Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12 - Chương 12ĐỘT NGỘT XẢY RA BIẾN CỐ
Chưa đến năm giờ sáng, mưa phùn mù mịt, trời vẫn còn rất tối.
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn đang ngáy o o trong khách sạn Tụ Hữu.
Chuông điện thoại di động vang lên hai lần thì Lý Nhất Đình mới tỉnh, mấy ngày hôm nay, ông nhàn rỗi quá nên có hơi buông lỏng cảnh giác.
Là cuộc gọi của Hứa Kinh Nam.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại có hơi sốt sắng, thậm chí còn nói năng lộn xộn, hồi lâu sau, Lý Nhất Đình mới nghe rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì – phát hiện ra một cái xác chết trôi trong ao cá ở chi nhánh Trung Nam!
Lý Nhất Đình còn đang buồn ngủ, vẫn thận trọng hỏi: “Đã xác định đó là thi thể người à?”
Hứa Kinh Nam nói rằng có lẽ không sai, lúc này, hai người mới vội vội vàng vàng mặc quần áo chạy tới khu nhà của viện nghiên cứu.
Hứa Kinh Nam không ngờ lần đầu tiên mình làm pháp y sẽ là như thế này.
Hai đầu bếp của viện nghiên cứu mới sáng ra đã lên đồn cảnh sát báo án, nói là vào sáng sớm hôm nay, lúc làm cơm thì lờ mờ nhìn thấy ở giữa ao cá có một vật thể màu đen không rõ, lúc đầu, bọn họ cứ nghĩ mình hoa mắt, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng. Vật thể kia nhìn kiểu gì cũng giống một con người.
Ánh đèn lúc đó khá tối, chỉ có ánh đèn của nhà bếp bán lộ thiên và ngọn đèn nhỏ ở bãi đất trống trước dãy nhà trệt, thế nên không thể chiếu hết toàn bộ ao cá.
Hai đầu bếp coi như có lá gan khá lớn, bọn họ chạy tới gần hơn để quan sát, sau khi xác định được thì nhanh chóng gọi 110 để báo cảnh sát, đồng thời còn gọi 120.
Hôm nay vừa hay là ca trực của Hứa Kinh Nam, nghe tin tức mà tổng đài cảnh sát 110 báo về, Hứa Kinh Nam lập tức gọi cho Lý Nhất Đình rồi mới báo cáo cho đồn trưởng. Những năm gần đây, thôn Bố Ân Du chưa từng xảy ra án mạng, thế nên Từ Cảnh Nguyên đã phái ra tất cả lực lượng cảnh sát lao tới văn phòng chi nhánh Trung Nam trước. Thành thật mà nói, tất cả mọi người đều khá căng thẳng.
Khi đến chi nhánh thì đã là 5 giờ 27 phút sáng, đoạn đường bọn họ đi mất gần nửa tiếng đồng hồ, còn đoàn người Lý Nhất Đình thì chưa đến nơi.
Rất khó vớt vật thể không rõ kia lên, chủ yếu là do kè xi măng ở bốn phía của ao cá quá dốc, hơn nữa nước trong ao cá cũng khá sâu. Cuối cùng phải nhờ mấy anh dân phòng mặc áo cứu sinh đi qua bậc thang chỗ nhà trệt để bơi xuống, sau đó dùng móc câu và dây thừng để kéo vật thể đó lên bờ.
Động tĩnh lớn như vậy nên người sống ở trong nhà trệt cũng nghe thấy tiếng ồn ào mà đi ra. Là ba, bốn người đàn ông mặc đồ ngủ và một cô gái xinh đẹp với sắc mặt trắng bệch, cô ta chính là cô gái trẻ mà Lý Nhất Đình vô tình chạm mặt lần trước.
Xung quanh ao cá vẫn tối om như trước, mọi người chỉ có thể bật mấy cái đèn pin lên để tăng thêm ánh sáng. Chờ tới khi vớt được vật thể không xác định kia lên bờ thì sắc trời vừa hay là khoảng tối trước ánh bình minh. Đoàn người xúm lại quanh vật thể không xác định kia, không ai nói gì, chỉ có mấy anh dân phòng ngồi trên mặt đất không ngừng thở dốc.
Cuối cùng, có một người hoảng hốt hô lên: “Đây không phải là kỹ thuật viên Mạnh Tiêu sao?”
Hứa Kinh Nam cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, anh vẫn luôn không dám đi đằng trước. Dù sao mình chỉ là một pháp y thực tập, khi xảy ra án mạng thì đầu tiên nghĩ đến không thể là mình được, nhưng khi anh nghe được câu nói này thì vẫn bất chất khó khăn mà chen vào trong đám đông, dùng đèn pin chiếu vào vật thể trên mặt đất.
Thân hình mập mạp, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tròn xoe, còn có cái nhọt khá bắt mắt ở giữa trán nữa.
Đây không phải là Mạnh Tiêu thì còn có thể là ai?
Mạnh Tiêu xuất hiện nhưng đã ngừng thở, lúc này, thân thể cũng không có gì khác thường, hẳn là bị rơi xuống nước không lâu. Hứa Kinh Nam là một pháp y nhưng vẫn phải dựa theo trình tự mà làm một vài động tác cấp cứu. Mọi người thấy anh bắt đầu tiến hành các động tác như đẩy nước, hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo thì không ai lên tiếng nữa. Có lẽ lúc này, đồng nghiệp của anh mới nhớ ra rằng ở đây còn có một nhân viên pháp y.
Khi Hứa Kinh Nam sờ vào thân thể lạnh lẽo thì giật nảy mình vì sợ, nhưng anh đã quen rất nhanh. Dù sao lúc ở trường, mình cũng đã từng tiếp xúc với thi thể, cũng đã tiến hành các bước cấp cứu tương tự. Chẳng qua lúc này là diễn luyện thực địa, không có ai hỗ trợ mà thôi. Nhiều năm học tập giúp anh không mất bao lâu đã tiến vào trạng thái ổn định. Một khi bắt đầu đã làm những thao tác rất đúng chuẩn thì cả người dường như bình tĩnh hơn nhiều.
Khoảng nửa tiếng sau, Hứa Kinh Nam đưa tay dùng tay áo xoa mồ hôi trên trán, lắc đầu với đồn trưởng, bày tỏ đã bất lực.
Lúc này, trời đã sáng rõ, Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn đều đã chạy đến hiện trường. Khi tới cổng, bọn họ còn phải tốn chút miệng lưỡi, dù sao nửa đêm vào viện nghiên cứu so với việc ban ngày được Từ Cảnh Nguyên dẫn vào vốn không giống nhau. Cũng may mà chứng nhận cảnh sát của Lý Nhất Đình vẫn chưa vô dụng, phát huy được tác dụng vào thời khắc mấu chốt.
Xe cứu thương cũng đã đến nơi. Nơi này cách nội thành quá xa, xe cứu thương phải chạy hơn một tiếng mới đến được hiện trường, lại còn không thể trực tiếp đi vào. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng và hai hộ sĩ không thể làm gì khác, đành phải nâng cáng cứu thương vội vàng chạy tới ao cá. Sau khi vội vàng cung cấp dưỡng khí xong thì bắt đầu tiến hành các động tác tương tự như Hứa Kinh Nam, cuối cùng cũng đưa ra kết luận tương tự như anh.
Vị bác sĩ của 120 lấy ra một bảng ghi chép, ông ta đã nhìn thấy nhiều người chết lắm rồi, bình tĩnh rảo bước đi về phía Liễu Nghệ đang có sắc mặt âm trầm. Theo thông lệ, bệnh nhân ngừng thở trước khi lên xe cứu thương, không còn dấu hiệu sự sống thì không được phép đưa lên xe cứu thương để chở về bệnh viện.
Bảng ghi chép chỉ là thủ tục, một cái là tuyên bố cấp cứu không hiệu quả, một cái là phải có một người chịu phí sử dụng xe.
Môi Liễu Nghệ run run, hồi lâu sau mới nói: “Chắc chắn là không thể cứu sống được sao?” Ông ta ít nhiều còn ôm một tia ảo tưởng.
Bác sĩ lắc đầu một cái, đưa bảng ghi chép ra: “Các ông cũng thấy rồi đấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Tay Liễu Nghệ run run cầm lấy, ông ta cố gắng hết sức mà ký loằng ngoằng xuống, trong lòng ông ta hiện giờ đang suy nghĩ rất nhiều điều. Tại sao cứ phải là Mạnh Tiêu xảy ra chuyện? Thế này thì ông ta phải bàn giao với thư ký Đường thế nào bây giờ? Bàn giao là chuyện nhỏ, tại sao lại có án mạng xảy ra trong viện nghiên cứu chứ, chỉ mấy ngày nữa thôi là chuyện này sẽ truyền khắp Bố Ân Du giống như bệnh dịch vậy.
“Có biết nguyên nhân tử vong là gì không?” Cuối cùng, Liễu Nghệ cũng bình tĩnh lại.
Bác sĩ vẫn lắc đầu một cái: “Đây không phải là chức trách của chúng tôi. Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm cứu người, phá án là chuyện của cảnh sát.” Ông ta nghĩ một lát, hình như cảm thấy không cứu được người nên có hơi áy náy, nói thêm: “Từ bề ngoài có thể đoán chắc là do chết đuối.”
Lời này đối với người bình thường mà nói thì hiểu là bị trượt chân rơi xuống nước, vô ý mà chết, Liễu Nghệ cũng hiểu như vậy. Nhưng đối với trinh sát hình sự chuyên nghiệp mà nói thì lời này có rất nhiều khả năng, bao gồm cả việc không thể loại trừ rằng đã bị mưu sát. Hứa Kinh Nam và Lý Nhất Đình cho là như vậy.
Mà bất ngờ là Từ Cảnh Nguyên cũng nghĩ như vậy, ông ta đứng ở bên cạnh, đầu đổ đầy mồ hôi. Theo lý thuyết thì ông ta có xuất thân từ bên xét nghiệm thì không thể nông cạn như vậy được, ấy thế mà ông ta lại nói: “Đêm qua tối như thế, trời mưa, đường lại trơn, đúng là có khả năng bị trượt chân rơi xuống chết đuối.”
Hứa Kinh Nam vốn định nói vài câu về quan điểm của mình thì Từ Cảnh Nguyên đã nói tiếp: “Giám đốc Liễu, ông xem phải làm thế nào bây giờ?”
Trong lòng Liễu Nghệ vẫn chưa có ý định gì, bác sĩ lại khá nhiệt tình nói: “Tôi thấy các ông vẫn nên đưa thi thể tới nhà tang lễ trước đi, để anh ta được yên nghỉ.” Nói xong, ông ta vẫy hai hộ sĩ, dọn dẹp đồ đạc để đi về.
Lý Nhất Đình rảo bước đi đến, nói với Từ Cảnh Nguyên: “Lão Từ này, chi bằng các ông vẫn nên làm theo quy trình đối với hiện trường vụ án, chụp ảnh lấy bằng chứng đi.”
Từ Cảnh Nguyên bừng tỉnh, liền vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng.” Ông ta gọi mấy cấp dưới đến, vạch một đường cảnh giới rồi bảo mọi người đứng bên ngoài. Nhưng Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn thì được ở lại, sau đó, vài cảnh sát dùng khoảng mười mấy phút để tiến hành lấy chứng cứ sơ bộ trên thi thể và hoàn cảnh xung quanh rồi ghi chép dữ liệu.
Thời gian không lâu lắm, dù sao hiện trường cũng không có gì phức tạp, cũng không có quá nhiều thứ để điều tra.
Chờ tới khi bọn họ bận rộn xong thì còn chưa đến giờ ăn sáng, thế nên chưa có nhiều người đi từ dãy ký túc xá ra. Liễu Nghệ vội vàng sắp xếp một chiếc xe bán tải, đồn cảnh sát cung cấp vải bạt trắng để bọc kín thi thể và đặt lên xe. Tài xế cũng không dám dừng lại mà trực tiếp phi thẳng tới nhà tang lễ, người đi áp tải xe chính là Hứa Kinh Nam và một người cảnh sát khác.
Đám người ở lại thì mắt to nhìn mắt nhỏ, không biết nên làm gì tiếp theo. Lý Nhất Đình nói với Liễu Nghệ: “Giám đốc Liễu này, hay là mọi người tản ra trước đi, chuyện còn lại cứ để cảnh sát lo. Tôi sẽ ở lại xem có phát hiện gì mới hay không.” Ông lại nghĩ đến một chuyện, nhắc nhở: “Có cần gọi điện cho thư ký Đường không? Hay là thông báo cho người nhà của Mạnh Tiêu?”
Liễu Nghệ khá luống cuống tay chân, trong khu vực ông ta phụ trách chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nghe thấy lời nhắc nhở thì vội vàng đáp: “Phải, phải. Tôi gọi cho thư ký Đường trước đã, sau đó sẽ bảo phòng nhân sự thông báo cho người nhà của Mạnh Tiêu.”
Sau đó, dưới sự chỉ huy của ông ta, đám người xúm bên ao cuối cùng cũng lục tục rời đi. Bốn nam, một nữ trong nhà trệt cũng nhanh chóng quay trở lại nhà, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xung quanh. Lý Nhất Đình không rời đi ngay lập tức, tuy cảnh sát đã tiến hành theo quy trình nhưng phải nói là bọn họ làm vội vội vàng vàng, bản thân ông vẫn phải điều tra lại hiện trường một lần nữa.
Liễu Nghệ cũng không đi, ông ta do dự nhìn vị “trưởng phòng Lý” đang hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi ngờ hỏi: “Trưởng phòng Lý này, có phải chuyện của Tiểu Mạnh vẫn còn có nghi vấn gì không?”
Lý Nhất Đình ừm một tiếng, sau đó lắc đầu một cái: “Tình huống cơ bản đã rõ ràng rồi, nhưng để thận trọng thì chúng ta vẫn nên cẩn thận thăm dò lại một phen. Ông không cần phải ở lại cùng chúng tôi đâu.”
“Vậy thì được. Tôi sẽ bảo chủ nhiệm Tề ở lại đây nhé.” Thấy Lý Nhất Đình gật đầu, ông ta bảo Tề Chí Tuyển là chủ nhiệm của bộ phận bảo vệ ở lại hiện trường, còn bản thân ông ta thì quay về khắc phục hậu quả. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lý Nhất Đình trầm tư nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, một lát sau mới bắt đầu bắt tay vào công việc của mình.
Vạn Vĩnh Khôn đi theo sát phía sau.
Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn đang ngáy o o trong khách sạn Tụ Hữu.
Chuông điện thoại di động vang lên hai lần thì Lý Nhất Đình mới tỉnh, mấy ngày hôm nay, ông nhàn rỗi quá nên có hơi buông lỏng cảnh giác.
Là cuộc gọi của Hứa Kinh Nam.
Người ở đầu dây bên kia điện thoại có hơi sốt sắng, thậm chí còn nói năng lộn xộn, hồi lâu sau, Lý Nhất Đình mới nghe rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì – phát hiện ra một cái xác chết trôi trong ao cá ở chi nhánh Trung Nam!
Lý Nhất Đình còn đang buồn ngủ, vẫn thận trọng hỏi: “Đã xác định đó là thi thể người à?”
Hứa Kinh Nam nói rằng có lẽ không sai, lúc này, hai người mới vội vội vàng vàng mặc quần áo chạy tới khu nhà của viện nghiên cứu.
Hứa Kinh Nam không ngờ lần đầu tiên mình làm pháp y sẽ là như thế này.
Hai đầu bếp của viện nghiên cứu mới sáng ra đã lên đồn cảnh sát báo án, nói là vào sáng sớm hôm nay, lúc làm cơm thì lờ mờ nhìn thấy ở giữa ao cá có một vật thể màu đen không rõ, lúc đầu, bọn họ cứ nghĩ mình hoa mắt, nhưng càng nhìn càng thấy không đúng. Vật thể kia nhìn kiểu gì cũng giống một con người.
Ánh đèn lúc đó khá tối, chỉ có ánh đèn của nhà bếp bán lộ thiên và ngọn đèn nhỏ ở bãi đất trống trước dãy nhà trệt, thế nên không thể chiếu hết toàn bộ ao cá.
Hai đầu bếp coi như có lá gan khá lớn, bọn họ chạy tới gần hơn để quan sát, sau khi xác định được thì nhanh chóng gọi 110 để báo cảnh sát, đồng thời còn gọi 120.
Hôm nay vừa hay là ca trực của Hứa Kinh Nam, nghe tin tức mà tổng đài cảnh sát 110 báo về, Hứa Kinh Nam lập tức gọi cho Lý Nhất Đình rồi mới báo cáo cho đồn trưởng. Những năm gần đây, thôn Bố Ân Du chưa từng xảy ra án mạng, thế nên Từ Cảnh Nguyên đã phái ra tất cả lực lượng cảnh sát lao tới văn phòng chi nhánh Trung Nam trước. Thành thật mà nói, tất cả mọi người đều khá căng thẳng.
Khi đến chi nhánh thì đã là 5 giờ 27 phút sáng, đoạn đường bọn họ đi mất gần nửa tiếng đồng hồ, còn đoàn người Lý Nhất Đình thì chưa đến nơi.
Rất khó vớt vật thể không rõ kia lên, chủ yếu là do kè xi măng ở bốn phía của ao cá quá dốc, hơn nữa nước trong ao cá cũng khá sâu. Cuối cùng phải nhờ mấy anh dân phòng mặc áo cứu sinh đi qua bậc thang chỗ nhà trệt để bơi xuống, sau đó dùng móc câu và dây thừng để kéo vật thể đó lên bờ.
Động tĩnh lớn như vậy nên người sống ở trong nhà trệt cũng nghe thấy tiếng ồn ào mà đi ra. Là ba, bốn người đàn ông mặc đồ ngủ và một cô gái xinh đẹp với sắc mặt trắng bệch, cô ta chính là cô gái trẻ mà Lý Nhất Đình vô tình chạm mặt lần trước.
Xung quanh ao cá vẫn tối om như trước, mọi người chỉ có thể bật mấy cái đèn pin lên để tăng thêm ánh sáng. Chờ tới khi vớt được vật thể không xác định kia lên bờ thì sắc trời vừa hay là khoảng tối trước ánh bình minh. Đoàn người xúm lại quanh vật thể không xác định kia, không ai nói gì, chỉ có mấy anh dân phòng ngồi trên mặt đất không ngừng thở dốc.
Cuối cùng, có một người hoảng hốt hô lên: “Đây không phải là kỹ thuật viên Mạnh Tiêu sao?”
Hứa Kinh Nam cố nén nỗi hoảng sợ trong lòng, anh vẫn luôn không dám đi đằng trước. Dù sao mình chỉ là một pháp y thực tập, khi xảy ra án mạng thì đầu tiên nghĩ đến không thể là mình được, nhưng khi anh nghe được câu nói này thì vẫn bất chất khó khăn mà chen vào trong đám đông, dùng đèn pin chiếu vào vật thể trên mặt đất.
Thân hình mập mạp, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tròn xoe, còn có cái nhọt khá bắt mắt ở giữa trán nữa.
Đây không phải là Mạnh Tiêu thì còn có thể là ai?
Mạnh Tiêu xuất hiện nhưng đã ngừng thở, lúc này, thân thể cũng không có gì khác thường, hẳn là bị rơi xuống nước không lâu. Hứa Kinh Nam là một pháp y nhưng vẫn phải dựa theo trình tự mà làm một vài động tác cấp cứu. Mọi người thấy anh bắt đầu tiến hành các động tác như đẩy nước, hồi sức tim phổi, hô hấp nhân tạo thì không ai lên tiếng nữa. Có lẽ lúc này, đồng nghiệp của anh mới nhớ ra rằng ở đây còn có một nhân viên pháp y.
Khi Hứa Kinh Nam sờ vào thân thể lạnh lẽo thì giật nảy mình vì sợ, nhưng anh đã quen rất nhanh. Dù sao lúc ở trường, mình cũng đã từng tiếp xúc với thi thể, cũng đã tiến hành các bước cấp cứu tương tự. Chẳng qua lúc này là diễn luyện thực địa, không có ai hỗ trợ mà thôi. Nhiều năm học tập giúp anh không mất bao lâu đã tiến vào trạng thái ổn định. Một khi bắt đầu đã làm những thao tác rất đúng chuẩn thì cả người dường như bình tĩnh hơn nhiều.
Khoảng nửa tiếng sau, Hứa Kinh Nam đưa tay dùng tay áo xoa mồ hôi trên trán, lắc đầu với đồn trưởng, bày tỏ đã bất lực.
Lúc này, trời đã sáng rõ, Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn đều đã chạy đến hiện trường. Khi tới cổng, bọn họ còn phải tốn chút miệng lưỡi, dù sao nửa đêm vào viện nghiên cứu so với việc ban ngày được Từ Cảnh Nguyên dẫn vào vốn không giống nhau. Cũng may mà chứng nhận cảnh sát của Lý Nhất Đình vẫn chưa vô dụng, phát huy được tác dụng vào thời khắc mấu chốt.
Xe cứu thương cũng đã đến nơi. Nơi này cách nội thành quá xa, xe cứu thương phải chạy hơn một tiếng mới đến được hiện trường, lại còn không thể trực tiếp đi vào. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng và hai hộ sĩ không thể làm gì khác, đành phải nâng cáng cứu thương vội vàng chạy tới ao cá. Sau khi vội vàng cung cấp dưỡng khí xong thì bắt đầu tiến hành các động tác tương tự như Hứa Kinh Nam, cuối cùng cũng đưa ra kết luận tương tự như anh.
Vị bác sĩ của 120 lấy ra một bảng ghi chép, ông ta đã nhìn thấy nhiều người chết lắm rồi, bình tĩnh rảo bước đi về phía Liễu Nghệ đang có sắc mặt âm trầm. Theo thông lệ, bệnh nhân ngừng thở trước khi lên xe cứu thương, không còn dấu hiệu sự sống thì không được phép đưa lên xe cứu thương để chở về bệnh viện.
Bảng ghi chép chỉ là thủ tục, một cái là tuyên bố cấp cứu không hiệu quả, một cái là phải có một người chịu phí sử dụng xe.
Môi Liễu Nghệ run run, hồi lâu sau mới nói: “Chắc chắn là không thể cứu sống được sao?” Ông ta ít nhiều còn ôm một tia ảo tưởng.
Bác sĩ lắc đầu một cái, đưa bảng ghi chép ra: “Các ông cũng thấy rồi đấy, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Tay Liễu Nghệ run run cầm lấy, ông ta cố gắng hết sức mà ký loằng ngoằng xuống, trong lòng ông ta hiện giờ đang suy nghĩ rất nhiều điều. Tại sao cứ phải là Mạnh Tiêu xảy ra chuyện? Thế này thì ông ta phải bàn giao với thư ký Đường thế nào bây giờ? Bàn giao là chuyện nhỏ, tại sao lại có án mạng xảy ra trong viện nghiên cứu chứ, chỉ mấy ngày nữa thôi là chuyện này sẽ truyền khắp Bố Ân Du giống như bệnh dịch vậy.
“Có biết nguyên nhân tử vong là gì không?” Cuối cùng, Liễu Nghệ cũng bình tĩnh lại.
Bác sĩ vẫn lắc đầu một cái: “Đây không phải là chức trách của chúng tôi. Chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm cứu người, phá án là chuyện của cảnh sát.” Ông ta nghĩ một lát, hình như cảm thấy không cứu được người nên có hơi áy náy, nói thêm: “Từ bề ngoài có thể đoán chắc là do chết đuối.”
Lời này đối với người bình thường mà nói thì hiểu là bị trượt chân rơi xuống nước, vô ý mà chết, Liễu Nghệ cũng hiểu như vậy. Nhưng đối với trinh sát hình sự chuyên nghiệp mà nói thì lời này có rất nhiều khả năng, bao gồm cả việc không thể loại trừ rằng đã bị mưu sát. Hứa Kinh Nam và Lý Nhất Đình cho là như vậy.
Mà bất ngờ là Từ Cảnh Nguyên cũng nghĩ như vậy, ông ta đứng ở bên cạnh, đầu đổ đầy mồ hôi. Theo lý thuyết thì ông ta có xuất thân từ bên xét nghiệm thì không thể nông cạn như vậy được, ấy thế mà ông ta lại nói: “Đêm qua tối như thế, trời mưa, đường lại trơn, đúng là có khả năng bị trượt chân rơi xuống chết đuối.”
Hứa Kinh Nam vốn định nói vài câu về quan điểm của mình thì Từ Cảnh Nguyên đã nói tiếp: “Giám đốc Liễu, ông xem phải làm thế nào bây giờ?”
Trong lòng Liễu Nghệ vẫn chưa có ý định gì, bác sĩ lại khá nhiệt tình nói: “Tôi thấy các ông vẫn nên đưa thi thể tới nhà tang lễ trước đi, để anh ta được yên nghỉ.” Nói xong, ông ta vẫy hai hộ sĩ, dọn dẹp đồ đạc để đi về.
Lý Nhất Đình rảo bước đi đến, nói với Từ Cảnh Nguyên: “Lão Từ này, chi bằng các ông vẫn nên làm theo quy trình đối với hiện trường vụ án, chụp ảnh lấy bằng chứng đi.”
Từ Cảnh Nguyên bừng tỉnh, liền vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng.” Ông ta gọi mấy cấp dưới đến, vạch một đường cảnh giới rồi bảo mọi người đứng bên ngoài. Nhưng Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn thì được ở lại, sau đó, vài cảnh sát dùng khoảng mười mấy phút để tiến hành lấy chứng cứ sơ bộ trên thi thể và hoàn cảnh xung quanh rồi ghi chép dữ liệu.
Thời gian không lâu lắm, dù sao hiện trường cũng không có gì phức tạp, cũng không có quá nhiều thứ để điều tra.
Chờ tới khi bọn họ bận rộn xong thì còn chưa đến giờ ăn sáng, thế nên chưa có nhiều người đi từ dãy ký túc xá ra. Liễu Nghệ vội vàng sắp xếp một chiếc xe bán tải, đồn cảnh sát cung cấp vải bạt trắng để bọc kín thi thể và đặt lên xe. Tài xế cũng không dám dừng lại mà trực tiếp phi thẳng tới nhà tang lễ, người đi áp tải xe chính là Hứa Kinh Nam và một người cảnh sát khác.
Đám người ở lại thì mắt to nhìn mắt nhỏ, không biết nên làm gì tiếp theo. Lý Nhất Đình nói với Liễu Nghệ: “Giám đốc Liễu này, hay là mọi người tản ra trước đi, chuyện còn lại cứ để cảnh sát lo. Tôi sẽ ở lại xem có phát hiện gì mới hay không.” Ông lại nghĩ đến một chuyện, nhắc nhở: “Có cần gọi điện cho thư ký Đường không? Hay là thông báo cho người nhà của Mạnh Tiêu?”
Liễu Nghệ khá luống cuống tay chân, trong khu vực ông ta phụ trách chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nghe thấy lời nhắc nhở thì vội vàng đáp: “Phải, phải. Tôi gọi cho thư ký Đường trước đã, sau đó sẽ bảo phòng nhân sự thông báo cho người nhà của Mạnh Tiêu.”
Sau đó, dưới sự chỉ huy của ông ta, đám người xúm bên ao cuối cùng cũng lục tục rời đi. Bốn nam, một nữ trong nhà trệt cũng nhanh chóng quay trở lại nhà, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xung quanh. Lý Nhất Đình không rời đi ngay lập tức, tuy cảnh sát đã tiến hành theo quy trình nhưng phải nói là bọn họ làm vội vội vàng vàng, bản thân ông vẫn phải điều tra lại hiện trường một lần nữa.
Liễu Nghệ cũng không đi, ông ta do dự nhìn vị “trưởng phòng Lý” đang hết nhìn đông lại nhìn tây, nghi ngờ hỏi: “Trưởng phòng Lý này, có phải chuyện của Tiểu Mạnh vẫn còn có nghi vấn gì không?”
Lý Nhất Đình ừm một tiếng, sau đó lắc đầu một cái: “Tình huống cơ bản đã rõ ràng rồi, nhưng để thận trọng thì chúng ta vẫn nên cẩn thận thăm dò lại một phen. Ông không cần phải ở lại cùng chúng tôi đâu.”
“Vậy thì được. Tôi sẽ bảo chủ nhiệm Tề ở lại đây nhé.” Thấy Lý Nhất Đình gật đầu, ông ta bảo Tề Chí Tuyển là chủ nhiệm của bộ phận bảo vệ ở lại hiện trường, còn bản thân ông ta thì quay về khắc phục hậu quả. Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Lý Nhất Đình trầm tư nhìn theo bóng lưng ông ta rời đi, một lát sau mới bắt đầu bắt tay vào công việc của mình.
Vạn Vĩnh Khôn đi theo sát phía sau.
Bình luận facebook