• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện linh tinh tại hạ (2 Viewers)

  • Chương 4

Ông anh tao rồi cũng lượn, lúc tiễn hắn ra ga hắn bảo thế hệ mày là thế hệ giao thời, cám dỗ chắc chắn còn tăng gấp bội, anh đéo biết mày thế nào nhưng nhất quyết phải học cho bằng được, phải ra trường, phải tốt nghiệp. Còn đâu tuổi trẻ, chơi thì cứ chơi, ko chơi cũng phí hoài tuổi trẻ, nhưng đừng để việc chơi ảnh hưởng đến bố mẹ ở nhà hay con đường học hành của bản thân. Tao hỏi anh học xong thì về hay ở đấy, hắn im lặng mấy giây rồi thở dài kêu ko nói trước được.
Hà Nội trở lại quỹ đạo bình thường như trước Tết, hầu hết doanh nghiệp, công sở, trường học đã hoạt động. Người người đua nhau ra đường trẩy xuân, khoe hương khoe sắc. Phố phường vứt đầy những cành đào, những cây quất trông thì có vẻ lãng phí vì ở quê là bê ra vườn trồng nhưng ở đây làm gì có chỗ mà đặt, chỉ khổ các chị lao công. Thằng Hà Nội kể tết vừa rồi nhà nó đi du lịch trong miền Nam, tao hỏi dở à mà đi du lịch. Nó kêu chẳng đi du lịch thì ở đây chơi với ai, vắng như chùa bà Đanh. Đệt, thế thật, vậy là cái bọn thủ đô nó đã có văn hóa đi du lịch ngày Tết trước nhà quê vài chục năm. Thằng beep mặt mày hớn hở khoe ảnh chụp khi đi du lịch bằng con máy 7610 xịn xò, mẹ kiếp, càng nhìn càng thèm, lúc ấy rất thèm cái điện thoại như thế. Nó bảo kỳ này nó phải cố được học bổng vì cô nó treo thưởng bộ máy tính mới, nghĩ bụng suốt ngày gái gú tu hú như mày có mà học bổng lồn. Y như rằng, học hết tiết 3 cu cậu nhấp nhổm kêu về trước đón bồ vì bồ nó bên kinh tế hôm nay về sớm. Thằng Quảng Trị sau nửa năm ngồi cùng nhau thì tao nghe cũng quen hơn tí và giọng nó cũng nhẹ hơn tí, đại khái có thể hiểu 50% những gì nó nói. Nó hỏi tao Tết thế nào, tao bảo chẳng thế nào, tuổi mình giờ đéo được lì xì nữa, bánh kẹo thì ko ham hố nên cơ bản tết là nhạt, được cái năm nay đậm ở chỗ đã biết uống rượu và mới biết hút thuốc. Thằng cu nói liến thoắng gì nghe đéo rõ, phải hỏi lại vài lần mới hiểu là nó bảo sao giờ mới biết uống rượu, nó biết uống từ năm lớp 10, rủ tao cuối tuần qua phòng trọ nó nhậu. Tao gật gù gật gù cốt để chấm dứt câu chuyện khi giáo viên tiếng Anh bước vào. Chị giáo hơn bọn tao đúng 4 tuổi, tức là chị vừa tốt nghiệp đại học, nhìn chất như nước cất, áo sơ mi, quần jean, mặt xinh, da trắng, cũng là gái thủ đô, dễ tính vl, tiết học của chị luôn là tiết đáng học nhất với lớp đực rựa bọn tao. Tao thì tiếng anh cũng khá khẩm vì ngày trước chăm học, chỉ có điều tiếng anh nhà quê nên phát âm như loằn bù lại ngữ pháp và từ vựng tao chắc vl. Tiếng anh cơ sở cơ bản cũng học giống kiến thức cấp 3 nên với tao ko thành vấn đề gì, do vậy tiết học tiếng anh tao thường chịu khó ngắm hơn là nghe, hoặc ko thì ngủ. Chị giáo dễ tính cũng chả bảo gì. Hôm ấy chị bảo mỗi người hãy tự viết một câu chuyện ngắn bằng tiếng anh rồi đứng lên kể, câu chuyện hay nhất sẽ có thưởng. Tao lúi húi viết mấy dòng câu chuyện mà mới nghe đài FM hôm nọ, đại khái có một anh sinh viên nghèo, yêu thầm 1 cô gái xinh đẹp nhưng ko dám nói nên hằng ngày đều đặn đều nhặt đâu đó một bông