-
Chương 4921-4925
Chương 4921: Bảo bọn họ chạy đi
Hồ Lệnh Vũ chau mày, nhìn về hướng căn phòng đó và suy nghĩ: “Cô nghĩ sao về người đó?”
“Thần y Lâm ấy hả?”
“Trước giờ cô nhìn người rất chuẩn”.
“Nhưng lần này tôi không nhìn thấu được anh ta”.
Cô gái bặm môi, khẽ nói: “Hành động, suy nghĩ của người này đều hết sức khác thường. Hơn nữa khí tức cũng không đoán ra được...”
“Vậy sao? Anh ta tự xưng là thần y Lâm, vậy còn y thuật thì sao?”
“Chắc...cũng chẳng tới đâu”.
Cô gái nhớ lại Lâm Chính và nói: “Mười ngón tay anh ta không hề sần sùi, không có dấu hiệu dùng châm, hơn nữa cũng không thấy có mùi thuốc. Tôi nghĩ y thuật của anh ta cũng bình thường, không đáng nhắc tới”.
“Hừ vậy thì là một kẻ vô danh tiểu tốt rồi”.
Hồ Lệnh Vũ cười khinh miệt: “Có thể anh ta biết một chút võ kỹ, như vậy thì tôi giết cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
“Chắc vậy”, cô gái khẽ nói.
Trước đó cô ta không nói gì là vì quan sát Lâm Chính.
Mỗi lần cùng ra ngoài với Hồ Lệnh Vũ là cô ta đều yên lặng quan sát tình hình. Đây cũng là lý do mà Hồ Lệnh Vũ có thể luôn ngông cuồng như thế. Không phải hắn không có não mà là vì đã có người quan sát tình hình thay cho hắn rồi.
“Chuyện của Thương Lan Phúc lát nữa tôi sẽ đi hỏi sư phụ là được, không có gì hết”, Hồ Lệnh Vũ phất tay, thản nhiên cười nói.
“Đi thôi”
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu chứ. Tới Long Tâm Thành rồi thì sao có thể về dễ dàng như vậy được. Chẳng phải còn một nơi cần đi sao?”, Hồ Lệnh Vũ nhìn với ánh mắt dữ tợn...
Nghe tới đây các cao thủ khác cũng trở nên vô cùng kích động.
“Ý của cậu chủ là...”
“Đi thôi...”
“Ok ạ”
“Ha ha, vui rồi”, đám đông hoan hô.
Cô gái mặc áo đỏ chỉ chau mày: “Cậu chủ, tôi không khỏe, không đi nữa...”
“Được, vậy cô kiếm chỗ nghỉ ngơi, đợi làm xong việc thì tôi sẽ tới tìm cô”.
“Được”, cô gái gật đầu, đi ra khỏi tòa nhà treo thưởng.
Trong phòng làm việc.
“Thế nào rồi...đỡ hơn chút nào chưa?”, Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc bị băng bó giống như một cái bánh ú bèn cười nói.
Thương Lan Phúc rưng rưng, quỳ xuống đất khấu đầu: “Cảm ơn ơn cứu mạng của đại nhân”.
Giọng nói của anh ta nghẹn ngào, tâm trạng vô cùng kích động.
“Mau đứng dậy đi, anh đang làm gì vậy. Anh bị thương, đừng cử động. Nếu như ảnh hưởng tới vết thương thì tệ lắm”, Lâm Chính vội vàng đỡ anh ta dậy.
Thương Lan Phúc lau nước mắt: “Thưa thầy, thầy là người thân nhất trên đời này của Lan Phúc, thật không ngờ là có thể gặp được thầy”.
Thương Lan Phúc không thể ngờ có người bố nào mà hại con tới mức này không. Và đến bố của anh ta còn làm vậy thì anh ta còn hi vọng vào ai trên đời nữa.
Lâm Chính có thể hiểu được tâm trạng của Thương Lan Phúc. Anh vỗ vai: “Đừng buồn nữa, mọi chuyện cũng qua rồi. Đợi tôi xong việc ở đây thì có thể đưa mọi người rời khỏi vùng đất thị phi này rồi”.
“Dạ”, đám đông gật đầu.
Dù là Tửu Ngọc, Ngự Bích hồng, Thương Lan Phúc thì đều chẳng ai muốn ở lại đây ngày nào. Mặc dù ở đây có rất nhiều linh khí, thích hợp cho việc tu luyện thế nhưng bọn họ không cần bất tử. Bọn họ chỉ muốn sống đời bình yên, không còn bị đau khổ nữa.
“Anh Lâm”, đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Mị Mộng lao vào.
“Cô Mị Mộng, sao cô tới vậy?”, anh ngạc nhiên.
“Tôi nghe nói Hồ Lệnh Vũ tới à? Anh ta ở đâu?”, cô ta bặm môi.
Đào Thành cười chua chát: “Cô đừng nóng, là do tôi cố tình không thông báo cho cô. Tôi cũng đã nghe qua chuyện của hai gia tộc rồi. Tôi lo nếu gặp Hồ Lệnh Vũ thì cô sẽ làm loạn”
“Cô Mị Mộng, cô đừng vội, Hồ Lệnh Vũ đã đi, hành động này của quản lý Đào cũng là để bảo vệ cô”.
Mị Mộng dù hận Hồ Lệnh Vũ nhưng cô cũng có lý trí, không tới mức không biết suy nghĩ...Cô ta đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của quản lý Đào.
“Quản lý Đào, ông xem thường tôi rồi. Ông yên tâm, tôi biết đây là đâu, cũng biết thực lực của Hồ Lệnh Vũ như thế nào. Tôi sẽ không làm loạn đâu. Chỉ là người này hại chú của tôi...tôi thật sự...”
Mị Mộng không nói nên lời, khuôn mặt của cô ta trở nên căng thẳng, cô ta siết nắm đấm, cảm thấy uất hận vô cùng.
Đào Thành không nói gì.
“Phải rồi Mị Mộng, cô mau nghĩ cách thông báo cho người nhà, bảo họ mau chóng rời khỏi thế gia Huyết Đao. Nếu còn không đi thì sẽ muộn mất”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Rời khỏi đó sao?”, Mị Mộng giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Anh Lâm, ý của anh là...”
“Hồ Lệnh Vũ tàn nhẫn, hắn dám ra tay với chú của cô như vậy thì hắn tới Long Tâm Thành sẽ không chịu bỏ đi như thế đâu. Tôi nghĩ hắn đang lên kế hoạch ra tay với thế gia Huyết Đao".
“Hắn chỉ dẫn theo mười mấy người, sao có thể làm gì được thế gia Huyết Đao chứ?”,cô ta nói.
Mặc dù cô đã mang một bộ phận người nhà Huyết Đao rời đi nhưng trước mắt vẫn còn cả hàng trăm người. Dù không có bà tổ thì việc đối phó với Hồ Lệnh Vũ cũng không phải điều khó với lớp người trẻ của thế gia Huyết Đao.
Không đợi Lâm Chính giải thích thì Đào Thành đã lên tiếng: “Cô Mộng Mị, cô mà nghĩ như vậy thì nhầm lớn rồi”.
“Quản lý Đào, ý của ông là?”
“Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, giờ Hồ Lệnh Vũ đã không còn như trước nữa, hắn là truyền nhân của hai vị võ thần, được hai vị đó chỉ điểm. Hắn là thiên tài cái thế ai cũng biết tới, sợ rằng thực lực của hắn đã hơn xưa rồi. Bà tổ của nhà cô đang như vậy, những người còn lại sợ rằng không thể đỡ nổi một chiêu của hắn đâu”.
Đào Thành nói.
“Cái gì?”, Mị Mộng khựng người. Lúc này cô ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Mau thông báo cho mọi người trốn đi đi, tốt nhất là chạy về phía toàn nhà treo thưởng, còn không đi là sẽ muộn mất đấy”.
Mị Mộng giật mình, lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc.
Chương 4922: Võ Thần là cái thá gì?
“Anh Lâm”
Mị Mộng rời đi chưa được bao lâu thì Cầm Kiếm Nữ đã lại lao vào với vẻ mặt hớt hải.
“Cô Cầm Kiếm sao thế?”, anh hỏi.
“Mị Mộng cừa rồi đã dẫn toàn bộ người của thế gia Huyết Đao rời khỏi tòa nhà treo thưởng rồi. Nói là đi cứu viện cho thế gia...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc Lâm Chính bị nhốt trong Long Cung, nếu không có Mị Mộng thì không biết là Cầm Kiếm Nữ đã bị chết bao nhiêu lần rồi. Cô ta rất cảm ơn Mị Mộng. Giờ xảy ra chuyện thế này, sao cô ta có thể ngồi yên được.
“Cái gì? Hồ Lệnh Vũ định ra tay với người nhà Huyết Đao sao?”, Cầm Kiếm Nữ thất kinh.
“Đúng vậy”
“Vậy...tại sao anh không ra tay?”, cô ta thận trọng hỏi.
“Tôi nào phải người tốt".
Lâm Chính lắc đầu: “Lần trước, chuyện của Lệnh Hồ Kiêu tôi có ý giúp thế gia Huyết Đao, tôi còn nói sẽ bảo vệ họ rời khỏi Long Tâm Thành, tìm cách giúp họ phát triển nhưng bọn họ không chấp nhận thì sao tôi còn phải cố chấp chứ?”
“Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải là cô Mị Mộng sẽ gặp nguy hiểm sao?”, Cầm Kiếm Nữ run rẩy...
“Yên tâm, cô ta sẽ không sao đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Tại sao....”
“Bởi vì...tôi đã đưa cho cô ấy vài viên bảo mệnh đan rồi. Có chúng, Hồ Lệnh Vũ sẽ không thể làm gì được cô ấy”, anh nói. Cầm Kiếm Nữ nghe thấy vậy bèn thở phào.
“Thưa thầy, tên Hồ Lệnh Vũ đó hận thầy như vậy, tại sao không diệt cỏ tận gốc? Sớm muộn gì hắn xũng ra tay với thầy, chi bằng mình ra tay trước”, Thương Lan Phúc không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Lâm Chính chỉ lắc đầu
“Một tên Lệnh Hồ Vũ chẳng là gì cả, thế nhưng hiện tại hắn là đồ đệ của Thương Lan Võ Thần. Anh có biết vì sao tôi lại đứng ra cứu anh không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi và Thương Lan Võ Thần đã có khế ước đó là cùng đối phó với Ám Thiên Võ Thần", Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cái gì?”, Thương Lan Phúc bàng hoàng nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Chính đoạt bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, thì chắc chắn ông ta sẽ không tha cho anh. Huống hồ Ám Thiên Võ Thần còn có Diệp Viêm. Chỉ dựa vào một mình Lâm Chính thì sẽ không thể đối phó được.
Lúc này chỉ đành mượn thế lực của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần để đối phó thôi.
“Tôi không có lý do ra tay, nếu không hai vị võ thần sẽ ra tay với tôi. Có điều, tôi có thể đi ngăn chặn việc liên quan tới thế gia Huyết Đạo, coi như là giữ thể diện cho Mị Mộng”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy: “Chúng ta tới thế gia Huyết Đao xem như thế nào đi”.
“Vâng”, đám đông gật đầu.
Thế nhưng Đào Thành đã đặt tay lên vai anh.
“Quản lý Đào có việc gì không?”, Lâm Chính nói.
Đào Thành do dự, một lúc sau lên tiếng: “Cậu Lâm, cậu tới đó không chỉ ngăn chặn Lệnh Hồ Vũ đúng không?”
“Ý của quản lý Đào là gì?”
“Nếu cậu muốn ngăn lại thì ở tại đây khi nãy cậu đã làm thế rồi...Cậu đang muốn tạo lý do để tiêu diệt Lệnh Hồ Vũ đúng không?”
Đào Thành hít một hơi thật sâu: “Cậu Lâm, cậu làm vậy sẽ đắc tội với hai vị võ thần đấy. Lẽ nào cậu muốn trở thành người một lúc đắc tội với ba vị võ thần hay sao?”
Dứt lời, đám đông đều giật mình. Lâm Chính trầm giọng. Môt lúc sau anh mới lên tiếng.
“Võ thần là cái thá gì chứ?”
Chương 4923: Lẽ nào tôi sai?
Tại thế gia Huyết Đao..Mị Ngạo dẫn theo Mị Diễm cũng với người của gia tộc thế gia Huyết Đao quỳ trước cửa, lẳng lặng chờ đợi khách quý tới.
Trên tấm biển trước cửa vẫn còn đầu của Mị Cường. Đôi mắt ông ta trố tròn, nhìn xuống dưới.
Không ai biết lúc ông ta chết đã phải chịu đau khổ gì. Lúc này hung thủ giết chết Mị Cường đã xuất hiện ở đầu đường.
