Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 261 - Chương 261
Kết thúc 1: Khó bề tưởng tượng (2)
Chương 261NGƯỜI NÀO CŨNG KHÔNG BỎ QUA
Sau khi Trần Thiên Vũ nhận được điện thoại của Vạn Vĩnh Khôn, ông lập tức báo cho Lý Nhất Đình vẫn còn điều tra ở phòng khám nha khoa. Tuy đã đào ba mét đất lên để điều tra nhưng vẫn không phát hiện được chứng cứ Trịnh Tinh bố trí ám sát Liễu Nhứ Nhi, thế nhưng Vạn Vĩnh Khôn theo dõi Trịnh Tinh lại phát hiện được chứng cứ phạm tội của Trịnh Tinh. Hiện giờ có thể nói là chứng cứ rành rành, phát hiện ngoài ý muốn lần này trên cơ bản đã chắc chắn người có những thứ này chính là hung thủ! Chỉ cần quay lại “viện bảo tàng”, dựa theo trình tự tìm được dấu vân tay hoặc lông tóc của Trịnh Tinh, bất kể thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể chạy thoát!
Trần Thiên Vũ cố ý lớn nói vào điện thoại: “Bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, Nhất Đình, cậu lập tức sắp xếp nhân viên, lập tức tiến hành bắt giam nghi phạm Trịnh Tinh!”
Âm thanh trong điện thoại rất lớn, khiến tất cả mọi người trong phòng khám đều có thể nghe thấy. Lý Nhất Đình vô cùng phối hợp, ông lập tức dặn dò: “Đi, mọi người không cần tra xét phòng khám này nữa, giao cho cảnh sát địa phương là được. Thủ lĩnh chi thứ chín, Kinh Nam là thành một nhóm, Tử Thần và bọn anh một nhóm, chúng ta lập tức phối hợp với cảnh sát truy bắt Trịnh Tinh!”
“Tốt quá rồi!” Tất cả mọi người trong phòng khám như nhìn thấy được ánh bình minh, đồng thanh đáp lại.
Liễu Tiểu Quyền nằm trên giường bệnh ở trung tâm phục hồi, đầu vẫn còn choáng nhưng không đau, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều. Anh ta mở to mắt, nhẹ nhàng chống người đứng lên, thử hoạt động tay chân một chút, tất cả đã khôi phục lại bình thường.
Anh ta không nhớ rõ mình đã vào đây thế nào, chỉ nhớ vì bảo vệ Thẩm Minh Nguyệt mà anh ta đã đưa người mình thích nhất về nhà cũ, bởi vì chỗ đó rất hẻo lánh, ngoại trừ người trong nhà thì không ai biết cả, hẳn là rất an toàn. Liễu Tiểu Quyền biết Bắc Đình nghi ngờ mình, lại lo lắng Thẩm Minh Nguyệt gặp nguy hiểm nên chỉ có thể làm vậy, chỉ cần cô không sao thì mình chẳng không hề gì.
Giữa trưa hôm đó, Liễu Tiểu Quyền đi mua chút đồ, sau khi trở về thì phát hiện không thấy Thẩm Minh Nguyệt đâu, anh ta vô cùng hoảng hốt, lại thấy nóc nhà bị phá hỏng và tình hình trong phòng, anh ta lập tức ý thức được Thẩm Minh Nguyệt tự bỏ trốn, điều này khiến anh ta vô cùng tức giận. Rõ ràng là mình có lòng tốt, cô lại không biết cảm kích, Liễu Tiểu Quyền cảm thấy rất buồn, bỏ đồ ăn mình mua lại và chạy ra ngoài tìm Thẩm Minh Nguyệt. Khoảng chừng mấy tiếng sau, anh ta mới thấy được bóng dáng Thẩm Minh Nguyệt ở chợ, âm thầm bám theo sau, nhưng Minh Nguyệt có vẻ rất sợ mình, lập tức bỏ chạy, còn nhảy vào con sông nhỏ.
Liễu Tiểu Quyền biết rất rõ về con sông kia, lúc nhỏ, anh ta và em gái thường chơi đùa ở đây, biết rõ dưới sông có rất nhiều tảng đá nguy hiểm, nước chảy rất xiết, vô cùng nguy hiểm. Anh ta ở phía sau lớn tiếng gọi Thẩm Minh Nguyệt, nhưng cô lại không do dự nhảy xuống, lập tức bị thương, bản thân không còn cách nào khác, lại không thể nhìn cô bị chết đuối, đành phải nhảy xuống cứu cô. Nhưng chỗ nước đó quả thật rất khó bơi, Liễu Tiểu Quyền có tâm mà vô lực, thế nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra có người tới bên bờ, hình như là Lý Nhất Đình dẫn đầu, có lẽ ông tới để bắt mình, đành phải bỏ qua Thẩm Minh Nguyệt để quay đầu bỏ chạy.
Nhưng quá trình bơi ngược lại vô cùng khó khăn, bơi ngược dòng cần rất nhiều năng lượng, Liễu Tiểu Quyền dùng hết sức để bơi, không cẩn thận bị một con sóng nhỏ đẩy ra, cơ thể anh ta bị lộn ngược dưới nước, hơn nữa còn chưa kịp bảo vệ mình thì đầu đã đập vào một tảng đá lớn, lập tức chảy máu không ngừng. Anh ta cố sức bơi vào bờ, miễn cưỡng đi thêm một lúc, không ngờ vì mất máu quá nhiều mà ngất xỉu. Những chuyện sau đó thì anh ta không nhớ rõ mình được cứu thế nào, được đưa tới bệnh viện ra sao, chỉ là trong lúc hoảng hốt hình như đã gặp Thẩm Minh Nguyệt, còn nói gì đó với cô, bản thân anh ta lại không có ấn tượng gì nhiều. Có điều, nếu đã từng thấy cô thì chứng tỏ Thẩm Minh Nguyệt cũng được cứu, hơn nữa không bị thương gì cả, anh ta cũng đã yên tâm.
Thời gian Liễu Tiểu Quyền sống ở trung tâm phục hồi, khi thì tỉnh táo khi thì mơ hồ, luôn cảm giác như mình bị chém làm đôi, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó mình vẫn chưa làm xong, ít nhất không nên ở lại chỗ này tiếp tục bị giám sát nữa, cảm giác mất tự do không tốt chút nào. Qua mấy ngày quan sát, anh ta phát hiện những khuôn mặt quen thuộc trước đây, ví dụ như Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ gần đây không tới, mà người giám sát mình ở bên ngoài cũng giảm đi không ít, vì thế anh ta định tìm cơ hội bỏ trốn. Chỗ anh ta ở là phòng đơn, trong phòng bệnh chỉ có một mình anh ta, cho nên hành động cũng dễ dàng.
Ngày đó, rốt cuộc Liễu Tiểu Quyền cũng cảm thấy thân thể mình đã hoàn toàn hồi phục, cũng đã tới lúc nên động thủ, kế hoạch đã sớm lập xong. Tám giờ tối là lúc thay ca, bác sĩ ca sáng sẽ đến kiểm tra phòng lần cuối, sau đó sẽ tan ca. Hôm nay, bác sĩ ca sáng cho dù là dáng người hay chiều cao đều khá giống mình, chính là sự lựa chọn tốt nhất, tới thời điểm đó, Liễu Tiểu Quyền thấy bác sĩ đi vào, nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ, anh ta chờ tới lúc bác sĩ kiểm tra xong chuẩn bị rời đi thì đột ngột bật dậy, lấy khăn lông trên giường siết cổ bác sĩ từ phía sau, bác sĩ theo bản năng muốn phản kháng nhưng lại bì đè trên giường, Liễu Tiểu Quyền dùng sức đánh bác sĩ hôn mê bất tỉnh. Sau đó, anh ta lập tức cởi áo blouse trắng của bác sĩ ra khoác lên người, tất nhiên còn lấy mũ, khẩu trang, ống nghe và cả giày nữa, tóm lại là giả dạng thành bộ dáng giống hệt bác sĩ, sau đó khiêng bác sĩ đã ngất xỉu đặt lên giường, đắp chăn lên, cuối cùng công khai đi từ cửa chính ra khỏi bệnh viện.
Bởi vì Thịnh Mập một mình theo dõi, lại không cẩn thận như Vạn Vĩnh Khôn, nên có lẽ đã bị Trịnh Tinh ngửi ra mùi nguy hiểm. Sau khi Trịnh Tinh rời khỏi tòa nhà cũ kia không lâu, anh ta cảm thấy có gì đó bất thường, cho nên Trịnh Tinh lợi dụng biến đổi nhịp bước, tận lực tạo ra tình huống ngoài ý muốn, nhẹ nhàng thoát khỏi sự giám sát của Thịnh Mập.
Bị mất dấu, Thịnh Mập vô cùng tự trách, nhưng Vạn Vĩnh Khôn quả thật đã phát hiện được manh mối quan trọng, hành động này cũng có thể lý giải được. Sau khi Lý Nhất Đình nhận được thông báo của Thịnh Mập thì lập tức bảo cậu ta tụ hợp với Vạn Vĩnh Khôn trước đã, sau đó hai người lập tức truy tìm tung tích Trịnh Tinh đã mất dấu, bởi vì năng lực tìm người trình độ nhạy bén của Vạn Vĩnh Khôn vô cùng mạnh mẽ. Bên này, Lý Nhất Đình xin Quản Thiệu Tinh phát lệnh truy nã đỏ, cũng như điều động toàn bộ cảnh sát truy bắt Trịnh Tinh trên toàn thành phố. Còn những nơi khác như giao lộ ra vào thành phố, nhà ga, sân bay, bến tàu cũng đều thông báo, một khi Trịnh Tinh xuất hiện thì lập tức bắt ngay tại chỗ, quyết không thể để anh ta chạy thoát khỏi thành phố HK!
Sau khi Trịnh Tinh giỏi phản trinh sát thoát khỏi tầm mắt của Thịnh Mập, cũng không chắc chắn có còn người nào âm thầm theo dõi mình không, cho nên không dám dừng lại một chỗ quá lâu, cũng không dám tùy tiện ra vào nơi công cộng, đành phải không ngừng thay đổi vị trí. Anh ta phát hiện trên đường rất nhốn nháo, rất khác với trước kia, hình như đã phát động rất nhiều người truy bắt mình, anh ta cảm giác mọi chuyện đã bị bại lộ, lại càng không dám để lộ chỗ mình đang ở, ngay cả nhà trọ cũng không dám về.
Cứ như thế, bôn ba cả một buổi tối khiến Trịnh Tinh càng lúc càng thấy mệt mỏi, kiên trì tới lúc trời sắp sáng, ngoài đường đã không còn mấy người. Anh ta thật sự quá đói, vì thế cố ý tới cổng trường trung học phụ cận, nơi đó anh ta đã từng tới, là một sạp hàng nhỏ, bởi vì ông chủ cửa hàng và lãnh đạo trường học có quen biết, cho nên cố ý cho ông ta bày hàng trước cổng trường, mà những quầy hàng khác thì phải bày bán cách công trường ít nhất một trăm mét. Trịnh Tinh chọn tới nơi này, thứ nhất là để dễ dàng quan sát tình huống chung quanh, thứ hai là vì không có vật che chắn, lúc nào cũng có thể tẩu thoát.
Anh ta cố gắng che mặt, ngồi xuống một cái bàn nhỏ cạnh sạp, gọi ông chủ cho một phần mì mình thích ăn, một đĩa ốc xào và một chai bia. Ngồi trên ghế, Trịnh Tinh vẫn luôn lén lút nhìn ngó tình huống xung quanh, rất nhiều người tới đây ăn cơm, không có gương mặt nào quen thuộc, cũng không có cảm giác bị theo dõi, anh ta thoáng yên tâm hơn. Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Trịnh Tinh đã hơn một ngày chưa ăn uống gì nên nhanh chóng tận hưởng, anh ta thấy thức ăn và bia của nơi này đều là mỹ vị nhân gian, dường như chưa bao giờ nếm qua món nào ngon đến thế.