hoa hồng rồi bí mật cài vào giỏ xe đạp của cô gái. Cô gái ban đầu nghĩ là trò đùa nên ko bận tâm vì vây quanh cô lúc nào cũng không thiếu người. Nhưng rồi sự việc cứ lặp đi lặp lại bât kể ngày nắng hay ngày mưa, cô sinh ra tò mò và quyết đình tìm hiểu. Tan học, cô cố nán ở lại đứng từ xa xem ai là người để hoa vào giỏ, nhưng chờ rất lâu mà ko thấy, cô ra lấy xe và về. Hôm sau cũng thế, khi tan học cô lại cố ý chờ xem nhưng vẫn vậy, cứ thế đến cả 1 tuần, ngày nào cô cũng chờ nhưng đều ko gặp, cô nghĩ có lẽ trò đùa đã kết thúc. Ngày thứ 8, cô ra về đúng giờ, lại thấy xuất hiện một bông hồng ở giỏ xe… Tao chỉ viết đến đấy rồi thôi. Cúi đầu ngẫm nghĩ rồi liu riu ngủ. Khi gọi chị giáo gọi trình bày, mấy thằng Hà Nội xung phong, chúng nó tiếng Anh tốt mà, nhưng đều là câu chuyện nhạt nhẽo theo kiểu con chó con mèo có nhiều lông. Thằng Hà Nội ngồi cạnh tao thì đéo để ý đến việc này lắm mà chỉ cặm cụi cầm điện thoại nhắn tin, bố cháu Quảng Trị thì tiếng Việt chuẩn chưa sõi nói đéo gì tiếng Anh, vậy là 3 thằng đều gục mặt xuống bàn nghe chúng nó diễn chuyện xàm. Bỗng đâu nghe tiếng gõ cộc cộc vào bàn, 3 thằng tao cũng ngẩng lên 1 lúc. Chị giáo đứng trước mặt cười tươi bảo hình như câu chuyện của các bạn khiến 3 bạn này buồn ngủ, chúng ta sẽ nghe câu chuyện của các bạn này kể cho đỡ buồn ngủ nhé. 3 thằng nhìn nhau, chỉ có mỗi tao là có tờ giấy đang viết dở. Mẹ, thôi đành. Tao đứng dậy bắt đầu sủa…Tao sủa tiếng anh còn thằng beep Hà Nội dịch theo, thằng chó này có tính yêu tình báo rồi nên dịch cũng văn vở gớm. Đến đoạn dở dang thì tao dừng lại bảo hết rồi, cả đám nhao nhao ồ ồ hỏi sao lại hết, thế tại sao lại thế, bông hồng ở đâu ra. Tao ngồi xuống, Chị giáo cười hỏi chuyện này là chuyện của em hay chuyện của ai, tao bảo chuyện tao nghe kể lại, chị hỏi tiếp thế đoạn sau thế nào, tao mạnh dạn bảo dạ đây là câu chuyện kể ra cho đỡ buồn ngủ, đoạn sau thì tỉnh ngủ rồi nên thôi ko kể nữa ạ. Chị phì cười quay trở lại bục giảng để tiếp tục bài học. Nhưng hình như thiếu thiếu, thằng Hà Nội kêu chị ơi thế phần thường thế nào ạ. Chị Giáo cười nói nếu kể hết câu chuyện thì sẽ có thưởng, thằng Nội quay sang tao hỏi sau đó thế nào mày kể nốt đi. Tao lắc đầu bảo đầu óc ngu muội, ko nhớ đoạn sau ra sao. Khẽ liếc nhìn ánh mắt chị giáo, trong đó có gì đó buồn mênh mang.
Từ lúc quen với Hoa tối nào cũng tranh thủ online, vào room, chat chit với Hoa. Tự dưng có động lực để tìm hiểu đủ thứ kiến thức đông tây nam bắc, tao chịu khó đọc sách hơn nhiều, sang bên xóm bọn Xuân Thủy, mấy phòng con gái đầy sách, tao mượn cứ lần lượt lần lượt mang về rảnh là ngấu nghiến đọc, đọc để có thêm kiến thức, có thêm văn chương nói chuyện với Hoa cho thuyết phục. Hoa khen cậu biết nhiều thật đấy, ko biết trông cậu thế nào nhỉ. Tao cũng bảo tớ cũng tò mò gương mặt của Hoa. Hoa gõ hihi, dăm phút sau thấy sent webcam cho tao. Đệt, lần đầu ngắm nhìn gương mặt người đẹp, xinh thật, xinh vl. Hồi đó webcam ko được net như bây giờ những vẫn nhìn rõ gương mặt khả ái, tóc tai mượt mà, đặc biệt có nét gì nhìn rất quen, cứ ngờ ngợ mà ko thể nhớ gặp ở đâu. Hoa hỏi tao webcam, tao bảo quán net này ko có, Hoa kêu điêu, làm gì có quán nào ko có. Tao bảo ko có thật. Thực ra là đéo muốn gửi chứ nãy vẫn chat webcam với ông anh trai suốt. Ông ý dặn là mày chỉ nên gửi cho nó khi mày thật đẹp trai, hình ảnh ban đầu rất quan trọng. Tao thì cũng dễ nhìn, kiểu thư sinh, lãng tử nhưng hôm nay đang ăn mặc hơi luộm thuộm, chưa phải hình ảnh đẹp nên cứ từ từ, với lại để cho Hoa tò mò chút nữa. Tao chăm chăm nhìn webcam, thấy 1 bóng người đi phía sau Hoa, nhìn cũng quen quen. Ơ đm, hình như là chị giáo. Tao trêu Hoa là có em gái ko thì mai mối cho tao, Hoa kêu ko có em gái nhưng có chị gái, hơn bọn mình 4 tuổi, có thích ko thì mai mối, Hoa gửi hình mặt cười đểu đểu. Đm, vậy là nghi nghi, tao hỏi tiếp chị làm nghề gì, Hoa kêu là giảng viên tiếng anh trường X. Đm, thế thì chuẩn rồi. Lần trước tao giấu hoa về trường tao học, tao bảo học Bách khoa chứ méo phải trường thật vì nghe Bách Khoa nó oách hơn. Mẹ, hữu duyên, quả thật hữu duyên…
Cuộc sống dần trở nên thiếu thốn khi biết chơi nhiều hơn trong khi tiền xin ở nhà vẫn thế. Nhận tiền học bổng định đi kiếm cái điện thoại cùi bắp cho oách xà lách thì tổ chức ăn khao hết mẹ nửa. Hôm ấy sang bên Xuân thủy nhậu nhẹt, ăn xong sĩ gái kiểu gì đéo nhớ mà mời cả bọn phòng báo chí đi ăn chè ăn kem gì đó. Ẻm Nam Định đéo hiểu sao thỉnh thoảng cứ nhìn nhìn trộm tao, có lúc đụng mắt nhau thì ẻm lại vội quay đi chỗ khác. Nó hỏi bọn cậu ở trọ chỗ nào, tao trả lời là bên khu Láng. Nó cười mỉm kêu lúc nào mời bọn tớ sang đi, anh trai cậu cứ nhắn nhủ tớ trông chừng giùm. Vkl, tao hỏi ơ vẫn liên lạc với anh tớ à, Nam Định chưa kịp trả lời thì em Thái Nguyên đã chen vào kêu gớm, còn phải hỏi, ngày nào chẳng ra quán net gặp nhau, gọi chị dâu đi là vừa. Đệt, thật hay đùa ko biết. Thấy Nam Định lảng lảng sang chuyện khác kêu có mấy người bạn cũng ở gần khu đấy, ở đấy ít sinh viên trọ hơn thì phải. Tao gật gù, ngẫm nghĩ con bé này xinh xắn, ông anh mình tăm tí cũng có thể lắm, nhưng mà người nam kẻ bắc, yêu đương đéo gì. À cơ mà nói đi phải nói lại, cũng như mình đã và đang sắp rơi vào cái sự thích thích bạn Hoa kia cơ mà. Hồi ấy suy nghĩ còn non nớt, chưa hiểu thế nào là yêu, yêu thì phải thế nào, chỉ biết cảm xúc là nhớ, là mong, là thích…
Tao chăm chỉ và nghiêm túc hơn trong giờ tiếng anh, chị giáo thỉnh thoảng vẫn hỏi đã xong câu chuyện những bông hồng chưa, tao chỉ cười, thầm nghĩ thế đéo nào được cả chị cả em đều xinh đẹp đáng yêu thế. Tư tưởng qua sông thì phải lụy đò, tao phải thể hiện là một thanh niên ưu tú trong mắt chị giáo, biết đâu sau này có cơ hội, hehe. Ngày nhìn cô chị, tối về online nhìn cô em. Bằng những lời khen thực sự và những câu chuyện không hồi kết, việc xem webcam của Hoa là hiển nhiên mỗi lần chat, thằng Thông đi cùng cũng xuýt xoa khen đứa nào ngon thế, cho tao add nick nữa. Bố cháu cũng le te nhảy vào add rồi xin chào chao xìn cơ mà đéo được đồng ý, đéo được cả trả lời. Ngay từ cái nick đã như cặc, cái đéo gì mà thich_giao_thong….Ai chả biết mày học giao thông nhưng mà cái tên đấy nó thể hiện nhiều nghĩa khác.
Hết tiền, rủ nhau về quê xin trợ cấp. Giống như các lần trước thì là chiều thứ 6 về, chiều chủ nhật xuống. Về quê cũng muốn ra quan net ngồi check tin nhắn, chat chit mấy câu cơ mà nghĩ đến việc ở HN có 1.5k mà ở quê tận 4k là đéo muốn ra nữa. Mấy thằng bạn rủ nhau tụ tập ngoài bờ kênh, bờ đê hóng gió, xong thì về nhà thằng Xuân đánh bài. Nhà thằng Xuân có 2 anh em, đứa em gái nó đang họp lớp 10, bố mẹ nó đi miền nam. Thành ra đó là điểm tụ tập của bọn tao, con em nó coi bọn tao như anh trai, hoàn toàn là những suy nghĩ vô tư, chân thật. Quê tao hồi đó có trào lưu đi miền nam, đi mấy năm cóp được ít tiền thì về quê vay thêm xong làm nhà, rồi lại đi miền nam tiếp để kiếm tiền trả nợ. Nhà thằng Xuân cũng thế, ngồi nhà 2 tầng khang trang, xây xong bố mẹ nó ở chưa được tháng thì lại hành quân. Mấy thằng ra ngoài sân ban công rộng rãi ở tầng 2 nằm ngắm trăng ngắm sao, thân nhau bằng tình thân quê hương, làng xóm. Thằng Thủy bảo con bé Nam định rất hay hỏi thăm anh mày, hình như nó thích anh mày lắm thì phải, cứ hỏi về mày cũng như gia đình mày suốt. Tao chẹp miệng bảo đéo quan tâm, lớn rồi việc ai người nấy lo. Thằng Thông cười khành khạch bảo “thằng này còn đang tăm em hà nội xinh vl, chúng mày biết chưa” Mấy đứa nhao nhao, tao bảo tăm đéo gì, vui thôi mà, nick yahoo tao đầy bạn gái xinh, mình người nhà quê, với thế đéo nào được bọn ấy mà tăm với chả tia. Câu nói làm không khí trùng xuống, 4 cái đầu thơ thẩn nghĩ về thành phố với nhà quê…
Tối chủ nhật xuống HN, mang theo cơ man đồ, nào thì gạo, nào thì rau, nào thì trứng gà, hoa quả. Xào nấu ăn uống xong lại nằm khểnh chân nghe đài, đọc sách. Thằng Thông bảo có khi phải kiếm việc gì làm thêm chứ mày nhỉ, tao thấy bọn nó bảo đi gia sư hay đi bưng bê chạy bàn cũng được đấy. Thời gian rảnh nhiều quá cũng chán. Uhm, nói có lý, nhưng làm gì, việc ở đâu, để sang tuần đi hỏi han, nghe ngóng vậy. Thằng Thông lôi bao thuốc ở đâu ra, bọn tao lúc đó cơ bản xếp vào dạng tập tọe, bình thường hầu như ko hút, chỉ thấy thằng nào hút thì xin hơi hoặc ngồi trà đá thì 2-3 thằng hút chung một điếu. Thằng Thông bảo hack của ông già, ông già có mấy cây thuốc hình như được biếu hay mua để đi biếu thì ko biết. Bố nó làm ở xã, chả rõ chức gì. 2 thằng châm hút chung một điếu, hết điếu thấy say say, ngó đồng hồ mới 7 rưỡi, thôi lại kéo nhau ra quán net. Mở yahoo, thấy tin nhắn offline của Hoa hôm thứ 6 “ Cậu ko online à”, rồi thứ 7 buổi trưa thì “ Cậu online chưa” đến buổi tối “Ơ cậu đi đâu mất tích thế, ko hiểu sao ko thấy cậu online lại thiếu vắng, chẳng có ai nói chuyện và cũng chẳng muốn nói chuyện với ai”. Vừa đọc xong tin nhắn thì thấy cạch cạch cạch nick Hoa sáng. Tao pm bảo tớ về quê, vừa mới lên. Hoa gửi hình mặt cười rồi bảo gớm, lần sau về thì báo 1 tiếng cho người ta đỡ ngóng nhé, mà ở quê ko có mạng à. Tao trả lời về quê tranh thủ đi ra đồng cày cuốc, thời gian đâu mà online. Hoa cười hihi, lần sau để tớ về cùng tớ làm giúp cho. ĐM, chán chả buồn nói, chả nhẽ bảo dạng mày có làm ccc. Hoa hỏi lan man vài câu về quê hương xong thì bảo, chị gái tớ kể chuyện trên lớp chị ấy dạy có một cậu sinh viên kể một câu chuyện tiếng anh dang dở mà chị ấy vẫn ko hiểu nguyên nhân, để tớ kể lại cho cậu rồi cậu đoán nguyên nhân tại sao nhé. Vậy là Hoa kể lại đúng câu chuyện tiếng anh hôm tao viết. Hoa hỏi theo cậu nghĩ thì tại sao anh chàng kia lại vắng mặt một tuần đúng cái tuần mà cô gái rình mò…Tao hỏi thế trả lời hay có được thưởng ko, Hoa bảo muốn thưởng gì. Tao mạnh dạn nói 1 buổi hò hẹn được ko ???
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom