Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 279 - Chương 279THĂM HỎI XÓM GIỀNG
Chương 279THĂM HỎI XÓM GIỀNG
Nếu gia cảnh Vương Ma Tử bình thường, có lẽ cũng sẽ không có dư quá nhiều tiền để gửi tiết kiệm, hơn nữa sự cố phát sinh trong thời gian làm việc, hắn ta còn phải xuống hầm nên cũng không mang theo thứ gì quý giá trên người, cơ bản đã phủ định điều kiện tiên quyết của hình thức giết người cướp của. Còn chuyện giết người vì tình, sau khi Lưu Tử Thần hỏi thăm bác gái chăm sóc vợ Vương Ma Tử thì cũng loại trừ khả năng này, sức khỏe Vương Ma Tử không được tốt lắm bởi vì phải lao động quanh năm, ở phương diện khó nói kia, hắn ta thậm chí còn xảy ra chút vấn đề. Ngoài ra thì cho tới bây giờ, cư dân quanh đây cũng chưa từng thấy vợ chồng bọn họ khắc khẩu gì cả, quan hệ vợ chồng vô cùng hòa thuận, bằng không vợ hắn ta đã không đau buồn tới tận bây giờ. Hơn nữa, Vương Ma Tử cũng là thợ mỏ cần cù thành thật, ngày nào cũng mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, buổi tối về đến nhà đã vô cùng mệt mỏi, hẳn là không có thời gian và sức lực đi làm chuyện xằng bậy với người khác, chuyện này chứng minh Vương Ma Tử khó mà xảy ra xích mích với bên ngoài. Như vậy chỉ lại khả năng báo thù mà thôi, bác gái nói không biết Vương Ma Tử có kẻ thù nào bên ngoài hay không, còn nói tính tình hắn ta không tồi, tính cách cũng coi như thận trọng, không giống người thích gây chuyện.
Căn cứ theo những gì đã điều tra, Lưu Tử Thần và Khang Thoa cảm thấy xác suất giết người vì tiền vì tình là rất nhỏ, còn khả năng báo thù, tuy không tìm được đối tượng hiềm nghi nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ, sau khi thương lượng đại khái, bọn họ muốn đi theo hướng này để điều tra. Tất nhiên, là người bên gối của Vương Ma Tử, nếu sau này cô ấy có thể bình tĩnh trở lại phối hợp điều tra, nhất định sẽ rất có ích.
Bọn họ quyết định quay về thảo luận trước, bàn bạc kĩ hơn, nhưng ngay lúc hai người bọn họ định rời đi, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng hét của vợ Vương Ma Tử, tiếng hét rất kỳ lạ. Lưu Tử Thần lập tức chạy tới bên cạnh vợ hắn ta, lúc này mới phát hiện cô ấy đang liên tục xua tay, lớn tiếng gào thét, vẻ mặt vô cùng khủng bố, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ vậy.
Bác gái ra ngoài nấu nước cũng tới hỗ trợ trấn an cô ấy nhưng chẳng ăn thua gì, vợ Vương Ma Tử lúc này rất quỷ dị, đau đớn lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng còn giơ chân đá vào người Lưu Tử Thần và bác gái bên cạnh.
Cẩn thận nghe một lúc, cuối cùng Lưu Tử Thần cũng nghe được một ít nội dung, trong lời nói vợ Vương Ma Tử liên tục nhắc tới một từ ngữ tương đối rõ ràng, mà cái từ đó lại là - “Bướm quỷ”!
Bướm quỷ? Lưu Tử Thần nửa tin nửa ngờ, không phải là cố ý làm ra vẻ huyền bí chứ.
Lưu Tử Thần hy vọng nhân cơ hội này trao đổi với cô ấy một chút, nhưng cô ấy vẫn cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ nhắc tới cái gì mà thần bướm, cái gì mà đừng hại tôi, cái gì mà tôi sắp chết linh tinh, Lưu Tử Thần cũng hiểu được ý đại khái của cô ấy, tiếc là không thể trao đổi bình thường, không thể biết được toàn bộ chân tướng mà cô ấy biết.
Nhưng lúc này bác gái hàng xóm dường như nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, cái chuyện bướm quỷ này, bác đã từng nghe Vương Ma Tử nhắc tới rồi, cậu ta nói đã từng tận mắt thấy nó dưới hầm lò, có thể sẽ gặp phải phiền toái nên nhắc vợ cậu ta cẩn thận một chút, ý đại khái là như thế.”
