-
Chương 4846-4850
Chương 4846: Chờ chết
Sau lưng không có gì cả!
Không thấy Thương Lan Phúc, cũng không thấy đám Lang Gia.
Ngay cả đám người Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt, Kỳ Thanh Bạch cũng đều biến mất.
Hơi thở của Lâm Chính trở nên gấp gáp, khó mà tin được.
Đường hầm này dài hàng trăm mét, không có ngã ba, chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy điểm cuối.
Vô duyên vô cớ, sao bọn họ có thể biến mất như thế được?
Chẳng lẽ bọn họ rơi vào cơ quan cạm bẫy, bị đưa đến nơi khác?
Lâm Chính lập tức nhìn xuống đất, cẩn thận quan sát.
Nhưng dưới đất không có dấu vết di chuyển.
Đợi đã...
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên chú ý đến gì đó, vội nhìn xung quanh.
Chả biết từ lúc nào toàn bộ lối đi đã xuất hiện một tầng năng lượng huỳnh quang mờ nhạt!
Luồng năng lượng này...dường như có thể chặn được âm thanh!
Lâm Chính cau mày.
Luồng năng lượng này xuất hiện từ lúc nào?
Hơn nữa... vì sao nó có tác dụng như tấm bình phong ngăn chặn âm thanh?
Rốt cuộc chủ nhân Long Cung muốn làm gì?
Sắc mặt Lâm Chính nghiêm trọng, đột nhiên đứng dậy, thúc giục sức mạnh phi thăng, đánh về phía năng lựợng huỳnh quang, định tách nó ra.
Nhưng năng lượng huỳnh quang rất kỳ quái, sức mạnh phi thăng đánh đến, không thể làm nó tiêu tan, ngược lại khiến nó càng lúc càng sục sôi!
Lâm Chính không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Nhưng lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhận ra gì đó, chợt quay đầu nhìn chằm chằm vào lối đi.
Vèo!
Lâm Chính dùng Tà Kiếm chém về phía trước.
Kiếm khí đen nhánh như trăng lưỡi liềm chém ra ngoài, nhưng chém chưa tới một mét.
Bùm!
Kiếm khí như chạm phải thứ gì đó, nổ tung.
Lâm Chính bước đến, đưa tay vuốt ve.
Lúc này anh mới nhận ra sau anh có một bức tường bằng kính.
Kính phản chiếu con đường phía sau.
Nhưng... ngăn cách đám người Thương Lan Phúc, Cầm Kiếm Nữ.
Cuối cùng Lâm Chính cũng hiểu ra.
Hình ảnh bên trái và bên phải trước đó chỉ là mồi nhử.
Nó xuất hiện không phải để giết những người này, mà là để thu hút sự chú ý của mọi người, khiến mọi người nhìn trái nhìn phải, từ đó không chú ý đến đồng đội.
Đợi tất cả mọi người không đề phòng, những cơ quan bằng kính này được khởi động, cô lập tất cả mọi người.
Đồng thời năng lượng huỳnh quang ngăn âm thanh của tất cả mọi người.
Lâm Chính tin rằng, đám người Thương Lan Phúc, Cầm Kiếm Nữ đang ở sau tấm kính trước mặt anh.
Nhưng anh không thể thấy, phát ra âm thanh đối phương cũng không nghe được.
Lâm Chính không chút do dự, lập tức lấy Bút Họa Kiếm, chém vào tấm kính trước mặt.
Sức mạnh phi thăng mênh mông cùng với Bút Họa Kiếm đập mạnh vào tấm kính.
Ầm!
Sức mạnh kinh khủng bộc phát.
Nhưng giây tiếp theo, cả người Lâm Chính bị đánh bay ra ngoài.
Có điều, anh không bay quá xa, chỉ khoảng ba bốn mét, sau đó va vào tấm kính khác, rồi lăn xuống đất...
Phụt!
Lâm Chính phun ra máu, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Đòn vừa rồi đánh vào tấm kính, sức mạnh trên kiếm bật ngược lại, dọc theo thân kiếm, đánh ngược vào người Lâm Chính...
Thật kỳ lạ!
Lâm Chính nhìn mặt kính.
Ở đó xuất hiện vết nứt dài.
Đòn công kích của anh vẫn có hiệu quả.
Tấm kính này không phải không thể phá.
Nhưng cứ bị đánh ngược như vậy, không quá mấy nhát kiếm, kính chưa kịp vỡ, Lâm Chính đã chết trước rồi.
Lâm Chính ho khan, lập tức đứng lên nuốt vài viên đan dược.
Anh nhìn sau lưng, đưa Bút Họa Kiếm ra chạm vào.
Quả nhiên.
Sau lưng có bức tường kính vô hình.
Nói cách khác, trước sau của Lâm Chính đều bị chặn hết, hai bên đều là mặt kính.
Lúc này, anh bị kẹt trong không gian bằng phẳng chưa đầy vài mét vuông.
Chờ chết...
Chương 4847: Phá
Không thể tấn công tường kính, nếu không phóng ra bao nhiêu sức mạnh, sẽ bị trả lại toàn bộ.
Không phá được tường kính, sẽ không phá được nhà tù này.
Nếu tình trạng này kéo dài, sẽ xảy ra biến cố.
Dù không xảy ra biến cố, nhưng lâu ngày, cũng sẽ bị nhốt đến chết.
Lâm Chính cất Bút Họa Kiếm, ngồi xếp bằng, vừa dưỡng thương vừa nhìn xung quanh, suy nghĩ biện pháp đối phó.
Ầm!
Lúc này, toàn bộ không gian rung chuyển.
Lâm Chính giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thấy bên trên không gian, đang dần dần chìm xuống.
Quả nhiên!
Chủ nhân Long Cung sao có thể để cho mọi người ở trong không gian kín này từ từ chờ chết chứ?
Lâm Chính nhìn trần nhà.
Trần nhà dần dần hạ xuống, động tác tuy chậm, nhưng tính sơ, chỉ cần hai mươi phút nữa sẽ đè bẹp Lâm Chính.
Lâm Chính tung người nhảy lên, cầm Tà Kiếm đâm vào trần nhà với ý đồ chống đỡ.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh khủng bố này.
Một người một kiếm cứ như vậy từ từ bị ấn xuống...
Không được!
Hoàn toàn vô dụng.
Cường độ trần nhà vẫn khác thường như cũ, các đòn tấn công không có dấu hiệu đánh trả.
Phải tìm cách phá vỡ tình thế này!
Lâm Chính dừng lại, hít sâu vài hơi, ổn định cảm xúc.
Lâm Chính chậm rãi nhìn xung quanh, yên lặng lắng nghe, yên lặng quan sát.
Đây là một cơ quan gần như hoàn hảo.
Để người khác không thấy được hy vọng trốn thoát.
Nhưng anh tin rằng trên đời không có gì là hoàn hảo.
Cơ quan này nhất định có chỗ sơ hở.
Không thể nhìn bằng mắt, vậy thì dùng tai lắng nghe.
Lâm Chính điều chỉnh hơi thở của mình đều đều, nhịp tim nhẹ nhàng, toàn thân đều trống rỗng.
Như thể muốn hòa làm một với tường kính...
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Thời gian giống như ngừng trôi.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Chính đã phát hiện ra gì đó, anh chợt mở mắt, chĩa kiếm vào tường kính bên phải, đâm mạnh vào nó.
Ầm!
Khoảnh khắc thân kiếm va chạm với tường kính, sức mạnh lần nữa bắn trả.
Nhưng Lâm Chính lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng, ổn định cơ thể, ngăn cơ thể bị thổi bay, sau đó đâm Tà Kiếm vào bên trong.
Cạch cạch!
Tường kính phát ra âm thanh chói tai.
Lưỡi kiếm dễ dàng xuyên qua tường kính.
Thật kỳ dị.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức mở to mắt phải!
Mắt chí tôn!
Mở!
Bịch!
Âm thanh giống như nhịp tim phát ra từ bên mắt phải của Lâm Chính.
Sau đó mắt phải trở nên trắng bệch, con ngươi tách lìa, thần quang trong mắt bắn ra mọi phía, đập vào tường kính.
Trong phút chốc, mọi thứ trong tường kính đều bị Lâm Chính thấy rõ.
“Thì ra là vậy...”
Lâm Chính hít một hơi,
Chẳng trách tường kính này đáng sợ như thế, kết cấu bên trong được làm từ hàng nghìn sợi dây đồng dưới dạng trận pháp bùa chú, không chỉ vậy, nó còn ẩn chứa vô số nguồn năng lượng tinh túy.
Loại nguồn năng lượng này nếu tùy tiện vứt vào long mạch dưới lòng đất, sẽ xảy ra cướp đoạt.
Nhưng bây giờ mỗi mặt tường kính đều có nguồn năng lượng.
Nguồn năng lượng liên tục cung cấp năng lượng cho mọi tình huống, gần ba nghìn trận pháp kết giới trong tường kính liên tục được hoạt động, bằng cách này, mức độ vững chắc của tường kính sẽ vượt qua sức tưởng tượng.
Nhưng nguồn năng lượng này đã bị Lâm Chính tìm ra, đương nhiên Lâm Chính sẽ không từ bỏ cơ hội, lập tức truyền sức mạnh phi thăng vào Tà Kiếm.
Sức mạnh truyền theo thân kiếm vào trong tường kính, nhanh chóng đánh vào nguồn năng lượng.
Ầm ầm ầm...
Nguồn năng lượng yếu ớt không chống đỡ được bao lâu, đã bị sức mạnh phi thăng xé nát.
Loảng xoảng!
Lúc này tường kính trước mặt sụp đổ, biến thành mảnh vụn vương vãi đầy đất.
Mà ở sau mảnh vụn, phía khác của tường kính là Thương Lan Phúc.
Lúc này anh ta nằm sấp dưới đất, cả người be bét máu, chỉ còn chút hơi tàn...
“A Phúc!”
Lâm Chính lập tức tiến lên đỡ Thương Lan Phúc dậy.
“Sư phụ? Là anh ư? Trời ơi, tôi không nằm mơ chứ!”
Thương Lan Phúc bật khóc ngay tại chỗ, ôm lấy Lâm Chính thít thít.
Nỗi tuyệt vọng khi bị mắc kẹt, không ai có thể chịu đựng được.
“Không sao”.
Lâm Chính đút cho Thương Lan Phúc mấy viên đan dược, rồi nói: “Chúng ta phải đi cứu những người khác càng sớm càng tốt!”
“Đúng đúng đúng!”
Thương Lan Phúc ổn định tinh thần, gật đầu liên tục.
“Bên kia bức tường có lẽ là Cầm Kiếm Nữ!”
Chương 4848: Con rể của Ám Thiên Võ Thần
Lâm Chính lập tức cầm Tà Kiếm lên định phá vỡ tường kính.
Nhưng lúc này mặt đất bỗng rung chuyển nhè nhẹ.
Lâm Chính cau mày như thể nhận ra điều gì, anh vội vàng đặt Tà Kiếm xuống rồi ngồi khoanh chân lại.
Thấy thế, Thường Lan Phúc vốn dĩ còn định ra tay theo Lâm Chính lại sửng sốt.
“Sư phụ ơi, sư phụ sao thế?”
“Không có gì”.
“Vậy sư phụ… chúng ta phải mau cứu người thôi, nếu cái thứ trên đỉnh đầu này đè xuống, mọi người đều sẽ thành tương nát mất”.
Thương Lan Phúc vội nói.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Yên tâm, sẽ có người cứu”.
“Có người?”
Thương Lan Phúc ngây người.
Thế nhưng Lâm Chính không giải thích nữa, ngược lại âm thầm kích hoạt sức mạnh phi thăng khiến sắc mặt mình trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, trông vô cùng đau đớn.
Thương Lan Phúc càng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này mặt đất lại rung lên lần nữa.
Mặc dù không có âm thanh nhưng cảm giác rung chuyển ngày càng rõ rệt.
Không biết qua bao lâu.
Bùm!
Bức tường nổ tung.
Đất đá bắn ra xung quanh.
Thương Lan Phúc giật mình ngồi phịch xuống đất, hoảng sợ nhìn về phía bức tường kính nổ tung đó.
Chỉ thấy Diệp Viêm tay cầm kiếm Bạch Cốt đứng sau bức tường kính.
Phía sau hắn là Cầm Kiếm Nữ, Ám Nguyệt Minh, Lang Gia, Kỳ Thanh Bạch.
Hóa ra Lâm Chính nói người đến cứu chính là Diệp Viêm.
“Thương Lan Phúc, anh… Lâm, hai người không sao chứ?”
Cầm Kiếm Nữ và Lang Gia vội bước đến hỏi.
“Bọn tôi không sao…”
Lâm Chính mở mắt ra, dáng vẻ yếu ớt nói.
“Hả?”
Diệp Viêm tò mò nhìn hai người, lại nhìn tường kính nổ tung cách đó không xa, hơi không tin được.
“Không ngờ anh thế mà có thể phá được bức tường?”
Diệp Viêm lạnh nhạt nói.
“Đừng xem thường người ta, anh nghĩ chỉ có anh mới có thể phá được tường kính này sao?”
Lâm Chính yếu ớt cười nhạo, nhưng vừa nói xong anh lại ho một hồi.
“Anh giả vờ làm gì? Anh Diệp đã phá hủy tất cả bức tường và cứu mọi người ra ngoài. Anh chẳng qua chỉ phá được một bức tường đã mệt như một con chó chết vậy, đây là sự khác biệt, anh có hiểu không?”
Ám Nguyệt Minh khinh thường hừ một tiếng.
“Vậy cô phá được bao nhiêu?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Anh…”
Ám Nguyệt Minh nghẹn lời.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên đường”.
Diệp Viêm ngắt lời hai người, lạnh nhạt nói.
Lâm Chính cũng không nói gì thêm, liếc nhìn Diệp Viêm, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
Diệp Viêm đã có được truyền thừa chí tôn, thật ra kết cấu phức tạp của bức tường kính này cũng không là gì với hắn cả, muốn phá bức tường cũng rất dễ dàng, cho nên Lâm Chính cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
Tiếp tục đi về phía trước khoảng mấy phút, một cánh cửa được làm bằng thủy tinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đây là lối vào đến tầng bảy.
Diệp Viêm bước ra khỏi đoàn người, vượt qua Lâm Chính đi vào tầng bảy.
Mọi người kích động đi vào trong.
Tầng bảy!
Đây là độ cao chưa từng đạt được trong lịch sử.
“Sáng rồi! Sáng rồi!”
“Đèn ở tầng bảy sáng rồi”.
“Trời ạ! Diệp Viêm đại nhân thế mà đi vào tầng bảy rồi à”.
“Đáng sợ quá…”
“Đáng sợ thật! Đúng là tư chất Võ Thần”.
“Từ xưa đến nay còn có ai có thể làm được điều này?”
“Quá đáng sợ”.
Rất nhiều người đứng trước cổng Long Cung ngước mắt lên nhìn, ai cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khó mà tin được.
Cho dù là Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cũng ngồi không yên nữa rồi.
“Ông Cẩu, xác suất thành công là bao nhiêu?”
Thương Lan Võ Thần vội nghiêng đầu thấp giọng nói.
“Không”.
Ông lão bên cạnh nói.
Thương Lan Võ Thần không trả lời.
Thật ra ông ta cũng không tin Thương Lan Thiên Tuyệt có thể đạt đến độ cao này.
E là chỉ có một mình Diệp Viêm đi vào tầng bảy.
Rất nhiều người cũng thầm suy tính.
Thương Lan Võ Thần nhìn Thái Thiên Võ Thần, đối phương cũng đưa mắt nhìn sang.
Hai người đều có thể đọc được ý tứ của đối phương.
Nếu không loại bỏ yêu nghiệt này, e là long mạch dưới lòng đất sẽ nghênh đón thời đại của Diệp Viêm mất.
“Diệp Viêm, là con rể của Ám Thiên Võ Thần tôi, tôi nghĩ hai vị Võ Thần đại nhân chắc sẽ không có ý nghĩ không tốt gì với nó nhỉ?”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ ngoài cửa Long Cung.
Sau đó khí tức vô tận tràn về hướng này.
Mọi người run lên, đều nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy có rất nhiều cao thủ đi vào trước cửa Long Cung.
Sau đó khí thế có thể sánh với tuyệt thế bao phủ khắp nơi.
“Ám Thiên Võ Thần?”
Thương Lan Võ Thần đứng thẳng người dậy…
Chương 4949: Phần thưởng
Tầm nhìn ở đó bỗng trở nên tối đen.
Như lúc hoàng hôn.
Hai bóng người mặc đồ đen xuất hiện ở chính giữa.
Tất cả họ đều đeo kiếm, cúi người xuống tỏ vẻ cung kính.
Một bóng người bị màn sương đen bao trùm lấy đứng trước mặt họ.
Bóng người cao gần hai mét, cao gầy, không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người và thanh kiếm bên thắt lưng.
“Ám Thiên, ông có ý gì? Diệp Viêm là con rể của ông ư?”
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày nói với màn sương màu đen.
Giọng nói vang lên chói tai như tiếng sấm, nhiều người cảm thấy chóng mặt, ù tai, suýt nữa ngất đi.
“Có vấn đề gì sao?”
Ám Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói, không hề bị khí tức của Thái Thiên Võ Thần ảnh hưởng.
Ánh mắt Thái Thiên Võ Thần hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Với tài năng của Diệp Viêm, nếu người bước vào tầng bảy là hắn thật thì chắc chắn người này có thể thăng cấp lên Võ Thần.
Nếu hắn là con rể của Ám Thiên Võ Thần thật tức là sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần sẽ có hai Võ Thần trấn giữ.
Chắc chắn thế lực sẽ phá vỡ cục diện của long mạch dưới lòng đất.
Hai vị Võ Thần liên hợp với nhau thì các Võ Thần khác bắt chẹt thế nào được?
Huống gì tài năng của Diệp Viêm vô cùng đáng sợ, sau này thành tựu chỉ sẽ vượt hơn mọi người.
Sao họ có thể nhịn được?
Phải loại bỏ Diệp Viêm!
Nhưng rõ ràng Ám Thiên Võ Thần biết rõ tâm tư của hai vị Võ Thần này nên mới vội vàng vào thành để bảo vệ hắn.
Thái Thiên Võ Thần không thể nhịn được nữa.
Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Võ Thần bỗng mỉm cười, nheo mắt nói: “Thì ra người này là con rể của Ám Thiên đại nhân. Bọn tôi thế mà lại không hề biết chuyện lớn như vậy, tôi cảm thấy hổ thẹn quá. Ám Thiên đại nhân, chúc mừng nhé! Chúc mừng ông có được rể hiền! Ha ha ha…”
“Khách sáo rồi”.
Ám Thiên Võ Thần nói.
“Diệp Viêm bước vào tầng bảy là vinh quang trước nay chưa từng có. Ám Thiên đại nhân, sau này cậu ta sẽ rất có tương lai”.
Thương Lan Võ Thần lại khen ngợi.
Ám Thiên Võ Thần không nói gì.
Thái Thiên Võ Thần đưa mắt nhìn Thương Lan Võ Thần.
Thế nhưng ông ta lại nở nụ cười như thể không hề để tâm nhiều đến chuyện của Diệp Viêm.
Thái Thiên Võ Thần cau mày.
“Thái Thiên đại nhân, chủ nhân của tôi nói mong hãy kiên nhẫn đừng nóng nảy”.
Lúc này một tán tu đứng cách Thái Thiên Võ Thần không xa bỗng đến gần thấp giọng nói.
Thái Thiên Võ Thần sửng sốt, nhìn người qua đường đó, sương mờ trong mắt ngày càng rõ hơn.
Hóa ra Thương Lan Võ Thần đã cài tai mắt vào xung quanh ông ta từ trước để nghe lén ông ta và người hầu nói chuyện.
Đúng là mưu mô!
Thái Thiên Võ Thần thầm hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Ba vị Võ Thần cùng xuất hiện, các tu sĩ y võ trong Long Cung gần như không thể đứng vững được nữa, một là ngồi trên mặt đất, còn không là quỳ dưới đất, đều đã bị khí tức của ba vị Võ Thần làm cho kinh hãi.
Ngay cả người hầu của Võ Thần cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng người trong Long Cung không biết bên ngoài đang có ba vị Võ Thần trấn giữ.
Lâm Chính đi theo mọi người bước vào cánh cổng tầng thứ bảy.
Ngay khi bước qua cánh cửa, cảm giác như được tắm gió xuân tràn vào cơ thể.
Khi lên đến tầng thứ bảy, Lâm Chính ngạc nhiên nhận ra thân xác, khí mạch của mình đã tăng lên gấp đôi, tu vi cũng tăng vọt.
Nhìn lại những người khác, sắc mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“Là phần thưởng của tầng thứ sáu”.
Ám Nguyệt Minh ngạc nhiên nói.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại.
Hóa ra phần thưởng của tầng thứ sáu được tặng khi bước vào tầng thứ bảy.
Lâm Chính không nói gì, quay đầu lại nhìn cánh cửa tầng thứ sáu, trầm ngâm suy nghĩ.
“Chào mừng đến tầng thứ bảy”.
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Chương 4850: Lựa chọn
Chương 4850:
Lâm Chính thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tầng bảy không lớn, chỉ cỡ một sân bóng rổ nhỏ.
Mọi người đứng ở đầu bên này, còn đầu bên kia là người gỗ...
Giống như người gỗ ở tầng năm.
Phía sau người gỗ có ba cánh cửa.
Cửa Thiên!
Cửa Địa!
Cửa Nhân!
“Trong ba cánh cửa này, chỉ có duy nhất một cánh cửa là lối lên tầng tám, người khiêu chiến chỉ có một cơ hội lựa chọn, phải đưa ra lựa chọn trong vòng vài phút, nếu không thì tự phải gánh chịu hậu quả”.
Người gỗ phát ra âm thanh.
Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi.
“Trò đùa gì vậy? Đề tuyển chọn à?”
“Ít nhất cũng nên cho chúng ta một số gợi ý chứ?”
“Cứ mờ mịt như vậy sao?”
Đám người Huyền Thông không nhẫn nhịn được phàn nàn.
Nhưng lúc này sắc mặt Lang Gia trở nên khó coi.
Anh ta nhìn Diệp Viêm.
Quả nhiên, Diệp Viêm nhìn về phía Lang Gia.
“Mấy người các anh, chia ra ba người, đi mở cửa trước đi!”
Khuôn mặt Huyền Thông cứng ngắc.
Nếu chia ba người đi mở cửa, chắc chắn hai trong số ba người sẽ gặp nguy hiểm.
Cơ quan tầng bảy không tầm thường!
Với thực lực của đám người Huyền Thông, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ chết!
Phải làm sao đây?
Sắc mặt Lang Gia tái nhợt, siết chặt nắm đấm, hồi lâu vẫn không ra lệnh
“Sao hả? Muốn tôi tự mình ra tay à?”
Diệp Viêm chậm rãi rút kiếm Bạch Cốt, bình tĩnh nói.
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Ở tầng sáu, nếu không phải anh Diệp Viêm cứu mấy người thì mấy người đã chết trong tường kính từ lâu rồi. Bây giờ anh Diệp muốn mấy người đi dò đường, mấy người coi như trả mạng cho anh Diệp! Sợ cái gì chứ?”
Ám Minh Nguyệt hầm hừ nói.
“Vậy sao cô không trả mạng trước đi?”
Cầm Kiếm Nữ không nhịn được nói
“Con khốn, cô có ý kiến gì?”
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Cầm Kiếm Nữ cũng không chịu thua kém, cầm chuôi kiếm định rút kiếm ra.
Nhưng vào lúc này, có âm thanh đáng sợ vang lên khiến hai người giật mình.
“Anh Lang Gia, anh dẫn đội đi, bảo bọn họ đi vào!”
Mọi người rối rít nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người lên tiếng... chính là Lâm Chính!
“Người anh em? Cậu...”
Lang Gia cũng sửng sốt, không thể tin nhìn Lâm Chính!
Lời khuyên của mọi người đều có lý.
Nhưng anh ta không ngờ, giờ phút quan trọng này Lâm Chính cũng khuyên anh ta!
“Nếu không đi, nhất định sẽ bị Diệp Viêm giết chết, đã như vậy, sao không đi thử xem? Biết đâu có thể tìm được cơ hội sống sót?”
Lâm Chính lên tiếng.
Lang Gia ngơ ngác nhìn Lâm Chính, thấy vẻ mặt anh lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh, anh ta suy nghĩ rồi gật đầu: "Được rồi, nếu cậu đã thuyết phục thì tôi cũng không nói gì nữa! Tôi dẫn đầu".
Sau đó, anh ta bước đến, nghiêng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn ai muốn chết cùng tôi?”
“Tôi!”
“Tôi!”
“Anh Lang, tôi đi với anh!”
“Nếu phải chết chúng ta sẽ chết chung!”
Tám người đều tiến lên, ai cũng coi thường cái chết, lần lượt bước ra, không hề sợ hãi.
“Được rồi, các anh em, chúng ta lên đường thôi!”
Lang Gia hào hùng nói, trên mặt nở nụ cười.
Mọi người rối rít gật đầu.
Có người không nhìn Lâm Chính, có người tức giận trừng mắt, có người khó hiểu, có người nghiến răng nghiến lợi.
“Tám người không đồng đều, thêm một người nữa đi!”
Lâm Chính liếc đám người Lang Gia, lãnh đạm nói: “Thương Lan Phúc, anh cũng đi theo đi, ba người một tổ, đi dò đường!”
“Cái gì?”
Thương Lan Phúc như bị sét đánh.
“Sư phụ, sư phụ... bảo tôi đi hả?”
“Không được sao?”
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Giờ phút này, ngay cả Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm cũng không kiềm chế được, liếc nhìn Lâm Chính.
Người này... định làm gì?
Sau lưng không có gì cả!
Không thấy Thương Lan Phúc, cũng không thấy đám Lang Gia.
Ngay cả đám người Diệp Viêm, Ám Minh Nguyệt, Kỳ Thanh Bạch cũng đều biến mất.
Hơi thở của Lâm Chính trở nên gấp gáp, khó mà tin được.
Đường hầm này dài hàng trăm mét, không có ngã ba, chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ thấy điểm cuối.
Vô duyên vô cớ, sao bọn họ có thể biến mất như thế được?
Chẳng lẽ bọn họ rơi vào cơ quan cạm bẫy, bị đưa đến nơi khác?
Lâm Chính lập tức nhìn xuống đất, cẩn thận quan sát.
Nhưng dưới đất không có dấu vết di chuyển.
Đợi đã...
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên chú ý đến gì đó, vội nhìn xung quanh.
Chả biết từ lúc nào toàn bộ lối đi đã xuất hiện một tầng năng lượng huỳnh quang mờ nhạt!
Luồng năng lượng này...dường như có thể chặn được âm thanh!
Lâm Chính cau mày.
Luồng năng lượng này xuất hiện từ lúc nào?
Hơn nữa... vì sao nó có tác dụng như tấm bình phong ngăn chặn âm thanh?
Rốt cuộc chủ nhân Long Cung muốn làm gì?
Sắc mặt Lâm Chính nghiêm trọng, đột nhiên đứng dậy, thúc giục sức mạnh phi thăng, đánh về phía năng lựợng huỳnh quang, định tách nó ra.
Nhưng năng lượng huỳnh quang rất kỳ quái, sức mạnh phi thăng đánh đến, không thể làm nó tiêu tan, ngược lại khiến nó càng lúc càng sục sôi!
Lâm Chính không còn cách nào khác đành phải từ bỏ.
Nhưng lúc anh chuẩn bị rời đi, đột nhiên nhận ra gì đó, chợt quay đầu nhìn chằm chằm vào lối đi.
Vèo!
Lâm Chính dùng Tà Kiếm chém về phía trước.
Kiếm khí đen nhánh như trăng lưỡi liềm chém ra ngoài, nhưng chém chưa tới một mét.
Bùm!
Kiếm khí như chạm phải thứ gì đó, nổ tung.
Lâm Chính bước đến, đưa tay vuốt ve.
Lúc này anh mới nhận ra sau anh có một bức tường bằng kính.
Kính phản chiếu con đường phía sau.
Nhưng... ngăn cách đám người Thương Lan Phúc, Cầm Kiếm Nữ.
Cuối cùng Lâm Chính cũng hiểu ra.
Hình ảnh bên trái và bên phải trước đó chỉ là mồi nhử.
Nó xuất hiện không phải để giết những người này, mà là để thu hút sự chú ý của mọi người, khiến mọi người nhìn trái nhìn phải, từ đó không chú ý đến đồng đội.
Đợi tất cả mọi người không đề phòng, những cơ quan bằng kính này được khởi động, cô lập tất cả mọi người.
Đồng thời năng lượng huỳnh quang ngăn âm thanh của tất cả mọi người.
Lâm Chính tin rằng, đám người Thương Lan Phúc, Cầm Kiếm Nữ đang ở sau tấm kính trước mặt anh.
Nhưng anh không thể thấy, phát ra âm thanh đối phương cũng không nghe được.
Lâm Chính không chút do dự, lập tức lấy Bút Họa Kiếm, chém vào tấm kính trước mặt.
Sức mạnh phi thăng mênh mông cùng với Bút Họa Kiếm đập mạnh vào tấm kính.
Ầm!
Sức mạnh kinh khủng bộc phát.
Nhưng giây tiếp theo, cả người Lâm Chính bị đánh bay ra ngoài.
Có điều, anh không bay quá xa, chỉ khoảng ba bốn mét, sau đó va vào tấm kính khác, rồi lăn xuống đất...
Phụt!
Lâm Chính phun ra máu, ngẩng đầu nhìn phía trước.
Đòn vừa rồi đánh vào tấm kính, sức mạnh trên kiếm bật ngược lại, dọc theo thân kiếm, đánh ngược vào người Lâm Chính...
Thật kỳ lạ!
Lâm Chính nhìn mặt kính.
Ở đó xuất hiện vết nứt dài.
Đòn công kích của anh vẫn có hiệu quả.
Tấm kính này không phải không thể phá.
Nhưng cứ bị đánh ngược như vậy, không quá mấy nhát kiếm, kính chưa kịp vỡ, Lâm Chính đã chết trước rồi.
Lâm Chính ho khan, lập tức đứng lên nuốt vài viên đan dược.
Anh nhìn sau lưng, đưa Bút Họa Kiếm ra chạm vào.
Quả nhiên.
Sau lưng có bức tường kính vô hình.
Nói cách khác, trước sau của Lâm Chính đều bị chặn hết, hai bên đều là mặt kính.
Lúc này, anh bị kẹt trong không gian bằng phẳng chưa đầy vài mét vuông.
Chờ chết...
Chương 4847: Phá
Không thể tấn công tường kính, nếu không phóng ra bao nhiêu sức mạnh, sẽ bị trả lại toàn bộ.
Không phá được tường kính, sẽ không phá được nhà tù này.
Nếu tình trạng này kéo dài, sẽ xảy ra biến cố.
Dù không xảy ra biến cố, nhưng lâu ngày, cũng sẽ bị nhốt đến chết.
Lâm Chính cất Bút Họa Kiếm, ngồi xếp bằng, vừa dưỡng thương vừa nhìn xung quanh, suy nghĩ biện pháp đối phó.
Ầm!
Lúc này, toàn bộ không gian rung chuyển.
Lâm Chính giật mình, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Thấy bên trên không gian, đang dần dần chìm xuống.
Quả nhiên!
Chủ nhân Long Cung sao có thể để cho mọi người ở trong không gian kín này từ từ chờ chết chứ?
Lâm Chính nhìn trần nhà.
Trần nhà dần dần hạ xuống, động tác tuy chậm, nhưng tính sơ, chỉ cần hai mươi phút nữa sẽ đè bẹp Lâm Chính.
Lâm Chính tung người nhảy lên, cầm Tà Kiếm đâm vào trần nhà với ý đồ chống đỡ.
Nhưng Lâm Chính hoàn toàn không thể chống lại sức mạnh khủng bố này.
Một người một kiếm cứ như vậy từ từ bị ấn xuống...
Không được!
Hoàn toàn vô dụng.
Cường độ trần nhà vẫn khác thường như cũ, các đòn tấn công không có dấu hiệu đánh trả.
Phải tìm cách phá vỡ tình thế này!
Lâm Chính dừng lại, hít sâu vài hơi, ổn định cảm xúc.
Lâm Chính chậm rãi nhìn xung quanh, yên lặng lắng nghe, yên lặng quan sát.
Đây là một cơ quan gần như hoàn hảo.
Để người khác không thấy được hy vọng trốn thoát.
Nhưng anh tin rằng trên đời không có gì là hoàn hảo.
Cơ quan này nhất định có chỗ sơ hở.
Không thể nhìn bằng mắt, vậy thì dùng tai lắng nghe.
Lâm Chính điều chỉnh hơi thở của mình đều đều, nhịp tim nhẹ nhàng, toàn thân đều trống rỗng.
Như thể muốn hòa làm một với tường kính...
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Thời gian giống như ngừng trôi.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Chính đã phát hiện ra gì đó, anh chợt mở mắt, chĩa kiếm vào tường kính bên phải, đâm mạnh vào nó.
Ầm!
Khoảnh khắc thân kiếm va chạm với tường kính, sức mạnh lần nữa bắn trả.
Nhưng Lâm Chính lập tức thúc giục sức mạnh phi thăng, ổn định cơ thể, ngăn cơ thể bị thổi bay, sau đó đâm Tà Kiếm vào bên trong.
Cạch cạch!
Tường kính phát ra âm thanh chói tai.
Lưỡi kiếm dễ dàng xuyên qua tường kính.
Thật kỳ dị.
Lâm Chính không dám do dự, lập tức mở to mắt phải!
Mắt chí tôn!
Mở!
Bịch!
Âm thanh giống như nhịp tim phát ra từ bên mắt phải của Lâm Chính.
Sau đó mắt phải trở nên trắng bệch, con ngươi tách lìa, thần quang trong mắt bắn ra mọi phía, đập vào tường kính.
Trong phút chốc, mọi thứ trong tường kính đều bị Lâm Chính thấy rõ.
“Thì ra là vậy...”
Lâm Chính hít một hơi,
Chẳng trách tường kính này đáng sợ như thế, kết cấu bên trong được làm từ hàng nghìn sợi dây đồng dưới dạng trận pháp bùa chú, không chỉ vậy, nó còn ẩn chứa vô số nguồn năng lượng tinh túy.
Loại nguồn năng lượng này nếu tùy tiện vứt vào long mạch dưới lòng đất, sẽ xảy ra cướp đoạt.
Nhưng bây giờ mỗi mặt tường kính đều có nguồn năng lượng.
Nguồn năng lượng liên tục cung cấp năng lượng cho mọi tình huống, gần ba nghìn trận pháp kết giới trong tường kính liên tục được hoạt động, bằng cách này, mức độ vững chắc của tường kính sẽ vượt qua sức tưởng tượng.
Nhưng nguồn năng lượng này đã bị Lâm Chính tìm ra, đương nhiên Lâm Chính sẽ không từ bỏ cơ hội, lập tức truyền sức mạnh phi thăng vào Tà Kiếm.
Sức mạnh truyền theo thân kiếm vào trong tường kính, nhanh chóng đánh vào nguồn năng lượng.
Ầm ầm ầm...
Nguồn năng lượng yếu ớt không chống đỡ được bao lâu, đã bị sức mạnh phi thăng xé nát.
Loảng xoảng!
Lúc này tường kính trước mặt sụp đổ, biến thành mảnh vụn vương vãi đầy đất.
Mà ở sau mảnh vụn, phía khác của tường kính là Thương Lan Phúc.
Lúc này anh ta nằm sấp dưới đất, cả người be bét máu, chỉ còn chút hơi tàn...
“A Phúc!”
Lâm Chính lập tức tiến lên đỡ Thương Lan Phúc dậy.
“Sư phụ? Là anh ư? Trời ơi, tôi không nằm mơ chứ!”
Thương Lan Phúc bật khóc ngay tại chỗ, ôm lấy Lâm Chính thít thít.
Nỗi tuyệt vọng khi bị mắc kẹt, không ai có thể chịu đựng được.
“Không sao”.
Lâm Chính đút cho Thương Lan Phúc mấy viên đan dược, rồi nói: “Chúng ta phải đi cứu những người khác càng sớm càng tốt!”
“Đúng đúng đúng!”
Thương Lan Phúc ổn định tinh thần, gật đầu liên tục.
“Bên kia bức tường có lẽ là Cầm Kiếm Nữ!”
Chương 4848: Con rể của Ám Thiên Võ Thần
Lâm Chính lập tức cầm Tà Kiếm lên định phá vỡ tường kính.
Nhưng lúc này mặt đất bỗng rung chuyển nhè nhẹ.
Lâm Chính cau mày như thể nhận ra điều gì, anh vội vàng đặt Tà Kiếm xuống rồi ngồi khoanh chân lại.
Thấy thế, Thường Lan Phúc vốn dĩ còn định ra tay theo Lâm Chính lại sửng sốt.
“Sư phụ ơi, sư phụ sao thế?”
“Không có gì”.
“Vậy sư phụ… chúng ta phải mau cứu người thôi, nếu cái thứ trên đỉnh đầu này đè xuống, mọi người đều sẽ thành tương nát mất”.
Thương Lan Phúc vội nói.
Lâm Chính lại lắc đầu: “Yên tâm, sẽ có người cứu”.
“Có người?”
Thương Lan Phúc ngây người.
Thế nhưng Lâm Chính không giải thích nữa, ngược lại âm thầm kích hoạt sức mạnh phi thăng khiến sắc mặt mình trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, trông vô cùng đau đớn.
Thương Lan Phúc càng cảm thấy khó hiểu.
Lúc này mặt đất lại rung lên lần nữa.
Mặc dù không có âm thanh nhưng cảm giác rung chuyển ngày càng rõ rệt.
Không biết qua bao lâu.
Bùm!
Bức tường nổ tung.
Đất đá bắn ra xung quanh.
Thương Lan Phúc giật mình ngồi phịch xuống đất, hoảng sợ nhìn về phía bức tường kính nổ tung đó.
Chỉ thấy Diệp Viêm tay cầm kiếm Bạch Cốt đứng sau bức tường kính.
Phía sau hắn là Cầm Kiếm Nữ, Ám Nguyệt Minh, Lang Gia, Kỳ Thanh Bạch.
Hóa ra Lâm Chính nói người đến cứu chính là Diệp Viêm.
“Thương Lan Phúc, anh… Lâm, hai người không sao chứ?”
Cầm Kiếm Nữ và Lang Gia vội bước đến hỏi.
“Bọn tôi không sao…”
Lâm Chính mở mắt ra, dáng vẻ yếu ớt nói.
“Hả?”
Diệp Viêm tò mò nhìn hai người, lại nhìn tường kính nổ tung cách đó không xa, hơi không tin được.
“Không ngờ anh thế mà có thể phá được bức tường?”
Diệp Viêm lạnh nhạt nói.
“Đừng xem thường người ta, anh nghĩ chỉ có anh mới có thể phá được tường kính này sao?”
Lâm Chính yếu ớt cười nhạo, nhưng vừa nói xong anh lại ho một hồi.
“Anh giả vờ làm gì? Anh Diệp đã phá hủy tất cả bức tường và cứu mọi người ra ngoài. Anh chẳng qua chỉ phá được một bức tường đã mệt như một con chó chết vậy, đây là sự khác biệt, anh có hiểu không?”
Ám Nguyệt Minh khinh thường hừ một tiếng.
“Vậy cô phá được bao nhiêu?”
Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Anh…”
Ám Nguyệt Minh nghẹn lời.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên đường”.
Diệp Viêm ngắt lời hai người, lạnh nhạt nói.
Lâm Chính cũng không nói gì thêm, liếc nhìn Diệp Viêm, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
Diệp Viêm đã có được truyền thừa chí tôn, thật ra kết cấu phức tạp của bức tường kính này cũng không là gì với hắn cả, muốn phá bức tường cũng rất dễ dàng, cho nên Lâm Chính cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
Tiếp tục đi về phía trước khoảng mấy phút, một cánh cửa được làm bằng thủy tinh xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đây là lối vào đến tầng bảy.
Diệp Viêm bước ra khỏi đoàn người, vượt qua Lâm Chính đi vào tầng bảy.
Mọi người kích động đi vào trong.
Tầng bảy!
Đây là độ cao chưa từng đạt được trong lịch sử.
“Sáng rồi! Sáng rồi!”
“Đèn ở tầng bảy sáng rồi”.
“Trời ạ! Diệp Viêm đại nhân thế mà đi vào tầng bảy rồi à”.
“Đáng sợ quá…”
“Đáng sợ thật! Đúng là tư chất Võ Thần”.
“Từ xưa đến nay còn có ai có thể làm được điều này?”
“Quá đáng sợ”.
Rất nhiều người đứng trước cổng Long Cung ngước mắt lên nhìn, ai cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khó mà tin được.
Cho dù là Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cũng ngồi không yên nữa rồi.
“Ông Cẩu, xác suất thành công là bao nhiêu?”
Thương Lan Võ Thần vội nghiêng đầu thấp giọng nói.
“Không”.
Ông lão bên cạnh nói.
Thương Lan Võ Thần không trả lời.
Thật ra ông ta cũng không tin Thương Lan Thiên Tuyệt có thể đạt đến độ cao này.
E là chỉ có một mình Diệp Viêm đi vào tầng bảy.
Rất nhiều người cũng thầm suy tính.
Thương Lan Võ Thần nhìn Thái Thiên Võ Thần, đối phương cũng đưa mắt nhìn sang.
Hai người đều có thể đọc được ý tứ của đối phương.
Nếu không loại bỏ yêu nghiệt này, e là long mạch dưới lòng đất sẽ nghênh đón thời đại của Diệp Viêm mất.
“Diệp Viêm, là con rể của Ám Thiên Võ Thần tôi, tôi nghĩ hai vị Võ Thần đại nhân chắc sẽ không có ý nghĩ không tốt gì với nó nhỉ?”
Ngay lúc này một giọng nói vang lên từ ngoài cửa Long Cung.
Sau đó khí tức vô tận tràn về hướng này.
Mọi người run lên, đều nghiêng đầu nhìn.
Chỉ thấy có rất nhiều cao thủ đi vào trước cửa Long Cung.
Sau đó khí thế có thể sánh với tuyệt thế bao phủ khắp nơi.
“Ám Thiên Võ Thần?”
Thương Lan Võ Thần đứng thẳng người dậy…
Chương 4949: Phần thưởng
Tầm nhìn ở đó bỗng trở nên tối đen.
Như lúc hoàng hôn.
Hai bóng người mặc đồ đen xuất hiện ở chính giữa.
Tất cả họ đều đeo kiếm, cúi người xuống tỏ vẻ cung kính.
Một bóng người bị màn sương đen bao trùm lấy đứng trước mặt họ.
Bóng người cao gần hai mét, cao gầy, không nhìn rõ dung mạo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người và thanh kiếm bên thắt lưng.
“Ám Thiên, ông có ý gì? Diệp Viêm là con rể của ông ư?”
Thái Thiên Võ Thần nhíu mày nói với màn sương màu đen.
Giọng nói vang lên chói tai như tiếng sấm, nhiều người cảm thấy chóng mặt, ù tai, suýt nữa ngất đi.
“Có vấn đề gì sao?”
Ám Thiên Võ Thần lạnh nhạt nói, không hề bị khí tức của Thái Thiên Võ Thần ảnh hưởng.
Ánh mắt Thái Thiên Võ Thần hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Với tài năng của Diệp Viêm, nếu người bước vào tầng bảy là hắn thật thì chắc chắn người này có thể thăng cấp lên Võ Thần.
Nếu hắn là con rể của Ám Thiên Võ Thần thật tức là sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần sẽ có hai Võ Thần trấn giữ.
Chắc chắn thế lực sẽ phá vỡ cục diện của long mạch dưới lòng đất.
Hai vị Võ Thần liên hợp với nhau thì các Võ Thần khác bắt chẹt thế nào được?
Huống gì tài năng của Diệp Viêm vô cùng đáng sợ, sau này thành tựu chỉ sẽ vượt hơn mọi người.
Sao họ có thể nhịn được?
Phải loại bỏ Diệp Viêm!
Nhưng rõ ràng Ám Thiên Võ Thần biết rõ tâm tư của hai vị Võ Thần này nên mới vội vàng vào thành để bảo vệ hắn.
Thái Thiên Võ Thần không thể nhịn được nữa.
Nhưng đúng lúc này, Thương Lan Võ Thần bỗng mỉm cười, nheo mắt nói: “Thì ra người này là con rể của Ám Thiên đại nhân. Bọn tôi thế mà lại không hề biết chuyện lớn như vậy, tôi cảm thấy hổ thẹn quá. Ám Thiên đại nhân, chúc mừng nhé! Chúc mừng ông có được rể hiền! Ha ha ha…”
“Khách sáo rồi”.
Ám Thiên Võ Thần nói.
“Diệp Viêm bước vào tầng bảy là vinh quang trước nay chưa từng có. Ám Thiên đại nhân, sau này cậu ta sẽ rất có tương lai”.
Thương Lan Võ Thần lại khen ngợi.
Ám Thiên Võ Thần không nói gì.
Thái Thiên Võ Thần đưa mắt nhìn Thương Lan Võ Thần.
Thế nhưng ông ta lại nở nụ cười như thể không hề để tâm nhiều đến chuyện của Diệp Viêm.
Thái Thiên Võ Thần cau mày.
“Thái Thiên đại nhân, chủ nhân của tôi nói mong hãy kiên nhẫn đừng nóng nảy”.
Lúc này một tán tu đứng cách Thái Thiên Võ Thần không xa bỗng đến gần thấp giọng nói.
Thái Thiên Võ Thần sửng sốt, nhìn người qua đường đó, sương mờ trong mắt ngày càng rõ hơn.
Hóa ra Thương Lan Võ Thần đã cài tai mắt vào xung quanh ông ta từ trước để nghe lén ông ta và người hầu nói chuyện.
Đúng là mưu mô!
Thái Thiên Võ Thần thầm hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Ba vị Võ Thần cùng xuất hiện, các tu sĩ y võ trong Long Cung gần như không thể đứng vững được nữa, một là ngồi trên mặt đất, còn không là quỳ dưới đất, đều đã bị khí tức của ba vị Võ Thần làm cho kinh hãi.
Ngay cả người hầu của Võ Thần cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng người trong Long Cung không biết bên ngoài đang có ba vị Võ Thần trấn giữ.
Lâm Chính đi theo mọi người bước vào cánh cổng tầng thứ bảy.
Ngay khi bước qua cánh cửa, cảm giác như được tắm gió xuân tràn vào cơ thể.
Khi lên đến tầng thứ bảy, Lâm Chính ngạc nhiên nhận ra thân xác, khí mạch của mình đã tăng lên gấp đôi, tu vi cũng tăng vọt.
Nhìn lại những người khác, sắc mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
“Là phần thưởng của tầng thứ sáu”.
Ám Nguyệt Minh ngạc nhiên nói.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại.
Hóa ra phần thưởng của tầng thứ sáu được tặng khi bước vào tầng thứ bảy.
Lâm Chính không nói gì, quay đầu lại nhìn cánh cửa tầng thứ sáu, trầm ngâm suy nghĩ.
“Chào mừng đến tầng thứ bảy”.
Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Chương 4850: Lựa chọn
Chương 4850:
Lâm Chính thoát khỏi dòng suy nghĩ, nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Tầng bảy không lớn, chỉ cỡ một sân bóng rổ nhỏ.
Mọi người đứng ở đầu bên này, còn đầu bên kia là người gỗ...
Giống như người gỗ ở tầng năm.
Phía sau người gỗ có ba cánh cửa.
Cửa Thiên!
Cửa Địa!
Cửa Nhân!
“Trong ba cánh cửa này, chỉ có duy nhất một cánh cửa là lối lên tầng tám, người khiêu chiến chỉ có một cơ hội lựa chọn, phải đưa ra lựa chọn trong vòng vài phút, nếu không thì tự phải gánh chịu hậu quả”.
Người gỗ phát ra âm thanh.
Mọi người nghe thấy vậy, sắc mặt đều thay đổi.
“Trò đùa gì vậy? Đề tuyển chọn à?”
“Ít nhất cũng nên cho chúng ta một số gợi ý chứ?”
“Cứ mờ mịt như vậy sao?”
Đám người Huyền Thông không nhẫn nhịn được phàn nàn.
Nhưng lúc này sắc mặt Lang Gia trở nên khó coi.
Anh ta nhìn Diệp Viêm.
Quả nhiên, Diệp Viêm nhìn về phía Lang Gia.
“Mấy người các anh, chia ra ba người, đi mở cửa trước đi!”
Khuôn mặt Huyền Thông cứng ngắc.
Nếu chia ba người đi mở cửa, chắc chắn hai trong số ba người sẽ gặp nguy hiểm.
Cơ quan tầng bảy không tầm thường!
Với thực lực của đám người Huyền Thông, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ chết!
Phải làm sao đây?
Sắc mặt Lang Gia tái nhợt, siết chặt nắm đấm, hồi lâu vẫn không ra lệnh
“Sao hả? Muốn tôi tự mình ra tay à?”
Diệp Viêm chậm rãi rút kiếm Bạch Cốt, bình tĩnh nói.
“Mấy người còn đứng đó làm gì? Ở tầng sáu, nếu không phải anh Diệp Viêm cứu mấy người thì mấy người đã chết trong tường kính từ lâu rồi. Bây giờ anh Diệp muốn mấy người đi dò đường, mấy người coi như trả mạng cho anh Diệp! Sợ cái gì chứ?”
Ám Minh Nguyệt hầm hừ nói.
“Vậy sao cô không trả mạng trước đi?”
Cầm Kiếm Nữ không nhịn được nói
“Con khốn, cô có ý kiến gì?”
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.
Cầm Kiếm Nữ cũng không chịu thua kém, cầm chuôi kiếm định rút kiếm ra.
Nhưng vào lúc này, có âm thanh đáng sợ vang lên khiến hai người giật mình.
“Anh Lang Gia, anh dẫn đội đi, bảo bọn họ đi vào!”
Mọi người rối rít nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Người lên tiếng... chính là Lâm Chính!
“Người anh em? Cậu...”
Lang Gia cũng sửng sốt, không thể tin nhìn Lâm Chính!
Lời khuyên của mọi người đều có lý.
Nhưng anh ta không ngờ, giờ phút quan trọng này Lâm Chính cũng khuyên anh ta!
“Nếu không đi, nhất định sẽ bị Diệp Viêm giết chết, đã như vậy, sao không đi thử xem? Biết đâu có thể tìm được cơ hội sống sót?”
Lâm Chính lên tiếng.
Lang Gia ngơ ngác nhìn Lâm Chính, thấy vẻ mặt anh lãnh đạm, ánh mắt bình tĩnh, anh ta suy nghĩ rồi gật đầu: "Được rồi, nếu cậu đã thuyết phục thì tôi cũng không nói gì nữa! Tôi dẫn đầu".
Sau đó, anh ta bước đến, nghiêng đầu nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn ai muốn chết cùng tôi?”
“Tôi!”
“Tôi!”
“Anh Lang, tôi đi với anh!”
“Nếu phải chết chúng ta sẽ chết chung!”
Tám người đều tiến lên, ai cũng coi thường cái chết, lần lượt bước ra, không hề sợ hãi.
“Được rồi, các anh em, chúng ta lên đường thôi!”
Lang Gia hào hùng nói, trên mặt nở nụ cười.
Mọi người rối rít gật đầu.
Có người không nhìn Lâm Chính, có người tức giận trừng mắt, có người khó hiểu, có người nghiến răng nghiến lợi.
“Tám người không đồng đều, thêm một người nữa đi!”
Lâm Chính liếc đám người Lang Gia, lãnh đạm nói: “Thương Lan Phúc, anh cũng đi theo đi, ba người một tổ, đi dò đường!”
“Cái gì?”
Thương Lan Phúc như bị sét đánh.
“Sư phụ, sư phụ... bảo tôi đi hả?”
“Không được sao?”
Lâm Chính bình tĩnh hỏi.
Giờ phút này, ngay cả Ám Minh Nguyệt và Diệp Viêm cũng không kiềm chế được, liếc nhìn Lâm Chính.
Người này... định làm gì?
Bình luận facebook