Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299 - Chương 299ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
Chương 299ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
Người bước ra khỏi hang động chính là một ông cụ mặc áo bông màu xanh lá, trên đầu đội một cái mũ lông kiểu cũ, tóc hoa râm, ngay cả lông mi cũng bạc trắng, làn da ngăm đen. Dường như ông không thèm để ý đàn bướm đông đúc kia, trực tiếp từ chỗ miệng đầy bướm kia chui ra, hung ác nhìn ba người trẻ tuổi trước cửa động, trong tay còn cầm một cây gậy gỗ thô to, trông như sắp lâm đại địch vậy.
Nhóm Thẩm Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, ban đầu là bị ông lão đột nhiên xông ra này dọa sợ, nhưng thấy ông ta chỉ là một cụ già, dường như cũng không có gì đáng sợ, chỉ là cách ăn mặc và cả ánh mắt đăm chiêu của ông ta khiến mọi người cảm thấy hơi buồn cười.
Ông cụ cảnh giác nhìn những người trước mặt, gắt gao nắm chặt gậy gỗ trong tay, mấy con bướm kia cũng bắt đầu tụ lại bên người ông ta. Vừa rồi, những con bướm kia còn không dám rời khỏi hang động, nhưng khi ông cụ xuất hiện, chúng nó lại không sợ nữa, cứ bay theo phía sau ông cụ.
Thẩm Minh Nguyệt không phải đến để chơi, cô chỉ không nghĩ tới nơi này không chỉ có rất nhiều bướm mà còn có một ông lão ăn mặc quái dị. Cô tiến lên một bước, lễ phép nói: “Chào ông, chúng cháu đến đây để dạo chơi, thấy có hang động nên mới muốn vào xem thế nào, chứ không có ác ý gì cả, mong ông đừng tức giận!”
Ông cụ không thèm để ý tới Thẩm Minh Nguyệt, cũng không vì lời nói của cô mà thả lỏng, vẫn tiếp tục hung ác nhìn chằm chằm phía đối diện.
Thẩm Minh Nguyệt phát giác mình không thể câu thông với ông cụ, mà đàn bướm tụ lại càng lúc càng nhiều, nhanh chóng bao quanh ông cụ, cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng thấy cảnh tượng nào quỷ dị đến vậy, vì thế cô khoát tay áo, ý bảo Đào Muội và Trâu Thiệu Đường quay về, cố gắng đừng gây chuyện.
Nhưng ngay khi bọn họ quay đầu lại, ông cụ lại đột nhiên xông ra từ trong đàn bướm, giơ gậy lên đánh về phía Thẩm Minh Nguyệt. Thẩm Minh Nguyệt chỉ cảm thấy phía sau có gió mạnh thổi qua, cô nhạy bén phát hiện ra nên không bị đánh trúng.
“Ông đừng làm vậy, bọn cháu thật sự không cố ý quấy rầy ông đâu!” Thẩm Minh Nguyệt nóng nảy, không ngờ một ông lão bề ngoài thật thà chất phác vậy mà lại ra tay với mình.
“Hừ!” Ông cụ hừ lạnh một tiếng rồi đánh về phía Đào Muội.
Đào Muội không có khả năng phản ứng nhanh nhứ vậy, gậy gỗ đã đánh về phía mình mà cô vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ. Trâu Thiệu Đường thấy không ổn nên lập tức lao tới chắn trước người Đào Muội, theo bản năng muốn cản cây gậy kia lại.
Tuy Trâu Thiệu Đường đã dùng cánh tay chặn cây gậy gỗ thô to kia lại nhưng vì khoảng cách với ông cụ quá gần, lại ra tay cực nhanh nên dưới tác dụng của quán tính, cây gậy vẫn đập trúng trán Trâu Thiệu Đường, khóe mắt lập tức bị rách ra.
Trâu Thiệu Đường choáng váng, nhưng lòng biết không thể dừng lại, nhanh chóng kéo Đào Muội chạy đi. Thẩm Minh Nguyệt chắn bọn họ phía sau, quả nhiên ông cụ lại bị mình thu hút lực chú ý, Thẩm Minh Nguyệt phản ứng nhanh nhạy, muốn đánh trúng cô cũng không dễ gì. Sau khi Trâu Thiệu Đường và Đào Muội đi lên, Thẩm Minh Nguyệt mới nhanh chóng bỏ chạy, nhưng ông cụ đã lớn tuổi, cứ việc ông ta ra tay độc ác thì cũng không thể nào đi đứng nhanh nhẹn như thanh niên được, cho nên không đuổi theo.
Đào Muội hoảng hốt, vẫn chưa bình tĩnh lại, chống lưng thở hồng hộc, lúc này cô ấy mới phát hiện ra khóe mắt Trâu Thiệu Đường đang chảy máu: “Trời ơi, Thiệu Đường, anh bị thương rồi! Mau để em xem nào!”
Trâu Thiệu Đường lại thoải mái lắc đầu, lấy tay xoa trán: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà, sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Cái gì mà nhỏ chứ, đã rách ra rồi kìa! Không được, chúng ta phải lập tức tới bệnh viện ngay!” Đào Muội vô cùng nghiêm túc, vết thương của Trâu Thiệu Đường tuyệt đối không nhẹ như anh ta nói, hơn nữa vết thương còn ở trên đầu, nhất định phải chú ý nhiều hơn.
Thẩm Minh Nguyệt quan sát vết rách ở khóe mắt Trâu Thiệu Đường, phát hiện không nghiêm trọng lắm: “Đừng lo, chắc là chỉ đánh trúng xương lông mày thôi, không tổn thương tới đầu đâu. Có điều vẫn nên tới trạm xá băng bó, nếu không xử lý tốt thì có thể để lại sẹo đấy.”
Cuối cùng, Trâu Thiệu Đường cũng không lay chuyển được hai mỹ nữ, đồng ý lên trấn trên xử lý vết thương. Ba người cùng nhau tới trạm xá, sau khi kiểm tra, bác sĩ đề nghị phải khâu lại, Đào Muội cảm thấy rất đau lòng, một mặt là vì có người bị thương nên tất nhiên là không tốt, còn mặt khác, dù sao người ta cũng là vì cứu mình nên mới bị thương, trong lòng nhất định cũng rất áy náy.
Cho nên sau khi Trâu Thiệu Đường khâu vết thương xong, Đào Muội liền chủ động đưa anh ta về nhà, thuận tiện ghé chợ mua chút đồ ăn, có cá có thịt, nói là muốn bồi bổ cho Trâu Thiệu Đường.
“Tiểu Muội, thật sự không cần đâu, chỉ là rách da thôi mà, không cần phải làm phiền em đến vậy đâu! Anh là đàn ông, chảy có chút máu cũng không sao đâu.” Trâu Thiệu Đường không quen được người ta đối xử ân cần như thế nên có hơi ngượng ngùng, ít nhất cũng phải tỏ ra là một người đàn ông can đảm mới được.
“Không được, vì cứu em nên anh mới bị thương, em nhất định phải bồi bổ cho anh, nếu không lỡ đâu để lại sẹo gì đó thì cha anh chắc chắn sẽ đánh em đấy.” Đào Muội nửa thật nửa đùa nói.
Thẩm Minh Nguyệt đứng bên cạnh mà cười toe toét: “Ha ha, đây lần đầu tiên em nghe thấy ăn thịt sẽ không để lại sẹo đó. Hết sẹo không phải là thành quả nhờ bác sĩ chữa trị sao, sao tới miệng chị lại thành công lao của thịt bò mà chị mua thế!”
Đào Muội trợn trắng mắt liếc cô một cái: “Hừ! Không biết thì không được nói linh tinh, trong cá và thịt có chứa đầy đủ protein và chất dinh dưỡng, có tác dụng hỗ trợ làm lành vết thương!”
“Được rồi được rồi, chị nói gì cũng đúng hết. Có điều em cảm thấy, chủ yếu vẫn là do tay nghề giỏi của tiểu thư Đào, làm thức ăn ngon nên mới có hiệu quả.” Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục đùa cô ấy. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Này, đừng đùa nữa, hay là tới nhà của anh đi, cũng đã lâu rồi Tiểu Muội không tới chơi, anh tất nhiên luôn hoan nghênh hai người đến làm khách mà.” Trâu Thiệu Đường sợ Đào Muội bị nói tới xấu hổ nên thay đổi đề tài.
Nhưng Thẩm Minh Nguyệt cũng chỉ tùy tiện đùa chút thôi, tính cách của cô luôn tùy tiện như vậy, bây giờ lại thân với Đào Muội nên mới nói đùa như thế, tất nhiên cô rất hy vọng hai người kia có thể đến với nhau.
Đào Muội làm đầu bếp chính ở mỏ than, tuy xuất thân không phải là đầu bếp chuyên nghiệp nhưng năng khiếu nấu ăn tuyệt đối không tệ. Đối với chuyện đề nghị cô ấy tới nhà mình nấu cơm, trong lòng Trâu Thiệu Đường thật sự rất xúc động, bởi vì rất lâu rồi, mình chưa được nếm thức ăn do chính tay Đào Muội làm. Đến bây giờ anh ta vẫn có thể nhớ rõ hồi còn học đại học, Đào Muội đã từng chiêu đãi anh ta tại nhà, đồ ăn tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, mặc kệ là vì nguyên nhân nào đi nữa, chỉ cần được có một cơ hội như thế thôi, anh ta cũng cảm thấy trận đòn mình chịu thay Đào Muội này vô cùng đáng giá.
Lần tra xét khe núi này, Thẩm Minh Nguyệt đã có một phát hiện vô cùng quan trọng, trong hang động có một đàn bướm kỳ quái, còn có thêm một ông cụ kỳ lạ, tất cả những chuyện này khiến cô vô cùng hứng thú. Cô nghĩ tới dáng vẻ hoảng hốt của Đào Tam Thắng ngày đó, có lẽ ông ấy cũng nhìn thấy đàn bướm kia, nhưng tại sao một ông cụ và đàn bướm lại sống cùng nhau tại một nơi hẻo lánh như thế chứ?
Cô nghĩ mãi không ra, thừa dịp Đào Muội nấu cơm, cô báo cáo phát hiện của mình cho Lưu Tử Thần đang thăm hỏi gần đó và Trần Thiên Vũ đang đóng giữ ở nhà khách.
Người bước ra khỏi hang động chính là một ông cụ mặc áo bông màu xanh lá, trên đầu đội một cái mũ lông kiểu cũ, tóc hoa râm, ngay cả lông mi cũng bạc trắng, làn da ngăm đen. Dường như ông không thèm để ý đàn bướm đông đúc kia, trực tiếp từ chỗ miệng đầy bướm kia chui ra, hung ác nhìn ba người trẻ tuổi trước cửa động, trong tay còn cầm một cây gậy gỗ thô to, trông như sắp lâm đại địch vậy.
Nhóm Thẩm Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, ban đầu là bị ông lão đột nhiên xông ra này dọa sợ, nhưng thấy ông ta chỉ là một cụ già, dường như cũng không có gì đáng sợ, chỉ là cách ăn mặc và cả ánh mắt đăm chiêu của ông ta khiến mọi người cảm thấy hơi buồn cười.
Ông cụ cảnh giác nhìn những người trước mặt, gắt gao nắm chặt gậy gỗ trong tay, mấy con bướm kia cũng bắt đầu tụ lại bên người ông ta. Vừa rồi, những con bướm kia còn không dám rời khỏi hang động, nhưng khi ông cụ xuất hiện, chúng nó lại không sợ nữa, cứ bay theo phía sau ông cụ.
Thẩm Minh Nguyệt không phải đến để chơi, cô chỉ không nghĩ tới nơi này không chỉ có rất nhiều bướm mà còn có một ông lão ăn mặc quái dị. Cô tiến lên một bước, lễ phép nói: “Chào ông, chúng cháu đến đây để dạo chơi, thấy có hang động nên mới muốn vào xem thế nào, chứ không có ác ý gì cả, mong ông đừng tức giận!”
Ông cụ không thèm để ý tới Thẩm Minh Nguyệt, cũng không vì lời nói của cô mà thả lỏng, vẫn tiếp tục hung ác nhìn chằm chằm phía đối diện.