Hắn ung dung đi tới với vẻ mặt ý vị. Mị Ngạo thấy vậy vội hô lên và khấu đầu.
“Mị Ngạo cùng toàn bộ người của thế gia Huyết Đao bái kiến cậu Vũ”.
“Cậu Vũ an khang”.
Người của thế gia Huyết Đao hô lên. Giọng nói của họ vang lên như sóng trào.
Hồ Lệnh Vũ chắp tay sau lưng, mỉm cười bước tới. Đám người Mị Ngạo sợ hãi, thận trong nhìn hắn. Ai cũng cảm thấy bất an, không biết phải làm thế nào.
“Các người cũng có thành ý đấy nhỉ”.
Lúc này Lệnh Hồ Vũ lên tiếng. Mị Ngạo mừng lắm, vội vàng nói: “Chúng tôi luôn ngưỡng vọng cậu Vũ, trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, mong cậu bớt giận”.
“Bớt giận sao?”, Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng cười, sau đó đưa tay về phía Mị Ngạo.
Mị Ngạo sợ hãi vô thức giơ tay lên đỡ đòn. Thế nhưng Mị Ngạo sao có thể là đối thủ của Lệnh Hồ Vũ.
Rắc! Tiếng xương răng rắc vang lên.
Mị Ngạo bay bật ra, đập mạnh vào tường khiến bức tường sụp đổ.
Đám đông kinh hãi. Đợi khi đám bụi đất lắng xuống thì họ thấy Mị Ngạo với hai cánh tay bị gãy, cơ thể nhiều vết nứt.
“Cậu Vũ, tại sao cậu...?”, Mị Diễm kêu lên.
“Một đám con sâu cái kiến, đủ tư cách để tôi tha thứ sao? Hôm nay tôi tới là để xử lý các người”.
Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: “Nghe đây, đàn ông giết hết, đàn bà đánh gãy tứ chi, mang về để hợp tu luyện dược”.
“Vâng công tử”, đám đông bật cười ha ha tiến tới
“Á?”
Người của thế gia Huyết Đao kêu lên. Không ai ngờ Lệnh Hồ Vũ lại tàn ác như vậy. Hắn muốn tiêu diệt toàn bộ thế gia Huyết Đao.
“Người nhà Lệnh Hồ, các người đứng quá đáng quá”.
“Liều mạng với họ đi”.
Người của thế gia Huyết Đao lao tới, rút đao ra chém lia lịa. Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng người của Lệnh Hồ Vũ đâu phải là những kẻ mà nhà Huyết Đao có thể đối đầu được, một lúc sau, người nhà Huyết Đao đều bị ngã gục.
Các cao thủ của Lệnh Hồ Vũ thì vui mừng hoan hô. Mặt chúng dữ tợn với những nụ cười đắc ý.
Bọn chúng tận hưởng trận chiến, tận hưởng khoái cảm chiến thắng kẻ yếu Giống như lũ ác ma đang vui mừng...
Mị Ngạo chật vật bò dậy. Mị Ngạo ngước nhìn người của mình ngã xuống, nhìn những đứa trẻ và phụ nữ đang gào khóc mà bàng hoàng.
“Tại sao lại thế này chứ?”
“Lẽ nào là lỗi của tôi sao?”, Mị Ngạo lầm bầm, đầu óc trống không.
Rầm!
Lúc này có âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó Mị Diễm ngã xuống bên cạnh Mị Ngạo. Mị Diễm nôn ra máu, cơ thể đã bị thương nặng.
Lệnh Hồ Vũ chắp tay sau lưng, nhếch miệng cười và từ từ bước tới...
Chương 4924: Cả kiếp sau cũng không thể
“Vũ công tử”, Mị Ngạo bước lên quỳ xuống.
“Cậu thật sự định giết hết chúng tôi sao?”
“Sao thế? Các người muốn tôi phải từ bi với đám con sâu cái kiến à? Làm vậy...thật sự khó quá”. Lệnh Hồ Vũ lắc đầu.
“Chúng tôi đã thần phục rồi, tại sao cậu lại làm thế?”, Mị Ngạo bặm môi.
“Tại sao à?”, Lệnh Hồ Vũ cười khinh miệt, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Tôi nói cho các người biết nhé, vì các người không đủ tư cách”.
“Các người là những kẻ yếu, yếu tới mức đáng thương. Trong mắt tôi xử lý các người thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của tôi. Các người thần phục thì tôi tha thứ sao? Các người biết sai thì tôi sẽ bỏ qua à? Nực cười”.
Dứt lời đôi mắt Mị Ngạo ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Anh nghĩ cách đưa mọi người rời đi đi”, Mị Diễm với khuôn mặt đầy máu nói.
“Anh hối hận quá. Đúng là nên nghe lời của Mị Mộng, đưa mọi người rời khỏi Long Tâm Thành thì nhà chúng ta đã không có kết cụ này. Là anh hại chết gia tộc”, Mị Ngạo khóc lóc.
“Các người tưởng chạy ra khỏi Long Tâm Thành thì sẽ thoát được sao? Tôi mà đã muốn giết thì dù các người chạy tới chân trời góc bể tôi cũng giết”.
Nói xong hắn cười, giơ tay đập về phía Mị Ngạo. Cú tát với sức mạnh kinh người.
Mị Ngạo định đỡ lại nhưng hai tay đã bị gãy, đành trơ mắt nhìn đòn tấn công.Mị Ngạo nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc đột nhiên Mị Diễm bật tới vồ về phía Lệnh Hồ Vũ. Lệnh Hồ Vũ không kịp đề phòng bèn bị bật ra sau hai bước đánh hụt.
“Anh, mau chạy”, Mị Diễm gầm lên.
“Đồ chán sống”.
Lệnh Hồ Vũ đẩy Mị Diễm ra và đập vào ngực cô ta. Chưởng đánh khiến cho ngực diễm bị đâm xuyên, trái tim bị hắn móc ra.
“Mị Diễm”, Mị Ngạo như muốn phát điên. Hồ Lệnh Vũ tức lắm, hắn bóp nát tim của Mị Diễm và vứt qua một bên.
Mị Ngạo đứng dậy nhưng không bỏ chạy vì Mị Ngạo không muốn bỏ chạy nữa. Giờ chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được thôi.
“Đám chết tiệt”, Lệnh Hồ Vũ chửi và đập về phía Mị Ngạo.
“Khốn nạn”, Mị Ngạo gầm lớn. Mặc dù hai tay không còn cử động được nhưng Mị Ngạo cứ thế lao về phía đối phương.
“Đồ chán sống”.
Lệnh Hồ Vũ dường như đã mất kiên nhẫn bèn tát mạnh. Cơ thể Mị Ngạo lập tức như nổ ra, máu đầm đìa, hai chân cũng nát vấy nhầy, cả người đổ xuống.
Mị Ngạo còn định ngẩng đầu nhưng một giây sau chân của Lệnh Hồ Vũ đã đạp xuống đầu Mị Ngạo.
“Tao phải giết chết mày”, Mị Ngạo gầm lên, đôi mắt chỉ còn nỗi uất hận.
“Giết tao sao? Rất tiếc, cả đời này mày cũng không làm được đâu. Cả đời sau sợ rằng cũng vậy. Mày vĩnh viễn chỉ ở dưới chân tao mà thôi”, Lệnh Hồ Vũ nói bằng vẻ vô cảm sau đó phát lực, định đạp nát đầu Mị Ngạo.
Đúng lúc này..
Một đường đao từ xa bay về phía hắn...
“Hả?”, Lệnh Hồ Vũ chau mày...vung tay lên.
Keng...
Đường đao nổ tung. Hắn ngước nhìn thì thấy nhiều bóng hình đang lao tới.
Đi đầu chính là Mị Mộng.
Chương 4925: Lệnh Hồ Thắng
“Mộng Nhi?”
Đôi mắt Mị Ngạo đờ đẫn, không thể tin nhìn người đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Mộng đanh lại, tim thắt lại khi nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Mị Ngạo lúc này, nhưng khi tầm mắt cô ta nhìn thấy Mị Diễm chết thảm, lửa giận trong con ngươi lập tức bùng nổ.
“Lệnh Hồ Vũ! Anh chán sống rồi hả?”
Mị Mộng gào lên.
“Mộng Nhi! Tới đây làm gì? Đi mau! Đi!”
Mị Ngạo hét lên.
Lệnh Hồ Vũ bật cười thành tiếng.
“Há há há há, Mị Mộng, cô không trốn trong tòa nhà treo thưởng, mà lại dám chạy tới nơi này à? Cô dễ thương thật đấy! Há há há há...”
“Lệnh Hồ Vũ, anh đứng đắc ý! Hôm nay chính là ngày chết của anh!”
Mị Mộng nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó rút thanh huyết đao ra, thúc giục sức mạnh phi thăng muốn liều mạng với Lệnh Hồ Vũ.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ lại tỏ ra dửng dưng, nhẹ nhàng cười khẽ: “Mị Mộng, đừng nóng vội, sẽ có người đến tìm cô!”
“Anh có ý gì?”
Mị Mộng cau mày hỏi.
Lệnh Hồ Vũ không trả lời, nghiêng đầu nói: “Cậu út tới chưa?”
“Bẩm báo cậu chủ, đã tới cửa rồi ạ!”
“Gọi nó vào đây!”
“Rõ, thưa cậu chủ!”
Gã cấp dưới ở bên cạnh khẽ mỉm cười, nhanh chóng chạy đi.
Không lâu sau đó, từng tiếng gào thét hoảng sợ vang lên.
Sau đó, rất nhiều người của thế gia Huyết Đao vừa bàng hoàng vừa hoảng sợ chạy đến.
“Quái vật... quái vật...”
“Cứu mạng...”
Tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.
Hơi thở của Mị Mộng dồn dập hơn, mở to mắt nhìn về phía cửa.
Lại nghe thấy từng tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Ngay sau đó, không khí ngập tràn mùi hôi thối và mục nát.
“Đây chẳng lẽ là...”
Mị Mộng lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn.
Sau đó, một thân hình khổng lồ xuất hiện ở cửa.
Đó là một con quái vật có sáu mắt, hai lỗ mũi.
Các đường nét trên khuôn mặt gã đều được khâu vá lại với nhau, những vết khâu rõ ràng như những con giun nằm trên cái đầu khổng lồ, trông rất gớm ghiếc và đáng sợ.
Cơ thể mập mạp phồng to như một ngọn núi thịt.
Tay chân gã to lớn như chân voi, mỗi khi bước đi một bước, mặt đất đều sẽ rung theo, thịt ở trên người cũng lắc lư.
Cả người con quái vật này không có lông, nhưng làn da lại cực kỳ trắng.
Đó không phải là lớp da của gã, mà là lớp da được khâu vào.
Mỗi mảnh da đều có màu sắc khác nhau, tính sơ, ít nhất cũng có da của mười người đã được khâu lên người gã...
“Anh... Anh...”
Con quái vật chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lệnh Hồ Vũ, cái miệng dữ tợn to đùng đầy máu tươi phát ra một âm thanh nho nhỏ.
Gã đang ăn thịt.
Đang ăn thịt gì, Mị Mộng cũng biết rất rõ...
“Em trai, em thấy người phụ nữ kia không? Cô ta, chính là vợ của em!”
Lệnh Hồ Vũ chỉ vào Mị Mộng, cười nói.
Quái vật vừa nghe, đôi mắt đáng sợ lập tức nhìn về phía Mị Mộng.
Mị Mộng ngẩn người.
Con quái vật này... vậy mà lại là Lệnh Hồ Thắng!
“Vợ... thật đẹp... làn da mịn màng... em... thích... em... thích...”
Quái vật dò xét Mị Mộng, miệng liên tục phát ra những âm thanh nhỏ xíu như tiếng đá cuội cọ xát, khiến người nghe dựng tóc gáy.
“Anh là Lệnh Hồ Thắng sao? Quả nhiên là một con quái vật!”
Mị Mộng nghiến răng hét lên.
“A Thắng, vợ em không chịu nghe lời, còn muốn tấn công anh nữa, em nói xem, nên làm gì đây?”
Lệnh Hồ Vũ mỉm cười nói.
“Anh... đừng giận.... A Thắng sẽ dạy cô ta một bài học...”
Lệnh Hồ Thắng tỏ vẻ tức giận, sau đó di chuyển cơ thể to lớn của mình, từng bước từng bước đi về phía Mị Mộng.
“Cô lại dám chọc anh tôi nổi giận... Tôi phải dạy lại cô, tôi phải... lột da cô ra!”
Hồ Lệnh Vũ chau mày, nhìn về hướng căn phòng đó và suy nghĩ: “Cô nghĩ sao về người đó?”
“Thần y Lâm ấy hả?”
“Trước giờ cô nhìn người rất chuẩn”.
“Nhưng lần này tôi không nhìn thấu được anh ta”.
