Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 312: Hạ Minh Nguyệt đã chết
“Lệ Đình Phong, anh đang phạm pháp đấy…
Lệ Đình Phong hỏi: “Hạ Minh Nguyệt, cô mới quen biết tôi thôi sao?”
Cô ta quen biết Lệ Đình Phong đã nhiều năm, biết anh là người có thù tất báo, càng hiểu rõ anh từ trước đến nay chưa từng để tâm đến pháp luật.
Hạ Minh Nguyệt run rầy, nhìn người càng lúc càng tiến lại gần mình, thân thể cô ta vốn đã run lên vì lạnh, bây giờ lại càng run rẩy như chiếc lá khô trong gió lạnh, dường như có thể bị cuốn bay bất cứ lúc nào.
Hai mắt đầy tơ máu của cô ta nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt mình: “Lệ Đình Phong, trong bảy năm qua chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với tôi hay sao?”
“Tình cảm?” Lệ Đình Phong giống như nghe được một trò đùa nhạt nhẽo nào đó, cười nhạo:
“Bảy năm nay cô làm trò vụng trộm gì chẳng lẽ còn cần tôi nhắc nhở cô sao? Hạ Minh Nguyệt cô đã lừa gạt tôi, tôi cùng lắm cũng chỉ xem cô là một kẻ thế thân”
Giống như Thẩm An Nhiên, người cô thích cũng chỉ là người đã cho cô xiên kẹo hồ lô và cõng cô về nhà hơn mười năm trước, anh không phải là người đó, nhưng cũng cam tâm tình nguyện làm thế thân, đáng tiếc ngay cả cơ hội để thay thế mà Thẩm An Nhiên cũng không muốn cho anh.
Ai coi ai là người thay thế, ai thực sự yêu ai?
“Lệ Đình Phong, tình yêu của anh thật rẻ rúng, tôi ở bên anh nhiều năm như vậy mà lại không bằng Thẩm An Nhiên chỉ cứu anh một lần. Chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, ngay cả một con chó cũng phải có tình cảm.”
Lệ Đình Phong lạnh lùng nhìn khuôn mặt giống như chú hề của Hạ Minh Nguyệt: “Cô cũng đừng tỏ ra mình cao thượng đến như vậy, nếu cô thật sự thích tôi thì sẽ không ngủ với người đàn ông khác, lại còn bị bắt quả tang tại trận.”
Trong lòng anh biết rõ mình so với Hạ Minh Nguyệt cũng thật sự rất ghê tởm, anh còn không đủ tư cách để nói Hạ Minh Nguyệt, bởi vì anh cũng như cô ta, cũng đều bị đánh cắp tình cảm.
Lệ Đình Phong không cắt tay và đầu lưỡi của Hạ Minh Nguyệt, chỉ sai người ném cô ta vào một ngôi làng trên núi hoang vắng, không phải cô ta muốn sống cuộc sống của thượng lưu hay sao? Vậy chi bằng anh sẽ không cho cô ta toại nguyện, để cô ta đi ăn xin kiếm kế sinh nhai, phải hạ thấp giọng với những người mà cô ta từng khinh thường.
Dù là thể xác hay tinh thần, Lệ Đình Phong cũng đều tra tấn cô ta gấp bội, để Hạ Minh Nguyệt sống không được mà chết cũng không xong.
Lệ Đình Phong nhận được tin tức của Hạ Minh Nguyệt là vào hai tuần sau, một phóng viên khi đi du lịch ngẫu nhiên gặp Hạ Minh Nguyệt, thật trùng hợp phóng viên này lúc trước còn được mời đến tiệc đính hôn của Hạ Minh Nguyệt và Lệ Đình Phong
Trong đội ngũ phóng viên vô lương tâm này thì tên phóng viên kia là người cũng có chỗ đứng, không cần biết là có nhân tính hay không, miễn là có thể tạo nên lượt truy cập cao là được.
Ông ta đã tung tất cả những tấm ảnh “xấu xí” của Hạ Minh Nguyệt lên mạng, thậm chí còn thuê một số tài khoản tiếp thị để quảng bá.
Ngày xưa tại tiệc đính hôn, vị hôn thê của tổng giám đốc Lệ đã công khai cắm sừng vị hôn phu của mình, còn bị tung ra hàng loạt video, bây giờ lại có kết cục vô cùng thê thảm, sống như chuột qua đường.
Lệ Đình Phong chỉ liếc mắt nhìn lướt sang mà không thèm quan tâm, bây giờ sống chết của Hạ Minh Nguyệt thì có liên quan gì đến anh?
Chỉ là anh không ngờ rằng tin tức sau này mà anh nhận được lại là tin Hạ Minh Nguyệt đã chết.
Chết vào giữa mùa hè tháng năm, xác chết bốc mùi giỏi, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn không thể nhận ra.
…
Lệ Đình Phong sau khi xử lý Hạ Minh Nguyệt thì định trở về thành phố Hồ Chí Minh, anh không đem bất cứ hành lý gì, chỉ mang theo tro cốt của đứa trẻ.
Anh sờ vào thân bình sử hoa xanh, khăn khăn nói: “Bảo bối, mẹ con không cần bố nữa rồi… Nếu con ở bên cạnh mẹ con thì hãy chăm sóc cô ấy thật tốt”
Trên khuôn mặt lạnh lùng, Lệ Đình Phong đang sờ vào thân bình thì bỗng cảm nhận được sự ướt át, mới phát hiện ra mình đã bất giác khóc từ lúc nào.
Sau khi trở về thành phố Hồ Chí Minh, anh lập tức tìm một nghĩa trang lớn chôn tro cốt trong sứ thanh hoa, có bia mộ nhưng không có tên, đây là nửa ngôi mộ cô đơn.
Hoàng hôn vào mùa đông làm cho người ta cảm thấy thê lương hoang vắng, Lệ Đình Phong ngồi trước bia mộ: “Thẩm An Nhiên, nếu chúng ta gặp nhau muộn một chút, khi mà anh đã hiểu tình yêu cho anh sự ấm áp, có phải chúng ta có thể đi đến cuối cùng hay không?”
Gặp đúng người nhưng sai thời điểm, cho dù là quá trình như thế nào thì kết thúc câu chuyện luôn là bi kịch.
Huống hồ, quá trình của hai người cũng chỉ có khổ đau.
Lệ Đình Phong đứng ở trước mộ từ chạng vạng cho đến tận tối mịt, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, trên bầu trời đã có rất nhiều ngôi sao, không thể thêm được nữa…
Lệ Đình Phong đứng dậy với dáng vẻ đờ đẫn, anh cứ đi về phía trước ba bước thì lại quay đầu nhìn ngôi mộ, bây giờ lần nào anh quay lại cũng sẽ không còn ai ở phía sau nữa.
“Sau này nếu ngoài kia mệt mỏi quá thì anh sẽ về đây nghỉ ngơi, anh sẽ không làm phiền em đâu, thật đấy.
Bình luận facebook