Cô tình nhân bé bỏng của thái tử gia Bắc Kinh nháo nhào muốn tự s, leo lên cây cầu lớn bắc qua sông.
Để dỗ dành cô ấy, thái tử gia cho hàng trăm chiếc xe sang chở đầy hoa hồng đến cầu hôn, gây ra tắc nghẽn giao thông.
Cô tình nhân bé bỏng cảm động đến ngất xỉu, thái tử gia cướp xe cứu thương, ném chị gái tôi xuống ven đường.
Anh ta đe dọa nhân viên y tế: “Để Tiểu Từ mất một sợi tóc, tôi sẽ cho tất cả các người chôn cùng!”
Chiếc xe sang trọng mở đường hộ tống cô tình nhân bé bỏng của anh ta đi cứu chữa, còn chị tôi thì ch trong cơn mưa to.
Sau đó, Khương Tâm Từ lại khóc lóc kể lể: “Là do số chị gái cô ấy xui xẻo, tại sao lại đổ lỗi cho em chứ?”
Thái tử gia dẫn người đến đập phá tang lễ của chị gái tôi, đốt tàn thuốc lên mắt tôi, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi Khương Tâm Từ.
Nỗi đau thương và cơn giận dữ đan xen, tôi kéo theo hai người bọn họ cùng ch chung.
Sau khi ch tôi mới biết, Khương Tâm Từ là nữ chính được yêu thích trong một cuốn tiểu thuyết, bất cứ bia đỡ đạn* nào cản đường cô ấy đều sẽ không nhận được kết cục tốt đẹp.
*chỉ nhân vật phụ hoặc nhân vật phản diện là người hy sinh hoặc làm nền cho nhân vật chính, thường có kết cục bi thảm
Mở mắt ra lần nữa, tôi sống lại vào ngày chị gái lên cơn đau tim.
——
01.
Khi tôi tỉnh lại, bên tai tôi là tiếng hét ngưỡng mộ của đồng nghiệp:
“Vân Kinh, mau nhìn kìa, đại thiếu gia Phó phóng con xe Maybach trong mưa đuổi theo cô vợ nhỏ áaa.”
Tôi sờ nắn tứ chi của mình, vẫn còn nguyên vẹn, chưa đến lúc bị nổ tung thành từng mảnh vụn cùng với thân xe.
Sau khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra mình đã được trọng sinh.
Tôi giật lấy điện thoại di động của đồng nghiệp, trong phòng phát sóng trực tiếp full HD, Khương Tâm Từ đã leo lên xà ngang ở cầu lớn.
Mái tóc cô đen nhánh như thác nước, đôi chân trần giẫm lên trên xà ngang nhảy múa bay bổng, chiếc váy liền thân trắng tinh khiết bay phấp phới theo điệu múa.
Dừng điệu múa, cô nhìn về phía Phó Tu Viễn:
“Nhất định phải muốn tôi ch thì anh mới chịu buông tha cho bố tôi sao?”
"Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, sao có thể ở trong viện dưỡng lão lạnh lẽo được? Tôi còn chưa kịp làm tròn chữ hiếu với ông ấy."
Nói xong, từ khóe mắt cô ấy rơi xuống một giọt nước mắt trong veo, giả vờ muốn nhảy xuống sông:
“Nếu đã như vậy, tôi chúc anh vĩnh viễn mất đi người mình yêu, cô độc suốt quãng đời còn lại!”
Phó Tu Viễn đỏ mắt hét lên: “Em dám!”
“Mạng sống của em là của tôi, tôi không cho phép em ch vì người đàn ông khác!”
“Nếu em dám ch, tôi sẽ khiến cho toàn bộ thành phố Giang Kinh này phải chôn cùng.”
Đồng nghiệp ôm mặt, ánh mắt trống rỗng cảm thán: “Bá đạo thật, lãng mạn quá thôi!”
Hai kẻ cặn bã ích kỷ, vì tình yêu của mình, mà coi thường trật tự xã hội, xem mạng người như cỏ rác, cái này mà cũng gọi là lãng mạn à?
Kiếp trước, Khương Tâm Từ nháo nhào muốn tự sát, leo lên cây cầu bắc qua sông.
Phó Tu Viễn cho hàng trăm chiếc xe sang chở đầy hoa hồng đến cầu hôn cô, lúc ấy mới dỗ dành được cô xuống cầu.
Nhưng những chiếc xe sang trọng đậu ở trên cầu lớn, giao thông bị tắc nghẽn hoàn toàn, xe cứu thương chở chị tôi rất khó để tiến về phía trước.
Khương Tâm Từ bị cảm động bởi lời cầu hôn to lớn tiếng tăm lẫy lừng này đến nỗi nước mắt rơi đầy mặt, hai người họ ôm hôn nhau, quấn quýt không rời.
Nhân viên văn phòng nóng lòng muốn trở về nhà, những ông bố bà mẹ vội vàng đi đón con, nhân viên giao hàng suýt muộn giờ,... Tất cả đều trở thành bối cảnh cho vở kịch tình yêu hoành tráng của bọn họ.
Tiếng còi xe cứu thương chói tai dọa Khương Tâm Từ sợ đến ngất đi.
Phó Tu Viễn tức giận cướp lấy xe cứu thương, uy hiếp nhân viên y tế: “Để Tiểu Từ mất một sợi tóc, tôi sẽ cho tất cả các người chôn cùng!”
Chiếc xe sang trọng mở đường hộ tống người trong lòng anh ta đi cứu chữa, mà chị tôi thì ch trong cơn mưa to.
Cái ch của chị tôi giống như giọt nước rơi xuống đại dương, không chút gợn sóng.
Tất cả mọi người khuyên tôi: “Nhà họ Phó giẫm ch cô đơn giản như giẫm bẹp một con kiến vậy.”
“Tuy rằng chị gái em đã ch, nhưng em vẫn còn sống, cuộc sống còn phải tiếp tục, nghe lời khuyên của chị, quên nó đi.”
Khương Tâm Từ giống như phải chịu nỗi oan ức to lớn, khóc lóc kể lể với Phó Tu Viễn: “Là do số chị gái cô ấy xui xẻo, tại sao lại đổ lỗi cho em chứ?”
“Cùng lắm chỉ là một mạng người mà thôi, ch thì đã ch rồi, chẳng lẽ còn muốn em phải bồi thường hay sao?”
Phó Tu Viễn không muốn thấy người trong lòng mình rơi nước mắt, dẫn người đến đập phá tang lễ của chị gái tôi trút giận thay cho cô ấy.
Anh ta cầm gậy bóng chày đập vào lưng tôi.
Tôi cuộn người trên mặt đất bảo vệ bình tro cốt của chị gái.
Khương Tâm Từ chỉ vào tôi và nói với Phó Tu Viễn: “Tại sao cô ấy lại nhìn em với ánh mắt đáng sợ như vậy?”
Phó Tu Viễn túm tóc tôi kéo lên, tàn thuốc trên đầu ngón tay bốc lên mắt tôi: “Ai cho cô dùng ánh mắt như thế nhìn cô ấy hả?”
“Không cần con mắt này nữa à?”
Tôi ôm chặt bình tro cốt của chị gái không dám buông.
Bởi vì chỉ cần tôi buông tay ra, sẽ bị người của bọn họ lập tức cướp lấy, đập nát.
Tôi không thể bảo vệ mạng sống của chị gái, ngay cả tro cốt của chị ấy cũng không thể bảo vệ được.
Mí mắt bị người ta giật ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn tàn thuốc càng ngày càng gần.
Rồi cơn đau ập đến.
Khuôn mặt tôi nhăn nhó vì đau, gắt gao cắn chặt môi dưới.
02.
Khương Tâm Từ vùi đầu vào vai Phó Tu Viễn, “Dáng vẻ của cô ấy ghê tởm và xấu xí quá, em sợ.”
Phó Tu Viễn ôm lấy cô: “Đừng sợ, bé ngốc, giờ thấy vui vẻ hơn chút nào chưa?”
Cô ấy chu môi khẽ nức nở: “Anh vừa chạm vào cô ấy, ghét anh.”
Ở trong mắt bọn họ, người bình thường đáng phải ch một cách đau đớn, như vậy mới có thể tôn lên hào quang nhân vật chính ở tít trên cao.
Phó Tu Viễn giống như đang giận chặn môi cô ấy lại: “Em dám à!”
Anh ta ra lệnh cho người của mình đưa tôi đến club: “Tôi đã sắp xếp tốt mọi thứ cho cô ở đó rồi, hy vọng cô có thể cắn răng chịu đựng lâu hơn một chút, giống như cô bây giờ, đừng hòng cầu xin sự tha thứ.”
Tôi bị lôi ra ngoài như một con chó ch.
Vệ sĩ động lòng trắc ẩn: “Em gái tôi nếu không phải đi lạc vào đó, hẳn là bây giờ cũng bằng tuổi cô rồi, vào nơi đó làm sao mà sống sót trở về được?”
“Hãy đi thật xa, đừng có quay lại, cô đấu không lại bọn họ đâu.”
Anh ấy không biết là tôi cũng không muốn sống nữa, tôi chỉ muốn bọn họ ch.
Nghe tiếng thở dốc phát ra từ nhà tang lễ, tôi cố nén cảm giác buồn nôn, cắt đứt dây phanh xe của bọn họ.
Tôi không muốn sống nữa, nhưng vẫn có thể tận mắt chứng kiến cái ch của bọn họ, cũng đáng.
Tôi trốn trong cốp xe, một tia nắng vàng chiếu vào, tôi thở hổn hển, máu không ngừng chảy ra.
Đến một góc rẽ, chiếc xe lao về phía mặt trời lặn.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, một tiếng nổ lớn vang lên.
Khoảnh khắc đó, âm thanh tôi nghe thấy rõ ràng nhất chính là tiếng thét chói tai sợ hãi của bọn họ.
Tôi ôm chặt lấy mình, nhịn không được bật cười.
Vào lúc sắp ch, một lượng lớn cốt truyện từ nguyên tác hiện lên trong đầu tôi.
Thì ra đây là một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào với nội dung chính là về tình yêu của Khương Tâm Từ và Phó Tu Viễn.
Phó Tu Viễn khi còn nhỏ bị bố Khương lên kế hoạch bắt cóc, bố Khương tống tiền nhà họ Phó ba ngàn vạn.
Khương Tâm Từ lúc ấy cảm thấy dáng vẻ của Phó Tu Viễn rất đẹp trai, để bố mình bắt cóc anh ta, giữ lại chơi cùng cô.
Không được mấy năm, bởi vì trong đám trẻ bị bắt cóc có đứa đã trốn thoát và tố cáo hang ổ của họ.
Trước khi bị bắt, bố Khương muốn trút giận nên đã yêu cầu người của mình hủy dung tất cả những đứa trẻ còn lại, đồng thời bẻ gãy tay chân bọn chúng.
Khương Tâm Từ lén lút thả Phó Tu Viễn đi.
Khi Khương Tâm Từ lưu lạc ở trại trẻ mồ côi, Phó Tu Viễn đã nói dối rằng cô là ân nhân cứu mạng của mình và đưa cô ấy về nhà họ Phó.
Khương Tâm Từ từ cô công chúa nhỏ của bố trở thành người trong lòng của Phó Tu Viễn, váy trắng của cô từ đầu cho đến cuối không dính một vết bùn lầy.
Mà tôi lại chính là bia đỡ đạn đã trốn thoát, hơn nữa còn đi tố cáo hại bố Khương suýt chút nữa phải ngồi tù.
Kết cục ban đầu của tôi là sau khi Khương Tâm Từ biết hết mọi chuyện, vì muốn báo thù cho bố, cô ấy bán tôi về quê bọn họ, tra tấn cho đến ch.
Nhưng bây giờ bia đỡ đạn tôi đây đã thoát khỏi sự ràng buộc của cốt truyện, một tay đâm ch nam nữ chính.
Một bia đỡ đạn thức tỉnh, đổi lại sẽ là hàng ngàn hàng vạn bia đỡ đạn thức tỉnh.
Ngay lúc này, bánh răng vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển rồi.
03.
“Vân Kinh, sao sắc mặt em trông khó coi thế?” Đồng nghiệp lo lắng vỗ vỗ bả vai tôi, “Em còn trẻ, đừng vì muốn kiếm tiền học phí mà thức đêm tăng ca, đến lúc đó thân thể em sẽ suy sụp mà chẳng có gì trong tay đâu.”
Tôi cởi áo khoác đồng phục của cửa hàng tiện lợi nhét vào trong tay cô ấy:
“Trong nhà em có chút việc, thay ca giúp em một lát, để hôm nào em mời chị ăn cơm.”
“Từ từ đã, cầm lấy ô này, ngoài trời vẫn còn đang mưa mà!”
Mặc kệ tiếng la hét của đồng nghiệp, tôi lao thẳng vào cơn mưa.
Vẫn kịp, lần này tôi nhất định phải cứu chị gái.
Gió lạnh lùa vào cổ áo khiến tóc gáy tôi dựng đứng lên.
Tôi kéo chặt cổ áo, chạy đến cây cầu lớn bắc qua sông.
Lúc này, cây cầu lớn đông đến mức một con kiến cũng không chui lọt.
Bởi vì Khương Tâm Từ đang nháo nhào muốn tự s.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, còn 15 phút nữa, tôi phải dọn đường trước khi xe cứu thương đến.
Tôi dừng xe ở đầu cầu, nơi này đều là tài xế và người dân bị kẹt xe.
Chiếc xe này là xe quảng cáo mà ông chủ của cửa hàng tiện lợi trước đây dùng để quảng bá, có dàn loa tích hợp và màn hình LED lớn.
Tôi mở radio, giọng nói xuyên qua màn mưa: “Hỡi người dân của thành phố Giang Kinh, chào mọi người, tôi là Lương Vân Kinh.”
Ngay lập tức, tiếng ồn ào biến mất.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi là mấy lời chửi rủa dữ dội:
“Mẹ nó, đã kẹt xe phiền phức thì chớ, cô có thể câm miệng lại được không!”
“Suốt ngày chỉ biết nói mấy cái vớ va vớ vẩn, lại muốn dụ dỗ chúng tôi bằng mấy lời ngon ngọt gì nữa?”
Tôi xuống trạm xe đứng thẳng người, từ từ thở ra một hơi:
“20 năm trước, một con quỷ đã đến thành phố Giang Kinh, hắn ta dùng đạo đức giả và kẹo ngọt để dụ dỗ vô số trẻ em ngây thơ, hủy hoại tương lai của chúng bằng bạo lực và đôi bàn tay bẩn thỉu.”
Xung quanh bắt đầu có một số người kinh ngạc.
Tôi nói tiếp: “Tôi cũng từng là một trong số những đứa trẻ đó, nhưng lúc ấy tôi còn quá nhỏ, bị nhốt trong căn phòng nhỏ tối tăm lạnh lẽo. Bố mẹ tôi vì muốn tìm kiếm tôi mà đi khắp chân trời góc bể, bị người ta lừa gạt, đánh đập đến ch, cuối cùng bị chôn vùi trong xi măng, bỏ mạng nơi đất khách quê người. Đến lúc tôi trốn thoát khỏi nơi đó, tôi cảm thấy mình như bị khắc lên một con dấu vĩnh viễn không thể xóa bỏ.”
“Mà cô con gái của quỷ dữ này ở trong căn hầm dơ bẩn hôi hám đó, hắn dùng máu tươi của vô số đứa trẻ để nuôi dưỡng ra một bông hoa nhài trắng như tuyết, cô mặc những bộ quần áo đắt tiền nhất, dòng máu chảy trong người nhuốm đầy tội ác, thế mà lại tự cho mình là con người lương thiện, chỉ vì mọi chuyện không như ý muốn lập tức nháo nhào muốn tự s, khiến cho vô số người phải trả giá vì tình yêu của cô ấy. Tôi muốn hỏi một câu, thói đời này rốt cuộc là như thế nào vậy?”
Không biết là ai dẫn đầu vỗ tay.
Dứt lời, tôi từng bước đi tới trước mặt Khương Tâm Từ.
Rốt cuộc cô ấy cũng không giả vờ được nữa, ngã khỏi vòng tay của Phó Tu Viễn, kinh hoàng trừng to hai mắt nhìn tôi chằm chằm.
Đang thắc mắc tại sao tôi biết à?
Tôi đã ch một lần, thế mới biết được khoảng cách giữa tôi và cô ấy không chỉ đơn giản là mạng sống của chị tôi.
04.
“Vớ vẩn! Cô tưởng rằng chỉ dựa vào mấy lời nói nghèo nàn của cô là có thể vu oan cho người phụ nữ của Phó Tu Viễn tôi sao?”
Phó Tu Viễn nhanh chóng bình tĩnh lại, che chắn cho Khương Tâm Từ ở phía sau.
Tôi tiến sát lại gần anh ta, hạ giọng: “Có đúng là vu oan hay không, anh không phải là người biết rõ nhất à?”
“Rốt cuộc khi ấy là ai đã lén lút giúp đỡ cái tên cặn bã đó trốn khỏi sự trừng trị của pháp luật nhỉ? Cần tôi nói ra không?”
“Phó tổng?”
Sắc mặt Phó Tu Viễn tối sầm lại, “Tôi khuyên cô, làm người phải có lương tâm, đào lại chuyện cũ như vậy đối với cô cũng chẳng có lợi ích gì đâu.”
“Giờ thì quỳ xuống xin lỗi Tiểu Từ vì sự ngu xuẩn của cô đi...”
Không đợi anh ta nói tiếp, tôi lại nhấn mạnh nói:
“Ba phút, tránh đường, nếu không tôi sẽ công khai bí mật của anh trước công chúng.”
Tôi bấm nút âm lượng lên mức cao nhất, đây là tối hậu thư*.
*ép buộc phải giải quyết mối tranh chấp, nếu không sẽ sử dụng biện pháp mạnh.
Trước tiên phải làm lớn sự việc, đánh úp bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Phó thị khiến bọn họ trở tay không kịp, để tôi và chị gái vạch trần trước mắt công chúng.
Đó là cách duy nhất để tôi có thể chống lại anh ta.
Cơn mưa xối xả trút lên mặt tôi, mặt nước dơ bẩn chảy cuồn cuộn dưới cầu, phản chiếu hình ảnh tối tăm của cả thành phố.
Khương Tâm Từ toàn thân run rẩy, khuôn mặt trắng bệch cắn chặt môi nhìn chằm chằm tôi:
“Cô nói dối, bố tôi là người tốt nhất trên thế gian này, ông ấy chưa bao giờ làm những việc đó.”
Tôi đến gần cô ấy: “Bố cô có làm, hơn nữa cô còn biết rõ.”
“Không phải cô được ông ta dùng những số tiền dơ bẩn đó nuôi lớn sao?”
Đúng lúc đó, xe cứu thương bấm còi inh ỏi chạy qua cầu.
“Người phía trước mau tránh ra! Trên xe có người đang lên cơn đau tim.”
“Tiểu Từ, em bị sao vậy?”
Phó Tu Viễn ôm lấy Khương Tâm Từ đang ngất xỉu muốn lao tới chỗ xe cứu thương:
“Mau chặn chiếc xe kia lại! Ngay lập tức!”
“Tôi không cho phép Tiểu Từ xảy ra chuyện gì!”
Lông mi của tôi bị mưa thấm ướt, lay động như cánh bướm.
Trong nháy mắt một biến cố đã phát sinh.
Một chai nước khoáng bay vụt ra từ trong đám đông, đập thẳng vào mặt Phó Tu Viễn.
Chất lỏng màu vàng đổ lên người hai người bọn họ, tỏa ra mùi hôi tanh.
“Dám cướp cả xe cứu thương, có biết phép tắc hay không?”
“Ai nói cái này lãng mạn tôi đánh anh ta ngay, hại tôi mắc kẹt ở trên cầu suýt thì ch ngạt, anh nếm thử cảm giác này xem!”
Xung quanh vang lên mấy lời phụ họa theo:
“Tôi đang vội vàng đi đón con, mấy người ở đây già mồm cãi cọ, thật không coi thời gian của người nghèo chúng tôi ra gì mà.”
“Ông đây phải đi giao hàng mà muộn giờ rồi đây này, đền tiền đi!”
“Người giàu thì có thể không coi dân thường ra gì sao? Đề nghị phải điều tra nghiêm ngặt!”
Phóng viên vừa rồi dưới sự ảnh hưởng của cốt truyện trắng trợn đưa tin về câu chuyện tình yêu hoành tráng của hai người họ, đồng loạt xông lên, vây kín xung quanh bọn họ.
Đám đông tự giác nhường đường cho xe cứu thương.
Thậm chí ngay cả tài xế lái chiếc xe sang trọng của Phó Tu Viễn cũng im lặng tránh sang một bên.
Một lối đi mang tên “sự sống” đã được mở ra, xe cứu thương chở chị gái chạy thẳng về phía bệnh viện.
05.
Đèn flash hội tụ thành một chùm, các phóng viên đều hướng ống kính máy ảnh vào khuôn mặt của hai người họ.
“Hành vi của bạn gái anh có phải là gây rối trật tự công cộng không ạ?”
“Xin hỏi nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Phó thật sự bị tình nghi là kẻ buôn người sao?”
“Nhà họ Phó bao che cho con gái của một tên tội phạm, có nên trả lại công bằng cho người bị hại không?”
Khương Tâm Từ rụt đầu vào trong ngực của Phó Tu Viễn, mí mắt không ngừng run rẩy, nhưng không dám mở mắt ra.
Công bằng, lũ buôn người, quyền thế ngập trời, cướp giật xe cứu thương, chiếm đoạt thiết bị cấp cứu, bạn gái của thái tử gia nhảy múa trên cầu lớn, ép ch bệnh nhân...
Những từ này rơi trúng người bọn họ, Phó Tu Viễn cũng không thể giữ được thể diện nữa, hoàn toàn để lộ ra dáng vẻ máu lạnh và ngông cuồng:
“Một con nhãi nhép không đáng để mắt tới cũng xứng nói mấy câu đạo lý với tao à?”
Ở trong mắt những nhân vật chính như bọn họ, suy cho cùng chúng tôi chỉ là một lũ thảm hại, có thể bị giẫm ch bất cứ lúc nào.
Họ sinh ra đã được ngậm thìa vàng, sống dưới ánh đèn lộng lẫy và nhận được hết thảy những lời khen ngợi và ngưỡng mộ.
Mà cái số của tôi và chị gái phải sống ở góc đường tăm tối nhất thành phố Giang Kinh, chỉ có thể dựa vào hơi ấm của nhau để chống lại cái rét.
Nhưng bọn họ đã quên mất rằng, nếu không phải tại bố của Khương Tâm Từ, tôi và chị gái cũng sẽ có một gia đình hạnh phúc đủ đầy.
Họ không phải là nhân vật chính, mà là tội phạm đáng bị kết án, một lũ đồng lõa và gi chóc.
Đặt điện thoại xuống, tôi kéo chăn cho chị gái.
Lần này, tôi sẽ bắt tất cả bọn họ phải trả một cái giá tương xứng.
Chị gái đã qua cơn nguy kịch bởi vì được đưa vào viện kịp thời.
Việc đầu tiên chị ấy làm khi tỉnh dậy là nắm lấy tay tôi: “Kinh Kinh, chị thấy cô ấy trên TV.”
“Cô gái đó là con gái của ông ta, năm đó chị đã từng gặp cô ấy, chị vẫn còn nhớ rõ.”
Bệnh tim của chị gái sau khi tìm lại được tôi đã rất lâu không tái phát.
Lúc nãy, là do tin Khương Tâm Từ nháo nhào muốn tự sát leo lên hot search, chị gái nhìn thấy mặt cô ấy nên mới bị kích động khiến cho bệnh tình tái phát.
“Kinh Kinh, chúng ta thật sự đấu lại được bọn họ sao?”
Tôi vỗ vỗ tay chị ấy, trấn an: “Chị ơi, chị đã từng nghe câu nói này chưa?”
“Chân trần không sợ mang giày.”
06.
Cuối cùng bộ phận quan hệ công chúng của Phó thị cũng không áp chế được dư luận.
Bọn họ chỉ có thể đưa ra danh sách tập đoàn Phó thị quyên góp vật tư cho vùng núi nghèo khó trong nhiều năm qua, là bằng chứng chứng minh đây là một doanh nghiệp có lương tâm.
Tôi không ngạc nhiên khi thấy Khương Tâm Từ ở trong phòng bệnh này.
Phó Tu Viễn đi cùng cô ấy.
Thái độ của cô vẫn có vài phần kiêu ngạo: “Tôi thay mặt bố tôi xin lỗi cô, được chưa?”
“Tôi không thể trơ mắt nhìn ông ấy vào tù được, cô cũng không thể thông cảm cho hành động hiếu thảo của cô con gái là tôi hay sao? Chẳng lẽ cô không có bố?”
Những tội ác của ông ta đã được vạch trần, chỉ có một con đường ch đang chờ đợi ông ta.
Tôi giật giật khóe miệng: “Bố tôi? Cô còn mặt dày hỏi được như vậy sao?”
“Ông ấy và mẹ rõ ràng đã tìm thấy tôi, nhưng lại bị bố cô, bị bố cô nhét vào trong bức tường ở căn nhà phía Tây của cô rồi.”
Ánh mắt Khương Tâm Từ lóe lên: “Không... Chuyện này tôi không biết gì cả, bố tôi không có làm, cô lừa tôi!”
“Cô đang giả bộ cái gì vậy?”
“Cô chắc chắn biết rõ hơn ai hết, bố cô thế mà lại dùng số tiền đó nuôi lớn cô con gái lá ngọc cành vàng này, đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi của ông ấy thường xuyên cõng cô trên vai, cô cho rằng chỉ cần giả bộ không biết là có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả những gì ông ta mang lại cho cô sao?”
Tôi từng bước ép sát cô ấy, Khương Tâm Từ ngã xuống đất.
Phó Tu Viễn ôm cô vào lòng, lạnh lùng nói với tôi: “Ra giá đi.”
“Làm lớn mọi chuyện như vậy, không phải là muốn tiền sao?”
“Đừng tưởng tôi không biết những người nghèo như các cô trong lòng đang nghĩ gì.”
“Hai trăm vạn đủ để mua hai cái mạng rẻ mạt của bố mẹ cô rồi chứ hả?”
Thấy tôi không trả lời, anh ta không vui nói: “Khuyên cô nên thấy ưng ý mà chấp nhận đi, đừng làm quá lên nữa.”
Tôi nhìn anh ta: “Tôi không cần tiền.”
“Tôi chỉ cần anh giao tên cặn bã kia ra đây thôi.”
“Muốn bảo toàn danh tiếng và địa vị của anh hay vẫn tiếp tục bao che cho tên cặn bã đó, anh tự chọn đi.”
Khương Tâm Từ nghiến răng nghiến lợi ngắt lời tôi: “Không được, bố tôi lớn tuổi rồi, không thể nhận tội.”
“Lương Vân Kinh, sao cô có thể ác độc như vậy chứ? Ngay cả một ông già cũng không buông tha, cô sẽ ch không toàn thây.”
Nói xong đôi giày cao gót nhọn của cô ấy giẫm mạnh lên ống thở, chị tôi nằm trên giường sắc mặt chợt tái nhợt đi.
Tôi đẩy Khương Tâm Từ ra, lao tới: “Chị ơi.”
[Tít——]
[Tít——]
[Tít——]
Đường cong điện tâm đồ của chị gái tôi hoàn toàn biến thành một đường thẳng tắp.
07.
Lúc nhân viên y tế xông vào, Khương Tâm Từ bỏ chạy trối ch.
Chị gái tôi bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Phó Tu Viễn ném chi phiếu vào mặt tôi: “Ba triệu, cộng thêm cái mạng của chị cô.”
“Cô cũng không thể trách Tiểu Từ được, cô ấy tốt bụng trong sáng, nếu không bị cô dồn ép, cô ấy cũng sẽ không bất cẩn.”
“Một nhà các cô, số mệnh đều như nhau.”
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, tôi lấy chiếc camera mini ở trên tường xuống.
Đêm hôm đó, một bài viết với tựa đề 【Mạng sống của người nghèo không đáng để vào mắt sao?】, lập tức vọt lên vị trí số một trong những bài hot search.
Đoạn video ghi lại cận cảnh toàn bộ quá trình Phó Tu Viễn cùng Khương Tâm Từ đến phòng bệnh trói buộc đạo đức* tôi nhưng không thành, vào phòng cấp cứu làm hại chị tôi.
*sử dụng các giá trị đạo đức nhằm đe dọa, ép buộc, gây áp lực lên người khác để họ thực thi những yêu cầu vô lý được đề ra
Ba triệu Phó Tu Viễn đưa cho tôi đã được tôi lập tức mang đi quyên góp cho Hiệp hội Bảo vệ trẻ em.
Tái bút: 【Hy vọng mọi trẻ em đều có thể lớn lên khỏe mạnh bên cạnh bố mẹ, hy vọng trên thế giới này sẽ không còn nạn lừa đảo buôn bán nữa.】
Thật mỉa mai làm sao.
Cư dân mạng đầy phấn khích, hận không thể lôi cả mười tám đời tổ tiên của Khương Tâm Từ và Phó Tu Viễn ra mắng:
【Ghê gớm thật, người có tiền đúng là muốn làm gì thì làm nhể?】
【Trước đây tôi còn đu CP (couple) này, bây giờ cảm thấy như ăn một vố đau vậy, thật kinh tởm.】
【Khương Tâm Từ là người có quyền lợi, có tư cách gì nói những lời đó với người bị hại chứ?】
【Chỉ có mình tôi cảm thấy Khương Tâm Từ là người vô tội sao? Dù sao tội ác là do bố cô ấy gây ra, cô ấy chẳng biết gì cả, chừng nào mới gặp quả báo chứ? Con người phải có tầm nhìn rộng và biết tha thứ, đau khổ trong quá khứ nên để nó qua đi, đừng để bụng tính toán.】
【Đúng rồi, chỉ có cậu mới là đồ ngu ngốc thôi, nồi áp suất ninh hai tiếng đồng hồ là thật.】
【Vậy chúc cậu bị bắt cóc nhé, đồ não tàn.】
【Thông cảm với lũ buôn người như vậy, không phải cậu cũng là một trong số thành viên bọn họ đấy chứ? Không phải sao? 】
【Mấy người có để ý không? Lương Vân Kinh nói rằng năm đó tên cặn bã kia trốn khỏi sự trừng trị của pháp luật, bị nhà họ Phó bao che giấu giếm!】
Trong chốc lát, âm thanh kêu gọi đòi giao ông bố kia ra ngay lập tức và muốn kết án tử hình ở trên mạng càng ngày càng lớn.
Khương Tâm Từ khóc đến nỗi hai mắt sưng húp.
Phó Tu Viễn rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.
08.
Khi anh Vương gửi tin nhắn cho tôi, tôi đang gọt táo cho chị gái.
【Đã xuất phát, mục tiêu đang di chuyển.】
Chị gái nháy mắt với tôi: “Kỹ năng diễn xuất của chị rất đúng lúc phải không?”
“Đúng thật là có thể giành giải Oscar.” Tôi đưa táo cho chị.
Tắt màn hình điện thoại di động, nghĩ đến lời anh Vương nói trước khi thả tôi đi ở kiếp trước:
“Em gái tôi nếu không phải đi lạc, hẳn là bây giờ cũng bằng tuổi cô rồi.”
Em gái của anh ấy cũng bị bố Khương bắt cóc, hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích.
Tôi chủ động tiết lộ thông tin này cho anh ấy, anh ấy lập tức đồng ý thay tôi tìm kiếm thông tin.
Anh Vương là vệ sĩ riêng của Phó Tu Viễn, anh ấy rất nhanh đã lập tức gửi định vị của mình cho tôi.
Là một viện điều dưỡng chỉ cách thành phố Giang Kinh 10km.
Phó Tu Viễn vẫn bỏ ra số tiền lớn cố ý xây dựng nơi này cho ông ta.
Bên trong viện điều dưỡng vô cùng xa hoa, còn có cả tài xế, quản gia, bảo mẫu cùng với đầu bếp bốn nước.
Tôi nhìn món trứng cá muối đang ăn dở và hải sản được vận chuyển bằng đường hàng không trên bàn.
Thật nực cười, ông ta bị giấu ở chỗ này, sống một cuộc sống xa hoa lãng phí, trong khi đó những gia đình mất đi con cái, vì tìm kiếm con mà tán gia bại sản, tan cửa nát nhà.
Móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay, rỉ máu.
Thật đáng ch mà!
May thay, chiếc xe chở bố Khương không chạy được bao xa đã bị cảnh sát chặn lại.
Người đàn ông đã ngoài năm mươi tuổi này không nhìn ra chút dấu vết của năm tháng nào, xem ra mấy năm qua ông ta sống rất thoải mái.
Bố Khương biết rõ mình không thể trốn thoát nên đã thú nhận tội ác của mình không e dè.
Thừa nhận tất cả đều là do mình làm, không liên quan gì đến con gái và con rể.
Ông ta vô cùng ngông nghênh nói: “Viện điều dưỡng này ấy à, là tôi tự xây, có vấn đề gì sao?”
“Ai đã giúp tôi á? Không có, tất cả đều là tự tôi gây nên.”
“Tôi chỉ muốn con gái mình sống tốt thôi, có gì sai chứ?”
“Cái sai không phải là do những ông bố bà mẹ kia ngay cả con mình cũng không trông nom cẩn thận sao? Nếu không phải do bọn họ ngu xuẩn, tôi lấy đâu ra cơ hội bắt cóc những đứa trẻ kia?”
09.
Cảnh sát đã khai quật được hơn chục bộ hài cốt ở dưới viện điều dưỡng, những đứa trẻ chỉ mới mấy tuổi, xương cốt chưa phát triển cũng bị vặn vẹo biến dạng.
Bố mẹ vẫn còn đang trên đường khổ sở tìm kiếm các em ấy, nhưng lại không biết rằng các em ấy đã bị đánh đập đến thịt nát xương tan, bị chôn vùi dưới mặt đất, không thấy ánh mặt trời.
Sau khi so sánh DNA, đây đều là những đứa trẻ bị mất tích trong hai mươi năm qua.
Trong số chúng có một cô bé là em gái của anh Vương.
Lúc cô bé đi lạc chỉ mới 8 tuổi, là một bộ xương nho nhỏ, xương tay, xương đùi đều có dấu hiệu cho thấy bị đánh gãy.
Mười cái xương ngón tay hiện ra tình trạng bị vặn vẹo không tự nhiên.
Và vết thương chí mạng của cô bé là một lỗ khoan điện trên hộp sọ.
Khi anh Vương đưa mẹ anh đến nhận thi hài, bà đã ngoài 50 tuổi, tóc mẹ Vương đã lốm đốm hoa râm.
Sau khi con gái đi lạc, bà đã vô số lần tự trách móc mình và hối hận, trách mình bất cẩn, hận mình vì đã không nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con gái.
Hôm đó là sinh nhật lần thứ 8 của cô bé, bà đã mua cho cô bé một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt.
Cô bé chỉ vào quả bóng bay hình chú gấu con ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, con muốn con gấu nhỏ đó, được không ạ?”
Mẹ Vương hôn nhẹ lên gò má mềm mại của cô bé: “Tất nhiên là được rồi, bé con của mẹ.”
Khi bà mua bóng bay xong, cô con gái đã biến mất.
Bây giờ gặp lại nhau đã là sinh tử cách biệt.
Không dám tưởng tượng khi còn sống cô bé đã phải chịu bao nhiêu sự tra tấn và ngược đãi.
Mẹ Vương gần như khóc đến ngất đi, quỳ sụp xuống đất liên tục tự tát vào mặt mình: “Đều là do mẹ không tốt, là lỗi của mẹ, sao mẹ lại tệ hại như vậy chứ, sao mẹ lại không bảo vệ được con?”
Tôi nắm chặt tay bà ấy: “Không phải lỗi của dì, là lỗi của đám súc sinh điên loạn đó.”
Là lỗi của những bọn rác rưởi bao che cho kẻ ác.
Mẹ Vương tựa vào vai tôi khóc nấc: “Nhiều năm như thế, đã nhiều năm như thế!”
“Tôi chỉ hy vọng rằng con bé có thể sống và được nhận nuôi bởi một người tốt bụng nào đó, và ở một nơi tôi không nhìn thấy, có lẽ con bé sẽ khỏe mạnh lớn lên.”
“Tôi không dám nghĩ, tôi không dám nghĩ...!”
Thân hình cao to vạm vỡ của anh Vương cũng co rúm trong góc tường, bật khóc nức nở.
Tôi muốn an ủi anh, nhưng anh đã lau nước mắt, kiên định nói với tôi: “Em gái, không cần lo lắng cho anh đâu, chứng cứ bây giờ vẫn chưa đủ để hai tên cặn bã kia phải trả giá, anh sẽ tiếp tục ẩn náu bên cạnh bọn họ.”
“Yên tâm đi, anh ta đang bận đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không có tâm trạng để mắt đến anh, tạm thời vẫn chưa biết gì về chuyện của anh.”
10.
Một vụ án lớn vô cùng chấn động, cả nước đều khiếp sợ.
Khương Tâm Từ thậm chí còn không dám truy cập mạng xã hội.
Những vlog mà cô từng tự hào, những tấm ảnh selfie khoe khoang vật chất, những đoạn video tình cảm hoàn toàn bị rơi vào tay giặc.
Hình tượng cô công chúa nhỏ ngây thơ trong sáng được dựng lên bởi xương cốt của vô số người.
Tay của bố cô nhuốm đầy máu tươi của người khác, còn cô thì được bố dùng đôi tay tội lỗi ấy nâng niu bông hoa ăn thịt người.
【Cô có thể ch luôn đi được không?】
【Rốt cuộc cô có tư cách gì mà khoe khoang những thứ này chứ? Sao trong lòng không đếm xỉa đến những thứ này vậy? To gan lớn mật.】
【Cô đúng là một con côn trùng hút máu, đồ rác rưởi, cái đồ súc vật còn không bằng một bãi phân chó!】
【Đi ch với thằng chồng yêu dấu của cô đi, hai đứa đê tiện nhìn mà ngán tận cổ, lúc trước không phải nháo nhào muốn tự sát như vậy để cho tất cả mọi người tung hô tình yêu của hai người sao? Sao bây giờ không làm loạn nữa đi?】
【Ha ha ha, nếu bây giờ ả ta tự s, tôi sẽ là người đầu tiên vỗ tay cho mà coi, ch đi!】
Cả đời Khương Tâm Từ chưa bao giờ phải chịu cảm giác ấm ức như thế này, hào quang nữ chính của cô ấy hoàn toàn không còn nữa.
Bây giờ ngay cả nhà họ Phó cũng bắt đầu chán ghét cô.
Người nhà họ Phó đã từng coi cô là ân nhân cứu mạng của Phó Tu Viễn, đối xử với cô như nửa con gái ruột của họ.
Hơn nữa Phó Tu Viễn còn thích cô, cả nhà họ Phó hầu như đều ngầm chấp nhận quan hệ của hai người bọn họ.
Khi chân tướng sự việc được vạch trần rõ ràng, nhà họ Phó hận không thể đánh ch cô ấy ngay tại chỗ.
Nhưng Phó Tu Viễn lại bảo vệ cô ấy, vì chuyện này mà không ngần ngại đối đầu với cụ ông nhà họ Phó:
“Vốn dĩ các người không biết, nếu không nhờ Tâm Từ, tôi đã sớm ch ở nơi đó rồi!”
“Cô ấy là ánh sáng của cuộc đời tôi, tôi không thể sống thiếu cô ấy!”
“Nếu các người dám động đến cô ấy, trước tiên phải bước qua xác tôi đã!”
Đương nhiên những điều này đều là thông tin anh Vương lén nói cho tôi biết.
Hai người này đúng là ngu không thể tả.
Ngay cả trong phiên tòa xét xử của bố Khương, Khương Tâm Từ cũng không dám xuất hiện, chỉ dám núp trong vòng tay của Phó Tu Viễn xem truyền hình trực tiếp.
Bố Khương bị kết án tử hình ngay trước tòa.
Lúc bị áp giải, ông ta hung dữ đe dọa tôi: “Tao chưa bao giờ hối hận về những gì tao đã làm.”
“Điều tao hối hận nhất trong những năm qua chính là lúc trước không gi ch con khốn nhà mày.”
“Để bây giờ mày nhảy ra cắn bố mày, nếu mày dám động đến con gái của tao, tao biến thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho mày đâu.”
Bạn thấy đấy, kẻ ác không bao giờ cảm thấy những gì họ làm là sai trái.
Bọn họ sẽ không thành tâm hối cải, họ chỉ hối hận vì mình chưa làm triệt để, chưa làm kín kẽ hơn một tí, chưa diệt cỏ tận gốc.
Tôi mỉm cười, nắm chặt tay chị gái, đáp lại ông ta: “Ông yên tâm, cô ấy rất nhanh sẽ xuống đó cùng với ông thôi.”
“Chúc cả nhà ông sớm có ngày đoàn tụ, đến lúc tiến vào âm ti địa ngục thì nhớ nhất định phải kêu to lên một chút.”
“Có như vậy lúc khui sâm banh ăn mừng tôi mới có thể thỏa mãn uống một ngụm lớn.”
11.
Khi tôi và chị gái về đến nhà, trong hành lang tối đen lao ra một bóng người.
“Chị ơi, cẩn thận!”
Tôi bảo vệ chị gái theo bản năng, sợ chị ấy bị thương.
Tôi bị kẻ đó đẩy ngã xuống đất, cô ta kéo tóc tôi, đập mạnh đầu tôi xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, hai mắt tôi tối sầm lại, mùi gỉ sắt xộc vào trong khoang mũi.
Tôi muốn đưa tay bảo vệ đầu nhưng lại bị một con dao đâm xuyên lòng bàn tay.
Vô tình bàn tay này năm đó bị bố Khương đánh gãy, bây giờ mỗi khi trời mưa là lại đau âm ỉ.
Lúc tôi bị bắt cóc chính là lúc mẹ đưa tôi đi học đàn piano, trong ba lô của tôi vẫn còn giữ nhạc phổ.
Khi ấy Khương Tâm Từ mặc chiếc váy ren công chúa trắng tinh, đôi giày da nhỏ bé giẫm mạnh lên cặp sách mới của tôi.
Cô ấy cầm nhạc phổ lên xem, phát hiện bản thân xem mãi mà chẳng hiểu gì.
Vì thế cô ấy nói với bố Khương, mặt đầy nước mắt: “Bố ơi, con cũng muốn học cái này.”
“Có thể để nó dạy con được không ạ?”
Bố Khương cưng chiều con gái đến tận xương tủy, lập tức bỏ ra rất nhiều tiền mua một cây đàn piano.
Tôi bị ép buộc phải dạy Khương Tâm Từ chơi đàn piano, nhưng cô ấy không có năng khiếu, học cái này rất vất vả.
Vì vậy cô ấy nổi giận, đột nhiên đóng sầm nắp đàn lại: “Tôi không học nữa! Không học nữa đâu!”
“Mày cho rằng mày biết đánh piano là ghê gớm lắm à? Mày là cái thá gì chứ, dám khoe khoang trước mặt tao sao?!”
Tay tôi vẫn đặt trên phím đàn, tay đứt ruột xót, đau đến mức gần như muốn ngất đi.
Bố Khương xông vào đá vào ngực tôi một cái: “Dám bắt nạt con gái tao? Không muốn sống nữa à!”
Khương Tâm Từ rúc trong ngực ông ta, khóc còn lớn hơn cả tôi: “Bố ơi, nó nói con ngu ngốc, ngay cả những thứ đơn giản như vậy cũng không học nổi, nó thông minh như vậy, con rất sợ, sợ bố sẽ thích nó hơn con, không bao giờ thích Tiểu Từ nữa.”
Tôi cố gắng mở miệng giải thích rằng tôi không hề nói những lời đó, nhưng tôi đau đớn đến mức không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn bố Khương vì muốn dỗ dành Khương Tâm Từ mà bóp nát ngón tay của tôi, trong nửa năm, bao nhiêu lần đếm không xuể, tay của tôi rốt cuộc cũng không thể chơi đàn piano được nữa.
Bởi vì mỗi lần cô ấy nhìn thấy dáng vẻ đau đớn lăn lộn trên sàn của tôi, cô ấy đều đứng bên cạnh vỗ tay cười khúc khích không ngừng.
Cô ấy trời sinh đã xấu tính, gọi cô ấy là Tâm Từ* đúng thật là nực cười hết sức.
*có thể hiểu là người hiền lành, tốt bụng
12.
Cơn đau dữ dội làm tôi tỉnh táo lại.
Tôi cầm lấy lưỡi dao mà cô ta muốn đâm vào mắt tôi lần nữa.
Máu từ lòng bàn tay nứt nẻ nhỏ vào mắt tôi.
Lúc này tôi nương theo ánh sáng mờ ảo ở bên ngoài mới nhìn rõ người này.
Là Khương Tâm Từ.
Hai tháng không gặp, cô ấy gầy đi trông thấy, ánh mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, tràn đầy sát khí và điên dại:
“Bố tao chỉ bắt cóc mày, không giết mày, tại sao mày lại muốn đẩy ông ấy vào chỗ chết hả?”
“Lương Vân Kinh, mày mở mồm ra là nói mấy câu đạo lý, thế mà lại hại chết bố tao, mày thật ác độc, sao mày không đi chết đi?!”
Tôi liếc nhìn chị gái qua khóe mắt.
Theo quán tính vừa rồi chị ấy bị ném ngã xuống đất, trán đập vào tay vịn cầu thang, một mảng máu nhỏ chảy ra, tình trạng không ổn lắm.
“Mày không trách bố mẹ mày không chăm sóc tốt cho mày, trái lại lại trách bố tao, mày đây là cố ý muốn trả thù, loại rác rưởi như mày chỉ biết trốn tránh trách nhiệm thôi, hôm nay tao mà giết mày cũng chính là thay trời hành đạo!”
Lưỡi dao sắp rơi xuống mắt tôi.
Đáy mắt Khương Tâm Từ hiện lên vẻ hưng phấn khó giấu, cô thậm chí không kìm lòng được mà nhếch nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười man rợ.
Tôi không nói gì, nói thêm một câu với loại người này chỉ tốn nước bọt.
Bởi vì cô ấy vốn dĩ không muốn nghe.
Cô ấy vô cùng ích kỷ, không hề có sự đồng cảm với bất kỳ kẻ nào.
Khương Tâm Từ vẫn đang không ngừng chửi rủa, tôi nhắm chuẩn thời cơ, cướp lấy con dao trên tay cô ấy, đâm thẳng vào mắt cô.
Cô ấy hét lên thảm thiết, tay che mắt giãy giụa dưới đất: “Con khốn này! Mày dám động đến tao, bố tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, anh Tu Viễn cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâuu!”
“Bố cô đã ch rồi, cô xuống địa ngục mà tìm ông ta nhé!”
Tôi đang định gọi 120 thì nhận được cuộc gọi từ bệnh viện: “Cô Lương, đã thu xếp được nguồn tim phù hợp cho chị cô rồi.”
Bác sĩ vừa xử lý vết thương cho tôi xong, chị gái và Khương Tâm Từ cũng được đưa vào phòng phẫu thuật.
Cảnh sát và Phó Tu Viễn cũng chạy tới ngay sau đó.
13.
Phó Tu Viễn lao tới muốn bóp cổ tôi: “Nếu Tiểu Từ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng cô!”
“Cho dù cô có ch một trăm lần hay một nghìn lần đi nữa cũng không đủ để bù đắp nỗi đau đớn mà cô ấy phải chịu đựng hôm nay!”
Cảnh sát ngăn anh ta lại: “Nếu anh đến gần, tôi có quyền bắt giữ anh vì tội chống đối cảnh sát.”
Chị y tá bên cạnh liếc mắt: “Đây là bệnh viện, xin đừng làm ồn, ảnh hưởng đến các bệnh nhân đang nghỉ ngơi.”
Phó Tu Viễn cười lạnh, nói với cảnh sát:
“Tôi ra lệnh cho anh bắt cô ta lại, cô ta hại ch bố của Tiểu Từ còn chưa đủ, còn muốn hại ch cả Tiểu Từ, loại người vô nhân tính này, sao cảnh sát các anh lại không bắt hả?”
Cảnh sát kinh ngạc trước mạch não của anh ta, không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng trong giây lát.
Phó Tu Viễn lại nói tiếp: “Nói đi, anh cần bao nhiêu tiền thì mới bắt giữ cô ta, kết án tử hình?”
“Một nghìn vạn đủ chưa? Tôi lập tức đi gọi điện thoại cho người chuyển vào tài khoản của anh.”
Cảnh sát nhíu mày chặn tay anh ta lại, nghiêm túc nói: “Ngang nhiên hối lộ nhân viên công chức, ông Phó thấy tội danh trên người mình còn chưa đủ nhiều hay sao?”
Tôi cười lạnh một tiếng, giơ điện thoại đang phát sóng trực tiếp hướng về phía anh ta:
“Thật ngại quá, tôi lỡ tay, để mọi người nhìn thấy khuôn mặt ghê tởm của anh ta mất rồi.”
Tôi nhìn dáng vẻ hận đến nghiến răng nghiến lợi của anh ta, không nhịn được ôm bụng cười.
“Hành vi hôm nay của ông Phó, tôi sẽ báo cáo lại chi tiết.”
Phó Tu Viễn sắc mặt u ám, đi đến chỗ khác không xa gọi điện thoại.
Có vẻ như không phải chuyện tốt lành gì.
Khi anh Vương đi cùng nhân viên y tế vận chuyển nguồn tim chạy tới, Phó Tu Viễn đã nghênh đón:
“Lấy được rồi à, để cho Tiểu Từ trước đi.”
“Nếu để Tiểu Từ mất một sợi tóc, tôi sẽ khiến cho mấy người...”
“Đợi đã, đứng lại mau! Mấy người đi nhầm hướng rồi! Phòng của Tiểu Từ ở phía bên phải!”
Anh ta muốn xông lên ngăn cản nhưng lại bị anh Vương quật ngã xuống đất:
“Khương Tâm Từ vốn dĩ không có bị bệnh tim!”
Phó Tu Viễn cả người cơ bắp cũng vẫn yếu ớt, vốn dĩ không so bì được với người đàn ông cường tráng như anh Vương.
Anh ta ra sức giãy giụa, ngay cả tấm lưng to lớn bẩm sinh cũng chật vật không chịu nổi, chỉ có thể gầm gừ nói:
“Không thể như thế được! Tiểu Từ sẽ không lừa gạt tôi!”
“Lương Vân Kinh, con tiện nhân này, mày cướp đi nguồn tim của Tiểu Từ, mày đây là đang cố ý muốn báo thù!”
Bỏ đi, tôi không muốn tốn nước bọt với anh ta.
Quả đúng là một cặp đôi cặn bã, đều giống nhau, không hiểu tiếng người, đầu óc chỉ biết cướp giật, làm xằng làm bậy.
14.
Sau khi chị gái tôi vượt qua cơn nguy kịch, chị ấy thích ứng rất nhanh.
Khuôn mặt lúc trước tái nhợt đi giờ đây cũng dần dần trở nên hồng hào.
Vốn dĩ theo quy tắc, người hiến tặng và người được nhận hai bên đều không biết đối phương là ai.
Nhưng tin tức về vụ tai nạn xe cộ ngày hôm đó trên cây cầu bắc qua sông tôi vẫn thấy được.
Là một nữ sinh, xấp xỉ tuổi chị gái.
Cô bị một tên công tử bột say rượu đang đua xe tông cô ra xa mấy mét, chưa kịp đưa đến bệnh viện thì qua đời.
Trước kia cô ấy từng ký kết một thỏa thuận hiến tặng nội tạng, cô vừa mới thi đỗ đại học, đang ở độ tuổi đẹp nhất, ước mơ của cô là trở thành một phóng viên báo chí lên tiếng vì dân chúng.
Mà cái tên công tử bột đua xe kia, lại là đứa con riêng của nhà họ Phó.
Bố mẹ của cô gái kia còn có một cậu con trai lớn, khi còn bé bị bắt cóc, chỉ còn mỗi cô con gái này, bọn họ vô cùng thương yêu cô, coi cô như mạng sống của mình.
Cậu con trai kia bị một cặp vợ chồng hiếm muộn mua lại, sau khi bố Khương bị bắt giữ, bọn họ mới biết được con trai mình bị một cặp vợ chồng hiếm muộn mua lại.
Khi đôi vợ chồng già tìm đến cửa hỏi thăm, cậu con trai còn không nhận lại bố mẹ mình, thậm chí còn uy hiếp bọn họ, nếu họ dám khởi kiện bố mẹ nuôi, anh ta sẽ liều mạng với bọn họ.
Hai người già chỉ có thể run rẩy dìu dắt nhau đi về nhà, không ngờ chỉ vài ngày sau, cô con gái cũng đột ngột rời bỏ bọn họ mà đi.
Tôi và chị gái đến thăm bọn họ, bà cụ ôm lấy chị ấy, tựa vào ngực chị:
“Con yêu của mẹ, con yêu của mẹ vẫn còn sống.”
Từng giọt nước mắt lớn lăn dài từ đuôi mắt đầy nếp nhăn của bà.
Ông cụ cũng nắm lấy tay chị gái vỗ nhẹ: “Con ngoan, con gái ngoan, con gái ngoan.”
“Thỉnh thoảng con hãy đến thăm chúng ta nhé.”
“Không, không đâu ạ.”
Chị gái nắm lấy tay hai người già: “Con sẽ thường xuyên đến thăm hai người ạ, bố nuôi, mẹ nuôi.”
“Được được được, vậy thì thật là tốt biết bao.”
Tôi quay lưng bước ra khỏi nhà, để ba người bọn họ có không gian riêng tư.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, trong điện thoại truyền đến một giọng nói già nua nghiêm nghị:
“Cô Lương, chúng ta gặp nhau một lần đi.”
15.
Ông lão trước mặt đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn dồi dào sức lực này chính là người quyền lực nhất nhà họ Phó, Phó Đĩnh.
Ông lão nhướng mày nhìn tôi một cái: “Dừng lại, ta cho cô ngồi xuống à?”
Tôi không những ngồi xuống mà còn ngồi thẳng vào ghế chính, nhếch mép cười với ông ta: “Có chuyện gì cứ nói, có rắm gì cứ thả.”
“Thượng bất chính, hạ tắc loạn*, hai đứa cháu của ông đều thối nát như vậy, tôi đoán ông cụ đây cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì.”
*Bề trên bất chính, không nghiêm, tắc thì bề dưới sẽ gây loạn (≈nhà dột từ nóc dột xuống)
“Nói láo!” Ông lão tức giận giơ cây gậy ba toong lên định đánh tôi.
“Ông đánh tôi thì có thể tôi nhập viện, nhưng tôi mà đánh ông thì phỏng chừng ông sẽ xuống suối vàng đấy.”
Ông lão mất một lúc lâu mới bình ổn lại hơi thở, ngồi xuống trước mặt tôi uống một tách trà, miễn cưỡng giữ thể diện, lúc này mới nói ra ý muốn của mình:
“Cô phát sóng trực tiếp nói xin lỗi đi, nói Tu Viễn không có cướp đi nguồn tim của chị cô, chuyện xảy ra ở bệnh viện đều là hiểu lầm.”
Tôi rót cho mình một tách trà, nhấp nhẹ một ngụm: “Sau đó thì sao?”
Ông lão tưởng rằng đã thuyết phục được tôi, bèn cười giễu cợt: “Mấy người nghèo như các cô không phải là thiếu tiền lắm sao?”
“Chỉ cần mạng của cháu trai ta được đảm bảo, muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu.”
Loại trà gì thế này? Mùi vị lạ đến mức tôi không thể uống được.
Tôi khoanh tay, bất đắc dĩ nói: “Có lẽ nếu là trước kia thì được, nhưng bây giờ thì không.”
“Cả mạng xã hội đều biết được bộ mặt cáo già của ông rồi.”
Tôi chỉ vào chiếc cúc áo trên ngực mình, đó là một chiếc camera ẩn.
Trước khi đến đây cảnh sát đã cố ý đeo cho tôi.
Tôi thấy khuôn mặt già nua của ông ta co giật, bổ sung thêm: “Hôm nay ông bước chân ra khỏi cánh cửa này, thì không vào lại được nữa đâu.”
“Ông muốn minh oan cho mình bằng cách dùng vật tư quyên góp cho vùng núi nghèo khó, nhưng các vật tư mà các người quyên góp cho vùng núi đã phát hiện ra có chất độc hại vượt mức tiêu chuẩn, loại doanh nghiệp vô nhân tính như các người thì nên đóng cửa, một đám cặn bã các người thì nên xuống địa ngục hết đi.”
“Muốn tôi nói thì ông cũng đừng đánh đôi uyên ương kia nha, một người thì tiếp tay cho gia đình để buôn người, một người thì quản lý một doanh nghiệp thâm độc, trùng hợp thật, môn đăng hộ đối quá đi ấy chứ?”
Người của ông lão thì thầm vài câu vào tai ông ta, ông ta trợn trắng hai mắt, hai chân đạp một cái, lập tức ngất lịm đi.
16.
Anh Vương đã đăng một đoạn ghi âm lên mạng, “đánh sập” hoàn toàn tòa cao ốc đè đầu cưỡi cổ trên mảnh đất Giang Kinh này bao năm qua.
Trong đoạn ghi âm, giọng nói của Phó Tu Viễn vô cùng ngông cuồng: “Đám người nghèo rẻ mạt đó, bọn họ không xứng đáng có được những thứ gì tốt đẹp hết. Cho bọn họ toàn là những đãi ngộ tốt, thế mà dám cắn ngược lại, bọn họ nghèo khổ cũng đáng lắm, một đám chó dại. Thăng mễ ân, đấu mễ cừu*, đúng là nuôi ăn một lũ vong ân bội nghĩa mà.”
*làm phúc thì đến một lúc nào đó phải tội (≈lấy oán báo ơn)
“Cô đi điều tra thử tình hình gia đình của mấy người bị ngộ độc đó đi, nhất định phải trấn áp tin tức này xuống cho tôi!”
Thư ký nói: “Hiện tại thì tình hình này đã không thể trấn áp được nữa ạ.”
Đột nhiên có một tiếng động lớn, giống như có một vật nặng bị đập xuống đất.
Phó Tu Viễn phẫn nộ gầm lên: “Cút! Cô cũng mau cút khỏi đây ngay! Một lũ vô dụng!”
Dân tình bắt đầu ầm ĩ, giá cổ phiếu của Phó thị tụt dốc không phanh.
Đứa con riêng say rượu lái xe đâm chết người bị bắt vào tù, dưới sự đốc thúc của công chúng, rất nhanh anh ta đã bị kết án tử hình.
Mà Phó gia lại muốn bảo vệ Phó Tu Viễn, nhưng vẫn không bảo vệ nổi.
Phó Tu Viễn trước khi bị cảnh sát bắt đi, anh ta đã cuỗm theo tất cả số vốn lưu động trong nhà, cùng với Khương Tâm Từ bị mù một mắt bỏ trốn ra nước ngoài.
Mà NPC* cũng không bị cốt truyện thao túng vì không tung hô cái tình yêu không xa không rời của bọn họ nữa, có chăng chỉ là đông đảo kéo đến chửi rủa mà thôi.
*nhân vật được lập trình sẵn trong kịch bản, game...
Anh Vương hộ tống bọn họ đến vùng tam giác vàng.
*khu vực rừng núi hiểm trở nằm giữa biên giới 3 nước Lào, Thái Lan, Myanmar
Anh ấy bỏ lại một câu: “Thiếu gia, tiểu thư, chúc hai người có một ngày cuối tuần thật là vui vẻ.”
Sau đó anh ấy cầm tiền rời đi.
Bất kể bọn họ có thét lên chói tai hay mắng chửi thế nào đi chăng nữa, cũng không làm gì được.
Số tiền này được anh Vương mang về và cũng quyên góp cho Hiệp hội Bảo vệ trẻ em.
Phó Tu Viễn bị người ta đánh gãy tay chân để đề phòng chạy trốn, coi như là vật trưng bày bán cho người mua có sở thích đặc biệt.
Từng là một thái tử gia, giờ đây như ngã xuống địa ngục, sống cũng không được mà chết cũng không xong.
Còn Khương Tâm Từ bị mù một mắt nên không thể bán như vật trưng bày, đành trở thành hàng mua một tặng một, để cô ấy làm công việc dọn dẹp dơ bẩn nhất, mỗi ngày giúp Phó Tu Viễn lau rửa thân thể đầy vết bẩn.
Sau khi nghe anh Vương kể lại xong, tôi lau những giọt nước mắt không hề tồn tại.
Vậy mà cũng không xa không rời sao?
Chuyện gì thế này? Tôi còn thấy hơi cảm động nữa.
Sức khỏe chị gái dần khá lên, chị nhận cặp vợ chồng già kia là cha mẹ nuôi của mình.
Mà tôi cũng đã tiết kiệm đủ tiền học phí, chuẩn bị học đại học.
Tuy rằng bây giờ hai tay của tôi không thể chơi đàn piano được nữa nhưng tôi vẫn có thể cầm bút, có thể viết chữ, cũng có thể cầm micro dạo quanh nơi ngõ hẻm tối tăm.
Tôi đặt một bó hoa hướng dương trước mộ của bố mẹ.
Đây là loài hoa yêu thích của họ khi còn sống.
Trên tấm di ảnh đen trắng, khuôn mặt bố mẹ đã có chút phai mờ, nhưng tôi vẫn nhớ rõ đôi bàn tay thô ráp của bố, vòng tay mềm mại thơm tho của mẹ.
Tôi tựa đầu lên bia mộ: “Bố, mẹ, con nhớ hai người nhiều lắm.”
“Con và chị gái sẽ sống thật tốt, dìu dắt lẫn nhau.”
“Hy vọng kiếp sau con vẫn có thể làm con gái của bố mẹ, con yêu hai người.”
(Kết thúc)
Bình luận facebook