Lưu Tử Thần lập tức nổi hứng thú, kiên nhẫn hỏi: “Bác gái à, Vương Ma Tử còn nói gì khác không?”
Bác gái suy nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Đúng rồi, hình như cậu ta đã từng dặn vợ, nếu mình không tránh thoát được cái chết thì cô ấy nhất định phải bán nhà và trốn tới nơi khác, không được ở lại nơi này chờ chết, còn có cái gì mà bướm quỷ sẽ không bỏ qua cho nhà bọn họ linh tinh. Bởi vì bình thường tính tình Vương Ma Tử rất tốt, chỉ có hôm đó trở về dường như trở nên thay đổi, đứng giữa sân mà lớn tiếng với vợ cậu ta, bác mới vừa khéo nghe được mấy lời này.”
“Vậy bác có nhớ được chuyện đó xảy ra khi nào không?” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi.
“Đại khái khoảng bảy, tám ngày trước! Đúng rồi, bởi vì cứ cách sáu, bảy ngày là bác phải tới nhà thuốc một lần, hôm đó vừa lúc bác vào thành phố mua thuốc về, chính là ngày cuối tuần tuần trước, hôm nay bác mới đi mua thuốc.” Bác gái nói khẳng định.
Chuyện này thì đúng rồi, căn cứ theo những gì mà Lý Nhất Đình nghe ngóng được, quả thật là một tuần trước, Vương Ma Tử giống như đột nhiên trở thành một người khác, thường xuyên phiền muộn bất an, lúc nào cũng kinh hồn bạt vía, phỏng chừng chính là lúc ấy, Vương Ma Tử xui xẻo gặp phải bướm mặt quỷ khiến hắn ta phải dặn dò vợ về hậu sự của mình. Có thể thấy, truyền thuyết bướm quỷ đã lan truyền rất rộng rãi trong các thợ mỏ ở mỏ than này, bằng không sẽ không làm một người đàn ông cường tráng chỉ mới nhìn thoáng qua đã bị dọa sợ đến vậy.
***
Sau khi Hứa Kinh Nam kiểm tra thi thể của năm thợ mỏ xong, Trần Thiên Vũ vẫn một mực lo lắng một chuyện, cho dù Cục Cảnh sát quả thật đã tiếp nhận di thể của năm người chết vì tai nạn, nhưng ngày đó rõ ràng chết tới sáu người, vậy thi thể bị thiếu kia rốt cuộc đang ở đâu?
Hơn nữa, đã qua lâu như vậy mà vẫn không thấy có người nhà đến mỏ than đòi người, cho dù khai man số người chết với bên ngoài nhưng nhất định không thể nào lừa gạt người nhà của họ được, người thân không thể chấp nhận chuyện người đó vô duyên vô cớ biến mất. Giải thích duy nhất chính là, di thể của người chết này đã được người thân của ông ấy nhận lại, phải biết rằng, hiện tại di thể của ông ấy chính là chứng cứ tốt nhất, một khi có thể tìm lại, cộng thêm trải qua kiểm nghiệm thích hợp là có thể phán đoán cái chết của ông ấy và năm người kia có giống nhau không, nếu nguyên nhân cái chết giống nhau, vậy mới có thể chứng minh bọn họ chết cùng một chỗ, cũng có thể chứng mình nhân số tử vong trong vụ nổ gas quả thật là khai man!
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tất nhiên Trần Thiên Vũ cũng hiểu, nếu tên của người chết đó đã không xuất hiện trong danh sách thì tất nhiên di thể của ông ấy cũng không để ông dễ dàng thấy được, hiện tại chỉ có thể nắm chặt thời gian đi gặp người nhà của ông ấy, mong bọn họ giúp đỡ mới có thể đạt được mục đích.
Vì thế Trần Thiên Vũ cố ý dặn Thẩm Minh Nguyệt đang làm ở căn tin khu vực khai thác mỏ, bảo cô nhanh chóng điều tra tin tức chính xác từ miệng Đào Muội. Ngoài dự kiến của ông là Thẩm Minh Nguyệt đã cảm giác được tính quan trọng của chuyện này từ lâu nên đã lục soát danh sách công nhân của khu vực khai thác mỏ, so sánh với danh sách tử vong được công bố trên mạng, tên của thợ mỏ bị thiếu là Tào Hồng Vĩ tất nhiên cũng trồi lên mặt nước. Trần Thiên Vũ nghe vậy thì vô cùng vui mừng, không nghĩ tới Thẩm Minh Nguyệt lại đi trước mình một bước, chuyện này đã chứng minh cô xem trọng vụ án này tới mức nào! Xem ra việc phái cô đi tiếp xúc với Đào Muội là một sắp xếp vô cùng chính xác.
