Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263 - Chương 263ĐOẠN ĐỐI THOẠI CUỐI CÙNG
Chương 263ĐOẠN ĐỐI THOẠI CUỐI CÙNG
Khi Vạn Vĩnh Khôn gõ vang cửa nhà họ Liễu, người mở cửa cũng chính là người vừa trốn khỏi trung tâm phục hồi chức năng - Liễu Tiểu Quyền, sắc mặt của Liễu Tiểu Quyền hơi tái nhợt, dường như hơi kinh hoảng, nhưng mà nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ta khách sáo mời đoàn người Bắc Đình vào nhà, mọi người mới phát hiện trong phòng khách có Quý Tinh, Liễu Nhứ Nhi và Đồng Dương Dương đang ngồi, thấy mọi người vào, Quý Tinh đứng dậy đầu tiên để ân cần thăm hỏi mọi người, Liễu Nhứ Nhi lại hiếm khi im lặng thế này, còn Đồng Dương Dương thì co người trong góc sofa, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, thẳng đến khi thấy người mà mình khá quen thuộc là Vạn Vĩnh Khôn đi vào thì sắc mặt khẩn trương của cô bé mới thoáng dịu đi.
Trong lòng đoàn người Bắc Đình tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng liền hiểu được, hiển nhiên những người sống sót này nhóm đang tụ lại một chỗ để sưởi ấm an ủi cho nhau, đây là bản năng của con người mà, còn chuyện bây giờ bọn họ có biết Trịnh Tinh đã bất ngờ bỏ mình hay không, thì không rõ nữa.
Làm người đứng đầu mới nhà họ Liễu, Liễu Tiểu Quyền lấy mấy bình nước khoáng cho mọi người, xem ra, ngôi nhà gặp phải biến cố này đã hồi lâu chưa động đến việc bếp núc, còn hai tiểu chủ nhân lại càng chưa bao giờ dính đến, đều là áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, cho nên mặc dù là thứ bình thường nhất như nước sôi để nguội cũng khẳng định không có, Lưu Tử Thần nhìn thấy hết trong mắt, đáy lòng thầm thương cảm. Thật ra, Liễu Tiểu Quyền hơi kinh ngạc nghi ngờ khi thấy mấy thám tử Bắc Đình hình như vốn dĩ không quan tâm đến chuyện mình chạy trốn, nhưng mà chỉnh thể trạng thái tinh thần của anh ta bây giờ cơ bản xem như đã chết lặng, chuyện nào mà không nghĩ ra thì anh ta lựa chọn không nghĩ nữa.
Chờ mọi người ngồi xuống xung quanh phòng khách, Trần Thiên Vũ cố ý xếp Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần ngồi về phía Liễu Tiểu Quyền, đương nhiên là vì ông có ý riêng. Ông mở miệng đầu tiên: “Tiểu Quyền, chắc cậu đã rõ mục đích mà chúng tôi tới nơi này, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Những người ngồi ở bên cạnh cậu bây giờ chính là những người duy nhất may mắn còn sống sót trong lời tiên đoán Thần Chết của cậu, trong đó có Tử Thần và Minh Nguyệt vốn là thành viên Bắc Đình, tôi nói đúng không...”
Liễu Tiểu Quyền ảm đạm gật đầu, sắc mặt của anh ta càng thêm tái nhợt, môi có chút xanh tím, hiện ra một loại bệnh trạng khó hiểu, nhưng mà anh ta vẫn giương mắt quét một vòng, xác định câu hỏi của Trần Thiên Vũ.
“Vâng, đúng vậy, chỉ thừa lại sáu chúng tôi...” Liễu Tiểu Quyền ngỡ ngàng trả lời, xem ra anh ta đã thông qua con đường của mình để biết được chuyện Trịnh Tinh gặp nạn: “Thần Chết... Nào có cái Thần Chết gì chứ, đều là bản thân tôi tưởng tượng ra cả, hại nhiều người như vậy.” Anh ta bỗng cười khổ một cái, cười cực kỳ quỷ dị, nhưng trong nụ cười này lại có rất nhiều tự giễu và bất đắc dĩ.
Anh ta đột nhiên hỏi: “Tôi trốn khỏi trung tâm phục hồi chức năng, tại sao các ông không bắt tôi?” Anh ta vẫn không nhịn được hỏi, không biết điều gì càng làm cho anh ta sợ hãi.
Trần Thiên Vũ không đáp mà hỏi lại: “Tôi tạm thời chưa trả lời cậu vội. Nếu tôi nói cho cậu một bí mật, Thần Chết thực sự thật ra đang ngồi trong sáu người các cậu, cậu sẽ có suy nghĩ gì, Tiểu Quyền?”
Liễu Tiểu Quyền không hề phản ứng, nỉ non nói: “Ồ, ông nói đúng lắm, tôi mới là Thần Chết chân chính, tôi mới là kẻ cầm đầu... Các ông bắt tôi vào ngục giam, phán tôi tử hình đi.”
Lý Nhất Đình không nhịn được mà khẽ thở dài: “Chúng tôi cố ý thả cậu trốn đi, sau đó phái Tiểu Quả Viên theo dõi cậu, chính là để hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi về cậu, sự thật chứng minh, cậu vốn dĩ không đủ điều kiện gây án.”
“Vậy à?” Liễu Tiểu Quyền hiển nhiên vẫn chưa định thần lại.
Nhìn bạn học ngày xưa giống như lập tức bị tai họa đánh sập, Thẩm Minh Nguyệt không khỏi đau xót, nức nở nói: “Tiểu Quyền, cậu hãy tỉnh táo lại một chút. Anh Lý nói cậu không phải hung thủ, cậu đừng tự trách mình nữa.”
“Hả!?” Liễu Tiểu Quyền cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vẻ phức tạp lướt qua khuôn mặt anh ta trong chớp mắt, anh ta đảo mắt nhìn quanh, vội la lên: “Sao có thể thế được? Họ đều là phụ nữ trẻ em, càng không thể là hung thủ... Vậy hung thủ sẽ trốn ở đâu?” Thân thể anh ta run rẩy như một phản xạ có điều kiện, sự sợ hãi thình lình xuất hiện khiến thanh niên này vốn dĩ không thể chấp nhận nổi.
Trần Thiên Vũ thở dài một hơi, ông chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trượt ra ban công, lọt vào trong tầm mắt là vô số tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, nhìn xa hơn nữa là biển cả rộng lớn mạnh mẽ, cảnh đẹp như thế, tại sao người ngắm nhìn lại nóng nảy bất an như thế chứ, thậm chí bắt đầu sinh ra sát ý vô hạn, có đôi khi thật sự khiến người ta không hiểu nổi.
Ông cuối cùng cũng quay đầu lại, định tàn nhẫn mà công bố chân tướng cuối cùng.
“Thật ra, nhiệm vụ của Tiểu Quả Viên chính là bám theo cậu mọi lúc mọi nơi, chỉ là cậu không hề phát hiện ra mà thôi. Trên thực tế, ngay từ lúc cậu trốn khỏi trung tâm phục hồi chức năng và về nhà, cậu không bước ra cửa nhà nửa bước nào, nhưng lại có một người thường xuyên ra vào khu nhà. Tôi từng rất nghi hoặc, cậu đã không phải hung thủ, vậy lời tiên đoán “nhất ngữ thành sấm” của cậu lại từ đâu mà đến, càng nghĩ, tôi chỉ có thể lớn mật mà cho ra một suy luận, chắc là có người có ý định nhắc nhở cậu hoặc là thao tác cậu, như vậy mới có thể giải thích được. Lúc đầu, tôi cho rằng người kia là Trịnh Tinh, nhưng điều khiến tôi khó hiểu chính là Trịnh Tinh cực kỳ độc hành trong cuộc sống bình thường, rất ít tiếp xúc với cậu, vậy người có thân phận cực kỳ thần bí, vĩnh viễn trốn từ một nơi bí mật gần đó lặng lẽ bày ra mưu kế giết người rốt cuộc sẽ là ai đây?... Trịnh Tinh cuối cùng cũng khó trốn một kiếp, lại càng thêm chứng thực suy đoán của tôi.”
Tất cả mọi người trong phòng không kìm lòng nổi mà ngừng thở, vảnh tai nghe Trần Thiên Vũ phân tích, quả thật, đáp án ấy có lẽ còn khiến người ta sợ hãi hơn cả vụ án mưu sát này.
Trần Thiên Vũ vốn đang chậm rãi nói, bỗng nhiên im lặng một lát, sau đó thấp giọng gọi: “Nhứ Nhi, phiền cháu lấy giá đỡ bản nhạc của cháu đến đây được không?”
Liễu Nhứ Nhi đang thất thần, ban đầu không nghe rõ, thẳng đến khi Quý Tinh kéo ống tay áo của cô bé, cô bé mới giật mình định thần lại, vâng một tiếng, bước nhanh đi về phía góc phòng khách, lấy giá đỡ bản nhạc mà mình thường luyện tập đàn dương cầm và đưa cho Trần Thiên Vũ.
“Thủ lĩnh chi thứ chín, cậu lấy đàn guitar giúp tôi...” Trần Thiên Vũ lại phất tay với Khang Thoa.
Ngoài Lý Nhất Đình ở cạnh yên lặng quan sát ra, những người khác đều có chút khó hiểu, Liễu Nhứ Nhi ngây thơ nói: “Chú Trần ơi, đây đều là khúc dương cầm, dùng đàn guitar để chơi thì không dễ lắm đâu...”
Trần Thiên Vũ mỉm cười, nhận lấy đàn guitar gỗ từ trong tay Khang Thoa: “Không sao đâu, lát nữa, chú mà không đàn nổi nữa thì cháu giúp chú chơi đàn dương cầm để bù lại, được không?”
Liễu Nhứ Nhi hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Vâng ạ.” Cô bé nhu thuận đi đến gần chiếc đàn dương cầm màu đen và ngồi xuống, mở nắp ra theo thói quen, ngón tay mảnh khảnh tự nhiên mà vuốt ve phím đen trắng.
Trần Thiên Vũ lập tức kéo ghế tròn ra và ngồi xuống, mở bản nhạc ra trước mặt, ông không lật trang mà là đầy hưng trí nói: “Tôi xin giới thiệu cho mọi người một chút trước nhé, ca khúc dương cầm mà tôi chơi cho mọi người nghe có tên là Canon In D, chính là Canon cung Rê trưởng rất nổi tiếng, tôi nghĩ tất cả mọi người đã từng nghe rồi nhỉ...”
Không ai trả lời, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đặc biệt là người không quá quen với cách hành xử của Bắc Đình như Quý Tinh, cô ta chỉ biết trừng to đôi mắt đẹp, không biết Trần Thiên Vũ đang định làm gì.
Trần Thiên Vũ không chờ mong đáp lại, ông hết sức chăm chú, nhẹ nhàng gảy dây đàn guitar gỗ, rất nhanh sau đó, một khúc dương cầm kinh điển nhẹ nhàng vang lên trong tay ông giống như tiếng nước chảy róc rách vậy, âm sắc khác biệt nhưng ý nhị vẫn không giảm; còn Liễu Nhứ Nhi nhàn nhã ngồi bên, khéo léo dùng đàn dương cầm hợp âm ngay đoạn ông hơi chút tạm dừng, ngay sau đó là tiếng hợp tấu thanh thúy của đàn guitar và dương cầm, hoàn mỹ như trời sinh vậy, không hề có cảm giác kỳ quặc.
Đáng tiếc, dù ca khúc rất khó xóa tan bầu không khí áp lực trong phòng lúc này, chỉ là dây thần kinh đang căng lên của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng một ít.
Sau khi tâm tình không còn khẩn trương nữa, người tinh thông âm luật nhất là Quý Tinh nghe ra dị thường đầu tiên.
“Ủa?” Cô ta che miệng không nói, sợ nói sai điều gì.
Thẩm Minh Nguyệt ngồi bên cạnh cô ta, thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Quý Tinh thấp giọng nói: “Ca khúc này hình như không phải Canon đâu, hẳn là..” Giọng nói của cô ta bị nhấn chìm trong ca khúc hợp tấu, Thẩm Minh Nguyệt không nghe rõ.
Lý Nhất Đình cuối cùng cũng thở dài một hơi, nói: “Ca khúc này đương nhiên không phải Canon, đây là một ca khúc dương cầm nổi tiếng khác... ‘Hôn lễ trong giấc mộng*’!”
* Mariage d’amour: là một bản nhạc độc tấu piano của Pháp, được sáng tác bởi Paul de Senneville vào năm 1979.
Giọng nói của Lý Nhất Đình không nhỏ, Trần Thiên Vũ nghe vậy liền ngừng gảy đàn, ngón tay của Liễu Nhứ Nhi cũng khựng lại, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Trần Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, mở miệng nói: “Nhất Đình nói đúng lắm. Nhứ Nhi, hay là cháu giải thích cho mọi người nghe bản nhạc ‘Hôn lễ trong giấc mộng’ kể về câu chuyện như thế nào?”
Tất cả mọi người không hiểu gì cả, lại dường như cảm giác được một chút khác thường.
Sắc mặt của Liễu Nhứ Nhi lại cực kỳ bình tĩnh, dường như vẫn đắm chìm trong bầu không khí mà ca khúc đã xây dựng lên, trên mặt của cô bé vẫn tràn đầy một vẻ rực rỡ đặc biệt, chiếu rọi sự ảm đạm bên trong phòng. Trông Liễu Nhứ Nhi lúc này không giống một đứa trẻ chút nào.
“Được rồi, đã đến lúc mọi người biết đáp án rồi.”
***
Tại biên cảnh quốc gia Giấc Mơ, một ngọn lửa trại từ từ dâng lên, lượn lờ...
Nhìn tòa thành cao ngất đằng xa, chàng lại hồi tưởng về quá khứ.
Lần này trở về, chàng không biết là đúng hay sai, nhưng chàng không thể không trở về quốc gia Giấc Mơ.
Rời đi sáu năm, đã đến lúc nên trở lại rồi.
Sao băng xẹt qua màn đêm, để lại từng ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
Chàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy sao băng, trong lòng chàng bỗng nhiên có một cảm giác rất mất mát: Sao băng thật bất hạnh, nó thích ở trên trời, nhưng mà từ thời khắc nó rơi xuống, nó vĩnh viễn không thể có được tình yêu mà nó theo đuổi. Nhưng mà thầy của chàng lại nói với chàng rằng nếu một người chết đi trong hạnh phúc thì linh hồn sẽ trở thành một viên sao băng.
Chàng vĩnh viễn không thể hiểu được điều ấy, rời xa tình yêu trong lòng thì liệu hạnh phúc có còn tồn tại được không?
Một chiếc lông vũ màu trắng nhạt rơi xuống mu bàn tay, chàng ngẩng đầu lên, tuyết rơi! Mùa đông ở quốc gia Giấc Mơ xinh đẹp như giấc mộng vậy, nhưng cũng hư ảo như giấc mộng.
Trí nhớ đau lòng ấy lại tái hiện trong đầu chàng.
Mùa đông năm ấy cũng có tuyết rơi. Đến nay, chàng vẫn cảm thấy năm ấy tựa như một giấc mộng vậy. Chỉ là, chàng vĩnh viễn không tỉnh lại khỏi giấc mộng ấy.
Lúc quen biết nàng, chàng mới chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, trong học viện ma pháp, chàng đã gặp được nàng lần đầu tiên. Thời khắc ấy, chàng có một cảm giác: cuộc sống của chàng sẽ thay đổi. Đúng vậy, cuộc sống của chàng quả thực đã thay đổi, chàng không thể tưởng được cô gái đã khiến chàng tưởng là thiên sứ mà thượng đế để lạc mất ở nhân gian đúng là công chúa của quốc gia Giấc Mơ, chàng càng không thể tưởng được hai người lại trở thành bạn bè.
Nhưng mà trong lòng chàng lại cực kỳ rõ ràng rằng mình vĩnh viễn không thể chỉ coi nàng là bạn bè. Bởi vì, bắt đầu từ thời khắc nhìn thấy nàng, chàng vĩnh viễn không trốn thoát được vận mệnh của tình yêu. Nó nhất định sẽ biến thành nỗi đau đớn trong cuộc sống của chàng từ nay về sau. Chàng biết, cho dù chàng yêu nàng đến thế nào, mà nàng lại vĩnh viễn không thể yêu một người bình thường. Điều này khiến chàng không dám thổ lộ tình yêu này với nàng, chỉ có thể chôn sâu tình yêu dưới đáy lòng.
Nhưng mà có một ngày, cuối cùng chàng cũng không đè nén nổi tình cảm mênh mông trong lòng, chàng đã biểu đạt tình yêu của mình với nàng...
Chàng đau lòng mà rời khỏi quốc gia Giấc Mơ, lưu lạc bên ngoài, ở trời đông giá rét giữa được người thầy hiện tại của mình. Thầy ấy đã thu lưu chàng, dạy cho chàng rất nhiều kỹ năng.
Sáu năm, chỉ chớp mắt đã trôi qua.
Trong sáu năm này, chàng vẫn quên đi tình cảm quá khứ ấy.
Nhưng nỗi tương tư lại như bột mì mà không ngừng lên men, theo thời gian trôi qua, chàng ngược lại phát hiện mình càng yêu nàng.
Trong sáu năm ấy, không có lúc nào là chàng không nghĩ đến nàng, không có lúc nào là không yêu nàng...
Tạm biệt thầy, chàng phải về quốc gia Giấc Mơ tìm nàng.
Hiện giờ, trí nhớ của chàng dường như đang được tái hiện lại.
Khi mặt trời dâng lên từ đường chân trời, chàng đi về phía tòa thành.
Trong tòa thành tràn ngập không khí vui mừng, khắp nơi đều treo đầy cờ màu, mọi người đều sung sướng ca hát.
“Chẳng lẽ hôm nay có việc vui gì sao?” Chàng hỏi một người qua đường.
“Hôm nay, công chúa và hoàng tử nước láng giềng cử hành hôn lễ đấy!” Trong nháy mắt, chàng nghe thấy tiếng giấc mơ vỡ vụn. Chàng ngây dại, sáu năm chờ đợi, chỉ trong nháy mắt đã xẹt qua khuôn mặt chàng, rơi xuống sân đầy tuyết.
Mặt trăng chậm rãi dâng lên bầu trời. Khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, chàng chậm rãi đi về phía nhà thờ. Dù thế nào đi nữa, chàng đều phải nhìn thấy người ấy một lần.
Mọi người đã sớm phủ kín con đường từ hoàng cung đến nhà thờ để chờ công chúa đến. Chàng đứng trong đám người, lẳng lặng chờ đợi. Khi công chúa nắm tay hoàng tử, đi ra hoàng cung, đám đông lập tức sôi trào.
Chàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của công chúa, đây là lần cuối cùng chàng nhìn thấy nàng, từ nay về sau, chàng sẽ rời khỏi quốc gia Giấc Mơ vĩnh viễn, chàng thề phải quên đi tất cả trí nhớ, quên đi tất cả nỗi đau đớn, quên đi tình yêu sâu đậm ấy...
Khi nàng đi qua chàng, ánh mắt của họ chạm vào nhau. Bỗng nhiên, chàng đẩy vệ binh đang ngăn cản đám đông ra, xông lên phía trước.
Vệ binh lập tức rút kiếm ra, nhưng đã muộn rồi, chàng đã vọt tới phía trước công chúa, chàng mở hai cánh tay ra, thời khắc ấy, chàng thấy được biểu cảm hoảng sợ của công chúa.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.” Chàng nhẹ nhàng nói.
Chàng cảm thấy lưng mình lập tức đau đớn, nghe thấy tiếng mũi tên nhọn xuyên qua thân thể.
Vietwriter.vn
Dần dần, chàng ngã xuống dưới chân nàng. Ngay vừa rồi, không ai nhìn thấy trong đám đông đối diện, một mũi tên đang chĩa vào công chúa.
...
Chàng mở mắt ra, thấy nàng mặc áo cưới, mỉm cười nhìn mình. Ở bên cạnh bọn họ, thiên sứ đang hát bài ca chúc phúc cho bọn họ. “Đây là giấc mơ à?” Chàng thì thào nói. “Được mơ thế này là đủ rồi.” Chàng nắm chặt lấy tay nàng.
...
Một viên sao băng xẹt qua bầu không trung của tòa thành, giống như một giọt nước mắt hạnh phúc vậy.
***
Một câu chuyện tình yêu xinh đẹp được kể từ miệng một cô gái chưa đến mười tuổi khiến người nghe bỗng thấy lạnh cả người, tất cả mọi người đều không ngu xuẩn, mặc dù trong lòng không thể tin nổi, nhưng vẫn mơ hồ ý thức được cô bé muốn nói cho mọi người điều gì.
Câu chuyện kết thúc, Liễu Nhứ Nhi thản nhiên nói: “Đúng vậy, em chính là Thần Chết mà mọi người muốn tìm.”
...
Ước chừng năm phút, bên trong phòng không có tiếng động nào, thẳng đến khi Liễu Tiểu Quyền đứng bật dậy, đến gần em gái, vừa dùng thân thể bảo vệ cô bé vừa lớn tiếng nói: “Nhứ Nhi, em đừng nói linh tinh!”
Liễu Nhứ Nhi vẫn bình tĩnh như cũ, cô bé nhẹ nhàng nói: “Anh à, em đã trưởng thành rồi, mọi người đừng thay em quyết định tất cả nữa. Em có quyền lợi theo đuổi thứ mà mình muốn, cũng có quyền lợi đi theo người em yêu, cũng hoàn toàn có thể gánh vác tất cả lỗi lầm và trách nhiệm, tại sao mọi người cứ lần lượt ngăn cản em chứ?”
Lời còn chưa dứt, một hàng lệ dọc theo khóe mắt Liễu Nhứ Nhi mà chảy xuống.
Cô bé yếu ớt nói: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ phản đối em tự chủ, anh cũng chưa bao giờ ủng hộ em. Em thích bản nhạc ‘Hôn lễ trong giấc mộng’ này, bởi vì nó phản ánh đúng con người thực sự của em, nhưng trong cái nhà này, vĩnh viễn chỉ có thể viết hai chữ Canon trong tiêu đề cho đúng nguyên tắc, bởi vì đây là bản nhạc mà mọi người muốn em chơi, em không được chọn lựa; em và Trịnh Tinh yêu nhau, em không hề thấy hai chúng em có chỗ nào không xứng với nhau cả, nhưng mọi người kiên quyết không đồng ý, bây giờ Trịnh Tinh vì bảo vệ em mà lựa chọn kết thúc đời mình ở đầu đường giá lạnh, mọi người thật sự vui vẻ sao? Mọi người có nghĩ tới cảm xúc của em hay không?”
Liễu Tiểu Quyền ngây ngẩn cả người, anh ta không biết phải trả lời thế nào.
“Nhứ Nhi, em đang trách anh và mẹ sao?” Liễu Tiểu Quyền đờ đẫn, thì thào lẩm bẩm: “Nhưng mà...”
Liễu Nhứ Nhi cười thê thảm: “Không, em không trách bất cứ ai cả, em chỉ là muốn nói cho mẹ sự thật thôi, em không cần mọi người cẩn thận che chở mình như vậy, em chỉ là muốn khiến mẹ hiểu được chút đạo lý đơn giản ấy thôi, em hoàn toàn không ngờ tới mẹ lại lựa chọn tự sát, anh à, anh đừng trách em. Em biết mọi người đều chỉ muốn tốt cho em, nhưng em lại không tốt... Anh còn nhớ rõ không? Tại sao em sắp 18 tuổi rồi mà vẫn không cao lớn được, đó là bởi vì em bị sốt cao nhưng vẫn phải đi tham gia cái gì mà cuộc thi đàn dương cầm quốc tế, chỉ vì sự rực rỡ của sân khấu xa lạ, chỉ vì sự kiêu ngạo và niềm tự hào của người khác; tại sao em vẽ động vật lại không có gương mặt, đó là bởi vì em không biết rốt cuộc chúng nó trông như thế nào, em vốn dĩ không có cơ hội được đến gần chúng nó; còn nữa, anh có biết em tại sao chán ghét đám người Đồng Minh Hải, Quý Trác như thế không, đầu óc của những kẻ này chỉ nghĩ xem làm thế nào để bắt ép con cái của mình thôi, chẳng lẽ đây chính là cái giáo dục mà mọi người nói đến hay sao, em còn lâu mới tin...”
“Anh à, anh biết không? Anh chẳng có bệnh gì cả, ngoài chút ảo tưởng không thực tế ra, anh vẫn sinh hoạt bình thường, bởi vì người bị di truyền ma chú là em, gần đây, em càng ngày càng không khống chế nổi mình, em cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng em không thể tâm sự với bất cứ ai. Trên thế giới này, ngoài Trịnh Tinh ra, bạn bè thực sự của em chỉ có một, đó là Dương Dương, nếu thực sự muốn tâm sự lời trong lòng, em chỉ có thể tìm một người bạn nhỏ sáu, bảy tuổi để nói ra thôi, anh nói xem có đáng buồn không? Chỉ tiếc, em chẳng khác gì đang lầm bầm lầu bầu, ăn năn hối hận cả, Dương Dương vẫn chưa trưởng thành, vốn dĩ không thể hiểu được, cho nên ngày đó, em đột nhiên cảm thấy rất tức giận, liền đẩy cậu ấy xuống hồ, lúc ấy em rất sợ hãi, chỉ biết chạy trối chết, may mà cậu ấy không sao cả. Nhưng mà...” Liễu Nhứ Nhi bỗng nhiên cười cười: “Em bất ngờ phát hiện ra rằng cảm giác giết người thật tuyệt, khiến em rất sung sướng, làm cho người ta nghiện và mê muội giống như tình yêu vậy, vì thế em càng ngày càng thích cảm giác này, hễ ai khiến em thấy đáng ghét, em đều phải khiến bọn chúng vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”
Liễu Nhứ Nhi nói xong, bình tĩnh mà đậy nắp chiếc đàn đen trắng vốn đã từng mang đến cho mình vinh quang vô tận lại, cuộc sống của cô bé đã kết thúc, không cần thứ công cụ lấy lòng mọi người nữa.
Mà Liễu Tiểu Quyền lại giống như đang ở trong hầm băng, từ đầu đến chân đã hoàn toàn ngưng kết, cứng ngắc.
Cơn gió xơ xác tiêu điều thổi vù vù từ ban công vào phòng, khiến trái tim mỗi người thật lạnh lẽo.
Khi Vạn Vĩnh Khôn gõ vang cửa nhà họ Liễu, người mở cửa cũng chính là người vừa trốn khỏi trung tâm phục hồi chức năng - Liễu Tiểu Quyền, sắc mặt của Liễu Tiểu Quyền hơi tái nhợt, dường như hơi kinh hoảng, nhưng mà nhanh chóng bình tĩnh lại. Anh ta khách sáo mời đoàn người Bắc Đình vào nhà, mọi người mới phát hiện trong phòng khách có Quý Tinh, Liễu Nhứ Nhi và Đồng Dương Dương đang ngồi, thấy mọi người vào, Quý Tinh đứng dậy đầu tiên để ân cần thăm hỏi mọi người, Liễu Nhứ Nhi lại hiếm khi im lặng thế này, còn Đồng Dương Dương thì co người trong góc sofa, ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, thẳng đến khi thấy người mà mình khá quen thuộc là Vạn Vĩnh Khôn đi vào thì sắc mặt khẩn trương của cô bé mới thoáng dịu đi.
Trong lòng đoàn người Bắc Đình tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng liền hiểu được, hiển nhiên những người sống sót này nhóm đang tụ lại một chỗ để sưởi ấm an ủi cho nhau, đây là bản năng của con người mà, còn chuyện bây giờ bọn họ có biết Trịnh Tinh đã bất ngờ bỏ mình hay không, thì không rõ nữa.
Làm người đứng đầu mới nhà họ Liễu, Liễu Tiểu Quyền lấy mấy bình nước khoáng cho mọi người, xem ra, ngôi nhà gặp phải biến cố này đã hồi lâu chưa động đến việc bếp núc, còn hai tiểu chủ nhân lại càng chưa bao giờ dính đến, đều là áo đến đưa tay, cơm đến há miệng, cho nên mặc dù là thứ bình thường nhất như nước sôi để nguội cũng khẳng định không có, Lưu Tử Thần nhìn thấy hết trong mắt, đáy lòng thầm thương cảm. Thật ra, Liễu Tiểu Quyền hơi kinh ngạc nghi ngờ khi thấy mấy thám tử Bắc Đình hình như vốn dĩ không quan tâm đến chuyện mình chạy trốn, nhưng mà chỉnh thể trạng thái tinh thần của anh ta bây giờ cơ bản xem như đã chết lặng, chuyện nào mà không nghĩ ra thì anh ta lựa chọn không nghĩ nữa.
Chờ mọi người ngồi xuống xung quanh phòng khách, Trần Thiên Vũ cố ý xếp Thẩm Minh Nguyệt và Lưu Tử Thần ngồi về phía Liễu Tiểu Quyền, đương nhiên là vì ông có ý riêng. Ông mở miệng đầu tiên: “Tiểu Quyền, chắc cậu đã rõ mục đích mà chúng tôi tới nơi này, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, chúng ta hãy đi thẳng vào vấn đề đi. Những người ngồi ở bên cạnh cậu bây giờ chính là những người duy nhất may mắn còn sống sót trong lời tiên đoán Thần Chết của cậu, trong đó có Tử Thần và Minh Nguyệt vốn là thành viên Bắc Đình, tôi nói đúng không...”
Liễu Tiểu Quyền ảm đạm gật đầu, sắc mặt của anh ta càng thêm tái nhợt, môi có chút xanh tím, hiện ra một loại bệnh trạng khó hiểu, nhưng mà anh ta vẫn giương mắt quét một vòng, xác định câu hỏi của Trần Thiên Vũ.
“Vâng, đúng vậy, chỉ thừa lại sáu chúng tôi...” Liễu Tiểu Quyền ngỡ ngàng trả lời, xem ra anh ta đã thông qua con đường của mình để biết được chuyện Trịnh Tinh gặp nạn: “Thần Chết... Nào có cái Thần Chết gì chứ, đều là bản thân tôi tưởng tượng ra cả, hại nhiều người như vậy.” Anh ta bỗng cười khổ một cái, cười cực kỳ quỷ dị, nhưng trong nụ cười này lại có rất nhiều tự giễu và bất đắc dĩ.
Anh ta đột nhiên hỏi: “Tôi trốn khỏi trung tâm phục hồi chức năng, tại sao các ông không bắt tôi?” Anh ta vẫn không nhịn được hỏi, không biết điều gì càng làm cho anh ta sợ hãi.
Trần Thiên Vũ không đáp mà hỏi lại: “Tôi tạm thời chưa trả lời cậu vội. Nếu tôi nói cho cậu một bí mật, Thần Chết thực sự thật ra đang ngồi trong sáu người các cậu, cậu sẽ có suy nghĩ gì, Tiểu Quyền?”
Liễu Tiểu Quyền không hề phản ứng, nỉ non nói: “Ồ, ông nói đúng lắm, tôi mới là Thần Chết chân chính, tôi mới là kẻ cầm đầu... Các ông bắt tôi vào ngục giam, phán tôi tử hình đi.”
Lý Nhất Đình không nhịn được mà khẽ thở dài: “Chúng tôi cố ý thả cậu trốn đi, sau đó phái Tiểu Quả Viên theo dõi cậu, chính là để hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi về cậu, sự thật chứng minh, cậu vốn dĩ không đủ điều kiện gây án.”
“Vậy à?” Liễu Tiểu Quyền hiển nhiên vẫn chưa định thần lại.
Nhìn bạn học ngày xưa giống như lập tức bị tai họa đánh sập, Thẩm Minh Nguyệt không khỏi đau xót, nức nở nói: “Tiểu Quyền, cậu hãy tỉnh táo lại một chút. Anh Lý nói cậu không phải hung thủ, cậu đừng tự trách mình nữa.”
“Hả!?” Liễu Tiểu Quyền cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vẻ phức tạp lướt qua khuôn mặt anh ta trong chớp mắt, anh ta đảo mắt nhìn quanh, vội la lên: “Sao có thể thế được? Họ đều là phụ nữ trẻ em, càng không thể là hung thủ... Vậy hung thủ sẽ trốn ở đâu?” Thân thể anh ta run rẩy như một phản xạ có điều kiện, sự sợ hãi thình lình xuất hiện khiến thanh niên này vốn dĩ không thể chấp nhận nổi.
Trần Thiên Vũ thở dài một hơi, ông chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa trượt ra ban công, lọt vào trong tầm mắt là vô số tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, nhìn xa hơn nữa là biển cả rộng lớn mạnh mẽ, cảnh đẹp như thế, tại sao người ngắm nhìn lại nóng nảy bất an như thế chứ, thậm chí bắt đầu sinh ra sát ý vô hạn, có đôi khi thật sự khiến người ta không hiểu nổi.
Ông cuối cùng cũng quay đầu lại, định tàn nhẫn mà công bố chân tướng cuối cùng.
“Thật ra, nhiệm vụ của Tiểu Quả Viên chính là bám theo cậu mọi lúc mọi nơi, chỉ là cậu không hề phát hiện ra mà thôi. Trên thực tế, ngay từ lúc cậu trốn khỏi trung tâm phục hồi chức năng và về nhà, cậu không bước ra cửa nhà nửa bước nào, nhưng lại có một người thường xuyên ra vào khu nhà. Tôi từng rất nghi hoặc, cậu đã không phải hung thủ, vậy lời tiên đoán “nhất ngữ thành sấm” của cậu lại từ đâu mà đến, càng nghĩ, tôi chỉ có thể lớn mật mà cho ra một suy luận, chắc là có người có ý định nhắc nhở cậu hoặc là thao tác cậu, như vậy mới có thể giải thích được. Lúc đầu, tôi cho rằng người kia là Trịnh Tinh, nhưng điều khiến tôi khó hiểu chính là Trịnh Tinh cực kỳ độc hành trong cuộc sống bình thường, rất ít tiếp xúc với cậu, vậy người có thân phận cực kỳ thần bí, vĩnh viễn trốn từ một nơi bí mật gần đó lặng lẽ bày ra mưu kế giết người rốt cuộc sẽ là ai đây?... Trịnh Tinh cuối cùng cũng khó trốn một kiếp, lại càng thêm chứng thực suy đoán của tôi.”
Tất cả mọi người trong phòng không kìm lòng nổi mà ngừng thở, vảnh tai nghe Trần Thiên Vũ phân tích, quả thật, đáp án ấy có lẽ còn khiến người ta sợ hãi hơn cả vụ án mưu sát này.
Trần Thiên Vũ vốn đang chậm rãi nói, bỗng nhiên im lặng một lát, sau đó thấp giọng gọi: “Nhứ Nhi, phiền cháu lấy giá đỡ bản nhạc của cháu đến đây được không?”
Liễu Nhứ Nhi đang thất thần, ban đầu không nghe rõ, thẳng đến khi Quý Tinh kéo ống tay áo của cô bé, cô bé mới giật mình định thần lại, vâng một tiếng, bước nhanh đi về phía góc phòng khách, lấy giá đỡ bản nhạc mà mình thường luyện tập đàn dương cầm và đưa cho Trần Thiên Vũ.
“Thủ lĩnh chi thứ chín, cậu lấy đàn guitar giúp tôi...” Trần Thiên Vũ lại phất tay với Khang Thoa.
Ngoài Lý Nhất Đình ở cạnh yên lặng quan sát ra, những người khác đều có chút khó hiểu, Liễu Nhứ Nhi ngây thơ nói: “Chú Trần ơi, đây đều là khúc dương cầm, dùng đàn guitar để chơi thì không dễ lắm đâu...”
Trần Thiên Vũ mỉm cười, nhận lấy đàn guitar gỗ từ trong tay Khang Thoa: “Không sao đâu, lát nữa, chú mà không đàn nổi nữa thì cháu giúp chú chơi đàn dương cầm để bù lại, được không?”
Liễu Nhứ Nhi hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Vâng ạ.” Cô bé nhu thuận đi đến gần chiếc đàn dương cầm màu đen và ngồi xuống, mở nắp ra theo thói quen, ngón tay mảnh khảnh tự nhiên mà vuốt ve phím đen trắng.
Trần Thiên Vũ lập tức kéo ghế tròn ra và ngồi xuống, mở bản nhạc ra trước mặt, ông không lật trang mà là đầy hưng trí nói: “Tôi xin giới thiệu cho mọi người một chút trước nhé, ca khúc dương cầm mà tôi chơi cho mọi người nghe có tên là Canon In D, chính là Canon cung Rê trưởng rất nổi tiếng, tôi nghĩ tất cả mọi người đã từng nghe rồi nhỉ...”
Không ai trả lời, trong phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đặc biệt là người không quá quen với cách hành xử của Bắc Đình như Quý Tinh, cô ta chỉ biết trừng to đôi mắt đẹp, không biết Trần Thiên Vũ đang định làm gì.
Trần Thiên Vũ không chờ mong đáp lại, ông hết sức chăm chú, nhẹ nhàng gảy dây đàn guitar gỗ, rất nhanh sau đó, một khúc dương cầm kinh điển nhẹ nhàng vang lên trong tay ông giống như tiếng nước chảy róc rách vậy, âm sắc khác biệt nhưng ý nhị vẫn không giảm; còn Liễu Nhứ Nhi nhàn nhã ngồi bên, khéo léo dùng đàn dương cầm hợp âm ngay đoạn ông hơi chút tạm dừng, ngay sau đó là tiếng hợp tấu thanh thúy của đàn guitar và dương cầm, hoàn mỹ như trời sinh vậy, không hề có cảm giác kỳ quặc.
Đáng tiếc, dù ca khúc rất khó xóa tan bầu không khí áp lực trong phòng lúc này, chỉ là dây thần kinh đang căng lên của mọi người cuối cùng cũng được thả lỏng một ít.
Sau khi tâm tình không còn khẩn trương nữa, người tinh thông âm luật nhất là Quý Tinh nghe ra dị thường đầu tiên.
“Ủa?” Cô ta che miệng không nói, sợ nói sai điều gì.
Thẩm Minh Nguyệt ngồi bên cạnh cô ta, thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Quý Tinh thấp giọng nói: “Ca khúc này hình như không phải Canon đâu, hẳn là..” Giọng nói của cô ta bị nhấn chìm trong ca khúc hợp tấu, Thẩm Minh Nguyệt không nghe rõ.
Lý Nhất Đình cuối cùng cũng thở dài một hơi, nói: “Ca khúc này đương nhiên không phải Canon, đây là một ca khúc dương cầm nổi tiếng khác... ‘Hôn lễ trong giấc mộng*’!”
* Mariage d’amour: là một bản nhạc độc tấu piano của Pháp, được sáng tác bởi Paul de Senneville vào năm 1979.
Giọng nói của Lý Nhất Đình không nhỏ, Trần Thiên Vũ nghe vậy liền ngừng gảy đàn, ngón tay của Liễu Nhứ Nhi cũng khựng lại, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.
Trần Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, mở miệng nói: “Nhất Đình nói đúng lắm. Nhứ Nhi, hay là cháu giải thích cho mọi người nghe bản nhạc ‘Hôn lễ trong giấc mộng’ kể về câu chuyện như thế nào?”
Tất cả mọi người không hiểu gì cả, lại dường như cảm giác được một chút khác thường.
Sắc mặt của Liễu Nhứ Nhi lại cực kỳ bình tĩnh, dường như vẫn đắm chìm trong bầu không khí mà ca khúc đã xây dựng lên, trên mặt của cô bé vẫn tràn đầy một vẻ rực rỡ đặc biệt, chiếu rọi sự ảm đạm bên trong phòng. Trông Liễu Nhứ Nhi lúc này không giống một đứa trẻ chút nào.
“Được rồi, đã đến lúc mọi người biết đáp án rồi.”
***
Tại biên cảnh quốc gia Giấc Mơ, một ngọn lửa trại từ từ dâng lên, lượn lờ...
Nhìn tòa thành cao ngất đằng xa, chàng lại hồi tưởng về quá khứ.
Lần này trở về, chàng không biết là đúng hay sai, nhưng chàng không thể không trở về quốc gia Giấc Mơ.
Rời đi sáu năm, đã đến lúc nên trở lại rồi.
Sao băng xẹt qua màn đêm, để lại từng ánh sáng rực rỡ lóa mắt.
Chàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy sao băng, trong lòng chàng bỗng nhiên có một cảm giác rất mất mát: Sao băng thật bất hạnh, nó thích ở trên trời, nhưng mà từ thời khắc nó rơi xuống, nó vĩnh viễn không thể có được tình yêu mà nó theo đuổi. Nhưng mà thầy của chàng lại nói với chàng rằng nếu một người chết đi trong hạnh phúc thì linh hồn sẽ trở thành một viên sao băng.
Chàng vĩnh viễn không thể hiểu được điều ấy, rời xa tình yêu trong lòng thì liệu hạnh phúc có còn tồn tại được không?
Một chiếc lông vũ màu trắng nhạt rơi xuống mu bàn tay, chàng ngẩng đầu lên, tuyết rơi! Mùa đông ở quốc gia Giấc Mơ xinh đẹp như giấc mộng vậy, nhưng cũng hư ảo như giấc mộng.
Trí nhớ đau lòng ấy lại tái hiện trong đầu chàng.
Mùa đông năm ấy cũng có tuyết rơi. Đến nay, chàng vẫn cảm thấy năm ấy tựa như một giấc mộng vậy. Chỉ là, chàng vĩnh viễn không tỉnh lại khỏi giấc mộng ấy.
Lúc quen biết nàng, chàng mới chỉ là một thiếu niên 14 tuổi, trong học viện ma pháp, chàng đã gặp được nàng lần đầu tiên. Thời khắc ấy, chàng có một cảm giác: cuộc sống của chàng sẽ thay đổi. Đúng vậy, cuộc sống của chàng quả thực đã thay đổi, chàng không thể tưởng được cô gái đã khiến chàng tưởng là thiên sứ mà thượng đế để lạc mất ở nhân gian đúng là công chúa của quốc gia Giấc Mơ, chàng càng không thể tưởng được hai người lại trở thành bạn bè.
Nhưng mà trong lòng chàng lại cực kỳ rõ ràng rằng mình vĩnh viễn không thể chỉ coi nàng là bạn bè. Bởi vì, bắt đầu từ thời khắc nhìn thấy nàng, chàng vĩnh viễn không trốn thoát được vận mệnh của tình yêu. Nó nhất định sẽ biến thành nỗi đau đớn trong cuộc sống của chàng từ nay về sau. Chàng biết, cho dù chàng yêu nàng đến thế nào, mà nàng lại vĩnh viễn không thể yêu một người bình thường. Điều này khiến chàng không dám thổ lộ tình yêu này với nàng, chỉ có thể chôn sâu tình yêu dưới đáy lòng.
Nhưng mà có một ngày, cuối cùng chàng cũng không đè nén nổi tình cảm mênh mông trong lòng, chàng đã biểu đạt tình yêu của mình với nàng...
Chàng đau lòng mà rời khỏi quốc gia Giấc Mơ, lưu lạc bên ngoài, ở trời đông giá rét giữa được người thầy hiện tại của mình. Thầy ấy đã thu lưu chàng, dạy cho chàng rất nhiều kỹ năng.
Sáu năm, chỉ chớp mắt đã trôi qua.
Trong sáu năm này, chàng vẫn quên đi tình cảm quá khứ ấy.
Nhưng nỗi tương tư lại như bột mì mà không ngừng lên men, theo thời gian trôi qua, chàng ngược lại phát hiện mình càng yêu nàng.
Trong sáu năm ấy, không có lúc nào là chàng không nghĩ đến nàng, không có lúc nào là không yêu nàng...
Tạm biệt thầy, chàng phải về quốc gia Giấc Mơ tìm nàng.
Hiện giờ, trí nhớ của chàng dường như đang được tái hiện lại.
Khi mặt trời dâng lên từ đường chân trời, chàng đi về phía tòa thành.
Trong tòa thành tràn ngập không khí vui mừng, khắp nơi đều treo đầy cờ màu, mọi người đều sung sướng ca hát.
“Chẳng lẽ hôm nay có việc vui gì sao?” Chàng hỏi một người qua đường.
“Hôm nay, công chúa và hoàng tử nước láng giềng cử hành hôn lễ đấy!” Trong nháy mắt, chàng nghe thấy tiếng giấc mơ vỡ vụn. Chàng ngây dại, sáu năm chờ đợi, chỉ trong nháy mắt đã xẹt qua khuôn mặt chàng, rơi xuống sân đầy tuyết.
Mặt trăng chậm rãi dâng lên bầu trời. Khi tiếng chuông nhà thờ vang lên, chàng chậm rãi đi về phía nhà thờ. Dù thế nào đi nữa, chàng đều phải nhìn thấy người ấy một lần.
Mọi người đã sớm phủ kín con đường từ hoàng cung đến nhà thờ để chờ công chúa đến. Chàng đứng trong đám người, lẳng lặng chờ đợi. Khi công chúa nắm tay hoàng tử, đi ra hoàng cung, đám đông lập tức sôi trào.
Chàng nhìn chăm chú vào khuôn mặt của công chúa, đây là lần cuối cùng chàng nhìn thấy nàng, từ nay về sau, chàng sẽ rời khỏi quốc gia Giấc Mơ vĩnh viễn, chàng thề phải quên đi tất cả trí nhớ, quên đi tất cả nỗi đau đớn, quên đi tình yêu sâu đậm ấy...
Khi nàng đi qua chàng, ánh mắt của họ chạm vào nhau. Bỗng nhiên, chàng đẩy vệ binh đang ngăn cản đám đông ra, xông lên phía trước.
Vệ binh lập tức rút kiếm ra, nhưng đã muộn rồi, chàng đã vọt tới phía trước công chúa, chàng mở hai cánh tay ra, thời khắc ấy, chàng thấy được biểu cảm hoảng sợ của công chúa.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng.” Chàng nhẹ nhàng nói.
Chàng cảm thấy lưng mình lập tức đau đớn, nghe thấy tiếng mũi tên nhọn xuyên qua thân thể.
Vietwriter.vn
Dần dần, chàng ngã xuống dưới chân nàng. Ngay vừa rồi, không ai nhìn thấy trong đám đông đối diện, một mũi tên đang chĩa vào công chúa.
...
Chàng mở mắt ra, thấy nàng mặc áo cưới, mỉm cười nhìn mình. Ở bên cạnh bọn họ, thiên sứ đang hát bài ca chúc phúc cho bọn họ. “Đây là giấc mơ à?” Chàng thì thào nói. “Được mơ thế này là đủ rồi.” Chàng nắm chặt lấy tay nàng.
...
Một viên sao băng xẹt qua bầu không trung của tòa thành, giống như một giọt nước mắt hạnh phúc vậy.
***
Một câu chuyện tình yêu xinh đẹp được kể từ miệng một cô gái chưa đến mười tuổi khiến người nghe bỗng thấy lạnh cả người, tất cả mọi người đều không ngu xuẩn, mặc dù trong lòng không thể tin nổi, nhưng vẫn mơ hồ ý thức được cô bé muốn nói cho mọi người điều gì.
Câu chuyện kết thúc, Liễu Nhứ Nhi thản nhiên nói: “Đúng vậy, em chính là Thần Chết mà mọi người muốn tìm.”
...
Ước chừng năm phút, bên trong phòng không có tiếng động nào, thẳng đến khi Liễu Tiểu Quyền đứng bật dậy, đến gần em gái, vừa dùng thân thể bảo vệ cô bé vừa lớn tiếng nói: “Nhứ Nhi, em đừng nói linh tinh!”
Liễu Nhứ Nhi vẫn bình tĩnh như cũ, cô bé nhẹ nhàng nói: “Anh à, em đã trưởng thành rồi, mọi người đừng thay em quyết định tất cả nữa. Em có quyền lợi theo đuổi thứ mà mình muốn, cũng có quyền lợi đi theo người em yêu, cũng hoàn toàn có thể gánh vác tất cả lỗi lầm và trách nhiệm, tại sao mọi người cứ lần lượt ngăn cản em chứ?”
Lời còn chưa dứt, một hàng lệ dọc theo khóe mắt Liễu Nhứ Nhi mà chảy xuống.
Cô bé yếu ớt nói: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ phản đối em tự chủ, anh cũng chưa bao giờ ủng hộ em. Em thích bản nhạc ‘Hôn lễ trong giấc mộng’ này, bởi vì nó phản ánh đúng con người thực sự của em, nhưng trong cái nhà này, vĩnh viễn chỉ có thể viết hai chữ Canon trong tiêu đề cho đúng nguyên tắc, bởi vì đây là bản nhạc mà mọi người muốn em chơi, em không được chọn lựa; em và Trịnh Tinh yêu nhau, em không hề thấy hai chúng em có chỗ nào không xứng với nhau cả, nhưng mọi người kiên quyết không đồng ý, bây giờ Trịnh Tinh vì bảo vệ em mà lựa chọn kết thúc đời mình ở đầu đường giá lạnh, mọi người thật sự vui vẻ sao? Mọi người có nghĩ tới cảm xúc của em hay không?”
Liễu Tiểu Quyền ngây ngẩn cả người, anh ta không biết phải trả lời thế nào.
“Nhứ Nhi, em đang trách anh và mẹ sao?” Liễu Tiểu Quyền đờ đẫn, thì thào lẩm bẩm: “Nhưng mà...”
Liễu Nhứ Nhi cười thê thảm: “Không, em không trách bất cứ ai cả, em chỉ là muốn nói cho mẹ sự thật thôi, em không cần mọi người cẩn thận che chở mình như vậy, em chỉ là muốn khiến mẹ hiểu được chút đạo lý đơn giản ấy thôi, em hoàn toàn không ngờ tới mẹ lại lựa chọn tự sát, anh à, anh đừng trách em. Em biết mọi người đều chỉ muốn tốt cho em, nhưng em lại không tốt... Anh còn nhớ rõ không? Tại sao em sắp 18 tuổi rồi mà vẫn không cao lớn được, đó là bởi vì em bị sốt cao nhưng vẫn phải đi tham gia cái gì mà cuộc thi đàn dương cầm quốc tế, chỉ vì sự rực rỡ của sân khấu xa lạ, chỉ vì sự kiêu ngạo và niềm tự hào của người khác; tại sao em vẽ động vật lại không có gương mặt, đó là bởi vì em không biết rốt cuộc chúng nó trông như thế nào, em vốn dĩ không có cơ hội được đến gần chúng nó; còn nữa, anh có biết em tại sao chán ghét đám người Đồng Minh Hải, Quý Trác như thế không, đầu óc của những kẻ này chỉ nghĩ xem làm thế nào để bắt ép con cái của mình thôi, chẳng lẽ đây chính là cái giáo dục mà mọi người nói đến hay sao, em còn lâu mới tin...”
“Anh à, anh biết không? Anh chẳng có bệnh gì cả, ngoài chút ảo tưởng không thực tế ra, anh vẫn sinh hoạt bình thường, bởi vì người bị di truyền ma chú là em, gần đây, em càng ngày càng không khống chế nổi mình, em cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng em không thể tâm sự với bất cứ ai. Trên thế giới này, ngoài Trịnh Tinh ra, bạn bè thực sự của em chỉ có một, đó là Dương Dương, nếu thực sự muốn tâm sự lời trong lòng, em chỉ có thể tìm một người bạn nhỏ sáu, bảy tuổi để nói ra thôi, anh nói xem có đáng buồn không? Chỉ tiếc, em chẳng khác gì đang lầm bầm lầu bầu, ăn năn hối hận cả, Dương Dương vẫn chưa trưởng thành, vốn dĩ không thể hiểu được, cho nên ngày đó, em đột nhiên cảm thấy rất tức giận, liền đẩy cậu ấy xuống hồ, lúc ấy em rất sợ hãi, chỉ biết chạy trối chết, may mà cậu ấy không sao cả. Nhưng mà...” Liễu Nhứ Nhi bỗng nhiên cười cười: “Em bất ngờ phát hiện ra rằng cảm giác giết người thật tuyệt, khiến em rất sung sướng, làm cho người ta nghiện và mê muội giống như tình yêu vậy, vì thế em càng ngày càng thích cảm giác này, hễ ai khiến em thấy đáng ghét, em đều phải khiến bọn chúng vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.”
Liễu Nhứ Nhi nói xong, bình tĩnh mà đậy nắp chiếc đàn đen trắng vốn đã từng mang đến cho mình vinh quang vô tận lại, cuộc sống của cô bé đã kết thúc, không cần thứ công cụ lấy lòng mọi người nữa.
Mà Liễu Tiểu Quyền lại giống như đang ở trong hầm băng, từ đầu đến chân đã hoàn toàn ngưng kết, cứng ngắc.
Cơn gió xơ xác tiêu điều thổi vù vù từ ban công vào phòng, khiến trái tim mỗi người thật lạnh lẽo.