-
[Truyện 22] Phu quân "thanh cao"
Phu quân của ta phẩm chất thanh cao.
Lúc Tống gia bị tịch thu gia sản, có người đã đề nghị chàng ấy mang theo một ít vàng bạc châu báu, nhưng chàng lại từ chối, chỉ mang theo một chậu hoa cúc.
Trong nhà không còn ngân lượng, ta đã mở một tửu điếm để tiếp tục kiếm kế sinh nhai, nửa đêm cũng phải nghiên cứu nên kiếm tiền thế nào.
Nhưng chàng ấy lại nói ta tính toán chi li, cả người ám mùi tiền, nên không chịu ở cùng phòng với ta.
Sau này, ta lao lực mà bệnh ch, còn chàng ấy thì được khôi phục chức quan, sau đó lấy đích tỷ đoan trang điềm tĩnh của ta.
Ta tức đến mức bật nắp quan tài dậy, trùng sinh luôn rồi.
Lần này, ta không chịu làm ăn, không kiếm tiền, ngày ngày đàn cầm làm thơ.
Phu quân hỏi đến, ta chỉ cười nhạt nói: “Dù cho nhà ta chỉ còn bốn bức tường, chúng ta cũng phải sống có thể diện đúng không phu quân~”
——
01.
“Tranh Diên, tại sao nàng lại tính toán chi li đến như vậy?”
Lúc ta mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt của phu quân ta, Tống Dục.
Chàng cau mày lại, khó chịu mà chỉ trích:
“Gặp được tri kỉ ngàn ly cũng chê ít, sau này nàng không được nhắc đến chuyện tiền nong nữa.”
Ta lập tức nhận ra rằng, ta đã trùng sinh rồi.
Kiếp trước, sau khi Tống phủ bị tịch thu gia sản, ta và Tống Dục không có thu nhập, vậy nên ta đã mở một tửu điếm, dùng nó để tiếp tục kiếm kế sinh nhai.
Vị Vương công tử này tự xưng là từng đi học với Tống Dục trong cùng một trường, thường đến uống rượu ôn lại chuyện cũ, rượu ngon đắt nhất mở ra hết bình này đến bình khác.
Mỗi lần đều uống đến say khướt mới chịu đi về, không một lần nào hắn trả tiền rượu cả.
Ta không chịu được nữa, vậy nên khi lần sau hắn đến ta ngăn hắn lại, nói thẳng bọn ta chỉ là buôn bán nhỏ, không thể ghi nợ mãi như vậy được.
Ai biết được Tống Dục lại cảm thấy không vui.
Không những chỉ trích ta tính toán chi li trước mặt mọi người, còn ai ủi Vương công tử, nói sau này hắn đến uống rượu, không cần phải trả ngân lượng nữa.
Lúc này, Vương công tử và một đám bằng hữu của hắn nghe thấy lời của Tống Dục, không ai mà không khen ngợi.
Người này khen Tống công tử tuy là hổ xuống đồng bằng, nhưng vẫn cứ hào sảng không bị ràng buộc, đúng là danh sĩ phong lưu thực sự.
Người kia thì cùng ngâm thơ với Tống Dục, nói cái gì mà đời người đắc ý phải vui đến cùng, ngàn vàng mất hết còn tìm lại được.
Tống Dục một thân áo trắng, tiêu sái mà nâng ly cụng chén với bọn họ, vẫn là tên công tử cao quý uống rượu thỏa thích đó.
Thậm chí chàng ấy bất mãn mà nhìn ta một cái, rồi nói: “Nàng đi vào sau bếp đợi đi, nơi tao nhã uống rượu ngâm thơ như này, không phải là chỗ mà nàng có thể ở.”
02.
Không thể không nói, luận xuất thân, ta quả thật không xứng với Tống Dục.
Tổ tiên ba đời của Tống gia đều làm quan, nếu như không phải Tống phủ bị tịch thu gia sản, tâm nguyện lớn trước khi chết của Tống lão phu nhân là Tống Dục lấy vợ sinh con, thì tên quý tử ngàn vàng như chàng ấy thật sự sẽ không lấy một thứ nữ như ta.
Nhưng sự thật là, ta gả vào đây chưa một ngày nào mà ta được hưởng bóng mát của tổ tiên Tống gia cả, toàn là đang chịu khổ.
Tống gia bị liên lụy trong cuộc tranh đấu giữa các đảng phái, bị cách chức bãi tước vị, biến thành dân thường.
Trước khi bị tịch thu gia sản, có người có lòng tốt đến nhắc nhở, nói tài sản trong nhà e là phải bị niêm phong toàn bộ, có thể nhân lúc trước khi quan binh đến, đem vài món vàng bạc châu báu đáng giá giấu ở chỗ mộ tổ tiên, như vậy ngày tháng sau này ít nhất cũng có tiền dùng lúc cấp bách.
Nhưng ngạc nhiên là Tống Dục không lấy một lượng bạc nào hết.
Vị công tử cao quý này, cuối cùng chỉ mang theo một chậu hoa cúc do chính tay mình trồng.
“Nguyện như cây hoa cúc này, không màng danh lợi.”
Những ngày tháng sau đó, quả thật Tống Dục rất đạm bạc.
Chàng ấy là một tài tử, dù cho bây giờ đã không còn chức quan, cũng có rất nhiều người có tiền đến xin tranh chữ.
Kết quả chàng ấy lại giữ vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Chữ và tranh đều gửi gắm tình thú thanh cao, những người dung tục đó chẳng qua là học làm sang thôi, căn bản không phải thật sự hiểu ta. Dù cho bọn họ ra giá vạn lượng hoàng kim, ta cũng không thể động bút vì bọn họ.”
Còn về những công việc khác có thể kiếm ngân lượng, chàng ấy càng không muốn làm.
Hàng ngày chỉ uống rượu làm thơ, nói cái gì mà “Nhà cửa sơ sài, chỉ có ta đức hạnh cao sang”.
Như vậy cũng lừa được một đám người, nói Tống công tử tuy là thanh bần, nhưng suy nghĩ lại rộng rãi.
Tống Dục là rộng rãi, nhưng thân là thê tử của chàng, ta cũng không thể đói chết.
Tuy ta là một thứ nữ, nhưng vẫn có không ít của hồi môn, vì thế lấy ra một phần, mở ra tửu điếm này.
Lúc đó, vì để ngang giá khởi điểm với các cửa hiệu xung quanh, vì suy nghĩ làm thế nào mới có thể để tửu điếm có nhiều lợi nhuận hơn, ta thường hay lấy bàn tính ra làm đến đêm khuya.
Nỗ lực như vậy, khiến việc làm ăn của tửu điếm càng ngày càng phát đạt.
Nhưng Tống Dục lại không chịu cho ta một tí sắc mặt tốt nào.
Chàng ấy nói ta giống như thường dân ngoài chợ cả người ám mùi tiền, chàng không muốn bị tiêm nhiễm, vì thế từ chối ở cùng phòng với ta.
Chỉ trong một thời gian ngắn có những lời bàn tán như “Thẩm Tranh Diên bị Tống công tử ghét bỏ” được lan truyền khắp nơi, ta bị tất cả mọi người mỉa mai cười nhạo.
“Tống công tử xem thường nàng ta cũng là chuyện bình thường, đứng quầy bán rượu, xuất đầu lộ diện, giống như nữ nhân chanh chua ngoài đường. Người cao quý như Tống công tử, sẽ chỉ phải lòng với nữ tử cao quý giống như vậy thôi.”
“À, các người nghe nói gì chưa? Vốn dĩ người Tống công tử thích là tỷ tỷ của Thẩm Tranh Diên, Thẩm Tâm Nguyệt...”
03.
Kiếp trước, lúc ta bệnh đến sắp chết, mới biết được rất nhiều sự thật.
Thì ra người Tống Dục vẫn luôn thích đó là đích tỷ của ta Thẩm Tâm Nguyệt.
Người mà chàng ấy muốn lấy, cũng là Thẩm Tâm Nguyệt.
Nhưng khi đó, phụ thân ta đã có được tin tức trên triều, biết được Tống gia đang trong thế nguy hiểm, e là sắp phải gặp nạn.
Vì vậy phụ thân ta bắt đầu khó xử.
Nếu đồng ý, đích nữ duy nhất gả qua đó sẽ chịu khổ, người và đại phu nhân đều không nỡ.
Nếu không đồng ý, lỡ như sau này Tống gia vực dậy, có thể không thể với tới được nữa.
Cuối cùng, cha ta quyết định, hạ thấp cái giá bỏ ra, đổi lấy một khả năng có lời cao.
Cho nên người từ trong một ngóc ngách ở sân phụ, đem một thứ nữ do thông phòng sinh ra là ta đẩy ra ngoài, ghi dưới danh của đại phu nhân, mà gả đi.
Sau khi biết được người phải lấy là ta, Tống Dục không có từ chối.
Chàng ấy uống rượu cả một đêm, trong lúc say lẩm bẩm: “Cũng tốt, ta biết mình không thể lấy được nàng ấy, có thể dùng cách này đến gần nàng một chút, cũng rất tốt.”
Trong mấy năm sau đó, thật ra Tống Dục vẫn cứ không từ bỏ mà thể hiện sự si tình của chàng đối với Thẩm Tâm Nguyệt.
Lúc ta vất vả đến đêm khuya, chàng ấy cùng Thẩm Tâm Nguyệt tâm sự dưới màn đêm.
Thẩm Tâm Nguyệt nói: “Hiện giờ, ai ai cũng khen thứ muội đó của ta giỏi giang đấy.”
Tống Dục nhàn nhạt đáp: “Vậy sao? Nhưng ta chỉ cảm thấy nàng ta người ám đầy mùi tiền, căn bản không muốn cùng phòng với nàng ta.”
Đích tỷ lại nói: “Nhưng ta nghe nói, muội ấy đã mang thai rồi...”
Tống Dục gấp gáp nói: “Là do đêm đó nàng ta đã hạ thuốc ta. Tâm Nguyệt, trái tim của ta vẫn luôn có nàng, nếu nàng không tin ta, ta liền một kiếm kết kiễu bản thân...”
Đích tỷ che miệng Tống Dục lại: “Đang yên ổn, nói lời hô đánh hô giết gì thế! Sao ta lại không tin chàng chứ.”
Sau này, bụng của ta lớn lên, phát hiện thư từ qua lại của Tống Dục và Thẩm Tâm Nguyệt.
Chàng ấy viết thư cho Thẩm Tâm Nguyệt, nói:
“Người bên gối không phải là người trong lòng, nàng mới là thê tử duy nhất của ta kiếp này.”
“Thế gian vẩn đục, chỉ nàng là trăng thanh gió mát.”
Ta tức đến nôn ra máu, từ đó bệnh không dậy nổi.
Trong lúc bệnh, Tống Dục không có đến thăm ta.
Chàng ấy dùng tiền ta kiếm được đút lót quan viên các nơi, cuối cùng khôi phục được chức quan.
Lúc ta hấp hối, chàng ấy đến thăm ta, nói: “Nữ tử chợ búa như nàng, đời này được sống cùng với ta mấy năm, đã có được không ít khí chất thanh cao, cũng xem như là phúc của nàng.”
Sau khi ta chết, chàng ấy đã Thẩm Tâm Nguyệt, người người đều nói Tống công tử và Thẩm đại tiểu thư đúng thật là đẹp đôi, không còn ai nhớ đến ta nữa.
Cũng may ông trời có mắt, để ta làm lại một lần.
Lúc này, thấy Tống Dục cùng Vương công tử bọn họ nâng ly cụng chén, ta không nói gì nữa cả, xoay người trở lại sau bếp.
Nha hoàn Tiểu Thúy ở phía sau đợi ta, lo lắng nói: “Tiểu thư, cô gia làm như vậy, sẽ làm tửu điếm lụn bại mất.”
Ta lạnh nhạt đáp: “Lạn bại thì lụn bại --- lại đây, em mau đem sổ sách lại đây, đem ngân lượng còn lại của chúng ta cộng lại, đặt ở nhà của tỷ muội mà em tin tưởng kia đi.”
Tiểu Thúy kinh ngạc: “Tiểu thư, người đây là?”
“Sau này nếu như Tống Dục hỏi đến, lời nói của chúng ta phải thống nhất, cứ nói của hồi môn đã tiêu hết rồi, một xu cũng không còn, em đã nhớ rõ chưa?”
04.
Kiếp trước, tất cả của hồi môn của ta đều đầu tư vào tửu điếm này.
Năm thứ nhất tửu điếm căn bản không có lợi nhuận, đến sau này mới xoay chuyển tình thế, trong quãng thời gian này các thứ ăn mặc tiêu dùng của Tống gia, cũng đều dựa vào của hồi môn của ta mà chống đỡ.
Tuy ta là thứ nữ không được sủng ái, nhưng nếu như cha ta đã xem ta như một món đầu tư mà gả đến Tống gia, thì phần của hồi môn vẫn không có đối xử tệ với ta.
Dù cho Tống Dục gặp nạn rồi, cũng vẫn cần thể diện như cũ, đọc sách phải có thư đồng, đàn cầm phải có kẻ hầu.
Phía sau tất cả những sở thích phong nhã đó, đều phải chi tiêu số ngân lượng kếch xù.
Cho nên của hồi môn của ta chống đỡ không nổi, bắt buộc phải tìm việc kinh doanh kiếm tiền khác.
Hiện tại ta đã hạ quyết tâm không quan tâm chàng ấy nữa, số tiền này đủ để hai người ta và Tiểu Thúy ăn sung mặc sướng trong nhiều năm.
Ta và Tiểu Thúy vừa chuyển số ngân lượng này xong, Tống Dục liền về nhà.
Có lẽ là ảo giác của ta, vậy mà chàng lại có chút kinh ngạc.
“Hôm nay nàng lại làm ta nhìn bằng con mắt khác đấy.” chàng ấy lại nói, “Vốn cho rằng nàng sẽ bám riết mãi không thôi, tiếp tục đòi tiền rượu với Vương công tử.” Trong lòng ta cười lạnh.
Kiếp trước, nào phải ta chưa làm như vậy đâu.
Ta kiên trì muốn Vương công tử trả tiền, cuối cùng lấy được tiền.
Nhưng kể từ đó lại mang tiếng là một người khắt khe tính toán, người người đều nói Tống công tử hào sảng, đáng tiếc lại lấy một thê tử chìm đắm trong tiền bạc như vậy.
Kiếp này, ta lười không muốn đi làm kẻ ác này.
Trong lòng mỉa mai, trên miệng ta lại mềm mỏng đáp: “Nếu thiếp đã thành hôn với phu quân, vậy tất nhiên mọi chuyện phải nghe theo phu quân. Nếu như phu quân xem nhẹ tiền tài, vậy thiếp tất nhiên cũng sẽ không tính toán.”
Tống Dục có chút giật mình, nhưng cuối cùng cũng không thể nói cái gì, chỉ đành gật đầu rồi rời đi.
Nhưng mà chỉ vài ngày sau đó, Tống Dục liền không chịu nổi nữa.
“Bữa tối sao lại có thể ăn những thứ này?”
Người đầu tiên phát tiết không phải là Tống Dục, mà là Tống Nhu muội muội ruột của Tống Dục.
Vị Tống đại tiểu thư này đối với việc ăn uống là kén chọn nhất, trước đây món ăn làm có chút dầu mỡ một tí, nàng ta cũng không chịu động đũa.
Nếu hỏi nàng ta muốn ăn những gì, nàng ta sẽ nói: “Tùy tiện làm một cái nồi hoa cúc là được rồi.”
Cái nồi hoa cúc này, là được ghi chép lại trên sách cổ.
Dùng những cánh hoa cúc tươi mới bỏ vào nước dùng, nhúng một ít thịt cá sông tươi mới được cắt cực kì mỏng, ăn vào quả thật rất tao nhã.
Nhưng Tống Nhu và ca ca Tống Dục giống với nhau, chỉ thích phong nhã, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy cái giá phía sau sự phong nhã đó.
Cánh hoa ai đi hái, thịt cá ai đến cắt? Xong một bữa cơm, ít nhất cần đến ba bốn ma ma làm việc ở trong nhà bếp.
Nếu như là gia đình sống xa hoa, như vậy thì cũng thôi đi.
Nhưng mà Tống gia bây giờ đã lụn bại rồi, nàng ta còn kiên trì sự phong nhã này.
Hỏi đến lại còn vô tội mà chớp hai mắt: “Ta chưa ăn được mấy miếng, sao lại là phô trương lãng phí rồi chứ?”
Trước đây phàm là trên bàn xuất hiện một chút thịt mỡ, Tống Nhu đều phải liếc mắt cho ta xem.
“Suy cho cùng là một thứ nữ không thể lên được bàn tiệc, thứ nhiều dầu mỡ như vậy, chủ tử chân chính trong gia đình giàu có không bao giờ ăn vào miệng.”
Bây giờ bữa tối này hoàn toàn không dầu mỡ nữa rồi --- một tô cháo trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, và vài miếng rau lá ố vàng.
Kết quả Tống Nhu tức đến cả mặt gần như đỏ bừng lên:
“Tống gia chúng ta tuy bây giờ đã bị cách chức, nhưng nói cho cùng cũng là gia đình có thể diện có danh tiếng nhiều đời. Tỷ xem bọn ta là người làm việc chân tay nặng nhọc hay sao, muốn bọn ta ăn những món này?” Tống Dục cũng mặt đầy tức giận mà đặt đũa xuống, trách mắng mà nhìn ta.
Ta không hoảng loạn mà múc một chén cháo, nói:
“Nhu cô nương lời này nói sai rồi, những gia đình làm việc chân tay nặng nhọc đó, hàng ngày đều thu được số tiền mình khó khăn kiếm được, ăn uống còn hơn cả thứ này.”
“Bây giờ thu nhập của chúng ta không đủ để chi tiêu, chỉ tiêu xài không chịu làm, có thể có cái này để ăn, đã là không tệ rồi.”
Tống Dục nổi giận rồi.
Chàng ấy cau mày, lạnh lùng nói:
“Hôm đó ta đã đến tửu điếm, rõ ràng nhìn thấy ồn áo náo nhiệt, khách khứa đông đúc. Kinh doanh phát đạt như vậy, nàng lại nói với ta, thu không đủ chi, không có thu nhập?”
Ta thở dài một hơi:
“Đúng, đúng, khách khứa quả thật rất nhiều, nhưng mà người nào cũng không trả tiền cho ta hết.”
Lời vừa thốt ra, gương mặt của Tống Dục thoáng chốc trở nên trắng bệch.
05.
“Đây, đây là sao thế?”
Tống Dục quả là một quý công tử chưa trải qua khói lửa nhân gian, đã đến nước này rồi, vậy mà chàng ấy lại còn hỏi ta tại sao.
Ta cũng không gấp chậm rãi trả lời: “Ngày hôm đó, không phải phu quân nói Vương công tử là bạn học ngày xưa của chàng, không cần phải nhắc chuyện tiền rượu với hắn nữa sao?”
Cho nên Vương công tử đó sau này lại gọi bằng hữu đến, hàng ngày dẫn mười mấy người đến, nói là đến ủng hộ cho Tống Dục.
Rượu Bích Giản và Thu Lộ Bạch đắt nhất, bọn họ hễ mở là mười mấy vò.
Đương nhiên, cũng chưa từng trả ngân lượng.
Nhìn thấy Vương công tử như vậy, những vị khách còn lại làm gì còn bằng lòng ngoan ngoãn trả tiền nữa.
Vì thế tất cả đều bắt quàng làm họ, người này nói từng là bạn cũ của Tống gia, người kia nói có ân tình với Tống gia.
Hàm ý là, đều muốn uống rượu không cần trả tiền.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, ta đều cười rồi đồng ý, một đồng cũng không lấy của bọn họ.
Sắc mặt của Tống Dục rất khó coi.
Chàng ấy nói:
“Vương công tử thì cũng thôi đi, quả thật là bạn học của ta.”
“Nhưng những người khác thì sao? Bọn họ nói có qua lại với Tống gia, nàng liền tin sao?”
Ta nhìn Tống Dục nổi giận thật rồi, liền lập tức đáp: “Nếu đã như vậy, chi bằng ngày mai phu quân đích thân đi, nói với ta những vị khách đó là mạo nhận.”
Sắc mặt Tống Dục không vui.
Chàng ấy không muốn đi.
Nhưng mà Tống Nhu cũng bắt đầu ra hiệu bằng mắt cho Tống Dục.
Lúc chỉ có hai người họ, ta nghe thấy nàng ta lén lút khuyên Tống Dục:
“Trong cái nhà này, ca ca mới là người làm chủ.”
“Nếu như ca ca vẫn cứ ngồi không hưởng lợi, vậy nếu như phần gia nghiệp này bị thứ nữ đó làm cho lụn bại thì phải làm sao?”
Ta không nhịn được cười.
Tống Nhu biết lo lắng rồi.
Cũng khó trách, vị thiên kim tiểu thư nghèo nàn này, cho đến bây giờ còn cố chấp muốn tham gia hoạt động xã giao của các quý nữ trong kinh, nhã tập, đạp thanh, hội thơ, dường như không sót cái gì.
Kiếp trước ta khuyên nàng ta bớt đi vài lần, nàng ta liền tức giận nói: “Nhất định phải đi, ta muốn để tất cả những khuê tú trong kinh đều nhìn thấy, dù cho bây giờ Tống gia sa sút, Tống Nhu ta vẫn sống có thể diện!”
Dáng vẻ thể diện này có nghĩa là, mỗi lần lúc nàng ta đi tham gia, đều cần phải y phục lụa là, trâm cài châu ngọc, hơn nữa tốt nhất là mỗi lần đều không trùng lặp với nhau.
Cho nên bây giờ nhìn thấy trong nhà không có tiền, Tống Nhu còn cuống cuồng lên trước cả Tống Dục.
Dưới sự thúc giục của Tống Nhu, Tống Dục chỉ đành đến tửu điếm.
Chàng ấy đứng ở phía sau quầy, từ xa mà chỉ những vị khách mạo nhận thân phận cho ta, bỏ đi vẫn còn oán trách ta:
“Nàng cũng không phân biệt một chút, loại dân thường như thế này, làm sao có thể là bạn cũ của Tống gia chúng ta được?”
“Được rồi, mất bò mới lo làm chuồng, bây giờ nàng mau chóng đi thu ngân lượng của bọn họ đi, cũng không xem là muộn.”
Hay lắm, tiền là chàng muốn có, nhưng chuyện đòi nợ chuyện trịch thượng như vậy, Tống công tử của chúng ta lại không chịu đích thân đi làm.
Không sao, ta đi thì ta đi.
Ta đi lên phía trước, nói với một bàn nhiều khách nhất: “Mấy vị khách quan, làm phiền trả tiền rượu một lát.”
Các vị khách uống rất vui vẻ, đột nhiên bị ta gián đoạn, không vui nói: “Chuyện gì đây bà chủ, trước đây không phải nói là không cần sao?”
Ta mặt mày ủ rũ, lặng lẽ chỉ về phía sau quầy: “Đúng, nhưng hôm nay phu quân ta đến rồi. Người xưa nói, phu quân là chủ chốt của gia đình, ta thật sự không dám làm trái ý của chàng, vẫn mong các vị chấp nhận cho.”
Các vị khách đều đã uống đến có chút ý say rồi, nghe xong lập tức có ý kiến rất lớn với Tống Dục.
“Ban đầu bà chủ làm chủ việc nhà, rộng rãi hiếu khách biết mấy.”
“Bây giờ Tống công tử này chỉ đến có một ngày, đã thành như vậy rồi.”
“Đúng thật là, còn cái gì mà danh sĩ phong lưu chứ, danh sĩ vậy mà lại tính toán chút tiền rượu này với bọn ta! Ta khinh!”
Những vị khách ghi nợ không trả tiền rượu này, vốn dĩ đa số là những kẻ vô lại mồm mép khôn lanh, vì thế không những mắng Tống Dục, còn cố ý đi đến trước mặt chàng ấy để mắng, để chàng ta nghe cho rõ.
Tống Dục căn bản chưa từng giao tiếp với những kẻ chợ búa này, vốn dĩ một gương mặt anh tuấn đều bị tức đến lệch đi rồi, đôi môi run rẩy, nhưng sốc là đến cuối cùng cũng không nghĩ ra lời để đáp trả.
Ta đến bên cạnh Tống Dục, đưa ngân lượng cho chàng ấy: “Phu quân, ngân lượng lấy về rồi.”
Tống Dục rất tức giận, căn bản không quan tâm ta, phất tay áo rời đi.
Chậc chậc chậc.
Tống Nhu ngươi xem xem, là bản thân ca ca ngươi không cần tiền đấy.
Ta đem tiền cất vào trong người, cùng Tiểu Thúy đi đến tửu lâu phía đông ăn giò heo kho tàu đây.
06.
Nói ra, cái thứ danh tiếng này cũng thật kì lạ.
Nếu là tất cả mọi người đều nói ngươi tốt, vậy dù cho cảm thấy ngươi là người không tốt, cũng luôn âm thầm để trong lòng.
Nhưng nếu ai khởi đầu rồi, bắt đầu nói ngươi không tốt, vậy gần như trong một đêm, dường như tất cả mọi người đều sẽ hùa theo nói ngươi không ra gì.
Danh tiếng của Tống Dục chính là đột ngột xấu đi như vậy đấy.
Trước đây mọi người đều nói chàng ấy rộng rãi hào sảng, phẩm chất cao quý.
Bây giờ lại nghiêng về một phía mắng chàng không biết cực khổ của nhân gian, giả dối ích kỉ.
Bây giờ Tống Dục đến tửu điếm lần nữa, trên đường nghe thấy đều là những tiếng mắng này.
Vị công tử từng là trăng thanh gió mát này, bây giờ sắc mặt đen như đáy nồi. Mặt chàng sâu như đáy nước mà tìm đến ta, lại phát hiện ta đang rất nhàn hạ thoải mái mà ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết.
“A!” Ta say sưa mà ngâm, “Tuyết lớn đầy trời bay phấp phới, lại giống lông ngỗng lại giống đường. Không biết giống lông hay là đường, nghĩ đi nghĩ lại lòng bàng hoàng.”
Ta ngân nga xong, quay đầu lại mới nhìn thấy gương mặt âm trầm như muốn nhỏ giọt của Tống Dục.
“Phu quân đến rồi.” Ta vui mừng khôn xiết đáp, “Phu quân cảm thấy bài thơ này thiếp thân ngâm thế nào?”
Tống Dục im lặng một hồi, cuối cùng không đáp lời ta, chỉ lạnh lùng nói: “Tửu điếm này mở ra không có ý nghĩa gì, đóng cửa đi.”
Ban đầu mở tửu điếm này ra, là một tay ta bắt đầu thu xếp, dường như Tống Dục không bỏ ra chút sức nào.
Chỉ vì một câu nói của chàng ấy, liền muốn bảo ta dẹp đi.
Ta do dự đáp: “Phu quân, tửu điếm này là tâm huyết của ta...”
Tống Dục quát mắng: “Ta bảo nàng đóng cửa!”
Trong lòng ta vui vẻ mà đáp: Được thôi.
Ta nhanh chóng mà đóng cửa tửu điếm.
Đêm đó, tiếng Tống Nhu tìm Tống Dục cãi nhau thậm chí không cần nghe trộm nữa, trực tiếp truyền đến phòng của ta.
Giọng nói của Tống Nhu trở nên chói tai: “Tửu điếm vừa bắt đầu có lợi nhuận, tại sao ca ca nói đóng là đóng!”
Vị Tống đại tiểu thư này một khắc trước nổi giận đùng đùng tìm ta hỏi tội, cũng may ta sớm có chuẩn bị sẵn lý do thoái thác, biểu hiện với Tống tiểu thư tất cả đều là chủ ý của ca ngươi, ta cũng không muốn đóng, nhưng ta chỉ có thể nghe theo trượng phu.
Vì thế bây giờ lửa đạn của Tống Nhu nhắm thẳng vào ca của nàng ta.
Tống Dục cũng rất tức giận.
Chàng ấy nói: “Chính vì mở tửu điếm này, bây giờ danh tiếng của ta đã thành cái gì rồi? Ban đầu đã không nên qua lại với những thôn phu chợ búa này rồi, tửu điếm này đóng sớm thì thanh tịnh sớm.”
Tống Nhu vừa khóc vừa hét lên: “Ca ca chỉ quan tâm danh tiếng của mình, tại sao chưa từng nghĩ tới ta? Không có ngân lượng, sau này của hồi môn của ta làm thế nào? Thể diện của Tống gia chúng ta giữ lấy thế nào?”
Sắc mặt Tống Dục tái mét:
“Nhu nhi, muội thay đổi rồi.”
“Ban đầu muội với Tâm Nguyệt cùng nhau ngâm thơ vẽ tranh, cao quý tao nhã biết mấy, bây giờ mở miệng ngậm miệng đều là ngân lượng tiền tài.”
“Muội thật là khiến ta thất vọng.”Tống Dục xoay người rời đi, bỏ lại một mình Tống Nhu thất thanh gào khóc.
Có lẽ là người huynh trưởng Tống Dục này vẫn còn có uy nghiêm, qua một lần trách mắng, Tống Nhu ổn định được vài ngày.
Tiểu Thúy tiếc nuối mà ở bên cạnh cắn hạt dưa: “Hai đêm nay đều không nghe thấy Nhu cô nương đi tìm Tống công tử gây sự, hạt dưa muối tiêu này của em cũng cắn đến không còn mùi vị gì nữa rồi.”
Ta cười cười: “Em yên tâm đi, kịch để xem trong những bữa ăn sau này, chỉ e là mỗi ngày một nhiều thêm.”
Ta không khiến Tiểu Thúy thất vọng, nửa tháng sau khi tửu điếm đóng cửa, ta liền đem gia bộc trong nhà đều giải tán đi hết.
07.
Sau khi Tống phủ bị tịch thu gia sản, trừ số ít vài nha hoàn người hầu thân cận còn bằng lòng đi theo bọn họ, những người hầu còn lại đều rời đi tán loạn.
Bây giờ những người hầu phụ trách làm việc nặng trong nhà này, đều là lúc ta gả đến tự móc tiền túi thuê đấy.
Lúc thuê Tống Dục và Tống Nhu một chữ cám ơn cũng không nhắc đến, dường như đây đều là chuyện mà ta nên làm vậy; bây giờ ta giải tán rồi, hai người họ lại lập tức nối bước nhau đến tìm ta tính sổ.
“Thẩm Tranh Diên, người trong viện của ta đâu rồi? Ngươi dựa vào đâu mà giải tán bọn họ?”
Người xông vào trước là Tống Nhu, Tống Dục đi theo ở phía sau.
Mấy hôm trước chàng ấy vừa nói muội muội khiến bản thân thất vọng, bây giờ chuyện khiến bản thân mất đi phong độ của quân tử này, chàng lại để muội muội xông lên trước mặt giành lấy lợi ích thay cho mình.
Trong lòng ta cười lạnh, trên mặt lại buồn khổ nói:
“Nhu cô nương đây là hiểu lầm ta rồi.”
“Những người hầu đó không phải là do ta giải tán, chỉ là không biết bọn họ ở đâu nghe được tửu điếm duy nhất có thể kiếm tiền cũng đã đóng cửa rồi, sợ rằng tháng sau sẽ không phát tiền công, vì thế từng người một tự mình tìm đến ta xin nghỉ việc.”
“Người này nói trong nhà có mẹ già tám mươi tuổi cần phải chăm sóc, người kia nói trong nhà chỉ định hôn sự phải quay về để thành thân. Ta cũng muốn giữ bọn họ lại, nhưng không giữ được.”
Tống Nhu cứng họng, hồi lâu mới đáp: “Vậy ... vậy công việc trong viện của ta ai đến làm đây?”
Ta nhàn nhạt đáp: “Không phải còn lại hai nha hoàn thân cận sao?”
Hai nha hoàn này là Tống Nhu đưa từ trong phủ đến đây, khế ước bán thân cho Tống gia.
Không ngờ rằng Tống Nhu gấp rồi: “Ngươi đang nói gì thế! Chỉ còn lại Xuân Lan và Thu Cúc hai người, làm sao làm việc nổi? Hơn nữa ban đầu hai người họ là nha hoàn bậc nhất ở Tống phủ, chỉ phụ trách hầu hạ thân cận. Những việc quét dọn bên ngoài sân, việc nặng nhọc lặt vặt, lẽ nào ngươi muốn bọn họ đi làm sao?”
Ta lạnh lùng đáp: “Làm nha hoàn cho Nhu cô nương tốt thật, dù cho sa sút rồi, cũng thể diện hơn so với tiểu thư chân chính nhà bình thường.”
Tống Nhu còn chưa kịp phản bác lại lời nói mỉa mai của ta, ta liền nhẹ nhàng cười: “Trong sổ sách trong phủ thật sự không còn ngân lương nữa rồi, nếu Nhu cô nương muốn có người hầu, thì tự mình đưa tiền ra đi.”
Tống Nhu nghiến răng nghiến lợi với ta.
Nàng ta khóc lóc với Tống Dục nói:
“Thẩm Tranh Diên này khắt khe ác độc, ca ca sao lại lấy nàng ta chứ?”
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ tốt biết mấy, hiền thục dịu dàng lại tình đầu ý hợp với ca ca, nếu như người ca ca lấy là Tâm Nguyệt tỷ tỷ, bây giờ ngày tháng của chúng ta không biết tốt đẹp biết mấy.”
Tống Dục cũng thở dài thở ngắn, không ngừng mà cảm khái tạo hóa trêu ngươi, thế đạo bất công.
Thật ra đối với suy nghĩ của hai huynh muội Tống gia này, ta vẫn luôn rất không hiểu nổi.
Chuyện đời sao có thể như ý người hết được, người bình thường gặp phải thăng trầm, thứ nghĩ đến là làm sao để mau chóng thích ứng với cảnh khó.
Kết quả bọn họ lại không hề.
Không những không có bắt đầu suy nghĩ làm sao để tự lực cánh sinh, ngược lại đem ý tưởng đổ lên đầu người khác.
“Tiểu Thúy đó, muội thấy nàng ta làm việc rất nhanh nhẹn.” Tống Nhu thăm dò mà nói.
Tống Dục hiểu ý của nàng ta, nhưng thấy có hơi mất mặt: “Đó dù gì cũng là của hồi môn của Thẩm Tranh Diên, ta cũng không thể đem nàng ta đến cho muội được.”
Tống Nhu kiêu căng đáp: “Tiểu Thúy đó vừa nhìn là biết xuất thân là nha hoàn làm việc nặng, trước đây chỉ hầu hạ loại thứ nữ như Thẩm Tranh Diên, nếu có thể đến hầu hạ đích nữ Tống phủ như muội, rõ ràng là phúc phần của nàng ta.”
Tống Nhu thấy Tống Dục sắc mặt do dự, lập tức nói: “Muội quên mất, như vậy đi, Tiểu Thúy đến giúp ca ca làm việc trước, sau đó đến chỗ muội cũng được.”
Tống Dục vẫn có chút chần chừ: “Bên cạnh Thẩm Tranh Diên cũng chỉ có một nha hoàn như vậy thôi, ta còn đòi người với nàng ấy nữa, có phải có chút không ổn không?”
Tống Nhu khuyên:
“Ca ca, sao huynh lại không nghĩ xem, ban đầu nàng ta ở Thẩm gia chính là một nữ nhi của thông phòng không có người hầu hạ. Nếu không phải gả cho Tống gia chúng ta, Thẩm gia sẽ cho nàng ta nha hoàn sao?”
“Huống chi ca ca mở lời, nếu nàng ta không nghe theo, vậy đó chính là trái ý với trượng phu, ca ca có thể viết một bức hưu thư bỏ nàng ta đi! Ca ca yên tâm đi, bảo đảm chỉ cần ca ca mở lời, nàng ta sẽ tự mình hiểu chuyện mà đưa Tiểu Thúy đến đây.”
Lần này Tống Nhu suy đoán không sai.
Quả nhiên, Tống Dục vừa vào cửa phòng của ta, vừa nhắc đến để Tiểu Thúy đi hầu hạ chàng ấy, ta liền lập tức đồng ý.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của ta lại khiến Tống Dục vô cùng kinh ngạc.
“Nếu đã như vậy, xin phu quân cho Tiểu Thúy một danh phận đi.
08.
Nghe xong lời này, sắc mặt Tống Dục trở nên tái nhợt.
Chàng ấy nói:
“Nàng... nàng là muốn ta nạp Tiểu Thúy làm thiếp?”
“Thẩm Tranh Diên, chẳng qua là ta muốn để Tiểu Thúy hầu hạ ở thư phòng, chưa từng có suy nghĩ nạp nàng ta làm thiếp.”
Ta không hoảng không loạn mà ngước mắt lên nhìn chàng ấy:
“Là vậy sao?”
“Nhưng mà phu quân có từng nghĩ đến, nếu như Tiểu Thúy đến thư phòng hầu hạ đêm đêm, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, dù cho phu quân ra ngoài nói hai người không có quan hệ gì, người ngoài sẽ tin sao?”
“Nếu đã như vậy, dù cho phu quân có thừa nhận hay không, mọi người đều sẽ suy đoán Tiểu Thúy là thông phòng của phu quân, sau này Tiểu Thúy cũng khó mà gả cho người khác. Vì thế thiếp thân nghĩ, chi bằng bây giờ phu quân hãy cho Tiểu Thúy một danh phận.”
Sắc mặt của Tống Dục một mảng xám xịt.
Ta quá hiểu rõ chàng ấy, chàng ấy không những muốn tạo một hình tượng công tử cao quý trước mặt người đời, còn muốn dựng một hình tượng si tình chung thủy ở chỗ của đích tỷ của ta Thẩm Tâm Nguyệt.
Kiếp trước vì cái danh tiếng si tình này, chàng không tiếc ba lần bảy lượt bôi nhọ ta với Thẩm Tâm Nguyệt.
Nói ta câu dẫn chàng ấy, hạ thuốc. Dù sao tất cả đều là ta mơ mộng hão huyền, từ đầu tới cuối chàng ấy đều là tấm lòng trong sạch ở trong bình ngọc.
Nếu đã như vậy, đương nhiên chàng ấy không thể cho Tiểu Thúy danh phận.
Cưới thê tử có thể nói là trong nhà ép buộc, nếu mà lại nạp thiếp, vậy hình tượng si tình này tuyệt đối sẽ không giữ được nữa rồi.
Tống Dục im lặng một hồi, đáp:
“Nếu đã như vậy, thì đừng để Tiểu Thúy đến thư phòng nữa.”
“Để nàng ta đi hầu hạ Nhu nhi đi.”
Ta lập tức đáp: “Đây càng không thể được.”
Trên mặt Tống Dục đã có chút tức giận: “Tại sao không được? Nhu nhi là quý nữ ngàn vàng, trước đây trong phòng chỉ nha hoàn bậc nhất thôi đã có tám người rồi. Sau này nó còn phải bàn chuyện hôn sự, danh tiếng đối với nó mà nói quan trọng đến mức nào? Bây giờ nhà ta đã sa sút rồi, phô trương tất nhiên khó có thể so với trước đây, nhưng cũng không thể để nó mất đi thể diện.”
Ta ngắt lời Tống Dục: “Phu quân, chính là vì danh tiếng đối với cô nương chưa xuất giá đặc biệt quan trọng, cho nên mới không thể để Tiểu Thúy đi hầu hạ Nhu cô nương.”
Mắt thấy Tống Dục tỏ vẻ khó hiểu, ta rơi lệ đáp:
“Phu quân có điều không biết, Tiểu Thúy nha đầu này cử chỉ thô tục, một ngày phải mắng tám lần.
“Thiếp thân là một người xuất thân thấp kém, bị nó liên lụy thì đã thôi đi, Nhu cô nương là quý nữ như vậy sao có thể ở gần Tiểu Thúy chứ. Đến lúc người ngoài sẽ nói trên bất chính thì dưới sẽ loạn, Tiểu Thúy thô tục như vậy, Nhu cô nương bị nó hầu hạ nhất định cũng chẳng có giáo dưỡng gì đâu --- đây chẳng phải làm hỏng chuyện lớn sao?”
Lúc này Tiểu Thúy đã hiểu rồi, lập tức gân cổ lên không phục mà nói:
“Đúng là cóc ghẻ ăn băng --- khiến người khác lạnh lòng. Có ai lại không phải từ dưới mông của mẫu thân mà sinh ra, dựa vào đâu mà Nhu cô nương cao quý, ta lại thấp kém chứ?”
“Đừng nói hầu hạ Nhu cô nương, dù cho làm thiếp cho công tử, ta cũng có thể làm được .... công tử, người đừng đi~ công tử!”
Tiểu Thúy hô to gọi nhỏ với bóng dáng hoảng loạn bỏ chạy của Tống Dục, đợi Tống Dục chạy mất dạng rồi, nàng ta mới quay lại cười cợt với ta.
Những ngày tháng sau, Tống Dục và Tống Nhu sống rất khó khăn.
Hai người này là công tử tiểu thư từ nhỏ đã được hầu hạ đến lớn, rời xa người hầu liền không làm được gì.
Trước đây Tống Dục đàn cầm cần phải có người bố trí đàn sẵn, uống trà cần có người dâng lên trà có độ nóng vừa phải, tất cả y phục đều là màu nhạt, chính là một công tử như ngọc tiên khí phấp phới.
Bây giờ những ma ma làm việc nặng trong sân của chàng ấy đều không còn nữa, chỉ còn lại hai người hầu, đến y phục cũng giặt không sạch. Những chiếc áo màu xanh nhạt như trăng sáng của chàng ấy rất nhanh toàn bộ đều dơ bẩn nhăn nhúm, không thể tiên khí nữa rồi.
Tống Nhu càng thảm, sau khi hai nha hoàn bậc nhất mười ngón tay không chạm nước xuân của nàng ta làm việc nặng được vài ngày, một người thì chạy trốn trong đêm, người còn lại thì không chạy thoát, hàng ngày đều giống như quả cà tím phủ sương vậy thở dài thở ngắn.
Ngày tháng như vậy qua được mười mấy ngày, Tống Nhu hoàn toàn không chịu nổi nữa.
Nàng ta quyết định đi xin sự giúp đỡ của tỷ muội tốt của nàng ta, Thẩm Tâm Nguyệt.
09.
Tống Nhu và Thẩm Tâm Nguyệt vẫn luôn là bạn tốt thân như tỷ muội ruột, trong thời gian thiếu nữ khuê các, Tống Nhu đi theo bên cạnh Thẩm Tâm Nguyệt, toàn tâm toàn ý mà mong Thẩm Tâm Nguyệt trở thành tẩu tẩu của nàng ta.
Sau này ta gả đến, Tống Nhu hận ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, giống như Tống Dục và Thẩm Tâm Nguyệt không thể đến với nhau, là bị ta chia cách ra vậy.
Đến bây giờ, nỗi hận của Tống Nhu đối với ta có thể nói là đạt đến đỉnh cao.
Nàng ta ở Nam Bảo trai chặn Thẩm Tâm Nguyệt đang đi mua trâm cài lại, khóc lóc một phen với Thẩm Tâm Nguyệt.
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ, sau khi Thẩm Tranh Diên đó gả đến, Tống gia bọn ta bị nàng ta làm thành một mớ hỗn độn.”
“Ca ca ta là một kẻ si tình, bây giờ huynh ấy tương tư thành bệnh, bệnh không dậy nổi.”
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ, nhớ năm đó ba người chúng ta cùng nhau đạp thanh vui chơi, leo núi làm thơ, vui vẻ biết mấy. Nếu như người gả đến là tỷ, bây giờ sao có thể là cảnh tượng như thế này...”
Thẩm Tâm Nguyệt cũng cùng Tống Nhu rơi lệ, nắm lấy tay nàng ta an ủi: “Nhu nhi muội muội, thật là khổ cho muội rồi.”
Tống Nhu vốn cho rằng Thẩm Tâm Nguyệt nghe thấy cuộc sống của mình khó khăn như vậy, sẽ chủ động đem lại một chút giúp đỡ.
Không ngờ rằng Thẩm Tâm Nguyệt trừ những lời an ủi nhẹ nhàng ra, lại không cho cái gì cả.
Tống Nhu cũng thật là hết cách rồi, vì thế chỉ đành đỏ mặt, chủ động mở lời với Thẩm Tâm Nguyệt, ám chỉ nàng ta cho ít ngân lượng.
Thẩm Tâm Nguyệt lại lùi lại nửa bước, mềm giọng nói:
“Nhu nhi, chuyện này không ổn.”
“Hiện giờ thê tử của Tống Dục là Thẩm Tranh Diên, sau lưng Thẩm Tranh Diên ta cho hai người ngân lượng, nếu truyền ra ngoài, không biết người khác sẽ suy đoán quan hệ giữa chúng ta như thế nào, đối với danh tiếng của ta cực kì tổn hại.”
“Cũng may thứ muội đó của ta cũng chỉ là giải tán người hầu, làm chút thức ăn khó nuốt, sẽ không có ác ý gì thật.”
“Muội cứ kiên trì vài năm, đợi muội xuất giá rồi, tự nhiên sẽ không cần ngày ngày gặp mặt nàng ta nữa.”
“Nhu nhi, muội xem nhẹ một chút, ngày tháng sẽ sống tốt thôi.”
Giọng điệu của Thẩm Tâm Nguyệt vẫn cứ ấm áp như gió xuân, đáng tiếc lần này Tống Nhu không cảm nhận được sự ấm áp của nàng ta rồi.
Nhất là Thẩm Tâm Nguyệt an ủi Tống Nhu xong, liền gọi bốn nha hoàn của mình đến, nhấc hai bộ trang sức gương lược vừa đóng gói xong, nhẹ nhàng rời đi.
Tống Nhu nhìn bóng lưng của Thẩm Tâm Nguyệt, cắn chặt môi.
Mối quan hệ của đôi tỷ muội thân thiết này, cuối cùng xuất hiện vết nứt từ đây.
“Nàng ta ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, cực khổ không rơi lên người nàng ta, tất nhiên nàng ta có thể xem nhẹ!”
“Còn nói ta xuất giá rồi thì sẽ tốt, bây giờ ta đến của hồi môn còn không lấy ra được một món, nàng ta lại tùy tay liền đóng gói nhiều trang sức như vậy!”
Tống Nhu vừa oán trách, vừa nhàu khăn tay lại đi ra khỏi Nam Bảo trai.
Đột nhiên, nàng ta nghe thấy tiếng bàn tán của người bên cạnh.
“Người vừa rồi đi qua, chính là Thẩm gia đại tiểu thư Thẩm Tâm Nguyệt đúng chứ? Đúng thật là mỹ mạo nhã nhặn, không biết ai có phúc khí, có thể lấy được nữ tử như vậy.”
“Nghe nói Thẩm gia đang bàn hôn sự cùng với công tử Tần gia đấy...”
Khăn tay của Tống Nhu bỗng rơi xuống đất.
10.
Tần gia là gia tộc lớn có tiếng trong kinh thành, Tần đại nhân là chức cao tể tướng, trong mấy nhi tử, chỉ có vị công tử nhỏ nhất là còn chưa có hôn phối.
Mà vị Tần tiểu công tử này, vẫn luôn là người trong lòng của Tống Nhu.
Kiếp trước, sau khi Tống Dục khôi phục quan chức, lấy Thẩm Tâm Nguyệt.
Mà Tống Nhu cũng được như ý nguyện mà gả cho Tần tiểu công tử.
Nhưng mà kiếp này, tình hình xuất hiện sự thay đổi, Tống Dục không hề khôi phục quan chức.
Dù sao, ban đầu Tống gia có thể vực dậy, là vì mấy vị lão thần đều nói tốt cho Tống Dục ở trước mặt hoàng thượng.
Còn về mấy vị lão thần này tại sao lại giúp Tống Dục, Tống Dục cho bọn họ lý do là:
“Ta và các vị thúc thúc đây có cùng chí thú, bọn họ tán thưởng không thôi với ta.”
Nhưng thật ra có cùng chí thú này, ý nghĩa sau lưng là, chàng ấy tặng cho mấy vị lão thần này tranh của Cố Khải Chi, chữ viết của Vương Hi Chi, đồ gốm của Cảnh Đức trấn.
Những lễ vật phong nhã này, tiêu toàn là ngân lượng mà ta kiếm được.
Kiếp này, Tống Dục căn bản không có tiền mua được những món lễ vật danh quý này, không có vốn để “có cùng chí thú” với các thúc thúc, vì thế tự nhiên cũng không ai nói lời tốt đẹp cho chàng ấy ở trước mặt hoàng thượng.
Tống gia không thể vực dậy, nhưng hôn sự của đích tỷ ta Thẩm Tâm Nguyệt, lại không thể trì hoãn được nữa.
Hôn sự của nhà giàu có cơ bản đều là được sắp xếp hết, kiếp này không có Tống gia, Tần gia và Thẩm gia bọn ta liền nhìn trúng nhau.
Tống Nhu gấp rồi, quay đi quay lại ở trong phòng như là kiến đi trên chảo nóng vậy.
“Thẩm Tâm Nguyệt biết rõ Tần ca ca và ta tình đầu ý hợp, tại sao nàng ta lại có ý định với Tần ca ca!”
“Tần ca ca chung tình với ta, tuyệt đối sẽ không lấy Thẩm Tâm Nguyệt.”
“Nhưng mà Tần ca ca đã lâu rồi không gặp ta, huynh ấy có quên ta không...”
Lần này, Tống Nhu biết mình không thể ngồi đây chờ chết nữa.
Khi biết được Tần công tử sẽ đi đến con đê Lục liễu ngắm xuân tản bộ, nàng ta liền gọi nha hoàn còn lại của mình đến, bắt đầu chải chuốt trang điểm.
Tiểu Thúy tin tức nhanh nhạy, đem chuyện này báo cho ta.
Hai bọn ta lập tức mua sẵn hạt dưa điểm tâm trước, giấu ở phía sau hòn non bộ ở gần Lục Liễu đê xem kịch.
Hôm đó, Tống Nhu một thân áo váy thanh nhã, xuất hiện ở đê Lục Liễu.
Nàng ta vừa đi, vừa không quên đắc ý mà nói với nha hoàn:
“Các khuê tú đa số đều thích vàng ngọc, chìm trong xa hoa, lại không biết rằng Tần ca ca thích nhất là nước trong hiện phù dung, được điêu khắc từ thiên nhiên.”
Trông từ xa, Tống Nhu nhìn thấy Tần công tử.
Nàng ta cũng không tiến đến, mà là tìm một nơi thuận lợi, để gió bên hồ thổi bay tóc và váy của mình, một dáng vẻ tiên nữ phóng khoáng dửng dưng.
Nhưng mà, một nén hương trôi qua, hai nén hương trôi qua.
Tần công tử từ đầu đến cuối vẫn không đến đây.
Tống Nhu không nhẫn nại được nữa, nhìn sang phía bên cạnh.
Nàng ta liền không bình tĩnh được nữa, bởi vì nàng ta nhìn thấy, Tần công tử đang nhìn sang một bên khác của Lục Liễu đê.
Nơi đó có một nữ tử đang đứng.
Không phải ai khác, chính là Thẩm Tâm Nguyệt.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái, Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu giống như là cùng một khuôn đúc ra vậy, từ y phục đến kiểu tóc rồi đến vẻ mặt phong thái, phong cách tiên khí phấp phới, đoan trang như cúc.
Chỗ càng đáng sợ đó là, trong tình huống hai người hoàn toàn đụng hàng, bất luận là ở chỗ nào thì Thẩm Tâm Nguyệt cũng mạnh hơn Tống Nhu.
Suy cho cùng Tống Nhu là sa sút chịu khổ, dù cho dày công trang điểm, y phục vẫn có nếp nhăn, đầu tóc cũng có chút rối.
Còn Thẩm Tâm Nguyệt từ đầu đến chân đều vẫn do mười mấy nha hoàn ngày đêm chăm sóc, vì thế đứng ở nơi đâu, đích xác là tiên nữ thật sự.
Mắt thấy Tần công tử đi về phía Thẩm Tâm Nguyệt, Tống Nhu đã tích tụ đau khổ quá lâu rồi, cuối cùng cũng bộc phát.
Nàng ta xông đến.
“Thẩm Tâm Nguyệt, tỷ quên ban đầu đã thề non hẹn biển với ca ca ta như thế nào rồi sao? Bây giờ ca ca ta khổ sở giữ thân như ngọc vì tỷ, vậy mà tỷ lại làm bộ làm tịch, ở bên ngoài câu dẫn Tần công tử!”
Nhìn thây Tống Nhu phát tiết như vậy, ta và Tiểu Thúy ngậm điểm tâm, cùng nhau ở phía sau hòn non bộ mà lắc đầu.
Xem ra tiên nữ đều là thờ ơ với người khác, đến lượt bản thân mình thì liền sụp đổ rồi.
Thẩm Tâm Nguyệt không thể nào ngờ tới tỷ muội tốt ngày xưa sẽ đột nhiên làm khó bản thân, mặt đầy vô tội đáp: “Muội, muội nói cái gì đấy? Ta và ca ca muội vẫn luôn như huynh đệ...”
Tống Nhu cười lạnh: “Huynh đệ? Huynh đệ nhà ai trước hoa dưới trăng chàng chàng thiếp thiếp, huynh đệ nhà ai ngày ngày qua lại thư từ bày tỏ nỗi lòng với nhau? Tâm Nguyệt tỷ tỷ, tỷ lừa gạt bản thân mình thì cũng thôi đi, nhưng đừng lừa gạt người khác. Ban đầu thêu khăn tay cho ca ca ta còn đặt ở trong nhà ta đấy, hoa văn bên trên còn là uyên ương nghịch nước, tỷ xem mắt ta mù sao?”
Thẩm Tâm Nguyệt mặt cũng trắng rồi, nàng ta cũng không màng thể diện nữa, hoảng loạn mà chỉ huy nha hoàn bụm miệng Tống Nhu lại.
Không ngờ rằng Tống Nhu đã hoàn toàn nổi điên, nàng ta xuyên qua mấy nha hoàn đó, trực tiếp nhào về hướng Thẩm Tâm Nguyệt.
“Ta không ngờ ngươi lại câu dẫn Tần ca ca...”
Hai người ai cũng không đứng vững, cùng nhau từ trên bờ đê rơi xuống dưới, phát ra một tiếng tõm đều đặn.
Hai nữ nhân vì Tần công tử mà đẩy nhau xuống nước, Tần công tử cũng không ngoảnh mặt làm ngơ.
Hắn nhảy xuống sông, rất nhanh đã vớt Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu lên.
Cũng may nước sông rất cạn, hai vị tiên nữ không có bị thương, chỉ là đều rất nhếch nhác, không những y phục và đầu tóc đều ướt, giày hoa cũng rơi mất.
Chuyện lần này phiền phức rồi.
Theo lý mà nói, nam tử nhỉn thấy cơ thể của nữ tử, thì nên chịu trách nhiệm với nữ tử.
Mà bây giờ Tần công tử không những phải chịu trách nhiệm, mà còn phải chịu trách nhiệm với hai người.
Bản thân hắn lại rất vui vẻ, nhưng vấn đề là chính thê không thể có hai người.
Theo thế lực hiện tại của Thẩm gia và Tống gia, Tống Nhu rõ ràng là sẽ làm thiếp.
Tống Nhu ở trong nhà khóc gần như đứt ruột đứt gan, Tống Dục không có cách, vì thế vào một đêm trăng, nghĩ cách gặp mặt Thẩm Tâm Nguyệt một lần.
“Tâm Nguyệt, Nhu nhi muội cũng biết đấy, Tống gia bọn ta ba đời làm quan, nó lại là nữ nhi duy nhất trong nhà, từ nhỏ được xem như vàng ngọc tôn quý mà lớn lên, tuyệt đối không thể làm thiếp.”
“Chi bằng như thế này, bây giờ ta liền bỏ Thẩm Tranh Diên, muội gả cho ta, để Nhu nhi gả cho Tần công tử, như vậy người có tình đều có thể trở thành phu thê.”
Cho đến bây giờ, Tống Dục cũng cảm thấy, Thẩm Tâm Nguyệt là yêu chàng ấy.
Dù sao sau khi Tống gia rớt đài, Thẩm Tâm Nguyệt vẫn dịu dàng thắm thiết với Tống Dục.
Nhưng lúc này, Thẩm Tâm Nguyệt giống như nghe thấy trò cười gì đó vậy, tàn nhẫn hất tay của Tống Dục ra.
“Tống Dục, ta cho huynh cơ hội rồi, đợi huynh vực dậy, nhưng đã lâu như vậy rồi? Lẽ nào huynh muốn để ta đợi cả đời?”
“Phụ thân ta khó khăn lắm mới nhờ người nói mối hôn sự này với Tần gia, bây giờ bị Tống Nhu làm loạn thành như vậy, huynh lại còn muốn ta nhường cho nàng ta? Dựa vào đâu mà ta phải nhường cho?”
“Gả cho huynh, đừng nói đùa nữa! Bây giờ huynh muốn cái gì cũng không có, lại còn mặt dày đến xin ta. Nói với huynh vậy, hiện tại nghe huynh nói thích ta, cũng khiến ta thấy buồn nôn!”
Thẩm Tâm Nguyệt hất tay rời đi.
Tống Dục ngốc ra đó mà đứng dưới trăng.
Hồi lâu, chàng ấy nôn ra một ngụm máu, thẳng tắp mà ngã xuống.
11.
Tống Dục bệnh rồi.
Rất giống với bệnh của ta ở kiếp trước, đều là vì tâm trạng chịu kích thích cực lớn, khí huyết công tâm.
Kiếp trước Tống Dục hoàn toàn không đến quan tâm ta, bận giao tiếp với các thúc thúc của chàng ấy.
Vì thế kiếp này ta cũng hoàn toàn không quan tâm chàng ấy, bận theo dõi tin tức của Thẩm gia.
Thẩm Tâm Nguyệt cắt đứt với Tống Dục rồi, nhưng ngày tháng của nàng ta cũng không sống tốt.
Luận gia thế, Thẩm gia bọn ta bất luận là so với Tống gia trước khi sa sút, hay là so với Tần gia bây giờ, thật ra đều phải kém hơn một đoạn.
Cho nên đối với Tần đại nhân và Tần phu nhân mà nói, Thẩm Tâm Nguyệt là một đứa con dâu có thể suy nghĩ lựa chọn, nhưng cũng không phải là bắt buộc phải chọn.
Tần gia thật ra vẫn luôn đang xem những quý nữ có gia thế cửa nhà càng cao hơn khác, nếu như có thể tìm được người tốt hơn, vậy chưa chắc sẽ cần Thẩm Tâm Nguyệt.
Đây cũng là tại sao mà Thẩm Tâm Nguyệt chạy đến Lục Liễu đê tạo ra cảnh tình cờ gặp gỡ với Tần công tử. Nàng ta hy vọng chính là có thể chiếm được sự yêu thích của Tần công tử, như vậy có thể tăng thêm một ít lợi thế để bản thân gả vào Tần gia.
Bây giờ, Thẩm Tâm Nguyệt như ván đã đóng thuyền mà có thể gả vào Tần gia rồi.
Nhưng lúc đó Tống Nhu lại ở giữa đám đông trên Lục Liễu đê rêu rao Thẩm Tâm Nguyệt với Tống Dục có tư tình, chuyện này rất nhanh đã quậy đến mưa gió khắp thành.
Vốn dĩ Tần gia đã cảm thấy gia thế của Thẩm gia hơi thấp rồi, nhưng mà hơn ở chỗ danh tiếng của Thẩm Tâm Nguyệt không tệ.
Bây giờ ưu điểm cuối cùng cũng mất rồi, đối diện với người Thẩm gia cầu xin đến cửa, giọng điệu của Tần phu nhân rất ấm áp, nội dung lại rất lạnh nhạt.
Bà ấy thẳng thắn mà bày tỏ, chính thê thì không được, nhưng quý thiếp thì có thể. Có gả hay không toàn dựa vào Thẩm đại nhân và Thẩm phu nhân làm chủ.
Chuyện làm đến nước này, Thẩm Tâm Nguyệt dù cho không gả cho Tần công tử, cũng rất khó nói đến người tốt nào khác, vì thế bất luận là điều kiện gì cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Còn Tống Nhu, gia tộc lớn thêm một người hay thiếu một người cũng chả sao cả, Tần đại nhân và Tần phu nhân để tỏ lòng chiếu cố, để Tần công tử cũng nạp nàng ta vào.
Còn về danh phận, cho đó là lương thiếp thấp hơn quý thiếp một bậc.
Tần công tử một quận chúa khác làm chính thê, sau đại hôn, hai cái kiệu nhỏ, đưa Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu đón vào Tần phủ.
Tất cả chuyện này, Tống Dục đều không thể tận mắt nhìn thấy.
Chàng ấy chịu đả kích quá lớn, mắt thấy sức khỏe ngày một yếu hơn, ở trên giường ho đến không thể dậy nổi.
Tống Dục bệnh thành bộ dạng này, cuối cùng ta cũng có thể kinh doanh đàng hoàng rồi.
Thật ra trước đây ta cũng chuẩn bị sẵn, chẳng qua đều là tiến hành trong tối, bây giờ mọi việc đã sẵn sàng, ta vẫy tay một cái, mấy mươi cửa hiệu cắt băng khánh thành, bảy tám cái tửu lâu khai trương.
Có kinh nghiệm của kiếp trước, ta đối với chuyện kinh doanh những việc buôn bán này có thể nói là nắm rõ trong tay, mấy tháng ngắn ngủi, ta trở thành thương nhân mới nổi có tiếng nhất trong kinh thành.
Trước đây lúc sức khỏe của Tống Dục tốt, ta và Tiểu Thúy chỉ có thể làm sau lưng chàng ấy, ở trong phòng mình lén lút ăn đêm.
Bây giờ việc cơm nước của ta lại thăng cấp rồi, vây cá đuôi phượng phật thủ vàng cuộn tú cầu sò điệp nấm hải sâm, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Chỉ là hiện tại không có Tiểu Thúy ăn cơm cùng ta nữa rồi, nàng ấy đưa một đội nhân mã, đi Giang Nam xây dựng làm ăn rồi.
Ta cảm thấy thật cô đơn, chỉ đành bưng cơm của ta, đi đến trước giường bệnh của Tống Dục ăn.
Bây giờ Tống Dục trừ canh thuốc ra, đã không ăn nổi thứ gì khác rồi, từng là công tử ngọc thụ lâm phong, bây giờ ốm thành một khúc củi khô.
Ta đem tin tức mới nhất nghe được kể cho chàng ấy nghe.
Nội dung tất nhiên là vô cùng đặc sắc.
Hôm nay Tống Nhu đẩy Thẩm Tâm Nguyệt vào hồ cá chép.
Thẩm Tâm Nguyệt hạ thuốc sẩy thai cho Tống Nhu, kết quả bị phát hiện.
Con vẹt của Tống Nhu ngày ngày bay đến khắp nơi của Tần phủ, đem chuyện xấu của Thẩm Tâm Nguyệt lan truyền đến mọi ngóc ngách.
Mèo của Thẩm Tâm Nguyệt nuôi lại cào nát mặt của Tống Nhu.
Ta thở dài: “Hai người này từng thân nhau đến mức như tỷ muội ruột, sao bây giờ lại thành ra thế này chứ?”
Tống Dục nằm trên giường, chàng ấy trừng ta, không ngừng mà ho khan, cứ ho rồi bắt đầu nôn ra máu.
Ta xua tay:
“Chàng đừng trừng ta như vậy, đây lại đâu liên quan đến ta.”
“Đương nhiên, đích thật ta không có kiếm ngân lượng cho nhà chàng, để chàng không có tiền đút lót, không thể khôi phục quan chức.”
“Cho nên Tống Nhu không thể gả cho Tần công tử mà nàng ta yêu mến, nàng ta sống không tốt, vì thế cũng không chịu được Thẩm Tâm Nguyệt sống tốt.”
“Còn Thẩm Tâm Nguyệt, một đích nữ đang yên lành đợi gả bị Tống Nhu ép đến làm thiếp, trong lòng chắc hẳn sớm đã đem Tống Nhu băm thành trăm mảnh rồi. Bây giờ bọn họ đều ở hậu viện của Tần gia, đôi bên đều là hận ý ngất trời, định sẵn phải đấu đến lưỡng bại cự thương cả đời rồi.”
“Nhìn hai nữ nhân mà mình quan tâm nhất trong đời bây giờ hoàn toàn thay đổi, phu quân có cảm nghĩ thế nào?”
Ta nhìn Tống Dục, mặt mũi của chàng ấy đã sưng đỏ.
“Nói bọn họ xong rồi, lại nói phu quân ngươi.”
“Thật ra ta biết, cơ thể của chàng có chút bệnh ngầm, phải dùng dược liệu tốt nhất đắt nhất bồi bổ thường xuyên, hơn nữa không thể tức giận, không thể dồn nén, nếu không cơ thể sẽ càng thảm hại hơn.”
Tống Dục ho ra đã là máu đen, chàng ấy đập vào giường, chỉ vào ta: “Ngươi, ngươi bỉ ổi ác độc biết mấy...”
Ta lắc lắc đầu: “Tội danh này ta nhận không nổi, bỉ ổi ác độc, vậy nhất định là xưng hô mà người giở thủ đoạn mới xứng có. Còn ta? Ta chỉ là đoan trang như cúc, không có làm cái gì cả.”
Cũng giống như lúc này, ta nhìn hô hấp của Tống Dục ngày càng gấp rút, cũng vẫn không có làm gì cả.
Không có gọi hạ nhân, không có gọi lang trung, chỉ là yên lặng như thế mà nhìn chàng ấy.
“Ba người các ngươi, kết cục của mỗi người đều do tự mình chuốc lấy.” Ta nhẹ nhàng nói, “Người hút máu của người khác để sinh tồn, có tư cách gì vì một ngày nào đó hút không được mà oán trách chứ?”
“Tống Dục, chàng luôn cảm thấy ta không xứng với chàng, nhưng từ đầu đến cuối, đều là chàng không xứng với ta.” Đây là câu nói cuối cùng.
Tống Dục sau sự vùng vẫy dài dẵng đó, cuối cùng cũng mở hai mắt, không còn động tĩnh nữa.
Ta quay đầu rời đi, hốc mắt khô khan, không có nước mắt.
Trước đây gả cho chàng ấy, vén khăn trùm đầu ra, nhìn thấy chàng ấy phong thái lỗi lạc, mặt mũi như ngọc.
Sự yêu thích của khoảnh khắc đó dường như vẫn lưu giữ trong tim.
Bây giờ thời gian của hai kiếp qua đi như mây khói, yêu thích biến thành chán ghét, tình yêu hóa thành thù hận.
Ta gọi hạ nhân đến: “Phu quân qua đời rồi, đi tìm pháp sư tốt nhất đến siêu độ cho chàng, để linh hồn mau chóng đầu thai chuyển kiếp.”
Kiếp trước, ta không cam tâm mà bệnh chết, Tống Dục lại hoàn toàn không có quản tang sự của ta, vì thế mới khiến hồn phách của ta không tan, làm lại một đời.
Bây giờ, ta nhất định phải siêu độ linh hồn của chàng ấy thật tốt, tuyệt đối không cho chàng ấy cơ hội trùng sinh nữa.
12.
Sau khi Tống Dục chết, Tống Nhu trở về chịu tang.
Ăn mặc tiêu dùng của nàng ta ở Tần gia, thật ra tốt hơn so với Tống gia gấp trăm lần.
Nhưng không biết tại sao, Tống Nhu còn tiều tụy hơn cả trước đây, cả người dường như già đi mười tuổi.
Sau này, ta cũng gặp được Thẩm Tâm Nguyệt.
Tình trạng của nàng ta cũng không tốt hơn Tống Nhu, từng là dung nhan mảnh mai thanh tú, bây giờ tướng mạo lại bắt đầu trở nên chanh chua cay nghiệt.
Dung mạo của hai người bọn họ đều bị thương trong khi đấu đá với đối phương, sẩy thai, cơ thể chịu tổn hại lớn. Bên cạnh Tần công tử lại nạp thêm hai thiếp thất trẻ tuổi mới, có thể lường trước, ngày tháng sau này của Thẩm Tâm Nguyệt và Tống Nhu, chỉ sẽ càng khó khăn hơn.
Còn ta đang chuẩn bị xuất phát đến Giang Nam, hội hợp với Tiểu Thúy.
Nàng ấy ở đó đã mua ngôi nhà lớn kiểu tứ hợp viện, mời ta đến đó xem xem.
Trước khi ta xoay người, Thẩm Tâm Nguyệt nhìn thấy ta.
Rốt cuộc nàng ta không nhịn được mà buông lời mỉa mai.
“Ngươi lại sống rất tốt nhỉ.”
Ta dừng bước lại, ngoảnh lại nhìn nàng ta.
“Đúng, tất cả những gì ta có bây giờ, đều là ta chính tay giành lấy.” Ta nói, “Còn tương lai, ta sẽ tiếp tục nỗ lực, giành lấy càng nhiều.” Không tranh không giành lại có được tất cả, là thần linh được sinh ra ở trên trời.
Còn thân là người ở dưới đất, ta sẽ tiếp tục dùng đôi tay của ta, đi chiến đấu cho ngày mai thuộc về ta.
-Hết-