Trần Thiên Vũ lập tức thông báo tin tức này cho Lưu Tử Thần, bởi vì chị vừa khéo vẫn còn điều tra bên ngoài khu vực khai thác mỏ, Lưu Tử Thần lập tức hỏi bác gái kia về tình hình của Tào Hồng Vĩ, chị không ngờ mình cũng thật may mắn, bởi vì bác gái kia vừa lúc là dì bà con xa của vợ Tào Hồng Vĩ, đột nhiên nhắc tới cháu rể của mình, trong nháy mắt, bác gái bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bác gái này họ Nghiêm, đã ở vùng này mấy đời, cháu gái của mình tất nhiên cũng họ Nghiêm, tên là Nghiêm Bảo Bình, hơn hai mươi năm trước được người khác giới thiệu cho Tào Hồng Vĩ, sau đó hai người bằng lòng kết hôn, sinh ra con trai là Tào Bảo. Cuộc sống của cả nhà khá khó khăn, nhưng có Tào Hồng Vĩ ra sức, đầu tiên là đến nơi khác làm công, giao vợ con cho cha mẹ chăm sóc, đến khi nhà máy nơi đó đóng cửa, ông ấy mới quay về. Lúc ấy, xí nghiệp mỏ than ở địa phương mọc lên như nấm, gần như mỏ than nào cũng thiếu người, Tào Hồng Vĩ cũng đi theo mỏ than hiện tại, trở thành thợ mỏ chính thức.
Qua nhiều năm cố gắng, Tào Hồng Vĩ dựa vào năng lực của mình không ngừng vươn lên, thành công lên làm tới chức tổ trưởng, hơn nữa còn có tin tức ông ấy có thể được thăng chức. Lúc này, con trai họ là Tào Bảo đã trưởng thành, năm trước vừa mới cưới vợ, gia đình có thể nói là vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn, tuy không quá giàu có nhưng cuộc sống thật sự rất thoải mái.
Có cái gọi là trời có mưa gió khó đoán, người có họa phúc sớm chiều, năm ngoái cháu gái Nghiêm Bảo Bình của bà Nghiêm bất ngờ bị thương, đành phải nằm ở nhà, sau khi con trai Tào Bảo lấy vợ, hai vợ chồng phải vào thành phố làm công, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do một mình Tào Hồng Vĩ lo liệu. Ông ấy vội làm xong việc để chăm lo việc nhà, chăm sóc vợ, vô cùng vất vả, nhưng dù vậy ông ấy cũng chưa từng oán hận lấy một câu, điều này khiến Nghiêm Bảo Bình vô cùng cảm động, cũng thường xuyên càm ràm nói chồng không cần phải lo lắng quá, đừng để mình mệt mỏi, ông ấy chính là trụ cột gia đình mà.
Nhưng vì kế sinh nhai trong nhà và để sớm ngày chữa khỏi chân cho vợ, Tào Hồng Vĩ không hề lười biếng mà tiếp tục liều mạng làm việc, kết quả không nghĩ tới sau Tết Âm lịch không bao lâu, Tào Hồng Vĩ nghe đồn sắp được thăng chức lại đột nhiên mặc kệ, xin từ chức ở mỏ than. Chuyện này khiến cả bà Nghiêm và rất nhiều bà con thân thích không tài nào hiểu được, mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió, sao đột nhiên lại mặc kệ không làm nữa? Vì chuyện này, bọn họ còn đi tìm Nghiêm Bảo Bình, bảo bà ấy khuyên chồng mình đừng kích động như thế, dù sao cũng còn phải nuôi gia đình, nhưng Nghiêm Bảo Bình lại không hề mở miệng, cũng không hề đáp lại. Hỏi đến mức sốt ruột, Nghiêm Bảo Bình yên lặng rơi nước mắt, đôi khi còn khóc không thành tiếng, điều này khiến bà Nghiêm cảm giác có lẽ Tào Hồng Vĩ xảy ra chuyện, nếu không thì là trong lòng có suy nghĩ khác, nếu không chuyện này làm sao giải thích được?
Thấy Nghiêm Bảo Bình đau lòng như vậy, bà Nghiêm tìm thêm vài thân thích và hàng xóm đi tìm Tào Hồng Vĩ nói chuyện, nhưng hình như ông ấy lại biến mất. Chẳng những tìm trong nhà cũng không thấy, mỏ than cũng nói sau khi ông Tào từ chức đã không quay lại làm việc nữa, ngay cả con trai ông ấy - Tào Bảo cũng nói không biết cha mình đã đi đâu. Thế nên tất cả mọi người đều lén lút nói rằng có khi nào Tào Hồng Vĩ gây ra chuyện gì, hay là đắc tội ai đó nên đành phải bỏ trốn, vì thanh danh và mặt mũi, vợ ông ấy Nghiêm Bảo Bình mới giữ kín như bưng, hỏi gì cũng không nói.
Bởi vì Nghiêm Bảo Bình vẫn luôn không nói lời nào nên tin tức đồn thổi bắt đầu lăng lẽ truyền đi càng lúc càng nhiều, tuy phần lớn chỉ là tin đồn nhưng càng nói lại càng khó nghe, thậm chí có người còn nói Tào Hồng Vĩ dẫn theo bồ nhí bỏ trốn, lời nói này không có chút căn cứ nào.
Nhưng mà từ đó trở đi, bà Nghiêm quan tâm tới chuyện này nữa, cũng không biết rốt cuộc Tào Hồng Vĩ đã trốn đi đâu, cũng rất ít khi nhìn thấy bóng dáng vợ ông ấy - Nghiêm Bảo Bình, mặc dù là họ hàng nhưng cũng không thể hỏi quá nhiều chuyện riêng của nhà người ta.
Trong lòng Lưu Tử Thần tất nhiên biết rõ, không phải Tào Hồng Vĩ bỏ trốn giống như trong lời đồn, lại càng không phải bỏ vợ bỏ con không thèm quan tâm, mà là bất hạnh chết trong hầm lò, chỉ là việc này đã bị người khác cố ý che giấu. Hiện tại chị đã có thể xác định mỏ than khống chế chuyện khai man này rất kín đáo, người bình thường nhất định không biết, ngay cả người nhà của người bị hại cũng không biết nội tình. Người duy nhất biết chuyện này nhất định chỉ có vợ Tào Hồng Vĩ - Nghiêm Bảo Bình – vốn luôn im lặng không nói và con trai là Tào Bảo, nếu bọn họ mang thi thể Tào Hồng Vĩ về rồi thì chắc chắn đã bí mật an táng, bởi vì đã cầm tiền trợ cấp nên mới giả câm giả điếc, nuốt bí mật đó xuống, xem ra trước mắt không còn cách nào khác, chỉ có tìm được vợ con Tào Hồng Vĩ, hơn nữa còn phải lung lay được bọn họ thì mới có thể biết được chân tướng thật sự cũng như chứng cứ mà mỏ than đang giấu giếm.
Bọn họ định tìm xem có người nào khác biết tình hình không, nhưng thu hoạch thực tế cũng không lớn lắm. Điều khiến bọn họ hoang mang chính là ngoại trừ bà Nghiêm ra thì những người khác ít nhiều gì cũng biết chút nội tình, nhưng lại càng nhiều người tin những chuyện xảy ra gần đây đều do bướm quỷ quấy phá, hỏi càng nhiều người thì chuyện họ nói lại càng huyền huyễn, bọn họ đành phải hậm hực quay về.
Dưới sự chỉ điểm của bà Nghiêm, Lưu Tử Thần lòng như lửa đốt và Khang Thoa nhanh chóng tìm tới nhà Tào Hồng Vĩ, nhưng gõ cửa hồi lâu mà vẫn không có ai trả lời. Khang Thoa cẩn thận quan sát một phen, phát hiện trên nắm cửa có không ít bụi bặm, cỏ dại trước cửa cũng cao thấp không đều nhau, thoạt nhìn hình như đã vài ngày không có ai ra vào. Điều này nhanh chóng được chứng thực sau khi hỏi hàng xóm xung quanh, họ nói đã ít nhất một tuần không thấy vợ Tào Hồng Vĩ là Nghiêm Bảo Bình đâu, về Tào Bảo thì cũng đã lâu không gặp, còn chuyện rốt cuộc họ đã đi đâu thì hàng xóm tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả, mọi người đều đoán là về nhà mẹ đẻ, hoặc là tới chỗ Tào Bảo làm việc.
Nếu gia cảnh Vương Ma Tử bình thường, có lẽ cũng sẽ không có dư quá nhiều tiền để gửi tiết kiệm, hơn nữa sự cố phát sinh trong thời gian làm việc, hắn ta còn phải xuống hầm nên cũng không mang theo thứ gì quý giá trên người, cơ bản đã phủ định điều kiện tiên quyết của hình thức giết người cướp của. Còn chuyện giết người vì tình, sau khi Lưu Tử Thần hỏi thăm bác gái chăm sóc vợ Vương Ma Tử thì cũng loại trừ khả năng này, sức khỏe Vương Ma Tử không được tốt lắm bởi vì phải lao động quanh năm, ở phương diện khó nói kia, hắn ta thậm chí còn xảy ra chút vấn đề. Ngoài ra thì cho tới bây giờ, cư dân quanh đây cũng chưa từng thấy vợ chồng bọn họ khắc khẩu gì cả, quan hệ vợ chồng vô cùng hòa thuận, bằng không vợ hắn ta đã không đau buồn tới tận bây giờ. Hơn nữa, Vương Ma Tử cũng là thợ mỏ cần cù thành thật, ngày nào cũng mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, buổi tối về đến nhà đã vô cùng mệt mỏi, hẳn là không có thời gian và sức lực đi làm chuyện xằng bậy với người khác, chuyện này chứng minh Vương Ma Tử khó mà xảy ra xích mích với bên ngoài. Như vậy chỉ lại khả năng báo thù mà thôi, bác gái nói không biết Vương Ma Tử có kẻ thù nào bên ngoài hay không, còn nói tính tình hắn ta không tồi, tính cách cũng coi như thận trọng, không giống người thích gây chuyện.
Căn cứ theo những gì đã điều tra, Lưu Tử Thần và Khang Thoa cảm thấy xác suất giết người vì tiền vì tình là rất nhỏ, còn khả năng báo thù, tuy không tìm được đối tượng hiềm nghi nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ, sau khi thương lượng đại khái, bọn họ muốn đi theo hướng này để điều tra. Tất nhiên, là người bên gối của Vương Ma Tử, nếu sau này cô ấy có thể bình tĩnh trở lại phối hợp điều tra, nhất định sẽ rất có ích.
Bọn họ quyết định quay về thảo luận trước, bàn bạc kĩ hơn, nhưng ngay lúc hai người bọn họ định rời đi, trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng hét của vợ Vương Ma Tử, tiếng hét rất kỳ lạ. Lưu Tử Thần lập tức chạy tới bên cạnh vợ hắn ta, lúc này mới phát hiện cô ấy đang liên tục xua tay, lớn tiếng gào thét, vẻ mặt vô cùng khủng bố, dường như đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ vậy.
Bác gái ra ngoài nấu nước cũng tới hỗ trợ trấn an cô ấy nhưng chẳng ăn thua gì, vợ Vương Ma Tử lúc này rất quỷ dị, đau đớn lăn lộn trên giường, thỉnh thoảng còn giơ chân đá vào người Lưu Tử Thần và bác gái bên cạnh.
Cẩn thận nghe một lúc, cuối cùng Lưu Tử Thần cũng nghe được một ít nội dung, trong lời nói vợ Vương Ma Tử liên tục nhắc tới một từ ngữ tương đối rõ ràng, mà cái từ đó lại là - “Bướm quỷ”!
Bướm quỷ? Lưu Tử Thần nửa tin nửa ngờ, không phải là cố ý làm ra vẻ huyền bí chứ.
Lưu Tử Thần hy vọng nhân cơ hội này trao đổi với cô ấy một chút, nhưng cô ấy vẫn cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo, chỉ nhắc tới cái gì mà thần bướm, cái gì mà đừng hại tôi, cái gì mà tôi sắp chết linh tinh, Lưu Tử Thần cũng hiểu được ý đại khái của cô ấy, tiếc là không thể trao đổi bình thường, không thể biết được toàn bộ chân tướng mà cô ấy biết.
Nhưng lúc này bác gái hàng xóm dường như nghĩ tới gì đó: “Đúng rồi, cái chuyện bướm quỷ này, bác đã từng nghe Vương Ma Tử nhắc tới rồi, cậu ta nói đã từng tận mắt thấy nó dưới hầm lò, có thể sẽ gặp phải phiền toái nên nhắc vợ cậu ta cẩn thận một chút, ý đại khái là như thế.”
Lưu Tử Thần lập tức nổi hứng thú, kiên nhẫn hỏi: “Bác gái à, Vương Ma Tử còn nói gì khác không?”
Bác gái suy nghĩ một lát, đột nhiên hai mắt sáng ngời: “Đúng rồi, hình như cậu ta đã từng dặn vợ, nếu mình không tránh thoát được cái chết thì cô ấy nhất định phải bán nhà và trốn tới nơi khác, không được ở lại nơi này chờ chết, còn có cái gì mà bướm quỷ sẽ không bỏ qua cho nhà bọn họ linh tinh. Bởi vì bình thường tính tình Vương Ma Tử rất tốt, chỉ có hôm đó trở về dường như trở nên thay đổi, đứng giữa sân mà lớn tiếng với vợ cậu ta, bác mới vừa khéo nghe được mấy lời này.”
“Vậy bác có nhớ được chuyện đó xảy ra khi nào không?” Lưu Tử Thần tiếp tục hỏi.
“Đại khái khoảng bảy, tám ngày trước! Đúng rồi, bởi vì cứ cách sáu, bảy ngày là bác phải tới nhà thuốc một lần, hôm đó vừa lúc bác vào thành phố mua thuốc về, chính là ngày cuối tuần tuần trước, hôm nay bác mới đi mua thuốc.” Bác gái nói khẳng định.
Chuyện này thì đúng rồi, căn cứ theo những gì mà Lý Nhất Đình nghe ngóng được, quả thật là một tuần trước, Vương Ma Tử giống như đột nhiên trở thành một người khác, thường xuyên phiền muộn bất an, lúc nào cũng kinh hồn bạt vía, phỏng chừng chính là lúc ấy, Vương Ma Tử xui xẻo gặp phải bướm mặt quỷ khiến hắn ta phải dặn dò vợ về hậu sự của mình. Có thể thấy, truyền thuyết bướm quỷ đã lan truyền rất rộng rãi trong các thợ mỏ ở mỏ than này, bằng không sẽ không làm một người đàn ông cường tráng chỉ mới nhìn thoáng qua đã bị dọa sợ đến vậy.
***
Sau khi Hứa Kinh Nam kiểm tra thi thể của năm thợ mỏ xong, Trần Thiên Vũ vẫn một mực lo lắng một chuyện, cho dù Cục Cảnh sát quả thật đã tiếp nhận di thể của năm người chết vì tai nạn, nhưng ngày đó rõ ràng chết tới sáu người, vậy thi thể bị thiếu kia rốt cuộc đang ở đâu?
Hơn nữa, đã qua lâu như vậy mà vẫn không thấy có người nhà đến mỏ than đòi người, cho dù khai man số người chết với bên ngoài nhưng nhất định không thể nào lừa gạt người nhà của họ được, người thân không thể chấp nhận chuyện người đó vô duyên vô cớ biến mất. Giải thích duy nhất chính là, di thể của người chết này đã được người thân của ông ấy nhận lại, phải biết rằng, hiện tại di thể của ông ấy chính là chứng cứ tốt nhất, một khi có thể tìm lại, cộng thêm trải qua kiểm nghiệm thích hợp là có thể phán đoán cái chết của ông ấy và năm người kia có giống nhau không, nếu nguyên nhân cái chết giống nhau, vậy mới có thể chứng minh bọn họ chết cùng một chỗ, cũng có thể chứng mình nhân số tử vong trong vụ nổ gas quả thật là khai man!
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Tất nhiên Trần Thiên Vũ cũng hiểu, nếu tên của người chết đó đã không xuất hiện trong danh sách thì tất nhiên di thể của ông ấy cũng không để ông dễ dàng thấy được, hiện tại chỉ có thể nắm chặt thời gian đi gặp người nhà của ông ấy, mong bọn họ giúp đỡ mới có thể đạt được mục đích.
Vì thế Trần Thiên Vũ cố ý dặn Thẩm Minh Nguyệt đang làm ở căn tin khu vực khai thác mỏ, bảo cô nhanh chóng điều tra tin tức chính xác từ miệng Đào Muội. Ngoài dự kiến của ông là Thẩm Minh Nguyệt đã cảm giác được tính quan trọng của chuyện này từ lâu nên đã lục soát danh sách công nhân của khu vực khai thác mỏ, so sánh với danh sách tử vong được công bố trên mạng, tên của thợ mỏ bị thiếu là Tào Hồng Vĩ tất nhiên cũng trồi lên mặt nước. Trần Thiên Vũ nghe vậy thì vô cùng vui mừng, không nghĩ tới Thẩm Minh Nguyệt lại đi trước mình một bước, chuyện này đã chứng minh cô xem trọng vụ án này tới mức nào! Xem ra việc phái cô đi tiếp xúc với Đào Muội là một sắp xếp vô cùng chính xác.
Trần Thiên Vũ lập tức thông báo tin tức này cho Lưu Tử Thần, bởi vì chị vừa khéo vẫn còn điều tra bên ngoài khu vực khai thác mỏ, Lưu Tử Thần lập tức hỏi bác gái kia về tình hình của Tào Hồng Vĩ, chị không ngờ mình cũng thật may mắn, bởi vì bác gái kia vừa lúc là dì bà con xa của vợ Tào Hồng Vĩ, đột nhiên nhắc tới cháu rể của mình, trong nháy mắt, bác gái bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Bác gái này họ Nghiêm, đã ở vùng này mấy đời, cháu gái của mình tất nhiên cũng họ Nghiêm, tên là Nghiêm Bảo Bình, hơn hai mươi năm trước được người khác giới thiệu cho Tào Hồng Vĩ, sau đó hai người bằng lòng kết hôn, sinh ra con trai là Tào Bảo. Cuộc sống của cả nhà khá khó khăn, nhưng có Tào Hồng Vĩ ra sức, đầu tiên là đến nơi khác làm công, giao vợ con cho cha mẹ chăm sóc, đến khi nhà máy nơi đó đóng cửa, ông ấy mới quay về. Lúc ấy, xí nghiệp mỏ than ở địa phương mọc lên như nấm, gần như mỏ than nào cũng thiếu người, Tào Hồng Vĩ cũng đi theo mỏ than hiện tại, trở thành thợ mỏ chính thức.
Qua nhiều năm cố gắng, Tào Hồng Vĩ dựa vào năng lực của mình không ngừng vươn lên, thành công lên làm tới chức tổ trưởng, hơn nữa còn có tin tức ông ấy có thể được thăng chức. Lúc này, con trai họ là Tào Bảo đã trưởng thành, năm trước vừa mới cưới vợ, gia đình có thể nói là vui vẻ hòa thuận, hạnh phúc mỹ mãn, tuy không quá giàu có nhưng cuộc sống thật sự rất thoải mái.
Có cái gọi là trời có mưa gió khó đoán, người có họa phúc sớm chiều, năm ngoái cháu gái Nghiêm Bảo Bình của bà Nghiêm bất ngờ bị thương, đành phải nằm ở nhà, sau khi con trai Tào Bảo lấy vợ, hai vợ chồng phải vào thành phố làm công, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều do một mình Tào Hồng Vĩ lo liệu. Ông ấy vội làm xong việc để chăm lo việc nhà, chăm sóc vợ, vô cùng vất vả, nhưng dù vậy ông ấy cũng chưa từng oán hận lấy một câu, điều này khiến Nghiêm Bảo Bình vô cùng cảm động, cũng thường xuyên càm ràm nói chồng không cần phải lo lắng quá, đừng để mình mệt mỏi, ông ấy chính là trụ cột gia đình mà.
Nhưng vì kế sinh nhai trong nhà và để sớm ngày chữa khỏi chân cho vợ, Tào Hồng Vĩ không hề lười biếng mà tiếp tục liều mạng làm việc, kết quả không nghĩ tới sau Tết Âm lịch không bao lâu, Tào Hồng Vĩ nghe đồn sắp được thăng chức lại đột nhiên mặc kệ, xin từ chức ở mỏ than. Chuyện này khiến cả bà Nghiêm và rất nhiều bà con thân thích không tài nào hiểu được, mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió, sao đột nhiên lại mặc kệ không làm nữa? Vì chuyện này, bọn họ còn đi tìm Nghiêm Bảo Bình, bảo bà ấy khuyên chồng mình đừng kích động như thế, dù sao cũng còn phải nuôi gia đình, nhưng Nghiêm Bảo Bình lại không hề mở miệng, cũng không hề đáp lại. Hỏi đến mức sốt ruột, Nghiêm Bảo Bình yên lặng rơi nước mắt, đôi khi còn khóc không thành tiếng, điều này khiến bà Nghiêm cảm giác có lẽ Tào Hồng Vĩ xảy ra chuyện, nếu không thì là trong lòng có suy nghĩ khác, nếu không chuyện này làm sao giải thích được?
Thấy Nghiêm Bảo Bình đau lòng như vậy, bà Nghiêm tìm thêm vài thân thích và hàng xóm đi tìm Tào Hồng Vĩ nói chuyện, nhưng hình như ông ấy lại biến mất. Chẳng những tìm trong nhà cũng không thấy, mỏ than cũng nói sau khi ông Tào từ chức đã không quay lại làm việc nữa, ngay cả con trai ông ấy - Tào Bảo cũng nói không biết cha mình đã đi đâu. Thế nên tất cả mọi người đều lén lút nói rằng có khi nào Tào Hồng Vĩ gây ra chuyện gì, hay là đắc tội ai đó nên đành phải bỏ trốn, vì thanh danh và mặt mũi, vợ ông ấy Nghiêm Bảo Bình mới giữ kín như bưng, hỏi gì cũng không nói.
Bởi vì Nghiêm Bảo Bình vẫn luôn không nói lời nào nên tin tức đồn thổi bắt đầu lăng lẽ truyền đi càng lúc càng nhiều, tuy phần lớn chỉ là tin đồn nhưng càng nói lại càng khó nghe, thậm chí có người còn nói Tào Hồng Vĩ dẫn theo bồ nhí bỏ trốn, lời nói này không có chút căn cứ nào.
Nhưng mà từ đó trở đi, bà Nghiêm quan tâm tới chuyện này nữa, cũng không biết rốt cuộc Tào Hồng Vĩ đã trốn đi đâu, cũng rất ít khi nhìn thấy bóng dáng vợ ông ấy - Nghiêm Bảo Bình, mặc dù là họ hàng nhưng cũng không thể hỏi quá nhiều chuyện riêng của nhà người ta.
Trong lòng Lưu Tử Thần tất nhiên biết rõ, không phải Tào Hồng Vĩ bỏ trốn giống như trong lời đồn, lại càng không phải bỏ vợ bỏ con không thèm quan tâm, mà là bất hạnh chết trong hầm lò, chỉ là việc này đã bị người khác cố ý che giấu. Hiện tại chị đã có thể xác định mỏ than khống chế chuyện khai man này rất kín đáo, người bình thường nhất định không biết, ngay cả người nhà của người bị hại cũng không biết nội tình. Người duy nhất biết chuyện này nhất định chỉ có vợ Tào Hồng Vĩ - Nghiêm Bảo Bình – vốn luôn im lặng không nói và con trai là Tào Bảo, nếu bọn họ mang thi thể Tào Hồng Vĩ về rồi thì chắc chắn đã bí mật an táng, bởi vì đã cầm tiền trợ cấp nên mới giả câm giả điếc, nuốt bí mật đó xuống, xem ra trước mắt không còn cách nào khác, chỉ có tìm được vợ con Tào Hồng Vĩ, hơn nữa còn phải lung lay được bọn họ thì mới có thể biết được chân tướng thật sự cũng như chứng cứ mà mỏ than đang giấu giếm.
Bọn họ định tìm xem có người nào khác biết tình hình không, nhưng thu hoạch thực tế cũng không lớn lắm. Điều khiến bọn họ hoang mang chính là ngoại trừ bà Nghiêm ra thì những người khác ít nhiều gì cũng biết chút nội tình, nhưng lại càng nhiều người tin những chuyện xảy ra gần đây đều do bướm quỷ quấy phá, hỏi càng nhiều người thì chuyện họ nói lại càng huyền huyễn, bọn họ đành phải hậm hực quay về.
Dưới sự chỉ điểm của bà Nghiêm, Lưu Tử Thần lòng như lửa đốt và Khang Thoa nhanh chóng tìm tới nhà Tào Hồng Vĩ, nhưng gõ cửa hồi lâu mà vẫn không có ai trả lời. Khang Thoa cẩn thận quan sát một phen, phát hiện trên nắm cửa có không ít bụi bặm, cỏ dại trước cửa cũng cao thấp không đều nhau, thoạt nhìn hình như đã vài ngày không có ai ra vào. Điều này nhanh chóng được chứng thực sau khi hỏi hàng xóm xung quanh, họ nói đã ít nhất một tuần không thấy vợ Tào Hồng Vĩ là Nghiêm Bảo Bình đâu, về Tào Bảo thì cũng đã lâu không gặp, còn chuyện rốt cuộc họ đã đi đâu thì hàng xóm tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả, mọi người đều đoán là về nhà mẹ đẻ, hoặc là tới chỗ Tào Bảo làm việc.