-
Chương 5216-5220
Chương 5216: Pháp trận thi thể
"Ọe!".
Nhiều người không chịu nổi mùi tanh gay mũi này, nôn thốc nôn tháo.
Nhất thời, tiếng nôn vang lên không ngớt.
Mặt sàn ở điện ngoài của điện Tế Long cũng đầy chất nôn bẩn thỉu.
Long Tử nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ khẽ quát: "Không còn nhiều thời gian đâu, mau vào nội điện đi, đừng có chậm trễ, nếu không làm hại đến Long tộc, thì chính là tội nhân của Long tộc, biết chưa?".
Mọi người nghe xong đều không dám chần chừ nữa, cố chịu đựng mùi tanh để vào trong.
Nhưng khi đi vào nội điện, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả bọn họ đều kinh hãi.
Cả nội điện đỏ lòm.
Đúng vậy!
Là đỏ lòm!
Hơn nữa còn đỏ như máu!
Nơi này đã được nhuộm bằng máu.
Chính giữa nội điện là một bức tượng đá bàn long khổng lồ.
Bàn long kia khôi ngô uy mãnh, giống như vật sống vậy.
Lấy bàn long này làm trung tâm, xung quanh là những phù triện và phù văn lằng nhằng phức tạp.
Không ai hiểu những phù triện, phù văn này.
Nhưng phía trên không ít phù triện, phù văn là những chiếc đầu lâu màu đỏ máu.
Cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục tu la!
"Hả?".
"Chuyện... chuyện này là sao?".
"Những chiếc đầu lâu này là gì vậy?".
"Tại sao trong nội điện lại có cảnh tượng này?".
Những người bước vào đều giật nảy mình, run rẩy sợ hãi, không biết nên làm gì.
Long Tử tỏ vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ho khan một tiếng rồi trầm giọng quát: "Mọi người đừng lo lắng, những thi hài này đều là của người ngoại tộc".
"Của người ngoại tộc?".
"Long Tử đại nhân, tại sao thi thể của người ngoại tộc lại xuất hiện ở đây?".
Có người không nhịn được hỏi.
"À, đây đều là những tặc nhân ngông cuồng tự ý xông vào lãnh địa của Long tộc, sau khi bị Long Tu bắt được liền giao cho tôi xử lý. Do gần đây pháp trận của Long tộc ta xảy ra vấn đề, cần người tu sửa, nên ta bắt bọn họ tu sửa pháp trận. Không ngờ những người này bất cẩn chạm vào một số điểm cơ quan của pháp trận, khiến năng lượng của pháp trận mất khống chế, liền bỏ mạng tại đây. Thi thể của bọn họ chưa kịp xử lý, nên mọi người đừng hoang mang".
Long Tử nói một tràng dài.
Mọi người nghe thấy thế mới yên tâm hơn chút.
"Long Kỳ! Long Tiếu! Phái ít người dọn dẹp đống xác này đi, những người còn lại hãy tìm điểm trận ở gần mình, khoanh chân ngồi xuống. Tôi phải khởi động pháp trận này để nâng cao thực lực, nhưng mở pháp trận này cần rất nhiều năng lượng. Hiện giờ tôi không có đủ năng lượng, nên cần các vị giúp đỡ, hiểu chưa?".
Long Tử nói.
"Tuân lệnh!".
Mọi người không chút nghi ngờ, lập tức tìm điểm trận ở gần mình rồi ngồi xuống.
Còn hai người tên Long Tiếu và Long Kỳ dẫn theo mấy người dọn dẹp thi thể ở hiện trường.
Bọn họ gom thi thể lại rồi ném ra ngoài pháp trận.
Dù sao tất cả các thi thể đều nằm ở điểm trận, không dọn đi thì tộc nhân không có chỗ mà ngồi.
"Kinh quá đi mất!".
Người tên Long Kỳ vừa chuyển những cái xác nhầy nhụa đi vừa than thở.
"Long Tử đích thân hạ lệnh mà anh còn than thở? Nếu để Long Tử nghe thấy thì chắc chắn sẽ trách phạt anh!".
Long Tiếu trừng mắt nhìn Long Kỳ, sau đó bắt đầu thu dọn thi thể dưới chân mình.
Nhưng hắn vừa ôm thi thể này lên, hình như nhìn thấy gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
"Long Tiếu, sao vậy?".
Thấy Long Tiếu ngây ra như phỗng, Long Kỳ liền nghi hoặc hỏi.
Nhưng Long Tiếu không trả lời, chỉ cầm xương bàn tay của thi thể đưa cho Long Kỳ xem.
Long Kỳ ù ù cạc cạc nhìn xương bàn tay kia.
Một lát sau, hình như anh ta nhận ra sự khác thường nào đó, không khỏi biến sắc.
"Đây... lẽ nào đây là... thi thể của Long Vong?".
Chương 5217: Âm mưu của Long Tử
Cả người Long Kỳ cứng đờ, không dám tin vào mắt mình.
Long Tiếu cầm xương bàn tay còn lại, vuốt ve kĩ càng, trầm giọng nói: "Anh còn nhớ Long Vong không?".
"Sao lại không nhớ? Ba chúng ta cùng nhau lớn lên mà!".
Long Kỳ cố gắng hít thở để bình tĩnh lại, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến anh ta quá chấn động.
Anh ta chắc chắn mình không nhận nhầm.
Xương bàn tay kia chính là của Long Vong.
Bởi vì vết đứt kia không thể bắt chước được.
"Đúng vậy, ba chúng ta cùng nhau lớn lên, lúc đó, chúng ta suốt ngày phân cao thấp. Trong ba người nếu có ai đột phá tu vi, hoặc võ học long lực có tiến triển, thì chắc chắn sẽ bắt hai người còn lại luyện cùng để đấu với nhau. Anh còn nhớ mấy ngón tay này của Long Vong làm sao mà đứt không?".
"Long Ly Thần Công của tôi đại thành, bắt Long Vong so chiêu với tôi, kết quả trong lúc chiến đấu, tôi bất cẩn chặt đứt bốn ngón tay của anh ấy. Tuy có trưởng lão trong tộc chữa trị, có vẻ không đáng lo ngại, nhưng do tác dụng phụ của Long Ly Thần Công, bốn ngón tay của anh ấy mãi không lành hẳn. Vì chuyện này mà tôi áy náy rất lâu, tôi từng nói với anh ấy, chờ công pháp của tôi đại thành, lập được công lao cho tộc, thì sẽ đến gặp Long Tử, xin Long Tử ban cho nước dãi rồng, để loại bỏ di chứng của Long Ly Thần Công, giúp tay anh ấy khỏi hẳn".
Long Kỳ run giọng nói.
"Đúng vậy".
Long Tiếu gật đầu: "Nhưng sau đó Long Vong phạm lỗi lớn, theo tộc quy, anh ấy bị đuổi khỏi Long tộc, cả đời không được quay lại! Đến giờ đã được ba năm!".
"Nhưng... tại sao thi thể của anh ấy lại xuất hiện ở đây?".
Long Kỳ run giọng nói.
"Này, hai cậu còn ngây ra đó làm gì? Không nhanh tay xử lý đống thi thể thối rữa này đi? Nếu làm chậm trễ hành động diệt trừ ngoại địch của Long Tử đại nhân thì hai cậu cứ liệu hồn!".
Một trưởng giả của Long tộc quát Long Tiếu và Long Kỳ.
"Vâng".
Long Tiếu đáp lại, sau đó nháy mắt với Long Kỳ, thu dọn thi thể của Long Vong, mang ra ngoài.
Long Tử đứng ở trên bục liếc nhìn hai người, ánh mắt hơi lóe lên, bắt đầu suy nghĩ, sau đó vẫy người ở bên cạnh lại, nhỏ giọng nói gì đó.
Hai người đến trước cửa, nhưng không ném thi thể ra ngoài, mà đi thẳng ra.
Long Tiếu đi rất nhanh, đến một chỗ rẽ.
"Long Tiếu, sao anh đi nhanh thế? Ra đây làm gì?".
Long Kỳ vội hỏi.
"Nghe đây!".
Long Tiếu ném thi thể trong tay xuống, túm lấy cánh tay Long Kỳ, khẽ gầm lên: "Chúng ta phải vào ngay trong đó, nghĩ cách đưa người nhà của chúng ta đi, rõ chưa?".
"Đưa đi?".
Long Kỳ sửng sốt: "Anh sao vậy Long Tiếu? Đang yên đang lành lại đưa người nhà của chúng ta đi? Đây là Long tộc, chúng ta có thể đi đâu chứ?".
"Đồ ngu này, anh vẫn chưa nhìn ra sao? Long Vong bị hiến tế rồi!".
Long Tiếu khẽ gầm lên.
"Cái gì? Bị hiến tế?".
Long Kỳ kinh hãi, bỗng dưng anh ta nghĩ ra gì đó, liền biến sắc.
"Anh... ý anh là..."
"Từ khi Long Tử nắm quyền Long tộc, năm nào tộc nhân của Long tộc cũng bị giam nhốt hoặc trục xuất vì đủ lý do, tất cả đều mất liên lạc, không ai có thể gặp được bọn họ. Thế nên những thi thể bên trong đều là của tộc nhân chúng ta, bọn họ đã bị Long Tử dùng để luyện công".
Đôi mắt Long Tiếu đỏ ngầu, cắn răng nói: "Bây giờ, Long Tử lại muốn hiến tế cả tộc chúng ta, để anh ta nâng cao thực lực".
"Cái gì?".
Long Kỳ kêu lên thất thanh.
Chương 5218: Mở trận
Những lời nói của Long Tiếu khiến anh ta ngây ra như phỗng.
Hiến tế cả tộc?
Như vậy chẳng phải là diệt cả Long tộc sao?
"Không thể nào... Không… không thể nào..."
Long Kỳ lắp bắp, run giọng nói: "Long Tử là thần của Long tộc chúng ta, là thần bảo vệ của chúng ta, sao... sao anh ta có thể làm ra chuyện này chứ? Tuyệt đối không thể..."
"Long Kỳ, tôi biết anh không muốn tin, nhưng tôi nghĩ chắc chắn lúc đó Long Vong cũng không tin".
Long Tiếu khàn giọng nói: "Để an toàn, tôi nghĩ vẫn nên đón người nhà của chúng ta ra đã rồi tính!".
"Nhưng..."
Long Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, im lặng chấp thuận.
"Vào trong đó đã".
Long Tiếu nhỏ giọng nói.
Nhưng đúng lúc hai người định đi vào nội điện, thì bất ngờ có mấy bóng người đi tới.
Chính là đội cận vệ của Long Tử!
"Long Tiếu, Long Kỳ, các anh ở đây làm gì?".
Đội trưởng đội cận vệ trầm giọng hỏi.
"À, không có gì, chúng tôi đi vứt xương thôi".
Long Tiếu vội giải thích.
"Vậy sao?".
Gã đội trưởng kia liếc nhìn Long Tiếu, sau đó nói: "Mời các anh đi theo tôi, Long Tử muốn gặp các anh!".
"Cái gì?".
Long Kỳ kinh ngạc.
"Có vấn đề gì sao?".
Gã đội trưởng nhìn Long Kỳ.
"Không... không có gì..."
Long Kỳ vội vàng đáp, nhưng trái tim đã vọt lên tận cổ họng.
Đang yên đang lành, sao Long Tử lại muốn gặp bọn họ?
Nhưng bây giờ, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Người của đội cận vệ nhanh chóng dẫn hai người đến tế đài trong nội điện.
Long Tử chắp hai tay sau lưng, đứng đó nhìn hai người.
"Bái kiến Long Tử đại nhân".
"Không biết đại nhân muốn gặp chúng tôi có gì phân phó?".
Long Tiếu coi như không có chuyện gì xảy ra, ôm quyền hành lễ.
"À, chuyện là thế này, lát nữa cử hành nghi thức pháp trận, sẽ có một số quy trình khá phức tạp, tôi cần hai người các anh phối hợp".
Long Tử mỉm cười, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm Long Tiếu, dường như muốn tìm kiếm gì đó từ khuôn mặt hắn.
Nhưng Long Tiếu cố gắng kiềm chế, lúc này, ngay cả Long Kỳ cũng phải bình tĩnh lại.
"Long Tử đại nhân cứ việc phân phó, dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng chúng tôi cũng không từ chối".
Long Tiếu lập tức tỏ thái độ.
"Tốt lắm".
Dường như Long Tử không nhìn ra gì đó, gật đầu mỉm cười: "Anh đổ thứ trong chiếc thùng bên kia vào pháp trận, nhớ là đổ theo trận văn, sau đó hai người ngồi ở hai điểm trận bên cạnh nguồn trận, chờ tôi khởi động pháp trận, rõ chưa?".
"Vâng, đại nhân".
Hai người vội đáp, rời khỏi tế đài rồi bắt tay vào việc.
"Đại nhân".
Đội trưởng đội cận vệ ở bên cạnh khẽ gọi.
"Có lẽ hai người này đã phát hiện ra gì đó, nhưng không còn quan trọng nữa".
Long Tử lẩm bẩm: "Bây giờ chống lại kẻ địch là quan trọng nhất, sức mạnh của bọn họ cũng rất cần thiết".
"Đại nhân, kẻ địch đã đến bìa rừng, chúng ta thương vong quá nửa, không thể ngăn cản được. Chỉ sợ không tới năm phút nữa là hắn sẽ đến đây".
Đội trưởng đội cận vệ nói.
"Năm phút sao? Đủ rồi!".
Đôi mắt Long Tử bắn ra sát khí, trầm giọng quát: "Tất cả lập tức cắn rách ngón tay, đặt ngón tay của mình lên trận văn".
"Rõ!".
Người của Long tộc đều ấn ngón tay xuống.
Máu tươi thấm vào.
Cả pháp trận đỏ lên.
Long Tiếu và Long Kỳ ngoảnh lại nhìn, ánh mắt đầy kinh sợ.
"Các anh còn ngây ra đó làm gì?".
Long Tử nhìn hai người.
Hai người vội vàng đổ thứ ở trong thùng ra.
Nhưng sau khi đổ chất lỏng ở trong thùng ra, hai người mới kinh hãi phát hiện, thứ ở trong thùng chính là máu...
Chương 5219: Các vị sắp trở thành sức mạnh của tôi rồi
Mùi tanh nồng khiến hai người không nhịn được muốn nôn mửa.
Nhưng Long Tử đang nhìn chằm chằm, bọn họ không dám có quá nhiều hành động, chỉ có thể kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, đổ máu trong thùng ra.
Số máu này đã được xử lý đặc biệt, vừa đen sì vừa sền sệt.
Nhưng sau khi đổ vào pháp trận, số máu tươi này như được sống lại, bắt đầu chảy theo trận văn của pháp trận.
Chẳng mấy chốc đã lấp đầy cả pháp trận.
"Mau vào trận đi".
Long Tử lại kêu lên với hai người.
"Tuân lệnh, Long Tử đại nhân".
Hai người không dám chậm trễ, đi về phía điểm trận.
Nhưng lúc này, hai chân bọn họ như đeo đá, vô cùng nặng nề.
Bọn họ đã chắc chắn với suy đoán trong lòng mình.
Nếu vào trận thật thì sẽ thập tử nhất sinh.
"Làm sao bây giờ Long Tiếu? E rằng những gì anh nói đều là thật, chúng ta... sắp trở thành tế phẩm bị hiến tế rồi..."
Long Kỳ nhỏ giọng, run rẩy nói.
Long Tiếu trầm ngâm một lúc, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, nhìn chằm chằm Long Kỳ.
Tất cả đều không cần lời nói!
Long Kỳ run lên, lập tức hiểu ý của Long Tiếu, sau đó đi tới điểm trận của mình và ngồi xuống.
Người của Long tộc nhanh chóng vào chỗ.
Còn bên ngoài Long Điện đã vang lên tiếng gào rú của con rồng khổng lồ.
Con rồng thép khổng lồ cấy vào tim Lâm Chính đã đánh tới tận sào huyệt của Long tộc.
Long tộc đã không còn nhiều người có thể chống lại nó.
Long Tử biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
"Đóng cửa!".
Long Tử khẽ gầm lên.
"Tuân lệnh!".
Đội cận vệ lập tức xông về phía cánh cửa, khép cánh cửa dày nặng lại, sau đó bao vây xung quanh tất cả người của Long tộc.
Người của Long tộc đều ngẩng đầu lên nhìn, tỏ vẻ hiếu kỳ.
"Họ làm gì vậy?".
"Không biết".
"Đừng hỏi nhiều nữa, giờ là lúc sinh tử tồn vong của Long tộc chúng ta, Long Tử đại nhân bảo chúng ta làm gì thì chúng ta cứ làm".
Một số người của Long tộc cúi đầu bàn tán.
Chỉ thấy Long Tử đứng trên tế đài, giơ bàn tay lên, rồi lại lấy rất nhiều châm bạc ra đâm vào bàn tay.
Khi bàn tay kia đã cắm đầy châm bạc, hắn quát lên một tiếng.
Phựt!
Cánh tay cắm đầy châm bạc của hắn tự động đứt lìa, rơi về phía pháp trận.
Máu tươi phun ra bắn đầy không trung, sau đó rơi xuống.
Người trong pháp trận chỉ cảm thấy mưa máu ướt đẫm.
Cánh tay gãy rơi vào chính giữa pháp trận, sau đó nổ tung, trải đều điểm trận ở chính giữa.
Sau đó!
Két!
Trong pháp trận vang lên một âm thanh quỷ dị.
Một luồng ánh sáng đỏ máu sáng lên.
Pháp trận đã được kích hoạt.
Tất cả những người Long tộc đặt ngón tay lên điểm trận đều có cảm ứng mạnh mẽ, dường như có thứ gì đó đang hút chặt ngón tay của bọn họ.
Máu trong người không ngừng rót vào pháp trận qua chỗ ngón tay bị cắn rách.
Lúc đầu cảm giác này không rõ ràng lắm.
Nhưng pháp trận càng vận hành, máu tươi tràn ra từ ngón tay ngày càng nhiều, ngày càng mạnh.
"Máu... máu của tôi! Không đúng! Không đúng! Tôi cảm thấy mình sắp bị pháp trận này hút cạn máu rồi!".
"Khó chịu quá! Đau quá!".
"Đây là pháp trận gì vậy? Tôi không chịu nổi nữa rồi!".
"Mau thả tôi ra... Thả tôi ra..."
Cuối cùng một số người của Long tộc cũng nhận ra sự bất thường, kêu lên không ngừng.
Bọn họ muốn rút ngón tay ta khỏi pháp trận, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, ngón tay đã bị pháp trận hút chặt, không thể rút nổi.
Long Tử đứng trên tế đàn, ánh mắt bình thản.
“Cố lên, các vị sắp trở thành sức mạnh của tôi rồi!”.
Chương 5220: Để các anh sống mãi cùng tôi
"Long Tử đại nhân... Tôi... tôi... tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!".
"Tôi cảm thấy máu trong người mình sắp bị hút cạn!".
"Khó... khó chịu quá..."
"Long Tử đại nhân, chúng tôi sẽ chết... đúng không..."
Giọng nói run rẩy của mọi người vang lên.
"Yên tâm, các vị sẽ không sao đâu, tôi là lãnh tụ của Long tộc, sao tôi có thể trơ mắt nhìn tộc nhân của mình chết chứ? Nhiệm vụ của tôi là che chở các vị, chỉ cần có tôi ở đây, thì các vị sẽ không có bất cứ chuyện gì! Trừ khi các vị không tin tôi!".
Long Tử bình thản nhìn mọi người: "Lẽ nào... trong số các vị có người không tin tôi sao?".
"Sao chúng tôi có thể không tin Long Tử đại nhân chứ?".
"Đại nhân, anh chính là thần bảo vệ của Long tộc chúng ta, chúng tôi không tin anh thì có thể tin ai?".
"Chúng tôi sẵn lòng dâng tính mạng cho anh, cho Long tộc!".
"Đúng vậy, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!".
Người của Long tộc cắn răng, nhao nhao kêu lên.
Long Tử nghe thấy thế, liền hài lòng gật đầu.
"Tôi biết các vị vẫn luôn trung thành với Long tộc mà".
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói run rẩy và thê lương vang lên.
"Long Tử đại nhân, tôi... tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi khó chịu quá, tôi cảm thấy rất đau đớn, hình như tôi sắp chết rồi..."
Tất cả mọi người đổ dồn mắt về phía phát ra âm thanh.
Đó là một ông lão già nua.
Ông lão râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, toàn thân khô quắt teo tóp, dường như máu trong người đã bị hút cạn.
"Đại nhân, hình như ông ấy sắp không xong rồi".
Người ở bên cạnh trợn tròn mắt, sợ hãi kêu lên.
"Hình như máu của ông ấy... sắp bị rút cạn rồi!".
Lại một người nữa run giọng nói.
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng ngón tay ấn trên pháp trận của ông lão đang trở nên khô quắt với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Dường như máu thịt của ông lão sắp bị ngón tay này rút cạn...
"Tôi... tôi cũng cảm thấy máu của mình sắp bị rút cạn, tôi... tôi khó chịu quá... Đại nhân, tôi... tôi muốn dừng lại!".
"Tôi cũng vậy... Đại nhân... hình như linh hồn cũng sắp bị rút ra rồi!".
"Cứu tôi với..."
"Ai cứu tôi với..."
Ngày càng nhiều người cảm thấy khó chịu, kêu lên đầy khổ sở.
Nhưng... Long Tử vẫn đứng bất động.
"Chẳng phải các vị muốn vì Long tộc nhảy vào nước sôi lửa bỏng, hi sinh tính mạng cũng không sợ sao? Tại sao bây giờ ai cũng tỏ vẻ sợ hãi đòi dừng?".
Long Tử bình thản nói: "Bây giờ là lúc sinh tử tồn vong của Long tộc chúng ta, sao các vị có thể lâm trận chùn chân chứ? Tất cả ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn phối hợp với tôi đi. Chỉ cần các vị phối hợp, tôi nhất định có thể đánh bại kẻ địch, giải quyết nguy cơ của Long tộc lần này".
Mọi người nghe thấy thế đều ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn Long Tử.
Tuy hắn không nói thẳng, nhưng bọn họ đã nhận ra.
Long Tử muốn hiến tế bọn họ!
"Long Tử!".
Đúng lúc này, Long Kỳ không nhịn được nữa, hét lên với Long Tử: "Vừa nãy lúc dọn dẹp thi thể ở đây, tôi phát hiện ra thi thể của Long Vong! Anh... có phải anh dùng tộc nhân để luyện công không?".
"Ồ?".
Long Tử bình thản nhìn hắn: "Các anh phát hiện ra rồi à?".
"Quả nhiên!".
Long Tiếu lạnh lùng nói: "Anh định hiến tế tất cả mọi người trong tộc để đối phó với kẻ địch sao? Anh không hề quan tâm đến sống chết của chúng tôi!".
"Sao tôi có thể không quan tâm đến sống chết của các anh chứ?".
Long Tử mỉm cười: "Tôi chỉ muốn để các anh sống mãi cùng tôi thôi".
"Ọe!".
Nhiều người không chịu nổi mùi tanh gay mũi này, nôn thốc nôn tháo.
Nhất thời, tiếng nôn vang lên không ngớt.
Mặt sàn ở điện ngoài của điện Tế Long cũng đầy chất nôn bẩn thỉu.
Long Tử nhíu mày, nhưng không nói gì, chỉ khẽ quát: "Không còn nhiều thời gian đâu, mau vào nội điện đi, đừng có chậm trễ, nếu không làm hại đến Long tộc, thì chính là tội nhân của Long tộc, biết chưa?".
Mọi người nghe xong đều không dám chần chừ nữa, cố chịu đựng mùi tanh để vào trong.
Nhưng khi đi vào nội điện, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả bọn họ đều kinh hãi.
Cả nội điện đỏ lòm.
Đúng vậy!
Là đỏ lòm!
Hơn nữa còn đỏ như máu!
Nơi này đã được nhuộm bằng máu.
Chính giữa nội điện là một bức tượng đá bàn long khổng lồ.
Bàn long kia khôi ngô uy mãnh, giống như vật sống vậy.
Lấy bàn long này làm trung tâm, xung quanh là những phù triện và phù văn lằng nhằng phức tạp.
Không ai hiểu những phù triện, phù văn này.
Nhưng phía trên không ít phù triện, phù văn là những chiếc đầu lâu màu đỏ máu.
Cảnh tượng chẳng khác nào địa ngục tu la!
"Hả?".
"Chuyện... chuyện này là sao?".
"Những chiếc đầu lâu này là gì vậy?".
"Tại sao trong nội điện lại có cảnh tượng này?".
Những người bước vào đều giật nảy mình, run rẩy sợ hãi, không biết nên làm gì.
Long Tử tỏ vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ho khan một tiếng rồi trầm giọng quát: "Mọi người đừng lo lắng, những thi hài này đều là của người ngoại tộc".
"Của người ngoại tộc?".
"Long Tử đại nhân, tại sao thi thể của người ngoại tộc lại xuất hiện ở đây?".
Có người không nhịn được hỏi.
"À, đây đều là những tặc nhân ngông cuồng tự ý xông vào lãnh địa của Long tộc, sau khi bị Long Tu bắt được liền giao cho tôi xử lý. Do gần đây pháp trận của Long tộc ta xảy ra vấn đề, cần người tu sửa, nên ta bắt bọn họ tu sửa pháp trận. Không ngờ những người này bất cẩn chạm vào một số điểm cơ quan của pháp trận, khiến năng lượng của pháp trận mất khống chế, liền bỏ mạng tại đây. Thi thể của bọn họ chưa kịp xử lý, nên mọi người đừng hoang mang".
Long Tử nói một tràng dài.
Mọi người nghe thấy thế mới yên tâm hơn chút.
"Long Kỳ! Long Tiếu! Phái ít người dọn dẹp đống xác này đi, những người còn lại hãy tìm điểm trận ở gần mình, khoanh chân ngồi xuống. Tôi phải khởi động pháp trận này để nâng cao thực lực, nhưng mở pháp trận này cần rất nhiều năng lượng. Hiện giờ tôi không có đủ năng lượng, nên cần các vị giúp đỡ, hiểu chưa?".
Long Tử nói.
"Tuân lệnh!".
Mọi người không chút nghi ngờ, lập tức tìm điểm trận ở gần mình rồi ngồi xuống.
Còn hai người tên Long Tiếu và Long Kỳ dẫn theo mấy người dọn dẹp thi thể ở hiện trường.
Bọn họ gom thi thể lại rồi ném ra ngoài pháp trận.
Dù sao tất cả các thi thể đều nằm ở điểm trận, không dọn đi thì tộc nhân không có chỗ mà ngồi.
"Kinh quá đi mất!".
Người tên Long Kỳ vừa chuyển những cái xác nhầy nhụa đi vừa than thở.
"Long Tử đích thân hạ lệnh mà anh còn than thở? Nếu để Long Tử nghe thấy thì chắc chắn sẽ trách phạt anh!".
Long Tiếu trừng mắt nhìn Long Kỳ, sau đó bắt đầu thu dọn thi thể dưới chân mình.
Nhưng hắn vừa ôm thi thể này lên, hình như nhìn thấy gì đó, sắc mặt liền thay đổi.
"Long Tiếu, sao vậy?".
Thấy Long Tiếu ngây ra như phỗng, Long Kỳ liền nghi hoặc hỏi.
Nhưng Long Tiếu không trả lời, chỉ cầm xương bàn tay của thi thể đưa cho Long Kỳ xem.
Long Kỳ ù ù cạc cạc nhìn xương bàn tay kia.
Một lát sau, hình như anh ta nhận ra sự khác thường nào đó, không khỏi biến sắc.
"Đây... lẽ nào đây là... thi thể của Long Vong?".
Chương 5217: Âm mưu của Long Tử
Cả người Long Kỳ cứng đờ, không dám tin vào mắt mình.
Long Tiếu cầm xương bàn tay còn lại, vuốt ve kĩ càng, trầm giọng nói: "Anh còn nhớ Long Vong không?".
"Sao lại không nhớ? Ba chúng ta cùng nhau lớn lên mà!".
Long Kỳ cố gắng hít thở để bình tĩnh lại, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến anh ta quá chấn động.
Anh ta chắc chắn mình không nhận nhầm.
Xương bàn tay kia chính là của Long Vong.
Bởi vì vết đứt kia không thể bắt chước được.
"Đúng vậy, ba chúng ta cùng nhau lớn lên, lúc đó, chúng ta suốt ngày phân cao thấp. Trong ba người nếu có ai đột phá tu vi, hoặc võ học long lực có tiến triển, thì chắc chắn sẽ bắt hai người còn lại luyện cùng để đấu với nhau. Anh còn nhớ mấy ngón tay này của Long Vong làm sao mà đứt không?".
"Long Ly Thần Công của tôi đại thành, bắt Long Vong so chiêu với tôi, kết quả trong lúc chiến đấu, tôi bất cẩn chặt đứt bốn ngón tay của anh ấy. Tuy có trưởng lão trong tộc chữa trị, có vẻ không đáng lo ngại, nhưng do tác dụng phụ của Long Ly Thần Công, bốn ngón tay của anh ấy mãi không lành hẳn. Vì chuyện này mà tôi áy náy rất lâu, tôi từng nói với anh ấy, chờ công pháp của tôi đại thành, lập được công lao cho tộc, thì sẽ đến gặp Long Tử, xin Long Tử ban cho nước dãi rồng, để loại bỏ di chứng của Long Ly Thần Công, giúp tay anh ấy khỏi hẳn".
Long Kỳ run giọng nói.
"Đúng vậy".
Long Tiếu gật đầu: "Nhưng sau đó Long Vong phạm lỗi lớn, theo tộc quy, anh ấy bị đuổi khỏi Long tộc, cả đời không được quay lại! Đến giờ đã được ba năm!".
"Nhưng... tại sao thi thể của anh ấy lại xuất hiện ở đây?".
Long Kỳ run giọng nói.
"Này, hai cậu còn ngây ra đó làm gì? Không nhanh tay xử lý đống thi thể thối rữa này đi? Nếu làm chậm trễ hành động diệt trừ ngoại địch của Long Tử đại nhân thì hai cậu cứ liệu hồn!".
Một trưởng giả của Long tộc quát Long Tiếu và Long Kỳ.
"Vâng".
Long Tiếu đáp lại, sau đó nháy mắt với Long Kỳ, thu dọn thi thể của Long Vong, mang ra ngoài.
Long Tử đứng ở trên bục liếc nhìn hai người, ánh mắt hơi lóe lên, bắt đầu suy nghĩ, sau đó vẫy người ở bên cạnh lại, nhỏ giọng nói gì đó.
Hai người đến trước cửa, nhưng không ném thi thể ra ngoài, mà đi thẳng ra.
Long Tiếu đi rất nhanh, đến một chỗ rẽ.
"Long Tiếu, sao anh đi nhanh thế? Ra đây làm gì?".
Long Kỳ vội hỏi.
"Nghe đây!".
Long Tiếu ném thi thể trong tay xuống, túm lấy cánh tay Long Kỳ, khẽ gầm lên: "Chúng ta phải vào ngay trong đó, nghĩ cách đưa người nhà của chúng ta đi, rõ chưa?".
"Đưa đi?".
Long Kỳ sửng sốt: "Anh sao vậy Long Tiếu? Đang yên đang lành lại đưa người nhà của chúng ta đi? Đây là Long tộc, chúng ta có thể đi đâu chứ?".
"Đồ ngu này, anh vẫn chưa nhìn ra sao? Long Vong bị hiến tế rồi!".
Long Tiếu khẽ gầm lên.
"Cái gì? Bị hiến tế?".
Long Kỳ kinh hãi, bỗng dưng anh ta nghĩ ra gì đó, liền biến sắc.
"Anh... ý anh là..."
"Từ khi Long Tử nắm quyền Long tộc, năm nào tộc nhân của Long tộc cũng bị giam nhốt hoặc trục xuất vì đủ lý do, tất cả đều mất liên lạc, không ai có thể gặp được bọn họ. Thế nên những thi thể bên trong đều là của tộc nhân chúng ta, bọn họ đã bị Long Tử dùng để luyện công".
Đôi mắt Long Tiếu đỏ ngầu, cắn răng nói: "Bây giờ, Long Tử lại muốn hiến tế cả tộc chúng ta, để anh ta nâng cao thực lực".
"Cái gì?".
Long Kỳ kêu lên thất thanh.
Chương 5218: Mở trận
Những lời nói của Long Tiếu khiến anh ta ngây ra như phỗng.
Hiến tế cả tộc?
Như vậy chẳng phải là diệt cả Long tộc sao?
"Không thể nào... Không… không thể nào..."
Long Kỳ lắp bắp, run giọng nói: "Long Tử là thần của Long tộc chúng ta, là thần bảo vệ của chúng ta, sao... sao anh ta có thể làm ra chuyện này chứ? Tuyệt đối không thể..."
"Long Kỳ, tôi biết anh không muốn tin, nhưng tôi nghĩ chắc chắn lúc đó Long Vong cũng không tin".
Long Tiếu khàn giọng nói: "Để an toàn, tôi nghĩ vẫn nên đón người nhà của chúng ta ra đã rồi tính!".
"Nhưng..."
Long Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, im lặng chấp thuận.
"Vào trong đó đã".
Long Tiếu nhỏ giọng nói.
Nhưng đúng lúc hai người định đi vào nội điện, thì bất ngờ có mấy bóng người đi tới.
Chính là đội cận vệ của Long Tử!
"Long Tiếu, Long Kỳ, các anh ở đây làm gì?".
Đội trưởng đội cận vệ trầm giọng hỏi.
"À, không có gì, chúng tôi đi vứt xương thôi".
Long Tiếu vội giải thích.
"Vậy sao?".
Gã đội trưởng kia liếc nhìn Long Tiếu, sau đó nói: "Mời các anh đi theo tôi, Long Tử muốn gặp các anh!".
"Cái gì?".
Long Kỳ kinh ngạc.
"Có vấn đề gì sao?".
Gã đội trưởng nhìn Long Kỳ.
"Không... không có gì..."
Long Kỳ vội vàng đáp, nhưng trái tim đã vọt lên tận cổ họng.
Đang yên đang lành, sao Long Tử lại muốn gặp bọn họ?
Nhưng bây giờ, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Người của đội cận vệ nhanh chóng dẫn hai người đến tế đài trong nội điện.
Long Tử chắp hai tay sau lưng, đứng đó nhìn hai người.
"Bái kiến Long Tử đại nhân".
"Không biết đại nhân muốn gặp chúng tôi có gì phân phó?".
Long Tiếu coi như không có chuyện gì xảy ra, ôm quyền hành lễ.
"À, chuyện là thế này, lát nữa cử hành nghi thức pháp trận, sẽ có một số quy trình khá phức tạp, tôi cần hai người các anh phối hợp".
Long Tử mỉm cười, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm Long Tiếu, dường như muốn tìm kiếm gì đó từ khuôn mặt hắn.
Nhưng Long Tiếu cố gắng kiềm chế, lúc này, ngay cả Long Kỳ cũng phải bình tĩnh lại.
"Long Tử đại nhân cứ việc phân phó, dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng chúng tôi cũng không từ chối".
Long Tiếu lập tức tỏ thái độ.
"Tốt lắm".
Dường như Long Tử không nhìn ra gì đó, gật đầu mỉm cười: "Anh đổ thứ trong chiếc thùng bên kia vào pháp trận, nhớ là đổ theo trận văn, sau đó hai người ngồi ở hai điểm trận bên cạnh nguồn trận, chờ tôi khởi động pháp trận, rõ chưa?".
"Vâng, đại nhân".
Hai người vội đáp, rời khỏi tế đài rồi bắt tay vào việc.
"Đại nhân".
Đội trưởng đội cận vệ ở bên cạnh khẽ gọi.
"Có lẽ hai người này đã phát hiện ra gì đó, nhưng không còn quan trọng nữa".
Long Tử lẩm bẩm: "Bây giờ chống lại kẻ địch là quan trọng nhất, sức mạnh của bọn họ cũng rất cần thiết".
"Đại nhân, kẻ địch đã đến bìa rừng, chúng ta thương vong quá nửa, không thể ngăn cản được. Chỉ sợ không tới năm phút nữa là hắn sẽ đến đây".
Đội trưởng đội cận vệ nói.
"Năm phút sao? Đủ rồi!".
Đôi mắt Long Tử bắn ra sát khí, trầm giọng quát: "Tất cả lập tức cắn rách ngón tay, đặt ngón tay của mình lên trận văn".
"Rõ!".
Người của Long tộc đều ấn ngón tay xuống.
Máu tươi thấm vào.
Cả pháp trận đỏ lên.
Long Tiếu và Long Kỳ ngoảnh lại nhìn, ánh mắt đầy kinh sợ.
"Các anh còn ngây ra đó làm gì?".
Long Tử nhìn hai người.
Hai người vội vàng đổ thứ ở trong thùng ra.
Nhưng sau khi đổ chất lỏng ở trong thùng ra, hai người mới kinh hãi phát hiện, thứ ở trong thùng chính là máu...
Chương 5219: Các vị sắp trở thành sức mạnh của tôi rồi
Mùi tanh nồng khiến hai người không nhịn được muốn nôn mửa.
Nhưng Long Tử đang nhìn chằm chằm, bọn họ không dám có quá nhiều hành động, chỉ có thể kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, đổ máu trong thùng ra.
Số máu này đã được xử lý đặc biệt, vừa đen sì vừa sền sệt.
Nhưng sau khi đổ vào pháp trận, số máu tươi này như được sống lại, bắt đầu chảy theo trận văn của pháp trận.
Chẳng mấy chốc đã lấp đầy cả pháp trận.
"Mau vào trận đi".
Long Tử lại kêu lên với hai người.
"Tuân lệnh, Long Tử đại nhân".
Hai người không dám chậm trễ, đi về phía điểm trận.
Nhưng lúc này, hai chân bọn họ như đeo đá, vô cùng nặng nề.
Bọn họ đã chắc chắn với suy đoán trong lòng mình.
Nếu vào trận thật thì sẽ thập tử nhất sinh.
"Làm sao bây giờ Long Tiếu? E rằng những gì anh nói đều là thật, chúng ta... sắp trở thành tế phẩm bị hiến tế rồi..."
Long Kỳ nhỏ giọng, run rẩy nói.
Long Tiếu trầm ngâm một lúc, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, nhìn chằm chằm Long Kỳ.
Tất cả đều không cần lời nói!
Long Kỳ run lên, lập tức hiểu ý của Long Tiếu, sau đó đi tới điểm trận của mình và ngồi xuống.
Người của Long tộc nhanh chóng vào chỗ.
Còn bên ngoài Long Điện đã vang lên tiếng gào rú của con rồng khổng lồ.
Con rồng thép khổng lồ cấy vào tim Lâm Chính đã đánh tới tận sào huyệt của Long tộc.
Long tộc đã không còn nhiều người có thể chống lại nó.
Long Tử biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
"Đóng cửa!".
Long Tử khẽ gầm lên.
"Tuân lệnh!".
Đội cận vệ lập tức xông về phía cánh cửa, khép cánh cửa dày nặng lại, sau đó bao vây xung quanh tất cả người của Long tộc.
Người của Long tộc đều ngẩng đầu lên nhìn, tỏ vẻ hiếu kỳ.
"Họ làm gì vậy?".
"Không biết".
"Đừng hỏi nhiều nữa, giờ là lúc sinh tử tồn vong của Long tộc chúng ta, Long Tử đại nhân bảo chúng ta làm gì thì chúng ta cứ làm".
Một số người của Long tộc cúi đầu bàn tán.
Chỉ thấy Long Tử đứng trên tế đài, giơ bàn tay lên, rồi lại lấy rất nhiều châm bạc ra đâm vào bàn tay.
Khi bàn tay kia đã cắm đầy châm bạc, hắn quát lên một tiếng.
Phựt!
Cánh tay cắm đầy châm bạc của hắn tự động đứt lìa, rơi về phía pháp trận.
Máu tươi phun ra bắn đầy không trung, sau đó rơi xuống.
Người trong pháp trận chỉ cảm thấy mưa máu ướt đẫm.
Cánh tay gãy rơi vào chính giữa pháp trận, sau đó nổ tung, trải đều điểm trận ở chính giữa.
Sau đó!
Két!
Trong pháp trận vang lên một âm thanh quỷ dị.
Một luồng ánh sáng đỏ máu sáng lên.
Pháp trận đã được kích hoạt.
Tất cả những người Long tộc đặt ngón tay lên điểm trận đều có cảm ứng mạnh mẽ, dường như có thứ gì đó đang hút chặt ngón tay của bọn họ.
Máu trong người không ngừng rót vào pháp trận qua chỗ ngón tay bị cắn rách.
Lúc đầu cảm giác này không rõ ràng lắm.
Nhưng pháp trận càng vận hành, máu tươi tràn ra từ ngón tay ngày càng nhiều, ngày càng mạnh.
"Máu... máu của tôi! Không đúng! Không đúng! Tôi cảm thấy mình sắp bị pháp trận này hút cạn máu rồi!".
"Khó chịu quá! Đau quá!".
"Đây là pháp trận gì vậy? Tôi không chịu nổi nữa rồi!".
"Mau thả tôi ra... Thả tôi ra..."
Cuối cùng một số người của Long tộc cũng nhận ra sự bất thường, kêu lên không ngừng.
Bọn họ muốn rút ngón tay ta khỏi pháp trận, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, ngón tay đã bị pháp trận hút chặt, không thể rút nổi.
Long Tử đứng trên tế đàn, ánh mắt bình thản.
“Cố lên, các vị sắp trở thành sức mạnh của tôi rồi!”.
Chương 5220: Để các anh sống mãi cùng tôi
"Long Tử đại nhân... Tôi... tôi... tôi sắp không chịu nổi nữa rồi!".
"Tôi cảm thấy máu trong người mình sắp bị hút cạn!".
"Khó... khó chịu quá..."
"Long Tử đại nhân, chúng tôi sẽ chết... đúng không..."
Giọng nói run rẩy của mọi người vang lên.
"Yên tâm, các vị sẽ không sao đâu, tôi là lãnh tụ của Long tộc, sao tôi có thể trơ mắt nhìn tộc nhân của mình chết chứ? Nhiệm vụ của tôi là che chở các vị, chỉ cần có tôi ở đây, thì các vị sẽ không có bất cứ chuyện gì! Trừ khi các vị không tin tôi!".
Long Tử bình thản nhìn mọi người: "Lẽ nào... trong số các vị có người không tin tôi sao?".
"Sao chúng tôi có thể không tin Long Tử đại nhân chứ?".
"Đại nhân, anh chính là thần bảo vệ của Long tộc chúng ta, chúng tôi không tin anh thì có thể tin ai?".
"Chúng tôi sẵn lòng dâng tính mạng cho anh, cho Long tộc!".
"Đúng vậy, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!".
Người của Long tộc cắn răng, nhao nhao kêu lên.
Long Tử nghe thấy thế, liền hài lòng gật đầu.
"Tôi biết các vị vẫn luôn trung thành với Long tộc mà".
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói run rẩy và thê lương vang lên.
"Long Tử đại nhân, tôi... tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi khó chịu quá, tôi cảm thấy rất đau đớn, hình như tôi sắp chết rồi..."
Tất cả mọi người đổ dồn mắt về phía phát ra âm thanh.
Đó là một ông lão già nua.
Ông lão râu tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, toàn thân khô quắt teo tóp, dường như máu trong người đã bị hút cạn.
"Đại nhân, hình như ông ấy sắp không xong rồi".
Người ở bên cạnh trợn tròn mắt, sợ hãi kêu lên.
"Hình như máu của ông ấy... sắp bị rút cạn rồi!".
Lại một người nữa run giọng nói.
Bọn họ có thể nhìn thấy rõ ràng ngón tay ấn trên pháp trận của ông lão đang trở nên khô quắt với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Dường như máu thịt của ông lão sắp bị ngón tay này rút cạn...
"Tôi... tôi cũng cảm thấy máu của mình sắp bị rút cạn, tôi... tôi khó chịu quá... Đại nhân, tôi... tôi muốn dừng lại!".
"Tôi cũng vậy... Đại nhân... hình như linh hồn cũng sắp bị rút ra rồi!".
"Cứu tôi với..."
"Ai cứu tôi với..."
Ngày càng nhiều người cảm thấy khó chịu, kêu lên đầy khổ sở.
Nhưng... Long Tử vẫn đứng bất động.
"Chẳng phải các vị muốn vì Long tộc nhảy vào nước sôi lửa bỏng, hi sinh tính mạng cũng không sợ sao? Tại sao bây giờ ai cũng tỏ vẻ sợ hãi đòi dừng?".
Long Tử bình thản nói: "Bây giờ là lúc sinh tử tồn vong của Long tộc chúng ta, sao các vị có thể lâm trận chùn chân chứ? Tất cả ngồi ngay ngắn, ngoan ngoãn phối hợp với tôi đi. Chỉ cần các vị phối hợp, tôi nhất định có thể đánh bại kẻ địch, giải quyết nguy cơ của Long tộc lần này".
Mọi người nghe thấy thế đều ngẩng đầu lên, trợn tròn mắt nhìn Long Tử.
Tuy hắn không nói thẳng, nhưng bọn họ đã nhận ra.
Long Tử muốn hiến tế bọn họ!
"Long Tử!".
Đúng lúc này, Long Kỳ không nhịn được nữa, hét lên với Long Tử: "Vừa nãy lúc dọn dẹp thi thể ở đây, tôi phát hiện ra thi thể của Long Vong! Anh... có phải anh dùng tộc nhân để luyện công không?".
"Ồ?".
Long Tử bình thản nhìn hắn: "Các anh phát hiện ra rồi à?".
"Quả nhiên!".
Long Tiếu lạnh lùng nói: "Anh định hiến tế tất cả mọi người trong tộc để đối phó với kẻ địch sao? Anh không hề quan tâm đến sống chết của chúng tôi!".
"Sao tôi có thể không quan tâm đến sống chết của các anh chứ?".
Long Tử mỉm cười: "Tôi chỉ muốn để các anh sống mãi cùng tôi thôi".
Bình luận facebook