Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 43 HỒ LY TINH NÀO CÓ DỄ CHẾT NHƯ VẬY
CHƯƠNG 43: HỒ LY TINH NÀO CÓ DỄ CHẾT NHƯ VẬY
“Nếu anh cảm thấy để tôi đưa ra chuyện ly hôn sẽ tổn thương lòng tự ái của anh, vậy tôi sẽ bảo luật sư chờ anh đưa thỏa thuận ly hôn tới. Gần đây cậu anh đang tranh cử chức chủ tịch tỉnh, tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức, gièm pha cho các người trong giờ phút quan trọng này. Vì vậy tôi có thể để luật sư trao đổi với anh về chi tiết của việc ly hôn, còn về chính thức tiến hành, đợi sau khi cậu anh có kết quả tuyển cử...”
“Ngô Huệ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”
Sắc mặt Trần Gia Huy tái xanh, tay phải chợt hất lọ nước hoa trên đầu xe xuống.
Lọ nước hoa bay qua thái dương Ngô Huệ, phát ra tiếng vang nặng nề, để lại một vết sưng, chỗ bị trầy da còn có tơ máu lộ ra.
Hiển nhiên Trần Gia Huy không ngờ lại như vậy, nhìn cái trán rướm máu của cô, hắn nhất thời sửng sốt đờ ra.
Ngô Huệ không để ý đến cái trán bị thương của mình, cô mở cửa xe trực tiếp đi ra ngoài.
Rất nhanh cô đã chặn một chiếc taxi ven đường rời đi.
Mãi đến khi lên xe, Ngô Huệ mới cảm nhận được sự đau đớn trên trán.
Cô khẽ chạm vào, nhìn chằm chằm chất lỏng màu hồng trên đầu ngón tay, bỗng cảm thấy toàn thân đều không nhịn được run rẩy.
Ngô Huệ quay đầu, nhìn về phía cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ, rất lâu sau đó, tầm mắt cô dần mờ đi.
Cô đã hai lăm tuổi rồi, nhưng sau ngày sinh nhật của mình, cô lại tặng mình một tờ giấy ly hôn.
...
Ngô Huệ quay lại biệt thự Thanh Thủy, một nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng ở cửa biệt thự nhìn ngang ngó dọc.
“Xin chào, xin hỏi là cô Ngô phải không?”
Ngô Huệ gật đầu, nhân viên chuyển phát như tìm được cứu tinh, cười nói: “Hàng chuyển phát nhanh của cô, mời cô kiểm tra ký nhận.”
Trên gói hàng không điền thông tin người gửi, chỉ dùng bút dạ màu đen viết tên và địa chỉ của cô.
Chữ viết quen thuộc khiến chân mày Ngô Huệ nhảy lên, nét bút mạnh mẽ rắn rỏi, thông thuận như nước chảy mây trôi...
Nhân viên chuyển phát nhanh vội vã rời đi, chân phải như đang chống vào bàn, cô mở gói hàng ra.
Bỏ bao bì bên ngoài ra, một chiếc hộp tuyệt đẹp lộ ra, một tấm thiệp màu hồng nằm trên hộp.
Cô mở ra, bên trong viết "Sinh nhật vui vẻ".
Mà trong cái hộp kia, là một con búp bê bằng gốm sứ được làm rất đẹp.
Mặt hồng, tóc dài, cười không lộ răng, trên người là váy công chúa màu hồng, nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ rực rỡ vô cùng khiến người ta yêu thích.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm con búp bê đẹp đẽ đó, mặt không khỏi hiện lên nụ cười sung sướng, trong lòng có sự ấm áp yên lặng chảy qua.
Cô cẩn thận thả búp bê lại trong hộp, lấy điện thoại ra nhắn một tin.
“Cảm ơn quà của anh, rất đẹp.”
Sau khi tìm thấy tên Bùi Quốc Huy trong danh bạ, cô ấn gửi.
Khi cô lấy chìa khóa ra mở cửa, điện thoại di động biểu thị có tin nhắn mới đến.
“Tuần trước đi Mỹ công tác, cảm thấy không tệ bèn mua nó, em thích là được rồi.”
Anh đang giải thích với mình không phải cố ý mua quà để cô không nghĩ nhiều sao?
Ngô Huệ nghĩ, trong lòng lại không để ý chút nào, sau khi cất hộp xong, cô đẩy cửa đi vào.
...
Ngô Huệ không ngờ sẽ gặp được Dương Thảo Nguyên đã lâu không gặp trong phòng khách của nhà mình.
Lúc đó, trong tay dì Thúy bưng một cái ly, vênh váo hống hách chỉ huy người trông trẻ của nhà cô: “Nước uống cũng không có, còn không mau đi nấu?"
Người trông trẻ không dám lên tiếng, lấy ấm nước cúi đầu chạy ra.
“Xì, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, chủ nhân cũng như vậy, người giúp việc đi theo cũng không hiểu quy tắc gì!”
Dì Thúy cười xùy một tiếng với bóng lưng người trông trẻ, vừa quay đầu đã nhìn thấy Ngô Huệ xuất hiện ở cửa ra vào.
Chú chó Poodle vốn đang nằm im lặng trong lòng Dương Thảo Nguyên, sau khi nhìn thấy Ngô Huệ, nó phấn khởi mừng húm lên, nhảy từ trên đầu gối Dương Thảo Nguyên xuống, lao thẳng vào lòng Ngô Huệ nhanh như chớp.
“Ẳng ẳng! Ẳng!”
Nhìn thấy Tân Tân vây quanh Ngô Huệ, vẫy đuôi lấy lòng không ngừng, dì Thúy lập tức xanh mét cả mặt mày.
“Đúng là ăn cháo đá bát!”
Ngô Huệ liếc mắt nhìn vẻ mặt oán giận của dì Thúy, ngồi xổm xuống ôm lấy Tân Tân.
Trên sàn nhà bằng gỗ đều là dấu chân màu muối tiêu, Ngô Huệ khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, ánh mắt rơi trên đôi giày da màu nâu của dì Thúy.
"Tới nhà người khác làm khách, vào cửa đổi giày hình như là lễ phép cơ bản mà?"
Dì Thúy rất ghét Ngô Huệ, vốn muốn rắp tâm tìm sự khó chịu, lúc này nghe thấy lời Ngô Huệ nói quét qua mặt mình, bà ta lập tức cao giọng ồn ào: “Đây là nhà Huy bỏ tiền ra mua, mẹ cậu ấy qua xem một chút cũng không được sao?"
“Đương nhiên có thể, nhưng nếu là khách thì cũng nên tôn trọng quy củ của chủ nhà.”
Ngô Huệ nhận lấy ánh mắt hàm chứa oán hận của dì Thúy, thản nhiên nói: "Huống hồ nhà tôi còn không thiếu dép."
“Cô!” Dì Thúy nghe xong, gương mặt già nua lập tức biến thành màu gan heo, nghiến răng trèo trẹo.
Ngô Huệ nhét Tân Tân vào lòng bà ta: “Chuyện chăm sóc súc sinh này vẫn nên làm phiền dì Thúy vậy.”
“Con giẻ rách kia, cô có ý gì!”
Dì Thúy thở hổn hển: “Cô chửi xéo ai hả?”
Chú chó Poodle cũng ồn ào theo, kêu ăng ẳng mấy tiếng, nhất thời trong phòng khách bốn phía nổi lên khói thuốc súng.
Sau đó, đột nhiên truyền đến âm thanh chén trà đặt liên tục lên bàn trà.
Ngô Huệ theo tiếng quay đầu, Dương Thảo Nguyên đẩy xe lăn qua, hất cằm: “Miệng chó quả nhiên không thể mọc được ra ngà voi!”
Dì Thúy nghe thấy thì hết giận, hả hê liếc mắt nhìn Ngô Huệ.
Ngô Huệ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Dương Thảo Nguyên, trước đây suy nghĩ đến việc bà ta là bậc bề trên, cho dù bà ta có quá đáng thế nào đi chăng nữa cô cũng nhẫn nhịn, bây giờ cô và Trần Gia Huy đã sắp mỗi người một ngả rồi, cũng không cần thiết phải nhịn bà ta nữa.
“Huy đâu?”
“Cháu không biết anh ta ở đâu.”
Ngô Huệ trả lời một câu rồi trực tiếp đi và phòng bếp rót một ly nước, sau đó lấy túi xách định đi lên tầng.
Dương Thảo Nguyên chưa từng phải chịu sự đối xự lạnh nhạt này, vẻ nho nhã trên mặt bị tháo ra hết, bà ta lạnh lùng nói: “Tôi nghe người ta nói, cô đâm phải một nữ nhân viên công ty Huy?”
Tầm mắt của bà ta hạ xuống chén trà trên tay, trong giọng nói là sự thờ ơ không che giấu.
Thấy bước chân Ngô Huệ không ngừng, tiếp tục đi lên cầu thang, sắc mặt bà ta lập tức sầm xuống, ném chén trà trong tay về phía cô, cười lạnh nói: “Bụng mình không có chí tiến thủ, lại lòng dạ rắn rết đi hại con của Huy, cô lại có thể làm ra chuyện này!”
Dì Thúy thô bạo xông lên cầu thang, giang hai cánh tay cản đường Ngô Huệ.
Ngô Huệ quay đầu, lạnh lùng nhìn Dương Thảo Nguyên: “Bác muốn nói gì?”
Dương Thảo Nguyên cao ngạo hất cằm: “Có một số việc tôi vốn không muốn tính toán với cô, nhưng Ngô Huệ à, cô đúng là không biết trời cao đất dày, nếu đã như vậy, chúng ta thẳng thắn với nhau.”
“Trong mắt tôi, bất kể là thân thế hay diện mạo của cô đều không đủ tư cách làm dâu nhà họ Trần tôi. Về mặt năng lực, dựa vào một nhân viên nhỏ là cô thì có thể giúp gì cho Huy? Nhưng ý trời lại như vậy, cô vẫn trở thành dâu nhà họ Trần tôi.”
Dương Thảo Nguyên liếc mắt nhìn Ngô Huệ: “Đứng trên lập trường một người mẹ, tôi cảm thấy cô căn bản không xứng với con trai tôi. Nhưng nếu hai người đã kết hôn rồi, cô nên cố gắng suy nghĩ cho Huy một chút, chứ không phải chỉ biết làm vướng chân nó.”
Ngô Huệ không khỏi bật cười: “Vậy xin hỏi cháu làm vướng chân Trần Gia Huy như thế nào?”
“Ở đâu cũng có!”
Dì Thúy cười lạnh một tiếng: “Với điều kiện của cô như vậy, gả cho Huy cũng không biết là phúc đã tu được mấy đời. Cô không biết cảm ơn thì thôi, lại còn đến cả cốt nhục ruột thịt của Huy cũng muốn hại chết, rốt cuộc cô có còn là người không?”
Vẻ mặt Ngô Huệ tươi cười nhìn dì Thúy: “Nghe ý của dì, đàn ông nên trong nhà có vợ bên ngoài có tình nhân?”
Dì Thúy hơi biến sắc mặt.
Ngô Huệ cười nhìn Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần không thích cháu làm con dâu bác, cháu cũng vậy, cháu cũng không quá thích bác, không phải vì bác không muốn nhìn thấy cháu mà là từ trong xương tủy, cháu không có cách nào thích bác được.”
Dương Thảo Nguyên u ám nhìn chằm chằm Ngô Huệ: “Cái cô thích là gì còn thật sự tưởng là quan trọng hay sao?”
“Con mẹ nó, cô có biết mình đang nói gì không?" Dì Thúy đưa tay đẩy Ngô Huệ.
Ngô Huệ giữ chặt cổ tay bà ta, khẽ dùng sức, dì Thúy đau đến căng khóe miệng: “Đồ thối tha, mau buông tay!”
Ngô Huệ ném dì Thúy ra, nói với Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần luôn miệng nói tốt cho con trai, vậy lần sau khi bác nói những lời này có phải nên suy nghĩ đến cảm nhận của Trần Gia Huy hay không? Hay là người khác biết bà Trần không thích con dâu của mình như thế, bác cảm thấy người khác sẽ có cảm nghĩ gì? Nếu bác đã ghét cháu như vậy, lúc đầu trước khi chúng cháu kết hôn sao không nói, bây giờ lại giở thủ đoạn, có phải nham hiểm quá rồi không?”
“Cô... Cô giống hệt cái tính nết của con đĩ kia, đúng là không biết xấu hổ!”
Dương Thảo Nguyên thẹn quá hóa giận, túm lấy cái chén trên bàn trà ném về phía Ngô Huệ.
Chén trà đập phải tay vịn cầu thang phát ra tiếng vỡ lanh lảnh, nước sôi còn bốc khói đã thấm ướt một góc thảm trải sàn.
Người trông trẻ nghe tiếng, chạy ra từ trong bếp: “Cô chủ...”
Ngô Huệ quét mắt nhìn mu bàn tay bị nước sôi bắn vào đỏ lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Dương Thảo Nguyên trong chốc lát rồi im lặng đi lên tầng.
“Thảo Nguyên, em đừng tức giận vì loại người này, hạ thấp thân phận của mình.”
Dì Thúy uỳnh uỳnh chạy xuống tầng, vỗ vai Dương Thảo Nguyên trấn an bà ta, mặt khác hung ác trừng mắt nhìn bóng lưng Ngô Huệ.
Người trông trẻ chạy lên cầu thanh, ân cần nhìn Ngô Huệ: “Cô chủ, tôi ra ngoài mua thuốc cao về.”
Ngô Huệ vừa muốn mở miệng, dì Thúy bên kia đã bắt đầu châm chọc không ngớt.
“Hồ ly tinh nào có dễ chết như vậy, không phải là đụng phải mấy giọt nước nóng thôi sao, yếu ớt làm như con gái nhà giàu vậy!”
Người trông trẻ liếc nhìn dì Thúy bệ vệ phách lối, trong lòng rốt cuộc cũng bất bình thay cho Ngô Huệ. Cũng không biết dì Thúy là người phụ nữ nông thôn từ đâu tới, không có giáo dục không nói, còn làm như bản thân tài trí hơn người, dáng vẻ nịnh nọt kia thật khiến người ta ghê tởm.
Ngô Huệ gật đầu với người trông trẻ: “Không sao đâu, cô đi nghỉ ngơi đi, tôi hơi mệt, tôi về phòng trước đây.”
“Ôi chao, đúng là nát nhà mà, Huy của chúng ta khổ cực dốc sức đi làm bên ngoài, giờ hay rồi, cô tùy tiện để người giúp việc đi nghỉ ngơi, thật sự coi mình là chủ hưởng phúc sao?”
“Cô chủ bà ta...” Người trông trẻ cuối cùng cũng không nhịn được muốn phản bác, nhưng lời đến khóe miệng vẫn nuốt về.
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn dì Thúy.
Dì Thúy bị cô nhìn không được tự nhiên, đầu tiên là quay mặt đi: “Cô nhìn cái gì!”
Ngô Huệ thu lại ánh mắt, nói với người trông trẻ đang nghẹn đỏ mặt: “Tôi đã nói với cô rồi, đối nhân xử thế phải phúc hậu, đừng đúng lý thì không tha cho người ta. Người giống như chúng ta, gặp phải vài người không có giáo dục và người già yếu bệnh tật thì phải kiên nhẫn và thấu hiểu hơn một chút, dù sao thì bọn họ cũng cần được tôn trọng. Nếu cô cảm thấy thật sự bị khó dễ, cùng lắm thì coi như bọn họ không tồn tại, hiểu chưa?”
“Họ Ngô kia, cô nói ai!”
Giọng nói Dương Thảo Nguyên the thé, sớm đã không còn hình tượng nho nhã ung dung trước kia, giống như con sói hung ác bị người ta đạp phải chỗ đau.
“Nếu anh cảm thấy để tôi đưa ra chuyện ly hôn sẽ tổn thương lòng tự ái của anh, vậy tôi sẽ bảo luật sư chờ anh đưa thỏa thuận ly hôn tới. Gần đây cậu anh đang tranh cử chức chủ tịch tỉnh, tôi cũng sẽ không gây thêm phiền phức, gièm pha cho các người trong giờ phút quan trọng này. Vì vậy tôi có thể để luật sư trao đổi với anh về chi tiết của việc ly hôn, còn về chính thức tiến hành, đợi sau khi cậu anh có kết quả tuyển cử...”
“Ngô Huệ, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”
Sắc mặt Trần Gia Huy tái xanh, tay phải chợt hất lọ nước hoa trên đầu xe xuống.
Lọ nước hoa bay qua thái dương Ngô Huệ, phát ra tiếng vang nặng nề, để lại một vết sưng, chỗ bị trầy da còn có tơ máu lộ ra.
Hiển nhiên Trần Gia Huy không ngờ lại như vậy, nhìn cái trán rướm máu của cô, hắn nhất thời sửng sốt đờ ra.
Ngô Huệ không để ý đến cái trán bị thương của mình, cô mở cửa xe trực tiếp đi ra ngoài.
Rất nhanh cô đã chặn một chiếc taxi ven đường rời đi.
Mãi đến khi lên xe, Ngô Huệ mới cảm nhận được sự đau đớn trên trán.
Cô khẽ chạm vào, nhìn chằm chằm chất lỏng màu hồng trên đầu ngón tay, bỗng cảm thấy toàn thân đều không nhịn được run rẩy.
Ngô Huệ quay đầu, nhìn về phía cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ, rất lâu sau đó, tầm mắt cô dần mờ đi.
Cô đã hai lăm tuổi rồi, nhưng sau ngày sinh nhật của mình, cô lại tặng mình một tờ giấy ly hôn.
...
Ngô Huệ quay lại biệt thự Thanh Thủy, một nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng ở cửa biệt thự nhìn ngang ngó dọc.
“Xin chào, xin hỏi là cô Ngô phải không?”
Ngô Huệ gật đầu, nhân viên chuyển phát như tìm được cứu tinh, cười nói: “Hàng chuyển phát nhanh của cô, mời cô kiểm tra ký nhận.”
Trên gói hàng không điền thông tin người gửi, chỉ dùng bút dạ màu đen viết tên và địa chỉ của cô.
Chữ viết quen thuộc khiến chân mày Ngô Huệ nhảy lên, nét bút mạnh mẽ rắn rỏi, thông thuận như nước chảy mây trôi...
Nhân viên chuyển phát nhanh vội vã rời đi, chân phải như đang chống vào bàn, cô mở gói hàng ra.
Bỏ bao bì bên ngoài ra, một chiếc hộp tuyệt đẹp lộ ra, một tấm thiệp màu hồng nằm trên hộp.
Cô mở ra, bên trong viết "Sinh nhật vui vẻ".
Mà trong cái hộp kia, là một con búp bê bằng gốm sứ được làm rất đẹp.
Mặt hồng, tóc dài, cười không lộ răng, trên người là váy công chúa màu hồng, nghiêng đầu, dáng vẻ ngây thơ rực rỡ vô cùng khiến người ta yêu thích.
Ngô Huệ nhìn chằm chằm con búp bê đẹp đẽ đó, mặt không khỏi hiện lên nụ cười sung sướng, trong lòng có sự ấm áp yên lặng chảy qua.
Cô cẩn thận thả búp bê lại trong hộp, lấy điện thoại ra nhắn một tin.
“Cảm ơn quà của anh, rất đẹp.”
Sau khi tìm thấy tên Bùi Quốc Huy trong danh bạ, cô ấn gửi.
Khi cô lấy chìa khóa ra mở cửa, điện thoại di động biểu thị có tin nhắn mới đến.
“Tuần trước đi Mỹ công tác, cảm thấy không tệ bèn mua nó, em thích là được rồi.”
Anh đang giải thích với mình không phải cố ý mua quà để cô không nghĩ nhiều sao?
Ngô Huệ nghĩ, trong lòng lại không để ý chút nào, sau khi cất hộp xong, cô đẩy cửa đi vào.
...
Ngô Huệ không ngờ sẽ gặp được Dương Thảo Nguyên đã lâu không gặp trong phòng khách của nhà mình.
Lúc đó, trong tay dì Thúy bưng một cái ly, vênh váo hống hách chỉ huy người trông trẻ của nhà cô: “Nước uống cũng không có, còn không mau đi nấu?"
Người trông trẻ không dám lên tiếng, lấy ấm nước cúi đầu chạy ra.
“Xì, đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn, chủ nhân cũng như vậy, người giúp việc đi theo cũng không hiểu quy tắc gì!”
Dì Thúy cười xùy một tiếng với bóng lưng người trông trẻ, vừa quay đầu đã nhìn thấy Ngô Huệ xuất hiện ở cửa ra vào.
Chú chó Poodle vốn đang nằm im lặng trong lòng Dương Thảo Nguyên, sau khi nhìn thấy Ngô Huệ, nó phấn khởi mừng húm lên, nhảy từ trên đầu gối Dương Thảo Nguyên xuống, lao thẳng vào lòng Ngô Huệ nhanh như chớp.
“Ẳng ẳng! Ẳng!”
Nhìn thấy Tân Tân vây quanh Ngô Huệ, vẫy đuôi lấy lòng không ngừng, dì Thúy lập tức xanh mét cả mặt mày.
“Đúng là ăn cháo đá bát!”
Ngô Huệ liếc mắt nhìn vẻ mặt oán giận của dì Thúy, ngồi xổm xuống ôm lấy Tân Tân.
Trên sàn nhà bằng gỗ đều là dấu chân màu muối tiêu, Ngô Huệ khẽ nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại, ánh mắt rơi trên đôi giày da màu nâu của dì Thúy.
"Tới nhà người khác làm khách, vào cửa đổi giày hình như là lễ phép cơ bản mà?"
Dì Thúy rất ghét Ngô Huệ, vốn muốn rắp tâm tìm sự khó chịu, lúc này nghe thấy lời Ngô Huệ nói quét qua mặt mình, bà ta lập tức cao giọng ồn ào: “Đây là nhà Huy bỏ tiền ra mua, mẹ cậu ấy qua xem một chút cũng không được sao?"
“Đương nhiên có thể, nhưng nếu là khách thì cũng nên tôn trọng quy củ của chủ nhà.”
Ngô Huệ nhận lấy ánh mắt hàm chứa oán hận của dì Thúy, thản nhiên nói: "Huống hồ nhà tôi còn không thiếu dép."
“Cô!” Dì Thúy nghe xong, gương mặt già nua lập tức biến thành màu gan heo, nghiến răng trèo trẹo.
Ngô Huệ nhét Tân Tân vào lòng bà ta: “Chuyện chăm sóc súc sinh này vẫn nên làm phiền dì Thúy vậy.”
“Con giẻ rách kia, cô có ý gì!”
Dì Thúy thở hổn hển: “Cô chửi xéo ai hả?”
Chú chó Poodle cũng ồn ào theo, kêu ăng ẳng mấy tiếng, nhất thời trong phòng khách bốn phía nổi lên khói thuốc súng.
Sau đó, đột nhiên truyền đến âm thanh chén trà đặt liên tục lên bàn trà.
Ngô Huệ theo tiếng quay đầu, Dương Thảo Nguyên đẩy xe lăn qua, hất cằm: “Miệng chó quả nhiên không thể mọc được ra ngà voi!”
Dì Thúy nghe thấy thì hết giận, hả hê liếc mắt nhìn Ngô Huệ.
Ngô Huệ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Dương Thảo Nguyên, trước đây suy nghĩ đến việc bà ta là bậc bề trên, cho dù bà ta có quá đáng thế nào đi chăng nữa cô cũng nhẫn nhịn, bây giờ cô và Trần Gia Huy đã sắp mỗi người một ngả rồi, cũng không cần thiết phải nhịn bà ta nữa.
“Huy đâu?”
“Cháu không biết anh ta ở đâu.”
Ngô Huệ trả lời một câu rồi trực tiếp đi và phòng bếp rót một ly nước, sau đó lấy túi xách định đi lên tầng.
Dương Thảo Nguyên chưa từng phải chịu sự đối xự lạnh nhạt này, vẻ nho nhã trên mặt bị tháo ra hết, bà ta lạnh lùng nói: “Tôi nghe người ta nói, cô đâm phải một nữ nhân viên công ty Huy?”
Tầm mắt của bà ta hạ xuống chén trà trên tay, trong giọng nói là sự thờ ơ không che giấu.
Thấy bước chân Ngô Huệ không ngừng, tiếp tục đi lên cầu thang, sắc mặt bà ta lập tức sầm xuống, ném chén trà trong tay về phía cô, cười lạnh nói: “Bụng mình không có chí tiến thủ, lại lòng dạ rắn rết đi hại con của Huy, cô lại có thể làm ra chuyện này!”
Dì Thúy thô bạo xông lên cầu thang, giang hai cánh tay cản đường Ngô Huệ.
Ngô Huệ quay đầu, lạnh lùng nhìn Dương Thảo Nguyên: “Bác muốn nói gì?”
Dương Thảo Nguyên cao ngạo hất cằm: “Có một số việc tôi vốn không muốn tính toán với cô, nhưng Ngô Huệ à, cô đúng là không biết trời cao đất dày, nếu đã như vậy, chúng ta thẳng thắn với nhau.”
“Trong mắt tôi, bất kể là thân thế hay diện mạo của cô đều không đủ tư cách làm dâu nhà họ Trần tôi. Về mặt năng lực, dựa vào một nhân viên nhỏ là cô thì có thể giúp gì cho Huy? Nhưng ý trời lại như vậy, cô vẫn trở thành dâu nhà họ Trần tôi.”
Dương Thảo Nguyên liếc mắt nhìn Ngô Huệ: “Đứng trên lập trường một người mẹ, tôi cảm thấy cô căn bản không xứng với con trai tôi. Nhưng nếu hai người đã kết hôn rồi, cô nên cố gắng suy nghĩ cho Huy một chút, chứ không phải chỉ biết làm vướng chân nó.”
Ngô Huệ không khỏi bật cười: “Vậy xin hỏi cháu làm vướng chân Trần Gia Huy như thế nào?”
“Ở đâu cũng có!”
Dì Thúy cười lạnh một tiếng: “Với điều kiện của cô như vậy, gả cho Huy cũng không biết là phúc đã tu được mấy đời. Cô không biết cảm ơn thì thôi, lại còn đến cả cốt nhục ruột thịt của Huy cũng muốn hại chết, rốt cuộc cô có còn là người không?”
Vẻ mặt Ngô Huệ tươi cười nhìn dì Thúy: “Nghe ý của dì, đàn ông nên trong nhà có vợ bên ngoài có tình nhân?”
Dì Thúy hơi biến sắc mặt.
Ngô Huệ cười nhìn Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần không thích cháu làm con dâu bác, cháu cũng vậy, cháu cũng không quá thích bác, không phải vì bác không muốn nhìn thấy cháu mà là từ trong xương tủy, cháu không có cách nào thích bác được.”
Dương Thảo Nguyên u ám nhìn chằm chằm Ngô Huệ: “Cái cô thích là gì còn thật sự tưởng là quan trọng hay sao?”
“Con mẹ nó, cô có biết mình đang nói gì không?" Dì Thúy đưa tay đẩy Ngô Huệ.
Ngô Huệ giữ chặt cổ tay bà ta, khẽ dùng sức, dì Thúy đau đến căng khóe miệng: “Đồ thối tha, mau buông tay!”
Ngô Huệ ném dì Thúy ra, nói với Dương Thảo Nguyên: “Bà Trần luôn miệng nói tốt cho con trai, vậy lần sau khi bác nói những lời này có phải nên suy nghĩ đến cảm nhận của Trần Gia Huy hay không? Hay là người khác biết bà Trần không thích con dâu của mình như thế, bác cảm thấy người khác sẽ có cảm nghĩ gì? Nếu bác đã ghét cháu như vậy, lúc đầu trước khi chúng cháu kết hôn sao không nói, bây giờ lại giở thủ đoạn, có phải nham hiểm quá rồi không?”
“Cô... Cô giống hệt cái tính nết của con đĩ kia, đúng là không biết xấu hổ!”
Dương Thảo Nguyên thẹn quá hóa giận, túm lấy cái chén trên bàn trà ném về phía Ngô Huệ.
Chén trà đập phải tay vịn cầu thang phát ra tiếng vỡ lanh lảnh, nước sôi còn bốc khói đã thấm ướt một góc thảm trải sàn.
Người trông trẻ nghe tiếng, chạy ra từ trong bếp: “Cô chủ...”
Ngô Huệ quét mắt nhìn mu bàn tay bị nước sôi bắn vào đỏ lên, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Dương Thảo Nguyên trong chốc lát rồi im lặng đi lên tầng.
“Thảo Nguyên, em đừng tức giận vì loại người này, hạ thấp thân phận của mình.”
Dì Thúy uỳnh uỳnh chạy xuống tầng, vỗ vai Dương Thảo Nguyên trấn an bà ta, mặt khác hung ác trừng mắt nhìn bóng lưng Ngô Huệ.
Người trông trẻ chạy lên cầu thanh, ân cần nhìn Ngô Huệ: “Cô chủ, tôi ra ngoài mua thuốc cao về.”
Ngô Huệ vừa muốn mở miệng, dì Thúy bên kia đã bắt đầu châm chọc không ngớt.
“Hồ ly tinh nào có dễ chết như vậy, không phải là đụng phải mấy giọt nước nóng thôi sao, yếu ớt làm như con gái nhà giàu vậy!”
Người trông trẻ liếc nhìn dì Thúy bệ vệ phách lối, trong lòng rốt cuộc cũng bất bình thay cho Ngô Huệ. Cũng không biết dì Thúy là người phụ nữ nông thôn từ đâu tới, không có giáo dục không nói, còn làm như bản thân tài trí hơn người, dáng vẻ nịnh nọt kia thật khiến người ta ghê tởm.
Ngô Huệ gật đầu với người trông trẻ: “Không sao đâu, cô đi nghỉ ngơi đi, tôi hơi mệt, tôi về phòng trước đây.”
“Ôi chao, đúng là nát nhà mà, Huy của chúng ta khổ cực dốc sức đi làm bên ngoài, giờ hay rồi, cô tùy tiện để người giúp việc đi nghỉ ngơi, thật sự coi mình là chủ hưởng phúc sao?”
“Cô chủ bà ta...” Người trông trẻ cuối cùng cũng không nhịn được muốn phản bác, nhưng lời đến khóe miệng vẫn nuốt về.
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn dì Thúy.
Dì Thúy bị cô nhìn không được tự nhiên, đầu tiên là quay mặt đi: “Cô nhìn cái gì!”
Ngô Huệ thu lại ánh mắt, nói với người trông trẻ đang nghẹn đỏ mặt: “Tôi đã nói với cô rồi, đối nhân xử thế phải phúc hậu, đừng đúng lý thì không tha cho người ta. Người giống như chúng ta, gặp phải vài người không có giáo dục và người già yếu bệnh tật thì phải kiên nhẫn và thấu hiểu hơn một chút, dù sao thì bọn họ cũng cần được tôn trọng. Nếu cô cảm thấy thật sự bị khó dễ, cùng lắm thì coi như bọn họ không tồn tại, hiểu chưa?”
“Họ Ngô kia, cô nói ai!”
Giọng nói Dương Thảo Nguyên the thé, sớm đã không còn hình tượng nho nhã ung dung trước kia, giống như con sói hung ác bị người ta đạp phải chỗ đau.
Bình luận facebook