Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 41 TIN TÔI ĐI, KHẨU VỊ CỦA BÙI QUỐC HUY KHÔNG NẶNG ĐẾN THẾ
CHƯƠNG 41: TIN TÔI ĐI, KHẨU VỊ CỦA BÙI QUỐC HUY KHÔNG NẶNG ĐẾN THẾ
“Huệ, cô nói... Anh ta có nghe thấy những lời chúng ta nói không?” Người trông trẻ bất an hỏi Ngô Huệ.
“Âm thanh máy hút khói lớn như vậy, chắc là anh ta sẽ không nghe được đâu, thím yên tâm đi.”
Ngô Huệ trấn an vỗ bả vai người trông trẻ, lúc này mới bưng đĩa thịt gà om ra ngoài.
“Thật sao? Sao tôi lại thấy ánh mắt anh ta là lạ, giống như...”
Người trông trẻ líu ríu nói, bỗng nhiên giật mình một cái, đánh rơi cái xẻng cơm, lập tức đưa hai tay bảo vệ ngực mình, sắc mặt xanh đỏ đan xen.
Bước chân của Ngô Huệ lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Cô nhịn không được liếc một cái: “Có phải thím nghĩ nhiều quá rồi không?”
Người trông trẻ lại không tin: “Vậy sao anh ta vẫn cứ chạy về phía phòng bếp, còn nghe lời tôi ở lại...”
Ngô Huệ bất đắc dĩ: “Tin tôi đi, khẩu vị của Bùi Quốc Huy không nặng như vậy.”
“Thật sao?” Người trông trẻ theo bản năng sờ mặt mình: “Khi còn trẻ con người cũng là một cành hoa...”
Trên bàn cơm, Ngô Hải vui rạo rực, cầm máy chơi game và bát đũa dính lấy Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ chậm rãi gắp thức ăn ăn, người trông trẻ thỉnh thoảng lại lén nhìn Bùi Quốc Huy đang nói chuyện với Ngô Hải.
Bữa cơm này, nhìn như bình tĩnh, thật ra thì không phải vậy.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Lâm Đức và Lý Bảo Nam đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt tươi cười chào hỏi Ngô Huệ: “Trùng hợp quá, Huệ.”
“Đây là nhà tôi.” Ngô Huệ không rõ tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Lâm Đức và Lý Bảo Nam mắt to trừng mắt nhỏ, dường như không tin lời cô.
Lý Bảo Nam lanh lợi móc điện thoại từ trong túi ra, mở sáng màn hình đưa cho Lâm Đức nhìn.
Lâm Đức tiến lại gần, nhíu mày nhìn hồi lâu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt hệt như táo bón.
“Cái này... Phòng 602 chung cư Cung Tiêu đường Giải Phóng cũ là nhà cô?”
Ngô Huệ dựa ở cửa, gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, vậy các người là ai, chắc không phải đi nhầm đấy chứ?”
Lâm Đức kêu lên thất thanh: “Tức là, tối qua cô và anh ba cô nam quả nữ... ưm... ưm...”
Lý Bảo Nam che chặt miệng Lâm Đức lại, cười vô cùng giả dối: “Xin lỗi, cậu ta lăn lộn với đám phụ nữ quá lâu, miệng không sạch sẽ, cô đừng để trong lòng.”
Ngô Huệ cái hiểu cái không căng khóe miệng, nhìn hai người xoay thành đám, nhất thời không biết nên mở cửa hay đóng cửa.
Sau đó, bả vai cô chợt ấm áp.
Ngô Huệ quay đầu, chẳng biết từ lúc nào, Bùi Quốc Huy đã yên lặng đứng sau lưng cô.
Dáng vẻ Bùi Quốc Huy lười biếng, cởi áo khoác, hai cúc trên cùng áo sơ mi được cởi ra, nho nhã mà nhàn hạ, duy chỉ có đôi dép lê hình Spongebob khá không hài hòa.
Đó là đôi dép lê Ngô Hải nịnh nọt đưa ra.
Sau khi nhìn thấy Bùi Quốc Huy, Lâm Đức và Lý Bảo Nam cũng đã quên lôi kéo, sắc mặt kỳ lạ nhìn theo anh ta.
Ánh mắt Bùi Quốc Huy vòng qua bọn họ, lạnh nhạt hỏi: “Xe ở đâu?”
Lâm Đức tránh sang bên cạnh, đưa một chiếc xe đạp ra: “Ở đây này!”
“Oa, cái này cũng là tặng cho Hải sao?”
Ngô Hải theo tiếng đi ra, sau khi nhìn thấy chiếc xe địa hình để ở cửa, vui sướng kêu oa oa lên.
Lâm Đức và Lý Bảo Nam yên lặng liếc nhìn nhau, thấy Bùi Quốc Huy không phủ nhận: “Chắc vậy.”
Bùi Quốc Huy coi như không thấy sự hoang mang và kinh ngạc của bọn họ, hai tay đút túi, dịu dàng cười nhìn Ngô Hải.
“Hay là đi thử xem thế nào?”
Ngô Hải thẳng tay làm, trước khi suýt chút nữa đồng ý lại vừa mừng rỡ vừa căng thẳng nhìn Ngô Huệ: “Huệ...”
Ánh mắt của Ngô Huệ rơi trên người Bùi Quốc Huy, trong đôi mắt hoa đào lóe lên sự cảm động, với thân phận của anh, có thể không cần phải đối xử tốt với Ngô Hải đến thế.
Nhưng anh lại làm.
“Ngô Hải nói nguyện vọng của anh ấy chính là có thể mỗi ngày đạp xe đưa em đi ra ngoài đi dạo.” Dường như Bùi Quốc Huy nhìn thấy sự nghi ngờ của Ngô Huệ, kiên nhẫn giải thích: “Vừa hay nhà tôi có một chiếc xe đạp để rất lâu không ai đi.”
Ánh mắt Bùi Quốc Huy rất thản nhiên, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười: “Chuyện chính là như vậy.”
Ngô Huệ đánh giá chiếc xe đạp, tám phần là mới, kết hợp giữa xe địa hình và xe đạp thông thường.
“Cảm ơn.” Ngô Huệ lạnh nhạt nói một câu.
Bùi Quốc Huy cười nhạt một cái, quét mắt nhìn hai người ở cửa: “Có muốn vào nhà uống ly nước hay không?”
Ngô Huệ kéo cửa ra: "Bên ngoài lạnh, vào chơi một lát đi.”
Lâm Đức và Lý Bảo Nam đùn đẩy nhau, náo loạn hồi lâu mới lũ lượt đi vào.
“Nam, có phải tôi hoa mắt không, cái PSP kia rất giống cái PSP bản giới hạn mà tôi bị mất...”
Lâm Đức ngoài cười nhưng trong không cười, kéo tay Lý Bảo Nam, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói.
Lý Bảo Nam vừa chào hỏi với người trông trẻ vừa nặn ra vài từ từ trong kẽ răng: “Máy chơi game của cậu không phải quên trên xe của anh ba...”
Nói đến một nửa đột nhiên ngưng lại, hai người không hẹn mà cùng liếc nhau, dường như đã đột nhiên hiểu ra điều gì.
Lâm Đức cứng cổ quay đầu nhìn máy chơi game đặt trên bàn.
“Nam, cậu nghe...”
Lý Bảo Nam thấy Lâm Đức đang xanh mặt: “Nghe cái gì?”
“Nghe tiếng tôi tan nát cõi lòng đi.”
Ngô Hải thấy hai người nhìn chằm chằm vào máy chơi game bèn hào phóng cầm đi tới trước mặt bọn họ.
“Đây là anh ba tặng tôi, trò chơi bên trong đều rất hay, có muốn chơi cùng không?”
Khóe miệng Lâm Đức giật một cái, nặn ra một nụ cười, trong lòng tràn đầy hoảng sợ...
Không dễ dùng mới lạ đó, máy chơi game này là trước kia anh ta vơ vét từ Nhật Bản về, cả thế giới cũng chỉ có vài chiếc, anh ta mua về còn không nỡ dùng, duy chỉ có lần đó dâng lên cho Bùi Quốc Huy, không ngờ lại rơi vào miệng cọp.
Lý Bảo Nam đồng tình vỗ vai anh ta: “Xe của anh ba không dễ ngồi đến vậy đâu.”
“Đau mà không dám kêu! Không được, tôi phải kiếm về chút lợi ích!”
Lâm Đức chạy nhanh như gió đến ngồi xổm xuống trước mặt Ngô Hải, cười tủm tỉm nhìn anh ta: “Hải, anh còn nhớ tôi không?”
Sự chú ý của Ngô Hải rời khỏi máy chơi game, sững sờ nhìn Lâm Đức một lát, bĩu môi lắc đầu.
Dáng vẻ của Ngô Hải không rắn chắc như nam giới bình thường mà thiên về dịu dàng như phụ nữ, khi anh bĩu môi, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, còn đẹp hơn cả phụ nữ bình thường.
Ánh mắt Lâm Đức lộ vẻ ăn trộm, càng thêm tin chắc ý nghĩ trong lòng.
Anh ta sán lại: “Hải, tôi tên là Lâm Đức, là một người làm nghề tự do, tôi còn kiêm chức tìm kiếm ngôi sao...”
Ngô Huệ cầm máy chơi game, nghi ngờ nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Lâm Đức.
“Dựa vào ngoại hình của anh, không phát triển trong giới giải trí thì thật đáng tiếc, tôi có thể giới thiệu cho anh, anh có muốn thử không?”
Lâm Đức cố sức muốn nặn ra một nụ cười như thể “Tôi là người tốt”, gương mặt lấm la lấm lét có vẻ khá kỳ quái.
Lý Bảo Nam nhức đầu không thôi: “Cẩn thận bị anh ba lột da!”
“Cậu thì hiểu cái gì.” Lâm Đức vung tay lên: “Lý tưởng lớn nhất đời tôi chính là để tiểu thuyết của tôi quay thành phim, trước kia cứ đi tìm kiếm, bây giờ bỗng dưng phát triển, Hải chính là nam chính tôi đã tìm kiếm lâu nay...”
Lâm Đức nói, đột nhiên bắt lấy tay Ngô Hải như lên cơn: “Hải, anh có muốn không?”
Ngô Hải bất an nhìn vẻ mặt ân cần của Lâm Đức, lại ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Nam đang nâng trán nhắm mắt.
Lâm Đức cắn răng một cái, rất có tư thế trả bất cứ giá nào: “Một máy chơi game mới nhất năm sau, thế nào?”
“Muốn tặng cho tôi sao?” Hai mắt Ngô Hải lập tức sáng lên nhìn anh ta.
“Cái đó là chắc chắn rồi!” Lâm Đức tựa như thân quen, khoác tay lên vai anh: “Sau này lăn lộn với anh đây, gặp phải phiền phức gì, chỉ cần nói tên tôi, bảo đảm không ai dám gây khó khăn cho anh! Ăn ngon uống ngon càng không cần phải nói."
Lâm Đức càng nói càng hăng say, sán đến mê hoặc: “Thế nào, lát nữa đi với tôi đến công ty phỏng vấn chứ?”
Ngô Hải ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ đang dọn dẹp bàn, hỏi: “Nếu tôi đi theo anh lăn lộn, có phải anh cũng sẽ bảo vệ Huệ, không để người ta bắt nạt em ấy không?”
Ngô Huệ còn cần anh ta che chở sao?
Lâm Đức liếc nhìn Bùi Quốc Huy đang ngồi trên sofa xem tạp chí, nói thầm trong bụng.
Nhưng ngoài mặt...
Lâm Đức hắng giọng, cố gắng cao giọng cam đoan: “Chắc chắn, dù sao thì sớm muộn gì Huệ cũng sẽ là chị ba của tôi...”
“Có ý gì?” Ngô Hải nghe đến mơ hồ, khó hiểu gãi đầu.
“Cái đó...” Lâm Đức vội vã thề thốt phủ nhận: “Che chở cho anh và Huệ như nhau, như nhau.”
Ngô Hải vui tươi hớn hở gật đầu: “Được, vậy sau này tôi đi theo anh lăn lộn.”
Lâm Đức mặt mày rạng rỡ: Đã quá, câu được một con cá lớn rồi.
Lý Bảo Nam dùng vẻ mặt “Tôi cũng say rồi” nhìn Lâm Đức, thầm than lá gan anh ta ghê gớm thật, nếu để anh ba hiểu...
...
Sau khi dọn dẹp phòng bếp ngăn nắp, Ngô Huệ lau khô tay, đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Bùi Quốc Huy và Ngô Hải ngồi trên sofa chơi đùa với nhau, trái tim khẽ động đậy.
Nhiều năm như vậy, có rất ít người không ngại chỉ số IQ của Ngô Hải, dùng cách đối xử như với người bình thường chung đụng với anh.
Khi còn bé, thậm chí có không ít người ngoài mặt giả vờ thân cận với anh, sau lưng lại bắt nạt anh.
“Dọn dẹp xong rồi?”
Bùi Quốc Huy bỗng lên tiếng cắt hồi ức của cô.
Ngô Huệ nghiêng đầu, thấy Bùi Quốc Huy vắt chân ngồi trên ghế sofa, trên miệng là ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hiền hậu thoải mái.
Cô rót cho anh một ly nước: “Cảm ơn các anh, hôm nay Hải rất vui.”
“Vậy à?” Độ cong nơi khóe miệng Bùi Quốc Huy càng sâu hơn, anh nhận lấy ly nước.
Anh Bùi này cười rộ lên thật sự dễ nhìn, nhan sắc đẹp không nói, càng giống như từng cơn mưa xuân rả rích, không tiếng động thấm vào vạn vật.
Người trông trẻ thò đầu ra từ trong bếp, say sưa trong nụ cười ấm áp của Bùi Quốc Huy.
“Nước này không phải đưa cho tôi?” Bùi Quốc Huy khẽ nheo mắt.
Nghe xong, Ngô Huệ như bị kim đâm vào tay, cô thu tay lại, sau đó giấu ở phía sau.
“Vậy... Tôi đi gọt chút hoa quả.”
Nói rồi, trốn trong phòng vệ sinh như chạy trốn.
Trên mu bàn tay của cô dường như còn lưu lại cảm giác tê dại vì bị đụng chạm.
Khi Bùi Quốc Huy vừa nhận lấy cái ly, tay khẽ quét qua lòng bàn tay cô giống như lơ đãng.
Ngô Huệ vốc một ít nước hắt lên trên mặt, cố gắng che đậy nét ửng đỏ trên mặt.
Mặc dù chỉ là ánh mắt chạm phải nhau trong chốc lát, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt Bùi Quốc Huy bình thản xa xăm, ở chỗ sâu trong mắt dường như còn lóe lên tình cảm nhìn không thấu.
Giống như, yêu thích?
Ngô Huệ nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của chính mình trong gương.
Có phải cô quá căng thẳng rồi không, sao lại có suy nghĩ như vậy đối với Bùi Quốc Huy.
Nhưng sự rung động vừa rồi nên giải thích như thế nào, lẽ nào trong tiềm thức, cô thích Bùi Quốc Huy?
Không thể nào...
Cô đối với Bùi Quốc Huy, càng nhiều hơn chính là sự tôn kính của thế hệ sau đối với thế hệ trước.
Ngô Huệ vỗ mặt mình, thở hắt ra, thầm trách bản thân quá tự mình đa tình.
Huống hồ còn có một người vợ ưu tú như Dương Thanh Ngân, Bùi Quốc Huy há lại để mắt đến những người phụ nữ khác?
...
Ngô Huệ trở lại phòng khách, vừa hay nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa.
“Huệ, không phải em phải về khu vực thành phố sao, vừa hay đi cùng bọn họ đi.”
Bùi Quốc Huy đi tới, nhìn cô: “Ngồi xe của tôi đi.”
“Huệ, cô nói... Anh ta có nghe thấy những lời chúng ta nói không?” Người trông trẻ bất an hỏi Ngô Huệ.
“Âm thanh máy hút khói lớn như vậy, chắc là anh ta sẽ không nghe được đâu, thím yên tâm đi.”
Ngô Huệ trấn an vỗ bả vai người trông trẻ, lúc này mới bưng đĩa thịt gà om ra ngoài.
“Thật sao? Sao tôi lại thấy ánh mắt anh ta là lạ, giống như...”
Người trông trẻ líu ríu nói, bỗng nhiên giật mình một cái, đánh rơi cái xẻng cơm, lập tức đưa hai tay bảo vệ ngực mình, sắc mặt xanh đỏ đan xen.
Bước chân của Ngô Huệ lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Cô nhịn không được liếc một cái: “Có phải thím nghĩ nhiều quá rồi không?”
Người trông trẻ lại không tin: “Vậy sao anh ta vẫn cứ chạy về phía phòng bếp, còn nghe lời tôi ở lại...”
Ngô Huệ bất đắc dĩ: “Tin tôi đi, khẩu vị của Bùi Quốc Huy không nặng như vậy.”
“Thật sao?” Người trông trẻ theo bản năng sờ mặt mình: “Khi còn trẻ con người cũng là một cành hoa...”
Trên bàn cơm, Ngô Hải vui rạo rực, cầm máy chơi game và bát đũa dính lấy Bùi Quốc Huy.
Ngô Huệ chậm rãi gắp thức ăn ăn, người trông trẻ thỉnh thoảng lại lén nhìn Bùi Quốc Huy đang nói chuyện với Ngô Hải.
Bữa cơm này, nhìn như bình tĩnh, thật ra thì không phải vậy.
Sau đó, họ nghe thấy tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.
Lâm Đức và Lý Bảo Nam đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt tươi cười chào hỏi Ngô Huệ: “Trùng hợp quá, Huệ.”
“Đây là nhà tôi.” Ngô Huệ không rõ tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây.
Lâm Đức và Lý Bảo Nam mắt to trừng mắt nhỏ, dường như không tin lời cô.
Lý Bảo Nam lanh lợi móc điện thoại từ trong túi ra, mở sáng màn hình đưa cho Lâm Đức nhìn.
Lâm Đức tiến lại gần, nhíu mày nhìn hồi lâu, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt hệt như táo bón.
“Cái này... Phòng 602 chung cư Cung Tiêu đường Giải Phóng cũ là nhà cô?”
Ngô Huệ dựa ở cửa, gật đầu: “Hoàn toàn chính xác, vậy các người là ai, chắc không phải đi nhầm đấy chứ?”
Lâm Đức kêu lên thất thanh: “Tức là, tối qua cô và anh ba cô nam quả nữ... ưm... ưm...”
Lý Bảo Nam che chặt miệng Lâm Đức lại, cười vô cùng giả dối: “Xin lỗi, cậu ta lăn lộn với đám phụ nữ quá lâu, miệng không sạch sẽ, cô đừng để trong lòng.”
Ngô Huệ cái hiểu cái không căng khóe miệng, nhìn hai người xoay thành đám, nhất thời không biết nên mở cửa hay đóng cửa.
Sau đó, bả vai cô chợt ấm áp.
Ngô Huệ quay đầu, chẳng biết từ lúc nào, Bùi Quốc Huy đã yên lặng đứng sau lưng cô.
Dáng vẻ Bùi Quốc Huy lười biếng, cởi áo khoác, hai cúc trên cùng áo sơ mi được cởi ra, nho nhã mà nhàn hạ, duy chỉ có đôi dép lê hình Spongebob khá không hài hòa.
Đó là đôi dép lê Ngô Hải nịnh nọt đưa ra.
Sau khi nhìn thấy Bùi Quốc Huy, Lâm Đức và Lý Bảo Nam cũng đã quên lôi kéo, sắc mặt kỳ lạ nhìn theo anh ta.
Ánh mắt Bùi Quốc Huy vòng qua bọn họ, lạnh nhạt hỏi: “Xe ở đâu?”
Lâm Đức tránh sang bên cạnh, đưa một chiếc xe đạp ra: “Ở đây này!”
“Oa, cái này cũng là tặng cho Hải sao?”
Ngô Hải theo tiếng đi ra, sau khi nhìn thấy chiếc xe địa hình để ở cửa, vui sướng kêu oa oa lên.
Lâm Đức và Lý Bảo Nam yên lặng liếc nhìn nhau, thấy Bùi Quốc Huy không phủ nhận: “Chắc vậy.”
Bùi Quốc Huy coi như không thấy sự hoang mang và kinh ngạc của bọn họ, hai tay đút túi, dịu dàng cười nhìn Ngô Hải.
“Hay là đi thử xem thế nào?”
Ngô Hải thẳng tay làm, trước khi suýt chút nữa đồng ý lại vừa mừng rỡ vừa căng thẳng nhìn Ngô Huệ: “Huệ...”
Ánh mắt của Ngô Huệ rơi trên người Bùi Quốc Huy, trong đôi mắt hoa đào lóe lên sự cảm động, với thân phận của anh, có thể không cần phải đối xử tốt với Ngô Hải đến thế.
Nhưng anh lại làm.
“Ngô Hải nói nguyện vọng của anh ấy chính là có thể mỗi ngày đạp xe đưa em đi ra ngoài đi dạo.” Dường như Bùi Quốc Huy nhìn thấy sự nghi ngờ của Ngô Huệ, kiên nhẫn giải thích: “Vừa hay nhà tôi có một chiếc xe đạp để rất lâu không ai đi.”
Ánh mắt Bùi Quốc Huy rất thản nhiên, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười: “Chuyện chính là như vậy.”
Ngô Huệ đánh giá chiếc xe đạp, tám phần là mới, kết hợp giữa xe địa hình và xe đạp thông thường.
“Cảm ơn.” Ngô Huệ lạnh nhạt nói một câu.
Bùi Quốc Huy cười nhạt một cái, quét mắt nhìn hai người ở cửa: “Có muốn vào nhà uống ly nước hay không?”
Ngô Huệ kéo cửa ra: "Bên ngoài lạnh, vào chơi một lát đi.”
Lâm Đức và Lý Bảo Nam đùn đẩy nhau, náo loạn hồi lâu mới lũ lượt đi vào.
“Nam, có phải tôi hoa mắt không, cái PSP kia rất giống cái PSP bản giới hạn mà tôi bị mất...”
Lâm Đức ngoài cười nhưng trong không cười, kéo tay Lý Bảo Nam, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được nói.
Lý Bảo Nam vừa chào hỏi với người trông trẻ vừa nặn ra vài từ từ trong kẽ răng: “Máy chơi game của cậu không phải quên trên xe của anh ba...”
Nói đến một nửa đột nhiên ngưng lại, hai người không hẹn mà cùng liếc nhau, dường như đã đột nhiên hiểu ra điều gì.
Lâm Đức cứng cổ quay đầu nhìn máy chơi game đặt trên bàn.
“Nam, cậu nghe...”
Lý Bảo Nam thấy Lâm Đức đang xanh mặt: “Nghe cái gì?”
“Nghe tiếng tôi tan nát cõi lòng đi.”
Ngô Hải thấy hai người nhìn chằm chằm vào máy chơi game bèn hào phóng cầm đi tới trước mặt bọn họ.
“Đây là anh ba tặng tôi, trò chơi bên trong đều rất hay, có muốn chơi cùng không?”
Khóe miệng Lâm Đức giật một cái, nặn ra một nụ cười, trong lòng tràn đầy hoảng sợ...
Không dễ dùng mới lạ đó, máy chơi game này là trước kia anh ta vơ vét từ Nhật Bản về, cả thế giới cũng chỉ có vài chiếc, anh ta mua về còn không nỡ dùng, duy chỉ có lần đó dâng lên cho Bùi Quốc Huy, không ngờ lại rơi vào miệng cọp.
Lý Bảo Nam đồng tình vỗ vai anh ta: “Xe của anh ba không dễ ngồi đến vậy đâu.”
“Đau mà không dám kêu! Không được, tôi phải kiếm về chút lợi ích!”
Lâm Đức chạy nhanh như gió đến ngồi xổm xuống trước mặt Ngô Hải, cười tủm tỉm nhìn anh ta: “Hải, anh còn nhớ tôi không?”
Sự chú ý của Ngô Hải rời khỏi máy chơi game, sững sờ nhìn Lâm Đức một lát, bĩu môi lắc đầu.
Dáng vẻ của Ngô Hải không rắn chắc như nam giới bình thường mà thiên về dịu dàng như phụ nữ, khi anh bĩu môi, đôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, còn đẹp hơn cả phụ nữ bình thường.
Ánh mắt Lâm Đức lộ vẻ ăn trộm, càng thêm tin chắc ý nghĩ trong lòng.
Anh ta sán lại: “Hải, tôi tên là Lâm Đức, là một người làm nghề tự do, tôi còn kiêm chức tìm kiếm ngôi sao...”
Ngô Huệ cầm máy chơi game, nghi ngờ nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Lâm Đức.
“Dựa vào ngoại hình của anh, không phát triển trong giới giải trí thì thật đáng tiếc, tôi có thể giới thiệu cho anh, anh có muốn thử không?”
Lâm Đức cố sức muốn nặn ra một nụ cười như thể “Tôi là người tốt”, gương mặt lấm la lấm lét có vẻ khá kỳ quái.
Lý Bảo Nam nhức đầu không thôi: “Cẩn thận bị anh ba lột da!”
“Cậu thì hiểu cái gì.” Lâm Đức vung tay lên: “Lý tưởng lớn nhất đời tôi chính là để tiểu thuyết của tôi quay thành phim, trước kia cứ đi tìm kiếm, bây giờ bỗng dưng phát triển, Hải chính là nam chính tôi đã tìm kiếm lâu nay...”
Lâm Đức nói, đột nhiên bắt lấy tay Ngô Hải như lên cơn: “Hải, anh có muốn không?”
Ngô Hải bất an nhìn vẻ mặt ân cần của Lâm Đức, lại ngẩng đầu nhìn Lý Bảo Nam đang nâng trán nhắm mắt.
Lâm Đức cắn răng một cái, rất có tư thế trả bất cứ giá nào: “Một máy chơi game mới nhất năm sau, thế nào?”
“Muốn tặng cho tôi sao?” Hai mắt Ngô Hải lập tức sáng lên nhìn anh ta.
“Cái đó là chắc chắn rồi!” Lâm Đức tựa như thân quen, khoác tay lên vai anh: “Sau này lăn lộn với anh đây, gặp phải phiền phức gì, chỉ cần nói tên tôi, bảo đảm không ai dám gây khó khăn cho anh! Ăn ngon uống ngon càng không cần phải nói."
Lâm Đức càng nói càng hăng say, sán đến mê hoặc: “Thế nào, lát nữa đi với tôi đến công ty phỏng vấn chứ?”
Ngô Hải ngẩng đầu nhìn Ngô Huệ đang dọn dẹp bàn, hỏi: “Nếu tôi đi theo anh lăn lộn, có phải anh cũng sẽ bảo vệ Huệ, không để người ta bắt nạt em ấy không?”
Ngô Huệ còn cần anh ta che chở sao?
Lâm Đức liếc nhìn Bùi Quốc Huy đang ngồi trên sofa xem tạp chí, nói thầm trong bụng.
Nhưng ngoài mặt...
Lâm Đức hắng giọng, cố gắng cao giọng cam đoan: “Chắc chắn, dù sao thì sớm muộn gì Huệ cũng sẽ là chị ba của tôi...”
“Có ý gì?” Ngô Hải nghe đến mơ hồ, khó hiểu gãi đầu.
“Cái đó...” Lâm Đức vội vã thề thốt phủ nhận: “Che chở cho anh và Huệ như nhau, như nhau.”
Ngô Hải vui tươi hớn hở gật đầu: “Được, vậy sau này tôi đi theo anh lăn lộn.”
Lâm Đức mặt mày rạng rỡ: Đã quá, câu được một con cá lớn rồi.
Lý Bảo Nam dùng vẻ mặt “Tôi cũng say rồi” nhìn Lâm Đức, thầm than lá gan anh ta ghê gớm thật, nếu để anh ba hiểu...
...
Sau khi dọn dẹp phòng bếp ngăn nắp, Ngô Huệ lau khô tay, đi từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Bùi Quốc Huy và Ngô Hải ngồi trên sofa chơi đùa với nhau, trái tim khẽ động đậy.
Nhiều năm như vậy, có rất ít người không ngại chỉ số IQ của Ngô Hải, dùng cách đối xử như với người bình thường chung đụng với anh.
Khi còn bé, thậm chí có không ít người ngoài mặt giả vờ thân cận với anh, sau lưng lại bắt nạt anh.
“Dọn dẹp xong rồi?”
Bùi Quốc Huy bỗng lên tiếng cắt hồi ức của cô.
Ngô Huệ nghiêng đầu, thấy Bùi Quốc Huy vắt chân ngồi trên ghế sofa, trên miệng là ý cười nhàn nhạt, ánh mắt hiền hậu thoải mái.
Cô rót cho anh một ly nước: “Cảm ơn các anh, hôm nay Hải rất vui.”
“Vậy à?” Độ cong nơi khóe miệng Bùi Quốc Huy càng sâu hơn, anh nhận lấy ly nước.
Anh Bùi này cười rộ lên thật sự dễ nhìn, nhan sắc đẹp không nói, càng giống như từng cơn mưa xuân rả rích, không tiếng động thấm vào vạn vật.
Người trông trẻ thò đầu ra từ trong bếp, say sưa trong nụ cười ấm áp của Bùi Quốc Huy.
“Nước này không phải đưa cho tôi?” Bùi Quốc Huy khẽ nheo mắt.
Nghe xong, Ngô Huệ như bị kim đâm vào tay, cô thu tay lại, sau đó giấu ở phía sau.
“Vậy... Tôi đi gọt chút hoa quả.”
Nói rồi, trốn trong phòng vệ sinh như chạy trốn.
Trên mu bàn tay của cô dường như còn lưu lại cảm giác tê dại vì bị đụng chạm.
Khi Bùi Quốc Huy vừa nhận lấy cái ly, tay khẽ quét qua lòng bàn tay cô giống như lơ đãng.
Ngô Huệ vốc một ít nước hắt lên trên mặt, cố gắng che đậy nét ửng đỏ trên mặt.
Mặc dù chỉ là ánh mắt chạm phải nhau trong chốc lát, nhưng cô nhìn thấy ánh mắt Bùi Quốc Huy bình thản xa xăm, ở chỗ sâu trong mắt dường như còn lóe lên tình cảm nhìn không thấu.
Giống như, yêu thích?
Ngô Huệ nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của chính mình trong gương.
Có phải cô quá căng thẳng rồi không, sao lại có suy nghĩ như vậy đối với Bùi Quốc Huy.
Nhưng sự rung động vừa rồi nên giải thích như thế nào, lẽ nào trong tiềm thức, cô thích Bùi Quốc Huy?
Không thể nào...
Cô đối với Bùi Quốc Huy, càng nhiều hơn chính là sự tôn kính của thế hệ sau đối với thế hệ trước.
Ngô Huệ vỗ mặt mình, thở hắt ra, thầm trách bản thân quá tự mình đa tình.
Huống hồ còn có một người vợ ưu tú như Dương Thanh Ngân, Bùi Quốc Huy há lại để mắt đến những người phụ nữ khác?
...
Ngô Huệ trở lại phòng khách, vừa hay nhìn thấy bọn họ đứng ở cửa.
“Huệ, không phải em phải về khu vực thành phố sao, vừa hay đi cùng bọn họ đi.”
Bùi Quốc Huy đi tới, nhìn cô: “Ngồi xe của tôi đi.”
Bình luận facebook