• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (125 Viewers)

  • Chương 4916-4920

Chương 4916: Tỏ ra yếu kém

Cảnh tượng trước mắt có thể nói là vô cùng hỗn độn.

Khắp nơi toàn là giấy rơi rớt, trên đất còn có nhiều vật chất đen, trông có vẻ giống như bùn vớt lên từ dưới cống, nhìn mà kinh hãi.

Nhưng số vật chất màu đen này không tỏa ra mùi hôi thối, ngược lại tỏa ra những luồng năng lượng đáng sợ.

Phát hiện ra năng lượng này, vẻ mặt của Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đều thay đổi.

Mặc dù luồng năng lượng này vô cùng yếu kém, nhưng với bọn họ mà nói lại vô cùng cao cao tại thượng, vô địch một đời…

“Không sao chứ?”.

Lâm Chính nhíu mày hỏi.

“Không sao, không sao…”.

Hai người mới hoàn hồn lại, lập tức bắt tay dọn dẹp.

Giấy cũng chồng chất.

Hơn nữa, hai người họ hoàn toàn không hiểu trên giấy viết những gì.

“Đúng rồi đại nhân, thế gia Huyết Đao xảy ra chuyện rồi”.

Ngự Bích Hồng vừa dọn dẹp vừa lên tiếng.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”.

Lâm Chính vẫn còn cầm một tờ giấy xem, như đang suy nghĩ gì đó, thuận miệng hỏi.

“Thế gia Huyết Đao phái Mị Cường đến thế gia Lệnh Hồ ở Long Trảo Thành, đại diện cho thế gia Huyết Đao nhận tội với thế gia Lệnh Hồ, kết quả… Lệnh Hồ Vũ giết Mị Cường rồi!”.

Ngự Bích Hồng nói.

“Cái gì? Lệnh Hồ Vũ giết Mị Cường rồi sao?”.

Lâm Chính sửng sốt, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn.

Phải biết rằng Mị Cường không phải hạng tôm tép.

Đó là ông hai của thế gia Huyết Đao, em trai của Mị Ngạo, bác hai của Mị Mộng.

Huống hồ, người ta đến nhà xin lỗi, thái độ rất khiêm tốn, về tình về lý cũng không nên giết.

Thế gia Lệnh Hồ nói giết là giết sao?

“Chuyện từ lúc nào?”.

Lâm Chính hỏi.

“Hôm qua, nói đúng ra Mị Cường chết từ hôm qua, nhưng thế gia Lệnh Hồ đã ra tay từ ngày hôm kia”.

Ngự Bích Hồng do dự rồi nói.

Lâm Chính khó hiểu: “Bích Hồng, cô nói vậy là sao? Gì mà ngày hôm kia ra tay, hôm qua mới chết?”.

“Đại nhân, anh không biết chứ ngày hôm kia Mị Cường đến thế gia Lệnh Hồ xin lỗi, Lệnh Hồ Vũ quyết định ra tay với Mị Cường vào hôm đó. Nhưng Lệnh Hồ Vũ không phải giết chết Mị Cường ngay mà sai người lăng trì xử tử Mị Cường, đồng thời lột da rút xương, bêu đầu thị chúng!”.

Ngự Bích Hồng nói.

“Cái gì?”.

Lâm Chính ngạc nhiên.

“Thi thể của Mị Cường bị cắt thành mấy nghìn mảnh, xương cốt bị rút ra, đưa cả da và đầu hoàn chỉnh về trước cửa thế gia Huyết Đao. Đầu của ông ta bị treo dưới biển hiệu của thế gia Huyết Đao, thế gia Lệnh Hồ không cho phép thế gia Huyết Đao lấy đầu xuống”.

Ngự Bích Hồng nói.

“Thật ác độc”.

Lâm Chính nhíu mày.

Mặc dù anh biết thế gia Lệnh Hồ sẽ không bỏ qua cho thế gia Huyết Đao, nhưng anh không ngờ thủ đoạn của bọn họ lại tàn nhẫn như vậy…

“Người của thế gia Huyết Đao thế nào rồi?”.

Lâm Chính hỏi.

Lúc này, Ngự Bích Hồng lại im lặng.

“Chẳng lẽ… thế gia Huyết Đao đi tìm thế gia Lệnh Hồ trả thù rồi?”.

Lâm Chính vội hỏi.

Tửu Ngọc lại không khỏi thở dài: “Đại nhân, nếu thật là vậy thì chúng tôi còn khâm phục người của thế gia Huyết Đao chính trực, nhưng bọn họ đâu dám làm như vậy…”.

“Bọn họ làm thế nào?”.

“Bọn họ… dùng xương thịt của Mị Cường cho chó ăn, dùng da đốt đèn trời, còn tuyên bố xóa tên Mị Cường ra khỏi gia phả, nói Mị Cường là kẻ phản bội thế gia Huyết Đao, từ đó lấy lòng thế gia Lệnh Hồ”.

Tửu Ngọc nói, ánh mắt lại chứa sự căm hận.

Lâm Chính im lặng.
Chương 4917: Thật to gan

Lâm Chính biết vì sao thế gia Huyết Đao lại làm vậy.

Bọn họ muốn dùng chuyện này để lấy lòng thế gia Lệnh Hồ.

Bọn họ nghĩ Mị Cường bị giết là vì lúc đến thế gia Lệnh Hồ xin lỗi đã đắc tội Lệnh Hồ Vũ, cho nên không tiếc trừng phạt Mị Cường.

Dù ông ta đã chết, thế gia Huyết Đao cũng sẽ giẫm nát xương ông ta.

Tin tức này truyền ra, Long Tâm Thành náo động.

Ngay cả Long Trảo Thành cũng nổi sóng gió.

Không ai ngờ người của thế gia Huyết Đao lại làm đến mức tuyệt tình như vậy.

Đó là ông hai của thế gia Huyết Đao!

Bây giờ Mị Cường chỉ còn lại một cái đầu là chưa bị xử lý, nhưng đây cũng là vì người của thế gia Lệnh Hồ không cho phép người của thế gia Huyết Đao chạm vào cái đầu đó.

Nếu không thì đến cả đầu, Mị Cường cũng không giữ nổi.

“Đám người Mị Ngạo suy nghĩ thật đơn giản”.

Lâm Chính đặt tờ giấy lên bàn, bình tĩnh nói: “Bọn họ còn gửi gắm hi vọng lên thế gia Lệnh Hồ, hi vọng thế gia Lệnh Hồ mở lòng từ bi bỏ qua cho bọn họ. Chỉ tiếc trong mắt thế gia Lệnh Hồ, bọn họ chỉ là một đám sâu bọ đáng thương vô giá trị, những món đồ chơi nói giết là giết mà thôi”.

Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng cũng không nói gì.

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc thanh tỉnh.

Người ngoài đều nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng mấy người bên phía Mị Ngạo lại không nhận rõ vị trí của mình.

“Đúng rồi, bây giờ Mị Mộng ở đâu?”.

Lâm Chính vội hỏi.

“Cô Mị Mộng nghe được chuyện này tức giận đến mức nôn ra máu, muốn dẫn người đến thế gia Huyết Đao chỉ trích Mị Ngạo, nhưng bị mọi người cản lại”.

Ngự Bích Hồng lên tiếng: “May là có cô Cầm Kiếm ở bên khuyên bảo, bây giờ tốt hơn nhiều rồi”.

“Vậy thì được”.

Lâm Chính gật đầu, khẽ nói: “Mau đi tìm quản lý Đào, nói với ông ấy phải canh chừng đám Mị Mộng, đừng để họ rời khỏi tòa nhà treo thưởng, miễn bọn họ làm chuyện ngu ngốc”.

Hai người nghe xong đều giật mình.

“Đại nhân, ý anh là…”.

“Thế gia Huyết Đao e là không tồn tại được bao lâu nữa”.

Lâm Chính bình tĩnh nói: “Mị Cường là người thế nào, lúc trước tôi ở thế gia Huyết Đao cũng đã tiếp xúc rồi. Ông ta là người ăn nói thận trọng, không thể nào đắc tội với Lệnh Hồ Vũ. Ông ta bị giết thê thảm như vậy, chắc chắn Lệnh Hồ Vũ muốn lấy lại mặt mũi”.

“Nói vậy là…”.

“Chuyện này vẫn chưa xong đâu, e là không lâu nữ thế gia Huyết Đao sẽ diệt vong”.

Lâm Chính nói.

Hai người nghe xong thì tim đập mạnh, đưa mắt nhìn nhau, đều không nói gì.

Đúng lúc này, một người giúp việc của tòa nhà treo thưởng vội vã đi đến trước phòng bế quan.

“Cậu Lâm, cậu xuất quan rồi sao? Tốt quá rồi!”.

Người giúp việc đó nhìn cửa phòng bế quan mở ra, vội vàng chắp tay hành lễ, cười nói.

“Có chuyện gì sao?”.

Lâm Chính nhìn qua người giúp việc, nhíu mày hỏi.

“Là thế này, có vị khách quý đến tìm cậu, quản lý Đào nói tôi đến thông báo cho cậu, hỏi cậu có muốn gặp không”.

Người giúp việc nói.

“Khách quý?”.

Lâm Chính ngạc nhiên, không khỏi lên tiếng: “Là ai?”.

“Cậu Lệnh Hồ Vũ đến từ Long Trảo Thành!”.

“Cái gì?”.

Tửu Ngọc lập tức la lên.

Ngự Bích Hồng nghi hoặc, khẽ nói: “Đến nhanh thật! Đại nhân, Lệnh Hồ Vũ không có ý tốt, không thể gặp!”.

“Không gặp sao? Vậy thì cũng không trốn được”.

Lâm Chính lặng lẽ gật đầu: “Xem ra hắn đã hành động trước. Giải quyết thế gia Huyết Đao thì cũng đến lúc phải giải quyết tôi rồi”.

“Đại nhân…”.

“Yên tâm, không sao đâu. Đây là tòa nhà treo thưởng, Lệnh Hồ Vũ có kiêu căng ngạo mạn cũng không dám ra tay ở đây”.

Lâm Chính an ủi hai người mấy câu, sau đó nói với người giúp việc: “Hắn đang ở đâu?”.

“Phòng khách tầng hai”.

“Vậy được, đưa tôi đi một chuyến!”.

Lâm Chính nói.

“Mời anh đi bên này”.

Người giúp việc lập tức dẫn đường ở phía trước.

Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng vội vàng đi theo.

Không lâu sau, Lâm Chính dẫn hai người đến phòng khách tầng hai.

Lúc này Đào Thành cũng ở đây.

Ông ta đang đứng bưng trà rót nước trước bàn trà, hành vi cử chỉ cực kỳ cung kính, gương mặt cười bồi, giống như đang hầu hạ tổ tông.

Lâm Chính nhìn ra phía trước Đào Thành.

Ở đó có một người trẻ tuổi.

Thanh niên khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, vẻ mặt hờ hững, trông vô cùng tuấn tú, khí chất hào hoa phong nhã.

Bên cạnh hắn là một người con gái áo đỏ.

Người con gái xinh đẹp quyến rũ, mắt hoa đào giống như có thể nắm bắt trái tim của bất cứ người đàn ông nào.

Nhưng khuôn mặt của cô ta cực kỳ lạnh lùng, giống như thờ ơ với tất cả.

Phía sau bọn họ còn có vài cao thủ của thế gia Lệnh Hồ, khí chất ai cũng đáng sợ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Ồ, cậu Lâm đến rồi à?”.

Đào Thành nhìn Lâm Chính đi vào thì lập tức hô lên, sau đó vội vàng nghênh đón, cười hỉ hả nói: “Cậu Lâm đến thật đúng lúc. Đây là cậu Vũ của Long Trảo Thành, cậu ấy đến Long Tâm Thành tìm cậu đấy!”.

Đào Thành vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Lâm Chính, tỏ ý anh hãy mau nghĩ cách rời đi.

Có lẽ Đào Thành không ngờ Lâm Chính lại dám đến đây.

Suy cho cùng Mị Cường của thế gia Huyết Đao vừa mới chết thảm không lâu, người này đến đây rõ ràng là để tìm anh tính sổ.

Lâm Chính vỗ vai Đào Thành, nhưng không có vẻ hoảng sợ, bình tĩnh cười nói: “Quản lý Đào khách sáo rồi”.

Sau đó thì đi thẳng về phía Lệnh Hồ Vũ.

Lệnh Hồ Vũ đang uống trà.

Lâm Chính đi tới, hắn còn không nhìn thẳng mà nhìn mãi tách trà, dường như đang ngắm nghía gì đó.

“Anh là thần y Lâm?”.

Lệnh Hồ Vũ bình thản lên tiếng, giống như đang nói chuyện với tách trà.

“Anh đang nói chuyện với tôi sao?”.

Lâm Chính nghênh ngang ngồi xuống, pha trà, cử chỉ thái độ vô cùng ung dung.

“To gan!”.

Vài cao thủ của thế gia Lệnh Hồ tức giận quát lên.

“Mày có thân phận gì mà xứng được ngồi trước mặt cậu chủ Vũ? Đứng dậy, quỳ xuống!”.

Một người chỉ vào Lâm Chính quát mắng.

Lâm Chính nhíu mày, nhìn về phía người đó, lạnh lùng hỏi: “Còn mày là con chó hoang ở đâu ra mà dám nói chuyện với tao?”.

“Mày muốn chết?”.

Người đó nổi giận, rút kiếm ra.

Nhưng lợi kiếm của gã vừa định rút khỏi vỏ, ngoài cửa đã có vài thủ vệ xông vào, ai nấy trừng mắt nhìn cao thủ của thế gia Lệnh Hồ, đằng đằng sát khí.

Cao thủ đó lập tức cứng đờ người.

“Thứ vô dụng, còn không mau dừng tay?”.

Lệnh Hồ Vũ quay sang nhìn cao thủ đó, lạnh lùng nói.

Cao thủ đó bất đắc dĩ thu kiếm vào vỏ.

“Thế gia Lệnh Hồ thật kiêu căng, dám làm loạn ở tòa nhà treo thưởng. Chẳng lẽ người của thế gia Lệnh Hồ đã ngông cuồng đến mức phớt lờ các cao thủ ở tòa nhà treo thưởng hay sao?”.

Lâm Chính bình thản nói.

Vừa nói xong, Đào Thành hơi lúng túng, nhưng trong mắt ông ta có vẻ không vui nhiều hơn.

Người của thế gia Lệnh Hồ dám rút kiếm ngay trước mặt ông ta, đây rõ ràng là coi thường sự tồn tại của ông ta.

Với vai trò quản lý của tòa nhà treo thưởng, sao Đào Thành không bực cho được?

“Quản lý Đào đừng trách, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, đợi quay về, tôi sẽ dạy dỗ thật tốt!”.

Lệnh Hồ Vũ dường như nhìn ra Đào Thành không vui, lập tức lên tiếng.
Chương 4918: Mất kiên nhẫn

Lệnh Hồ Vũ không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra Lâm Chính cố tình chọc giận người của thế gia Lệnh Hồ khiến thế gia Lệnh Hồ đối đầu với tòa nhà treo thưởng.

Người của thế gia Lệnh Hồ kiêu căng đã quen, cho nên quên mất đây là đâu.

Thấy Lệnh Hồ Vũ nhún nhường, bọn họ cũng đành nén lửa giận, không dám lỗ mãng.

“Cậu Vũ, tôi chỉ là một quản lý nho nhỏ, nhiều việc không thể làm chủ. Nhưng theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng, nếu gây sự ẩu đả ở đây, hậu quả… e rằng cậu Vũ không muốn gánh chịu đâu”.

Đào Thành nói, gương mặt nghiêm túc.

“Tôi biết”.

Lệnh Hồ Vũ mỉm cười.

Đào Thành khách sáo thì khách sáo, cung kính thì cung kính, nhưng chuyện nên nói việc nên làm vẫn không thể hàm hồ.

Lệnh Hồ Vũ không muốn truy cứu chuyện này thêm, nhìn thẳng Lâm Chính nói: “Thần y Lâm đúng không? Nghe nói anh là người đã làm chú ba tôi bị thương, còn sỉ nhục ông ấy?”.

“Chú ba của anh là ai?”.

“Lệnh Hồ Kiêu”.

“Hóa ra là ông ta?”.

“Nói đi, chuyện này anh định xử lý thế nào?”.

Lệnh Hồ Vũ uống trà, không nhanh không chậm nói.

“Giao người đi, thế nào?”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Xem ra anh rất biết điều”.

Lệnh Hồ Vũ mỉm cười.

“Có sao? Được thôi”.

Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên lên tiếng: “Lệnh Hồ Kiêu đâu? Ông ta đang ở đâu? Khi nào đưa tới? Lần trước thả ông ta đi, không ngờ ông ta còn bảo anh đến gây rắc rối cho tôi, xem ra lần này tôi không thể tha cho ông ta nữa”.

Nụ cười của Lệnh Hồ Vũ cứng đờ, nhíu mày.

“Anh đang nói tôi giao người?”.

“Chứ sao? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ giao chính bản thân mình cho anh?”.

Lâm Chính kỳ quái hỏi.

Lệnh Hồ Vũ nghe xong, giận quá mà cười: “Ha ha ha ha, hay, thú vị, thật là thú vị! Ha ha ha ha…”.

Người của thế gia Lệnh Hồ nổi giận nhìn Lâm Chính, chỉ muốn băm vằm xé xác Lâm Chính.

Đào Thành đầy vẻ lo lắng.

Ông ta im lặng một lúc, cuối cùng ghé sát lại.

“Cậu Lâm, cậu nên nhịn một chút, đừng chơi cứng với người này. Cậu cúi đầu, tôi sẽ tìm cấp trên hòa giải, có lẽ chuyện này còn cơ hội xoay chuyển”.

“Ông nói tôi cúi đầu?”.

“Cậu Lâm đừng trách, Lệnh Hồ Vũ nay đã khác xưa. Nói thật nếu là trước ka, tôi không thể nào đích thân tiếp đãi cậu ta, nhưng giờ thì khác, cậu ta đã bái Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần làm thầy, là vị truyền nhân duy nhất ở long mạch dưới lòng đất chúng tôi được hai vị Võ Thần đồng thời chỉ dạy. Tiền đồ của cậu ta không thể lường được, bước vào hàng ngũ Võ Thần là chuyện chắc như đinh đóng cột, cho dù là tòa nhà treo thưởng chúng tôi cũng không dám đắc tội”.

“Ý ông là…”.

“Cậu Lâm, tôi biết thế này sẽ làm khó cậu, nhưng tôi nghĩ chuyện này không còn cách nào nữa rồi. Thế này, cậu quỳ xuống dập đầu với cậu ta, tôi sẽ nói vài câu hòa giải. Cậu có bảo bối gì có thể dâng ra được thì dâng ra, tôi nghĩ nể mặt tòa nhà treo thưởng, cậu Vũ sẽ nhượng bộ”.

Đào Thành lại khuyên nhủ.

Lâm Chính nghe xong có hơi tức cười.

Nhưng anh không tức giận, bởi vì anh biết Đào Thành muốn tốt cho anh.

Đổi lại là người thường, đây là cách tốt nhất.

Đối diện với Lệnh Hồ Vũ có chỗ dựa là hai Võ Thần, e là toàn bộ long mạch dưới lòng đất không ai có thể qua được hắn…

“Quản lý Đào, ông xì xầm gì với anh ta vậy? Lẽ nào ông muốn khuyên anh ta? Tôi thấy không cần thiết nữa, ông không bảo vệ được người này nữa rồi!”.

Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn Đào Thành, cười híp mắt nói.

“Cậu Vũ…”.

Đào Thành sốt ruột, vẫn muốn khuyên tiếp, nhưng Lệnh Hồ Vũ đã mất kiên nhẫn…
Chương 4919: Các người có thể trốn cả đời?

Lệnh Hồ Vũ giơ tay, ra hiệu Đào Thành không cần nói nữa, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Quản lý Đào, ông ở đây cả quá trình, cũng thấy tôi luôn nhẫn nại nói chuyện với anh ta. Tiếc là anh ta quá cố chấp, không thể khuyên nổi, thậm chí còn dám sỉ nhục tôi. Ông nói xem tôi làm sao nhịn được?”.

“Cậu Vũ… xin hãy cho tôi nói chuyện thêm với cậu ấy…”.

Đào Thành vội nói.

“Không cần nữa”.

Lệnh Hồ Vũ lắc đầu, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Bây giờ tôi chỉ cho anh ta một con đường để đi, cũng là cơ hội duy nhất tôi cho anh ta. Tôi muốn anh ta lập tức rời khỏi tòa nhà treo thưởng, đi với tôi. Ngoài ra, tất cả người của thế gia Huyết Đao trong tòa nhà treo thưởng cũng phải đi cùng tôi, có lẽ tôi còn cân nhắc giữ cho những người đó một mạng… Đương nhiên, tôi chỉ đồng ý giữ lại mạng cho bọn họ, những thứ khác… thì không”.

Nói xong, người của thế gia Lệnh Hồ cười cợt nhìn đám người Lâm Chính.

Người ngoài không biết lời này có ý gì, nhưng người của thế gia Lệnh Hồ thì biết.

Giữ mạng thì được, nhưng e rằng trừ mạng ra thì không còn gì khác.

Y võ của thế gia Lệnh Hồ không tệ, y võ của Lệnh Hồ Vũ còn cao cường hơn cả.

Hắn thích nhất là cất giữ não người, bằng thủ đoạn đặc biệt lấy não người đó ra, đặt trong một dụng cụ, dùng thuốc nuôi dưỡng. Não không chết, tư duy vẫn còn, nhưng ngoài não ra thì không còn gì tồn tại.

Vậy cũng được xem là còn sống trong mắt Lệnh Hồ Vũ.

Rất rõ ràng, hắn định dùng cách này xử lý Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không biết thủ đoạn tàn nhẫn của Lệnh Hồ Vũ.

Đào Thành cũng không biết, nhưng ông ta cũng nghe ra được nghĩa khác trong câu nói.

Trong lúc do dự, Đào Thành lia mắt về phía Lâm Chính, dường như muốn hỏi ý kiến của anh.

Lâm Chính lại chăm chăm uống trà, bình tĩnh nói: “Chuyện của Lệnh Hồ Kiêu, thế gia Lệnh Hồ còn chưa cho tôi một lời giải thích, giờ lại uy hiếp tôi. Xem ra các người không coi tôi ra gì rồi”.

“Coi mày ra gì? Soi gương lại đi, mày cũng xứng sao?”.

Một người của thế gia Lệnh Hồ cười nói.

“Vậy thì tôi và các vị nói chuyện không hợp, các vị có thể về rồi”.

Lâm Chính tiếp tục pha trà, không ngẩng đầu lên, dường như không muốn nhìn đám người này.

“Anh chắc chứ?”,

Lệnh Hồ Vũ nheo mắt cười hỏi.

“Tôi nói khó hiểu lắm sao?”.

Lâm Chính hiếu kỳ hỏi.

“Ha ha ha, vậy được!”.

Lệnh Hồ Vũ cười lớn, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Cậu Vũ!”.

Đào Thành gọi lại, nhưng có vẻ Lệnh Hồ Vũ không muốn dài dòng thêm nữa.

Hắn mỉm cười nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhìn về phía Đào Thành.

“Tiền phòng của tòa nhà treo thưởng cực kỳ đắt, thuê phòng phải trả tiền, tôi nghĩ sớm muộn cũng có ngày anh ta tiêu hết tiền đúng không?”.

Lệnh Hồ Vũ cười hỏi.

Đào Thành há hốc miệng, không nói gì.

“Tiêu hết tiền thì đi kiếm không được sao?”.

Tửu Ngọc ở phía sau không chịu được thái độ kiêu căng của Lệnh Hồ Vũ, không khỏi phản bác.

Nhưng vừa nói xong, ông ta lại ý thức được chỗ không đúng.

“Kiếm? Hoan nghênh, hoan nghênh bất cứ lúc nào”.

Lệnh Hồ Vũ mỉm cười đáp: “Để xem các người đi đâu kiếm tiền!”.

Vẻ mặt của Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đều vô cùng khó coi.

Lệnh Hồ Vũ chỉ kiêng dè tòa nhà treo thưởng, không dám ra tay trong tòa nhà, nhưng ra khỏi tòa nhà này thì khác.

“Tôi không tin các người có thể trốn cả đời ở trong tòa nhà này. Ngoại trừ phòng khách, những khu vực khác đều không thể cho người ở. Sớm muộn gì anh cũng phải ra khỏi tòa nhà. Khi ngày đó đến, anh sẽ phải hối hận vì lời nói và hành động ngày hôm nay, biết chưa?”.

Lệnh Hồ Vũ vỗ vai Lâm Chính, sau đó giữ nụ cười trên mặt, đi ra khỏi cửa.
Chương 4920: Người quen

Sắc mặt đám đông trông vô cùng khó coi. Không ai ngờ sự việc lại thành ra thế này.

Đào Thành thở dài với vẻ bất lực. Ông ta rất muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.

Khi Hồ Lệnh Vũ định rời đi thì Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Đứng lại”.

“Hả?”, Hồ Lệnh Vũ chau mày, quay lại nhìn.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không ở đây cả đời đâu, Cùng lắm là vài ngày tôi sẽ ra, nhưng tôi nói cho anh biết”.

“Biết cái gì?”, Hồ Lệnh Vũ hào hứng hỏi.

“Tôi từng cho Lệnh Hồ Kiêu một cơ hội nhưng ông ta không biết quý trọng. Món nợ này tôi sẽ tìm ông ta để tính. Ngoài ra, chúng ta coi như kết mối thâm thù, tôi nghĩ vài ngày tới thôi tôi sẽ đích thân tới nhà Hồ Lệnh và tính sổ với các người”, Lâm Chính vừa uống trà vừa nói.

Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và Đào Thành đều hoang mang. Đây chẳng phải điếc không sợ súng sao?

“Ha ha, được, được. Ha ha”, Lệnh Hồ Vũ bật cười. Người nhà họ cũng vui lắm.

Chưa từng thấy ai điên cuồng như anh.

“Thần y Lâm, vậy tôi ở nhà đợi anh. Cũng đỡ mất công tội chạy tới Long Tâm Thành….Ha ha…”

Hồ Lệnh Vũ bật cười rồi quay người rời đi. Lâm Chính không nói thêm gì nữa.

Đào Thành thở dài, lắc đầu. Đám người Hồ Lệnh Vũ nghênh ngang rời đi. Ai cũng cười đắc ý.

Đúng lúc này một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở hành lang. Hồ Lệnh Vũ ngước nhìn, thấy người này đang bị thương nặng mới khỏi.

Hắn cũng không ngạc nhiên nhiều, chỉ bước tiếp. Nhưng lúc này người phụ nữ bên cạnh bỗng giật mình giống như nhìn thấy thứ gì đó không dám tin.

“Hả?”

Hồ Lệnh Vũ chau mày nhìn cô gái. Cô ta đứng ngây ra đó.

Người đàn ông băng bó này đi tới phòng của Đào Thành và cũng khính hô lên: “Thầy ơi”.

Sau đó cánh cửa mở ra, người đàn ông bước vào.

“Cô sao thế?”, Hồ Lệnh Vũ hỏi.

“Anh không nhận ra người đó là ai sao?”, cô gái khẽ nói.

“Băng bó tới mức đó sao nhận ra được?”

“Sao thế, là người quen à?”

“Thôi bỏ đi”

“Ý gì?”

“Người đó họ Thương Lan”.

“Thì sao?”

“Tên Phúc”.

“Cái gì?”, đám đông đơ người.

“Cô khẳng định không nhầm chứ?”, Hồ Lệnh Vũ nói.

“Không nhầm”.

“Tôi từng ở Thương Lan phủ đệ một thời gian, gặp qua Thương Lan Phúc, người vừa rồi chính là anh ta”.

“Không thể nào. Không phải anh ta đã bị Thương Lan Võ Thần nhốt trong tử lao rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây. Hơn nữa tôi nghe nói anh ta còn bị thành kẻ phế vật rồi, mỗi ngày đều phải nếm trải đau khổ, sắp chết tới nơi mà sao giờ lại ở đây?”

“Đây mới là vấn đề”.

Cô gái nói: “Anh ta tới phòng đó tìm ai vậy? Hơn nữa...anh ta còn vừa gọi thầy? Lẽ nào những điều này không đáng để chúng ta phải suy nghĩ sao?”

“Lẽ nào là tên họ Lâm đó?”, Hồ Lệnh Vũ trầm giọng.

Cô gái áo đỏ không nói gì nhưng đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom