Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 44 BÀ DÁM ĐÁNH NÓ THỬ XEM
CHƯƠNG 44: BÀ DÁM ĐÁNH NÓ THỬ XEM
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Ngô Huệ đều lạnh nhạt, đôi mắt đỏ lên của bà ta: “Cháu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao vậy, bà Trần cảm thấy không đúng?”
“Loại giẻ rách không biết xấu hổ, chỉ dựa vào cô mà cũng dám nói với Thảo Nguyên như vậy!”
Dì Thúy vung tay lên định hung hăng đánh vào má phải của Ngô Huệ...
“Bà dám ra tay thử xem.”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp nồng hậu truyền đến từ cửa chính biệt thự.
Động tác của dì Thúy dừng lại, bà ta quay đầu lại, sắc mặt lúc này đột nhiên thay đổi, vội vàng thu tay lại.
Ở cửa kia là một người đàn ông tuổi trung niên đang đứng.
Cơ thể thon dài, bước chân vững vàng, phong độ xuất chúng, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ số tuổi thật sự của ông.
Người đàn ông này, bất kể là lời nói hay cử chỉ đều cao quý, nhìn một cái là biết ông là người sống trong nhàn nhã sung sướng.
Sau khi ông xuất hiện, ngay cả sự kiêu ngạo của Dương Thảo Nguyên cũng được thu lại không ít, ngược lại mắt bỗng đỏ lên.
Ngô Huệ nhìn người đàn ông trung niên ngược sáng đi tới, tuy chưa tiếp xúc nhưng vừa nhìn một cái vẫn nhận ra ông.
Bố của Trần Gia Huy, chồng của Dương Thảo Nguyên, Trần Anh Tuấn.
Trần Anh Tuấn là chủ tịch của tập đoàn Trần thị, có điều mấy năm nay ông đã buông tay giao tám mươi phần trăm sự nghiệp cho Trần Gia Huy quản lý, mà ông thì định cư ở Pháp, mỗi năm về nước vài lần, phần lớn đều có liên quan đến việc mở rộng nghiệp vụ công ty.
Trần Anh Tuấn đột nhiên xuất hiện ở trong biệt thự, Ngô Huệ cũng rất bất ngờ.
Trần Anh Tuấn đưa áo khoác vắt trên cánh tay cho người trông trẻ, ánh mắt lạnh lùng quét về phía dì Thúy nhưng lại nói với Dương Thảo Nguyên: “Bao nhiêu năm rồi, nhà họ Dương các người vẫn không học được cách quản lý người giúp việc.”
Sắc mặt dì Thúy trắng xanh, đáy mắt ẩn giấu sự khó chịu khi bị nhục nhã, hai tay dùng sức xoa vào nhau.
Ngô Huệ đứng bên cạnh dì Thúy, chợt cảm thấy không khí quanh người tràn đầy hơi thở u oán.
Giống như là...
Nàng dâu mới tân hôn oán trách người chồng làm sai chuyện.
Ngô Huệ khẽ nheo mắt, kinh ngạc từ trong đáy lòng đột nhiên lan ra, dì Thúy và Trần Anh Tuấn hoàn toàn không phải người cùng cấp bậc, sao có thể...
Mà Dương Thảo Nguyên đã bắt đầu gây khó dễ: “Ai là người giúp việc? Thúy Ngọc lớn lên cùng tôi, sau khi người tôi không tiện thì không oán hận câu nào mà chăm sóc tôi, chúng tôi còn thân hơn cả người thân, tôi không cho phép ông nhục nhã bà ấy như thế!”
“Thảo Nguyên...” Dì Thúy cảm động nhìn Dương Thảo Nguyên đầy bất bình, giọng nói hàm chứa sự nghẹn ngào.
Trần Anh Tuấn nhìn quanh bốn phía phòng khách, nhíu mày nhìn Dương Thảo Nguyên: “Huy không ở nhà, bà không có việc gì chạy tới đây làm gì?”
“Lẽ nào ngay cả biệt thự con trai bỏ tiền ra mua tôi đến ngồi một chút cũng không được?”
Khóe môi Dương Thảo Nguyên nhếch lên châm biếm: “Ngược lại là ông, những ngày tháng ở Pháp thoải mái đến vậy, vậy mà lại nỡ trở về được.”
Trên mặt Trần Anh Tuấn ẩn giấu nét mất tự nhiên, ông liếc nhìn Ngô Huệ, không vui nhìn Dương Thảo Nguyên: “Con cái còn ở đây, nói chuyện chú ý có chừng mực một chút!”
“Tôi cứ muốn nói trước mắt cô ta đó, Trần Anh Tuấn, chuyện ông đã làm chẳng lẽ còn sợ tôi nói sao?”
“Rốt cuộc bà đã xong chưa?”
Trần Anh Tuấn đột nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Dương Thảo Nguyên, sắc mắt nháy mắt trở nên tái nhợt.
Dì Thúy thiếu kiên nhẫn, va vào Ngô Huệ chạy xuống cầu thang, đi tới bên cạnh Dương Thảo Nguyên.
“Anh Tuấn, sao ông có thể hung dữ với Thảo Nguyên như vậy?”
Dì Thúy trấn an ôm lấy bả vai run lên từng cơn của Dương Thảo Nguyên, lại trách cứ nhìn về phía Trần Anh Tuấn.
Trần Anh Tuấn căn bản coi bà ta như không tồn tại, thậm chí nhìn cũng không nhìn bà ta lấy một cái.
Ông ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ đang dựa vào tay vịn cầu thang, đè ngọn lửa không tên trong lòng xuống, nặn ra một nụ cười dịu dàng.
“Huệ, sao chỉ có một mình con ở nhà?”
Ngô Huệ cũng chỉ mới gặp Trần Anh Tuấn tổng cộng hai lần, một lần là lần đầu tiên khi cô đến thăm nhà họ Trần, ấn tượng ban đầu Trần Anh Tuấn cho cô khá tốt, lần sau chính là ở hôn lễ, bậc bề trên này thản nhiên cười nói chấp nhận cô là một thành viên của nhà họ Trần.
So với Dương Thảo Nguyên, thái độ của Trần Anh Tuấn đối với đã được coi là hiền hòa rồi, ít nhất chưa từng trở mặt với cô.
Trần Anh Tuấn cũng là người duy nhất trong hai nhà họ Trần và nhà họ Dương khiến cô cảm thấy ấm áp.
Ngô Huệ bước xuống cầu thang, ngoan ngoãn gật đầu với Trần Anh Tuấn: “Bố.”
Trần Anh Tuấn trưng ra nụ cười dịu dàng hiền hậu: “Ăn cơm chưa? Nếu chưa, vừa hay cùng ăn cơm với bố đi.”
“Không cần đâu bố, con ăn rồi, vừa ăn với Ngô Hải rồi.”
Ngô Huệ nghe Trần Anh Tuấn nói vậy thì đoán được chắc là ông chưa ăn trưa.
“Trong nhà có lẽ còn đồ ăn, nếu bố không ghét bỏ, con bảo người giúp việc nấu gì đó cho bố ăn nhé.”
“Hừ! Cô là cái thá gì, có tư cách gì sai bảo tôi?”
Bên kia dì Thúy thô bạo gào lên khiến Ngô Huệ và Trần Anh Tuấn cùng nhíu mày nhìn về phía bà ta.
Mặt dì Thúy đỏ lên, cứng cổ như một con gà mái không thể làm gì khác, cắn răng nhìn chằm chằm Ngô Huệ.
Rất nhanh Ngô Huệ đã phản ứng kịp, trong lòng đã hiểu tại sao dì Thúy lại hổn hển đến vậy.
Thực ra cô muốn bảo người trông trẻ...
Chân mày Trần Anh Tuấn nhíu chặt lại, ánh mắt rơi trên người người trông trẻ: “Rót giúp tôi cốc nước.”
Người trông trẻ liếc mắt nhìn dì Thúy đứng tại chỗ như tượng đá, cố ý lên tiếng đồng ý, hả giận bước đi thẳng.
“Anh Tuấn, vừa rồi tôi...”
Ánh mắt dì Thúy sáng rực nhìn Trần Anh Tuấn, dường như muốn tìm lý do cho sự sơ suất vừa nãy của mình.
Trần Anh Tuấn lại lướt qua dì Thúy nhín về phía Dương Thảo Nguyên: “Lần sau quản lý người của bà cho tốt, không biết nặng nhẹ, cái bị mất đi không chỉ là thân phận của bà thôi đâu. Nhà họ Dương không biết xấu hổ, nhà họ Trần tôi còn cần mặt mũi đấy.”
Nói xong, ông không nhìn gương mặt nhăn nhó vì giận dữ của Dương Thảo Nguyên nữa mà nói với Ngô Huệ: “Chúng ta đến nhà hàng đợi.”
“Thúy Ngọc, chúng ta đi!”
Dương Thảo Nguyên tức giận tới mức đập tay lên tay vịn xe, lớn tiếng bảo dì Thúy đẩy bà ta rời khỏi biệt thự.
Sau đó, biệt thự lập tức rơi vào yên lặng.
Dường như Trần Anh Tuấn cũng không để chuyện của Dương Thảo Nguyên trong lòng, sau khi ngồi xuống bàn ăn thì uống một ngụm trà.
Thấy Ngô Huệ yên lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt lộ nét xấu hổ: “Để con chê cười rồi.”
“Không đâu ạ, người một nhà cãi nhau chuyện rất bình thường.” Ngô Huệ cười nhạt, ánh mắt thản nhiên.
Trần Anh Tuấn nở nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt nhìn cô có sự cưng chiều của bậc bề trên: “Ngồi xuống đi, trò chuyện với bố.”
Ngô Huệ vừa ngồi xuống, Trần Anh Tuấn đã thở dài: “Chuyện Bùi Hồng Nhung bố đã nghe nói rồi...”
Cô ngước mắt nhìn Trần Anh Tuấn, im lặng chờ ông tiếp tục nói.
“Nếu bố biết Huy sẽ làm loại chuyện hồ đồ này thì đã sớm về đánh gãy chân nó rồi!”
Mu bàn tay đặt trên mặt bàn của Trần Anh Tuấn đột nhiên nổi gân xanh, nghĩ đến Ngô Huệ đang ở đây, vẻ mặt lạnh lùng của ông lại hòa hoãn lại: “Huệ, con đừng lo lắng, lần này bố trở về là để đòi lại công bằng cho con, bố tuyệt đói sẽ không cho phép thằng con bất hiếu kia làm ra chuyện gì khiến gia đình nhục nhã!”
Ngô Huệ nhìn thấy ánh mắt Trần Anh Tuấn thành khẩn, không phải diễn kịch, trong lòng cảm động, nhưng vẫn chưa vì vậy mà dao động quyết tâm của mình.
“Bố...” Cô khẽ gọi Trần Anh Tuấn: “Con muốn ly hôn với Trần Gia Huy.”
Bên kia, người trông trẻ đột nhiên kêu một tiếng: “Cậu chủ, cậu đã về rồi.”
Ngô Huệ theo tiếng nhìn lại, thấy Trần Gia Huy tay cầm chìa khóa xe, chẳng biết đã xuất hiện ở cửa ra vào từ bao giờ.
...
Trần Gia Huy ngồi trong phòng quán rượu, rót vào bụng từng ly rượu mạnh.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện gò má phải của hắn hơi sưng lên, là bị Trần Anh Tuấn đánh.
“Sao lại bày ra dáng vẻ mặt ủ mày chau thế này?”
Cao Hồng Quân bưng trong tay một ly whisky, sau khi ghé sát lại mới phát hiện ra vết thương trên mặt Trần Gia Huy.
"Ai đánh cậu?"
“Bố tôi.” Trần Gia Huy lắc ly rượu, thờ ơ trả lời.
Cao Hồng Quân cần thận dò xét hắn: “Có chuyện phiền lòng sao?"
Chuyện Bùi Hồng Nhung bị Ngô Huệ đâm sinh non tuy không được đưa tin nhưng càng là tin xấu lại càng truyền đi nhanh, mọi người gần như đều biết hết.
Trần Gia Huy không hé răng, chỉ vùi đầu tiếp tục uống rượu.
“Đứa con của nữ nhân viên kia rốt cuộc có phải là của cậu hay không?”
Trần Gia Huy bỗng ngẩng đầu, một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo hạ xuống người Cao Hồng Quân.
Cao Hồng Quân ngượng ngùng nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Được rồi, được rồi, đương nhiên là tôi tin cậu rồi, tôi biết cậu không phải loại người không cẩn thận như vậy.”
Lại qua một lúc lâu sau, Cao Hồng Quân lại không nhịn được nhiều chuyện: “Nghe nói đêm xảy ra chuyện, cậu và Thanh Ngân ở cạnh nhau?”
Thấy Trần Gia Huy không để ý đến mình, Cao Hồng Quân uống một ngụm rượu lớn, líu ríu trong miệng: “Tôi nói đúng rồi phải không, cậu và Thanh Ngân sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Trách cậu khi đó quá manh động, cứ khư khư cố chấp, làm ầm ĩ đến bây giờ...”
Cao Hồng Quân thầm thở dài: “Cậu nói cậu không sao chứ, cứ chủ động kết hôn với Ngô Huệ, quả thật là đầu bị nước vào rồi, cậu muốn trả thù cũng không nên lấy hạnh phúc cả đời ra làm trò đùa chứ, cậu tưởng như vậy thì có thể khiến Thanh Ngân đổi ý hay sao?”
“Tôi và cô ấy còn có thể gương vỡ lại lành sao?” Trần Gia Huy nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói.
"Đừng nhụt chí, Thanh Ngân cũng không phải không yêu cậu, chỉ là bất đắc dĩ nên mới...”
Trần Gia Huy đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt ngày thường lúc này lại bị phủ kín một lớp mơ màng mơ hồ.
“Hồng Quân, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu hy vọng tôi và Thanh Ngân có thể ở bên nhau một lần nữa không?”
“Lẽ nào các người không có ý định này?” Cao Hồng Quân kinh ngạc hỏi lại.
Trần Gia Huy không tiếp lời, ánh mắt lại rơi vào viên đá ở đáy ly.
Cao Hồng Quân đẩy ly rượu trong tay ra, nghiêm sắc mặt, nhìn Trần Gia Huy nói: "Không chỉ có tôi, còn bao gồm bọn họ nữa, chúng tôi cảm thấy hai người thật sự yêu nhau, không nên cứ từ bỏ như vậy.”
“Tính cách của cậu và Thanh Ngân rất giống nhau, quá kiêu ngạo, cho dù có hiểu lầm cũng không muốn giải thích, sau đó rơi vào thế giằng co, các cậu không cảm thấy, nhưng những người bạn là chúng tôi đây nhìn cũng thấy gấp gáp thay.”
Cao Hồng Quân thở dài: “Cậu cũng đừng không thích nghe, tôi nói thật, Bùi Quốc Huy là người đàn ông số một số hai ở thành phố Xuân Sơn phải không? Nhưng Thanh Ngân thì sao, vẫn không từ bỏ được cậu. Hôm con của Lý Bảo Nam đầy tháng, cô ấy thà không đi bàn chủ nhà cũng phải ở cạnh cậu, lẽ nào cậu vẫn không rõ suy nghĩ của cô ấy?”
“Dường như mọi người trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Ngô Huệ.” Trong giọng nói của Trần Gia Huy mang theo sự lạnh nhạt.
“Ngô Huệ?” Cao Hồng Quân giễu cợt: “Huy, hôn nhân của các cậu vốn không hạnh phúc!”
“Vậy sao?” Trần Gia Huy lặng lẽ quét mắt nhìn anh ta một cái, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế định đi.
Cao Hồng Quân kéo cơ thể đang lắc lư của Trần Gia Huy lại: “Lẽ nào cậu thật sự cảm thấy xuất thân và diện mạo của Ngô Huệ xứng với cậu? Trần Gia Huy, cậu đừng ngây thơ nữa, hôn nhân của cậu và cô ta vốn không có được sự thừa nhận của các anh em, cậu biết không?”
Trần Gia Huy đẩy tay Cao Hồng Quân ra, kéo màn đi ra ngoài.
Cao Hồng Quân phiền muộn bỏ lại chén rượu, cầm áo của mình rồi cũng vội vã đi theo: “Huy...”
Hai người chân trước mới vừa bước ra khỏi quán rượu, cửa phòng bên cạnh bị một bàn tay khớp xương rõ ràng đẩy ra.
Lâm Đức thò đầu từ bên trong ra, ánh mắt như mô tơ quét một vòng, người lại lùi về bên trong phòng.
“Anh ba, là thằng nhóc Cao Hồng Quân!”
Từ đầu đến cuối vẻ mặt Ngô Huệ đều lạnh nhạt, đôi mắt đỏ lên của bà ta: “Cháu chỉ thuận miệng nói vậy thôi, sao vậy, bà Trần cảm thấy không đúng?”
“Loại giẻ rách không biết xấu hổ, chỉ dựa vào cô mà cũng dám nói với Thảo Nguyên như vậy!”
Dì Thúy vung tay lên định hung hăng đánh vào má phải của Ngô Huệ...
“Bà dám ra tay thử xem.”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp nồng hậu truyền đến từ cửa chính biệt thự.
Động tác của dì Thúy dừng lại, bà ta quay đầu lại, sắc mặt lúc này đột nhiên thay đổi, vội vàng thu tay lại.
Ở cửa kia là một người đàn ông tuổi trung niên đang đứng.
Cơ thể thon dài, bước chân vững vàng, phong độ xuất chúng, chỉ có nếp nhăn nơi khóe mắt để lộ số tuổi thật sự của ông.
Người đàn ông này, bất kể là lời nói hay cử chỉ đều cao quý, nhìn một cái là biết ông là người sống trong nhàn nhã sung sướng.
Sau khi ông xuất hiện, ngay cả sự kiêu ngạo của Dương Thảo Nguyên cũng được thu lại không ít, ngược lại mắt bỗng đỏ lên.
Ngô Huệ nhìn người đàn ông trung niên ngược sáng đi tới, tuy chưa tiếp xúc nhưng vừa nhìn một cái vẫn nhận ra ông.
Bố của Trần Gia Huy, chồng của Dương Thảo Nguyên, Trần Anh Tuấn.
Trần Anh Tuấn là chủ tịch của tập đoàn Trần thị, có điều mấy năm nay ông đã buông tay giao tám mươi phần trăm sự nghiệp cho Trần Gia Huy quản lý, mà ông thì định cư ở Pháp, mỗi năm về nước vài lần, phần lớn đều có liên quan đến việc mở rộng nghiệp vụ công ty.
Trần Anh Tuấn đột nhiên xuất hiện ở trong biệt thự, Ngô Huệ cũng rất bất ngờ.
Trần Anh Tuấn đưa áo khoác vắt trên cánh tay cho người trông trẻ, ánh mắt lạnh lùng quét về phía dì Thúy nhưng lại nói với Dương Thảo Nguyên: “Bao nhiêu năm rồi, nhà họ Dương các người vẫn không học được cách quản lý người giúp việc.”
Sắc mặt dì Thúy trắng xanh, đáy mắt ẩn giấu sự khó chịu khi bị nhục nhã, hai tay dùng sức xoa vào nhau.
Ngô Huệ đứng bên cạnh dì Thúy, chợt cảm thấy không khí quanh người tràn đầy hơi thở u oán.
Giống như là...
Nàng dâu mới tân hôn oán trách người chồng làm sai chuyện.
Ngô Huệ khẽ nheo mắt, kinh ngạc từ trong đáy lòng đột nhiên lan ra, dì Thúy và Trần Anh Tuấn hoàn toàn không phải người cùng cấp bậc, sao có thể...
Mà Dương Thảo Nguyên đã bắt đầu gây khó dễ: “Ai là người giúp việc? Thúy Ngọc lớn lên cùng tôi, sau khi người tôi không tiện thì không oán hận câu nào mà chăm sóc tôi, chúng tôi còn thân hơn cả người thân, tôi không cho phép ông nhục nhã bà ấy như thế!”
“Thảo Nguyên...” Dì Thúy cảm động nhìn Dương Thảo Nguyên đầy bất bình, giọng nói hàm chứa sự nghẹn ngào.
Trần Anh Tuấn nhìn quanh bốn phía phòng khách, nhíu mày nhìn Dương Thảo Nguyên: “Huy không ở nhà, bà không có việc gì chạy tới đây làm gì?”
“Lẽ nào ngay cả biệt thự con trai bỏ tiền ra mua tôi đến ngồi một chút cũng không được?”
Khóe môi Dương Thảo Nguyên nhếch lên châm biếm: “Ngược lại là ông, những ngày tháng ở Pháp thoải mái đến vậy, vậy mà lại nỡ trở về được.”
Trên mặt Trần Anh Tuấn ẩn giấu nét mất tự nhiên, ông liếc nhìn Ngô Huệ, không vui nhìn Dương Thảo Nguyên: “Con cái còn ở đây, nói chuyện chú ý có chừng mực một chút!”
“Tôi cứ muốn nói trước mắt cô ta đó, Trần Anh Tuấn, chuyện ông đã làm chẳng lẽ còn sợ tôi nói sao?”
“Rốt cuộc bà đã xong chưa?”
Trần Anh Tuấn đột nhiên gầm nhẹ lên một tiếng, cắt đứt lời nói của Dương Thảo Nguyên, sắc mắt nháy mắt trở nên tái nhợt.
Dì Thúy thiếu kiên nhẫn, va vào Ngô Huệ chạy xuống cầu thang, đi tới bên cạnh Dương Thảo Nguyên.
“Anh Tuấn, sao ông có thể hung dữ với Thảo Nguyên như vậy?”
Dì Thúy trấn an ôm lấy bả vai run lên từng cơn của Dương Thảo Nguyên, lại trách cứ nhìn về phía Trần Anh Tuấn.
Trần Anh Tuấn căn bản coi bà ta như không tồn tại, thậm chí nhìn cũng không nhìn bà ta lấy một cái.
Ông ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ đang dựa vào tay vịn cầu thang, đè ngọn lửa không tên trong lòng xuống, nặn ra một nụ cười dịu dàng.
“Huệ, sao chỉ có một mình con ở nhà?”
Ngô Huệ cũng chỉ mới gặp Trần Anh Tuấn tổng cộng hai lần, một lần là lần đầu tiên khi cô đến thăm nhà họ Trần, ấn tượng ban đầu Trần Anh Tuấn cho cô khá tốt, lần sau chính là ở hôn lễ, bậc bề trên này thản nhiên cười nói chấp nhận cô là một thành viên của nhà họ Trần.
So với Dương Thảo Nguyên, thái độ của Trần Anh Tuấn đối với đã được coi là hiền hòa rồi, ít nhất chưa từng trở mặt với cô.
Trần Anh Tuấn cũng là người duy nhất trong hai nhà họ Trần và nhà họ Dương khiến cô cảm thấy ấm áp.
Ngô Huệ bước xuống cầu thang, ngoan ngoãn gật đầu với Trần Anh Tuấn: “Bố.”
Trần Anh Tuấn trưng ra nụ cười dịu dàng hiền hậu: “Ăn cơm chưa? Nếu chưa, vừa hay cùng ăn cơm với bố đi.”
“Không cần đâu bố, con ăn rồi, vừa ăn với Ngô Hải rồi.”
Ngô Huệ nghe Trần Anh Tuấn nói vậy thì đoán được chắc là ông chưa ăn trưa.
“Trong nhà có lẽ còn đồ ăn, nếu bố không ghét bỏ, con bảo người giúp việc nấu gì đó cho bố ăn nhé.”
“Hừ! Cô là cái thá gì, có tư cách gì sai bảo tôi?”
Bên kia dì Thúy thô bạo gào lên khiến Ngô Huệ và Trần Anh Tuấn cùng nhíu mày nhìn về phía bà ta.
Mặt dì Thúy đỏ lên, cứng cổ như một con gà mái không thể làm gì khác, cắn răng nhìn chằm chằm Ngô Huệ.
Rất nhanh Ngô Huệ đã phản ứng kịp, trong lòng đã hiểu tại sao dì Thúy lại hổn hển đến vậy.
Thực ra cô muốn bảo người trông trẻ...
Chân mày Trần Anh Tuấn nhíu chặt lại, ánh mắt rơi trên người người trông trẻ: “Rót giúp tôi cốc nước.”
Người trông trẻ liếc mắt nhìn dì Thúy đứng tại chỗ như tượng đá, cố ý lên tiếng đồng ý, hả giận bước đi thẳng.
“Anh Tuấn, vừa rồi tôi...”
Ánh mắt dì Thúy sáng rực nhìn Trần Anh Tuấn, dường như muốn tìm lý do cho sự sơ suất vừa nãy của mình.
Trần Anh Tuấn lại lướt qua dì Thúy nhín về phía Dương Thảo Nguyên: “Lần sau quản lý người của bà cho tốt, không biết nặng nhẹ, cái bị mất đi không chỉ là thân phận của bà thôi đâu. Nhà họ Dương không biết xấu hổ, nhà họ Trần tôi còn cần mặt mũi đấy.”
Nói xong, ông không nhìn gương mặt nhăn nhó vì giận dữ của Dương Thảo Nguyên nữa mà nói với Ngô Huệ: “Chúng ta đến nhà hàng đợi.”
“Thúy Ngọc, chúng ta đi!”
Dương Thảo Nguyên tức giận tới mức đập tay lên tay vịn xe, lớn tiếng bảo dì Thúy đẩy bà ta rời khỏi biệt thự.
Sau đó, biệt thự lập tức rơi vào yên lặng.
Dường như Trần Anh Tuấn cũng không để chuyện của Dương Thảo Nguyên trong lòng, sau khi ngồi xuống bàn ăn thì uống một ngụm trà.
Thấy Ngô Huệ yên lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt lộ nét xấu hổ: “Để con chê cười rồi.”
“Không đâu ạ, người một nhà cãi nhau chuyện rất bình thường.” Ngô Huệ cười nhạt, ánh mắt thản nhiên.
Trần Anh Tuấn nở nụ cười dịu dàng, trong đôi mắt nhìn cô có sự cưng chiều của bậc bề trên: “Ngồi xuống đi, trò chuyện với bố.”
Ngô Huệ vừa ngồi xuống, Trần Anh Tuấn đã thở dài: “Chuyện Bùi Hồng Nhung bố đã nghe nói rồi...”
Cô ngước mắt nhìn Trần Anh Tuấn, im lặng chờ ông tiếp tục nói.
“Nếu bố biết Huy sẽ làm loại chuyện hồ đồ này thì đã sớm về đánh gãy chân nó rồi!”
Mu bàn tay đặt trên mặt bàn của Trần Anh Tuấn đột nhiên nổi gân xanh, nghĩ đến Ngô Huệ đang ở đây, vẻ mặt lạnh lùng của ông lại hòa hoãn lại: “Huệ, con đừng lo lắng, lần này bố trở về là để đòi lại công bằng cho con, bố tuyệt đói sẽ không cho phép thằng con bất hiếu kia làm ra chuyện gì khiến gia đình nhục nhã!”
Ngô Huệ nhìn thấy ánh mắt Trần Anh Tuấn thành khẩn, không phải diễn kịch, trong lòng cảm động, nhưng vẫn chưa vì vậy mà dao động quyết tâm của mình.
“Bố...” Cô khẽ gọi Trần Anh Tuấn: “Con muốn ly hôn với Trần Gia Huy.”
Bên kia, người trông trẻ đột nhiên kêu một tiếng: “Cậu chủ, cậu đã về rồi.”
Ngô Huệ theo tiếng nhìn lại, thấy Trần Gia Huy tay cầm chìa khóa xe, chẳng biết đã xuất hiện ở cửa ra vào từ bao giờ.
...
Trần Gia Huy ngồi trong phòng quán rượu, rót vào bụng từng ly rượu mạnh.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện gò má phải của hắn hơi sưng lên, là bị Trần Anh Tuấn đánh.
“Sao lại bày ra dáng vẻ mặt ủ mày chau thế này?”
Cao Hồng Quân bưng trong tay một ly whisky, sau khi ghé sát lại mới phát hiện ra vết thương trên mặt Trần Gia Huy.
"Ai đánh cậu?"
“Bố tôi.” Trần Gia Huy lắc ly rượu, thờ ơ trả lời.
Cao Hồng Quân cần thận dò xét hắn: “Có chuyện phiền lòng sao?"
Chuyện Bùi Hồng Nhung bị Ngô Huệ đâm sinh non tuy không được đưa tin nhưng càng là tin xấu lại càng truyền đi nhanh, mọi người gần như đều biết hết.
Trần Gia Huy không hé răng, chỉ vùi đầu tiếp tục uống rượu.
“Đứa con của nữ nhân viên kia rốt cuộc có phải là của cậu hay không?”
Trần Gia Huy bỗng ngẩng đầu, một ánh mắt sắc bén lạnh lẽo hạ xuống người Cao Hồng Quân.
Cao Hồng Quân ngượng ngùng nặn ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Được rồi, được rồi, đương nhiên là tôi tin cậu rồi, tôi biết cậu không phải loại người không cẩn thận như vậy.”
Lại qua một lúc lâu sau, Cao Hồng Quân lại không nhịn được nhiều chuyện: “Nghe nói đêm xảy ra chuyện, cậu và Thanh Ngân ở cạnh nhau?”
Thấy Trần Gia Huy không để ý đến mình, Cao Hồng Quân uống một ngụm rượu lớn, líu ríu trong miệng: “Tôi nói đúng rồi phải không, cậu và Thanh Ngân sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Trách cậu khi đó quá manh động, cứ khư khư cố chấp, làm ầm ĩ đến bây giờ...”
Cao Hồng Quân thầm thở dài: “Cậu nói cậu không sao chứ, cứ chủ động kết hôn với Ngô Huệ, quả thật là đầu bị nước vào rồi, cậu muốn trả thù cũng không nên lấy hạnh phúc cả đời ra làm trò đùa chứ, cậu tưởng như vậy thì có thể khiến Thanh Ngân đổi ý hay sao?”
“Tôi và cô ấy còn có thể gương vỡ lại lành sao?” Trần Gia Huy nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói.
"Đừng nhụt chí, Thanh Ngân cũng không phải không yêu cậu, chỉ là bất đắc dĩ nên mới...”
Trần Gia Huy đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta, đôi mắt thờ ơ lạnh nhạt ngày thường lúc này lại bị phủ kín một lớp mơ màng mơ hồ.
“Hồng Quân, cậu nói thật cho tôi biết, có phải cậu hy vọng tôi và Thanh Ngân có thể ở bên nhau một lần nữa không?”
“Lẽ nào các người không có ý định này?” Cao Hồng Quân kinh ngạc hỏi lại.
Trần Gia Huy không tiếp lời, ánh mắt lại rơi vào viên đá ở đáy ly.
Cao Hồng Quân đẩy ly rượu trong tay ra, nghiêm sắc mặt, nhìn Trần Gia Huy nói: "Không chỉ có tôi, còn bao gồm bọn họ nữa, chúng tôi cảm thấy hai người thật sự yêu nhau, không nên cứ từ bỏ như vậy.”
“Tính cách của cậu và Thanh Ngân rất giống nhau, quá kiêu ngạo, cho dù có hiểu lầm cũng không muốn giải thích, sau đó rơi vào thế giằng co, các cậu không cảm thấy, nhưng những người bạn là chúng tôi đây nhìn cũng thấy gấp gáp thay.”
Cao Hồng Quân thở dài: “Cậu cũng đừng không thích nghe, tôi nói thật, Bùi Quốc Huy là người đàn ông số một số hai ở thành phố Xuân Sơn phải không? Nhưng Thanh Ngân thì sao, vẫn không từ bỏ được cậu. Hôm con của Lý Bảo Nam đầy tháng, cô ấy thà không đi bàn chủ nhà cũng phải ở cạnh cậu, lẽ nào cậu vẫn không rõ suy nghĩ của cô ấy?”
“Dường như mọi người trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Ngô Huệ.” Trong giọng nói của Trần Gia Huy mang theo sự lạnh nhạt.
“Ngô Huệ?” Cao Hồng Quân giễu cợt: “Huy, hôn nhân của các cậu vốn không hạnh phúc!”
“Vậy sao?” Trần Gia Huy lặng lẽ quét mắt nhìn anh ta một cái, cầm lấy áo khoác trên lưng ghế định đi.
Cao Hồng Quân kéo cơ thể đang lắc lư của Trần Gia Huy lại: “Lẽ nào cậu thật sự cảm thấy xuất thân và diện mạo của Ngô Huệ xứng với cậu? Trần Gia Huy, cậu đừng ngây thơ nữa, hôn nhân của cậu và cô ta vốn không có được sự thừa nhận của các anh em, cậu biết không?”
Trần Gia Huy đẩy tay Cao Hồng Quân ra, kéo màn đi ra ngoài.
Cao Hồng Quân phiền muộn bỏ lại chén rượu, cầm áo của mình rồi cũng vội vã đi theo: “Huy...”
Hai người chân trước mới vừa bước ra khỏi quán rượu, cửa phòng bên cạnh bị một bàn tay khớp xương rõ ràng đẩy ra.
Lâm Đức thò đầu từ bên trong ra, ánh mắt như mô tơ quét một vòng, người lại lùi về bên trong phòng.
“Anh ba, là thằng nhóc Cao Hồng Quân!”
Bình luận facebook