Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 321-322
Chương 331: Nhất định là cô có ý với anh!
Thẩm An Nhiên nghe bà chủ quán nhỏ giọng lẩm bẩm, không hiểu sao khoé mắt lại cay cay. Thì ra sau khi cô chết, vẫn có người nhớ đến cô, quan tâm cô sống có tốt không.Thẩm An Nhiên cong môi cười: “Yên tâm đi bà chủ… Tôi nghĩ, tôi nhất định sẽ sống tốt…”
Bà chủ quán nhìn cô hơi ngây người: “Đúng vậy, người tốt sẽ được báo đáp, người hiền lành sẽ được ông trời đối xử tử tế, nhất định cô có thể sống tốt.”
Bà chủ quán nói xong quay người trở về phòng bếp, bên trong phát ra tiếng chảo chiên xèo xèo, hai phút sau bà ấy bưng ra một đĩa trứng gà chiên đặt trên bàn Thẩm An Nhiên: “Mời cô ăn.”
Thẩm An Nhiên không từ chối, sau khi nói cảm ơn, cô gắp một miếng trứng chiên lên ăn một miếng trước mặt bà chủ quán, ngoài cháy trong mềm ăn rất ngon.
Bà chủ quán năm nay hơn năm mươi tuổi, bà làm ở con phố này hơn ba mươi năm rồi, đã chứng kiến không biết bao nhiêu người lớn lên.
Da dẻ của người làm ở quán ăn không thể chăm sóc tốt, nếp nhăn rất sâu, tóc cũng đã điểm vài sợi trắng.
Thẩm An Nhiên nhìn tóc bà ấy đã bạc, hơi chua xót.
Bà chủ quán không phát hiện sự khác thường của cô, lúc này học sinh đã về hết, cửa hàng hoành thánh cũng không còn bao nhiêu người. Sau khi bà chủ quán làm việc xong thì ngồi bên cạnh Thẩm An Nhiên, câu được câu mất nói về chuyện của “cô gái nhỏ” với cô.
“Cô gái nhỏ ấy sinh vào ngày hai mươi mốt tháng năm, mỗi lần sinh nhật đều chỉ có một mình cô đơn đến chỗ tôi ăn hoành thánh… Sau khi cô ấy kết hôn thì ít khi tới đây, nghe nói chồng cô ấy đối xử với cô ấy rất tệ bạc… Nhưng trong ba năm này, có một người đàn ông tự xưng là chồng trước của cô ấy thường tới chỗ tôi ăn cơm… Lúc ấy không hiểu sao lại bảo tôi kể một chút về quá khứ của cô gái nhỏ, cô nói người này có buồn cười không? Lúc có không biết quý trọng, đến khi mất đi rồi mới nhớ nhung, trách sao lại trở thành chồng trước, cô gái nhỏ tốt như vậy nhất định sẽ tìm được một người trong mắt chỉ có mình cô ấy…”
Thẩm An nhiên không đáp lời, ăn hết hoành thánh, trả tiền xong là xách vali đi.
Bà chủ quán tiễn cô ra cửa: “Nếu cô ở Sài Gòn thì tới đây thường xuyên đi, tôi mời cô ăn hoành thánh, không cần trả tiền đâu.”
“Cảm ơn dì Dương.” Cảm ơn bà ấy vẫn còn nhớ đến tôi sau khi tôi chết, cảm ơn vì đã nhớ sinh nhật của tôi nhiều năm như vậy.
Bà chủ quán cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp, chờ Thẩm An Nhiên đi rồi mới khôi phục lại tinh thần, sao cô lại biết bà ấy họ Dương?
Lúc Thẩm An Nhiên trở lại khách sạn đã mười giờ, cô tắm rửa một chút rồi mới mở điện thoại, Messenger hiện ra hai mươi thông báo.
Còn tưởng có chuyện gấp gì, kết quả vào xem thì tất cả đều là Bạch Huy Cảnh gửi tới.
“Em có ở đó không?”
“Ăn cơm chưa?
“… Em ngủ rồi sao?”
…
Toàn là mấy câu tương tự như vậy, không có tí trọng lượng nào, Thẩm An Nhiên nghiêm túc xem từng tin nhắn, kéo đến cuối còn có một ảnh anh ta tự chụp để làm biểu tượng cảm xúc.
Bĩu môi nước mắt lưng tròng, trông vô cùng ấm ức, trên đầu còn có một bông hoa nhỏ màu đỏ héo quắt, dưới có một hàng chữ “Để ý tôi đi mà”.
Thẩm An Nhiên nhìn biểu tượng cảm xúc này, không nhịn được cười một tiếng, trong đầu hiện lên hình ảnh của Bạch Hải Châu, thật sự rất giống…
“Vừa trở về, đang chuẩn bị ngủ.”
Ở bên kia Bạch Huy Cảnh ôm điện thoại mơ mơ màng màng ngủ đột nhiên cảm thấy điện thoại rung lên, anh ta hơi mở mắt ra.
Sau khi nhìn thấy người gửi tin nhắn là Thẩm An Nhiên, anh ta lập tức bật dậy.
Cô trả lời anh ta, Thẩm An Nhiên trả lời tin nhắn của anh ta! Muộn thế này rồi cô còn trả lời tin nhắn của anh ta, nhất định là cô có ấn tượng tốt với anh ta!
Bạch Cảnh Huy nhìn nội dung tin nhắn chỉ có bảy chữ, từ đầu đến đuôi, lại nhìn từ đuôi lên đầu, cẩn thận suy nghĩ xem nên trả lời thế nào.
Anh ta nhanh chóng gõ phím.
“Em đi đâu mà muộn thế này mới về…” Không được, bọn họ chỉ mới quen hôm nay, anh ta nhắn như vậy đối phương có nghĩ rằng anh ta đang nói chuyện với cô bằng giọng điệu chất vấn không?
Bạch Huy Cảnh nhanh chóng xoá đi, lại ấn lần nữa.
“Con gái về muộn như thế không an toàn, lần sau tôi đi với em…” Không, như vậy cũng không được, cứ như được một tấc lại muốn tiến một thước, hơn nữa bây giờ giới trẻ đều tương đối phản nghịch, không thích bị người khác quản.
Xoá xoá, làm lại.
“Đã muộn rồi, đi ngủ sớm một chút…” Nhắn như vậy có thể cô sẽ không để ý tới anh ta, hơn nữa như vậy trông anh ta có vẻ thờ ơ quá không?
Xoá!
Lần đầu tiên Bạch Huy Cảnh cảm thấy trả lời một tin nhắn khó tới như vậy, anh ta vò tóc mình, mở ngăn kéo ra lấy một hộp kẹo bạc hà đổ vào miệng nhai, vị bạc hà mát lạnh xông thẳng lên óc.
Anh ta không hút thuốc, gặp phải chuyện đau đầu bực bội thì sẽ ăn kẹo bạc hà.
Thẩm An Nhiên nhìn chằm chằm hàng chữ “Đối phương đan nhập”, đã qua năm phút rồi đó, anh ta vẫn còn đang nhập, muốn gửi cho cô gì vậy?
Vừa nghĩ thế, bên Bạch Huy Cảnh đã gửi cho cô một tin nhắn, chỉ có bốn chữ ngắn ngủn.
“Em ăn cơm chưa?”
Thẩm An Nhiên nhướng mày, tựa như hiểu ra gì đó, một tay cô xoa xoa mái tóc mới gội, tay còn lại cầm di động gửi một tin nhắn thoại.
“Tôi đã ăn rồi, ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Bạch Huy Cảnh cẩn thận chờ tin nhắn, sau khi thấy Thẩm An Nhiên gửi lại một tin nhắn thoại, anh ta gần như dán mắt vào màn hình di động.
Khách sạn vốn đã yên tĩnh, giờ phút này lại yên tĩnh đến nỗi anh ta có thể nghe thấy tiếng tim đập bình bịch của mình. Ngón tay anh ta vì kích động mà run rẩy, ấn nghe tin nhắn, giọng Thẩm An Nhiên nhẹ như bông phát ra.
Anh ta cứ nghe đi nghe lại giọng nói ba giây ngắn ngủn kia, tựa như nghe không biết đủ.
Thẩm An Nhiên gửi cho anh ta tin nhắn thoại, cô còn chúc anh ta ngủ ngon.
Chỉ nghe giọng cô thôi, mặt Bạch Huy Cảnh đã đỏ lên, miệng cười toét đến tận mang tai. Anh ta nằm lên giường, vùi mình vào trong chăn, cực kỳ giống một con chó vui vẻ muốn chạy nhảy. Thẩm Anh nhiên chúc anh ta ngủ ngon, biết ngủ ngon nghĩa là gì không? Yêu…anh… tôi yêu anh, nghĩa là yêu anh đó!
Dựa theo cách giải thích này, Thẩm An Nhiên là đang ngầm báo với anh ta rằng cô thích anh ta!
Bạch Huy Cảnh nắm chặt di động rồi giơ nắm đấm lên không trung một cái, sau đó ngoan ngoãn ngồi trên giường, run rẩy ấn vào biểu tượng giọng nói.
Anh ta hắng giọng, xác định giọng mình không khó nghe rồi mới ấn giữ nói.
“Tôi cũng ngủ ngon, ngủ ngon.” Buông ngón tay ra gửi giọng nói đi, Bạch Huy Cảnh ấn vào nghe giọng một chút, thật bình tĩnh, không có hoảng, giọng không run.
Bạch Huy Cảnh nắm di động, nghe đi nghe lại giọng của Thẩm An Nhiên mấy chục lần, cuối cùng tải về lưu lại, cài làm chuông báo thức.
Thẩm An Nhiên sấy khô tóc rồi mới nhìn đến tin nhắn thoại của Bạch Huy Cảnh, cô bấm vào nghe.
“Tôi cũng ngủ ngon, ngủ ngon.”
Tôi cũng ngủ ngon là cái gì? Có ý gì?
Thẩm An Nhiên chỉ rối rắm hai giây rồi ấn quay lại xem giờ, mười giờ bốn mươi phút, cô sạc điện thoại rồi lên giường ngủ, đêm nay ngủ ngon hơn mọi ngày nhiều.
Nếu muốn ở lại giới giải trí lâu dài thì cần phải có tác phẩm, chỉ dựa vào lưu lượng là không được, giới giải trí “Thay đổi triều đại” nhanh hơn bất cứ cái gì, hết hot rồi mà cô không có tác phẩm thì ai còn nhớ cô nữa?
Thẩm An Nhiên đặt cho mình một mục tiêu rất rõ ràng, kiếm tiền để đầu tư, tạm thời cô không có cách nào thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, cho nên phải dốc hết sức làm tốt việc này.
Cô làm người không bao giờ chịu thua, dù có khó khăn đến đâu cũng phải giành lấy vị trí đầu tiên, cô đã quyết tâm phải để lại một dấu ấn mạnh mẽ ở đây, phải làm một diễn viên tốt nhất.
Dù cho tương lai cô có rời đi, mọi người vẫn sẽ nhớ cô từng tồn tại.
Sáng sớm hôm sau rời giường, Thẩm An Nhiên tập yoga một tiếng như thường lệ rồi mới gọi bữa sáng.
Chưa đến mười phút, nhân viên phục vụ đã đến, trên xe thức ăn đủ các loại bữa sáng, rực rỡ đầy màu sắc.
“Không phải tôi chỉ gọi một phần cháo và sủi cảo thôi sao?” Thẩm An Nhiên hỏi.
Nhân viên phục vụ giải thích: “Đây là của một ngài họ Bạch yêu cầu chúng tôi chuẩn bị trước cho cô.”
Thẩm An Nhiên lập tức hiểu ra, nhưng một mình cô không thể ăn hết nhiều đồ như vậy.
“Tôi ăn bao nhiêu lấy bấy nhiêu thôi, phần còn dư phiền đem xuống giúp tôi, không cần lãng phí.”
Người phục vụ gật đầu đồng ý.
Thẩm An Nhiên lấy cháo và bữa sáng kiểu Quảng trông khá ngon, bấy nhiêu đây đã đủ cho cô no căng rồi.
“Chúc cô dùng bữa ngon miệng.” Người phục vụ đẩy xe bữa sáng xoay người rời đi.
Thẩm An Nhiên trở lại phòng ngủ, rút điện thoại di động đã sạc cả đêm ra gửi một tin nhắn cho Bạch Huy Cảnh.
“Cảm ơn anh đã giúp tôi chuẩn bị bữa sáng.”
Cô đang định buông di động thì thấy biểu tượng “Đối phương đang nhập”, cô dừng động tác lại, kiên nhẫn chờ đối phương gửi tin nhắn tới.
“Tôi không biết em thích ăn gì nên bảo khách sạn chuẩn bị mỗi món một phần, ăn ngon không?”
Như có một dòng nước ấm chảy vào tim, rồi vô tình tạo nên những gợn sóng làm máu chảy khắp cơ thể, lỗ tai cũng nóng lên, cô giơ tay nhéo nhéo vành tai nóng rực.
Sau đó nhanh chóng đứng dậy ăn một miếng bữa sáng, chưa kịp nuốt sống đã bắt đầu cầm điện thoại hồi âm cho Bạch Huy Cảnh.
“Ăn rất ngon, cảm ơn.”
“Hôm nay em có rảnh không? Có muốn ra ngoài đi dạo không? Trưa nay tôi mời em ăn cơm, tôi biết có một quán ăn khá ngon ở Sài Gòn, tôi đoán em nhất định sẽ thích.”
“Không cần.” Thẩm An Nhiên không chút nghĩ ngợi trực tiếp từ chối: “Hôm nay tôi phải tới tổ chương trình để gặp đạo diễn, còn nữa, thân phận của hai chúng ta không hợp ra ngoài cùng nhau.”
Đọc nội dung tin nhắn Bạch Huy Cảnh lại điên cuồng nhai bạc hà, không thích hợp là sao? Ngày hôm qua còn nói “Ngủ ngon” với anh ta sao ngủ một giấc lại thờ ơ như trước rồi?
Người đàn ông vừa mới rời giường giờ lại nằm trên giường nhìn chằm chằm di động rầu rĩ không vui, ngủ đến nỗi tóc tai bù xù, giữa còn có một cọng nhếch lên, đung đưa theo đầu của anh ta.
Bạch Huy Cảnh méo xệch miệng, không biết nên nhắn lại cái gì nên đành gửi một cái biểu tượng cảm xúc tự chế.
Biểu tượng cảm xúc vẫn là anh ta, nước mắt lưng tròng hét lên “Được”.
Thẩm An nhiên không trả lời Bạch Huy Cảnh, lòng cô đang băn khoăn, muốn lại gần Bạch Huy Cảnh, nhưng cô lại sợ Bạch Huy Cảnh không phải người mà cô muốn. Cô sợ lại phạm sai lầm, không chỉ làm tổn thương mình mà còn làm anh ta tổn thương.
Nếu không được yêu thì sẽ không bị tổn thương.
Đây là điều mà cô đã khẩn cầu với các vị thần sau khi chết.
Bình luận facebook