Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236 - Chương 236KỲ NHÂN LIỄU TIỂU QUYỀN
Nói như thế, ngay cả giả thiết cơ sở Thần Chết đáng sợ này cũng là giả dối không có thật, người ta rõ ràng là một tiến sĩ nước ngoài, ngoại trừ bởi vì sống lâu với khỉ nên mặt mũi và mùi cơ thể hơi có chút kỳ lạ ra, cũng không có bất cứ vấn đề gì. Mà Liễu Tiểu Quyền lại loan tin khắp nơi rằng người tiến sĩ da đen này chính là Thần Chết, tự nhiên sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người, cuối cùng thì hàng loạt vụ án cũng đã nghênh đón một kẻ tình nghi cực kỳ sâu rồi.
Cuộc hành trình tới đảo Khỉ này có thu hoạch khá lớn, trong lòng tất cả mọi người văn phòng thám tử Bắc Đình đều có phỏng đoán như thế, cả sự kiện dường như chỉ là trò hề to lớn tự biên tự diễn của Liễu Tiểu Quyền. Đầu tiên là thả ra lời tiên đoán tử vong, rồi mang Thần Chết ra để làm lá chắn, sau đó từng bước thực hiện kế hoạch giết người.
Ở trong đó, đương nhiên cũng bao gồm Thẩm Minh Nguyệt vốn đã quen biết lâu năm với Liễu Tiểu Quyền. Giờ phút này, trong lòng cô cũng hết sức rối loạn, vốn tin tưởng Liễu Tiểu Quyền vững chắc không nghi ngờ, bây giờ lại không thể không xem xét kĩ lại lần nữa. Nhưng cô vẫn không thể đối mặt với sự thật bạn học của mình vô cùng có khả năng trở thành hung thủ giết người, nên cảm xúc cực kỳ sa sút.
Đối mặt với lời chất vấn và suy đoán của mọi người, Thẩm Minh Nguyệt thật sự đứng ngồi không yên, cô rất muốn thay Liễu Tiểu Quyền giải thích chút ít, nhưng thật sự không tìm được lý do thích hợp. Lưu Tử Thần nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, chủ động an ủi: “Minh Nguyệt, chúng ta không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào chính là tội phạm, bây giờ đối với Liễu Tiểu Quyền cũng chỉ là suy đoán, cho dù kết quả như thế nào, Nhất Đình bọn họ đều sẽ tìm được chứng cớ xác thực mới có thể kết luận, em đừng quá lo lắng.”
“Ừm, em hiểu mà, cảm ơn chị Tử Thần!” Thẩm Minh Nguyệt cảm kích đáp lại, cô nhìn Lý Nhất Đình đứng ở đối diện, ánh mắt của hai người vừa lúc nhìn nhau.
Lý Nhất Đình vốn nghi ngờ tính chân thực trong lời tiên đoán của Liễu Tiểu Quyền, nhưng Thẩm Minh Nguyệt vô tình bảo vệ, cộng thêm không đủ bằng chứng là do con người gây ra nên quan điểm của ông và Thẩm Minh Nguyệt có bất đồng tương đối lớn. Mãi tới sau khi có chuyến đi tới đảo Khỉ, loại bỏ sự cố đường cáp treo và xác định thân phận của Thần Chết, khiến Lý Nhất Đình hoàn toàn xóa bỏ chút đồng tình với Liễu Tiểu Quyền, ông nhận định rất có thể sẽ tìm ra được một kẽ hở từ trên thân người này.
Nhưng ông không muốn có bất kỳ tranh chấp gì với Thẩm Minh Nguyệt, tất cả mọi người đều là vì vụ án mà thôi, ông chỉ dò hỏi bình thường: “Minh Nguyệt, bây giờ em có thể kể một chút về quá khứ của Liễu Tiểu Quyền không?”
“Quá khứ của cậu ta hả? Em không rõ ràng lắm, bọn em chỉ gặp nhau ở đại học, nhưng trước đó thì em không quen biết Liễu Tiểu Quyền.” Thẩm Minh Nguyệt thành thật trả lời.
“Vậy hãy nói cho mọi người nghe, trong lúc học đại học, Liễu Tiểu Quyền rốt cuộc là người như thế nào? Cậu ta có hành động gì đặc biệt hoặc là gặp phải chuyện khác thường gì không?” Lý Nhất Đình tiếp tục hỏi, lời nói của Thẩm Minh Nguyệt vừa rồi khiến ông càng cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ có khác thường.
Thẩm Minh Nguyệt không tiếp tục giấu giếm, cô nhớ lại từng chuyện một, sau đó nói ra những chuyện chính của Liễu Tiểu Quyền trong lúc học đại học.
Đầu tiên, lúc ở đại học, Liễu Tiểu Quyền là một sinh viên rất hướng nội, bình thường không nói chuyện nhiều, xã giao cũng rất ít, hình như không có bạn bè thân thiết gì cả, cho dù là bạn học và thầy cô cùng lớp, cũng rất ít giao lưu với ai, cho nên không có nhiều người hiểu rõ về anh ta. Nhưng mà Thẩm Minh Nguyệt lại tiếp xúc với anh ta không hề ít, nguyên nhân dĩ nhiên là vì Liễu Tiểu Quyền đã từng theo đuổi cô.
Ở đại học là được tự do yêu đương, không có bất kỳ hạn chế gì, cũng không thể phủ định tình cảm của bất kỳ người nào. Nhưng đối với Liễu Tiểu Quyền, Thẩm Minh Nguyệt không chút nào hứng thú, tướng mạo anh ta không quá đẹp trai, không có gì đặc sắc, càng quan trọng hơn là tính cách quá hướng nội, vô cùng tương phản với tính tình phóng khoáng của Thẩm Minh Nguyệt. Loại khác biệt này, nếu bọn họ làm bạn bè bình thường thì có thể coi như một phần góc bù, vẫn coi như tạm được, nhưng nếu là kéo tới chuyện nam nữ, vậy thì hoàn toàn không phải là người cùng một đường, cho nên Thẩm Minh Nguyệt kiên quyết từ chối Liễu Tiểu Quyền. Nhưng mà Liễu Tiểu Quyền rất kiên nhẫn, thời gian theo đuổi rất lâu, còn sử dụng không ít biện pháp, khiến Thẩm Minh Nguyệt rất đau đầu.
Chẳng hạn như lúc Thẩm Minh Nguyệt và bạn học tản bộ, anh ta đột nhiên xông tới kéo cô chạy đi, trên thực tế là muốn trò chuyện riêng với Thẩm Minh Nguyệt, nhưng cách làm của anh ta rất thô bạo, khiến bạn học của Thẩm Minh Nguyệt giật nảy mình, còn tưởng là phần tử ngoài vòng luật pháp nào đó, suýt chút nữa đã gọi bảo vệ trị an rồi. Ngoài ra khi ở trong phòng học, Liễu Tiểu Quyền thường mua một bó hoa tươi lớn, nửa tặng nửa ép cho Thẩm Minh Nguyệt ngay trước mặt thầy cô bạn bè cùng lớp, khiến cô nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, nói chung là vô cùng xấu hổ.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện tương tự, Thẩm Minh Nguyệt đối với sự theo đuổi của Liễu Tiểu Quyền biến thành kháng cự, cô hết sức lo lắng Liễu Tiểu Quyền sẽ tiếp cận mình. Bởi vì đối phương luôn làm vài chuyện quái lạ, có lúc nhìn như rất lãng mạn, nhưng đối với một mối quan hệ chưa xác định mà nói, Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, loại sợ hãi này cũng làm cho cô dần dần xa lánh Liễu Tiểu Quyền, cuối cùng mới thoát khỏi sự theo đuổi của anh ta.
Ngoài chuyện đó ra, Thẩm Minh Nguyệt còn nhớ rõ, trong phòng học, Liễu Tiểu Quyền hay mang theo chút thuốc để uống, chẳng qua cô không tận lực hỏi thăm. Chỉ là những lúc chỉ riêng hai người bọn họ tiếp xúc, Thẩm Minh Nguyệt mới phát hiện Liễu Tiểu Quyền có mang theo không ít thuốc. Về sau, Thẩm Minh Nguyệt hỏi thăm bạn cùng phòng Liễu Tiểu Quyền, thế mới biết được trạng thái tinh thần của Liễu Tiểu Quyền đôi khi không tốt, thường xuyên lẩm bẩm một mình, cũng hay hoảng hốt, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà các sinh viên nam dần dần xa lánh anh ta. Ở trong ký túc xá, thật sự là mỗi ngày anh ta đều phải uống rất nhiều thuốc, chỉ có điều không ai biết đó là thuốc gì. Bởi vì Liễu Tiểu Quyền giữ kín như bưng, thậm chí xé luôn vỏ bên ngoài lọ thuốc, chỉ để lại chiếc lọ trống không.
Nghe xong lời tự thuật của Thẩm Minh Nguyệt, Lý Nhất Đình lâm vào trầm tư, ông tinh tế lắng nghe từ đầu tới cuối lời nói của Thẩm Minh Nguyệt mấy lần, nhưng kết quả để ông thoáng có chút thất vọng. Mặc dù không ít cách làm của Liễu Tiểu Quyền hơi kỳ quái, nhưng vì anh ta là một người hướng nội nên cũng có thể hiểu được. Còn cách theo đuổi Thẩm Minh Nguyệt hơi có chút khác người kia, cũng hoàn toàn có thể kết luận là mới biết yêu, nên đó là sự theo đuổi tình cảm rất chân thực của một người nam sinh.
Trần Thiên Vũ thì nghĩ tới một người khác, ông hỏi Thẩm Minh Nguyệt, phải chăng vẫn còn có những nữ sinh khác có quan hệ thân thiết với Liễu Tiểu Quyền. Thẩm Minh Nguyệt lập tức đưa ra một đáp án, cũng tình cờ trùng hợp với nhận vật mà Trần Thiên Vũ nghĩ tới, người này là Quý Tinh - con gái của Hầu Hồng, cũng là một trong những người bị hại của vụ án.
Thẩm Minh Nguyệt nói, sau khi Liễu Tiểu Quyền theo đuổi mình không có kết quả, Quý Tinh bất ngờ phát sinh quan hệ khá là thân mật với Liễu Tiểu Quyền. Cô nhớ lại rồi nói: “Em nhớ có một ngày, trời mưa to, bọn em lên lớp đều không mang ô, sau khi tan học thì tất cả đều phải ở lại phòng học. Cơn mưa kia rất lớn, thời gian rất lâu, lâu tới mức các bạn học ai cũng đều rất đói, nhưng lại không có cách nào, cả một đám luôn miệng kêu khổ. Vô tình trong lúc ấy, em nhìn thấy Quý Tinh và Liễu Tiểu Quyền ngồi riêng ở trong góc lớp trò chuyện, trông rất vui vẻ. Em vừa mới nói rằng lúc lên đại học, Liễu Tiểu Quyền là người không thích nói chuyện, nhưng ngày đó lại nói không ngớt. Em lập tức cảm thấy rất hứng thú, thế là đi qua xem thử, mới phát hiện hai người bọn họ đang bàn bạc về một chồng bản thảo viết tay. Nhìn chữ viết thì em biết là của Liễu Tiểu Quyền, cậu ta đang hưng phấn diễn giải dùng những thứ đó cho Quý Tinh nghe. Từ trong lời nói thì em nghe được hình như là Liễu Tiểu Quyền đang viết một bộ tiểu thuyết huyền huyễn.”
“Liễu Tiểu Quyền biết viết tiểu thuyết hả? Sao chị không nghe em nhắc tới?” Lưu Tử Thần cắt ngang hỏi.
Thẩm Minh Nguyệt ngượng ngùng bĩu môi, tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ là mình không thích, nói tiếp: “Về sau em cũng chú ý tới, hình như Quý Tinh có ý với Liễu Tiểu Quyền, nhiều khi cố ý chủ động tiếp cận cậu ta, còn rất nhiệt tình đối với những tiểu thuyết kia nữa. Điểm này vừa khéo là ưa thích của Liễu Tiểu Quyền, có lẽ vì sở thích tương đồng nên bọn họ hợp nhau đến thế.”
Sau khi Minh Nguyệt nói xong, Lý Nhất Đình đã gọi điện thoại cho Quý Tinh, ông hy vọng Quý Tinh có thể lộ ra vài chuyện cũ giữa cô ta với Liễu Tiểu Quyền.
Quý Tinh vừa mới đau khổ vì mất mẹ, tâm tình rất kém cỏi, bây giờ cơ quan thám tử tìm cô ta để nhớ lại chuyện đại học, việc này khiến cô ta rất không vui: “Trưởng phòng, tôi hy vọng các anh có thể mau chóng bắt được hung thủ, thay mẹ tôi báo thù, mà không phải đến hỏi những chuyện cũ năm xưa này!” Vietwriter.vn
Lý Nhất Đình đã đoán trước sẽ như vậy, nên tỉnh táo đáp lại: “Thật xin lỗi Quý Tinh, chúng tôi đang trong quá trình điều tra vụ án của mẹ cô, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô chính là muốn tìm vài manh mối, khẳng định là có giá trị nên mới có thể tìm cô, cô nói xem có đúng không?”
“Anh nói Liễu Tiểu Quyền chính là hung thủ giết chết mẹ của tôi sao? Việc này sao có thể, chúng tôi là bạn cùng trường mà!” Quý Tinh kích động lên giọng.
Lý Nhất Đình tiếp tục khuyên nhủ: “Cô đừng kích động, tôi đâu nói như vậy, chỉ là đang cố gắng biết thêm quá khứ của từng người, mong cô hãy phối hợp với chúng tôi, đây cũng là sự tôn trọng với mẹ của cô.”
Im lặng hồi lâu, Quý Tinh mới chịu nhớ lại vài chuyện quá khứ: “Kỳ thực, tôi và Liễu Tiểu Quyền vốn không quen biết. Anh ta rất hướng nội, không thích nói chuyện, chẳng qua tôi tình cờ phát hiện anh ta thích viết tiểu thuyết, nên mới đến đọc, sau đó mới thấy viết rất hay, rất có sắc thái của huyền huyễn. Vừa vặn đây cũng là loại mà tôi yêu thích, cho nên tôi thường xuyên thảo luận những nội dung liên quan tới tiểu thuyết với anh ta, lúc ấy mới quen biết.”
Sự thẳng thắn của Quý Tinh đã chứng thực góc độ mà Thẩm Minh Nguyệt đã nhìn thấy, sau khi đối chiếu lời nói của hai người, đúng là có thể chứng tỏ Quý Tinh không nói dối.
Cô ta tiếp tục diễn giải trong điện thoại: “Liễu Tiểu Quyền trông rất hướng nội, nhưng thực ra anh ta là một người rất tài hoa, ngoại trừ tài văn chương được thể hiện trong việc viết tiểu thuyết ra, các mặt khác chẳng hạn như âm nhạc, nhảy múa cũng rất giỏi. Hơn nữa anh ta cho người ta một loại cảm giác kính trọng nhưng không thể gần gũi. Trên thực tế, tướng mạo của anh ta vẫn rất đẹp trai, chẳng qua bởi vì không tiếp xúc nhiều với người khác phái, có lẽ mọi người không hiểu rõ cho lắm. Trên thực tế, nữ sinh theo đuổi anh ta lúc ấy không ít đâu, chủ yếu có thể là bởi vì biết nhà anh ta có điều kiện. Cha của anh ta là ông chủ công ty bất động sản lớn, bối cảnh hùng hậu, tất nhiên thu hút nữ sinh. Nhưng Liễu Tiểu Quyền luôn tỏ ra xa lánh người khác ngàn dặm, cho dù là tôi, nếu như không nói về tiểu thuyết với anh ta, thì anh ta chẳng còn hứng thú nói chuyện với tôi đâu.”
Cái gọi là không chiếm được thì luôn rối loạn, bị thiên vị nhưng không sợ hãi, cho dù là một hoa hậu giảng đường như Quý Tinh, bị Liễu Tiểu Quyền làm cho lúc lạnh lúc nóng, trong lòng cũng hết sức phiền muộn, nhưng việc này vừa vặn có thể kích thích lòng háo thắng của cô gái, nhất định phải chiếm bằng được.
Lý Nhất Đình đúng là tổng kết ra những thứ này từ trong lời nói của Thẩm Minh Nguyệt và Quý Tinh. Liễu Tiểu Quyền đúng là người hướng nội, nhưng không phải là khép kín. Anh ta có sở trường của mình, những sở trường này vừa vặn rất hấp dẫn người ta. Khi anh ta có thể tìm được bạn học cùng chung chí hướng thì sẽ nói nhiều giống như người bình thường, nhưng một khi phát hiện không cùng một tần số, anh ta sẽ lập tức khép lòng lại.
Từ Thẩm Minh Nguyệt và Quý Tinh, Lý Nhất Đình phát hiện một điểm chung của Liễu Tiểu Quyền. Đó chính là từ trước tới giờ, anh ta vô cùng thích tưởng tượng, cho nên có thể viết ra tiểu thuyết huyền huyễn rất dài, nhưng rất khó tách rời nhân vật tưởng tượng và cuộc sống thực, chẳng phân biệt được chủ yếu và thứ yếu, điên đảo thần hồn. Việc này đã dẫn tới sự biến hóa trong cách đối nhân xử thế của anh ta, lúc thế này lúc lại thế kia, luôn luôn lơ lửng, không cố định.
Trần Thiên Vũ im lặng không lên tiếng, lại nghĩ tới một nhân vật quan trọng, ông mở miệng nói: “Đừng quên, ngoài Thẩm Minh Nguyệt và Quý Tinh ra, còn có một cô gái càng quan trọng hơn.”
Lý Nhất Đình cũng lập tức nghĩ đến người này: “Thiên Vũ, ý anh là Liễu Nhứ Nhi hả?”
Trần Thiên Vũ gật đầu, quả nhiên hai người cùng nghĩ tới.
Lý Nhất Đình tiếp tục diễn giải: “Thông qua nghe ngóng lúc trước của chúng ta, người có quan hệ thân thiết nhất với Liễu Tiểu Quyền chính là em gái Liễu Nhứ Nhi của anh ta. Bởi vì trong năm năm sau khi tốt nghiệp, Liễu Tiểu Quyền luôn sống cùng với em gái, mà cha mẹ thì bề bộn nhiều việc, thường không hay gặp, có rất nhiều lời trong lòng, Liễu Tiểu Quyền cũng đều nói với em gái. Có thể nói Liễu Nhứ Nhi là người hiểu rõ anh trai nhất thế giới này. Nếu như nói Liễu Tiểu Quyền cần một đối tượng để dốc bầu tâm sự, vậy thì chỉ có thể lựa chọn em gái của mình, chắc chắn bọn họ không có gì giấu nhau, đồng thời Liễu Nhứ Nhi cũng sẽ không tiết lộ bí mật của anh trai ra ngoài.”
Lưu Tử Thần cũng nghĩ tới cô bé này, chị cũng tán đồng nói: “Nhất Đình nói không sai, hiển nhiên Liễu Nhứ Nhi đã biết chuyện của Liễu Tiểu Quyền rồi. Chẳng hạn như lời tiên đoán, cô bé vô cùng rõ ràng, hơn nữa em dám nói Liễu Nhứ Nhi còn biết được rất nhiều chuyện liên quan tới Liễu Tiểu Quyền mà chúng ta không biết.”
“Vậy thì ra tay từ trên người cô bé đi, tiến thêm một bước, đào ra thế giới nội tâm của Liễu Tiểu Quyền!” Lý Nhất Đình hạ quyết tâm: “Chẳng qua ở đây còn có một vấn đề nữa, chính là bởi vì Liễu Nhứ Nhi đáng tin cậy nên Liễu Tiểu Quyền mới không đề phòng cô bé, nhưng chúng ta phải làm như thế nào mới khiến cô bé này mở miệng đây?”
Thẩm Minh Nguyệt không cần nghĩ nhiều liền thốt ra: “Hay là em dẫn cô bé ra ngoài chơi, các cô bé đều rất thích chơi đùa, hơn nữa còn có chị gái xinh đẹp như em bên cạnh, nói không chừng sẽ nói thật với em nhanh thôi!”
“Được rồi, Minh Nguyệt, chúng ta đang nói nghiêm chỉnh, em xinh đẹp mà cô bé không để ý tới thì làm được gì?” Lý Nhất Đình quả quyết bác bỏ, sau đó đổi giọng nói, vẫn là để Tử Thần đi đi, dường như đối với bé gái, chị khá có kiên nhẫn, hồi tìm Đồng Dương Dương cũng thế, còn hỏi Đồng Dương Dương về chuyện của Dạ Ca nữa. Đồng Dương Dương còn khó trao đổi hơn cả Liễu Nhứ Nhi mà Tử Thần vẫn giải quyết được, lần này tiếp tục giao cho chị đi.
Thẩm Minh Nguyệt trừng Lý Nhất Đình một cái, không tiếp tục tranh luận nữa, những người khác cũng tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Lưu Tử Thần đồng ý với quyết định này: “Vậy được, em sẽ tới nhà Liễu Nhứ Nhi tìm cô bé, nhưng không thể làm trước mặt người nhà cô bé được, nhất là phải tránh né Liễu Tiểu Quyền, phải nghĩ biện pháp đưa cô bé ra ngoài mới được!”
Cuộc hành trình tới đảo Khỉ này có thu hoạch khá lớn, trong lòng tất cả mọi người văn phòng thám tử Bắc Đình đều có phỏng đoán như thế, cả sự kiện dường như chỉ là trò hề to lớn tự biên tự diễn của Liễu Tiểu Quyền. Đầu tiên là thả ra lời tiên đoán tử vong, rồi mang Thần Chết ra để làm lá chắn, sau đó từng bước thực hiện kế hoạch giết người.
Ở trong đó, đương nhiên cũng bao gồm Thẩm Minh Nguyệt vốn đã quen biết lâu năm với Liễu Tiểu Quyền. Giờ phút này, trong lòng cô cũng hết sức rối loạn, vốn tin tưởng Liễu Tiểu Quyền vững chắc không nghi ngờ, bây giờ lại không thể không xem xét kĩ lại lần nữa. Nhưng cô vẫn không thể đối mặt với sự thật bạn học của mình vô cùng có khả năng trở thành hung thủ giết người, nên cảm xúc cực kỳ sa sút.
Đối mặt với lời chất vấn và suy đoán của mọi người, Thẩm Minh Nguyệt thật sự đứng ngồi không yên, cô rất muốn thay Liễu Tiểu Quyền giải thích chút ít, nhưng thật sự không tìm được lý do thích hợp. Lưu Tử Thần nhìn bộ dáng mất hồn mất vía của cô, chủ động an ủi: “Minh Nguyệt, chúng ta không nên dễ dàng tin tưởng bất kỳ người nào chính là tội phạm, bây giờ đối với Liễu Tiểu Quyền cũng chỉ là suy đoán, cho dù kết quả như thế nào, Nhất Đình bọn họ đều sẽ tìm được chứng cớ xác thực mới có thể kết luận, em đừng quá lo lắng.”
“Ừm, em hiểu mà, cảm ơn chị Tử Thần!” Thẩm Minh Nguyệt cảm kích đáp lại, cô nhìn Lý Nhất Đình đứng ở đối diện, ánh mắt của hai người vừa lúc nhìn nhau.
Lý Nhất Đình vốn nghi ngờ tính chân thực trong lời tiên đoán của Liễu Tiểu Quyền, nhưng Thẩm Minh Nguyệt vô tình bảo vệ, cộng thêm không đủ bằng chứng là do con người gây ra nên quan điểm của ông và Thẩm Minh Nguyệt có bất đồng tương đối lớn. Mãi tới sau khi có chuyến đi tới đảo Khỉ, loại bỏ sự cố đường cáp treo và xác định thân phận của Thần Chết, khiến Lý Nhất Đình hoàn toàn xóa bỏ chút đồng tình với Liễu Tiểu Quyền, ông nhận định rất có thể sẽ tìm ra được một kẽ hở từ trên thân người này.
Nhưng ông không muốn có bất kỳ tranh chấp gì với Thẩm Minh Nguyệt, tất cả mọi người đều là vì vụ án mà thôi, ông chỉ dò hỏi bình thường: “Minh Nguyệt, bây giờ em có thể kể một chút về quá khứ của Liễu Tiểu Quyền không?”
“Quá khứ của cậu ta hả? Em không rõ ràng lắm, bọn em chỉ gặp nhau ở đại học, nhưng trước đó thì em không quen biết Liễu Tiểu Quyền.” Thẩm Minh Nguyệt thành thật trả lời.
“Vậy hãy nói cho mọi người nghe, trong lúc học đại học, Liễu Tiểu Quyền rốt cuộc là người như thế nào? Cậu ta có hành động gì đặc biệt hoặc là gặp phải chuyện khác thường gì không?” Lý Nhất Đình tiếp tục hỏi, lời nói của Thẩm Minh Nguyệt vừa rồi khiến ông càng cảm thấy quan hệ của hai người bọn họ có khác thường.
Thẩm Minh Nguyệt không tiếp tục giấu giếm, cô nhớ lại từng chuyện một, sau đó nói ra những chuyện chính của Liễu Tiểu Quyền trong lúc học đại học.
Đầu tiên, lúc ở đại học, Liễu Tiểu Quyền là một sinh viên rất hướng nội, bình thường không nói chuyện nhiều, xã giao cũng rất ít, hình như không có bạn bè thân thiết gì cả, cho dù là bạn học và thầy cô cùng lớp, cũng rất ít giao lưu với ai, cho nên không có nhiều người hiểu rõ về anh ta. Nhưng mà Thẩm Minh Nguyệt lại tiếp xúc với anh ta không hề ít, nguyên nhân dĩ nhiên là vì Liễu Tiểu Quyền đã từng theo đuổi cô.
Ở đại học là được tự do yêu đương, không có bất kỳ hạn chế gì, cũng không thể phủ định tình cảm của bất kỳ người nào. Nhưng đối với Liễu Tiểu Quyền, Thẩm Minh Nguyệt không chút nào hứng thú, tướng mạo anh ta không quá đẹp trai, không có gì đặc sắc, càng quan trọng hơn là tính cách quá hướng nội, vô cùng tương phản với tính tình phóng khoáng của Thẩm Minh Nguyệt. Loại khác biệt này, nếu bọn họ làm bạn bè bình thường thì có thể coi như một phần góc bù, vẫn coi như tạm được, nhưng nếu là kéo tới chuyện nam nữ, vậy thì hoàn toàn không phải là người cùng một đường, cho nên Thẩm Minh Nguyệt kiên quyết từ chối Liễu Tiểu Quyền. Nhưng mà Liễu Tiểu Quyền rất kiên nhẫn, thời gian theo đuổi rất lâu, còn sử dụng không ít biện pháp, khiến Thẩm Minh Nguyệt rất đau đầu.
Chẳng hạn như lúc Thẩm Minh Nguyệt và bạn học tản bộ, anh ta đột nhiên xông tới kéo cô chạy đi, trên thực tế là muốn trò chuyện riêng với Thẩm Minh Nguyệt, nhưng cách làm của anh ta rất thô bạo, khiến bạn học của Thẩm Minh Nguyệt giật nảy mình, còn tưởng là phần tử ngoài vòng luật pháp nào đó, suýt chút nữa đã gọi bảo vệ trị an rồi. Ngoài ra khi ở trong phòng học, Liễu Tiểu Quyền thường mua một bó hoa tươi lớn, nửa tặng nửa ép cho Thẩm Minh Nguyệt ngay trước mặt thầy cô bạn bè cùng lớp, khiến cô nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, nói chung là vô cùng xấu hổ.
Sau khi trải qua rất nhiều chuyện tương tự, Thẩm Minh Nguyệt đối với sự theo đuổi của Liễu Tiểu Quyền biến thành kháng cự, cô hết sức lo lắng Liễu Tiểu Quyền sẽ tiếp cận mình. Bởi vì đối phương luôn làm vài chuyện quái lạ, có lúc nhìn như rất lãng mạn, nhưng đối với một mối quan hệ chưa xác định mà nói, Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy sợ hãi nhiều hơn, loại sợ hãi này cũng làm cho cô dần dần xa lánh Liễu Tiểu Quyền, cuối cùng mới thoát khỏi sự theo đuổi của anh ta.
Ngoài chuyện đó ra, Thẩm Minh Nguyệt còn nhớ rõ, trong phòng học, Liễu Tiểu Quyền hay mang theo chút thuốc để uống, chẳng qua cô không tận lực hỏi thăm. Chỉ là những lúc chỉ riêng hai người bọn họ tiếp xúc, Thẩm Minh Nguyệt mới phát hiện Liễu Tiểu Quyền có mang theo không ít thuốc. Về sau, Thẩm Minh Nguyệt hỏi thăm bạn cùng phòng Liễu Tiểu Quyền, thế mới biết được trạng thái tinh thần của Liễu Tiểu Quyền đôi khi không tốt, thường xuyên lẩm bẩm một mình, cũng hay hoảng hốt, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà các sinh viên nam dần dần xa lánh anh ta. Ở trong ký túc xá, thật sự là mỗi ngày anh ta đều phải uống rất nhiều thuốc, chỉ có điều không ai biết đó là thuốc gì. Bởi vì Liễu Tiểu Quyền giữ kín như bưng, thậm chí xé luôn vỏ bên ngoài lọ thuốc, chỉ để lại chiếc lọ trống không.
Nghe xong lời tự thuật của Thẩm Minh Nguyệt, Lý Nhất Đình lâm vào trầm tư, ông tinh tế lắng nghe từ đầu tới cuối lời nói của Thẩm Minh Nguyệt mấy lần, nhưng kết quả để ông thoáng có chút thất vọng. Mặc dù không ít cách làm của Liễu Tiểu Quyền hơi kỳ quái, nhưng vì anh ta là một người hướng nội nên cũng có thể hiểu được. Còn cách theo đuổi Thẩm Minh Nguyệt hơi có chút khác người kia, cũng hoàn toàn có thể kết luận là mới biết yêu, nên đó là sự theo đuổi tình cảm rất chân thực của một người nam sinh.
Trần Thiên Vũ thì nghĩ tới một người khác, ông hỏi Thẩm Minh Nguyệt, phải chăng vẫn còn có những nữ sinh khác có quan hệ thân thiết với Liễu Tiểu Quyền. Thẩm Minh Nguyệt lập tức đưa ra một đáp án, cũng tình cờ trùng hợp với nhận vật mà Trần Thiên Vũ nghĩ tới, người này là Quý Tinh - con gái của Hầu Hồng, cũng là một trong những người bị hại của vụ án.
Thẩm Minh Nguyệt nói, sau khi Liễu Tiểu Quyền theo đuổi mình không có kết quả, Quý Tinh bất ngờ phát sinh quan hệ khá là thân mật với Liễu Tiểu Quyền. Cô nhớ lại rồi nói: “Em nhớ có một ngày, trời mưa to, bọn em lên lớp đều không mang ô, sau khi tan học thì tất cả đều phải ở lại phòng học. Cơn mưa kia rất lớn, thời gian rất lâu, lâu tới mức các bạn học ai cũng đều rất đói, nhưng lại không có cách nào, cả một đám luôn miệng kêu khổ. Vô tình trong lúc ấy, em nhìn thấy Quý Tinh và Liễu Tiểu Quyền ngồi riêng ở trong góc lớp trò chuyện, trông rất vui vẻ. Em vừa mới nói rằng lúc lên đại học, Liễu Tiểu Quyền là người không thích nói chuyện, nhưng ngày đó lại nói không ngớt. Em lập tức cảm thấy rất hứng thú, thế là đi qua xem thử, mới phát hiện hai người bọn họ đang bàn bạc về một chồng bản thảo viết tay. Nhìn chữ viết thì em biết là của Liễu Tiểu Quyền, cậu ta đang hưng phấn diễn giải dùng những thứ đó cho Quý Tinh nghe. Từ trong lời nói thì em nghe được hình như là Liễu Tiểu Quyền đang viết một bộ tiểu thuyết huyền huyễn.”
“Liễu Tiểu Quyền biết viết tiểu thuyết hả? Sao chị không nghe em nhắc tới?” Lưu Tử Thần cắt ngang hỏi.
Thẩm Minh Nguyệt ngượng ngùng bĩu môi, tùy tiện tìm một lý do qua loa lấy lệ là mình không thích, nói tiếp: “Về sau em cũng chú ý tới, hình như Quý Tinh có ý với Liễu Tiểu Quyền, nhiều khi cố ý chủ động tiếp cận cậu ta, còn rất nhiệt tình đối với những tiểu thuyết kia nữa. Điểm này vừa khéo là ưa thích của Liễu Tiểu Quyền, có lẽ vì sở thích tương đồng nên bọn họ hợp nhau đến thế.”
Sau khi Minh Nguyệt nói xong, Lý Nhất Đình đã gọi điện thoại cho Quý Tinh, ông hy vọng Quý Tinh có thể lộ ra vài chuyện cũ giữa cô ta với Liễu Tiểu Quyền.
Quý Tinh vừa mới đau khổ vì mất mẹ, tâm tình rất kém cỏi, bây giờ cơ quan thám tử tìm cô ta để nhớ lại chuyện đại học, việc này khiến cô ta rất không vui: “Trưởng phòng, tôi hy vọng các anh có thể mau chóng bắt được hung thủ, thay mẹ tôi báo thù, mà không phải đến hỏi những chuyện cũ năm xưa này!” Vietwriter.vn
Lý Nhất Đình đã đoán trước sẽ như vậy, nên tỉnh táo đáp lại: “Thật xin lỗi Quý Tinh, chúng tôi đang trong quá trình điều tra vụ án của mẹ cô, hôm nay tôi gọi điện thoại cho cô chính là muốn tìm vài manh mối, khẳng định là có giá trị nên mới có thể tìm cô, cô nói xem có đúng không?”
“Anh nói Liễu Tiểu Quyền chính là hung thủ giết chết mẹ của tôi sao? Việc này sao có thể, chúng tôi là bạn cùng trường mà!” Quý Tinh kích động lên giọng.
Lý Nhất Đình tiếp tục khuyên nhủ: “Cô đừng kích động, tôi đâu nói như vậy, chỉ là đang cố gắng biết thêm quá khứ của từng người, mong cô hãy phối hợp với chúng tôi, đây cũng là sự tôn trọng với mẹ của cô.”
Im lặng hồi lâu, Quý Tinh mới chịu nhớ lại vài chuyện quá khứ: “Kỳ thực, tôi và Liễu Tiểu Quyền vốn không quen biết. Anh ta rất hướng nội, không thích nói chuyện, chẳng qua tôi tình cờ phát hiện anh ta thích viết tiểu thuyết, nên mới đến đọc, sau đó mới thấy viết rất hay, rất có sắc thái của huyền huyễn. Vừa vặn đây cũng là loại mà tôi yêu thích, cho nên tôi thường xuyên thảo luận những nội dung liên quan tới tiểu thuyết với anh ta, lúc ấy mới quen biết.”
Sự thẳng thắn của Quý Tinh đã chứng thực góc độ mà Thẩm Minh Nguyệt đã nhìn thấy, sau khi đối chiếu lời nói của hai người, đúng là có thể chứng tỏ Quý Tinh không nói dối.
Cô ta tiếp tục diễn giải trong điện thoại: “Liễu Tiểu Quyền trông rất hướng nội, nhưng thực ra anh ta là một người rất tài hoa, ngoại trừ tài văn chương được thể hiện trong việc viết tiểu thuyết ra, các mặt khác chẳng hạn như âm nhạc, nhảy múa cũng rất giỏi. Hơn nữa anh ta cho người ta một loại cảm giác kính trọng nhưng không thể gần gũi. Trên thực tế, tướng mạo của anh ta vẫn rất đẹp trai, chẳng qua bởi vì không tiếp xúc nhiều với người khác phái, có lẽ mọi người không hiểu rõ cho lắm. Trên thực tế, nữ sinh theo đuổi anh ta lúc ấy không ít đâu, chủ yếu có thể là bởi vì biết nhà anh ta có điều kiện. Cha của anh ta là ông chủ công ty bất động sản lớn, bối cảnh hùng hậu, tất nhiên thu hút nữ sinh. Nhưng Liễu Tiểu Quyền luôn tỏ ra xa lánh người khác ngàn dặm, cho dù là tôi, nếu như không nói về tiểu thuyết với anh ta, thì anh ta chẳng còn hứng thú nói chuyện với tôi đâu.”
Cái gọi là không chiếm được thì luôn rối loạn, bị thiên vị nhưng không sợ hãi, cho dù là một hoa hậu giảng đường như Quý Tinh, bị Liễu Tiểu Quyền làm cho lúc lạnh lúc nóng, trong lòng cũng hết sức phiền muộn, nhưng việc này vừa vặn có thể kích thích lòng háo thắng của cô gái, nhất định phải chiếm bằng được.
Lý Nhất Đình đúng là tổng kết ra những thứ này từ trong lời nói của Thẩm Minh Nguyệt và Quý Tinh. Liễu Tiểu Quyền đúng là người hướng nội, nhưng không phải là khép kín. Anh ta có sở trường của mình, những sở trường này vừa vặn rất hấp dẫn người ta. Khi anh ta có thể tìm được bạn học cùng chung chí hướng thì sẽ nói nhiều giống như người bình thường, nhưng một khi phát hiện không cùng một tần số, anh ta sẽ lập tức khép lòng lại.
Từ Thẩm Minh Nguyệt và Quý Tinh, Lý Nhất Đình phát hiện một điểm chung của Liễu Tiểu Quyền. Đó chính là từ trước tới giờ, anh ta vô cùng thích tưởng tượng, cho nên có thể viết ra tiểu thuyết huyền huyễn rất dài, nhưng rất khó tách rời nhân vật tưởng tượng và cuộc sống thực, chẳng phân biệt được chủ yếu và thứ yếu, điên đảo thần hồn. Việc này đã dẫn tới sự biến hóa trong cách đối nhân xử thế của anh ta, lúc thế này lúc lại thế kia, luôn luôn lơ lửng, không cố định.
Trần Thiên Vũ im lặng không lên tiếng, lại nghĩ tới một nhân vật quan trọng, ông mở miệng nói: “Đừng quên, ngoài Thẩm Minh Nguyệt và Quý Tinh ra, còn có một cô gái càng quan trọng hơn.”
Lý Nhất Đình cũng lập tức nghĩ đến người này: “Thiên Vũ, ý anh là Liễu Nhứ Nhi hả?”
Trần Thiên Vũ gật đầu, quả nhiên hai người cùng nghĩ tới.
Lý Nhất Đình tiếp tục diễn giải: “Thông qua nghe ngóng lúc trước của chúng ta, người có quan hệ thân thiết nhất với Liễu Tiểu Quyền chính là em gái Liễu Nhứ Nhi của anh ta. Bởi vì trong năm năm sau khi tốt nghiệp, Liễu Tiểu Quyền luôn sống cùng với em gái, mà cha mẹ thì bề bộn nhiều việc, thường không hay gặp, có rất nhiều lời trong lòng, Liễu Tiểu Quyền cũng đều nói với em gái. Có thể nói Liễu Nhứ Nhi là người hiểu rõ anh trai nhất thế giới này. Nếu như nói Liễu Tiểu Quyền cần một đối tượng để dốc bầu tâm sự, vậy thì chỉ có thể lựa chọn em gái của mình, chắc chắn bọn họ không có gì giấu nhau, đồng thời Liễu Nhứ Nhi cũng sẽ không tiết lộ bí mật của anh trai ra ngoài.”
Lưu Tử Thần cũng nghĩ tới cô bé này, chị cũng tán đồng nói: “Nhất Đình nói không sai, hiển nhiên Liễu Nhứ Nhi đã biết chuyện của Liễu Tiểu Quyền rồi. Chẳng hạn như lời tiên đoán, cô bé vô cùng rõ ràng, hơn nữa em dám nói Liễu Nhứ Nhi còn biết được rất nhiều chuyện liên quan tới Liễu Tiểu Quyền mà chúng ta không biết.”
“Vậy thì ra tay từ trên người cô bé đi, tiến thêm một bước, đào ra thế giới nội tâm của Liễu Tiểu Quyền!” Lý Nhất Đình hạ quyết tâm: “Chẳng qua ở đây còn có một vấn đề nữa, chính là bởi vì Liễu Nhứ Nhi đáng tin cậy nên Liễu Tiểu Quyền mới không đề phòng cô bé, nhưng chúng ta phải làm như thế nào mới khiến cô bé này mở miệng đây?”
Thẩm Minh Nguyệt không cần nghĩ nhiều liền thốt ra: “Hay là em dẫn cô bé ra ngoài chơi, các cô bé đều rất thích chơi đùa, hơn nữa còn có chị gái xinh đẹp như em bên cạnh, nói không chừng sẽ nói thật với em nhanh thôi!”
“Được rồi, Minh Nguyệt, chúng ta đang nói nghiêm chỉnh, em xinh đẹp mà cô bé không để ý tới thì làm được gì?” Lý Nhất Đình quả quyết bác bỏ, sau đó đổi giọng nói, vẫn là để Tử Thần đi đi, dường như đối với bé gái, chị khá có kiên nhẫn, hồi tìm Đồng Dương Dương cũng thế, còn hỏi Đồng Dương Dương về chuyện của Dạ Ca nữa. Đồng Dương Dương còn khó trao đổi hơn cả Liễu Nhứ Nhi mà Tử Thần vẫn giải quyết được, lần này tiếp tục giao cho chị đi.
Thẩm Minh Nguyệt trừng Lý Nhất Đình một cái, không tiếp tục tranh luận nữa, những người khác cũng tỏ vẻ ngầm thừa nhận.
Lưu Tử Thần đồng ý với quyết định này: “Vậy được, em sẽ tới nhà Liễu Nhứ Nhi tìm cô bé, nhưng không thể làm trước mặt người nhà cô bé được, nhất là phải tránh né Liễu Tiểu Quyền, phải nghĩ biện pháp đưa cô bé ra ngoài mới được!”
Bình luận facebook