-
Chương 4856-4860
Chương 4856: Thải độc
Nghe thấy âm thanh, mọi người quay lại.
Chỉ thấy Lâm Chính từ từ đứng dậy và đi tới.
"Sư phụ...."
Thương Lan Phúc yếu ớt kêu lên.
"Anh đã trúng phải chất kịch độc của Dược Thánh, không cần cố quá, chúng ta nghĩ cách thoát khỏi nơi này!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.
"Kịch độc?"
Lâm Chính ho khan vài tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe miệng có vết máu đen.
Nhưng anh dường như không bận tâm đến tình trạng của mình và tiếp tục bước về phía trước.
Mọi người đều ngạc nhiên.
"Có vẻ như có người sẵn sàng lên đường rồi”.
Thương Lan Thiên Tuyệt thở dốc, trong mắt tràn đầy niềm khát khao trả thù.
"Lên đường sao? Cũng chưa chắc”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Chất độc do sư tôn tôi luyện chế giờ đã ăn mòn phủ tạng, làm tê liệt khí mạch của anh. Giờ anh không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, càng không thể chiến đấu, vẫn là nên chờ chết một cách bình yên đi, đừng cố gắng giãy giụa một cách không cần thiết. Như vậy chỉ khiến bản thân chịu thêm giày vò”.
Kỳ Thanh Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Nhưng Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ.
"Anh khuyên hắn làm gì? Chờ tôi bắt được hắn rồi tra tấn từ từ!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười hung ác, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên lao thẳng về phía Lâm Chính.
Hắn không sử dụng thanh kiếm của mình mà đưa tay ra định tóm lấy Lâm Chính.
Hắn định bụng sẽ bắt sống anh!
"Cẩn thận!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Thương Lan Phúc muốn đến hỗ trợ, nhưng vết thương nặng khiến anh ta không thể đứng dậy.
"Má nó!"
Lang Gia không muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn đành cầm vũ khí lao về phía trước.
"Đám ruồi nhặng này cũng đòi quấy rầy tao? Biến đi!"
Thương Lan Thiên Tuyệt gầm lên một tiếng, một luồng khí kinh hoàng bùng nổ từ cơ thể hắn.
Những người đang lao về phía Lâm Chính đều bị bay ra.
Quá đáng sợ!
Vào lúc này, thực lực của Thương Lan Thiên Tuyệt đã được tăng lên đến mức độ không thể xác định...
Cho dù đối mặt với Diệp Viêm, hắn vẫn đủ sức chiến đấu!
"Đúng là không biết sống chết! Bây giờ đến lượt mày chết!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười gằn và dùng tay tóm lấy cổ Lâm Chính.
Đúng lúc này.
Cà rắc!
Một bàn tay đột nhiên xuyên qua khí tức cuồng bạo của Thương Lan Thiên Tuyệt và siết chặt cổ tay đang vươn ra của hắn.
Bàn tay tấn công Lâm Chính đột ngột dừng lại.
"Hả?"
Thương Lan Thiên Tuyệt giật mình nhìn xuống.
Lúc này hắn mới nhận ra người giữ tay mình chính là Lâm Chính!
"Cái gì?"
Hơi thở của Thương Lan Thiên Tuyệt gần như ngừng lại.
"Điều này là không thể!"
Kỳ Thanh Bạch bên kia cũng thốt lên một tiếng, trợn tròn mắt.
Theo logic mà nói, Lâm Chính bị trúng độc, khí mạch bị tê liệt nên không thể sử dụng được.
Nhưng hiện tại, Lâm Chính dễ dàng phá được luồng khí của Thương Lan Thiên Tuyệt, đỡ được đòn tấn công của hắn...
Điều này là không thể!
Điều này là hoàn toàn không thể!
Phải biết rằng, vào lúc này khí công của Thương Lan Thiên Tuyệt mạnh tới mức có thể so sánh với Diệp Viêm.
Tại sao Lâm Chính lại vượt qua dễ dàng như vậy?
Vụt!
Lâm Chính phất tay một cái.
Thương Lan Thiên Tuyệt bay ra trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người và nặng nề ngã xuống đất.
"Hả?"
Mọi người đều bàng hoàng.
"Đồ khốn kiếp!"
Thương Lan Thiên Tuyệt đứng dậy, nhưng không lao tới tấn công, ngược lại quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Thanh Bạch và hét lên: "Độc của sư phụ anh có tác dụng thật không? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Thương Lan Thiên Tuyệt, anh có thể xúc phạm tôi, nhưng không thể xúc phạm sư phụ tôi. Sư phụ tôi cả đời tiếng tăm lẫy lừng, thuốc của sư phụ thần kỳ thế nào, sao người bình thường như anh có thể hiểu được?"
Kỳ Thanh Bạch sắc mặt lạnh lùng đáp.
"Vậy chuyện này là sao?"
"Tôi cũng đang muốn biết”.
Kỳ Thanh Bạch nhìn về phía Lâm Chính.
Anh ta nhìn thấy Lâm Chính đã dùng Hồng Mông Long Châm đâm vào người mình, đồng thời uống đan dược rồi xoa bóp vết thương trên ngực.
Một lúc sau, một lượng lớn máu đen chảy ra từ vết kiếm trên ngực Lâm Chính.
"Thải độc?"
Hơi thở của Kỳ Thanh Bạch run rẩy.
Chương 4857: Nhổ cỏ tận gốc
Không thể nào...
Điều này là hoàn toàn không thể!
Đó là độc được so Dược Thánh tinh chế!
Người này... tại sao lại có thể thải độc dễ dàng như vậy?
Nếu không phải do tận mắt nhìn thấy, Kỳ Thanh Bạch tuyệt đối sẽ không tin.
"Vậy mà còn nói sư phụ của anh là danh bất hư truyền? Hắn ta đang thải độc, có thể dễ dàng thải ra độc tố của sư phụ anh như vậy, chứng tỏ cái gọi là Dược Thánh chỉ là hữu danh vô thực!"
Thương Lan Thiên Tuyệt lạnh lùng nói.
Kỳ Thanh Bạch im lặng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó.
Một lúc sau, anh ta hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Không phải độc của sư phụ tôi không có tác dụng, mà là y thuật của người này, rất khó nói…”
Mặc dù kỹ thuật châm cứu và xoa bóp của Lâm Chính có vẻ rất đơn giản, nhưng Kỳ Thanh Bạch lại không thể tìm ra quy tắc của nó.
Đây là một kỹ thuật rất cổ xưa và đặc biệt.
Kỹ thuật xoa bóp có thể có tới hàng nghìn biến thể.
Đây tuyệt đối không phải là phương pháp mà một cao thủ y võ thông thường có thể thành thạo.
Y thuật của người đàn ông này... chắc chắn phải vô cùng cao thâm.
"Hừ, còn cứng họng! Vào thời khắc mấu chốt, vẫn không thể dựa vào anh!"
Thương Lan Thiên Tuyệt gầm lên, giơ kiếm lên tấn công Lâm Chính một lần nữa.
Nhưng lúc này, toàn bộ độc tố trong cơ thể Lâm Chính đều đã được đào thải, sao anh có thể nao núng trước Thương Lan Thiên Tuyệt?
"Tôi giết anh một lần thì cũng có thể giết anh hai lần. Thương Lan Thiên Tuyệt, anh vẫn không chịu từ bỏ? Nếu vậy tôi sẽ khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng!"
Lâm Chính lạnh lùng quát lên một tiếng, lần này anh ra tay không chút thương xót. Anh nhảy vọt lên không trung, một đạo kim quang loé ra từ trong lòng bàn tay.
Sau đó một thanh kiếm dài và sắc bén xuất hiện.
Đó là bút Hoạ Kiếm!
"Cái gì?"
Thương Lan Thiên Tuyệt giật mình.
"Để tôi cho anh thấy Thương Lan Kiếm Quyết chân chính là như thế nào!"
Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát khí hung hãn, một tay cầm bút Hoạ Kiếm, tay kia múa thanh tà kiếm vô song.
Hai bóng kiếm, một xám một đen đan xen vào nhau, chồng lên nhau và phối hợp với nhau, tạo ra từng làn sóng kiếm khí đủ sức san phẳng núi non, như một cái miệng hung hãn muốn nuốt chửng Thương Lan Thiên Tuyệt.
Thương Lan Thiên Tuyệt vô cùng kinh hoàng, vội vàng giơ kiếm chặn lại.
Nhưng làn sóng ngưng tụ bởi kiếm khí này kinh khủng đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Thương Lan Thiên Tuyệt chỉ có thể chống đỡ được tới đợt sóng thứ ba là toàn thân đều bị thổi bay, kiếm gãy, da thịt rách nát, ngã xuống đất không đứng dậy được.
Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc và thậm chí cả Lang Gia đều choáng váng.
Ngay cả Kỳ Thanh Bạch cũng có vẻ không thể tin được!
Thương Lan Kiếm Quyết do Lâm Chính thi triển quả thực không thể chê vào đâu được.
Nhưng thứ thực sự đánh bại Thương Lan Thiên Tuyệt không phải là kiếm thuật này, mà là sức mạnh phi thăng mạnh mẽ của Lâm Chính.
Anh đã đánh sập hàng phòng thủ của Thương Lan Thiên Tuyệt!
Phải mạnh thế nào mới làm được như vậy?
"Võ thuật của người này còn mạnh hơn cả Thương Lan Thiên Tuyệt sau khi được cường hoá nhiều như vậy sao?"
Kỳ Thanh Bạch há hốc miệng, cảm thấy cực kỳ khó tin.
Lâm Chính cầm cả hai thanh kiếm và đi về phía Thương Lan Thiên Tuyệt.
Khuôn mặt hung dữ của Thương Lan Thiên Tuyệt cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Cứu...cứu...Kỳ Thanh Bạch, mau chữa lành cho tôi...cứu tôi với!"
Thương Lan Thiên Tuyệt hét gọi Kỳ Thanh Bạch rồi cố gắng bò trở lại.
Nhưng Kỳ Thanh Bạch lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh ta liếc nhìn cánh cửa phía sau rồi bỏ chạy.
"Kỳ Thanh Bạch? Cút lại đây ngay!"
Thương Lan Thiên Tuyệt giận dữ hét lên.
Nhưng Kỳ Thanh Bạch thậm chí không nhìn lại.
"Tình Nhi, giết người thì phải làm thật triệt để. Nếu chỉ dựa vào dược liệu để hủy hoại cơ thể, vẫn dễ dàng để lại mầm họa. Cô phải hoàn toàn biến đối phương thành tro bụi để tránh những rắc rối về sau!"
Lâm Chính nghiêng đầu khàn giọng nói, sau đó chuẩn bị dùng dị hoả để tiêu diệt hoàn toàn Thương Lan Thiên Tuyệt.
Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn.
Thương Lan Phúc hơi nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng sốc.
Nhưng ngay lúc Lâm Chính vừa định ra tay thì một tiếng hét truyền đến.
"Dừng tay!"
Chương 4858: Sắp đến lúc rồi
Lâm Chính bình tĩnh quay đầu lại.
Người vừa nói là Ám Minh Nguyệt.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, quát: "Anh nên nhớ Thương Lan Thiên Tuyệt là ai. Đừng giết anh ta! Bằng không, đừng trách tôi không khách sáo với anh!"
"Thế nào? Cô muốn bảo vệ hắn ta?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Không được chắc?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh đáp.
"Điều đó còn phải xem cô có đủ sức mạnh hay không".
Lâm Chính lắc đầu.
Anh hiểu tại sao Ám Minh Nguyệt lại hành động như vậy.
Cô ta muốn thu được lợi ích từ Thương Lan Võ Thần bằng cách cứu Thương Lan Thiên Tuyệt.
Suy cho cùng, Thương Lan Thiên Tuyệt chắc chắn là đứa con trai được Thương Lan Võ Thần yêu quý nhất. Nếu có thể khiến ông ta nợ Ám Minh Nguyệt một ân tình, điều đó chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa, vì Thương Lan Thiên Tuyệt muốn đối phó với Lâm Chính nên Ám Minh Nguyệt lại càng muốn giúp đỡ hắn ta.
"Ha, họ Lâm kia, thực lực của tôi không phải đối thủ của anh, nhưng anh phải hiểu rõ xem người đứng sau lưng tôi là ai? Tôi không phải đối thủ của anh, nhưng lẽ nào Diệp Viêm cũng không phải là đối thủ của anh?"
Ám Minh Nguyệt cười lạnh.
"Diệp Viêm sao?"
Lâm Chính nhìn Diệp Viêm vẫn đang chiến đấu quyết liệt với người đàn ông mặc áo giáp đỏ và lẩm bẩm: "Hắn chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực ..."
"Sợ rồi phải không?"
Thấy Lâm Chính đưa mắt nhìn Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt cười đắc ý.
Nhưng giây tiếp theo.
Vụt!
Một ngọn dị hỏa bùng phát từ bút Họa Kiếm và trực tiếp thiêu cháy Thương Lan Thiên Tuyệt.
"Á!!!"
Thương Lan Thiên Tuyệt kêu lên thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, tiếng kêu đã dừng lại. Mười giây sau, Thương Lan Thiên Tuyệt đã biến thành một đống tro tàn...
Ám Minh Nguyệt choáng váng.
"Cũng sắp đến lúc rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
"Anh... anh đang làm gì vậy? Sao anh dám?"
Ám Minh Nguyệt còn chưa hiểu rõ tình thế đã lập tức hét lớn: "Thương Lan Võ Thần sẽ không buông tha cho anh! Tôi nhất định sẽ nhờ Diệp Viêm giết anh! Anh nhất định phải chết! Anh phải chết!"
Ám Minh Nguyệt như thể phát điên.
Không chỉ vì Lâm Chính không nghe lời cô ta mà còn vì cô ta bị thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Chính làm cho kinh hãi.
Đó là đứa con trai yêu quý nhất của Thương Lan Võ Thần!
Vậy mà Lâm Chính cũng dám giết.
Nói cách khác, cho dù là cô ta thì anh cũng dám làm vậy…?
"Giết tôi sao?"
Lâm Chính yên lặng lấy ra rất nhiều bình thuốc trong người.
Anh lấy những viên đan trong bình ra và liên tục nhét vào miệng.
Giống như đang ăn tươi nuốt sống thứ gì đó.
"Tình Nhi, A Phúc, Lang đại ca... rút lui về phía lối vào, nhanh".
Lâm Chính vừa uống thuốc vừa nói.
"Anh định làm gì?"
Mọi người bối rối hỏi.
“Rút lui, thế thôi".
Lâm Chính nuốt đến viên đan thứ một trăm, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, trong cơ thể Lâm Chính dâng trào một sức mạnh vô song.
Trên bề mặt da của anh xuất hiện một luồng sáng, các tia sáng nhanh chóng xuyên qua làn da của anh, cả người tựa như bị bao phủ trong ánh sáng điện.
Một lúc sau, tất cả các chùm ánh sáng này đều hội tụ trên trán anh.
Một dấu trăng vàng xuất hiện.
Lâm Chính dang rộng hai tay, năng lượng trong cơ thể dâng trào.
Năng lượng đáng sợ đã tỏa ra khắp mọi nơi.
Diệp Viêm, người vẫn đang chiến đấu quyết liệt với người đàn ông mặc áo giáp đỏ ở đó đột nhiên bị kích thích bởi sức mạnh này.
Hắn đột ngột lùi lại, tránh xa người đàn ông mặc áo giáp đỏ, rồi đưa mắt về phía Lâm Chính.
"Anh mạnh đến vậy sao? Mau giúp tôi nhanh chóng giết chết người này!"
Diệp Viêm trầm giọng nói.
"Chỉ e là không thể".
Lâm Chính chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Diệp Viêm.
Một bên mắt anh đột nhiên trở nên trắng bệch, không có con ngươi. Còn một bên mắt thì đỏ như máu tựa như huyết ngục.
Diệp Viêm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Một giây tiếp theo, Lâm Chính đột nhiên động đậy rồi biến mất.
Sát ý vô tận trong nháy mắt bao trùm Diệp Viêm.
Vụt!
Tuyệt Thế Tà Kiếm và bút Họa Kiếm lập tức chém về phía Diệp Viêm...
***
Các bạn ơi, tác giả có viết bộ truyện mới: "Ẩn cư 3 năm, ra ngục thành vô địch" hay lắm, mọi người qua góp ý giúp mình nhé, hi vọng truyện cũng được yêu thích như bộ truyện này.
Chương 4859: Cùng lắm thì liều mạng
Không hay rồi!
Hơi thở của Diệp Viêm đột nhiên trở nên dồn dập, hắn lập tức giơ thanh kiếm Bạch Cốt lên để chặn hai thanh kiếm sắc bén đang lao tới.
Keng!
Những lưỡi kiếm va chạm vào nhau.
Sức mạnh đáng sợ được giải phóng ra bên ngoài.
Diệp Viêm bị đánh bật ra xa gần trăm mét.
"Cái gì?"
Mọi người đều bàng hoàng.
Đặc biệt là Ám Minh Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt.
Vốn dĩ cô ta muốn dùng Diệp Viêm để hù dọa Lâm Chính, nhưng lại không ngờ Lâm Chính chủ động tấn công Diệp Viêm.
Hơn nữa... xét theo khí tức của anh, xem ra anh cũng không hề yếu hơn Diệp Viêm!
Làm sao có thể như vậy?
Tại sao người này lại mạnh đến vậy?
Chẳng lẽ Lâm Chính tấn công Diệp Viêm là vì lời cô ta nói sao?
Trong trường hợp đó, chẳng phải cô ta đã làm hại Diệp Viêm và trở thành tội đồ sao?
Ám Minh Nguyệt bối rối và hoảng sợ.
Diệp Viêm vẻ mặt nghi hoặc, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính hai tay cầm kiếm, ánh mắt nhìn Diệp Viêm đầy sát ý.
“Tôi có thù oán gì với anh à?”
Diệp Viêm lạnh lùng nói: "Muốn giết tôi, sao không đợi xử lý xong con quái vật này mới ra tay?"
"Tôi không có hứng thú với Long Cung.Tôi đến đây chỉ vì anh".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Anh là ai?"
"Không quan trọng".
"Giấu đầu lòi đuôi, anh cho rằng tôi không giết được anh sao?"
Diệp Viêm quát lớn, lắc lắc thanh kiếm Bạch Cốt trong tay.
Vù vù vù.
Kiếm khí đáng sợ quét qua.
Nhưng kiếm khí này tính toán rất cẩn thận, nó tấn công trực tiếp vào bên trái của Lâm Chính.
Nếu Lâm Chính né tránh, anh chỉ có thể đi về bên phải, lúc đó anh sẽ ở trong phạm vi tấn công của người áo giáp đỏ.
Người đàn ông mặc áo giáp đỏ rốt cuộc không phải là con người, nó không có ý thức và sẽ chỉ tấn công mọi người trên tầng tám một cách không mục đích.
Nó tấn công bất cứ ai ở gần nó.
Chiến thuật của Diệp Viêm quả thực rất khôn ngoan.
Nhưng Lâm Chính đã lường trước được.
Anh không né tránh mà nhanh chóng múa bút Họa Kiếm trong tay.
Bút Họa Kiếm xoay tròn như một cái quạt.
Ba đạo kiếm khí đang phóng đến va vào bút Họa Kiếm và bật thẳng về phía người đàn ông mặc áo giáp đỏ ở bên cạnh.
Bang bang bang bang.
Ba luồng kiếm khí đập mạnh vào áo giáp của người mặc giáp đỏ, làm nổ tung vài chỗ trên bộ giáp.
Người đàn ông mặc áo giáp đỏ lập tức nhìn chằm chằm vào Diệp Viêm và lao nhanh tới.
Sắc mặt Diệp Viêm căng thẳng, sau đó lui về phía sau.
Nhưng người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã giơ thanh kiếm đẫm máu trong tay lên và chém vào không trung.
Keng!
Một luồng kiếm khí dài vài mét phun ra từ thanh kiếm đỏ như máu và bay về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm còn muốn né tránh, nhưng Lâm Chính lại lao về phía hắn.
Không còn đường lui, Diệp Viêm chỉ có thể giơ kiếm Bạch Cốt lên chống cự.
Bùm!
Thanh kiếm Bạch Cốt nằm ngang trên đầu hắn ta, chặn kiếm khí đang lao tới.
Kiếm khí nổ tung, các mảnh vỡ bắn vào Diệp Viêm khiến cơ thể hắn run rẩy.
Lâm Chính nhân cơ hội áp sát, rút kiếm tấn công, dùng Tuyệt Thế Tà Kiếm tung chiêu hiểm.
Quả là một đòn chí mạng!
"Không hay rồi!"
Ám Minh Nguyệt kêu lên.
Lang Gia lúc này đã rút về phía khe hở, đôi mắt rực lửa quan sát, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Diệp Viêm sắp chết sao?
Tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy!
Lâm Chính chưa bao giờ nghĩ Diệp Viêm sẽ dễ dàng bị giết như vậy!
Bởi vì anh biết thủ đoạn của người này.
Quả đúng như dự đoán.
Vào thời điểm hai thanh thần kiếm đồng loạt tấn công.
Rắc!
Ngực Diệp Viêm nứt ra, hai cánh tay nhuốm máu từ trong ngực đâm ra, nắm chặt lấy thần kiếm đang lao tới.
"Cái gì?"
Ám Minh Nguyệt, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc và Lang Gia đều bị sốc.
"Đây... đây là chiêu thức gì?"
Ám Minh Nguyệt sợ đến mức gần như ngồi bệt xuống đất.
"Làm sao hắn lại có hai cánh tay bên trong cơ thể được nhỉ?"
Lang Gia trầm giọng lẩm bẩm.
"Đây là loại phép thuật gì vậy?"
Cầm Kiếm Nữ môi run run, da đầu thì tê dại.
Nhưng khi mọi người còn chưa kịp định thần lại.
Rắc!
Có một âm thanh kỳ lạ khác.
Sau lưng Diệp Viêm cũng bị tách ra, hai cánh tay đẫm máu nữa lao ra, hóa thành nắm đấm tấn công vào hai bên sườn Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức rút kiếm lui về phía sau, lạnh lùng nhìn Diệp Viêm lúc này có sáu cánh tay.
Bốn cánh tay vừa vươn ra của hắn phủ đầy những đường màu đỏ như máu, mỗi cánh tay vô cùng mạnh mẽ, năng lượng khủng bố.
Có vẻ như Diệp Viêm đã thay đổi cánh tay của mình sau khi xuống long mạch dưới lòng đất ...
"Sợ rồi phải không?"
Diệp Viêm khàn giọng nói.
"Vẫn ổn".
Lâm Chính vẻ mặt thờ ơ.
"Ổn à? Không, anh không ổn được đâu".
Diệp Viêm lắc đầu.
Lâm Chính cau mày và nhìn sang bên cạnh.
Anh thấy người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã đến gần anh.
Khi tấn công Diệp Viêm, Lâm Chính là người gần nhất với người đàn ông mặc áo giáp đỏ nên đương nhiên trở thành mục tiêu chính.
Lâm Chính không còn cách nào khác đành phải rút lui, múa kiếm điên cuồng chống cự lại đòn tấn công của người áo giáp đỏ.
Diệp Viêm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, lập tức cầm kiếm lao tới.
Hắn tay phải cầm kiếm Bạch Cốt, tay trái tự bẻ gãy xương sườn của mình làm vũ khí.
Năm chiếc xương sườn được năm cánh tay cầm lên, những chiếc gai xương trên sườn vô cùng sắc bén.
Khi đến gần Lâm Chính, sáu thứ vũ khí bắt đầu điên cuồng chuyển động xung quanh như một cơn lốc.
Lâm Chính trong nháy mắt tựa hồ rơi vào máy xay thịt!
Vô số kiếm khí sắc bén bắn thẳng về phía anh.
Lâm Chính vừa chiến đấu vừa rút lui, cũng không quá vội vàng.
Một trăm viên đan dược được anh cẩn thận tinh chế, chuyên dùng để đối phó Diệp Viêm.
Giờ phút này, được sự trợ giúp của hàng trăm viên thần dược này, sức mạnh thể chất của anh đã đạt tới mức độ cực khủng.
Cho dù bị Diệp Viêm công kích, trên người Lâm Chính cũng chỉ có vết sẹo nông, da thịt cũng không có chút rách nát nào
Ánh mắt của Diệp Viêm trở nên căng thẳng.
Hắn đã chiến đấu với người đàn ông mặc áo giáp đỏ trong một thời gian dài và tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Còn Lâm Chính vẫn luôn giữ gìn thể lực.
Hiện tại anh còn cường hóa sức mạnh đến cực hạn, muốn giết anh sẽ rất khó khăn.
Nhưng Diệp Viêm không hề hoảng sợ.
Tuy rằng tạm thời không chiếm được ưu thế, nhưng sau một trận chiến kịch liệt với Lâm Chính, hắn phát hiện ra người đàn ông trước mặt cũng không mạnh như vậy.
Nếu không phải dựa vào thuốc để tăng thực lực, người này căn bản không phải là đối thủ của hắn!
Nếu như vậy thì hắn sẽ tìm cách làm suy yếu sức mạnh của đan dược!
Diệp Viêm suy nghĩ, lập tức quay người, công kích vào phía bên trái của Lâm Chính.
Cơn thịnh nộ của người đàn ông giáp đỏ vẫn chưa kết thúc, hắn cũng tấn công vào bên phải Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng múa hai thanh kiếm, một bên đỡ đòn của người đàn ông mặc áo giáp đỏ, một bên chống lại Diệp Viêm, cuộc chiến đặc biệt khó khăn.
Cuối cùng!
Xoẹt!
Diệp Viêm nhân cơ hội, dùng kiếm chém vào bụng Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp phòng bị, toàn thân bị chém bay ra ngoài, bụng bị chém ngang, máu phun ra.
"Người anh em!"
Lang Gia hai mắt đỏ hoe, gầm lên lao về phía trước.
"Sư bá, đừng xúc động!"
Thương Lan Phúc vội vàng túm lấy Lang Gia khuyên nhủ: "Trận chiến cấp độ này chúng ta không thể can thiệp, nếu ra đó chắc chắn sẽ chết!"
"Cùng lắm thì liều mạng với Diệp Viêm!"
Lang Gia trên mặt tràn đầy oán hận, thấp giọng gầm gừ.
Chương 4860: Kiếm Khiếu Sơn Hà
Sắc mặt Lang Gia dữ tợn, chỉ hận không thể xông tới.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc ghì chặt lấy anh ta.
Những sự tồn tại đang đánh nhau ở bên kia, dù là ai cũng có thể dễ dàng giết được anh ta.
Lâm Chính nằm dưới đất, máu tươi đầm đìa, nhìn có vẻ rất thê thảm.
Nhưng không chờ anh đứng dậy, người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã lại đánh tới.
Chẳng khác nào một người máy.
Hắn không biết đau, cũng không biết mệt mỏi.
Chỉ cần trong người vẫn còn năng lượng thì hắn có thể tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ.
Lâm Chính lăn một vòng, vội vàng tránh được đòn tấn công của người đàn ông mặc áo giáp đỏ.
Diệp Viêm nhanh chân xông tới, ép về phía vị trí của Lâm Chính.
Sáu lưỡi dao sắc bén lại ập tới như cuồng phong.
Hắn không cần phải giết Lâm Chính.
Hắn chỉ cần phong tỏa vị trí của Lâm Chính, khiến anh hết đường lui, để người đàn ông mặc áo giáp đỏ giết anh là được.
Lâm Chính càng ngày càng chật vật, càng đánh trên người lại càng nhiều vết thương.
Cứ tiếp tục thế này, anh chết là cái chắc.
“Tốt!”.
Ám Minh Nguyệt ở bên này ánh mắt nóng rực, vô cùng kích động.
Giết được Lâm Chính thì cơn ác mộng của cô ta sẽ không còn, còn có khả năng đoạt lại Tà Kiếm.
Lúc này, người muốn Lâm Chính chết nhất không phải là Diệp Viêm, mà là Ám Minh Nguyệt.
Lâm Chính dần rơi vào đường cùng.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ thấy thế, sắc mặt trắng bệch vì kinh hãi.
Cứ tiếp tục thế này thì Lâm Chính sẽ chết mất.
Bọn họ cũng không ngăn Lang Gia nữa, lần lượt lấy vũ khí ra, chuẩn bị cùng Lang Gia xông tới chi viện cho Lâm Chính.
Dù lần này đã đi thì không thể quay lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng quát khẽ.
“Đừng lại đây!”.
Mấy người sửng sốt.
Keng!
Chỉ nghe thấy tiếng kiếm vang lên.
Sau đó kiếm quang xung thiên tỏa ra từ Bút Họa Kiếm.
“Đây là…”
Sắc mặt Diệp Viêm ngẩn ra.
Chỉ thấy trên người Lâm Chính tỏa ra ánh sáng vàng rực.
Một cuộn tranh bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu anh.
“Ánh sáng vàng này… Độ ăn ý này…”
Diệp Viêm trợn to mắt.
Ngay sau đó, hắn bị một luồng kiếm ý vô tận làm cho kinh ngạc.
Kiếm ý này… đến từ cuộn tranh trên đỉnh đầu Lâm Chính.
“Là Vạn Kiếm Đồ!”.
Cầm Kiếm Nữ vô cùng mừng rỡ.
“Kiếm Khiếu Sơn Hà!”.
Lâm Chính quát lớn, Bút Họa Kiếm trong tay vung lên không trung.
Trong chớp mắt.
Vèo vèo vèo!
Vạn Kiếm Đồ bắn ra hàng nghìn hàng vạn luồng kiếm quang, trong chớp mắt đã bao vây Lâm Chính, chém ra xung quanh.
Hỏng rồi!
Diệp Viêm đanh mặt, vội vàng lùi lại.
Nhưng vẫn chậm nửa nhịp.
Rất nhiều kiếm khí đã cứa vào người hắn.
Hai cánh tay ở lồng ngực lập tức bị chém đứt.
Trên người hắn xuất hiện gần trăm vết kiếm.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm Diệp Viêm thành huyết nhân.
Còn người đàn ông mặc áo giáp đỏ kia lập tức bị rất nhiều kiếm khí nuốt chửng, biến mất tăm.
“Hả?”.
Ám Minh Nguyệt kinh hãi lùi lại.
Đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc cũng bị kiếm ý vô tận ép đến tận lối vào.
Bên tai chỉ còn lại tiếng kiếm khí điên cuồng rít gào.
Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Mọi người không dám động đậy, sợ tiếp xúc với kiếm khí sẽ bị nó chém thành mảnh vụn.
Kiếm khí kéo dài năm giây mới dừng lại.
Cứ như sau một cơn mưa lớn.
Chỉ thấy mặt đất xuất hiện rất nhiều khe rãnh, trần nhà dường như sắp bị cắt toạc.
Trên võ trường là trăm nghìn cái lỗ.
Người đàn ông mặc áo giáp đỏ kia cũng dần hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ hắn, ai nấy đều há hốc miệng.
“Đây chính là… thực lực của sư phụ sao?”.
Thương Lan Phúc lẩm bẩm.
Bây giờ anh ta mới biết bản lĩnh thực sự mà Lâm Chính trước giờ chưa bao giờ để lộ trước mặt anh ta.
Sư phụ của anh ta… thực lực không hề thua kém Diệp Viêm!
Nghe thấy âm thanh, mọi người quay lại.
Chỉ thấy Lâm Chính từ từ đứng dậy và đi tới.
"Sư phụ...."
Thương Lan Phúc yếu ớt kêu lên.
"Anh đã trúng phải chất kịch độc của Dược Thánh, không cần cố quá, chúng ta nghĩ cách thoát khỏi nơi này!"
Cầm Kiếm Nữ nghiến răng nói.
"Kịch độc?"
Lâm Chính ho khan vài tiếng, sắc mặt vẫn tái nhợt, khóe miệng có vết máu đen.
Nhưng anh dường như không bận tâm đến tình trạng của mình và tiếp tục bước về phía trước.
Mọi người đều ngạc nhiên.
"Có vẻ như có người sẵn sàng lên đường rồi”.
Thương Lan Thiên Tuyệt thở dốc, trong mắt tràn đầy niềm khát khao trả thù.
"Lên đường sao? Cũng chưa chắc”.
Lâm Chính lắc đầu.
"Chất độc do sư tôn tôi luyện chế giờ đã ăn mòn phủ tạng, làm tê liệt khí mạch của anh. Giờ anh không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, càng không thể chiến đấu, vẫn là nên chờ chết một cách bình yên đi, đừng cố gắng giãy giụa một cách không cần thiết. Như vậy chỉ khiến bản thân chịu thêm giày vò”.
Kỳ Thanh Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói.
Nhưng Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ.
"Anh khuyên hắn làm gì? Chờ tôi bắt được hắn rồi tra tấn từ từ!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười hung ác, không muốn lãng phí thêm thời gian nữa nên lao thẳng về phía Lâm Chính.
Hắn không sử dụng thanh kiếm của mình mà đưa tay ra định tóm lấy Lâm Chính.
Hắn định bụng sẽ bắt sống anh!
"Cẩn thận!"
Cầm Kiếm Nữ hét lên.
Thương Lan Phúc muốn đến hỗ trợ, nhưng vết thương nặng khiến anh ta không thể đứng dậy.
"Má nó!"
Lang Gia không muốn ra tay nhưng cuối cùng vẫn đành cầm vũ khí lao về phía trước.
"Đám ruồi nhặng này cũng đòi quấy rầy tao? Biến đi!"
Thương Lan Thiên Tuyệt gầm lên một tiếng, một luồng khí kinh hoàng bùng nổ từ cơ thể hắn.
Những người đang lao về phía Lâm Chính đều bị bay ra.
Quá đáng sợ!
Vào lúc này, thực lực của Thương Lan Thiên Tuyệt đã được tăng lên đến mức độ không thể xác định...
Cho dù đối mặt với Diệp Viêm, hắn vẫn đủ sức chiến đấu!
"Đúng là không biết sống chết! Bây giờ đến lượt mày chết!"
Thương Lan Thiên Tuyệt cười gằn và dùng tay tóm lấy cổ Lâm Chính.
Đúng lúc này.
Cà rắc!
Một bàn tay đột nhiên xuyên qua khí tức cuồng bạo của Thương Lan Thiên Tuyệt và siết chặt cổ tay đang vươn ra của hắn.
Bàn tay tấn công Lâm Chính đột ngột dừng lại.
"Hả?"
Thương Lan Thiên Tuyệt giật mình nhìn xuống.
Lúc này hắn mới nhận ra người giữ tay mình chính là Lâm Chính!
"Cái gì?"
Hơi thở của Thương Lan Thiên Tuyệt gần như ngừng lại.
"Điều này là không thể!"
Kỳ Thanh Bạch bên kia cũng thốt lên một tiếng, trợn tròn mắt.
Theo logic mà nói, Lâm Chính bị trúng độc, khí mạch bị tê liệt nên không thể sử dụng được.
Nhưng hiện tại, Lâm Chính dễ dàng phá được luồng khí của Thương Lan Thiên Tuyệt, đỡ được đòn tấn công của hắn...
Điều này là không thể!
Điều này là hoàn toàn không thể!
Phải biết rằng, vào lúc này khí công của Thương Lan Thiên Tuyệt mạnh tới mức có thể so sánh với Diệp Viêm.
Tại sao Lâm Chính lại vượt qua dễ dàng như vậy?
Vụt!
Lâm Chính phất tay một cái.
Thương Lan Thiên Tuyệt bay ra trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người và nặng nề ngã xuống đất.
"Hả?"
Mọi người đều bàng hoàng.
"Đồ khốn kiếp!"
Thương Lan Thiên Tuyệt đứng dậy, nhưng không lao tới tấn công, ngược lại quay đầu trừng mắt nhìn Kỳ Thanh Bạch và hét lên: "Độc của sư phụ anh có tác dụng thật không? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Thương Lan Thiên Tuyệt, anh có thể xúc phạm tôi, nhưng không thể xúc phạm sư phụ tôi. Sư phụ tôi cả đời tiếng tăm lẫy lừng, thuốc của sư phụ thần kỳ thế nào, sao người bình thường như anh có thể hiểu được?"
Kỳ Thanh Bạch sắc mặt lạnh lùng đáp.
"Vậy chuyện này là sao?"
"Tôi cũng đang muốn biết”.
Kỳ Thanh Bạch nhìn về phía Lâm Chính.
Anh ta nhìn thấy Lâm Chính đã dùng Hồng Mông Long Châm đâm vào người mình, đồng thời uống đan dược rồi xoa bóp vết thương trên ngực.
Một lúc sau, một lượng lớn máu đen chảy ra từ vết kiếm trên ngực Lâm Chính.
"Thải độc?"
Hơi thở của Kỳ Thanh Bạch run rẩy.
Chương 4857: Nhổ cỏ tận gốc
Không thể nào...
Điều này là hoàn toàn không thể!
Đó là độc được so Dược Thánh tinh chế!
Người này... tại sao lại có thể thải độc dễ dàng như vậy?
Nếu không phải do tận mắt nhìn thấy, Kỳ Thanh Bạch tuyệt đối sẽ không tin.
"Vậy mà còn nói sư phụ của anh là danh bất hư truyền? Hắn ta đang thải độc, có thể dễ dàng thải ra độc tố của sư phụ anh như vậy, chứng tỏ cái gọi là Dược Thánh chỉ là hữu danh vô thực!"
Thương Lan Thiên Tuyệt lạnh lùng nói.
Kỳ Thanh Bạch im lặng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, như thể muốn tìm kiếm điều gì đó.
Một lúc sau, anh ta hít một hơi thật sâu, khàn giọng nói: “Không phải độc của sư phụ tôi không có tác dụng, mà là y thuật của người này, rất khó nói…”
Mặc dù kỹ thuật châm cứu và xoa bóp của Lâm Chính có vẻ rất đơn giản, nhưng Kỳ Thanh Bạch lại không thể tìm ra quy tắc của nó.
Đây là một kỹ thuật rất cổ xưa và đặc biệt.
Kỹ thuật xoa bóp có thể có tới hàng nghìn biến thể.
Đây tuyệt đối không phải là phương pháp mà một cao thủ y võ thông thường có thể thành thạo.
Y thuật của người đàn ông này... chắc chắn phải vô cùng cao thâm.
"Hừ, còn cứng họng! Vào thời khắc mấu chốt, vẫn không thể dựa vào anh!"
Thương Lan Thiên Tuyệt gầm lên, giơ kiếm lên tấn công Lâm Chính một lần nữa.
Nhưng lúc này, toàn bộ độc tố trong cơ thể Lâm Chính đều đã được đào thải, sao anh có thể nao núng trước Thương Lan Thiên Tuyệt?
"Tôi giết anh một lần thì cũng có thể giết anh hai lần. Thương Lan Thiên Tuyệt, anh vẫn không chịu từ bỏ? Nếu vậy tôi sẽ khiến anh hoàn toàn tuyệt vọng!"
Lâm Chính lạnh lùng quát lên một tiếng, lần này anh ra tay không chút thương xót. Anh nhảy vọt lên không trung, một đạo kim quang loé ra từ trong lòng bàn tay.
Sau đó một thanh kiếm dài và sắc bén xuất hiện.
Đó là bút Hoạ Kiếm!
"Cái gì?"
Thương Lan Thiên Tuyệt giật mình.
"Để tôi cho anh thấy Thương Lan Kiếm Quyết chân chính là như thế nào!"
Trong mắt Lâm Chính tràn ngập sát khí hung hãn, một tay cầm bút Hoạ Kiếm, tay kia múa thanh tà kiếm vô song.
Hai bóng kiếm, một xám một đen đan xen vào nhau, chồng lên nhau và phối hợp với nhau, tạo ra từng làn sóng kiếm khí đủ sức san phẳng núi non, như một cái miệng hung hãn muốn nuốt chửng Thương Lan Thiên Tuyệt.
Thương Lan Thiên Tuyệt vô cùng kinh hoàng, vội vàng giơ kiếm chặn lại.
Nhưng làn sóng ngưng tụ bởi kiếm khí này kinh khủng đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Bùm!
Bùm!
Bùm!
Thương Lan Thiên Tuyệt chỉ có thể chống đỡ được tới đợt sóng thứ ba là toàn thân đều bị thổi bay, kiếm gãy, da thịt rách nát, ngã xuống đất không đứng dậy được.
Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc và thậm chí cả Lang Gia đều choáng váng.
Ngay cả Kỳ Thanh Bạch cũng có vẻ không thể tin được!
Thương Lan Kiếm Quyết do Lâm Chính thi triển quả thực không thể chê vào đâu được.
Nhưng thứ thực sự đánh bại Thương Lan Thiên Tuyệt không phải là kiếm thuật này, mà là sức mạnh phi thăng mạnh mẽ của Lâm Chính.
Anh đã đánh sập hàng phòng thủ của Thương Lan Thiên Tuyệt!
Phải mạnh thế nào mới làm được như vậy?
"Võ thuật của người này còn mạnh hơn cả Thương Lan Thiên Tuyệt sau khi được cường hoá nhiều như vậy sao?"
Kỳ Thanh Bạch há hốc miệng, cảm thấy cực kỳ khó tin.
Lâm Chính cầm cả hai thanh kiếm và đi về phía Thương Lan Thiên Tuyệt.
Khuôn mặt hung dữ của Thương Lan Thiên Tuyệt cuối cùng cũng lộ ra vẻ sợ hãi.
"Cứu...cứu...Kỳ Thanh Bạch, mau chữa lành cho tôi...cứu tôi với!"
Thương Lan Thiên Tuyệt hét gọi Kỳ Thanh Bạch rồi cố gắng bò trở lại.
Nhưng Kỳ Thanh Bạch lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Anh ta liếc nhìn cánh cửa phía sau rồi bỏ chạy.
"Kỳ Thanh Bạch? Cút lại đây ngay!"
Thương Lan Thiên Tuyệt giận dữ hét lên.
Nhưng Kỳ Thanh Bạch thậm chí không nhìn lại.
"Tình Nhi, giết người thì phải làm thật triệt để. Nếu chỉ dựa vào dược liệu để hủy hoại cơ thể, vẫn dễ dàng để lại mầm họa. Cô phải hoàn toàn biến đối phương thành tro bụi để tránh những rắc rối về sau!"
Lâm Chính nghiêng đầu khàn giọng nói, sau đó chuẩn bị dùng dị hoả để tiêu diệt hoàn toàn Thương Lan Thiên Tuyệt.
Cầm Kiếm Nữ ngơ ngác gật đầu, vẻ mặt đờ đẫn.
Thương Lan Phúc hơi nghiêng đầu, cảm thấy vô cùng sốc.
Nhưng ngay lúc Lâm Chính vừa định ra tay thì một tiếng hét truyền đến.
"Dừng tay!"
Chương 4858: Sắp đến lúc rồi
Lâm Chính bình tĩnh quay đầu lại.
Người vừa nói là Ám Minh Nguyệt.
Cô ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính, quát: "Anh nên nhớ Thương Lan Thiên Tuyệt là ai. Đừng giết anh ta! Bằng không, đừng trách tôi không khách sáo với anh!"
"Thế nào? Cô muốn bảo vệ hắn ta?"
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
"Không được chắc?"
Ám Minh Nguyệt hừ lạnh đáp.
"Điều đó còn phải xem cô có đủ sức mạnh hay không".
Lâm Chính lắc đầu.
Anh hiểu tại sao Ám Minh Nguyệt lại hành động như vậy.
Cô ta muốn thu được lợi ích từ Thương Lan Võ Thần bằng cách cứu Thương Lan Thiên Tuyệt.
Suy cho cùng, Thương Lan Thiên Tuyệt chắc chắn là đứa con trai được Thương Lan Võ Thần yêu quý nhất. Nếu có thể khiến ông ta nợ Ám Minh Nguyệt một ân tình, điều đó chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa, vì Thương Lan Thiên Tuyệt muốn đối phó với Lâm Chính nên Ám Minh Nguyệt lại càng muốn giúp đỡ hắn ta.
"Ha, họ Lâm kia, thực lực của tôi không phải đối thủ của anh, nhưng anh phải hiểu rõ xem người đứng sau lưng tôi là ai? Tôi không phải đối thủ của anh, nhưng lẽ nào Diệp Viêm cũng không phải là đối thủ của anh?"
Ám Minh Nguyệt cười lạnh.
"Diệp Viêm sao?"
Lâm Chính nhìn Diệp Viêm vẫn đang chiến đấu quyết liệt với người đàn ông mặc áo giáp đỏ và lẩm bẩm: "Hắn chắc chắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực ..."
"Sợ rồi phải không?"
Thấy Lâm Chính đưa mắt nhìn Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt cười đắc ý.
Nhưng giây tiếp theo.
Vụt!
Một ngọn dị hỏa bùng phát từ bút Họa Kiếm và trực tiếp thiêu cháy Thương Lan Thiên Tuyệt.
"Á!!!"
Thương Lan Thiên Tuyệt kêu lên thảm thiết, đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Tuy nhiên, chỉ trong vài giây, tiếng kêu đã dừng lại. Mười giây sau, Thương Lan Thiên Tuyệt đã biến thành một đống tro tàn...
Ám Minh Nguyệt choáng váng.
"Cũng sắp đến lúc rồi".
Lâm Chính hít sâu một hơi, khàn giọng nói.
"Anh... anh đang làm gì vậy? Sao anh dám?"
Ám Minh Nguyệt còn chưa hiểu rõ tình thế đã lập tức hét lớn: "Thương Lan Võ Thần sẽ không buông tha cho anh! Tôi nhất định sẽ nhờ Diệp Viêm giết anh! Anh nhất định phải chết! Anh phải chết!"
Ám Minh Nguyệt như thể phát điên.
Không chỉ vì Lâm Chính không nghe lời cô ta mà còn vì cô ta bị thủ đoạn tàn nhẫn của Lâm Chính làm cho kinh hãi.
Đó là đứa con trai yêu quý nhất của Thương Lan Võ Thần!
Vậy mà Lâm Chính cũng dám giết.
Nói cách khác, cho dù là cô ta thì anh cũng dám làm vậy…?
"Giết tôi sao?"
Lâm Chính yên lặng lấy ra rất nhiều bình thuốc trong người.
Anh lấy những viên đan trong bình ra và liên tục nhét vào miệng.
Giống như đang ăn tươi nuốt sống thứ gì đó.
"Tình Nhi, A Phúc, Lang đại ca... rút lui về phía lối vào, nhanh".
Lâm Chính vừa uống thuốc vừa nói.
"Anh định làm gì?"
Mọi người bối rối hỏi.
“Rút lui, thế thôi".
Lâm Chính nuốt đến viên đan thứ một trăm, hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, trong cơ thể Lâm Chính dâng trào một sức mạnh vô song.
Trên bề mặt da của anh xuất hiện một luồng sáng, các tia sáng nhanh chóng xuyên qua làn da của anh, cả người tựa như bị bao phủ trong ánh sáng điện.
Một lúc sau, tất cả các chùm ánh sáng này đều hội tụ trên trán anh.
Một dấu trăng vàng xuất hiện.
Lâm Chính dang rộng hai tay, năng lượng trong cơ thể dâng trào.
Năng lượng đáng sợ đã tỏa ra khắp mọi nơi.
Diệp Viêm, người vẫn đang chiến đấu quyết liệt với người đàn ông mặc áo giáp đỏ ở đó đột nhiên bị kích thích bởi sức mạnh này.
Hắn đột ngột lùi lại, tránh xa người đàn ông mặc áo giáp đỏ, rồi đưa mắt về phía Lâm Chính.
"Anh mạnh đến vậy sao? Mau giúp tôi nhanh chóng giết chết người này!"
Diệp Viêm trầm giọng nói.
"Chỉ e là không thể".
Lâm Chính chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Diệp Viêm.
Một bên mắt anh đột nhiên trở nên trắng bệch, không có con ngươi. Còn một bên mắt thì đỏ như máu tựa như huyết ngục.
Diệp Viêm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Một giây tiếp theo, Lâm Chính đột nhiên động đậy rồi biến mất.
Sát ý vô tận trong nháy mắt bao trùm Diệp Viêm.
Vụt!
Tuyệt Thế Tà Kiếm và bút Họa Kiếm lập tức chém về phía Diệp Viêm...
***
Các bạn ơi, tác giả có viết bộ truyện mới: "Ẩn cư 3 năm, ra ngục thành vô địch" hay lắm, mọi người qua góp ý giúp mình nhé, hi vọng truyện cũng được yêu thích như bộ truyện này.
Chương 4859: Cùng lắm thì liều mạng
Không hay rồi!
Hơi thở của Diệp Viêm đột nhiên trở nên dồn dập, hắn lập tức giơ thanh kiếm Bạch Cốt lên để chặn hai thanh kiếm sắc bén đang lao tới.
Keng!
Những lưỡi kiếm va chạm vào nhau.
Sức mạnh đáng sợ được giải phóng ra bên ngoài.
Diệp Viêm bị đánh bật ra xa gần trăm mét.
"Cái gì?"
Mọi người đều bàng hoàng.
Đặc biệt là Ám Minh Nguyệt, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt.
Vốn dĩ cô ta muốn dùng Diệp Viêm để hù dọa Lâm Chính, nhưng lại không ngờ Lâm Chính chủ động tấn công Diệp Viêm.
Hơn nữa... xét theo khí tức của anh, xem ra anh cũng không hề yếu hơn Diệp Viêm!
Làm sao có thể như vậy?
Tại sao người này lại mạnh đến vậy?
Chẳng lẽ Lâm Chính tấn công Diệp Viêm là vì lời cô ta nói sao?
Trong trường hợp đó, chẳng phải cô ta đã làm hại Diệp Viêm và trở thành tội đồ sao?
Ám Minh Nguyệt bối rối và hoảng sợ.
Diệp Viêm vẻ mặt nghi hoặc, lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
Lâm Chính hai tay cầm kiếm, ánh mắt nhìn Diệp Viêm đầy sát ý.
“Tôi có thù oán gì với anh à?”
Diệp Viêm lạnh lùng nói: "Muốn giết tôi, sao không đợi xử lý xong con quái vật này mới ra tay?"
"Tôi không có hứng thú với Long Cung.Tôi đến đây chỉ vì anh".
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Anh là ai?"
"Không quan trọng".
"Giấu đầu lòi đuôi, anh cho rằng tôi không giết được anh sao?"
Diệp Viêm quát lớn, lắc lắc thanh kiếm Bạch Cốt trong tay.
Vù vù vù.
Kiếm khí đáng sợ quét qua.
Nhưng kiếm khí này tính toán rất cẩn thận, nó tấn công trực tiếp vào bên trái của Lâm Chính.
Nếu Lâm Chính né tránh, anh chỉ có thể đi về bên phải, lúc đó anh sẽ ở trong phạm vi tấn công của người áo giáp đỏ.
Người đàn ông mặc áo giáp đỏ rốt cuộc không phải là con người, nó không có ý thức và sẽ chỉ tấn công mọi người trên tầng tám một cách không mục đích.
Nó tấn công bất cứ ai ở gần nó.
Chiến thuật của Diệp Viêm quả thực rất khôn ngoan.
Nhưng Lâm Chính đã lường trước được.
Anh không né tránh mà nhanh chóng múa bút Họa Kiếm trong tay.
Bút Họa Kiếm xoay tròn như một cái quạt.
Ba đạo kiếm khí đang phóng đến va vào bút Họa Kiếm và bật thẳng về phía người đàn ông mặc áo giáp đỏ ở bên cạnh.
Bang bang bang bang.
Ba luồng kiếm khí đập mạnh vào áo giáp của người mặc giáp đỏ, làm nổ tung vài chỗ trên bộ giáp.
Người đàn ông mặc áo giáp đỏ lập tức nhìn chằm chằm vào Diệp Viêm và lao nhanh tới.
Sắc mặt Diệp Viêm căng thẳng, sau đó lui về phía sau.
Nhưng người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã giơ thanh kiếm đẫm máu trong tay lên và chém vào không trung.
Keng!
Một luồng kiếm khí dài vài mét phun ra từ thanh kiếm đỏ như máu và bay về phía Diệp Viêm.
Diệp Viêm còn muốn né tránh, nhưng Lâm Chính lại lao về phía hắn.
Không còn đường lui, Diệp Viêm chỉ có thể giơ kiếm Bạch Cốt lên chống cự.
Bùm!
Thanh kiếm Bạch Cốt nằm ngang trên đầu hắn ta, chặn kiếm khí đang lao tới.
Kiếm khí nổ tung, các mảnh vỡ bắn vào Diệp Viêm khiến cơ thể hắn run rẩy.
Lâm Chính nhân cơ hội áp sát, rút kiếm tấn công, dùng Tuyệt Thế Tà Kiếm tung chiêu hiểm.
Quả là một đòn chí mạng!
"Không hay rồi!"
Ám Minh Nguyệt kêu lên.
Lang Gia lúc này đã rút về phía khe hở, đôi mắt rực lửa quan sát, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
Diệp Viêm sắp chết sao?
Tất nhiên sẽ không đơn giản như vậy!
Lâm Chính chưa bao giờ nghĩ Diệp Viêm sẽ dễ dàng bị giết như vậy!
Bởi vì anh biết thủ đoạn của người này.
Quả đúng như dự đoán.
Vào thời điểm hai thanh thần kiếm đồng loạt tấn công.
Rắc!
Ngực Diệp Viêm nứt ra, hai cánh tay nhuốm máu từ trong ngực đâm ra, nắm chặt lấy thần kiếm đang lao tới.
"Cái gì?"
Ám Minh Nguyệt, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc và Lang Gia đều bị sốc.
"Đây... đây là chiêu thức gì?"
Ám Minh Nguyệt sợ đến mức gần như ngồi bệt xuống đất.
"Làm sao hắn lại có hai cánh tay bên trong cơ thể được nhỉ?"
Lang Gia trầm giọng lẩm bẩm.
"Đây là loại phép thuật gì vậy?"
Cầm Kiếm Nữ môi run run, da đầu thì tê dại.
Nhưng khi mọi người còn chưa kịp định thần lại.
Rắc!
Có một âm thanh kỳ lạ khác.
Sau lưng Diệp Viêm cũng bị tách ra, hai cánh tay đẫm máu nữa lao ra, hóa thành nắm đấm tấn công vào hai bên sườn Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức rút kiếm lui về phía sau, lạnh lùng nhìn Diệp Viêm lúc này có sáu cánh tay.
Bốn cánh tay vừa vươn ra của hắn phủ đầy những đường màu đỏ như máu, mỗi cánh tay vô cùng mạnh mẽ, năng lượng khủng bố.
Có vẻ như Diệp Viêm đã thay đổi cánh tay của mình sau khi xuống long mạch dưới lòng đất ...
"Sợ rồi phải không?"
Diệp Viêm khàn giọng nói.
"Vẫn ổn".
Lâm Chính vẻ mặt thờ ơ.
"Ổn à? Không, anh không ổn được đâu".
Diệp Viêm lắc đầu.
Lâm Chính cau mày và nhìn sang bên cạnh.
Anh thấy người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã đến gần anh.
Khi tấn công Diệp Viêm, Lâm Chính là người gần nhất với người đàn ông mặc áo giáp đỏ nên đương nhiên trở thành mục tiêu chính.
Lâm Chính không còn cách nào khác đành phải rút lui, múa kiếm điên cuồng chống cự lại đòn tấn công của người áo giáp đỏ.
Diệp Viêm đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, lập tức cầm kiếm lao tới.
Hắn tay phải cầm kiếm Bạch Cốt, tay trái tự bẻ gãy xương sườn của mình làm vũ khí.
Năm chiếc xương sườn được năm cánh tay cầm lên, những chiếc gai xương trên sườn vô cùng sắc bén.
Khi đến gần Lâm Chính, sáu thứ vũ khí bắt đầu điên cuồng chuyển động xung quanh như một cơn lốc.
Lâm Chính trong nháy mắt tựa hồ rơi vào máy xay thịt!
Vô số kiếm khí sắc bén bắn thẳng về phía anh.
Lâm Chính vừa chiến đấu vừa rút lui, cũng không quá vội vàng.
Một trăm viên đan dược được anh cẩn thận tinh chế, chuyên dùng để đối phó Diệp Viêm.
Giờ phút này, được sự trợ giúp của hàng trăm viên thần dược này, sức mạnh thể chất của anh đã đạt tới mức độ cực khủng.
Cho dù bị Diệp Viêm công kích, trên người Lâm Chính cũng chỉ có vết sẹo nông, da thịt cũng không có chút rách nát nào
Ánh mắt của Diệp Viêm trở nên căng thẳng.
Hắn đã chiến đấu với người đàn ông mặc áo giáp đỏ trong một thời gian dài và tiêu tốn rất nhiều thể lực.
Còn Lâm Chính vẫn luôn giữ gìn thể lực.
Hiện tại anh còn cường hóa sức mạnh đến cực hạn, muốn giết anh sẽ rất khó khăn.
Nhưng Diệp Viêm không hề hoảng sợ.
Tuy rằng tạm thời không chiếm được ưu thế, nhưng sau một trận chiến kịch liệt với Lâm Chính, hắn phát hiện ra người đàn ông trước mặt cũng không mạnh như vậy.
Nếu không phải dựa vào thuốc để tăng thực lực, người này căn bản không phải là đối thủ của hắn!
Nếu như vậy thì hắn sẽ tìm cách làm suy yếu sức mạnh của đan dược!
Diệp Viêm suy nghĩ, lập tức quay người, công kích vào phía bên trái của Lâm Chính.
Cơn thịnh nộ của người đàn ông giáp đỏ vẫn chưa kết thúc, hắn cũng tấn công vào bên phải Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng múa hai thanh kiếm, một bên đỡ đòn của người đàn ông mặc áo giáp đỏ, một bên chống lại Diệp Viêm, cuộc chiến đặc biệt khó khăn.
Cuối cùng!
Xoẹt!
Diệp Viêm nhân cơ hội, dùng kiếm chém vào bụng Lâm Chính.
Lâm Chính không kịp phòng bị, toàn thân bị chém bay ra ngoài, bụng bị chém ngang, máu phun ra.
"Người anh em!"
Lang Gia hai mắt đỏ hoe, gầm lên lao về phía trước.
"Sư bá, đừng xúc động!"
Thương Lan Phúc vội vàng túm lấy Lang Gia khuyên nhủ: "Trận chiến cấp độ này chúng ta không thể can thiệp, nếu ra đó chắc chắn sẽ chết!"
"Cùng lắm thì liều mạng với Diệp Viêm!"
Lang Gia trên mặt tràn đầy oán hận, thấp giọng gầm gừ.
Chương 4860: Kiếm Khiếu Sơn Hà
Sắc mặt Lang Gia dữ tợn, chỉ hận không thể xông tới.
Cầm Kiếm Nữ và Thương Lan Phúc ghì chặt lấy anh ta.
Những sự tồn tại đang đánh nhau ở bên kia, dù là ai cũng có thể dễ dàng giết được anh ta.
Lâm Chính nằm dưới đất, máu tươi đầm đìa, nhìn có vẻ rất thê thảm.
Nhưng không chờ anh đứng dậy, người đàn ông mặc áo giáp đỏ đã lại đánh tới.
Chẳng khác nào một người máy.
Hắn không biết đau, cũng không biết mệt mỏi.
Chỉ cần trong người vẫn còn năng lượng thì hắn có thể tiếp tục chiến đấu không ngừng nghỉ.
Lâm Chính lăn một vòng, vội vàng tránh được đòn tấn công của người đàn ông mặc áo giáp đỏ.
Diệp Viêm nhanh chân xông tới, ép về phía vị trí của Lâm Chính.
Sáu lưỡi dao sắc bén lại ập tới như cuồng phong.
Hắn không cần phải giết Lâm Chính.
Hắn chỉ cần phong tỏa vị trí của Lâm Chính, khiến anh hết đường lui, để người đàn ông mặc áo giáp đỏ giết anh là được.
Lâm Chính càng ngày càng chật vật, càng đánh trên người lại càng nhiều vết thương.
Cứ tiếp tục thế này, anh chết là cái chắc.
“Tốt!”.
Ám Minh Nguyệt ở bên này ánh mắt nóng rực, vô cùng kích động.
Giết được Lâm Chính thì cơn ác mộng của cô ta sẽ không còn, còn có khả năng đoạt lại Tà Kiếm.
Lúc này, người muốn Lâm Chính chết nhất không phải là Diệp Viêm, mà là Ám Minh Nguyệt.
Lâm Chính dần rơi vào đường cùng.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ thấy thế, sắc mặt trắng bệch vì kinh hãi.
Cứ tiếp tục thế này thì Lâm Chính sẽ chết mất.
Bọn họ cũng không ngăn Lang Gia nữa, lần lượt lấy vũ khí ra, chuẩn bị cùng Lang Gia xông tới chi viện cho Lâm Chính.
Dù lần này đã đi thì không thể quay lại.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng quát khẽ.
“Đừng lại đây!”.
Mấy người sửng sốt.
Keng!
Chỉ nghe thấy tiếng kiếm vang lên.
Sau đó kiếm quang xung thiên tỏa ra từ Bút Họa Kiếm.
“Đây là…”
Sắc mặt Diệp Viêm ngẩn ra.
Chỉ thấy trên người Lâm Chính tỏa ra ánh sáng vàng rực.
Một cuộn tranh bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu anh.
“Ánh sáng vàng này… Độ ăn ý này…”
Diệp Viêm trợn to mắt.
Ngay sau đó, hắn bị một luồng kiếm ý vô tận làm cho kinh ngạc.
Kiếm ý này… đến từ cuộn tranh trên đỉnh đầu Lâm Chính.
“Là Vạn Kiếm Đồ!”.
Cầm Kiếm Nữ vô cùng mừng rỡ.
“Kiếm Khiếu Sơn Hà!”.
Lâm Chính quát lớn, Bút Họa Kiếm trong tay vung lên không trung.
Trong chớp mắt.
Vèo vèo vèo!
Vạn Kiếm Đồ bắn ra hàng nghìn hàng vạn luồng kiếm quang, trong chớp mắt đã bao vây Lâm Chính, chém ra xung quanh.
Hỏng rồi!
Diệp Viêm đanh mặt, vội vàng lùi lại.
Nhưng vẫn chậm nửa nhịp.
Rất nhiều kiếm khí đã cứa vào người hắn.
Hai cánh tay ở lồng ngực lập tức bị chém đứt.
Trên người hắn xuất hiện gần trăm vết kiếm.
Máu tươi rỉ ra, nhuộm Diệp Viêm thành huyết nhân.
Còn người đàn ông mặc áo giáp đỏ kia lập tức bị rất nhiều kiếm khí nuốt chửng, biến mất tăm.
“Hả?”.
Ám Minh Nguyệt kinh hãi lùi lại.
Đám Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc cũng bị kiếm ý vô tận ép đến tận lối vào.
Bên tai chỉ còn lại tiếng kiếm khí điên cuồng rít gào.
Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Mọi người không dám động đậy, sợ tiếp xúc với kiếm khí sẽ bị nó chém thành mảnh vụn.
Kiếm khí kéo dài năm giây mới dừng lại.
Cứ như sau một cơn mưa lớn.
Chỉ thấy mặt đất xuất hiện rất nhiều khe rãnh, trần nhà dường như sắp bị cắt toạc.
Trên võ trường là trăm nghìn cái lỗ.
Người đàn ông mặc áo giáp đỏ kia cũng dần hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Khoảnh khắc nhìn thấy rõ hắn, ai nấy đều há hốc miệng.
“Đây chính là… thực lực của sư phụ sao?”.
Thương Lan Phúc lẩm bẩm.
Bây giờ anh ta mới biết bản lĩnh thực sự mà Lâm Chính trước giờ chưa bao giờ để lộ trước mặt anh ta.
Sư phụ của anh ta… thực lực không hề thua kém Diệp Viêm!
Bình luận facebook