• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (119 Viewers)

  • Chương 5186-5190

Chương 5186: Thật sao?

Ầm ầm…

Những tiếng động lạ vang lên, một con thần long thét gào đang điên cuồng tấn công sợi dây trước mặt.

Sợi dây không ngừng lan ra gợn sóng, nhưng lại bị thần long hấp thu hết.

Thần long và sợi dây tấn công dây dưa lẫn nhau.

Tiếng nổ đáng sợ không ngừng vang lên khi hai bên va chạm.

Xung quanh cát đá tung bay, dường như sức mạnh hủy diệt sắp hủy diệt mọi thứ ở xung quanh.

Cuối cùng tiếng xé gió vang lên.

Vèo…

Sợi dây bị căng đến cực hạn cuối cùng vẫn không chịu nổi sự tấn công của thần long, đứt ra.

Thần long phá một cấm chế, sau đó lập tức biến mất.

Sau khi thần long biến mất, một bóng người xuất hiện trước sợi dây đứt, nhìn lại thì đó là Long Tu.

Lúc này Long Tu không hề dễ chịu. Sắc mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, ngồi ở dưới đất không ngừng thở dốc, bộ dáng kiệt sức.

Diệp Viêm bên này thấy vậy lập tức bước nhanh tới, rút châm bạc châm cứu cho Long Tu.

Châm đầu tiên vừa châm xong, Long Tu theo bản năng nắm lấy châm trong tay hắn.

Diệp Viêm dừng lại.

Long Tu nghiêm túc nói: “Tôi tự làm”. Nói xong thì ném châm xuống đất, rút nhiều châm bạc trên người ra, đâm từng châm lên người.

Châm bạc vào cơ thể, đan dược vào bụng, khí sắc của Long Tu tốt hơn nhiều.

Vẻ mặt Diệp Viêm bình tĩnh, không hề dao động, đứng bên cạnh yên lặng nhìn Long Tu, ánh mắt lóe lên tia sáng.

Sau khi kéo dài mười mấy phút, Long Tu đứng lên lại.

“Diệp Viêm à, con đừng để ý, không phải sư phụ không tin con mà là con không hiểu kết cấu cơ thể của sư phụ. Nếu con dùng châm cho sư phụ, e là không cứu được mà còn hại ta, cho nên ta mới không để con châm cứu, hiểu chứ?”.

Long Tu đứng dậy giải thích.

“Đồ đệ châm pháp yếu kém, đương nhiên không thể lọt vào mắt sư phụ, hi vọng sau này sư phụ dạy cho con châm pháp thượng thừa!”.

Diệp Viêm lập tức chắp tay hành lễ.

“Ha ha ha ha, nói hay lắm, Diệp Viêm à, thiên phú con rất tốt, lại thông minh, sao ta có thể không truyền dạy y võ tốt nhất cho con được? Con yên tâm, thành tựu sau này của con chắc chắn sẽ không thua kém gì sư phụ, ha ha ha…”.

Long Tu cười lớn, rất hài lòng với câu trả lời của Diệp Viêm.

Sau khi cười xong, ông ta lại nhíu mày nhìn sợi dây trước mặt, nói: “Nhưng ta vẫn phải phá sợi dây còn lại sao? Vẫn còn hơn ba mươi sợi, nếu ta dùng cách của con làm đứt từng dây thì e là phải mất gần một tháng…”.

“Sư phụ yên tâm, không cần lâu như vậy”.

Diệp Viêm lắc đầu.

“Vì sao?”.

“Cách cắt kim loại long lực của con là con tự nghĩ ra. Con đã phân tích long lực của Lâm Chính, nên con tin rằng sẽ phá được long lực trong những cơ quan này, khiến cho cơ quan trở nên mỏng hơn, dễ phá hơn”.

“Sư phụ càng không cần lo số lượng quá nhiều. Sư phụ cứ việc phá, con nghĩ nhiều nhất cũng chỉ bảy tám cơ quan dây”.

“Vậy phía sau thì sao? Mặc kệ nó sao?”.

Long Tu hỏi.

“Đương nhiên không cần lo”.

Diệp Viêm nói: “Bởi vì những sợi dây phía sau chỉ là sợi dây bình thường, chúng… chỉ là thuật che mắt của Lâm Chính mà thôi. Mục đích chúng tồn tại là để mọi người chùn bước, khiến mọi người tuyệt vọng, khiến mọi người nghĩ đây là một khoảng cách lớn không thể vượt qua, thật ra những sợi dây đó là sợi tơ rất bình thường, không thể chặn được sư phụ nửa bước!”.

“Thật sao?”.

Long Tu sáng mắt lên.
Chương 5187: Long tâm

Tầng cuối Long Cung, Lâm Chính đang tháo dỡ cơ quan ở bên trong.

Toàn bộ mặt phẳng bên ngoài đã bị Lâm Chính tháo dỡ ra hết.

Anh nghiêm túc quan sát mỗi bánh răng, quan sát mỗi kết cấu, mắt không chớp một cái.

Không thể không nói người chế tạo Long Cung này đúng là phi phàm trác tuyệt.

Những cửa ải khiêu chiến Long Cung mà người này mở cho người của long mạch dưới lòng đất là đơn giản nhất, còn bản thân thì lắp đặt một trạm gác nhằm vào người Long tộc.

Nếu kích hoạt cơ quan nhằm vào người Long tộc, e là người của long mạch dưới lòng đất không ai có thể dễ dàng qua được tầng cuối cùng.

Lâm Chính tiếp tục quan sát.

Mỗi cửa ải ở đây đều có một đường rãnh năng lượng đặc biệt.

Nếu Lâm Chính dùng long lực lấp đầy những đường rãnh năng lượng này, cơ quan nhắm vào người Long tộc sẽ được kích hoạt.

Lúc đó đám người Long Tu sẽ bị nhốt ở đây, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe.

Tiếc là mặc dù Lâm Chính đã hấp thu sức mạnh của gần hai long mạch, nhưng long lực trong cơ thể vẫn vô cùng mỏng manh.

Cách hấp thu long lực của anh là do Trấn Ngục Võ Thần truyền dạy, không phải cách hấp thu long lực chân chính. Tuy so với người Long tộc vẫn có ưu thế, nhưng muốn lấp đầy đường rãnh năng lượng này, kích hoạt toàn bộ cơ quan thì chắc chắn không thể.

Lâm Chính phát hiện ra điều này nên không lắp đặt trạm gác ngăn chặn ở tầng bên dưới. Vậy thì không có ý nghĩa gì, hơn nữa sẽ khiến mình kiệt sức…

Nhưng tầng cuối cùng có vẻ có cơ quan ẩn giấu. Nếu có thể khai thác được cơ quan ẩn giấu này đồng thời lợi dụng nó, có lẽ có thể thay đổi được hoàn cảnh trước mắt.

Lâm Chính suy nghĩ.

Người tên Long Tu có khí tức còn đáng sợ hơn cả Long võ giả.

Nếu đối đầu với ông ta thì khó có phần thắng, chỉ có thể dựa vào cơ quan.

Nhưng Lâm Chính không ngờ được Diệp Viêm cũng chạy tới đây.

Xem ra hắn muốn giúp đỡ Long Tu dồn mình vào đường chết!

“Đại nhân!”.

Trong lúc Lâm Chính suy nghĩ, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Lâm Chính sửng sốt, quay đầu nhìn.

Đám người Thu Ngạn vây lại một chỗ, giống như đang quan sát gì đó.

Thu Ngạn không ngừng vẫy tay với anh.

Lâm Chính nhíu mày, chạy về phía Thu Ngạn.

Đợi đến gần Thu Ngạn, ánh sáng lấp lánh rực rỡ đập vào mắt Lâm Chính.

Lâm Chính sửng sốt, đưa mắt nhìn.

Lúc này mới phát hiện trong rãnh cơ quan đào ra ở phía trước lại có một phương trời khác.

Lâm Chính nhảy xuống, dùng tay tách bánh răng đang xoay sang hai bên. Xuyên qua khe hở của bánh răng, anh phát hiện đằng sau bánh răng to lớn này có một vật sáng khổng lồ treo lơ lửng.

“Thứ này có vẻ giống như trái tim”.

Một người không khỏi reo lên.

“Rất giống trái tim, nhưng tim của thứ gì mà lớn vậy, gần bằng cả tôi”.

Một người khác không khỏi lên tiếng.

“Có thể là một nguồn năng lượng nào đó cố ý tạo thành hình trái tim”.

“Chẳng lẽ là nguồn năng lượng của Long Cung?”.

Bọn họ bàn tán xôn xao.

Lúc này, Thu Ngạn như ý thức được điều gì, không khỏi lên tiếng: “Cái đó… có phải là long tâm không?”.

Nghe xong, tiếng bàn tán chợt biến mất.

Tất cả mọi người mở to mắt nhìn Thu Ngạn, ai cũng tràn đầy kinh ngạc.

“Long tâm?”.

Lâm Chính nhìn Thu Ngạn: “Đó là gì?”.

“Đại nhân… long tâm đương nhiên là tim của rồng rồi!”.

Thu Ngạn nuốt nước bọt: “Cũng là thánh vật thất truyền nhiều năm của Long tộc chúng tôi…”.
Chương 5188: Đặt cược nhầm người

“Thánh vật?”.

Lâm Chínhnhìn về phía vật lấp lánh ẩn giấu đằng sau bánh răng cơ quan, tim đập thình thịch. Anh suy nghĩ một lúc, đưa mắt nhìn quanh.

“Đại nhân, ở đây giống như là khu vực trung tâm của cả tầng dưới cùng, bánh răng ở đây cũng không thể tùy tiện tháo dỡ, nếu không cơ quan cả khu vực này sẽ sụp đổ!”.

Một người dè dặt nói.

Lâm Chính quan sát một lúc, gật đầu đáp: “Đây đúng là khu vực trung tâm, không thể tùy tiện tháo dỡ, nếu không sẽ dẫn tới phản ứng dây chuyền, lợi bất cập hại”.

“Nhưng nếu không tháo bánh răng ra thì chúng ta không vào trong được, không thể chứng thực vật bên trong có phải là long tâm hay không”.

Thu Ngạn nhíu mày nói.

“Không cần lo, muốn vào trong không khó”.

Lâm Chính đột nhiên nói.

Bọn họ nghe xong đồng loạt nhìn sang anh.

“Đại nhân, anh có cách gì sao?”.

“Chúng ta không tháo bánh răng ra là được”.

Lâm Chính nói: “Bánh răng ở đây cái nào cũng to, cao bằng một con người, chúng ta hoàn toàn có thể khoét một lỗ hổng ở trung tâm bánh răng rồi chui vào đó”.

Nghe vậy, đám người Thu Ngạn đều có vẻ mặt kỳ quái, đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói thế nào mới phải.

“Đại nhân, vừa rồi tôi quan sát, nhận ra chất liệu phần lớn cơ quan ở đây đều là lưu thiết”.

Thu Ngạn chắp tay nói.

“Lưu thiết? Đó là gì?”.

“Đó là loại chất liệu chỉ có ở long mạch dưới lòng đất, có thể nói chỉ Long tộc chúng tôi mới có”.

“Nó cứng lắm sao?”.

“Kim cương cứng lắm đúng không? Độ cứng của lưu thiết còn gấp mười lần kim cương”.

“Vậy ý anh là…”.

“Có lẽ có thể xuyên thủng nó nhưng trong thời gian ngắn thì không được, e là chúng ta đục lỗ xong thì đám Long Tu, Diệp Viêm đã đuổi tới nơi rồi”.

Thu Ngạn nói.

Lâm Chính gật đầu, nhìn bánh răng, trong lòng muôn vàn cảm xúc.

“Chỉ đục lỗ đã rất phí thời gian công sức đối với tôi và anh, vậy mà người tạo ra Long Cung lại chế tạo được nhiều bánh răng bằng lưu thiết như vậy, chế tạo được cơ quan to lớn thế này, người đó phải lợi hại thế nào. Chúng ta so với người đó đúng là đom đóm so với ánh trăng, không đáng nhắc tới!”.

“Đại nhân, bây giờ còn tâm tư để cảm khái ở đây sao?”.

Những người khác nóng lòng như lửa đốt.

“Không cần lo, tôi thử trước”.

Lâm Chính cười đáp.

“Thử?”.

Bọn họ mở to mắt nhìn về phía Lâm Chính.

“Đại nhân, anh muốn thử cái gì?”.

Thu Ngạn cẩn thận hỏi.

“Thử xem tôi có thể dỡ bánh răng này ra không”.

Lâm Chính nói, sau đó đi về phía bánh răng to lớn ở chính giữa.

Đám người Thu Ngạn trợn tròn mắt.

“Hả…”.

“Đại nhân, lúc nãy tôi nói chưa rõ sao?”.

Thu Ngạn liên tục gọi.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm, đợi sau khi đứng vững thì thúc đẩy long lực toàn thân hội tụ nơi hai tay.

Nhìn đến đó, Thu Ngạn biết Lâm Chính không từ bỏ. Nhưng giờ chỉ dựa vào hai tay, dùng long lực hỗ trợ thì sao có thể xuyên thủng lưu thiết?

Người này điên rồi sao?

“Thu Ngạn đại nhân, sao người này không đáng tin vậy?”.

“Đây không phải là lãng phí thời gian sao? Thời gian của chúng ta vốn đã không đủ, cứ tiếp tục như vậy, đám Long Tu đuổi tới là chuyện sớm muộn”.

“Chúng ta mà rơi vào tay Long Tu thì sẽ tiêu đời”.

“Làm sao đây? Lần này phải làm sao đây?”.

Người bên cạnh Thu Ngạn đều hoảng hốt, nhìn Thu Ngạn nói.

Lúc này Thu Ngạn đã rối như tơ vò, không biết phải làm sao.

Trong mắt hắn, Lâm Chính không đáng tin chút nào.

“Xem ra chúng ta đặt cược nhầm người rồi!”.

Thu Ngạn thở dài, nói.

Bọn họ buồn rầu, bàng hoàng bất lực.

Đúng lúc này, một tiếng động quái dị đột nhiên truyền vào tai bọn họ…
Chương 5189: Đục ra

Tất cả mọi người kinh hãi, quay đầu lại.

Lâm Chính đứng trước mặt bánh răng khổng lồ, mười ngón nắm chặt phần trung tâm bánh răng.

Anh nghiến chặt răng, hai mắt tỏa ra ánh sáng vàng, long lực giống như nước lũ truyền vào mười ngón.

Lúc này mười ngón tay còn đáng sợ hơn cả kim cương.

Chúng chen vào giữa các bánh răng lưu thiết, đục nó ra từng chút.

Bánh răng lưu thiết dừng xoay, bề ngoài cũng dần lỏng ra.

“Không phải chứ?”.

Thu Ngạn há hốc miệng.

“Tay không… Tay không đục lưu thiết?”.

“Tôi không bị ảo giác đấy chứ?”.

“Sao có thể làm được vậy?”.

“Long lực… sao có thể phá được lưu thiết dễ dàng như vậy?”.

Không ai dám tin cảnh này.

“A!”.

Lâm Chính hét lên, đột nhiên rút tay ra.

Rắc!

Khu vực trung tâm bánh răng bị xé ra một lỗ lớn, mười lỗ hổng bắt mắt xuất hiện.

Lâm Chính liên tục lùi về sau, ngã ngồi xuống đất, nhìn lại mười ngón tay anh đã đầm đìa máu.

Mặc dù không khoét được trung tâm bánh răng, nhưng có thể làm đến mức đó đủ khiến người ta tán thán.

“Thêm chút sức”.

Lâm Chính liếc nhìn bánh răng, quát lên: “Thu Ngạn, các người qua đây giữ bánh răng này cho tôi. Tôi sợ dùng sức nhiều quá thì sẽ gỡ cả bánh răng, nó mà rơi xuống thì cơ quan sẽ hỏng!”.

“A? Được… Được, đại nhân yên tâm, chúng tôi sẽ làm ngay!”.

Thu Ngạn hoàn hồn, dẫn người đi tới, giữ hai bên bánh răng.

Lâm Chính sử dụng Hồng Mông Long Châm đâm vào hai cánh tay mình, hít sâu một hơi, lại sử dụng long lực, sau đó bước về phía bánh răng.

Anh nhìn mười lỗ dữ tợn đó, đưa mười ngón vào. Mười ngón xuyên qua bánh răng, giữ ở phía sau nó, sau đó hai tay bắt đầu dúng sức, truyền long lực vào.

Đám người Thu Ngạn lập tức cảm nhận được bánh răng lỏng ra, vội vàng sử dụng long lực giữ chặt bánh răng.

Bọn họ cùng nhau hợp sức.

Bánh răng không ngừng rung lên.

Hiện trường long lực xao động, vô cùng khủng khiếp.

“A!”.

Lúc này, Lâm Chính hét lên, sau đó đột nhiên dùng sức.

Keng!

Tiếng động nặng nề vang lên, lưu thiết ở trung tâm bánh răng lập tức bị khoét ra.

Nhưng vì động tác của Lâm Chính quá mạnh, đám người Thu Ngạn không giữ được bánh răng, cũng ngã về phía sau, kéo theo cả bánh răng khổng lồ.

“Ôi chao!”.

Bọn họ ngã ngửa xuống đất.

Thu Ngạn cũng ngã xuống, nhưng khi nhìn thấy bánh răng đã rơi ra, hắn kinh ngạc biến sắc.

“Không hay, kéo cả bánh răng xuống rồi!”.

Hắn vội vàng đứng dậy, nhưng không kịp nữa.

Bánh răng rơi ra, những bánh răng khác cũng bắt đầu lỏng ra…

“Tiêu rồi! Tiêu cả rồi!”.

Tim Thu Ngạn đập điên cuồng, lẩm bẩm.

Một khi cơ quan sụp đổ, toàn bộ Long Cung sẽ không tồn tại, chỗ dựa của bọn họ cũng mất.

Không còn sự bảo vệ của Long Cung, người Long tộc sẽ đuổi tới xé xác bọn họ.

Thu Ngạn vô cùng tuyệt vọng.

Trong lúc nguy cấp, Lâm Chính đột nhiên xông tới giữ lấy bánh răng rơi xuống, nhanh chóng nhét vào lại.

Anh dùng một tay cầm bánh răng khổng lồ lắp vào phía bên trái, tay kia giữ chặt bên phải, đồng thời đẩy bánh răng vào khít rãnh bên phải.

“Tới giúp đỡ!”.

Lâm Chính quát lên.

Đám người Thu Ngạn mới hoàn hồn lại, chạy tới.

Không lâu sau, bánh răng đã được lắp về chỗ cũ.

Lúc đó, các bánh răng đang lung lay ở xung quanh mới ổn định lại.

Bọn họ nằm xụi lơ trên đất thở hổn hển, ai cũng toát đầy mồ hôi, giống như vừa được vớt ra khỏi nước.

Nhưng Lâm Chính vẫn chưa nghỉ ngơi ngay.

Anh bò đến bên cạnh bánh răng, nhìn chằm chằm vật phát sáng ở bên trong bánh răng.

“Long tâm… Đó là long tâm!”.

Thu Ngạn nhìn vào bên trong bánh răng, lắp bắp.
Chương 5190: Vết thương của rồng

Long tâm?

Lâm Chính vô cùng hiếu kỳ.

Chẳng lẽ trên thế giới này có rồng thật?

Nếu không thì sao lại có thứ như long tâm?

Còn long mạch ở các nơi dưới lòng đất, long lực trong long mạch từ đâu ra?

Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu Lâm Chính.

Anh rất muốn biết đáp án, nhưng không ai có thể giải thích cho anh.

Anh nhìn vật lấp lánh ánh sáng đó, linh hồn cả người như bị hút tới.

Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã đứng trước mặt long tâm.

Long tâm rất lớn, cao đến ba mét, trông như là mặt trời nhỏ màu trắng, nhưng khi đến gần nó, anh cảm thấy nó rất thật, bên trong không ngừng lan tỏa long lực ấm áp như gió xuân.

Số long lực này vận chuyển ra bên ngoài theo đường rãnh cơ quan xung quanh, khiến cho toàn bộ cơ quan trong Long Cung đều có thể vận hành.

“Đây không chỉ là long tâm, mà còn là nguồn động lực của toàn bộ Long Cung”.

Lâm Chính nói, vô thức đưa tay, chậm rãi vươn tới phía long tâm.

Ngay khi lòng bàn tay anh tiếp xúc với long tâm.

Ầm ầm ầm.

Một luồng sức mạnh quỷ dị đột nhiên truyền vào tay anh.

Sau đó, cơn đau vô tận dâng tràn.

“A!”.

Lâm Chính gào lên đau đớn, không ngừng lùi về sau, ngã xuống đất lăn lộn.

Cơn đau này không đến từ thân xác, mà là đến từ linh hồn.

Dường như linh hồn cả người bị xé ra, tinh thần sụp đổ, đại não như sắp bùng nổ.

Lâm Chính đã giỏi chịu đau hơn người bình thương, thế mà lúc này anh không thể kìm chế được…

Thu Ngạn thấy vậy vội vàng xông vào trong kéo Lâm Chính về, rời xa long tâm. Nhờ thế Lâm Chính mới đỡ hơn, cảm giác đau dữ dội như thủy triều dần dần lui đi.

Lâm Chính ngồi dưới đất thở hổn hển, cả người bị mồ hôi thấm ướt, sắc mặt tái mét…

“Lâm đại nhân, anh không sao chứ?”.

Thu Ngạn vội vàng hỏi.

“Tôi… Tôi không sao… Vừa rồi là sao? Vì sao… tôi lại khó chịu như vậy?”.

Lâm Chính nghiến răng, khàn giọng hỏi.

“Lâm đại nhân có điều không biết, long tâm là thánh vật của Long tộc chúng tôi, người thường không thể đụng vào. Nếu không sẽ bị vết thương của rồng phản phệ!”.

Thu Ngạn giải thích.

“Vết thương của rồng?”.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Đó là gì?”.

“Đó là một cách tự bảo vệ của long tâm”.

Thu Ngạn nói: “Nghe nói con người chạm vào long tâm đều sẽ bị vết thương của rồng ăn mòn, cơ thể người phàm chịu đựng cơn đau nỗi đau mà thần long từng phải chịu. Loại cảm giác đau đó đều hơn người, càng đừng nói tới người phàm chúng ta. Đến nay, người Long tộc chúng tôi vẫn chưa có ai có thể chịu được cơn đau từ vết thương của rồng, càng đừng nói tới đại nhân”.

“Vậy có nghĩa ai không thể chịu được vết thương của rồng thì không thể chạm vào long tâm?”.

“Có thể dùng cách khác di chuyển, ví dụ như đặt nó trong vật thể nào đó, chúng ta di chuyển vật thể đó ở khoảng cách xa”.

Thu Ngạn nói.

“Nhưng giờ chúng ta đâu có thời gian làm chuyện này?”.

Lâm Chính lắc đầu, nhìn long tâm kia, nói: “Sức mạnh của long tâm không hề tầm thường, nếu có thể lợi dụng nó chắc chắn có thể ứng phó được nguy cơ trước mắt!”.

“Đại nhân, anh định…”.

“So với cái chết, chỉ chút đau đớn thì có là gì?”.

Lâm Chính nói, hít sâu một hơi, lại bước về phía long tâm.

Đám người Thu Ngạn căng thẳng, mở to mắt nhìn…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom