Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 01 phần 09
Chương 1.9
Thảm kịch của Đản Đản
Giữa trưa vừa tới giờ tan học, các học sinh từ trong lớp lục đục ùa nhau đi ra. Có hai khuôn mặt non choẹt đang nhìn lại đây, làm lòng tôi bỗng dưng vang lên những tiếng ‘ling ling’ cảnh báo.
Tôi không phải là người thích khiêu chiến gây sự, đám côn đồ cũng chẳng phải tôi dẫn tới. Tôi là một người ngây thơ – vô tội – trong sáng – thuần khiết, nhiều lắm cũng chỉ có quan hệ thầy trò với kẻ đánh người kia thôi. Nếu lỡ bị ai nhìn thấy, đi điều tra, tôi… tôi… tôi… tôi không muốn bị mấy tên đang rên la trên mặt đất kiện tụng. Để tránh rắc rối, tôi nên chuồn êm.
“Thưa thầy… tay của em đau quá! Em lại rất sợ máu, em cần phải đi bệnh viện. Hẹn gặp lại thầy sau.”
Tôi nhanh chân chạy biến đi, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy có chút bất thường, ở trong gió dùng chiêu ‘cháy nhà hôi của’: “Buổi chiều, em xin phép nghỉ bệnh. Thầy là người chứng kiến nhé!
Tôi không dám quay đầu nhìn Chu Dật. Tôi đoán chừng mặt anh ta còn xanh hơn so với Chung Quỳ lúc bắt quỷ nữa. [14]
[14] Chung Quỳ: là một vị tướng được Ngọc Hoàng Thượng Đế sai xuống nhân gian bắt quỷ.
Thế nên tôi cố chạy trốn thật mau. Bất hạnh thay lại bị trặc chân, đau đến muốn tắt thở. Tuy nhiên, tôi là một cô gái kiên cường, vì vậy đã vượt qua được, nhanh chóng phục hồi lại sắc thái bình thường.
Khi cầm theo ngón tay đầm đìa máu tươi, và cái cổ chân trật khớp đi về nhà. Nhưng đã xui lại gặp xẻo, đụng phải ba tôi đang chuẩn bị ra cửa.
“Ủa Đản Đản, sao con lại về nhà?”
Bình thường lúc đi học, buổi trưa tôi đều ở căn tin cùng hai cô nàng Lăng Linh và An Nhược tự giải quyết đói no. Hôm nay giờ này đã về nha, khó trách ba lại tỏ ra nghi ngờ.
Tôi thật sự không đàng lòng nói nguyên nhân và hậu quả của chuyện xảy ra vừa rồi cho ông biết, bao gồm cả việc tôi không vâng lời thầy giáo, trốn học đi ra ngoài. Nếu thế tôi e rằng, cái hình tượng ngoan ngoãn nhiều năm qua tôi cố công gây dựng sẽ sụp đổ và bị thiêu hủy hoàn toàn trong nháy mắt.
Đó là chưa kể có hai kết cục bi thảm khó tránh khỏi: Thứ nhất, ba tôi sẽ bị đứa con gái vô cùng đáng yêu luôn ngoan ngoãn dọa cho cả người mềm nhũn, khiến cái xẻng đang cầm trong tay ‘vô tình’ rớt lên trúng đầu tôi. Thứ hai, ba nổi giận lôi đình, thuận tay dùng cái xẻng gõ luôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.
Tóm lại, hai cái kết cục đều là tôi bị cái xẻng kia làm chết thảm. Tôi nghĩ, mình chết như vậy thật quá bi kịch. Vì thế, lắc đầu từ bỏ ý định, bày ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn.
“Buổi chiều bọn con phải tự học đó ba. Nhưng trong trường ồn ào quá, nên con xin thầy về nhà.”
“Thế hả? Vậy con mau vào ôn tập đi, ba không làm phiền con nữa.”
Tôi gật đầu, lại nhìn thấy ánh sáng phát ra từ cái xẻng trong tay ông, hỏi:
“Ba cầm xẻng đứng ngoài cửa làm gì vậy?”
Ông sờ sờ đầu tôi, mỉm cười hiền hòa: “Xẻng nhà chú con vừa bị gãy, ba mang cho họ mượn dùng tạm.
Nói xong, chỉ vào một góc sân của nhà chú Hạ: “Con vào ôn tập bài vở đi, ba ra tiệm đem vài món về cho con.”
Tôi vâng lời bước vào nhà, trở về phòng của mình.
Do miệng vết thương nhỏ, nên ngón tay đã ngừng chảy máu. Nếu không, vết sẹo này của tôi sẽ khó mà lành được.
Tôi lấy tay xoa nhẹ lên cổ chân bị trật khớp, cho đến khi không còn thấy đau nữa.
Tôi định leo lên giường nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt nằm xuống thì có tiếng điện thoại di động vang lên.
Những lần trước, người gọi cho tôi không phải là Lăng Linh thì cũng là An Nhược. Đằng nào cũng hỏi mấy câu đại loại như: Bọn mình sẽ đi đâu? Hoặc tôi đã ăn cơm chưa?
Tôi chả thèm đắn đo, vẫn nhắm mắt trả lời điện thoại luôn: “Ừ, mình về nhà rồi, không đi ăn đâu. Vừa rồi xảy ra một chuyện long trời lở đất, các cậu đừng nói không tin nha. Các cậu chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, thầy Chu – Chu Dật kia là một tên vô cùng thô bạo. Hồi nãy tại cổng trường, ông ta đánh một đám học sinh tơi bời không tha mống nào hết. Trời ơi là trời, thật khủng bố! Tại sao nhà trường lại mời một người bạo lực và nguy hiểm như thế về làm chủ nhiệm lớp chúng ta? Các cậu nói có đúng không?”
Tôi liến thoắng diễn thuyết lung tung với đầu dây bên kia về cuộc ẩu đả đầy kịch tính ban nãy. Nhưng tôi nhận được câu trả lời hoàn toàn bất ngờ, bên kia đầu dây chỉ truyền lại tiếng hít thở và một sự im lặng đáng ngại…
“Trò Chu Đạm Đạm, em cảm ơn thầy giáo của mình như vậy sao?”
Tôi sợ tới mức từ trên giường đứng bật dậy, thiếu điều té lăn quay ra đất, điện thoại cũng sắp tuột khỏi tay. Tại sao giọng nói bên kia là… của tên thầy bạo lực mà tôi vừa nhắc tới?
“Thầy… thầy… thầy… sao thầy biết số điện thoại của em?”
“Đừng quên thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp em.”
Tôi hừ một tiếng, đang có ý định muốn nhục mạ anh ta, thì bất ngờ cửa phòng bật mở, ba thò đầu vào dò xét: “Đản Đản, con đang nói chuyện phiếm với ai đấy? Đi ra ngoài ăn cơm mau.”
Hết cách, trước mặt ba mình, tôi không thể thô bạo được.
“Vâng ạ… Thưa thầy, em phải đi ra ngoài ăn cơm.”
Tôi sợ ba nghe được, cố đè thấp giọng, làm ra vẻ thành thật hỏi: “Thầy tìm em có việc gì không ạ?”
Người đầu dây bên kia dường như sửng sốt, có lẽ không đoán được tại sao thái độ của tôi lại thay đổi chóng mặt như vậy.
“Buổi chiều em có thể nghỉ, thầy cho phép.”
Tôi sung sướng đứng phắt dậy: “Thật sao ạ? Thầy thật sự quá tốt và rất quan tâm đến học sinh bọn em.”
Giọng của Chu Dật nghe như thật vui vẻ: “Ha ha, thầy chưa nói xong mà Chu Đạm Đạm. Em đã xin nghỉ chiều nay, thì thầy sẽ đưa một ít bài tập cho em làm ngày mai nộp lên. Thầy tin tưởng, không có bạn bè quấy rầy, em sẽ hoàn thành thật nhanh chóng. Còn nhớ cách thức không? Đó là giải nghĩa bài văn và viết một bài tiểu luận tự chọn, mô phỏng như bài thi chính thức nhé.”
Niềm vui mừng của tôi trong chớp mắt đã đóng băng, và rạn vỡ thành một tiếng nức nở… Cái gì thế này? Muốn tôi trong một buổi chiều phải làm xong một bài giải nghĩa và tiểu luận như bài thi á? Ông giết quách tôi cho rồi…
“Thầy ơi! Em... em là một người không có lý tưởng lớn lao. Mai mốt cũng không muốn trở thành nhà thơ hay nhà văn gì cả, xin đừng tàn nhẫn như vậy.”
Người ở đầu dây bên kia nghe xong trầm ngâm, hỏi một câu thật sâu xa: “Vậy lý tưởng của em là gì?”
Tôi ho lên hai tiếng, cầm điện thoại do dự vài giây, rồi nói như đinh đóng cột: “Em vốn nghĩ muốn làm nhà đầu tư cổ phiếu, nhưng cảm thấy phiêu lưu quá lớn. Sau khi tìm hiểu kỹ thị trường, em cho rằng làm đậu hủ là an toàn nhất. Nếu làm cứng gọi là đậu phụ khô, nếu làm mềm là đậu hủ non, làm mỏng là tàu hủ kỵ, làm lỏng là sữa đậu nành, nếu lên men là chao, công việc nhẹ nhàng mà không mệt. Thầy, lý tưởng của em chính là làm đậu hủ.”
“Xoẹt…” Người nào đó nhịn không được cười khẽ.
Tôi ở bên này đắc ý dào dạt, thử xem thầy dạy dỗ em như thế nào đâ “Trò Chu Đạm Đạm, lý tưởng của em thật đặc biệt và thật chi tiết, khiến thầy cảm thấy mặc cảm quá.” Chu Dật nói chậm rãi.
y da, sùng bái tôi thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng.
“Nếu sau này thấy em bán đậu hủ bên đường, thầy nhất định sẽ ủng hộ. Tuy nhiên trò Chu Đạm Đạm à, hiện giờ em chưa tốt nghiệp, vẫn còn trong sự quản lý của thầy, nên chuyện làm bài tuyệt đối không thể miễn, càng không thể từ bỏ. Mai mốt em muốn bán đậu hủ hay muốn làm Tây Thi đậu hủ thì cũng phải ráng học. Bởi vì nếu em giỏi văn chương, người ta sẽ khen em là một Tây Thi đậu hủ có văn hóa, danh tiếng càng thêm vang dội. Được rồi! Hãy cố làm bài tập cho xong, ngày mai nộp lên không cho phép trễ nãi… Đi ăn cơm đi, đừng để ba em chờ lâu.”
Nói xong, anh ta cúp điện thoại một cách dứt khoát, mà tôi cầm điện thoại trong tay ngơ ngẩn cả người.
Nói cái gì là Tây Thi đậu hủ, còn là Tây Thi đậu hủ có văn hóa nữa!
Tôi thèm chắc? Tại sao trước kia tôi lại không phát hiện ra, tên thầy giáo vừa bạo lực vừa biến thái này lại có thêm cái tính ba hoa nữa?
Buổi tối trước khi đi ngủ, bài tập anh ta giao phó tôi chưa động vào chữ nào. Nhìn chằm chằm mớ sách vở trên bàn, tôi cố thúc đẩy trí óc thông minh mau chóng hoạt động.
Cuối cùng phải dùng cách nào mới có thể làm ngày mai tôi đi học đúng giờ, mà không cần phải nộp bài tập đây?
Ánh trăng vàng nhạt bên ngoài thật nên thơ, tôi nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai mê hồn, cùng một bụng đầy ý xấu xa của anh ta mà cau mày chán nản.
Tôi lăn qua lộn lại trên giưòng, đột nhiên nhìn thấy một cuộn băng gạc.
Tôi luôn muốn xây dựng hình tượng một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, nên trong phòng chất kín những đạo cụ để giả bệnh. Vì vậy, nếu các bạn thấy tôi lôi từ dưới gối ra một cái ống chích, thì các bạn cũng đừng quá kinh ngạc.
Vừa nhìn thấy cuộn băng gạc kia, mưu kế đã nẩy mầm ngay trong đầu tôi.
Sáng hôm sau, tôi cố nén buồn ngủ dậy thật sớm. Nhét linh tinh mấy miếng băng gạc vào giỏ, rồi hấp tấp đeo túi sách lên lưng chạy tới chỗ của gã tóc đỏ
Gã tóc đỏ vừa nhìn thấy tôi trang bị đủ thứ, nhịn không nổi cất tiếng hỏi: “Cậu muốn gặp nạn vào nằm bệnh viên hả? Cậu kiềm chế một chút đi, Chu Đạm Đạm.”
Tôi tặng hắn một ánh mắt xem thường, nói: “Còn không mau giúp mình băng bó lại.”
Gã tóc đỏ im re, không nói thêm gì.
Tôi ngồi gác chân lên ghế, đem băng gạc quấn lại thành từng lớp. Cuối cùng nở nụ cười hài lòng, khi nhìn thấy đùi mình được bó như một con nhộng to tướng. Sau đó giơ ngón tay bị thương lên, nói tiếp: “Đến đây, giúp chị bó ngón tay thành con nhộng nhỏ đi.”
Gã tóc đỏ làm rất khéo tay, khiến tôi thật vừa bụng.
Khâu cuối cùng còn nhỏ vài giọt nước màu đỏ bên ngoài tượng trưng cho máu. Bây giờ trông tôi xinh đẹp nhưng thật quá đáng thương.
Cứ thế, tôi khập khiễng đi tới lớp học. Vì đi từng bước, nên khi đến nơi thì trong lớp đã ngồi đầy hơn phân nửa.
Với cái vẻ đặc biệt đáng yêu ấy, đã thu hút rất nhiều ánh mắt và sự quan tâm của mọi người.
Tôi tỏ ra điềm đạm, dễ thương nhìn Chu Dật đang đứng ở cuối lớp: “Thưa thầy…”
Chu Dật nghi ngờ nhìn ngón tay ‘lực lưỡng’, rồi lại nhìn cái đùi ‘cường tráng’ của tôi, hỏi: “Chu Đạm Đạm, em bị gì vậy?”
Tôi vội vàng vờ như cố hết sức đi về chỗ ngồi của mình: “Không có việc gì đâu ạ! Ngày hôm qua tay em bị cắt sâu quá không cầm máu được, chân cũng trật khớp. Nhưng không sao đâu thầy, em có thể học được mà.”
Ấn đường của Chu Dật nhíu lại: “Nếu vậy, em không cần tham gia tiết thể dục.”
Amen! Thật gặp may quá rồi!
An Nhược lặng lẽ đi đến nói nhỏ vào tai tôi: “Bọn mình phải chạy tám trăm mét. Cậu nha, đi chết đi!”
Tôi khoái chí cười ha ha, trời xanh cũng giúp tôi phen này.
Chu Dật sâu kín đi tới trước mặt tôi, nhìn thật kĩ rồi nói: “Các trò khác sẽ chạy bộ trong gi thể dục, còn em đi đến văn phòng của thầy ngồi yên lặng.”
Ngồi yên lặng á?
“Tại sao vậy thầy?”
“Chân tay của em băng bó như vậy không cần nghỉ ngơi sao? Thầy sợ em chạy lung tung bên ngoài, rồi bắt thầy làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa. Thầy chẳng đủ mười cái mạng để giúp em mãi đâu.”
* * *
Đừng hòng! Muốn phòng ngừa tôi trốn học thì cứ nói thẳng đi!
Lăng Linh ở bên cạnh mừng như điên, chêm vào: “Ở cùng một chỗ với thầy Chu nha. Haiz, Đạm Đạm à, sao số cậu lại may mắn đến thế?”
Tôi nghẹn họng.
Trời đất! Chỉ có mình tôi và tên thầy bạo lực, biến thái ở chung trong một văn phòng thôi á?
Tôi rất sợ anh ta thừa dịp bốn bề vắng lặng, bày trò ăn hiếp tôi.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, tôi bỗng nhiên muốn ngây thơ rạng rỡ chạy bộ trên sân thể dục với mọi người. Được như thế thì khỏe mạnh biết bao nhiêu, thích thú biết cỡ nào.
So với ngồi yên lặng trong văn phòng của lão thầy kia thì, vui sướng hơn gấp trăm ngàn lần.
Các học sinh đều lục đục kéo nhau sánh vai đi ra sân thể dục. Lăng Linh và An Nhược liếc nhìn người què quặt là tôi một cái, rồi vui vẻ chạy đi.
Tôi run rẩy đứng lên, đi theo sau Chu Dật về văn phòng như một cô dâu mới vừa về nhà chồng.
Thảm kịch của Đản Đản
Giữa trưa vừa tới giờ tan học, các học sinh từ trong lớp lục đục ùa nhau đi ra. Có hai khuôn mặt non choẹt đang nhìn lại đây, làm lòng tôi bỗng dưng vang lên những tiếng ‘ling ling’ cảnh báo.
Tôi không phải là người thích khiêu chiến gây sự, đám côn đồ cũng chẳng phải tôi dẫn tới. Tôi là một người ngây thơ – vô tội – trong sáng – thuần khiết, nhiều lắm cũng chỉ có quan hệ thầy trò với kẻ đánh người kia thôi. Nếu lỡ bị ai nhìn thấy, đi điều tra, tôi… tôi… tôi… tôi không muốn bị mấy tên đang rên la trên mặt đất kiện tụng. Để tránh rắc rối, tôi nên chuồn êm.
“Thưa thầy… tay của em đau quá! Em lại rất sợ máu, em cần phải đi bệnh viện. Hẹn gặp lại thầy sau.”
Tôi nhanh chân chạy biến đi, nhưng ngẫm nghĩ lại thấy có chút bất thường, ở trong gió dùng chiêu ‘cháy nhà hôi của’: “Buổi chiều, em xin phép nghỉ bệnh. Thầy là người chứng kiến nhé!
Tôi không dám quay đầu nhìn Chu Dật. Tôi đoán chừng mặt anh ta còn xanh hơn so với Chung Quỳ lúc bắt quỷ nữa. [14]
[14] Chung Quỳ: là một vị tướng được Ngọc Hoàng Thượng Đế sai xuống nhân gian bắt quỷ.
Thế nên tôi cố chạy trốn thật mau. Bất hạnh thay lại bị trặc chân, đau đến muốn tắt thở. Tuy nhiên, tôi là một cô gái kiên cường, vì vậy đã vượt qua được, nhanh chóng phục hồi lại sắc thái bình thường.
Khi cầm theo ngón tay đầm đìa máu tươi, và cái cổ chân trật khớp đi về nhà. Nhưng đã xui lại gặp xẻo, đụng phải ba tôi đang chuẩn bị ra cửa.
“Ủa Đản Đản, sao con lại về nhà?”
Bình thường lúc đi học, buổi trưa tôi đều ở căn tin cùng hai cô nàng Lăng Linh và An Nhược tự giải quyết đói no. Hôm nay giờ này đã về nha, khó trách ba lại tỏ ra nghi ngờ.
Tôi thật sự không đàng lòng nói nguyên nhân và hậu quả của chuyện xảy ra vừa rồi cho ông biết, bao gồm cả việc tôi không vâng lời thầy giáo, trốn học đi ra ngoài. Nếu thế tôi e rằng, cái hình tượng ngoan ngoãn nhiều năm qua tôi cố công gây dựng sẽ sụp đổ và bị thiêu hủy hoàn toàn trong nháy mắt.
Đó là chưa kể có hai kết cục bi thảm khó tránh khỏi: Thứ nhất, ba tôi sẽ bị đứa con gái vô cùng đáng yêu luôn ngoan ngoãn dọa cho cả người mềm nhũn, khiến cái xẻng đang cầm trong tay ‘vô tình’ rớt lên trúng đầu tôi. Thứ hai, ba nổi giận lôi đình, thuận tay dùng cái xẻng gõ luôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi.
Tóm lại, hai cái kết cục đều là tôi bị cái xẻng kia làm chết thảm. Tôi nghĩ, mình chết như vậy thật quá bi kịch. Vì thế, lắc đầu từ bỏ ý định, bày ra một nụ cười đúng tiêu chuẩn.
“Buổi chiều bọn con phải tự học đó ba. Nhưng trong trường ồn ào quá, nên con xin thầy về nhà.”
“Thế hả? Vậy con mau vào ôn tập đi, ba không làm phiền con nữa.”
Tôi gật đầu, lại nhìn thấy ánh sáng phát ra từ cái xẻng trong tay ông, hỏi:
“Ba cầm xẻng đứng ngoài cửa làm gì vậy?”
Ông sờ sờ đầu tôi, mỉm cười hiền hòa: “Xẻng nhà chú con vừa bị gãy, ba mang cho họ mượn dùng tạm.
Nói xong, chỉ vào một góc sân của nhà chú Hạ: “Con vào ôn tập bài vở đi, ba ra tiệm đem vài món về cho con.”
Tôi vâng lời bước vào nhà, trở về phòng của mình.
Do miệng vết thương nhỏ, nên ngón tay đã ngừng chảy máu. Nếu không, vết sẹo này của tôi sẽ khó mà lành được.
Tôi lấy tay xoa nhẹ lên cổ chân bị trật khớp, cho đến khi không còn thấy đau nữa.
Tôi định leo lên giường nghỉ ngơi, vừa nhắm mắt nằm xuống thì có tiếng điện thoại di động vang lên.
Những lần trước, người gọi cho tôi không phải là Lăng Linh thì cũng là An Nhược. Đằng nào cũng hỏi mấy câu đại loại như: Bọn mình sẽ đi đâu? Hoặc tôi đã ăn cơm chưa?
Tôi chả thèm đắn đo, vẫn nhắm mắt trả lời điện thoại luôn: “Ừ, mình về nhà rồi, không đi ăn đâu. Vừa rồi xảy ra một chuyện long trời lở đất, các cậu đừng nói không tin nha. Các cậu chắc chắn không thể tưởng tượng nổi, thầy Chu – Chu Dật kia là một tên vô cùng thô bạo. Hồi nãy tại cổng trường, ông ta đánh một đám học sinh tơi bời không tha mống nào hết. Trời ơi là trời, thật khủng bố! Tại sao nhà trường lại mời một người bạo lực và nguy hiểm như thế về làm chủ nhiệm lớp chúng ta? Các cậu nói có đúng không?”
Tôi liến thoắng diễn thuyết lung tung với đầu dây bên kia về cuộc ẩu đả đầy kịch tính ban nãy. Nhưng tôi nhận được câu trả lời hoàn toàn bất ngờ, bên kia đầu dây chỉ truyền lại tiếng hít thở và một sự im lặng đáng ngại…
“Trò Chu Đạm Đạm, em cảm ơn thầy giáo của mình như vậy sao?”
Tôi sợ tới mức từ trên giường đứng bật dậy, thiếu điều té lăn quay ra đất, điện thoại cũng sắp tuột khỏi tay. Tại sao giọng nói bên kia là… của tên thầy bạo lực mà tôi vừa nhắc tới?
“Thầy… thầy… thầy… sao thầy biết số điện thoại của em?”
“Đừng quên thầy là giáo viên chủ nhiệm lớp em.”
Tôi hừ một tiếng, đang có ý định muốn nhục mạ anh ta, thì bất ngờ cửa phòng bật mở, ba thò đầu vào dò xét: “Đản Đản, con đang nói chuyện phiếm với ai đấy? Đi ra ngoài ăn cơm mau.”
Hết cách, trước mặt ba mình, tôi không thể thô bạo được.
“Vâng ạ… Thưa thầy, em phải đi ra ngoài ăn cơm.”
Tôi sợ ba nghe được, cố đè thấp giọng, làm ra vẻ thành thật hỏi: “Thầy tìm em có việc gì không ạ?”
Người đầu dây bên kia dường như sửng sốt, có lẽ không đoán được tại sao thái độ của tôi lại thay đổi chóng mặt như vậy.
“Buổi chiều em có thể nghỉ, thầy cho phép.”
Tôi sung sướng đứng phắt dậy: “Thật sao ạ? Thầy thật sự quá tốt và rất quan tâm đến học sinh bọn em.”
Giọng của Chu Dật nghe như thật vui vẻ: “Ha ha, thầy chưa nói xong mà Chu Đạm Đạm. Em đã xin nghỉ chiều nay, thì thầy sẽ đưa một ít bài tập cho em làm ngày mai nộp lên. Thầy tin tưởng, không có bạn bè quấy rầy, em sẽ hoàn thành thật nhanh chóng. Còn nhớ cách thức không? Đó là giải nghĩa bài văn và viết một bài tiểu luận tự chọn, mô phỏng như bài thi chính thức nhé.”
Niềm vui mừng của tôi trong chớp mắt đã đóng băng, và rạn vỡ thành một tiếng nức nở… Cái gì thế này? Muốn tôi trong một buổi chiều phải làm xong một bài giải nghĩa và tiểu luận như bài thi á? Ông giết quách tôi cho rồi…
“Thầy ơi! Em... em là một người không có lý tưởng lớn lao. Mai mốt cũng không muốn trở thành nhà thơ hay nhà văn gì cả, xin đừng tàn nhẫn như vậy.”
Người ở đầu dây bên kia nghe xong trầm ngâm, hỏi một câu thật sâu xa: “Vậy lý tưởng của em là gì?”
Tôi ho lên hai tiếng, cầm điện thoại do dự vài giây, rồi nói như đinh đóng cột: “Em vốn nghĩ muốn làm nhà đầu tư cổ phiếu, nhưng cảm thấy phiêu lưu quá lớn. Sau khi tìm hiểu kỹ thị trường, em cho rằng làm đậu hủ là an toàn nhất. Nếu làm cứng gọi là đậu phụ khô, nếu làm mềm là đậu hủ non, làm mỏng là tàu hủ kỵ, làm lỏng là sữa đậu nành, nếu lên men là chao, công việc nhẹ nhàng mà không mệt. Thầy, lý tưởng của em chính là làm đậu hủ.”
“Xoẹt…” Người nào đó nhịn không được cười khẽ.
Tôi ở bên này đắc ý dào dạt, thử xem thầy dạy dỗ em như thế nào đâ “Trò Chu Đạm Đạm, lý tưởng của em thật đặc biệt và thật chi tiết, khiến thầy cảm thấy mặc cảm quá.” Chu Dật nói chậm rãi.
y da, sùng bái tôi thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải quanh co lòng vòng.
“Nếu sau này thấy em bán đậu hủ bên đường, thầy nhất định sẽ ủng hộ. Tuy nhiên trò Chu Đạm Đạm à, hiện giờ em chưa tốt nghiệp, vẫn còn trong sự quản lý của thầy, nên chuyện làm bài tuyệt đối không thể miễn, càng không thể từ bỏ. Mai mốt em muốn bán đậu hủ hay muốn làm Tây Thi đậu hủ thì cũng phải ráng học. Bởi vì nếu em giỏi văn chương, người ta sẽ khen em là một Tây Thi đậu hủ có văn hóa, danh tiếng càng thêm vang dội. Được rồi! Hãy cố làm bài tập cho xong, ngày mai nộp lên không cho phép trễ nãi… Đi ăn cơm đi, đừng để ba em chờ lâu.”
Nói xong, anh ta cúp điện thoại một cách dứt khoát, mà tôi cầm điện thoại trong tay ngơ ngẩn cả người.
Nói cái gì là Tây Thi đậu hủ, còn là Tây Thi đậu hủ có văn hóa nữa!
Tôi thèm chắc? Tại sao trước kia tôi lại không phát hiện ra, tên thầy giáo vừa bạo lực vừa biến thái này lại có thêm cái tính ba hoa nữa?
Buổi tối trước khi đi ngủ, bài tập anh ta giao phó tôi chưa động vào chữ nào. Nhìn chằm chằm mớ sách vở trên bàn, tôi cố thúc đẩy trí óc thông minh mau chóng hoạt động.
Cuối cùng phải dùng cách nào mới có thể làm ngày mai tôi đi học đúng giờ, mà không cần phải nộp bài tập đây?
Ánh trăng vàng nhạt bên ngoài thật nên thơ, tôi nghĩ đến khuôn mặt đẹp trai mê hồn, cùng một bụng đầy ý xấu xa của anh ta mà cau mày chán nản.
Tôi lăn qua lộn lại trên giưòng, đột nhiên nhìn thấy một cuộn băng gạc.
Tôi luôn muốn xây dựng hình tượng một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời, nên trong phòng chất kín những đạo cụ để giả bệnh. Vì vậy, nếu các bạn thấy tôi lôi từ dưới gối ra một cái ống chích, thì các bạn cũng đừng quá kinh ngạc.
Vừa nhìn thấy cuộn băng gạc kia, mưu kế đã nẩy mầm ngay trong đầu tôi.
Sáng hôm sau, tôi cố nén buồn ngủ dậy thật sớm. Nhét linh tinh mấy miếng băng gạc vào giỏ, rồi hấp tấp đeo túi sách lên lưng chạy tới chỗ của gã tóc đỏ
Gã tóc đỏ vừa nhìn thấy tôi trang bị đủ thứ, nhịn không nổi cất tiếng hỏi: “Cậu muốn gặp nạn vào nằm bệnh viên hả? Cậu kiềm chế một chút đi, Chu Đạm Đạm.”
Tôi tặng hắn một ánh mắt xem thường, nói: “Còn không mau giúp mình băng bó lại.”
Gã tóc đỏ im re, không nói thêm gì.
Tôi ngồi gác chân lên ghế, đem băng gạc quấn lại thành từng lớp. Cuối cùng nở nụ cười hài lòng, khi nhìn thấy đùi mình được bó như một con nhộng to tướng. Sau đó giơ ngón tay bị thương lên, nói tiếp: “Đến đây, giúp chị bó ngón tay thành con nhộng nhỏ đi.”
Gã tóc đỏ làm rất khéo tay, khiến tôi thật vừa bụng.
Khâu cuối cùng còn nhỏ vài giọt nước màu đỏ bên ngoài tượng trưng cho máu. Bây giờ trông tôi xinh đẹp nhưng thật quá đáng thương.
Cứ thế, tôi khập khiễng đi tới lớp học. Vì đi từng bước, nên khi đến nơi thì trong lớp đã ngồi đầy hơn phân nửa.
Với cái vẻ đặc biệt đáng yêu ấy, đã thu hút rất nhiều ánh mắt và sự quan tâm của mọi người.
Tôi tỏ ra điềm đạm, dễ thương nhìn Chu Dật đang đứng ở cuối lớp: “Thưa thầy…”
Chu Dật nghi ngờ nhìn ngón tay ‘lực lưỡng’, rồi lại nhìn cái đùi ‘cường tráng’ của tôi, hỏi: “Chu Đạm Đạm, em bị gì vậy?”
Tôi vội vàng vờ như cố hết sức đi về chỗ ngồi của mình: “Không có việc gì đâu ạ! Ngày hôm qua tay em bị cắt sâu quá không cầm máu được, chân cũng trật khớp. Nhưng không sao đâu thầy, em có thể học được mà.”
Ấn đường của Chu Dật nhíu lại: “Nếu vậy, em không cần tham gia tiết thể dục.”
Amen! Thật gặp may quá rồi!
An Nhược lặng lẽ đi đến nói nhỏ vào tai tôi: “Bọn mình phải chạy tám trăm mét. Cậu nha, đi chết đi!”
Tôi khoái chí cười ha ha, trời xanh cũng giúp tôi phen này.
Chu Dật sâu kín đi tới trước mặt tôi, nhìn thật kĩ rồi nói: “Các trò khác sẽ chạy bộ trong gi thể dục, còn em đi đến văn phòng của thầy ngồi yên lặng.”
Ngồi yên lặng á?
“Tại sao vậy thầy?”
“Chân tay của em băng bó như vậy không cần nghỉ ngơi sao? Thầy sợ em chạy lung tung bên ngoài, rồi bắt thầy làm anh hùng cứu mỹ nhân nữa. Thầy chẳng đủ mười cái mạng để giúp em mãi đâu.”
* * *
Đừng hòng! Muốn phòng ngừa tôi trốn học thì cứ nói thẳng đi!
Lăng Linh ở bên cạnh mừng như điên, chêm vào: “Ở cùng một chỗ với thầy Chu nha. Haiz, Đạm Đạm à, sao số cậu lại may mắn đến thế?”
Tôi nghẹn họng.
Trời đất! Chỉ có mình tôi và tên thầy bạo lực, biến thái ở chung trong một văn phòng thôi á?
Tôi rất sợ anh ta thừa dịp bốn bề vắng lặng, bày trò ăn hiếp tôi.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, tôi bỗng nhiên muốn ngây thơ rạng rỡ chạy bộ trên sân thể dục với mọi người. Được như thế thì khỏe mạnh biết bao nhiêu, thích thú biết cỡ nào.
So với ngồi yên lặng trong văn phòng của lão thầy kia thì, vui sướng hơn gấp trăm ngàn lần.
Các học sinh đều lục đục kéo nhau sánh vai đi ra sân thể dục. Lăng Linh và An Nhược liếc nhìn người què quặt là tôi một cái, rồi vui vẻ chạy đi.
Tôi run rẩy đứng lên, đi theo sau Chu Dật về văn phòng như một cô dâu mới vừa về nhà chồng.
Bình luận facebook