Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 273 - Chương 273NGƯỜI CHỨNG KIẾN
Chương 273NGƯỜI CHỨNG KIẾN
Nghe xong câu chuyện của Đào Muội, Trâu Thiệu Đường bừng tỉnh hiểu ra, thì ra không phải là cô không muốn đến với mình, mà là bởi vì gặp đả kích cực lớn ở miền Nam nên cô ý mới né tránh. Đối mặt với chuyện này, anh ta quả thật hơi khó chịu, cô gái mình yêu mến bị chà đạp, đặt ở trên người ai cũng sẽ đau khổ muốn chết. Nhưng anh ta cũng biết rất rõ rằng đây không phải là lỗi của Đào Muội, hơn nữa cô còn là người bị hại.
Trâu Thiệu Đường thuộc số ít người có ý thức hiện đại nam nữ bình đẳng, anh ta chủ động tới gần Đào Muội, đưa một chiếc khăn tay để cô lau nước mắt: “Đừng buồn nữa, nếu như em sớm nói với anh thì anh đã có thể hiểu rõ mọi chuyện sớm hơn rồi, cũng sẽ không để em rầu rĩ đau khổ, luôn suy nghĩ không thông thế này. Yên tâm đi, chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua, hơn nữa cũng không thể trách em được, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Đào Muội hơi kinh ngạc, nâng lên đôi mắt khóc tới đỏ bừng nhìn chằm chằm đối phương, cô không ngờ tới, người vốn luôn luôn luôn thanh cao, hơn nữa giữ mình trong sạch như Trâu Thiệu Đường dường như không để ý tới quá khứ thậm tệ của mình. Cô thẳng thắn nói rõ như vậy là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Trâu Thiệu Đường. Bản thân mình vốn đã thường xuyên rơi vào trong đau khổ, dù sao đau dài không bằng đau ngắn, nhưng Trâu Thiệu Đường bao dung như vậy khiến cô hết sức bất ngờ. Đào Muội rất là cảm động, hảo cảm đối với Trâu Thiệu Đường lại tăng thêm vài phần, nhưng cũng vì nguyên nhân như thế mà cô càng phải nói rõ ràng, không thể tiếp tục như vậy nữa, bởi vì cô thật sự không muốn khiến bước chân của Trâu Thiệu Đường bị níu lại.
“Cho dù anh không ngại, nhưng khẳng định cha anh cũng sẽ không đồng ý đâu.” Đào Muội nói ra một cái lý do khác để từ chối Trâu Thiệu Đường.
“Cha anh hả? Em đừng lo lắng, không phải anh đã nói cho em rồi sao, mặc dù ông ấy có cổ hủ, nhưng anh sẽ giải quyết. Hơn nữa, chúng ta sẽ không cho ông ấy biết chuyện đã xảy ra với em khi đi miền Nam đâu.” Trâu Thiệu Đường tiếp tục kiên định nói.
“Không chỉ có chuyện này đâu, còn nữa, hai nhà chúng ta chênh lệch quá xa, điều kiện và tình hình nhà em thế nào, anh cũng biết rồi đấy.” Đào Muội không đành lòng nghĩ lại tình hình trong nhà, hơn nữa, khi nghĩ tới tình trạng bi thảm của cha và người em trai không hiểu chuyện, trái tim cô càng đau đớn hơn.
Trâu Thiệu Đường còn muốn tiếp tục thuyết phục Đào Muội, nhưng trong lúc vô tình, anh ta nghiêng đầu qua chỗ khác, bất ngờ phát hiện ở vách núi phía trước cách đó không xa có một cô gái xinh đẹp đang đứng, mà người này, hình như anh ta vừa tình cờ gặp được ban nãy.
Sau khi nhận được chỉ thị của Lý Nhất Đình, Lưu Tử Thần đi tới nhà họ Đào trước tiên, muốn tự mình tiếp xúc với Đào Muội, nhưng phát hiện cô ấy không ở nhà. Lưu Tử Thần nhìn thấy ảnh chân dung của Đào Muội, cố ý nhớ kĩ dáng dấp rồi liên tục hỏi người dọc đường mới tìm được nơi này. Bởi vì nhìn thấy Đào Muội đang nói chuyện cùng một người đàn ông, trông còn rất kích động, nên chị vẫn đứng xa xa quan sát, không đi lên quấy rầy.
Thấy Trâu Thiệu Đường phát hiện ra mình, Lưu Tử Thần chủ động đi tới, cười nói với Đào Muội: “Em là Đào Muội phải không? Chị là Lưu Tử Thần, ban nãy có đi qua nhà em, có lẽ cha của em đã nhắc tới tên của chị rồi đúng không?”
Đào Muội khẽ gật đầu, theo bản năng liếc Trâu Thiệu Đường một cái, quả thực cha đã nói qua, Lưu Tử Thần này là thám tử gì đó được nơi khác phái tới điều tra vụ nổ ở mỏ than. Trâu Tề là tổng quản lý, lúc ấy cũng là ông ta sắp xếp cho cha xuống mỏ, có thể Trâu Tề không thoát khỏi liên quan tới chuyện này. Mà nói cho cùng, Trâu Thiệu Đường cũng là con trai của Trâu Tề, ở ngay trước mặt anh ta, Đào Muội khó tránh khỏi hơi trốn tránh chủ đề.
Đương nhiên Lưu Tử Thần sẽ không nói chuyện cơ mật như vậy ở trước mặt người lạ, cho nên ngay cả lời giới thiệu bản thân cũng rất khó hiểu. Nhưng Trâu Thiệu Đường sáng mắt sáng lòng, anh ta có thể nhìn ra được người phụ nữ này không tầm thường, cho nên tự giác tìm lý do rời đi, không để cho không khí lúng túng duy trì quá lâu.
Người ở phía trên vách đá bây giờ đổi thành Lưu Tử Thần và Đào Muội, hai cô gái đều có vóc người cao gầy và khí chất thành phố, chỉ có điều, địa vị của bọn họ khác biệt quá nhiều.
Lưu Tử Thần cũng không tiếp tục giấu giếm, chị nói với Đào Muội: “Nơi này không có người ngoài, chị cũng nói thẳng, bọn chị nhận được tố cáo mới nhúng tay vào việc này. Đào Tam Thắng cha của em không muốn phối hợp với bọn chị, nhưng chị hy vọng em có thể hiểu tình cảnh hiện nay của gia đình mình, nếu như không sớm điều tra rõ ràng tình huống thực sự thì chị nghĩ gia đình em sẽ còn bị ảnh hưởng nặng nề.”
Mặc dù Đào Muội biết đại khái mục đích tới đây của Lưu Tử Thần, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc qua, vẫn ôm lòng cảnh giác đối với chị. Sau khi cha nói qua, Đào Muội cũng lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan tới văn phòng thám tử Bắc Đình, xem như hơi chút hiểu rõ tình hình của bọn họ, nhưng rốt cuộc có nên mở miệng nói chuyện hay không, Đào Muội vẫn rất khó xử. Ngoại trừ nguyên do là vì Trâu Thiệu Đường ra, nói cho cùng thì cô vẫn còn làm việc trong khu mỏ, nếu như bị cấp trên biết cô đã tiết lộ tình hình nội bộ, nhẹ nhất cũng sẽ bị đuổi đi, cuộc sống của nhà họ Đào lúc đó sẽ càng thêm gian nan.
Lưu Tử Thần nhìn ra lo nghĩ của cô ấy, dứt khoát trực tiếp dẫn dắt: “Đào Muội, theo bọn chị được biết, tiền bồi thường của mỏ than cho thân nhân người bị nạn là hai trăm nghìn, mà tình huống bị thương của cha em, ngoại trừ thanh toán tiền chữa bệnh ra thì được bồi thường thêm năm mươi nghìn, chị nói không sai chứ?”
Đào Muội hơi sững sờ, cô không ngờ Lưu Tử Thần có thể biết rõ số tiền bồi thường cụ thể đến như vậy, hiểu rằng có tiếp tục giấu giếm nữa cũng không có ích gì, thế là thẳng thắn gật gật đầu.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Nhưng vấn đề là tiền bồi thường lần này của khu mỏ tổng cộng hơn một triệu ba trăm nghìn, chết năm người phải là một triệu, cho gia đình em năm mươi nghìn, cộng lại chưa tới một triệu một trăm, vậy hơn hai trăm nghìn kia đi đâu rồi?” Đây là chỗ sơ hở mà Bắc Đình đã sớm phân tích, coi như là Lưu Tử Thần biết rõ còn cố hỏi.
Nghe thấy số tiền càng chính xác hơn, Đào Muội biết không nên giấu giếm nữa, cuối cùng cũng quyết định mở miệng, nói hết những gì mình biết, không giữ lại điều gì. Cô cũng tin tưởng, bây giờ tình hình trong nhà đã rất tồi tệ, giờ có nói ra cũng chẳng tệ hơn được nữa, không bằng tín nhiệm văn phòng thám tử Bắc Đình một lần, nói không chừng thật sự có thể giành được công bằng và được bồi thường thêm nữa.
Đào Muội chủ yếu nói mấy điểm: Thứ nhất, trong sự cố nổ hơi gas ở mỏ than đầu năm mới thực ra là có sáu người chết, chứ không phải là năm người như khu mỏ báo cáo, chuyện này cô ấy đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai! Thứ hai, sở dĩ cha Đào Tam Thắng cự tuyệt trả lời vấn đề có liên quan, là bởi vì sau đó chính ông lấy thêm tiền bồi thường, đồng thời còn đòi thêm tiền giúp thân nhân người chết bị giấu giếm kia, xem như báo đáp và thỏa thuận ngoài miệng, để ông không thể tuỳ tiện mở miệng. Thứ ba, cha Đào Tam Thắng còn xuống mỏ giếng làm việc, nhưng chỉ một ngày đã bị người ta ức hiếp rồi đánh nhau với người ta. Sau lần ẩu đả chẳng biết tại sao kia, khu mỏ cho ông thôi việc, đồng thời từ chối trả tiền giúp cha làm phẫu thuật, mà người ức hiếp cha là một tổ trưởng, tên là Vương Ma Tử.
Trên thực tế thì những nội dung này, ngoại trừ điểm thứ ba ra, đám người Lưu Tử Thần đều đã nắm giữ, chỉ có điều là thiếu hụt chứng cứ. Chị cẩn thận hỏi thăm có chứng cứ hay không, nhưng Đào Muội chỉ có thể nói miệng, không lấy được bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh lời nói của mình, bởi vậy chỉ có thể xem như là manh mối.
“Chuyện che giấu này, em có biết ai là người biết chuyện không?” Lưu Tử Thần muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu người biết chuyện che giấu, đồng thời rốt cuộc là ai ở sau lưng thao túng việc này.
“Việc này thì em cũng không rõ lắm, chẳng qua là lúc đó em có mặt ở đây, hơn nữa cha em cũng ở dưới giếng, cho nên em sốt ruột đi tìm ông ấy, vừa khéo nhìn thấy có sáu thi thể. Về sau, cha em được dẫn ra ngoài, em lập tức theo cha tới bệnh viện, tình hình sau đó thì em không rõ lắm.” Đào Muội cố hết sức rũ sạch liên quan tới mình.
So với sự thẳng thắn phía trước, nói đến chuyện xử lý che giấu và thao túng, Đào Muội đều im miệng không nói, có đôi khi tỏ ra rất do dự. Lưu Tử Thần cũng không thể hoàn toàn khẳng định rốt cuộc là cô ấy cố ý không nói, hay là thực sự không biết, nhưng dường như vẫn có điều khó khăn khó nói. Còn chuyện che giấu này đến tột cùng là vị lãnh đạo nào phụ trách, còn có mâu thuẫn giữa Vương Ma Tử và Đào Tam Thắng, Đào Muội đều khẳng định tỏ vẻ mình không biết.
Nhưng bất kể như thế nào, Lưu Tử Thần vẫn là nhờ miệng Đào Muội xác định kết quả điều tra trước đó của Bắc Đình, bây giờ có thể xoay quanh sự kiện che giấu để điều tra lấy chứng cứ. Mặt khác, chị rất có hứng thú với người đánh nhau với Đào Tam Thắng - Vương Ma Tử. Bởi vì dựa vào manh mối trước đó và Đào Muội, lúc trước, hai người bọn họ không xảy ra bất kỳ xung đột gì với nhau, chỉ trong thời gian ngắn như ngày hôm đó, hẳn là sẽ không có mâu thuẫn đáng để liều mạng như vậy, có thể trong này còn có chuyện gì đó.
Cùng lúc đó, Trần Thiên Vũ đã dẫn theo đám người Bắc Đình chạy tới thành phố DT, không liên lạc sớm giống như lần trước, hành động lần này của bọn họ là tuyệt mật. Ngoại trừ thành viên của cơ quan thám tử ra, không có bất kỳ người nào biết được, càng không thông báo cho các ban ngành có liên quan của địa phương.
Sau đó, Lưu Tử Thần mang về kết quả tra hỏi liên quan tới Đào Muội. Sau khi Lý Nhất Đình nghe xong, đại khái cảm thấy những tình huống này không sai biệt lắm so với những gì họ đã biết, chắc là sự thật, nhưng ai cũng rõ rằng vẫn chưa đủ.
Lý Nhất Đình phân tích nói: “Đào Muội chỉ là một nhân viên nấu cơm ở mỏ than, cô ấy không có quyền hạn tiếp xúc với công việc trên khu mỏ, cũng không xuống mỏ xem tình huống chân thật, chỉ có thể dựa vào một vài tin tức nghe thấy ở bên ngoài của mình thôi. Bởi vậy, cho dù những gì cô ấy nói là thật thì cũng không thể làm chứng cứ để sử dụng. Hơn nữa, cô ấy còn là con gái của Đào Tam Thắng, cha bị đuổi việc, cách nhìn của một người nhà có thể sẽ mang theo thành kiến, bởi vậy chúng ta cũng phải đi điều tra khách quan tính chân thực trong nội dung mà cô ấy nói.”
Thẩm Minh Nguyệt thật vất vả đi tới nơi đó, nhưng điều tra vẫn trì trệ không tiến khiến cô rất sốt ruột, cô vội vã nói xen vào: “Đúng vậy! Nhưng người báo cáo đã bảo chúng ta tìm Đào Muội, bây giờ ngoại trừ cô ấy ra, hình như không có ai trong khu mỏ đáng để chúng ta tin tưởng cả.”
Lưu Tử Thần tán thành ý kiến của cô ấy: “Đây đúng là một vấn đề, trong điều tra của chúng ta ngày trước, hình như không có ai muốn nói chuyện với chúng ta nhiều, cho dù là công nhân bình thường, cũng đều lần lượt từ chối, chỉ nói mình không biết rõ tình hình. Mà lãnh đạo khu mỏ còn rất phối hợp, ở trong công việc của chúng ta, họ đều là hết sức hợp tác, không có ai làm khó chúng ta. Nhưng kỳ quái là chúng ta vẫn không tìm thấy bất kỳ điểm đột phá nào.”
“Nếu không thì chúng ta nằm vùng vào để điều tra thêm, thế nào?” Thẩm Minh Nguyệt nảy ra một ý, ném ra một đề nghị to gan: “Ý của em là nếu trong mỏ than không có ai có thể tin được, mà khu mỏ quặng còn bền chắc như thép, nếu điều tra chính thức mà căn bản vẫn không tìm được gì. Không bằng chúng ta thay đổi cách ăn mặc, trà trộn vào bên trong, trực tiếp tìm kiếm chỗ đột phá.”
“Minh Nguyệt, ý em là để người của chúng ta đóng giả làm thợ mỏ mới, sau đó ẩn nấp bên trong, tự mình đi tìm manh mối và những điểm đáng hoài nghi à? Đòn đánh bất ngờ đấy, tứ ca, anh cảm thấy thế nào...” Lý Nhất Đình nhanh chóng hiểu rõ qua điểm của Thẩm Minh Nguyệt, ông cũng cảm thấy ý kiến này đúng là không tồi.
Nghe xong câu chuyện của Đào Muội, Trâu Thiệu Đường bừng tỉnh hiểu ra, thì ra không phải là cô không muốn đến với mình, mà là bởi vì gặp đả kích cực lớn ở miền Nam nên cô ý mới né tránh. Đối mặt với chuyện này, anh ta quả thật hơi khó chịu, cô gái mình yêu mến bị chà đạp, đặt ở trên người ai cũng sẽ đau khổ muốn chết. Nhưng anh ta cũng biết rất rõ rằng đây không phải là lỗi của Đào Muội, hơn nữa cô còn là người bị hại.
Trâu Thiệu Đường thuộc số ít người có ý thức hiện đại nam nữ bình đẳng, anh ta chủ động tới gần Đào Muội, đưa một chiếc khăn tay để cô lau nước mắt: “Đừng buồn nữa, nếu như em sớm nói với anh thì anh đã có thể hiểu rõ mọi chuyện sớm hơn rồi, cũng sẽ không để em rầu rĩ đau khổ, luôn suy nghĩ không thông thế này. Yên tâm đi, chuyện đã qua thì cứ để nó trôi qua, hơn nữa cũng không thể trách em được, chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Đào Muội hơi kinh ngạc, nâng lên đôi mắt khóc tới đỏ bừng nhìn chằm chằm đối phương, cô không ngờ tới, người vốn luôn luôn luôn thanh cao, hơn nữa giữ mình trong sạch như Trâu Thiệu Đường dường như không để ý tới quá khứ thậm tệ của mình. Cô thẳng thắn nói rõ như vậy là muốn hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Trâu Thiệu Đường. Bản thân mình vốn đã thường xuyên rơi vào trong đau khổ, dù sao đau dài không bằng đau ngắn, nhưng Trâu Thiệu Đường bao dung như vậy khiến cô hết sức bất ngờ. Đào Muội rất là cảm động, hảo cảm đối với Trâu Thiệu Đường lại tăng thêm vài phần, nhưng cũng vì nguyên nhân như thế mà cô càng phải nói rõ ràng, không thể tiếp tục như vậy nữa, bởi vì cô thật sự không muốn khiến bước chân của Trâu Thiệu Đường bị níu lại.
“Cho dù anh không ngại, nhưng khẳng định cha anh cũng sẽ không đồng ý đâu.” Đào Muội nói ra một cái lý do khác để từ chối Trâu Thiệu Đường.
“Cha anh hả? Em đừng lo lắng, không phải anh đã nói cho em rồi sao, mặc dù ông ấy có cổ hủ, nhưng anh sẽ giải quyết. Hơn nữa, chúng ta sẽ không cho ông ấy biết chuyện đã xảy ra với em khi đi miền Nam đâu.” Trâu Thiệu Đường tiếp tục kiên định nói.
“Không chỉ có chuyện này đâu, còn nữa, hai nhà chúng ta chênh lệch quá xa, điều kiện và tình hình nhà em thế nào, anh cũng biết rồi đấy.” Đào Muội không đành lòng nghĩ lại tình hình trong nhà, hơn nữa, khi nghĩ tới tình trạng bi thảm của cha và người em trai không hiểu chuyện, trái tim cô càng đau đớn hơn.
Trâu Thiệu Đường còn muốn tiếp tục thuyết phục Đào Muội, nhưng trong lúc vô tình, anh ta nghiêng đầu qua chỗ khác, bất ngờ phát hiện ở vách núi phía trước cách đó không xa có một cô gái xinh đẹp đang đứng, mà người này, hình như anh ta vừa tình cờ gặp được ban nãy.
Sau khi nhận được chỉ thị của Lý Nhất Đình, Lưu Tử Thần đi tới nhà họ Đào trước tiên, muốn tự mình tiếp xúc với Đào Muội, nhưng phát hiện cô ấy không ở nhà. Lưu Tử Thần nhìn thấy ảnh chân dung của Đào Muội, cố ý nhớ kĩ dáng dấp rồi liên tục hỏi người dọc đường mới tìm được nơi này. Bởi vì nhìn thấy Đào Muội đang nói chuyện cùng một người đàn ông, trông còn rất kích động, nên chị vẫn đứng xa xa quan sát, không đi lên quấy rầy.
Thấy Trâu Thiệu Đường phát hiện ra mình, Lưu Tử Thần chủ động đi tới, cười nói với Đào Muội: “Em là Đào Muội phải không? Chị là Lưu Tử Thần, ban nãy có đi qua nhà em, có lẽ cha của em đã nhắc tới tên của chị rồi đúng không?”
Đào Muội khẽ gật đầu, theo bản năng liếc Trâu Thiệu Đường một cái, quả thực cha đã nói qua, Lưu Tử Thần này là thám tử gì đó được nơi khác phái tới điều tra vụ nổ ở mỏ than. Trâu Tề là tổng quản lý, lúc ấy cũng là ông ta sắp xếp cho cha xuống mỏ, có thể Trâu Tề không thoát khỏi liên quan tới chuyện này. Mà nói cho cùng, Trâu Thiệu Đường cũng là con trai của Trâu Tề, ở ngay trước mặt anh ta, Đào Muội khó tránh khỏi hơi trốn tránh chủ đề.
Đương nhiên Lưu Tử Thần sẽ không nói chuyện cơ mật như vậy ở trước mặt người lạ, cho nên ngay cả lời giới thiệu bản thân cũng rất khó hiểu. Nhưng Trâu Thiệu Đường sáng mắt sáng lòng, anh ta có thể nhìn ra được người phụ nữ này không tầm thường, cho nên tự giác tìm lý do rời đi, không để cho không khí lúng túng duy trì quá lâu.
Người ở phía trên vách đá bây giờ đổi thành Lưu Tử Thần và Đào Muội, hai cô gái đều có vóc người cao gầy và khí chất thành phố, chỉ có điều, địa vị của bọn họ khác biệt quá nhiều.
Lưu Tử Thần cũng không tiếp tục giấu giếm, chị nói với Đào Muội: “Nơi này không có người ngoài, chị cũng nói thẳng, bọn chị nhận được tố cáo mới nhúng tay vào việc này. Đào Tam Thắng cha của em không muốn phối hợp với bọn chị, nhưng chị hy vọng em có thể hiểu tình cảnh hiện nay của gia đình mình, nếu như không sớm điều tra rõ ràng tình huống thực sự thì chị nghĩ gia đình em sẽ còn bị ảnh hưởng nặng nề.”
Mặc dù Đào Muội biết đại khái mục đích tới đây của Lưu Tử Thần, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc qua, vẫn ôm lòng cảnh giác đối với chị. Sau khi cha nói qua, Đào Muội cũng lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan tới văn phòng thám tử Bắc Đình, xem như hơi chút hiểu rõ tình hình của bọn họ, nhưng rốt cuộc có nên mở miệng nói chuyện hay không, Đào Muội vẫn rất khó xử. Ngoại trừ nguyên do là vì Trâu Thiệu Đường ra, nói cho cùng thì cô vẫn còn làm việc trong khu mỏ, nếu như bị cấp trên biết cô đã tiết lộ tình hình nội bộ, nhẹ nhất cũng sẽ bị đuổi đi, cuộc sống của nhà họ Đào lúc đó sẽ càng thêm gian nan.
Lưu Tử Thần nhìn ra lo nghĩ của cô ấy, dứt khoát trực tiếp dẫn dắt: “Đào Muội, theo bọn chị được biết, tiền bồi thường của mỏ than cho thân nhân người bị nạn là hai trăm nghìn, mà tình huống bị thương của cha em, ngoại trừ thanh toán tiền chữa bệnh ra thì được bồi thường thêm năm mươi nghìn, chị nói không sai chứ?”
Đào Muội hơi sững sờ, cô không ngờ Lưu Tử Thần có thể biết rõ số tiền bồi thường cụ thể đến như vậy, hiểu rằng có tiếp tục giấu giếm nữa cũng không có ích gì, thế là thẳng thắn gật gật đầu.
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Nhưng vấn đề là tiền bồi thường lần này của khu mỏ tổng cộng hơn một triệu ba trăm nghìn, chết năm người phải là một triệu, cho gia đình em năm mươi nghìn, cộng lại chưa tới một triệu một trăm, vậy hơn hai trăm nghìn kia đi đâu rồi?” Đây là chỗ sơ hở mà Bắc Đình đã sớm phân tích, coi như là Lưu Tử Thần biết rõ còn cố hỏi.
Nghe thấy số tiền càng chính xác hơn, Đào Muội biết không nên giấu giếm nữa, cuối cùng cũng quyết định mở miệng, nói hết những gì mình biết, không giữ lại điều gì. Cô cũng tin tưởng, bây giờ tình hình trong nhà đã rất tồi tệ, giờ có nói ra cũng chẳng tệ hơn được nữa, không bằng tín nhiệm văn phòng thám tử Bắc Đình một lần, nói không chừng thật sự có thể giành được công bằng và được bồi thường thêm nữa.
Đào Muội chủ yếu nói mấy điểm: Thứ nhất, trong sự cố nổ hơi gas ở mỏ than đầu năm mới thực ra là có sáu người chết, chứ không phải là năm người như khu mỏ báo cáo, chuyện này cô ấy đã tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai! Thứ hai, sở dĩ cha Đào Tam Thắng cự tuyệt trả lời vấn đề có liên quan, là bởi vì sau đó chính ông lấy thêm tiền bồi thường, đồng thời còn đòi thêm tiền giúp thân nhân người chết bị giấu giếm kia, xem như báo đáp và thỏa thuận ngoài miệng, để ông không thể tuỳ tiện mở miệng. Thứ ba, cha Đào Tam Thắng còn xuống mỏ giếng làm việc, nhưng chỉ một ngày đã bị người ta ức hiếp rồi đánh nhau với người ta. Sau lần ẩu đả chẳng biết tại sao kia, khu mỏ cho ông thôi việc, đồng thời từ chối trả tiền giúp cha làm phẫu thuật, mà người ức hiếp cha là một tổ trưởng, tên là Vương Ma Tử.
Trên thực tế thì những nội dung này, ngoại trừ điểm thứ ba ra, đám người Lưu Tử Thần đều đã nắm giữ, chỉ có điều là thiếu hụt chứng cứ. Chị cẩn thận hỏi thăm có chứng cứ hay không, nhưng Đào Muội chỉ có thể nói miệng, không lấy được bất kỳ bằng chứng nào để chứng minh lời nói của mình, bởi vậy chỉ có thể xem như là manh mối.
“Chuyện che giấu này, em có biết ai là người biết chuyện không?” Lưu Tử Thần muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu người biết chuyện che giấu, đồng thời rốt cuộc là ai ở sau lưng thao túng việc này.
“Việc này thì em cũng không rõ lắm, chẳng qua là lúc đó em có mặt ở đây, hơn nữa cha em cũng ở dưới giếng, cho nên em sốt ruột đi tìm ông ấy, vừa khéo nhìn thấy có sáu thi thể. Về sau, cha em được dẫn ra ngoài, em lập tức theo cha tới bệnh viện, tình hình sau đó thì em không rõ lắm.” Đào Muội cố hết sức rũ sạch liên quan tới mình.
So với sự thẳng thắn phía trước, nói đến chuyện xử lý che giấu và thao túng, Đào Muội đều im miệng không nói, có đôi khi tỏ ra rất do dự. Lưu Tử Thần cũng không thể hoàn toàn khẳng định rốt cuộc là cô ấy cố ý không nói, hay là thực sự không biết, nhưng dường như vẫn có điều khó khăn khó nói. Còn chuyện che giấu này đến tột cùng là vị lãnh đạo nào phụ trách, còn có mâu thuẫn giữa Vương Ma Tử và Đào Tam Thắng, Đào Muội đều khẳng định tỏ vẻ mình không biết.
Nhưng bất kể như thế nào, Lưu Tử Thần vẫn là nhờ miệng Đào Muội xác định kết quả điều tra trước đó của Bắc Đình, bây giờ có thể xoay quanh sự kiện che giấu để điều tra lấy chứng cứ. Mặt khác, chị rất có hứng thú với người đánh nhau với Đào Tam Thắng - Vương Ma Tử. Bởi vì dựa vào manh mối trước đó và Đào Muội, lúc trước, hai người bọn họ không xảy ra bất kỳ xung đột gì với nhau, chỉ trong thời gian ngắn như ngày hôm đó, hẳn là sẽ không có mâu thuẫn đáng để liều mạng như vậy, có thể trong này còn có chuyện gì đó.
Cùng lúc đó, Trần Thiên Vũ đã dẫn theo đám người Bắc Đình chạy tới thành phố DT, không liên lạc sớm giống như lần trước, hành động lần này của bọn họ là tuyệt mật. Ngoại trừ thành viên của cơ quan thám tử ra, không có bất kỳ người nào biết được, càng không thông báo cho các ban ngành có liên quan của địa phương.
Sau đó, Lưu Tử Thần mang về kết quả tra hỏi liên quan tới Đào Muội. Sau khi Lý Nhất Đình nghe xong, đại khái cảm thấy những tình huống này không sai biệt lắm so với những gì họ đã biết, chắc là sự thật, nhưng ai cũng rõ rằng vẫn chưa đủ.
Lý Nhất Đình phân tích nói: “Đào Muội chỉ là một nhân viên nấu cơm ở mỏ than, cô ấy không có quyền hạn tiếp xúc với công việc trên khu mỏ, cũng không xuống mỏ xem tình huống chân thật, chỉ có thể dựa vào một vài tin tức nghe thấy ở bên ngoài của mình thôi. Bởi vậy, cho dù những gì cô ấy nói là thật thì cũng không thể làm chứng cứ để sử dụng. Hơn nữa, cô ấy còn là con gái của Đào Tam Thắng, cha bị đuổi việc, cách nhìn của một người nhà có thể sẽ mang theo thành kiến, bởi vậy chúng ta cũng phải đi điều tra khách quan tính chân thực trong nội dung mà cô ấy nói.”
Thẩm Minh Nguyệt thật vất vả đi tới nơi đó, nhưng điều tra vẫn trì trệ không tiến khiến cô rất sốt ruột, cô vội vã nói xen vào: “Đúng vậy! Nhưng người báo cáo đã bảo chúng ta tìm Đào Muội, bây giờ ngoại trừ cô ấy ra, hình như không có ai trong khu mỏ đáng để chúng ta tin tưởng cả.”
Lưu Tử Thần tán thành ý kiến của cô ấy: “Đây đúng là một vấn đề, trong điều tra của chúng ta ngày trước, hình như không có ai muốn nói chuyện với chúng ta nhiều, cho dù là công nhân bình thường, cũng đều lần lượt từ chối, chỉ nói mình không biết rõ tình hình. Mà lãnh đạo khu mỏ còn rất phối hợp, ở trong công việc của chúng ta, họ đều là hết sức hợp tác, không có ai làm khó chúng ta. Nhưng kỳ quái là chúng ta vẫn không tìm thấy bất kỳ điểm đột phá nào.”
“Nếu không thì chúng ta nằm vùng vào để điều tra thêm, thế nào?” Thẩm Minh Nguyệt nảy ra một ý, ném ra một đề nghị to gan: “Ý của em là nếu trong mỏ than không có ai có thể tin được, mà khu mỏ quặng còn bền chắc như thép, nếu điều tra chính thức mà căn bản vẫn không tìm được gì. Không bằng chúng ta thay đổi cách ăn mặc, trà trộn vào bên trong, trực tiếp tìm kiếm chỗ đột phá.”
“Minh Nguyệt, ý em là để người của chúng ta đóng giả làm thợ mỏ mới, sau đó ẩn nấp bên trong, tự mình đi tìm manh mối và những điểm đáng hoài nghi à? Đòn đánh bất ngờ đấy, tứ ca, anh cảm thấy thế nào...” Lý Nhất Đình nhanh chóng hiểu rõ qua điểm của Thẩm Minh Nguyệt, ông cũng cảm thấy ý kiến này đúng là không tồi.