Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 280 - Chương 280DẤU VẾT BẠI LỘ
Chương 280DẤU VẾT BẠI LỘ
Sau khi mỏ than tạm thời đình chỉ sản xuất để chấn chỉnh, Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, rút về phòng khách, cùng nhau nghiên cứu với Trần Thiên Vũ.
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn cố gắng làm việc ở mỏ than mấy ngày liền, nên cũng nắm chắc được tám, chín phần mười tình huống ở mỏ than và tình hình làm việc, đầu tiên ông phân tích: “Mấy ngày nay em và Vạn Vĩnh Khôn đều cẩn thận quan sát, việc quản lý mỏ than vẫn rất đúng tiêu chuẩn, từ kiểm tra an toàn đến hành vi của công nhân cùng với việc chú ý các hạng mục công việc có thể nói là vô cùng nghiêm khắc. Hơn nữa, từ sau khi gặp chuyện không may, ngày nào cũng có một tổ chuyên kiểm tra an toàn đến đo lường tình hình địa chất thực địa và thu thập số liệu, trước mắt xem ra vẫn làm đúng theo trình tự chính quy.
Vạn Vĩnh Khôn cũng tỏ vẻ mình giống như vậy, anh cũng điều tra rất nhiều tin tức về mỏ than nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì đặc biệt: “Đối với việc khai thác dưới lòng đất, kỹ thuật là rất quan trọng, nhưng vẫn không thể bỏ qua vấn đề an toàn, nếu không ngày nào cũng sẽ gặp chuyện không may, tất nhiên không thể nào xuống dưới được nữa. Em đã tra rồi, từ lúc Mai Viễn Chinh đảm nhiệm chức quản lý mỏ tới nay, tổng cộng xảy ra bảy sự cố về an toàn, lần nào cũng không bị tổn thất quá lớn, cũng không gây ra thương vong nghiêm trọng cho công nhân. Hơn nữa, sau khi gặp chuyện không may, trên cơ bản là quản lý mỏ đều giải quyết hậu quả ngay lập tức, công chính, liêm minh, cho nên không xảy ra tình hình công nhân và người nhà tới gây chuyện, cũng không ảnh hưởng tới quá trình sản xuất bình thường của mỏ than.
Từ lời nói của Vạn Vĩnh Khôn, Trần Thiên Vũ đã nghe ra được chút manh mối, ông hỏi: “Nói như vậy thì chiếu theo những gì các cậu điều tra, tuy đã xảy ra sự cố sáu, bảy lần nhưng xí nghiệp mỏ than cũng coi như được quản lý khá thích hợp đúng không?”
“Đúng vậy! Em cũng cảm thấy số lần xảy ra chuyện có hơi thường xuyên, nhưng bởi vì hậu quả sự cố không quá nghiêm trọng cho nên những thứ có thể tra trong hồ sơ không nhiều lắm, cũng không có nhân chứng vật chứng, không có dấu hiệu cho thấy những sự cố này đã vượt quá tỷ lệ tử vong của cơ quan giám sát. Mấu chốt là, ngoại trừ vài lần gặp chuyện không may ra, việc giám sát an toàn của khu vực khai thác mỏ đều rất đúng lúc, danh tiếng ở vùng này cũng không tệ lắm, có thể nói là khuyết điểm không che được ưu điểm!” Vạn Vĩnh Khôn nói.
Trần Thiên Vũ vẫn cảm thấy cách nói này có hơi miễn cưỡng, ông hy vọng có thể nghĩ ra thêm vài biện pháp để tìm hiểu thêm nhiều sự cố trong quá khứ, ngay cả công nhân bị thương cũng muốn tới thăm hỏi một chút, đương nhiên chuyện này rất rườm rà, Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn nằm vùng ở khu vực khai thác mỏ, không thích hợp gây ra động tĩnh quá lớn nên ông định giao chuyện này cho Lưu Tử Thần và Khang Thoa đang ở ngoài sáng xử lý.
Vạn Vĩnh Khôn tiếp tục báo cáo: “Về vụ án Vương Ma Tử bị giết, trước khi hắn ta chết một tuần, bọn em phát hiện thần chí hắn ta có hơi không bình thường, rất khác với trước kia, sau đó chuyện này cũng được chứng thực, chính là cậu ta bất ngờ gặp phải bướm quỷ trong hầm lò số một nên mới khiến Vương Ma Tử đột nhiên thay đổi như thế.”
Trần Thiên Vũ rất hiểu chuyện này, bởi vì ông cũng đã chính mắt nhìn thấy con bướm quỷ kia, tuy nó không tấn công mình nhưng hình dáng quả thật rất đáng sợ, hơn nữa báo cáo vừa rồi của Lưu Tử Thần cũng chứng minh, bản thân Vương ma Tử bị con bướm này dọa sợ mất vía, bây giờ ngay cả vợ hắn ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Chúng ta không cần phải quan tâm tới con bướm quỷ kia, mấy chuyện nghe nhầm đồn bậy này, chúng ta cũng đã nghe không ít, thường chỉ là thủ thuật che mắt người ngoài thôi, vẫn nên cân nhắc như những vụ án bình thường.” Lý Nhất Đình đưa ra quan điểm của mình, hơn nữa còn hỏi: “Đúng rồi, không phải thủ lĩnh chi thứ chín bọn họ tới nhà Vương Ma Tử sao? Có tìm được manh mối gì không?”
“Muốn nói manh mối thì phải là vợ hắn ta quả thật đã bị dọa không nhẹ, ngoài ra họ cũng đã biết thêm về tình huống gia đình hắn ta, mấy khả năng như giết người cướp của hay giết người vì tình đều không lớn, trước mắt có khả năng lớn nhất vẫn là báo thù.” Trần Thiên Vũ đơn giản nói lại phát hiện của Khang Thoa ở nhà Vương Ma Tử.
“Nói như vậy thì chúng ta sẽ ưu tiên manh mối báo thù, đầu tiên hãy điều tra xem Vương Ma Tử có từng gây chuyện với người nào không.” Lý Nhất Đình cau mày, cẩn thận suy nghĩ, ông làm ở mỏ than cũng khá lâu, ít nhiều gì cũng biết chút chuyện của đám thợ mỏ.
Lý Nhất Đình nhớ lại trong khoảng thời gian này ở dưới hầm lò, ông đã từng nhìn thấy người duy nhất còn sống sót trong vụ nổ khí gas - Đào Tam Thắng, đó vẫn là đề tài hàng đầu mà đám thợ mỏ thường xuyên tán gẫu.
Lúc này, ông đột nhiên nhớ tới tình huống của Đào Tam Thắng: “Đúng rồi, theo lời các thợ mỏ đó nói thì sau khi vết thương của Đào Tam Thắng lành, ông ấy đã quay lại mỏ than làm, được chỉ định tới tổ của Vương Ma Tử. Sau đó, hai người vì chuyện vặt mà đánh nhau một trận, Đào Tam Thắng bị đuổi việc, Vương Ma Tử thì bị thương, hơn nữa còn bị giáng chức, trước mắt có thể chắc chắn hai người bọn họ có mâu thuẫn!”
“Chuyện này thì tôi biết, Minh Nguyệt đã sớm biết chuyện này từ chỗ Đào Muội. Nhất Đình, cậu nghi ngờ vì chuyện này mà Đào Tam Thắng có thể sinh ra tâm lý trả thù, đến nỗi đi giết Vương Ma Tử sao?” Trần Thiên Vũ hỏi ngược lại.
Lý Nhất Đình từ chối cho ý kiến, ông tiếp tục nói: “Em chỉ nhất thời nhớ ra đã từng có chuyện này thôi, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, tính cách của Đào Tam Thắng khá ương ngạnh, xem ra là nhất thời không nhịn được tức giận, cũng chính vì nguyên nhân này nên mới có thể bị Vương Ma Tử chọc phải, dẫn tới nóng nảy đánh nhau. Kết qua đánh xong, bản thân bị thương còn chưa nói, còn bị đuổi việc, nói thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này!”
Trần Thiên Vũ cảm thấy điểm đáng nghi này quả thật tồn tại, nhưng vẫn có điểm nói không thông, đó chính là năng lực của Đào Tam Thắng. Mọi người đều biết Đào Tam Thắng bị Vương Ma Tử đánh gãy ba cái xương sườn, hơn nữa còn vì không được chữa trị nên vẫn nằm trong nhà, gần như không bước ra khỏi cửa. Lấy trạng thái cơ thể của ông ấy trước mắt, đừng nói là đi giết người, cho dù muốn tới mỏ than thôi cũng đã rất khó khăn rồi, một người có hành động bất tiện thì sao có thể giết được một người sống sờ sờ như thế chứ?
Nhưng nếu đã có động cơ thì việc điều tra ắt không thể thiếu, chỉ cần Đào Tam Thắng không chết thì hiềm nghi của ông ấy vẫn còn tồn tại. Vì thế Trần Thiên Vũ lập tức thông báo cho Thẩm Minh Nguyệt, bảo cô thăm hỏi một chút về tình hình của Đào Tam Thắng mấy ngày gần đây, cùng lúc đó, ông còn phân công Lưu Tử Thần và Khang Thoa tới nhà Đào Tam Thắng một chuyến, dùng thân phận công khai tiến hành lần gặp mặt thứ hai.
Thẩm Minh Nguyệt đang cùng Đào Muội dạo phố ở trấn trên để mua chút thức ăn trong nhà và chút đồ trang sức thủ công, hai cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau nhanh chóng trở thành bạn tốt. Hai người đi dạo hơn nửa ngày, mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày, hai cái bụng đói kêu ọc ọc, vì thế tìm một quán mì hoành thánh ở trấn trên để nghỉ chân ăn một chút cho đỡ đói.
Nhân cơ hội này, Thẩm Minh Nguyệt chủ động nói tình huống trong nhà mình, sau đó giả vờ vô tình hỏi thăm gia đình Đào Muội. Đào Muội không hề nghi ngờ, thản nhiên nói chút tình hình gần đây của chị và em trai mình, ngay cả những chuyện mình làm ở nhà cũng không e dè mà nói ra hết. Lúc cô nhắc tới chuyện dọn cơm rửa chân cho cha, Thẩm Minh Nguyệt liền biết cơ hội của mình đã tới, nắm chắc thời gian nói ra thắc mắc trong lòng.
“Đào Muội à, không phải cha chị bị thương sao? Vậy làm sao mà ông ấy đi WC được? Mẹ chị cũng bị bệnh, em trai chị lại không có ở nhà, chị đỡ nổi cha chị à?”
Quả nhiên Đào Muội không hề đề phòng mà đáp lại: “Trời ơi, em đừng nhắc nữa, mấy ngày đầu, chị mệt muốn chết. Cha chị vừa cao to vừa nặng, vóc người chị thế này không đỡ nổi cha đâu, chị đành phải nói với mẹ là lấy cái bô đến để cha giải quyết ngay cạnh giường, như vậy sẽ tiện hơn. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, cha chị đã có thể vịn tường từ từ đi, cho nên đã có thể tự đi WC rồi!”
Thẩm Minh Nguyệt cười ngọt, vờ như vô tình nói: “Vậy thì tốt quá rồi, xem ra chú sắp bình phục rồi!”
Đào Muội thở dài: “Ài, sao mà dễ như vậy được? Không thể phẫu thuật nối xương, phải chờ nó tự khép lại, ít nhất cũng phải hơn nửa năm, đã vậy còn chưa chắc có nối được hay không, nếu không được thì đến lúc đó phải đi phẫu thuật lại lần nữa đấy!”
“Cũng đúng, vậy sau này có gì em sẽ giúp chị chăm sóc chú nhiều hơn!” Thẩm Minh Nguyệt chủ động xin hỗ trợ.
“Thật à! Cám ơn em nhiều nhé.” Đào Muội vui vẻ cười, cô ấy thật lòng thích người bạn cùng tuổi này: “Được rồi, ăn no rồi thì chúng ta đi mua sắm tiếp đi, lát nữa chúng ta còn phải về nhà, cha chị còn đang đói đấy!”
“Vậy đi thôi, đúng rồi Đào Muội, nếu chú đã có thể xuống giường thì chị có muốn dẫn chú ra ngoài hít thở không khí chút không, nếu không, ở nhà mãi thì sẽ khó chịu lắm.” Thẩm Minh Nguyệt gửi lời, mấy lời này đều là Lý Nhất Đình cố ý dặn cô, nếu dựa vào bản thân thì tuyệt đối không thể giả vờ nghĩ một đằng nói một nẻo được.
“Không cần đâu, cha chị có thể tự đi được rồi, mấy ngày nay, sáng nào cha cũng ra ngoài tản bộ, chị thì ngủ trễ lắm, có khi lúc đó vẫn chưa rời giường đâu!” Đào Muội thẳng thắn nói, đây cũng là điều mà Thẩm Minh Nguyệt muốn nghe nhất.
Quả nhiên, mặc dù Đào Tam Thắng bị thương nhưng vẫn có thể đi lại được. Hơn nữa sáng sớm còn ra ngoài tản bộ, tốt xấu gì cũng là người bệnh, đâu cần phải tích cực như vậy chứ? Hơn nữa, dựa theo thời gian mà phỏng đoán, trước khi Đào Muội rời giường thì Đào Tam Thắng đã ra ngoài, đó cũng là lúc thợ mỏ bắt đầu làm việc, về mặt thời gian cũng phù hợp với điều kiện gây án, nói cách khác, không có gì chứng minh ông ấy không có mặt.
***
Hai đóa hoa nở, mỗi hoa một nhánh*, Lưu Tử Thần một mình tới nhà Đào Tam Thắng, lần này khác với lần trước, sức khỏe của Đào Tam Thắng hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình ngồi trên ghế. Nhưng lúc Lưu Tử Thần đến, ông vẫn trưng ra vẻ mặt không vui, hờ hững với câu hỏi của Lưu Tử Thần.
* Hai đóa hoa nở, mỗi hoa một nhánh: Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành: Đề cập đến hai sự kiện khác nhau nhưng cùng chung một bản chất. Vietwriter.vn
Lưu Tử Thần thì vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bác Đào, nếu bác không muốn nói tới vụ nổ gas sau Tết thì chúng ta tâm sự vài chuyện về sức khỏe nhé?”
Đào Tam Thắng không nói tiếng nào, nhìn cô một cách kỳ quái.
Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay trừ lúc nghỉ ngơi ở nhà ra, bác có đi đâu không?”
“Đi đâu được chứ, ngủ ở nhà, ngoại trừ xem tivi ra thì tôi đâu làm gì được.” Đào Tam Thắng tức giận trả lời.
“Bác thật sự không ra khỏi nhà sao? Nhưng hàng xóm của bác lại nói hình như thấy bác đi ra ngoài mà!” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng chị cũng đồng tình với tình cảnh mà nhà họ Đào gặp phải, nhưng về trên phương diện nghề nghiệp thì chị vẫn phải cố gắng tìm hiểu mọi tình hình thực tế.
Kết quả, Đào Tam Thắng nghe xong lời này gần như là nổi trận lôi đình, lớn tiếng kêu gào: “Là tên nào không có mắt nói lung tung vậy! Tôi bị gãy mất ba cái xương sườn, đã không có tiền chữa trị đã đành! Mấy người còn bịa đặt lung tung, cô nói cho tôi biết, là ai nói với cô? Tôi phải đi nói chuyện với nó mới được!”
Lưu Tử Thần tất nhiên không bị thái độ của ông ấy hù dọa, vẫn luôn mỉm cười: “Bác đừng kích động, còn chuyện là ai nói thì chúng tôi nhất định phải giữ bí mật, nhưng chúng tôi cũng sẽ không tìm bác gây phiền toái, chỉ muốn biết nhiều hơn mà thôi. Tôi có thể xác nhận lại chuyện này với bác không, sau khi bác bị thương, bác thật sự chưa từng ra ngoài sao? Bác cứ suy nghĩ thật kĩ đi, bây giờ chúng tôi là đại diện cảnh sát triển khai điều tra, mỗi một lời bác nói đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”
Lưu Tử Thần bình thản nói, bên trong mang theo chút cường ngạnh, chị biết mấy người thợ mỏ này không có nhiều kiến thức pháp luật, nên cố ý cường điệu “Phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”, còn cố ý nói thật chậm để Đào Tam Thắng có thể nghe rõ và suy nghĩ cho thật cẩn thận, không bị cảm xúc chi phối.
Quả nhiên, Đào Tam Thắng hình như bị mấy lời này làm cho bối rối, cơn tức giận cũng tan đi không ít. Ông ấy do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn trả lời là không nhớ rõ, sau đó nhắm mắt lại tỏ vẻ không muốn phối hợp nữa. Lưu Tử Thần thấy, mặc kệ là vì lý do gì thì Đào Tam Thắng quả thật đã che giấu rất nhiều thứ, ngoại trừ bí mật ở mỏ than và hành tung của mình ra, hiển nhiên ông ấy đều không nói thật.
Mà suy nghĩ của Đào Tam Thắng cũng rất đơn giản, sau khi nghe những lời mình nói sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật thì ông dứt khoát ngậm miệng lại, vì không nói lời nào nên tất nhiên sẽ không thể bắt ông chịu trách nhiệm gì cả.
Sau khi mỏ than tạm thời đình chỉ sản xuất để chấn chỉnh, Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, rút về phòng khách, cùng nhau nghiên cứu với Trần Thiên Vũ.
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn cố gắng làm việc ở mỏ than mấy ngày liền, nên cũng nắm chắc được tám, chín phần mười tình huống ở mỏ than và tình hình làm việc, đầu tiên ông phân tích: “Mấy ngày nay em và Vạn Vĩnh Khôn đều cẩn thận quan sát, việc quản lý mỏ than vẫn rất đúng tiêu chuẩn, từ kiểm tra an toàn đến hành vi của công nhân cùng với việc chú ý các hạng mục công việc có thể nói là vô cùng nghiêm khắc. Hơn nữa, từ sau khi gặp chuyện không may, ngày nào cũng có một tổ chuyên kiểm tra an toàn đến đo lường tình hình địa chất thực địa và thu thập số liệu, trước mắt xem ra vẫn làm đúng theo trình tự chính quy.
Vạn Vĩnh Khôn cũng tỏ vẻ mình giống như vậy, anh cũng điều tra rất nhiều tin tức về mỏ than nhưng vẫn không phát hiện ra vấn đề gì đặc biệt: “Đối với việc khai thác dưới lòng đất, kỹ thuật là rất quan trọng, nhưng vẫn không thể bỏ qua vấn đề an toàn, nếu không ngày nào cũng sẽ gặp chuyện không may, tất nhiên không thể nào xuống dưới được nữa. Em đã tra rồi, từ lúc Mai Viễn Chinh đảm nhiệm chức quản lý mỏ tới nay, tổng cộng xảy ra bảy sự cố về an toàn, lần nào cũng không bị tổn thất quá lớn, cũng không gây ra thương vong nghiêm trọng cho công nhân. Hơn nữa, sau khi gặp chuyện không may, trên cơ bản là quản lý mỏ đều giải quyết hậu quả ngay lập tức, công chính, liêm minh, cho nên không xảy ra tình hình công nhân và người nhà tới gây chuyện, cũng không ảnh hưởng tới quá trình sản xuất bình thường của mỏ than.
Từ lời nói của Vạn Vĩnh Khôn, Trần Thiên Vũ đã nghe ra được chút manh mối, ông hỏi: “Nói như vậy thì chiếu theo những gì các cậu điều tra, tuy đã xảy ra sự cố sáu, bảy lần nhưng xí nghiệp mỏ than cũng coi như được quản lý khá thích hợp đúng không?”
“Đúng vậy! Em cũng cảm thấy số lần xảy ra chuyện có hơi thường xuyên, nhưng bởi vì hậu quả sự cố không quá nghiêm trọng cho nên những thứ có thể tra trong hồ sơ không nhiều lắm, cũng không có nhân chứng vật chứng, không có dấu hiệu cho thấy những sự cố này đã vượt quá tỷ lệ tử vong của cơ quan giám sát. Mấu chốt là, ngoại trừ vài lần gặp chuyện không may ra, việc giám sát an toàn của khu vực khai thác mỏ đều rất đúng lúc, danh tiếng ở vùng này cũng không tệ lắm, có thể nói là khuyết điểm không che được ưu điểm!” Vạn Vĩnh Khôn nói.
Trần Thiên Vũ vẫn cảm thấy cách nói này có hơi miễn cưỡng, ông hy vọng có thể nghĩ ra thêm vài biện pháp để tìm hiểu thêm nhiều sự cố trong quá khứ, ngay cả công nhân bị thương cũng muốn tới thăm hỏi một chút, đương nhiên chuyện này rất rườm rà, Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn nằm vùng ở khu vực khai thác mỏ, không thích hợp gây ra động tĩnh quá lớn nên ông định giao chuyện này cho Lưu Tử Thần và Khang Thoa đang ở ngoài sáng xử lý.
Vạn Vĩnh Khôn tiếp tục báo cáo: “Về vụ án Vương Ma Tử bị giết, trước khi hắn ta chết một tuần, bọn em phát hiện thần chí hắn ta có hơi không bình thường, rất khác với trước kia, sau đó chuyện này cũng được chứng thực, chính là cậu ta bất ngờ gặp phải bướm quỷ trong hầm lò số một nên mới khiến Vương Ma Tử đột nhiên thay đổi như thế.”
Trần Thiên Vũ rất hiểu chuyện này, bởi vì ông cũng đã chính mắt nhìn thấy con bướm quỷ kia, tuy nó không tấn công mình nhưng hình dáng quả thật rất đáng sợ, hơn nữa báo cáo vừa rồi của Lưu Tử Thần cũng chứng minh, bản thân Vương ma Tử bị con bướm này dọa sợ mất vía, bây giờ ngay cả vợ hắn ta cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
“Chúng ta không cần phải quan tâm tới con bướm quỷ kia, mấy chuyện nghe nhầm đồn bậy này, chúng ta cũng đã nghe không ít, thường chỉ là thủ thuật che mắt người ngoài thôi, vẫn nên cân nhắc như những vụ án bình thường.” Lý Nhất Đình đưa ra quan điểm của mình, hơn nữa còn hỏi: “Đúng rồi, không phải thủ lĩnh chi thứ chín bọn họ tới nhà Vương Ma Tử sao? Có tìm được manh mối gì không?”
“Muốn nói manh mối thì phải là vợ hắn ta quả thật đã bị dọa không nhẹ, ngoài ra họ cũng đã biết thêm về tình huống gia đình hắn ta, mấy khả năng như giết người cướp của hay giết người vì tình đều không lớn, trước mắt có khả năng lớn nhất vẫn là báo thù.” Trần Thiên Vũ đơn giản nói lại phát hiện của Khang Thoa ở nhà Vương Ma Tử.
“Nói như vậy thì chúng ta sẽ ưu tiên manh mối báo thù, đầu tiên hãy điều tra xem Vương Ma Tử có từng gây chuyện với người nào không.” Lý Nhất Đình cau mày, cẩn thận suy nghĩ, ông làm ở mỏ than cũng khá lâu, ít nhiều gì cũng biết chút chuyện của đám thợ mỏ.
Lý Nhất Đình nhớ lại trong khoảng thời gian này ở dưới hầm lò, ông đã từng nhìn thấy người duy nhất còn sống sót trong vụ nổ khí gas - Đào Tam Thắng, đó vẫn là đề tài hàng đầu mà đám thợ mỏ thường xuyên tán gẫu.
Lúc này, ông đột nhiên nhớ tới tình huống của Đào Tam Thắng: “Đúng rồi, theo lời các thợ mỏ đó nói thì sau khi vết thương của Đào Tam Thắng lành, ông ấy đã quay lại mỏ than làm, được chỉ định tới tổ của Vương Ma Tử. Sau đó, hai người vì chuyện vặt mà đánh nhau một trận, Đào Tam Thắng bị đuổi việc, Vương Ma Tử thì bị thương, hơn nữa còn bị giáng chức, trước mắt có thể chắc chắn hai người bọn họ có mâu thuẫn!”
“Chuyện này thì tôi biết, Minh Nguyệt đã sớm biết chuyện này từ chỗ Đào Muội. Nhất Đình, cậu nghi ngờ vì chuyện này mà Đào Tam Thắng có thể sinh ra tâm lý trả thù, đến nỗi đi giết Vương Ma Tử sao?” Trần Thiên Vũ hỏi ngược lại.
Lý Nhất Đình từ chối cho ý kiến, ông tiếp tục nói: “Em chỉ nhất thời nhớ ra đã từng có chuyện này thôi, nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, tính cách của Đào Tam Thắng khá ương ngạnh, xem ra là nhất thời không nhịn được tức giận, cũng chính vì nguyên nhân này nên mới có thể bị Vương Ma Tử chọc phải, dẫn tới nóng nảy đánh nhau. Kết qua đánh xong, bản thân bị thương còn chưa nói, còn bị đuổi việc, nói thế nào cũng không nuốt trôi cục tức này!”
Trần Thiên Vũ cảm thấy điểm đáng nghi này quả thật tồn tại, nhưng vẫn có điểm nói không thông, đó chính là năng lực của Đào Tam Thắng. Mọi người đều biết Đào Tam Thắng bị Vương Ma Tử đánh gãy ba cái xương sườn, hơn nữa còn vì không được chữa trị nên vẫn nằm trong nhà, gần như không bước ra khỏi cửa. Lấy trạng thái cơ thể của ông ấy trước mắt, đừng nói là đi giết người, cho dù muốn tới mỏ than thôi cũng đã rất khó khăn rồi, một người có hành động bất tiện thì sao có thể giết được một người sống sờ sờ như thế chứ?
Nhưng nếu đã có động cơ thì việc điều tra ắt không thể thiếu, chỉ cần Đào Tam Thắng không chết thì hiềm nghi của ông ấy vẫn còn tồn tại. Vì thế Trần Thiên Vũ lập tức thông báo cho Thẩm Minh Nguyệt, bảo cô thăm hỏi một chút về tình hình của Đào Tam Thắng mấy ngày gần đây, cùng lúc đó, ông còn phân công Lưu Tử Thần và Khang Thoa tới nhà Đào Tam Thắng một chuyến, dùng thân phận công khai tiến hành lần gặp mặt thứ hai.
Thẩm Minh Nguyệt đang cùng Đào Muội dạo phố ở trấn trên để mua chút thức ăn trong nhà và chút đồ trang sức thủ công, hai cô gái tuổi tác xấp xỉ nhau nhanh chóng trở thành bạn tốt. Hai người đi dạo hơn nửa ngày, mua rất nhiều đồ dùng hằng ngày, hai cái bụng đói kêu ọc ọc, vì thế tìm một quán mì hoành thánh ở trấn trên để nghỉ chân ăn một chút cho đỡ đói.
Nhân cơ hội này, Thẩm Minh Nguyệt chủ động nói tình huống trong nhà mình, sau đó giả vờ vô tình hỏi thăm gia đình Đào Muội. Đào Muội không hề nghi ngờ, thản nhiên nói chút tình hình gần đây của chị và em trai mình, ngay cả những chuyện mình làm ở nhà cũng không e dè mà nói ra hết. Lúc cô nhắc tới chuyện dọn cơm rửa chân cho cha, Thẩm Minh Nguyệt liền biết cơ hội của mình đã tới, nắm chắc thời gian nói ra thắc mắc trong lòng.
“Đào Muội à, không phải cha chị bị thương sao? Vậy làm sao mà ông ấy đi WC được? Mẹ chị cũng bị bệnh, em trai chị lại không có ở nhà, chị đỡ nổi cha chị à?”
Quả nhiên Đào Muội không hề đề phòng mà đáp lại: “Trời ơi, em đừng nhắc nữa, mấy ngày đầu, chị mệt muốn chết. Cha chị vừa cao to vừa nặng, vóc người chị thế này không đỡ nổi cha đâu, chị đành phải nói với mẹ là lấy cái bô đến để cha giải quyết ngay cạnh giường, như vậy sẽ tiện hơn. Nhưng bây giờ thì không sao rồi, cha chị đã có thể vịn tường từ từ đi, cho nên đã có thể tự đi WC rồi!”
Thẩm Minh Nguyệt cười ngọt, vờ như vô tình nói: “Vậy thì tốt quá rồi, xem ra chú sắp bình phục rồi!”
Đào Muội thở dài: “Ài, sao mà dễ như vậy được? Không thể phẫu thuật nối xương, phải chờ nó tự khép lại, ít nhất cũng phải hơn nửa năm, đã vậy còn chưa chắc có nối được hay không, nếu không được thì đến lúc đó phải đi phẫu thuật lại lần nữa đấy!”
“Cũng đúng, vậy sau này có gì em sẽ giúp chị chăm sóc chú nhiều hơn!” Thẩm Minh Nguyệt chủ động xin hỗ trợ.
“Thật à! Cám ơn em nhiều nhé.” Đào Muội vui vẻ cười, cô ấy thật lòng thích người bạn cùng tuổi này: “Được rồi, ăn no rồi thì chúng ta đi mua sắm tiếp đi, lát nữa chúng ta còn phải về nhà, cha chị còn đang đói đấy!”
“Vậy đi thôi, đúng rồi Đào Muội, nếu chú đã có thể xuống giường thì chị có muốn dẫn chú ra ngoài hít thở không khí chút không, nếu không, ở nhà mãi thì sẽ khó chịu lắm.” Thẩm Minh Nguyệt gửi lời, mấy lời này đều là Lý Nhất Đình cố ý dặn cô, nếu dựa vào bản thân thì tuyệt đối không thể giả vờ nghĩ một đằng nói một nẻo được.
“Không cần đâu, cha chị có thể tự đi được rồi, mấy ngày nay, sáng nào cha cũng ra ngoài tản bộ, chị thì ngủ trễ lắm, có khi lúc đó vẫn chưa rời giường đâu!” Đào Muội thẳng thắn nói, đây cũng là điều mà Thẩm Minh Nguyệt muốn nghe nhất.
Quả nhiên, mặc dù Đào Tam Thắng bị thương nhưng vẫn có thể đi lại được. Hơn nữa sáng sớm còn ra ngoài tản bộ, tốt xấu gì cũng là người bệnh, đâu cần phải tích cực như vậy chứ? Hơn nữa, dựa theo thời gian mà phỏng đoán, trước khi Đào Muội rời giường thì Đào Tam Thắng đã ra ngoài, đó cũng là lúc thợ mỏ bắt đầu làm việc, về mặt thời gian cũng phù hợp với điều kiện gây án, nói cách khác, không có gì chứng minh ông ấy không có mặt.
***
Hai đóa hoa nở, mỗi hoa một nhánh*, Lưu Tử Thần một mình tới nhà Đào Tam Thắng, lần này khác với lần trước, sức khỏe của Đào Tam Thắng hiển nhiên đã tốt hơn rất nhiều, có thể tự mình ngồi trên ghế. Nhưng lúc Lưu Tử Thần đến, ông vẫn trưng ra vẻ mặt không vui, hờ hững với câu hỏi của Lưu Tử Thần.
* Hai đóa hoa nở, mỗi hoa một nhánh: Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành: Đề cập đến hai sự kiện khác nhau nhưng cùng chung một bản chất. Vietwriter.vn
Lưu Tử Thần thì vẫn kiên nhẫn khuyên nhủ: “Bác Đào, nếu bác không muốn nói tới vụ nổ gas sau Tết thì chúng ta tâm sự vài chuyện về sức khỏe nhé?”
Đào Tam Thắng không nói tiếng nào, nhìn cô một cách kỳ quái.
Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi: “Mấy ngày nay trừ lúc nghỉ ngơi ở nhà ra, bác có đi đâu không?”
“Đi đâu được chứ, ngủ ở nhà, ngoại trừ xem tivi ra thì tôi đâu làm gì được.” Đào Tam Thắng tức giận trả lời.
“Bác thật sự không ra khỏi nhà sao? Nhưng hàng xóm của bác lại nói hình như thấy bác đi ra ngoài mà!” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi, mặc dù trong lòng chị cũng đồng tình với tình cảnh mà nhà họ Đào gặp phải, nhưng về trên phương diện nghề nghiệp thì chị vẫn phải cố gắng tìm hiểu mọi tình hình thực tế.
Kết quả, Đào Tam Thắng nghe xong lời này gần như là nổi trận lôi đình, lớn tiếng kêu gào: “Là tên nào không có mắt nói lung tung vậy! Tôi bị gãy mất ba cái xương sườn, đã không có tiền chữa trị đã đành! Mấy người còn bịa đặt lung tung, cô nói cho tôi biết, là ai nói với cô? Tôi phải đi nói chuyện với nó mới được!”
Lưu Tử Thần tất nhiên không bị thái độ của ông ấy hù dọa, vẫn luôn mỉm cười: “Bác đừng kích động, còn chuyện là ai nói thì chúng tôi nhất định phải giữ bí mật, nhưng chúng tôi cũng sẽ không tìm bác gây phiền toái, chỉ muốn biết nhiều hơn mà thôi. Tôi có thể xác nhận lại chuyện này với bác không, sau khi bác bị thương, bác thật sự chưa từng ra ngoài sao? Bác cứ suy nghĩ thật kĩ đi, bây giờ chúng tôi là đại diện cảnh sát triển khai điều tra, mỗi một lời bác nói đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”
Lưu Tử Thần bình thản nói, bên trong mang theo chút cường ngạnh, chị biết mấy người thợ mỏ này không có nhiều kiến thức pháp luật, nên cố ý cường điệu “Phải chịu trách nhiệm trước pháp luật”, còn cố ý nói thật chậm để Đào Tam Thắng có thể nghe rõ và suy nghĩ cho thật cẩn thận, không bị cảm xúc chi phối.
Quả nhiên, Đào Tam Thắng hình như bị mấy lời này làm cho bối rối, cơn tức giận cũng tan đi không ít. Ông ấy do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn trả lời là không nhớ rõ, sau đó nhắm mắt lại tỏ vẻ không muốn phối hợp nữa. Lưu Tử Thần thấy, mặc kệ là vì lý do gì thì Đào Tam Thắng quả thật đã che giấu rất nhiều thứ, ngoại trừ bí mật ở mỏ than và hành tung của mình ra, hiển nhiên ông ấy đều không nói thật.
Mà suy nghĩ của Đào Tam Thắng cũng rất đơn giản, sau khi nghe những lời mình nói sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật thì ông dứt khoát ngậm miệng lại, vì không nói lời nào nên tất nhiên sẽ không thể bắt ông chịu trách nhiệm gì cả.