Cô gái bặm môi, khẽ nói: “Hành động, suy nghĩ của người này đều hết sức khác thường. Hơn nữa khí tức cũng không đoán ra được...”
“Vậy sao? Anh ta tự xưng là thần y Lâm, vậy còn y thuật thì sao?”
“Chắc...cũng chẳng tới đâu”.
Cô gái nhớ lại Lâm Chính và nói: “Mười ngón tay anh ta không hề sần sùi, không có dấu hiệu dùng châm, hơn nữa cũng không thấy có mùi thuốc. Tôi nghĩ y thuật của anh ta cũng bình thường, không đáng nhắc tới”.
“Hừ vậy thì là một kẻ vô danh tiểu tốt rồi”.
Hồ Lệnh Vũ cười khinh miệt: “Có thể anh ta biết một chút võ kỹ, như vậy thì tôi giết cũng dễ như trở bàn tay thôi”.
“Chắc vậy”, cô gái khẽ nói.
Trước đó cô ta không nói gì là vì quan sát Lâm Chính.
Mỗi lần cùng ra ngoài với Hồ Lệnh Vũ là cô ta đều yên lặng quan sát tình hình. Đây cũng là lý do mà Hồ Lệnh Vũ có thể luôn ngông cuồng như thế. Không phải hắn không có não mà là vì đã có người quan sát tình hình thay cho hắn rồi.
“Chuyện của Thương Lan Phúc lát nữa tôi sẽ đi hỏi sư phụ là được, không có gì hết”, Hồ Lệnh Vũ phất tay, thản nhiên cười nói.
“Đi thôi”
“Giờ chúng ta đi đâu?”
“Còn có thể đi đâu chứ. Tới Long Tâm Thành rồi thì sao có thể về dễ dàng như vậy được. Chẳng phải còn một nơi cần đi sao?”, Hồ Lệnh Vũ nhìn với ánh mắt dữ tợn...
Nghe tới đây các cao thủ khác cũng trở nên vô cùng kích động.
“Ý của cậu chủ là...”
“Đi thôi...”
“Ok ạ”
“Ha ha, vui rồi”, đám đông hoan hô.
Cô gái mặc áo đỏ chỉ chau mày: “Cậu chủ, tôi không khỏe, không đi nữa...”
“Được, vậy cô kiếm chỗ nghỉ ngơi, đợi làm xong việc thì tôi sẽ tới tìm cô”.
“Được”, cô gái gật đầu, đi ra khỏi tòa nhà treo thưởng.
Trong phòng làm việc.
“Thế nào rồi...đỡ hơn chút nào chưa?”, Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc bị băng bó giống như một cái bánh ú bèn cười nói.
Thương Lan Phúc rưng rưng, quỳ xuống đất khấu đầu: “Cảm ơn ơn cứu mạng của đại nhân”.
Giọng nói của anh ta nghẹn ngào, tâm trạng vô cùng kích động.
“Mau đứng dậy đi, anh đang làm gì vậy. Anh bị thương, đừng cử động. Nếu như ảnh hưởng tới vết thương thì tệ lắm”, Lâm Chính vội vàng đỡ anh ta dậy.
Thương Lan Phúc lau nước mắt: “Thưa thầy, thầy là người thân nhất trên đời này của Lan Phúc, thật không ngờ là có thể gặp được thầy”.
Thương Lan Phúc không thể ngờ có người bố nào mà hại con tới mức này không. Và đến bố của anh ta còn làm vậy thì anh ta còn hi vọng vào ai trên đời nữa.
Lâm Chính có thể hiểu được tâm trạng của Thương Lan Phúc. Anh vỗ vai: “Đừng buồn nữa, mọi chuyện cũng qua rồi. Đợi tôi xong việc ở đây thì có thể đưa mọi người rời khỏi vùng đất thị phi này rồi”.
“Dạ”, đám đông gật đầu.
Dù là Tửu Ngọc, Ngự Bích hồng, Thương Lan Phúc thì đều chẳng ai muốn ở lại đây ngày nào. Mặc dù ở đây có rất nhiều linh khí, thích hợp cho việc tu luyện thế nhưng bọn họ không cần bất tử. Bọn họ chỉ muốn sống đời bình yên, không còn bị đau khổ nữa.
“Anh Lâm”, đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Mị Mộng lao vào.
“Cô Mị Mộng, sao cô tới vậy?”, anh ngạc nhiên.
“Tôi nghe nói Hồ Lệnh Vũ tới à? Anh ta ở đâu?”, cô ta bặm môi.
Đào Thành cười chua chát: “Cô đừng nóng, là do tôi cố tình không thông báo cho cô. Tôi cũng đã nghe qua chuyện của hai gia tộc rồi. Tôi lo nếu gặp Hồ Lệnh Vũ thì cô sẽ làm loạn”
“Cô Mị Mộng, cô đừng vội, Hồ Lệnh Vũ đã đi, hành động này của quản lý Đào cũng là để bảo vệ cô”.
Mị Mộng dù hận Hồ Lệnh Vũ nhưng cô cũng có lý trí, không tới mức không biết suy nghĩ...Cô ta đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của quản lý Đào.
“Quản lý Đào, ông xem thường tôi rồi. Ông yên tâm, tôi biết đây là đâu, cũng biết thực lực của Hồ Lệnh Vũ như thế nào. Tôi sẽ không làm loạn đâu. Chỉ là người này hại chú của tôi...tôi thật sự...”
Mị Mộng không nói nên lời, khuôn mặt của cô ta trở nên căng thẳng, cô ta siết nắm đấm, cảm thấy uất hận vô cùng.
Đào Thành không nói gì.
“Phải rồi Mị Mộng, cô mau nghĩ cách thông báo cho người nhà, bảo họ mau chóng rời khỏi thế gia Huyết Đao. Nếu còn không đi thì sẽ muộn mất”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Rời khỏi đó sao?”, Mị Mộng giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Anh Lâm, ý của anh là...”
“Hồ Lệnh Vũ tàn nhẫn, hắn dám ra tay với chú của cô như vậy thì hắn tới Long Tâm Thành sẽ không chịu bỏ đi như thế đâu. Tôi nghĩ hắn đang lên kế hoạch ra tay với thế gia Huyết Đao".
“Hắn chỉ dẫn theo mười mấy người, sao có thể làm gì được thế gia Huyết Đao chứ?”,cô ta nói.
Mặc dù cô đã mang một bộ phận người nhà Huyết Đao rời đi nhưng trước mắt vẫn còn cả hàng trăm người. Dù không có bà tổ thì việc đối phó với Hồ Lệnh Vũ cũng không phải điều khó với lớp người trẻ của thế gia Huyết Đao.
Không đợi Lâm Chính giải thích thì Đào Thành đã lên tiếng: “Cô Mộng Mị, cô mà nghĩ như vậy thì nhầm lớn rồi”.
“Quản lý Đào, ý của ông là?”
“Tôi chỉ muốn nói với cô rằng, giờ Hồ Lệnh Vũ đã không còn như trước nữa, hắn là truyền nhân của hai vị võ thần, được hai vị đó chỉ điểm. Hắn là thiên tài cái thế ai cũng biết tới, sợ rằng thực lực của hắn đã hơn xưa rồi. Bà tổ của nhà cô đang như vậy, những người còn lại sợ rằng không thể đỡ nổi một chiêu của hắn đâu”.
Đào Thành nói.
“Cái gì?”, Mị Mộng khựng người. Lúc này cô ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
“Mau thông báo cho mọi người trốn đi đi, tốt nhất là chạy về phía toàn nhà treo thưởng, còn không đi là sẽ muộn mất đấy”.
Mị Mộng giật mình, lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc.
Chương 4922: Võ Thần là cái thá gì?
“Anh Lâm”
Mị Mộng rời đi chưa được bao lâu thì Cầm Kiếm Nữ đã lại lao vào với vẻ mặt hớt hải.
“Cô Cầm Kiếm sao thế?”, anh hỏi.
“Mị Mộng cừa rồi đã dẫn toàn bộ người của thế gia Huyết Đao rời khỏi tòa nhà treo thưởng rồi. Nói là đi cứu viện cho thế gia...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc Lâm Chính bị nhốt trong Long Cung, nếu không có Mị Mộng thì không biết là Cầm Kiếm Nữ đã bị chết bao nhiêu lần rồi. Cô ta rất cảm ơn Mị Mộng. Giờ xảy ra chuyện thế này, sao cô ta có thể ngồi yên được.
“Cái gì? Hồ Lệnh Vũ định ra tay với người nhà Huyết Đao sao?”, Cầm Kiếm Nữ thất kinh.
“Đúng vậy”
“Vậy...tại sao anh không ra tay?”, cô ta thận trọng hỏi.
“Tôi nào phải người tốt".
Lâm Chính lắc đầu: “Lần trước, chuyện của Lệnh Hồ Kiêu tôi có ý giúp thế gia Huyết Đao, tôi còn nói sẽ bảo vệ họ rời khỏi Long Tâm Thành, tìm cách giúp họ phát triển nhưng bọn họ không chấp nhận thì sao tôi còn phải cố chấp chứ?”
“Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải là cô Mị Mộng sẽ gặp nguy hiểm sao?”, Cầm Kiếm Nữ run rẩy...
“Yên tâm, cô ta sẽ không sao đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Tại sao....”
“Bởi vì...tôi đã đưa cho cô ấy vài viên bảo mệnh đan rồi. Có chúng, Hồ Lệnh Vũ sẽ không thể làm gì được cô ấy”, anh nói. Cầm Kiếm Nữ nghe thấy vậy bèn thở phào.
“Thưa thầy, tên Hồ Lệnh Vũ đó hận thầy như vậy, tại sao không diệt cỏ tận gốc? Sớm muộn gì hắn xũng ra tay với thầy, chi bằng mình ra tay trước”, Thương Lan Phúc không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Lâm Chính chỉ lắc đầu
“Một tên Lệnh Hồ Vũ chẳng là gì cả, thế nhưng hiện tại hắn là đồ đệ của Thương Lan Võ Thần. Anh có biết vì sao tôi lại đứng ra cứu anh không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi và Thương Lan Võ Thần đã có khế ước đó là cùng đối phó với Ám Thiên Võ Thần", Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cái gì?”, Thương Lan Phúc bàng hoàng nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Chính đoạt bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, thì chắc chắn ông ta sẽ không tha cho anh. Huống hồ Ám Thiên Võ Thần còn có Diệp Viêm. Chỉ dựa vào một mình Lâm Chính thì sẽ không thể đối phó được.
Lúc này chỉ đành mượn thế lực của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần để đối phó thôi.
“Tôi không có lý do ra tay, nếu không hai vị võ thần sẽ ra tay với tôi. Có điều, tôi có thể đi ngăn chặn việc liên quan tới thế gia Huyết Đạo, coi như là giữ thể diện cho Mị Mộng”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy: “Chúng ta tới thế gia Huyết Đao xem như thế nào đi”.
“Vâng”, đám đông gật đầu.
Thế nhưng Đào Thành đã đặt tay lên vai anh.
“Quản lý Đào có việc gì không?”, Lâm Chính nói.
Đào Thành do dự, một lúc sau lên tiếng: “Cậu Lâm, cậu tới đó không chỉ ngăn chặn Lệnh Hồ Vũ đúng không?”
“Ý của quản lý Đào là gì?”
“Nếu cậu muốn ngăn lại thì ở tại đây khi nãy cậu đã làm thế rồi...Cậu đang muốn tạo lý do để tiêu diệt Lệnh Hồ Vũ đúng không?”
Đào Thành hít một hơi thật sâu: “Cậu Lâm, cậu làm vậy sẽ đắc tội với hai vị võ thần đấy. Lẽ nào cậu muốn trở thành người một lúc đắc tội với ba vị võ thần hay sao?”
Dứt lời, đám đông đều giật mình. Lâm Chính trầm giọng. Môt lúc sau anh mới lên tiếng.
“Võ thần là cái thá gì chứ?”
Chương 4923: Lẽ nào tôi sai?
Tại thế gia Huyết Đao..Mị Ngạo dẫn theo Mị Diễm cũng với người của gia tộc thế gia Huyết Đao quỳ trước cửa, lẳng lặng chờ đợi khách quý tới.
Trên tấm biển trước cửa vẫn còn đầu của Mị Cường. Đôi mắt ông ta trố tròn, nhìn xuống dưới.
Không ai biết lúc ông ta chết đã phải chịu đau khổ gì. Lúc này hung thủ giết chết Mị Cường đã xuất hiện ở đầu đường.
Hắn ung dung đi tới với vẻ mặt ý vị. Mị Ngạo thấy vậy vội hô lên và khấu đầu.
“Mị Ngạo cùng toàn bộ người của thế gia Huyết Đao bái kiến cậu Vũ”.
“Cậu Vũ an khang”.
Người của thế gia Huyết Đao hô lên. Giọng nói của họ vang lên như sóng trào.
Hồ Lệnh Vũ chắp tay sau lưng, mỉm cười bước tới. Đám người Mị Ngạo sợ hãi, thận trong nhìn hắn. Ai cũng cảm thấy bất an, không biết phải làm thế nào.
“Các người cũng có thành ý đấy nhỉ”.
Lúc này Lệnh Hồ Vũ lên tiếng. Mị Ngạo mừng lắm, vội vàng nói: “Chúng tôi luôn ngưỡng vọng cậu Vũ, trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, mong cậu bớt giận”.
“Bớt giận sao?”, Lệnh Hồ Vũ lạnh lùng cười, sau đó đưa tay về phía Mị Ngạo.
Mị Ngạo sợ hãi vô thức giơ tay lên đỡ đòn. Thế nhưng Mị Ngạo sao có thể là đối thủ của Lệnh Hồ Vũ.
Rắc! Tiếng xương răng rắc vang lên.
Mị Ngạo bay bật ra, đập mạnh vào tường khiến bức tường sụp đổ.
Đám đông kinh hãi. Đợi khi đám bụi đất lắng xuống thì họ thấy Mị Ngạo với hai cánh tay bị gãy, cơ thể nhiều vết nứt.
“Cậu Vũ, tại sao cậu...?”, Mị Diễm kêu lên.
“Một đám con sâu cái kiến, đủ tư cách để tôi tha thứ sao? Hôm nay tôi tới là để xử lý các người”.
Lệnh Hồ Vũ cười lạnh: “Nghe đây, đàn ông giết hết, đàn bà đánh gãy tứ chi, mang về để hợp tu luyện dược”.
“Vâng công tử”, đám đông bật cười ha ha tiến tới
“Á?”
Người của thế gia Huyết Đao kêu lên. Không ai ngờ Lệnh Hồ Vũ lại tàn ác như vậy. Hắn muốn tiêu diệt toàn bộ thế gia Huyết Đao.
“Người nhà Lệnh Hồ, các người đứng quá đáng quá”.
“Liều mạng với họ đi”.
Người của thế gia Huyết Đao lao tới, rút đao ra chém lia lịa. Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Thế nhưng người của Lệnh Hồ Vũ đâu phải là những kẻ mà nhà Huyết Đao có thể đối đầu được, một lúc sau, người nhà Huyết Đao đều bị ngã gục.
Các cao thủ của Lệnh Hồ Vũ thì vui mừng hoan hô. Mặt chúng dữ tợn với những nụ cười đắc ý.
Bọn chúng tận hưởng trận chiến, tận hưởng khoái cảm chiến thắng kẻ yếu Giống như lũ ác ma đang vui mừng...
Mị Ngạo chật vật bò dậy. Mị Ngạo ngước nhìn người của mình ngã xuống, nhìn những đứa trẻ và phụ nữ đang gào khóc mà bàng hoàng.
“Tại sao lại thế này chứ?”
“Lẽ nào là lỗi của tôi sao?”, Mị Ngạo lầm bầm, đầu óc trống không.
Rầm!
Lúc này có âm thanh nặng nề vang lên.
Sau đó Mị Diễm ngã xuống bên cạnh Mị Ngạo. Mị Diễm nôn ra máu, cơ thể đã bị thương nặng.
Lệnh Hồ Vũ chắp tay sau lưng, nhếch miệng cười và từ từ bước tới...
Chương 4924: Cả kiếp sau cũng không thể
“Vũ công tử”, Mị Ngạo bước lên quỳ xuống.
“Cậu thật sự định giết hết chúng tôi sao?”
“Sao thế? Các người muốn tôi phải từ bi với đám con sâu cái kiến à? Làm vậy...thật sự khó quá”. Lệnh Hồ Vũ lắc đầu.
“Chúng tôi đã thần phục rồi, tại sao cậu lại làm thế?”, Mị Ngạo bặm môi.
“Tại sao à?”, Lệnh Hồ Vũ cười khinh miệt, đôi mắt ánh lên vẻ ý vị.
“Tôi nói cho các người biết nhé, vì các người không đủ tư cách”.
“Các người là những kẻ yếu, yếu tới mức đáng thương. Trong mắt tôi xử lý các người thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của tôi. Các người thần phục thì tôi tha thứ sao? Các người biết sai thì tôi sẽ bỏ qua à? Nực cười”.
Dứt lời đôi mắt Mị Ngạo ánh lên vẻ tuyệt vọng.
“Anh nghĩ cách đưa mọi người rời đi đi”, Mị Diễm với khuôn mặt đầy máu nói.
“Anh hối hận quá. Đúng là nên nghe lời của Mị Mộng, đưa mọi người rời khỏi Long Tâm Thành thì nhà chúng ta đã không có kết cụ này. Là anh hại chết gia tộc”, Mị Ngạo khóc lóc.
“Các người tưởng chạy ra khỏi Long Tâm Thành thì sẽ thoát được sao? Tôi mà đã muốn giết thì dù các người chạy tới chân trời góc bể tôi cũng giết”.
Nói xong hắn cười, giơ tay đập về phía Mị Ngạo. Cú tát với sức mạnh kinh người.
Mị Ngạo định đỡ lại nhưng hai tay đã bị gãy, đành trơ mắt nhìn đòn tấn công.Mị Ngạo nhắm mắt chờ đợi cái chết.
Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợ tóc đột nhiên Mị Diễm bật tới vồ về phía Lệnh Hồ Vũ. Lệnh Hồ Vũ không kịp đề phòng bèn bị bật ra sau hai bước đánh hụt.
“Anh, mau chạy”, Mị Diễm gầm lên.
“Đồ chán sống”.
Lệnh Hồ Vũ đẩy Mị Diễm ra và đập vào ngực cô ta. Chưởng đánh khiến cho ngực diễm bị đâm xuyên, trái tim bị hắn móc ra.
“Mị Diễm”, Mị Ngạo như muốn phát điên. Hồ Lệnh Vũ tức lắm, hắn bóp nát tim của Mị Diễm và vứt qua một bên.
Mị Ngạo đứng dậy nhưng không bỏ chạy vì Mị Ngạo không muốn bỏ chạy nữa. Giờ chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được thôi.
“Đám chết tiệt”, Lệnh Hồ Vũ chửi và đập về phía Mị Ngạo.
“Khốn nạn”, Mị Ngạo gầm lớn. Mặc dù hai tay không còn cử động được nhưng Mị Ngạo cứ thế lao về phía đối phương.
“Đồ chán sống”.
Lệnh Hồ Vũ dường như đã mất kiên nhẫn bèn tát mạnh. Cơ thể Mị Ngạo lập tức như nổ ra, máu đầm đìa, hai chân cũng nát vấy nhầy, cả người đổ xuống.
Mị Ngạo còn định ngẩng đầu nhưng một giây sau chân của Lệnh Hồ Vũ đã đạp xuống đầu Mị Ngạo.
“Tao phải giết chết mày”, Mị Ngạo gầm lên, đôi mắt chỉ còn nỗi uất hận.
“Giết tao sao? Rất tiếc, cả đời này mày cũng không làm được đâu. Cả đời sau sợ rằng cũng vậy. Mày vĩnh viễn chỉ ở dưới chân tao mà thôi”, Lệnh Hồ Vũ nói bằng vẻ vô cảm sau đó phát lực, định đạp nát đầu Mị Ngạo.
Đúng lúc này..
Một đường đao từ xa bay về phía hắn...
“Hả?”, Lệnh Hồ Vũ chau mày...vung tay lên.
Keng...
Đường đao nổ tung. Hắn ngước nhìn thì thấy nhiều bóng hình đang lao tới.
Đi đầu chính là Mị Mộng.
Chương 4925: Lệnh Hồ Thắng
“Mộng Nhi?”
Đôi mắt Mị Ngạo đờ đẫn, không thể tin nhìn người đến.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mị Mộng đanh lại, tim thắt lại khi nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Mị Ngạo lúc này, nhưng khi tầm mắt cô ta nhìn thấy Mị Diễm chết thảm, lửa giận trong con ngươi lập tức bùng nổ.
“Lệnh Hồ Vũ! Anh chán sống rồi hả?”
Mị Mộng gào lên.
“Mộng Nhi! Tới đây làm gì? Đi mau! Đi!”
Mị Ngạo hét lên.
Lệnh Hồ Vũ bật cười thành tiếng.
“Há há há há, Mị Mộng, cô không trốn trong tòa nhà treo thưởng, mà lại dám chạy tới nơi này à? Cô dễ thương thật đấy! Há há há há...”
“Lệnh Hồ Vũ, anh đứng đắc ý! Hôm nay chính là ngày chết của anh!”
Mị Mộng nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó rút thanh huyết đao ra, thúc giục sức mạnh phi thăng muốn liều mạng với Lệnh Hồ Vũ.
Nhưng Lệnh Hồ Vũ lại tỏ ra dửng dưng, nhẹ nhàng cười khẽ: “Mị Mộng, đừng nóng vội, sẽ có người đến tìm cô!”
“Anh có ý gì?”
Mị Mộng cau mày hỏi.
Lệnh Hồ Vũ không trả lời, nghiêng đầu nói: “Cậu út tới chưa?”
“Bẩm báo cậu chủ, đã tới cửa rồi ạ!”
“Gọi nó vào đây!”
“Rõ, thưa cậu chủ!”
Gã cấp dưới ở bên cạnh khẽ mỉm cười, nhanh chóng chạy đi.
Không lâu sau đó, từng tiếng gào thét hoảng sợ vang lên.
Sau đó, rất nhiều người của thế gia Huyết Đao vừa bàng hoàng vừa hoảng sợ chạy đến.
“Quái vật... quái vật...”
“Cứu mạng...”
Tiếng thét chói tai vang lên không ngừng.
Hơi thở của Mị Mộng dồn dập hơn, mở to mắt nhìn về phía cửa.
Lại nghe thấy từng tiếng bước chân nặng nề truyền đến.
Ngay sau đó, không khí ngập tràn mùi hôi thối và mục nát.
“Đây chẳng lẽ là...”
Mị Mộng lẩm bẩm, ngơ ngác nhìn.
Sau đó, một thân hình khổng lồ xuất hiện ở cửa.
Đó là một con quái vật có sáu mắt, hai lỗ mũi.
Các đường nét trên khuôn mặt gã đều được khâu vá lại với nhau, những vết khâu rõ ràng như những con giun nằm trên cái đầu khổng lồ, trông rất gớm ghiếc và đáng sợ.
Cơ thể mập mạp phồng to như một ngọn núi thịt.
Tay chân gã to lớn như chân voi, mỗi khi bước đi một bước, mặt đất đều sẽ rung theo, thịt ở trên người cũng lắc lư.
Cả người con quái vật này không có lông, nhưng làn da lại cực kỳ trắng.
Đó không phải là lớp da của gã, mà là lớp da được khâu vào.
Mỗi mảnh da đều có màu sắc khác nhau, tính sơ, ít nhất cũng có da của mười người đã được khâu lên người gã...
“Anh... Anh...”
Con quái vật chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lệnh Hồ Vũ, cái miệng dữ tợn to đùng đầy máu tươi phát ra một âm thanh nho nhỏ.
Gã đang ăn thịt.
Đang ăn thịt gì, Mị Mộng cũng biết rất rõ...
“Em trai, em thấy người phụ nữ kia không? Cô ta, chính là vợ của em!”
Lệnh Hồ Vũ chỉ vào Mị Mộng, cười nói.
Quái vật vừa nghe, đôi mắt đáng sợ lập tức nhìn về phía Mị Mộng.
Mị Mộng ngẩn người.
Con quái vật này... vậy mà lại là Lệnh Hồ Thắng!
“Vợ... thật đẹp... làn da mịn màng... em... thích... em... thích...”
Quái vật dò xét Mị Mộng, miệng liên tục phát ra những âm thanh nhỏ xíu như tiếng đá cuội cọ xát, khiến người nghe dựng tóc gáy.
“Anh là Lệnh Hồ Thắng sao? Quả nhiên là một con quái vật!”
Mị Mộng nghiến răng hét lên.
“A Thắng, vợ em không chịu nghe lời, còn muốn tấn công anh nữa, em nói xem, nên làm gì đây?”
Lệnh Hồ Vũ mỉm cười nói.
“Anh... đừng giận.... A Thắng sẽ dạy cô ta một bài học...”
Lệnh Hồ Thắng tỏ vẻ tức giận, sau đó di chuyển cơ thể to lớn của mình, từng bước từng bước đi về phía Mị Mộng.
“Cô lại dám chọc anh tôi nổi giận... Tôi phải dạy lại cô, tôi phải... lột da cô ra!”
Bình luận facebook