Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 272 - Chương 272NGHĨ LẠI MÀ KINH
Chương 272NGHĨ LẠI MÀ KINH
Mục đích mà Trâu Thiệu Đường tới đây cũng là vì chuyện của Đào Tam Thắng mà tìm Tiết Khôi, nhưng không ngờ lại gặp Đào Muội ở cửa ra vào. Anh ta nhìn thấy Đào Muội có hơi thất thần, còn vừa từ trong văn phòng của Tiết Khôi đi ra, lập tức nghĩ đến chuyện không tốt. Hai tay anh ta đỡ lấy bả vai Đào Muội, dùng sức lắc lắc, khiến Đào Muội tỉnh táo hơn một chút. Khi Đào Muội ngẩng đầu nhìn mình, phát hiện trong mắt cô loáng thoáng có nước mắt óng ánh, thế là không đợi Đào Muội mở miệng, anh ta đã hiểu nhất định là Tiết Khôi ức hiếp cô, lập tức xông vào trong văn phòng.
Nhưng Đào Muội nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng kéo Trâu Thiệu Đường, không nói nhiều trước cửa ra vào, trực tiếp dùng sức níu chặt cánh tay của anh ta, một mực lôi ra tòa nhà văn phòng khu khai thác mỏ mới buông tay ra.
Trâu Thiệu Đường tức giận khôn nguôi, nổi giận đùng đùng hỏi: “Có phải Tiết Khôi vừa ức hiếp em hay không? Hay là làm chuyện càng quá đáng hơn? Em đừng kéo anh, anh nhất định phải giúp em xả giận!”
“Không đâu, không đâu!” Đào Muội liên tục nói hai lần, Trâu Thiệu Đường nói cũng là sự thật, nhưng cô nhất định phải phủ nhận. Nếu mà sử dụng bạo lực, chẳng những Trâu Thiệu Đường phải xui xẻo mà kế sinh nhai của cô và cha ở khu mỏ sẽ hoàn toàn biến mất.
“Vậy sao em có vẻ mặt này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trâu Thiệu Đường không quá tin tưởng Đào Muội, nhưng anh ta cũng lập tức tỉnh táo lên nhiều, anh ta biết nóng nảy sẽ không giải quyết được vấn đề. Vừa rồi chỉ là sự tức giận nhất thời, nếu như bình tĩnh trở lại suy nghĩ thì trước mắt đúng là không cho phép mình làm ẩu như vậy.
Đào Muội không nói thêm gì nữa, cô từ từ đi ra phía ngoài khu khai thác mỏ, chính cô cũng không biết nên trả lời mấy vấn đề này như thế nào, cũng không muốn nói loại chuyện buồn này ở mỏ than. Thế là Đào Muội lựa chọn trốn tránh, cô đi ra bên ngoài, đi tới vách núi của một ngọn núi nhỏ, chỗ đó rất dốc, nhưng phong cảnh không tồi, tầm nhìn rộng rãi. Những ngày qua, nếu như có chuyện không vui hay không nghĩ ra, cô đều tới đây để cho mình tỉnh táo lại, cũng là để ép mình vì người nhà mà phải sống thật tốt. Nếu không thì trực tiếp nhảy xuống cũng có thể xong hết mọi chuyện, đây coi như là một phương pháp kiếm chế cảm xúc cực đoan.
Trâu Thiệu Đường không yên tâm khi để một mình Đào Muội đứng ở nơi này, sợ cô nghĩ quẩn nên cũng đi theo. Anh ta cũng đã tới nơi này không ít lần, nhưng bởi vì quá dốc nên luôn hơi cách xa vách đá một chút. Mặc dù anh ta là một người đàn ông nhưng ít nhiều vẫn có chút sợ độ cao. Còn Đào Muội thì dường như quen thuộc nơi này, trông không có chút gì là sợ hãi, thoải mái mà đi tới bên cạnh, sau đó ngồi xuống vách đá. Một cô gái còn không sợ, Trâu Thiệu Đường cũng lập tức lấy hết can đảm, ngồi xuống bên cạnh Đào Muội.
Dưới những cơn gió lạnh, tâm tình của hai người cũng dần dần bình phục lại. Đào Muội mở miệng trước, nói với Trâu Thiệu Đường: “Cám ơn anh vì chuyện của em mà liên tục bôn ba như thế, sau này, em sẽ tự mình xử lý.”
Nhưng Trâu Thiệu Đường cảm giác đây là một cách từ chối rất lạ lẫm: “Tiểu Muội à, gần đây em sao vậy? Còn khách sáo với anh như thế, đâu phải là chúng ta mới quen nhau.”
Đào Muội gượng cười: “Thiệu Đường, chúng ta đã quen biết rất lâu, nhưng cảm ơn vẫn là phải cảm ơn, huống chi việc này chỉ là chuyện của em.”
Trâu Thiệu Đường phát hiện ra Đào Muội rất bất thường, lần này trở về, có vẻ giống như đã biến thành người khác, nói những lời này cũng rất là xa lạ. Đào Muội lúc trước là một cô gái cởi mở hướng ngoại, có chuyện sẽ không giấu ở trong lòng, nói sao làm vậy, cũng chính là tính cách ấy đã khiến mình vô cùng thích. Mặc dù hai người bọn họ không chính thức nói tới chuyện yêu đương, nhưng từ sau khi quen biết ở trung học, họ đã có quan hệ rất thân thiết. Đối với sự theo đuổi của Trâu Thiệu Đường lúc còn trẻ, Đào Muội cũng không từ chối, chỉ là lúc ấy hai người đều còn nhỏ, sự ngọt ngào của mối tình đầu đều được đặt ở trong lòng. Trâu Thiệu Đường cũng biết nên lấy việc học làm trọng, cho nên vẫn rất cố gắng, muốn đợi đến lúc học hành xong xuôi, anh ta sẽ cùng Đào Muội đến với nhau. Thế nhưng khi lên đại học, anh ta nghe nói Đào Muội đã trốn khỏi nhà, vào miền Nam làm thuê. Vì chuyện này mà anh ta từng liên lạc với Đào Muội, nhưng Đào Muội chỉ nói là đi làm việc, đối với tất cả mọi chuyện ở đó, cô đều không tiết lộ chút gì.
Bây giờ, Trâu Thiệu Đường đã tốt nghiệp, trở về quê nhà chuẩn bị trổ hết tài nghệ, mà Đào Muội ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng lặng lẽ trở về, vốn việc này đối với Trâu Thiệu Đường mà nói là một chuyện vô cùng tốt, nhưng Đào Muội đột nhiên vô cùng lạnh nhạt, hờ hững với mình, lúc nấu cơm ở trên mỏ cũng rất ít nói chuyện, dường như tính cánh đột nhiên thay đổi. Ngay cả ngày Tết, Trâu Thiệu Đường tới nhà cô chơi, cũng không nói được mấy câu, trước khi Đào Tam Thắng xảy ra chuyện, cô thậm chí đều không cho mình cơ hội gặp riêng. Tính cách biến đổi lớn, thái độ lạnh nhạt, đều khiến Trâu Thiệu Đường không hiểu chút nào, nhân cơ hội này, anh ta phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Nhưng khi anh ta vừa mở miệng hỏi ra nghi hoặc này, Đào Muội trực tiếp xoay đầu về bên khác, không để cho anh ta nhìn thấy mặt mình. Sau một lúc im lặng, Đào Muội bỗng nhiên cúi đầu, trong lúc lơ đãng, nước mắt chảy xuống, kèm theo đó chính là tiếng nức nở vô cùng bi thương.
Trâu Thiệu Đường bị bất ngờ, có chút không chống đỡ kịp, không nghĩ tới vài câu hỏi qua loa của mình thế mà lại làm Đào Muội khóc. Anh ta không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nhìn cơ thể Đào Muội không ngừng co rúm và nước mắt bị gió thổi rơi.
Trâu Thiệu Đường giơ cánh tay lên, muốn ôm Đào Muội đáng thương, nhưng không ngờ hành động này khiến Đào Muội phản ứng kịch liệt, trực tiếp né tránh đồng thời đứng lên, còn quay đầu chạy ra mấy bước, hai tay che mặt của mình, cao giọng khóc lớn, khóc cực kỳ đáng thương. Trâu Thiệu Đường không còn dám có động tác nào khác, chỉ có thể lặng lẽ đi tới, đứng ở bên cạnh cô, nhìn vẻ đau khổ của cô, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Anh ta đoán có thể là thời gian mà Đào Muội trải qua ở phương Nam nhất định rất khổ, có lẽ còn gặp phải chuyện rất đau đớn, nếu không sẽ không đột nhiên về nhà, cũng sẽ không đau lòng đến vậy.
Qua hồi lâu, Đào Muội khóc tới mức mệt, mới từ từ thu hồi cảm xúc, cô đã đè nén quá lâu, quả thực cần phát tiết một trận. Cũng không biết là thế nào, sau khi nghe thấy Trâu Thiệu Đường mang theo ý trách cứ, cô đã không nhịn được, thoải mái mà khóc hết những giọt nước mắt đã phải kìm nén trong thời gian qua. Nhưng cô cũng phát hiện rằng sau khi phát tiết ra, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, xem ra đích thật là đã uất ức quá lâu, dẫn tới tâm tình gần đây càng ngày càng kém.
Đào Muội nhìn thấy Trâu Thiệu Đường còn ngây ngốc đứng ở bên cạnh, không hề nhúc nhích là biết anh chàng này đang không biết an ủi mình như thế nào. Bỗng nhiên, cô cảm thấy buồn cười, lúc ở bên anh ta, cô quả thực vui vẻ hơn rất nhiều. Chỉ là đáng tiếc...
Đào Muội nắm lại quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng đập vào ngực Trâu Thiệu Đường: “Em không làm anh sợ đấy chứ! Thiệu Đường, em không sao đâu, nếu như anh muốn biết, em có thể kể cho anh nghe.”
“Không không, không cần đâu, chuyện đó chắc chắn sẽ khiến em khổ sở, hay là đừng nói nữa!” Ngược lại Trâu Thiệu Đường lo lắng nhắc lại chuyện cũ sẽ làm cho Đào Muội đau lòng.
“Em muốn nói mà! Bây giờ em muốn nói, chẳng lẽ anh không muốn nghe sao?” Đào Muội lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, tâm tình quả thực tốt lên rất nhiều.
Hiển nhiên Trâu Thiệu Đường vui lòng nghe, cho nên hai người lại ngồi bên vách núi, nghe Đào Muội kể chuyện cũ của cô ở phương Nam.
Thì ra, sở dĩ Đào Muội vào miền Nam làm công, mục đích chủ yếu vẫn là kiếm tiền để phụ giúp chi phí trong nhà. Cha cô là Đào Tam Thắng làm thuê trong khu mỏ quanh năm, thu nhập thì bình thường, nhưng vô cùng vất vả, cộng thêm độ nguy hiểm khi làm việc dưới hầm, Đào Muội đã sớm không muốn để cho cha làm, nhưng nếu không làm thì trong nhà thực sự khó khăn, cho nên cô cần phải đi cố gắng kiếm tiền, để cha sớm về nhà nghỉ hưu. Nhưng sau khi vào Nam, cô mới phát hiện bởi vì học vấn không đủ, căn bản không tìm được công việc tốt, chỉ có thể làm vài ngành nghề kỹ thuật cơ bản. Chẳng hạn như làm ở dây chuyền sản xuất trong nhà máy, còn có nhân viên phục vụ quán cơm các loại, không những công việc vất vả mà kiếm được cũng rất ít. Hơn nữa chi tiêu ở bên ngoài luôn luôn cao hơn trong nhà rất nhiều, cho nên quanh năm suốt tháng cũng không để dành được bao nhiêu tiền, cô lập tức nản lòng thoái chí, định về nhà chăm sóc cha mẹ cho xong.
Nhưng mà trong lúc vô tình, thông qua sự giới thiệu của một người đồng hương, cô lấy được cơ hội đi hát ở quán bar. Đào Muội có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, lại thân thiện dễ gần, quản lý quán bar vừa liếc mắt đã chọn trúng cô, hơn nữa giọng của cô cũng không tệ lắm, lập tức sắp xếp cho cô biểu diễn trên sân khấu hằng đêm. Tiền lương của công việc này tốt hơn làm trong nhà xưởng gấp nhiều lần, dù cho là đen trắng đảo điên, nhưng vì kiếm tiền, Đào Muội vui vẻ đáp ứng. Từ đó về sau, cô trải qua sinh hoạt rối loạn, ban đêm đi làm, ban ngày ngủ. Qua mấy tháng, người gầy gò đi không ít, nhưng tiền lương cực kỳ cao, cộng thêm khách thường cho tiền boa, cô tích góp được rất nhiều tiền, đồng thời gửi phần lớn số tiền đó về nhà.
Trong giai đoạn này, có một người khách tự xưng là ông chủ lớn của công ty bất động sản nào đó chọn trúng cô, mấy lần mời cô ra ngoài lúc đang làm việc, một mình gặp mặt. Đào Muội cũng không ngốc, cô biết rời khỏi quán bar là sẽ không thuộc về nội dung làm việc, mà chuyện muốn cô làm, chỉ sợ là không phải chuyện gì tốt lành. Cho dù vô cùng khát vọng với tiền tài, nhưng từ nhỏ Đào Muội được giáo dục rất truyền thống, không dám quên những điều cha dạy bảo, càng không thể quên dự tính ban đầu của mình, đối với yêu cầu quá phận của khách, cô đều từ chối hết, đồng thời thái độ hết sức cứng rắn, việc này khiến phần lớn người không còn thèm muốn, cũng làm cho mình mất đi một số khách hàng, nhưng nàng cũng không hối hận. Chẳng qua, ông chủ bất động sản kia không quan tâm bị từ chối mấy lần, vẫn tới nghe Đào Muội ca hát hằng đêm, trong lúc làm việc, Đào Muội cũng không ngại, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của đối phương, chẳng hạn như cùng nhau nhảy một bản, hoặc là uống hai chén rượu.
Mà sau một lần uống rượu không lâu, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân không vững, rất nhanh mất đi ý thức. Ở trước khi té xỉu, cô đoán ra mình bị đối phương hạ độc, đáng tiếc là đã quá muộn. Đợi cô tỉnh lại lần nữa, đã nằm ở trên giường của khách sạn, chuyện nên xảy ra đã sớm kết thúc, cô chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ, nhưng đã không thể làm gì. Ông chủ bất động sản bản ném tới một xấp tiền, lập tức hài lòng rời đi. Đào Muội nhìn những tờ tiền kia, trong lòng nhỏ máu, cô biết có nhiều tiền hơn nữa cũng không còn ý nghĩa. Cô rất rõ ràng từ nay về sau, mình không còn giống như trước đây sạch sẽ thuần khiết như vậy. Cô cảm thấy đã không còn mặt mũi để trở về gặp cha, gặp mẹ, càng không muốn liên lạc với Trâu Thiệu Đường, bởi vì cảm thấy mình không xứng.
Mà những đồng tiền nhọc nhằn khổ sở kiếm được kia, ở trong mắt cô đã là hết sức dơ bẩn. Nguồn : Vietwriter.vn
Mục đích mà Trâu Thiệu Đường tới đây cũng là vì chuyện của Đào Tam Thắng mà tìm Tiết Khôi, nhưng không ngờ lại gặp Đào Muội ở cửa ra vào. Anh ta nhìn thấy Đào Muội có hơi thất thần, còn vừa từ trong văn phòng của Tiết Khôi đi ra, lập tức nghĩ đến chuyện không tốt. Hai tay anh ta đỡ lấy bả vai Đào Muội, dùng sức lắc lắc, khiến Đào Muội tỉnh táo hơn một chút. Khi Đào Muội ngẩng đầu nhìn mình, phát hiện trong mắt cô loáng thoáng có nước mắt óng ánh, thế là không đợi Đào Muội mở miệng, anh ta đã hiểu nhất định là Tiết Khôi ức hiếp cô, lập tức xông vào trong văn phòng.
Nhưng Đào Muội nhanh chóng tỉnh táo lại, vội vàng kéo Trâu Thiệu Đường, không nói nhiều trước cửa ra vào, trực tiếp dùng sức níu chặt cánh tay của anh ta, một mực lôi ra tòa nhà văn phòng khu khai thác mỏ mới buông tay ra.
Trâu Thiệu Đường tức giận khôn nguôi, nổi giận đùng đùng hỏi: “Có phải Tiết Khôi vừa ức hiếp em hay không? Hay là làm chuyện càng quá đáng hơn? Em đừng kéo anh, anh nhất định phải giúp em xả giận!”
“Không đâu, không đâu!” Đào Muội liên tục nói hai lần, Trâu Thiệu Đường nói cũng là sự thật, nhưng cô nhất định phải phủ nhận. Nếu mà sử dụng bạo lực, chẳng những Trâu Thiệu Đường phải xui xẻo mà kế sinh nhai của cô và cha ở khu mỏ sẽ hoàn toàn biến mất.
“Vậy sao em có vẻ mặt này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trâu Thiệu Đường không quá tin tưởng Đào Muội, nhưng anh ta cũng lập tức tỉnh táo lên nhiều, anh ta biết nóng nảy sẽ không giải quyết được vấn đề. Vừa rồi chỉ là sự tức giận nhất thời, nếu như bình tĩnh trở lại suy nghĩ thì trước mắt đúng là không cho phép mình làm ẩu như vậy.
Đào Muội không nói thêm gì nữa, cô từ từ đi ra phía ngoài khu khai thác mỏ, chính cô cũng không biết nên trả lời mấy vấn đề này như thế nào, cũng không muốn nói loại chuyện buồn này ở mỏ than. Thế là Đào Muội lựa chọn trốn tránh, cô đi ra bên ngoài, đi tới vách núi của một ngọn núi nhỏ, chỗ đó rất dốc, nhưng phong cảnh không tồi, tầm nhìn rộng rãi. Những ngày qua, nếu như có chuyện không vui hay không nghĩ ra, cô đều tới đây để cho mình tỉnh táo lại, cũng là để ép mình vì người nhà mà phải sống thật tốt. Nếu không thì trực tiếp nhảy xuống cũng có thể xong hết mọi chuyện, đây coi như là một phương pháp kiếm chế cảm xúc cực đoan.
Trâu Thiệu Đường không yên tâm khi để một mình Đào Muội đứng ở nơi này, sợ cô nghĩ quẩn nên cũng đi theo. Anh ta cũng đã tới nơi này không ít lần, nhưng bởi vì quá dốc nên luôn hơi cách xa vách đá một chút. Mặc dù anh ta là một người đàn ông nhưng ít nhiều vẫn có chút sợ độ cao. Còn Đào Muội thì dường như quen thuộc nơi này, trông không có chút gì là sợ hãi, thoải mái mà đi tới bên cạnh, sau đó ngồi xuống vách đá. Một cô gái còn không sợ, Trâu Thiệu Đường cũng lập tức lấy hết can đảm, ngồi xuống bên cạnh Đào Muội.
Dưới những cơn gió lạnh, tâm tình của hai người cũng dần dần bình phục lại. Đào Muội mở miệng trước, nói với Trâu Thiệu Đường: “Cám ơn anh vì chuyện của em mà liên tục bôn ba như thế, sau này, em sẽ tự mình xử lý.”
Nhưng Trâu Thiệu Đường cảm giác đây là một cách từ chối rất lạ lẫm: “Tiểu Muội à, gần đây em sao vậy? Còn khách sáo với anh như thế, đâu phải là chúng ta mới quen nhau.”
Đào Muội gượng cười: “Thiệu Đường, chúng ta đã quen biết rất lâu, nhưng cảm ơn vẫn là phải cảm ơn, huống chi việc này chỉ là chuyện của em.”
Trâu Thiệu Đường phát hiện ra Đào Muội rất bất thường, lần này trở về, có vẻ giống như đã biến thành người khác, nói những lời này cũng rất là xa lạ. Đào Muội lúc trước là một cô gái cởi mở hướng ngoại, có chuyện sẽ không giấu ở trong lòng, nói sao làm vậy, cũng chính là tính cách ấy đã khiến mình vô cùng thích. Mặc dù hai người bọn họ không chính thức nói tới chuyện yêu đương, nhưng từ sau khi quen biết ở trung học, họ đã có quan hệ rất thân thiết. Đối với sự theo đuổi của Trâu Thiệu Đường lúc còn trẻ, Đào Muội cũng không từ chối, chỉ là lúc ấy hai người đều còn nhỏ, sự ngọt ngào của mối tình đầu đều được đặt ở trong lòng. Trâu Thiệu Đường cũng biết nên lấy việc học làm trọng, cho nên vẫn rất cố gắng, muốn đợi đến lúc học hành xong xuôi, anh ta sẽ cùng Đào Muội đến với nhau. Thế nhưng khi lên đại học, anh ta nghe nói Đào Muội đã trốn khỏi nhà, vào miền Nam làm thuê. Vì chuyện này mà anh ta từng liên lạc với Đào Muội, nhưng Đào Muội chỉ nói là đi làm việc, đối với tất cả mọi chuyện ở đó, cô đều không tiết lộ chút gì.
Bây giờ, Trâu Thiệu Đường đã tốt nghiệp, trở về quê nhà chuẩn bị trổ hết tài nghệ, mà Đào Muội ma xui quỷ khiến thế nào mà cũng lặng lẽ trở về, vốn việc này đối với Trâu Thiệu Đường mà nói là một chuyện vô cùng tốt, nhưng Đào Muội đột nhiên vô cùng lạnh nhạt, hờ hững với mình, lúc nấu cơm ở trên mỏ cũng rất ít nói chuyện, dường như tính cánh đột nhiên thay đổi. Ngay cả ngày Tết, Trâu Thiệu Đường tới nhà cô chơi, cũng không nói được mấy câu, trước khi Đào Tam Thắng xảy ra chuyện, cô thậm chí đều không cho mình cơ hội gặp riêng. Tính cách biến đổi lớn, thái độ lạnh nhạt, đều khiến Trâu Thiệu Đường không hiểu chút nào, nhân cơ hội này, anh ta phải hỏi cho ra nhẽ rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì.
Nhưng khi anh ta vừa mở miệng hỏi ra nghi hoặc này, Đào Muội trực tiếp xoay đầu về bên khác, không để cho anh ta nhìn thấy mặt mình. Sau một lúc im lặng, Đào Muội bỗng nhiên cúi đầu, trong lúc lơ đãng, nước mắt chảy xuống, kèm theo đó chính là tiếng nức nở vô cùng bi thương.
Trâu Thiệu Đường bị bất ngờ, có chút không chống đỡ kịp, không nghĩ tới vài câu hỏi qua loa của mình thế mà lại làm Đào Muội khóc. Anh ta không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nhìn cơ thể Đào Muội không ngừng co rúm và nước mắt bị gió thổi rơi.
Trâu Thiệu Đường giơ cánh tay lên, muốn ôm Đào Muội đáng thương, nhưng không ngờ hành động này khiến Đào Muội phản ứng kịch liệt, trực tiếp né tránh đồng thời đứng lên, còn quay đầu chạy ra mấy bước, hai tay che mặt của mình, cao giọng khóc lớn, khóc cực kỳ đáng thương. Trâu Thiệu Đường không còn dám có động tác nào khác, chỉ có thể lặng lẽ đi tới, đứng ở bên cạnh cô, nhìn vẻ đau khổ của cô, trong lòng anh ta cũng rất khó chịu. Anh ta đoán có thể là thời gian mà Đào Muội trải qua ở phương Nam nhất định rất khổ, có lẽ còn gặp phải chuyện rất đau đớn, nếu không sẽ không đột nhiên về nhà, cũng sẽ không đau lòng đến vậy.
Qua hồi lâu, Đào Muội khóc tới mức mệt, mới từ từ thu hồi cảm xúc, cô đã đè nén quá lâu, quả thực cần phát tiết một trận. Cũng không biết là thế nào, sau khi nghe thấy Trâu Thiệu Đường mang theo ý trách cứ, cô đã không nhịn được, thoải mái mà khóc hết những giọt nước mắt đã phải kìm nén trong thời gian qua. Nhưng cô cũng phát hiện rằng sau khi phát tiết ra, cả người nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, xem ra đích thật là đã uất ức quá lâu, dẫn tới tâm tình gần đây càng ngày càng kém.
Đào Muội nhìn thấy Trâu Thiệu Đường còn ngây ngốc đứng ở bên cạnh, không hề nhúc nhích là biết anh chàng này đang không biết an ủi mình như thế nào. Bỗng nhiên, cô cảm thấy buồn cười, lúc ở bên anh ta, cô quả thực vui vẻ hơn rất nhiều. Chỉ là đáng tiếc...
Đào Muội nắm lại quả đấm nhỏ, nhẹ nhàng đập vào ngực Trâu Thiệu Đường: “Em không làm anh sợ đấy chứ! Thiệu Đường, em không sao đâu, nếu như anh muốn biết, em có thể kể cho anh nghe.”
“Không không, không cần đâu, chuyện đó chắc chắn sẽ khiến em khổ sở, hay là đừng nói nữa!” Ngược lại Trâu Thiệu Đường lo lắng nhắc lại chuyện cũ sẽ làm cho Đào Muội đau lòng.
“Em muốn nói mà! Bây giờ em muốn nói, chẳng lẽ anh không muốn nghe sao?” Đào Muội lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, tâm tình quả thực tốt lên rất nhiều.
Hiển nhiên Trâu Thiệu Đường vui lòng nghe, cho nên hai người lại ngồi bên vách núi, nghe Đào Muội kể chuyện cũ của cô ở phương Nam.
Thì ra, sở dĩ Đào Muội vào miền Nam làm công, mục đích chủ yếu vẫn là kiếm tiền để phụ giúp chi phí trong nhà. Cha cô là Đào Tam Thắng làm thuê trong khu mỏ quanh năm, thu nhập thì bình thường, nhưng vô cùng vất vả, cộng thêm độ nguy hiểm khi làm việc dưới hầm, Đào Muội đã sớm không muốn để cho cha làm, nhưng nếu không làm thì trong nhà thực sự khó khăn, cho nên cô cần phải đi cố gắng kiếm tiền, để cha sớm về nhà nghỉ hưu. Nhưng sau khi vào Nam, cô mới phát hiện bởi vì học vấn không đủ, căn bản không tìm được công việc tốt, chỉ có thể làm vài ngành nghề kỹ thuật cơ bản. Chẳng hạn như làm ở dây chuyền sản xuất trong nhà máy, còn có nhân viên phục vụ quán cơm các loại, không những công việc vất vả mà kiếm được cũng rất ít. Hơn nữa chi tiêu ở bên ngoài luôn luôn cao hơn trong nhà rất nhiều, cho nên quanh năm suốt tháng cũng không để dành được bao nhiêu tiền, cô lập tức nản lòng thoái chí, định về nhà chăm sóc cha mẹ cho xong.
Nhưng mà trong lúc vô tình, thông qua sự giới thiệu của một người đồng hương, cô lấy được cơ hội đi hát ở quán bar. Đào Muội có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cao gầy, lại thân thiện dễ gần, quản lý quán bar vừa liếc mắt đã chọn trúng cô, hơn nữa giọng của cô cũng không tệ lắm, lập tức sắp xếp cho cô biểu diễn trên sân khấu hằng đêm. Tiền lương của công việc này tốt hơn làm trong nhà xưởng gấp nhiều lần, dù cho là đen trắng đảo điên, nhưng vì kiếm tiền, Đào Muội vui vẻ đáp ứng. Từ đó về sau, cô trải qua sinh hoạt rối loạn, ban đêm đi làm, ban ngày ngủ. Qua mấy tháng, người gầy gò đi không ít, nhưng tiền lương cực kỳ cao, cộng thêm khách thường cho tiền boa, cô tích góp được rất nhiều tiền, đồng thời gửi phần lớn số tiền đó về nhà.
Trong giai đoạn này, có một người khách tự xưng là ông chủ lớn của công ty bất động sản nào đó chọn trúng cô, mấy lần mời cô ra ngoài lúc đang làm việc, một mình gặp mặt. Đào Muội cũng không ngốc, cô biết rời khỏi quán bar là sẽ không thuộc về nội dung làm việc, mà chuyện muốn cô làm, chỉ sợ là không phải chuyện gì tốt lành. Cho dù vô cùng khát vọng với tiền tài, nhưng từ nhỏ Đào Muội được giáo dục rất truyền thống, không dám quên những điều cha dạy bảo, càng không thể quên dự tính ban đầu của mình, đối với yêu cầu quá phận của khách, cô đều từ chối hết, đồng thời thái độ hết sức cứng rắn, việc này khiến phần lớn người không còn thèm muốn, cũng làm cho mình mất đi một số khách hàng, nhưng nàng cũng không hối hận. Chẳng qua, ông chủ bất động sản kia không quan tâm bị từ chối mấy lần, vẫn tới nghe Đào Muội ca hát hằng đêm, trong lúc làm việc, Đào Muội cũng không ngại, cố gắng thỏa mãn yêu cầu của đối phương, chẳng hạn như cùng nhau nhảy một bản, hoặc là uống hai chén rượu.
Mà sau một lần uống rượu không lâu, cô cảm thấy đầu óc choáng váng, bước chân không vững, rất nhanh mất đi ý thức. Ở trước khi té xỉu, cô đoán ra mình bị đối phương hạ độc, đáng tiếc là đã quá muộn. Đợi cô tỉnh lại lần nữa, đã nằm ở trên giường của khách sạn, chuyện nên xảy ra đã sớm kết thúc, cô chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ, nhưng đã không thể làm gì. Ông chủ bất động sản bản ném tới một xấp tiền, lập tức hài lòng rời đi. Đào Muội nhìn những tờ tiền kia, trong lòng nhỏ máu, cô biết có nhiều tiền hơn nữa cũng không còn ý nghĩa. Cô rất rõ ràng từ nay về sau, mình không còn giống như trước đây sạch sẽ thuần khiết như vậy. Cô cảm thấy đã không còn mặt mũi để trở về gặp cha, gặp mẹ, càng không muốn liên lạc với Trâu Thiệu Đường, bởi vì cảm thấy mình không xứng.
Mà những đồng tiền nhọc nhằn khổ sở kiếm được kia, ở trong mắt cô đã là hết sức dơ bẩn. Nguồn : Vietwriter.vn