Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 310: Lệ Đình Phong, ngay cả cơ hội khóc trước mộ phần của cô ấy anh cũng không có
Bờ biển… bọn họ không chỉ đốt thân thể của Thẩm An Nhiên thành tro mà còn mang đến bờ biển, rốt cuộc thì bọn họ muốn làm gì…
Nhân viên khó hiểu nhìn người đàn ông trước mặt.
Lệ Đình Phong vô lực buông tay của nhân viên.
Vào giờ phút này, sống lưng kiêu ngạo kia giống như bị gãy…
…
“Thật sự phải rải tro xuống biển sao?”
Tần Minh ừ một tiếng, ngồi trên bờ biển vuốt ve hộp tro cốt trong tay.
Ba năm trước, lúc Thẩm An Nhiên đi kiểm tra phát hiện ra bệnh ung thư bao tử, dường như đã đoán được kết quả như bây giờ.
Gió biển mặn táp vào mặt, ánh mắt khô khốc của Tần Minh lại bắt đầu trở nên ươn ướt, dáng vẻ khi anh ta cần thận che chắn hộp tro cốt trong lòng mình, giống như đang ôm lấy một món báu vật vô cùng quý giá của mình.
“Cô ấy nói sau khi cô ấy chết có thể sử dụng các bộ phận trên người cô ấy để quyên tặng cho người cần, còn dư lại thì đốt thành tro sau đó rải xuống biển…
Ngay cả chết cũng nghĩ tới việc dùng thân thể mình cứu người, một cô gái tốt như thế mà sao ông trời lại không đối xử với cô ấy thật tốt chứ?
Thẩm An Phú ngồi xổm bên cạnh, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó ức chế được.
Khóe môi Tần Minh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, khổ sở, nghĩ tới lúc đó anh ta còn khuyên Thần An Nhiên, khi còn sống đừng nghĩ tới việc sau khi chết,
Anh ta cho rằng có nhiều chuyên gia nghiên cứu về bệnh ung thư này như thể hơn nữa còn đang trong thời kỳ y học phát triển mạnh mẽ, thế nên luôn có thể chữa lành những căn bệnh nan y, không thể bảo đảm có thể hết bệnh hoàn toàn thế nhưng có thể sống thêm mấy năm nữa.
Trên thực tế trong vòng ba năm nay, bệnh ung thu đã có thể tiến bộ hơn, thành quả rõ rệt, thế nhưng anh ta còn chưa kịp… còn chưa kịp trở về đưa Thẩm An Nhiên đi chữa trị thì cô đã không còn nữa…
Bi kịch như thế đã được định sẵn từ trước, thế nên cho dù bọn họ có cố gắng thế nào thì bi kịch của Thẩm An Nhiên đã được định sẵn, bây giờ nghĩ lại một chút, lời khuyên của anh ta năm đó buồn cười như thế nào.
“An Nhiên hướng tới sự tự do, thế nhưng ngay từ khi sinh ra đã bị vây chặt ở nhà họ Thẩm Tân Minh cười nhạo lên tiếng: “Anh cho là cô ấy muốn tiếp quản cục diện rối rắm kia của nhà họ Thẩm sao? Năm đó cô ấy còn chưa tới mười tám tuổi đã bắt mình phải trưởng thành, phải đi giao thiệp với những ông già lớn hơn mình cả chục tuổi, lúc nào cũng phải cảnh giác.”
“Anh có biết đã bao lâu rồi cô ấy không ngủ được một giấc ngủ ngon không? Cô ấy đã chuyến từ dùng melatonin sang dùng thuốc ngủ. Từ một viên rồi tới hai viên, cơ thể của cô ấy vốn vô cùng khỏe mạnh thế mà bởi vì sự vô tâm của các người mà ép cô ấy từ một người có dạ dày khỏe mạnh biên thành bệnh đau dạ dày rồi lại đến ung thư bao tử.”
“Cùng xuất thân con nhà giàu, có gia thế, thế nhưng anh lại có thể sống ung dung vui vẻ ở nhà họ Thẩm, tự nhiên sống như một người nhà giàu, ăn chơi, chơi gái, đánh bạc. Cho dù chuyện lớn thế nào nhà họ Thẩm cũng đứng ra bao che cho anh, bố anh vẫn thương anh như thường”
“Tôi cũng có quyền lựa chọn nghề nghiệp mà mình thích, có thể trở thành một bác sĩ”
“Chỉ có An Nhiên cô ấy…” Mũi Tần Minh hé mở: “Cô ấy thích chơi đàn violin, muốn trở thành một nghệ sĩ chơi đàn violin”
Thế nhưng lúc anh nhìn thấy thi thể của Thẩm An Nhiên, thấy trên ngón tay cô không còn chiếc móng tay nào, dấu vết trên ngón tay rõ ràng cho thấy không phải do bị lửa thiêu,
Rốt cuộc thì những năm qua Thẩm An Nhiên đã làm gì? Đôi bàn tay kia của cô nên dùng để kéo đàn violin.
Thẩm An Phú cúi đầu, nghe Tần Minh thấp giọng lầm nhẩm, giọng nói nhẹ bẫng thế nhưng khi rơi vào tai người khác lại như một chiếc gai nhọn, cảm giác đau đớn kéo dài không ngừng, máu chảy tới toàn thân, ngay cả tay phải của anh ta cũng đau tới phát run.
“Chuyện khi còn sống không thể hoàn thành, sau khi chết được người hoàn thành, đây là một việc đáng buồn hay may mắn đây?”
Mùa đông tại thành phố Giang Nam, mới bảy giờ mà trở đã tối, gió biển tựa như băng lạnh thổi vào mặt, lạnh tới mức khiến da mặt người ta mất hết cảm giác. Tiếng nói của Tân Minh vừa dứt, gió biển lạnh thấu xương đột nhiên trở nên dịu dàng hơn, giống như một bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn khóe mắt của anh ta để lau nước mắt giúp anh ta.
Bảy giờ mười bốn phút, Tân Minh nghe được tiếng động cơ.
“Có người tới.” Thẩm An Phú kịp thời phản ứng, anh ta đứng dậy, ngồi quá lâu khiến cơ thể lạnh buốt, chân cũng trở nên tê rần, lúc đứng dậy lảo đảo một chút suýt đã ngã trở về.
Thị lực của Thẩm An Phú tốt, Lệ Đình Phong còn chưa xuống xe anh ta đã nhận ra anh, trong lòng anh ta mang theo sự sợ hãi rất lớn đối với Lệ Đình Phong.
Dù sao ban đầu cũng bởi vì anh ta nên nhà họ Thẩm mới xảy ra chuyện, anh ta cũng không thoát được việc liên quan tới cái chết của bố anh ta và Thẩm An Nhiên.
Anh ta vô cùng vô dụng, khi đối mặt với kẻ thù cũng chỉ có thể âm ỉ trong lòng, trên thực tế chỉ có thể uất ức tránh sang bên cạnh, ngay cả việc thở mạnh cũng không dám.
“Là… là Lê Đình Phong, không phải anh ta tới đây để cướp hộp tro đó chứ? Mau rải xuống biển đi, nếu chậm trễ nữa sẽ không kịp đâu…”
Đôi mắt Tân Minh vô hồn, bỗng nhiên trở nên ác liệt, thấy Lệ Đình Phong bước xuống xe, anh ta ôm hộp tro cốt đứng dậy.
“Tần Minh!” Người còn chưa tới gần đã nghe thấy tiếng nói: “Cậu muốn làm gì?”
Tần Minh cẩn thận ôm hộp tro cốt, sau khi nghe thấy tiếng nói của Lệ Đình Phong, anh ta hơi giơ tay lên.
Gió trên biển biến hóa khôn thường, giống như một vòng xoáy, lúc Tần Minh mở hộp tro cốt ra, gió vốn đang gào thét đột nhiên trở nên ôn hòa hơn.
Con ngươi Lệ Đình Phong mở to, chỉ trong nháy mắt anh đã đoán được tiếp theo Tần Minh sẽ làm gì, cả người anh ngẩn ra không dám đến gần, ngay cả chính anh cũng không biết giọng nói mình trở nên nghẹn ngào, thấp giọng cầu xin: “Tần Minh, không được… cầu xin cậu, cậu muốn làm gì thì cứ nhằm vào tôi, đừng động vào cô ấy, cầu xin cậu hãy trả lại cô ấy cho tôi… trả lại cho tôi…
Đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Đại Phong thế mà lại có ngày cầu xin người khác, thế nhưng thật ra đây không phải là lần đầu tiên Lệ Đình Phong cầu xin người khác, đường lui của cả đời anh ta đều nhường cho Thẩm An Nhiên.
Bốn phía bỗng nhiên không một tiếng động, yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng ào ào của gió biển, nghe như đang khóc.
“Lệ Đình Phong, bảy năm trước tôi đã nhường cô ấy cho cậu, thế nhưng lần này tôi sẽ không làm như thế” Tần Minh vừa nói xong, Lệ Đình Phong cũng không kịp phản ứng gì, đứng ngây ngốc tại chỗ, như bị sét đánh khiến hồn lìa khỏi xác, anh nhìn theo bột màu trắng đang bay theo gió.
“Không!” Anh kêu lên một tiếng, Tần Minh cũng giơ tay lên, xương cốt bị đốt thành tro đã bị Tần Minh gieo xuống biển.
Sóng dâng lên trên mặt biển không có chút gợn sóng nào, trong lúc bất chợt Lệ Đình Thâm bỗng nhiên cảm thấy thứ bị vứt bỏ không phải là tro cốt của Thẩm An Nhiên mà là lòng anh.
Lệ Đình Phong nhìn nước biển đang từ từ dâng lên, anh bỗng nhiên phát điện lao về phía trước định nhảy xuống, thế nhưng động tác bắt lấy của Triệu Việt và tài xế nhanh hơn.
“A…” Lệ Đình Phong như một con dã thú rơi vào vũng bùn, cho dù có giãy dụa thế nào cũng không có tác dụng gì, cả thế giới của anh như rơi vào bóng tối, không thấy một tia sáng nào, tuyệt vọng sâu không thấy đáy.
Năm giác quan biến mất, hai tai anh chỉ có tiếng ầm ầm vang dội, tất cả mọi thứ đều theo tro cốt của Thẩm An Nhiên tan thành mây khói.
Người mà anh khắc sâu trong tim, ngay cả khi chết, anh cũng không có được.
Nước mắt rơi xuống mà không có lời cảnh báo nào, gió biển lớn, mạnh như thế nhưng lại không có cách nào thổi khô ánh mắt anh, cổ họng anh phát ra tiếng kêu khóc khàn cả giọng, vẻ mặt Lệ Đình Phong vô cùng đau đớn.
Tần Minh cầm hộp tro cốt trống rỗng, cười đón gió biến khiến cả người run run: “Cô ấy đi, cô ấy được tự do rồi, cuối cùng thì anh không thể quấn lấy cô ấy được nữa”
Thẩm An Phú đứng một bên, hết luống cuống nhìn Lệ Đình Phong thì lại khẩn trương nhìn chăm châm Tần Minh, anh ta đột nhiên không thể phân biệt được rốt cuộc Lệ Đình Phong điên rồi hay Tần Minh điên nữa.
Lệ Đình Phong liều chết cắn cắn môi, khóe miệng túa máu đau đớn, anh họ khan mấy tiếng, sắc mặt tái nhợt càng khiến cặp mắt đỏ tươi đáng SỢ.
Anh giơ tay lên bắt lấy bàn tay đang chế trụ trên bả vai mình, sau đó phun ra một ngụm máu, làm liên lụy khiến tim vô cùng đau đớn.
Lòng anh vốn đầu đĩa máu bây giờ lại giống như có từng cây đinh đang đóng chặt vào trái tim anh, anh kéo bàn tay phía sau lưng ra rồi đứng lên, ánh mắt như một con rắn độc nhìn về phía Tần Minh.
“Buông tay ra!”
Triệu Việt rùng mình, sắc mặt người tài xế còn kém hơn anh ta, hai người họ trổ mắt nhìn nhau, sau khi nhận được thông tin từ ảnh mặt đối phương thì cùng nhau buông lỏng bả vai anh, thế nhưng vẫn nhìn chằm chằm anh, sợ rằng anh sẽ nổi điên muốn nhảy xuống biển như vừa nãy.
Lệ Đình Phong đi về phía Tàn Minh, theo như sự di chuyển của anh, khoảng cách giữa hai người họ càng lúc càng ngắn.
“Tần Minh, tôi sẽ để cho nhà họ Tân các người trả giá thật đắt. Khí thế trên người anh cũng không nhẹ nhàng như gió biển ban đêm.
Tần Minh cũng không hề sợ, dùng sức đập hộp tro cốt trong tay về phía Lệ Đình Phong, hành động này của anh ta quá bất ngờ, không một ai có thể đoán được…
“Tổng giám đốc Lê!”
Lệ Đình Phong thấy nhưng lại không thèm tránh, hộp tro đập thẳng vào phần trán bên phải của anh, chỉ cần lệch đi một chút nữa thì đã khiến đổi mắt anh bị mù.
Máu chảy thẳng từ trán xuống mắt, ánh mắt vốn đang chua xót trở nên đau nhói khó chịu, ánh mắt dần trở nên mơ hồ.
Cả người Lệ Đình Phong lung lay, đôi mắt dính máu trông như ác quỷ mới bò lên từ địa ngục.
Thẩm An Phú bắt đầu run lên, cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình, đi tới núp đẳng sau tảng đá kia.
Sống lưng Tần Minh thẳng tắp, đứng ở chỗ cửa biển, gió biển thổi tới từ sau lưng anh ta, giống như một đôi tay đang muốn đẩy anh ta tiến lên.
Ánh mắt anh ta đối diện với khuôn mặt dữ tợn của Lệ Đình Phong, lạnh lùng chỉ vào anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Lệ Đình Phong, những năm qua anh luôn dùng cùng một cách thức, thủ đoạn từng bước từng bước ép chết Thẩm An Nhiên!”
“Lệ Đình Phong, anh hãy ôm cái chết của cô ấy mà hối hận cả đời này đi, sau này hãy nhớ rằng giáng sinh hằng năm cũng chính là ngày giỗ của cô ay!”
Vẻ mặt Tân Minh như khóc như cười: “Cô ấy không có một, cũng không có bia mộ. Khi còn sống cô ấy đã nói, chờ tới khi cô ấy chết hãy rải tro cốt của cô ấy xuống sông. Xuôi theo dòng hạ lưu, sau khi chết được tự do, cho nên ngay cả cơ hội khóc trước mộ phần của cô ấy anh cũng không có!”
Vào đêm giáng sinh chính năm trước, Thẩm An Nhiên đã cứu Lệ Đình Phong một mạng, sự tươi đẹp trong trí nhớ dừng lại ở chín năm dài đẳng đẳng kia. Thế mà vào đêm giáng sinh chín năm sau lại trở thành ngày giỗ của Thẩm An Nhiên.
Lệ Đình Phong vì muốn giữ Thẩm An Nhiên ở lại bên mình mà làm ra rất nhiều chuyện sai lầm, không tiếc khống chế trí nhớ của cô để biến cô thành một người ngu ngốc. Sau đó lại khiến hai chân cô trở nên tàn phế, biến thành tù nhân bị kẹt trên chiếc xe lăn không thể di chuyển.
Anh cho rằng làm như thế thì Thẩm An Nhiên sẽ không rời bỏ anh, thế nhưng người thật sự muốn rời khỏi thì sẽ không giữ được, anh không thể giữ được Thẩm An Nhiên, ngay cả tro cốt của cô cũng không giữ lại được.
Cả người anh từ trên xuống dưới giống như bị đạo cùn cắt qua, sự đau đớn này chưa từng xuất hiện trước đó, nhắc nhở anh rằng anh đáng đời. Cả người Lệ Đình Phong lảo đảo lắc lư, vạn vật trên thế giới cũng đang xoay tròn, cuối cùng anh không thể nhịn được, ngã ra đằng sau.
“Em muốn khiến Lệ Đình Phong yêu em, em cá rằng sau khi em chết anh ấy sẽ hối hận không kịp, đêm đến không thể chợp mắt được, trong lòng không yên, ân hận suốt đời này!”
Tần Minh ngẩng đầu nhìn đốm sáng trên trời. An Nhiên, chúc mừng em đã có được thứ em mong muốn, em thắng rồi!
Bình luận facebook