Thẩm Minh Nguyệt phát giác mình không thể câu thông với ông cụ, mà đàn bướm tụ lại càng lúc càng nhiều, nhanh chóng bao quanh ông cụ, cho tới bây giờ, cô vẫn chưa từng thấy cảnh tượng nào quỷ dị đến vậy, vì thế cô khoát tay áo, ý bảo Đào Muội và Trâu Thiệu Đường quay về, cố gắng đừng gây chuyện.
Nhưng ngay khi bọn họ quay đầu lại, ông cụ lại đột nhiên xông ra từ trong đàn bướm, giơ gậy lên đánh về phía Thẩm Minh Nguyệt. Thẩm Minh Nguyệt chỉ cảm thấy phía sau có gió mạnh thổi qua, cô nhạy bén phát hiện ra nên không bị đánh trúng.
“Ông đừng làm vậy, bọn cháu thật sự không cố ý quấy rầy ông đâu!” Thẩm Minh Nguyệt nóng nảy, không ngờ một ông lão bề ngoài thật thà chất phác vậy mà lại ra tay với mình.
“Hừ!” Ông cụ hừ lạnh một tiếng rồi đánh về phía Đào Muội.
Đào Muội không có khả năng phản ứng nhanh nhứ vậy, gậy gỗ đã đánh về phía mình mà cô vẫn còn ngây ngốc đứng tại chỗ. Trâu Thiệu Đường thấy không ổn nên lập tức lao tới chắn trước người Đào Muội, theo bản năng muốn cản cây gậy kia lại.
Tuy Trâu Thiệu Đường đã dùng cánh tay chặn cây gậy gỗ thô to kia lại nhưng vì khoảng cách với ông cụ quá gần, lại ra tay cực nhanh nên dưới tác dụng của quán tính, cây gậy vẫn đập trúng trán Trâu Thiệu Đường, khóe mắt lập tức bị rách ra.
Trâu Thiệu Đường choáng váng, nhưng lòng biết không thể dừng lại, nhanh chóng kéo Đào Muội chạy đi. Thẩm Minh Nguyệt chắn bọn họ phía sau, quả nhiên ông cụ lại bị mình thu hút lực chú ý, Thẩm Minh Nguyệt phản ứng nhanh nhạy, muốn đánh trúng cô cũng không dễ gì. Sau khi Trâu Thiệu Đường và Đào Muội đi lên, Thẩm Minh Nguyệt mới nhanh chóng bỏ chạy, nhưng ông cụ đã lớn tuổi, cứ việc ông ta ra tay độc ác thì cũng không thể nào đi đứng nhanh nhẹn như thanh niên được, cho nên không đuổi theo.
Đào Muội hoảng hốt, vẫn chưa bình tĩnh lại, chống lưng thở hồng hộc, lúc này cô ấy mới phát hiện ra khóe mắt Trâu Thiệu Đường đang chảy máu: “Trời ơi, Thiệu Đường, anh bị thương rồi! Mau để em xem nào!”
Trâu Thiệu Đường lại thoải mái lắc đầu, lấy tay xoa trán: “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi mà, sẽ khỏi nhanh thôi.”
“Cái gì mà nhỏ chứ, đã rách ra rồi kìa! Không được, chúng ta phải lập tức tới bệnh viện ngay!” Đào Muội vô cùng nghiêm túc, vết thương của Trâu Thiệu Đường tuyệt đối không nhẹ như anh ta nói, hơn nữa vết thương còn ở trên đầu, nhất định phải chú ý nhiều hơn.
Thẩm Minh Nguyệt quan sát vết rách ở khóe mắt Trâu Thiệu Đường, phát hiện không nghiêm trọng lắm: “Đừng lo, chắc là chỉ đánh trúng xương lông mày thôi, không tổn thương tới đầu đâu. Có điều vẫn nên tới trạm xá băng bó, nếu không xử lý tốt thì có thể để lại sẹo đấy.”
Cuối cùng, Trâu Thiệu Đường cũng không lay chuyển được hai mỹ nữ, đồng ý lên trấn trên xử lý vết thương. Ba người cùng nhau tới trạm xá, sau khi kiểm tra, bác sĩ đề nghị phải khâu lại, Đào Muội cảm thấy rất đau lòng, một mặt là vì có người bị thương nên tất nhiên là không tốt, còn mặt khác, dù sao người ta cũng là vì cứu mình nên mới bị thương, trong lòng nhất định cũng rất áy náy.
Cho nên sau khi Trâu Thiệu Đường khâu vết thương xong, Đào Muội liền chủ động đưa anh ta về nhà, thuận tiện ghé chợ mua chút đồ ăn, có cá có thịt, nói là muốn bồi bổ cho Trâu Thiệu Đường.
“Tiểu Muội, thật sự không cần đâu, chỉ là rách da thôi mà, không cần phải làm phiền em đến vậy đâu! Anh là đàn ông, chảy có chút máu cũng không sao đâu.” Trâu Thiệu Đường không quen được người ta đối xử ân cần như thế nên có hơi ngượng ngùng, ít nhất cũng phải tỏ ra là một người đàn ông can đảm mới được.
“Không được, vì cứu em nên anh mới bị thương, em nhất định phải bồi bổ cho anh, nếu không lỡ đâu để lại sẹo gì đó thì cha anh chắc chắn sẽ đánh em đấy.” Đào Muội nửa thật nửa đùa nói.
Thẩm Minh Nguyệt đứng bên cạnh mà cười toe toét: “Ha ha, đây lần đầu tiên em nghe thấy ăn thịt sẽ không để lại sẹo đó. Hết sẹo không phải là thành quả nhờ bác sĩ chữa trị sao, sao tới miệng chị lại thành công lao của thịt bò mà chị mua thế!”
Đào Muội trợn trắng mắt liếc cô một cái: “Hừ! Không biết thì không được nói linh tinh, trong cá và thịt có chứa đầy đủ protein và chất dinh dưỡng, có tác dụng hỗ trợ làm lành vết thương!”
“Được rồi được rồi, chị nói gì cũng đúng hết. Có điều em cảm thấy, chủ yếu vẫn là do tay nghề giỏi của tiểu thư Đào, làm thức ăn ngon nên mới có hiệu quả.” Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục đùa cô ấy. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Này, đừng đùa nữa, hay là tới nhà của anh đi, cũng đã lâu rồi Tiểu Muội không tới chơi, anh tất nhiên luôn hoan nghênh hai người đến làm khách mà.” Trâu Thiệu Đường sợ Đào Muội bị nói tới xấu hổ nên thay đổi đề tài.
Nhưng Thẩm Minh Nguyệt cũng chỉ tùy tiện đùa chút thôi, tính cách của cô luôn tùy tiện như vậy, bây giờ lại thân với Đào Muội nên mới nói đùa như thế, tất nhiên cô rất hy vọng hai người kia có thể đến với nhau.
Đào Muội làm đầu bếp chính ở mỏ than, tuy xuất thân không phải là đầu bếp chuyên nghiệp nhưng năng khiếu nấu ăn tuyệt đối không tệ. Đối với chuyện đề nghị cô ấy tới nhà mình nấu cơm, trong lòng Trâu Thiệu Đường thật sự rất xúc động, bởi vì rất lâu rồi, mình chưa được nếm thức ăn do chính tay Đào Muội làm. Đến bây giờ anh ta vẫn có thể nhớ rõ hồi còn học đại học, Đào Muội đã từng chiêu đãi anh ta tại nhà, đồ ăn tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo, có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, mặc kệ là vì nguyên nhân nào đi nữa, chỉ cần được có một cơ hội như thế thôi, anh ta cũng cảm thấy trận đòn mình chịu thay Đào Muội này vô cùng đáng giá.
Lần tra xét khe núi này, Thẩm Minh Nguyệt đã có một phát hiện vô cùng quan trọng, trong hang động có một đàn bướm kỳ quái, còn có thêm một ông cụ kỳ lạ, tất cả những chuyện này khiến cô vô cùng hứng thú. Cô nghĩ tới dáng vẻ hoảng hốt của Đào Tam Thắng ngày đó, có lẽ ông ấy cũng nhìn thấy đàn bướm kia, nhưng tại sao một ông cụ và đàn bướm lại sống cùng nhau tại một nơi hẻo lánh như thế chứ?
Cô nghĩ mãi không ra, thừa dịp Đào Muội nấu cơm, cô báo cáo phát hiện của mình cho Lưu Tử Thần đang thăm hỏi gần đó và Trần Thiên Vũ đang đóng giữ ở nhà khách.