Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thầy ơi em ghét thầy! - Chương 02 phần 01
Chương 2.1
Con ma men Đản Đản
Đinh Trạch đã nói với tôi từ trước, thầy giáo mới họ Chu này là một người chẳng hề đơn giản. Từ ngày đầu tiên biết anh ta đến hôm nay, tôi xem như tự mình đã hiểu được.
Anh ta là một người t trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở đểu cáng.
Tôi thật sự bội phục Đinh Trạch ngay từ đầu đã có thể nhìn thấu con người Chu Dật. Đúng là người tôi thầm mến, con mắt cũng khác những người.
Tôi nghĩ dù mình có thật sự mang bệnh tim, thì cũng cố yêu cầu bác sĩ làm cho tôi chết một cách không đau đớn, chứ đừng giao tôi vào tay Chu Dật.
Buổi chiều, thời tiết bỗng sáng sủa hẳn lên. Mùa thu ở thành phố A lạnh lẽo ít có ánh nắng ấm áp. Khí hậu tuyệt vời như vậy mà chúng tôi phải ngồi ì trong lớp cắm cúi học tập, điều này càng khiến tôi chán nản hơn. Tôi rủ hai bạn thân của mình là An Nhược và Lăng Linh lén lút trốn học chạy đến khu phố mua bán phía sau trường đi dạo. Tất nhiên nó nhằm mục đích tăng thêm màu sắc sinh động cho năm cuối cấp.
Lăng Linh rũ mắt xuống, nói: “Quên đi! Nếu bị bắt lại, mẹ mình sẽ lột da mình mất.”
An Nhược che miệng cười không dứt, còn tôi vỗ nhẹ lên vai bạn nhỏ Lăng Linh trấn an: “Chủ nhiện lớp chúng ta là Chu Dật, chẳng phải cậu yêu anh ta nhất sao? Được ở một mình cùng anh ta là niềm mơ ước thiết tha nhất của cậu mà.”
Mắt cô nàng sáng lên: “Đúng đúng đúng, hay chúng ta trốn luôn cả buổi tự học đi, ha ha ha ha…”
An Nhược gật đầu dứt khoát: “Cậu đã muốn ở chung một phòng với anh ta như thế, nếu nhỡ bọn mình bị bắt lại thì sẽ đổ hết tội lên đầu cậu nhé. Bảo đảm mỗi ngày cậu sẽ được ăn cơm trưa với anh ta.”
“Mình cóc thèm! Hai người các cậu là cầm thú.”
Chúng tôi vẫn tiếp tục cãi nhau ầm ĩ suốt dọc đường đi cho đến cửa sau. Phố buôn bán này chủ yếu phục vụ cho đám học trò. Bây giờ chỉ có thưa thớt vài người qua lại ngắm nghía. Một bên là dãy bán quần áo lung linh đủ loại màu sắc, một bên tập trung các dãy quán ăn ngon miệng.
Tôi không có khả năng cưỡng lại những dãy hàng vặt ở đây. Nào là lẩu cay, khoai tây chiên, sủi cảo, cơm chiên... đều là những món ăn mà tôi yêu thích nhất.
Trong lúc tôi thèm nhỏ dãi, thì An Nhược nhịn không nổi đã kéo tôi và Lăng Linh vào quán bán cánh gà nướng thoa mật: “Mẹ ơi, mình nằm mơ cũng đều mơ thấy hương vị này.” An Nhược khịt khịt mũi hít một hơi thật sâu.
Ông chủ quán nhiệt tình nướng cho chúng tôi một vỉ miễn phí, An Nhược dẹp luôn hình tượng, lao vào ăn như hổ đói: “Wow, ngon quá, các cậu ăn nhanh đi. Ăn xong món này, chúng ta đi ăn sủi cảo.”
[o_o] Đúng là ‘thần ăn’.
Tôi rút ra một chân gà từ vỉ nướng, miễn cưỡng gặm nhấm, hương vị không tồi, nhưng vẫn thua cách cha tôi làm. Tôi thầm nghĩ, đến một ngày nào đó cho hai cô nàng này nếm thử tay nghề của cha, bảo đảm bọn họ sẽ nhớ mãi không quên. Sau đó tôi sẽ uy hiếp họ, nếu không ngoan ngoãn lấy lòng tôi, thì đừng mong được thưởng thức, ha ha ha...
Lăng Linh vừa ăn vừa mở to mắt nhìn về sau lưng tôi: “Các cậu mau nhìn kìa.”
Tôi và An Nhược cùng quay đầu, thấy một người đẹp quyến rũ đi lướt qua cửa hàng. Mái tóc xoăn dày thả tự nhiên, vóc người thon thả làm người ta muốn ngoái đầu nhìn hoài.
An Nhược nuốt nước miếng xuống cổ họng: “Là giáo viên hay là học sinh nhỉ? Đẹp
Tôi không để ý đến lời cô nàng, cứ có cảm giác cô gái kia giống người phụ nữ đi đến cùng Lâm Phù và Chu Dật bên ngoài hội đồng tính ‘Hủy’. Đáng tiếc, tôi chỉ nhìn thấy một bên mặt.
Ăn xong cái chân gà, cho dù thần ăn An Nhược cũng không thể ăn thêm một bát sủi cảo. Thế nên cô nàng và Lăng Linh phớt lờ luôn tôi, bàn bạc tìm nơi chụp ảnh.
Tôi âm thầm tức ói ra máu. Mấy cái ý tưởng phiền chán này tôi đã cùng hai vị ‘nữ thần’ chơi đùa từ thời còn học cấp hai. Thật chẳng ngờ bây giờ học cấp ba, mà Nhược Nhược và Linh Linh vẫn còn giữ được tâm hồn trong trắng không tì vết như thế. Tôi khoái chí, không muốn làm họ mất hứng, chỉ vào một quán nước bên cạnh.
“Hai cậu cứ đi đi, mình ăn no quá, sợ chụp ảnh sẽ dọa mọi người.”
Bọn họ hung hăng nhục nhã tôi tráo trở. Sau đó, tuyệt tình nghênh nganh bỏ đi, tôi buồn bực đến nghẹn họng.
Vốn nghĩ cả nhóm sẽ đi uống nước dừa, ai dè chỉ còn mình tôi ôm cục tức đi uống một mình, đau lòng mà uống.
“Này…” Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Thật bất lịch sự, không biết gọi chủ quán à?
“Này!” Hắn vẫn gọi.
Tôi tiếp tục uống nước dừa.
“Này, cái người tóc tai bù xù, mặc áo kẻ xọc kia.”
Tôi cúi đầu liếc qua chiếc áo caro của mình, lại nhìn mái tóc rũ xuống, im lặng ba giây, quay đầu lại.
Một khuôn mặt non choẹt hồng hào như búp bê, với mái tóc mềm mại rũ trên trán, ánh mắt u buồn nhìn tôi chằm chằm. Cái dáng vẻ èo uột ấy, còn ai ngoài Lâm Phù.
“Tên tôi là Chu Đạm Đạm đấy.” Đừng có gọi bằng ‘này’.
Hắn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Chậc chậc, nhìn xem hai má đau thương, sóng mắt u sầu kia đi, bạn hãy nói thử khuôn mặt đẹp chói chang hơn mặt trời này đang rầu rĩ chuyện gì đây? Còn gì thú vị hơn việc trốn học nữa
Tôi tiến lên như một người chị em tri kỷ hỏi han: “Chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đây giận dỗi một mình?”
Hắn bĩu môi: “Chuyện tình yêu, cậu hiểu quái gì.”
Hừm! Sao tôi lại không hiểu chứ?
“Tốt xấu gì chị đây cũng đã cứu cái mạng nhỏ của cậu một lần rồi. Nhớ ngày đó chúng ta đồng cam cộng khổ, kề vai sát cánh chiến đấu đánh lui bọn lưu manh kia không? Đó là hình ảnh cảm động chết đi được!”
Hắn xì một tiếng rõ dài: “Nếu không có Chu Dật tới cứu kịp thời, thì e rằng tôi và cậu vẫn đang nằm trong bệnh viện dưỡng thương đó.”
Ơ… Tôi khinh thường vỗ xuống bàn: “Nếu cậu không yêu đơn phương, thích thầm lặng, thì là cãi nhau với người yêu… Nói xem, cậu nằm trong vế nào hả?”
Hắn lắc đầu, lẩm bẩm: “Khó nói lắm.”
“Có gì mà khó nói chứ? Tôi nói nhỏ cho cậu biết, ba cái vụ yêu đơn phương hay thích thầm lặng tôi đều có kinh nghiệm thực tế. Hãy tin tưởng khả năng của chị đây.”
Khuôn mặt Lâm Phù chợt đỏ bừng. Mẹ nó! So với tiểu thụ trong tranh biếm họa còn yếu ớt hơn. Hắn cúi đầu nuốt nước bọt xuống cổ họng, nói: “Tôi thích một anh chàng ngồi cùng bàn.”
“Dễ ợt… Cậu ta thẳng hay cong?” [15]
[15] Cong và thẳng: một cụm từ dùng phân biệt giữa các anh chàng đồng tính và người thường. Thẳng: chỉ thích nữ. Cong: thích nam.
A Phù ‘Lâm Đại Ngọc’ [16] đưa mắt quét qua: “Hôm nay cậu ta có bạn gái rồi.”
[16] Lâm Đại Ngọc: một nhân vật nữ xinh đẹp và rất yếu đuối trong Hồng Lâu Mộng. Ở đây ý chỉ A Phù vừa yếu ớt vừa xinh đẹp.
Tôi run rẩy một chút, rồi lấy lại bình tĩnh.
“Với tình hình này, cậu cần có bạn bè giúp đỡ, hiểu không?”
Hắn lắc đầu, bất lực nói: “Ở trong trường, tôi không có bạn bè.”
Oh no! Thời buổi giờ, chẳng lẽ đồng tính luyến ái còn bị kì thị sao?
Vẻ mặt hắn ẩn chứa những nổi đau thương khổ sở, trông như một chú thỏ trắng nhỏ cần một bà vú chăm sóc. Mà tôi – Chu Đạm Đạm! Quyết định đảm nhiệm chức vụ bà vú nuôi đó.
“Vui vẻ lên nào, tôi sẽ giúp cậu!”
“Ơ? Vì sao?”
Tôi hùng dũng, oai vệ, hiên ngang hất cằm lên, nói: “Không vì sao cả! Thầy cô giáo đều dạy, chúng ta cần phải làm một sứ giả công lý, luôn trân trọng từng cành cây, ngọn cỏ quanh mình.”
Chủ quán đang ngủ gật bên cạnh giật mình té luôn xuống ghế, đang cố sức leo lên. Vẻ mặt đồng chí A Phù khinh bỉ và im lặng…
Tôi bối rối, xẩu hổ nheo mắt lại, thẳng thắn nói: “Cậu và Chu Dật hình như thân thiết nhỉ? Tôi muốn biết thông tin về thầy ấy.”
Hắn im re, xem thường liếc xéo tôi một cái: “Đã thỏa thuận xong rồi nhé. Bây giờ tôi còn có việc, hết giờ tự học tôi sẽ đến tìm cậu. Mang cậu đến một nơi rất đẹp.”
Tiểu thụ chính là tiểu thụ, chỉ nghĩ một biện pháp thôi mà cũng tìm một nơi hữu tình.
Trong giờ tự học, ai cũng đều tỏ vẻ chăm chỉ. Cả phòng đông nghìn nghịt người, bị cả đống bài vở, sách giáo khoa đè nặng, thậm chí hít thở cũng trở nên khó khăn. Đây là phương pháp giáo dục của Trung Quốc, tôi giả vờ thở dài như kiểu một thi sĩ.
Bỗng nhiên có một ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng lại đây. Có nhắm chặt mắt, tôi cũng đoán được nó đến từ Chu Dật, trong đôi mắt phượng hẹp dài ấy nhá lên vẻ cảnh cáo: Nhanh – làm – bài – tập – đi, nếu không lại ra đứng hành lang hóng mát.
Tôi vững như Thái Sơn, tùy ý lấy ra một quyển sách, vừa đọc vừa cưỡi ngựa xem hoa, trong lòng nhịn không được cười thầm. Một lát nữa tan học, tôi sẽ moi thông tin bí mật của ông từ A Phù, sẽ kéo cái bộ mặt giả tạo của ông xuống, khiến ông thân bại danh liệt, ha ha ha...
Có thể do tôi cười rất điên cuồng, nên An Nhược khẽ huých tôi một cái.
Tôi như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thật vất vả chịu đựng đến giây phút cuối cùng. Tiếng chuông thứ nhất vừa vang lên, tôi chẳng cầm theo thứ gì, chạy thật nhanh ra khỏi phòng học. A Phù đã đứng chờ tôi ở cửa.
“Nơi nào đẹp thế?” Tôi hỏi hắn.
Hắn chớp chớp mắt, chỉ lên trên sân thượng của phòng học đối diện, trên đó có rất ít người leo lên. Xung quang là lan can, buổi tối ngọn đèn trường quét qua lại, làm bức tường sáng nhấp nháy như đèn huỳnh quang. Đây là nơi cao nhất trong trường.
A Phù vừa đi vừa nói: “Trên đó cậu có thể ngắm sao, hơn nữa rất gần. Tuy nhiên hơi lạnh một chút.”
Hắn quay đầu lại: “Cậu có sợ lạnh không?”
Tôi kiên cường lắc đầu.
Trong lòng âm thầm rơi nước mắt. Má ơi, tôi sợ nhất là lạnh đó! Nhưng vì bí mật của Chu Dật, tôi phải liều cái mạng già này!
Học sinh toàn trường đều đi ra ngoài, chỉ còn hai chúng tôi đi lên trên. Vừa đẩy cánh cửa sắt ra, đã cảm thấy ngay được bầu không khí hết sức trong lành.
Tôi giơ ngón tay cái ra khen ngợi hắn. Nơi này thật đẹp, có thể quan sát toàn bộ khuôn viên trường, có thể thấy những ánh đèn xa xa của thành phố, và có cảm giác như quân vương đứng trên thiên hạ.
A Phù thuần thục trèo lên thành lan can, ngồi lên nơi cao nhất của sân thượng, hai chân thả xuống dưới. Hắn quay đầu nhìn tôi, vỗ vào vị trí bên cạnh:
“Lại đây đi.”
Tôi sợ tới mức hai chân đều run rẩy, cao như vậy… Tôi chưa đi bệnh viện khám xem mình có bị bệnh sợ độ cao hay không.
Hắn cười nhạo: “Cậu lại đây đi, phía dưới không phải mặt đất đâu, có mái hiên bảo vệ.”
Tôi nghe vậy, yên tâm đi qua.
Ngồi ở ‘bậc thang như bay trên không’, cảm giác rất kỳ diệu. Nó như cả người đều đang phiêu trong gió, thấy được mây bay gió thoảng, sao sáng đầy trời, ngửi được dư vị ban đêm phả vào mặt mang theo mùi hương dìu dịu.
Tôi thư giãn toàn thân.
A Phù hơi xoay người, bất ngờ lấy ra một túi nhựa… Hóa ra bên trong toàn là bia.
Thằng nhóc này, thật sự đã bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng rồi. Tôi quyết định đánh nhanh, thắng nhanh hỏi: “Cậu ta tên gì thế?”
“Đới Việt.”
“Là người ra sao?”
“Thích bóng đá, thành tích học tập tốt, khi cười tươi lên rất đẹp.”
Hóa ra là một tên con trai thích chơi thể thao dưới ánh nắng mặt trời.
“Nếu cậu thật sự muốn bẻ cong cậu ta, việc trước tiên là phải làm cho cậu ta bỏ bạn gái đi.”
A Phù nghe xong không nói gì, hắn im lặng thật lâu, rồi thở dài: “Thật ra trong giờ tự học, tôi đã nhìn cậu ấy thật lâu, suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng quyết định từ bỏ. Dường như cậu ấy rất yêu bạn gái của mình.”
Tôi lắc đầu: “Tình bạn – lùi một bước trời cao biển rộng. Tình yêu – lùi một bước mất cả trái tim. Nếu cậu thật sự thích cậu ta, thì đừng buông tay.”
A Phù mờ mịt quay đầu, miệng thì thầm: “Tình yêu – lùi một bước mất cả trái tim…”
Sau đó A Phù như chìm sâu vào suy tư, không biết đang nghĩ điều gì.
Đột nhiên hắn cầm lon bia bên cạnh, bật nắp, đưa cho tôi một lon: “Cụng ly nào, chúng ta cùng nhau uống đi, thật chán quá! Con mẹ nó, học cấp ba phiền phức chết được.”
“Ha ha…” Tôi bị cái kiểu nhíu mày, hét to của hắn làm cho bật cười, nhịn không được uống một hớp bia thật lớn.
“Lớp mười hai biến đi, chúng ta cần tự do!”
“Ha ha ha…”
Hắn cười thật vui vẻ: “Bây giờ cậu có hy vọng gì?”
“Bây giờ à?”
“Ừ.”
“Cậu thì sao? Có hy vọng gì?” Tôi hỏi lại hắn.
“Có thể làm những chuyện mình muốn, còn cậu?”
Gió luồn vào gây ngứa cổ họng tôi, vì thế tôi cầm lon bia lên tu một hơi, rồi nói: “Bây giờ tôi hy vọng có thể thoải mái s dụng tiền trong ví của mình. Sau đó, lấy tờ một trăm tệ ra, nhấn ‘Ctrl+C’, tiếp theo không ngừng ấn ‘Ctrl+V’.” [17]
[17] Tổ hợp phím: Ctrl+C là copy, Ctrl+V là paste, ý Đản Đản là nhân ra thật nhiều, thật nhiều tiền.
“Ha ha ha.” Hắn cười nghiêng ngả.
“Cậu thật thú vị, Chu Đạm Đạm.”
“Ha ha ha…”
Bỗng dưng hắn chuyển đề tài: “Cậu rất ghét Chu Dật à?”
“Bình thường thôi, không ghét lắm. Tôi chỉ cảm thấy anh ta không giống một giáo viên.”
A Phù khẽ cười một tiếng: “Chính xác anh ấy không phải là thầy giáo, làm gì có giáo viên nào mà gia thế như vậy chứ?”
“Sao cơ?” Tôi nghe không rõ lắm.
“Không có gì, thật ra tôi với anh ấy chẳng có quan hệ gì cả. Chị gái tôi theo đuổi anh ấy, và hai nhà lại quen biết nhau nên thân thiết thôi.”
Ồ, thì ra là vậy!
“Nào, cụng ly, cậu là người bạn đầu tiên của tôi!”
Tôi và hắn ngửa đầu uống cạn, rồi tự khui cho mình thêm một lon.
“Chu Đạm Đạm, tôi có nghe qua về cậu. Nghe nói khi vào năm thứ nhất, cậu học đứng đầu toàn trường.”
Tôi thiếu điều chết vì sặc: “Làm hảo hán không nhắc chuyện quá khứ.”
Hơn nữa, bây giờ có lẽ tôi đứng đầu từ dưới lên.
Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ uống bia.
Trong lòng tôi bỗng dưng buồn bã nhìn lên bầu trời đầy sao, không biết ngôi sao nào là mẹ?
Từng lon bia được rót vào miệng chúng tôi. Cũng không biết từ khi nào, ánh mắt mình trở nên mơ hồ, ngồi cũng không vững nữa. Tôi hết nghiêng sang trái, rồi lắc sang phải, A Phù ở bên cạnh cũng đã ngà ngà say.
Sau gáy tôi nóng ran, mặt mày và toàn thân đều nóng như bốc cháy. A Phù bên cạnh đang nghe điện thoại. Tôi liếc thoáng qua, trong mông lung hư ảo, tôi thấy hắn thật vui sướng. Hình như điện thoại vừa gọi đến là của tên họ Đới kia.
Lúc hắn nghe điện thoại, tôi chẳng có việc gì làm, chán nản đưa bia lên miệng uống tiếp. Cả người bay bổng, hoàn toàn mất cảm giác, tôi ngửa mặt lên trời hét thật lớn tiếng.
A Phù bị tôi làm cho sợ khiếp vía, liên tục lảm nhảm nói tôi tửu lương kém cỏi, hỏi tôi đã uống hết bao nhiêu lon rồi?
Một lát sau, hình như lại nghe thấy tên họ Đới kia tìm hắn. Toàn thân tôi mềm nhũn, ngã lăn ra đất, nhưng ý thức còn một chút tỉnh táo: “Cậu ta tìm à? Cậu phải đi thôi~~ Ngày tươi sáng, cảnh tốt tươi đã tới~~”
“Cậu như vậy mà bảo tôi đi thế nào được?” Hắn kéo tôi từ mặt đất đứng lên, tôi lại ngã xuống lần nữa.
“Đợi chút, tôi gọi điện thoại.”
Hắn mặc kệ tôi nghiêng ngả, không biết gọi điện cho ai, nói liên tục ồn ào. Tôi đau đầu quá, mất kiên nhẫn, nói: “Cậu đang làm gì thế?”
Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh, cho đến khi cánh cửa sắt phía sau tôi mở ra, A Phù mới rời đi.
Một cánh tay thật mạnh mẽ bế lấy tôi đứng lên, từ người đó tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ hấp dẫn.
“Chu Đạm Đạm, đến chừng nào em mới có thể làm thầy bớt lo lắng?”
Giọng nói lạnh lẽo nhưng vòng tay vô cùng ấm áp, tôi nhắm mắt, cuộn tròn người lại. Trên sân thượng hôm nay rất lạnh, tôi càng rúc sâu vào lòng anh ta hơn, nhưng vẫn còn lạnh quá. Vì thế, tôi vươn đôi tay ra, ôm lấy cổ anh ta.
Con ma men Đản Đản
Đinh Trạch đã nói với tôi từ trước, thầy giáo mới họ Chu này là một người chẳng hề đơn giản. Từ ngày đầu tiên biết anh ta đến hôm nay, tôi xem như tự mình đã hiểu được.
Anh ta là một người t trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân đều tản ra hơi thở đểu cáng.
Tôi thật sự bội phục Đinh Trạch ngay từ đầu đã có thể nhìn thấu con người Chu Dật. Đúng là người tôi thầm mến, con mắt cũng khác những người.
Tôi nghĩ dù mình có thật sự mang bệnh tim, thì cũng cố yêu cầu bác sĩ làm cho tôi chết một cách không đau đớn, chứ đừng giao tôi vào tay Chu Dật.
Buổi chiều, thời tiết bỗng sáng sủa hẳn lên. Mùa thu ở thành phố A lạnh lẽo ít có ánh nắng ấm áp. Khí hậu tuyệt vời như vậy mà chúng tôi phải ngồi ì trong lớp cắm cúi học tập, điều này càng khiến tôi chán nản hơn. Tôi rủ hai bạn thân của mình là An Nhược và Lăng Linh lén lút trốn học chạy đến khu phố mua bán phía sau trường đi dạo. Tất nhiên nó nhằm mục đích tăng thêm màu sắc sinh động cho năm cuối cấp.
Lăng Linh rũ mắt xuống, nói: “Quên đi! Nếu bị bắt lại, mẹ mình sẽ lột da mình mất.”
An Nhược che miệng cười không dứt, còn tôi vỗ nhẹ lên vai bạn nhỏ Lăng Linh trấn an: “Chủ nhiện lớp chúng ta là Chu Dật, chẳng phải cậu yêu anh ta nhất sao? Được ở một mình cùng anh ta là niềm mơ ước thiết tha nhất của cậu mà.”
Mắt cô nàng sáng lên: “Đúng đúng đúng, hay chúng ta trốn luôn cả buổi tự học đi, ha ha ha ha…”
An Nhược gật đầu dứt khoát: “Cậu đã muốn ở chung một phòng với anh ta như thế, nếu nhỡ bọn mình bị bắt lại thì sẽ đổ hết tội lên đầu cậu nhé. Bảo đảm mỗi ngày cậu sẽ được ăn cơm trưa với anh ta.”
“Mình cóc thèm! Hai người các cậu là cầm thú.”
Chúng tôi vẫn tiếp tục cãi nhau ầm ĩ suốt dọc đường đi cho đến cửa sau. Phố buôn bán này chủ yếu phục vụ cho đám học trò. Bây giờ chỉ có thưa thớt vài người qua lại ngắm nghía. Một bên là dãy bán quần áo lung linh đủ loại màu sắc, một bên tập trung các dãy quán ăn ngon miệng.
Tôi không có khả năng cưỡng lại những dãy hàng vặt ở đây. Nào là lẩu cay, khoai tây chiên, sủi cảo, cơm chiên... đều là những món ăn mà tôi yêu thích nhất.
Trong lúc tôi thèm nhỏ dãi, thì An Nhược nhịn không nổi đã kéo tôi và Lăng Linh vào quán bán cánh gà nướng thoa mật: “Mẹ ơi, mình nằm mơ cũng đều mơ thấy hương vị này.” An Nhược khịt khịt mũi hít một hơi thật sâu.
Ông chủ quán nhiệt tình nướng cho chúng tôi một vỉ miễn phí, An Nhược dẹp luôn hình tượng, lao vào ăn như hổ đói: “Wow, ngon quá, các cậu ăn nhanh đi. Ăn xong món này, chúng ta đi ăn sủi cảo.”
[o_o] Đúng là ‘thần ăn’.
Tôi rút ra một chân gà từ vỉ nướng, miễn cưỡng gặm nhấm, hương vị không tồi, nhưng vẫn thua cách cha tôi làm. Tôi thầm nghĩ, đến một ngày nào đó cho hai cô nàng này nếm thử tay nghề của cha, bảo đảm bọn họ sẽ nhớ mãi không quên. Sau đó tôi sẽ uy hiếp họ, nếu không ngoan ngoãn lấy lòng tôi, thì đừng mong được thưởng thức, ha ha ha...
Lăng Linh vừa ăn vừa mở to mắt nhìn về sau lưng tôi: “Các cậu mau nhìn kìa.”
Tôi và An Nhược cùng quay đầu, thấy một người đẹp quyến rũ đi lướt qua cửa hàng. Mái tóc xoăn dày thả tự nhiên, vóc người thon thả làm người ta muốn ngoái đầu nhìn hoài.
An Nhược nuốt nước miếng xuống cổ họng: “Là giáo viên hay là học sinh nhỉ? Đẹp
Tôi không để ý đến lời cô nàng, cứ có cảm giác cô gái kia giống người phụ nữ đi đến cùng Lâm Phù và Chu Dật bên ngoài hội đồng tính ‘Hủy’. Đáng tiếc, tôi chỉ nhìn thấy một bên mặt.
Ăn xong cái chân gà, cho dù thần ăn An Nhược cũng không thể ăn thêm một bát sủi cảo. Thế nên cô nàng và Lăng Linh phớt lờ luôn tôi, bàn bạc tìm nơi chụp ảnh.
Tôi âm thầm tức ói ra máu. Mấy cái ý tưởng phiền chán này tôi đã cùng hai vị ‘nữ thần’ chơi đùa từ thời còn học cấp hai. Thật chẳng ngờ bây giờ học cấp ba, mà Nhược Nhược và Linh Linh vẫn còn giữ được tâm hồn trong trắng không tì vết như thế. Tôi khoái chí, không muốn làm họ mất hứng, chỉ vào một quán nước bên cạnh.
“Hai cậu cứ đi đi, mình ăn no quá, sợ chụp ảnh sẽ dọa mọi người.”
Bọn họ hung hăng nhục nhã tôi tráo trở. Sau đó, tuyệt tình nghênh nganh bỏ đi, tôi buồn bực đến nghẹn họng.
Vốn nghĩ cả nhóm sẽ đi uống nước dừa, ai dè chỉ còn mình tôi ôm cục tức đi uống một mình, đau lòng mà uống.
“Này…” Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Thật bất lịch sự, không biết gọi chủ quán à?
“Này!” Hắn vẫn gọi.
Tôi tiếp tục uống nước dừa.
“Này, cái người tóc tai bù xù, mặc áo kẻ xọc kia.”
Tôi cúi đầu liếc qua chiếc áo caro của mình, lại nhìn mái tóc rũ xuống, im lặng ba giây, quay đầu lại.
Một khuôn mặt non choẹt hồng hào như búp bê, với mái tóc mềm mại rũ trên trán, ánh mắt u buồn nhìn tôi chằm chằm. Cái dáng vẻ èo uột ấy, còn ai ngoài Lâm Phù.
“Tên tôi là Chu Đạm Đạm đấy.” Đừng có gọi bằng ‘này’.
Hắn gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Chậc chậc, nhìn xem hai má đau thương, sóng mắt u sầu kia đi, bạn hãy nói thử khuôn mặt đẹp chói chang hơn mặt trời này đang rầu rĩ chuyện gì đây? Còn gì thú vị hơn việc trốn học nữa
Tôi tiến lên như một người chị em tri kỷ hỏi han: “Chuyện gì vậy? Sao cậu lại ở đây giận dỗi một mình?”
Hắn bĩu môi: “Chuyện tình yêu, cậu hiểu quái gì.”
Hừm! Sao tôi lại không hiểu chứ?
“Tốt xấu gì chị đây cũng đã cứu cái mạng nhỏ của cậu một lần rồi. Nhớ ngày đó chúng ta đồng cam cộng khổ, kề vai sát cánh chiến đấu đánh lui bọn lưu manh kia không? Đó là hình ảnh cảm động chết đi được!”
Hắn xì một tiếng rõ dài: “Nếu không có Chu Dật tới cứu kịp thời, thì e rằng tôi và cậu vẫn đang nằm trong bệnh viện dưỡng thương đó.”
Ơ… Tôi khinh thường vỗ xuống bàn: “Nếu cậu không yêu đơn phương, thích thầm lặng, thì là cãi nhau với người yêu… Nói xem, cậu nằm trong vế nào hả?”
Hắn lắc đầu, lẩm bẩm: “Khó nói lắm.”
“Có gì mà khó nói chứ? Tôi nói nhỏ cho cậu biết, ba cái vụ yêu đơn phương hay thích thầm lặng tôi đều có kinh nghiệm thực tế. Hãy tin tưởng khả năng của chị đây.”
Khuôn mặt Lâm Phù chợt đỏ bừng. Mẹ nó! So với tiểu thụ trong tranh biếm họa còn yếu ớt hơn. Hắn cúi đầu nuốt nước bọt xuống cổ họng, nói: “Tôi thích một anh chàng ngồi cùng bàn.”
“Dễ ợt… Cậu ta thẳng hay cong?” [15]
[15] Cong và thẳng: một cụm từ dùng phân biệt giữa các anh chàng đồng tính và người thường. Thẳng: chỉ thích nữ. Cong: thích nam.
A Phù ‘Lâm Đại Ngọc’ [16] đưa mắt quét qua: “Hôm nay cậu ta có bạn gái rồi.”
[16] Lâm Đại Ngọc: một nhân vật nữ xinh đẹp và rất yếu đuối trong Hồng Lâu Mộng. Ở đây ý chỉ A Phù vừa yếu ớt vừa xinh đẹp.
Tôi run rẩy một chút, rồi lấy lại bình tĩnh.
“Với tình hình này, cậu cần có bạn bè giúp đỡ, hiểu không?”
Hắn lắc đầu, bất lực nói: “Ở trong trường, tôi không có bạn bè.”
Oh no! Thời buổi giờ, chẳng lẽ đồng tính luyến ái còn bị kì thị sao?
Vẻ mặt hắn ẩn chứa những nổi đau thương khổ sở, trông như một chú thỏ trắng nhỏ cần một bà vú chăm sóc. Mà tôi – Chu Đạm Đạm! Quyết định đảm nhiệm chức vụ bà vú nuôi đó.
“Vui vẻ lên nào, tôi sẽ giúp cậu!”
“Ơ? Vì sao?”
Tôi hùng dũng, oai vệ, hiên ngang hất cằm lên, nói: “Không vì sao cả! Thầy cô giáo đều dạy, chúng ta cần phải làm một sứ giả công lý, luôn trân trọng từng cành cây, ngọn cỏ quanh mình.”
Chủ quán đang ngủ gật bên cạnh giật mình té luôn xuống ghế, đang cố sức leo lên. Vẻ mặt đồng chí A Phù khinh bỉ và im lặng…
Tôi bối rối, xẩu hổ nheo mắt lại, thẳng thắn nói: “Cậu và Chu Dật hình như thân thiết nhỉ? Tôi muốn biết thông tin về thầy ấy.”
Hắn im re, xem thường liếc xéo tôi một cái: “Đã thỏa thuận xong rồi nhé. Bây giờ tôi còn có việc, hết giờ tự học tôi sẽ đến tìm cậu. Mang cậu đến một nơi rất đẹp.”
Tiểu thụ chính là tiểu thụ, chỉ nghĩ một biện pháp thôi mà cũng tìm một nơi hữu tình.
Trong giờ tự học, ai cũng đều tỏ vẻ chăm chỉ. Cả phòng đông nghìn nghịt người, bị cả đống bài vở, sách giáo khoa đè nặng, thậm chí hít thở cũng trở nên khó khăn. Đây là phương pháp giáo dục của Trung Quốc, tôi giả vờ thở dài như kiểu một thi sĩ.
Bỗng nhiên có một ánh mắt sắc lạnh bắn thẳng lại đây. Có nhắm chặt mắt, tôi cũng đoán được nó đến từ Chu Dật, trong đôi mắt phượng hẹp dài ấy nhá lên vẻ cảnh cáo: Nhanh – làm – bài – tập – đi, nếu không lại ra đứng hành lang hóng mát.
Tôi vững như Thái Sơn, tùy ý lấy ra một quyển sách, vừa đọc vừa cưỡi ngựa xem hoa, trong lòng nhịn không được cười thầm. Một lát nữa tan học, tôi sẽ moi thông tin bí mật của ông từ A Phù, sẽ kéo cái bộ mặt giả tạo của ông xuống, khiến ông thân bại danh liệt, ha ha ha...
Có thể do tôi cười rất điên cuồng, nên An Nhược khẽ huých tôi một cái.
Tôi như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thật vất vả chịu đựng đến giây phút cuối cùng. Tiếng chuông thứ nhất vừa vang lên, tôi chẳng cầm theo thứ gì, chạy thật nhanh ra khỏi phòng học. A Phù đã đứng chờ tôi ở cửa.
“Nơi nào đẹp thế?” Tôi hỏi hắn.
Hắn chớp chớp mắt, chỉ lên trên sân thượng của phòng học đối diện, trên đó có rất ít người leo lên. Xung quang là lan can, buổi tối ngọn đèn trường quét qua lại, làm bức tường sáng nhấp nháy như đèn huỳnh quang. Đây là nơi cao nhất trong trường.
A Phù vừa đi vừa nói: “Trên đó cậu có thể ngắm sao, hơn nữa rất gần. Tuy nhiên hơi lạnh một chút.”
Hắn quay đầu lại: “Cậu có sợ lạnh không?”
Tôi kiên cường lắc đầu.
Trong lòng âm thầm rơi nước mắt. Má ơi, tôi sợ nhất là lạnh đó! Nhưng vì bí mật của Chu Dật, tôi phải liều cái mạng già này!
Học sinh toàn trường đều đi ra ngoài, chỉ còn hai chúng tôi đi lên trên. Vừa đẩy cánh cửa sắt ra, đã cảm thấy ngay được bầu không khí hết sức trong lành.
Tôi giơ ngón tay cái ra khen ngợi hắn. Nơi này thật đẹp, có thể quan sát toàn bộ khuôn viên trường, có thể thấy những ánh đèn xa xa của thành phố, và có cảm giác như quân vương đứng trên thiên hạ.
A Phù thuần thục trèo lên thành lan can, ngồi lên nơi cao nhất của sân thượng, hai chân thả xuống dưới. Hắn quay đầu nhìn tôi, vỗ vào vị trí bên cạnh:
“Lại đây đi.”
Tôi sợ tới mức hai chân đều run rẩy, cao như vậy… Tôi chưa đi bệnh viện khám xem mình có bị bệnh sợ độ cao hay không.
Hắn cười nhạo: “Cậu lại đây đi, phía dưới không phải mặt đất đâu, có mái hiên bảo vệ.”
Tôi nghe vậy, yên tâm đi qua.
Ngồi ở ‘bậc thang như bay trên không’, cảm giác rất kỳ diệu. Nó như cả người đều đang phiêu trong gió, thấy được mây bay gió thoảng, sao sáng đầy trời, ngửi được dư vị ban đêm phả vào mặt mang theo mùi hương dìu dịu.
Tôi thư giãn toàn thân.
A Phù hơi xoay người, bất ngờ lấy ra một túi nhựa… Hóa ra bên trong toàn là bia.
Thằng nhóc này, thật sự đã bị tình yêu làm cho đầu óc choáng váng rồi. Tôi quyết định đánh nhanh, thắng nhanh hỏi: “Cậu ta tên gì thế?”
“Đới Việt.”
“Là người ra sao?”
“Thích bóng đá, thành tích học tập tốt, khi cười tươi lên rất đẹp.”
Hóa ra là một tên con trai thích chơi thể thao dưới ánh nắng mặt trời.
“Nếu cậu thật sự muốn bẻ cong cậu ta, việc trước tiên là phải làm cho cậu ta bỏ bạn gái đi.”
A Phù nghe xong không nói gì, hắn im lặng thật lâu, rồi thở dài: “Thật ra trong giờ tự học, tôi đã nhìn cậu ấy thật lâu, suy nghĩ thật nhiều, cuối cùng quyết định từ bỏ. Dường như cậu ấy rất yêu bạn gái của mình.”
Tôi lắc đầu: “Tình bạn – lùi một bước trời cao biển rộng. Tình yêu – lùi một bước mất cả trái tim. Nếu cậu thật sự thích cậu ta, thì đừng buông tay.”
A Phù mờ mịt quay đầu, miệng thì thầm: “Tình yêu – lùi một bước mất cả trái tim…”
Sau đó A Phù như chìm sâu vào suy tư, không biết đang nghĩ điều gì.
Đột nhiên hắn cầm lon bia bên cạnh, bật nắp, đưa cho tôi một lon: “Cụng ly nào, chúng ta cùng nhau uống đi, thật chán quá! Con mẹ nó, học cấp ba phiền phức chết được.”
“Ha ha…” Tôi bị cái kiểu nhíu mày, hét to của hắn làm cho bật cười, nhịn không được uống một hớp bia thật lớn.
“Lớp mười hai biến đi, chúng ta cần tự do!”
“Ha ha ha…”
Hắn cười thật vui vẻ: “Bây giờ cậu có hy vọng gì?”
“Bây giờ à?”
“Ừ.”
“Cậu thì sao? Có hy vọng gì?” Tôi hỏi lại hắn.
“Có thể làm những chuyện mình muốn, còn cậu?”
Gió luồn vào gây ngứa cổ họng tôi, vì thế tôi cầm lon bia lên tu một hơi, rồi nói: “Bây giờ tôi hy vọng có thể thoải mái s dụng tiền trong ví của mình. Sau đó, lấy tờ một trăm tệ ra, nhấn ‘Ctrl+C’, tiếp theo không ngừng ấn ‘Ctrl+V’.” [17]
[17] Tổ hợp phím: Ctrl+C là copy, Ctrl+V là paste, ý Đản Đản là nhân ra thật nhiều, thật nhiều tiền.
“Ha ha ha.” Hắn cười nghiêng ngả.
“Cậu thật thú vị, Chu Đạm Đạm.”
“Ha ha ha…”
Bỗng dưng hắn chuyển đề tài: “Cậu rất ghét Chu Dật à?”
“Bình thường thôi, không ghét lắm. Tôi chỉ cảm thấy anh ta không giống một giáo viên.”
A Phù khẽ cười một tiếng: “Chính xác anh ấy không phải là thầy giáo, làm gì có giáo viên nào mà gia thế như vậy chứ?”
“Sao cơ?” Tôi nghe không rõ lắm.
“Không có gì, thật ra tôi với anh ấy chẳng có quan hệ gì cả. Chị gái tôi theo đuổi anh ấy, và hai nhà lại quen biết nhau nên thân thiết thôi.”
Ồ, thì ra là vậy!
“Nào, cụng ly, cậu là người bạn đầu tiên của tôi!”
Tôi và hắn ngửa đầu uống cạn, rồi tự khui cho mình thêm một lon.
“Chu Đạm Đạm, tôi có nghe qua về cậu. Nghe nói khi vào năm thứ nhất, cậu học đứng đầu toàn trường.”
Tôi thiếu điều chết vì sặc: “Làm hảo hán không nhắc chuyện quá khứ.”
Hơn nữa, bây giờ có lẽ tôi đứng đầu từ dưới lên.
Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ uống bia.
Trong lòng tôi bỗng dưng buồn bã nhìn lên bầu trời đầy sao, không biết ngôi sao nào là mẹ?
Từng lon bia được rót vào miệng chúng tôi. Cũng không biết từ khi nào, ánh mắt mình trở nên mơ hồ, ngồi cũng không vững nữa. Tôi hết nghiêng sang trái, rồi lắc sang phải, A Phù ở bên cạnh cũng đã ngà ngà say.
Sau gáy tôi nóng ran, mặt mày và toàn thân đều nóng như bốc cháy. A Phù bên cạnh đang nghe điện thoại. Tôi liếc thoáng qua, trong mông lung hư ảo, tôi thấy hắn thật vui sướng. Hình như điện thoại vừa gọi đến là của tên họ Đới kia.
Lúc hắn nghe điện thoại, tôi chẳng có việc gì làm, chán nản đưa bia lên miệng uống tiếp. Cả người bay bổng, hoàn toàn mất cảm giác, tôi ngửa mặt lên trời hét thật lớn tiếng.
A Phù bị tôi làm cho sợ khiếp vía, liên tục lảm nhảm nói tôi tửu lương kém cỏi, hỏi tôi đã uống hết bao nhiêu lon rồi?
Một lát sau, hình như lại nghe thấy tên họ Đới kia tìm hắn. Toàn thân tôi mềm nhũn, ngã lăn ra đất, nhưng ý thức còn một chút tỉnh táo: “Cậu ta tìm à? Cậu phải đi thôi~~ Ngày tươi sáng, cảnh tốt tươi đã tới~~”
“Cậu như vậy mà bảo tôi đi thế nào được?” Hắn kéo tôi từ mặt đất đứng lên, tôi lại ngã xuống lần nữa.
“Đợi chút, tôi gọi điện thoại.”
Hắn mặc kệ tôi nghiêng ngả, không biết gọi điện cho ai, nói liên tục ồn ào. Tôi đau đầu quá, mất kiên nhẫn, nói: “Cậu đang làm gì thế?”
Hắn bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh, cho đến khi cánh cửa sắt phía sau tôi mở ra, A Phù mới rời đi.
Một cánh tay thật mạnh mẽ bế lấy tôi đứng lên, từ người đó tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ hấp dẫn.
“Chu Đạm Đạm, đến chừng nào em mới có thể làm thầy bớt lo lắng?”
Giọng nói lạnh lẽo nhưng vòng tay vô cùng ấm áp, tôi nhắm mắt, cuộn tròn người lại. Trên sân thượng hôm nay rất lạnh, tôi càng rúc sâu vào lòng anh ta hơn, nhưng vẫn còn lạnh quá. Vì thế, tôi vươn đôi tay ra, ôm lấy cổ anh ta.
Bình luận facebook