái chết của Sở Tử Minh

Lúc Lâm Chính mặc áo choàng tắm, tâm trạng kích động đi ra khỏi phòng tắm thì Tô Nhu đã nằm ngủ ngon lành trên giường.

Lâm Chính bước tới, nhìn khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, tà niệm trong lòng đều tiêu tan.

Anh thực sự có thể nhận ra, Tô Nhu đang muốn phá bỏ rào cản ngăn cách hai người nhiều năm nay.

Cô cảm thấy mình đã đối xử không công bằng với Lâm Chính.

Vậy nên hôm nay cô mới nói những lời đó.

Nhưng thực ra trong lòng cô cũng không có chuẩn bị gì.

Cô cảm thấy sợ hãi.

Cô cũng mệt mỏi.

Lâm Chính cũng không biết sau khi nằm lên chiếc giường này, Tô Nhu đã suy nghĩ những gì.

Nhưng Lâm Chính nhìn thấy Tô Nhu đã ngủ say, thân thể mảnh khảnh còn có chút run rẩy.

"Còn chưa chuẩn bị xong mà đã ép bản thân dâng hiến sao? Đây rốt cuộc là sao? Em đang thương hại anh hả?"

Lâm Chính cười khổ, trầm mặc một lát, sau đó mới kéo chăn nằm lên giường.

Anh không ngủ trên sô pha như trước nữa.

Tuy rằng Tô Nhu chưa chuẩn bị sẵn sàng nhưng Lâm Chính cũng phải có trách nhiệm trong việc này.

Anh phải để Tô Nhu từ từ thích ứng, để cô có thể hoàn toàn mở lòng với anh.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là bản thân Lâm Chính sắp khó mà khống chế được bản thân mình.

Anh nuốt nước bọt và đưa tay ra.

Dù Tô Nhu định thế nào thì anh cũng phải thể hiện sự chủ động một chút chứ?

Nhưng đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị ôm người vợ xinh đẹp của mình vào trong lòng.

Ù ù ù...

Tiếng rung mạnh phát ra từ điện thoại.

Tô Nhu vừa mới ngủ cũng giật mình tỉnh dậy.

Lâm Chính cũng giật mình, vội vàng rút tay lại.

Tô Nhu tựa hồ đã phát hiện ra điều gì đó, mặt cô lập tức đỏ bừng bừng.

Ai lại đi gọi vào giờ khuya thế này?

Lâm Chính muốn chửi thề.

Nhưng khi nhìn thấy người gọi đến là Từ Thiên, anh đành nén cơn giận, vẻ mặt nghiêm túc nhấc máy.

Anh liếc nhìn Tô Nhu.

Tô Nhu tuy đã tỉnh dậy nhưng vẫn giả vờ ngủ, có điều khuôn mặt đỏ bừng đã sớm tố cáo cô.

Nhưng Lâm Chính cũng không lật tẩy, thay vào đó anh mặc áo khoác đi vào phòng khách ấn nút nhận điện thoại.

"Tình hình thế nào?"

Lâm Chính khàn giọng nói.

"Chủ tịch Lâm, Sở Tử Minh chết rồi!"

Từ Thiên ở đầu bên kia điện thoại trầm giọng nói.

"Chết?"

Lâm Chính sững người.

"Đêm nay, ở hồ Giang Thành có người tìm được một thi thể nam giới. Sau khi xác minh danh tính thì phát hiện là Sở Tử Minh. Thời gian tử vong rất ngắn, từ khi phát hiện đến nay có lẽ chỉ có hai ba giờ!"

Từ Thiên nói.

"Hai ba giờ... tức là ngay sau khi rời khỏi trụ sở Dương Hoa thì anh ta lập tức xảy ra chuyện?"

Lâm Chính trầm giọng hỏi.

"Chủ tịch Lâm, có phải ai đó đang cố tình gài bẫy chúng ta không?"

Từ Thiên không kìm được hỏi.

"Tôi không rõ, nhưng khả năng có kẻ muốn vu oan cho chúng ta không cao!"

Lâm Chính trầm giọng nói: “Nếu đối phương thực sự muốn gài bẫy chúng ta, tại sao không ra tay ở trụ sở Dương Hoa? Như vậy chẳng phải càng có lợi hơn sao? Anh ta chết bên bờ hồ chứng tỏ đã bị kẻ khác kéo đến đó...."

"Vậy kẻ này rốt cuộc muốn làm gì?"

"Dù sao thì chắc chắn không phải là chuyện tốt. Từ Thiên, phái người đi kiểm tra. Hãy nhớ, nếu điều tra được thì tốt, còn nếu không điều tra được… thì đừng miễn cưỡng, hiểu không? Bây giờ kẻ địch đang ở trong bóng tối còn chúng ta đang ở ngoài sáng, vì vậy chúng ta phải cực kỳ thận trọng!”

Lâm Chính nghiêm giọng nói.

"Tôi hiểu rồi, chủ tịch Lâm”.

"Ừm”.

Lâm Chính gật đầu rồi cúp điện thoại.

Chuyện xảy ra với Sở Tử Minh nằm ngoài dự liệu của Lâm Chính.

Nếu cái chết này dùng để nhắm vào Dương Hoa thì tình cảnh hiện tại của Lâm Chính không mấy khả quan!

"Rốt cuộc là kẻ nào đang muốn đối phó với mình?"

Lâm Chính lẩm bẩm và quay trở lại phòng ngủ.
Chương 5289: Hãy cẩn thận

Lâm Chính cả đêm ngủ không ngon, trằn trọc thức đến sáng.

Tô Nhu hình như cũng ngủ không ngon, lúc tỉnh dậy mắt cô hơi đỏ.

"Tiểu Nhu, hôm nay anh còn có việc phải làm, anh đi ra ngoài một lát nhé”.

Lâm Chính mặc quần áo vào, xoa xoa thái dương Tô Nhu.

Ngón tay anh nhẹ nhàng massage cho cô, khiến Tô Nhu cảm thấy phần lớn mệt mỏi đều tan biến.

"Kỹ thuật massage của anh đỉnh thật đấy!"

Tô Nhu khá bất ngờ.

"Em cũng có thể gọi anh là Lâm thần y!"

Lâm Chính mỉm cười.

"Anh mà Lâm thần y cái gì chứ, anh đừng có xúc phạm danh tiếng của người khác!"

Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh.

Lâm Chính mỉm cười, không nói gì nữa rồi quay người rời đi.

Sau khi anh xuống dưới nhà, Từ Thiên sớm đã đợi sẵn ở đó.

Lâm Chính lên xe, chiếc xe đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Trong nhà xác của đồn cảnh sát, Lâm Chính dễ dàng tìm thấy thi thể Sở Tử Minh.

Lâm Chính lập tức kiểm tra thi thể của Sở Tử Minh.

Một lúc sau, anh đã đưa ra được kết luận.

"Chủ tịch Lâm, tình hình thế nào?"

Từ Thiên thận trọng thì thầm.

"Là bị dìm chết”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nhưng trước khi chết đuối, anh ta đã bất tỉnh do chấn động mạnh ở phần đầu. Có lẽ đã bị đánh ngất, hôn mê sâu, cho dù rơi xuống nước cũng không thể tỉnh lại!"

"Lâm thần y, đây có phải là một vụ án giết người không?"

Cảnh sát bên cạnh hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Đúng”.

Lâm Chính gật đầu.

“Có vẻ như chúng ta phải thành lập một tổ chuyên án. Đây là một doanh nhân lớn từ tỉnh ngoài tới đây”.

Viên cảnh sát nghe vậy thì cảm thấy khá đau đầu.

"Nếu cần tôi hợp tác điều tra, hãy gọi cho tôi”.

Lâm Chính nói.

"Thật sao? Cảm ơn Lâm thần y rất nhiều!"

Viên cảnh sát nặn ra một nụ cười.

Trên thực tế, trong trường hợp Sở Tử Minh xảy ra chuyện như thế này, Lâm Chính nhất định sẽ bị nghi ngờ.

Dù sao Sở Tử Minh tới Giang Thành làm ăn, anh ta chính là đối thủ của Dương Hoa.

Có điều Lâm Chính tính tình cương trực, cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa anh căn bản không coi Sở Tử Minh là đối thủ.

Nhưng hiện tại xem ra có kẻ đang muốn tạt gáo nước bẩn này lên người anh.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Chính đi thẳng tới xe của Từ Thiên, châm một điếu thuốc.

"Chủ tịch Lâm yên tâm. Tôi và Cung Hỉ Vân sẽ đích thân đi điều tra. Trong vòng ba ngày chúng tôi sẽ cho cậu lời giải thích. Bất kể kẻ nào đã làm ra chuyện này, chúng tôi nhất định không bỏ qua!"

Từ Thiên ngồi vào ghế lái, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Ông không cần làm gì cả”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

"Cái gì?"

Từ Thiên sửng sốt, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nói: "Chủ tịch Lâm, việc này..."

"Nếu đối phương đã có tính toán từ trước thì đây chắc chắn không phải là chuyện có thể dễ dàng điều tra được. Thay vì mò mẫm điều tra không phương hướng, chi bằng đợi đối phương tự tìm tới ta”.

Lâm Chính nói.

"Đối phương tự tìm tới ta?"

Từ Thiên cảm thấy hết sức khó hiểu.

Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên có cuộc gọi đến.

Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tên người gọi thì không khỏi sững lại, sau đó vội vàng ấn nút nghe.

Đầu bên kia điện thoại là giọng của Bạch Hoạ Thủy.

"Bạch minh chủ, có chuyện gì vậy?"

Lâm Chính lập tức hỏi.

Tuy nhiên, Bạch Hoạ Thuỷ không trả lời ngay mà im lặng một lúc lâu.

Không biết qua bao lâu, đầu bên kia mới lên tiếng trả lời.

"Lâm thần y, từ giờ… phải cẩn thận”.

"Cái gì?"

Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng hỏi tiếp.

Nhưng đầu bên kia lập tức cúp máy.

Lâm Chính không thể hiểu được.

Bạch Hỏa Thủy tại sao lại đột nhiên nói như vậy?

Hãy cẩn thận?

Cẩn thận cái gì?

Lâm Chính vẫn chưa hiểu được.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người gõ vào ô cửa kính xe bên cạnh anh...
Chương 5290: Mời xem qua

Nghe thấy âm thanh này, Lâm Chính cau mày nhìn sang bên cạnh.

Anh nhìn thấy vài người mặc vest đang đứng bên ngoài xe.

Trong số đó có một người phụ nữ có mái tóc dài và đeo kính gọng vàng đang gõ nhẹ vào cửa kính ô tô.

Lâm Chính cau mày, ánh mắt anh dừng lại ở chiếc trâm cài trước ngực người phụ nữ.

Chiếc trâm cài có hình chim đại bàng.

Anh vẫn còn nhớ biểu tượng chim đại bàng này.

Đây hình như là biểu tượng của một cơ quan nào đó trực thuộc Đại hội.

Lâm Chính hạ kính xe xuống, mặt không cảm xúc nhìn mấy người bên ngoài, bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì à?"

"Xin lỗi, anh có phải là Lâm thần y không?"

Người phụ nữ đeo kính đứng bên ngoài xe cười hỏi.

"Là tôi”.

"Lâm thần y, anh có tiện nói chuyện không?"

"Tôi đang có việc gấp, để sau đi”.

"Tôi chỉ e là không thể”.

Người phụ nữ đeo kính lắc đầu cười, nói: “Tôi nghĩanh nên tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện với chúng tôi ngay lập tức. Nếu không chúng tôi cũng không thể đảm bảo liệu ngày mai Dương Hoa có còn tồn tại ở đất Giang Thành này hay không”.

Nghe xong những lời này, trong mắt Lâm Chính chợt lóe lên sát ý.

“Cô đang đe dọa tôi đấy à?”

"Lâm thần y, đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang cố cảnh báo anh, có lẽ anh đã biết thân phận của chúng tôi rồi. Đối với chúng tôi, mục tiêu hay đối tượng của mình là ai không quan trọng. Tất cả những gì chúng tôi muốn làm là hoàn thành nhiệm vụmà Đại hội giao phó, chỉ đơn giản vậy thôi!”

Người phụ nữ đeo kính nói với vẻ mặt bất lực.

Lâm Chính im lặng.

Từ Thiên ở phía trước nhìn chằm chằm vào những người bên ngoài cửa sổ xe với vẻ mặt không mấy thiện cảm, đồng thời đưa tay đặt lên báng khẩu súng lục dắt ở thắt lưng.

"Từ Thiên, tốt nhất ông đừng hành động liều lĩnh, nếu không tôi đảm bảo rằng một viên đạn khác còn nhanh hơn viên đạn của ông sẽ găm vào trán ông trước”.

Người phụ nữ đeo kính dường như nhận ra hành động nhỏ của Từ Thiên, mỉm cười nhắc nhở.

Hơi thở của Từ Thiên đông cứng lại, giây tiếp theo, một điểm ngắm màu đỏ xuất hiện trên trán ông ta.

Từ Thiên lập tức cứng đờ, không dám cử động.

"Từ Thiên, tôi nhớ hình như gần đây có quán cà phê của Cung Hỉ Vân?"

Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: "Gọi điện cho Cung Hỉ Vân, bảo cô ấy dọn dẹp nơi đó. Bây giờ chúng ta tới đó đi”.

"Vâng, chủ tịch Lâm!"

Từ Thiên gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số.

“Được đó, tôi cũng khá thích uống cà phê”.

Người phụ nữ đeo kính mỉm cười rồi mở cửa bước vào xe.

Cùng lúc đó, hai người đàn ông mặc vest, vẻ mặt lạnh lùng cũng mở cửa ngồi vào trong xe.

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh Lâm Chính, một trái một phải. Họ chỉ nhìn thẳng về phía trước và không hé răng nửa lờì.

Lâm Chính yên lặng cảm nhận khí tức của hai người này.

Khí tức của họ không mạnh.

Nhưng có một luồng năng lượng rất huyền bí đang lưu chuyển trong cơ thể họ.

Năng lượng này dường như đến từ một loại pháp bảo nào đó.

Lâm Chính cau chặt mày lại.

Chiếc xe chậm rãi khởi động.

Khoảng mười phút sau, xe dừng lại trước một quán cà phê ở ngoại ô.

Quán cà phê rất yên tĩnh, bởi vì là sáng sớm nên trong quán hầu như không có người.

Đoàn người đi thẳng vào trong quán cà phê.

Người phụ nữ đeo kính gọi ly Latte như một thói quen rồi ngồi vào căn phòng ở giữa quán, sau đó ra hiệu cho hai thuộc hạ của mình.

Hai người kia hiểu ý và lập tức đi ra đằng sau.

Chỉ một lát sau, tất cả các thiết bị giám sát trong quán cà phê đều bị tắt, tín hiệu điện thoại di động trong toàn bộ ngôi nhà cũng bị chặn.

"Các người muốn làm gì?"

Từ Thiên bắt đầu lo lắng, lớn tiếng quát.

"Chỉ cần các người không làm gì, chúng tôi cũng sẽ không làm gì”.

Người phụ nữ đeo kính mỉm cười đáp.

Lâm Chính nãy giờ không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi trước mặt người phụ nữ đeo kính.

Người phụ nữ đeo kính lấy ra một tập tài liệu từ trong chiếc túi bên cạnh và đưa cho Lâm Chính.

"Lâm thần y, mời xem qua!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom