• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Trả Thù Xoay Vòng (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 45 ANH... ANH YÊU CÔ TA SAO_

CHƯƠNG 45: ANH... ANH YÊU CÔ TA SAO?

Lý Bảo Nam ném hộp khăn giấy trong tay qua: “Còn cần cậu nói hả, coi chúng tôi như không có mắt à!”

“Thằng nhóc đó nói Dương Thanh Ngân và Trần Gia Huy... Bọn họ... lẽ nào...”

Hai ngón cái trên không trung của Lâm Đức run rẩy, chậm rãi áp sát vào giữa, vẻ mặt oán giận nhìn Bùi Quốc Huy đang ngồi im lặng trên ghế sofa.

“Anh ba, em gọi người đến chém đôi không biết xấu hổ kia!”

"Câm miệng, cậu bớt tranh cãi sẽ chết hả?"

Lý Bảo Nam quét vỏ hạt dưa trên bàn xuống hất về phía Lâm Đức bên kia.

Lâm Đức khó khăn trốn tránh, nhìn Bùi Quốc Huy: “Anh ba, thằng nhãi con Trần Gia Huy này không ra gì, chuyện thất đức như vậy cũng làm được, Huệ đáng thương còn không biết gì hết...”

Bùi Quốc Huy nhíu mắt, không tiếp lời.

Cơ thể Lâm Đức đột nhiên run lên, trợn to hai mắt không thể tin, ồn ào: “Anh ba... Chắc anh không phải là vì trả thù đôi gian phu dâm phụ đó nên mới quyến rũ Huệ đấy chứ? Anh ba, lương tâm của anh có còn ở trong người không?”

Bùi Quốc Huy chậm rãi đứng lên, cơ thể thon dài được bao gọn bên dưới áo sơ mi màu trắng.

Anh lấy áo khoác của mình, liếc nhìn mà suýt chút nữa rơi cằm xuống đất một cái.

“Có thời gian thì đọc nhiều tác phẩm văn học nổi tiếng một chút, bớt lộn xộn đi...”

Bùi Quốc Huy vỗ lưng Lâm Đức, đợi đến khi Lâm Đức kịp phản ứng lại thì đã sớm không thấy bóng dáng anh đâu nữa.

...

Bùi Quốc Huy đứng trước cửa quán rượu, khẽ ngẩng đầu nhìn ánh sao trên trời.

Đến khi cảm giác say tiêu tán trong gió một chút, anh mới lên chiếc Hummer của mình.

Lúc châm lửa, khóe mắt anh thoáng nhìn hộp giấy nhỏ đặt ở ghế phụ lái.

Anh lấy ra, sau khi nhìn thấy con búp bê bằng gốm sứ đẹp trai nằm trong hộp, bên môi anh nhếch lên một nụ cười.

Ngón trỏ của Bùi Quốc Huy khẽ sờ vào con búp bê: “Không biết vợ mày đã ngủ chưa?”

...

Trong phòng bệnh VIP của bệnh viện.

Bùi Hồng Nhung nhìn thấy người đàn ông xuất hiện ở cửa, khóe mắt lập tức ửng hồng, giọt nước mắt không thể khống chế chảy xuống.

“Anh Huy, con của chúng ta... Nó thật đáng thương, lại chết như vậy...”

Bước chân Trần Gia Huy hơi hỗn loạn, chắc là đã uống nhiều rồi, từ đầu đến cuối, ánh mắt Bùi Hồng Nhung vẫn ở trên người anh.

"Con của chúng ta? Mấy tháng rồi?"

Trần Gia Huy run tay châm một điếu thuốc, khói thuốc màu trắng vây quanh gương mặt hắn, giọng điệu của hắn rất hờ hững.

Bùi Hồng Nhung cho rằng hắn quan tâm đến đứa bé, khóc càng hăng hơn, rút bả vai ra, tự tay đưa kết quả kiểm tra siêu âm B ra.

“Anh Huy, con được ba tháng rồi, nó thật đáng thương...”

Trần Gia Huy liếc mắt nhìn tấm ảnh siêu âm màu kia, vẻ mặt tùy tiện vứt xuống ghế sofa.

“Sảy thai tốt quá, tôi đỡ phải liên lạc với bác sĩ làm phẫu thuật cho cô.”

Bùi Hồng Nhung trừng to hai mắt, không dám tin nhìn Trần Gia Huy lạnh lùng.

Trần Gia Huy dí đầu lọc thuốc lá vào gạt tàn: "Sau khi ra viện cô hãy xin từ chức, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc tốt ở nhà cũ bên kia.”

Bùi Hồng Nhung sửng sốt, lập tức hỏi lại: "Vì sao?"

Trần Gia Huy nghiêng mặt nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười nhạt: “Như vậy tiện cho cô thường xuyên gặp người nhà, cô yên tâm, sẽ sắp xếp cho cô công việc việc nhàn lương cao.”

Sắc mặt Bùi Hồng Nhung dần tái nhợt, đầu tiên cô ta nín khóc, sau đó hai mắt nhuốm đỏ, nắm chặt cái chăn dưới người, bất lực nhìn Trần Gia Huy, đáy mắt có sương mù vây quanh: “Em không muốn về nhà, ở đó không tốt chút nào... Anh Huy, anh đừng rời xa em được không, sau này em sẽ không tùy hứng nữa...”

Ánh mắt lạnh lùng của Trần Gia Huy xẹt qua gương mặt điềm đạm đáng yêu của Bùi Hồng Nhung, hắn không mở miệng, nhưng sự cảnh cáo và không kiên nhẫn trong ánh mắt đã khiến Bùi Hồng Nhung hiểu mọi chuyện không có đường lùi nữa.

Trái tim Bùi Hồng Nhung chìm đến đáy, hàm răng cắn môi dưới trắng bệch một mảng.

“Trước đây nếu không phải vì anh, em sẽ không bỏ qua cơ hội ra nước ngoài mà ở lại Trần thị, bây giờ anh không cần em nữa sao? Nếu đã như vậy, lúc đầu khi anh về trường diễn thuyết, tại sao lại thể hiện thiện cảm với em?”

“Trước đây tôi chỉ cho cô một tấm danh thiếp, là chính cô tự đưa mình tới cửa.” Trần Gia Huy đứng lên, đi tới bên giường, lòng bàn tay đảo qua má cô ta: “Chuyện của phụ nữ và đàn ông vốn chính là chuyện cô tình tôi nguyện.”

“Anh Huy, em không muốn gì hết, em chỉ xin được ở lại bên cạnh anh...”

Hai mắt Bùi Hồng Nhung ửng đỏ, nước mắt trong suốt thỉnh thoảng rơi xuống, nghĩ đến về sau không thể ở bên cạnh Trần Gia Huy, cô ta đau lòng đến mức không thể thở nổi.

“Cô đừng nghĩ nữa.” Trần Gia Huy thu lại nụ cười bên môi, nhả ra từng chữ rõ ràng: “Sao chúng ta có thể ở bên nhau được? Tôi có gia đình, mà cô sau này cũng phải lập gia đình...”

Bùi Hồng Nhung kinh hãi: “Không... Không thể như vậy...”

Cô ta không để ý đến hai chân đã mềm đi, xuống giường ôm lấy Trần Gia Huy, vùi mặt vào ngực hắn.

“Anh Huy, đời này trừ anh ra, em sẽ không gả cho bất cứ ai... Em chỉ cần anh...”

“Trước khi chúng ta quen nhau, tình cảm của cô và Đăng Khoa không phải rất tốt sao?”

“Không, đó đều là chuyện đã qua rồi, người em thật sự yêu chỉ có anh thôi.”

Bùi Hồng Nhung ngước mắt, khóc thút thít: “Sau khi gặp được anh, em mới hiểu được hương vị của tình yêu.”

“Vậy sao?” Giọng điệu của Trần Gia Huy mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông.

Bùi Hồng Nhung không đoán ra suy nghĩ của hắn, hoảng sợ ôm chặt lấy hắn, muốn hôn đôi môi lạnh như băng của hắn.

“Anh Huy, trong lòng em chỉ có anh, có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh...”

Cô ta điên cuồng đòi lấy, Trần Gia Huy lại không có bất kỳ sự đáp lại nào, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt xinh đẹp của cô ta.

Ngay khi Bùi Hồng Nhung sắp cạy được cánh môi hắn ra, Trần Gia Huy mới chợt đẩy cô ta ra.

Cơ thể Bùi Hồng Nhung vốn suy yếu, không kịp chuẩn bị bị Trần Gia Huy đẩy ra, một phát ngã xuống đất, cánh tay trắng nõn ma sát trên mặt đất tạo ra cảm giác cay nóng.

Cô ta ở dưới đất, khóc lên thất thanh: “Dựa vào cái gì mà Ngô Huệ có thể, em lại không thể, cô ta là cái thá gì?”

“Cô có tư cách gì so sánh với cô ấy?”

Trần Gia Huy đặt một tờ chi phiếu ở đầu giường: “Sau này đừng đến làm phiền cô ấy nữa.”

“Anh... Anh yêu cô ta sao?”

Bùi Hồng Nhung há to miệng, vẻ mặt không tin gương mặt tuấn tú của Trần Gia Huy.

Trần Gia Huy quay đầu, đôi mắt sâu không thấy đáy: “Có phải cô đã quan tâm quá nhiều rồi không?”

“Ngày đó, là anh nói và Ngô Huệ là con gái của bạn bố anh nên anh mới cưới cô ta, làm như vậy chỉ để bố anh vui vẻ. Anh và cô ta thậm chí đến cuộc sống vợ chồng bình thường cũng không có, tại sao còn muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này với cô ta...”

Bùi Hồng Nhung nghẹn ngào không ngớt: “Anh nói trong mắt anh, cô ta còn không bằng một cái bình hoa.”

Cũng bởi vì nguyên nhân này, cô ta mới có thể cam tâm tình nguyện chịu thiệt thòi làm tình nhân trong bóng tối của hắn.

Mặc dù cô ta bị phân đến làm việc dưới trướng Ngô Huệ cũng có thể vênh váo tự đắc.

Bởi vì trong mắt Trần Gia Huy căn bản không có người vợ Ngô Huệ này, cô ta mới là người phụ nữ Trần Gia Huy thích.

Là cô chứ không phải Ngô Huệ ở bên cạnh Trần Gia Huy tham gia các buổi tụ tập, lẽ nào không phải là gián tiếp thừa nhận cô ta hay sao?

Thậm chí cô ta còn cảm thấy chẳng mấy chốc Trần Gia Huy sẽ ly hôn với Ngô Huệ, cô ta gả cho Trần Gia Huy chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng... Tại sao cô ta khổ cực kinh doanh lại đổi lại được kết quả như vậy?

Bị điều khỏi thành phố Xuân Sơn cũng thôi đi, hiện giờ ngay cả một chút ước ao cuối cùng cũng bị gạt bỏ sao?

Cô ta không cam lòng, bọn họ đã từng ngọt ngào biết bao nhiêu!

Bàn tay chỉnh sửa gọn gàng, sạch sẽ của Trần Gia Huy đưa ra, niết cằm Bùi Hồng Nhung.

Bùi Hồng Nhung vui vẻ trong lòng, lập tức nín khóc mỉm cười, cố gắng nở một nụ cười quyến rũ để lấy lòng hắn.

“Tôi nói những điều này với cô khi nào?”

“Lần trước anh uống say, qua đêm ở chỗ em có nói, anh Huy, anh không nhớ sao? Khi anh nâng mặt em, hôn em, anh nói, người anh yêu là em...”

“Tôi nói tôi yêu cô?”

Trần Gia Huy như nghe được một chuyện cười lớn, khẽ ngẩng mặt lên nhìn Bùi Hồng Nhung.

“Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, cầm tiền trốn đến thành phố khác đi, tìm một người đàn ông thành thật mà sống qua ngày.”

Nói rồi, Trần Gia Huy cầm lấy áo khoác ngoài trên ghế sofa, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.

“Anh thật sự độc ác như vậy sao? Tôi sẽ không chờ anh nữa!”

“Tùy cô!”

Trần Gia Huy không quay đầu lại, bỏ lại một câu rồi đi.

Trong nháy mắt khi cửa đóng lại, rốt cuộc Bùi Hồng Nhung cũng khó nhịn được sự uất ức và tuyệt vọng trong lòng, lớn tiếng khóc.

...

Bùi Hồng Nhung và Trần Gia Huy quen nhau, việc này phải kể đến hai năm trước.

Lúc đó, Trần Gia Huy đại diện cho lớp ưu tú gây dựng sự nghiệp trở về trường cũ diễn thuyết, người dẫn chương trình đêm đó chính là Bùi Hồng Nhung.

Lần đầu tiên nhìn thấy Bùi Hồng Nhung, vẻ mặt Trần Gia Huy ngưng lại, nhìn cô ta không dời mắt.

Gương mặt quen thuộc, lúm đồng tiền nhạt giống nhau dần trùng hợp với hình bóng hắn chôn giấu trong đáy lòng nhiều năm.

“Anh Trần, rất hân hạnh được biết anh, tôi là Hồng Nhung.”

Nhìn nụ cười không chút ý đồ trên mặt Bùi Hồng Nhung, hắn không thể khống chế mà bắt đầu nhớ lại sự tốt đẹp tiếc nuối ban đầu trong cuộc đời kia.

Đã từng, cũng có một cô gái như vậy, cười ngồi lên ghế sau xe hắn...

Hôm đó, trái tim lạnh như băng mấy năm của hắn rung động một cách kỳ lạ.

Chỉ vì vẻ mặt giống một nửa kia.

Sau khi kết thúc diễn thuyết, hắn nhiệt tình mời sinh viên phụ trách những công việc liên quan đi ăn.

Từ đó về sau, chỉ cần là lúc phiền muộn trong lòng, hắn đều sẽ lái xe đến trường, chỉ vì hình bóng quen thuộc kia.

Rất nhanh, bọn họ từ quen biết, đến hẹn hò, rồi đến một ngày sau khi uống say, cô ta leo lên giường hắn.

Tất cả dường như đã được định sẵn trong bóng tối.

Rất nhanh, Bùi Hồng Nhung đá bạn trai trong trường đại học, đi vào làm việc trong Trần thị.

Nét vui cười giữa hàng lông mày như đã từng quen biết của cô ta khiến Trần Gia Huy lưu luyến, hắn ngầm cho phép cách làm của cô ta.

Cho tới sau này, sau khi chuyện Đăng Khoa bắt cóc Ngô Huệ bị bại lộ.

Thật ra người thông minh như Ngô Huệ hẳn đã sớm nhìn ra đầu mối, chỉ là cô giữ yên lặng mà thôi.

...

Trần Gia Huy lái chiếc Lamborghini, xe lượn vòng quanh đường vành đai.

Khi đi ngang qua một quán rượu, đột nhiên hắn bị màn hình LCD ở cửa chính hấp dẫn.

Hắn hạ cửa kính xe xuống, chậm rãi nhìn sang.

“Chúc cô Đỗ Tuyết Mai sinh nhật hai lăm tuổi vui vẻ.”

Hai mươi lăm tuổi...

Mí mắt Trần Gia Huy bỗng giật một cái, lập tức quay đầu xe, lao về hướng cũ.

Mười lăm phút sau, hắn xuất hiện dưới tầng tòa nhà Trần thị.

Lên thang máy, đi tới phòng làm việc, mở máy vi tính ra, kiểm tra bảng thông tin của nhân viên công ty.

Màn hình máy tính chiếu sáng lên khuôn mặt góc ạnh rõ ràng của hắn.

Ngày hôm qua, đúng là ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Ngô Huệ.

Cô nhỏ hơn Dương Thanh Ngân hai tuổi, nhưng sinh nhật lại cùng một ngày.

Tay Trần Gia Huy vắt lên trán, cả người ngửa ra sau ngả vào ghế giám đốc, đèn tường mờ tối lướt qua, chiếu vào trên người hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom