• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện ngôn tình thầy trò (2 Viewers)

  • Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 01 phần 08

Chương 1.8


Nửa thân trên trần trụi của thầy Chu


Tôi yên lặng rón rén đi vòng qua bồn hoa, ngỡ như mình là một nữ đặc công không bị bất kì kẻ nào phát hiện. Nhưng tôi lầm rồi, tôi quá đề cao năng lực ẩn nấp của mình.


Trong đám nhóc đó, đột nhiên có một tên mập cao lớn lực lưỡng nhảy ra hai bước bắt lấy cổ tay tôi, làm tôi đau đến nhăn mặt. Tên mập chết tiệt này còn đắc ý nói:


“Đại ca, mau nhìn em ‘tóm’ được đứa con gái này nè.”


Mẹ nó! Bà cô này không phải là động vật, xin đừng dùng từ ‘tóm’ khó nghe như vậy được không?


Tên mập chỉ cần dùng một tay nhấc tôi mang đi. Dù có chết tôi cũng không theo, giả mạo làm giáo viên nói: “Trò, em là học sinh trường Nhất Trung hả? Tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp cuối cấp, chúng ta nên đến văn phòng nói cho rõ việc này.”


Tên mập vừa nghe xong, quay đầu lại thật nhanh, quan sát kĩ lưỡng tôi từ trên xuống dưới. Hắn chưa đưa ra kết luận nào, thì đám nhóc hỗn tạp cách đấy hai thước cười nhạo khinh thường, nói: “Nhị Béo, mày mất trí hả? Mày có thấy giáo viên chủ nhiệm nào mặt non choẹt còn búng ra sữa thế kia chưa? Ha ha ha ha…”


Tên mập đột nhiên bừng tỉnh, tức giận tận trời xanh, xách tôi đi tới.


Phía bồn hoa bên này hơi kín đáo, rất ít học sinh đi ngang qua, chỉ có hai bên đường xe cộ chạy qua lại. Nhưng phần lớn người trên xe cũng chẳng chú ý đến bồn hoa đang xảy ra chuyện gì, lỡ có nhìn thì cũng chỉ đảo mắt sơ qua.


Ối ối, đám người này nhìn chẳng giống học sinh trong trường tôi, lại có vẻ hung hăng quá. Không lẽ hôm nay chính là ngày tận thế của tôi sao?


Tôi bị tên mập giữ chặt hai tay kéo đến đứng bên cạnh người có giọng nói trong trẻo kia. Tôi tò mò vô cùng, nên cố ý quay đầu một góc chín mươi độ, xem rốt cuộc đó là ai.


Ồ, bạn học ‘cục cưng’, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.


‘Đồng chí cục cưng’ có vẻ cũng nhận ra tôi, kinh ngạc nói: “Là


Tôi hít hít mũi trả lời: “Đúng, đúng, chúng ta lại gặp nhau. Thật sự là chị em có hoạn nạn cùng chia nha.”


Đám người vây quanh bỗng ngớ ra như đám gà đông lạnh.


“À à, hóa ra là chỗ quen biết. Hèn chi trông mặt con bé này nhát như chuột, may mắn có tên mập tóm được cô ta.”


Thật đáng giận! Đã nói không được dùng từ ‘tóm’ này rồi mà!


Một tên tép riu run rẩy từ phía sau đi lên hỏi tên cầm đầu: “Đại… đại ca, anh thích tên nhóc kia chúng em đều tán thành. Em… em thích con bé này, anh có thể cho em được không?”


Tên đại ca nhóm ‘Sát Mã Đặc’, đắn đo nhìn tôi và ‘đồng chí cục cưng’ một lúc lâu, sau đó trả lời dứt khoát: “Không được, anh đây ‘ăn’ luôn cả nam lẫn nữ.”


Tôi giết! Mẹ nó! [13] Anh là người lớn mà hành động như thế, tôi còn chưa nhổ vào mặt là hên lắm rồi. Còn tính xơi tái luôn tôi và người chị em đang gặp hoạn nạn này, nằm mơ đi!


Tôi đang là một trong những nữ anh hùng của trường Nhất Trung, nếu không giục ngựa dẹp cái đám lưu manh này, thì còn ai có thể dẹp được? Hừ, hừ, hừ!


[13] MLGB: slang bên tiếng Trung là chửi thề. Đại khái là nó nặng hơn từ sis dùng một chút LOL.


Tôi nhẹ liếc mắt đưa tình về phía ‘cục cưng’, nói: “Cậu yên tâm, mình sẽ giải quyết hết đám này, lát nữa cậu tránh xa một bên nhé.”


‘Cục cưng’ kiên cường gật đầu, vẻ mặt thật sùng bái: “Hóa ra cậu là một cao thủ ‘không xuất đầu lộ diện’ à?”


“Ừm, đó là dĩ nhiên.”


Tôi ổn định hô hấp, lấy lại bình tĩnh, ra vẻ như một nhà đàm phán hỏi tên đại ca kia: “Mục đích của các anh hôm nay là gì?”


Người anh em ‘Sát Mã Đặc’ trả lời hết sức sảng khoái: “Muốn cái tên ẻo lả bên cạnh cô và cả cô đi theo lão đây.”


Ựa! ‘Cục cưng’ của tôi khí chất trong sạch thuần khiết thế kia, làm sao có thể để đám lâu la các người vấy bẩn? Tôi đại diện cho toàn bộ giới BL chiến đấu đến cùng, và tôi tin rằng, nếu An Nhược biết tin này chắc sẽ vui đến ba đêm mất ngủ.


Chả còn cách nào khác, cái bọn lưu manh không biết xấu hổ này chẳng chịu bỏ qua, thì tôi – nữ anh hùng Đản Đản – chỉ có thể tự mình giải cứu ‘cục cưng’ ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này.


Thừa dịp một tên trong bọn chúng không chú ý, tôi quay giò lái ra sau lưng, đá một cú chuẩn xác vào bộ vị trọng yếu của tên Mập. Tên Mập chết tiệt lập tức hét toáng lên, lấy tay che chỗ ấy lại.


Tôi lanh tay lẹ mắt đem ‘đồng chí cục cưng’ đẩy sang một bên, nhanh chóng đem que kem ăn chưa hết ném lên đầu của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’.


Những ánh sáng lóe lên như những đóm lửa, xung quanh mọi người đều im lặng, nhìn cây kem trắng muốt dính tung tóe trên mái tóc của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ đang nhỏ xuống từng giọt…


Một hình ảnh kì dị làm người ta thật hả giận.


Tôi nở nụ cười, và người anh em ‘Sát Mã Đặc’ cũng cười.


Nhưng tôi cười hết nổi rồi, vì người anh em này cười đến quá mức dữ tợn. Sau đó, rút trong túi quần ra một cây dao nhỏ dài, hét: “Con ả chết tiệt này, dám làm bẩn tóc ông đây à? Chó chết, mày chán sống rồi hả?”


Răng tôi đánh vào nhau cầm cập, vội lui nhanh về phía sau. Mặc dù lời nói của tên đại ca này rất sáo rỗng, nhưng cái dao chẳng tầm thường đâu nhé. Tôi không muốn mình còn trẻ phải chết non, khiến cha tôi đau lòng ôi… ôi… ôi…


Cả đám người, bao gồm luôn ‘cục cưng’ đều choáng váng mặt mày. Tôi run rẩy nắm chặt hai tay thật lâu, rồi uất ức kêu to: “Đại ca, tôi sai rồi! Tôi mù mắt rồi nên không biết nhìn người. Tôi… tôi… tôi không nên làm hỏng kiểu tóc bóng mượt rất đẹp của anh. Anh là đại nhân, chấp nhặt tiểu nhân làm gì? Tha cho em út đi nhá.”


Hy vọng sẽ có người nghe thấy tiếng kêu thê lương của tôi mà cứu chúng tôi ra ngoài.


Tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ im lìm, nổi giận đùng đùng đuổi theo tôi. Tôi cố vùng vẫy nhưng không thoát được, liều chết gạt cái dao nhỏ hắn đang quơ tới quơ lui. Chẳng may, ngón trỏ bên tay phải bị cắt trúng, một tia máu theo đó chảy ra…


Oh no! Đừng như thế, tôi thấy máu là đã choáng váng…


‘Đồng chí cục cưng’ rốt cuộc cố lấy cam đảm chạy đến kéo tôi ra.


Khi hai mắt chúng tôi đẫm lệ nhìn nhau trong tuyệt vọng, chuẩn bị liều chết xông lên, thì có tiếng thắng xe rất gấp sát bên cạnh. Rồi một tiếng nói lạnh lẽo từ cửa xe truyền ra: “Các người đang làm gì vậy?”


Nghe tiếng nói quen thuộc ấy, đáy lòng tôi vì vui mừng mà bật khóc. Tôi quay đầu lại thì thầm: “Thầy Chu à, thầy Chu ơi! Thầy thật là thần tiên sống, xuất hiện quá kịp lúc. Em và ‘cục cưng’ đều phải dựa vào thầy rồi!”


Ánh mắt nóng bỏng của tôi đã tiết lộ toàn bộ thông tin. Nhưng thầy Chu có nhận ra được hay không thì tôi chịu!


Anh ta mở cửa, xuống xe và đóng cửa lại.


Chu Dật một mình đi về phía chúng tôi. Càng đi càng gần, tôi phóng lên trên ngăn cản: “Thầy Chu… Chu… Chu… Bọn nó có dao đấy.”


Anh ta mím chặt môi, nhìn ‘cục cưng’ rồi di chuyển tầm mắt qua cổ tay bị sưng và ngón tay bị chảy máu của tôi, không hé răng, rút trong túi ra chiếc khăn tay, nói: “Lau máu đi. Còn nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”


“Bọn họ bắt nạt ‘cục cưng’…”


Bọn ngốc bên kia lại nhốn nháo: “Đại ca, anh mau lại nhìn đi, thêm một đứa ẻo lả nữa kìa.”


Chu Dật lạnh lùng nhìn qua.


‘Cục cưng’ lo lắng nhìn vào mắt Chu Dật.


Tôi đồng tình bằng mắt như kiểu: ‘Thầy, xem ra bọn họ coi thường thân phận cao quý của thầy rồi.’


Rèm mi của Chu Dật run nhẹ, vẻ mặt kiêu căng thốt ra một câu không phù hợp tí nào với thân phận của anh ta: “Muốn đánh nhau sao?”


Thái độ như vậy, giọng điệu như thế, chẳng có một chút nào tốt lành để làm tấm gương cho người khác.


“Ha ha ha, hôm nay đến thật đúng chỗ, gặp liên tục hai tên ẻo lả, trong đó một tên còn dám khiêu khích ông đây. Trường Nhất Trung quả nhiên là nơi thật tốt, ha ha ha…”


Tôi yên lặng không nói gì, thì ra tên ngu ngốc này xem Chu Dật là một học sinh


Hình như Chu Dật rất tức giận, xoay người ngầm bảo ‘cục cưng’ vào xe, nhân tiện ném luôn tôi vào trong đó.


Tôi cảm giác như người trước mặt mình là anh hay em sinh đôi với Chu Dật. Trong ấn tượng của tôi, tên Chu Dật giả dối này, không phải là người dễ dàng nổi giận như thế.


‘Cục cưng’ ở bên cạnh nhìn tôi tỏ vẻ hiểu biết, nói: “Anh Colin ghét nhất là bị người khác nói mình ẻo lả.”


Colin là tên Tiếng Anh của Chu Dật sao? Tôi bỗng nhớ tới đêm hôm đó, vì vậy hỏi hắn: “Vậy cậu và thầy ấy có quan hệ gì thế?”


‘Cục cưng’ chớp chớp mắt, nói: “Tôi tên là Lâm Phù, cũng là học sinh trường Nhất Trung. Nhưng mà quan hệ của tôi và anh ấy là gì, chờ khi nào tâm tình của tôi tốt hơn sẽ nói cho cậu nghe.”


Lại còn bày đặt giấu giấu diếm diếm nữa, quan hệ giữa cậu và anh ta chắc rất thâm sâu nhỉ?


Tôi buồn bã lắc đầu: “Hay là chúng ta gọi thầy Chu vào lái xe chạy đi. Hình như thầy ấy không giỡn chơi đâu.”


Lâm Phù im lặng, ý bảo tôi nhìn ra bên ngoài xem.


Vừa rồi bị Chu Dật ném vào ghế tay lái, tôi dựa vào vô lăng, cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài.


Mặt mày Chu Dật lạnh tanh, hùng hồn cởi áo khoác ra, liếc nhẹ những cơ bắp đang cuồn cuộn một cái, sự khinh thường tỏ rõ trên mặt.


Tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ cười điên cuồng như phát rồ, rồi vung dao hướng về phía Chu Dật đâm tới.


Chu Dật không tránh né, mà ngược lại chào đón đòn tấn công. Sau đó… sau đó, nhấc chân lên đá một cú nhanh gọn, con dao của tên đại ca ‘Sát Mã Đặc’ và cả người hắn ngã lăn quay ra đất.


Những tên đồng bọn đồng loạt xông lên bao vây, tấn công.


Tôi ở trong xe thấy cái hành động ‘chó hùa’ của bọn chúng mà chán ngấy. Bọn tép riu này nhìn thấy đại ca mình bị đá nằm lăn ra đất, thì muốn nhào lên đánh trút giận, nhưng sức lực lại quá yếu, không bằng một nửa của thầy Chu. Chưa đến năm phút sau, cả đám đã bị dần cho một trận kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng h


Lúc cả đám bọn chúng ngã xuống, tôi cuối cùng cũng đã thấy được chỉ cần một mình – Chu Dật thôi cũng đã đủ san bằng tất cả.


Oh no…


Khi anh ta cởi áo khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc chiếc áo T-shirt mỏng manh. Bởi vì vừa rồi vận động quá mạnh mà vạt áo đã bị người khác kéo lên từ lúc nào không biết…


Cho nên tôi đã nhìn thấy… cơ bụng sáu múi cường tráng của thầy làm cho người ta phun máu mũi…


Thầy Chu à, em lại một lần nữa xuyên tạc thầy rồi. Trông thầy thế kia, làm sao mà ẻo lả được?


Ngay từ đầu thầy đã là đồ quý hiếm, không nên hạ mình xông lên đánh bọn chúng. Lúc bọn chúng nói thầy ẻo lả, thầy chỉ việc đem quần áo cởi sạch cho bọn chúng thấy cái dáng người đáng kiêu hãnh của thầy, thế là xong!


Cứ như vậy, thầy không mất sức mà toàn thắng.


Cuối cùng tôi cũng hoàn thành giấc mơ của An Nhược, thấy được nửa thân trên trần trụi của thầy Chu. Mặc dù anh ta không đổ mồ hôi như mưa, nhưng tôi đã thỏa mãn và kích động ghê lắm rồi!


An Nhược, cậu an tâm đi! Tất cả những hình ảnh bất lương đó, em gái Đản Đản này đã giúp cậu ‘thu nhận’ hết rồi.


Đánh đông dẹp tây một lúc sau, sắc mặt của Chu Dật hơi tái nhợt. Dưới ánh nắng, làn da nhìn thật láng mịn, cứ như người đánh ngã mấy tên lâu la kia không phải là anh ta.


Thấy anh ta không mang thương tích gì đi lại đây, tôi lập tức từ trên ghế lái xe đứng bật dậy, kinh hãi nói: “Thầy ơi! Thầy vất vả rồi, em… em… em lại gây thêm phiền phức cho thầy.”


Giọng của anh ta ngấm ngầm sâu xa: “Chu Đạm Đạm, có vẻ như tôi giúp em hơi nhiều đấy. Em không có gì đền đáp sao?”


Đền đáp á?


“Thầy là thầy mà. Ở trong trường công khai đánh nhau sẽ bị người ta đàm tiếu.” Tôi có lòng tốt nhắc nhở anh ta.


Anh ta phớt lờ liếc tôi một cái, rồi lấy áo khoác mặc vào: “Nơi này là trong trường học


“À, không phải ạ.”


“Bọn họ là học sinh trường Nhất Trung hả?”


“Hình như không phải.”


“Tôi có lòng tốt giúp hai học sinh đánh đuổi đám côn đồ, như vậy có vấn đề ư?”


“Ồ, không… không thành vấn đề.”


Em nói bừa thôi! Chuyện này lại một lần nữa thể hiện bản tính tà ác của tên Chu Dật, và cũng nhắc nhở tôi nhớ kĩ một điều: Trăm ngàn lần đừng chọc giận tên họ Chu này, nếu không muốn bị đá dính vách…


Tôi than thầm khi nhìn tên đại ca nhóm ‘Sát Mã Đặc’ đầu dính đầy kem, đang nằm lăn lộn đau đớn kêu trời trên đất.


Haiz, Amen! Ai bảo các người xui xẻo đụng phải một thầy giáo như vậy làm chi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom