• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (136 Viewers)

  • Chương 5191-5195

Chương 5191: Đuổi tới

Ầm!

Tiếng động lớn vang lên.

Hai bóng người lảo đảo vào được tầng sáu.

Đó chính là Diệp Viêm và Long Tu.

Trạng thái của Diệp Viêm xem ra vẫn không tệ.

Hắn luôn chỉ huy phía sau Long Tu, không hề ra tay.

Dù gì long lực của hắn cũng không nhiều, chỉ có thể nói vừa đạt tới ngưỡng.

Cho nên toàn là Long Tu phá cơ quan.

Lúc này, Long Tu vô cùng nhếch nhác chật vật.

Cả người ông ta toát đầy mồ hôi, sắc mặt trắng như tờ giấy, cả người toàn vết thương, khí tức mỏng manh không thể tả.

Ông ta nằm trên mặt đất thở hổn hển, có vẻ không có chút sức lực nào.

Diệp Viêm đứng bên cạnh nhìn Long Tu, trong con ngươi lóe lên sự tham lam.

Hắn bước tới một bước, muốn đưa tay.

Nhưng Long Tu cảnh giác nhìn hắn, nói: “Con định làm gì?”.

“Sư phụ, đồ đệ muốn điều trị cho người, giúp người hồi phục lại”.

Diệp Viêm lập tức giấu đi sự tham lam trong ánh mắt, lên tiếng.

“Không cần, sư phụ tự hồi phục được”.

Long Tu nói, sau đó ngồi xuống uống đan dược, châm cứu điều trị.

Diệp Viêm xem như đã nhìn ra, Long Tu bị thương nặng hoặc yếu ớt thì sẽ không tin bất cứ ai.

“Sư phụ, là lỗi của đồ đệ, đồ đệ không ngờ đến những sợi dây phía sau Lâm Chính không làm giả mà đều bố trí cơ quan”.

Diệp Viêm tự trách.

“Không phải lỗi của con, là chúng ta coi thường tên nhóc đó”.

Long Tu thở ra một hơi, nói: “Nhưng máy là cơ quan đã được phá. Bây giờ chúng ta đã đến tầng sáu, bên dưới cũng không còn bao nhiêu tầng, lần lượt vượt qua từng tầng nhất định có thể đuổi kịp đám người không biết điều đó!”.

“Sư phụ, đồ đệ dám cá tầng tiếp theo không có cơ quan nào hạn chế, chúng ta có thể thuận lợi thông qua”.

Diệp Viêm chắp tay nói.

“Ồ? Sao con lại chắc chắn như vậy?”.

Long Tu nhìn hắn hỏi.

“Thời gian không đủ”.

Diệp Viêm nói.

“Thế sao?”.

Long Tung nghe vậy lập tức đi tới cuối tầng sáu.

Quả nhiên đến cuối thì thấy đường rộng mở, không có vật cản nào.

“Ha ha ha ha, quả nhiên thống suốt!”.

Long Tu cười lớn.

“Sư phụ, chúng ta có thể chạy thẳng đến tầng cuối cùng, bọn họ không chạy được”.

Diệp Viêm nói.

“Được! Bây giờ sẽ xử đám chó đó!”.

Long Tu gật đầu, lập tức xông vào trong.

Hai người chạy nhanh đến lối vào tầng cuối.

Mặc dù mấy tầng phía trên không lắp đặt cơ quan phòng ngự, nhưng ở lối vào tầng cuối, bọn họ vẫn phong tỏa đơn giản.

Long Tu nhìn cánh cửa bị chặn, không do dự đánh ra một chưởng.

Ầm ầm!

Cánh cửa lập tức rung lên điên cuồng, kết giới long lực cũng điên cuồng, vết nứt lan tràn.

“Cái gì?”.

Đám người Thu Ngạn kinh ngạc biến sắc, đồng loạt quay đầu nhìn lối đi.

“Không hay, bọn họ đuổi tới rồi!”.

“Sao… sao lại nhanh như vậy?”.

“Lần này phải làm sao?”.

Bọn họ hoảng hốt, tay chân luống cuống.

Thu Ngạn cũng sốt ruột, vội vàng nhìn về phía Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính đã đến gần long tâm, đưa tay chạm vào, cơn đau kịch liệt khiến anh suýt thì ngã xuống.

Anh cố gắng chịu đựng cơn đau, cả người giống như dung hòa vào trong long tâm.

Tiếng la đau đớn trầm thấp không ngừng vang lên.

“Lâm đại nhân, bọn họ đuổi tới rồi, mong Lâm đại nhân ứng phó với đám Long Tu!”.

Thu Ngạn vội vàng hét lên.

Nhưng Lâm Chính đã không nghe được tiếng bọn họ nữa…
Chương 5192: Thuộc về tôi

“Lâm đại nhân! Lâm đại nhân!”.

Thu Ngạn sốt ruột giậm chân, liên tục hét lên.

Nhưng mãi không nghe Lâm Chính trả lời.

“Chuyện này…”.

Thu Ngạn toát đầy mồ hôi, tay chân luống cuống.

“Thu Ngạn đại nhân, phải làm sao đây?”.

Người bên cạnh sốt ruột sắp khóc thành tiếng.

“Mau đến chặn cửa, mau!”.

Thu Ngạn sốt ruột nói.

Bọn họ xông tới cửa, vận dụng long lực truyền vào cửa.

Nhưng chút long lực của bọn họ đâu thể so với Long Tu?

“Long lực yếu như vậy chắc chắn là đám phản bội Thu Ngạn. Hừ, nực cười, các người đám đối đầu với tôi?”.

Long Tu ở ngoài cửa cảm nhận được một lớp long lực bao phủ trên cửa, gương mặt để lộ sự khinh thường nồng đậm.

Diệp Viêm ở cạnh nhìn chằm chằm cửa, nhíu mày.

Hắn giao đấu với Lâm Chính không ít lần, hiểu rất rõ sức mạnh của Lâm Chính, nhưng lại không phát hiện ra sức mạnh của anh.

Chắc chắn có điều mờ ám!

“Sư phụ, đừng kéo dài thời gian, mau phá cửa!”.

Diệp Viêm nói.

“Yên tâm, bọn họ không chống đỡ được bao lâu!”.

Long Tu nói, đưa tay đánh ra, một luồng long lực tinh thuần giống như dời núi lấp biển lan ra từ lòng bàn tay ông ta.

Ầm ầm…

Cửa điên cuồng rung chuyển, long lực trên đó bị đánh tan, vết nứt đáng sợ bắt đầu xuất hiện.

Sau đó cửa lớn dần dần sụp đổ, nát tan.

Ầm! Ầm! Ầm…

Cuối cùng, cả cánh cửa lập tức nổ tung.

“A!”.

Đám Thu Ngạn bị đánh bay ra xa, đập mạnh xuống đất, ai nấy ngã ngửa gào lên đau đớn.

Diệp Viêm và Long Tu lập tức xông vào tầng cuối cùng.

Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng ở tầng cuối, hai người đều sửng sốt.

“Đây là làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn dỡ cơ quan của toàn bộ Long Cung?”.

Long Tu ngạc nhiên nói.

“Không đúng, không phải bọn họ đang dỡ cơ quan mà là đang cải tạo cơ quan!”.

Diệp Viêm ý thức được điều không đúng, lập tức hô lên: “Sư phụ, mau phá hoại cơ quan này. Nếu cơ quan này bị Lâm Chính lợi dụng tăng cường cho hắn, nơi này sẽ trở thành nơi bảo vệ cho hắn, chúng ta muốn giết hắn khó như lên trời”.

“Yên tâm, tôi ở đây, bọn họ sẽ không làm gì được cả!”.

Long Tu hô khẽ, vận sức mạnh đánh về phía các bánh răng cơ quan.

Ầm ầm ầm…

Long lực dồi dào lan về phía bánh răng, vang lên tiếng nổ đáng sợ.

Mặc dù số bánh răng này được chế tạo từ lưu thiết vô cùng cứng chắc, nhưng Long Tu tấn công tới vẫn khiến nó méo đi, đa số cơ quan dừng chuyển động.

Đám Thu Ngạn sợ đến mức vội vàng đến gần Lâm Chính.

“Lâm Chính đâu?”.

Diệp Viêm quát lên, nhưng không nghe Lâm Chính trả lời.

Hắn nhìn đám người Thu Ngạn, sau lưng bọn họ là một vật tỏa sáng, không khỏi kinh ngạc.

“Đó là cái gì?”.

Diệp Viêm sửng sốt.

“Đó hình như là… long tâm?”.

Long Tu cũng sửng sốt giây lát, sau đó mừng rỡ điên cuồng.

“Long tâm?”.

Diệp Viêm rùng mình, khó mà tin được.

Đây là chí bảo của Long tộc, nghiêm ngặt mà nói, nó là thần vật cái thế để lại từ thời kỳ thượng cổ, không ngờ lại gặp được ở đây.

Hai mắt Diệp Viêm nóng lên, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.

Long Tu không nhịn được cười lớn, bước nhanh về phía đám người Thu Ngạn.

“Không ngờ lại tìm được chí bảo thất truyền đã lâu của Long tộc chúng tôi ở Long Cung! Hay lắm! Hay lắm! Ha ha ha ha, nó thuộc về tôi rồi!”.

Nói xong, Long Tu nhảy lên, bay về phía đám người Thu Ngạn…
Chương 5193: Tăng cường

“Hả?”.

Nhìn Long Tu đánh tới, đám người Thu Ngạn sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của Long Tu.

Đây là đồ sát đơn phương diện.

Bọn họ không dám chống đỡ, chỉ có thể tiến sát về phía Lâm Chính, cầu mong Lâm Chính có thể cứu được bọn họ.

“Đại nhân, cứu chúng tôi!”.

“Chúng tôi không muốn chết!”.

“Đại nhân, anh ở trong đó sao?”.

Đám người Thu Ngạn đau khổ khóc ròng, quỳ dưới đất cầu xin.

Có người muốn đưa tay ra chạm vào long tâm, nhưng sức mạnh phản phệ trong long tâm đánh ra khiến người đó ngã xuống đất, co giật không ngừng.

“Bản thân hắn còn khó sống mà cứu các người? Đi chết đi!”.

Long Tu cười lớn, đánh một chưởng về phía đầu Thu Ngạn.

Thu Ngạn mở to mắt, há hốc miệng nhìn ông ta.

Chưởng này còn chưa rơi xuống đầu hắn, sức mạnh ở lòng bàn tay đã giáng xuống trán hắn.

Hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.

“A!”.

Thu Ngạn kêu lên tuyệt vọng, chỉ có thể đưa hai tay lên đỡ chưởng đó.

Ầm!

Chưởng đánh lên cánh tay của Thu Ngạn.

Thu Ngạn bay ra xa, đập mạnh xuống đất, lăn vài vòng nhưng… không chết?

Những người khác sửng sốt.

Long Tu đáp xuống, nhìn Thu Ngạn nằm dưới đất cũng nhíu mày.

“Chuyện gì thế? Theo lý mà nói đòn đánh này phải đánh nát vụn hắn ra mới phải!”.

Long Tu không hiểu nổi.

Đáng ngạc nhiên hơn là Thu Ngạn nằm dưới đất rên lên đau đớn, sau đó chậm rãi bò dậy.

“Cái gì?”.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc sững người.

“Sao có thể được? Thân xác của cậu mạnh như thế từ lúc nào? Sao có thể đỡ được một đòn của tôi?”.

Thu Ngạn đứng dậy, nhìn hai cánh tay của mình mà ngạc nhiên.

“Tôi… Tôi chưa chết sao?”.

Thu Ngạn mở to mắt ngạc nhiên.

“Sư phụ, đó là?”.

Lúc này, Diệp Viêm đột nhiên hét lên.

Long Tu ngẩn ra, đưa mắt nhìn lại mới phát hiện hai châm bạc sau lưng Thu Ngạn.

Nhưng đó không phải châm bạc, mà là châm ánh sáng tỏa ra ánh sáng lấp lánh.

Ánh sáng đó lại tương tự với long tâm!

“Chẳng lẽ đây là…”.

Long Tu nhìn về phía long tâm.

Vèo vèo vèo vèo…

Trong long tâm tỏa ra nhiều châm ánh sáng, đánh lên người bọn họ.

“Hả…”.

Bọn họ vô cùng ngạc nhiên, nhìn châm ánh sáng trên người của nhau…

“Là Lâm đại nhân!”.

Thu Ngạn mừng rỡ kêu lên: “Đây chắc chắn là sức mạnh của long tâm! Lâm đại nhân tăng thêm sức mạnh của long tâm cho chúng ta!”.

“Tốt quá rồi, có sức mạnh của long tâm, chúng ta cần gì phải sợ bọn họ?”.

“Mọi người đừng sợ, chúng ta hợp sức thì bọn họ cũng không làm gì được chúng ta!”.

Bọn họ tăng thêm niềm tin.

“Một đám ô hợp cũng dám đối kháng với tôi?”.

Long Tu lạnh lùng lên tiếng, đưa tay lên chuẩn bị ra tay lần nữa.

Nhưng Diệp Viêm cảm thấy không ổn, nói: “Sư phụ không cần lo những người này, quan trọng là Lâm Chính ở trong long tâm. Hắn có thể khởi động sức mạnh của long tâm giúp bọn họ nhưng bản thân hắn lại không xuất hiện, rõ ràng bây giờ hắn còn chuyện quan trọng hơn phải làm. Chúng ta không thể để hắn đạt được ý đồ, sư phụ hãy mau mau đến gần long tâm kéo hắn ra, những người này giao cho con”.

“Được!”.

Long Tu gật đầu, chuyển hướng xông tới long tâm.

“Bảo vệ đại nhân, chặn bọn họ lại!”.

Thu Ngạn hét lên.

“Hừ!”.

Diệp Viêm không dám đứng ở bên cạnh xem nữa, vận long lực xông về phía Thu Ngạn.

“Mày là cái thá gì?”.

Thu Ngạn nổi giận, đánh tới một quyền.

Long lực đánh ra, khoảnh khắc long lực thoát ra khỏi nắm đấm của hắn, tỏa ra ánh sáng vạn trượng.

Số long lực này đã được cường hóa…
Chương 5194: Ruồi nhặng?

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ầm…

Long lực đánh ra lại tự nổ.

Lực phá hoại đáng sợ lan tỏa ra giống như sóng lớn không ngừng đánh về phía Diệp Viêm.

Tuy Diệp Viêm có long lực nhưng không dày.

Hắn không có được truyền thừa của Trấn Ngục Võ Thần giống Lâm Chính, không biết làm thế nào để hấp thu sức mạnh long mạch.

Dù hắn thiên phú dị bẩm, có thể nắm giữ số long lực hiện giờ đó đã là chuyện vô cùng khó.

Diệp Viêm bị đánh lùi, vẻ mặt vô cùng khó coi.

“Giết!”.

Bọn họ muốn tấn công Diệp Viêm, nhưng bị Thu Ngạn chặn lại.

“Không cần để tâm kẻ này, mau đi bảo vệ Lâm đại nhân!”.

Thu Ngạn hét lên, dẫn người chạy tới long tâm, định chặn Long Tu lại.

Nhưng đối mặt với Long Tu, thực lực của đám người Thu Ngạn rõ ràng không đủ.

“Dựa vào đám chó mèo các người mà cũng dám giao đấu với tôi? Muốn chết?”.

Long Tu nổi giận, quơ múa hai tay, long lực giống như nước sông dâng trào, tràn ra ngoài.

Mặc dù cơ thể bọn họ đã được sức mạnh long tâm cường hóa, nhưng trình độ cường hóa cũng chỉ giúp cơ thể bọn họ vừa đủ chống đỡ đòn tấn công Long Tu, muốn đánh bại Long Tu vẫn là chuyện không thể.

Ầm ầm ầm…

Chỉ qua vài hiệp, đám Thu Ngạn giống như bao cát bị đánh bay đi.

“Sư phụ, không cần quan tâm bọn họ, xử Lâm Chính trước, lấy long tâm!”.

Diệp Viêm hét lên.

“Không cần cậu dạy!”.

Long Tu lạnh lùng quát lên, toàn thân tỏa ra một vòng long lực màu vàng.

Số long lực này giống như ngọn lửa vây quanh người ông ta.

Đám người Thu Ngạn bò dậy, muốn tiến tới ngăn chặn nhưng lại bị ngọn lửa đó đẩy lùi, hoàn toàn không thể đến gần.

“Khốn nạn!”.

“Sao có thể?”.

Bọn họ nghiến răng, sốt ruột vô cùng.

“Nghe đây, nếu Lâm đại nhân chết rồi, chúng ta chắc chắn không sống nổi, Long tộc sẽ không tha cho chúng ta! Chỉ có bảo vệ Lâm đại nhân thì mới có thể đối phó được với Long Tu”.

Thu Ngạn nghiến răng gào lên: “Xông lên, mặc kệ chúng!”.

“Được!”.

Bọn họ gật đầu, ai cũng bất chấp tất cả.

Bọn họ vốn là người Long tộc, biết rõ sự đáng sợ của Long tộc.

Hôm nay phản bội Long tộc, có chạy đến chân trời góc biển cũng khó thoát.

Chỉ có đi theo Lâm Chính thì may ra còn có cơ hội sống.

Thế là bọn họ cùng nhau chạy tới, chống chịu long lực cùng xông vào trong.

Mặc dù bọn họ không ngừng bị long lực màu vàng đánh bay ra xa, nhưng hành động bất chấp tất cả của bọn họ cũng không tạo thành rắc rối không nhỏ cho Long Tu.

Long lực của Long Tu bị tiêu hao không ít, bước chân cũng chậm lại.

Hai mắt ông ta lộ ra sự phẫn nộ: “Lũ ruồi nhặng, tưởng tôi không giết được chúng mày sao?”.

Ông ta quay đầu lao về phía đám người Thu Ngạn.

Ông ta không kiên nhẫn được nữa.

“Sư phụ, mặc kệ bọn họ, lấy long tâm trước!”.

Diệp Viêm sốt ruột hét lên.

Nhưng… hoàn toàn vô dụng.

Lúc này Long Tu chỉ muốn giết chết đám người Thu Ngạn.

“Giết đám ruồi nhặng phiền phức này trước rồi lấy long tâm cũng không muộn!”.

Long Tu hét lên, tóm lấy một người đang xông đến.

Người đó biến sắc, muốn lui lại nhưng phát hiện không kịp nữa.

Bộp!

Tiếng động to rõ vang lên.

Người đó bị Long Tu bóp chặt cổ.

“A!”.

Long Tu gào lên, tay dùng sức.

Phụt!

Một tiếng động quỷ dị vang lên.

Cổ người đó bị Long Tu vặn đứt.

“Cái gì?”.

Thu Ngạn ngạc nhiên.

Đây là thân xác đã được sức mạnh long tâm cường hóa… thế mà vẫn bị Long Tâm vặn đứt…

“Tiếp theo sẽ là các người!”.

Long Tu đi về phía đám người Thu Ngạn, vẻ mặt dữ tợn.

Diệp Viêm ở bên thấy vậy, trong mắt chỉ còn sự tuyệt vọng…
Chương 5195: Lỗ mãng ngu xuẩn

Khí tức của Long Tu cực kỳ đáng sợ, vô cùng tàn nhẫn, từng bước đến gần, khiến người ta không thể hít thở.

Đám người Thu Ngạn bị Long Tu dọa sợ.

Bọn họ dừng tấn công, run rẩy nhìn Long Tu, bước chân bắt đầu lùi lại từng chút.

“Các người vốn chỉ là tôm tép sâu bọ, sao các người dám chống lại tôi? Đừng tưởng được tăng cường chút là vô pháp vô thiên. Bây giờ tôi sẽ lột da các người ra xem bên dưới lớp da này ẩn giấu thứ xấu xí gì!”.

Nói xong, Long Tu vận chuyển long lực dồi dào đáng sợ, trấn áp đám người Thu Ngạn.

Thu Ngạn gào lên, vẫn muốn phản công, nhưng long lực của hắn vừa ầm ra đã bị đánh tan, cả người bay ra xa.

Người dẫn đầu vô cùng kinh hãi, quay đầu bỏ chạy.

Long Tu giơ tay chụp lấy cánh tay người đó.

“Không! Long Tu đại nhân tha mạng, tha mạng cho tôi!”.

Người đó kinh hoảng hét lên.

Long Tu không cho cơ hội, lập tức xé đứt cánh tay người đó, túm tóc người đó xách lên bằng một tay.

“A!”.

Người đó kêu gào xé ruột xé gan, cơ thể quằn quại.

“Ha ha ha ha…”.

Long Tu cười lớn, nắm da thịt nơi ngực người đó xé xuống.

Tiếng la thảm thiết làm trần nhà nứt ra.

Đám người Thu Ngạn mở to mắt há hốc miệng.

Long Tu cười càng ngang ngược hơn.

Nhưng vẻ mặt Diệp Viêm lại cực kỳ thâm trầm.

“Lỗ mãng ngu xuẩn, người vô não như ông làm sao có được địa vị cao trong Long tộc được vậy?”.

Diệp Viêm lầm bầm, nhìn về phía Long Tu với ánh mắt khinh thường.

Nên biết bây giờ đám người Thu Ngạn được sức mạnh long tâm tăng cường, thân xác cực kỳ mạnh.

Long Tu lại có thể xé cánh tay người đó xuống, bóp đứt cổ bọn họ, chứng tỏ Long Tu cũng sử dụng hết toàn bộ long lực.

Cứ vậy thì đợi Long Tu giết xong đám người Thu Ngạn, long lực trong cơ thể ông ta cũng tiêu hao hơn một nửa.

Yếu ớt như thế thì làm sao đối phó với Lâm Chính ở trong long tâm?

Huống hồ, Lâm Chính vào long tâm hấp thu lợi ích, lúc này không ngăn chặn bắt giết Lâm Chính mà lại đi lãng phí thời gian với đám người này.

Lâm Chính có thể lợi dụng sức mạnh long tâm tăng cường cho đám người Thu Ngạn, đồng nghĩa anh đã nắm được cách hấp thu sức mạnh long tâm.

Một khi để nó thành hình, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng.

Nhưng… Long Tu hoàn toàn không ý thức được điều này.

Diệp Viêm hít sâu một hơi, nhìn Long Tu với vẻ mặt không cam tâm.

“Cơ thể này tiếc thật!”.

Nói xong, hắn lặng lẽ đi đến lối ra.

Đám người Thu Ngạn bị Long Tu tàn sát, bị dồn đến góc, không còn chỗ nào để trốn.

Long Tu tàn sát bọn họ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.

“Thế nào? Bây giờ đã biết sự lợi hại của tôi rồi à? Tiếc là đã muộn rồi!”.

Long Tu ném thi thể đầm đìa máu trong tay đi, tiếp tục dồn ép Thu Ngạn.

“Mọi người, liều thôi!”.

Thu Ngạn đang run rẩy chợt nghiến răng, phẫn nộ gào lên.

“Được! Liều thôi! Dù sao cũng phải chết, chúng ta liều mạng đi!”.

“Được, mọi người cùng nhau lên!”.

Bọn họ đã cùng đường, dự định liều một trận.

“Không biết điều, các người đã muốn chết thì tôi cho các người toại nguyện”.

Long Tu cười khinh thường, chuẩn bị ra tay.

Ầm!

Đúng lúc đó, tiếng tim đập dữ dội đột nhiên vang lên phía sau Long Tu.

Long Tu run rẩy nhìn về phía phát ra tiếng động.

Hóa ra là từ trong long tâm truyền ra…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom