Tôi và bạn thân đi du lịch cùng nhau bị bọn buôn người đánh thuốc mê, rồi bán vào một gia đình trong núi.
Tôi phải kết hôn với người anh cả 40 tuổi, còn bạn thân của tôi thì lấy cậu em trai 27 tuổi có gen siêu nam.
Sau khi kết hôn, tôi không phải làm việc đồng áng, chỉ cần làm việc nhà.
Mười năm sau, chồng tôi bán lợn và rời khỏi vùng núi, sống trong một căn nhà nhỏ ở thành phố.
Còn bạn thân của tôi thì bị người chồng mang gen siêu nam bạo hành mỗi ngày vì không sinh được con trai, cuối cùng bị anh ta tàn nhẫn mổ bụng dẫn đến tử vong.
Người chồng ghen tị với anh trai của mình vì cưới được tôi - người có khả năng sinh con trai, nên khi tôi chuẩn bị trốn thoát, anh ta đã kéo tôi ra bờ sông, dìm đầu tôi xuống nước cho đến khi tôi ch ngạt.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi và bạn thân đã trở lại thời điểm khi bị bọn buôn người đưa vào núi.
Lần này, tôi chọn em trai có gen siêu nam 27 tuổi, còn bạn tôi chọn người anh cả 40 tuổi.
——
01.
“Cả hai gói gọn giá năm nghìn tệ, không thể ít hơn, các người không mua thì tôi bán cho nhà khác.”
Tôi và cô bạn thân mở mắt ra thì thấy kẻ buôn người mà chúng tôi căm ghét đến tận xương tủy.
Nhưng lúc này, thuốc mê mà hắn cho tôi và bạn thân uống vẫn chưa hết, cơ thể mềm nhũn, thậm chí không thể mở miệng nói.
Tôi và bạn thân giao tiếp bằng ánh mắt.
Tôi: Chúng ta đã trùng sinh, nhưng tại sao không phải là trước khi gặp bọn buôn người?
Tôi lộ vẻ tuyệt vọng.
Bạn tôi: Đã đến rồi thì an tâm mà ở lại, kiếp này chúng ta nhất định phải tìm cách thoát khỏi nơi này.
Tôi: Được.
Dựa vào tình bạn hai mươi năm năm, chỉ một ánh mắt đã hiểu ý nhau.
Lý Phương nhanh chóng nói: “À, không không không, ông chủ, chúng tôi mua, chúng tôi mua, nhà tôi có hai đứa con, một đứa 40 tuổi mà vẫn chưa lấy vợ, năm nghìn tệ phải không, tôi gom tiền để trả cho ông, đừng bán cho người khác nhé.”
Ánh mắt của Lý Phương quét qua tôi và bạn thân, khiến cho chúng tôi nổi hết da gà.
Đây chính là mẹ chồng thủ đoạn tàn ác kiếp trước.
Lúc đầu khi chúng tôi muốn chạy trốn, chính bà ta đã dùng xích sắt khóa tôi và bạn thân trong chuồng lợn.
Để bắt chúng tôi nghe lời, bà ta dùng gậy sắt nung đỏ đánh lên người chúng tôi.
Cảm giác đau rát của vết bỏng, chỉ hai lần đã làm cháy quần áo và da của tôi và bạn thân đến chảy máu.
Từ nhỏ đến lớn chúng tôi chưa từng trải qua cảnh tượng như vậy, không dám chạy nữa, quỳ xuống cầu xin tha thứ, đồng ý ở lại nhà phục vụ chồng.
Lý Phương gom góp vay mượn, cuối cùng cũng đủ năm nghìn tệ để mua chúng tôi.
Trước khi bị đưa đi, tôi và bạn thân ghi nhớ từng đặc điểm của kẻ buôn người trong đầu.
Nếu có một ngày thoát ra được, nhất định sẽ tìm hắn để trả thù.
Lý Phương tiếc số tiền đã bỏ ra, không ngừng mắng chửi tôi và bạn thân: “Hai cái thứ lỗ tiền này, làm tao tổn thất nhiều tiền như vậy, nếu dám bỏ trốn, tao nhất định đánh gãy chân các mày.”
Thuốc mê trên người đã tan, tôi và bạn thân có thể miễn cưỡng đi lại.
Kiếp trước, chúng tôi phẫn nộ với lời của Lý Phương, thậm chí còn muốn báo cảnh sát, nhưng kết quả lại bị đánh đến sống dở ch dở.
Đã trải qua một kiếp, con người phải biết nhẫn nhịn.
Tôi và bạn thân trao đổi ánh mắt, liền nhanh chóng nịnh bợ, gọi bà ấy là mẹ, là mẹ chồng.
“Mẹ, đã mua chúng con về rồi, vậy mẹ chính là cha mẹ sinh ra lần hai của chúng con, sau này nhất định chúng con sẽ hiếu thảo với mẹ.”
Bạn thân tôi xoa bóp vai Lý Phương, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đúng vậy mẹ, sau này con và Khả Khả sẽ sinh cho nhà mình nhiều cháu, để mẹ có con cháu đầy đàn.”
Tôi còn nói theo: “Con thích con trai lắm, sẽ sinh cả đàn, mẹ, năm nghìn tệ rất đáng giá.”
Kiếp trước cũng đâu phải vô ích, tôi và bạn thân đã hiểu rõ con người của Lý Phương.
Chúng tôi đã nói trúng tim đen bà ta, sắc mặt vốn khó coi bỗng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Khi nhìn thấy ngôi nhà từng khiến chúng tôi sống không bằng ch, ánh mắt tôi và bạn thân tràn đầy sát khí.
Lý Phương không để ý đến biểu cảm của chúng tôi, gọi người trong nhà ra.
“Châu Tranh, Phú Quý ra đây đi, xem mẹ mang gì về cho các con.”
Người ra trước là một chàng trai trẻ, thân thể sạch sẽ nhưng vết sẹo trên mặt làm cậu ta trông có vẻ tàn nhẫn.
Đây chính là Châu Phú Quý mang gen siêu nam, bạn tôi căng thẳng khi nhìn thấy hắn.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy để an ủi.
“Mẹ, mẹ thật sự mang vợ về cho con rồi?”
Châu Phú Quý vượt qua Lý Phương, tiến đến trước mặt tôi và bạn thân, tò mò sờ mó, thậm chí còn ngửi cổ bạn tôi.
“Á!”
Nỗi sợ hãi khiến bạn tôi lùi lại, Châu Phú Quý không hài lòng cau mày.
02.
Tôi vội đứng chắn trước mặt bạn thân, hai tay chống lên ngực của Châu Phú Quý, ánh mắt đầy tình cảm nhìn anh ta rồi nói.
“Anh ơi, bạn thân của em nhát gan lắm, khí chất nam tính của anh có chút dọa cô ấy rồi. Xin lỗi anh nhé.”
Châu Phú Quý tính khí nóng nảy nhưng anh ta thích những người phụ nữ chủ động.
Tôi đã lên giải vây cho bạn thân khỏi tình cảnh khó xử, nếu không với tính cách của Châu Phú Quý, chắc chắn sẽ ra tay với bạn thân.
Quả nhiên, khi Châu Phú Quý thấy tôi chủ động, mắt anh ta sáng rực lên, bàn tay tham lam ôm lấy eo thon của tôi.
Anh ta quay sang nói với Lý Phương: “Mẹ, con muốn người này, tối nay động phòng nhé, haha.”
Kiếp trước, tôi và bạn thân không muốn ở với hai anh em này, nên lên kế hoạch trốn vào tối đó, nhưng bị bắt lại và đánh đến mức không thể đứng dậy nổi.
Dù đã trọng sinh, nhưng nghĩ đến chuyện động phòng ngay lập tức, tôi thực sự không thể chấp nhận nổi.
Trong lúc tôi duy trì nụ cười trên mặt và trong đầu nhanh chóng nghĩ cách đối phó.
Thì từ bên trong, Châu Tranh bước ra, một người không quan tâm bề ngoài, quần áo toàn vá chằng vá đụp.
Kiếp trước tôi đã lấy người đàn ông 40 tuổi này - Châu Tranh.
Anh ta vừa xử lý phân lợn xong, mùi hôi thối bốc ra từ người anh ta, mặt mày đầy vẻ sợ sệt.
Lý Phương thấy con trai lớn của mình ra ngoài, liền đẩy bạn thân tôi vào lòng anh ta.
“Đây chính là vợ của con sau này, đây là cô dâu mẹ đã bỏ ra năm nghìn tệ để mua về, con phải làm việc chăm chỉ để cô ấy sinh cho mẹ nhiều cháu, biết chưa?”
Châu Tranh lần đầu tiếp xúc với con gái, có phần luống cuống, đỏ cả tai khi nhìn bạn tôi.
Bạn tôi cố nhịn mùi hôi thối từ người Châu Tranh, đưa mắt nhìn tôi.
Tôi: Cố nhịn đi, đi theo anh ta ít ra sẽ đỡ khổ hơn, còn con thú Châu Phú Quý để tôi đối phó.
Châu Tranh không được yêu quý trong nhà này, được cưng chiều nhất là Châu Phú Quý.
Lý Phương luôn bắt Châu Tranh làm tất cả việc nhà để chăm sóc em trai.
Châu Phú Quý sống đến tuổi này mà chưa từng đụng tay vào việc rửa bát quét nhà.
Còn Châu Tranh thì không giống vậy, vì khi anh ta sinh ra, bố của Lý Phương bị ngã gãy chân khi đi tìm bà đỡ.
Lý Phương cho rằng đứa trẻ này không có phúc khí nên không thích.
Tất nhiên lý do quan trọng hơn là sau đó bà ấy không mang thai thành công nữa, giữa chừng có thai cũng sẩy.
Chỉ có một cậu con trai, trong khi nhà người ta có sáu bảy đứa, bà ấy bị coi là người đàn bà vô dụng, bị người khác cười chê.
Bị ức hiếp bên ngoài, về nhà lại bị mẹ chồng và chồng chửi mắng, bà ấy đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Châu Tranh.
Từ nhỏ đã bắt anh ta ra đồng làm việc, không cho đi học.
Đến khi Châu Phú Quý ra đời, Lý Phương mới thu mình lại một chút, tất cả những điều này là kiếp trước Châu Tranh đã nói với tôi trong cơn say.
Nhưng anh ta cũng không phải người tốt.
Kiếp trước.
Tôi từng bước dụ dỗ anh ta rời khỏi gia đình, cho anh ta đủ sự tôn trọng.
Khi đã có cảm giác được người khác quan tâm, anh ta chỉ để tôi làm việc nhà, việc đồng áng anh ta gánh hết.
Nhưng sau này tôi mới biết, anh ta làm vậy chẳng qua chỉ để xem tôi có thể giở trò gì.
Lý Phương để mắt rất kỹ đến tôi và bạn thân, không cho hai chúng tôi ở riêng, sợ rằng chúng tôi sẽ âm mưu bỏ trốn.
Nhưng bà ta đã đánh giá thấp chúng tôi, tôi và bạn thân từng tham gia một hoạt động từ thiện và học được ngôn ngữ ký hiệu, hơn nữa qua nhiều lần trao đổi ở kiếp trước.
Hiện tại dù ở xa, chúng tôi vẫn có thể giao tiếp từ xa.
Bạn thân: Làm sao đây, chẳng lẽ vẫn không tránh được việc hiến thân sao?
Nhìn thấy mặt trời sắp lặn, tôi nhìn Châu Tranh đang cầm cái sọt chuẩn bị ra ngoài làm việc.
Tôi chạy đến chỗ Lý Phương nói: “Mẹ, đây không phải là lần đầu chúng con vào cửa nhà sao, con biết nấu ăn một chút, con đi cùng anh cả hái ít rau dại, tối về nấu cho mọi người ăn, mẹ thấy thế nào?”
Vừa nói xong, Lý Phương tát vào mặt tôi một cái.
“Đi đâu chứ? Đừng tưởng rằng tôi không biết cô muốn chạy trốn, tôi nói cho cô biết, đến chỗ này của chúng tôi, có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo các người, các người không thoát được đâu.”
Trong lòng dâng lên nỗi căm hận, nhẫn nhịn một chút có thể đổi lấy cơ hội lớn hơn.
Tôi giả vờ đáng thương nói: “Con biết đã đến đây, tức là người nơi đây rồi, không thoát được. Đã thành sự thật, con là người dễ chấp nhận, con chỉ muốn thể hiện tốt một chút, muốn mọi người thấy sự cố gắng của con, sau này ít đánh con, không bắt con sống trong chuồng lợn là được.”
Lý Phương nhìn tôi chân thành, hơn nữa lời tôi nói cũng hợp lý.
“Coi như cô biết điều, vậy thì đi đi.”
Tôi và Châu Tranh là một nam một nữ đi cùng nhau, chắc chắn không được.
Tôi liền ôm eo Châu Phú Quý nói: “Chồng ơi, em thấy anh nhất định là tay săn giỏi, em rất muốn xem dáng vẻ săn bắn của anh. Với lại, em nghe nói thú rừng trên núi ngon lắm, anh cũng đi cùng nhé?”
Châu Phú Quý được khen, lại là một người phụ nữ ôm ấp, liền vui vẻ vỗ ngực: “Hahaha, vậy cô nhìn cho kỹ, tối nay chúng ta ăn đầu thỏ kho.”
Lên núi, ngoài việc hái rau dại, tôi còn bận rộn lau mồ hôi, đưa nước, chăm sóc cho Châu Phú Quý.
Hoàn toàn không có ý định chạy trốn, Châu Phú Quý và Châu Tranh cũng bắt đầu lơ là cảnh giác.
Tôi nhân lúc hai người này không chú ý, lén cạo một ít bột từ nấm gây ảo giác.
Thứ này chỉ cần dính vào môi rồi liếm một cái, lập tức sẽ gây ảo giác, nhưng không chết được, ngày hôm sau tỉnh lại như không có chuyện gì xảy ra.
Buổi tối, tôi nấu một bàn đầy thức ăn, phần lớn là rau và món chay, món thịt đều đưa vào bát của Châu Phú Quý.
Lý Phương sợ tôi bỏ thuốc độc, tôi liền trước mặt mọi người ăn từng món.
Đến khi đêm khuya yên tĩnh, tôi vừa tắm xong trở về.
Châu Phú Quý đã không kiên nhẫn được mà xông vào, cho tôi một cái tát.
“Á!” Cơn đau rát khiến tôi không nhịn được mà kêu lên.
Anh ta không hài lòng nói: “Tắm gì mà lâu vậy, để tao chờ lâu như vậy, muốn chết à, mau lên giường cho tao.”
Tôi bị Châu Phú Quý ném lên giường, cảm giác cả người như muốn rã rời.
Châu Phú Quý cởi quần áo ra, đè lên người tôi.
“Cởi ra, tối nay cho tao sướng một phen.”
Tôi cười đẩy Châu Phú Quý xuống giường, ngón tay đặt lên môi anh ta.
Với giọng điệu quyến rũ nói: “Chồng ơi, đừng vội, để em chuẩn bị cho anh đã, lần đầu của em, ngại quá đi.”
Châu Phú Quý liếm môi tôi, tôi run lên một chút, sau đó uốn éo đi tắt đèn.
Châu Phú Quý phấn khích không thôi, trong bóng tối tôi lại cười khẩy.
Đồ ngốc, xem tôi xử lý anh thế nào.
03.
Vừa mới tắt đèn chưa đầy mười giây, Châu Phú Quý đã bắt đầu nói lẩm bẩm.
Dưới ánh trăng, tôi thấy Châu Phú Quý bắt đầu có ảo giác vì bột trên nấm gây ảo giác.
Tôi cười lạnh một tiếng, nắm tay đấm liên tục vào eo của anh ta.
Ngày hôm sau, Châu Phú Quý xuống giường cứ kêu đau lưng, tay chống vào eo mà đi ra ngoài.
Còn tôi giả vờ chân run run đi ra ngoài chuẩn bị bữa sáng.
Lý Phương nhìn thấy, mặt đầy vui mừng.
“Hahaha, ta sắp có cháu rồi, nhà họ Châu sắp có người rồi.”
Bạn thân ra hiệu OK với tôi.
Điều đó chứng tỏ cô ấy cũng thành công lợi dụng bột nấm gây ảo giác để thoát khỏi một kiếp nạn, nhưng bên Châu Tranh không biểu hiện rõ ràng như Châu Phú Quý.
Nhưng ánh mắt anh ta nhìn bạn thân có chút ngại ngùng.
Tuy nhiên, đây chỉ là kế sách tạm thời, không thể dùng lâu.
Mỗi tối tôi và bạn thân đều nhân lúc hai anh em không tỉnh táo, đá mạnh vào chỗ hai quả thận của họ. Để không để lại dấu vết, hai chúng tôi không dám quá mạnh tay.
Nhưng rất muốn đem hết nỗi oán hận kiếp trước trả lại cho họ.
Có lẽ là do hai người họ cảm thấy thỏa mãn với cảm giác hư ảo nên đối xử với tôi và bạn thân cũng tốt hơn một chút.
Để tránh bị nghe lén, tôi và bạn thân lên kế hoạch toàn bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Bạn thân: Tiếp theo phải làm gì?
Tôi liếc mắt nhìn qua, dùng tay ra dấu: Bắt đầu từ Châu Phú Quý, không phải anh ta có gen siêu nam sao? Có thể lợi dụng điều này để khiến anh ta khổ sở.
Dù tôi không giống bạn thân, kiếp trước bị Châu Phú Quý đánh đến mức không đứng lên nổi.
Nhưng vết bàn tay của anh ta trên mặt tôi vẫn hiện rõ mỗi ngày.
Chúng tôi đã ở nhà họ Châu mấy tháng, ngày ngày chăm chỉ làm việc, tôi có thể tự do hoạt động trong làng.
Hôm đó, bạn thân nấu cơm ở nhà, tôi mang quần áo của cả nhà ra sông giặt.
Trên đường bị Vương Nhị Cẩu chặn lại.
“Yo, đây là vợ của Châu Phú Quý sao, nhìn dấu tay trên mặt cô, chắc tên bạo chúa đó đối xử với cô không tốt nhỉ.”
Tôi cúi đầu, tay che mặt bị đánh, giọng sợ hãi nói.
“Anh không được nói chồng tôi như vậy, anh ấy tốt hơn anh nhiều, là người đàn ông biết quan tâm, anh tránh xa tôi ra, tôi không thích loại đàn ông không biết giữ khoảng cách như anh.”
Vương Nhị Cẩu ghét nhất là bị người khác nói rằng Châu Phú Quý tốt hơn hắn.
Hắn nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, giơ tay đánh rơi quang gánh trên vai tôi, quần áo cả nhà rơi hết xuống đất.
“Cô nói Châu Phú Quý tốt hơn tôi sao? Một kẻ không biết làm ruộng mà dám so với tôi.”
“Còn cưới được một cô gái xinh đẹp, hết lòng vì anh ta, dựa vào cái gì chứ.”
Trước đây Vương Nhị Cẩu thường bị so sánh với Châu Phú Quý, nên lúc nào cũng muốn so bì với anh ta.
“Chỉ cần cô bỏ Châu Phú Quý theo tôi, cô muốn gì, tôi cũng cho.”
Tôi như con thỏ bị hoảng sợ, đứng đó lúng túng, ánh mắt đầy sợ hãi.
Nhưng đây chính là loại người mà Vương Nhị Cẩu thích nhất.
Nếu tôi nhớ không nhầm, Vương Nhị Cẩu từng mua một người phụ nữ về, nhưng cô ấy quá mạnh mẽ.
Dù Vương Nhị Cẩu có dạy dỗ thế nào, người phụ nữ đó vẫn cắn đứt tai hắn và đánh hắn một trận.
Tự tử cũng không cho hắn đụng vào, điều đó khiến Vương Nhị Cẩu chỉ muốn có một người phụ nữ nhút nhát.
Tôi không phải đã đụng trúng rồi sao?
Nhưng có câu nói rất đúng, không có được mới là thứ đáng giá nhất.
Tôi giả bộ mặt đỏ lên.
“Anh không tốt hơn Phú Quý đâu, tôi không thèm theo anh.”
Nói xong, tôi bỏ lại một câu rồi vội vàng chạy về nhà.
Khi chạy qua nhà hàng xóm trong làng, tôi nghe thấy tiếng xích sắt di chuyển từ trong nhà vọng ra, qua khóe mắt chỉ thấy một người phụ nữ đầu bù tóc rối đang nằm trên tường nhìn tôi.
Nhưng tôi trực tiếp lướt qua, chạy nhanh về nhà, kiếp trước chính là người phụ nữ này đã báo tin chúng tôi bỏ trốn.
Khiến dân làng lập tức đuổi theo chúng tôi.
Vì công lao báo tin, cô ta được tháo dây xích trên cổ, có thể tự do hoạt động, trở thành người thực sự trong làng.
Châu Phú Quý biết tôi bị Vương Nhị Cẩu quấy rối, tức giận cầm lấy cuốc muốn ra ngoài nói cho ra lẽ.
Lý Phương lại đá một cái vào eo tôi chửi.
“Có phải mày là con hồ ly ra ngoài quyến rũ người ta không, ngày nào cũng làm những chuyện không đứng đắn, để tao đánh gãy chân mày.”
Tôi trốn sau lưng Châu Phú Quý, tay nắm chặt thịt trên eo anh ta, van xin.
“Mẹ, mẹ, con thật sự chỉ ra ngoài giặt đồ thôi mà, nhưng hắn nghe thấy con nói Phú Quý giỏi hơn hắn, hắn liền tức giận muốn đánh con, con sợ quá mới chạy về nhà.”
Châu Phú Quý nghe thấy tôi bên ngoài khen hắn, tính gia trưởng của hắn nổi lên.
Giật lấy cây gậy trong tay Lý Phương, đẩy bà ấy ngã ra.
“Tôi có cho bà bắt nạt vợ tôi không? Cô ấy giờ là vợ của tôi rồi, bà đánh cô ấy là đánh vào mặt tôi, bà già kia, có phải bà ngứa xương không?”
Châu Phú Quý mà đã nổi giận thì ngay cả mẹ mình cũng đánh.
Và tôi cùng bạn thân bắt đầu được hai anh em họ che chở, những thủ đoạn của Lý Phương cũng không thể dùng được.
Châu Phú Quý nghĩ đi nghĩ lại vẫn không chịu nổi việc tôi bị Vương Nhị Cẩu trêu chọc.
Chạy ra ngoài chửi nhau với Vương Nhị Cẩu, Lý Phương lo lắng cho Châu Phú Quý, liền đi theo.
Châu Tranh lại lên núi hái khoai lang, trong nhà đột nhiên chỉ còn lại tôi và bạn thân.
Tôi nhìn bạn thân nói: “Sao lâu vậy mà chưa thấy Lý Phương có phản ứng, có phải đồ cậu bỏ vào bị đổi rồi không?”
Bạn thân nói: “Không thể nào, chắc sắp rồi, đồ cậu đưa tớ, tớ đều từng chút từng chút bỏ vào đồ ăn của Lý Phương, tận mắt thấy bà ta ăn.”
Là một người đã học đại học, đều biết có một số thứ trên núi là không thể ăn được.
04.
Ký sinh trùng và vi khuẩn đều có khả năng cướp đi sức khỏe của con người.
Và Lý Phương là một người có khẩu vị cực kỳ nặng. Bà ta để dành phần thịt ngon cho Châu Phú Quý, còn mình chỉ ăn vài con ếch bắt được ngoài đồng, dù họ có nấu rất kỹ.
Nhưng ăn nhiều vẫn dễ xảy ra chuyện.
Kiếp trước, tôi mơ hồ nhớ rằng Lý Phương thường kêu đau đầu, đau bụng.
Tôi đã tận mắt thấy ký sinh trùng xuất hiện sau khi bà ta bị tiêu chảy.
Và tôi chính là muốn để Lý Phương phát bệnh sớm hơn, mỗi lần đều bỏ một ít thịt thối rữa, những nguyên liệu dễ bị ký sinh trùng xâm nhập vào đồ ăn của bà ta.
Ngay khi tôi và bạn thân đang lên kế hoạch bước tiếp theo.
Ở cửa vang lên tiếng khóc của Lý Phương.
“Con ơi, chuyện này biết phải làm sao bây giờ, sau này con phải làm sao đây?”
Khi tôi đang nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì, lại có một giọng nữ hét lên the thé.
“Lý Phương, con trai bà chém con trai tôi, nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định không bỏ qua cho nhà bà đâu.”
Lý Phương cũng không chịu lép vế: “Con trai bà đâm thủng chỗ hiểm của con trai tôi, nếu nó không thể truyền nòi giống, tôi cũng sẽ không tha cho nhà bà.”
Tôi và bạn thân nghe được thì vừa ngạc nhiên vừa có chút hả hê.
Nhưng bạn thân lo lắng nói: “Khả Khả, chuyện này do cậu mà ra, nếu mà ầm ĩ lên, cậu cũng không thoát khỏi liên can đâu, có khi bị lôi ra tế trời đó.”
Tôi trao cho bạn thân ánh mắt yên tâm: “Tớ đã nghĩ đến kết cục này từ lâu rồi, tớ có đối sách, nếu không cũng không cố ý để Vương Nhị Cẩu thấy.”
Tôi lại nói với bạn thân: “Cậu chỉ cần tập trung tấn công Châu Tranh là được, cậu phải làm anh ta nảy sinh ý muốn xa cách, đến lúc đó sẽ dễ xử lý hơn.”
Chồng của Lý Phương bị ngã xuống vách núi chết khi Châu Phú Quý đến tuổi trưởng thành.
Chỉ còn lại Lý Phương dẫn hai con trai sống qua ngày, chúng tôi không tin bà ta dễ lừa như vậy.
Vì vậy tôi và bạn thân đã lên kế hoạch từ sớm, chuẩn bị sẵn ba phương án A, B, C.
Đồng thời, tôi và bạn thân giao tiếp với nhau bằng khẩu ngữ ký hiệu, giảm bớt việc quá thân thiết khi giao tiếp.
Họ đã sớm nghĩ rằng chúng tôi thực lòng muốn ở lại.
Quần Châu Phú Quý toàn là máu, Lý Phương hoảng hốt dùng vải đè lên cầm máu.
Tôi và bạn thân vội vàng chạy lên giúp đỡ.
Tôi bị Lý Phương lườm một cái, do tay chân không rảnh để đánh tôi, chỉ có thể chửi bằng miệng.
“Quả nhiên mày đúng là con hồ ly, hại con tao bị thương, lát nữa tao sẽ cho mày đẹp mặt.”
Tôi lo lắng dựa vào người Châu Phú Quý, giọng có chút xanh xanh nói.
“Chồng ơi, em..em không biết chuyện sẽ thành ra như vậy, nếu biết anh vì em mà tìm Vương Nhị Cẩu gây sự, hại anh bị thương, em thà rằng lúc đó để hắn đụng vào còn hơn, không để anh bị chút tổn thương nào.”
Châu Phú Quý nói: “Tao khinh, mày là đàn bà của tao, cái thằng chó đó nếu dám đụng vào mày, thì không chỉ là bị vài nhát dao đơn giản đâu.”
Tôi cúi đầu nức nở: “Nhưng em không muốn anh gặp nguy hiểm, nếu không thì em và đứa bé trong bụng biết phải làm sao?”
Tôi xoa bụng mình, Lý Phương liền phát hiện.
Nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ lạ nói: “Mày có thai rồi?”
Tôi gật đầu: “Đã hai tháng rồi không thấy đèn đỏ, gần đây cứ cảm thấy buồn nôn chóng mặt, thèm ăn đồ chua.”
Nghe xong lời tôi, Lý Phương lại thay đổi thái độ, quay ra cửa mắng.
“Hôm nay Vương Nhị Cẩu có chuyện là đáng đời, dám có ý với con dâu nhà họ Châu ta, đáng bị đánh, đáng bị đâm, con làm đúng rồi, nếu bị Vương Nhị Cẩu làm nhục, đứa trẻ trong bụng sẽ không còn may mắn, nếu không thì sẽ giống như anh trai con, mang lại vận xui cho gia đình.”
Châu Tranh từ trên núi về, nghe được câu này của Lý Phương, sắc mặt chỉ đơ ra mấy giây, sau đó lại trở về bình thường.
Âm thầm lại gần giúp đỡ, cúi đầu suốt quá trình.
Nhưng chỉ có tôi biết, bây giờ trong lòng anh ta nhất định tức giận lắm.
Bác sĩ được mẹ gọi đến băng bó vết thương cho Châu Phú Quý xong, lắc đầu nói.
“Khó rồi, sau này không thể làm chuyện vợ chồng nữa.”
05.
Lý Phương nghe xong, sụp đổ ngồi phịch xuống đất, Châu Phú Quý tái mặt đứng ngây ra.
Họ không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy, cứ nghĩ chỉ là vết thương nhỏ, còn ôm tâm lý may mắn.
Nhưng bây giờ thì coi như là nhận án tử hình.
Lý Phương hận không thể lập tức giết tôi, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng tôi.
“Đây là đứa con duy nhất của con trai tao, nhất định phải giữ lại.”
Lý Phương đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi, thái độ cứng rắn nói.
“Diệp Khả, mày là con súc sinh, chờ sinh xong con, tao sẽ tính sổ với mày.”
Nhìn Lý Phương muốn giết tôi, nhưng không thể làm gì, cảm giác này thực sự rất sảng khoái.
Gần đây tôi hành động như thể tôi không còn cảm giác thèm ăn nữa.
Lý Phương sợ tôi vô tình làm hỏng đứa bé, một mặt giận dữ sai bạn thân và Châu Tranh giết gà hầm canh cho tôi uống, một mặt thở dài thở ngắn.
Vương Nhị Cẩu bị Châu Phú Quý đâm trọng thương, chưa đầy một tháng đã bị nhiễm trùng mà chết.
Gia đình Vương Nhị Cẩu tìm đến nhà, yêu cầu mẹ tôi cho một lời giải thích.
Mẹ tôi lập tức làm ra dáng, chống nạnh nói:
“Con trai các người dám ve vãn con dâu nhà họ Châu, thì phải chịu sự trừng phạt, ai bảo các người không có bản lĩnh kiếm cho hắn một cô vợ như ý, lại đi có ý với con dâu nhà tôi.”
“Đó là do Vương Nhị Cẩu tự chuốc lấy, tiền thì không có đâu, mạng thì một mạng.”
Sau khi chồng chết, Lý Phương nổi tiếng là người đàn bà chanh chua khó chịu trong làng.
Bố mẹ của Vương Nhị Cẩu căn bản không đủ can đảm để lấy dao giết Lý Phương.
Bởi vì họ biết rõ thủ đoạn của Châu Phú Quý, cũng hiểu sự bất lực của Lý Phương.
Nhưng người đã bị đánh chết, không thể không bồi thường, nếu không chuyện này không xong được.
Dưới sự điều đình của trưởng thôn, Lý Phương đành đồng ý bồi thường, bố mẹ Vương Nhị Cẩu chấp nhận mỗi tháng nhà họ Châu trả góp 200 tệ trong mười năm.
Mạng sống của một người con trai chỉ đáng giá mấy vạn tệ.
Ở cái vùng núi hẻo lánh này, mỗi tháng 200 tệ đã được coi là nhiều rồi.
Năm nghìn tệ Lý Phương mua tôi và bạn thân, đến giờ thành hai vạn bốn, gia đình đột nhiên nợ nần chồng chất.
Lý Phương ngày ngày ép Châu Tranh ra ngoài đào nhiều trùng thảo, thảo dược, khoai lang đem đi bán.
Trước đây anh ấy còn có thể ngủ đến bảy giờ sáng, bây giờ thì năm giờ sáng đã bị Lý Phương kéo dậy, vào núi săn bắn kiếm tiền.
“Mày không chăm chỉ kiếm tiền trả nợ, thì em mày phải làm sao?”
Dù mưa to gió lớn, Lý Phương cũng không cho Châu Tranh ở nhà.
Bạn thân nói với tôi, bây giờ Châu Tranh đã sắp đến giới hạn chịu đựng, về đến nhà là mệt mỏi lăn ra ngủ, căn bản không có sức để động đến bạn thân tôi.
Tôi bảo bạn thân tối phát ra chút tiếng động, tôi muốn khiến tình cảm giữa hai anh em thực sự rạn nứt.
Bây giờ tôi không cần bột gây ảo giác, Châu Phú Quý cũng không thể làm chuyện vợ chồng.
Tôi đang mang thai, anh ta muốn bảo vệ đứa con duy nhất, cũng không dám đánh tôi.
Tính khí càng ngày càng thất thường.
Buổi tối, từ giường bên cạnh vang lên tiếng động và tiếng thở dốc.
Vốn đã không ngủ được, Châu Phú Quý thấy anh trai mình bình thường, mà bản thân lại thành phế nhân.
Chịu không nổi, Châu Phú Quý ngồi dậy lao ra ngoài.
Chạy vào phòng của Châu Tranh, nhấc ghế lên đập vào hạ bộ của Châu Tranh.
“Tao cho mày làm sao? Mày là đồ phế vật, đồ bảo mẫu vô dụng này, dám làm chuyện này trước mặt tao, muốn tao biết tao là kẻ phế nhân hả?”
“Hôm nay tao sẽ phế mày, xem tối mày còn dám không yên phận nữa không.”
Châu Tranh đột nhiên bị Châu Phú Quý phá, lại chịu cú đánh mạnh.
Người anh ta gập lại co ro dưới đất, đau đớn kêu la.
Bạn thân tôi để giành được sự tin tưởng của Châu Tranh đã đứng ra đỡ cú đòn.
Lưng bạn thân tôi lập tức đổ máu.
Châu Tranh vừa tỉnh lại thấy bạn thân bị thương, cũng không thể chịu đựng được Châu Phú Quý nữa.
Một cú đấm vào mặt Châu Phú Quý, hai người vật lộn với nhau.
06.
Lý Phương lúc này nghe thấy động tĩnh.
Thấy Châu Tranh đang ngồi trên người Châu Phú Quý, đấm liên tiếp vào mặt anh ta.
“Châu Phú Quý, tao đã nhịn mày lâu lắm rồi, hôm nay tao không muốn nhịn nữa, tao sẽ đánh chết mày.”
Lý Phương muốn kéo Châu Tranh ra, nhưng lại bị tiêu chảy ngay tại chỗ.
“A, bụng tôi đau quá, sao lại thế này, tại sao lại có giun vậy?”
Châu Tranh và Châu Phú Quý thấy cảnh tượng này đều sững sờ, dừng lại và lùi xa khỏi Lý Phương.
Nhìn thấy triệu chứng của Lý Phương, có vẻ như "gia vị" mà tôi và bạn thân thêm vào đồ ăn của bà ta đã có hiệu quả.
Chúng tôi đang đánh cược xem ký sinh trùng trong người Lý Phương có bò lên não không.
Thực ra có ký sinh trùng trong cơ thể là chuyện bình thường ở vùng nông thôn.
Lý Phương đi lấy thuốc tẩy giun từ bác sĩ làng về, nghĩ rằng uống xong sẽ khỏi.
Sau khi Châu Tranh đánh Châu Phú Quý, giờ chỉ cần nhìn thấy Châu Tranh là Châu Phú Quý lại giở trò khiêu khích.
Thậm chí còn đá đổ đồ ăn mà Châu Tranh vừa làm xong ra cửa, dùng búa đập vỡ, không cho đem ra chợ bán.
Châu Phú Quý thậm chí còn đánh cả bạn thân tôi, cuối cùng bạn thân sợ quá cầu xin Châu Tranh đưa cô ấy ra chợ.
“Em không chạy đâu, đừng để em ở nhà một mình, dạo này em trai anh đáng sợ quá, hắn cứ cầm đá ném vào đầu em, anh xem trên đầu em vẫn còn vết bầm đây.”
Có lẽ do Châu Phú Quý không thể làm chuyện vợ chồng nên ghen tị với anh trai mình vì anh ấy bình thường hơn.
Càng quá đáng hơn trước đây, còn trong lòng Châu Tranh cũng không phục.
Nhìn người vợ vốn ngoan ngoãn cầu xin, Châu Tranh đồng ý đưa ra chợ.
Thời gian gần đây, bà mẹ chồng uống thuốc tẩy giun, càng uống càng thấy đau đầu, sẽ đột nhiên co giật, thậm chí đang ngủ thì não như đứt dây, mất đi ý thức, càng không có thời gian trông chừng bạn thân.
Bác sĩ làng cho rằng giun trong người quá nhiều, lại kê thêm vài thang thuốc cho Lý Phương uống.
Buổi tối, bạn thân và Châu Tranh về.
Bạn thân làm ký hiệu hoàn thành nhiệm vụ với tôi, tâm trạng lo lắng của tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
Chúng tôi sắp có thể rời đi, nếu không chuyện tôi giả mang thai cũng không thể giấu được lâu nữa.
Càng lâu, khi ký sinh trùng chui vào não Lý Phương, bà ta bắt đầu bị động kinh, toàn thân co giật, cắn vào lưỡi chảy máu.
Châu Phú Quý dạo này liên tục ra ngoài gây sự đánh nhau.
Tôi đi ngang qua nhà bên, người phụ nữ bị xích cười nhạo tôi.
“Mỹ nữ ơi, nghe nói chồng cô giờ là phế nhân à, vậy cô còn may mắn đấy nhỉ.”
Cô ta còn định nói gì đó thì Châu Phú Quý từ phía sau tôi đi ra lao đến đánh một trận.
“Đồ đàn bà thối, mày là con súc sinh, dám nói xấu tao sau lưng, xem ra chủ nhà mày chưa dạy dỗ mày tử tế nhỉ.”
Châu Phú Quý lại đi vào nhà chủ đòi giải thích.
Giờ đây Châu Phú Quý cứ nổi giận là rút dao ra, cả làng ai cũng sợ anh ta.
Để Châu Phú Quý hả giận, chồng của người phụ nữ đó cầm gậy to bằng nắm đấm liên tục đánh lên người cô ta.
Người phụ nữ đau đớn lăn lộn trên đất, ánh mắt đầy oán hận nhìn tôi.
“Cũng là bị bán đến đây, cô dựa vào gì mà bắt nạt người cùng hoàn cảnh?”
Người phụ nữ giận dữ gào thét, tôi cười khẩy một tiếng.
Kiếp trước, chúng tôi cũng là người cùng cảnh ngộ, bị bọn buôn người bán đến đây.
Nhưng khi tôi và bạn thân chạy trốn, người phụ nữ đó đã phát hiện ra chúng tôi, nhưng do sợ hãi nên chúng tôi không dám dừng lại.
Cứ chạy thẳng về phía trước, nhưng không ngờ cô ta vừa thấy chúng tôi vừa ra khỏi cổng làng thì liền hét lên nói chúng tôi chạy trốn.
Trong chớp mắt, đèn trong làng đều bật sáng, tất cả xông ra đuổi theo hai chúng tôi.
Đối với loại người như thế này, tôi không có lời nào để nói.
07.
Người phụ nữ bị đánh nằm trên đất thoi thóp, Châu Phú Quý nhổ một ngụm nước bọt lên người cô ta.
“Mày là thứ gì mà dám bàn luận sau lưng tao?”
Dạo gần đây, những lời đồn thổi đã ảnh hưởng nặng nề đến Châu Phú Quý, đêm nào anh ta cũng cởi quần ra với hy vọng có kỳ tích xảy ra.
Nhưng mỗi lần đều như quả cà tím héo, chẳng có tác dụng gì.
Cũng vì thế, anh ta không thể thì không cho phép Châu Tranh đụng vào bạn thân tôi.
Bạn thân tôi bị nhốt trong chuồng lợn, nhưng may mắn là không bị dùng xích sắt.
Tôi bảo bạn thân mỗi lần nhìn thấy Châu Tranh, phải tỏ ra đáng thương để làm bùng phát sự bất mãn trong lòng Châu Tranh đối với Châu Phú Quý.
Giờ đây Lý Phương nằm liệt giường, đều do một tay Châu Tranh chăm sóc, Châu Phú Quý còn chẳng buồn vào nhìn.
Hôm đó, tôi đến tháng, nửa đêm lén đi giặt băng vải.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên giọng của Châu Tranh.
“Cô không phải đang mang thai sao? Tại sao lại đến tháng?”
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của Châu Tranh giấu trong bóng tối, tôi ngẩng đầu lên, cảm giác áp bức ập đến.
Tôi không ngờ rằng sẽ gặp Châu Tranh.
Là ngẫu nhiên hay cố ý? Trong lòng tôi giật mình.
Nhưng sau khi sững sờ, tôi phản ứng lại, trên mặt lộ vẻ tức giận: “Anh là đồ biến thái à, Ninh Nguyệt đến tháng, bị nhốt trong chuồng lợn, tôi giặt đồ cho cô ấy không được sao?”
Nhắc đến bạn thân, trên mặt Châu Tranh hiện lên vẻ áy náy.
Cuối cùng còn định lấy băng vải từ tay tôi: “Đã là của A Nguyệt, thì đưa tôi giặt cho, cô có thể về rồi.”
Trong lòng tôi thầm mắng đồ biến thái, vắt khô đồ trên tay, thu dọn đồ rồi vòng qua anh ta.
“Thứ này vẫn nên để phụ nữ chúng tôi giặt thì hơn.”
Khi tôi chuẩn bị đi, Châu Tranh lạnh lùng nói: “Cô mang thai lâu như vậy rồi, sao không thấy bụng to ra?”
Tôi suýt ngã nhào xuống đất, lườm anh ta một cái rồi nói: “Ai bảo nhà anh chẳng có gì ăn, tôi không đủ dinh dưỡng, con không lớn nổi, tôi đến đây còn gầy đi không biết bao nhiêu cân rồi.”
Châu Tranh là người, đừng thấy anh ta luôn bị Lý Phương và Châu Phú Quý chèn ép.
Dù trong lòng có khó chịu thế nào, nhưng vẫn nhận định mối quan hệ máu mủ, không có ý định tách rời khỏi gia đình.
Giờ tôi chỉ cần khiến tâm trí Châu Tranh dừng lại ở những chuyện không vừa ý trong gia đình, để anh ta không quá chú ý đến tôi và bạn thân.
Kiếp trước, tôi dạy Châu Tranh cách nuôi heo kiếm tiền, giúp anh ta thoát khỏi gia đình.
Nhưng sau khi giàu có, anh ta lại đưa cả nhà lên sống cùng, biến tôi thành người giúp việc chăm sóc gia đình, mới cho Châu Phú Quý cơ hội giết tôi.
Đồ chó vô ơn.
Buổi tối khi tôi nấu cơm, tôi đã để ý thấy sợi xích giấu sau cánh cửa của Châu Tranh.
Có lẽ anh ta định nhốt tôi lại, nhưng có lẽ anh ta sẽ không có cơ hội đâu.
Hai tiếng sau, tôi nhìn hai người sau khi ăn cơm xong liền ngất xỉu, nằm trên đất.
Lý Phương trong phòng liên tục cố gọi họ tỉnh lại.
Nhưng rất tiếc, ngay trước mắt bà ta, tôi lấy chìa khóa, mở chuồng lợn, kéo bạn thân chạy ra ngoài.
Rất nhanh đã có một chiếc xe địa hình đến đón chúng tôi ở cổng làng.
Dạo gần đây bạn thân được Châu Tranh đưa ra ngoài, thành công liên lạc với người của chúng tôi, trên người có thiết bị truyền dẫn.
Dựa vào tần số rung, chúng tôi biết khi nào sẽ có người đến đón, nên vào tối hôm đó đã làm cho hai anh em Châu ngất xỉu.
Khi đi, vẫn là người phụ nữ đó đánh thức dân làng, nhưng họ có đuổi thế nào cũng không kịp chiếc xe.
Khi tôi gặp lại anh trai, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Trong núi không có đường lớn, chỉ có xe địa hình mới có thể vượt qua đám cỏ dại mà đi.
Lúc đó bạn thân cùng Châu Tranh ra chợ, đã dùng điện thoại ven đường để gửi lời nhắn cho anh trai tôi.
8
Nhà tôi có làm chút việc buôn bán, cũng có chút quan hệ.
Kiếp trước, chính vì không kịp thời cầu cứu gia đình mà tôi mới rơi vào tình cảnh bi thảm.
Kiếp trước, sau khi tôi ra ngoài cùng Châu Tranh và có con với anh ta, gia đình nghĩ rằng mọi chuyện đã thành ra thế này.
Nên mua cho chúng tôi một căn nhà nhỏ, muốn chúng tôi cứ sống như vậy.
Nhưng không ngờ anh ta trong lòng vẫn luôn nhớ đến người nhà, thậm chí để Châu Phú Quý hại chết tôi.
Khi linh hồn tôi lơ lửng trên không, thấy Châu Tranh muốn chiếm đoạt tài sản nhà tôi, đối đầu với anh trai tôi, thật là nực cười.
Sau khi tôi và bạn thân ra ngoài, việc đầu tiên là nhờ anh trai tìm một họa sĩ.
Chúng tôi miêu tả lại diện mạo của bọn buôn người, chọn ra từ hàng chục bức hình bức nào giống nhất.
Dựa vào các mối quan hệ và cảnh sát, không đầy nửa tháng, anh trai tôi đã bắt được bọn buôn người.
Bọn buôn người nhờ mua bán mà mua được căn hộ lớn trong thành phố, xe cũng là xe có giá hàng trăm ngàn, cả nhà sống rất sung túc.
Chúng tôi thu thập đầy đủ chứng cứ, lập tức báo cảnh sát, cảnh sát bắt cả hai vợ chồng bọn buôn người.
Xe, nhà và hàng xa xỉ đều bị tịch thu sung công, tài sản bị phong tỏa.
Khi cảnh sát bắt được chúng, phát hiện bọn buôn người thương tích đầy mình, chỉ còn chút hơi tàn.
Nhưng dù bọn buôn người có nói mình bị đánh thế nào, cảnh sát bảo đưa ra bằng chứng, hắn lại không có.
Tôi biết anh trai đã thay chúng tôi trả thù.
Vì bọn buôn người dính líu đến quá nhiều vụ án buôn bán người, khiến nhiều nạn nhân tử vong, hắn và vợ bị kết án tử hình.
Còn con của họ thì mang danh là con bọn buôn người.
Từ người giàu có trở thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh.
Sống cuộc sống vô cùng cơ cực.
Cảnh sát mở rộng quy mô xử lý các vụ buôn bán người trên núi.
Trong làng dần không dám mua dâu nữa, một số người mới mua dâu về cũng bị cảnh sát đưa đi.
Có một số người không chịu được, tìm đến Châu Phú Quý và Châu Tranh gây chuyện.
Bởi vì họ đều biết, là do tôi và bạn thân chạy thoát, sự việc mới trở nên nghiêm trọng.
Trước đây Châu Phú Quý cầm dao mọi người sợ, nhưng giờ người đông thế mạnh, trói Châu Phú Quý lên thân cây.
Ngày nào cũng dùng roi đánh, Lý Phương giờ chỉ có đôi mắt là cử động được.
Nằm trên giường nghe tiếng hét thảm thiết của con trai, bà ta tức đến nỗi kêu gào trên giường.
Châu Tranh cũng chẳng khá hơn, bị dân làng chửi rủa, khinh thường, ném trứng thối, đá.
Châu Phú Quý bị đánh đến hóa điên, không biết làm thế nào mà cởi được dây trói, nửa đêm cầm dao làm bếp.
Giết sạch mọi người trong làng, có vài người muốn chạy nhưng đều bị Châu Phú Quý đuổi theo chém chết.
Ngay cả Lý Phương cũng không thoát khỏi con dao của Châu Phú Quý.
“Đều do mẹ mua dâu về gây ra chuyện tốt này, đều do mẹ hết.”
Châu Tranh thấy em trai giết người không chừa một ai, hoảng loạn chạy khỏi núi.
Lúc đầu tôi không hiểu, tại sao Châu Tranh lại tìm đến nhà tôi.
Hắn quỳ trước cửa nhà tôi.
“Vợ ơi, anh biết mình sai rồi, đời này anh sẽ làm người chồng tốt, cho anh một cơ hội được không?”
Nghe hắn nói xong, tôi mới bừng tỉnh.
Thì ra người này cũng trọng sinh rồi.
Tôi cười nói: “Được thôi.”
Châu Tranh chưa kịp vui được một phút thì bị hai người đàn ông vạm vỡ kéo đi, lôi xuống tầng hầm.
Bên trong có đủ các loại dụng cụ tra tấn, cảnh tượng giống hệt chuồng lợn mà tôi và bạn thân từng ở kiếp trước.
“Châu Tranh, khi tôi biết em trai anh giết sạch người trong làng, tôi đã nghĩ cảnh tượng này không cần dùng đến nữa.”
“Giờ anh đã tự dâng tới cửa, thì mọi chuyện dễ nói rồi.”
Tôi cho vệ sĩ cho Châu Tranh trải nghiệm những đau đớn mà tôi và bạn thân từng chịu đựng ở kiếp trước.
“Không phải thế này, không phải thế này, anh thật sự muốn sống tốt mà.”
Sau đó, tôi lại nói đời này, hắn và bạn thân không có chuyện gì xảy ra, tất cả đều do chúng tôi lợi dụng thuốc mà đùa giỡn họ.
“Thật sự tôi không mang thai, anh và bạn thân tôi cũng chưa từng là vợ chồng, đời này chúng tôi khiến các người sống không bằng chết.”
Châu Tranh nghĩ rằng mình thoát khỏi núi là nhờ khả năng của bản thân kiếp trước?
Thật ra chúng đều là những kẻ ích kỷ, nhỏ nhen, nếu không nhờ tôi, hắn sẽ không thể nuôi heo mà đi ra ngoài.
Tưởng chỉ cần bán heo là có thể sống trong nhà lớn sao?
Khi tôi hành hạ Châu Tranh gần xong thì ném hắn ra ngoài đường.
Hắn là kẻ ít học từ núi, dù có trí nhớ kiếp trước thì sao chứ.
Đến nhà hàng làm rửa chén mà người ta cũng không nhận.
Người đầy nấm móng và bệnh ngoài da, ai dám nhận?
Hắn muốn làm ở lò mổ cũng không được.
Bởi vì phát hiện da mình ngày càng có vấn đề, ngứa, bong tróc, bệnh ngoài da.
Mà tất cả đều là do tôi và bạn thân trả thù.
Để họ mắc bệnh, sống trong đau khổ.
Tôi và bạn thân cùng đến bệnh viện kiểm tra toàn bộ cơ thể.
Sau khi điều dưỡng xong, cả hai bắt đầu cùng nhau làm vài việc buôn bán nhỏ.
Nhưng chúng tôi càng đề cao cảnh giác hơn trước.
Ngầm, chúng tôi vẫn bí mật giúp đỡ những người bị bán đi, lôi bọn buôn người ra pháp luật.
Sau này, chúng tôi lại thấy Châu Phú Quý trên tin tức.
Hắn cầm dao thấy ai cũng chém, có vài người vừa mất người thân, cùng nhau bắt giữ hắn.
Lần này, họ không báo cảnh sát, mà trói Châu Phú Quý lại, khi hắn tỉnh táo, dùng dao chặt từng ngón tay, ngón chân.
Chặt đứt tứ chi của hắn.
Cuối cùng Châu Phú Quý mất máu mà chết, tin này vừa ra liền lên hot search.
Châu Tranh giờ không biết tung tích, nhưng hắn cũng không có khả năng tìm đến chúng tôi.
-Hết-
Bình luận facebook