Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7
Đó có thể coi là những va chạm giới tính đầu đời, với một thằng thanh niên cua mề thì cảm giác đó rất đáng nhớ. Đêm đó ngủ ngon, đang say sưa mộng đẹp thì bị gọi dậy, nghe tiếng đập cửa phòng với giọng nhéo nhéo của mấy nàng báo chí, tao nhỏm đầu dậy trước, quay sang thấy bố Thông đang ôm bố Thủy ngủ, nước dãi chảy khi nào ko biết mà thấy mép trắng xóa. Bố Xuân thì mắt vẫn nhắm, mồm làu bàu chửi đm đi đéo gì từ sớm thế. Nhưng rồi cũng ko chống nổi tiếng đập cửa rầm rầm liên hồi không ngớt, 4 thằng lần lượt lồm cồm bò dậy đi đánh răng rửa mặt. Tao hỏi 2 thằng Xuân thủy là ơ cái anh phòng bên cạnh có chị người yêu sẹc xê đâu rồi, nó kêu chuyển đi hơn chục ngày rồi, phòng đấy đang trống, 2 thằng mày có sang ở thì sang đây cho vui. Thằng Thông mồm đầy bọt cố nói vui con kẹc, bên tao ở riêng biệt sạch sẽ, đéo ai như chỗ ổ chuột này. Cậu Thủy cười cười phản kháng rằng ổ chuột có cái hay của ổ chuột, kia kìa, hay chưa. Nó chỉ tay về phía ngoài, 3 thằng đều ngoái cổ ra. Đm, đàn bươm bướm, nào tóc vàng, nào Nam Định, cả mấy đứa phòng cạnh nữa, xinh lung linh. Thằng Thông nhìn ko chớp mắt rồi nhổ toẹt đám bọt kem đánh răng cảm thán một tiếng Hay vl !
Tập trung tại trường, xe 45 chỗ. 4 thằng tao tranh hàng ghế cuối, 3 nàng báo chí ngồi ngay trên như kiểu sợ bọn tao bị bắt nạt hay bị bắt cóc ko bằng. Ngồi trên cao lại cuối xe, cứ lần lượt ngắm các em trường báo lần lượt lên, cơ bản cũng được 7-8 đứa ngon, nhưng chưa em nào ngon hơn em tóc vàng. Cũng có 9-10 ông đực rựa, nghe kể lớp chia làm 2 xe vì cả sĩ số lớp cộng thêm bạn bè thì đâu đó cũng hơn 80 người. Trong đầu ngẫm nghĩ vậy là vẫn còn gái đẹp ở xe kia nữa. Xe chạy, thằng Thông lân la làm quen với tóc vàng, ẻm cũng thẽ thọt trả lời tớ tớ bạn bạn, giọng khá ngọt. Nắm bắt thông tin nhanh thì ẻm tên Thúy, người Quảng Ninh hơn bọn tao 1 tuổi, rớt 1 năm nên thành ra học cùng khóa. Hỏi được vài câu thì bố Thông éo biết nói gì nữa nên câm họng. Tao ngồi ngoài, ngó ra nhìn đường. Thời đó chưa xây cao tốc Thăng Long nên xe vẫn chạy theo đường Nhổn, Phùng. Đường Nhổn khi đó nát, bẩn, mà chả phải Nhổn, chỉ đi qua cầu diễn phát là thấy không khí làng quê rõ mồn một rồi, vẫn xập xệ, vẫn cũ kĩ.
Có thanh niên đi thu tiền, đúng là bọn tổ chức cũng thật thà mộc mạc, lên xe mới thu tiền. Thằng Xuân hôm qua đã thu của 3 thằng tao nên đại diện đóng cho cả 4. Bố cháu thu tiền nhìn nhìn hỏi ơ các cậu là…Em Nam Định đỡ lời luôn rằng đó là bạn của bọn tớ đi ké, hihi. Có vẻ cái hihi ấy hiệu nghiệm, bọn tao ko bị chất vấn gì thêm. Thu tiền xong thì có thằng beep nào đứng lên hô chương trình văn nghệ bắt đầu, nó kéo cây đàn guitar ra xong tửng từng tưng mẹ gì ko biết, cả xe nhấm nháp hát theo vài bài đoàn đội, cũng khí thế lắm, tiếng hát át hết tiếng đàn. Đến đoạn được xóc, mẹ kiếp, ngồi ghế cuối cứ gọi là nhấc hết người, may mà thanh niên trai tráng ko bị say. Thấy tóc vàng có vẻ ko ổn khi cứ nắm chặt tay ghế cúi đầu, Thái Nguyên quay lên kêu ông nào xuống ngồi đỡ hộ bạn Thúy cái, bà này say xe thì phải. 3 thằng kia du đẩy nhau, đéo thằng nào dám xuống. Thái Nguyên thấy tao ngồi im im vẫn nhìn ngoài đường bèn gọi mẹ đích danh, thế là xuống. Tao xuống ngồi cạnh, nhẹ nhàng hỏi có sao ko, đừng cúi đầu thế khi xe xóc dễ choáng, dễ nôn. Thúy ngẩng mặt nhìn tao, có vẻ nàng mệt thật. Tao cười rồi chỉ tay qua cửa sổ bảo nhìn kia, đàn cò bay theo hình chữ V đẹp ko. Mấy đứa cùng hướng nhìn ra ngoài, nghe tiếng ai đó bảo có gì lạ đâu, thế là bình thường mà. Tao cười bảo mọi người có biết tại sao các con chim trời thường bay theo đội hình chữ V ko, đây ko phải điều ngẫu nhiên đâu. Tất cả im lặng, chắc bất ngờ vì câu hỏi. Thằng Thông trả lời đầu tiên bảo chắc đó là một tập tính để giữ liên lạc giữa các con trong đàng vì đội hình V là con sau nhìn được con trước dễ nhất, con bay đầu tiên chắc là làm nhiệm vụ dẫn đường. Xung quanh cười ồ lên nhưng kiểu đó là một câu trả lời hài hước, tao thấy Thúy cũng cười. Đm bọn ngu muội, chỉ tao ko cười. Chờ bọn nó cười xong tao mới hỏi tại sao các bạn cười, tao quay sang Thúy hỏi tiếp tại sao Thúy cười, đó là một câu trả lời đúng mà, chỉ là đủ thôi. Đm, lúc này thì cả đám nhìn vào tao, tiếng đàn tiếng hát cũng lặng dần. Tao đứng dậy dõng dạc nói, chính xác là đội hình bay chữ V là đội hình tiện bề liên lạc nhất, các con chim dễ quan sát nhau để tránh lạc đàn. Tuy nhiên còn một điều quan trọng hơn đó là đội hình chữ V là một đội hình bay khí động lực học, con chim đầu đàn ko chỉ dẫn hướng mà còn là con chim to khỏe nhất, những cái vỗ cánh của nó sẽ tạo nên luồng khí có lợi để nâng những con phía sau lên. Tao dang 2 tay ra vừa nói vừa diễn tả, mọi người nhìn thấy chưa, chim bay được là nhờ cánh vỗ tạo dòng khí đi từ dưới lên để nâng cơ thể nó, luồng khí này chuyển động theo cả cả phương ngang, khi con chim vỗ xuống thì sẽ có một luồng khí trượt qua cánh và thổi ra phía sau, như vậy con chim bay sau sẽ đón nhận luồng khí này để góp phần nâng cơ thể nó lên, rất lợi về lực. Còn sẽ co người hỏi rằng chim làm sao thông minh thế được phải ko, đúng vậy, con chim ko thể ngĩ ra nhưng đây là sự tiến hóa sau rất nhiều năm. Những loài chim di cư có thể phải bay cả chặng đường hàng ngàn km, và con chim bay phía sau cứ chọn vị trí bay cho mình làm sao để lợi về lực, cứ vậy chúng tự xếp thành hình chữ V…. Đm, bọn trên xe chỉ biết há mồm ra mà bội phục, tâm phục. Thúy , Nam Định cũng ko ngoại lệ. Thúy có vẻ tỉnh táo hơn bèn hỏi, ơ thế con chim đầu đàn ko được lợi gì sao. Tao cúi xuống nhìn, nét mặt xinh xắn, mái tóc vàng mượt, tao gật đầu bảo đúng thế, chính vậy nên con chim đầu đàn phải là con chim khỏe nhất, khi nó mệt thì sẽ có con khác trong đàn thay thế để đổi lại vị trí. Trên xe sau một lúc im lặng nghe tao diễn thì bắt đầu bàn tán xôn xao, đứa thì bàn về chim, đứa thì hỏi về tao, bọn nó ko biết tao là ai mà. Tao ngồi xuống cạnh Thúy, tao hỏi bạn đỡ mệt chưa, Thúy cười. Thúy hỏi cậu đọc sách ra những kiến thức đó à, tao mỉm cười trêu là ko, những khi rảnh rỗi tớ thường nằm ngắm trời và chiêm nghiệm được. Thúy phì cười, tao quay sang bắt gặp ánh mắt Nam Định đang nhìn, đụng mắt tao, ẻm quay đi. Mẹ kiếp, nhận ra rằng mình đang ngồi giữa 2 mỹ nhân, từ bé đến giờ đây là lần đầu trải nghiệm cảm giác này. Hay vl thật…
Bọn tao đi tham quan chùa Tây Phương đầu tiên, trèo mấy chục bậc đá mỏi dừ chân. Đúng là một không gian đẹp, yên tĩnh, trầm lặng. Có hướng dẫn viên hẳn hoi, chắc là đoàn viên nào đó của xã, giới thiệu hết lượt về các vị La Hán. Đông người vào quá mà ko gian chật, mấy thằng tao rủ nhau ra sân hút thuốc. Chỉ trỏ một hồi thì các bạn bên trong chùa cũng lúc nhúc đi ra, một nhóm chắc là thuộc ban tổ chức đang đi chia nước, chia bánh mỳ, bọn tao cũng được phát. Ngồi gặm bánh mỳ ngồm ngoàm, đang ngon miệng thì Nam định đến, ẻm bảo ê, lớp tôi rất nhiều người đang hỏi về ông đấy. Tao vẫn nhai, vừa nhai vừa nói là hỏi gì. Nam Định kêu hỏi là ai, ở đâu đến, tôi bảo là bạn của tôi, chúng nó tranh nhau đòi giới thiệu kìa. Đệt, chả biết thật hay đùa như thấy ngại ngại. Thằng Thông ngồi cạnh huých đùi kêu ngon đấy, còn cả buổi tối nay nữa, chúc bạn ngon chim. VL thằng bạn.
Buổi trưa, xe dừng ở chỗ đéo nào ý, đại khái là quán cơm, đéo hiểu ban tổ chức sắp xếp ra sao mà ngồi hơi chật, tao cũng làm vội lưng bát cơm gọi là ăn cho có xong thì ra ngoài lên xe ngủ. Tối qua ngủ muộn, sáng dậy sớm thành ra hơi buồn ngủ. Đang nghĩ nghĩ về Hoa, ko biết giờ có online ko, có chat với mình ko, hôm qua cũng quên chưa nói với Hoa về việc 2 ngày mình off. Ngủ lúc nào ko hay, thế beep nào chợp mắt được tí thì bị lay lay, mở mắt ra thấy Thúy, Thúy chỉ chỉ vào ghế ra ý là né ra cho ẻm vào, Tao đứng vội dậy nhường lối, Thúy ngồi rồi hỏi cậu ăn nhanh thế, tao tiện mồm nói con người của Đảng, phải tác phong. Thúy lại cười. Bắt đầu hỏi quê quán nhau, tuổi tác nhau kỹ hơn. Thúy ở Hạ Long, Thúy biết tao kém tuổi bèn bắt tao gọi là chị, tao gật đầu chị thì chị có gì đâu. Thúy lại lắc đâu bảo thôi, xưng hô tớ với bạn dễ nghe hơn. Thúy kể năm đầu thi trượt, đã đi học cao đẳng sư phạm ở tỉnh nhà rồi nhưng chán nên thi lại. Túc tắc người đã lên xe mà chưa thấy 3 thằng bạn beep đâu, tao hỏi Thúy khi nào xe đi, Thúy kêu phải nghỉ trưa đã chứ, tầm 2h mới xuất phát đi Ao Vua, Khoang Xanh. Đm, té ra là thế, vậy mà mình cứ sợ lạc, tao im lặng, ngửa đầu, nhắm mắt mơ màng. Bỗng tiếng chuông reng reng, mở mắt ra ngó, ra là điện thoại của Thúy, 1 chú nắp gập chưa rõ hãng gì, trông khá ổn áp. Thúy nghe máy, loa to, tao nghe giọng đực ở đầu dây phía kia, Thúy nói chuyện gì đó với thái độ khá nhạt, được tí thì thôi nhá rồi tắt máy. Thúy lẩm bẩm mẹ thằng hâm. Tao cười. Thúy quay sang nhìn hỏi có gì mà cười. Tao bảo bạn xinh như thế, chắc là là thằng hâm nào kia đang si mê bạn rồi, mà khi si mê thì ai cũng thành hâm cả thôi. Đm, đó là những lời văn chương trong sách tao đọc được, tao nói lại y nguyên. Thúy nhìn nhìn xong kêu chà chà, nhìn mặt non choẹt, thư sinh như này mà xem ra kinh nghiệm tình trường ghê đấy nhỉ. Tao lắc đầu nói đều là chiêm nghiệm chứ chưa từng trải nghiệm…Sau buổi sáng hoạt náo thì không khí có vẻ giảm hơn, mọi người lên xe đều ngủ hoặc nói chuyện rì rầm. Vẫn ko thấy 3 thằng beep kia, ko hiểu lọ mọ đi đâu, mà cũng ko thấy cả bọn Nam Định, Thái Nguyên đâu nữa. Thời ấy ko có điện thoại nên cũng chẳng biết làm thế nào. Đến giờ xe chạy vẫn chưa thấy bọn nó lên, tao bèn chạy xuống ngó tìm loanh quanh, mẹ kiếp, thấy các bố các mẹ đang ngồi trên xe kia cười ha hả, thằng Thông thấy tao bèn kéo kính cửa rồi thò đầu hô “Bọn tao ngồi xe này luôn, đang đánh bài, mày trông balo nhé” Vkl, đéo biết đánh bài ngắm gái, tao nhìn loáng thoáng thấy xe đấy nhiều gái xinh hơn thì phải. Tao hỏi có thấy Thái Nguyên, Nam Định đâu ko ? Nó bảo tất trên này rồi. Đm bọn khốn, ham vui bỏ bạn. Tao lên xe trở lại chỗ ngồi, bác tài hỏi đủ chưa, tao bảo đủ, xe chạy…
Từ khu Chùa Tây Phương đi đến Ao Vua theo đường chim bay chắc tầm 20km nhưng theo đường bộ thì chắc phải gấp đôi. Phong cảnh làng quê mộc mạc bình dị, nhìn cũng giống giống quê tao. Cơ mà cho đến bây giờ sau nhiều năm bôn ba thì tao thấy Hà Tây vẫn là tỉnh có phong cảnh non nước hữu tình nhất cả nước, có gì đó tựa tựa như nét của Tàu khựa. Tao và Thúy trên xe nói chuyện đủ điều, Thúy có vẻ chín chắn hơn tuổi, nói chuyện lúc nào cũng nhỏ nhẹ, Thúy bảo khi nào có thời gian mời tao về Hạ Long chơi. Hồi đó tao chỉ biết đến Hạ Long qua sách báo tivi, tao cũng chưa đi ra biển bao giờ, chỉ cảm giác là một cái gì đó mênh mông, chống chếnh.
Đến khu Thác đa thì nắm được thông tin là hôm nay sẽ ngủ ở đây, có dựng lều trại và một khu nhà sàn sẵn có của điểm du lịch. Chương trình buổi tối có sinh hoạt văn nghệ, đốt lửa trại. Cánh nam giới hò nhau căng bạt kéo lều, mấy thằng tao cũng động chân động tay hỗ trợ nhưng thành viên trong lớp, ngại ngần gì đâu, chỉ có điều là thấy phong cách hơi khác một chú, so với mấy chú báo chí ăn nói lịch sự thì mấy thằng tao hơi xuồng xã. Xong việc thì căng được 5 cái lều bạt, mỗi lều ngủ được phải tầm 15-16 người, nhét cố có khỉ đủ cả đoàn, hoặc ko thì bọn con trai lên chỗ nhà sàn ngủ. Xong việc rồi thì đi lang thang thăm thú cảnh quan, vẫn 4 thằng đi với nhau. Khu này đẹp, xanh, mát, sạch sẽ, có thác chảy, có núi rừng, bây giờ ko biết đã thay đổi chưa chứ nếu vẫn như xưa thì quả là một chỗ nghỉ dưỡng rất ổn.
Tối đó được phát cơm hộp và nước, đứa nào có đứa đấy ăn. Cơ bản cũng như lúc trưa là ăn cho nó có. Tầm 6 rưỡi thấy loa đài bắt đầu xập xình, mọi người dần dần kéo nhau ra đấy. Phông bạt đầy đủ: Chương trình giao lưu văn nghệ của đoàn thanh niên học viện báo chí Kxy, khán giả ở dưới có giấy ngồi giấy, có dép ngồi dép, có giày ngồi giày. Các tiết mục bắt đầu diễn, có MC hẳn hoi, tao ngó quanh tăm tia xem có gái xinh ko nhưng ko nhìn rõ được, cũng đéo biết Nam Định đâu, Thúy đâu, liệu có đang bị thằng nào sơ múi ko. Ngồi xem chừng nửa tiếng thì chán, rủ thằng Thông đi lang thang, nó éo đi, kêu xem đang hay. Đm, hay cc gì ko biết. May có cậu Thủy bảo đi, đi ra ngoài kia lang thang hút thuốc hưởng thụ không khí sơn cước chứ nghe đéo gì tiếng mèo gào, vịt kêu. Mấy đứa xung quanh nghe thấy thằng Thủy nói thế thì quay lại trố mắt nhìn, cậu Thủy kéo vội tao đi, chắc sợ ăn đấm.
Mãi tầm 8 h thì có vẻ không khí ở khu ca nhạc thưa dần vì bắt đầu thấy các nhóm nhỏ tách ra đi lang thang. Bọn hàng xóm cũng mải vui với bạn bè lớp nó, thằng Thông với thằng Xuân ko biết đi đâu rồi, tự nhiên thấy tao và thằng Thủy đang tách biệt vl, 2 thằng đực rựa ngồi vệ đường phì phèo hút thuốc, ất a ất ơ. Bỗng thằng Thủy bảo hình như con bé Nam Định thích mày, tao quay sang kêu thích cc, sao lại nói thế. Cậu vung tay búng tàn rồi bảo tao thấy nó hay hỏi thăm mày lắm, với lại nhìn ánh mắt nó nhìn mày đầy vẻ nhu mì, mà hình như nó còn hay chat chit với anh mày, có khi này mày được ông anh trai tâng lên mây ko. Vl, thật là một thuyết âm mưu…
Củi được chất đống, hình như chuẩn bị đốt lửa, MC đang gào thét hô hào các nhóm quay trở lại khu ca nhạc. Mọi người lại túc tắc về, khi có vẻ đông đủ MC hô vang mấy khẩu hiệu đoàn, nhạc công oánh uỳnh uỵch bài nối vòng tay lớn, lửa được châm lên, mọi người nắm tay nhau cùng hát. Tao và thằng Thủy đến nơi thì vòng tròn đã khép, cũng có nhiều đứa đứng ngoài ko vào, vòng tròn người bắt đầu xoay, bắt đầu chạy, ánh lửa bập bùng soi rõ những gương mặt tươi vui niềm nở của độ tuổi vô tư, vô lo, vô nghĩ. Hay vl
Vòng tròn giãn ra rồi lại thu vào, tao vẫn đứng ngoài xem, thấy bóng dáng Nam Định đang cười rạng rỡ, mặt khẽ đỏ ửng vì ánh lửa bập bùng, trông đã xinh lại càng xinh. Bất thần ẻm quay lại nhìn, thấy tao, ẻm dừng lại tách ra khỏi nhóm rồi tiến lại chỗ tao đang đứng, ẻm bảo sao thế, hòa cùng mọi người cho vui đi, tao lắc đầu, ẻm kêu đi nào, rồi đưa tay nắm tay tao kéo đi ko cho tao phản kháng. Tao ngoái đầu lại, thấy nụ cười gian gian của thằng Thủy, nó đưa ngón cái lên rồi lại quay ngược xuống. Ý của nó chắc là “có cơ hội rồi đấy, phịch đi”. Vậy là lần này đường đường chính chính nắm tay chứ ko giống hôm trước, tiếc cái rằng nắm được có chục phút thì cũng hết lửa, MC thông báo giờ là đến giờ ăn manh, mọi người tự do tham quan, tìm hiểu phong cảnh, đất nước và con người, chả biết tham quan sư bố nhà nó gì vào lúc này, chắc chắn là mang nghĩa đen tối rồi. Tao vẫn éo chịu buông tay NĐ, tao hỏi Nam Định là đi đâu giờ nhỉ, Nam Định bảo đi loanh quanh tí cho thoáng rồi về ngủ, cơ mà cậu bỏ tay ra đi chứ. Tao gãi gãi đầu cười bảo ơ quên, vãi cả quên. 2 đứa lững thững đi, hỏi han vớ vẩn, cũng gặp những bạn cùng lớp của ẻm, thấy tao thì mấy đứa con gái cũng líu ríu trêu đùa. Qua đoạn đường vắng tao mới hỏi NĐ vẫn hay chat với anh trai tao ko, NĐ gật đầu. Tao hỏi thẳng mẹ luôn là có thích anh tao ko. NĐ đứng khựng lại kêu sao hỏi vậy, rồi cười cười bảo tớ cảm thấy anh cậu như 1 người thầy thôi, làm gì có chuyện thích thiếc gì. Tao nghĩ bụng trò thích thầy có gì lạ đâu, tao cũng thích Chị Giáo vkl ra đây chứ, nghĩ đến chị Giáo lại nhớ Hoa. Đi mỏi chân, 2 đứa ngồi vào bờ kè vệ đường nhìn không gian bên trong tối mịt, NĐ hỏi sao cậu lại đi dạo với tớ, tao thật thà bảo thì chẳng biết bọn kia đi đâu hết rồi, mẹ, trả lời ngơ thật. Tao cũng hỏi lại là thế sao cậu lại đi dạo với tớ. Nam Định mỉm cười nói vì tớ không muốn thấy cậu đi cùng người khác…
Tập trung tại trường, xe 45 chỗ. 4 thằng tao tranh hàng ghế cuối, 3 nàng báo chí ngồi ngay trên như kiểu sợ bọn tao bị bắt nạt hay bị bắt cóc ko bằng. Ngồi trên cao lại cuối xe, cứ lần lượt ngắm các em trường báo lần lượt lên, cơ bản cũng được 7-8 đứa ngon, nhưng chưa em nào ngon hơn em tóc vàng. Cũng có 9-10 ông đực rựa, nghe kể lớp chia làm 2 xe vì cả sĩ số lớp cộng thêm bạn bè thì đâu đó cũng hơn 80 người. Trong đầu ngẫm nghĩ vậy là vẫn còn gái đẹp ở xe kia nữa. Xe chạy, thằng Thông lân la làm quen với tóc vàng, ẻm cũng thẽ thọt trả lời tớ tớ bạn bạn, giọng khá ngọt. Nắm bắt thông tin nhanh thì ẻm tên Thúy, người Quảng Ninh hơn bọn tao 1 tuổi, rớt 1 năm nên thành ra học cùng khóa. Hỏi được vài câu thì bố Thông éo biết nói gì nữa nên câm họng. Tao ngồi ngoài, ngó ra nhìn đường. Thời đó chưa xây cao tốc Thăng Long nên xe vẫn chạy theo đường Nhổn, Phùng. Đường Nhổn khi đó nát, bẩn, mà chả phải Nhổn, chỉ đi qua cầu diễn phát là thấy không khí làng quê rõ mồn một rồi, vẫn xập xệ, vẫn cũ kĩ.
Có thanh niên đi thu tiền, đúng là bọn tổ chức cũng thật thà mộc mạc, lên xe mới thu tiền. Thằng Xuân hôm qua đã thu của 3 thằng tao nên đại diện đóng cho cả 4. Bố cháu thu tiền nhìn nhìn hỏi ơ các cậu là…Em Nam Định đỡ lời luôn rằng đó là bạn của bọn tớ đi ké, hihi. Có vẻ cái hihi ấy hiệu nghiệm, bọn tao ko bị chất vấn gì thêm. Thu tiền xong thì có thằng beep nào đứng lên hô chương trình văn nghệ bắt đầu, nó kéo cây đàn guitar ra xong tửng từng tưng mẹ gì ko biết, cả xe nhấm nháp hát theo vài bài đoàn đội, cũng khí thế lắm, tiếng hát át hết tiếng đàn. Đến đoạn được xóc, mẹ kiếp, ngồi ghế cuối cứ gọi là nhấc hết người, may mà thanh niên trai tráng ko bị say. Thấy tóc vàng có vẻ ko ổn khi cứ nắm chặt tay ghế cúi đầu, Thái Nguyên quay lên kêu ông nào xuống ngồi đỡ hộ bạn Thúy cái, bà này say xe thì phải. 3 thằng kia du đẩy nhau, đéo thằng nào dám xuống. Thái Nguyên thấy tao ngồi im im vẫn nhìn ngoài đường bèn gọi mẹ đích danh, thế là xuống. Tao xuống ngồi cạnh, nhẹ nhàng hỏi có sao ko, đừng cúi đầu thế khi xe xóc dễ choáng, dễ nôn. Thúy ngẩng mặt nhìn tao, có vẻ nàng mệt thật. Tao cười rồi chỉ tay qua cửa sổ bảo nhìn kia, đàn cò bay theo hình chữ V đẹp ko. Mấy đứa cùng hướng nhìn ra ngoài, nghe tiếng ai đó bảo có gì lạ đâu, thế là bình thường mà. Tao cười bảo mọi người có biết tại sao các con chim trời thường bay theo đội hình chữ V ko, đây ko phải điều ngẫu nhiên đâu. Tất cả im lặng, chắc bất ngờ vì câu hỏi. Thằng Thông trả lời đầu tiên bảo chắc đó là một tập tính để giữ liên lạc giữa các con trong đàng vì đội hình V là con sau nhìn được con trước dễ nhất, con bay đầu tiên chắc là làm nhiệm vụ dẫn đường. Xung quanh cười ồ lên nhưng kiểu đó là một câu trả lời hài hước, tao thấy Thúy cũng cười. Đm bọn ngu muội, chỉ tao ko cười. Chờ bọn nó cười xong tao mới hỏi tại sao các bạn cười, tao quay sang Thúy hỏi tiếp tại sao Thúy cười, đó là một câu trả lời đúng mà, chỉ là đủ thôi. Đm, lúc này thì cả đám nhìn vào tao, tiếng đàn tiếng hát cũng lặng dần. Tao đứng dậy dõng dạc nói, chính xác là đội hình bay chữ V là đội hình tiện bề liên lạc nhất, các con chim dễ quan sát nhau để tránh lạc đàn. Tuy nhiên còn một điều quan trọng hơn đó là đội hình chữ V là một đội hình bay khí động lực học, con chim đầu đàn ko chỉ dẫn hướng mà còn là con chim to khỏe nhất, những cái vỗ cánh của nó sẽ tạo nên luồng khí có lợi để nâng những con phía sau lên. Tao dang 2 tay ra vừa nói vừa diễn tả, mọi người nhìn thấy chưa, chim bay được là nhờ cánh vỗ tạo dòng khí đi từ dưới lên để nâng cơ thể nó, luồng khí này chuyển động theo cả cả phương ngang, khi con chim vỗ xuống thì sẽ có một luồng khí trượt qua cánh và thổi ra phía sau, như vậy con chim bay sau sẽ đón nhận luồng khí này để góp phần nâng cơ thể nó lên, rất lợi về lực. Còn sẽ co người hỏi rằng chim làm sao thông minh thế được phải ko, đúng vậy, con chim ko thể ngĩ ra nhưng đây là sự tiến hóa sau rất nhiều năm. Những loài chim di cư có thể phải bay cả chặng đường hàng ngàn km, và con chim bay phía sau cứ chọn vị trí bay cho mình làm sao để lợi về lực, cứ vậy chúng tự xếp thành hình chữ V…. Đm, bọn trên xe chỉ biết há mồm ra mà bội phục, tâm phục. Thúy , Nam Định cũng ko ngoại lệ. Thúy có vẻ tỉnh táo hơn bèn hỏi, ơ thế con chim đầu đàn ko được lợi gì sao. Tao cúi xuống nhìn, nét mặt xinh xắn, mái tóc vàng mượt, tao gật đầu bảo đúng thế, chính vậy nên con chim đầu đàn phải là con chim khỏe nhất, khi nó mệt thì sẽ có con khác trong đàn thay thế để đổi lại vị trí. Trên xe sau một lúc im lặng nghe tao diễn thì bắt đầu bàn tán xôn xao, đứa thì bàn về chim, đứa thì hỏi về tao, bọn nó ko biết tao là ai mà. Tao ngồi xuống cạnh Thúy, tao hỏi bạn đỡ mệt chưa, Thúy cười. Thúy hỏi cậu đọc sách ra những kiến thức đó à, tao mỉm cười trêu là ko, những khi rảnh rỗi tớ thường nằm ngắm trời và chiêm nghiệm được. Thúy phì cười, tao quay sang bắt gặp ánh mắt Nam Định đang nhìn, đụng mắt tao, ẻm quay đi. Mẹ kiếp, nhận ra rằng mình đang ngồi giữa 2 mỹ nhân, từ bé đến giờ đây là lần đầu trải nghiệm cảm giác này. Hay vl thật…
Bọn tao đi tham quan chùa Tây Phương đầu tiên, trèo mấy chục bậc đá mỏi dừ chân. Đúng là một không gian đẹp, yên tĩnh, trầm lặng. Có hướng dẫn viên hẳn hoi, chắc là đoàn viên nào đó của xã, giới thiệu hết lượt về các vị La Hán. Đông người vào quá mà ko gian chật, mấy thằng tao rủ nhau ra sân hút thuốc. Chỉ trỏ một hồi thì các bạn bên trong chùa cũng lúc nhúc đi ra, một nhóm chắc là thuộc ban tổ chức đang đi chia nước, chia bánh mỳ, bọn tao cũng được phát. Ngồi gặm bánh mỳ ngồm ngoàm, đang ngon miệng thì Nam định đến, ẻm bảo ê, lớp tôi rất nhiều người đang hỏi về ông đấy. Tao vẫn nhai, vừa nhai vừa nói là hỏi gì. Nam Định kêu hỏi là ai, ở đâu đến, tôi bảo là bạn của tôi, chúng nó tranh nhau đòi giới thiệu kìa. Đệt, chả biết thật hay đùa như thấy ngại ngại. Thằng Thông ngồi cạnh huých đùi kêu ngon đấy, còn cả buổi tối nay nữa, chúc bạn ngon chim. VL thằng bạn.
Buổi trưa, xe dừng ở chỗ đéo nào ý, đại khái là quán cơm, đéo hiểu ban tổ chức sắp xếp ra sao mà ngồi hơi chật, tao cũng làm vội lưng bát cơm gọi là ăn cho có xong thì ra ngoài lên xe ngủ. Tối qua ngủ muộn, sáng dậy sớm thành ra hơi buồn ngủ. Đang nghĩ nghĩ về Hoa, ko biết giờ có online ko, có chat với mình ko, hôm qua cũng quên chưa nói với Hoa về việc 2 ngày mình off. Ngủ lúc nào ko hay, thế beep nào chợp mắt được tí thì bị lay lay, mở mắt ra thấy Thúy, Thúy chỉ chỉ vào ghế ra ý là né ra cho ẻm vào, Tao đứng vội dậy nhường lối, Thúy ngồi rồi hỏi cậu ăn nhanh thế, tao tiện mồm nói con người của Đảng, phải tác phong. Thúy lại cười. Bắt đầu hỏi quê quán nhau, tuổi tác nhau kỹ hơn. Thúy ở Hạ Long, Thúy biết tao kém tuổi bèn bắt tao gọi là chị, tao gật đầu chị thì chị có gì đâu. Thúy lại lắc đâu bảo thôi, xưng hô tớ với bạn dễ nghe hơn. Thúy kể năm đầu thi trượt, đã đi học cao đẳng sư phạm ở tỉnh nhà rồi nhưng chán nên thi lại. Túc tắc người đã lên xe mà chưa thấy 3 thằng bạn beep đâu, tao hỏi Thúy khi nào xe đi, Thúy kêu phải nghỉ trưa đã chứ, tầm 2h mới xuất phát đi Ao Vua, Khoang Xanh. Đm, té ra là thế, vậy mà mình cứ sợ lạc, tao im lặng, ngửa đầu, nhắm mắt mơ màng. Bỗng tiếng chuông reng reng, mở mắt ra ngó, ra là điện thoại của Thúy, 1 chú nắp gập chưa rõ hãng gì, trông khá ổn áp. Thúy nghe máy, loa to, tao nghe giọng đực ở đầu dây phía kia, Thúy nói chuyện gì đó với thái độ khá nhạt, được tí thì thôi nhá rồi tắt máy. Thúy lẩm bẩm mẹ thằng hâm. Tao cười. Thúy quay sang nhìn hỏi có gì mà cười. Tao bảo bạn xinh như thế, chắc là là thằng hâm nào kia đang si mê bạn rồi, mà khi si mê thì ai cũng thành hâm cả thôi. Đm, đó là những lời văn chương trong sách tao đọc được, tao nói lại y nguyên. Thúy nhìn nhìn xong kêu chà chà, nhìn mặt non choẹt, thư sinh như này mà xem ra kinh nghiệm tình trường ghê đấy nhỉ. Tao lắc đầu nói đều là chiêm nghiệm chứ chưa từng trải nghiệm…Sau buổi sáng hoạt náo thì không khí có vẻ giảm hơn, mọi người lên xe đều ngủ hoặc nói chuyện rì rầm. Vẫn ko thấy 3 thằng beep kia, ko hiểu lọ mọ đi đâu, mà cũng ko thấy cả bọn Nam Định, Thái Nguyên đâu nữa. Thời ấy ko có điện thoại nên cũng chẳng biết làm thế nào. Đến giờ xe chạy vẫn chưa thấy bọn nó lên, tao bèn chạy xuống ngó tìm loanh quanh, mẹ kiếp, thấy các bố các mẹ đang ngồi trên xe kia cười ha hả, thằng Thông thấy tao bèn kéo kính cửa rồi thò đầu hô “Bọn tao ngồi xe này luôn, đang đánh bài, mày trông balo nhé” Vkl, đéo biết đánh bài ngắm gái, tao nhìn loáng thoáng thấy xe đấy nhiều gái xinh hơn thì phải. Tao hỏi có thấy Thái Nguyên, Nam Định đâu ko ? Nó bảo tất trên này rồi. Đm bọn khốn, ham vui bỏ bạn. Tao lên xe trở lại chỗ ngồi, bác tài hỏi đủ chưa, tao bảo đủ, xe chạy…
Từ khu Chùa Tây Phương đi đến Ao Vua theo đường chim bay chắc tầm 20km nhưng theo đường bộ thì chắc phải gấp đôi. Phong cảnh làng quê mộc mạc bình dị, nhìn cũng giống giống quê tao. Cơ mà cho đến bây giờ sau nhiều năm bôn ba thì tao thấy Hà Tây vẫn là tỉnh có phong cảnh non nước hữu tình nhất cả nước, có gì đó tựa tựa như nét của Tàu khựa. Tao và Thúy trên xe nói chuyện đủ điều, Thúy có vẻ chín chắn hơn tuổi, nói chuyện lúc nào cũng nhỏ nhẹ, Thúy bảo khi nào có thời gian mời tao về Hạ Long chơi. Hồi đó tao chỉ biết đến Hạ Long qua sách báo tivi, tao cũng chưa đi ra biển bao giờ, chỉ cảm giác là một cái gì đó mênh mông, chống chếnh.
Đến khu Thác đa thì nắm được thông tin là hôm nay sẽ ngủ ở đây, có dựng lều trại và một khu nhà sàn sẵn có của điểm du lịch. Chương trình buổi tối có sinh hoạt văn nghệ, đốt lửa trại. Cánh nam giới hò nhau căng bạt kéo lều, mấy thằng tao cũng động chân động tay hỗ trợ nhưng thành viên trong lớp, ngại ngần gì đâu, chỉ có điều là thấy phong cách hơi khác một chú, so với mấy chú báo chí ăn nói lịch sự thì mấy thằng tao hơi xuồng xã. Xong việc thì căng được 5 cái lều bạt, mỗi lều ngủ được phải tầm 15-16 người, nhét cố có khỉ đủ cả đoàn, hoặc ko thì bọn con trai lên chỗ nhà sàn ngủ. Xong việc rồi thì đi lang thang thăm thú cảnh quan, vẫn 4 thằng đi với nhau. Khu này đẹp, xanh, mát, sạch sẽ, có thác chảy, có núi rừng, bây giờ ko biết đã thay đổi chưa chứ nếu vẫn như xưa thì quả là một chỗ nghỉ dưỡng rất ổn.
Tối đó được phát cơm hộp và nước, đứa nào có đứa đấy ăn. Cơ bản cũng như lúc trưa là ăn cho nó có. Tầm 6 rưỡi thấy loa đài bắt đầu xập xình, mọi người dần dần kéo nhau ra đấy. Phông bạt đầy đủ: Chương trình giao lưu văn nghệ của đoàn thanh niên học viện báo chí Kxy, khán giả ở dưới có giấy ngồi giấy, có dép ngồi dép, có giày ngồi giày. Các tiết mục bắt đầu diễn, có MC hẳn hoi, tao ngó quanh tăm tia xem có gái xinh ko nhưng ko nhìn rõ được, cũng đéo biết Nam Định đâu, Thúy đâu, liệu có đang bị thằng nào sơ múi ko. Ngồi xem chừng nửa tiếng thì chán, rủ thằng Thông đi lang thang, nó éo đi, kêu xem đang hay. Đm, hay cc gì ko biết. May có cậu Thủy bảo đi, đi ra ngoài kia lang thang hút thuốc hưởng thụ không khí sơn cước chứ nghe đéo gì tiếng mèo gào, vịt kêu. Mấy đứa xung quanh nghe thấy thằng Thủy nói thế thì quay lại trố mắt nhìn, cậu Thủy kéo vội tao đi, chắc sợ ăn đấm.
Mãi tầm 8 h thì có vẻ không khí ở khu ca nhạc thưa dần vì bắt đầu thấy các nhóm nhỏ tách ra đi lang thang. Bọn hàng xóm cũng mải vui với bạn bè lớp nó, thằng Thông với thằng Xuân ko biết đi đâu rồi, tự nhiên thấy tao và thằng Thủy đang tách biệt vl, 2 thằng đực rựa ngồi vệ đường phì phèo hút thuốc, ất a ất ơ. Bỗng thằng Thủy bảo hình như con bé Nam Định thích mày, tao quay sang kêu thích cc, sao lại nói thế. Cậu vung tay búng tàn rồi bảo tao thấy nó hay hỏi thăm mày lắm, với lại nhìn ánh mắt nó nhìn mày đầy vẻ nhu mì, mà hình như nó còn hay chat chit với anh mày, có khi này mày được ông anh trai tâng lên mây ko. Vl, thật là một thuyết âm mưu…
Củi được chất đống, hình như chuẩn bị đốt lửa, MC đang gào thét hô hào các nhóm quay trở lại khu ca nhạc. Mọi người lại túc tắc về, khi có vẻ đông đủ MC hô vang mấy khẩu hiệu đoàn, nhạc công oánh uỳnh uỵch bài nối vòng tay lớn, lửa được châm lên, mọi người nắm tay nhau cùng hát. Tao và thằng Thủy đến nơi thì vòng tròn đã khép, cũng có nhiều đứa đứng ngoài ko vào, vòng tròn người bắt đầu xoay, bắt đầu chạy, ánh lửa bập bùng soi rõ những gương mặt tươi vui niềm nở của độ tuổi vô tư, vô lo, vô nghĩ. Hay vl
Vòng tròn giãn ra rồi lại thu vào, tao vẫn đứng ngoài xem, thấy bóng dáng Nam Định đang cười rạng rỡ, mặt khẽ đỏ ửng vì ánh lửa bập bùng, trông đã xinh lại càng xinh. Bất thần ẻm quay lại nhìn, thấy tao, ẻm dừng lại tách ra khỏi nhóm rồi tiến lại chỗ tao đang đứng, ẻm bảo sao thế, hòa cùng mọi người cho vui đi, tao lắc đầu, ẻm kêu đi nào, rồi đưa tay nắm tay tao kéo đi ko cho tao phản kháng. Tao ngoái đầu lại, thấy nụ cười gian gian của thằng Thủy, nó đưa ngón cái lên rồi lại quay ngược xuống. Ý của nó chắc là “có cơ hội rồi đấy, phịch đi”. Vậy là lần này đường đường chính chính nắm tay chứ ko giống hôm trước, tiếc cái rằng nắm được có chục phút thì cũng hết lửa, MC thông báo giờ là đến giờ ăn manh, mọi người tự do tham quan, tìm hiểu phong cảnh, đất nước và con người, chả biết tham quan sư bố nhà nó gì vào lúc này, chắc chắn là mang nghĩa đen tối rồi. Tao vẫn éo chịu buông tay NĐ, tao hỏi Nam Định là đi đâu giờ nhỉ, Nam Định bảo đi loanh quanh tí cho thoáng rồi về ngủ, cơ mà cậu bỏ tay ra đi chứ. Tao gãi gãi đầu cười bảo ơ quên, vãi cả quên. 2 đứa lững thững đi, hỏi han vớ vẩn, cũng gặp những bạn cùng lớp của ẻm, thấy tao thì mấy đứa con gái cũng líu ríu trêu đùa. Qua đoạn đường vắng tao mới hỏi NĐ vẫn hay chat với anh trai tao ko, NĐ gật đầu. Tao hỏi thẳng mẹ luôn là có thích anh tao ko. NĐ đứng khựng lại kêu sao hỏi vậy, rồi cười cười bảo tớ cảm thấy anh cậu như 1 người thầy thôi, làm gì có chuyện thích thiếc gì. Tao nghĩ bụng trò thích thầy có gì lạ đâu, tao cũng thích Chị Giáo vkl ra đây chứ, nghĩ đến chị Giáo lại nhớ Hoa. Đi mỏi chân, 2 đứa ngồi vào bờ kè vệ đường nhìn không gian bên trong tối mịt, NĐ hỏi sao cậu lại đi dạo với tớ, tao thật thà bảo thì chẳng biết bọn kia đi đâu hết rồi, mẹ, trả lời ngơ thật. Tao cũng hỏi lại là thế sao cậu lại đi dạo với tớ. Nam Định mỉm cười nói vì tớ không muốn thấy cậu đi cùng người khác…
Bình luận facebook