Tuy đã hơn nửa đêm nhưng sạp hàng vẫn buôn bán rất tốt, người làm ca đêm, người không về nhà ban đêm, còn có người say rượu chưa tỉnh, đủ loại người đều chọn đến đây vào thời gian này, ra lề đường gọi đồ nhắm, mấy bình rượu, gió thổi vù vù, cảm nhận sự mát mẻ hiếm có ở thành phố. Ông chủ sạp hàng vô cùng bận rộn, không ngừng mời chào khách hàng tới quán, liên tục thúc giục nhân viên nhanh chóng đáp ứng nhu cầu của khách hàng. Một cậu trai đang nhanh chóng cắt dưa leo, trông cậu ta còn rất trẻ, tay nghề lại rất lão luyện, chỉ hơn mười giây cắt xong một trái dưa leo thành từng lát, sau đó lại chuyển sang cắt trái tiếp theo, con dao nhanh chóng dừng trên mặt bàn phát ra tiếng “phập phập”. Đầu bếp vung nồi xẻng, bật bếp, không ngừng xào đồ ăn, bếp lò đã được mở liên tục mấy tiếng đồng hồ, đầu bếp mệt muốn chết, mồ hôi tuôn như mưa, trên bếp ga cũng dính không ít nhọ nồi và vụn thức ăn, khiến ngọn lửa càng thêm đỏ rực. Mấy bình gas lần lượt được đặt bên cạnh bếp gas, cái này vừa dùng xong, cái tiếp theo cũng đã được chuẩn bị để thay vào, không thể làm chậm trễ thời gian, chậm trễ thời gian chính là chậm trễ chuyện làm ăn, khách hàng chờ quá lâu sẽ không kiên nhẫn, lần sau có lẽ sẽ không đến nữa. Mà đúng là vì tốc độ nhanh nên chuyện làm ăn cũng tốt theo, đồ ăn thừa trên mặt đất chất cao như núi, không ai có thời gian để rửa. Dầu mỡ và nước vung vãi đầy đất nhưng không thể nào quét dọn, xen lẫn với rác rưởi, trông có hơi tởm một chút. Chỗ nào trên mặt đất cũng thấy vỏ lon bia lăn lông lốc, có khi là uống xong tiện tay ném đi, có khi còn chưa kịp uống đã bị va đổ, bia bên trong cũng chảy đầy mặt đất.
Thế nhưng cảnh tượng bề bộn và không sạch sẽ đó cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình của bất cứ ai, bọn họ tới đây để lấp đầy bụng, để thoải mái, về phần hoàn cảnh, nếu đã tới quán ăn lộ thiên thế này thì không sao cả, nếu không, cứ trực tiếp tới nhà hàng xa hoa cho xong. Sạp hàng nhanh chóng mà thực tế, là sự lựa chọn lý tưởng của rất nhiều người, bầu không khí tự do chính là lý do mọi người thích nó.
Trịnh Tinh nhanh chóng ăn xong đĩa mì và ốc xào, anh ta lại cảm thấy khát nước liền giơ chai lên tu sạch nửa chai bia còn lại, nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, bụng cũng no, cả người cũng khôi phục tinh thần. Cùng lúc đó, một người mặc áo hoodie, đeo khẩu trang, dáng người nhỏ gầy vô thanh vô thức ngồi đối diện Trịnh Tinh. Hai người ngồi ở cái bàn nhỏ này thấp giọng trò chuyện, âm thanh tranh cãi ầm ĩ của mấy bàn bên cạnh dễ dàng che lấp giọng nói của họ, ngoài bọn họ ra thì không có người nào nghe thấy và chú ý đến đoạn đối thoại của bọn họ.
Trịnh Tinh kêu ông chủ cho một két bia, sau khi mở ra, anh ta lấy một lon đưa cho người tới sau, nhưng đối phương cự tuyệt, chỉ muốn uống trà. Trịnh Tinh cũng không để ý, một mình uống hết, vừa uống vừa trò chuyện, dường như có rất nhiều thứ cần nói. Gió càng lúc càng lớn khiến người cảm thấy hơi lạnh, bầu trời phía Đông hiện lên vệt trắng mờ ảo, có lẽ là mặt trời sắp mọc, đêm dài sắp trôi qua.
Người tới lại tiếp tục trò chuyện với Trịnh Tinh thêm nửa tiếng nữa, Trịnh Tinh đã uống hết ba chai bia, đầu có hơi choáng, đối phương liền không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa. Sau khi uống thêm mấy cốc trà, người đến sau tạm biệt Trịnh Tinh rồi đi trước.
Chỉ còn lại một mình Trịnh Tinh, anh ta cảm thấy quá nhàm chán, tiếp tục uống bia một mình, nháy mắt đã hết nửa két bia, đầu anh ta bắt đầu thấy choáng, thế nhưng vẫn tiếp tục uống không ngừng.
Đám đàn ông chờ lâu có hơi sốt ruột, bọn họ gọi rất nhiều đồ ăn khiến đầu bếp vô cùng bận. Ông chủ thì không ngừng xoa dịu khách hàng, hơn nữa còn tự mình ra trận hỗ trợ nấu nướng, ông ta bận rộn di chuyển mấy thau rửa rau củ đến trước bếp ga, không cẩn thận đạp ngã một bình ga. Bình ga ngã xuống đụng trúng ống dẫn ga khiến nó lập tức vỡ ra, khí ga gặp lửa lập tức bốc cháy, may mà không bị nổ. Nhưng đầu bếp đứng bên cạnh xào thức ăn vẫn bị ảnh hưởng, trong lúc hỗn loạn, nồi xẻng trong tay không cẩn thận rơi xuống, dầu trong nồi trực tiếp chảy ra, ông ta cũng không để ý, xoay người vội vàng đi dập lửa.
Đám người thấy thế liền cuống quít tản ra, trong đó có người đã uống không ít bia, hơi bia bốc lên, tất nhiên đã hơi say, hơn nữa trên mặt đất có rất nhiều nước và dầu mỡ, bước đi xiêu vẹo nên bị trượt chân, đúng lúc đụng ngã cái bàn trống bên cạnh, cái bàn bị lật ngửa, vỏ lon bia trên bàn bay lên, vừa lúc đập trúng đầu của đầu bếp đang dập lửa. Đầu bếp bị đập u đầu, đau không nhịn nổi, ông ta theo bản năng vịn lấy cái bàn bếp bên cạnh, nồi chảo rơi xuống đất, nồi xẻng chứa dầu sôi bay ra ngoài, miệng xẻng không nghiêng không lệch xẹt qua cổ Trịnh Tinh, để lại một vệt máu vô cùng rõ ràng!
Trịnh Tinh chỉ cảm thấy trên cổ mơ hồ hơi đau, sau đó bất tri bất giác ngã xuống. Ông chủ sạp hàng lập tức báo án, Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ nghe được tin thì lập tức dẫn người chạy tới hiện trường, Hứa Kinh Nam đơn giản kiểm tra cơ thể Trịnh Tinh, phát hiện anh ta đã sớm tắt thở, nguyên nhân tử vong là do vỡ đông mạch chủ dẫn tới mất máu quá nhiều, không thể nào cứu chữa được. Sau khi kết thúc điều tra tình huống ở hiện trường và những người chứng kiến, Bắc Đình không tìm được bất cứ dấu vết nào chứng minh anh ta bị giết, chỉ nghe ông chủ đề cập tới rằng giữa chừng có một người cao gầy từng ngồi chung bàn với Trịnh Tinh nhưng ông ta không thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Xem ra Thần Chết không bỏ qua bất kỳ ai, bao gồm cả hung thủ mưu lợi bất chính bên trong, những người bị anh ta lừa gạt dường như đều nằm trong kế hoạch ban đầu của Thần Chết.
Kết thúc 2: Kiểu diễn viên quần chúng tự thiến (Phần kết)
Tác giả: Chân Tinh
Một người trẻ tuổi bước ra khỏi bệnh viện lạnh lẽo với phần bệnh án nặng trịch trong tay.
Dưới ánh mặt trời bên ngoài rọi xuống, dường như bất chợt nhớ tới điều gì đó mà khóe miệng khẽ nhếch lên, khi đi ngang qua thùng rác thì anh ta tiện tay ném đống bệnh án đáng ghét kia vào, tiếp tục bước nhanh về phía giao lộ, chỉ chốc lát đã biến mất giữa biển người đông đúc.
Mà đống bệnh án mà anh ta tiện tay vứt đi, chỉ vài phút sau đã được một người mở ra vô cùng cẩn thận, quả nhiên thấy được hai chữ Hán ở phần họ tên bệnh nhân trên bệnh án...
Trận đọ sức giữa người Bắc Đình và Thần Chết dường như đang rơi vào thế hạ phong. Điện thoại giám sát ngoại tuyến đột nhiên reo lên khiến mọi người chú ý.
Trịnh Tinh vốn rất ít khi lộ diện, vẫn chưa từ chức, giờ phải về quê?
Nhất thời, chuyện ngoài ý muốn này khiến tâm tư mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.
Đúng lúc này, Bắc Đình còn nghênh đón người đàn ông như gió: Dạ Ca. Vào lúc mọi người đang vây quanh vội vã lấy ra phần bệnh án của... Trịnh Tinh. Nhìn thấy quê quán của ca bệnh, tất cả mọi người không khỏi ngẩn người, thì ra quê của Trịnh Tinh và nhà cũ của Liễu Tiểu Quyền lại gần nhau như vậy.
Lúc này mọi người mới nhớ lại, hiểu biết về Trịnh Tinh phần lớn đều là tình huống gần đây của anh ta, còn những chuyện lúc trước thì không biết nhiều lắm.
Mọi người cẩn thận tra xét lại hồ sơ mới phát hiện hai nhà Liễu, Quý là hàng xóm của nhau, mà lúc cẩn thận lục lại bản ghi chép vụ án địa phương mới biết hơn mười năm trước, gia đình của Trịnh Tinh đã từng xảy ra một vụ thảm án khiến người ta cảm thấy sợ hãi: vụ án phóng hỏa diệt môn. Lúc ấy, một nhà năm người chỉ còn lại một mình Trịnh Tinh mười ba tuổi vừa khéo được một bác hàng xóm đi ngang qua nghĩ cách cứu viện đưa ra khỏi đám cháy. Sau vụ án đó, Trịnh Tinh được bác hàng xóm đó nuôi lớn, bản thân anh ta lại rất ưu tú, đáng tiếc vài năm trước, người bác đó bị bệnh nặng, Trịnh Tinh phải tạm thời ngừng công tác về quê chăm sóc, nhưng không lâu sau, người bác đó đã qua đời. Trịnh Tinh lo việc hậu sự ổn thỏa xong thì quay về thành phố từ chức và làm gia sư tại gia của Liễu Nhứ Nhi.
Mọi người trong Bắc Đình quyết định tới nhà cũ của Trịnh Tinh để xem thử. Dựa theo địa chỉ trên hồ sơ, bọn họ nhanh chóng tìm được chỗ ở cũ của người bác đó, lại phát hiện nó đã trở thành biệt thự độc lập, chủ nhân của nó họ Quý. Qua quá trình điều tra, chủ sở hữu chính là Quý Trác mà chúng ta đã biết.
Từ miệng hàng xóm nghe được, thì ra người bác đó và Quý Trác là bà con khác chi, nhưng vì người bác này không có con, chỉ có một đứa con nuôi lại không nhập vào hộ khẩu, cho nên sau khi người bác đó đi thì căn nhà liền thuộc về Quý Trác. Hơn nữa nghe người ta nói, người bác này hình như là bị nhà Quý Trác chọc tức tới phát bệnh nên mới qua đời, hậu sự thì người nhà họ Quý không ai hỏi han đến.
Khi hỏi tình huống của Trịnh Tinh, hàng xóm lại có vẻ muốn nói lại thôi.
Dưới sự thuyết phục của đám người Lưu Tử Thần, bọn họ mới kể ra câu chuyện khiến người khác khiếp sợ.
Một nhà năm người Trịnh Tinh, cha mẹ, chị gái và em gái đã chết trong trận hỏa hoạn mười mấy năm trước, mà nguyên nhân của trận hỏa hoạn chính là do nghịch lửa. Sau đó anh ta được người bác đó cứu, căn nhà này có mấy người chết cháy trong đó nên không ai muốn mua, cuối cùng được một người họ Đồng mua lại, còn Trịnh Tinh thì sau khi xử lý hậu sự của người bác đó xong thì không còn xuất hiện nữa.
Mà người thu mua lại căn nhà kia cũng là người quen cũ: Đồng Minh Hải. Lúc này, trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Lý Nhất Đình điều tra ra, một kẻ đáng chết khác trong vụ án Thần Chết là “Nhị Nhật”, trùng hợp là quê của gã cũng ở đây, trước kia là một tên trộm bị tất cả mọi người ở quê chán ghét. Mười mấy năm trước, vừa khéo hai năm sau khi vụ thảm án ở nhà Trịnh Tinh xảy ra thì gã rời quê, nghe nói là gã giở trò lưu manh nên bị bắt. Nghe mọi người trộm nói, hình như em gái Trịnh Tinh cũng từng bị gã ức hiếp.
Không nghĩ tới lần điều tra này lại phát hiện ra nhiều manh mối từ quá khứ như vậy, hiện tại, điều mọi người muốn biết nhất là Trịnh Tinh đã đi đâu?
Trong khi mọi người không có bất cứ đầu mối nào, chuông điện thoại của Thẩm Minh Nguyệt lại vang lên. Cô bắt điện thoại, sau đó hưng phấn mà quay đầu lại nói với mọi người: tìm được Trịnh Tinh rồi, anh ta tự mình gọi điện thoại tới hẹn nhóm người Bắc Đình tới một nơi... Là nhà cũ của Trịnh Tinh, là căn nhà cũ xảy ra vụ hỏa hoạn hơn mười năm trước.
Sau đó mọi người tức tốc chạy tới, vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên chỉ có Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình vào nhà đàm phán với anh ta.
Lúc này, Trịnh Tinh bình tĩnh ngồi trước bàn, trên bàn có một gói thuốc, gói thuốc đó đã được mở ra, chứng tỏ đã có người uống, Trịnh Tinh dùng khóe mắt nhìn đồng hồ nói: “Hai người có nửa tiếng để hỏi tôi, nhanh chóng bắt đầu đi.”
Nhất Đình nhịn không được gầm lên một câu: “Giỏi thật, cậu uống thuốc độc cơ à!”
Trịnh Tinh cười nói: “Thời gian không còn nhiều nữa.”
Trần Thiên Vũ mở miệng: “Nói như vậy, cậu mới thật sự là Thần Chết?”
Trịnh Tinh nói: “Thần Chết? Cách nói của Tiểu Quyền được các ông dùng mang cảm giác mạnh mẽ thật đó, coi như là tôi đi.”
Trần Thiên Vũ hỏi: “Không phải bây giờ cậu muốn mau chóng nói ra sao? Chúng tôi đang nghe đây.”
Sắc mặt Trịnh Tinh trở nên nặng nề: “Các ông có thể tìm tới nơi này thì chắc hẳn cũng biết nhà tôi đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Vậy các ông có muốn biết tại nạn đó xảy ra thế nào không?”
“Năm đó, Đồng Minh Hải muốn căn nhà này, cùng với tên lưu manh Quý Phấn Xương, chính là tên ‘Nhị Nhật’ kia ép buộc nhà tôi. Em gái tôi bị ức hiếp, không dám gặp người lạ nữa, đêm đó, tôi lén lấy trộm xăng muốn thiêu chết Nhị Nhật, lại bị em gái đụng vào gây bốc cháy, em gái ngã xuống đất hôn mê, tôi cũng bị đập vào vại nước hôn mê, vại nước cũng bị đổ. Phòng chị gái vì có quá nhiều sách vở hỗn tạp nên bị ngạt khói, cha mẹ cũng không có chỗ nào để trốn, nên cứ thế bị thiêu sống đến chết.”
“Còn tôi ngã vào vại nước được bác hàng xóm cứu sống, có lẽ tôi đã bị đồn thành tai họa, ở nhà bác Quý được vài năm thì người nhà ông ấy đuổi tôi đi, không lâu sau đó, bác Quý cũng qua đời, chuyện này chắc các ông cũng đã biết rồi nhỉ?”
“Tuy không phải bọn vô lại đó trực tiếp khiến tôi tan nhà nát cửa, nhưng bọn chúng thật sự rất đáng chết...”
“Bác hàng xóm đi rồi, một mình tôi tự mình cố gắng, nhìn thấy quá nhiều chuyện xấu xa, thế giới này càng lúc càng khiến tôi chán ghét, mấy năm nay tôi chỉ vì muốn trả thù mà nỗ lực, học tập có thể khiến năng lực báo thù của tôi mạnh hơn gấp mấy lần... Mãi đến mấy năm trước, thế giới này có lẽ cũng chán ghét người ghét nó giống như tôi... nên đã quăng một quả bom vào não tôi đấy, ha ha ha!”
“Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa, không ngờ vừa khéo khi đó nhà Liễu Tiểu Quyền lại mời tôi tới dạy học, vì vậy mới gặp được Nhứ Nhi, cô bé giống hệt đứa em gái đã chết của tôi, cho nên tôi liền dứt khoát từ chức. Vô cùng trùng hợp là lúc tôi làm gia sư thì gặp được Đồng Minh Hải, nhưng ông ta lại không nhận ra tôi. Vốn gặp được Nhứ Nhi đã khiến ngọn lửa thù hận của tôi yên tĩnh trở lại, nhưng đến khi nhìn thấy Đồng Minh Hải trong ngoài bất nhất lại khiến thù hận trong lòng dâng lên trở lại.”
“Lúc đi đảo Khỉ, tôi ngoài ý muốn phát hiện gia đình Quý Trác đang sống ở khu nhà phụ cận, nhớ tới những đau khổ mà mình đã phải trải qua khi bị đuổi đi và bác Quý bị chọc tức đến chết, ý muốn báo thù của tôi đã hoàn toàn không thể chặn lại được nữa.”
“Vừa khéo là khoảng thời gian trước đó, chủ sở hữu khu Kim Hải Uyển gây rối, muốn đòi duy quyền, tôi biết cơ hội mà mình đau khổ chờ đợi cuối cùng cũng đã tới!”
“Giải thích cho các ông những điểm quan trọng thế này, tôi nghĩ các ông sẽ hiểu được. Các ông còn nhớ máy xúc chạy trên đường không: Quý Trác và Đồng Minh Hải gần như cùng đứng thẳng hàng, thừa dịp mọi người chú ý nghe Đồng Minh Hải nói chuyện, tôi đã lặng lẽ phá hỏng nút xe, chỉnh mã lực lên mức cao nhất, sau khi xóa hết dấu vết, tôi lập tức rời khỏi hiện trường... Theo tình toán của tôi, lực đẩy sau khi xe khởi động sẽ hất mạnh Quý Trác và Đồng Minh Hải vào đài phun nước.”
“Ngay sau đó, lực phun của đài phun nước sẽ cho hai người đó cùng xuống hoàng tuyền, còn tôi có thể yên tâm sống với Nhứ Nhi, không ai có thể phát hiện tôi đã làm gì...”
“Đáng tiếc Quý Trác lại được người phụ nữ kỳ lạ kéo ra, nên tránh được một kiếp.”
“Còn chuyện Hầu Hồng bị xiên treo của lò quay vịt bắn ra giết chết?”
“Quý Trác tránh được một kiếp khiến tôi có hơi nôn nóng, bắt đầu không kiềm chế được, vì thế tính toán tốt góc độ lực bắn của lò quay vịt ở chợ, ngày đó vốn tưởng rằng sẽ tiễn được cả Hầu Hồng và Quý Trác xuống hoàng tuyền, chưa từng nghĩ tới Bắc Đình các ông lại tới nhà Quý Trác, cho nên ngày đó chỉ có một mình Hầu Hầu tới hiện trường, thật ra người phụ nữ này số mệnh cũng không tốt, quạt trần kia ngoài ý muốn rơi xuống, đúng lúc biến thành nguyên nhân khiến bà ấy đột tử...”
“Mà vào ngày đám chủ sở hữu gây rối, tôi đúng lúc phát hiện tên cặn bã ‘Nhị Nhật’ kia muốn ức hiếp Đồng Dương Dương, vừa vặn bị Dạ Ca phát hiện, để thoát khỏi Dạ Ca, tôi đảm bảo lực mạnh yếu, đẩy Đồng Dương Dương xuống nước, Dạ Ca vì cứu Dương Dương mới khiến ‘Nhị Nhật’ trốn thoát. Còn tôi vẫn tiếp tục theo dõi, vừa vặn phát hiện ổ ma túy của Nhị Nhật nên mới báo cho Bắc Đình các ông, chính là muốn các ông phát hiện ra hành vi phạm tội của gã, giúp tôi bắt gã, không ngờ dưới tình huống này, gã lại muốn làm việc ác, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể tính toán cách ném gạch tốt nhất để ông trời kết liễu gã.”
“Lúc ấy có lẽ Dạ Ca đã phát hiện ra tôi, để không làm lộ khuôn mặt của mình, tôi đành phải dẫn sai hướng khiến các ông nghi ngờ gã, điều này cũng khiến tôi mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành kế hoạch báo thù...”
“Liễu Xương Thụ cũng là do cậu trù tính sát hại sao?”
“Ông ta, cha của Liễu Tiểu Quyền đúng không... Đúng vậy.” Trịnh Tinh suy nghĩ một lát mới trả lời. “Thật ra, có lẽ ông ta nhớ ra tôi là ai, hoặc cho rằng tôi và Liễu Nhứ Nhi có tình cảm, cho nên muốn tôi rời khỏi Nhứ Nhi, nhưng tôi không muốn, thế là ông ta lại viện đủ mọi loại cớ uy hiếp tôi bỏ đi.”
“Cho nên...”
“Viên Huệ Nga hẹn tôi ra ngoài nói chuyện tiếp tục dạy bảo Liễu Nhứ Nhi, sau khi ngoài ý muốn biết tôi là hung thủ, lúc ép hỏi tôi, dưới tình huống không khống chế được nên đã rơi xuống nước dẫn tới mất mạng... Bà ấy là người vô tội nhất.”
Trịnh Tinh nói tới đây thì thở dốc, anh ta vẫn kích động như trước.
“Hơn nữa, tôi còn để Trang Thông biết chuyện giữa Đồng Minh Hải, Quý Trác và Đinh Giai Nghi, trong lúc nói chuyện cũng thôi miên bà ta, khiến bà ta nghĩ rằng cái chết của Đồng Minh Hải là do Quý Trác gây ra. Lấy hiểu biết của tôi về bà ta, bà ta nhất định sẽ giúp tôi kết liễu Quý Trác.”
“Kết quả rất rõ ràng, kẻ đáng chết đều đã chết hết rồi...”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vậy tại sao Liễu Tiểu Quyền lại biến thành như vậy?” Trần Thiên Vũ hỏi.
“Liễu Tiểu Quyền thực sự là mối đe dọa rất lớn đối với Nhứ Nhi, dựa theo tình huống hiện tại của cậu ta, không biết lúc nào sẽ phát bệnh làm hại em ấy.”
“Lúc đột nhiên phát bệnh ở đảo Khỉ là tôi đã thôi miên cậu ấy, khiến cậu ấy cho rằng mình đoán trước được tương lai.” Trịnh Tinh nói xong, nhìn đồng hồ một cái rồi mới nói tiếp: “Bây giờ Liễu Tiểu Quyền đã vào bệnh viện, không cần lo cậu ta sẽ gây hại tới Nhứ Nhi, mà Nhứ Nhi được các ông chăm sóc nên tôi cũng yên tâm.”
Nghe vậy, Lý Nhất Đình vội vàng đến gần Trịnh Tinh, Trịnh Tinh bảo ông dừng lại rồi đứng lên, đi tới một chỗ trống và nói: “Đây chính là nơi em gái tôi bị chết cháy, lúc ấy tôi vốn cũng phải chết, bây giờ lại càng phải chết.”
Nói xong, cơ thể anh ta đột nhiên bốc khói gay mũi, chỉ chốc lát sau, lửa đã phun ra từ mắt mũi miệng, dưới sự kinh ngạc của Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ, anh ta bị thiêu sống...
Mà người bên ngoài thấy khói bốc lên mịt mù nên xông vào, nhìn thấy tình cảnh này cũng cực kỳ hoảng sợ: “Thần Chết” đứng trước mặt thám tử Bắc Đình tự khai hết mọi hành vi phạm tội, dùng cách thức quỷ dị chấm dứt đời mình.
Kết thúc 3: Kiểu người đẹp sát thủ (Phần kết)
Tác giả: Bạn học Tích Quả Viên yêu trinh thám
“Chuyện nhỏ” như mối tình đầu, đối với nhiều người mà nói chính là một hồi ức khó quên, trong hồi ức có thể có hồn nhiên, ấm áp, đôi khi cũng có chút khiến người ta chua xót, cho dù kết quả của mối tình đầu đó là nở hoa hay sớm lụi tàn, nó vĩnh viễn đều là phần tốt đẹp nhất trong trí nhớ của mỗi người, sẽ không vì thời gian trôi qua mà bị mai một.
Nhưng Quý Tinh lại chưa từng yêu ai, tất cả những thứ về mối tình đầu, đối với cô ta mà nói lại không ấm áp tốt đẹp gì, ngược lại cô ta còn cố ý lảng tránh nó, oán hận nó, thậm chí nguyền rủa nó...
Quý Tinh là một nữ sinh viên tốt nghiệp đại học số một trong nước, cô ta có vẻ ngoài xuất chúng là gia thế hiển hách, năm đó là hoa hậu giảng đường của trường, là nữ thần trong cảm nhận của mọi nam sinh. Cha cô ta vốn là Phó Cục trưởng Cục Giáo dục thành phố, cũng chính là chỉ huy thứ hai mà chúng ta thường nói, dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của cha và sự chịu khó học tập của bản thân, cô ta thi vào trường đại học top đầu cả nước đúng như ý nguyện.
Rất nhiều người nói đại học chính là nơi để vui chơi, gian khổ học tập hơn mười năm chính là vì muốn bước vào khu vui chơi mà mình yêu thích, tha hồ hưởng thụ cuộc sống đại học. Nhưng không vì vậy mà cô ta lơ là yêu cầu đối với bản thân, trái lại, cô ta càng ra sức chăm chỉ học hành, theo đuổi trình độ trình độ tri thức rất cao. Cô ta đã sớm lên kế hoạch, sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục học chuyên sâu, học lên thạc sĩ, thậm chí là tiến sĩ.
Hơn nữa cô ta vốn dĩ thông minh, lại biết phấn đấu hơn hẳn người thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể nói tất cả khó khăn trước mặt cô ta mây bay, một đường tiến lên phía trước, cho đến khi bước lên đỉnh nhân sinh, nhưng vận mệnh lại thích trêu ngươi, vận mệnh của cô ta đã bắt đầu lặng lẽ thay đổi vào mùa hè năm ấy...
Là một nữ thần được mọi người say mê, từ lúc học lớp 11, Quý Tinh đã có bạn trai, bạn trai của cô ta tên Trần Ca, là một nam sinh trắng trẻo thanh tú. Ban đầu, Quý Tinh và Trần Ca là bạn cùng lớp, Trần Ca thích chơi bóng rổ, là đội trưởng năm cuối, chơi bóng phóng khoáng, bề ngoài thanh tú, thành tích học tập khiến người khác hâm mộ không thể không hấp dẫn Quý Tinh, tất nhiên điều kiện của Quý Tinh cũng không kém, hai người mơ mơ màng màng thầm mến lẫn nhau, đến lớp 11 mới tỏ tình, thời điểm cấp ba lại cổ vũ lẫn nhau, cuối cùng cùng học chung một trường đại học.
Đôi tình nhân Quý Tinh và Trần Ca vốn là điển hình của trai tài gái sắc, được vô số người hâm mộ và ca tụng, nhưng không có ai là hoàn hảo cả, con người Trần Ca quả thật có rất nhiều điểm tốt, nhưng anh ta lại có một nhược điểm trí mạng... nghèo túng! Đúng vậy, nghèo túng, nghe thì cũng không có gì, nghèo túng cũng không ảnh hưởng gì tới tình cảm của họ lúc đó, cho tới nay, Quý Tinh vẫn nghĩ như vậy. Hoàn cảnh gia đình Trần Ca quả thật rất kém, cha quanh năm đau ốm trên giường, mẹ thì cơ thể suy yếu nhiều bệnh nhưng sáng nào cũng kiên trì dậy sớm buôn bán, dựa vào chút thu nhập đó để lo toan trong nhà và cho Trần Ca đi học, Trần Ca cũng rất hiểu chuyện, từ lúc bắt đầu lên cấp hai đã vừa làm vừa học, thành tích học tập vẫn luôn đứng đầu, thi tuyển sinh đại học cũng đậu vào trường top 1 của cả nước, nhưng cũng vì vậy mà gánh nặng đè lên anh ta và gia đình quá lớn, anh ta không thể không dành phần lớn thời gian để làm thêm, làm rất nhiều công việc hèn mọn, không có nhiều thời gian ở cạnh bạn gái Quý Tinh. Ban đầu Quý Tinh cũng hiểu, nhưng bên ngoài có rất nhiều tin đồn, nói Trần Ca là đứa nhà nghèo không xứng với mình, còn nói mình mắt mù mới nhìn trúng quỷ nghèo, nói Trần Ca chỉ mê nhan sắc và gia thế của mình, mọi việc cứ như thế, tuy rằng Quý Tinh nghe xong cũng có tức giận, khó chịu, nhưng cũng không để ý nhiều.
Nhưng có một ngày, cô ta phát hiện nhóm bạn ở chung ký túc xá của mình toàn quen với bạn trai đẹp trai lắm tiền, chẳng những mặc nhiều quần áo thướt tha mà còn lén lút chế giễu mình, những loại cảm xúc như “hâm mộ, ghen tị, hận” không lý do bắt đầu ảnh hưởng tới mình, cũng chậm rãi làm chủ hành vi cử chỉ của mình. Cô ta bắt đầu hâm mộ và ghen tị bạn cùng phòng có quần áo đẹp, túi xách hàng hiệu, ra vào nơi xa hoa, bạn trai lắm tiền, bắt đầu oán hận bạn trai không đủ năng lực, không có thời gian ở bên mình, cho tiền để anh ta đổi cách ăn mặc mà anh ta cũng không thèm... Biến hóa của bản thân mà cô ta không hề nhận ra, người đầu tiên nhận ra là bạn trai cô ta Trần Ca. Trần Ca lên án bạn gái thay đổi, trở nên thực dụng, còn Quý Tinh thì càng lúc càng oán giận bạn trai, vì thế cứ cãi nhau, làm hòa rồi lại cãi nhau, cuối cùng hai người bọn họ kết thúc mối tình đầu khiến người ta tiếc nuối.
Mà Quý Tinh càng lúc lại càng điên cuồng theo đuổi cuộc sống vật chất, cô ta bắt đầu nhìn về phía cha, cha cũng rất yêu thương đứa con gái này, đồng ý tăng thêm chi phí cho con gái, nhưng phí sinh hoạt mà con gái yêu cầu càng lúc càng nhiều, vượt quá năng lực của một nhân viên công chức bình thường, Quý Trác không cho con gái nữa, mặc cho con gái vừa khóc vừa nháo, người cha bướng bỉnh đang tức giận nên ít khi cho cô ta phí sinh hoạt.
Tuy cha mình là cán bộ, nhưng vẫn khá là dè dặt, không dám nhận hối lộ của người khác, Quý Tinh không còn cách nào, chỉ có thể ra tay từ chỗ khác. Cơ hội nhanh chóng đưa tới, trong một hoạt động lớn do một thương nhân nào đó tài trợ, Quý Tinh làm người chủ trì cho chương trình đó, nhờ quan hệ công tác mà quen biết với ông tổng điền sản, từng ngôn hành cử chỉ của ông tổng đều phát ra mị lực của đàn ông trưởng thành và sự ta ra tay hào phóng đã hấp dẫn Quý Tinh vốn ham hư vinh. Dưới sự chủ động của cô ta và sự giả vờ của ông tổng, cô ta bắt đầu một cuộc tình lén lút, một cuộc tình mới mẻ và đầy kích thích!
Nhưng cuộc tình lén lút luôn có khả năng bị lộ, trốn được vận nhưng không tránh khỏi mệnh! Quý Tinh không có vận, chỉ có mệnh! Bọn họ qua lại mới được ba tháng đã bị vợ của ông tổng phát hiện, sau khi liều mạng mới phát hiện Quý Tinh mang thai! Vợ của ông tổng điền sản sai xã hội đen đánh đập và làm nhục cô ta, cuối cùng khiến cô ta sinh non, phải tạm nghỉ học hơn một năm. Khi đau lòng muốn chết, cô ta lại gặp được Liễu Tiểu Quyền (cô ta không biết thân phận của Liễu Tiểu Quyền), nhưng Liễu Tiểu Quyền ấm áp và lãng mạn khiến cô ta không kìm lòng được, đúng lúc đó, Liễu Tiểu Quyền đơn phương theo đuổi Thẩm Minh Nguyệt, Quý Tinh chủ động xuất trận, rốt cuộc cũng khiến Liễu Tiểu Quyền cảm động, bọn cũng từng có một đoạn tình cảm như gần như xa, nhưng Liễu Tiểu Quyền nhanh chóng chia tay cô ta, không ai biết rõ lý do cả.
Sau vài lần suy sụp trên phương diện tình cảm đã khiến Quý Tinh khuất nhục vô cùng, cô ta quyết định trả thù, trả thù điên cuồng, mà người cô ta muốn trả thù chính là người đàn ông đã phá hủy thanh xuân của mình: Liễu Xương Thụ.
Đúng vậy, người đàn ông đó chính là cha của Liễu Tiểu Quyền - Liễu Xương Thụ!
Kế tiếp, báo thù chân chính được bắt đầu:
Vào lần đi đảo Khỉ du lịch, cô ta ngẫu nhiên gặp được Liễu Tiểu Quyền, tình yêu trước đây lại nảy mầm, nhưng cô ta phát hiện Liễu Tiểu Quyền và cha mẹ anh ta đang ở cùng nhau, mà hai người kia đều là “người quen cũ”, sự xấu hổ, phẫn nộ nhất thời trào dâng trong lòng. Trong lần gặp mặt bất ngờ này, cô ta cảm giác Trịnh Tinh có tình cảm với mình, cô ta nhanh chóng nghĩ cách lợi dụng, vì thế tận lực bày tỏ với Trịnh Tinh, cùng nhau tạo ra hàng động “Thần Chết”, khiến Trịnh Tinh giết chết tất cả những người biết rõ tình hình, Đồng Minh Hải, Liễu Xương Thụ, Viên Huệ Nga liên tiếp mất mạng, Trịnh Tinh không chút do dự gia nhập vào trò chơi chết chóc của mình, sắm vai đồng lõa.
Về phần mẹ Hầu Hồng, có lẽ là ngộ sát, Quý Tinh tất nhiên không nghĩ tới sự báo thù của mình lại liên lụy tới mẹ mình, Trịnh Tinh cũng cố ý che giấu chuyện này, chỉ nói bà ấy mất mạng ngoài ý muốn.
Có lẽ, mọi thứ đều do ý trời, thù hận khiến người ta bị che mắt.
Mà báo thù, một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại nữa.
Cái giá phải trả rất lớn, lại càng không tiếc bất cứ giá nào, chuyện này đã vượt quá phạm vi lý giải của Quý Tinh rồi.
Chương 261NGƯỜI NÀO CŨNG KHÔNG BỎ QUA
Sau khi Trần Thiên Vũ nhận được điện thoại của Vạn Vĩnh Khôn, ông lập tức báo cho Lý Nhất Đình vẫn còn điều tra ở phòng khám nha khoa. Tuy đã đào ba mét đất lên để điều tra nhưng vẫn không phát hiện được chứng cứ Trịnh Tinh bố trí ám sát Liễu Nhứ Nhi, thế nhưng Vạn Vĩnh Khôn theo dõi Trịnh Tinh lại phát hiện được chứng cứ phạm tội của Trịnh Tinh. Hiện giờ có thể nói là chứng cứ rành rành, phát hiện ngoài ý muốn lần này trên cơ bản đã chắc chắn người có những thứ này chính là hung thủ! Chỉ cần quay lại “viện bảo tàng”, dựa theo trình tự tìm được dấu vân tay hoặc lông tóc của Trịnh Tinh, bất kể thế nào đi nữa, anh ta cũng không thể chạy thoát!
Trần Thiên Vũ cố ý lớn nói vào điện thoại: “Bây giờ chứng cứ đã vô cùng xác thực, Nhất Đình, cậu lập tức sắp xếp nhân viên, lập tức tiến hành bắt giam nghi phạm Trịnh Tinh!”
Âm thanh trong điện thoại rất lớn, khiến tất cả mọi người trong phòng khám đều có thể nghe thấy. Lý Nhất Đình vô cùng phối hợp, ông lập tức dặn dò: “Đi, mọi người không cần tra xét phòng khám này nữa, giao cho cảnh sát địa phương là được. Thủ lĩnh chi thứ chín, Kinh Nam là thành một nhóm, Tử Thần và bọn anh một nhóm, chúng ta lập tức phối hợp với cảnh sát truy bắt Trịnh Tinh!”
“Tốt quá rồi!” Tất cả mọi người trong phòng khám như nhìn thấy được ánh bình minh, đồng thanh đáp lại.
Liễu Tiểu Quyền nằm trên giường bệnh ở trung tâm phục hồi, đầu vẫn còn choáng nhưng không đau, cơ thể cũng thoải mái hơn nhiều. Anh ta mở to mắt, nhẹ nhàng chống người đứng lên, thử hoạt động tay chân một chút, tất cả đã khôi phục lại bình thường.
Anh ta không nhớ rõ mình đã vào đây thế nào, chỉ nhớ vì bảo vệ Thẩm Minh Nguyệt mà anh ta đã đưa người mình thích nhất về nhà cũ, bởi vì chỗ đó rất hẻo lánh, ngoại trừ người trong nhà thì không ai biết cả, hẳn là rất an toàn. Liễu Tiểu Quyền biết Bắc Đình nghi ngờ mình, lại lo lắng Thẩm Minh Nguyệt gặp nguy hiểm nên chỉ có thể làm vậy, chỉ cần cô không sao thì mình chẳng không hề gì.
Giữa trưa hôm đó, Liễu Tiểu Quyền đi mua chút đồ, sau khi trở về thì phát hiện không thấy Thẩm Minh Nguyệt đâu, anh ta vô cùng hoảng hốt, lại thấy nóc nhà bị phá hỏng và tình hình trong phòng, anh ta lập tức ý thức được Thẩm Minh Nguyệt tự bỏ trốn, điều này khiến anh ta vô cùng tức giận. Rõ ràng là mình có lòng tốt, cô lại không biết cảm kích, Liễu Tiểu Quyền cảm thấy rất buồn, bỏ đồ ăn mình mua lại và chạy ra ngoài tìm Thẩm Minh Nguyệt. Khoảng chừng mấy tiếng sau, anh ta mới thấy được bóng dáng Thẩm Minh Nguyệt ở chợ, âm thầm bám theo sau, nhưng Minh Nguyệt có vẻ rất sợ mình, lập tức bỏ chạy, còn nhảy vào con sông nhỏ.
Liễu Tiểu Quyền biết rất rõ về con sông kia, lúc nhỏ, anh ta và em gái thường chơi đùa ở đây, biết rõ dưới sông có rất nhiều tảng đá nguy hiểm, nước chảy rất xiết, vô cùng nguy hiểm. Anh ta ở phía sau lớn tiếng gọi Thẩm Minh Nguyệt, nhưng cô lại không do dự nhảy xuống, lập tức bị thương, bản thân không còn cách nào khác, lại không thể nhìn cô bị chết đuối, đành phải nhảy xuống cứu cô. Nhưng chỗ nước đó quả thật rất khó bơi, Liễu Tiểu Quyền có tâm mà vô lực, thế nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra có người tới bên bờ, hình như là Lý Nhất Đình dẫn đầu, có lẽ ông tới để bắt mình, đành phải bỏ qua Thẩm Minh Nguyệt để quay đầu bỏ chạy.
Nhưng quá trình bơi ngược lại vô cùng khó khăn, bơi ngược dòng cần rất nhiều năng lượng, Liễu Tiểu Quyền dùng hết sức để bơi, không cẩn thận bị một con sóng nhỏ đẩy ra, cơ thể anh ta bị lộn ngược dưới nước, hơn nữa còn chưa kịp bảo vệ mình thì đầu đã đập vào một tảng đá lớn, lập tức chảy máu không ngừng. Anh ta cố sức bơi vào bờ, miễn cưỡng đi thêm một lúc, không ngờ vì mất máu quá nhiều mà ngất xỉu. Những chuyện sau đó thì anh ta không nhớ rõ mình được cứu thế nào, được đưa tới bệnh viện ra sao, chỉ là trong lúc hoảng hốt hình như đã gặp Thẩm Minh Nguyệt, còn nói gì đó với cô, bản thân anh ta lại không có ấn tượng gì nhiều. Có điều, nếu đã từng thấy cô thì chứng tỏ Thẩm Minh Nguyệt cũng được cứu, hơn nữa không bị thương gì cả, anh ta cũng đã yên tâm.
Thời gian Liễu Tiểu Quyền sống ở trung tâm phục hồi, khi thì tỉnh táo khi thì mơ hồ, luôn cảm giác như mình bị chém làm đôi, nhưng anh ta vẫn luôn cảm thấy hình như có chuyện gì đó mình vẫn chưa làm xong, ít nhất không nên ở lại chỗ này tiếp tục bị giám sát nữa, cảm giác mất tự do không tốt chút nào. Qua mấy ngày quan sát, anh ta phát hiện những khuôn mặt quen thuộc trước đây, ví dụ như Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ gần đây không tới, mà người giám sát mình ở bên ngoài cũng giảm đi không ít, vì thế anh ta định tìm cơ hội bỏ trốn. Chỗ anh ta ở là phòng đơn, trong phòng bệnh chỉ có một mình anh ta, cho nên hành động cũng dễ dàng.
Ngày đó, rốt cuộc Liễu Tiểu Quyền cũng cảm thấy thân thể mình đã hoàn toàn hồi phục, cũng đã tới lúc nên động thủ, kế hoạch đã sớm lập xong. Tám giờ tối là lúc thay ca, bác sĩ ca sáng sẽ đến kiểm tra phòng lần cuối, sau đó sẽ tan ca. Hôm nay, bác sĩ ca sáng cho dù là dáng người hay chiều cao đều khá giống mình, chính là sự lựa chọn tốt nhất, tới thời điểm đó, Liễu Tiểu Quyền thấy bác sĩ đi vào, nhắm mắt lại giả vờ như đang ngủ, anh ta chờ tới lúc bác sĩ kiểm tra xong chuẩn bị rời đi thì đột ngột bật dậy, lấy khăn lông trên giường siết cổ bác sĩ từ phía sau, bác sĩ theo bản năng muốn phản kháng nhưng lại bì đè trên giường, Liễu Tiểu Quyền dùng sức đánh bác sĩ hôn mê bất tỉnh. Sau đó, anh ta lập tức cởi áo blouse trắng của bác sĩ ra khoác lên người, tất nhiên còn lấy mũ, khẩu trang, ống nghe và cả giày nữa, tóm lại là giả dạng thành bộ dáng giống hệt bác sĩ, sau đó khiêng bác sĩ đã ngất xỉu đặt lên giường, đắp chăn lên, cuối cùng công khai đi từ cửa chính ra khỏi bệnh viện.
Bởi vì Thịnh Mập một mình theo dõi, lại không cẩn thận như Vạn Vĩnh Khôn, nên có lẽ đã bị Trịnh Tinh ngửi ra mùi nguy hiểm. Sau khi Trịnh Tinh rời khỏi tòa nhà cũ kia không lâu, anh ta cảm thấy có gì đó bất thường, cho nên Trịnh Tinh lợi dụng biến đổi nhịp bước, tận lực tạo ra tình huống ngoài ý muốn, nhẹ nhàng thoát khỏi sự giám sát của Thịnh Mập.
Bị mất dấu, Thịnh Mập vô cùng tự trách, nhưng Vạn Vĩnh Khôn quả thật đã phát hiện được manh mối quan trọng, hành động này cũng có thể lý giải được. Sau khi Lý Nhất Đình nhận được thông báo của Thịnh Mập thì lập tức bảo cậu ta tụ hợp với Vạn Vĩnh Khôn trước đã, sau đó hai người lập tức truy tìm tung tích Trịnh Tinh đã mất dấu, bởi vì năng lực tìm người trình độ nhạy bén của Vạn Vĩnh Khôn vô cùng mạnh mẽ. Bên này, Lý Nhất Đình xin Quản Thiệu Tinh phát lệnh truy nã đỏ, cũng như điều động toàn bộ cảnh sát truy bắt Trịnh Tinh trên toàn thành phố. Còn những nơi khác như giao lộ ra vào thành phố, nhà ga, sân bay, bến tàu cũng đều thông báo, một khi Trịnh Tinh xuất hiện thì lập tức bắt ngay tại chỗ, quyết không thể để anh ta chạy thoát khỏi thành phố HK!
Sau khi Trịnh Tinh giỏi phản trinh sát thoát khỏi tầm mắt của Thịnh Mập, cũng không chắc chắn có còn người nào âm thầm theo dõi mình không, cho nên không dám dừng lại một chỗ quá lâu, cũng không dám tùy tiện ra vào nơi công cộng, đành phải không ngừng thay đổi vị trí. Anh ta phát hiện trên đường rất nhốn nháo, rất khác với trước kia, hình như đã phát động rất nhiều người truy bắt mình, anh ta cảm giác mọi chuyện đã bị bại lộ, lại càng không dám để lộ chỗ mình đang ở, ngay cả nhà trọ cũng không dám về.
Cứ như thế, bôn ba cả một buổi tối khiến Trịnh Tinh càng lúc càng thấy mệt mỏi, kiên trì tới lúc trời sắp sáng, ngoài đường đã không còn mấy người. Anh ta thật sự quá đói, vì thế cố ý tới cổng trường trung học phụ cận, nơi đó anh ta đã từng tới, là một sạp hàng nhỏ, bởi vì ông chủ cửa hàng và lãnh đạo trường học có quen biết, cho nên cố ý cho ông ta bày hàng trước cổng trường, mà những quầy hàng khác thì phải bày bán cách công trường ít nhất một trăm mét. Trịnh Tinh chọn tới nơi này, thứ nhất là để dễ dàng quan sát tình huống chung quanh, thứ hai là vì không có vật che chắn, lúc nào cũng có thể tẩu thoát.
Anh ta cố gắng che mặt, ngồi xuống một cái bàn nhỏ cạnh sạp, gọi ông chủ cho một phần mì mình thích ăn, một đĩa ốc xào và một chai bia. Ngồi trên ghế, Trịnh Tinh vẫn luôn lén lút nhìn ngó tình huống xung quanh, rất nhiều người tới đây ăn cơm, không có gương mặt nào quen thuộc, cũng không có cảm giác bị theo dõi, anh ta thoáng yên tâm hơn. Đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, Trịnh Tinh đã hơn một ngày chưa ăn uống gì nên nhanh chóng tận hưởng, anh ta thấy thức ăn và bia của nơi này đều là mỹ vị nhân gian, dường như chưa bao giờ nếm qua món nào ngon đến thế.
Tuy đã hơn nửa đêm nhưng sạp hàng vẫn buôn bán rất tốt, người làm ca đêm, người không về nhà ban đêm, còn có người say rượu chưa tỉnh, đủ loại người đều chọn đến đây vào thời gian này, ra lề đường gọi đồ nhắm, mấy bình rượu, gió thổi vù vù, cảm nhận sự mát mẻ hiếm có ở thành phố. Ông chủ sạp hàng vô cùng bận rộn, không ngừng mời chào khách hàng tới quán, liên tục thúc giục nhân viên nhanh chóng đáp ứng nhu cầu của khách hàng. Một cậu trai đang nhanh chóng cắt dưa leo, trông cậu ta còn rất trẻ, tay nghề lại rất lão luyện, chỉ hơn mười giây cắt xong một trái dưa leo thành từng lát, sau đó lại chuyển sang cắt trái tiếp theo, con dao nhanh chóng dừng trên mặt bàn phát ra tiếng “phập phập”. Đầu bếp vung nồi xẻng, bật bếp, không ngừng xào đồ ăn, bếp lò đã được mở liên tục mấy tiếng đồng hồ, đầu bếp mệt muốn chết, mồ hôi tuôn như mưa, trên bếp ga cũng dính không ít nhọ nồi và vụn thức ăn, khiến ngọn lửa càng thêm đỏ rực. Mấy bình gas lần lượt được đặt bên cạnh bếp gas, cái này vừa dùng xong, cái tiếp theo cũng đã được chuẩn bị để thay vào, không thể làm chậm trễ thời gian, chậm trễ thời gian chính là chậm trễ chuyện làm ăn, khách hàng chờ quá lâu sẽ không kiên nhẫn, lần sau có lẽ sẽ không đến nữa. Mà đúng là vì tốc độ nhanh nên chuyện làm ăn cũng tốt theo, đồ ăn thừa trên mặt đất chất cao như núi, không ai có thời gian để rửa. Dầu mỡ và nước vung vãi đầy đất nhưng không thể nào quét dọn, xen lẫn với rác rưởi, trông có hơi tởm một chút. Chỗ nào trên mặt đất cũng thấy vỏ lon bia lăn lông lốc, có khi là uống xong tiện tay ném đi, có khi còn chưa kịp uống đã bị va đổ, bia bên trong cũng chảy đầy mặt đất.
Thế nhưng cảnh tượng bề bộn và không sạch sẽ đó cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình của bất cứ ai, bọn họ tới đây để lấp đầy bụng, để thoải mái, về phần hoàn cảnh, nếu đã tới quán ăn lộ thiên thế này thì không sao cả, nếu không, cứ trực tiếp tới nhà hàng xa hoa cho xong. Sạp hàng nhanh chóng mà thực tế, là sự lựa chọn lý tưởng của rất nhiều người, bầu không khí tự do chính là lý do mọi người thích nó.
Trịnh Tinh nhanh chóng ăn xong đĩa mì và ốc xào, anh ta lại cảm thấy khát nước liền giơ chai lên tu sạch nửa chai bia còn lại, nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, bụng cũng no, cả người cũng khôi phục tinh thần. Cùng lúc đó, một người mặc áo hoodie, đeo khẩu trang, dáng người nhỏ gầy vô thanh vô thức ngồi đối diện Trịnh Tinh. Hai người ngồi ở cái bàn nhỏ này thấp giọng trò chuyện, âm thanh tranh cãi ầm ĩ của mấy bàn bên cạnh dễ dàng che lấp giọng nói của họ, ngoài bọn họ ra thì không có người nào nghe thấy và chú ý đến đoạn đối thoại của bọn họ.
Trịnh Tinh kêu ông chủ cho một két bia, sau khi mở ra, anh ta lấy một lon đưa cho người tới sau, nhưng đối phương cự tuyệt, chỉ muốn uống trà. Trịnh Tinh cũng không để ý, một mình uống hết, vừa uống vừa trò chuyện, dường như có rất nhiều thứ cần nói. Gió càng lúc càng lớn khiến người cảm thấy hơi lạnh, bầu trời phía Đông hiện lên vệt trắng mờ ảo, có lẽ là mặt trời sắp mọc, đêm dài sắp trôi qua.
Người tới lại tiếp tục trò chuyện với Trịnh Tinh thêm nửa tiếng nữa, Trịnh Tinh đã uống hết ba chai bia, đầu có hơi choáng, đối phương liền không tiếp tục nói chuyện với anh ta nữa. Sau khi uống thêm mấy cốc trà, người đến sau tạm biệt Trịnh Tinh rồi đi trước.
Chỉ còn lại một mình Trịnh Tinh, anh ta cảm thấy quá nhàm chán, tiếp tục uống bia một mình, nháy mắt đã hết nửa két bia, đầu anh ta bắt đầu thấy choáng, thế nhưng vẫn tiếp tục uống không ngừng.
Đám đàn ông chờ lâu có hơi sốt ruột, bọn họ gọi rất nhiều đồ ăn khiến đầu bếp vô cùng bận. Ông chủ thì không ngừng xoa dịu khách hàng, hơn nữa còn tự mình ra trận hỗ trợ nấu nướng, ông ta bận rộn di chuyển mấy thau rửa rau củ đến trước bếp ga, không cẩn thận đạp ngã một bình ga. Bình ga ngã xuống đụng trúng ống dẫn ga khiến nó lập tức vỡ ra, khí ga gặp lửa lập tức bốc cháy, may mà không bị nổ. Nhưng đầu bếp đứng bên cạnh xào thức ăn vẫn bị ảnh hưởng, trong lúc hỗn loạn, nồi xẻng trong tay không cẩn thận rơi xuống, dầu trong nồi trực tiếp chảy ra, ông ta cũng không để ý, xoay người vội vàng đi dập lửa.
Đám người thấy thế liền cuống quít tản ra, trong đó có người đã uống không ít bia, hơi bia bốc lên, tất nhiên đã hơi say, hơn nữa trên mặt đất có rất nhiều nước và dầu mỡ, bước đi xiêu vẹo nên bị trượt chân, đúng lúc đụng ngã cái bàn trống bên cạnh, cái bàn bị lật ngửa, vỏ lon bia trên bàn bay lên, vừa lúc đập trúng đầu của đầu bếp đang dập lửa. Đầu bếp bị đập u đầu, đau không nhịn nổi, ông ta theo bản năng vịn lấy cái bàn bếp bên cạnh, nồi chảo rơi xuống đất, nồi xẻng chứa dầu sôi bay ra ngoài, miệng xẻng không nghiêng không lệch xẹt qua cổ Trịnh Tinh, để lại một vệt máu vô cùng rõ ràng!
Trịnh Tinh chỉ cảm thấy trên cổ mơ hồ hơi đau, sau đó bất tri bất giác ngã xuống. Ông chủ sạp hàng lập tức báo án, Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ nghe được tin thì lập tức dẫn người chạy tới hiện trường, Hứa Kinh Nam đơn giản kiểm tra cơ thể Trịnh Tinh, phát hiện anh ta đã sớm tắt thở, nguyên nhân tử vong là do vỡ đông mạch chủ dẫn tới mất máu quá nhiều, không thể nào cứu chữa được. Sau khi kết thúc điều tra tình huống ở hiện trường và những người chứng kiến, Bắc Đình không tìm được bất cứ dấu vết nào chứng minh anh ta bị giết, chỉ nghe ông chủ đề cập tới rằng giữa chừng có một người cao gầy từng ngồi chung bàn với Trịnh Tinh nhưng ông ta không thấy rõ khuôn mặt của người kia.
Xem ra Thần Chết không bỏ qua bất kỳ ai, bao gồm cả hung thủ mưu lợi bất chính bên trong, những người bị anh ta lừa gạt dường như đều nằm trong kế hoạch ban đầu của Thần Chết.
Kết thúc 2: Kiểu diễn viên quần chúng tự thiến (Phần kết)
Tác giả: Chân Tinh
Một người trẻ tuổi bước ra khỏi bệnh viện lạnh lẽo với phần bệnh án nặng trịch trong tay.
Dưới ánh mặt trời bên ngoài rọi xuống, dường như bất chợt nhớ tới điều gì đó mà khóe miệng khẽ nhếch lên, khi đi ngang qua thùng rác thì anh ta tiện tay ném đống bệnh án đáng ghét kia vào, tiếp tục bước nhanh về phía giao lộ, chỉ chốc lát đã biến mất giữa biển người đông đúc.
Mà đống bệnh án mà anh ta tiện tay vứt đi, chỉ vài phút sau đã được một người mở ra vô cùng cẩn thận, quả nhiên thấy được hai chữ Hán ở phần họ tên bệnh nhân trên bệnh án...
Trận đọ sức giữa người Bắc Đình và Thần Chết dường như đang rơi vào thế hạ phong. Điện thoại giám sát ngoại tuyến đột nhiên reo lên khiến mọi người chú ý.
Trịnh Tinh vốn rất ít khi lộ diện, vẫn chưa từ chức, giờ phải về quê?
Nhất thời, chuyện ngoài ý muốn này khiến tâm tư mọi người lập tức sôi nổi hẳn lên.
Đúng lúc này, Bắc Đình còn nghênh đón người đàn ông như gió: Dạ Ca. Vào lúc mọi người đang vây quanh vội vã lấy ra phần bệnh án của... Trịnh Tinh. Nhìn thấy quê quán của ca bệnh, tất cả mọi người không khỏi ngẩn người, thì ra quê của Trịnh Tinh và nhà cũ của Liễu Tiểu Quyền lại gần nhau như vậy.
Lúc này mọi người mới nhớ lại, hiểu biết về Trịnh Tinh phần lớn đều là tình huống gần đây của anh ta, còn những chuyện lúc trước thì không biết nhiều lắm.
Mọi người cẩn thận tra xét lại hồ sơ mới phát hiện hai nhà Liễu, Quý là hàng xóm của nhau, mà lúc cẩn thận lục lại bản ghi chép vụ án địa phương mới biết hơn mười năm trước, gia đình của Trịnh Tinh đã từng xảy ra một vụ thảm án khiến người ta cảm thấy sợ hãi: vụ án phóng hỏa diệt môn. Lúc ấy, một nhà năm người chỉ còn lại một mình Trịnh Tinh mười ba tuổi vừa khéo được một bác hàng xóm đi ngang qua nghĩ cách cứu viện đưa ra khỏi đám cháy. Sau vụ án đó, Trịnh Tinh được bác hàng xóm đó nuôi lớn, bản thân anh ta lại rất ưu tú, đáng tiếc vài năm trước, người bác đó bị bệnh nặng, Trịnh Tinh phải tạm thời ngừng công tác về quê chăm sóc, nhưng không lâu sau, người bác đó đã qua đời. Trịnh Tinh lo việc hậu sự ổn thỏa xong thì quay về thành phố từ chức và làm gia sư tại gia của Liễu Nhứ Nhi.
Mọi người trong Bắc Đình quyết định tới nhà cũ của Trịnh Tinh để xem thử. Dựa theo địa chỉ trên hồ sơ, bọn họ nhanh chóng tìm được chỗ ở cũ của người bác đó, lại phát hiện nó đã trở thành biệt thự độc lập, chủ nhân của nó họ Quý. Qua quá trình điều tra, chủ sở hữu chính là Quý Trác mà chúng ta đã biết.
Từ miệng hàng xóm nghe được, thì ra người bác đó và Quý Trác là bà con khác chi, nhưng vì người bác này không có con, chỉ có một đứa con nuôi lại không nhập vào hộ khẩu, cho nên sau khi người bác đó đi thì căn nhà liền thuộc về Quý Trác. Hơn nữa nghe người ta nói, người bác này hình như là bị nhà Quý Trác chọc tức tới phát bệnh nên mới qua đời, hậu sự thì người nhà họ Quý không ai hỏi han đến.
Khi hỏi tình huống của Trịnh Tinh, hàng xóm lại có vẻ muốn nói lại thôi.
Dưới sự thuyết phục của đám người Lưu Tử Thần, bọn họ mới kể ra câu chuyện khiến người khác khiếp sợ.
Một nhà năm người Trịnh Tinh, cha mẹ, chị gái và em gái đã chết trong trận hỏa hoạn mười mấy năm trước, mà nguyên nhân của trận hỏa hoạn chính là do nghịch lửa. Sau đó anh ta được người bác đó cứu, căn nhà này có mấy người chết cháy trong đó nên không ai muốn mua, cuối cùng được một người họ Đồng mua lại, còn Trịnh Tinh thì sau khi xử lý hậu sự của người bác đó xong thì không còn xuất hiện nữa.
Mà người thu mua lại căn nhà kia cũng là người quen cũ: Đồng Minh Hải. Lúc này, trong lòng mọi người vô cùng kinh ngạc, đột nhiên hiểu ra điều gì đó. Lý Nhất Đình điều tra ra, một kẻ đáng chết khác trong vụ án Thần Chết là “Nhị Nhật”, trùng hợp là quê của gã cũng ở đây, trước kia là một tên trộm bị tất cả mọi người ở quê chán ghét. Mười mấy năm trước, vừa khéo hai năm sau khi vụ thảm án ở nhà Trịnh Tinh xảy ra thì gã rời quê, nghe nói là gã giở trò lưu manh nên bị bắt. Nghe mọi người trộm nói, hình như em gái Trịnh Tinh cũng từng bị gã ức hiếp.
Không nghĩ tới lần điều tra này lại phát hiện ra nhiều manh mối từ quá khứ như vậy, hiện tại, điều mọi người muốn biết nhất là Trịnh Tinh đã đi đâu?
Trong khi mọi người không có bất cứ đầu mối nào, chuông điện thoại của Thẩm Minh Nguyệt lại vang lên. Cô bắt điện thoại, sau đó hưng phấn mà quay đầu lại nói với mọi người: tìm được Trịnh Tinh rồi, anh ta tự mình gọi điện thoại tới hẹn nhóm người Bắc Đình tới một nơi... Là nhà cũ của Trịnh Tinh, là căn nhà cũ xảy ra vụ hỏa hoạn hơn mười năm trước.
Sau đó mọi người tức tốc chạy tới, vì phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên chỉ có Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình vào nhà đàm phán với anh ta.
Lúc này, Trịnh Tinh bình tĩnh ngồi trước bàn, trên bàn có một gói thuốc, gói thuốc đó đã được mở ra, chứng tỏ đã có người uống, Trịnh Tinh dùng khóe mắt nhìn đồng hồ nói: “Hai người có nửa tiếng để hỏi tôi, nhanh chóng bắt đầu đi.”
Nhất Đình nhịn không được gầm lên một câu: “Giỏi thật, cậu uống thuốc độc cơ à!”
Trịnh Tinh cười nói: “Thời gian không còn nhiều nữa.”
Trần Thiên Vũ mở miệng: “Nói như vậy, cậu mới thật sự là Thần Chết?”
Trịnh Tinh nói: “Thần Chết? Cách nói của Tiểu Quyền được các ông dùng mang cảm giác mạnh mẽ thật đó, coi như là tôi đi.”
Trần Thiên Vũ hỏi: “Không phải bây giờ cậu muốn mau chóng nói ra sao? Chúng tôi đang nghe đây.”
Sắc mặt Trịnh Tinh trở nên nặng nề: “Các ông có thể tìm tới nơi này thì chắc hẳn cũng biết nhà tôi đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không? Vậy các ông có muốn biết tại nạn đó xảy ra thế nào không?”
“Năm đó, Đồng Minh Hải muốn căn nhà này, cùng với tên lưu manh Quý Phấn Xương, chính là tên ‘Nhị Nhật’ kia ép buộc nhà tôi. Em gái tôi bị ức hiếp, không dám gặp người lạ nữa, đêm đó, tôi lén lấy trộm xăng muốn thiêu chết Nhị Nhật, lại bị em gái đụng vào gây bốc cháy, em gái ngã xuống đất hôn mê, tôi cũng bị đập vào vại nước hôn mê, vại nước cũng bị đổ. Phòng chị gái vì có quá nhiều sách vở hỗn tạp nên bị ngạt khói, cha mẹ cũng không có chỗ nào để trốn, nên cứ thế bị thiêu sống đến chết.”
“Còn tôi ngã vào vại nước được bác hàng xóm cứu sống, có lẽ tôi đã bị đồn thành tai họa, ở nhà bác Quý được vài năm thì người nhà ông ấy đuổi tôi đi, không lâu sau đó, bác Quý cũng qua đời, chuyện này chắc các ông cũng đã biết rồi nhỉ?”
“Tuy không phải bọn vô lại đó trực tiếp khiến tôi tan nhà nát cửa, nhưng bọn chúng thật sự rất đáng chết...”
“Bác hàng xóm đi rồi, một mình tôi tự mình cố gắng, nhìn thấy quá nhiều chuyện xấu xa, thế giới này càng lúc càng khiến tôi chán ghét, mấy năm nay tôi chỉ vì muốn trả thù mà nỗ lực, học tập có thể khiến năng lực báo thù của tôi mạnh hơn gấp mấy lần... Mãi đến mấy năm trước, thế giới này có lẽ cũng chán ghét người ghét nó giống như tôi... nên đã quăng một quả bom vào não tôi đấy, ha ha ha!”
“Tôi biết thời gian không còn nhiều nữa, không ngờ vừa khéo khi đó nhà Liễu Tiểu Quyền lại mời tôi tới dạy học, vì vậy mới gặp được Nhứ Nhi, cô bé giống hệt đứa em gái đã chết của tôi, cho nên tôi liền dứt khoát từ chức. Vô cùng trùng hợp là lúc tôi làm gia sư thì gặp được Đồng Minh Hải, nhưng ông ta lại không nhận ra tôi. Vốn gặp được Nhứ Nhi đã khiến ngọn lửa thù hận của tôi yên tĩnh trở lại, nhưng đến khi nhìn thấy Đồng Minh Hải trong ngoài bất nhất lại khiến thù hận trong lòng dâng lên trở lại.”
“Lúc đi đảo Khỉ, tôi ngoài ý muốn phát hiện gia đình Quý Trác đang sống ở khu nhà phụ cận, nhớ tới những đau khổ mà mình đã phải trải qua khi bị đuổi đi và bác Quý bị chọc tức đến chết, ý muốn báo thù của tôi đã hoàn toàn không thể chặn lại được nữa.”
“Vừa khéo là khoảng thời gian trước đó, chủ sở hữu khu Kim Hải Uyển gây rối, muốn đòi duy quyền, tôi biết cơ hội mà mình đau khổ chờ đợi cuối cùng cũng đã tới!”
“Giải thích cho các ông những điểm quan trọng thế này, tôi nghĩ các ông sẽ hiểu được. Các ông còn nhớ máy xúc chạy trên đường không: Quý Trác và Đồng Minh Hải gần như cùng đứng thẳng hàng, thừa dịp mọi người chú ý nghe Đồng Minh Hải nói chuyện, tôi đã lặng lẽ phá hỏng nút xe, chỉnh mã lực lên mức cao nhất, sau khi xóa hết dấu vết, tôi lập tức rời khỏi hiện trường... Theo tình toán của tôi, lực đẩy sau khi xe khởi động sẽ hất mạnh Quý Trác và Đồng Minh Hải vào đài phun nước.”
“Ngay sau đó, lực phun của đài phun nước sẽ cho hai người đó cùng xuống hoàng tuyền, còn tôi có thể yên tâm sống với Nhứ Nhi, không ai có thể phát hiện tôi đã làm gì...”
“Đáng tiếc Quý Trác lại được người phụ nữ kỳ lạ kéo ra, nên tránh được một kiếp.”
“Còn chuyện Hầu Hồng bị xiên treo của lò quay vịt bắn ra giết chết?”
“Quý Trác tránh được một kiếp khiến tôi có hơi nôn nóng, bắt đầu không kiềm chế được, vì thế tính toán tốt góc độ lực bắn của lò quay vịt ở chợ, ngày đó vốn tưởng rằng sẽ tiễn được cả Hầu Hồng và Quý Trác xuống hoàng tuyền, chưa từng nghĩ tới Bắc Đình các ông lại tới nhà Quý Trác, cho nên ngày đó chỉ có một mình Hầu Hầu tới hiện trường, thật ra người phụ nữ này số mệnh cũng không tốt, quạt trần kia ngoài ý muốn rơi xuống, đúng lúc biến thành nguyên nhân khiến bà ấy đột tử...”
“Mà vào ngày đám chủ sở hữu gây rối, tôi đúng lúc phát hiện tên cặn bã ‘Nhị Nhật’ kia muốn ức hiếp Đồng Dương Dương, vừa vặn bị Dạ Ca phát hiện, để thoát khỏi Dạ Ca, tôi đảm bảo lực mạnh yếu, đẩy Đồng Dương Dương xuống nước, Dạ Ca vì cứu Dương Dương mới khiến ‘Nhị Nhật’ trốn thoát. Còn tôi vẫn tiếp tục theo dõi, vừa vặn phát hiện ổ ma túy của Nhị Nhật nên mới báo cho Bắc Đình các ông, chính là muốn các ông phát hiện ra hành vi phạm tội của gã, giúp tôi bắt gã, không ngờ dưới tình huống này, gã lại muốn làm việc ác, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể tính toán cách ném gạch tốt nhất để ông trời kết liễu gã.”
“Lúc ấy có lẽ Dạ Ca đã phát hiện ra tôi, để không làm lộ khuôn mặt của mình, tôi đành phải dẫn sai hướng khiến các ông nghi ngờ gã, điều này cũng khiến tôi mất nhiều thời gian hơn để hoàn thành kế hoạch báo thù...”
“Liễu Xương Thụ cũng là do cậu trù tính sát hại sao?”
“Ông ta, cha của Liễu Tiểu Quyền đúng không... Đúng vậy.” Trịnh Tinh suy nghĩ một lát mới trả lời. “Thật ra, có lẽ ông ta nhớ ra tôi là ai, hoặc cho rằng tôi và Liễu Nhứ Nhi có tình cảm, cho nên muốn tôi rời khỏi Nhứ Nhi, nhưng tôi không muốn, thế là ông ta lại viện đủ mọi loại cớ uy hiếp tôi bỏ đi.”
“Cho nên...”
“Viên Huệ Nga hẹn tôi ra ngoài nói chuyện tiếp tục dạy bảo Liễu Nhứ Nhi, sau khi ngoài ý muốn biết tôi là hung thủ, lúc ép hỏi tôi, dưới tình huống không khống chế được nên đã rơi xuống nước dẫn tới mất mạng... Bà ấy là người vô tội nhất.”
Trịnh Tinh nói tới đây thì thở dốc, anh ta vẫn kích động như trước.
“Hơn nữa, tôi còn để Trang Thông biết chuyện giữa Đồng Minh Hải, Quý Trác và Đinh Giai Nghi, trong lúc nói chuyện cũng thôi miên bà ta, khiến bà ta nghĩ rằng cái chết của Đồng Minh Hải là do Quý Trác gây ra. Lấy hiểu biết của tôi về bà ta, bà ta nhất định sẽ giúp tôi kết liễu Quý Trác.”
“Kết quả rất rõ ràng, kẻ đáng chết đều đã chết hết rồi...”
w●ebtruy●enonlin●e●com
“Vậy tại sao Liễu Tiểu Quyền lại biến thành như vậy?” Trần Thiên Vũ hỏi.
“Liễu Tiểu Quyền thực sự là mối đe dọa rất lớn đối với Nhứ Nhi, dựa theo tình huống hiện tại của cậu ta, không biết lúc nào sẽ phát bệnh làm hại em ấy.”
“Lúc đột nhiên phát bệnh ở đảo Khỉ là tôi đã thôi miên cậu ấy, khiến cậu ấy cho rằng mình đoán trước được tương lai.” Trịnh Tinh nói xong, nhìn đồng hồ một cái rồi mới nói tiếp: “Bây giờ Liễu Tiểu Quyền đã vào bệnh viện, không cần lo cậu ta sẽ gây hại tới Nhứ Nhi, mà Nhứ Nhi được các ông chăm sóc nên tôi cũng yên tâm.”
Nghe vậy, Lý Nhất Đình vội vàng đến gần Trịnh Tinh, Trịnh Tinh bảo ông dừng lại rồi đứng lên, đi tới một chỗ trống và nói: “Đây chính là nơi em gái tôi bị chết cháy, lúc ấy tôi vốn cũng phải chết, bây giờ lại càng phải chết.”
Nói xong, cơ thể anh ta đột nhiên bốc khói gay mũi, chỉ chốc lát sau, lửa đã phun ra từ mắt mũi miệng, dưới sự kinh ngạc của Lý Nhất Đình và Trần Thiên Vũ, anh ta bị thiêu sống...
Mà người bên ngoài thấy khói bốc lên mịt mù nên xông vào, nhìn thấy tình cảnh này cũng cực kỳ hoảng sợ: “Thần Chết” đứng trước mặt thám tử Bắc Đình tự khai hết mọi hành vi phạm tội, dùng cách thức quỷ dị chấm dứt đời mình.
Kết thúc 3: Kiểu người đẹp sát thủ (Phần kết)
Tác giả: Bạn học Tích Quả Viên yêu trinh thám
“Chuyện nhỏ” như mối tình đầu, đối với nhiều người mà nói chính là một hồi ức khó quên, trong hồi ức có thể có hồn nhiên, ấm áp, đôi khi cũng có chút khiến người ta chua xót, cho dù kết quả của mối tình đầu đó là nở hoa hay sớm lụi tàn, nó vĩnh viễn đều là phần tốt đẹp nhất trong trí nhớ của mỗi người, sẽ không vì thời gian trôi qua mà bị mai một.
Nhưng Quý Tinh lại chưa từng yêu ai, tất cả những thứ về mối tình đầu, đối với cô ta mà nói lại không ấm áp tốt đẹp gì, ngược lại cô ta còn cố ý lảng tránh nó, oán hận nó, thậm chí nguyền rủa nó...
Quý Tinh là một nữ sinh viên tốt nghiệp đại học số một trong nước, cô ta có vẻ ngoài xuất chúng là gia thế hiển hách, năm đó là hoa hậu giảng đường của trường, là nữ thần trong cảm nhận của mọi nam sinh. Cha cô ta vốn là Phó Cục trưởng Cục Giáo dục thành phố, cũng chính là chỉ huy thứ hai mà chúng ta thường nói, dưới sự dạy dỗ tỉ mỉ của cha và sự chịu khó học tập của bản thân, cô ta thi vào trường đại học top đầu cả nước đúng như ý nguyện.
Rất nhiều người nói đại học chính là nơi để vui chơi, gian khổ học tập hơn mười năm chính là vì muốn bước vào khu vui chơi mà mình yêu thích, tha hồ hưởng thụ cuộc sống đại học. Nhưng không vì vậy mà cô ta lơ là yêu cầu đối với bản thân, trái lại, cô ta càng ra sức chăm chỉ học hành, theo đuổi trình độ trình độ tri thức rất cao. Cô ta đã sớm lên kế hoạch, sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục học chuyên sâu, học lên thạc sĩ, thậm chí là tiến sĩ.
Hơn nữa cô ta vốn dĩ thông minh, lại biết phấn đấu hơn hẳn người thường, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể nói tất cả khó khăn trước mặt cô ta mây bay, một đường tiến lên phía trước, cho đến khi bước lên đỉnh nhân sinh, nhưng vận mệnh lại thích trêu ngươi, vận mệnh của cô ta đã bắt đầu lặng lẽ thay đổi vào mùa hè năm ấy...
Là một nữ thần được mọi người say mê, từ lúc học lớp 11, Quý Tinh đã có bạn trai, bạn trai của cô ta tên Trần Ca, là một nam sinh trắng trẻo thanh tú. Ban đầu, Quý Tinh và Trần Ca là bạn cùng lớp, Trần Ca thích chơi bóng rổ, là đội trưởng năm cuối, chơi bóng phóng khoáng, bề ngoài thanh tú, thành tích học tập khiến người khác hâm mộ không thể không hấp dẫn Quý Tinh, tất nhiên điều kiện của Quý Tinh cũng không kém, hai người mơ mơ màng màng thầm mến lẫn nhau, đến lớp 11 mới tỏ tình, thời điểm cấp ba lại cổ vũ lẫn nhau, cuối cùng cùng học chung một trường đại học.
Đôi tình nhân Quý Tinh và Trần Ca vốn là điển hình của trai tài gái sắc, được vô số người hâm mộ và ca tụng, nhưng không có ai là hoàn hảo cả, con người Trần Ca quả thật có rất nhiều điểm tốt, nhưng anh ta lại có một nhược điểm trí mạng... nghèo túng! Đúng vậy, nghèo túng, nghe thì cũng không có gì, nghèo túng cũng không ảnh hưởng gì tới tình cảm của họ lúc đó, cho tới nay, Quý Tinh vẫn nghĩ như vậy. Hoàn cảnh gia đình Trần Ca quả thật rất kém, cha quanh năm đau ốm trên giường, mẹ thì cơ thể suy yếu nhiều bệnh nhưng sáng nào cũng kiên trì dậy sớm buôn bán, dựa vào chút thu nhập đó để lo toan trong nhà và cho Trần Ca đi học, Trần Ca cũng rất hiểu chuyện, từ lúc bắt đầu lên cấp hai đã vừa làm vừa học, thành tích học tập vẫn luôn đứng đầu, thi tuyển sinh đại học cũng đậu vào trường top 1 của cả nước, nhưng cũng vì vậy mà gánh nặng đè lên anh ta và gia đình quá lớn, anh ta không thể không dành phần lớn thời gian để làm thêm, làm rất nhiều công việc hèn mọn, không có nhiều thời gian ở cạnh bạn gái Quý Tinh. Ban đầu Quý Tinh cũng hiểu, nhưng bên ngoài có rất nhiều tin đồn, nói Trần Ca là đứa nhà nghèo không xứng với mình, còn nói mình mắt mù mới nhìn trúng quỷ nghèo, nói Trần Ca chỉ mê nhan sắc và gia thế của mình, mọi việc cứ như thế, tuy rằng Quý Tinh nghe xong cũng có tức giận, khó chịu, nhưng cũng không để ý nhiều.
Nhưng có một ngày, cô ta phát hiện nhóm bạn ở chung ký túc xá của mình toàn quen với bạn trai đẹp trai lắm tiền, chẳng những mặc nhiều quần áo thướt tha mà còn lén lút chế giễu mình, những loại cảm xúc như “hâm mộ, ghen tị, hận” không lý do bắt đầu ảnh hưởng tới mình, cũng chậm rãi làm chủ hành vi cử chỉ của mình. Cô ta bắt đầu hâm mộ và ghen tị bạn cùng phòng có quần áo đẹp, túi xách hàng hiệu, ra vào nơi xa hoa, bạn trai lắm tiền, bắt đầu oán hận bạn trai không đủ năng lực, không có thời gian ở bên mình, cho tiền để anh ta đổi cách ăn mặc mà anh ta cũng không thèm... Biến hóa của bản thân mà cô ta không hề nhận ra, người đầu tiên nhận ra là bạn trai cô ta Trần Ca. Trần Ca lên án bạn gái thay đổi, trở nên thực dụng, còn Quý Tinh thì càng lúc càng oán giận bạn trai, vì thế cứ cãi nhau, làm hòa rồi lại cãi nhau, cuối cùng hai người bọn họ kết thúc mối tình đầu khiến người ta tiếc nuối.
Mà Quý Tinh càng lúc lại càng điên cuồng theo đuổi cuộc sống vật chất, cô ta bắt đầu nhìn về phía cha, cha cũng rất yêu thương đứa con gái này, đồng ý tăng thêm chi phí cho con gái, nhưng phí sinh hoạt mà con gái yêu cầu càng lúc càng nhiều, vượt quá năng lực của một nhân viên công chức bình thường, Quý Trác không cho con gái nữa, mặc cho con gái vừa khóc vừa nháo, người cha bướng bỉnh đang tức giận nên ít khi cho cô ta phí sinh hoạt.
Tuy cha mình là cán bộ, nhưng vẫn khá là dè dặt, không dám nhận hối lộ của người khác, Quý Tinh không còn cách nào, chỉ có thể ra tay từ chỗ khác. Cơ hội nhanh chóng đưa tới, trong một hoạt động lớn do một thương nhân nào đó tài trợ, Quý Tinh làm người chủ trì cho chương trình đó, nhờ quan hệ công tác mà quen biết với ông tổng điền sản, từng ngôn hành cử chỉ của ông tổng đều phát ra mị lực của đàn ông trưởng thành và sự ta ra tay hào phóng đã hấp dẫn Quý Tinh vốn ham hư vinh. Dưới sự chủ động của cô ta và sự giả vờ của ông tổng, cô ta bắt đầu một cuộc tình lén lút, một cuộc tình mới mẻ và đầy kích thích!
Nhưng cuộc tình lén lút luôn có khả năng bị lộ, trốn được vận nhưng không tránh khỏi mệnh! Quý Tinh không có vận, chỉ có mệnh! Bọn họ qua lại mới được ba tháng đã bị vợ của ông tổng phát hiện, sau khi liều mạng mới phát hiện Quý Tinh mang thai! Vợ của ông tổng điền sản sai xã hội đen đánh đập và làm nhục cô ta, cuối cùng khiến cô ta sinh non, phải tạm nghỉ học hơn một năm. Khi đau lòng muốn chết, cô ta lại gặp được Liễu Tiểu Quyền (cô ta không biết thân phận của Liễu Tiểu Quyền), nhưng Liễu Tiểu Quyền ấm áp và lãng mạn khiến cô ta không kìm lòng được, đúng lúc đó, Liễu Tiểu Quyền đơn phương theo đuổi Thẩm Minh Nguyệt, Quý Tinh chủ động xuất trận, rốt cuộc cũng khiến Liễu Tiểu Quyền cảm động, bọn cũng từng có một đoạn tình cảm như gần như xa, nhưng Liễu Tiểu Quyền nhanh chóng chia tay cô ta, không ai biết rõ lý do cả.
Sau vài lần suy sụp trên phương diện tình cảm đã khiến Quý Tinh khuất nhục vô cùng, cô ta quyết định trả thù, trả thù điên cuồng, mà người cô ta muốn trả thù chính là người đàn ông đã phá hủy thanh xuân của mình: Liễu Xương Thụ.
Đúng vậy, người đàn ông đó chính là cha của Liễu Tiểu Quyền - Liễu Xương Thụ!
Kế tiếp, báo thù chân chính được bắt đầu:
Vào lần đi đảo Khỉ du lịch, cô ta ngẫu nhiên gặp được Liễu Tiểu Quyền, tình yêu trước đây lại nảy mầm, nhưng cô ta phát hiện Liễu Tiểu Quyền và cha mẹ anh ta đang ở cùng nhau, mà hai người kia đều là “người quen cũ”, sự xấu hổ, phẫn nộ nhất thời trào dâng trong lòng. Trong lần gặp mặt bất ngờ này, cô ta cảm giác Trịnh Tinh có tình cảm với mình, cô ta nhanh chóng nghĩ cách lợi dụng, vì thế tận lực bày tỏ với Trịnh Tinh, cùng nhau tạo ra hàng động “Thần Chết”, khiến Trịnh Tinh giết chết tất cả những người biết rõ tình hình, Đồng Minh Hải, Liễu Xương Thụ, Viên Huệ Nga liên tiếp mất mạng, Trịnh Tinh không chút do dự gia nhập vào trò chơi chết chóc của mình, sắm vai đồng lõa.
Về phần mẹ Hầu Hồng, có lẽ là ngộ sát, Quý Tinh tất nhiên không nghĩ tới sự báo thù của mình lại liên lụy tới mẹ mình, Trịnh Tinh cũng cố ý che giấu chuyện này, chỉ nói bà ấy mất mạng ngoài ý muốn.
Có lẽ, mọi thứ đều do ý trời, thù hận khiến người ta bị che mắt.
Mà báo thù, một khi đã bắt đầu thì không thể quay đầu lại nữa.
Cái giá phải trả rất lớn, lại càng không tiếc bất cứ giá nào, chuyện này đã vượt quá phạm vi lý giải của Quý Tinh rồi.