• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Hợp Đồng Hôn Nhân Của Tổng Tài Cao Lãnh - Thẩm An Nhiên - Lệ Đình Phong (2 Viewers)

  • Chương 331-335

Chương 331: Nhất định là cô có ý với anh!​

Thẩm An Nhiên nghe bà chủ quán nhỏ giọng lẩm bẩm, không hiểu sao khoé mắt lại cay cay. Thì ra sau khi cô chết, vẫn có người nhớ đến cô, quan tâm cô sống có tốt không.

Thẩm An Nhiên cong môi cười: “Yên tâm đi bà chủ… Tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ sống tốt…”

Bà chủ quán nhìn cô hơi ngây người: “Đúng vậy, người tốt sẽ được báo đáp, người hiền lành sẽ được ông trời đối xử tử tế, nhất định cô có thể sống tốt.”

Bà chủ quán nói xong quay người trở về phòng bếp, bên trong phát ra tiếng chảo chiên xèo xèo, hai phút sau bà ấy bưng ra một đĩa trứng gà chiên đặt trên bàn Thẩm An Nhiên: “Mời cô ăn.”

Thẩm An Nhiên không từ chối, sau khi nói cảm ơn, cô gắp một miếng trứng chiên lên ăn một miếng trước mặt bà chủ quán, ngoài cháy trong mềm ăn rất ngon.

Bà chủ quán năm nay hơn năm mươi tuổi, bà làm ở con phố này hơn ba mươi năm rồi, đã chứng kiến không biết bao nhiêu người lớn lên.

Da dẻ của người làm ở quán ăn không thể chăm sóc tốt, nếp nhăn rất sâu, tóc cũng đã điểm vài sợi trắng.

Thẩm An Nhiên nhìn tóc bà ấy đã bạc, hơi chua xót.

Bà chủ quán không phát hiện sự khác thường của cô, lúc này học sinh đã về hết, cửa hàng hoành thánh cũng không còn bao nhiêu người. Sau khi bà chủ quán làm việc xong thì ngồi bên cạnh Thẩm An Nhiên, câu được câu mất nói về chuyện của “cô gái nhỏ” với cô.

“Cô gái nhỏ ấy sinh vào ngày hai mươi mốt tháng năm, mỗi lần sinh nhật đều chỉ có một mình cô đơn đến chỗ tôi ăn hoành thánh… Sau khi cô ấy kết hôn thì ít khi tới đây, nghe nói chồng cô ấy đối xử với cô ấy rất tệ bạc… Nhưng trong ba năm này, có một người đàn ông tự xưng là chồng trước của cô ấy thường tới chỗ tôi ăn cơm… Lúc ấy không hiểu sao lại bảo tôi kể một chút về quá khứ của cô gái nhỏ, cô nói người này có buồn cười không? Lúc có không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi mới nhớ nhung, trách sao lại trở thành chồng trước, cô gái nhỏ tốt như vậy nhất định sẽ tìm được một người trong mắt chỉ có mình cô ấy…”

Thẩm An nhiên không đáp lời, ăn hết hoành thánh, trả tiền xong là xách vali đi.

Bà chủ quán tiễn cô ra cửa: “Nếu cô ở Sài Gòn thì tới đây thường xuyên đi, tôi mời cô ăn hoành thánh, không cần trả tiền đâu.”

“Cảm ơn dì Dương.” Cảm ơn bà ấy vẫn còn nhớ đến tôi sau khi tôi chết, cảm ơn vì đã nhớ sinh nhật của tôi nhiều năm như vậy.

Bà chủ quán cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp, chờ Thẩm An Nhiên đi rồi mới khôi phục lại tinh thần, sao cô lại biết bà ấy họ Dương?

Lúc Thẩm An Nhiên trở lại khách sạn đã mười giờ, cô tắm rửa một chút rồi mới mở điện thoại, Messenger hiện ra hai mươi thông báo.

Còn tưởng có chuyện gấp gì, kết quả vào xem thì tất cả đều là Bạch Huy Cảnh gửi tới.

“Em có ở đó không?”

“Ăn cơm chưa?

“… Em ngủ rồi sao?”



Toàn là mấy câu tương tự như vậy, không có tí trọng lượng nào, Thẩm An Nhiên nghiêm túc xem từng tin nhắn, kéo đến cuối còn có một ảnh anh ta tự chụp để làm biểu tượng cảm xúc.

Bĩu môi nước mắt lưng tròng, trông vô cùng ấm ức, trên đầu còn có một bông hoa nhỏ màu đỏ héo quắt, dưới có một hàng chữ “Để ý tôi đi mà”.

Thẩm An Nhiên nhìn biểu tượng cảm xúc này, không nhịn được cười một tiếng, trong đầu hiện lên hình ảnh của Bạch Hải Châu, thật sự rất giống…

“Vừa trở về, đang chuẩn bị ngủ.”

Ở bên kia Bạch Huy Cảnh ôm điện thoại mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên, anh ta hơi mở mắt ra.

Sau khi nhìn thấy người gửi tin nhắn là Thẩm An Nhiên, anh ta lập tức bật dậy.

Cô trả lời anh ta, Thẩm An Nhiên trả lời tin nhắn của anh ta! Muộn thế này rồi cô còn trả lời tin nhắn của anh ta, nhất định là cô có ấn tượng tốt với anh ta!

Bạch Cảnh Huy nhìn nội dung tin nhắn chỉ có bảy chữ, từ đầu đến đuôi, lại nhìn từ đuôi lên đầu, cẩn thận suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.

Anh ta nhanh chóng gõ phím.

“Em đi đâu mà muộn thế này mới về…” Không được, bọn họ chỉ mới quen hôm nay, anh ta nhắn như vậy đối phương có nghĩ rằng anh ta đang nói chuyện với cô bằng giọng điệu chất vấn không?

Bạch Huy Cảnh nhanh chóng xoá đi, lại ấn lần nữa.

“Con gái về muộn như thế không an toàn, lần sau tôi đi với em…” Không, như vậy cũng không được, cứ như được một tấc lại muốn tiến một thước, hơn nữa bây giờ giới trẻ đều tương đối phản nghịch, không thích bị người khác quản.

Xoá xoá, làm lại.

“Đã muộn rồi, đi ngủ sớm một chút…” Nhắn như vậy có thể cô sẽ không để ý tới anh ta, hơn nữa như vậy trông anh ta có vẻ thờ ơ quá không?

Xoá!

Lần đầu tiên Bạch Huy Cảnh cảm thấy trả lời một tin nhắn khó tới như vậy, anh ta vò tóc mình, mở ngăn kéo ra lấy một hộp kẹo bạc hà đổ vào miệng nhai, vị bạc hà mát lạnh xông thẳng lên óc.

Anh ta không hút thuốc, gặp phải chuyện đau đầu bực bội thì sẽ ăn kẹo bạc hà.

Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm hàng chữ “Đối phương đan nhập”, đã qua năm phút rồi đó, anh ta vẫn còn đang nhập, muốn gửi cho cô gì vậy?

Vừa nghĩ thế, bên Bạch Huy Cảnh đã gửi cho cô một tin nhắn, chỉ có bốn chữ ngắn ngủn.

“Em ăn cơm chưa?”

Thẩm An Nhiên nhướng mày, tựa như hiểu ra gì đó, một tay cô xoa xoa mái tóc mới gội, tay còn lại cầm di động gửi một tin nhắn thoại.

“Tôi đã ăn rồi, ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”

Bạch Huy Cảnh cẩn thận chờ tin nhắn, sau khi thấy Thẩm An Nhiên gửi lại một tin nhắn thoại, anh ta gần như dán mắt vào màn hình di động.

Khách sạn vốn đã yên tĩnh, giờ phút này lại yên tĩnh đến nỗi anh ta có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của mình. Ngón tay anh ta vì kích động mà run rẩy, ấn nghe tin nhắn, giọng Thẩm An Nhiên nhẹ như bông phát ra.

Anh ta cứ nghe đi nghe lại giọng nói ba giây ngắn ngủn kia, tựa như nghe không biết đủ.

Thẩm An Nhiên gửi cho anh ta tin nhắn thoại, cô còn chúc anh ta ngủ ngon.

Chỉ nghe giọng cô thôi, mặt Bạch Huy Cảnh đã đỏ lên, miệng cười toét đến tận mang tai. Anh ta nằm lên giường, vùi mình vào trong chăn, cực kỳ giống một con chó vui vẻ muốn chạy nhảy. Thẩm Anh nhiên chúc anh ta ngủ ngon, biết ngủ ngon nghĩa là gì không? Yêu…anh… tôi yêu anh, nghĩa là yêu anh đó!

Dựa theo cách giải thích này, Thẩm An Nhiên là đang ngầm báo với anh ta rằng cô thích anh ta!

Bạch Huy Cảnh nắm chặt di động rồi giơ nắm đấm lên không trung một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên giường, run rẩy ấn vào biểu tượng giọng nói.

Anh ta hắng giọng, xác định giọng mình không khó nghe rồi mới ấn giữ nói.

“Tôi cũng ngủ ngon, ngủ ngon.” Buông ngón tay ra gửi giọng nói đi, Bạch Huy Cảnh ấn vào nghe giọng một chút, thật bình tĩnh, không có hoảng, giọng không run.

Bạch Huy Cảnh nắm di động, nghe đi nghe lại giọng của Thẩm An Nhiên mấy chục lần, cuối cùng tải về lưu lại, cài làm chuông báo thức.

Thẩm An Nhiên sấy khô tóc rồi mới nhìn đến tin nhắn thoại của Bạch Huy Cảnh, cô bấm vào nghe.

“Tôi cũng ngủ ngon, ngủ ngon.”

Tôi cũng ngủ ngon là cái gì? Có ý gì?

Thẩm An Nhiên chỉ rối rắm hai giây rồi ấn quay lại xem giờ, mười giờ bốn mươi phút, cô sạc điện thoại rồi lên giường ngủ, đêm nay ngủ ngon hơn mọi ngày nhiều.

Nếu muốn ở lại giới giải trí lâu dài thì cần phải có tác phẩm, chỉ dựa vào lưu lượng là không được, giới giải trí “Thay đổi triều đại” nhanh hơn bất cứ cái gì, hết hot rồi mà cô không có tác phẩm thì ai còn nhớ cô nữa?

Thẩm An Nhiên đặt cho mình một mục tiêu rất rõ ràng, kiếm tiền để đầu tư, tạm thời cô không có cách nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, cho nên phải dốc hết sức làm tốt việc này.

Cô làm người không bao giờ chịu thua, dù có khó khăn đến đâu cũng phải giành lấy vị trí đầu tiên, cô đã quyết tâm phải để lại một dấu ấn mạnh mẽ ở đây, phải làm một diễn viên tốt nhất.

Dù cho tương lai cô có rời đi, mọi người vẫn sẽ nhớ cô từng tồn tại.

Sáng sớm hôm sau rời giường, Thẩm An Nhiên tập yoga một tiếng như thường lệ rồi mới gọi bữa sáng.

Chưa đến mười phút, nhân viên phục vụ đã đến, trên xe thức ăn đủ các loại bữa sáng, rực rỡ đầy màu sắc.

“Không phải tôi chỉ gọi một phần cháo và sủi cảo thôi sao?” Thẩm An Nhiên hỏi.

Nhân viên phục vụ giải thích: “Đây là của một ngài họ Bạch yêu cầu chúng tôi chuẩn bị trước cho cô.”

Thẩm An Nhiên lập tức hiểu ra, nhưng một mình cô không thể ăn hết nhiều đồ như vậy.

“Tôi ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu thôi, phần còn dư phiền đem xuống giúp tôi, không cần lãng phí.”

Người phục vụ gật đầu đồng ý.

Thẩm An Nhiên lấy cháo và bữa sáng kiểu Quảng trông khá ngon, bấy nhiêu đây đã đủ cho cô no căng rồi.

“Chúc cô dùng bữa ngon miệng.” Người phục vụ đẩy xe bữa sáng xoay người rời đi.

Thẩm An Nhiên trở lại phòng ngủ, rút điện thoại di động đã sạc cả đêm ra gửi một tin nhắn cho Bạch Huy Cảnh.

“Cảm ơn anh đã giúp tôi chuẩn bị bữa sáng.”

Cô đang định buông di động thì thấy biểu tượng “Đối phương đang nhập”, cô dừng động tác lại, kiên nhẫn chờ đối phương gửi tin nhắn tới.

“Tôi không biết em thích ăn gì nên bảo khách sạn chuẩn bị mỗi món một phần, ăn ngon không?”

Như có một dòng nước ấm chảy vào tim, rồi vô tình tạo nên những gợn sóng làm máu chảy khắp cơ thể, lỗ tai cũng nóng lên, cô giơ tay nhéo nhéo vành tai nóng rực.

Sau đó nhanh chóng đứng dậy ăn một miếng bữa sáng, chưa kịp nuốt sống đã bắt đầu cầm điện thoại hồi âm cho Bạch Huy Cảnh.

“Ăn rất ngon, cảm ơn.”

“Hôm nay em có rảnh không? Có muốn ra ngoài đi dạo không? Trưa nay tôi mời em ăn cơm, tôi biết có một quán ăn khá ngon ở Sài Gòn, tôi đoán em nhất định sẽ thích.”

“Không cần.” Thẩm An Nhiên không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối: “Hôm nay tôi phải tới tổ chương trình để gặp đạo diễn, còn nữa, thân phận của hai chúng ta không hợp ra ngoài cùng nhau.”

Đọc nội dung tin nhắn Bạch Huy Cảnh lại điên cuồng nhai bạc hà, không thích hợp là sao? Ngày hôm qua còn nói “Ngủ ngon” với anh ta sao ngủ một giấc lại thờ ơ như trước rồi?

Người đàn ông vừa mới rời giường giờ lại nằm trên giường nhìn chằm chằm di động rầu rĩ không vui, ngủ đến nỗi tóc tai bù xù, giữa còn có một cọng nhếch lên, đung đưa theo đầu của anh ta.

Bạch Huy Cảnh méo xệch miệng, không biết nên nhắn lại cái gì nên đành gửi một cái biểu tượng cảm xúc tự chế.

Biểu tượng cảm xúc vẫn là anh ta, nước mắt lưng tròng hét lên “Được”.

Thẩm An nhiên không trả lời Bạch Huy Cảnh, lòng cô đang băn khoăn, muốn lại gần Bạch Huy Cảnh, nhưng cô lại sợ Bạch Huy Cảnh không phải người mà cô muốn. Cô sợ lại phạm sai lầm, không chỉ làm tổn thương mình mà còn làm anh ta tổn thương.

Nếu không được yêu thì sẽ không bị tổn thương.

Đây là điều mà cô đã khẩn cầu với các vị thần sau khi chết.

Chương 332: Vì anh ta có thể buông đũa trên tay xuống.​

Thẩm An Nhiên chuẩn bị xong xuôi, đeo khẩu trang và đội mũ ra ngoài để gặp đạo diễn tổ chương trình.

Đạo diễn họ Trình, đeo kính, lúc không nói chuyện thì bộ dạng như kiểu người sống chớ đến gần, vừa nhìn đã biết là vô cùng nghiêm túc và khó đối phó.

Lần đầu thấy cô đạo diễn Trình chưa nhận ra, mãi đến khi Thẩm An Nhiên đứng trước mặt ông ta chào hỏi giới thiệu thì ông ta mới phản ứng lại.

“Cô là Thẩm An Nhiên?”

“Là tôi.”

Đạo diễn Trình trầm ngâm nhìn cô một cái, sau đó gật đầu nói: “Hình như tôi hiểu vì sao Vương Quang Vinh lại dùng cô rồi, gương mặt cô rất đẹp.”

Thẩm An Nhiên mấp máy môi, cả người đều toát ra vẻ tự tin, đây là điều mà “Thẩm An Nhiên” trước đây chưa từng có.

“Nếu ông cho rằng tôi dựa vào gương mặt này để làm diễn viên thì ông lầm rồi, tôi sẽ chứng tỏ bản thân với mọi người trong chương trình của ông, Thẩm An Nhiên tôi không phải chỉ là một bình hoa.”

Đủ ngông cuồng, đạo diễn Trình gật đầu: “Giọng điệu của cô không nhỏ nhỉ, cô biết những người tham gia chương trình của tôi là ai không? Tuỳ tiện chỉ ra một người cũng có thâm niên lâu hơn cô, họ đều là những diễn viên truyền hình gạo cội trong ngành.”

“Diễn kịch trên sân khấu và trước ống kính không hề giống nhau, máy ảnh có thể chỉnh sửa bổ sung cho những gì bạn diễn không được, nhưng ở trên sân khấu, người bạn phải gây ấn tượng không chỉ là người hướng dẫn ngồi phía trước mà còn cả khán giả phía sau nữa.”

Nói thì khó nghe, nhưng chính vì vậy mới nói trong giới giải trí diễn kịch hay coi thường đóng phim.

Mỗi một diễn viên giỏi đều có thể diễn một vở kịch hay, nhưng không nhất thiết là diễn hay được một vở kịch trên sân khấu.

Đạo diễn Trình rất tâm huyết với chương trình này, khách mời đều là diễn viên nổi tiếng trong ngành, các tác phẩm họ đều có danh tiếng, Thẩm An Nhiên giống như con vịt xấu xí, không thích hợp lắm.

Vì sao lại nhận cô vào ghi hình cho chương trình, vẫn là nể mặt mũi của Vương Quang Vinh.

“Vương Quang Vinh nói diễn xuất của cô tốt, nhưng vấn đề không phải kỹ năng diễn xuất của cô có tốt hay không? Tôi đã xem qua bộ phim học đường mà cô diễn, nói thật thì nó bình thường vô cùng, không có điểm nào thu hút nổi sự chú ý của tôi, nếu cô muốn đến đây để cạnh tranh với khả năng diễn xuất như vậy thì tôi khuyên cô nên về ngay bây giờ đi.”

Thẩm An Nhiên ngồi đối diện, kiên nhẫn nghe đạo diễn Trình nói, lời ông ta nói chẳng hề dễ nghe, nhưng mỗi câu đều nói đúng vào trọng điểm.

“Đạo diễn Trình, những lời hôm nay ông nói hẳn không chỉ với mỗi mình tôi, còn cả những người khác nữa nhỉ?”

Đạo diễn không phủ nhận: “Chương trình sắp bắt đầu ghi hình rồi, tôi không mong có bất kỳ ai lùi bước giữa chừng, cô là người Vương Quang Vinh giới thiệu nên tôi mới đồng ý nói thêm vài lời với cô. Cô nói thì hay lắm nhưng một khi xảy ra sự cố trên chương trình, dù chỉ là một lỗi diễn xuất nhỏ cũng bị người xem làm quá lên, một khi gameshow đã khai máy thì không thể quay đầu nữa.”

Cô có thể hiểu nỗi băn khoăn của đại diễn Trình, cũng đúng thôi, quy tắc của chương trình là pk kỹ năng diễn, cô chỉ là một người trẻ mới vào nghề, nếu đấu với người có kinh nghiệm chẳng phải bị hạ trong phút chốc sao?

Vốn dĩ có thể không kém như vậy, nhưng nếu cô rút thăm trúng một diễn viên gạo cội, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nếu muốn có chỗ đứng trong giới giải trí, không đơn giản chỉ cần dựa vào gương mặt là xong, phải biết tận dụng vận may, nắm chắc cơ hội, tác phẩm, nhưng quan trọng hơn cả là sự nhẫn nại và sự tự tin để khích lệ bản thân đi lên mỗi ngày.

Nếu ở vòng đầu mà đã bị pk thua, cô sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ, không chỉ mỗi cô bị nghi ngờ mà còn liên luỵ cả đoàn phim bị ghét, liên luỵ đạo diễn Vương.

Bây giờ bản thân cô đã không còn con đường nào khác, nếu lần này thất bại nữa thì sợ khó cơ hội lần hai.

Nếu một người thường bị đạo diễn Trình nói một tràng này e rằng đã mất hết tự tin và rút lui, nhưng Thẩm An Nhiên không phải người thường.

Kiếp trước cô đã trải qua những chuyện khó khăn hơn bây giờ rất nhiều, huống chi cô đã chết một lần rồi, còn sợ gì nữa chứ?

“Đạo diễn Trình, tôi có thể, nếu đã ký hợp đồng thì tôi sẽ không từ bỏ cho đến giây phút cuối cùng.”

Đạo diễn Trình nhìn ánh mắt đầy tự tin của cô, trong lòng khẽ dao động: “Chẳng lẽ cô không sợ bị chửi bới sao?”

“Tôi chấp nhận bị chửi bới, nếu muốn đứng vững trong nghề này thì không thể ngại đối mặt với ánh mắt của người ngoài.”

Giọng điệu của cô rất nghiêm túc, Thẩm An Nhiên không trang điểm trông dịu dàng hơn nhiều. Đôi mắt mèo khiến cho cả gương mặt cô trông thật non nớt và mềm mại, thoạt nhìn tựa như cái bánh bao mềm tuỳ ý để người ta bắt nạt.

Nhưng lúc này trong con ngươi cô ánh lên sự kiêu ngạo đối lập, vừa nhìn là biết không phải người dễ dàng bỏ cuộc.

Đạo diễn Trình gặp qua không ít người, nhưng chưa từng thấy một ai có thể cho mình cảm giác đối lập mạnh mẽ như vậy.

Bỗng nhiên ông ta hiểu ra lời Vương Quang Vinh từng nói với mình.

“Thẩm An Nhiên là diễn viên bẩm sinh, cô ấy nên có mặt trên mọi màn ảnh, để cho mọi người biết cô thật sự là ai.”

Đây mới là Thẩm An Nhiên đích thực, không phải nữ nghệ sĩ khó ưa như trên mạng đồn thổi.

Cô rất tỉnh táo, không kiêu ngạo, bản tính không bao giờ chịu thua kém phát từ trong xương cốt.

Ông ta luôn trân trọng những người như vậy, chương trình của ông ta không cần những nghệ sĩ mong manh dễ vỡ.

Cuối cùng đạo diễn Trình cũng cười: “Được, cô có quyết tâm thế là tốt, tôi chúc cô đối mặt thành công.”

Thẩm An Nhiên đáp: “Mượn lời hay ý đẹp của ông.”

Đạo diễn Trình đưa cho cô một tập tài liệu, bảo cô làm quen với lịch trình của chương trình trước, đến lúc đó đỡ bị luống cuống tay chân.

Thẩm An Nhiên cảm ơn, thấy cũng sắp đến giờ ăn cơm rồi nên Thẩm An Nhiên chủ động mời đạo diễn Trình đi ăn, nhưng bị ông ta từ chối.

“Không được, tôi còn phải về ghi hình chương trình, ngày mai cô nghỉ ngơi cho tốt đi, ngày mốt ra chiến trường rồi đấy.”

Thẩm An Nhiên nhìn đạo diễn Trình rời đi, cô quay lại nhà hàng, mở điện thoại ra nhìn, Bạch Huy Cảnh lại gửi Messenger cho cô.

Vẫn như cũ là: “Ăn cơm chưa?”

Anh ta thích hỏi chuyện cơm nước nhỉ?

Thẩm An Nhiên cũng hơi đói bụng, đành gọi một phần mỳ Ý ở nhà hàng, lúc đợi món thì nhắn lại cho Bạch Huy Cảnh.

“Ăn rồi.”

“Ăn gì vậy?”

“Mỳ Ý.”

Ở bên kia, Bạch Huy Cảnh đang nhai bò bít tết A5 lập tức thấy thịt bò chẳng còn ngon gì nữa, anh ta kêu phục vụ tới đặt một phần mỳ Ý.

Chờ người phục vụ đưa món lên, anh ta nhanh tay chụp một bức ảnh gửi cho Thẩm An Nhiên.

“Trùng hợp ghê, hôm nay tôi cũng ăn mỳ Ý.”

Thấy đối phương mãi không trả lời, Bạch Huy Cảnh hơi sốt ruột, cầm di động ấn phím.

“Khẩu vị của chúng ta giống nhau, thật sự không cùng đi ăn sao?” Anh ta gõ một hàng chữ, âm thầm suy nghĩ rồi lại xoá đi.

Quá tuỳ tiện, Thẩm An Nhiên vừa từ chối anh ta sáng nay, nếu anh ta cứ theo đuổi không buông sẽ khiến cô phản cảm, lỡ như cô tưởng nhầm anh là một tay chơi muốn trêu chọc cô thì sao?

Còn nữa… Chắc chắn con gái không thích bị đàn ông đeo bám.

Hiện tại hẳn là Thẩm An Nhiên đang tận hưởng thời gian ăn trưa.

Từ từ… Lúc cô ăn trưa còn không quên trả lời anh ta, điều này chứng minh gì? Chứng minh anh ta quan trọng hơn bữa trưa!

Nhất định là Thẩm An Nhiên thầm thích anh ta, để ý anh ta, vì anh ta mà có thể buông đũa trên tay xuống!

Chương 333: Ghi hình chương trình tạp kỹ.​

Khi “Diễn viên đến rồi” bắt đầu được ghi hình, nhìn bề ngoài thì chương trình bình yên là vậy nhưng sâu bên trong vẫn luôn có những đợt sóng ngầm.

Từ lúc Hạ Nhan Duyệt biết chương trình tạp kỹ này là do Lưu Cương sắp xếp cho Thẩm An Nhiên thì nổi giận đùng đùng với anh ta.

“Lưu Cương, có phải trong đầu anh bị bệnh không? Sao anh lại làm thế với tôi hả? Tôi không bắt anh đóng băng Thẩm An Nhiên là tốt lắm rồi, anh lại còn sắp xếp chương trình tạp kỹ cho cô ta, có phải anh thấy tôi vô dụng nên định lôi kéo cô ta, một mình kiếm hai khoản tiền không? Anh không có cửa đâu, nếu anh mà dám nâng Thẩm An Nhiên lên, tôi sẽ phơi bày những chuyện anh ngấm ngầm làm sau lưng kia cho mọi người biết!”

Lưu Cương đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng làm việc, khó chịu khi bị cô ta chỉ trích.

Rốt cuộc khi nghe đến câu cuối cùng, Lưu Cương dần không kiên nhẫn được nữa, anh ta cầm ly trà trên bàn đập mạnh xuống đất.

Thủy tinh trong suốt vỡ vụn văng tứ tung đầy mặt đất, khuôn mặt anh ta càng thêm âm u nhìn Hạ Nhan Duyệt.

Lưu Cương làm người đại diện nhiều năm như vậy, đương nhiên phải có lòng tự tôn của bản thân, bỗng nhiên anh ta nổi giận khiến Hạ Nhan Duyệt không kịp chống đỡ, trong phút chốc cô ta không dám lên tiếng.

“Bây giờ nếu cô đã biết Thẩm An Nhiên hiện tại không còn là Thẩm An Nhiên ngày trước nữa thì tôi khuyên cô tốt nhất đừng động đến cô ta, tránh tự rước họa vào thân.”

Sắc mặt Hạ Nhan Duyệt dần trở nên khó coi, đương nhiên cô ta biết Thẩm An Nhiên có gì đó thay đổi, nhưng cũng chính sự thay đổi đó mới khiến cô ta sợ hãi thế này.

Cứ lấy lần thử vai trước đó mà nói thì quả thật năng lực diễn xuất của cô cũng không hề thua kém trên sân khấu là bao.

Cô ta sợ Thẩm An Nhiên sẽ xoay chuyển rời khỏi vũng bùn, sợ cô sẽ đè đầu cưỡi cổ cô ta.

Dù là gương mặt, kỹ năng diễn xuất hay tên tuổi của Thẩm An Nhiên, cô ta đều không đấu lại được.

Cơn giận của Lưu Cương dần lắng xuống, tâm trạng cũng bình ổn trở lại.

Vả lại Thẩm An Nhiên cũng không phải là một uy hiếp lớn đối với anh ta, dẫu sao trong tay anh ta còn nắm được thóp của cô, nếu có thể thì nên giải quyết cô trong yên lặng là tốt nhất.

Anh ta và Hạ Nhan Duyệt đều là châu chấu trên cùng sợi dây, lại có chung mục tiêu, hiện giờ không phải là lúc lục đục nội bộ thế này.

Hạ Nhan Duyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh muốn cô ta bộc lộ được tài năng trong chương trình tạp kỹ lần này sao, sau đó dựa vào diễn xuất để tẩy trắng?”

Lưu Cương nhếch mép nở nụ cười vẻ giễu cợt: “Cô ta muốn tẩy trắng những vết nhơ kia cũng không dễ dàng đâu, thử giọng hay diễn xuất trên sân khấu, cô yên tâm, tôi đã có kế hoạch rồi.”

“Là gì?”

“Diễn viên phù hợp với chương trình được quyết định bằng cách rút thăm. Sau đó, chúng ta có thể làm một số mánh khóe ở đây. Tôi đã mua nhân viên làm việc bên ngoài rồi. Ngoài ra, Trịnh Cẩm Tú cũng tham gia chương trình lần này, nên có thể nói chưa đến lượt chúng ta cần hành động.”

Còn gì sạch sẽ hơn việc mượn dao giết người? Bây giờ, Trịnh Cẩm Tú rất ghét Thẩm An Nhiên vì đã cướp mất vai diễn của cô ta, mục đích mà cô ta tham gia chương trình “Diễn viên đến rồi” không cần nói cũng biết, việc bọn họ cần làm chỉ là thêm dầu vào lửa, làm lớn việc lên là được.

Mấy ngày tiếp theo, Thẩm An Nhiên đều đi theo tổ tiết mục chương trình ghi hình chương trình tạp kỹ, đầu tiên dựa trên điểm bình luận của công chúng để quyết định cấp bậc diễn viên từ cấp S đến cấp D, tổng cộng có năm cấp bậc, hạng D là cấp cuối cùng, đến ngay cả tư cách lựa chọn kịch bản cũng không có.

Thẩm An Nhiên lấy được hạng D, về cơ bản một ngày cô chỉ ngồi trên băng ghế dự bị, không có cơ hội ra sân diễn xuất mấy.

Chờ sau khi các thí sinh cấp S và B lựa chọn xong kịch bản, các diễn viên còn lại không có kịch bản thì bốc thăm để tranh tài trên sân khấu.

Đây không phải là vấn đề may rủi, quả thực phải dùng từ ma quỷ để hình dung quy định chương trình mà, thứ nhất là muốn loại bỏ một số nhóm đối lập, để những người còn lại ở cấp độ C và D rút thăm hợp tác với những người ở cấp độ S, A, B, đây không phải là NPC bị boss treo lên đánh sao?

Những người còn lại diễn xuất cũng bình thường, không có tác phẩm nào lớn, để xem duyên của họ với khán giả thế nào. Còn nếu muốn tranh đua với mấy diễn viên lão luyện thì có thêm mười cái mạng cũng không chịu đựng được sự dày vò của tổ chương trình.

Không ít người đã bắt đầu rút lui, Thẩm An Nhiên ở trong góc im lặng nhìn tất cả những chuyện này, nghĩ đến những lời đạo diễn Trình đã nói với cô hai ngày trước.

“Điều này đúng là không công bằng…” Có người khó chịu lên tiếng: “Như thế thì sao mà thắng được chứ? Vất vả lắm tôi mới tham gia được chương trình tạp kỹ này, kết quả là bị loại ngay từ vòng đầu tiên sao?”

Không, điều này vốn rất công bằng, mạnh thắng yếu thua, chỉ có người giỏi nhất mới có thể sống sót, nơi vòng giải trí này không phải là chỗ có thể nói hai từ công bằng được, những người có thể sinh tồn được đến cuối mới là công bằng nhất.

Bản chất của chương trình “Diễn viên đến rồi” là nơi dựa vào kỹ năng diễn xuất của chính họ, chẳng lẽ còn muốn đi đường tắt, dựa vào khóc lóc hay sự khổ sở sao? Miệng nói rằng không công bằng thì những người khác sẽ thay đổi quy định vì bạn chắc?

Quả nhiên, người của tổ đạo diễn chỉ đứng bên cạnh im lặng nhìn, để nhiếp ảnh gia chụp chi tiết biểu cảm của mỗi người.

Khi định chụp Thẩm An Nhiên, bỗng nhiên máy ảnh dừng lại.

Trên mặt cô không có nét biểu cảm dư thừa nào, cô chống cằm hơi lơ đãng, chỉ như vậy thôi cũng đủ khiến cho người khác không thể rời mắt, giống như một đóa hoa quỳnh thất lạc lặng lẽ nở rộ trong góc.

Thẩm An Nhiên cảm giác có người định chụp cô, cô chỉ khẽ nâng cằm lên, đối mặt trực tiếp với ống kính, hơi nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười đầy tự tin.

Trong phút chốc, trái tim của người quay phim như nhảy vọt lên, sau đó không kiểm soát được đập điên cuồng, anh ta cảm giác ống kính chụp được Thẩm An Nhiên tùy ý như vậy, nếu tung lên Facebook chắc chắn sẽ gây chấn động không nhỏ.

Thẩm An Nhiên trái ngược hẳn với những người ở trường quay, cô không giống người khác bối rối hoảng sợ, cũng không nhíu mày than khóc, cô chỉ bình tĩnh nhìn tất cả mọi thứ trước mắt như một người ngoài cuộc.

Sự đồng cảm của Thẩm An Nhiên đối với kiếp trước khá nhạt nhẽo, vốn dĩ cô sẽ không để ý cảm xúc của những người xung quanh. Cô vô cùng hưởng thụ thân phận người ngoài cuộc như lúc này, giống như thượng đế nhìn xuống nhân gian vậy.



Đạo diễn Trình cũng không còn tâm trạng để dỗ những diễn viên kia, như ông ta đã nói, chương trình tạp kỹ của ông ta không cần mấy diễn viên yếu ớt như thế.

“Muốn ở lại thì bốc thăm đi, còn nếu đã thấy không công bằng thì không cần ở lại cũng được!”

Lời nói vừa dứt, những diễn viên mới vừa nãy còn đang rên rỉ than thở, trong phút chốc không dám nói gì, họ đều đồng loạt cúi xuống chờ nhân viên tới để ký tên rồi ngoan ngoãn bốc thăm, trong lòng thầm cầu nguyện có thể bốc được cấp B hoặc là cấp A, ngàn vạn lần đừng là các đại ma vương cấp S, nếu không thì vòng một chưa kết thúc họ đã phải về nhà mất.

Thẩm An Nhiên xếp hạng cuối cùng nên vốn chẳng cần bốc thăm, cô liếc nhìn lý lịch của diễn viên cấp S này, Lý Duy, anh ta xuất thân là diễn viên kịch nói, đã từng giành không ít các giải thưởng lớn qua các bộ phim điện ảnh và truyền hình.

Ánh mắt Thẩm An Nhiên xẹt qua một tia nóng lòng muốn thử, cô thích những thử thách dường như là không thể thế này.

Kịch bản trong tay Lý Duy là câu chuyện “Năm tháng”, được lấy bối cảnh từ thời Dân quốc đã được công chiếu, mà chính nhờ bộ phim này, Lý Duy đã giành được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất.

Ngay lúc Thẩm An Nhiên còn đang cố gắng tìm kiếm thông tin kịch bản thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến tai cô.

“Cẩm Tú, cấp bậc của cô là cấp A, cô định chọn kịch bản nào?”

“Năm tháng, tiền bối của tôi đã chọn Năm tháng rồi, đương nhiên tôi phải chọn cùng chứ.”

“Anh em các người đồng lòng như thế, nếu ai bốc trúng cùng một tổ diễn với mấy người thì đúng toang thật, diễn xuất không ăn ý, vả lại kỹ năng càng không được…”

Thẩm An Nhiên nghe theo giọng nói bèn liếc qua, Trịnh Cẩm Tú, cô đã từng thấy ảnh của cô ta do fan đăng trên Facebook nên ngay lập tức đã nhận ra.

Nói thật thì Trịnh Cẩm Tú không đẹp như trên ảnh, nhưng cũng được coi là nổi bật trong đám người này.

Dường như cảm nhận được có người đang đánh giá cô ta, bỗng nhiên Trịnh Cẩm Tú ngẩng đầu, đảo mắt liếc nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dừng lại ở chỗ Thẩm An Nhiên, lát sau khóe miệng cô ta còn cong lên vẻ mỉa mai.

Trịnh Cẩm Tú biết Thẩm An Nhiên tham gia chương trình “Diễn viên đến rồi”, nên đã bắt người đại diện của mình hủy bỏ tất cả các thông báo hiện tại để tiếp nhận chương trình này.

Ngược lại cô ta muốn xem xem, rốt cuộc ánh mắt của Vương Quang Vinh mù thế nào rồi.

Cô ta đến đây thứ nhất là muốn chứng minh bản thân, thứ hai là muốn Thẩm An Nhiên phải hối hận vì đã dám cướp nhân vật của cô ta, để cho đoàn làm phim “Trường Môn Hận”, Vương Quang Vinh phải quỳ xuống cầu xin cô ta trở về.

Thẩm An Nhiên chỉ cần liếc qua đã thấy rõ sự tham lam và vẻ tự tin chiến thắng trong đáy mắt của Trịnh Cẩm Tú.

Cô gái tự tin là đẹp nhất, nhưng tự tin một cách mù quáng cũng không phải một điều tốt.



Có một tuần để chuẩn bị cho vở kịch trên sân khấu lần này, Thẩm An Nhiên đã lấy được kịch bản do nhân viên đưa tới, kịch bản là một phân đoạn kinh điển của bộ phim.

Mà tất cả những gì Thẩm An Nhiên phải làm là tận dụng tối đa thời gian trong tuần này để học thuộc thoại, tập làm quen với cốt truyện dưới sự hướng dẫn của giáo viên diễn xuất để có thể diễn chung ăn ý với diễn viên đối thủ một cách hoàn hảo nhất trên sân khấu.

Trong bảy ngày, cô còn phải dành thời gian để ba người cùng nhau luyện tập, chỉ riêng trong lúc luyện tập lời thoại mới có thể phát hiện ra điểm mạnh và điểm yếu trong kỹ năng diễn xuất mỗi người.

Kịch bản trong tay Thẩm An Nhiên vốn quen thuộc, nhân vật cô được đảm nhiệm là nữ phụ ác độc, Tô Cửu.

Tô Cửu là một cô gái lớn lên trong lầu xanh, cô ta rất giỏi cải trang, bề ngoài dường như là một cô bé vô hại trong sáng nhưng đã lên kế hoạch trong ba năm, dùng một mồi lửa thiêu rụi cả lầu xanh thiêu chết ba mươi tám người trong đó.

Lần đầu tiên nam chính Tiêu Sùng Sơn gặp cô ta chính là trong trận hỏa hoạn này, nhìn thấy cô ta đáng thương nên anh ấy đưa cô ta về nhà, coi cô ta như một cô em gái mà chăm sóc.

Nhưng không ngờ, ngay từ đầu cô “em gái” này đã có mưu đồ bất chính với anh ấy.

Tô Cửu vốn được sinh ra trong bóng tối, cô ta từng cho rằng mình sẽ theo ngọn lửa kia thiêu chết cả cuộc đời còn lại, chưa từng muốn bị Tiêu Sùng Sơn cứu về nhà.

Cô ta sống mười lăm năm, chưa từng có ai đối xử tốt với cô ta như vậy nên tâm trạng Tô Cửu nhất thời khó kiểm soát được.

Cô ta vừa cảm thấy mình thật bẩn thỉu, không xứng với Tiêu Sùng Sơn, vừa không kiềm chế được muốn lại gần anh ấy, nắm lấy tia sáng duy nhất trong bóng tối này.

Tô Cửu cẩn thận giấu ý nghĩ không ai biết này, cô ta đã nghĩ sẽ mãi mãi ở bên Tiêu Sùng Sơn với quan hệ “anh em” như thế, cho đến khi có một cô vợ sắp cưới tên “Tống Nghênh Vi” xuất hiện.

Tống Nghênh Vi không có số phận bất trắc như Tô Cửu, trong thời đại hỗn loạn bất an này, cô ấy vốn là một cô chủ được nuông chiều, sinh ra đã tài trí hơn người.

Cô ấy rất xinh đẹp, tính cách cũng tốt bụng, tất cả mọi người đều thích Tống Nghênh Vi, kể cả Tiêu Sùng Sơn.

Mọi người đều khen Tiêu Sùng Sơn và Tống Nghênh Vi là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.

Trong phút chốc, Tô Cửu như bị lao xuống bùn, nhìn trộm hai người này giống như một con chuột không thể nhìn thấy ánh sáng, lòng ghen tị chiếm cứ lấy trái tim cô ta, vì vậy cô ta đã mắc hết sai lầm này đến sai lầm khác, không thể cứu chữa được.

Cô ta đánh thuốc mê Tống Nghênh Vi, tìm người làm vấy bẩn thân thể cô ấy, cô ta còn mượn thế lực đen tối để tiêu diệt nhà họ Tống, biến thiên kim tiểu thư thành “Tiểu thư” như cô, cuối cùng Tống Nghênh Vi cũng tự sát. Kể từ đó đã không còn vị cô chủ nhà họ Tống mà người người trên thế gian ai cũng hâm mộ kia nữa.

Tuy nhiên, sau khi Tiêu Sùng Sơn tìm ra sự thật về cái chết của Tống Nghênh Vi, anh ấy vẫn không thể tin được, người giết chết vợ chưa cưới Tống Nghênh Vi của anh ấy lại là Tô Cửu.

Không ngờ cô em gái vốn bình thường hiền lành ngoan ngoãn lại có thể độc ác như vậy, chính anh ấy lại là người “dẫn sói vào nhà”, mới hại chết Tống Nghênh Vi và mấy chục mạng người nhà họ Tống.

Tiêu Sùng Sơn cả một đời thông minh, cuối cùng sai lầm lớn nhất lại chính là việc mang Tô Cửu về nhà.

Tô Cửu biết việc mình làm đã bị bại lộ, bèn thẳng thắn thừa nhận, trong đôi mắt đều ánh lên vẻ say mê người “anh trai” này.

“Em đã sớm biết ngày này sẽ đến mà, anh à, có phải bây giờ anh rất hận em, hận không thể giết em ngay lập tức đúng không? Có lẽ em vốn không hề sai, chẳng qua do em quá yêu anh, muốn trách thì chỉ có thể trách anh ban đầu không nên cứu em, cứu em rồi lại vứt bỏ em, nếu như không có Tống Nghênh Vi thì tốt biết bao, như vậy anh sẽ mãi mãi là của em.”

“…”

“Anh, em sẽ không cầu mong hay ép buộc anh phải cưới em, chúng ta cứ mãi là một đôi anh em yêu thương nhau như trước đây được rồi, à, đúng rồi, anh có biết vì sao mà đột nhiên mẹ lại bị bệnh không? Đó là bởi vì em đã đầu độc bác ấy, mỗi ngày bác ấy đều phải uống thuốc giải độc, nếu anh không đồng ý, có lẽ bác ấy sẽ sớm trút hơi tàn mà thôi.”

Ngày từ đầu, Tô Cửu đã chuẩn bị đầy đủ, cô ta muốn chiếm lấy Tiêu Sùng Sơn một cách bệnh hoạn, muốn hủy diệt nhân cách và giam cầm cơ thể của anh ấy.

Nhưng không ngờ hành động tiếp theo của Tiêu Sùng Sơn càng khiến Tô Cửu hoảng sợ, anh ấy cầm súng, tự tay kết liễu cuộc đời mình.

Câu chuyện kết thúc tại đây, Tô Cửu run rẩy ôm lấy thân thể bị máu nhuộm đỏ của Tiêu Sùng Sơn, khuôn mặt không rõ đang khóc hay đang cười.

“Anh có chết, cũng là anh em, là người anh mà em thích nhất mãi mãi.”

Thẩm An Nhiên khẽ thở dài sau khi xem xong kịch bản, kịch bản mà cô nhận được viết dựa theo cách nhìn của Tô Cửu, nếu muốn diễn nhân vật này cho chân thật, chỉ còn cách phải đưa mình hòa làm một với nhân vật đó.

Thực lòng mà nói, Tô Cửu là nữ phụ độc ác kiêm boss cuối cùng rất thu hút khán giả hiện nay, nhưng cũng có thể nói là cô ta vô cùng “tam quan bất chính”.

Chương 334: Cố gắng hết sức​

Nếu thay từ một góc độ khác để nhìn nhận như “Tiêu Sùng Sơn” và “Tống Nghênh Vi” để nói thì đây chính là một bộ phim lớn về chuyện tình đau khổ.

Nhân vật “Tô Cửu” này rất có tính khiêu chiến, nếu diễn không được ổn sẽ bị Lý Duy và Trịnh Cẩm Tú chà đạp.

Dù sao, cô cũng chẳng có cái gọi là sự ăn ý đối với hai người kia, vả lại vai diễn của cô chẳng phải là phản diện phá đám đôi uyên ương sao, đương nhiên không cần khán giả thích.

Từ lúc sống lại đến nay, đây là lần đầu tiên Thẩm An Nhiên cảm thấy đau đầu, cô tuyệt đối không thể thua trận này được!

Buổi tối, Vương Quang Vinh gọi điện thoại tìm cô, quan tâm đến kịch bản mà cô vừa nhận được.

“Chuẩn bị quay “Diễn viên đến rồi” rồi, tôi có hỏi đạo diễn Trình xem liệu anh ta có bán đứng tôi không, tôi định nhờ anh ta nói xem tình hình của cô thế nào, cô nói đi, cô nhận được kịch bản gì, có cần tôi tham mưu cho không.”

Thẩm An Nhiên không hề có ý định giấu Vương Quang Vinh, anh ta hỏi, cô cũng hào phóng nói: “Kịch bản là “Năm tháng”.”

“Kịch bản này được đấy, cô đảm nhận nhân vật nào thế? Tống Nghênh Vi sao?” Vương Quang Vinh không ngờ rằng tiết mục mà tổ phân phối diễn viên giao cho không chỉ có một chọi một, mà còn có một chọi hai và hai người chọi hai người.

Vương Quang Vinh từng cho rằng cuộc đấu này sẽ diễn ra theo kiểu nam nữ chính đấu nhau, nếu Thẩm An Nhiên lấy được nhân vật “Tống Nghênh Vi” thì nhất định có thể diễn xuất sắc, bởi chính bản thân cô đã mang khí thế của “cô chủ” rồi.

Hơn nữa nhân vật Tống Nghênh Vi rất được lòng khán giả, năm đó khi bộ phim được phát hành, nhân vật này đã thu hút không ít người hâm mộ.

“Không phải Tống Nghênh Vi, là Tô Cửu.”

“…” Vương Quang Vinh im lặng, hồi lâu sau mới hỏi: “Người diễn cùng với cô là ai?”

“Lý Duy và Trịnh Cẩm Tú.”

“…”

Thẩm An Nhiên yên lặng chờ đợi một hồi, nửa phút trôi qua mà cô vẫn không hề nghe thấy tiếng vọng nào từ điện thoại, không khỏi băn khoăn không biết có phải do tín hiệu bên Vương Quang Vinh kém không.

“Đạo diễn Vương, anh còn ở đó không?”

Bên đối phương truyền đến một tiếng thở dài: “Tôi đang nghi ngờ, không biết có phải có người muốn chỉnh đốn cô không, Lý Duy là nam chính xuất sắc trong bộ “Năm Tháng”, tôi chẳng cần bàn gì về kỹ năng diễn xuất của anh ta, năm đó anh ta nhờ bộ phim này mà giành được không ít giải thưởng lớn, mà Trịnh Cẩm Tú thế nào thì cô cũng biết… Tôi cũng không muốn nói thêm về cô ấy nữa, nếu cô chỉ đấu với Trịnh Cẩm Tú, vậy cơ hội thắng của cô tương đối lớn, nhưng hiện giờ lại cả cô ta và Lý Duy, hai người này đều học cùng một thầy diễn xuất, lại còn có scandal nói rằng quan hệ không bình thường, tôi sợ hai người này có ý định hợp tác chống lại cô.”

Trầm An Nhiên: “Ừ, tôi biết.”

“Cô không định nói gì nữa sao?”

“Lượng sức mà diễn, cố hết sức là được.” Còn chưa lên sân khấu, sao cô có thể mất bình tĩnh được chứ?

Vương Quang Vinh cũng thầm nghĩ: Thà cổ vũ Thẩm An Nhiên còn hơn là nói không được, cho dù có thua cũng không nên quá thảm hại.

“Anh yên tâm, coi như tôi thua vòng một tôi cũng không bán đứng anh đâu.”



Sáu ngày trước khi lên sân khấu biểu diễn, Thẩm An Nhiên vội tìm bộ phim “Năm tháng” để xem, sau đó thông qua sự hiểu biết của riêng mình để làm quen với nhân vật “Tô Cửu”, dần dần bước vào kịch bản của câu chuyện.

Chấp niệm cả cuộc đời của Tô Cửu cũng chỉ đơn giản vì một chữ “Yêu”, cô ta khát vọng được yêu thương, Tiêu Sùng Sơn dành cho cô ta sự ấm áp khiến cô ta muốn liều mạng giành được anh ấy.

Thẩm An Nhiên hiểu rõ tâm trạng này hơn ai hết, rốt cuộc cả đời chỉ có thể gặp mà không thể ước hơn.

Bỗng nhiên, Thẩm An Nhiên nghĩ đến một bài thơ nhỏ.

“Nơi này hoang vu không ngọn cỏ

Rồi anh bước đến khẽ dạo quanh

Vạn vật sinh trưởng đầy kỳ diệu

Nơi đó chính là trái tim em.”

Mà đoạn văn này cũng có thể đọc ngược lại.

Nơi này trái tim em, vạn vật sinh trưởng đầy kỳ diệu, rồi anh bước đến khẽ dạo quanh, nơi hoang vu không ngọn cỏ này.

Đối với Tô Cửu mà nói, Tiêu Sùng Sơn có thể là người mang đến ánh sáng và sức sống cho cô ta, nhưng cũng là người mang đến cho cô ta những bóng tối vô tận.

Nếu như chưa có ai cho cô ta hơi ấm, cô ta đã có thể mãi mãi sống trong bóng tối rồi.



Khi Tô Cửu còn đang trong độ tuổi “bi bô tập nói” thì đã bị người nhà bán vào lầu xanh, bị đánh là chuyện bình thường, ngoại trừ khuôn mặt thì trên người cô ta chưa có ngày nào là không bị thương.

Lớn lên trong hoàn cảnh u ám như vậy, một bé gái ngây thơ hồn nhiên cuối cùng đã trở nên bệnh hoạn, tư tưởng dần vặn vẹo. Cô ta đã dành mọi sự giả tạo hiền lành cho mình Tiêu Sùng Sơn thấy, cuối cùng khi nhìn thấy người yêu chết trong lòng, suốt những “Năm tháng” dài đằng đẵng, cô ta đã sống không bằng chết.



Sau khi hiểu kịch bản, cô bắt đầu liên lạc với Lý Duy về vở kịch.

Cứ tưởng anh ta sẽ từ chối, nhưng không ngờ anh ta lại đồng ý, thế là sáng hôm sau ba người đã đến phòng tập.

Trịnh Cẩm Tú cầm kịch bản chỉ có một lời thoại với Thẩm An Nhiên, thi thoảng còn xen vào đoạn đối thoại giữa Lý Duy và Thẩm An Nhiên.

Mà Lý Duy lại luôn quan tâm đến Trịnh Cẩm Tú, hoàn cảnh như thế càng gây nên ít nhiều khó khăn cho Thẩm An Nhiên.

Trong kịch bản, Tô Cửu rất yêu Tiêu Sùng Sơn, nhưng khổ nỗi Thẩm An Nhiên lại chẳng có hứng thú nào với gương mặt của Lý Duy.

Sau lần diễn xuất đầu hơi vội vã, Thẩm An Nhiên còn chưa tìm được cảm xúc đã kết thúc rồi.

“Được rồi, diễn tập cũng xong rồi, chúng ta đi thôi anh.” Trịnh Cẩm Tú đưa tay ra như muốn kéo Lý Duy đi.

Lý Duy nói: “Cô Thẩm, tôi có chút việc nên xin phép đi trước, có chỗ nào không hiểu cô có thể lên nhóm hỏi tôi, ngoài ra tôi thử đề xuất với cô, lời thoại kịch bản của cô còn nhiều thiếu sót, cô nên mời một thầy diễn xuất chuyên nghiệp đối từ với cô…”

Chương 335: Ảnh đế của tôi ơi, có thể nói cho tôi biết tại sao mặt của anh lại đỏ lên như vậy không.​

“Đàn anh, anh nói nhiều như vậy với cô ta làm gì? Loại người có kỹ năng diễn vụng về như vậy, cho dù anh nói cho cô ta biết kỹ xảo cô ta cũng nghe không hiểu, thật sự là lãng phí thời gian mà.”

Trịnh Cẩm Tú lôi kéo Lý Duy, mắt cao hơn đỉnh đầu, ánh mắt nhìn Thẩm An Nhiên chỉ có sự chế nhạo và khinh thường giống như đang nhìn một đồ bỏ đi.

Lý Duy có chút không đồng ý nhìn Trịnh Cẩm Tú nhưng không phủ nhận lời của cô ta nói, chỉ đưa tay chọt vào trán của cô ta, động tác mang theo sự cưng chiều.

Chưa gì mà Thẩm An Nhiên thật sự đã cảm thấy hai người này rất giống “Tiêu Sùng Sơn” và “Tống Nghênh Vi” rồi.

Đáng tiếc, cô lại không phải Tô Cửu, không có cách nào diễn ra được sự chiếm hữu biến thái và tình cảm cố chấp với nam chính.

Trịnh Cẩm Tú không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này đùa giỡn với Thẩm An Nhiên, cô ta qua loa lấy lệ vài câu sau đó cưỡng ép kéo Lý Duy đi chỗ khác.

Một loạt hành động này chính là lòng của Tư Mã Chiêu.

Thẩm An Nhiên không muốn để Trịnh Cẩm Tú đạt được mong muốn, để cho cô ta có cơ hội giẫm lên đầu cô.

Trước mắt, bây giờ có khó khăn là bình thường, ở trước mắt cô không phải là bậc thang bình thường mà là tường thành cao hơn hơn đỉnh đầu cô, nhưng không có bức tường này cô mãi mãi cũng không bò lên nổi.

Thẩm An Nhiên biết rõ mình có bao nhiêu cân lượng, trước mắt tổ tiết mục có sáu mươi tám nghệ sĩ, cô chỉ là một người không có xuất thân chính quy, không có tác phẩm, không có người xem, càng không có fan hâm mộ, còn để lại cho người ta ấn tượng chỉ là một bình hoa hay bị bôi đen.

Cô phải càng liều mạng, càng phải nỗ lực cố gắng hơn người khác mới có thể bù đắp chỗ thiếu hụt này.

Nếu như không tìm thấy người diễn cùng, chỉ sợ cô thật sự thất bại thảm hại trong trận đầu tiên.

Cô suy nghĩ thật kỹ, trước mặt cô đã ghi nhớ lời thoại, chỉ cần rèn luyện phần diễn xuất tình cảm kia, thúc đẩy cảm xúc nhẹ nhàng, xem bản thân mình thành “Tô Cửu” là được.

Người dạy diễn xuất… Hiện tại ai có thời gian dạy cho cô nhỉ?

Thẩm An Nhiên đang chìm đắm vào trong kịch bản, đúng lúc này, điện thoại để ở trong túi bỗng nhiên rung lên.

Thẩm An Nhiên mở ra xem, là tin nhắn của Messenger.

Bạch Huy Cảnh: Đang bận sao? Kịch bản gần đây chuẩn bị thế nào rồi? Có cần giúp một tay không?

Một lúc sau, Thẩm An Nhiên nhếch miệng cười nhẹ.

Thật là đúng lúc, thầy dạy diễn xuất nói đến là đến rồi.



“Ở trong phòng tập diễn không ai đối diễn với tôi, lời thoại cũng nói không được tốt, làm sao bây giờ nhỉ?”

Bạch Huy Cảnh sững sờ nhìn cái chữ “nhỉ” cuối cùng kia, Thẩm An Nhiên bình thường nói chuyện qua tin nhắn với anh ta sẽ không nhắn với giọng điệu như vậy.

Anh ta thử dùng giọng điệu của Thẩm An Nhiên nhỏ giọng đọc một lần, bỗng nhiên trong đầu hiện ra hình bóng của cô, giống như một con thỏ mềm mại yếu ớt, ôm lấy ống tay áo của anh ta làm nũng.

“Đợi đấy.” Bạch Huy Cảnh nhắn lại một tin, không nói hai lời đeo khẩu mang với mũ lên, như ăn trộm mà rời khỏi khách sạn đi đến phòng tập diễn.

Lúc bắt đầu rời khỏi khách sạn thì vẫn không có cảm giác gì, cuối cùng đi đến lầu dưới của phòng tập luyện chuẩn bị lên thang máy rồi, bỗng nhiên Bạch Duy Cảnh cảm thấy rất hồi hộp, số tầng càng tăng lên anh ta cảm thấy nhịp tim mình cũng tăng theo, gần như tắc nghẽn ở cổ họng.

Không hiểu sao lại có cảm giác trốn học ở trường để đi gặp bạn gái.

Bạch Huy Cảnh không nhịn được nghĩ tới một vài hình ảnh đẹp đẽ, ví dụ như khi đối diễn với cô có cảnh hôn, vậy anh ta có nên hôn không? Hay là không nên hôn?

Nếu anh ta không khống chế được bản thân mà hôn Thẩm An Nhiên, lỡ cô tức giận thì làm sao bây giờ? Con gái bây giờ da mặt rất mỏng, anh ta không nên dọa người ta sợ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không hôn thì lỗ quá, nếu không thì giải thích rằng mình nhập diễn quá sâu, anh ta là ảnh đế, có bệnh nghề nghiệp là chuyện rất bình thường! Hôn, nhất định phải hôn!

Nghĩ như vậy, không hiểu sao lỗ tai Bạch Huy Cảnh nóng lên, ngay cả gò má của anh ta cũng như bị thiêu đốt.

Sau khi ra khỏi thang máy, anh ta không lập tức đi tới phòng tập luyện mà đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt đã, sau khi trút được hơi nóng trên mặt anh ta mới đi theo số phòng ở giữa cánh cửa, cuối cùng ở một góc ít người chú ý tới tìm được số phòng tập luyện của Thẩm An Nhiên.

Anh ta đứng ở trước cửa, hít một hơi thật sâu mới đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn đứng nghiêm, chờ người bên trong mở cửa ra.

Yên tĩnh đợi ba bốn giây sau, Bạch Huy Cảnh thấy tay nắm cửa động đậy, Thẩm An Nhiên dùng một tay mở cửa ra: “Vào đi.”

Hai giờ chiều, phòng tập luyện mở đèn, màn cửa kéo kín mít, kín không một khe hở khiến bầu không khí bỗng nhiên trở nên mập mờ, nhưng chỉ có Bạch Huy Cảnh cảm thấy vậy mà thôi.

“Không có camera, không có ghi âm, khi anh tới đây chắc không có người đi theo đâu nhỉ?” Thẩm An Nhiên cho rằng cẩn thận một chút thì tốt hơn, dù sao thân phận của Bạch Huy Cảnh không tầm thường, cô không sợ bản thân gặp phiền phức, cô chỉ sợ gây phiền phức cho anh ta.

“Không ai đi theo, yên tâm đi, tôi sẽ không gây thêm rắc rối cho em.”

Thẩm An Nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt phượng như một hồ nước trong, khuôn mặt của Bạch Huy Cảnh rất mê người, con mắt thâm thúy, môi mỏng gợi cảm, khi nói chuyện khóe miệng cong lên vô tình như vậy mới là dáng vẻ chọc người trí mạng nhất.

Bạch Huy Cảnh thấy Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh ta thì hô hấp không khỏi chậm lại, thân thể cũng như bị điểm huyệt, không hề nhúc nhích.

Anh ta không nhịn được suy nghĩ vẩn vơ, Thẩm An Nhiên không những chúc anh ta ngủ ngon trước khi ngủ còn đặt đũa xuống và nói chuyện với anh ta trong khi ăn, bây giờ nhìn mặt của anh ta cũng có thể ngẩn người, quả nhiên là bị anh ta mê hoặc không nhẹ.

Khi Bạch Huy Cảnh đắc ý lỗ tai sẽ nhúc nhích nhẹ, càng đắc ý, lỗ tai sẽ càng nhúc nhích mạnh hơn, tương tự như con chó lè lưỡi.

Nhưng từ từ, Bạch Huy Cảnh phát hiện ra có gì đó không đúng, Thẩm An Nhiên nhìn anh ta cứ như từ anh ta nhìn thấy một người khác.

Lần trước gặp nhau là ở trên sân bay, sau đó cũng chỉ đơn thuần nói chuyện trên Messenger, Thẩm An Nhiên khó có thể khống chế lý trí khi đối mặt với khuôn mặt rất giống Bạch Hải Châu của anh ta.

Ý thức được vấn đề, Thẩm An Nhiên lấy lại tinh thần nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Sao tóc của anh ướt vậy?”

“Trời nóng quá, nên lúc lên đây tôi có vào toilet rửa mặt.” Bị Thẩm An Nhiên quấy rầy, trong nháy mắt Bạch Huy Cảnh quên mất dáng vẻ không đúng vừa nãy của cô.

“Đưa kịch bản của em cho tôi xem một chút.”

Hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, Thẩm An Nhiên đưa kịch bản “Năm tháng” cho Bạch Huy Cảnh xem.

Phía trên tràn đầy những ghi chú mà cô đã viết, còn dán đầy các giấy nhớ đủ màu sắc, Bạch Huy Cảnh nhìn qua bộ phim này, nếu trước đây thì nó cũng là số một số hai, nhưng nếu đặt vào hiện tại thì có chênh lệch không hề nhỏ chút nào.

Nội dung cốt truyện không được được chặt chẽ, lời thoại cũng không dễ, thiết lập nam nữ chủ được đắp nặn còn không bằng nữ hai này.

Cho nên khi nhìn thấy nhân vật Thẩm An Nhiên cầm trong tay là nhân vật “Tô Cửu” ánh mắt Bạch Huy Cảnh lóe lên vẻ hứng thú.

“Em cảm thấy phương diện nào còn khuyết điểm làm không được tốt?” Bạch Huy Cảnh hỏi.

“Biểu đạt tình cảm không được tốt, tôi có thể hiểu được tình cảm ham muốn chiếm hữu cực đoan đối với người mình yêu của Tô Cửu, nhưng khi tôi diễn với Lý Duy không cách nào biểu đạt tâm tình của mình hoàn hoàn chỉnh được.”

“Việc này cũng không trách em được, vốn dĩ diễn xuất cần phải phối hợp với nhau, còn Lý Duy quá kém, em đối diễn với anh ta không tìm được được cảm xúc là chuyện bình thường.” Lúc Bạch Huy Cảnh nói những lời này, không hiểu sao khóe mắt anh ta mang theo vẻ đắc ý kiêu ngạo tự tin.

“Tôi đối diễn với em, cứ thử đoạn đầu tiên trước đã, nói vài lời thoại tôi nghe xem.”

Đoạn diễn thứ nhất là Tiêu Sùng Sơn đưa Tô Cửu về nhà thay quần áo, người giúp việc chuẩn bị cho cô ta một bộ áo dài màu trắng, eo của cô ta thon gọn, lại lớn lên trong lầu xanh nên sinh mang theo một loại khí chất yêu kiều khiến người ta khó mà kháng cự lại được, nhưng cô ta sợ Tiếu Sùng Sơn ghét dáng vẻ này của cô ta, thế là cô ta giấu kĩ dáng vẻ phong trần thật ra đã khắc sâu vào trong xương cốt của mình đi…

Thẩm An Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu nhớ lại kịch bản một lần, khi mở mắt ra một lần nữa, đôi mắt của cô đã thay đổi.

Trong vắt như nước, giống như nai con đơn thuần vô hại, cô kéo quần áo trên người mình, cẩn thận từng li từng tí nhìn Bạch Huy Cảnh, trong ánh mắt chỉ chứa mỗi bóng dáng của anh ta.

“Anh ơi… Trông em đẹp không?” Giọng nói của cô kiều mị tận xương tủy, trên mặt lại mang theo vẻ đơn thuần, cô rụt rè nhìn chằm chằm người trước mặt, tay nhỏ xoa nhẹ quần áo, có chút lo lắng lại thêm chút chờ mong.

Anh ơi, em đẹp không…

Với gương mặt kia của Thẩm An Nhiên dù chỉ nói những lời đơn giản này cũng gây ra mười phần sát thương, đôi mắt Bạch Huy Cảnh càng thêm sâu, một lần nữa anh ta tự nhắc nhở chính mình đang phối hợp làm việc với Thẩm An Nhiên, chỉ là diễn kịch.

Nhưng chẳng biết tâm tình thất thường thế nào mà không khống chế được, sau khi nghe Thẩm An Nhiên gọi một tiếng “Anh ơi” kia, anh ta lập tức cảm thấy quả bom trong đầu mình nổ tung, oành một phát, anh ta cứ liên tục bị ù tai, mặt của anh ta từ trắng trở nên đỏ bừng, vành tai càng đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Cái này thì ai mà nhịn được?

Thẩm An Nhiên diễn dáng vẻ của “Tô Cửu”, thật sự là khiến cho người ta muốn ôm cô vào trong ngực chà đạp bắt nạt mà.

Thẩm An Nhiên chờ Bạch Huy Cảnh tiếp lời, nhưng chờ thật lâu nhưng vẫn không thấy anh ta có phản ứng gì, nhìn khuôn mặt anh ta đỏ bừng, bỗng nhiên cô hiểu ra gì đó, trong lòng sinh ra ý nghĩ trêu đùa anh ta.

Cô chậm rãi tới gần Bạch Huy Cảnh, đưa tay đụng vào vành tai nóng hổi của anh ta, giọng nói mang theo tính công kích: “Ảnh đế của tôi ơi, anh có thể nói cho tôi biết vì sao mặt của anh lại đỏ lên như vậy không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom