• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện linh tinh tại hạ (3 Viewers)

  • Chương 11

Cảm giác hơi khó chịu khi cứ thấy bao nhiêu ánh mắt nhìn về hướng mình, dù đéo phải nhìn mình nhưng khi đó lòng ích kỷ nổi lên, như kiểu ánh nhìn của chúng nó thôi cũng làm mất phấn NĐ ấy. Tao bảo thôi đi về, ngồi đây thêm tí nữa chắc có người đến làm quen cậu mất. NĐ phì cười bảo thế thì sao ? Ờ, thì sao, chả sao cả. Tao nhăn nhó nói là tớ ko thích, thế thôi. Tao đứng dậy gửi tiền nước rồi đi, NĐ tủm tỉm cười đứng dậy đi theo. Vẫn lững thững đi và giữ khoảng cách, ko ai nói gì với nhau, đi được nửa đường thì bỗng NĐ bảo cậu đúng là trẻ con, tao quay sang hỏi thế là ý gì, NĐ ko nhìn tao, vẫn bước đi rồi thủng thẳng nói tiếp, chỉ trẻ con mới muốn mọi thứ là của mình, cách đây 2 tháng tớ cũng trẻ con như thế nhưng giờ tớ lớn rồi. Tao ngẫm nghĩ để hiểu những gì ẻm nói, nhưng một lúc vẫn chưa nghĩ ra. Thôi đành hỏi. NĐ bảo cảm giác của cậu khi nãy giống với cảm giác của tớ hôm đi picnic khi mấy đứa con gái trong lớp thi nhau hỏi thăm về cậu. Giờ thì tớ thấy bình thường rồi, nụ hôn bồng bột khi đó tớ sẽ ko quên được đâu nhưng tớ đã hiểu đó chỉ là bồng bột, cậu thích Hoa, cứ thích đi, đừng ích kỷ quá nhé. À, ra là thế. Người ta đã ko còn bận tâm mà mình vẫn bận lòng, thiệt cái tình…
Về đến xóm trọ, vẫn ko thấy thằng Thủy đâu. Tao nói vài câu rồi tạm biệt ra về. Ngồi xe bus ngẫm nghĩ thấy mình đúng là ăn dưa bở bấy lâu nay. Về nhà mới hơn 9h, chẳng biết Hoa có online ko để ra quán net ngồi chat chit, thôi kệ mẹ, cứ ra ngồi chơi vậy. Quán net cuối tuần đông kín, toàn các chiến binh MU với Hiệp sĩ Gunbound, tao lười ko muốn đi quán khác với lại chưa chắc quán khác đã có máy nên đứng chờ. Thời đó quán net ko như bây giờ, nếu như bây giờ chủ yếu các chú choai choai đực rựa ngồi chơi game thì hồi đó quán net chủ yếu sinh viên, cả nam cả nữ. Mạng internet và máy tính khi đó còn là một thứ gì đó xa xỉ để sở hữu cá nhân. Tao đứng sau lưng 1 thằng đang bắn gunbound, cạnh bên phải thằng đó là 1 em gái úp tai nghe, gõ phím xoành xoạch chat chit yahoo. Đứng sau nên chưa nhìn rõ mặt, thấy cũng mặc quần sooc ngắn, đùi trắng không kém NĐ là mấy. Được lúc thì ẻm on webcam, thò thò tay lên cân chỉnh, webcam đặt ở phía tay phải ẻm thế beep nào lại cho cả tao vào khung hình, tao cũng vô tình ngó sang màn hình ẻm, thây mặt tao trong đó, tao lè lưỡi và dơ ngón tay cái quay ngược. Em gái chắc cũng thấy được bèn quay đầu lại nhìn tao, tao cười, đm, xinh ra phết, mũi cao, mắt sáng, thấy tao cười ẻm cũng cười lại, lộ răng khểnh duyên vãi đái. Tao lại chăm chú xem thằng beep gunbound, mẹ nó, khi nãy đi bộ mỏi dừ chân, giờ lại đững nữa mỏi vl, may sao khoảng 15p thì thằng cu đứng dậy, tao ngồi thế chỗ luôn. Online, gặp Hoa. Hoa hỏi sao on muộn thế, tao bảo bạn bè về quê, ko định on nhưng có một mình chán nên giờ mới ra quán net, hỏi Hoa on ở đâu, ẻm kêu sang nhà bác chơi, online máy của chị họ em họ gì đó. Tao trêu là giới thiệu em họ cho tớ đi, Hoa gửi hình mặt bị đấm bảo này thì giới thiệu. Chat chit xoành xoạch đến 10h thì Hoa bảo phải về, đi cùng bố mẹ sang nên về đây. Chào xong off luôn. Tao mở báo đọc vài tin tức, được vài phút thấy nick Hoa lại sáng, chưa kịp vào hỏi thì Hoa đã pm kêu à quên, mai rảnh ko đi chơi đi, tao hỏi chơi đâu, Hoa kêu đi lang thang Hà Nội phố. Tao bảo ko đi đâu, đạp xe nặng lắm. Hoa lại gửi hình mặt bị đấm xong kêu ý bảo em béo chứ gì, đấm chết giờ, mai 9h em qua. Đm, là xưng em, xưng em nhé. Tao đang lâng lâng vừa mừng vừa sợ, tao bảo ok anh chờ. Hoa gửi hình mặt cười, Hoa bảo vãi cả anh, người ta thử xem thế nào mà xưng anh ngọt thế, hihi. Nói xong câu tắt mẹ luôn.
Vậy đấy, chuyển từ cậu tớ sang anh em nhiều lúc chỉ đơn giản vậy thôi, rung rinh trong lòng. Thực ra tao cũng ngầm biết rằng đâu đó Hoa cũng có cảm tình với tao, bằng chứng là những lần chat thì ko bao giờ tao phải chờ tin nhắn, tức là Hoa chỉ chat với một mình tao thôi, trong cả đám người thích ẻm mà ẻm chat với mình tao thì đương nhiên tao phải khác bọt. Vô tình liếc sang bên, thế đéo nào màn hình em gái bên cạnh chềnh ềnh mặt tao, hóa ra ẻm quay webcam sang bên tao. Bị phát hiện em cười cười quay sang kêu bạn em bảo anh giống đan trường quá nên em cho nó xem lại, công nhận nhìn ngang anh giống thật. Tao mỉm cười thôi, nói đéo gì nữa. Tầm 10p sau thì thấy Khểnh đứng dậy ra trả tiền. Tao cũng đứng dậy luôn, méo gì hóng hớt thấy ẻm ngồi từ 6h đến giờ, cũng cao thủ ngồi net đấy chứ. Ra khỏi quán cùng nhau, tao hỏi em ở chỗ nào, Khểnh bảo ở tít ngoài đầu ngõ nhưng mấy quán net trên đó hôm nay chật kín nên xuống đây, vậy lại đi bộ chung một đoạn, hỏi tên, hỏi tuổi, được biết ẻm học năm 2 trường Nhân văn, quê Hải Dương, ở nhờ nhà bác nên mới ở xa vậy. Tao trố mắt bảo thế thì hơn tuổi anh rồi, Khểnh vô tư bảo quan trọng gì đâu, nếu anh năm nhất thì em bằng tuổi thôi vì em học trước 1 năm. Về đến nhà trọ của tao thì tao chỉ anh ở trọ đây, Khểnh kêu ơ đây là nhà trọ á, em đi qua bao lần tưởng nhà dân. Tao bảo lúc nào qua chơi, anh ở cùng 1 đứa bạn nữa, Khểnh kêu ok.
Tối đó nằm nghe radio đến lúc hết giờ phát thanh mới ngủ. Thời tiết chớm hè chưa nóng lắm, đêm mát, ngủ tít mít. Đang ngon giấc thì thấy tiếng đập cửa xếp ùm ùm, mở mắt nhìn đồng hồ thấy 9 rưỡi mẹ rồi. Nghĩ bụng thôi chết, khéo Hoa qua cũng neeng, vội vào vùng dậy thì nghe tiếng gọi X ơi, đm, giọng như ông chủ nhà. Bảo chờ cháu tí rồi vào đánh vội cái răng, rửa qua cái mặt ra mở cửa. Đúng là ông chủ nhà, dẫn theo 1 bà tầm u5x, lão chủ bảo bác dẫn ng xem nhà chút, 2 vị đi vào chỉ chỉ trỏ trỏ chừng 30 giây rồi đi ra, đi vòng vào lối bên trong qua cổng. Động thái này chắc là định bán đất. Tao châm điếu thuốc hút, sao giờ vẫn chưa thấy Hoa qua nhỉ, ẻm hẹn 9h mà. Hút hết nửa điếu thì lão chủ nhà dẫn khách đi ra, đúng như dự đoán lão bảo tao bác sắp bán miếng đất này, nếu chủ mới mà cho thuê tiếp thì bọn cháu ở, còn ko thì chủ động giúp bác nhé. Đm, phận ở trọ thì đành thế chứ sao. Thôi kệ mẹ, việc bất khả kháng để mai thằng Thông lên bàn bạc xem thế nào. Làm gói mì tôm đã. Ăn xong hơn 10h vẫn méo thấy mặt Hoa, thời tiết hôm nay đẹp vl, thôi cứ lượn ra làm cốc trà đá vậy.
Phố phường ngày nghỉ cũng có vẻ vắng hơn, tao ngồi quán ngoài đường Láng, quán nước của bà già mà theo lời bà nói thì đã 80 tuổi rồi. Quán đơn sơ có cái bàn nhựa nhỏ với mấy chai nước, khay cốc, chè thì được pha đặc kịt vào một cái ấm to, khi pha chỉ cần rót tí tẹo vào cốc rồi pha cùng nước lọc, chẳng biết nước lọc hay nước lã. Cũng gọi là lấy chỗ ngồi thôi chứ ko ngon ko bổ gì thứ đồ uống này. Bà già hỏi tao ở trọ nhà ai, tao bảo tên ông chủ nhà, bà gật đầu bảo nhà đấy trước nhiều đất lắm, bán dần bán mòn hết, mấy thằng con thì 1 thằng đi tù, 1 thằng đi trại. Bà nheo nheo mắt kể ngày xưa khu này gọi là trại Yên Lãng bao gồm các thôn Láng Thượng, Láng Trung, Láng Hạ. Đấy là bờ bên này của sông Tô, tức Tô Lịch. Bờ bên kia thì có Làng Vòng, làng Cót, làng Mọc. 6 làng này cùng được gọi chung là Kẻ Láng. Kẻ Láng có từ lâu đời, từ những ngày mới có thành Thăng Long, là một làng quê mộc mạc nổi tiếng với rau húng cực ngon mà ca dao vẫn lưu truyền:
"Cốm Vòng, gạo tám Mễ Trì
Hành hoa, húng Láng, còn gì ngon hơn"
Nói vậy tức là Láng cũng là Hà Nội xịn từ xưa chứ ko phải chỉ mỗi 36 phố phường mới là xịn, tuy nhiên theo lời bà già kể thì mấy mươi năm về trước thôi, khi nước sông Tô lịch vẫn thuần nghĩa nước sông chứ ko phải nước thải như bây giờ thì quanh khu vực này vẫn quê thật là quê, người dẫn vẫn làm ruộng, vậy nên những người gốc ở đây thường đất khá rộng.
Bà già vừa kể vừa nhìn dòng người ngược xuôi một cách vô cảm như tâm trí đang hồi tưởng về thưở xa xưa, khi chưa có khói bụi xe, chưa có nghiện ngập. Dòng suy nghĩ của bà bị cắt đứt bởi 2 vị khách trẻ chắc cũng sinh viên tầm tao, 2 cậu ngồi xuống gọi nước rồi đưa tay với ngay quyển vở mở ra xăm soi, đm, là quyển bảng kết quả lô đề. Một lúc thì 1 cậu bảo ghi cho cháu 10 điểm con xx, cụ bà ghi nguệch ngoạc vào tờ giấy rồi đưa cho cậu kia, rồi đếm đếm tiền trả lại kêu dạo này mày đỏ quá con, trúng cả tuần nay rồi đấy. 2 cậu kia cầm tiền rồi đứng dậy, ko thấy trả tiền nước. 2 chú đi rồi bà già nói tiếp, mẹ bố chúng nó ngày nào cũng trúng mà ko thấy lại lộc gì cả. Bà quay sang nhìn tao, có vẻ hiểu ánh mặt ngạc nhiên, bà nói không cần tìm hiểu làm gì đâu con, cũng là đánh bạc đỏ đen thôi.
Uống hết cốc nước thì tao về, chắc là Hoa cho tao leo cây rồi, anh anh em em cái mẹ gì. Lững thững về phòng với quyển sách nằm đọc, bật radio nghe chương trình Quà tặng âm nhạc của MC Trang Công Tiến, vẫn phát mấy bài Những mùa dấu yêu với cả Tình thôi xót xa, nghe cũng vào tai ra phết. Tầm này năm ngoái cũng là tầm chuẩn bị thi tốt nghiệp, vĩnh biệt mùa hè học sinh, lúc ấy vừa mừng vừa tiếc, mừng là vì sắp được sống cuộc sống mới tự do bay nhảy, tiếc là tiếc bao nhiều kỉ niệm bạn bè. Lại có tiếng đập cửa, tiếng gọi, giọng con gái nghe quen quen nhưng chắc ko phải giọng Hoa. Tao ra mở cửa, ồ, là em Khểnh, Khểnh cười tươi như muốn khoe răng, ban ngày nhìn rõ hơn thấy mặt có vài cái mụn ở trán, nhưng vẫn xinh vãi, ẻm bảo ra net chơi ko anh, đéo mẹ, tao có phải dân ngồi net to mông như ẻm đâu, nhưng thôi, cũng chẳng biết làm gì giờ. Khểnh bảo ở cùng nhà bác nên bị quản chặt, bạn bè cũng ngại đến chơi, đi đâu phải xin phép các thứ thành ra chỉ loanh quanh ngồi quán net, ẻm cũng đang ham hố gundbound, gạ tao chơi cùng, tao bảo ko khoái. Trưa vắng, chọn mỗi đứa ngồi một máy cạnh nhau, khểnh úp tai nghe và vào gunbound luôn, tao thì mở yahoo, ko thấy Hoa. Thấy thằng Thông, thằng Xuân, thằng Thủy cùng online, tao hỏi thằng Thủy hôm qua đi đâu để bố sang rồi chờ mãi, nó kêu định sang nhà mày chơi nhưng xong lại về quê. Vkl. Thế mà NĐ với tao còn chờ nó về ăn cơm. Hỏi chúng nó đang làm gì mà 3 thằng về quê ko ở nhà với bố mẹ lại mò ra quán net buồi trưa, chúng bảo hỏi ít thôi, đang đấu Aoe.
Tao bật webcam, quay mẹ sang Khểnh, gửi cho chúng nó xem, mấy cậu xúm xít lại hỏi, tao vỗ vỗ vai Khểnh rồi chỉ vào màn hình của tao, Khểnh cười, bỏ tai nghe ra, tao bảo bạn anh khen em xinh, Khểnh hồn nhiên chu môi nháy mắt vài cái, hớp hồn vl rồi lại úp tai nghe chinh chiến tiếp. Tao nhận ra sự rất tự nhiên, rất vô tư của Khểnh.
Ko thấy Hoa online, tao pm nhắn offline là em cho anh leo cây cao quá. Chat chinh linh tinh với các bạn một hồi thì ngồi đọc báo, đọc 30p cũng hết cả tin tức, ngày xưa ko có nhiều tin ảnh người mẫu, hiếp dâm hay dạng tin “Chỉ thứ đơn giản thế này mà giúp trường sinh bất lão” như bây giờ, Hồi đó toàn tin ngắn truyền tải nội dung chính. Ngồi chán, tao đứng dậy bảo khểnh là anh về trước, Khểnh ơ ơ sao sớm thế, tao kệ, vì thấy ẻm còn đang mải trận.
Về lại nằm ngủ, mới ăn mì tôm lúc 10h nên cũng ko đói, ngủ lúc thì tỉnh dậy, thấy thật nhàn rỗi buồn tẻ, biết vậy về quê mẹ cho xong. Ngáp dài vài cái thì nảy sinh ra ý định thăm thú phố phường, đi tắm giặt luôn, rồi leo lên chiếc cào cào rồi lượn. Ko hiểu suy nghĩ thế nào mà đạp xe theo đúng tuyến lên Kim Mã, rồi lại vòng xuống Trần Huy Liệu, đi qua cái quán mà tao với Hoa ngồi hôm nọ, ơ kìa, dáng ai quen quen, đm, đúng Hoa rồi, Hoa đang ngồi cười đùa cùng 3-4 người cả nam cả nữ, trông đều sáng sủa, quần áo tươm tất. Tao thấy chạnh lòng, vậy là tao đang làm trò đùa của ẻm chăng. Hoa ngồi quay lưng ra ngoài, tao đạp xe chầm chập đi qua vẫn cố ngoái đầu lại, đúng lúc Hoa cũng quay ra, nhìn thấy nhau, tao vội quay đầu nhấn chân đạp manh thêm, xe trôi đi, lòng buồn tủi.
Vậy là nồi tròn vẫn thích vung tròn, nồi méo phải tìm vung méo. Tao nghĩ vậy, tao nghĩ có lẽ mình ko hợp với con gái Hà Nội, cái khoảng cách giữa thành phố với làng quê không dễ gì san lấp. Đạp xe vu vơ mà ko rõ lạc vào tuyến đường nào nữa, cứ đường lớn mà đi, chẳng mấy ra Hồ Tây. Ánh tà dương đỏ oạch của buổi hoàng hôn làm nỗi lòng thằng khờ thêm trĩu nặng, tao dừng lại cạnh hồ, ngắm nhìn những sóng nước lăn tăn bình dị, nghĩ, nghĩ, nghĩ về cái hoài tưởng của mình bấy lâu nay, tao cho rằng mấy câu chuyện nhảm nhí gây tò mò và thu hút là có thể chiếm được tình cảm của Hoa, nhưng minh chứng cho một cuộc hò hẹn đùa cợt ngày hôm nay mới thể hiện bản chất, có khi trong câu chuyện bông đùa với các bạn ở quán café quen khi nãy, Hoa đang kể về 1 thằng dẩm dít muốn hò hẹn với Hoa…
Trời chiều lan dần những bóng mờ chạng vạng, thành phố lên đèn, điếu mẩu thuốc thứ 5 được dụi xuống. Tâm lý non nớt của cậu sinh viên năm nhất bị giáng một đòn mạnh vẫn chưa đủ sức bật dậy nổi. Người đi bộ, người thể dục thưa dần, trời xẩm tối, tao đạp xe về, buồn rười rượi.
Nấu hẳn 2 gói mỳ tôm thêm 2 quả trứng. Húp sùm sụp 1 lèo rồi lại ra quán net. Thế beep nào vẫn thấy Khểnh, tao lại búng tai hỏi ngồi từ trưa đấy à, Khểnh bảo ko, em vừa ra. Đm, đéo hiểu làm gì mà nghiện net thế ko biết. Tao online, thấy tin nhắn của Hoa, Hoa bảo hình như chiều nay cậu đi qua khu Trần Huy Liệu à, tớ thấy bóng dáng giống cậu lắm. Tao bảo ừ, có đi qua, có nhìn thấy Hoa ngồi cùng đám bạn cười đùa vui vẻ. Hoa im lặng, 1 lúc sau mới gõ kêu tớ xin lỗi, tớ chỉ đùa một chút, cậu ko sao chứ. Tao ko trả lời, kệ, chẳng thiết nữa.
Tao cũng up tai nghe, tìm một bộ phim ngồi xem, vừa xem được nửa tiếng thì bị vỗ vai giật cả mình, quay lại thì là Khểnh, Khểnh bảo về đi, ai lại ra net ngồi xem phim, tao bảo em về trước đi anh xem nôt, Khểnh kêu thôi về đi, em gửi tiền máy cho anh rồi. Đm, ừ thì về. Khểnh rủ đi uống nước, tao ừ tiếp, Khểnh nhìn nhìn kêu anh sao thế, như thất tình vậy. Tao cười buồn, với tâm trạng lúc ấy cũng có thể coi là thất tình một nửa. Khểnh bảo nhìn mặt bí xị chả muốn đi cùng, tao cảm thấy hơi có lỗi, tao bảo vậy về nhà trọ anh pha café ngồi chém gió. Khểnh gật gù nói hay đấy, mua hướng dương nhé, nói xong ẻm tạt vào luôn hàng tạp hóa mua túi hướng dương to vật, hướng dương bán tình theo cân theo lạng chứ ko phải đóng gói sẵn như giờ.
Về phòng tao mở rộng cửa, kéo ghế ra gian bên ngoài, cắm nước pha café. Mùi café thơm phức cũng thấy nhẹ lòng hơn chút. Khểnh hớp miếng khen ngon, Khểnh có chuyện gì thế anh Bo, đẹp trai như này mà thất tình là sao, thất chỗ nào em bù chỗ đó. Tao tặc lưỡi châm điếu thuốc, Khểnh lại kêu anh Bo cũng hút thuốc cơ á, tao phì cười bảo Bo bo cái beep. Thấy Khểnh có gì đó rất dễ gần, rất thoải mái để chia sẻ, tao kể chuyện về Hoa, từ đầu đến cuối. Khểnh bảo con mọi rợ đó là đứa nào, dám mang tình cảm người khác ra để cợt nhả như vậy sao, anh để bụng làm gì thứ ấy, coi như là một sự trải nghiệm đi anh. Tao im lặng, ừ, trải nghiệm, đúng là trải nghiệm, nó cũng giống như cái cầm tay, nụ hôn với Nam Định hôm nào, vài bữa là trở lại bình thường thôi mà. Khểnh luyên thuyên kể là trước em cũng có yêu qua yahoo, yêu từ lúc học lớp 12 ý, rồi lên Hà Nội cũng gặp nhau, đi chơi được 3 lần, đến lần thứ 4 thì anh ấy chở em vào nhà nghỉ, em sợ tụt quần, chạy mất dép. Khểnh vừa cười vừa nói, vẻ nhưng chẳng có gì đáng ngại. Tao thấy thú vị nên hỏi sau đó thì sao, Khểnh bảo không sao, vẫn nói chuyện, đi chơi vài lần nữa nhưng thấy rằng ngoài đời không giống yahoo nên nhạt dần, dừng lại ở mức ngồi sau ôm eo là hết, giờ chỉ coi như bạn, thỉnh thoảng hỏi nhau vài câu thôi anh. Khểnh lại làm ngụm café rồi nói tiếp, tóm lại chẳng tin bố con thằng nào được đâu anh ạ, chưa kể vụ với anh trai yahoo thì em còn vài vụ khác, ví như lúc mới xuống HN học, lơ ngơ thế nào cũng có anh học khóa trên làm quen, rủ đi nước nôi các kiểu, thổ lộ tình cảm mùi mẫn lắm, thế mà lúc hỏi ra mới biết bố mùi mẫn với rất nhiều em. Câu chuyện lan man đến gần 10h thì Khểnh giật mình bảo chết, tí thì quên giờ về, ông bác em chỉ cho phép đi chơi tối hay nói đúng hơn là ngồi quán net đến 10h phải về. Về muốn tí là chết đòn, thôi em về đây. Tao chào nhơi thỉnh thoảng qua đây chơi, Khểnh kêu ok rồi nhấc mông ra về, đi vài bước còn sút cái vỏ lon nước vệ đường lăn lông lốc, quay lại nhìn tao nhe răng cười, nháy mắt, kêu vui lên đi anh. Đệt, cái phong cách tưng tửng, vô tư lự đáng yêu vl.
Cũng là được sốc lại tinh thần sau mấy câu chuyện phiếm với Khểnh, tao thấy lạc quan hơn, vui vẻ hơn, tự nhủ coi Hoa như một người bạn, thế là xong. Lôi sách ra nằm đọc cho đến lúc tự ngủ chắc cũng muộn muộn. Từ đó tao học được một bài học mới mà áp dụng mãi về sau đó là Hãy đơn giản hóa mọi thứ đi.
Sáng hôm sau dậy sớm đi ăn phở đàng hoàng như người Hà Nội, loanh quanh lại ra net ngồi, thấy tin nhắn offline của thằng Thông rằng chiều nó lên, bảo tao sang bên bọn Xuân Thủy ăn cơm luôn vì bọn nó mang gà vịt các từ quê. Thằng beep còn dặn tao đi xe đạp sang để tối 2 thằng về cho tiện, sợ muộn hết xe bus. Theo thông lệ thì khoảng 2h chiều các cháu sẽ đến nơi, nên tao cũng căn căn sang tầm đó. Đạp xe sang lúc 2h10 mà thấy cửa phòng vẫn khóa, éo hiểu sao nay lên muộn thế. Tao sang ngó phòng Nam Định xem có ở nhà ko, thấy ẻm giường đang ngồi đọc sách chăm chú, tao ú òa phát làm ẻm giật cửa mình. Tao bước vào phòng tự nhiên như ko, có lẽ đang áp dụng phong cách của Khểnh. NĐ bảo sang đây làm gì, giọng hơi hơi hờn hờn dỗi dỗi, tao cợt nhả luôn là nhớ cậu nên sang thăm, có cho thăm ko để về nào. NĐ ngạc nhiên với câu nói đấy, ẻm tròn mắt vài giây xong phì cười bảo lại học cách ăn nói của ông anh trai rồi à. Đếu gì, ông anh trai tao hay nói thế chăng, mà cũng có thể thế thật. Tao lắc đầu bảo ko, con người thật thà có sao nói vậy. Nam Định gập sách nhét dưới gối rồi vẫy tay bảo lại đây, tao hỏi sao, NĐ kêu cứ lại đây, tao bước lại gần, Nam Định đứng dậy nhéo mũi tao bảo thấy chưa, có thấy nói điêu là mũi nó dài ra chưa. Đm, đau vl, tao túm lấy tay NĐ giật ra rồi kéo mạnh cái, NĐ ngã bổ nhào vào tao, quả ngực áp ngực thấy cộm cộm mềm mềm. NĐ vội dãy ra rồi quay mặt đi, thấy mặt đỏ bừng. Tao phải nói lảng ngay là thấy chưa, thấy lời trái tim chân thật chưa…NĐ lí nhí nói “Đồ hâm”. Tao cười trừ rồi ngồi mép giường hỏi han chị em nhà chè vẫn chưa xuống à, NĐ kêu chắc phải tối, mà mấy tên vô lại nó hẹn tối nay tụ tập ăn uống à, thảo nào có người mò sang sớm thế, đúng là háu ăn. Đéo mẹ, ai vô lại, ai háu ăn. Tao vô tư bảo ôi đang đói đây, có gì ăn cho ăn tạm cái, ko thì tớ ăn cậu đấy…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom